1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Niếp Môn - Ân Tầm (150 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      [​IMG]

      - Nguồn: Hội những người thích tiểu thuyết của Ân Tầm & Wattpad.com

      - Nguồn ebook : STENT Forum

      - Tác giả: Ân Tầm

      - Tên editor +beta: Editor: Chilli Mai (Từ chương 1 - 49) - Mã Mã(Từ chương 47 đến end)

      - Thể loại: đại, quan to chức lớn, nhà giàu, phong cách chính kịch

      - Số chương: 150c

      Giới Thiệu:

      Lãnh Tang Thanh nghĩ thế nào cũng ngờ, lại giống như hành lý đóng gói bị ném lên máy bay, cùng với người Niếp môn thiết lập quan hệ.

      Niếp môn, chưa từng nghe qua nhưng lại tồn tại nhân vật nổi tiếng, nhất cửa nhất động đều thần bí và có sức ảnh hưởng rất lớn.

      Mỗi khi đối mặt với , lúc dịu dàng khi tà mị, chút thay đổi cũng khiến hết sức hoang mang, nhưng khi nhìn thấy hai khuôn mặt tuấn giống nhau như đúc chợt tỉnh ngộ.

      Như vậy, khuôn mặt ưu nhã cùng dùng cơm chính là người nào? Ôm ngủ - là ai? Bi thương chính là, trong tình huống hỗn loạn như thế lòng của lại nở hoa.

      Bí mật động trời bị hé lộ, nhưng lại phát vốn dĩ đàn ông. mơ hồ hoảng sợ, là vô ý mở chiếc hộp Padora, hay là bị cuốn vào kế hoạch thương trường được sắp đặt tỉ mỉ?


      Em có biết, vào lúc hoa đào rũ hết, lại nhìn thấy khóe môi thản nhiên mỉm cười của em. Năm tháng lẳng lặng qua , vẫn nhớ như in cảnh đẹp hôm ấy, cây đào khi ấy. Bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ sợ rằng nhân gian sớm thay đổi rồi; thế gian này, ví như có chữ “Nếu”, ví như hết thảy có thể quay lại thủa ban đầu, như vậy chỉ mong em nhớ , nụ cười dưới cây đào kia. . . . . .

      Niếp Ngân độc thoại:
      Dưới tàng cây, sắc đào đầy trời chứng kiến tình đẹp đẽ thuần khiết. Vì sao nhiều năm về sau, dưới tàng cây đào chỉ duy nhất có mình tưởng niệm ra của em. Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, vì sao nơi ánh đèn sắp tắt có bóng dáng của em? Thời gian có thể làm phai nhạt hết thảy, vì sao nhiều năm trôi qua như vậy, em vẫn ở trong lòng như trước, thâm căn cố đế, muốn chuyển dời cũng thể. Hóa ra , tình của dành cho em lúc nào giảm. Thanh Nhi, em có biết ? Nhiều năm như vậy, có người, luôn đứng dưới tàng cây đào chờ em, đối với việc em, chưa bao giờ hối hận……
      Chrislavang thích bài này.

    2. lavang

      lavang Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      16
      thanks, thấy truyện của Ân Tầm là sáng mắt:yoyo51: nhưng mà cái câu " nhưng lại phát vốn dĩ đàn ông" nghĩa là gì đây?? chẳng lẽ nữ 9 nghĩ nam 9 "cong" ah
      :yoyo68:

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Hồi 1: Phút giây ban đầu gặp gỡ



      Chương 1: Cảnh ngộ hoang đường



      Thế giới này, nếu như có hai từ "nếu như", nếu như tất cả mọi thứ có thể làm lại từ đầu, nếu như có thể chưa từng gặp nhau, như vậy tôi và em phải chăng có thể gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, có lẽ thế này mới tốt, vừa hay vào thời tiết này, vừa hay tôi ở đây, mà em, thực cũng từng ở nơi này.

      ____________________________________

      Hồng Kông , bên ngoài cửa hàng

      Phố xá tấp nập, phồn hoa và bận rộn đan xen nhau, nhìn từ xa như tấm lưới lớn, rãi ra chi chít, đem bận rộn, nhàn nhã, phú quý, nghèo đói, vui sướng, đau khổ tất cả đan vào nhau cùng chỗ, hình thành nên thành phố đông đúc này, những thứ xa xỉ cũng mọc lên khắp nơi.

      Thời tiết này vừa đủ tốt, thích hợp để mua sắm, thích hợp để du lịch, thậm chí...Thích hợp để đương.

      Khi Lãnh Tang Thanh rốt cục cũng chọn xong đóng quần áo chuẩn bị tính tiền, cầm thẻ tín dụng, nhân viên ngẩng đầu nhìn vị tiểu thư đội mũ lưỡi trai trước mặt, khe khẽ đong đưa theo giai điệu của máy nghe nhạc, giống con nít, trong nháy mắt cũng dám xác định, dưới mũ lưỡi trai kia là gương mặt hết sức tinh túy, vừa lộ ra làm người khác hít thở thông, nếu như là đàn ông nhất định là nam nhân tuấn, nếu như là phụ nữ cũng nhất định mê hoặc tâm hồn kẻ khác, đường tầm mắt nhân tiện hạ xuống, quần áo ràng ăn nhập gì với nhau, lúc này mới định thần lại, nhân viên sớm quơ quơ thẻ tín dụng trong tay, chờ tháo tay nghe, sau đó câu trong trẻo, "Vị tiểu thư này ngại quá, hình như thẻ tín dụng của bị đóng băng."

      Lãnh Tang Thanh ban đầu có phản ứng gì, sau vài giây mới chợt bừng tỉnh, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ còn kém người mẫu mặc áo ki-mô-nô tường kia chút. "Bị đóng băng? thể nào..."

      Mặt nhân viên đỏ lên, tim cũng bỗng dưng đập nhanh vài nhịp, hắng giọng vài cái, ", có lẽ nên kiểm tra lại."

      Lãnh Tang Thanh sớm nhìn ra khuôn mặt đỏ bừng của ta, hít sâu hơi, nhận lại thẻ tín dụng từ nhân viên, còn kiểm tra cái gì nữa, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra trai là người làm việc này, trước khi tới đây, vị trai kính mến của vì để bức về nước bắt đầu áp dụng chính sách phong tỏa, đầu tiên là sai người chặn tất cả hoạt động xuất nhập cảnh của , làm hại bây giờ du lịch cũng dám máy bay nữa, tiếp theo là đóng băng những cổ phiếu mang tên , lần này xem ra tới rồi, vậy mà ngay cả thẻ tín dụng của cũng đóng băng, quá độc ác!

      Vương đại ca mặt lạnh trước mắt, cuối cùng cũng cảm thấy bản thân mình kỳ thực là con cừu, con cừu sắp bị giết. luôn hiểu cái gọi là thủ đoạn độc ác của nhà tư bản, nhất là thủ đoạn cao siêu tay của người đó, ngàn dặm xa xôi chạy trốn tới Hồng Kông này, nghĩ tới thủ đoạn của có thể băng qua cả đại dương mà hướng tới đây!

      (Liên quan đến chuyện của cả Lãnh Thiên Dục, xin chú ý tới cuộc giao dịch của tổ chức xã hội đen nhà họ Lãnh)

      thể làm gì khác hơn là thở dài cái, nhìn chiếc túi xách dày công chọn lựa cùng đóng quần áo kia, trong mắt tuy rằng để lộ ra ý muốn nhưng đành phải vô lực mà câu, " ngại quá, như vậy xin đem những thứ này - "

      Vào lúc này bất ngờ tờ tiền trị giá lớn được đưa ra "gói lại", bên tai vang lên giọng nhàng, giọng dường như kìm nén ý cười -

      "Tính tiền ."

      Lãnh Tang Thanh vừa quay đầu lại, đối với Tiêu Tông mỉm cười híp mắt.


      ******

      So với cơm Tây, Lãnh Tang Thanh càng thích món ăn chính hiệu Hồng Kông hơn, nhưng Tiêu Tông đáng ghét, mặc dù là Hoa Kiều đích thực, nhưng cũng có nghĩa trong xương cốt có thói quen của người Trung Quốc, từ lớn lên ở -lôm-bi-a, đúng là nhân vật điển hình của chuối tiêu nhân*

      * Ý mỉa mai những người Trung quốc chỉ ngôn ngữ phương Tây mà biết ngôn ngữ và văn hóa Trung Quốc.

      Nhìn hình dạng tao nhã ăn cơm Tây của , trong chớp mắt có chút hoảng hốt, Tiêu Tông đúng là người đàn ông ưu tú, điều này trải qua tâm so sánh của , du lịch, qua nhiều nơi, gặp rất nhiều người, có thể khiến cho tự đáy lòng phát ra nể phục có mấy người đàn ông, Tiêu Tông chính là trong số đó.

      Tiêu Tông quản lý công ty của gia đình, mà trở thành, theo nghĩ hẹp là người nghiên cứu khoa học, đối với việc nghiên cứu khoa học này Lãnh Tang Thanh luôn bị lạc hậu, cho rằng khoa học gia đều là tuổi già tóc trắng, nếu tuổi trẻ hình dáng cũng gần bốn mươi, nhưng Tiêu Tông phá vỡ quan niệm của , tuổi còn trẻ mà lấy được bằng tiến sĩ, tương lai rộng mở, nghe vừa bước vào khuôn viên trường cũng có quốc gia ra mặt chọn , có thể thấy đích nhân tài.

      Lần đầu tiên gặp Tiêu Tông là ở hội thảo nghiên cứu vật lý, Lãnh Tang Thanh nhằm phòng, vốn dĩ muốn tham gia hội thảo nghiên cứu y học, nghĩ tới trong lúc mơ hồ nghe được phân nữa cuộc hội thảo mới biết là bản thân nhầm, trong cái rủi có cái may, từ ngày đó kết giao được với Tiêu Tông, hiểu được người đàn ông cao lớn mạnh mẽ này.

      Tiêu Tông có cơ thể rất đẹp, giống trai ở chỗ ngũ quan thâm thúy, điểm khác biết chính là, so với trai của dịu dàng hơn nhiều, thích cười, như ánh mặt trời, mỗi lần gặp khó khăn giống như thiên sứ đến, ngày hôm nay cũng vậy. ra, đối với có cảm tình, bất quá là thể biểu ra, bởi vì Phác Tuệ thích .

      Phác Tuệ là giàu có, là con cưng của chủ tòa soạn nhật báo Hàn quốc đại đông, trong nhà ngoài kinh doanh tiệc cưới (nguyên gốc là mai mối) còn có mấy cửa hàng bách hóa nổi tiếng, so với đánh chết cũng tiết lộ thân phân thiên kim địa tiểu thư nhà họ Lãnh mà , Phác Tuệ sống rất tự do thoải mái, lo nghĩ, trong mắt Phác Tuệ chính là bị đóng băng tài khoản ở cửa hàng bách hóa, Phác Tuệ biết chính là thiên kim tiểu thư của Lãnh thị trong bốn tứ đại tài phiệt nổi danh toàn thế giới. cả của chính là Lãnh Thiên Dục tiếng tăm lừng lẫy, kẻ khác nghe danh Lãnh thị sợ tới vỡ mật chính là băng đảng mafia "Ngài Thủ Phán"! hai còn lại của chính là bác sĩ khoa não nổi tiếng thế giới Lãnh Thiên Hi.

      sai, Phác Tuệ và Tiêu Tông giống nhau, đều xuất khi gặp khó khăn, hai cho tới bây giờ cũng muốn sống cùng với phe cánh của cả, trước đó, cả đóng băng kinh tế của lần, mà lần này có thể thấy là tuyệt đối triệt để.

      "Xem ra chuẩn bị rời khỏi Hồng Kông, bản đồ lại tìm được chỗ du ngoạn ở quốc gia nào rồi? Tiêu Tông đúng là hiểu , mặc dù quen biết khoảng hai, ba năm cũng dài lắm, nhìn túi lớn túi vật dụng bên ngoài, chỉ ôn hòa mà cười, hình như chút kinh ngạc với hành động của .

      Lãnh Tang Thanh trong toàn bộ quá trình dùng cơm đều có chút thờ ơ, sau khi nghe vậy than tiếng, vừa muốn ra quyết định của , nghe được có người kêu tên , thâm chí, trong giọng còn mang theo chút nghẹn nào...

      ___________________________


      Hôm nay Phác Tuệ ăn mặc rất tươi trẻ, vốn bằng tuổi với Lãnh Tang Thanh, phong cách đơn giản váy trắng với sợi cao cấp nhưng ra lại vô cùng tinh tế, trời sinh thông minh lanh lợi, đến đâu cũng đều là trung tâm, bất quá tại đôi mắt to hồng hồng do khóc, sau khi nhìn thấy Lãnh Tang Thanh giống như là đứa trẻ bị oan.

      "Làm sao vậy?" Lãnh Tang Thanh ngược lại cảm thấy kì lạ, Phác Tuệ tuy là con nhà giàu có, nhưng cho đến bây giờ đều có thể diễn xuất rất tốt, nhất là khiến chảy nước mắt oan ức, điều này so với lên trời còn khó hơn, nhưng hôm nay...

      Phác Tuệ khóc cả người dường như đẫm lệ, chắc thực chịu oan ức rồi, hơn nữa người ngồi đối diện chính là người đàn ông ngưỡng mộ trong lòng, khóc sướt mướt ngồi cạnh Lãnh Tang Thanh giải thích tất cả.

      Vốn Phác Tuệ vừa mới tham gia cuộc thi tranh biếm họa có tên là " đêm của Đôrêmon", nội dung là phát huy sức tưởng tượng để vẽ ra hình ảnh mới của cho bộ phim Đôrêmon sắp ra. Phác Tuệ luôn thích xem tranh châm biếm, càng thích vẽ tranh biếm họa, mấy năm gần đây cũng từng ra vài cuốn sách, coi như có chút thành tựu, là loại người luôn coi trọng danh dự phương diện này, nhưng ngờ, lần này tham gia cuộc thi tranh biếm họa vậy mà giành được giải quán quân, đảo ngược như vậy cũng có gì, Phác Tuệ cũng biết là tham gia cuộc thi tất nhiên có thắng có thua, nhưng ngờ sau cuộc thi ông chủ lại chê bai các tác phẩm của Phác Tuệ, khiến cho cuốn sách sắp xuất bản về tranh biếm họa của tràn ngập nguy cơ.


      Với kiêu hãnh của Phác Tuệ làm sao có thể chịu đựng giọng điệu đó. Muốn tìm ông chủ tổ chức cuộc thi để lý lẽ lại đều bị cự tuyệt ngoài cửa, quan trọng hơn là, phát tác phẩm giành giải nhất lần này, bất luận dựa theo tình huống hay kỹ thuật đều kém xa so với , điều này làm cho càng thêm tức giận mà có chỗ để bộc phát.

      Liên quan đến cuộc thi tranh biếm họa " đêm của Đôrêmon” đúng là rất chấn động, có lẽ người ngoài nghề biết, nhưng Lãnh Tang Thanh biết , và Phác Tuệ giống nhau cũng đều thích đây đó, có điều chưa từng thấy Phác Tuệ gay gắt như thế, thể vẽ cho nên chỉ có thể nhìn. Cuộc thi đấu này nghe lôi kéo được nhà đầu tư lớn, mức độ tuyên truyền cũng có thể là "Thanh thế to lớn", nghe người đoạt giải quán quân chẳng những có thể có được món tiền thưởng lớn, thậm chí còn có thể trở thành bậc thầy của tranh châm biếm, nữa đời danh vọng có thể dễ như trở bàn tay.

      Lãnh Tang Thanh sau khi nghe xong liếc mắt nhìn Tiêu Tông ngồi đối diện, Tiêu Tông lại cúi đầu cười, gì.

      "Phác Tuệ, ra chúng ta cũng có thấy điều thấy bài báo đưa tin có gì liên quan, tác phẩm của cậu chịu ảnh hưởng đâu."

      "Ai ảnh hưởng? Tớ vừa mới nhận được thông báo, cuốn sách sắp xuất bản về tranh châm biếm của tớ giảm bớt mấy vạn quyển sách. "Phác Tuệ khóc càng to hơn, nước mắt từng giọt từng giọt ngừng rơi xuống, "Mặc dù bài báo có đưa tin bất lợi về tớ, nhưng những thứ bên trong mọi người đầu biết rồi, tên kia làm sao lại thất đức như vậy chứ? nghĩ đến người khác đổ bao nhiêu mồ hôi và khổ cực sao?"

      "Trong xã hội có loại người thế này dựa vào địa vị ngồi tít cao liền ra những lời công kích, kết quả câu Vô Tâm có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác." Lãnh Tang Thanh cũng hiểu được Phác Tuệ lần này có phần oan, tham gia vào cuộc thi vốn là chuyện tốt, nghĩ tới tai họa lại đến với mình.

      "Người công kích tác phẩm của cậu là ai?"

      Phác Tuệ nức nở nhìn Lãnh Tang Thanh, từ trong túi lấy ra bức ảnh đưa tới, Lãnh Tang Thanh vừa nhìn, tất cả tấm ảnh đều có dấu kim đâm, có lẽ Phác Tuệ rất hận người này.

      "Đây là ai?" bức hình là người đàn ông đầy khí khái, tuổi nhìn qua dưới ba mươi, lông mày sắc bén thể coi thường, môi ta mang theo ý cười nhạt, ăn mặc giản dị, nhìn thế nào cũng cảm thấy người này dễ dàng chung sống, nhất là ánh mắt, như thể ai bì nổi cùng với bướng bỉnh bất kham của .

      Phác Tuệ lau nước mắt, hung hăng ," Nhất định tớ phải sau lưng chửi bới ta đồ tiểu nhân chết tiệt, đến cuối củng tớ cũng biết là ai, chỉ biết lần này là nhà tài trợ."

      Lãnh Tang Thanh cầm tấm ảnh nhìn cả buổi, sau đó cười nham hiểm.

      Tiêu Tông hiểu suy nghĩ của Lãnh Tang Thanh, cuối cùng mỉm cười mở miệng, "Xem ra, có thể ở lại Hồng Kông thời gian nữa rồi."

      Lãnh Tang Thanh lấy tay gõ lên tấm hình, "Tôi ngược lại rất lấy làm lạ đại nam nhân mà lại thích Đôrêmon." đến đây, quay đầu nhìn Phác Tuệ, vỗ vỗ bả vai của .

      "Cậu yên tâm, tôi giúp cậu đòi lại công bằng."

      Phác Tuệ mở mắt to long lanh nước nhìn ...

      *********

      Lãnh Tanh Thanh ngờ lại dễ dàng tìm được người này, vốn tưởng rằng lịch hẹn của kín mít, nhân viên bảo vệ rời nửa bước, ngờ ngày phát ra, vậy mà đơn độc mình.

      Đưa tay cầm lấy tấm ảnh lần nữa, nhìn đôi mắt sáng của người đàn ông này, khỏi nhún nhún vai.

      Niếp Tích, chỉ tra ra cái tên, bối cảnh , tuổi tác , nghề nghiệp , thích, hằn là thích tranh châm biếm, ngoài ra vẫn như cũ .

      Dựa vào những gì nhìn thấy, cao 185 trở lên, đại nam nhân như thế vậy mà thích tranh châm biếm? Toàn thân khỏi run lên cái, nổi cả gai ốc.

      Vừa mới run rẩy xong, lại Niếp Tích từ trong quán bar ra.

      ________________________________


      Đêm đầu xuân có chút đa tình, gió từ từ thổi qua, có vẻ như có thể thổi đến rung động tâm hồn

      Lãnh Tang Thanh vội vàng đem xe chạy đến để lén theo dõi, vốn tưởng rằng người đàn ông này trực tiếp lái xe khỏi, ngờ vừa mới tới, rất nhanh lại người đàn ông từ trong quán bar đến, lảo đảo mà đến bên người Niếp Tích, sau đó,

      Người đàn ông kia thoáng cái vòng cánh tay qua người Niếp Tích, dĩ nhiên giống như tình nhân triền miên buông!

      Lãnh Tang Thanh tí nữa là lòi ra hai con mắt, thậm chí hít thở cũng bắt đầu thông. Trời ơi, vừa nhìn thấy gì? Dùng sức xoa đôi mắt chút, cái người này khẳng định hề nhìn lầm!

      Người đàn ông đó ôm lấy Niếp Tích, biết cùng cái gì đó, sau đó Niếp Tích ôm vào trong ngực nhàng vỗ về, người đàn ông đó khóc giống như mỹ nhân rơi lệ, cả khuôn mặt đều chôn trong cổ Niếp Tích, hai người đàn ông cứ như vậy tại cổng quán bar ngang nhiên ôm ấp, giống như đôi tình nhân.......

      Ông trời ơi.........

      Lãnh Tang Thanh khỏi toát mồ hôi lạnh, ngờ cái tên Niếp Tích này là ...

      toát mồ hôi lạnh, lại thấy người đàn ông say rượu đó đột nhiên té mặt đất, hai tay ra sức bịt miệng, giống như rất khó chịu, Niếp Tích có lẽ là ngờ tới lại như vậy, lông mày hơi giật.

      Lãnh Tang Thanh đầu tiên chạy tới, gần như thế mà quan sát khuôn mặt Niếp Tích, vô cùng kinh ngạc, so với ảnh chụp, tự mình nhìn càng thêm hấp dẫn, ngũ quan thanh tú, môi mỏng nước, còn có dáng vẻ cao ngất và cường tráng...

      "Tiểu nhân, đưa kẹp cà-vạt của ngươi cho tôi mượn dùng chút." Lúc này quan trọng nhất vẫn là cứu người, còn lại về sau hãy .

      Niếp Tích đầu tiên là sửng sốt, lập tức bắt đầu cẩn thận đánh giá người phụ nữ đột nhiên xông ra trước mặt, hẳn là phụ nữ tốt, còn có tóc ngắn chỉnh tề, ăn mặc giản dị, đội nón len, quần jean, đơn giản nhưng cực kì hợp, có điều quần áo người đều có hình ngôi sao, tầm mắt hơi nghiêng, rơi khuôn mặt trắng nõn của , giống như dùng ngôi sao mắt để nhìn trộm .

      Nhưng chờ chút....

      " gọi tôi là cái gì hả?" Niếp Tích mơ hồ chớp mi, trái lại để ý tới người đàn ông nằm mặt đất.

      " muốn nhìn chết, ngươi cũng đừng những lời vô ích." Lãng Tang Thanh thấy được khuôn mặt người ông này rất đỏ, là hình dạng của người bị ngạt thở, liền đưa tay về phía Niếp Tích, cử động nhàng nhưng thái độ rất kiên quyết.

      Niếp Tích nhìn thoáng qua người đàn ông nằm mặt đất, lại nhìn Lãnh Tang Thanh, im lặng, trong mắt mang theo chút cân nhắc đem kẹp để lên tay .

      biết muốn làm cái gì, cũng biết người phụ nữ này có lai lịch như thế nào.

      Lãnh Tang Thanh cầm kẹp cà -vạt, đem mũi nhọn nhắm ngay phía trái yết hầu của người đàn ông đó, dùng sức ấn xuống phía dưới, người đàn ông phát ra tiếng kêu đau đớn, máu, chảy ra, chỉ lát, sắc mặt lại từ từ khôi phục lại bình thường.

      Tất cả quá trình Niếp Tích đều tận mắt chứng kiến, ngờ tới người phụ nữ cầm kẹp cà-vạt của mà làm việc này, đây là cứu người hay giết người?

      Sau khi người đàn ông say rượu có thể hô hấp bình thường. Lãnh Tang Thanh lấy khăn tay đè lại vết thương chảy máu, đồng thời gọi xe cấp cứu, đợi sau khi mọi việc đều sắp xếp ổn thỏa, mới thở dài hơi, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh chút, khe khẽ cười,

      "Niếp tiên sinh, tôi vừa mới cứu mạng người của , nên báo đáp như thế nào đây?"

      Niếp Tích vốn nhìn chằm chằm vào xe cấp cứu sau khi nghe Lãnh Tang Thanh vậy, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn ý cười mặt ,

      "Cái gì? Người ?"

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 2: Ra oai mới là cọp




      Người đàn ông trước mặt đúng là "Kẻ gây họa", dùng từ này để hình dung về quả sai, , nữa đời này gặp qua nhiều người tài giỏi, chẳng hạn như hai người trai của , chẳng hạn như mấy người đàn ông ở Lãnh gia, Cung gia và Lăng gia ( chi tiết xin đọc tứ đại tài phiệt)



      Chỉ có điều, cái tên Niếp Tích này cũng có thể xem là có chút thú vị.



      đến dáng người cao lớn, ngoại hình của cơ bản cũng có thể xem là dễ nhìn, người phát ra loại nguy hiểm, lại mang theo vẻ lười biếng, thể được là kì lạ chỗ nào, chung, thể khinh thường.



      Lãnh Tang Thanh nghiêng đầu, khó chịu mà khẽ chớp đôi mi thanh tú, xoa cổ tay đau nhức, vừa rồi dùng sức hơi nhiều, nhưng mà cái người đàn ông này cũng vô tâm, người vào bệnh viện, còn làm như có việc gì.



      Gió đêm thổi qua những sợi tóc trán, rơi vào khuôn mặt , Niếp Tích thấy vậy, bổng dưng kề sát khuôn mặt .



      "Tiểu nha đầu, vừa mới cái gì hả?"



      chỉ là người dáng vẻ bé, ngờ cũng có bản lĩnh.



      Lãnh Tang Thanh cũng trốn tránh, nhìn thẳng , đùa, cho rằng mình dũng mãnh là có thể dọa bỏ chạy sao? biết từ đến lớn miễn dịch đủ những người dũng mãnh rồi hả.



      "Vị tiên sinh này, đem khuôn mặt tự nhận là thanh tú của mình để trước mắt tôi, có hứng thú với phụ nữ chứ?"



      Niếp Tích cuối cùng cũng hiểu vừa gì, lại gì mà chỉ cười cười, có nguyên nhân gì mà vậy?



      Thấy , Lãnh Tang Thanh càng thêm khẳng định suy đoán của mình là chính xác, hắng hắng giọng, lui về sau bước nhìn , "Đừng sợ, tôi với ai, tôi thấy việc này rất bình thường. Trở lại vấn đề, tôi cứu người của , xuất phát từ phép lịch , có phải cũng nên có qua có lại với tôi hay ?"



      Niếp Tích nhíu mày nhìn , sau hồi, lấy tay khoanh lại trước ngực, "Có qua có lại? Đúng là rất thích làm việc thiện, nhưng có liên quan gì đến tôi?"



      Nha đầu này từ đâu chui ra vậy?



      Lãnh Tang Thanh lạnh lùng cười, thích làm việc thiện? đùa, là sinh viên khoa y, cứu người là trách nhiệm của , người đàn ông này còn ra vẻ coi thường .



      "Ý của là tôi xen vào chuyện của người khác?"



      " cho là thế nào?"



      Lãnh Tang Thanh nhàng lắc đầu, giống như bất đắc dĩ mà câu, " ngờ, lại là người chuyện có đạo đức như thế, tim cũng rất thất đức. Nghĩ lại, nếu như tại quán bar có niềm vui mới, đương nhiên muốn vứt bỏ người cũ, thậm chí còn muốn nhanh chóng chết cho rồi."



      "Chúng tôi cũng nhận ra." Niếp Tích buồn cười mà câu, ý là - căn bản biết tôi.



      "Niếp tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta nên ngồi xuống từ từ tâm .", Lãnh Tang Thanh rất thông minh, đương nhiên nghe ra ý tứ của , nhưng chỉ nhàng cười, phản đối mà đưa ra ý kiến.



      Niếp Tích nhún nhún vai, quan sát tỉ mỉ người phụ nữ xinh đẹp này, "Tâm ? Tốt, chỉ có điều địa điểm do tôi chọn." đến chỗ này, lại tiến sát , tùy tiện mà hít thở mùi hương người , mắt đầy tà khí, " giường, thế nào?"



      đợi có cơ hội thưởng thức vẻ lúng túng hoảng sợ của , Lãnh Tang Thanh liền đưa điện thoại di động ra trước mặt ,



      "Niếp tiên sinh, sau khi nhìn tấm ảnh, còn có quyền lựa chọn sao?"



      Niếp Tích vừa nhìn, vốn môi hơi mỉm cười đột nhiên nghiêm mặt ....



      "Còn theo tôi?" Lãnh Tang Thanh chưa hai lời, trực tiếp kéo áo rời khỏi cửa quán bar.



      "Thương lượng" địa điểm coi như cũng tốt, ít nhất Lãnh Tang Thanh có chút thời gian để suy nghĩ đến vị này, nhìn qua là biết thân phận người đàn ông này rất cao quý, quán cà phê cao cấp thể cao cấp hơn, lúc này so với ở bar, quán cà phê này người ngồi có thể đếm đầu ngón tay.



      " rốt cục muốn thế nào?" Niếp Tích lười biếng dựa lưng vào ghế, cầm lấy tách cà phê uống ngụm, tiếp đó huýt sáo tiếng, "Tốt, chính tông Lam sơn, càng ngày càng hiếm, bây giờ nhất định phải uống nhiều chút mới được."



      "Tùy ý, dù sao tiền cũng do trả," Lãnh Tang Thanh sau khi xong, gõ ngón tay mình lên tách cà phê trước mặt, "Dĩ nhiên cũng bao gồm luôn ly này của tôi."



      Xoay người từ trong túi lấy ra phần tài liệu, để lên trước mặt Niếp Tích,



      "Ký nó!" cầu dứt khoát, ngắn gọn.



      "Đây là cái gì?" Niếp Tích lập tức mở ra, chỉ thờ ơ hỏi câu.



      "Lời xin lỗi và tiền bồi thường!" Lãnh Tang Thanh nhấn mạnh từng chữ mà tuyên bố, đôi mắt lấp lánh hề hoang mang.



      Niếp Tích nhìn kĩ người này được, bổng nhiên xuất nha đầu, còn bắt phải ký cái hiệp ước xin lỗi và bồi thường gì đó? Có vẻ hiệp ước có chút bình đẳng này rất thú vị.



      Sau khi mở tài liệu ra, rất nhanh quét mắt qua vài lần, ánh mắt liền lộ ý cười xấu xa,



      " chính là Phác Tuệ? Cái người vẽ tranh biếm họa gì đó?" xong lại bồi thêm câu, "Vừa nhìn thông thạo y thuật như vậy, tôi còn tưởng bác sĩ."



      Lãnh Tang Thanh lười biếng giải thích, dứt khoát dựa vào ghế, " ký hay ?"



      " Xem ra uy hiếp tôi để đòi tiền rồi." Niếp Tích nhàng cười, giống như đó chỉ là chuyện , vẻ đẹp mê người.



      Lãnh Tang Thanh vì nụ cười của mà có chút nghi ngờ, giơ điện thoại lên, nụ cười mang theo vẻ cảnh cáo, "Tốt, nếu như ký tên, vậy tấm hình trong điện thoại của tôi rất nhanh là đầu đề của các trang báo, Niếp tiên sinh, muốn như vậy chứ?"



      Chính tấm hình này mới có thể làm ngoan ngoãn cùng , tấm hình là do chụp, chính là hình ảnh Niếp Tích và người đàn ông say rượu kia ôm ấp, dù sao bây giờ phóng viên nhiều như vậy, ngại lợi dụng bọn họ. Loại người như tuyệt đối để cho người ngoài biết được sở thích đặc biệt của , nếu dám bất nhân, cũng đừng trách bất nghĩa.



      Ánh mắt Niếp Tích như lưỡi dao, đem tâm tư của phân tích ràng, cười cười, hai tay mở ra, "Phác tác gia, tôi tự nhận thấy mình chỗ nào đắc tội với ."



      " có sao?" Lãnh Tang Thanh khẽ cắn môi, hai mắt nhìn thẳng , " chuyện đúng là hợp lý, nếu biết tên Phác Tuệ, chẳng lẽ biết bản thân làm chuyện gì? bởi vì những lời , làm hại sách tranh châm biếm sắp xuất bản của tôi ít mấy vạn quyễn, những khiến người ta tổn thất tiền, còn sĩ nhục kết quả lao động của người ta, quan trọng là làm đối phương mất lòng tin, lẽ nào, tôi bắt xin lỗi và bồi thường tinh thần có gì sai sao?"



      “Tôi nhìn dáng vẻ của nghĩ bị đả kích." Niếp Tích càng buồn cười mà nhìn , bộ dạng chán đời.



      "Cuối cùng tôi hỏi câu, ký, hay ký." Lãnh Tang Thanh luôn là người thẳng thắng nhanh nhẹn, muốn cùng người như thế nhiều lời, dứt khoát hỏi câu.



      * Chị hỏi mà có chấm hỏi gì hết sao trả lời.



      " ký, có thể làm gì tôi?" Niếp Tích rất thích thú, đáy mắt lên ý cười.



      Lãnh Tang Thanh bỗng cười nhạt, "Thuyết phục người có hai cách, thứ nhất chính là lý với người đó, tôi mới dùng qua rồi, xem ra tốt, như vậy", đứng dậy, xoay xoay cổ tay, nụ cười càng sâu, "Tôi chỉ có thể dùng cách thứ hai, chính là - dùng võ với ngươi!"



      xong, nụ cười bên môi của trong nháy mắt tan biến, hướng về khuôn mặt tuần tú của Niếp Tích hung hăng đánh đấm, ngay sau đó lại đá vòng cái,"Binh" tiếng, cả người Niếp Tích ngã xuống đất...
      lavang thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 3: Lấy việc sửa người



      "Gì đây? /em đến vì chuyện đánh nhau của ấy hả?"



      Trong tòa nhà lớn, Phác Tuệ và Tiêu Tông hai người hẹn mà gặp đồng thanh lên tiếng, nét mặt cả hai đều hết sức ngạc nhiên.



      Tòa nhà này nằm ở sườn núi của Hồng Kông là biệt thự của ông chủ Cung thị Cung Quý Dương, bởi vì cả của Lãnh Tang Thanh dùng chính sách phong tỏa toàn diện, chỉ còn cách duy nhất là tìm cứu tinh chính là Cung Quý Dương, ở đây cũng là chỗ ở của ở Hồng Kông, dùng đủ mưu kế ngay cả uy hiếm lẫn cưỡng ép để Cung Quý Dương giao ra chìa khóa.



      Lãnh Tang Thanh ngồi xếp bằng sô pha, trong ngực ôm cái gối lớn, cắn miếng táo, sau đó hung hăng ném tờ báo lên bàn, "Nếu như tớ biết đê tiện như thế này, nhất định đem đánh cho tàn phế."



      đùa, cho dù thân thủ so ra kém hơn cả và hai, dạy dỗ tên tiểu nhân cũng còn dư sức.



      "Cậu đánh , đương nhiên kiếm cơ hội trả thù." Phác Tuệ khẽ thở dài, nhìn thoáng qua tờ báo, lại thấy dáng vẻ thở hồng hộc của Lãnh Tang Thanh, cười cười, "Quên , bây giờ tớ cam chịu số phận rồi, phải chỉ tạm dừng xuất bản quyển sách tranh biếm họa thôi sao? Coi như nghĩ ngơi ."



      Ngay sáng nay, Phác Tuệ vừa nhận được thông báo, cuốn sách tranh biếm họa của bị lùi thời gian xuất bản lại vô thời hạn, biết phải đợi đến ngày tháng năm nào, ngay sau đó bài báo đưa tin liên quan tiếp tục xuất , trang nhất với tiêu đề bắt mắt - nhà vẽ tranh biếm họa vô danh say mê thiếu niên tuấn tú, nhưng được toại nguyện liền ra tay đánh người.



      Bài báo cũng nhà vẽ tranh biếm họa kia tên gì, nhưng trong hình ảnh lại có vài cuốn sách xuất bản của Phác Tuệ, ném đá giấu tay mà chỉ thẳng đó là hành vi của Phác Tuệ.



      Lãnh Tang Thanh biết , toàn bộ chuyện này đều do Niếp Tích sau lưng đảo trắng thành đen!



      "Phác Tuệ, là tớ gây phiền phức cho cậu, chuyện này tờ thay cậu lấy lại công đạo, nhất định chịu để yên."



      "Quên , người kia vừa nhìn là biết thể động vào được, hay là đừng tìm thất bại nữa, loại người như nhất định chưa từng bị thiệt thòi lớn như vậy, tớ bất quả chỉ là người vẽ tranh biếm họa vô danh mà thôi, thời gian sau tự nhiên mọi chuyện lắng xuống." Phác Tuệ người phụ nữ hiền lành, thấy bạn thân như vậy, tự nhiên muốn nữa.



      "Phác Tuệ, bây giờ là ức hiếp đầu cổ chúng ta." Lãnh Tang Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, " chưa từng thấy qua loại thiên kim tiểu thư này, dễ bị ức hiếp như vậy, khi còn bé nhất định bị rất nhiều người ăn hiếp."



      Tiêu Tông ở bên vẫn gì, lúc sau rốt cục cũng mở miệng, "Tang Thanh, vẫn nên tôn trọng ý kiến của Phác Tuệ hơn, ràng lần này có người tạo áp lực lên nhà xuất bản, đem bản thảo sách tranh biến họa của Phác Tuệ kéo dài thời hạn xuất bản cũng nhất định phải là chuyện tốt."



      "Các người cho rằng cái người đàn ông kia lợi hại chứ?" Lãnh Tang Thanh nhận ra hai người trước mặt này nhìn thẳng mặt hai người bọn họ, "Niếp Tích chẳng qua chỉ là tên ăn chơi trác táng mà thôi, tay đủ sức để nhấc vai chi kháng cự, điển hình của nhị thiếu gia trói gà chặt, công tử bột, nếu như lợi hại như vậy, bị bản nương đánh cho cả phương hướng cũng phân biệt được."



      "Tang Thanh, cái đó...Cậu phải tính rời khỏi Hồng Kông tiếp tục du lịch sao? Đúng lúc bây giờ tớ cũng có thời gian, cùng với cậu." Phác Tuệ thấy hai mắt sáng lên, dáng vẻ như có thâm thù đại hận rất lớn, vội vã muốn thay đổi trọng tâm câu chuyện.



      hiểu rất tính tình của Lãnh Tang Thanh, ngày nào đó nhất định rước họa vào thân, thần tiên cũng đừng mong có ngày sống yên lành.



      "Yên tâm, Phác Tuệ. tớ bây giờ chuẩn bị đòi lại quyền lợi cho cậu, chờ tới thành công loại bỏ tin tức xấu kia ." Lãnh Tang Thanh cười đắc ý vô cùng khí khái mà vỗ vỗ vai , "Chờ sau khi rửa sạch mối thù này cho cậu, chúng ta muốn tới đâu cũng được."



      "Cậu muốn làm cái gì?"



      Lãnh Tang Thanh cắn môi, bờ môi xinh đẹp nổi lên chút kì lạ, dùng sức tạo thành nấm đấm



      "Gậy ông đập lưng ông!"



      Lời tác giả: Các bạn độc giả thân mến, bởi vì thời gian có hạn, ngày hôm nay tạm thời chỉ có thế này thôi, ngày mai mọi người chứng kiến Niếp Ngân lên sàn.



      ___________________________





      Ngày thứ hai, đầu đề các tạp chí lớn đều đăng hình Niếp Tích cùng người đàn ông ở quán bar ôm nhau, lời văn miêu tả càng lớn mật và ám muội hơn, dĩ nhiên mọi công lao lần này phải hỏi đến bản lĩnh của Lãnh Tang Thanh.



      Bối cảnh của Niếp Tích mặc dù bị người ngoài biết được, nhưng ngoại hình tuấn tú lại khiến người ta hận thể tiến đến mà sờ nắn, mọi người cũng nhìn mãn nhãn, chẳng qua là đau lòng cho loại soái ca đẹp trai này vậy mà lại là người đồng tính.





      Sau màn "giết người" Lãnh Tang Thanh vui vẻ nhấp chuột, mỗi ngày nhìn lượt người online điên cuồng tìm kiếm mà vô cùng đắc ý, dám lợi dụng kẻ khác đối phó ? Tuy Hồng Kông phải địa bàn của , nhưng cũng quen biết nhiều chủ tòa soạn báo, dám đấu với ?



      "Tiểu tử, ngươi còn con nít lắm." cầm tờ báo giải trí, đưa tay điểm lên hình Niếp Tích, cười ngặt nghẽo.



      Phác tuệ bất đắc dĩ mà nhìn . sau đó câu, " Tang Thanh, chúng ta có phải hơi quá đáng rồi ? Ngộ nhỡ người ta là loại thể đắc tội sao?"



      "Phác Tuệ, đem lương thiện của cậu mà lo lắng cho người bên cậu , ví dụ như là tớ." Lãnh Tang Thanh lắc đầu. đưa tay ôm vai , "Bây giờ phải rất tốt đó sao? Cậu xem, nhật báo vừa mới ra, tất cả mọi người đều biết tên biến thái này muốn trả thù, sáng hôm nay phải cậu nhận được điện thoại của chủ biên, thông báo tranh biếm họa của cậu có thể xuất bản rồi hay sao?"



      "Đúng như thế, nhưng ...." Phác Tuệ vẫn cảm thấy có chút lo lắng trong lòng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp mê người của Lãnh Tang Thanh, liền , "Tớ vẫn cảm thấy người đàn ông này chịu để yên đâu."



      "Dám chơi tiếp là được rồi, tớ sợ lúc đấy bỏ chạy mất đó chứ, vẫn còn thiếu tớ chút tiền bồi thường, à , là thiếu cậu."



      "Tang Thanh..."



      "Phác Tuệ, yên tâm , tớ làm việc rất có chừng mực." Lãnh Tang Thanh an ủi , trong lòng thầm mắng chửi, tên biến thái chết tiệt, ngươi nghĩ rằng ta bỏ qua cho ngươi? Lần này ta cho ngươi chết được mà!



      Nhìn vẻ mặt của Lãnh Tang Thanh có chút biến đổi, Phác Tuệ có phần lo lắng, chọc tới người đàn ông đó là phúc hay họa cũng biết, chỉ biết ai chọc tới Tang Thanh khó sống, Lãnh Tang Thanh đúng là học y, dùng đủ loại "thủ đoạn" khiến cho người ta - sống bằng chết...



      ___________________________



      Thời tiết này, hoa đào bay trong gió.



      Dưới góc cây đào, chiếc ghế màu trắng, người đàn ông ngồi, gương mặt kia như được điêu khắc tinh tế, mỗi đường cong đều lộ ra nét tao nhã, vài cánh hoa đào rơi xuống bộ quần áo đắc tiền của , cũng để ý. cầm trong mặt của tờ báo, đôi mắt suy nghĩ sâu xa.



      Nơi này là chỗ ngắm hoa, lại có dấu người, nhìn kỹ khó để lý giải, cách chỗ người đàn ông xa, sớm có bảo vệ mặc âu phục đen phong tỏa nghiêm ngặt, khiến cho du khách căn bản thể tiến vào nơi này.



      Chỉ lúc sau, chiếc xe thể thao mười mã lực trực tiếp xong thẳng tới khiến cho hoa đào rơi như trận mưa hoa, người đàn ông ngồi ghế chỉ hơi mím môi dưới, vẫn ngồi ở chỗ cũ, có ý định di chuyển.



      Cửa xe rất nhanh mở ra, đúng là Niếp Tích.



      Hôm nay xuất như ánh mặt trời chói lọi, áo thun màu vàng nhạt, kiểu dáng đơn giản, với quần jean thẫm màu, đôi giày thô làm cho đẹp trai có chút cuồng dã, từ xa nhìn thấy người đàn ông ngồi ghế, cười cười so với người đàn ông ngồi ghế kia có phần sáng chói.



      Rất nhanh, đến bên cạnh người đàn ông vô cùng lười biếng mà ngồi xuống, so với người đàn ông mặc âu phục, mang giày da, thần thái chửng chạc bình tĩnh, Niếp Tích lại tràn đầy sức sống.



      Đem cánh tay khoát lên thành ghế, tháo kính râm xuống, nhìn người đàn ông , ", trai như muốn gặp lần đúng là dễ."



      Nếu Niếp Tích tháo kính râm xuống cũng có chuyện gì, khi tháo kính râm xuống nếu bị người ngoài nhìn thấy nhất định thét chói tai. Nguyên nhân rất đơn giản, hai người đàn ông ngồi dưới cây đào kia giống nhau như đúc, giống nhau ở từng đường nét điêu khắc sâu của khuôn mặt, giống nhau ở thân hình cao ráo, ngay cả hình dáng mập ốm đều giống nhau như đúc, người biết cho rằng người soi gương mà thôi.



      Bọn họ đúng là song sinh, người đàn ông trầm tĩnh trước mặt là trai của Niếp Tích - Niếp Ngân! người đàn ông tạo ra nhiều chuyện thần thoại ở Niếp môn. Rời khỏi Niếp môn bên ngoài thành lập tổ chức đặc vụ toàn cầu Baby-M. Chuyên để huấn luyện đặc vụ "Chủ Thượng".



      đến Baby-M, hễ là người trong hắc đạo và chính phủ ai biết, đặc vụ trong tay Niếp Ngân có thể là có hàng nghìn nhân tài, mọi nơi đều có người của , đều là nhân trung long phượng ,đều có bản lĩnh thông thiên độn thổ (lên trời xuống đất).



      Baby-M sở hữu toàn bộ những chuyện bí mật khiến người khác phải khiếp đảm, nhưng đủ để chống lại góc của thế lực Niếp môn, bối cảnh phức tạp của Niếp môn bị người bên ngoài biết được, chẳng qua hải tặc các nơi toàn thế giới đều nằm dưới quyền quản lý, đủ để kẻ khác khiếp sợ.



      Niếp Ngân rời khỏi Niếp môn mười năm, cùng người Niếp môn có liên lạc, gặp lại Niếp Tích, cuối cùng cũng sau mười năm.



      "Con mắt bị làm sao vậy?" nhàn nhạt hỏi, chút xa lạ, có lẽ do hai người tướng mạo quá giống nhau.



      "Bị phụ nữ đánh."Niếp Tích xoa chỗ khóe mắt bị đau, người phụ nữ đáng ghét, ra tay độc ác như thế.



      Niếp Ngân quay đầu nhìn Niếp Tích cái, Niếp Tích sau đó nhìn thẳng giây, cười ha hả, " trai, tôi như là soi gương vậy đó."



      " thanh của cậu làm ảnh hưởng đến tâm tình soi gương của tôi đó." Niếp Ngân để ý đến câu đùa của , đưa tờ báo, "Có quan hệ với chuyện này?"



      Niếp Tích nhìn thoáng qua tờ báo, nhíu mày, thấp giọng , "Con đàn bà chết tiệt."



      "Mười năm rồi mà hình như cậu vẫn rất có duyên với phụ nữ, tôi hiểu sao cậu vẫn còn mến đàn ông. mau chóng giải quyết, cậu biết bất luận đối với tôi hay Niếp môn, đều hi vọng chuyện này xuất mặt báo."Niếp Ngân ngữ khí từ tốn, nghe ra lại tao nhã tột cùng, nhưng lại lộ ra ngữ khí giống như mệnh lệnh.



      "Tôi biết, nhưng để người khác tra ra bối cảnh còn kém xa chút." Niếp Tích cũng giải thích nhiều, bàn tay lo lớn nắm lại, tờ báo bị nhào thành cục, chuẩn xác bay đường vòng thẳng vào thùng rác.



      " trai, nên trở về Niếp môn , biết, cha mẹ tuổi tác cao, bác cả hai năm nay bắt đầu gây ,"



      "Với năng lực của cậu, để làm nhật báo này thể xuất , có thể chỉ cần dùng đầu ngón tay, sở dĩ thế này, chẳng qua là muốn khuyên tôi trờ về Niếp môn." Niếp ngân đốt điếu thuốc, lại ném cho niếp Tích điếu, khói lượn ra theo hình vòng, cùng hoa đào tương đối phù hợp.



      Giọng của rất nhạt, giống như phải chuyện của bản thân.



      " có thể cân nhắc chút , nội bộ Niếp môn sắp có biến cố." Niếp Tích cũng hút sâu hơi, sau đó thở ra vòng khói, hai người đàn ông mặt mũi giống nhau, cho dù cách hút thuốc có chút khác biệt, người lãnh đạm ưu nhã, người quỷ quái ngỗ ngược.



      Hút hết điếu thuốc, Niếp Tích đứng dậy rời , phút chốc ngồi vào xe thể thao, lộ đầu ra," trai, gặp lại cao hứng, thực đó." xong, liền nhấn ga, chiếc xe lao .



      Tầm mắt Niếp Ngân nổi lên gợn sóng , rồi lại rất nhanh bị che phủ, trong nháy mắt đem tàn thuốc dập tắt, lại rất chuẩn xác đem ném nó vào giữa thùng rác.



      Niếp môn, mười năm rồi, xem ra cần phải trở về....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :