1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi đồ nhi đến tự ngược - Đạm Anh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      DƯỠNG CÁI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - ĐẠM
      - Tên gốc: Dưỡng cái đồ nhi đến tự ngược.

      - Tên chuyển ngữ: Nuôi đồ nhi đến tự ngược.

      - Tác giả: Đạm .

      - Nguồn convert: wattpad.com

      - Editor: Thủy Tịch Dạ Hàn.

      - Thể loại: Cổ đại, hài, sạch, sủng, sư đồ luyến,...

      - Tình trạng sáng tác: Full. (Xong từ tám đời rồi :v...)

      - Tình trạng edit: bò-ing...

      - Rading: 13+

      - Diễn chính: Vệ Cẩn x A Chiêu.

      - Phối hợp diễn: Tạ Niệm, Tạ Kiều, Thải Thanh, Dân Hầu,...

      ——◆◇————◇◆————◆◇————◇◆——

      ๑๑๑ Giới Thiệu ๑๑๑

      Cuộc đời này chuyện tệ nhất A Chiêu làm đó là vụng trộm sư phụ nuôi lớn mình, chuyện tốt nhất làm là quyết đoán buông bỏ đoạn tình cảm này.

      Nhưng là...

      Sư phụ, A Chiêu làm chuyện xấu người cho, làm việc tốt người cũng cho, việc này sao có thể tất cả đều là người định đoạt được!?

      Vệ Cẩn xuống núi chỉ vì độ kiếp, ngờ cuối cùng chính mình lại bị kiếp độ rồi...

      ★¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯¯★
      Vài lời của editor Thủy Tịch Dạ Hàn:

      Truyện này bởi vì bạn Lệ Thiên bên Luynh Linh Cốc từng edit nhưng lại bỏ dở lâu (hình như từ hồi 2013 rồi =.=; ) Nên mình muốn làm lại để mọi người cùng đọc.
      Mình có ý chê bai bài edit của bạn Lệ Thiên nhưng ngôn từ bạn ấy hơn thuần Việt, bản thân mình thích lắm nên tự lấy bản convert sẵn ở wattpad và làm lại từ đầu, bạn nào từng đọc bản edit rồi của bạn Lệ Thiên cũng đừng bất ngờ vì văn phong của mình nhé.
      Mình thích để số từ Hán Việt lại cho truyện mang đậm ngôn ngữ cổ đại hơn.
      Bạn nào quen hay còn gì thắc mắc gì cứ hỏi thẳng mình nhé ;)
      Tiện thể, nếu đọc truyện do mình edit có thể cho mình xin cái Thanks được ạ!? Cũng chỉ là bấm cú click chuột thôi.
      Còn nữa: Vì mình có điều kiện post truyện bằng máy tính mà post truyện bằng di động nên thể post truyện có độ dài quá 5000 kí tự nên mình chia chương truyện ra để post nhiều lần.
      Lịch post cố định vì mình dám hứa trước điều gì nhưng sau mỗi tuần cố làm xong ít nhất 1 chương dài.
      Cảm ơn nghe mình lảm nhảm :v
      linhlamkhoa, yangie.chan, saoxoay5 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.1:

      Mặt trời chói chang, nắng gắt như lửa.

      đường mặt đất còn có hơi nước bốc lên vì nóng, cây con ve sầu lơ đãng nhảy đến đường , bỗng đám xe ngựa chạy qua khiến ve sầu sợ hãi chạy mất dạng. Nếu con ve sầu này mà có nhân tính tình nó thế nào cũng phát , mới chỉ ngắn ngủn hai canh giờ qua, đây là chiếc xe thứ ba mươi bốn chạy qua nơi này.

      Con đường này là lối dẫn tới Trọng Quang Cốc.

      Ngày thường thực rất ít người qua nơi đây, bất quá hôm nay giống với ngày thường.

      Giờ này khắc này, tại Trọng Quang Cốc người ra vào tấp nập, tề tụ rất nhiều nhân sĩ từ các quốc gia Thiên Vân đại lục, trong đó cũng thiếu người thân phận hiển hách và tôn quý. Từng người bọn họ đều ngừng đánh giá chung quanh, ánh mắt càng ngừng nhìn kỹ nhân mã vừa tiến đến, ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau, liền giống như là pháo nổ, "bùm bùm" còn thiếu chút nữa đụng đến binh đao.

      tại Thiên Vân đại lục có ba quốc gia Khâu, Quỳnh, Uyển ở thế chân vạc, các quốc gia quân chủ đều khát khao mong cầu được hiền sĩ, vì để chiêu dụ được hiền sĩ kỳ tài tiếc vạn kim.

      Mà nay ngày hôm nay chính là ngày đệ tử Vệ Cẩn của Thiên Sơn phái rời núi.

      Rời Thiên Sơn tất nhiên phải qua Trọng Quang Cốc.

      Thiên Sơn Phái xuất thiên tài, cứ cách năm năm lại có đệ tử xuất sơn lịch lãm. Năm năm trước, đệ tử Thẩm Đàn của Thiên Sơn Phái xuống núi lịch lãm, vào Quỳnh quốc, lấy sức lực bản thân cứu vớt Quỳnh quốc trong tình thế nước sôi lửa bỏng, làm xoay chuyển thế cục cả Thiên Vân đại lục.

      Mà nay Vệ Cẩn xuống núi, sao có thể làm cho chúng quốc chú mục cùng ưu ái.

      Tương truyền vị đệ tử Vệ Cẩn này của Thiên Sơn phái ngày thường tư nghi tú mỹ (= diện mạo tuyệt mỹ, tuấn tú.), chính là đệ tử đắc ý nhất của đại trưởng lão Thiên Sơn Phái, có tài lại hiểu đạo trị quốc, mà người cũng như tên, mỹ đức sớm lan xa.

      Hôm nay các quốc gia cử người đến mời kỳ tài, những nhà buôn bán cũng nắm chắc thời cơ tốt, nhiều ngày trước đến Trọng Quang Cốc, mở nên các quán trà chuyên phục vụ nhân sĩ các nước xuất mà cung cấp nước trà và thức ăn, nhân tiện vây quanh cái chiếu bạc đặt cược, đoán xem Vệ Cẩn về quốc gia nào.

      Cũng có ít người tại quán trà chờ mấy ngày mấy đêm cũng chỉ vì muốn nhìn phong tư của Vệ lang, nhàn rỗi quá cũng cũng lấy ra mấy mai đồng tiền ra đặt cược, tìm thứ mua vui.

      "Sư huynh của Vệ Cẩn là Thẩm Đàn ở Quỳnh Quốc, cái gọi là núi thể dung hai hổ, Vệ Cẩn tuyệt đối có khả năng đến Quỳnh Quốc." nam tử áo choàng thanh sam uống ngụm trà, mị cười với người ngồi cùng bàn .

      hắc sam nam tử chen: "Theo ta thấy, khả năng lớn nhất là đến Khâu Quốc. Ngươi nhìn bên kia chút, Khâu Quốc Quốc Quân còn sai Dân Hầu tới đây, trong Tam quốc ai chẳng biết Dân Hầu miệng lưỡi lợi hại, giỏi nhất là tài ăn . đến này cái, khi Dân Hầu đến khi, theo sau mười chiếc xe xe, nghe bên trong có ba xe vàng trắng, còn có hai xe mỹ cơ, hai xe thiếu niên, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, vô luận Vệ Cẩn là thích mỹ nhân hay luyến đồng ( trẻ con), Khâu Quốc đều có thể đáp ứng được hết."

      Hắc sam nam tử đó xong liền cảm thấy khô miệng, gọi tiểu nhị mang đến ấm trà xanh.

      Tiểu nhị rất nhanh liền đưa trà tới. Hắc sam nam tử rót đầy chén, đặt lại ấm trà lên bàn, tay áo rộng cẩn thận hất qua cái bánh bao bị cắn nửa, bánh bao màu trắng lăn hai vòng dưới đất biến thành màu đen.

      Hắc sam nam tử liếc qua rồi thèm để ý đến nữa mà lại quay sang đàm luận tiếp với người bên cạnh.

      Nhưng vào lúc này, cái tay bé gầy trơ cả xương bẩn thỉu lén lút sờ mò lấy chiếc bánh bao đen, mắt thấy bốn phía người chú ý, tiểu đồng nhanh chóng nhặt lên, lập tức ăn như hổ đói, mồm miệng tràn đầy, ăn quá mau, cẩn thận bị nghẹn, tiểu đồng dám phát ra thanh đến đành phải cố mà nuốt xuống.

      Trong quán trà, tiểu nhị chú ý tới ăn mày bên này, nhíu mi, vội vàng tiến lại đuổi .

      " , đến bên kia , đừng cản trở chúng ta."

      Mới vừa rồi hắc sam nam tử chú ý tới tiểu đồng ăn xin, mặt mang ý cười nhìn tiểu nhị : "Bất quá tiểu đồng thôi, ngươi lấy thêm năm cái bánh bao trắng, ta tặng cho tiểu đồng này."

      Tiểu nhị nghe xong, vội vàng ứng "Vâng."

      Trong quán phần đông là quý tộc, hắc sam nam tử trước mắt thoạt nhìn tao nhã nho nhã, mà ra tay lại hào phóng, có thể thấy rằng tại Thiên Vân đại lục, mạng sống của nô lệ đều đê tiện, muốn mua nô bộc cũng bất quá cũng chỉ năm cái bánh bao trắng mà thôi.
      honglakwindlove_9693 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.2:

      Tiểu nhị nhìn tiểu đồng cả người bẩn thỉu đen đủi như là mới từ trong bùn ra, trong lòng thầm nghĩ tiểu đồng này quả nhiên là may mắn, ngay cả tuy được lão bản nhận làm việc tại quán trà này, trong năm số lần được ăn bánh bao trắng có thể đếm được đầu ngón tay.

      Bánh bao trắng mới ra lò được đưa đến, tiểu đồng dám tin nhìn mà dám cầm, sau lúc lâu mới tin năm bánh bao trắng thơm ngào ngạt trước mắt này là của mình .

      Tiểu đồng cực kì kinh hỉ, vội vàng ôm bánh bao vào trong ngực, quỳ xuống hướng về hắc sam nam tử dập đầu vài cái vang.

      Hắc sam nam tử nhìn mặt tiểu đồng chút, nhàng : "Ngươi qua bên ăn ."

      Tiểu đồng cẩn thận trốn vào góc sáng sủa, trong tay cầm cái bánh bao trắng, hết ngửi rồi lại hít, vẫn là nỡ bỏ vào trong miệng. Tiểu đồng nhìn trái nhìn phải, thừa dịp người chú ý tới mình, vội vàng đem số bánh bao trắng còn lại đều nhét vào trong vạt áo của mình.

      Nàng thầm tính, năm cái bánh bao trắng, cũng đủ chính mình ăn gần tháng, cũng cần tìm vỏ cây để ăn no bụng.

      Tiểu đồng cảm thấy mỹ mãn thầm nghĩ: quả nhiên theo đám người này đến Trọng Quang Cốc là rất chính xác, nơi này nhiều quý nhân, khả năng gặp được vài người tốt bụng.

      Tiểu đồng há mồm nhàng cắn cái, nhấm nuốt chậm, miếng mà ăn hơn khắc chung (= 1 phút), sau khi ăn hết, tiểu đồng rốt cuộc luyến tiếc chạm vào số bánh bao trắng còn lại, thập phần trân trọng mà cất vào trong vạt áo.

      "Này, trong vạt áo ngươi giấu cái gì đấy?"

      Chỉ thấy lão ăn mày bỗng bước ra từ sau thân cây, giọng ác liệt, đá vào bụng tiểu đồng cước, mắt nhìn chằm chằm vào vạt áo tiểu đồng, ánh mắt cực kì nóng rực. Tiểu đồng lập tức che lại vạt áo, "... có gì."

      Lão ăn mày mặt lộ ra hung ác: "Ta nhìn thấy hết rồi. Có quý nhân cho ngươi năm cái bánh bao trắng."

      Tiểu đồng : "Là của ta."

      Lão ăn mày : "Bị lão tử thấy chính là của lão tử , ngoan ngoãn liền lấy ra đây, bằng ..." Lão ăn mày từng bước tới gần, rút ra con đao cùn: "Lão tử liền đâm chết ngươi."

      Tiểu đồng co rúm lại hạ, nhưng bánh bao trắng trong lòng vẫn còn nóng hổi, mới vừa rồi dư vị của bánh bao trong miệng vẫn còn lưu trong miệng chưa tan . Tiểu đồng làm sao mà nỡ lấy ra, nàng trừng mắt nhìn lão ăn mày.

      "Đại gia ông (= F**k), là của ta là của ta, có chết cũng cho ngươi."

      Lời còn chưa dứt, tiểu đồng liền từ dưới đất bật lên, cả người hung hăng đụng mạnh vào người lão ăn mày.

      Lão ăn mày bị đụng mạnh cái lảo đảo, mắt đỏ lừ lên: "Dám đụng lão tử, mày đúng là muốn sống nữa!"

      Lão ăn mày chạy theo truy đuổi tiểu đồng, tiểu đồng thân mình thoạt nhìn gầy yếu, nhưng khi chạy trốn lại rất linh hoạt, trốn đông trốn tây, nhưng lại khiến cho lão ăn mày đuổi theo tiểu đồng nửa canh giờ cũng đuổi kịp.

      ....

      Trong Trọng Quang Cốc cũng ai chú ý lão ăn mày cùng tiểu đồng đuổi nhau, lực chú ý của mọi người đều đặt ở người Vệ Cẩn sắp đến.

      Trong Tam quốc mọi người đều thu được tin tức xác thực, hôm nay Vệ Cẩn xuất sơn, chậm nhất cũng là giờ Thân qua Trọng Quang Cốc này. Nay gần đến giờ Thân, chiếu bạc đặt cược càng ngày càng kịch liệt, Khâu-Quỳnh-Uyển, Tam Quốc trong đó tranh giành càng lúc càng ràng.

      biết qua bao lâu, chiếc xe hoa mỹ tinh xảo xuất trong tầm mắt mọi người.
      Xe chậm rãi chạy đến.

      Khi đến Trọng Quang Cốc, mới từ từ dừng lại.

      Mọi người nín thở ngưng thần, Khâu Quốc Dân Hầu là dẫn đầu bước ra khỏi hàng, cao giọng : "Các hạ chính là Thiên Sơn - Vệ Cẩn?"

      Người đánh xe vén rèm, đạo nhân ảnh bước xuống xe ngựa. Chỉ thấy người vừa tới bao y bác mang, quả nhiên là long ấn phượng tư. cần mở miệng , mọi người liền biết nhất định là Vệ Cẩn thể nghi ngờ.

      Trừ bỏ Vệ Cẩn, còn có ai có thể có phong thái này.

      Ánh mắt Vệ Cẩn nhàng đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng người Dân Hầu.

      ...

      Lão ăn mày cùng tiểu đồng kẻ chạy người trốn đều thở hổn hển.

      Bỗng nhiên tiểu đồng cẩn thận vấp phải hòn đá, cả người ngã nhào xuống đất, bánh bao trắng trong vạt áo lăn ra, lão ăn mày nhìn thấy vậy hai mắt xám ngắt, trực tiếp lao về phía tiểu đồng, đao cùn vung lên, ngờ còn chưa đụng tới tiểu đồng, bị tiểu đồng giảo hoạt tránh khỏi.

      Tiểu đồng lăn lộn mặt đất cái, nhặt bánh bao trắng ném ra xa, con chó vàng ngửi thấy mùi thơm, chạy đến cái cắn vào miệng.

      "Ngươi là đồ lãng phí!" Lão ăn mày đau lòng muốn chết nhìn theo cái bánh bao bị tha .


      Chương 1.3:

      Tiểu đồng nhân lúc lão ăn mày nhìn về phía con chó vàng, nhanh tay thu thập số bánh bao còn lại, gặp lão ăn mày lại hung tợn chăm chú nhìn chính mình, tiểu đồng theo trong lòng lại lấy ra cái bánh, hướng chỗ khác ném mạnh ...

      ...

      Mọi người vạn phần chờ mong Vệ Cẩn mở miệng câu đầu tiên, ngờ lại ngay vào lúc này, cái bánh bao trắng lấy bất ngờ kịp phòng bị chính xác đập trúng đầu Vệ Cẩn.

      Mọi người kinh hãi, lập tức nhìn Vệ Cẩn rồi lại lập tức nhìn xung quanh.

      ... Là kẻ nào ném bánh bao?

      Vệ Cẩn mắt trầm đen như mực.
      Trước khi Vệ Cẩn xuống núi Đại trưởng lão từng bói cho quẻ, chỉ : lần này xuống núi trừ bỏ lịch lãm (trải nghiệm), còn là vì độ kiếp. Cuộc đời này của có ba cái kiếp số, nếu có thể bình an trải qua độ kiếp, chuyến lịch lãm của được tính viên mãn.

      ... Mà khi xuống núi khi gặp được người đầu tiên đánh , đúng là của kiếp số đầu tiên.
      Vệ Cẩn cất bước, mọi người tự giác tách ra lối . đến trước mặt tiểu đồng, hỏi: "Là ngươi ném bánh bao vào ta?"

      Tiểu đồng ngước lên nhìn mà thoáng ngây ngốc, nàng... Chưa bao giờ gặp qua nam tử nào đẹp như vậy. Thấy nàng trả lời, Vệ Cẩn cũng nóng nảy, im lặng nhìn nàng. Tiểu đồng sau lúc lâu mới hoàn hồn, sợ hãi : "Vâng."

      Vệ Cẩn : "Ngươi nguyệt ý làm đồ nhi của ta chứ?"

      Lời này vừa ra, người chung quanh đều sợ ngây người.

      Tiểu đồng : "... Có bánh bao trắng để ăn ?"

      Vệ Cẩn ngưng mắt : "Có."

      Tiểu đồng : "Được."

      Vệ Cẩn hỏi: "Ngươi tên là gì?"

      Tiểu đồng lắc đầu: " biết." Cho tới bây giờ đều có người gọi tên của nàng, từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện thấy mình sống tại miếu thờ lụi bại, chung quanh đều là khất cái (ăn mày). Bọn họ đều nàng cha mẹ, vừa ra sinh ra liền bị vứt bỏ trong miếu thờ.

      Trời cao, ánh nắng sáng tỏ, Vệ Cẩn thu hồi ánh mắt, đưa tay tra "Sau này ngươi gọi là A Chiêu."

      ► Hết Chương 1 ◄
      Trâu, honglakWinter thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2.1:

      A Chiêu kinh ngạc nhìn cánh tay trước mắt, vân tay ràng, năm ngón tay thon dài lộ những khớp xương, lòng bàn tay tuy có vài vết chai , nhưng tuyệt khiến cánh tay này mất vẻ tao nhã.

      A Chiêu cúi đầu nhìn bàn tay của mình, năm ngón tay vừa dơ bẩn vừa đen, trong kẽ móng tay dính đầy cặn bẩn.

      Bả vai của nàng hơi hơi co lại, dám dùng tay bẩn của mình đặt vào trong lòng bàn tay Vệ Cẩn. Với A Chiêu mà , giờ này khắc này Vệ Cẩn tựa như là tiên nhân vậy, nàng sợ bàn tay dơ bẩn của mình làm bẩn tay của tiên nhân.

      Vệ Cẩn thần sắc trầm tĩnh như nước.

      vẫn ngừng đánh giá đứa trẻ A Chiêu vừa gầy vừa bé này.

      Đứa bé này thoạt nhìn bất quá chỉ khoảng tầm năm sáu tuổi, ánh mắt nhút nhát, thậm chí còn hơi hơi phát run, cùng khất nhi (đứa trẻ ăn mày) tầm thường khác nhau là mấy. đứa trẻ như vậy rốt cuộc có gì bản lãnh gì mà có thể trở thành kiếp số của chính mình?

      Bất quá cũng bởi, đại trưởng lão xem bói chưa bao giờ sai, nếu A Chiêu quả là kiếp số của , vậy liền nuôi ở bên người, chăm sóc thực tốt, tự mình tự mình dạy bảo, chắc chắn xảy ra chuyện gì.

      Vệ Cẩn rất có kiên nhẫn, cũng vội thúc giục, ánh mắt bình tĩnh mà ôn hòa nhìn A Chiêu.

      A Chiêu làm khất cái mấy năm, có lẽ giỏi nhiều thứ, nhưng lại giỏi nhất đó chính là 'sát ngôn quan sắc', thấy chung quanh mọi người đều nhìn mình như hổ rình mồi, mà tiên nhân trước mặt ánh mắt lại bình thản như thế, A Chiêu dưới đáy lòng lưỡng lự, cuối cùng vẫn run run đưa ra bàn tay , đặt vào lòng bàn tay Vệ Cẩn.

      Trắng cùng đen ràng mà đối lập.

      Vệ Cẩn trong mắt lộ ra ý cười thản nhiên.

      A Chiêu trong lòng khẩn trương dần bình tĩnh lại, tiên nhân... trách tội mình.

      Vệ Cẩn nắm chặt tay kéo A Chiêu ở dưới đất đứng dậy. A Chiêu có chút sợ hãi đứng bên cạnh Vệ Cẩn, bị mọi người xem xét đánh giá.

      Trở thành đồ đệ của Vệ Cẩn, đứa trẻ trước tiền đồ vô lượng Nha. Khâu Quốc Dân Hầu là người đầu tiên phản ứng lại, cười vang : "Chúc mừng Vệ công tử thu được đồ đệ." Lời còn chưa dứt, chung quanh đó là mảnh phụ họa khen tặng tiếng vang.

      Dân Hầu lúc này tiến vào chủ đề chính, chắp tay : "Khâu Vương ngưỡng mộ tài năng của Vệ công tử lâu, hôm nay nghe được tin Vệ công tử xuống núi lịch lãm, đặc biệt lệnh cho tại hạ tiến đến nghênh đón, Vương của ta là sai người chuẩn bị tốt chỗ ở, để mời Vệ công tử nghỉ ngơi."

      Nhân sĩ của hai quốc khác cũng tiến đến cất lời mời.

      Vệ Cẩn im lặng nghe, đợi mọi người xong, Vệ Cẩn mới thoáng trầm ngâm.

      Mọi người đều là có chút khẩn trương chờ mong, nhìn chằm chằm Vệ Cẩn rời mặt. Trong chiếu bạc tại quán trà hướng Khâu Quốc đặt cược lại nhiều thêm mấy người. Hắc sam nam tử ban nãy cho A Chiêu bánh bao trắng từ xa nhìn Vệ Cẩn cùng A Chiêu, chậm rãi uống từng ngụm trà.

      ngờ Vệ Cẩn bất ngờ : "A Chiêu, ngươi muốn đến quốc gia nào?"

      Lời Vệ Cẩn vừa ra, mọi người lập tức sáng tỏ, Vệ Cẩn đến quốc gia nào, đều do vị đồ nhi mới thu nhận quyết định. Nhất thời, lực chú ý của mọi người đều đặt ở người A Chiêu.

      Lòng bàn tay A Chiêu toát mồ hôi lạnh, nàng khỏi hướng sau lưng Vệ Cẩn né tránh, đôi mắt lộ ra ý khiếp sợ.

      Các nhân sĩ của tam quốc đều nhìn chằm chằm vào A Chiêu, đều ra những điều kiện mê người.

      Nghe được những món ăn mà mình chưa bao giờ được ăn, A Chiêu nuốt nuốt nước miếng, nàng giương mắt nhìn Vệ Cẩn. Vệ Cẩn mặt cũng có trách cứ. Bỗng nhiên, A Chiêu tựa hồ nhớ tới cái gì, nàng buông tay Vệ Cẩn ra, lập tức hướng quán trà mà chạy đến.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.2:
      Khi trước tiểu nhị từng khinh thường thân phận của A Chiêu nay là cũng dám huyênh hoang như vậy nữa, được Thiên Sơn Vệ lang thu làm đồ nhi, thân phận từ nay về sau liền thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tiểu nhị cung kính nghiêng người tránh lối, hơi khom người hành lễ.

      A Chiêu được tới trước người hắc sam nam tử, nàng mở miệng : "Xin hỏi, ân công là người nước nào?"

      Hắc sam nam tử khẽ giật mình, chỉ : "Khâu quốc."

      A Chiêu xoay người lại, với Vệ Cẩn: "Sư phụ, A Chiêu muốn Khâu quốc." Vệ Cẩn hỏi: "Vì sao?" A Chiêu giọng đáp: "Ân công từng cho A Chiêu bánh bao."

      Vệ Cẩn trong mắt có ý cười, đứa trẻ này phẩm tính (nhân phẩm + bản tính) cũng sai, còn tuổi liền hiểu đạo được báo ân.

      Vệ Cẩn : "Tốt."

      với Dân Hầu: "Vậy nhờ Dân Hầu tiên sinh chuẩn bị cho ta và tiểu đồ chiếc xe."

      Dân Hầu vô cùng kinh hỉ, vốn tưởng rằng Vệ Cẩn Quỳnh Quốc thăm này sư huynh trước, nghĩ tới nay lại đến Khâu Quốc trước. Người vào Khâu Quốc, bọn họ tất nhiên là có vô số biện pháp làm cho Vệ Cẩn lưu lại, mà tại Vệ Cẩn thu đồ nhi, thoạt nhìn vị đồ nhi này cũng có thể trước mặt Vệ Cẩn mấy câu, muốn lấy lòng người xuất thân khất nhi, chuyện đó so ra dễ dàng hơn việc lấy lòng Vệ Cẩn nhiều.

      Dân Hầu liên thanh ứng "Được."

      ...

      A Chiêu ngồi ở trong xe ngựa. Nàng nhéo nhéo mặt mình, chỉ cảm thấy rất bất khả tư nghị ( thể tin được). Nửa canh giờ trước nàng còn cùng lão ăn mày tranh đoạt bánh bao trắng, nửa canh giờ sau nàng lại an vị ngồi trong xe, dưới mông đệm lót hoa mỹ tinh xảo, so với nàng quần áo ngày thường còn mềm mại hơn.

      thị tỳ tiến vào, trong tay bê châu gỗ, cúi người quỳ xuống: "Nô tì là Thái Thanh, công tử phân phó nô tì đến hầu hạ ngài rửa mặt, đợi đến Khâu Quốc có nước nóng để tắm rửa."

      A Chiêu thực có thói quen, tay chân hơi có chút cứng ngắc.

      Thải Thanh thay đổi năm chậu nước sạch, mới rửa sạch mặt và hai tay A Chiêu, muốn giúp A Chiêu lau sạch người, A Chiêu vội vàng lắc đầu, "Ta....Ta chính mình đến."

      Thải Thanh vâng tiếng, để lại bộ y bào sạch rồi mới rời xe. Đợi A Chiêu thay xong quần áo, từ trong xe ló ra cái đầu, Thải Thanh liền : "Công tử thỉnh ngài mời ngài qua."

      A Chiêu gật gật đầu.

      Sau khi lên xe của Vệ Cẩn, trong lòng A Chiêu có vài phần yên, ngồi ở đối diện Vệ Cẩn chút cũng dám nhúc nhích. Vệ Cẩn tại tiểu tiền án thư (bàn để đọc sách viết chữ) cầm bút biết viết cái gì, sau khi A Chiêu lên, Vệ Cẩn cũng vẫn hết sức chuyên chú, giống như có nhìn thấy A Chiêu vậy.

      A Chiêu tiến vào khi sắc trời còn sớm, nàng cũng vẫn ngồi hề nhúc nhích, nhãn tình thỉnh thoảng lại lén lút đánh giá Vệ Cẩn. Vệ Cẩn lời nào, nàng cũng dám mở miệng. Thầy trò hai người cứ ngồi như vậy chừng canh giờ.

      Thẳng đến khi sắc trời bắt đầu tối, Vệ Cẩn mới ngừng bút, hướng bên cạnh hoa đăng hình cánh hoa sen thêm dầu vào trong, đèn đuốc dần sáng lên.

      Vệ Cẩn nhìn về phía A Chiêu ánh mắt hơn vài phần tán thưởng.

      sai, có khả năng kiên nhẫn cao.

      Vệ Cẩn : "A Chiêu, khi ta đồ nhi nhất định phải chịu được khổ."

      A Chiêu mở to mắt to: "Sư phụ có bánh bao trắng ăn là phải ?"

      Vệ Cẩn nhíu mi, đồ nhi này như thế nào lại nhớ đến ăn? Có lẽ là chú ý tới cảm xúc Vệ Cẩn. A Chiêu lại co vai xuống, thanh yếu ớt như muỗi kêu: "Sư....Sư phụ, A Chiêu sai sao?"

      Vệ Cẩn thấy A Chiêu bộ dáng như vậy, cũng cảm thấy mình hình như có chút nghiêm khắc. A Chiêu trước đây đều là có ngày nào sống no đủ, khó tránh khỏi nhớ đến cái ăn. Vệ Cẩn ôn hòa : "A Chiêu ngươi nhớ kỹ, vi sư nuốt lời."

      A Chiêu gật gật đầu.

      Vệ Cẩn đánh giá thân thể A Chiêu, lại : "Đợi sau khi cuộc sống an ổn, vi sư giúp ngươi dưỡng tốt thân thể chính mình. Đợi sau khi ngươi dưỡng tốt thân mình, vi sư dạy ngươi biết chữ."

      A Chiêu lại gật đầu.

      Vệ Cẩn hỏi: "Ngươi mấy tuổi? Cha mẹ ngươi đâu?"

      A Chiêu nghĩ nghĩ, : "A Chiêu biết." Từ khi bắt đầu có trí nhớ nàng là khuất nhi, nàng mấy tuổi cũng có ai cho nàng biết. Chuyện tình lúc trước nàng điểm ấn tượng cũng có.

      Vệ Cẩn có thể hiểu.

      Thế đạo này, cha mẹ nuôi nổi đứa vứt bỏ cũng hiếm thấy. Vệ Cẩn : " sao, từ nay về sau vi sư là người thân của ngươi, ngươi năm nay sáu tuổi. Nhớ kỹ?"

      A Chiêu nhu thuận : "A Chiêu nhớ kỹ."

      Vệ Cẩn vừa lòng : "Ta phân phó Thải Thanh chuẩn bị cơm canh cho ngươi, ngươi đợi lát nữa liền dùng cơm chiều . Chờ qua hai ngày nữa có thể đến Khâu Quốc." A Chiêu xuống xe sau. Vệ Cẩn lòng thầm nghĩ A Chiêu là rất gầy yếu, giống như chỉ cần trận gió đến có thể bị thổi bay theo gió.

      nam hài tử, thân thể cũng thể yếu như vậy.
      Last edited by a moderator: 6/2/15
      Trâu, honglakwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :