1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nô tài - Phong Lộng (60C+1PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Nô tài

      Tác giả:
      Phong Lộng

      Thể loại: đam mỹ, cổ trang, hoàng cung, 1 vs 1 (trá hình 3P), cường công cường thụ, gian xảo công (lúc đầu), trung khuyển công (lúc sau), ngây thơ(?), bướng bỉnh thụ, huynh đệ tranh đấu, HE

      Paring: Khiếu Sanh (Sanh nhi) >< Hạ Ngọc Lang

      Số chương: 60 chương +1 phiên ngoại

      Tình trạng bản gốc: Hòan

      Tình trạng bản edit: Hoàn​
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      vk đại ca thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      VĂN ÁN:
      Ta – Hạ Ngọc Lang đường đường là quý tử của Hạ gia sống tại Dương Châu. có gia gia nghiêm khắc và mẫu thân ưa lải nhải, dưới có nhũ mẫu, nha hoàn cẩn thận hầu hạ, phu tử mỗi khi gặp ta thích giơ bản, giơ cước.

      Cuộc sống vốn khoái nhạc khôn cùng, chính là có ngày, trong nhà bỗng nhiên xuất tên tiểu tử ăn mặc còn xinh đẹp hơn cả ta.

      Nhất thời, thiên địa biến sắc, trời đất tối sầm.

      Cái gì, gia gia của ta là nô tài?

      Cái gì, ta mà là cháu của nô tài?

      Cái gì, cháu của nô tài cũng là nô tài?

      Này…này… vậy . . .

      “Da thịt trắng mịn, trông ngon miệng.” Tiểu vương gia : “Ta phía dưới nô tài mấy trăm, cũng có ai từ được đối đãi như công tử giống như ngươi vậy. Mặt cũng tốt, tay chân cũng tốt, còn được học chữ, lão Hạ sai, nhìn vừa mắt a.”

      sờ sờ khắp người ta, lực lại lớn vô cùng, ta liều mạng giãy giụa thế nhưng cũng trốn thoát.

      Ta thét chói tai: “Ngươi đùa giỡn nô tài! Ngươi phải hảo chủ tử!”
      vk đại ca thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 1
      NGƯỜI DỊCH: TIÊU DAO

      “Nô tài”

      Từ ta nghe qua cái từ này.

      Lần gần đây nhất xảy ra chuyện, gia gia cũng quất quải trượng xuống đất, quát: “Tiểu nô tài! Ngươi lại làm loạn?” Quát xong liền đánh.

      Quải trượng to như vậy mà đánh trúng người lại chẳng thấy đau gì cả.

      Số lần ta làm loạn còn nhiều hơn số cơm gạo của nhà ta a.

      Tiếng quát của gia gia, nghe vào tai ta chẳng khác gì tiếng chim hót ngoài vườn.

      Mẫu thân ngoài mặt luôn khôn khéo, giỏi giang, nhất là những lúc như thế này, lại càng ra vẻ khép nép mẫu mực.

      Phụ thân của ta à? Phụ thân đảm nhiệm chức tri phủ, thường ở nhà.

      Nghe mọi người gọi người là thanh thiên. (quan thanh liêm)

      Cả hoa viên nhà ta chính là thiên hạ của ta.

      Trèo cây, bắn chim, muốn làm cái gì cũng có thể. Mỗi lần như vậy, nhũ mẫu dưới tàng cây nhìn ta đều mang vẻ mặt kích động: “Tiểu thiếu gia, ngàn vạn lần cẩn thận, đừng để ngã xuống .”

      Đừng để bị ngã?

      Nực cười! Ta làm sao có thể bị ngã khỏi cây?

      Ta cố ý buông hai tay, từ cao đối nhũ mẫu nhăn mặt.

      Ta hết sức vênh váo đắc ý, chân chẳng may bị trợt . . .

      bị ngã xuống, dọa cả nhà nhảy dựng.

      Mọi người vội thành đoàn, trấn an rồi lại trấn an, tìm đại phu rồi lại tìm đại phu.

      Ta thư thư phục phục nhìn mọi người vội vội vàng vàng, há mồm uống ngay chén thuốc bốc khói.

      Muốn nôn. . . khó uống!

      Ta làm mặt đau khổ, toàn bộ thuốc đều phun ra.

      Lần sơ sẩy đó khiến ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, tuyệt đối về sau bất luận kẻ nào cũng được phép nhắc đến. Nhất là nhũ mẫu, chừng vì chuyện xảy ra ngày hôm đó ta chỉ mất hết uy nghiêm mà còn giống như cái bánh mì lớn rơi mặt đất.

      là mệnh khổ, sau khi thương thế lành, cư nhiên còn bị gia gia bắt phạt.

      Quỳ gối trước hương đường đọc tứ thư do phu tử dạy.

      Hương đường là nơi thờ phụng linh vị tổ tiên, ở giữa còn đặt khối ngọc làm chỉ trấn.

      khá khá, trong suốt, lấp lánh.

      Ta lén đứng lên, đến sờ cái chỉ trấn, vừa lúc gia gia chống quải trượng ngang qua nhìn thấy.

      “Tiểu nô tài! muốn sống à?” Ta bị quải trượng đánh vào chân: “Đây là phần thưởng do chủ tử ban tặng, ngươi dám lộn xộn?”

      “Gia gia? Chủ tử là cái gì?”

      “Chủ tử chính là chủ tử! Tiểu súc sinh vong ân phụ nghĩa! Quỳ cho ta, phạt ngươi quỳ thêm canh giờ!”

      yên lành sao lại thành như vậy? Cư nhiên bị phạt thêm canh giờ.

      Nghĩ tới nghĩ lui tổng thấy phục, trong lòng lại tò mò cái chỉ trấn bằng ngọc kia.

      Vài ngày sau ta lén chạy đến hương đường, bắc ghế đứng lên sờ cái chỉ trấn, nghĩ tới lại bị trượt tay, làm rơi khối ngọc. (em lúc nào cũng vậy >”<)

      Đương nhiên là phát ra tiềng vang kinh thiên động địa.

      Ta thông minh nhanh như chớp bỏ chạy.

      Thứ mà gia gia trông chỉ còn là đám bụi mù mịt, toàn gia từ xuống dưới đều hốt hoảng.

      Ta đứng ở bên nhìn gia đinh phụ trách trông coi hương đường quỳ nhận tội, sợ tới mức phát run, thầm kêu may mắn chính mình bị bắt được.

      ———————————————————————————————–.

      Hôm nay, chim bên ngoài lại kêu lên ríu rít.

      Ta xắn vội ống tay áo, đem vạt áo cột lưng, ta muốn đào giun cho mấy con chim nha.

      Vừa mới bước đầu liền bị đánh cái.

      Ta vẻ mặt đau khổ nhìn lại, cư nhiên là mẫu thân mang theo hai tiểu nha hoàn, tức giận nhìn ta: “Chỉ biết suốt ngày trèo cây phá phách, sách thư đọc hết rồi? Như thế nào đến lớp?”

      “Mẫu thân, hì hì.” Ta xoa xoa đầu, cười : “Phu tử hôm nay có việc xuất môn, cần đọc sách. Trèo cây có cái gì, nam hài nào lại thích trèo cây? Ha ha.”

      Hai tiểu nha hoàn phía sau mẫu thân nhìn ta che miệng cười, biết các nàng cười cái gì.

      đến lớp càng tốt, ta chán ghét cái nơi đó.

      Phụ thân là quan thanh liêm, năm bổng lộc cũng chẳng có bao nhiêu.

      Bạn đồng học thường ở trước mặt ta khoe tài phú, những lúc như vậy ta đánh cho chúng khóc đến kêu cha gọi mẹ, sau đó còn phải tìm cách giấu giếm.

      Nếu bị gia gia biết, lại phải quỳ gối trong hương đường “ấm áp đêm” .

      “Ngọc Lang, ngươi mười lăm rồi, cũng nên học được chút đạo lý, tương lai cũng giống như phụ thân ngươi…”

      Lại bắt đầu.

      Nào là làm rạng rỡ tổ tông, là rường cột nước nhà, ta nghe mà lùng bùng lỗ tai.

      nghĩ muốn tìm biện pháp tránh được mẫu thân, cứu tinh liền tới.

      “Phu nhân.” tiều nha hoàn vội vàng chạy lại: “Lão thái gia bảo phu nhân nhanh đến tiền thính, gấp lắm. Người mau .”

      “Lão thái gia kêu?” Đây chính là thứ duy nhất có thể đối phó với mẫu thân. Mẫu thân vội vàng xoay người gấp gáp.

      Ta ngáp to, vặn vặn thắt lưng chút.

      Có thể có đại gì?

      Gia gia thích làm ra vẻ quan trọng.

      Lần trước cũng vậy, bất quá bức thư pháp trong phòng bị ta cẩn thận làm cháy, liền triệu tập toàn tộc, truy bắt tội phạm.

      May mắn ta làm việc luôn để lại dấu vết, ha ha.

      cân nhắc nên làm gì trong ngày đẹp thế này, tiểu nha đầu lại hổn hển chạy đến: “Thiếu gia! Thiếu gia! Lão thái gia thỉnh thiếu gia lập tức đến tiền thính ngay, gấp lắm!”

      Lại gấp? Lúc nào chẳng gấp, vội làm gì.

      Ta cẩn thận suy nghĩ, những ngày gần đây ta cũng có làm gì xằng bậy, cũng sợ việc xấu gì bại lộ.

      Nhưng mà được, bị bắt được còn chưa tính, chính mình tự đến phải là chui đầu vô lưới hay sao?

      Loại này việc ngu ngốc này ta mới làm,

      Ta bỗng nhiên ôm bụng, vội la lên: “Ai nha tốt, ta thân thể khoẻ, với gia gia ta phải đợi thái y đến chẩn bệnh.” đợi tiểu nha hoàn kịp trở tay ta liền quay đầu bỏ chạy.

      Đúng là đứa ngốc, vào nhà của chúng ta lâu như vậy cũng chưa bao giờ “thỉnh” được ta đến trước mặt gia gia.

      Bỏ tiểu nha đầu qua bên, ta cũng trở về phòng sợ gia gia lại phái người tới tìm ta.

      Người khác , nếu người tới là mẫu thân thiên hạ siêu cấp thích lải nhải, vậy có gì có thể ngăn cản được.

      Ta suy nghĩ chút, đơn giản chạy đến hoa viên, tìm cây leo lên, tránh để bị nhìn thấy là được.

      Tốt nhất là leo lên mấy cây đại thụ vừa to, vừa cao, lại râm mát.

      Trong hoa viên có cây đại thụ thân có chỗ khoét. Suốt mười mấy năm, cái lỗ đó bị ta làm càng lúc càng to ra, đủ cho người chui vào giữa thân cây, nơi thân tốt nhất.

      Ta cao hứng phấn chấn chạy tới đó, cư nhiên thấy có người đứng dưới tàng cây.

      May mắn phải mẫu thân, ta vỗ vỗ ngực.

      May mà nàng đoán trước được chuyện này.

      Người đứng ở đó cơ hồ trạc tuổi với ta, vóc người cao, bộ dạng phi thường thanh tú.

      Quần áo xinh đẹp quý giá, còn có thêu kim tuyến tinh xảo.

      Hứ, mẫu thân từng , cho dù có tiền cũng phải luôn tiết kiệm, nếu có phúc khí, tương lai chuyển thế phải làm miêu làm cẩu.

      bên hông còn lộ ra miếng ngọc bội, sáng lấp lánh, vừa nhìn thấy biết là thứ sang quý.

      Ta ghét nhất những kẻ thích khoe tài phú, huống chi tại đứng bên cạnh cái cây của ta.

      “Này, tránh ra chút, được ngươi chạm vào cây của ta!” Ta khoanh tay đối sừng sộ.

      nhàn nhã hỏi: “Nga? Cây này là của ngươi?”

      “Đương nhiên là của ta, chẳng lẽ là của ngươi?” Tên này là ai mà lại ở trong nhà của ta nhỉ?

      Ta cao thấp đánh giá , cư nhiên phát cái mũ đầu có đính viên bảo thạch màu đỏ lớn.

      Ta nuốt nuốt nước bọt.

      Xa xỉ! Quả thực là xa xỉ tới cực điểm!

      Nhớ ngày đó ta cầu mẫu thân thêm chút mạ vàng đường viền của mũ, cầu mấy tháng cũng có kết quả.

      “Nơi này là nhà của ta, ngươi vì cái gì ở nhà của ta?” Ta thích chào đón kẻ thích khoe tài phú như vậy trong nhà.

      Hơn nữa chán ghét nhất ở là bộ mặt lúc nào cũng vênh vênh tự đắc. (cái này gọi là ghét cái thái độ >”<)

      “Ngươi là ai?” hỏi.

      Ha ha, ta là ai?

      nửa ngày ngay cả ai là chủ nhân cũng đều biết.

      Ta ưỡn ngực chỉ vào lớn tiếng : “Ta là chủ nhân nơi này- Hạ Ngọc Lang, ngươi tại đứng ở chỗ của ta, có nghe thấy ?”

      nhíu mày, chút thái độ khiêm tốn cũng có.

      Ta tuyệt đối phải là vì ghen tị bảo ngọc đầu của mà ghét , tuy rằng ta thực thích những đồ vật sáng lấp lánh, mỗi lần nghĩ đến có thể liền mặt đỏ tim đập.

      Lần trước ta đem Đường gia tiểu tam đánh thành cái đầu heo giống nhau, cũng tuyệt đối phải bởi vì chịu đem vòng trang sức trân châu trộm được cho ta sờ chút, mà là bởi vì ta thích cái bản mặt khoe của đó.

      thế nào cũng là nhìn vừa mắt! toàn thân cao thấp, trừ bỏ bảo ngọc đầu cùng xiêm y hoa lệ, những thứ khác ta đều xem vừa mắt: “Ta vừa nhìn biết ngươi phải người tốt, mau cút , nếu . . .”

      Ta còn chưa dứt câu, sau đầu trúng quyền.

      “Oa!” Ta kêu to, nhe răng trợn mắt quay đầu lại.

      Chưa từng bị đau như vậy.

      Gia gia từ cao nhìn xuống, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn ta, quay đầu đối hoa tiếu tiểu tử kia (đại thể chắc mặt hoa da phấn aka đàng hoàng >”<), cư nhiên trong phút chốc cười như nở hoa.

      “Tiểu nô chưa hiểu quy củ, tiểu chủ tử xin đừng nổi giận.”

      Cằm của ta thiếu điều muốn rớt xuống.

      Nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua bộ dáng nịnh nọt như vậy của gia gia.

      Hứ, chẳng lẽ đầu có bảo ngọc lớn ngon lắm sao!

      Phu tử qua, phú quý bất năng dâm. . . .

      (Nguyên văn lời Khổng tử về người quân tử:

      Phú quý bất năng dâm. Bần tiện bất năng di. Uy vũ bất năng khuất tức là Giàu sang thể cám dỗ, Nghèo khó thể chuyển lay, Quyền uy thể khuất phục)

      Chính ở trong lòng cực kì tức giận , sau đầu lại lãnh cú.

      “Oa!” Ta lại quát to tiếng, cực kỳ vô tội quay lại nhìn gia gia tự nhiên phát cuồng thích ngược đãi.

      “Còn quỳ xuống dập đầu thỉnh an chủ tử!”

      Cái gì? Dập đầu? Vì cái gì chứ?

      Ta trừng mắt nhìn hoa tiếu nam nhân cười đắc ý với ta. Ta tại sao phải dập đầu với ?

      Nếu đưa bảo ngọc đầu cho ta, chừng ta suy nghĩ lại.

      Nếu cho ta, liệu ta có nên dập đầu nhỉ?

      còn phân vân (=.:), sau gáy lại bị người nhấn cái, cái trán đập liên tục mặt đất, phát ra tiếng vang lớn.

      Gia gia bên ấn ta, cư nhiên còn dư sức cười cười với tên kia : “Tiểu nô tài hiểu chuyện, khiến cho chủ tử chê cười rồi .”

      là oan uổng mà!

      Ta hôm nay nhất trèo cây, nhị làm vỡ đồ trong nhà, tam phóng hỏa, còn công dập đầu vài cái.

      Ta như thế nào lại hiểu chuyện ?

      Chân của hoa tiếu nam nhân ngay trước mặt.

      Gia gia ấn đầu ta liên tục, giày của đưa qua đưa lại trước mặt ta.

      vất vả từ dưới đất ngẩng đầu lên, cái trán muốn xanh tím mảng.

      quá đáng!

      Ta dám trừng mắt với gia gia, sợ lại quyền đánh tới, đành phải hung hăng trừng mắt với hoa tiếu nam nhân.

      muốn đứng lên vì mình vài lời công đạo, chân lại tê rần, cư nhiên bị gia gia giẫm lên.

      Lão gia gia hôm nay tự nhiên lại phát điên, ngược đãi tôn tử đáng duy nhất của .

      Cho nên mới , làm tôn tử của người ta, phải là làm người sống.

      Chính vì mình bi ai, khóe mắt lặp tức sáng ngời.

      Cư nhiên là mẫu thân mang theo tiểu nha hoàn vội vàng tới.

      A a! Mẫu thân minh thần võ, uy phong lẫm lẫm của ta, xem bọn khi dễ Ngọc Lang của ngươi như thế nào kìa.

      Ta lúc này dùng toàn lực chớp chớp mắt với mẫu thân, lên tiếng khóc lớn: “Nương. . . . .”

      Còn chưa kịp khóc lớn lên, mặt bỗng nhiên trúng cái tát.

      “Tiểu súc sinh!” Mẫu thân mắng ta câu xong liền xoay người hướng hoa tiếu nam nhân cung kính bái kiến, cư nhiên cười đến mỹ mạo như hoa.

      “Đều là do chúng nô tài sơ sót, để cho tiểu chủ tử mình ngoài vườn bị tiểu nô tài này gây rối. Nô tài vô cùng ân hận.”

      Cái cằm đáng thương của ta lại thiếu điều muốn rớt xuống.

      Phụ thân khi ở nhà cũng chưa từng thấy nàng cười thành cái dạng này.

      Quả thực là buổi chiều phong vân biến sắc a.

      Ta, đường đường Hạ Ngọc Lang thiếu gia, cư nhiên phải quỳ dưới đất để cho hai kẻ nghĩ tới tình thân kia quyền đấm cước đá.

      Bên tai lại còn phải nghe bọn họ nịnh nịnh nọt nọt đến lông tơ cũng dựng cả lên.

      Hoa tiếu nam nhân tỏ ra kiêu ngạo phách lối, nghe nịnh nọt chỉ mỉm cười: “ có gì, bất quá tiểu hài tử này cần được dạy dỗ thêm nhiều chút.”

      Khiêu khích! Đây ràng ràng là khiêu khích cùng xúi giục mà!

      Ta giống như hổ đói thiếu điều muốn nhào tới cắn đứt cái cổ của , đáng tiếc gặp phải thợ săn —- lão hổ ta đành phải nhịn nhục rồi.

      “Đúng đúng đúng, chủ tử rất đúng. Nô tài quản giáo nghiêm.” Gia gia đạp mạnh lên chân ta cái nữa, đối ta rống to: “Quỳ hảo!”

      Nước mắt lưng tròng, ta ủy khuất ngẩng đầu nhìn mẫu thân.

      Mẫu thân lúc này quả là rảnh rỗi để nhìn ta, nhất cử nhất động đều là dò xét sắc mặt của hoa tiếu nam nhân.

      có biện pháp, ta cũng đành phải nhìn xem sắc mặt của .

      Hung hăng nhìn nhìn, lại thể để cho gia gia thấy.

      vốn nhấc chân định , thấy ta câm lặng nhưng ánh mắt lại tràn ngập bất khuất cùng chính nghĩa, lại ngừng lại.

      “Tên gọi là gì?” hỏi.

      Mẫu thân vội vàng cười đáp: “Chúng nô tài nào đặt được tên gì hay ho, tùy tiện kêu Ngọc Lang thôi.”

      Tùy tiện đặt?

      Ta trừng to mắt.

      Mẫu thân phải từng tên của ta gia gia phải tra cứu rất nhiều kinh thư, vất vả chọn ra mấy chục cái nam danh, lúc ta mới sinh để ta tự rút ra cái thăm trong số đó hay sao?

      Tên ta có nghĩa là “Ngọc thụ lâm phong; Lang tài nữ mạo” , tương lai chắc chắn có nhân duyên tốt lành.

      “Bao nhiêu tuổi?”

      “Cũng mười lăm mà chút tiến bộ cũng có, như thế nào có thể so được với tiểu chủ tử? Tiểu chủ tử từ thông minh lanh lợi, năm đó. . .”

      Mẫu thân lại bắt đầu lải nhải, đáng thương ta còn giống như cẩu quỳ ở trong này.

      So với cẩu ta còn thảm hơn, ít nhất cẩu cũng bị quất tới tấp như ta.

      “Được rồi, đứng cũng mệt rồi, lên phía trước ngồi nghỉ chút.” Hoa tiếu nam nhân tùy ý khoát tay, mẫu thân lập tức câm bặt, mặt cúi thấp cười cười.

      Kỳ quái!

      Ta như thế nào chưa từng thử qua lúc mẫu thân lải nhải khoát tay cái?

      Hoa tiếu nam nhân vừa nhấc chân , cả đoàn lũ lượt theo sau .

      Mẫu thân, nha đầu, còn có vài cái gia phó biết đến từ lúc nào cùng nhau vây quanh mở đường.

      Ta mới vừa thở phào hơi, nghĩ xem nên đâu để an ủi bản thân đau khổ, bỗng nhiên nghe thấy tình thiên phích lịch (sấm nổ giữa trời quang): “Tiểu nô tài quỳ hảo! Hôm nay phạt ngươi quỳ ở trong này, được ăn cơm!”

      Gia gia bỏ lại câu tàn nhẫn rồi hộc tốc đuổi theo đám người kia.

      Xa xa nghe thấy hoa tiếu nam kia nhàn nhã : “Hoa viên nhà các ngươi tuy rằng lớn, nhưng bày trí rất tao nhã.”

      Mẫu thân đáp ngọt lịm: “Chủ tử đừng chê cười, chúng nô tài nào biết cái gì là tao nhã lịch ?”

      Lông tơ người lại lặp tức dựng đứng lên, ta rùng mình cái.

      Chợt nhớ tới hoàn cảnh bi thảm giờ của mình.

      khỏi cảm thán cho bản thân mình.

      đời này có còn thiên lí hay ?

      Cái tên hoa tiếu nam nhân phú quý xa xỉ chết tiệt ấy là ai?

      Ta vừa quỳ vừa đem tổ tông mười tám đời của mắng nhiết ngừng, chỉ hy vọng trời mau tối.

      May mắn ta thân thể khoẻ mạnh, lại nhiều lần bị phạt quỳ, cũng xem như cơm bữa.

      Miệng lẩm bẩm, dần dần nhắm mắt lại, thi triển chiêu thức lợi hại nhất trong bảy mươi hai chiêu thức của ta, quỳ ngủ! (=.:)

      Ngủ thẳng giấc, khi ngáp to tỉnh dậy, trăng lên cao từ lâu.

      Bụng réo vang ầm ĩ , vậy là gia gia có gọi người đến giải trừ lệnh cấm.

      Tiền thính truyền đến tiếng nhạc rộn ràng, vậy là vẫn còn yến tiệc chiêu đãi hoa tiếu nam nhân.

      Ai, có đại bảo ngọc tốt, có thể khiến người ta phải nịnh nọt.

      khỏi thầm hận phụ thân vì cái gì thanh liêm như nước.

      phải người ta hay ba năm làm tri phủ, mười vạn ngân lượng thu về hay sao?

      Đói cực kỳ, đành phải cố ép mình ngủ them giấc.

      Chính lúc nhắm mắt lại cố ngủ, bên tai truyền đến chút tiếng động .

      Mở mắt ra, lập tức nổi trận lôi đình, cư nhiên là hoa tiếu nam nhân kia!

      Ta trừng mắt nhìn , lớn tiếng hỏi: “Ngươi nhìn cái gì?”

      lời nào, nhìn ta giống như nhìn con khì.

      Ta quỳ, còn đứng, chỉ có thể ngửa đầu trừng mắt với , khí thế hiển nhiên bằng.

      “Có cái gì đẹp? Ngươi cút ngay! được nhìn!”

      đáng ghét, mắng cũng nhất định .

      nghe ta mắng to, cư nhiên ha hả cười. Cho tới bây giờ chưa thấy qua da mặt ai lại dầy như vậy.

      Ta rốt cuộc nhịn được, tả nhìn hữu nhìn xem xung quanh có ai , bỗng nhiên nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng đứng ở trước mặt .

      muốn vén tay áo giáo huấn chút, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi to duyên dáng: “Chủ tử như thế nào chút bóng dáng cũng có? Trời tối thế này, cẩn thận đau chân.”

      Mẫu thân đại nhân của ta đến rồi.

      Trong lòng co rụt lại, ta lập tức bùm tiếng, thành thành quỳ xuống.

      Hoa tiếu nam nhân ở đầu ta kiêu ngạo địa bật cười, ta nghe được nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đỏ bừng.

      Mẫu thân đến bên người, cười : “Tiểu nô tài này hôm nay cũng bị giáo huấn , chủ tử khả nguôi giận chứ ạ?”

      nhảm, nguyên lai phạt ta chỉ là vì để cho bớt giận.

      Ta thầm tính toán, xem chính mình có thể hay được song thân nhặt về.

      Chính hăng say suy nghĩ, nghe thấy đầu giọng nam từ tốn : “Cũng được rồi, vốn cũng chẳng có gì.”

      Nãy giờ mới được câu đáng nghe. Ta đồng ý gật gật đầu đồng tình.

      nghĩ tới còn có câu tiếp theo: “Bên cạnh ta cần tên thư đồng thị hầu chuyện bút mực, để cho đến chỗ ta cũng được.”

      Đầu ta “ong” tiếng.

      phải chứ? Làm thư đồng của ngươi? Ta?

      Ta cơ hồ muốn kêu to lên.

      Có người so với ta kêu còn sớm hơn, là gia gia bán tôn cầu vinh (bán…cháu cầu vinh hiển =.:) của ta: “Biết làm sao để chúng nô tài đội ơn chủ tử cho hết đây? Tiểu nô tài tu mười kiếp cũng mơ có được cái phúc khí này a!”

      “Còn mau dập đầu tạ ơn chủ tử!”

      Lại bị người ấn liên tục cái đầu xuống đất.

      Mới ngẩng lên chút, cơ hồ chưa nhìn phương hướng, còn chưa kịp hô tiếng ta mặc kệ, hoa tiếu nam nhân kia nhấc chân, chậm rãi rời khỏi.

      Trời ời! Đây là cái thế giới gì thế này?!

      Buổi tối, kinh hồn táng đảm nhìn mẫu thân cười hì hì giúp ta chuẩn bị hành trang.

      “Nương, ta ! Ta vì cái gì phải làm thư đồng của người ta?” Ta chẳng lẽ đúng là con nuôi sao?

      “Đứa ngốc, đây là phúc khí của ngươi. Ngoan ngoãn ở bên người tiểu chủ tử thị hầu vài năm, tương lai được thả ra, còn phải làm quan? Ngươi cũng có thể học thêm kinh thư.”

      “Ta cần! Làm nô tài có cái gì hảo?”

      Đầu lập tức bị hung hăng đánh chút.

      “Ngươi vốn chính là nô tài. Gia gia của ngươi là nô tài của Cửu vương phủ. Năm đó gia gia của ngươi thị Hầu lão Vương gia nhiều năm, sau được trở về, phần thưởng là phụ thân của ngươi được chức quan, còn gia gia ngươi từ đó về sau nhàn nhã hưởng phúc. Nhiều năm cùng chủ tử thư từ qua lại. giờ tiểu chủ tử bỗng nhiên nổi lên hứng thú đến đây dạo vòng, cư nhiên còn cho ngươi thị hầu ngài, còn phải chuyện tốt nhất trong thiên hạ hay sao?”

      Ta khờ mắt: “Kia phụ thân cũng là nô tài sao?”

      Mẫu thân vẻ mặt kiêu ngạo: “Hừ, có là quan nữa, cũng thể sánh bằng cái thắt lưng của chủ tử. Chủ tử tốt như vậy, cầu cũng cầu được.”

      Mẫu thân nhìn tới gương mặt ảm đạm của ta, bắt đầu lao thao: “Tới Cửu vương phủ rồi phải biết quy củ, được lại trèo cây gây chuyện, chúng ta ở Cửu vương phủ, đừng thứ tư trong Ngũ đại nô tài, khôn ngoan sắc sảo, thông minh linh hoạt chủ tử rất hài lòng. Ngươi tới đó, cũng được lười biếng trốn việc.

      Ai, lại bắt đầu .

      So với cái gì làm rạng rỡ tổ tông, cái gì rường cột nước nhà ta càng cảm thấy khó chiu hơn

      Ta học hoa tiếu nam nhân, đối mẫu thân khoát tay.

      Như thế nào vô dụng?

      Ta càng dùng sức khoát khoát tay.

      “Oa!”

      Kết quả đầu lại bị đánh vài cái.

      đến nửa ngày, Hạ gia ta cư nhiên là nô tài của Cửu vương gia!

      Nguyên lai ta tiểu nô tài.

      Nguyên lai ta phải thiếu gia, là nô tài!

      Ta nằm ở giường mình, khóc suốt đêm.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 2
      NGƯỜI DỊCH: TIÊU DAO


      Cửu vương phủ ở kinh thành.

      Này hoa tiếu nam nhân chán sống chết tiệt, vì cái gì muốn tới Dương Châu du ngoạn?

      Đến Dương Châu du ngoạn cũng được thôi, cố tình còn nhớ lại có gia nô sống tại Dương Châu, cuối cùng còn bắt ta làm thư đồng!

      Ta sáng sớm bị áp giải đến tiền thính, hoa tiếu nam nhân cùng tùy tùng sẵn sang trở về kinh .

      Mẫu thân hớn hở cầm bọc đồ của ta, đem ta nhét vào giữa đám người hầu, đối hoa tiếu nam nhân. . . , bây giờ là tiểu vương gia, đối tiểu vương gia chắp tay thành khẩn: “Ngọc Lang được dạy dỗ cẩn thận, thỉnh tiểu chủ tử cứ đánh mắng nhiều vào ạ.”

      Ta ở trong đám người kêu khổ tiếng.

      thể nào? Đánh mắng nhiều chút, chưa từng thấy qua có nương nào lại ác tâm như vậy.

      Tiểu vương gia ra vẻ đỉnh đạc gật gật đầu, nhấc chân bước .

      Ta tâm cam lòng nguyện thụt lùi về phía sau, vẻ mặt cầu xin đối mẫu thân : “Nương, ngươi chừng nào đến thăm ta?”

      “Phủ của chủ tử, làm nô tài sao có thể đến là đến. Ngọc Lang ngoan, nhanh lên . Sớm tạo chút tiền đồ, ở trước mặt chủ tử xin chức quan.”

      Ta lắc đầu, đúng là nương chỉ biết lợi dụng.

      Cứ như vậy, đường theo tiểu vương gia nghênh ngang trở về kinh thành.

      Vừa đến kinh thành, lập tức trợn tròn mắt.

      Phòng ốc lờn như vậy, chẳng lẽ tất cả đều là của nhà ?

      Ta đứng ở sau lưng mọi người, từ đại môn tiến ra đoàn thị nữ xiên y lộng lẫy, toàn bộ cung kính quỳ mặt đất.

      “Cung nghênh Vương gia hồi phủ.”

      Nữ nhân nhiều như vậy lại kêu ngọt lịm, ta cả người đều run lên long tơ dựng thẳng.

      Tiểu vương gia tựa hồ thực quen thuộc những giọng điệu này, tùy tùy tiện tiện vung tay áo, nhấc chân vượt qua cánh cửa đại môn cao cao.

      Tiếp đó thị tòng ở phía sau cũng theo hướng vào trong, bao gồm cả ta.

      Hắc hắc, nhìn trái phải hai bên thị nữ quỳ gối cung kính, thực là uy phong bát diện.

      Khủng khiếp quá, có nhà lớn như vậy, đích thị là chủ tử rồi.

      Chả trách ngay cả gia gia ta cũng phải gọi tiếng chủ tử. Tiền thính của rộng bằng cả cái sân của nhà ta.

      “Ngọc Lang…”

      Nhiều ngày như vậy, thèm để ý đến ta, để ta cùng các tuỳ tùng ở chung nơi.

      Vừa đến nhà, lập tức kêu tên ta.

      “Vâng” ta le lưỡi, nhiều ngày nay theo những người khác, cũng học được ít quy củ.

      Làm nô tài quy củ nhiều, này được kia được, quả thực so với làm chủ tử thảm hại hơn nhiều.

      “Trần bá, đây là Ngọc Lang, tôn tử Hạ gia. Ngươi sắp xếp căn phòng bình thường cho là được rồi.” Tiểu vương gia đối hạ nhân bộ dáng như quản gia phân phó.

      “Vâng, chủ tử” Trần bá cẩn thận chắp tay trả lời, lông mày chút cũng nhúc nhích, nhất định là nô tài nhiều năm rồi.

      Tiểu vương gia xong, liền bước .

      Ta định theo , lại bị Trần bá nắm kéo lại.

      “Muốn đâu hả?” cao thấp đánh giá ta, nhìn ta nơm nớp lo sợ : “ nghĩ tới tôn tử lão Hạ lại lớn đến thế này. Đừng sợ, ta và gia gia ngươi là lão bằng hữu. Tiểu tử ngươi có phúc, có thể vào thư phòng tị hầu chủ tử, như vậy , trước trông nom bút mực của chủ tử, nếu làm tốt, sau này nhất định có tiền đồ a.”

      xong cười ha hả.

      Ta lắc đầu, mấy thứ bút mực đó có cái gì phải quản chứ? Ta ở nhà ít nhiều cũng là thiếu gia, chỉ cần nhũ mẫu hay tiểu nha hoàn nào đó cũng quản tốt được. Đâu cần phải dài dòng như vậy.

      Nô tài bằng hữu này của gia gia sáng sớm ngày hôm sau từ ổ chăn dựng đầu ta dậy:

      “Còn mau đến thư phòng thị hầu chủ tử, vạn nhất người muốn khởi bút làm sao hả?”

      Trời ạ!

      Ta mặc quần áo chỉnh tề, nổi giận đùng đùng theo sau Trần bá, xuyên qua mấy chục hành lang chẳng khác gì mê cung, rốt cục cũng tới được thư phòng.

      Đây mà là thư phòng? Nó chẳng thua kém gì tiểu viện nhà ta cả.

      Bên trong còn có giả sơn lưu thuỷ.(hòn non bộ)

      xa xỉ! Ta mắng to.

      Nếu phải vừa ra đến cửa, gia gia cùng mẫu thân hết đe nẹt lại dụ dỗ, muốn quay đầu bỏ chạy.

      Vì sao lại muốn ta làm nô tài cho ?

      Vừa bước vào cửa, Trần bá trung khí mười phần lập tức hạ xuống ba phần, khom lưng tươi cười: “Ai da, chủ tử hôm nay dậy sớm , dụng công như vậy, người càng phải lưu ý giữ gìn sức khỏe.”

      Giọng đầy khí, khiến ta bất giác rùng mình.

      Dậy sớm như vậy a?

      Ta cũng vừa mới thức dậy. Trần bá thế nào quay sang chỉ chỉ vào người vào mũi ta mà mắng chửi thậm tệ.

      có thiên lý!

      Tiểu vương gia tinh thần rạng rỡ đứng bên bàn, lạnh lùng : “Ta ra dậy từ sớm, nghĩ muốn luyện chữ. Ai ngờ đến ngay cả bút đều tìm thấy? Trần bá, ngươi làm việc cũng quá vô cùng tâm. Hôm nay là ai quản bút mực?”

      Ta nghe xong rụt người lại. May mắn mắng chửi ta, mà quay sang mắng Trần bá.

      Ai ngờ Trần bá lực vô cùng mạnh, tay bắt lấy ta mang đến trước mặt Tiểu vương gia, cúi đầu cười: “Đều do tiểu tử này mới tới, biết quy củ thị hầu chủ tử, ngủ dậy muộn.”

      Muốn mang ta ra chịu tội thay?

      Ta ngẩng đầu bất mãn nhìn chăm chăm vào Trần bá, lại quay đầu trừng tên tiểu vương gia chết tiệt cái.

      phải ngươi bẻ bút chứ? Ngươi thực muốn viết chữ, làm thế nào lại tìm được bút?

      ràng cố ý gây khó dễ!

      “Ngươi phục?” Tiểu vương gia nheo mắt hỏi.

      Ta lập tức lắc đầu: “ có!”

      “Còn có, đối đáp với chủ tử như vậy, có còn phép tắc sao?”

      Ta sai cái gì chứ?

      chẳng hiểu gì cả!

      Ta lớn tiếng : “Ta cái gì cũng ! có là có!”

      Trần bá ở bên sợ ngây người, tựa như tiếng thét của ta có thể làm chủ tử kinh hoảng vậy, vội vàng đem ta kéo lại phía sau: “Ngọc Lang, ngươi điên rồi? Ngươi dám cãi lại chủ tử!”

      Ta gật đầu: “Đúng vậy, ta cãi đó sao!” Có gì mà thể chứ?!

      Trần bá : “Mau mau dập đầu tạ tội với chủ tử, cầu xin chủ tử bớt giận.”

      kéo tay ta, ấn ấn đầu xuống.

      Buồn cười… ngoại trừ gia gia cùng mẫu thân đệ nhất lải nhải của ta, còn có ai có khả năng bức ta dập đầu chứ?

      Ta quyết khấu đầu, ấn ấn, ta ngừng liên tục vùng vẫy.

      làm!” Ta ràng có làm sai cái gì cả, tiểu vương gia đây tự kiếm chuyện gây . “TA NHẤT ĐỊNH LÀM, vì cái gì phải dập đầu chứ?”

      Ta nhất giết người, nhị phóng hỏa.

      Đúng a, ta cũng muốn phóng hỏa, mang xiêm y đẹp đẽ của tiểu vương gia đây đốt sạch a!

      kiên trì đến ngạo mạn, tiểu vương gia kia cư nhiên tới giáng cho ta cái tát!

      mặt tê rần, tựa hồ trước mắt toàn là sao Kim.

      quá đáng!!!

      ràng lợi dụng lúc người ta chú ý mà ra tay, có bản lĩnh ngươi làm lại coi, xem ta có cắn chết ngươi .

      Ta ôm mặt, bi phẫn trừng mắt với .

      Tiểu vương gia ngông cuồng ngạo mạn : “Thế nào, ta thể trừng phạt ngươi?”

      Ngoại trừ gia gia cùng mẫu thân, ngay cả phụ thân cũng từng đụng vào cái móng tay của ta.

      Ta vốn định lao vào liều mạng, hiểu làm sao trong lòng cảm thấy đau sót, nước mắt lại rơi xuống.

      “Ngươi… ngươi…” Ta dụi dụi mắt: “Ngươi đánh nô tài, ngươi phải hảo chủ tử!

      Ta òa khóc nức nở.

      là hảo ủy khuất a, bao nhiêu uất ức mấy ngày qua toàn bộ đều phát tiết ra.

      Vì sao yên lành là thiếu gia, bỗng chốc trở thành nô tài, còn bị người đánh?

      “Ngươi phải hảo chủ tử! Ngươi phải hảo chủ tử!” Ta biên khóc biên la.

      Hết thảy mọi người trong gian nhà lúc ấy mắt mở to choáng váng, kể cả tiểu vương gia cũng phải sững sờ.

      tám phần cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua mình phải là hảo chủ tử.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 3
      NGƯỜI DỊCH: TIÊU DAO

      Vốn tình phát triển đến nước này, tiểu vương gia thế nào cũng phải hảo hảo tỉnh lại, cho dù lập tức cung kính đưa ta về nhà, cũng ít nhất mấy câu nhàng xin ta tha thứ.

      Ai ngờ tỉnh lại nhưng tỉnh lại càng tệ hơn.

      sau lúc ngẩn người, hét lớn: “Người đâu! Đem tên tiểu tử hiểu tôn ti này xuống đánh mười trượng, cho tỉnh ra!”

      Gia đinh bên ngoài ầm ầm vâng lệnh, vẻ mặt hung thần ác sát tiến tới, túm lấy ta người vô tội thiện lương kéo ra ngoài.

      Ta nước mắt lưng tròng còn chưa kịp phản ứng, bị bọn chúng ném xuống nền đất giữa sân, ba! ba! ba!… mà đánh.

      thanh bản gỗ va chạm với da thịt, nghe tuy rằng đáng sợ, nhưng bằng tự mình cảm giác đau đớn đáng sợ này.

      Ta càng khóc lớn, vang vọng thiên địa, chấn động thiên đình.

      vất vả chịu đựng hết mười trượng, tiếng khóc còn chưa dứt, Tiểu vương gia lại tới trước mặt, cười hì hì ngồi xổm xuống hỏi ta: “Như thế nào, ta bây có phải là hảo chủ tử hay ?”

      Nghiêm hình tra tấn, sao có thể là hùng hảo hán?

      Nước mắt vòng quanh khóe mắt rốt cuộc cũng rớt xuống.

      “Ngươi… ngươi…” Ta biết khóc sướt mướt phải hành vi của nam tử hán, nhưng cứ để ngươi tự mình nếm thử mùi vị của trượng gỗ, ngươi liền hiểu được.

      nghiêm sắc mặt : “Ngươi vẫn phục? Hảo, phải cho ngươi phản tỉnh lần nữa vậy.”

      Ta biết lại muốn hạ lệnh đánh, toàn thân co rụt lại.

      Nhưng nộ khí trong lòng lại ngừng dâng lên, căn bản là sợ chết, ngửa cổ hét lớn: “Ngươi đánh chết ta . Ngươi đánh chết nô tài, còn dám nhận là hảo chủ tử?”

      xong, quay lại nhìn hai tên gia đinh nắm chặt trượng gỗ phái sau, tránh khỏi run rẩy.

      Tiểu vương gia giận tím mặt quát: “Đánh cho ta, đánh chết cũng được ngừng!”

      Ta kinh hô tiếng thiếu điều muốn ngất xỉu tại chỗ.

      Mẫu thân, vĩnh biệt. Ngọc Lang kiên cường bất khuất của ngươi cuối cùng cũng phải dũng hy sinh vì bị người đánh chết.

      Gia gia, tôn tử của ngươi căn bản có khiếu làm nô tài.Người vì cớ gì ép buộc ta? Chẳng lẽ là vì đố kị tài (là ta) sao?

      cảm thán, bỗng nhiên nghe thấy thanh tuyệt vời tới cực điểm.

      Nếu mang so sánh với tiếng hót chim hoàng oanh càng hoàn hảo hơn, nhàng ôn nhu, lại mang theo uy nghiêm, trang trọng nên lời, đồng thời lại tựa như lụa mỏng trấn an lòng người.

      Hơn nữa, thanh tuyệt diệu ấy lại phát ra hai chữ rung động lòng người—— “Ngừng tay”

      Lời vừa ra lập tức trượng gỗ mông ta liền hạ xuống.

      Đương nhiên, thanh dễ nghe như vậy, sao lại hảo hảo nghe lời. Giọng tuyệt mỹ như vậy so với thanh độc ác của tiểu vương gia kia đúng là trời vực!

      Thầy tướng từng ta sau này gặp được quý nhân phù trợ, có thể gặp dữ hoá lành.

      Ha ha , quả nhiên là đúng a.

      Ta mở to mắt xem bộ dáng vị cứu tinh của mình như thế nào.

      thiếu phụ trẻ thanh tú, đoan chính cùng hai tiểu a hoàn thướt tha tới, thân quý khí, ung dung, đẹp đẽ tới cực điểm.

      quý phu nhân mỹ lệ, ta tuy rằng bị trói chặt dưới đất, cũng ngẩng đầu nhìn nàng chớp mắt.

      Tiểu vương gia đáng ghét kia, lại còn dám hướng về phía nàng ấy với ánh nhìn rất….

      Sắc lang!

      cư nhiên còn bước tới, lộ ra nét tươi cười hạ lưu đê tiện, gọi tiếng:

      “Hoàng ngạch nương”

      Cái gì? Nàng là mẫu thân của ngươi?

      Nàng còn trẻ như thế, sao lại có con lớn như thế được?

      Nhất là, như thế nào lại có đứa con độc ác như vậy?

      Ta cơ hồ choáng váng, tất cả ảo tưởng đều tan thành mây khói.

      “Sanh nhi, vì sao mới sáng ra ầm ĩ huyên náo ngớt như vậy?” thanh tuyệt vời.

      Ta ai thán.

      Tiểu vương gia mệnh tốt, là chủ tử, nhà cao cửa rộng, ngay cả mẫu thân cũng là mỹ nhân.

      Vì cái gì mẫu thân ngươi phải là mẫu thân của ta.

      muốn trao đổi.

      Bỗng trong đầu lên cảnh mẫu thân siết chặt cổ ta, lập tức lắc lắc đầu xóa mộng tưởng.

      “Hoàng ngạch nương, tên nô tài này ra gì, khiến Sanh nhi tức muốn chết.”

      Vương phi lấy khăn tay nhàng lau mồ hôi mặt tiểu vương gia: “Ngươi đó, chỉ là tên nô tài biết vâng lời để cho lão quản gia dạy dỗ là tốt rồi, cần gì phải tức giận thành như vậy? Ngươi thân làm chủ tử, nếu vì tên nô tài mà tức giân ảnh hưởng đến thân thể, đáng chút nào”

      Ta nghe xong, càng cảm thấy thương tâm.

      hận tại sao ấn tượng đầu tiên của ta đối với nàng lại tốt như vậy.

      đời này có ai lại dung túng nhi tử hãm hại lương dân như nàng ta. đúng là lão chủ chứa mà.

      Ta tức đem ánh mắt vốn ngưỡng mộ chuyển sang ánh nhìn trừng trừng nàng.

      Vương phi đột nhiên xoay người, đối Trần bá : “Lão Trần, ngươi là tắc trách. Sanh nhi tức giận cũng khuyên nhủ, để đứng lâu dưới trời nắng như vầy hỏi có được ? Còn về việc giáo huấn hạ nhân, trước tiên phải bịt kín miệng lại, sao lại để kêu la kinh thiên động địa như vậy, toàn bộ Vương phủ đều nghe thấy được, người biết còn tưởng rằng chúng ta bạc đãi nô tài”

      Tròng mắt ta cơ hồ cũng muốn rớt xuống.

      Thực là ác độc có di truyền a.

      Nhìn kỹ, mỹ nhân này bộ dạng thế nào lại khó coi như vậy, phấn mặt dày cả tấc, mẫu thân nếu đem so với nàng còn đẹp hơn gấp trăm lần.

      Ta tiếc nuối ấn tượng tốt đẹp đầu tiên với nàng.

      Người trong vương phủ, kẻ nào cũng ác độc như vậy, nghĩ đến cuộc sống sau này, bất giác nước mắt lại chảy xuống.

      Tiểu vương gia tại có thêm chỗ dựa, nhất định muốn đem ta sống đánh thành chết a.

      Lúc này khóc, còn đợi đến khi nào?

      Trước kia từng có lần xem qua cảnh hùng hảo hán đứng pháp trường chửi mắng quân địch đến chết, ta ngày nay cũng bắt chước học theo.

      Hạ quyết tâm, ta ngửa cổ vừa khóc vừa la: “Ta hôm nay… .”

      Mới được ba chữ, miệng còn mở nổi lên nữa, cả miệng, cả cổ đều đau rát.

      Tuy rằng cật lực phản kháng, cũng chỉ có thể ngô ngô a a vài tiếng.

      Tiểu vương gia thấy ta giãy giụa, tựa hồ cao hứng lên chút, đối Vương phi : “Hoàng ngạch nương, chúng ta nên vì nô tài kia tức giận. Nào, chúng ta cùng đến tiền thính, Sanh nhi mấy hôm trước vừa được tặng gói trà thượng hạng. Đúng rồi, hoàng ngạch nương như thế nào lại tới phủ Sanh nhi…”

      Ta mông lung nhìn đoàn người từ từ xa dần.

      Ai, ai quản đến sống chết của ta cả.

      Cuối cùng vẫn là Trần bá kêu người đem ta thả ra, đỡ ta về phòng của mình.

      “Ngươi sao lại to gan như thế? May mắn chủ tử luôn khoan dung, ôn hòa…”

      “Khụ khụ khụ. . . . Khụ. . . . .”

      Ta nốc chén trà ừng ực nghe thấy thế liền bị sặc nghiêm trọng, suýt phun hết ra.

      khoan dung?

      Ta lắc đầu, trong vương phủ chẳng những chủ tử có tật xấu, ngay cả nô tài cũng có tật xấu.

      Gia gia của ta năm đó tranh thủ cáo lão hồi hương là việc làm phi thường sáng suốt a.

      Còn việc đem ta đưa đến nơi này làm nô tài có lẽ là do năm đó ở trong vương phủ sinh bệnh ở não bây giờ bỗng nhiên tái phát, thần kinh thác loạn.

      Trần bá ta hiểu quy củ, căn bản có tư cách hầu hạ chủ tử, việc làm thư đồng cho người coi như hủy bỏ.

      Ta hô to vạn tuế, hôm nay có thể ngủ thư thái ? Mông đau quá. Ta chỉ có thể nằm úp sấp ngủ.

      ngờ sáng sớm lại bị dựng dậy.

      “Tại sao lại tái phạm, ngày hôm qua được giáo huấn vẫn chưa đủ sao?” Trần bá bắt đầu quở trách.

      Ta nghi hoặc : “ phải cần ta làm thư đồng nữa sao?”

      “Điều ngươi đến ngoại viện tốt hơn, sáng nay diện kiến chủ tử, đối chủ tử khấu đầu xin người cho đến ngoại viện.”

      Đúng là Vương phủ chết tiệt, cư nhiên dám phân ta làm việc như vậy

      Quan trọng là….

      “Còn muốn ta gặp chủ từ? Còn muốn ta đối dập đầu?” ta hét lên.“Đó là chuyện đương nhiên, ngươi hôm qua mạo phạm chủ tử, cũng nên tạ ơn người tận tình chỉ dạy”Ta khinh! Tạ ơn ?Tạ ơn đánh ta chết sống lại?

      Dọc đường , ta tìm mọi cách trốn thoát nhưng xung quanh chỉ toàn tường là tường, với cả chậu hoa, cuối cùng vẫn bị người của Trần bá bắt được dẫn đến thư phòng.

      “Ngọc Lang, ngươi nên lại tìm rắc rối. Nếu phải gia gia ngươi nhờ cậy, ta mặc kệ ngươi từ lâu rồi.” Vừa tiến vào thư phòng, Trần bá vừa ở bên tai ta thầm.

      Ta gật đầu.

      Đúng! Ngươi là nô tài bằng hữu của gia gia ta.

      “Cám ơn” ngươi sáng sớm bắt ta đến dập đầu.

      “Ngày hôm qua là lỗi của ta, thỉnh chủ tử nên tức giận.” Vì thuận lợi được điều đến ngoại viện, cách kẻ ngược cuồng này xa chút nên vừa vào cửa, ta liền ngoan ngoãn nghe theo phân phó của Trần bá. Bộ dạng giống như niệm kinh đem những lời Trần bá kiên nhẫ địa lặp lại lần.

      Trần bá ở phía sau đánh ta chút, cười cười : “Chủ tử, nô tài ngày hôm qua hảo hảo giáo huấn Ngọc Lang. dám tái phạm nữa đâu. Hôm nay đem tới ngoại viện tránh cho chủ tử tức giận. Chủ tử ban phúc cho dập đầu tạ lỗi.”

      Mũi của ta thở phì phò. Ta dập đầu với là để hưởng chút phúc khí của ?

      Đây có phải là đạo lí hay ?

      Nhớ năm đó ta ở nhà, chưa từng có kẻ nào dám khi dễ ta như vậy, hơn nữa. . …

      suy nghĩ, khuỷu chân bị ai đá cho cước.

      Ta kịp đề phòng, la lên tiếng quỳ xuống.

      Khỏi cần cũng biết kẻ đá ta nhất định là bằng hữu nô tài của gia gia ta.

      “Còn mau đến dập đầu với chủ tử?” Trần bá nhìn gương mặt lạnh như băng của Tiểu vương gia, vội vàng phân phó ta.

      Trong lòng có cả trăm điều phục, nhưng vì mong muốn được trả về sớm ta đành phải nghe theo.

      Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

      Ta trừng mắt nhìn Tiểu vương gia. Tiểu tử này, cư nhiên lại mặc bộ y phục xinh đẹp vô cùng, mũ còn có viên ngọc to.

      Ta cúi đầu, dùng động tác nhanh nhất có thể dập đầu chút với .

      Được rồi! có việc gì rồi!

      Ta vô cùng cao hứng đứng lên, còn chưa kịp vỗ vỗ tay, lại bị Trần bá cước đá cho quỳ xuống.

      “Chủ tử còn chưa gì, ai cho phép ngươi đứng dậy?”

      Cái gì? lên tiếng ta cứ phải quỳ như vậy. Nếu cả đời lời nào ta chẳng phải. . . . .

      Lão hổ phát uy, bị người cho là bệnh miêu.

      Ta nghe lời như vậy, còn muốn thế nào?

      Ta hung tợn quay đầu lại, trừng mắt nhìn Trần bá, nghiến răng : “Namnhi dưới chân có hoàng kim, ngươi có hiểu hay ?”

      Thừa dịp Trần bá bị ta dọa ngốc lăng ra, ta vội vàng đứng bật dậy.

      May mắn phu tử có dạy ta đạo lý, tại thấy hơi áy náy vì trước kia bỏ gián vào trong tẩu thuốc của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :