NUÔNG CHIỀU - by Xitrum Choco

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      [​IMG]




      - Thể loại: vườn trường, thanh mai trúc mã, ngọt, sủng, có H, HE

      - Nội dung:
      * Trích đoạn 1:
      : Này Thẩm An Nhiên! Con heo lười như cậu mà có tớ ngay cả cấp I cũng tốt nghiệp nỗi..
      : Hừ! Còn con trai mặt lạnh lại còn xấu tính như cậu mà có tớ chỉ là đứa trẻ tự kỷ tội nghiệp..

      * Trích đoạn 2:
      : Hàn Dực! Hôm nay hủy hẹn với bạn cậu, đưa tớ xem phim Kungfu Panda được ?
      : Hừm.. được rồi, nhưng ngày mai cậu phải ăn hết đồ ăn sáng tớ mua, được để thừa lại nữa!

      *Trích đoạn 3:
      : Thẩm đại tiểu thư! Sao trong cặp cậu lại có mấy cuốn truyện tranh cấm con nít đọc như thế hả?
      : Ừ .. Niên Hạ ấy bạn trai ấy rất dũng mãnh a! Làm cho ấy càng ngày càng xinh đẹp. Tớ cũng muốn..
      : Vậy sao tìm tớ..

      * Trích đoạn 4:
      : Bạn cùng phòng bảo tớ là ế của năm, tức chết tớ mà!
      : Vậy sao quen bạn trai ?
      : Những gì bạn trai làm được, cậu cũng làm cho tớ hết rồi. Sao phải kiếm thêm người nữa?
      : Vậy còn mau cho tớ danh phận..

      cưng chiều của dành cho phải là xuất phát từ tình sét đánh... dựa dẫm của đối với phải là tình cảm thương thầm trộm nhớ nhiều năm..
      Đó là lẽ điều mà cả 2 luôn nghĩ là lẽ đương nhiên, cần lý do nào cả..
      Last edited: 13/3/18
      Khủng Long thích bài này.

    2. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Chương 1:


      - Ê! nhóc con!

      - Êeehhhh! Mày nghe đại ca tao gọi à? Đứng lại coi!

      đám nhóc tầm 7 hay 8 tuổi chặn đầu đứa bé trai lầm lì về phía trước. đứa to béo nhất đứng đầu trong đó lên tiếng:

      - Êh! Hình như mày mới chuyển tới khu phố này hôm qua hả? Có biết tao là ai ?

      Cậu bé trai ngước lên nhìn đám phía trước với vẻ mặt khó hiểu và thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn im lặng.

      - Tao là Hùng ca, là trùm của Siêu Nhân bang hội ở khu phố này, sau này mày theo tao, ai dám bắt nạt mày đâu. Mỗi ngày cống nộp 2 bịch bánh gọi là "bang phí".

      - "..."

      - Êh, bộ bị câm à? Hay muốn chống đối? nghe lời tao cho mày bầm mắt bây giờ!

      Nhóc béo định lấy bàn tay to béo nục nịch xô ngã đứa bé trai tiếng hét của vang lên.

      - Này, Hùng sư cọ! Lại bắt nạt người khác à? - mặt chiếc đầm trắng ngang gối in hoa, tóc cột hai bên, khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn chạy tới.

      - Con nhóc họ Thẫm kia! Ai cho mày xía vào chuyện của tụi này.

      - Ba tớ là chủ tịch khu phố! Tớ cho phép cậu bắt nạt bé trai này! - bé vừa vừa chỉ ngón tay ngăn ngắn múp múp về phía nhóc béo.

      "Bé trai? mình à?" - cậu bé thầm nghĩ. Cậu nhìn sang bé vừa tới. "Khuôn mặt chắc cỡ tuổi mình thôi, nhưng hình như hơi cao phải"

      - Tao cần biết, mày mà tránh ra là tao xữ mày luôn - nhóc béo quát lên

      Hai bé trai đứng hai bên nhóc béo định tiến lên kéo bé ra. Chưa kịp đụng tới cái tay nhắn kia bỗng ngã rầm xuống đất.

      - Oaoaoa..oaoaoa! Ba má ơi, tụi nó uýnh con, đau quá đau quá!!! Nhiên Nhiên bị đánh u đầu, gãy chân rồi! Huhuhuhu..... - tràn tiếng ai oán, khóc than thảm thiết vang rộng cả con đường. Vừa khóc bé vừa giãy chân, đạp đất, lăn qua lăn lại đường.

      Nguyên đám nhóc và cả cậu bé cư nhiên mở to mắt, miệng há hốc vẫn biết ai làm gì. Nhưng ai ngang qua cũng tưởng bọn họ đánh đập bé sau khi nghe tiếng khóc thảm thiết ấy.

      - Êh êh! Tụi tao làm gì mày đâu! Mày.. mày đứng dậy - Nhóc béo mặt tái xanh, vội vàng lắp bắp .

      - Hùng ca.. Hùng ca! Hay mình ! Ba nó là chủ tịch khu phố đó, ba nó mà biết mình đánh nó xong đâu. Tụi em sợ bi mẹ đánh lắm! - tên nhóc kê bên vẻ mặt hốt hoảng kéo tay nhóc béo vội .

      - Hừ! Hai đứa mày đợi đó! Lần..lần này tao tha cho, tại tao còn về tắm cho Lu Lu nhà tao, chứ tao .. có sợ đâu! tụi mày!

      Sau khi cả đám nhóc bỏ , bé ngừng giãy giụa, từ dưới đất đứng lên, phủi phủi chiếc đầm trắng bị dính bẩn. Nhưng hay biết hành động gào khóc "thảm thiết" lúc nãy làm cho vạt váy phía sau vô tình bị cuốn lên , phô ra hết cái quần sịp trắng in hình dâu tây ở trong. Toàn bộ rơi vào mắt của cậu bé đứng phía sau.

      - Chào nhóc! Còn sợ ? Chị đuổi tụi xấu rồi. Thấy chị giỏi ? Hihihi.. - bé quay qua hướng cậu bé với vẻ mặt tự hào.

      "Giỏi gì chứ! Trò khóc lóc con mèo mà" - cậu bé nhăn mày có chút khinh thường nghĩ.

      - Này, sao gì? Sợ quá sao? Mà em tên gì vậy? Chị là Thẫm An Nhiên, con của chủ tịch cả khu phố này á!

      - Biết ai hơn ai mà xưng "chị" tự tin vậy! - cậu bé nhăn mặt lên tiếng.

      - À .. tại chị cao hơn nhóc mà, đương nhiên lớn hơn nhóc rồi! Chị 7 tuổi rưỡi lận đó!

      - Tôi cũng 7 tuổi! - câu làm mặt bé bỗng cứng ngắt. Hơn nữa tôi sinh đầu năm, tháng 1! Mặt lại lạnh thêm vài độ

      - "..." À ừ.. sao tớ biết được, ai kêu cậu lùn làm chi. Hứ! Nhưng dù sao tớ cũng mới cứu cậu mà, mẹ tớ bảo trẻ ngoan phải biết cảm ơn! - bé mặt hơi đỏ lúng túng nhắc khéo cậu bé.

      - Tôi có kêu cứu à? Nhiều chuyện còn kể công!

      - Cậu..cậu.. đồ đồ..xấu tính! Oaoaoa..oaoaoa! - bé tức đến nghẹn, òa khóc lớn.

      - Này, ồn quá! Nín ! - cậu bé hơi lúng túng vội dỗ bé. "Ai mới là người mới bị bắt nạt vậy nè -.-" - cậu thầm nghĩ.

      - Hức hức...hức...! - tiếng khóc dần nhưng dứt.

      - Nè, cho cậu đó! Nín ! - cậu bé móc trong túi ra viên kẹo dâu đưa bé.

      - Wow, kẹo dâu a! Sao cậu biết tớ thích dâu a! - bé ngừng khóc ngay lập tức.

      - Nhìn là biết mà!

      "Nguyên cái mông cậu toàn dâu kìa" - cậu vừa nghĩ vừa cười .

      - Vậy.. vậy cậu cho tớ biết tên cậu !

      - thích!

      - Vậy tớ cùng cậu về nha! Nhà tớ cũng nằm đường này nà.

      - cần!

      - Vậy cậu đưa tớ về cũng được!

      - muốn!

      . . .

      . .

      .

      màn đối đáp liên hồi của những câu hỏi và chữ "" cứ tiếp diễn ra giữa hai đứa bé, nhưng dù vậy cậu bé vẫn để bé theo sau, nhanh chậm giữ đúng khoảng cách, cứ thế mà cùng nhau hướng về nhà.
      Last edited: 16/3/18
      Khủng Long thích bài này.

    3. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Chương 2:


      - Nhaaaa! Cho tớ biết tên cậu ! Tớ tên tớ rồi mà, chúng ta là bạn ha! Tớ bảo vệ cậu khỏi mấy người xấu kia! - bé lẽo đẽo theo cậu bé cứ năn nỉ ngớt.

      - Tôi có hỏi đâu, cậu tự khai đó thôi. Với lại tôi cần con mèo khóc nhè bảo vệ đâu.

      - Tớ.. tớ khóc nhè, chỉ là..chỉ là.. - bé bị ghẹo, mặt lúng túng đỏ như quả gất, dậm chân bĩu môi kháng nghị nhưng thành lời. Hừ! tớ cãi với người lùn như cậu, dù sao tớ cũng biết được tên cậu thôi, đợi đó!

      - Cứ thử xem!

      - Mà nếu tớ biết được, cậu có thể cho tớ thêm viên kẹo dâu được ? - bé chớp mắt tỏ vẻ đáng .

      - "..."

      Hai bé cứ đôi co như thế cho đến khi trông thấy hai người phụ nữ đứng trò chuyện ở phía trước.

      - Nhiên Nhiên!

      - Tiểu Dực!

      Tiếng gọi đồng thanh của hai người phụ nữ hướng hai đứa trẻ vang lên. Mẹ của cậu bé lên tiếng:

      - A! Đây là tiểu Nhiên nhà cậu à? khả ái!

      - Ừ, nó tên là An Nhiên, mới 7 tuổi thôi, chắc cũng trạc tuổi con trai cậu - mẹ bé - bà Thẫm trả lời. Chào Hàn con!

      - Dạ, con chào ạ! - bé cúi chào lễ phép, ngước lên còn cười ngọt ngào, nụ cười trong sáng, hết sức đáng .

      - Uiii, ngoan quá, lại còn xinh xắn nữa chứ! Tớ muốn có con lâu lắm rồi, nhưng cuối cùng chỉ sinh được đứa tiểu quỷ này! Chào tiểu Dực! - mẹ cậu bé lên tiếng nhắc nhở.

      - Dạ cháu chào ! ra bạn này xinh như thế là do giống a! - cậu bé vừa vừa chớp mắt tỏ vẻ hâm mộ.

      - Ôiiii! Thằng nhóc này, vừa tuấn tú lại còn khéo miệng nữa chứ! Sau này chắc nhiều người thích lắm đây! - mẹ bé vui vẻ trước lời khen ngợi ngây thơ của cậu bé.

      bé: "!!?!!"

      Mẹ cậu bé: "Có phải con trai mình vậy?"

      bé thấy mẹ mình vui vẻ hướng cậu bé khen ngợi, lòng đâm ra ấm ức, vội chạy lại ôm chân mẹ cậu bé tươi cười :

      - ơi! cũng đẹp ạ! Còn đẹp hơn.. hơn.. hơn búp bê Barbie nữa ạ!

      câu khiến cả ba người còn lại bật cười.

      - ngốc! - cậu bé vừa cười vừa chế nhạo .

      - Thôi được rồi, được rồi. Cả hai đều giỏi hết! Vào nhà thôi, kẻo lại cảm nắng bây giờ - mẹ bé hướng mọi người cười . Cả bốn người cùng tiến vào nhà bé.

      Hai người phụ nữ ngồi sofa chuyện, hai đứa trẻ ngồi kế bên, vừa ăn bánh, vừa nhúng nhảy ghế.

      - Nhiên Nhiên, đây là Hàn, bạn lúc của mẹ nhưng mất liên lạc từ lâu. Nhà vừa mới chuyển tới kế bên nhà chúng ta. Sau này con có bạn mới rồi nha - mẹ bé hướng bé giới thiệu.

      - Phải đó, tiểu Nhiên, đây là tiểu Dực, nó cũng bằng tuổi con. Tiểu Dực mới nhập học trường con hôm nay, nhưng khác lớp nên sau này con giúp trông chừng nó nha.

      - Con rất sẵn sàng ạ!

      - Là sẵn lòng, phải sẵn sàng. Ngốc! Mẹ, con còn lớn tháng hơn cậu ấy, là con trông chừng cậu ấy có!

      - Haha được rồi, cả hai cùng trông chừng nhau nha. Giờ lên phòng Nhiên Nhiên chơi , để hai trò chuyện chút - mẹ bé buồn cười , rồi đẩy cả hai bé lên lầu chơi cho thoải mái.

      Sau khi lên lầu, bé dẫn cậu bé đến căn phòng cuối hành lang. cửa còn có tấm bảng với dòng chữ màu hồng "Princess's bedroom".

      - Ta đaaa! Mời vào! Phòng tớ có nhiều đồ chơi lắm. Có truyện tranh nè, có búp bê Barbie nè, có đồ hàng nè..

      Cậu bé khinh thường liếc nhìn căn phòng màu hồng phấn được trang trí kiểu công chúa với chiếc giường phủ ra màu hồng chấm bi, khung giường được treo những tấm ren trắng. Xung quanh được chưng bày rất nhiều búp bê và thú nhồi bông lớn được sắp xếp rất ngăn nắp. tới chiếc bàn học cùng tông màu là sách vở và đồ dùng học tập được để gọn gàng, đặc biệt là giấy bao tập và tất cả đồ dùng đều có hình những quả dâu tây hết sức đáng .

      "Mê dâu tây đến thế cơ à?" - cậu bé nhếch môi cười

      - Này, ngồi xuống đây ! Tớ có rất nhiều bánh kẹo nè. Cậu muốn bánh dâu hay kẹo dâu? Còn có sữa dâu nữa nè! Hay là cậu thích kem dâu? Để tớ xuống tủ lạnh lấy!

      - Gì mà cứ "này" "nè" hoài vậy. Tôi có tên đó!

      - A! Tiểu Dực a! Tớ biết tên cậu rồi nhaa!

      - phải tiểu Dực, là Hàn Dực, biết chưa? - cậu xấu hổ vội sửa lời bé.

      - Ồ Hàn Dực, Hàn Dực.. Hàn Dực.. - lặp lặp lại để ghi nhớ tên vừa nghe. Ừ , Hàn Dực, cậu thua rồi! Tớ thắng rồi nha! - bé hớn hở tươi cười .

      - Có phải trò chơi gì đâu, thắng thua gì chứ. Hừ! - cậu bé quay che dấu khuôn mặt ửng đỏ vì nhìn thấy nụ cười của bé.

      - Hì hì.. miễn sao tớ thắng là được!

      - Nè, cầm lấy !

      - ??? - bé khó hiểu nhìn bàn tay chìa ra trước mặt mình.

      - phải muốn kẹo dâu sao? Cầm ! Hay là muốn nữa?

      - Có.. có! Cần màaa! Hì hì.. tớ chỉ chơi thôi, nghĩ cậu cho tớ . Cảm ơn! - bé ngây ngốc cười.

      - "đỏ mặt"

      - An Nhiên! Tên tớ là An Nhiên, cậu cũng có thể gọi là Nhiên Nhiên, đừng có "này" nữa! - bé cúi mặt lầm bầm .

      Cậu bé ngạc nhiên rồi cũng tỏ vẻ bối rồi. Cúi đầu rồi giọng : "Biết rồi"

      Cả hai lúng túng ngồi xuống ăn bánh kẹo cùng nhau, rồi bé đem hết đồ chơi ra chơi cùng cậu. ngồi vẽ tranh, cậu ngồi đọc truyện, lâu lâu lại xuất màn cãi vả trẻ con:

      - Hàn Dực! được quậy tranh của tớ aaaa~ được vẽ râu lên công chúa của tớ!

      - Tớ tưởng đây là con giun chứ!

      - "..." Tớ bóp chết cậuuuuuu!

      Tiếng cãi vả xen lẫn tiếng cười của hai đứa trẻ vang vộng khắp phòng suốt cả buổi chiều.

      Ở dưới nhà, hai bà mẹ vừa cười vừa trò chuyện:

      - Tiểu Nhiên nhà cậu đáng . Lần đầu tiên tớ thất tiểu Dực chuyện với người khác nhiều như thế. Từ nó vốn là đứa trẻ lầm lì, ít . Tớ cứ luôn lo lắng nó có bạn bè.

      - Sao lại thế? Tiểu Dực rất lanh lợi mà. Nghe chúng nó chơi đùa vui chưa kìa! Sau này cứ để tụi nó chơi với nhau thường xuyên . Tớ chỉ sợ Nhiên Nhiên ăn hiếp tiểu Dực. Trông nó vậy thôi chứ nghịch lắm!

      - Làm gì có! Con bé rất dễ thương. Tớ lại sợ nó bị tiểu Dực dọa. Thằng bé xấu tính lắm!

      - Haha.. vậy là giống nhau rồi.

      Cuộc trò chuyện xấu con mình của hai bà mẹ cứ thế mà tiếp diễn.
      Last edited: 16/3/18
      Khủng Long thích bài này.

    4. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Đây là lần đầu tiên mà tớ viết truyện, mong các bạn ủng hộ đọc và cmt để mình có thêm động lực viết và đăng bài thường xuyên. Nếu trong truyện có gì sai sót mong các bạn góp ý để mình viết tốt hơn.
      Số lượng và thời gian đăng tùy thuộc vào lượt xem và cmt của các bạn. Hãy ủng hộ mình nha.
      Cảm ơn và chào thân ái :)

    5. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Chương 3:


      Ngày đầu tiên học của Hàn Dực:

      Sau khi tan học, Hàn Dực mình ra khỏi cổng trường. Vì trường học gần nhà nên cậu có thể tự về. Bỗng tiếng gọi của con vang lên phía sau, cậu quay đầu lại và thấy bé trạc tuổi, xấu hổ vể phía mình.

      - Cậu.. cậu.. cậuuuu - bé lắp bắp mãi vẫn chưa được câu hoàn chỉnh.

      - Cậu còn định mất bao nhiêu thời gian nữa - Hàn Dực lạnh lùng , định quay đầu muốn rời .

      - Khoan ! Chào.. chào cậu! Cậu là Hàn Dực phải ?

      - Ừ, có chuyện gì? - cậu nhướng mày hỏi

      - À.. tớ là Hạ Vy, là người ngồi kế bên cậu trong lớp. Cậu mới chuyển vào trường, nếu.. nếu có gì cần giúp đỡ, cứ hỏi tớ.

      - cần!

      - A! - bé ngượng nghịu biết gì.

      - Nếu còn gì, tôi về đây!

      - Đợi.. đợi ! Tớ có cái này muốn cho cậu - vừa vừa dúi vào tay cậu hai viên kẹo dâu. Ngày.. ngày mai gặp! - đỏ mặt xấu hổ rồi vội vàng chạy , cho cậu có cơ hội từ chối.

      Nhìn hai viên kẹo dâu trong tay, cậu tỏ vẻ chán ghét, định vứt nhưng thấy thùng rác nào xung quanh nên đành bỏ vào túi quần, nghĩ về nhà rồi vứt.

      gần đến nhà nghe tiếng gọi, rồi bị đám nhóc vay xung quanh. Nghe lời tụi nó , tụi nó như muốn "chiêu nạp" cậu vào cái hội Siêu Nhân gì đó.

      "Hừ! gì mà đại ca, gì mà "bang phí" chứ. Bộ tưởng đóng phim à" - cậu khinh thường nghĩ trong lòng nhưng vẫn im lặng đáp lời tên nhóc to béo trước mặt. Cậu sợ chúng, cậu được học võ hơn năm nay rồi, dù phải cao siêu gì nhưng để trốn thoát được đám nhóc này vẫn dư khả năng.

      suy nghĩ xem nên chống trả hay bỏ chạy cho nhanh bỗng nghe tiếng con hét lên. bé xinh xắn, cao hơn cậu nửa cái đầu, mặc chiếc đầm trắng chạy tới chắn ngang người cậu.

      Cậu nhìn hai chùm tóc được cột hai bên, cứ lắc lư qua lại theo từng cái cử động của , rồi nhìn xuống cái cổ trắng nõn, được che lấp bởi vài sợi tóc lòa xòa, chắc là do chạy nhảy mà bị ướt chút mồ hôi. Rồi nhìn xuống đôi chân, chỉ có thể nhìn thấy từ đầu gối xuống dưới, đôi chân múp múp bao bọc bởi đôi giày búp bê màu hồng, có hai quả dâu tây gắn ở .

      Vẫn còn săm soi đôi chân mũm mĩm kia, bỗng bé ngã ầm xuống đất, chân tay giãy giụa òa khóc, đôi chân trắng nõn ấy lăn qua lăn lại đất tạo nên những vết bẩn mơ hồ.

      " ngốc, ai lại tự mình làm dơ bản thân thế chứ!" - cậu thầm nghĩ

      Cậu vẫn phớt lờ cuộc đối thoại của và đám nhóc, chỉ lo nhìn đôi chân kia ngày càng bị làm bẩn, cơ hồ sắp bị làm trày đến nơi. Cậu nhíu mày.

      Sau khi đám nhóc kia bỏ , đứng lên phủi lại quần áo. Cậu đứng phía sau trợn mắt khi thấy được cái mông tròn kia, được bọc bởi chiếc quần sịp in hình dâu tây.

      " tròn a~" - cậu nhìn cái mông kia, vừa nghĩ tới cái bánh bao ú ú mập mập, món ăn sáng thường ngày của cậu.

      Rồi cậu nhìn thấy quay về phía mình hỏi han.

      "Gì mà nhóc? Chắc gì lớn hơn mình chứ! Hừ"

      "Mà sao cái miệng chúm chím kia cứ suốt thế, mệt à? Lúc nãy còn lăn lộn dữ lắm mà, y như con mèo hoang vậy! Mà sao cậu ấy giống với bé lắp bắp lúc nãy, sao biết rụt rè gì hết vậy"

      Sau hồi suy nghĩ, nghe được tự giới thiệu tên mình. "Thẫm An Nhiên? Tên cũng đẹp". Nhưng cứ nghe xưng chị với cậu suốt làm cậu bực mình, nên cậu phá lệ nhiều với hơn, khác hẳn với tính cách cậu thường ngày. Cậu phải cho biết cậu bằng tuổi , còn sinh trước nữa, để ngừng lại mới được.

      "Cứu? này gì vậy? Nếu tới, chắc cậu về nhà nãy giờ rồi, chắc vẫn coi kịp chương trình hoạt hình cậu thích nữa kìa" - cậu hậm hực nghĩ khi nghe khoe khoang việc cứu cậu và còn đòi hỏi cậu cảm ơn. Vì thế cậu vô tình chọc cho khóc.

      "Sao bé này nhiều nước mắt thế, cứ muốn khóc là khóc sao"

      Cậu dỗ hoài nhưng nín. Cậu sờ sờ trong túi quần rồi tìm được viên kẹo dâu lúc nãy được cho, vội đưa để ngừng khóc. ngờ thích viên kẹo kia, còn cười tươi như thế nữa.

      " may lúc nãy vứt bỏ" - cậu cười thầm nghĩ.

      Nhưng nghĩ là bé này tự nhiên , cứ thế mà theo cậu về, còn ngừng miệng chuyện với cậu. Dù cậu trả lời rất cộc lốc, nhưng cứ năng nổ mà hỏi, sợ hãi hay giận dỗi. Vì thế mà cậu vô tình chậm bước chân lại, vô tình chờ bắt kịp bước chân cậu, giữ đúng khoảng cách, vừa đủ nghe chuyện, vừa đủ để nghe cậu trả lời. Cứ thế mà trả lời từng câu hỏi của , cảm thấy phiền chút nào.

      Rồi cả hai về đến nhà, cậu nghĩ là nhà ở sát bên nhà cậu, mẹ còn quen biết mẹ cậu. Vậy là từ nay gặp nhiều hơn rồi.

      Nghe thấy khen mẹ mình đẹp như búp bê Barbie, muốn bắt chước mình mà lại còn bắt chước ngu ngốc nữa thế chứ, hết cách.

      Cậu vào phòng chơi, thấy được đồ dùng và nghe được sở thích ăn uống của thầm nghĩ sau này chừa lại toàn bộ dâu tây trong phần ăn chiều mà mẹ chuẩn bị để đem qua cho , dù sao cậu cũng nghiện món đó lắm. Nhường ăn nhiều hơn chút, chắc làm khuôn mặt trắng hồng thêm chút, chắc rất đáng !

      Rồi nghe cứ gọi mình là "này, "nè" rồi còn "tiểu Dực" nữa chứ, cậu phải sửa , muốn biết được tên đầy đủ của cậu. Giọng trong trẻo của mà gọi tên cậu, chắc rất dễ nghe!


      vậy còn con nít so đo thắng thua vì biết được tên cậu nữa chứ. Trẻ con hết sức được! Cậu nghĩ tới câu đòi kẹo trước đó, nghĩ mình vẫn còn viên, vội móc ra đưa cho .

      "Ai thèm thắng thua với cậu chứ! Chỉ là muốn thấy vẻ mặt ham ăn của cậu thôi!" - cậu vừa nghĩ vừa đỏ mặt nhìn khuôn mặt tươi cười của khi nhận kẹo.

      Sau đó, cậu ngồi chơi với . Nhưng toàn là đồ chơi con , cậu đành ngồi đọc truyện tranh. Nhìn sang thấy mãi mê vẽ tranh, cái đầu ngọ ngoạy, đôi chân co lên, dũi xuống lắc lư, mặt chăm chú vào bức vẽ, lâu lâu vài câu bâng quơ với cậu, nhưng vẫn ngước đầu lên. Và thế là cậu cầm cây bút màu, gạch vài đường lên hình công chúa trong bức tranh, chọc tức điên lên, nhào qua cào cáu, xô đẩy cậu.

      Cậu cố tình làm thế, vì cậu thấy phải chọc giận, tức mới nhiều hơn với cậu, mới nhìn vào cậu, mới bám lấy cậu mà giành giật, so đo, bĩu môi, tức giận và rồi còn cười nữa.

      Kết thúc ngày học đầu tiên cứ tưởng là bình thường nhưng lại hết sức vui vẻ của Hàn Dực. Lần đầu tiên cậu chuyện nhiều hơn vài câu với người lạ, lần đầu tiên cậu đỏ mặt khi thấy con cười, lần đầu tiên cậu cười khi phát những hình ảnh xấu hổ của , nhiều lần đầu tiên như thế nhưng chỉ xuất phát từ người - Thẫm An Nhiên, bạn hàng xóm mới của cậu.
      Khủng Long thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :