1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ninh Phi - Cuồng Ngôn Thiên Tiếu (50C- 3NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ninh Phi
      [​IMG]
      Tác giả: Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
      Thể loại: cổ đại, hài, HE, nhân vật nam nữ mạnh mẽ(nữ cường nam cường) (có yếu tố xuyên ở đầu truyện, phải cung đấu)
      Độ dài: 50 chương + 3 ngoại truyện
      Nguồn Raw: Tấn Giang.
      *Người dịch: 无名♫ (Vô Danh): Chương 1-26, 32-34, 36-39,44-hết
      Editors: *xelu108: Chương 27, 29-31, 35, 40-43
      *edogawaconan710: Chương 28.
      Nguồn: Kitesvn.com

      Giới thiệu:

      Ninh Phi bỏ phu quân, rời phủ.

      Cùng Tô Hy Tuần tổ chức đám cưới linh đình trước mặt phu quân cũ.

      Nương tựa vào nam nhân còn đương cái gì, chỉ có bình đẳng mới lâu dài được thôi.

      Nhân vật chính: Ninh Phi, Tô mặt ngựa

      Các nhân vật khác: Diệp đầu trâu, Đinh Hiếu, Đinh bạch, Từ Xán...
      Last edited: 15/1/15
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 1: Sinh Lần Đầu Sinh Non, Tướng Quân Rất Hài Lòng



      Ninh Phi chìm trong những cơn đau kéo tới ngừng làm nàng thở được, khí nghẹn ứ ở trong phổi, ra cũng thể vào. Nàng đau tới mức mở nổi mắt nữa, hai bên tai nghe thấy thanh rất to, nghe thấy tiếng nhiều người tụ tập, còn có bà đỡ tuổi cao : "Hít vào! Nhị phu nhân, hít mạnh vào!"


      Có hai a hoàn trẻ tuổi thầm oán hận: "Nhị phu nhân mới mười bảy. Sinh lần đầu sinh non, tướng quân rất hài lòng. May mà đại phu nhân cũng mang cốt nhục của tướng quân."


      "Nhị phu nhân bảo là bị đại phu nhân đẩy ngã xuống bậc thềm. Tướng quân chẳng thể nào tin được. Đại phu nhân cũng mang thai, làm gì có sức mà xô ngã được nàng ta cơ chứ. Huống hồ đại phu nhân dù sao cũng là công chúa nhà trời, vinh hoa phú quý, được thương cưng chiều, cần gì phải so đo cùng thứ dân?"


      "Cũng đúng..."


      Ninh Phi muốn nhưng lại bị cơn đau bụng khi sinh kéo đến, sức lực bị bòn rút, cảm thấy lúc sáng lúc tối, xong rất nhanh lại ngất .


      Ngất biết được bao lâu, hình như ngửi thấy từng đợt máu tanh, còn nghe thấy tiếng bà đỡ già bình thản: "Quả nhiên đứa bé này sống nổi."


      Sau đó nàng rơi vào màn đêm đen kịt như vũng lầy.


      Ninh Phi hoàn toàn phải là người thời đại này. Ít nhất ở thời đại của nàng, có công chúa nhà trời, nam nhân cũng thể lấy ba thê bảy thiếp, càng có chuyện mới mười bảy tuổi mà sinh non đứa con đầu lòng.


      Ở trong cơn hôn mê nàng vẫn cảm nhận được những cơn đau lâm râm mà phần bụng truyền tới từng trận, cả người khó chịu như nằm lò lửa vậy. Cố gắng cử động cánh tay nhưng chỉ hơi run rẩy, khẽ nhấc được chút, ngay sau đó liền cảm thấy được có người nắm lấy tay nàng.


      nam nhân : "Chương thái y, nàng thế nào rồi?"


      "Lần này bị tổn thương quá lớn, trong vòng ba năm sợ là thể sinh được... Nếu nghỉ ngơi dưỡng bệnh tốt, tương lai vẫn có thể có con."


      "Sao có thể như vậy..." Nam nhân kia dường như rất đau đớn, ngày càng siết chặt tay Ninh Phi.


      Giọng của nam nhân kia quen thuộc như thế, khơi dậy những kí ức khó phai của cơ thể này. Trong lúc mơ hồ đó, từng đoạn quá khứ mất dần trước mắt Ninh Phi.


      Ngày nay nàng là Giang Ngưng Phi, nam nhân kia tên Từ Xán.


      Từ khi Giang Ngưng Phi bắt đầu có thể nhớ việc được gia đình Từ Xán nhận về làm con dâu từ , chỉ đợi đến lúc lớn lên bắt đầu cuộc sống vợ chồng cùng Từ Xán. Hai người vốn là thanh mai trúc mã, Từ Xán lớn hơn nàng tám tuổi, rất quan tâm chăm sóc nàng.


      Nhưng cuộc đời luôn biến đổi, con người chưa từng dự đoán hay nắm chắc được. Từ gia ở Giang Nam chuyển ra từ nhà Từ Xã My thượng tướng đương triều. Từ Xã My thượng tướng tuổi cao nhưng con nối dõi nên nhận Từ Xán làm con nối dõi. Đến năm đủ tuổi làm quan, Từ Xán liền vào kinh, từ đó rời xa Giang Ngưng Phi.


      Từ gia là gia tộc luyện võ gia truyền, dù Từ Xán lớn lên tại nông thôn từ , nhưng trong nhà cũng chẳng thiếu binh thư cung tiễn. Phụ mẫu nghe lời dạy của tổ tiên, kĩ thuật bắn cung cưỡi ngựa dám lơ là. Từ Xán vào kinh hai năm theo Từ Xã My thượng tướng lập được chiến công ở biên cương phương bắc. Tiếp tục hai năm sau được phong chức tham tướng. Hoàng đế khen ngợi người này trí dũng hơn người, ban thưởng cho Ngân Lâm công chúa để thành hôn. Ai ngờ Từ Xán cực lực từ chối, rằng trong nhà có con dâu từ lâu, chỉ là chưa thành hôn. Hoàng đế cũng cảm thấy bất kính, còn nhận ra Từ Xán là người tình nghĩa. Thế là lệnh cho kết hôn cùng công chúa, còn con dâu nuôi từ kia làm nhị phu nhân.


      tình vốn đơn giản như thế, thời đại này nữ tử mười lăm tuổi cập kê. Giang Ngưng Phi năm nay mười sáu, vẫn luôn ghi nhớ chăm sóc củ Từ Xán dành cho nàng từ khi còn , nay lại biết được Từ Xán chuyện riêng của hai người ngay giữa triều càng nặng tình với Từ Xán hơn. Chỉ là nàng lường trước được, nàng là người mưu mô, cực kì ngây thơ, tuyệt đối phải là đối thủ của Ngân Lâm công chúa kia.


      Ngân Lâm công chúa quen nhìn đủ loại xấu xa trong cung, mấy ma ma dạy nàng từ làm sao để lớn lên trong gia tộc. Đối mặt với nhị phu nhân Giang Ngưng Phi này, nàng ta chỉ ra vẻ cao ngạo của công chúa, hơn nữa còn giả vờ chị chị em em thân thiết với nàng. Từ Xán gặp Giang Ngưng Phi từ lâu, sau khi thành hôn lúc nào cũng ở bên công chúa, vì thế nhận ra Ngân Lâm công chúa phải kiểu người kiêu ngạo khó sống chung như từng nghĩ. Lại thêm Ngân Lâm công chúa biết cách trang điểm ăn mặc, giọng cử chỉ dịu dàng, thân thể mềm mại như liễu trước gió, quyến rũ làm thay đổi ý định.


      Bắt đầu từ đó, Ngân Lâm công chúa giở thủ đoạn giá họa, hết lần nay tới lần khác đổ lỗi cho Giang Ngưng Phi, biến nàng trở thành người suốt ngày ghen tức với mình.


      Trong lòng Ninh Phi buồn bã, tuy mấy chuyện quá khứ này phải là chuyện của nàng, nhưng đến nay nàng lại phải tự chịu. Hơn nữa, trí nhớ của Giang Ngưng Phi cũng rằng, nàng vì chịu oan ức, chết cam lòng. Nếu có Ngân Lâm công chúa có lẽ, nàng và Từ Xán hạnh phúc cả đời bên nhau. Đáng tiếc là Từ Xán lớn lên từ với Giang Ngưng Phi, luôn cho rằng nữ tử đều thuần khiết ngây thơ như nàng ấy, hoàn toàn biết giữa nữ nhân với nhau có thể có nhiều mưu mô thủ đoạn đến thế.


      Sau đó mười ngày, Ninh Phi cũng coi như có thể rời giường lại. Theo tập tục đương triều, trong thời gian ở cữ thể xuống giường. Ninh phi đẻ non, vì vậy quá thời gian ở cữ rồi. Vả lại, là, xưa nay bọn a hoàn luôn chăm sóc nàng cách vui vẻ gì, trong phòng trống có mỗi mình nàng. Hai là, nàng cũng cho rằng "ở cữ" có căn cứ khoa học gì, thế là liền ra ngoài hít thở khí trong lành.


      Thời tiết vào đông, khí khô khốc, lạnh như băng. Nàng siết chặt áo lông nhưng vẫn che hết được cái lạnh. Nàng dạo trong viện. Dù gì Từ Xán cũng là tham tướng, vì vậy ở trong kinh cũng có khu vườn khá đẹp, lớn nhưng quang cảnh được bố trí cũng tỉ mỉ. Nàng lững thững. Lớp nước trong hồ đông thành tầng băng dày. Chung quanh đều là hiu quạnh của mùa đông.


      Thân thể Ninh Phi thoải mái, sau khi đẻ non ngày càng yếu hơn, trong lòng tràn đầy tâm . Mấy ngày này, đêm nào nàng cũng phải thấy những kí ức, hình ảnh mà Giang Ngưng Phi chịu oan ức, chúng cứ lên khiến nàng mất ngủ. Ninh Phi biết Từ Xán quan trọng đến thế nào đối với Giang Ngưng Phi, nhưng đáng tiếc là, loại đàn ông đó ở thời đại này có lẽ là người khá tốt để mà phó thác cả đời, nhưng lại phải kiểu người mà Ninh Phi thích.


      Kiếp trước nàng chịu oan mà chết, có lẽ ông trời thương xót, thấy nàng bình sinh có tội mà lại chịu khổ mất cả mạng, nên mới cho nàng cuộc sống mới. Nhưng mà cái cuộc sống mới này...


      chợt nghe tiếng người từ trong rừng trúc thưa thớt.


      Cây trúc sống dễ dàng gì ở phương bắc, biết tìm được giống trúc lạ này ở đâu mà sau trận tuyết lớn, trúc vẫn xanh tươi, cành lá rơi rụng. Thấp thoáng đâu đó bên trong Ninh Phi nghe thấy giọng quen tai: "Ngưng Phi muội muội thể sinh nở, Từ thượng tướng vẫn trông mong phu quân có thêm nhiều con cháu chăm lo hương khói cho Từ gia, thiếp thấy hay là chàng nạp thêm người thiếp ?"


      "Như vậy được. Trong nhà tự dưng lại thêm người lạ, ta quen."


      "Lúc này phu quân còn quen người lạ, vậy trước đây thiếp phải là người lạ sao? Lẽ nào bây giờ phu quân ghét bỏ thiếp?"


      "Công chúa... Ai da, nàng lại đâu vậy."


      Lúc này Ninh Phi nhìn thấy hai người chuyện. Chính là Từ Xán trong kí ức của Giang Ngưng Phi và Ngân Lâm công chúa Hàn Khuê Ngọc. Bụng công chúa rất to, quả nhiên là dáng vẻ mang thai. mặt Từ Xán lộ ra phần thương cùng phần khó xử, xoa dịu công chúa, bàn tay đặt lên bụng nàng xoa xoa.


      Từ Xán này cùng Từ Xán trong kí ức của Giang Ngưng Phi giống nhau. Giang Ngưng Phi luôn coi là huynh trưởng, kính trọng mà mến cho nên trong mắt nàng, Từ Xán cực kì cao lớn mạnh mẽ. Nhưng giờ, nhìn ở khoảng cách gần như thế này, Từ Xán cao lớn mạnh mẽ nhưng có uy, rất giống kiểu "Nho tướng" trong truyền thuyết. Trong khung cảnh tuyết trắng xóa, có bóng người cao lớn đứng sừng sững, áo choàng màu tro phủ dài đến tận gót chân khiến Ninh Phi có cảm giác khó thành lời.


      Vì có nhân tố nghề nghiệp trong người nên Ninh Phi rất giỏi trong việc nhìn nhận người khác. Dạng đàn ông như Từ Xán, mặt mũi ngay thẳng mưu mô, khóe miệng lại hay cười, hoàn toàn phải là loại người biết lý lẽ. Ngày thường xử quang minh lỗi lạc, ra chiến trường cũng biết dùng mưu đường đường chính chính, nhưng mà để đối phó với lòng dạ đàn bà hiểm độc nhất thiên hạ vẫn kém chút.


      Đến giờ Ninh Phi vẫn chưa tự cảm thấy chính mình là người trong cuộc, mà giống như là người thứ ba nghi hoặc quan sát bọn họ vậy. Nhưng theo tính tình của nàng, nghe lén thế này nếu bị phát cũng chẳng phải việc gì xấu hổ cả, dù sao việc người ta cũng liên quan đến "kí chủ" của nàng. Nàng vẫn còn nhiều việc lắm, cần phải làm trong thời gian ngắn nhất.


      Lúc nàng còn sống nàng là luật sư rất trẻ, dùng từ ngữ thời đại này mà gọi là "thầy kiện". Thế nhân có khen chê đồng nhất về nghề nghiệp này, nhưng đều cho rằng người làm nghề luật sư đều chẳng phải loại gì tốt đẹp, có thể hãm hại, lừa gạt đủ kiểu, mà ai ai cũng rất lành nghề. Bản tính Ninh Phi xấu, nhưng các loại thủ đoạn đều là học nằm lòng, cuộc sống của nàng phong phú nhiều màu sắc, gặp phải trường hợp như Giang Ngưng Phi này hoàn toàn chẳng khiến nàng phải tốn chút sức.


      Lại nghe Hàn Khuê Ngọc cùng Từ Xán qua lại rồi đến chuyện Giang Ngưng Phi ghen tị, Hàn Khuê Ngọc : "Tuy muội muội có hơi lo lắng linh tinh nhưng phu quân dù sao cũng đừng gán cái danh "hay đố kị" này lên người muội ấy."


      Ninh Phi xoa trán, khẽ than thở cho Giang Ngưng Phi, thể nào mà nàng ta bị hại thảm đến thế. Thanh mai trúc mã của Từ Xán ràng là nàng ta, cuối cùng lại rơi vào cảnh Từ Xán còn tin tưởng nàng chút gì, xem Ngân Lâm công chúa kia chuyện khéo tới mức nào.


      Ninh Phi hề biết mẫu thân của Hàn Khuê Ngọc xuất thân là nô tì ở phòng Giặt đồ, vì mưu mô thủ đoạn cao cường nên liên tục bước xa hơn nhưng cung nữ khác, cuối cùng vươn tới vị trí hầu hạ bên người hoàng đế. Hàn Khuê Ngọc từ như mưa dầm thấm lâu, rất biết cách làm thế nào để có được thương từ nam nhân.


      Từ Xán : "Khoảng thời gian này ta theo nàng, tha thứ cho tùy hứng của nàng ta. Lần này đẻ non ràng là nàng ấy cẩn thận bị ngã, thế mà lại bảo do nàng đẩy ngã. Nếu phải có quản gia, a hoàn làm chứng suýt nữa ta khiến nàng chịu oan. Trong phủ toàn khiến nàng phải phí công bận tâm."


      "Phu quân đừng nữa, chúng ta đều là người nhà mà, đừng giọng xa lạ như thế."


      Từ Xán ôm Hàn Khuê Ngọc vào trong lòng, giọng thân thiết: "Ta còn nhớ nàng ấy ngày thông minh đáng là thế, lớn lên thay đổi cả rồi..." Im lặng hồi lại tiếp: "Xem kìa, ta lại đâu biết. Quên , chuyện nàng ta nữa, đỡ phải phiền lòng."


      xong như hơi lườm về phía Ninh Phi cái. Chỉ trong lần liếc mắt mà Ninh Phi dường như nhận ra ý cảnh cáo trong đó. Ngân Lâm công chúa trong lòng Từ Xán hình như phát ra, nhắm mắt, yên lòng dựa vào ngực . quan tâm nàng, mở áo choàng của mình ra bọc lấy cả người.


      Cách hàng trúc, nàng cùng Từ Xán giằng co trong im lặng. Trong lòng Ninh Phi có đủ loại tình cảm, nếu trước ngày hôm nay nàng còn chưa biết sau này nên làm sao, hôm nay màn này khiến nàng quyết tâm. Kiếp trước nàng lựa chọn nghề thầy kiện, càng có quy tắc đối với bản thân là "có oán báo oán, có thù báo thù", kiếp này tất nhiên vẫn phải tuân theo tính tình của mình.


      Từ Xán biết Giang Ngưng Phi ở gần từ lâu, biết Giang Ngưng Phi này hồn bay phách lạc trong lúc đẻ non mất rồi, bây giờ nhìn thấy thanh mai trúc mã này có thể xuống giường lại, càng cho rằng nàng khỏe lên rất nhiều. Trước đó vài ngày, còn thương nàng đẻ non mà ở cạnh chăm sóc những hai, ba ngày đêm. Bây giờ nhìn thấy, tất cả ra đều do Giang Ngưng Phi tự làm tự chịu, giả vờ bị ngã để đổ oan, mưu hại công chúa, những hại bản thân mà còn hại đứa con trong bụng chưa ra đời.


      Càng nghĩ càng giận, càng thấy tức giận ngưng đọng lại giữa ngực , lại hề biết rằng, mình tức giận như thế phải vì tình cảm phai nhạt, mà là ngược lại hoàn toàn, là bởi vì thể chấp nhận người muội muội lương thiện đáng như thế trong kí ức , trở nên đố kị ghen ghét như bây giờ.


      Từ Xán lấy cơ hội chuyện cùng Ngân Lâm công chúa này, từng câu từng chữ đều là câu trách móc Giang Ngưng Phi. Nếu như là Giang Ngưng Phi của ngày xưa, chỉ sợ đau lòng muốn chết, nhưng tiếc là người gặp hôm nay chính là Ninh Phi dám làm dám chịu, nghe mấy lời bóng gió đó của , bước chân hề lùi lại, mặt cũng chẳng biến đổi gì.


      Từ Xán ngờ ngày nay Giang Ngưng Phi lại biết xấu hổ tới vậy, còn dám cùng nhìn trừng trừng, chẳng có vẻ hổ thẹn.


      Ninh Phi thở dài, càng ngày càng thấy cái lạnh thấm vào. Ở đây mùa đông rất lạnh. Nàng ngẩng đầu nhìn vào trung, biết những bông tuyết li ti kia rơi từ bao giờ. khí ngày càng lạnh, chẳng nhiễm hạt bụi nào của thành thị ồn ào. Chết cũng chết rồi. Tới nay vẫn còn sống lại phải chịu mài dũa từ cuộc sống thêm lần nữa. Tuy nhiên nàng mặt dày nhiều thịt hơn Giang Ngưng Phi, chẳng sợ gì từ lâu.


      Từ Xán ôm công chúa bỏ , biết vì sao, tầm mắt của Giang Ngưng Phi cuối cùng nhìn lên bầu trời làm cảm nhận mơ hồ được bất an.


      Mùa đông gió mạnh, Ninh Phi ôm lấy bản thân mình rồi quay người rời khỏi.


      Vốn dĩ nàng phải loại người thù dai, nhưng trước mắng chửi chủ cũ thân thể này từ Từ Xán và Ngân Lâm công chúa kia, bất giác cảm thấy chút buồn bã. Ninh Phi luôn hiểu , vì khác biệt trong tính cách và trí nhớ nên mới tạo nên bất đồng trong người nàng. Bây giờ nàng phải nhận quá khứ kia của Giang Ngưng Phi phải đảm đương cuộc đời của nữ tử này. tại nàng những là Ninh Phi chết, mà còn là Giang Ngưng Phi chết, vì vậy phải tính kĩ cho bản thân, thể lại vào vết xe đổ.


      Đường lát đầy đá. Bước chân của Ninh Phi dường như bị băng tuyết làm đông cứng. Bọn người hầu xem Giang Ngưng Nhi như chủ nhân cần tôn trọng từ lâu, mấy việc vặt vãnh cũng chẳng còn ai lo thay nàng. Tất nhiên cả chuyện giày tất qua mùa đông vẫn là đồ từ mùa thu. Vất vả lắm nàng mới về được tới sân của mình, thấy có người quét tuyết, là hai nô bộc nam cười ngừng. Cầm chổi hất những đống tuyết dưới đất kia lên áo người còn lại để chơi, thấy nàng tới đều dừng tay, im miệng, lặng lẽ quét tuyết. Vẻ mặt có chút coi thường.


      Ninh Phi cười mỉm, hỏi: "Xin hỏi hai vị đại ca, Thu Ngưng tỷ tỷ đâu rồi?"


      Thu Ngưng là a hoàn mà phủ tướng quân phái tới cho nàng. Thực phẩm thuốc thang mấy ngày nay đều là nàng ta đảm nhiệm. Vì hai bảy hai tám tuổi nên trước đây, Giang Ngưng Phi cũng dám gọi linh tinh, mà gọi tiếng là tỷ tỷ. Ninh Phi hỏi nàng ta chẳng qua cũng chỉ là muốn đôi giày mùa đông chống rét mà thôi.


      trong hai nô bộc nam : "Do công chúa phái người tới hỏi tình hình của nhị phu nhân nên Thu Ngưng nương đến chỗ công chúa rồi."


      Ninh Phi tiếng cảm ơn rồi qua sân, về tới phòng mình.


      Hoài An quốc coi trọng võ hơn văn. Các phòng trong mấy tiểu viện của phủ Từ Xán đều có lò sưởi ngầm, trong triều cũng trợ cấp ột số lượng than củi nhất định. Nhưng Ninh Phi vừa đặt chân vào phòng chẳng thấy ấm áp là bao. Buổi tối mấy ngày này còn khá, a hoàn lo liệu củi lửa còn nhớ thêm ít than cho đêm lạnh, nhưng đến buổi sáng, bọn a hoàn đều tới chỗ Từ Xán cùng công chúa lo liệu than củi xong xuôi rồi mới nhớ tới vị nhị phu nhân yếu ớt mới sinh xong này. Có khi có người còn quên khuấy .


      Vì phòng có lò sưởi ngầm nên hề có chậu than nào, so với mấy phòng của bọn a hoàn càng khốn khổ hơn.


      Ninh Phi phải là muốn quản, mà là giờ chẳng có sức. Nhớ lại nhưng năm qua nàng đều ăn no mặc đủ, tinh thần tốt nên mới sắp đặt hết bẫy này tới bẫy kia cho người ta nhảy, giờ thế này... vẫn là dưỡng bệnh cho khỏe rồi dạy dỗ mấy đứa tầm nhìn hạn hẹp kia.


      Nghĩ tới đây, nàng cởi áo ngoài, phủ lên lớp chăn nhằm chắn gió, xong xuôi mới nằm vào trong chăn rồi run rẩy. có ai làm ấm giường cho nàng nên tất nhiên, trong chăn vẫn lạnh như bên ngoài. Qua lúc lâu, cuối cùng mới thấy ấm lên chút. Ninh Phi xoay người, mặt áp vào góc chăn dần chìm vào giấc ngủ.


      Trong phòng ngủ yên tĩnh khác thường.


      Đúng lúc này, tai ở ngoài chăn của Ninh Phi hình như nghe được tiếng động gì đó, nàng mở hé mắt, chợt giật mình vì trước mặt là mảng sáng chói - là chiếc dao găm bóng loáng đặt mặt nàng. Trong lúc bị chói mắt, bỗng nhìn thấy bóng phản quang của nam nhân đứng trước giường.


      Nàng mở khẽ miệng định hỏi nhưng con dao găm kia lập tức đưa vào miệng. Lưỡi dao lạnh băng áp chặt lên mặt lưỡi, tên nam nhân kia : "Nếu ngươi kêu lên ta cắt lưỡi ngươi."


      Ninh Phi lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng thấy hình dáng tên kia. Mũi cao thẳng, hốc mắt sâu. quần áo thô sơ màu nâu ít chỗ rách do vũ khí sắc nhọn chém ra, lộ màu da trắng bóc bên dưới. Rất nhiều chỗ có vết máu, ngưng lại thành những mảng đen áo quần, nhìn thoáng qua có vẻ nghèo túng.


      Ninh Phi mở to mắt, cái miệng ngu ngốc phát ra được bất cứ thanh gì, trong đầu chỉ còn ý nghĩ mau chóng trốn , nghĩ nghĩ lại xem làm thế nào mới thoát khỏi tình cảnh trước mắt.


      Tên này cũng biết là có thân phận ra sao, màu tóc và màu mắt đều giống người Hoài An quốc. Thế nhưng đường nét khuôn mặt lại sắc nhọn, hơi khác khôn mặt tròn tròn của người Hoài An quốc chút. Chẳng lẽ là kẻ thù của Từ Xán?
      Gấu'sbornthisway011091 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 2: Viên Thuốc Khoét Tim Mục Xương, Hôi Chịu Nổi



      Ninh Phi tưởng là kẻ thù của Từ Xán, nàng kêu a a nho , dùng ánh mắt ngừng ra ý cho bỏ dao xuống.


      Tên trộm cướp này có vẻ là thấy Ninh Phi cực kì phối hợp nên : "Nếu như ngươi kêu lên nháy mắt hai lần." Giọng khàn đặc, trầm trầm, đoán được là bao nhiêu tuổi.


      Ninh Phi làm theo chút do dự. Con dao găm kia cuối cùng rời khỏi miệng nàng, thế nhưng tình cảnh của Ninh Phi cũng khác nhiều so với trước, bởi vì tên cướp lại kề dao vào cổ nàng. Ít ra nàng vẫn có thể được, mở miệng liền rũ sạch quan hệ giữa mình với Từ Xán: "Ngươi tìm nhầm người rồi. Nếu như muốn uy hiếp Từ Xán càng nên đến Ngân Sam viên bắt cóc vị Ngân Lâm công chúa kia mới đúng, ta ở trong Từ phủ có tiếng gì cả."


      Tên cướp tiến sát lại nhìn kỹ Ninh Phi, hình như phán đoán xem có phải nàng này . lát sau, nở nụ cười: "Hóa ra đây là quý phủ của Từ Xán tham tướng? Thể nào... Thể nào..."


      thay đổi vẻ mặt làm Ninh Phi ngẩn cả người. Vừa rồi người này còn mặt mày nghiêm trọng, hai mắt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo từ dao găm, có vẻ đáng sợ vô cùng. Bây giờ nháy mắt thay đổi trở nên hớn ha hớn hở. Càng quan trọng hơn là, tên này hoàn toàn biết đây là phủ của Từ Xán mà còn tìm tới cửa, vậy chuyện này là thế nào đây?


      Dường như cảm nhận được kinh ngạc của Ninh Phi, ho hai tiếng, mặt đanh lại, lấy từ trong lòng viên thuốc đen như bùn, đưa tới miệng của Ninh Phi rồi : "Tiểu nương nhà ngươi cũng coi như có chút thông minh, hề kêu la lộn xộn. Hai nhà trước có đứa a hoàn kêu gào mù quáng đều bị ta giết rồi vứt cho chó ăn rồi, nếu ngươi muốn sống uống viên thuốc này cho ta."


      Ninh Phi rùng mình, thầm nghĩ trộm cướp dù nhã nhặn vẫn là trộm cướp, thấy cái viên thuốc đen sì sì có lẫn sắc xanh kia ở gần miệng mình, khéo là thuốc độc khoét tim mục xương cũng chừng, vì vậy nàng cắn chặt răng chịu há mồm.


      "Tiểu nương rất thông minh, cho ngươi biết, đây chính là thuốc viên khoét tim mục xương mà ta tự chế. Nếu như ngươi nghe lời, đợi sau khi ta chữa thương khỏi thưởng cho ngươi thuốc giải. Nếu , sau tháng, thuốc khiến lục phủ ngũ tạng của ngươi thối thành đống bùn nhão, trước khi chết đau đớn vô cùng, sống được mà chết cũng xong." thấy cổ nàng cứng như cổ gà vậy, chẳng chịu mở miệng, đành cầm con dao ấn mạnh lên xương cổ chút, Ninh Phi cảm thấy được cái đau, lập tức có máu chảy ra.


      "Nuốt ngay!" .


      Ninh Phi tự biết lần này tránh được, đành há mồm cho viên thuốc kia vào. Trong miệng liền đầy mùi hôi thối, hôi đến mức miệng nàng chỉ muốn phun cái viên thuốc khoét tim mục xương kia ra ngoài. Nhưng tên trộm bóp miệng nàng lại, bóp cổ họng bắt nuốt xuống. Lúc thả tay, Ninh Phi gần như thở nổi, hai tay ôm lấy cổ mình, ho ngừng ở giường như muốn ho ra cả phổi, nhưng làm thế nào cũng ho ra được cái viên thuốc khiến người ta khó chịu kia.


      Tên kia thấy nàng ho ra được, trong lòng đắc ý, bảo: "Đây chính là bí mật truyền ra ngoài của Diệp gia nhà ta, thuốc chế tạo gia truyền, vào miệng tan, nuốt xong rồi có muốn nôn ra cũng thể."


      Khó khăn lắm Ninh Phi mới ngừng ho, khóe mắt vẫn còn nước mắt, nàng ngẩng đầu nhìn vẻ đắc ý của tên kia, trong lòng thầm nghĩ đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Nếu như là nàng ở kiếp trước làm gì có người nào dám nhảy lên đầu con hổ như nàng chứ. nhịn được mà : "Ngươi có chắc đây là thuốc độc, mà phải là ghét người ngươi? Hôi thối đến vậy!"


      Tên trộm ngẩn người, : "Ta để bên trong quần áo, cạnh da thịt nên tất nhiên ám mùi cơ thể ta rồi." xong, mặt lại nở nụ cười như muốn giết người: "Ngươi tình nguyện nghĩ đây là thuốc độc, hay là tình nguyện nghĩ nó là ghét người ta?"


      Ninh Phi đau khổ đến chết: "Nếu đây đúng là ghét người ngươi cần ngươi hạ độc làm gì ất công, ta lập tức chạy tới bên cái bô, nôn tới chết."


      "... A, thế à..." Tên nọ bày ra vẻ mặt cổ quái, cuối cùng ại an ủi: "Ngươi yên tâm, đây là thuốc độc đấy. Ngươi cho ta dưỡng thương ở đây, trước khi ta đưa thuốc giải cho. lời , tứ mã nan truy." đến đây chợt hắt xì cái mất cả hình tượng trộm cướp!


      Ninh Phi bị dồn ở giường nên khắp cổ và mặt đều hứng đầy nước bọt của , nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng con dao kia vẫn còn đặt cổ nàng.


      Tên trộm đần mặt, cuối cùng mới khịt khịt mũi, cất giọng mang vẻ xin lỗi: "Là ta sai, nên hắt xì vào ngươi." Vừa vừa dùng tay áo còn lại lau lau mặt Ninh Phi.


      Ninh Phi vội vàng xin tha: "Đại thúc, xin người thương cho, dù sao thuốc độc ta cũng nuốt rồi, cũng biết thời thế nữa, người rút dao , ta tự lau là được."


      Tên trộm cười nhe răng: "Ngươi cũng phải, đúng là tìm ra nữ tử nào thức thời như ngươi." xong rút dao về, Ninh Phi vội ngồi dậy, thầm mong tên này đừng có bệnh này bệnh nọ, nàng đúng là bị hại cả đời.


      Nàng đứng dậy, ra bên ngoài chỗ phòng a hoàn tìm ấm nước nóng đặt chậu than, đổ nước vào chậu đồng rồi rửa cẩn thận lại khuôn mặt. Nàng biết tình cảnh của chính mình, cơ thể vẫn còn yếu, buổi sáng còn ra ngoài, gió thổi trận thấy đầu óc choáng váng khó chịu, lúc quan trọng thế này thể đụng nước lạnh.


      Ai ngờ tên trộm đứng đằng sau lại cảm thán: "Nhà phú quý có rượu thịt thối, ngoài đường có người chết cóng. Ngươi rửa có cái mặt cũng phải dùng nước nóng, cũng chẳng biết ngoài đường năm có bao nhiêu tên ăn mày chết rét. Ta quen nhìn loại nhà giàu như ngươi."


      Ninh Phi hít hơi sâu. Thầm oán biết kiếp trước Giang Ngưng Phi có làm ra chuyện gì tội ác tày trời mà luôn gặp phải người xấu thế này. Nàng nghĩ ngợi xong xuôi, quay người đối diện với người kia, lúc này mới nhìn hơn chút. Khóe mắt giờ mang ý khinh bỉ chán ghét. Nếu là hạng trộm cướp thông thường chẳng để ý cái gì mà nhà phú quý có rượu thịt thối, ngoài đường có người chết cóng.


      Nàng hỏi: "Cuối cùng ngươi là ai?"


      Tên kia đáp: "Ta phải ở chỗ của ngươi khoảng hai tháng. Trong khoảng thời gian này phiền tới ngươi nhiều. cầu của ta cũng nhiều lắm, mỗi ngày hai bữa cơm bảo đảm là đủ, thời gian còn lại tìm tới ngươi gây ."


      Ninh Phi nhíu mày, người này hề đáp gì cho câu hỏi. Đến giờ nàng vẫn biết tới đây làm gì. Nhưng nhìn dáng vẻ nghèo túng của , trước đó còn tới việc dưỡng thương, có lẽ là người giang hồ tạm trốn kẻ địch tới đây. Trước đến nay, người Hoài An quốc qua lại với triều đình, như vậy Từ phủ đúng là nơi trốn địch rất tốt.


      " phải ngươi định dưỡng thương ở đây hai tháng sao? Ta phải gọi ngươi thế nào đây?"


      Tên kia nghĩ lát mới đáp: "Tùy ngươi. Ta họ Diệp. Ngươi gọi ta là lão Diệp luôn ." xong chẳng để ý tới Ninh Phi nữa mà ngồi luôn xuống giường nàng.


      Lão Diệp? Lão gia? (hai từ đồng ). Ninh Phi suýt nôn. nằm ngẩn người giường nàng, vậy nàng còn đâu được đây? Ninh Phi đứng đó lúc lại thấy đầu khó chịu choáng váng, người lạnh lẽo. Trong miệng vẫn còn mùi hôi thối, dù súc miệng nhưng vẫn còn bị ám ảnh.


      Ninh Phi quyết định gọi là Bùn Đất ca, nàng : "Ta gọi người là lão Diệp lão gia gì gì đâu. Nhìn ngươi cũng lớn hơn ta nhiều tuổi, gọi ngươi là Bùn Đất ca là được."


      Bùn Đất ca trợn mắt, thở dài, ra vẻ cụ non rồi : "Xem ra ngươi khắc hận trong lòng viên thuốc khoét tim mục xương mà ta tự chế kia rồi. Thôi nếu ngươi muốn thế theo ngươi , cũng coi như ta nhập gia tùy tục, khách thuận theo chủ." xong lại đánh giá Ninh Phi: "Chẳng qua ngươi cũng chỉ mới người sáu mười bảy tuổi, sao lại ta lớn hơn ngươi là bao?"


      Lúc này Ninh Phi mới nhớ ra Giang Ngưng Phi đúng là mười bảy tuổi, vừa rồi nàng lấy tuổi kiếp trước của mình mà tính. Người này thâm thúy, mặt mũi bị tro bụi dơ bẩn che bớt , nhìn dáng vẻ dường như là hai mươi sáu, hai mươi bảy, thế là lớn hơn Giang Ngưng Phi mười tuổi. Ở thời đại này, đừng là đại ca, dù người ta bảo chính mình là đại thúc nàng cũng phải gọi cách ngoan ngoãn tiếng "Bùn Đất đại thúc".


      Bùn Đất ca bật cười, có vẻ vui mừng. Cuối cùng lại nghiêm mặt rồi bảo: "Thôi cứ gọi ta là Bùn Đất ca là được rồi, đại thúc gì gì đấy dám nhận đâu." ngừng lại, nghiêng tai nghe ngóng: "Chắc là người hầu của ngươi về, với bọn họ ngươi cần chậu than, phòng này lạnh chết mất."


      "Nếu ta có thể sai được a hoàn làm gì đến nỗi túng thiếu thế này?"


      Bùn Đất ca nhíu mày, hỏi cách khó hiểu: "Người phú quý như các ngươi cũng kì lạ, sai được còn nuôi nhiều a hoàn thế làm gì? Ăn no rồi ngủ?"


      "..."


      Ninh Phi như nghẹn ở cổ. Nàng biết thể với về mấy mưu mô xấu xa, chèn ép nhau giữa ba thê bảy thiếp được.


      Có tiếng động ngoài sân, Bùn Đất ca biết có người sắp đến từ lâu, có thể thấy nội lực của tên này thấp. bị thương, biết nếu bị thương nội lực còn cao tới mức nào nữa? Chẳng lẽ đây chính là cao thủ giang hồ trong truyền thuyết? Ninh Phi nghĩ nghĩ rồi khoác thêm áo chuẩn bị ra ngoài.


      "Ngươi rất thông minh, nên biết làm thế nào để có thuốc giải. Ta rồi, thuốc phải tự chế, mà tại người ta có sẵn thuốc giải, nên ngươi cũng đừng mong ép được ta lấy ra." Bùn Đất ca xong liền buông mành, vận khí ở bên trong.


      Ninh Phi nổi giận đùng đùng, vừa chưa được mấy câu hay ho, đối phương lại khơi lên cái chuyện chả dễ chịu kia. Gần đây nàng gặp đủ chuyện thuận lợi, lúc đầu là ở kiếp trước gặp phải vụ án rắc rối phiền phức, bản thân nhất thời để ý kĩ bị đối phương cho thảm bại, sau đó sống lại ở đây phải chịu ngay đau đớn khi đẻ non, ràng phải do nàng làm ra mà lại bắt nàng phải chịu, lại bị Từ Xán cùng vị công chúa kia làm bực mình, bây giờ còn bị cái tên khốn nạn quần áo tả tơi này tìm tới cửa.


      Vậy đấy, nếu mà nàng ở vào vị trí này, Ninh Phi có lẽ ngồi thưởng thức tên Bùn Đất ca kia, coi phú quý như kẻ địch nhưng quá khích, quần áo rách rưới nhưng rất coi trọng lễ độ của quân tử. Nếu phải ra tật xấu đúng là chuyện ta ưa sạch làm Ninh Phi cũng hết chỗ .


      Lại tới Ninh Phi hậm hực ra ngoài cửa, thấy a hoàn hầu hạ Giang Ngưng Phi là Thu Ngưng được vây quanh bởi đám a hoàn tuổi về phía dãy phòng cho người hầu.


      Ninh Phi cũng chẳng muốn xị mặt ra đâu, nhưng trong phòng đại thần mặt mày u ám kia kìa, nàng cũng chỉ học theo mà thôi. Thu Ngưng cùng mấy a hoàn nhìn thấy nhị phu nhân như vậy dần ngừng cười. Thu Ngưng đứng giữa đám a hoàn, cũng chẳng mở miệng hỏi, sau cùng thấy xấu hổ mới phẩy tay bảo bọn a hoàn tản .


      Trước đây Giang Ngưng Phi luôn phải chạy tới trước mặt Từ Xán khóc lóc kể lể mới sai nổi người hầu kẻ hạ, sau này Từ Xán cũng chán nản, thèm để ý nữa, còn mắng Giang Ngưng Phi quản nổi a hoàn, có năng lực của nử chủ nhân trong phủ. Nếu là ở trong quân doanh nàng bị xử lý theo quân pháp vì làm được việc. Từ đó về sau, cuộc sống của người hầu trong viện ngày càng nhàn hạ.


      Ninh Phi với nàng: "Trong phòng ta chẳng có lấy chậu than, trời mùa đông lạnh căm căm, ngươi lấy giúp ta chậu ."


      "Từ chủ nhân rồi, trong phòng có lò sưởi ngầm, mùa đông cần chậu than. Công chúa cũng có ý như thế, là trong phòng vốn thoáng khí, để thoải mái chắc chắn phải mua than ngân sương, lại thêm khoản chi tiêu . giờ Từ chủ nhân cần mở rộng quan hệ nên chi tiêu trong phủ nếu cần thiết bớt được chút nào hay chút nấy."


      " thế, ý của tướng quân và công chúa cũng đúng, nhưng phòng ta có lò sưởi ngầm nhưng chẳng thắp lửa, chậu than có, còn chẳng bằng phòng ở của a hoàn nữa."


      Thu Ngưng ngày càng tỏ vẻ quan tâm: "Nhị phu nhân đợi chút, đến đêm tự có a hoàn lo liệu củi lửa cho lò sưởi sau phòng phu nhân ngay."


      Ninh Phi nhìn vẻ mặt của nàng ta, biết rằng a hoàn này lâu được dạy dỗ, làm việc chậm chạp, nàng vui vẻ vẫy tay: "Ngươi vào phòng với ta."


      "Nhị phu nhân có lời gì ngay ở đây . Công chúa bảo mấy hôm trước người đẻ non, suýt nữa xuất huyết, bây giờ vẫn còn trong thời gian ở cữ, sợ là trong phòng có nhiều người khí nhiễm bẩn, làm bẩn phổi của người, thôi cứ để chúng tiểu nhân ít vào trong thôi."


      Ninh Phi cũng , đôi mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Thu Ngưng. Nàng ta tự hỏi trong lòng hiểu hôm nay nhị phu nhân làm sao, bình thường chẳng bao giờ có vẻ mặt u như thế. Cuối cùng chịu được, đành đáp: "Phu nhân có chuyện gì, tiểu nhân vào nghe cũng được."


      Nàng ta đâu biết trong cái xác thịt của Giang Ngưng Phi tại là con sói dữ. Kiếp trước Ninh Phi làm nhận bao nhiêu vụ án, ít lần phải giao du cùng xã hội đen. Mấy đại ca hô mưa gọi gọi gió kia cần tri thức cùng tài năng của nàng, còn gọi nàng cách kính trọng là Ninh Phi tỷ. Thu Ngưng chẳng qua chỉ là a hoàn trong quý phủ tướng quân, sao có thể chống chọi đước ánh mặt của nàng?


      Ninh Phi vào phòng, đến trước ngăn để châu báu, lấy ra bông hoa bằng bạc, cầm trong lòng bàn tay rồi quay người với Thu Ngưng: "Thu Ngưng, ngươi qua đây."


      Thu Ngưng hơn hai mươi tuổi. Trước khi Giang Ngưng Phi vào phủ nàng ta theo hầu bên người Từ Xán, sau này bị điều sang đây phục vụ nhị phu nhân, vì vậy càng ngày càng tắc trách, cả ngày oán hận số mình tốt, phải theo hầu hạ cái vị thất sủng. Lúc này nàng ngày càng thấy do dự, hiểu tiểu nha đầu ngu ngốc này hôm nay ăn nhầm thuốc gì?


      Ninh Phi duỗi từng ngón tay ra, đóa mẫu đơn bằng bạc kia dần lên trước mắt Thu Ngưng. Đóa mẫu đơn lớn lắm, to như quả trứng chim cút, nhưng các cánh hoa lại rất cầu kì, mỏng như cánh ve. Bàn tay nắm lại giống như nắm vải, mềm mại nhưng dẻo dai.


      Đóa hoa bạc này là quà Từ Xán tặng cho Giang Ngưng Phi rất lâu về trước, từ lúc tình cảm hai người vẫn còn thắm thiết. Từ Xán vì muốn thấy Giang Ngưng Phi cười mà tiếc tiền mua về đóa hoa bằng bạc, còn là hoa tươi xứng mỹ nhân, hoa bạc để được lâu hơn hoa tươi, tình cảm của bọn họ cũng là mãi mãi. Đáng tiếc là giờ hoa vẫn đẹp, người thay lòng.


      Thu Ngưng thấy nhị phu nhân luôn rời đóa hoa tinh xảo này, nữ nhân sinh ra thích cái đẹp, cho dù là a hoàn cũng vậy. Vì nàng biết đóa hoa độc đáo này dù có muốn cũng được, nên chưa từng xin, ra trong lòng mơ ước có nó từ lâu.


      Tính cách Ninh Phi đúng là độc ác như thế, nàng hay lấy lòng người ta đùa giỡn trong tay, thường ngày chỉ là lười giở thủ đoạn mà thôi, nhưng nếu như gặp người nào đáng giận tất nhiên, dễ dàng buông tha.


      Nàng : "Mấy ngày nay người ta thoải mái, ngươi quan tâm chút, đóa mẫu đơn này ta tặng ngươi, coi như chút lòng biết ơn."


      Thu Ngưng chối từ nhận, nhưng sau thấy Ninh Phi có vẻ chân thành, cũng biết rằng vị nhị phu nhân này chẳng có mưu mô gì, vì vậy nàng ra vẻ từ chối mãi được nên nhận ấy. Sau đó vui mừng hớn hở lấy cho Ninh Phi hai chậu than, còn sai a hoàn đưa đến đây gói than ngân sương hảo hạng chẳng biết từ đâu mà có.


      Ninh Phi hỏi nàng ta đáp: "Sau khi công chúa gả cho Từ chủ nhân, mùa đông mỗi năm trong cung đều đưa nửa xe than đến, vì lò sưởi phòng công chúa có đủ than rồi nên cũng chẳng dùng hết là bao. Đây là than từ năm ngoái, dùng cũng ẩm thôi."


      Sau khi tiễn Thu Ngưng , Bùn Đất ca vén mành lên, mặt là vẻ dở khóc dở cười: "Ta còn tưởng chỗ này của ngươi là "nhà phú quý đầy rượu thịt thối", chẳng ngờ hóa ra ngươi thuộc vế " đường có người chết rét". Nhà người ta nhiều than đến mức đốt hết, ngươi lại phải cầm tiền bạc ra mua để đốt."


      Ninh Phi đến ngồi giường, hơ tay chậu than, qua lúc mới thấy thân thể ấm lên chút. Đầu cũng đau như trước. Dần dần phục hồi sức khỏe. Nàng đến đây chưa được mười ngày, bên cạnh đều là mấy con mắt khinh thường của người hầu kẻ hạ, đến a hoàn cũng phải ra ngoài vẫy vẫy tay, chẳng có ai để mà chuyện.


      giờ tuy cái tên Bùn Đất ca này đáng giận, còn ép nàng ăn viên thuốc độc gì gì kia, nhưng dù gì cũng coi như cùng đứng chiến tuyến, hai người có xung đột về lợi ích. Tâm trạng nàng dễ chịu hơn, lúc lâu sau mới : "Giống như Lỗ Tấn tiên sinh , đây là xã hội người ăn thịt người. Nếu như ngươi ăn người ta cứ đợi bọn sói lang đến ăn sạch ngươi còn mẩu xương."


      Bùn Đất ca nghe xong, hình như suy nghĩ gì đó, cúi đầu trầm ngâm.


      Ninh Phi giật mình, nghĩ lại lời mình vừa , mở miệng dè dặt hỏi : "Ngươi biết Lỗ Tấn?"


      " quen."


      "... Vậy ngươi thấy kì lạ sao? Tự dưng lại nhắc đến người khác..."


      "Ta cần gì phải thấy kì lạ vì người quen biết?"


      ... Xem ra tên này đúng là người qua loa đại khái. Ninh Phi còn gì để .


      Ninh Phi với Bùn Đất ca: "Cơ thể ta khỏe, mà ngươi cũng muốn ở đây dưỡng thương. Ta rất mong ngươi dưỡng thương cho nhanh , nhưng ngươi cũng thấy đấy, người hầu a hoàn dưới trong phủ này đều nghe lời ta, hôm nay ta phải dạy dỗ a hoàn kia chút để sau này còn dễ bề sai vặt. Thế nên hôm nay ngươi đến chỗ để củi nghỉ tạm , ngài mai ở lại đây sau."


      Bùn Đất ca do dự, quyết định rất nhanh: "Cũng được, ai cũng có việc khó xử riêng." xong cũng chẳng phí lời thêm nữa, đứng dậy phi qua cửa sổ. Ninh Phi thấy bóng người thoáng qua rồi chẳng thấy đâu, chỉ còn lại cánh cửa sổ mở nửa kêu kẽo kẹt trong gió.
      Gấu'sbornthisway011091 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 2: Viên Thuốc Khoét Tim Mục Xương, Hôi Chịu Nổi



      Ninh Phi tưởng là kẻ thù của Từ Xán, nàng kêu a a nho , dùng ánh mắt ngừng ra ý cho bỏ dao xuống.


      Tên trộm cướp này có vẻ là thấy Ninh Phi cực kì phối hợp nên : "Nếu như ngươi kêu lên nháy mắt hai lần." Giọng khàn đặc, trầm trầm, đoán được là bao nhiêu tuổi.


      Ninh Phi làm theo chút do dự. Con dao găm kia cuối cùng rời khỏi miệng nàng, thế nhưng tình cảnh của Ninh Phi cũng khác nhiều so với trước, bởi vì tên cướp lại kề dao vào cổ nàng. Ít ra nàng vẫn có thể được, mở miệng liền rũ sạch quan hệ giữa mình với Từ Xán: "Ngươi tìm nhầm người rồi. Nếu như muốn uy hiếp Từ Xán càng nên đến Ngân Sam viên bắt cóc vị Ngân Lâm công chúa kia mới đúng, ta ở trong Từ phủ có tiếng gì cả."


      Tên cướp tiến sát lại nhìn kỹ Ninh Phi, hình như phán đoán xem có phải nàng này . lát sau, nở nụ cười: "Hóa ra đây là quý phủ của Từ Xán tham tướng? Thể nào... Thể nào..."


      thay đổi vẻ mặt làm Ninh Phi ngẩn cả người. Vừa rồi người này còn mặt mày nghiêm trọng, hai mắt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo từ dao găm, có vẻ đáng sợ vô cùng. Bây giờ nháy mắt thay đổi trở nên hớn ha hớn hở. Càng quan trọng hơn là, tên này hoàn toàn biết đây là phủ của Từ Xán mà còn tìm tới cửa, vậy chuyện này là thế nào đây?


      Dường như cảm nhận được kinh ngạc của Ninh Phi, ho hai tiếng, mặt đanh lại, lấy từ trong lòng viên thuốc đen như bùn, đưa tới miệng của Ninh Phi rồi : "Tiểu nương nhà ngươi cũng coi như có chút thông minh, hề kêu la lộn xộn. Hai nhà trước có đứa a hoàn kêu gào mù quáng đều bị ta giết rồi vứt cho chó ăn rồi, nếu ngươi muốn sống uống viên thuốc này cho ta."


      Ninh Phi rùng mình, thầm nghĩ trộm cướp dù nhã nhặn vẫn là trộm cướp, thấy cái viên thuốc đen sì sì có lẫn sắc xanh kia ở gần miệng mình, khéo là thuốc độc khoét tim mục xương cũng chừng, vì vậy nàng cắn chặt răng chịu há mồm.


      "Tiểu nương rất thông minh, cho ngươi biết, đây chính là thuốc viên khoét tim mục xương mà ta tự chế. Nếu như ngươi nghe lời, đợi sau khi ta chữa thương khỏi thưởng cho ngươi thuốc giải. Nếu , sau tháng, thuốc khiến lục phủ ngũ tạng của ngươi thối thành đống bùn nhão, trước khi chết đau đớn vô cùng, sống được mà chết cũng xong." thấy cổ nàng cứng như cổ gà vậy, chẳng chịu mở miệng, đành cầm con dao ấn mạnh lên xương cổ chút, Ninh Phi cảm thấy được cái đau, lập tức có máu chảy ra.


      "Nuốt ngay!" .


      Ninh Phi tự biết lần này tránh được, đành há mồm cho viên thuốc kia vào. Trong miệng liền đầy mùi hôi thối, hôi đến mức miệng nàng chỉ muốn phun cái viên thuốc khoét tim mục xương kia ra ngoài. Nhưng tên trộm bóp miệng nàng lại, bóp cổ họng bắt nuốt xuống. Lúc thả tay, Ninh Phi gần như thở nổi, hai tay ôm lấy cổ mình, ho ngừng ở giường như muốn ho ra cả phổi, nhưng làm thế nào cũng ho ra được cái viên thuốc khiến người ta khó chịu kia.


      Tên kia thấy nàng ho ra được, trong lòng đắc ý, bảo: "Đây chính là bí mật truyền ra ngoài của Diệp gia nhà ta, thuốc chế tạo gia truyền, vào miệng tan, nuốt xong rồi có muốn nôn ra cũng thể."


      Khó khăn lắm Ninh Phi mới ngừng ho, khóe mắt vẫn còn nước mắt, nàng ngẩng đầu nhìn vẻ đắc ý của tên kia, trong lòng thầm nghĩ đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Nếu như là nàng ở kiếp trước làm gì có người nào dám nhảy lên đầu con hổ như nàng chứ. nhịn được mà : "Ngươi có chắc đây là thuốc độc, mà phải là ghét người ngươi? Hôi thối đến vậy!"


      Tên trộm ngẩn người, : "Ta để bên trong quần áo, cạnh da thịt nên tất nhiên ám mùi cơ thể ta rồi." xong, mặt lại nở nụ cười như muốn giết người: "Ngươi tình nguyện nghĩ đây là thuốc độc, hay là tình nguyện nghĩ nó là ghét người ta?"


      Ninh Phi đau khổ đến chết: "Nếu đây đúng là ghét người ngươi cần ngươi hạ độc làm gì ất công, ta lập tức chạy tới bên cái bô, nôn tới chết."


      "... A, thế à..." Tên nọ bày ra vẻ mặt cổ quái, cuối cùng ại an ủi: "Ngươi yên tâm, đây là thuốc độc đấy. Ngươi cho ta dưỡng thương ở đây, trước khi ta đưa thuốc giải cho. lời , tứ mã nan truy." đến đây chợt hắt xì cái mất cả hình tượng trộm cướp!


      Ninh Phi bị dồn ở giường nên khắp cổ và mặt đều hứng đầy nước bọt của , nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng con dao kia vẫn còn đặt cổ nàng.


      Tên trộm đần mặt, cuối cùng mới khịt khịt mũi, cất giọng mang vẻ xin lỗi: "Là ta sai, nên hắt xì vào ngươi." Vừa vừa dùng tay áo còn lại lau lau mặt Ninh Phi.


      Ninh Phi vội vàng xin tha: "Đại thúc, xin người thương cho, dù sao thuốc độc ta cũng nuốt rồi, cũng biết thời thế nữa, người rút dao , ta tự lau là được."


      Tên trộm cười nhe răng: "Ngươi cũng phải, đúng là tìm ra nữ tử nào thức thời như ngươi." xong rút dao về, Ninh Phi vội ngồi dậy, thầm mong tên này đừng có bệnh này bệnh nọ, nàng đúng là bị hại cả đời.


      Nàng đứng dậy, ra bên ngoài chỗ phòng a hoàn tìm ấm nước nóng đặt chậu than, đổ nước vào chậu đồng rồi rửa cẩn thận lại khuôn mặt. Nàng biết tình cảnh của chính mình, cơ thể vẫn còn yếu, buổi sáng còn ra ngoài, gió thổi trận thấy đầu óc choáng váng khó chịu, lúc quan trọng thế này thể đụng nước lạnh.


      Ai ngờ tên trộm đứng đằng sau lại cảm thán: "Nhà phú quý có rượu thịt thối, ngoài đường có người chết cóng. Ngươi rửa có cái mặt cũng phải dùng nước nóng, cũng chẳng biết ngoài đường năm có bao nhiêu tên ăn mày chết rét. Ta quen nhìn loại nhà giàu như ngươi."


      Ninh Phi hít hơi sâu. Thầm oán biết kiếp trước Giang Ngưng Phi có làm ra chuyện gì tội ác tày trời mà luôn gặp phải người xấu thế này. Nàng nghĩ ngợi xong xuôi, quay người đối diện với người kia, lúc này mới nhìn hơn chút. Khóe mắt giờ mang ý khinh bỉ chán ghét. Nếu là hạng trộm cướp thông thường chẳng để ý cái gì mà nhà phú quý có rượu thịt thối, ngoài đường có người chết cóng.


      Nàng hỏi: "Cuối cùng ngươi là ai?"


      Tên kia đáp: "Ta phải ở chỗ của ngươi khoảng hai tháng. Trong khoảng thời gian này phiền tới ngươi nhiều. cầu của ta cũng nhiều lắm, mỗi ngày hai bữa cơm bảo đảm là đủ, thời gian còn lại tìm tới ngươi gây ."


      Ninh Phi nhíu mày, người này hề đáp gì cho câu hỏi. Đến giờ nàng vẫn biết tới đây làm gì. Nhưng nhìn dáng vẻ nghèo túng của , trước đó còn tới việc dưỡng thương, có lẽ là người giang hồ tạm trốn kẻ địch tới đây. Trước đến nay, người Hoài An quốc qua lại với triều đình, như vậy Từ phủ đúng là nơi trốn địch rất tốt.


      " phải ngươi định dưỡng thương ở đây hai tháng sao? Ta phải gọi ngươi thế nào đây?"


      Tên kia nghĩ lát mới đáp: "Tùy ngươi. Ta họ Diệp. Ngươi gọi ta là lão Diệp luôn ." xong chẳng để ý tới Ninh Phi nữa mà ngồi luôn xuống giường nàng.


      Lão Diệp? Lão gia? (hai từ đồng ). Ninh Phi suýt nôn. nằm ngẩn người giường nàng, vậy nàng còn đâu được đây? Ninh Phi đứng đó lúc lại thấy đầu khó chịu choáng váng, người lạnh lẽo. Trong miệng vẫn còn mùi hôi thối, dù súc miệng nhưng vẫn còn bị ám ảnh.


      Ninh Phi quyết định gọi là Bùn Đất ca, nàng : "Ta gọi người là lão Diệp lão gia gì gì đâu. Nhìn ngươi cũng lớn hơn ta nhiều tuổi, gọi ngươi là Bùn Đất ca là được."


      Bùn Đất ca trợn mắt, thở dài, ra vẻ cụ non rồi : "Xem ra ngươi khắc hận trong lòng viên thuốc khoét tim mục xương mà ta tự chế kia rồi. Thôi nếu ngươi muốn thế theo ngươi , cũng coi như ta nhập gia tùy tục, khách thuận theo chủ." xong lại đánh giá Ninh Phi: "Chẳng qua ngươi cũng chỉ mới người sáu mười bảy tuổi, sao lại ta lớn hơn ngươi là bao?"


      Lúc này Ninh Phi mới nhớ ra Giang Ngưng Phi đúng là mười bảy tuổi, vừa rồi nàng lấy tuổi kiếp trước của mình mà tính. Người này thâm thúy, mặt mũi bị tro bụi dơ bẩn che bớt , nhìn dáng vẻ dường như là hai mươi sáu, hai mươi bảy, thế là lớn hơn Giang Ngưng Phi mười tuổi. Ở thời đại này, đừng là đại ca, dù người ta bảo chính mình là đại thúc nàng cũng phải gọi cách ngoan ngoãn tiếng "Bùn Đất đại thúc".


      Bùn Đất ca bật cười, có vẻ vui mừng. Cuối cùng lại nghiêm mặt rồi bảo: "Thôi cứ gọi ta là Bùn Đất ca là được rồi, đại thúc gì gì đấy dám nhận đâu." ngừng lại, nghiêng tai nghe ngóng: "Chắc là người hầu của ngươi về, với bọn họ ngươi cần chậu than, phòng này lạnh chết mất."


      "Nếu ta có thể sai được a hoàn làm gì đến nỗi túng thiếu thế này?"


      Bùn Đất ca nhíu mày, hỏi cách khó hiểu: "Người phú quý như các ngươi cũng kì lạ, sai được còn nuôi nhiều a hoàn thế làm gì? Ăn no rồi ngủ?"


      "..."


      Ninh Phi như nghẹn ở cổ. Nàng biết thể với về mấy mưu mô xấu xa, chèn ép nhau giữa ba thê bảy thiếp được.


      Có tiếng động ngoài sân, Bùn Đất ca biết có người sắp đến từ lâu, có thể thấy nội lực của tên này thấp. bị thương, biết nếu bị thương nội lực còn cao tới mức nào nữa? Chẳng lẽ đây chính là cao thủ giang hồ trong truyền thuyết? Ninh Phi nghĩ nghĩ rồi khoác thêm áo chuẩn bị ra ngoài.


      "Ngươi rất thông minh, nên biết làm thế nào để có thuốc giải. Ta rồi, thuốc phải tự chế, mà tại người ta có sẵn thuốc giải, nên ngươi cũng đừng mong ép được ta lấy ra." Bùn Đất ca xong liền buông mành, vận khí ở bên trong.


      Ninh Phi nổi giận đùng đùng, vừa chưa được mấy câu hay ho, đối phương lại khơi lên cái chuyện chả dễ chịu kia. Gần đây nàng gặp đủ chuyện thuận lợi, lúc đầu là ở kiếp trước gặp phải vụ án rắc rối phiền phức, bản thân nhất thời để ý kĩ bị đối phương cho thảm bại, sau đó sống lại ở đây phải chịu ngay đau đớn khi đẻ non, ràng phải do nàng làm ra mà lại bắt nàng phải chịu, lại bị Từ Xán cùng vị công chúa kia làm bực mình, bây giờ còn bị cái tên khốn nạn quần áo tả tơi này tìm tới cửa.


      Vậy đấy, nếu mà nàng ở vào vị trí này, Ninh Phi có lẽ ngồi thưởng thức tên Bùn Đất ca kia, coi phú quý như kẻ địch nhưng quá khích, quần áo rách rưới nhưng rất coi trọng lễ độ của quân tử. Nếu phải ra tật xấu đúng là chuyện ta ưa sạch làm Ninh Phi cũng hết chỗ .


      Lại tới Ninh Phi hậm hực ra ngoài cửa, thấy a hoàn hầu hạ Giang Ngưng Phi là Thu Ngưng được vây quanh bởi đám a hoàn tuổi về phía dãy phòng cho người hầu.


      Ninh Phi cũng chẳng muốn xị mặt ra đâu, nhưng trong phòng đại thần mặt mày u ám kia kìa, nàng cũng chỉ học theo mà thôi. Thu Ngưng cùng mấy a hoàn nhìn thấy nhị phu nhân như vậy dần ngừng cười. Thu Ngưng đứng giữa đám a hoàn, cũng chẳng mở miệng hỏi, sau cùng thấy xấu hổ mới phẩy tay bảo bọn a hoàn tản .


      Trước đây Giang Ngưng Phi luôn phải chạy tới trước mặt Từ Xán khóc lóc kể lể mới sai nổi người hầu kẻ hạ, sau này Từ Xán cũng chán nản, thèm để ý nữa, còn mắng Giang Ngưng Phi quản nổi a hoàn, có năng lực của nử chủ nhân trong phủ. Nếu là ở trong quân doanh nàng bị xử lý theo quân pháp vì làm được việc. Từ đó về sau, cuộc sống của người hầu trong viện ngày càng nhàn hạ.


      Ninh Phi với nàng: "Trong phòng ta chẳng có lấy chậu than, trời mùa đông lạnh căm căm, ngươi lấy giúp ta chậu ."


      "Từ chủ nhân rồi, trong phòng có lò sưởi ngầm, mùa đông cần chậu than. Công chúa cũng có ý như thế, là trong phòng vốn thoáng khí, để thoải mái chắc chắn phải mua than ngân sương, lại thêm khoản chi tiêu . giờ Từ chủ nhân cần mở rộng quan hệ nên chi tiêu trong phủ nếu cần thiết bớt được chút nào hay chút nấy."


      " thế, ý của tướng quân và công chúa cũng đúng, nhưng phòng ta có lò sưởi ngầm nhưng chẳng thắp lửa, chậu than có, còn chẳng bằng phòng ở của a hoàn nữa."


      Thu Ngưng ngày càng tỏ vẻ quan tâm: "Nhị phu nhân đợi chút, đến đêm tự có a hoàn lo liệu củi lửa cho lò sưởi sau phòng phu nhân ngay."


      Ninh Phi nhìn vẻ mặt của nàng ta, biết rằng a hoàn này lâu được dạy dỗ, làm việc chậm chạp, nàng vui vẻ vẫy tay: "Ngươi vào phòng với ta."


      "Nhị phu nhân có lời gì ngay ở đây . Công chúa bảo mấy hôm trước người đẻ non, suýt nữa xuất huyết, bây giờ vẫn còn trong thời gian ở cữ, sợ là trong phòng có nhiều người khí nhiễm bẩn, làm bẩn phổi của người, thôi cứ để chúng tiểu nhân ít vào trong thôi."


      Ninh Phi cũng , đôi mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Thu Ngưng. Nàng ta tự hỏi trong lòng hiểu hôm nay nhị phu nhân làm sao, bình thường chẳng bao giờ có vẻ mặt u như thế. Cuối cùng chịu được, đành đáp: "Phu nhân có chuyện gì, tiểu nhân vào nghe cũng được."


      Nàng ta đâu biết trong cái xác thịt của Giang Ngưng Phi tại là con sói dữ. Kiếp trước Ninh Phi làm nhận bao nhiêu vụ án, ít lần phải giao du cùng xã hội đen. Mấy đại ca hô mưa gọi gọi gió kia cần tri thức cùng tài năng của nàng, còn gọi nàng cách kính trọng là Ninh Phi tỷ. Thu Ngưng chẳng qua chỉ là a hoàn trong quý phủ tướng quân, sao có thể chống chọi đước ánh mặt của nàng?


      Ninh Phi vào phòng, đến trước ngăn để châu báu, lấy ra bông hoa bằng bạc, cầm trong lòng bàn tay rồi quay người với Thu Ngưng: "Thu Ngưng, ngươi qua đây."


      Thu Ngưng hơn hai mươi tuổi. Trước khi Giang Ngưng Phi vào phủ nàng ta theo hầu bên người Từ Xán, sau này bị điều sang đây phục vụ nhị phu nhân, vì vậy càng ngày càng tắc trách, cả ngày oán hận số mình tốt, phải theo hầu hạ cái vị thất sủng. Lúc này nàng ngày càng thấy do dự, hiểu tiểu nha đầu ngu ngốc này hôm nay ăn nhầm thuốc gì?


      Ninh Phi duỗi từng ngón tay ra, đóa mẫu đơn bằng bạc kia dần lên trước mắt Thu Ngưng. Đóa mẫu đơn lớn lắm, to như quả trứng chim cút, nhưng các cánh hoa lại rất cầu kì, mỏng như cánh ve. Bàn tay nắm lại giống như nắm vải, mềm mại nhưng dẻo dai.


      Đóa hoa bạc này là quà Từ Xán tặng cho Giang Ngưng Phi rất lâu về trước, từ lúc tình cảm hai người vẫn còn thắm thiết. Từ Xán vì muốn thấy Giang Ngưng Phi cười mà tiếc tiền mua về đóa hoa bằng bạc, còn là hoa tươi xứng mỹ nhân, hoa bạc để được lâu hơn hoa tươi, tình cảm của bọn họ cũng là mãi mãi. Đáng tiếc là giờ hoa vẫn đẹp, người thay lòng.


      Thu Ngưng thấy nhị phu nhân luôn rời đóa hoa tinh xảo này, nữ nhân sinh ra thích cái đẹp, cho dù là a hoàn cũng vậy. Vì nàng biết đóa hoa độc đáo này dù có muốn cũng được, nên chưa từng xin, ra trong lòng mơ ước có nó từ lâu.


      Tính cách Ninh Phi đúng là độc ác như thế, nàng hay lấy lòng người ta đùa giỡn trong tay, thường ngày chỉ là lười giở thủ đoạn mà thôi, nhưng nếu như gặp người nào đáng giận tất nhiên, dễ dàng buông tha.


      Nàng : "Mấy ngày nay người ta thoải mái, ngươi quan tâm chút, đóa mẫu đơn này ta tặng ngươi, coi như chút lòng biết ơn."


      Thu Ngưng chối từ nhận, nhưng sau thấy Ninh Phi có vẻ chân thành, cũng biết rằng vị nhị phu nhân này chẳng có mưu mô gì, vì vậy nàng ra vẻ từ chối mãi được nên nhận ấy. Sau đó vui mừng hớn hở lấy cho Ninh Phi hai chậu than, còn sai a hoàn đưa đến đây gói than ngân sương hảo hạng chẳng biết từ đâu mà có.


      Ninh Phi hỏi nàng ta đáp: "Sau khi công chúa gả cho Từ chủ nhân, mùa đông mỗi năm trong cung đều đưa nửa xe than đến, vì lò sưởi phòng công chúa có đủ than rồi nên cũng chẳng dùng hết là bao. Đây là than từ năm ngoái, dùng cũng ẩm thôi."


      Sau khi tiễn Thu Ngưng , Bùn Đất ca vén mành lên, mặt là vẻ dở khóc dở cười: "Ta còn tưởng chỗ này của ngươi là "nhà phú quý đầy rượu thịt thối", chẳng ngờ hóa ra ngươi thuộc vế " đường có người chết rét". Nhà người ta nhiều than đến mức đốt hết, ngươi lại phải cầm tiền bạc ra mua để đốt."


      Ninh Phi đến ngồi giường, hơ tay chậu than, qua lúc mới thấy thân thể ấm lên chút. Đầu cũng đau như trước. Dần dần phục hồi sức khỏe. Nàng đến đây chưa được mười ngày, bên cạnh đều là mấy con mắt khinh thường của người hầu kẻ hạ, đến a hoàn cũng phải ra ngoài vẫy vẫy tay, chẳng có ai để mà chuyện.


      giờ tuy cái tên Bùn Đất ca này đáng giận, còn ép nàng ăn viên thuốc độc gì gì kia, nhưng dù gì cũng coi như cùng đứng chiến tuyến, hai người có xung đột về lợi ích. Tâm trạng nàng dễ chịu hơn, lúc lâu sau mới : "Giống như Lỗ Tấn tiên sinh , đây là xã hội người ăn thịt người. Nếu như ngươi ăn người ta cứ đợi bọn sói lang đến ăn sạch ngươi còn mẩu xương."


      Bùn Đất ca nghe xong, hình như suy nghĩ gì đó, cúi đầu trầm ngâm.


      Ninh Phi giật mình, nghĩ lại lời mình vừa , mở miệng dè dặt hỏi : "Ngươi biết Lỗ Tấn?"


      " quen."


      "... Vậy ngươi thấy kì lạ sao? Tự dưng lại nhắc đến người khác..."


      "Ta cần gì phải thấy kì lạ vì người quen biết?"


      ... Xem ra tên này đúng là người qua loa đại khái. Ninh Phi còn gì để .


      Ninh Phi với Bùn Đất ca: "Cơ thể ta khỏe, mà ngươi cũng muốn ở đây dưỡng thương. Ta rất mong ngươi dưỡng thương cho nhanh , nhưng ngươi cũng thấy đấy, người hầu a hoàn dưới trong phủ này đều nghe lời ta, hôm nay ta phải dạy dỗ a hoàn kia chút để sau này còn dễ bề sai vặt. Thế nên hôm nay ngươi đến chỗ để củi nghỉ tạm , ngài mai ở lại đây sau."


      Bùn Đất ca do dự, quyết định rất nhanh: "Cũng được, ai cũng có việc khó xử riêng." xong cũng chẳng phí lời thêm nữa, đứng dậy phi qua cửa sổ. Ninh Phi thấy bóng người thoáng qua rồi chẳng thấy đâu, chỉ còn lại cánh cửa sổ mở nửa kêu kẽo kẹt trong gió.
      Gấu'sbornthisway011091 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 4: Nhọ Nồi Thành Cổ Dược, Thu Ngưng Gặp Họa



      Ninh Phi vất vả phen cũng chỉ vì muốn có người có thể để nàng sai bảo. Nghĩ đến mấy vị tiểu thư bình thường, dù có may mắn đến mức nào cũng có a hoàn bên người. Nhưng cái thân phận nhị phu nhân Từ phủ này đáng xấu hổ, trong phủ đầy rẫy những đối mắt trắng dã của sói lang, đến việc dạy dỗ đứa a hoàn cũng phải phiền nàng lao tâm khổ trí.


      Nàng cố nén lại ghê tởm ở sâu trong lòng mà áp cả người vào trong lòng Từ Xán. Mùi hương của xộc vào múi nàng, chính xác là mùi rất quen thuộc đối với thân thể này, thế nhưng lại khiến Ninh Phi thở dài thườn thượt.


      Nàng với Từ Xán: "Sao thiếp có thể đưa vật báu của thiếp cho nàng ta được, cho dù muốn làm chuyện xấu xa cũng lấy thứ khác. Đóa mẫu đơn chàng tặng thiếp đó, thiếp luôn cực kì trân trọng, sao có thể dễ dàng để người khác đụng vào làm bẩn được?"


      Hình như Từ Xán có chút xúc động, chìm trong hồi ức về quá khứ. Bây giờ thanh mai trúc mã của ngoan ngoãn dựa trong lòng cầu xin, thân thể hai người khớp nhau đến thế. vẫn nhớ lúc nàng còn rất , phụ mẫu đưa nàng vào cửa, đưa cho , bảo chăm sóc nàng tốt. nắm tay nàng, dạy nàng bắn cung, cùng nàng cưỡi ngựa, hai người vẫn luôn ở bên nhau.


      Từ Xán hiểu tính của Giang Ngưng Phi, dù thế nào chăng nữa nàng ấy cũng đưa thứ tặng nàng ra mà vu oan giá họa. Tuy là trong mắt , mới trước đây lâu nàng từng đổ tội cho Ngân Lâm công chúa đẩy nàng khiến nàng đẻ non. Nhưng ở nơi sâu nhất trong trái tim vẫn nhớ hình ảnh cùng trải qua thời niên thiếu kia.


      ôm chặt nàng, tay vỗ vỗ lưng để nàng bình tĩnh lại.


      Ninh Phi dần dần khóc nữa, giấu mặt vào ngực . Thân thể này vẫn nhớ dịu dàng của Từ Xán, cũng mong mỏi dịu dàng đó từ . Nàng trở thành Giang Ngưng Phi đáng, vì sao lại cứ phải gặp nam nhân như thế này, vì sao loại người như thế lại trở thành người duy nhất trong mạng sống ngắn ngủi của Giang Ngưng Phi?


      Vì sao chết rồi, mà vẫn còn tình cảm quyến luyến?


      Ninh Phi hậm hực cắn răng, nàng chỉ muốn dạy cho Giang Ngưng Phi bài học, còn đối với Từ Xán muốn tránh như tránh rắn rết. Cuối cùng ngày nàng có thể thoát khỏi phiền phức từ thân thể này.


      Từ Xán cho rằng nàng tức giận với Thu Ngưng, tự nhủ rằng nàng vẫn còn để bụng chuyện liên quan tới như thế. Đúng rồi, ngày đó nàng đổ lỗi cho Ngân Lâm đẩy nàng, là do đố kị mà nên, lòng nàng vẫn nghĩ về , cả tính mạng và cuộc sống đều xoay quanh . Nữ nhân như thế, sao có thể hãm hại a hoàn liên quan gì tới ? Chắc chắn là a hoàn kia lấy trộm mà nhận.


      Nghĩ vậy, Từ Xán bắt đầu thấy thương xót, an ủi: "Ngưng Phi? Tiểu Phi? Đừng tức giận nữa... phải chỉ là đóa mẫu đơn bạc thôi sao? Nàng đừng buồn, ngày mai ta sai người làm đóa khác là được. Thu Ngưng cũng chỉ là người hầu hiểu biết, nàng tức với nó làm gì? Cơ thể nàng còn yếu, đừng làm ảnh hưởng sức khỏe."


      Ninh Phi càng ngày càng hoang mang rối loạn, hơi thở ngảy càng gấp.


      Từ Xán vội ra lệnh: "Còn đứng ngây ra làm gì? Lôi đứa a hoàn hiểu chuyện này ra, quỳ ở hoa viên, nhận sai cho ăn cơm cũng được đứng lên."


      Thu Ngưng nghe xong câu phán tội danh lên người nàng, cả người xụi lơ, chỉ có thể thào: "Oan uổng, là oan uổng..."


      Từ Xán càng bực mình, ôm chặt lấy Ninh Phi rồi quát: "Lôi ra, lôi ra mau! Nếu ở trong quân doanh lôi ngươi xử theo quân pháp từ lâu, lại còn kêu oan cái gì!"


      Trong phòng lộn xộn ồn ào. Diệp Vân Thanh xà nhà nghe màn kịch hay, liên tục thở dài, tự nhủ tên Từ Xán này có tiếng dũng mãnh oai phong chiến trường là thế, nhưng mắt nhìn người lại tinh cho lắm. Mà vị nhị phu nhân kia, tuổi còn trẻ mà khôn khéo, có thể xứng ngang với Tô Hy Tuần dưới trướng , kẻ nổi tiếng với kế ly gián.


      Dù sao kịch hay cũng hết rồi, Từ Xán ôm Ninh Phi đưa về Phương Phi uyển, lại ở cạnh nàng an ủi hơn nửa canh giờ, đến khi thấy nàng chìm vào giấc ngủ mới đứng dậy rời . Nếu Giang Ngưng Phi còn sống biết vui mừng tới mức nào, còn Ninh Phi lại thấy cả người ám mùi của nam nhân kia, như đủ loại độc xâm nhập vào cơ thể, cả người chỗ nào cũng khó chịu.


      Đêm khuya, Ninh Phi lục đục trong phòng bếp.


      Đinh sư phụ làm việc ở phòng bếp nửa đêm thức dậy vệ sinh nghe thấy tiếng động, cầm đèn lồng vào xem thấy lại là nhị phu nhân. Đinh sư phụ cuống quá, chưa kịp bỏ đèn xuống chạy tới hỏi: "Nhị phu nhân muốn ăn gì? Bảo người ta với tiểu nhân làm là được, cần gì phải tự nấu?"


      Nhân Từ phủ phức tạp. Địa vị của người trong phòng bếp kém xa với a hoàn hầu hạ chủ nhân, và cũng thường xuyên bị ức hiếp. Vì hay gặp hai vị phu nhân Từ phủ nên cũng có ánh mắt khinh thường, ngược lại lại có vẻ chất phác.


      Đinh sư phụ có nghe qua chuyện chiều nay, biết Thu Ngưng bị nhị phu nhân dạy dỗ hồi, bây giờ còn quỳ trong hoa viên. Ngày thường bọn họ hay bị quản gia và đại a hoàn ăn bớt tiền lương, nên giờ trong lòng cũng có chút hả hê.


      Ninh Phi ngẩng đầu nhìn rồi cười : " có gì, ta thấy đến giờ đại a hoàn Thu Ngưng kia vẫn chưa được ăn cơm, nên tới đây xem có gì thừa ."


      Ở thời đại của Ninh Phi, phòng bếp là nơi sạch . Nhưng trong thời đại này rất lộn xộn, tối tăm, ẩm ướt. gian khá rộng, nhưng xung quanh đều ám khói dầu đen sì sì. tường cũng quét vôi, chỉ là bức tường trần trụi ám khói.


      Cả người nàng sạch , đứng ở giữa phòng, nhất thời khiến Đinh sư phụ cuống lên. thấy nàng mở hết nồi này chảo kia vội tới tủ bát, sau khi mở ra tìm được chút cơm thừa canh cặn, đổ vào hộp cơm rồi đưa cho nàng: "Trong nồi được để đồ ăn thừa. Cái hộp này người cầm lấy , có cần đun nóng lại ?"


      Ninh Phi đáp: "Thế này thôi, cần phiền phức. Nhóm củi lửa cũng phiền."


      Đinh sư phụ nhìn theo bóng Ninh Phi dần xa, thầm nhủ vị nhị phu nhân này thấu tình đạt lý hơn quản gia a hoàn nịnh hót trong phủ này nhiều. đâu có biết Ninh Phi đến đây là để tìm ít nhọ nồi, phiền nhóm lửa nấu cơm.


      Thu Ngưng bị Từ Xán phạt quỳ trong hoa viên, cứ nửa canh giờ lại được nghỉ khắc, nghỉ xong tiếp tục quỳ, phạt đến bình minh. Nàng ta vừa lạnh vừa đói nhưng dám đứng dậy, sợ người ta thấy mách, mình lại thêm tội.


      Đúng lúc Thu Ngưng nghĩ mình tiếp tục nổi nữa phía sau có tiếng động nho . Chung quanh là màu đen kịt. Ngày đông chỉ có đèn lồng lắc lư ở tường hoa viên đằng kia. Thu Ngưng nổi da gà, cầu nguyện nho : "Đại từ đại bi Quan thế bồ tát phù hộ con, đừng để ác quỷ nhập vào."


      Ninh Phi đứng sau lưng nàng ta bật cười: "Người ta bảo ngày thường làm chuyện trái lương tâm, đêm đến chẳng sợ ma gõ cửa. Thu Ngưng tỷ tỷ làm gì đấy?"


      Thu Ngưng nghe thấy tiếng nàng, bực mình biết xả vào đâu. Nhưng lại thấy cái làn đặt mặt đất trước mặt mình, sau khi mở ra cũng tạm coi như bữa cơm nguội nhiều món.


      Thu Ngưng đói tới run người từ lâu, nàng vốn là đầy tớ trong Từ Xã My thượng tướng, sau này được chuyển sang cho Từ Xán sai bảo, đến từng này tuổi rồi chưa từng chịu đói chịu lạnh bao giờ. Lúc nhìn thấy đồ ăn chẳng quan tâm là do kẻ thù mang đến, tay run run cầm lấy đôi đũa cùng cái bát, bắt đầu ăn lấy ăn để.


      Ninh Phi ngồi xổm bên cạnh, đặt cái đèn lồng ở bên chân. mặt nở nụ cười, dường như nhìn chú chó lạc đáng thương vậy, chăm chú nhìn Thu Ngưng ăn hết.


      lâu sau, Thu Ngưng ăn cũng tạm no rồi. Cơm canh cũng nóng, nhưng nàng đói quá nên mới ăn được nhiều tới vậy.


      Ninh Phi hỏi dịu dàng: "No rồi?"


      Thu Ngưng thèm để ý đến nàng, ngoảnh mặt sang bên.


      Ninh Phi cũng gì, tay nàng cầm viên thuốc đen thui, vân vê trong lòng bàn tay. Hai người cứ yên lặng mãi như thế.


      Đột nhiên bụng Thu Ngưng reo, hơi hơi đau bụng. Nàng ta chợt tỉnh ngộ, nhớ lại câu xa xưa ------ thể ăn cơm canh của kẻ thù cho. Vừa rồi nàng đói đến cuống cuồng, cho rằng mình sắp đói chết, lạnh chết nên mới ăn lấy ăn ngấu ăn nghiến đồ Ninh Phi đưa. Lẽ nào bên trong thức ăn có độc? Mặt Thu Ngưng vừa phân vân vừa sợ hãi, cuối cùng mới chủ ý đến viên thuốc đen thui trong tay Ninh Phi.


      Ninh Phi vỗ vỗ vai nàng để trấn an: " phải kịch độc như Hạc đỉnh hồng đâu, chỉ là cổ dược (loại độc có trứng sâu, ấu trùng) thường dùng làm khô xác chết mà thôi. Nếu ngươi nghe lời ta, cách ba tháng ta lại đưa ngươi viên thuốc giải để nó phát tác. Nếu ngươi nghe lời..." Nàng dừng chút, sắc mặt Thu Ngưng chuyển sang trắng bệch, lúc này nàng mới tiếp: "Ngươi biết nó tên là gì ?"


      Thu Ngưng lắc lắc đầu.


      "Đây là 'Tam thi não thần đan' thất truyền lâu trong giang hồ."


      'Tam thi não thần đan' suy cho cùng là cái gì Thu Ngưng biết, mà Ninh Phi cũng chẳng biết, nhưng nàng còn nhớ tình tiết bộ phim kia, nên mới nghĩ ra việc dùng nhọ nồi làm cổ dược.


      "Bên ngoài 'Tam thi não thần đan' có lớp vỏ màu đen, bên trong có rất nhiều trứng sâu nhìn thấy được. Sau khi trứng sâu vào người bắt đấu ấp rồi nở, vỏ ngoài màu đen này có thể khống chế trứng sâu nở ra. Nếu như trong ba tháng ngươi uống thuốc giải khi đó, công hiệu của lớp vỏ đen này mất , sâu nở ra rồi chui vào óc ngươi, ăn hết não ngươi, khiến ngươi điên loạn giống vượn giống khỉ, làm trò cười cho người ta."


      Thu Ngưng nghe xong lạnh cả sống lưng, vẫn cố : "Độc dược đáng sợ đấy, nhưng ta đời nào ngoãn ngoãn uống nó."


      "Ồ? phải ngươi ăn rồi sao?" mặt Ninh Phi vừa có ý cười cợt vừa có ý thương hại. Ánh lửa từ đèn lồng chợt lóe lên từ bờ tường, càng làm khí thêm ma quái.


      Thu Ngưng run rẩy ngừng, hoàn toàn nhận ra nữ tử trước mặt nàng từng là người ngày thường luôn bị nàng bắt nạt.


      Ánh mắt Ninh Phi liếc nhìn hộp cơm cái, cũng cần thêm gì nữa, Thu Ngưng đa nghi tự hiểu ra câu trả lời.


      Ninh Phi đem viên thuốc làm từ khói dầu và nhọ nồi trong tay, đưa đến trước mũi Thu Ngưng, mùi khét xộc thẳng vào mũi. Thu Ngưng vừa ăn xong chút đồ kia, lúc nãy là quá đói, giờ vị giác trở lại, quả nhiên trong hộp cơm cũng có mùi dầu mỡ cháy khét như thế này.


      Tiếc là đại a hoàn Thu Ngưng ngày thường ăn ngon mặc đẹp, chẳng biết tới mùi dầu mỡ là mùi gì, nhọ nồi có mùi gì, nàng ta ôm lấy cổ họng mình, cố gắng nôn ra nhưng nôn được gì.


      Ninh Phi cười : "Sau khi trứng sâu vào cơ thể bắt đầu quá trình ấp ngay, ngươi có muốn nôn cũng được. Nhưng cũng đừng lo quá, chỉ cần ngươi nghe lời ta xảy ra chuyện gì."


      "Ngươi... Ta muốn gặp Từ chủ nhân."


      "Ngày mai ngươi có thể tự gặp, rồi gọi thầy thuốc tới xem là trúng độc gì. 'Tam thi não thần đan' là cổ dược phải độc dược, sâu ấp trứng ở sau gáy ngươi. Nếu bổ đầu ra hoàn toàn khám ra được. Huống hồ, qua chuyện ngày hôm nay Từ chủ nhân liệu còn tin tưởng ngươi ư?" Ninh Phi cười chế nhạo: "Tất nhiên tin phu nhân chứ phải đứa a hoàn từng trộm cắp."


      Lúc này Thu Ngưng mới biết, hóa ra nhị phu nhân lao tâm khổ tứ vu hại nàng chỉ vì để người khác còn tin nàng nữa. Trong lòng chợt dấy lên cảm giác tuyệt vọng.


      "Chết khó coi chi bằng vẫn còn sống. Ta chịu nổi nơi đây nữa rồi. lâu nữa tìm đường thoát thân. Nếu như ngươi giúp đỡ ta trước khi ta rời , đưa đơn thuốc của thuốc giải cho ngươi, còn ..."


      Sau khi tới đây, Thu Ngưng ngồi bệt đất, còn chút sức lực nào.


      Ninh Phi nhìn thẳng vào mắt nàng ta, giả ma giả quỷ : "Nếu ngươi tin ta, đợi sau khi giờ phạt hết, ngươi về ngủ giấc. Sau khi ngủ dậy xem có thấy đầu đau muốn vỡ ra , nếu có đó là dấu hiệu trứng sâu bắt đầu ấp."


      Ninh Phi phải nhà tiên tri, 'Tam thi não thần đan' kia cũng chỉ là bịa đặt mà thôi, nhưng nàng có năng lực đó là khiến người ta tin lời mình, khắc sâu vào tâm trí người ta. Đây là khả năng nàng luyện được khi còn làm cáo già chuyên lừa lọc ở kiếp trước. Có người vốn có bệnh tâm thần, nhưng nghe nàng phân tích rạch ròi, lại cảm thấy hình như mình có vấn đề . Mà cũng phải chỉ có , dường như có rất nhiều rất nhiều vấn đề tinh thần... Thế là cuối cùng bị tâm thần. 'Thuốc an thần' của y học cùng với cách 'Phân tích khắc sâu' của Ninh Phi giống nhau về nguyên lý, chúng đều nhằm vào thay đổi của thần kinh.


      Thu Ngưng kinh hồn bạt vía mà chờ ngày mai đến, kiểm nghiệm xem có phải mình trúng cổ . Nàng ta càng lo càng đúng ý Ninh Phi, kết quả đương nhiên là Thu Ngưng tự bắt mình cảm thấy bị đau đầu, đầu như muốn vỡ ra.


      Ninh Phi thở ra nhõm, nếu thể thu phục người ta bằng đức hạnh, lấy "độc" cũng khá hay.


      Cuối cùng nàng câu: "Nếu quyết định xong xuôi ngày kia đến chuyện trong phòng ta."


      ngày này nàng trải qua quá nhiều chuyện, mà lại là chuyện thể xử lý nhanh. Lúc đứng trước Thu Ngưng là do ý chí mạnh mẽ kiên cường nên nàng mới gắng gượng được. Nếu nàng ngất xỉu giữa chừng rồi. Nàng lê từng bước về phòng ngủ. luồng khí ấm áp vây quanh người khiến nàng run rẩy, đóng cửa lại liền ngồi xụi lơ mặt đất.


      Cửa ải đầu tiên sau khi đầu thai vào kiếp này cũng coi như qua. Tuy nàng có người hầu nữ bên người, nhưng cuối cùng cũng có a hoàn có thể tùy ý sai khiến. Coi như thành công nửa. Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất bây giờ là để Bùn Đất ca dưỡng thương khỏi nhanh, sớm ngày nào nàng được giải thoát sớm ngày đó. Việc lấy thuốc tiện ra mặt, vì vậy giúp đỡ của Thu Ngưng là rất cần thiết.


      bóng người về phía nàng trong bóng tối. Ánh mắt mờ mịt của nàng nhìn được . Người kia ngồi xổm xuống trước mặt nàng rồi bế ngang nàng, tới đặt lên giường.


      Sau khi người nàng ấm lên, mới lấy lại được tinh thần, nàng thào: "Ngươi cứ tự nhiên , hôm nay ta tiếp đãi được ngươi. Có chuyện gì để mai ." xong nhắm mắt lại ngủ. Lúc ngủ thấy ngực rất nóng, nhưng chân tay lạnh ngắt. Nàng muốn ho ra cái thứ khó chịu kia nhưng đủ sức, cuối cùng ý thức dần mất .


      Diệp Vân Thanh ngồi cạnh nàng lúc, thấy dáng vẻ yếu ớt của nàng, cũng chẳng hỏi thêm gì. xoay người đến ngồi lên bệ cửa sổ.


      Tất cả những việc ngày hôm nay làm càng hiểu thêm Từ Xán, trước đây chỉ nhìn mỗi vào tin chiến trận, còn tưởng Từ Xán là hùng hào kiệt, là nho tướng chính trực. Chuyện hôm nay làm chợt thấy bản thân chẳng có mắt nhìn người. Loại người đó nếu dùng ngoài chiến trường còn được, chứ làm hậu cần như trấn thủ hoặc cho nhiều binh quyền, chắc chắc là bi kịch của toàn đại quân.


      Bóng đêm đen đặc, đình viện trong Từ phủ cực kì yên tĩnh, ngồi xuống, lặng lẽ vận khí. Tiếng buôn chuyện từ dãy phòng của a hoàn liền trở nên ràng. Đều là vui mừng trước việc Thu Ngưng bị phạt, cũng có người khen nhị phu nhân số đỏ. Dù sao những lời này lọt vào tai khiến phân tâm.


      vận khí hai vòng mới mở mắt. Ánh trăng soi vào qua cửa sổ, trong phòng là màu trắng sáng. Bên ngoài có tiếng chim ngân nga, vội đẩy cửa sổ, rút ra ống sáo trúc từ trong áo, đưa vào miệng thổi tiếng.


      lâu sau, từ trong màn đêm đen xuất con chim trắng như tuyết, ban đầu bé bằng hạt gạo rồi dần to lên khi bay tới gần. Sau cùng nó im lặng đáp xuống ở bệ cửa sổ.


      Diệp Vân Thanh vừa nghe tiếng chim liền nhận ra là con cú trắng mà Tô Hy Tuần nuôi. Loại chim này mùa hạ có màu nâu đậm, tới mùa đông chuyển sang cả người trắng như tuyết, giỏi hoạt động về đêm trong yên lặng. Nếu có tiếng chim kêu Diệp Vân Thanh cũng khó mà nghe được tiếng đập cánh rẽ gió lạnh của nó.


      lấy ra mẩu giấy trong ống trúc buộc ở chân. Mở ra, đọc cẩn thận dưới ánh trăng. Hóa ra là trong trại nhận được thư gửi mấy ngày trước, Tô Hy Tuần phái cao thủ dịch dung (thay đổi khuôn mặt) tới trợ giúp trước, bảo hãy chờ khoảng mười ngày nữa. Diệp Vân Thanh yên tâm, cũng coi như cần phải chôn chân nơi này.


      muốn tìm bút mực để hồi nghe tiếng rên rỉ từ giường. dừng tay, vội vàng xoay người nhìn lại. Sau tấm mành, mặt Ninh Phi đỏ bừng, hai tay ôm chặt ngực, cả người ngừng run rẩy.


      Diệp Vân Thanh cũng chẳng màng cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, kéo tay nàng ra rồi bắt mạch. tinh thông y thuật, nhưng dù sao gần đèn rạng, ở gần Tô Hy Tuần lâu, cũng coi như có chút kiến thúc. Vừa đụng vào vô cùng ngạc nhiên, hóa ra là mắc bệnh nguy kịch.
      Gấu'sbornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :