1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Những ngày tháng yêu thầm - Chí Vô Ý [Hoàn]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      Những ngày tháng thầm

      Tác giả: Chí Vô Ý

      Người dịch: stonyhearted

      [Review] (Nguồn : Gekkabijin)

      Nội dung:


      Lần đầu tiên gặp nhau, Âu Tiểu Hải có ấn tượng tốt với Trương Nhuệ, chỉ cảm thấy cậu là người hoàn toàn có chút kiến thức nghiệp vụ nào khi Trương Nhuệ loay hoay mãi mà hề điền được câu nào vào bản trắc nghiệm phỏng vấn. Vốn cũng muốn để ý nhưng sau khi bị sếp ra chỉ thị, Tiểu Hải đành phải ra tay giúp Trương Nhuệ. Sau đó, Trương Nhuệ thuận lợi trở thành nhân viên mới của công ty.

      Ban đầu, mối quan hệ giữa Tiểu Hải và Trương Nhuệ chỉ đơn thuần là đồng nghiệp bình thường mặn nhạt, thỉnh thoảng gặp nhau, ăn vài bữa cơm. Khi ấy, Tiểu Hải vẫn còn loay hoay và mệt mỏi trong mối tình dây dưa với Lục Khải. Quen nhau lâu, tình cũng sâu đậm, thế nhưng ngày nọ, Lục Khải với Tiểu Hải kết hôn. Tiểu Hải níu giữ cũng trách móc, chỉ lặng lẽ ôm nỗi đau trong tim, quyết định chia tay với Lục Khải. Tuy nhiên, bởi còn Tiểu Hải nên Lục Khải buông tay, mặt kết hôn, mặt vẫn qua lại với Tiểu Hải. Đau khổ, chán nản, tổn thương, Tiểu Hải muốn rời xa Lục Khải nhưng mỗi khi bắt gặp ánh mắt bi thương và tha thiết của , Tiểu Hải lại nỡ, lại dùng dằng dứt khoát.

      Cứ thế, mập mờ mối quan hệ biết gọi là gì với Lục Khải, Tiểu Hải đau đớn và mệt mỏi, có đôi lần uống rượu tìm quên, khi đó, luôn có Trương Nhuệ bên cạnh làm bạn. Dù nhiều khi cũng thấy ánh mặt cậu nhìn mình là lạ, vẫn nghĩ rằng cậu là straight, đối với hẳn chỉ là bạn bè.

      Rồi ngày, chịu nổi dây dưa với Lục Khải, Tiểu Hải quyết định dọn đến ký túc xá ở. ngờ, bạn cùng phòng lại là Trương Nhuệ.

      Sống chung thời gian, Tiểu Hải bắt đầu khám phá ra nhiều mặt mình còn chưa biết ở Trương Nhuệ. đêm kia, nghe tiếng đàn ghita tha thiết mà du dương của cậu, kinh ngạc nhận ra, mình thích cậu rồi. Nhưng mặc cho trái tim mình hiểu nó thuộc về ai, Tiểu Hải vẫn có can đảm tiến tới vì biết, Trương Nhuệ phải người “trong giới”.

      Ôm mối tình đơn phương, lặng lẽ vui vẻ, lặng lẽ u buồn theo từng cử chỉ của đối phương, Tiểu Hải chợt nhận ra thể tiếp tục như vậy. Nếu muốn hết hy vọng, chỉ còn cách phải nhìn người ấy bên cạnh kẻ khác, thế nên, lựa chọn ủng hộ chị Trương Nhuệ, tác hợp Trương Nhuệ với Lưu Giai – cấp dưới của .

      Tưởng như thế khiến trái tim mình thôi loạn nhịp nhưng Tiểu Hải lầm, nó những thôi thổn thức mà còn rỉ máu. lần nữa tổn thương vì tình, Tiểu Hải xin nghỉ phép, đến Tô Châu du ngoạn với mục đích mượn thời gian làm quên nỗi đau đơn phương kia.

      Tại Tô Châu, Tiểu Hải gặp được nhiều người, trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc: vui vẻ, hạnh phúc, bi thương, tuyệt vọng; lại chứng kiến hợp tan của nhiều mối tình, có kết thúc có hậu cũng có kết thúc tan vỡ

      Những mong có thể xoa dịu trái tim chịu nhiều đau thương, kết cục Tô Châu lại ghi dấu trong rất nhiều ưu sầu.

      Thế nhưng, đời có trầm ắt có thăng. Vào ngày sinh nhật của mình, nhận được quà từ Trương Nhuệ. Tâm tình vui sướng nhanh chóng hóa thành nỗi nhớ, cái chết của người bạn vì mối tình tuyệt vọng, câu chuyện trong quá khứ của chàng trai mới quen… tất cả thôi thúc Tiểu Hải trở về, trở về để đối diện với tình cảm của chính mình.

      Về lại Bắc Kinh, Tiểu Hải cùng Trương Nhuệ thẳng thắn đối mặt, cuối cùng cũng vỡ lẽ, suốt khoảng thời gian qua, cả và cậu đều vì quá khứ tổn thương mà nhút nhát, có can đảm bày tỏ nên tự mình làm khổ mình, vùng vẫy trong mối tình đơn phương chút hy vọng.

      hiểu thấu tình cảm của nhau, hai người bắt đầu cuộc sống chung tràn ngập thương và hạnh phúc. Thế nhưng, hạnh phúc vĩnh viễn là bến bờ dễ cập, sóng gió chẳng mấy chốc tràn đến.

      Bị chị Trương Nhuệ – người tay chăm sóc cậu, vô cùng thương nhưng cũng rất độc đoán và cố chấp phản đối, bị người trong công ty biết mình là đồng tính, Tiểu Hải vì chịu quá nhiều tổn thương, tâm lý sinh sợ hãi, có can đảm đối diện cũng muốn hủy hoại tiền đồ của Trương Nhuệ, lần nữa quyết định trốn tránh.

      Rời xa Bắc Kinh, trở về Tô Châu, bắt đầu cuộc sống mới, nhưng có Tiểu Hải quên được Trương Nhuệ, quên những ngày tháng nồng ấm, hạnh phúc bên nhau…

      ***

      Cảm nhận: đây là câu chuyện hay.

      “Những ngày tháng thầm” dường như là câu chuyện có , do chính Tiểu Hải (tên nhân vật được thay đổi) kể với tác giả – người bạn qua mạng. Bởi vì tự nhận mình có tài văn chương nên nhờ tác giả giúp kể lại câu chuyện tình nhiều thăng trầm của mình. Thời điểm Chí Vô Ý viết truyện này, và Trương Nhuệ vẫn sống bên nhau.

      Trong câu chuyện này, Tiểu Hải người chịu rất nhiều tổn thương, dù trong quá khứ hay đến mối tình tại. Cuộc đời trải qua ít mối tình nhưng người chỉ có Lục Khải và Trương Nhuệ.

      Trong truyện, có tất cả bốn người đàn ông bày tỏ tình cảm với Tiểu Hải và trong số đó, chỉ có mỗi Trương Nhuệ là người duy nhất chưa từng tổn thương Tiểu Hải.

      - Lục Khải: là người đàn ông đầu tiên Tiểu Hải . đối với Tiểu Hải cũng trao hết tất cả tình cảm, chiều, dịu dàng và chăm lo cho Tiểu Hải. Thế nhưng, tình của dành cho Tiểu Hải, tuy sâu đậm lại đủ lớn để có thể vượt qua thế tục, công khai với thế giới, chống đối lại gia đình. Biết làm tổn thương Tiểu Hải và cũng làm tan vỡ mối tình này, vẫn thuận theo gia đình, cưới vợ sinh con, để lại cho Tiểu Hải vết thương thể xóa nhòa. Dù sau đó, luôn cả đời chỉ mình Tiểu Hải, vẫn cách nào có thể lấy lại được khoảng thời gian gắn bó khi xưa, lấy lại được trái tim vẹn nguyên tình dành cho .

      - Lý Bân: là quá khứ đau đớn của Tiểu Hải. Tiểu Hải, đối xử rất tốt với Tiểu Hải nhưng Tiểu Hải , mà bản thân cũng là phần tử đen tối của xã hội. làm sai tất bị trừng phạt, bị Tiểu Hải tố giác phải ngồi tù, mà chính cũng tổn thương Tiểu Hải, khiến Tiểu Hải bại lộ chuyện mình là đồng tính, phải rời bỏ chiếc ghế giảng đường. Lý Bân Tiểu Hải bằng tình độc chiếm nhưng đến cuối cùng, cái bắt được trong tay, gì khác hơn chỉ là mảnh vỡ ký ức.

      - Vương Hướng: cấp của Tiểu Hải, luôn nhìn Tiểu Hải bằng ánh mắt lạ lùng. Tiểu Hải , cam tâm, chịu nổi khi nhìn thấy hạnh phúc bên Trương Nhuệ nên “đâm sau lưng” Tiểu Hải, khiến lại lần nữa phải hứng chịu những ánh mắt tò mò, soi mói của mọi người. Tình của có lẽ chưa thể gọi là , mà đơn giản là đố kỵ và ham muốn chiếm hữu. tổn thương Tiểu Hải nhưng chẳng thể vui sướng hay thỏa mãn, đến cuối cùng cũng chỉ có thể nuối tiếc và hối hận nhìn bước chân ra .

      - Trương Nhuệ: là người duy nhất Tiểu Hải bằng tất cả trái tim và lý trí. Vì Tiểu Hải, Trương Nhuệ cam tâm vứt bỏ tất cả, cậu trân trọng , hy sinh cho , thậm chí chấp nhận chống đối người chị mình hết mực kính sợ bởi vì . Trương Nhuệ phải người đàn ông hoàn hảo, cậu cũng có lúc trẻ con, ở nhà cũng ít chịu động tay động chân việc bếp núc, dọn dẹp nhưng trong tình , cậu là tình nhân tuyệt vời. Tình cậu dành cho Tiểu Hải là duy nhất, là thuần khiết và chút toan tính vụ lợi.

      Bốn người đàn ông, bất luận là ai, cách thế nào đều có những khi khiến tim Tiểu Hải đau đớn, nhưng chỉ có Trương Nhuệ là người duy nhất khiến có cách nào buông tay. Trốn tránh đến Tô Châu, hy vọng lần nữa xóa hình bóng của cậu, kết cuộc chỉ nhận ra mình càng nhớ cậu nhiều hơn, ký ức của những khi kề cận bên nhau vĩnh viễn chưa từng phai mờ trong tâm trí.

      Truyện nhiều cao trào, có cái hồi hộp, dày vò gọi là “ngược thân, ngược luyến tàn tâm”, chỉ đơn giản là lời tự khi vui khi buồn, khi cười khi khóc của người trải qua nhiều thăng trầm trong tình cảm. Tuổi nhân vật trong truyện lớn, khi bắt đầu cũng chỉ mới 22 nhưng cuộc đời lại chịu nhiều tổn thương và đau khổ.

      khí trong truyện trầm lắng mà nhàn nhạt, nhiều phân đoạn chỉ thuần là kể về công việc hay miêu tả ngoại cảnh nhưng khi vào tình cảm nhân vật, lại có rất nhiều nốt lặng. Tiểu Hải biết nên gọi là kiên cường hay yếu đuối. Trong công việc, bất chấp hoàn cảnh có thế nào cũng có thể chống chọi, có thể dùng nhiều cách mà lèo lái, phụ trợ công ty vượt qua khó khăn. Đối với tình , lắm khi cũng tuyệt tình, dứt khoát.

      Thế nhưng, kiên cường sao lại dễ dàng buông tay chỉ vì hai lần đối mặt với chị Trương Nhuệ? Vì sao tin tưởng tình của Trương Nhuệ, tin tưởng vào tương lai của hai người?

      Có lẽ, đối với mọi người, đối với công việc, Tiểu Hải rất kiên cường, rất mạnh mẽ nhưng khi đối diện với Trương Nhuệ, lại trở nên yếu đuối và do dự. ra, như vậy cũng thực tế thôi, bởi vì nên sợ tổn thương, sợ đổi thay nhưng đồng thời cũng sợ thấy người mình bị thương tổn nên đành lựa chọn ra .

      Xuyên suốt câu chuyện là rất nhiều những suy ngẫm và triết lý về quan niệm sống, trong đó, nổi bật nhất chính là hai chữ “nuối tiếc”. Từ lựa chọn lý trí của Lưu Khải để vuột mất Tiểu Hải, dằn vặt day dứt thể ra đến mức hiểu lầm rồi tuyệt vọng của Tiểu Huy, cho đến nỗi đau chia cắt do phản đối của gia đình khiến Âu Dương và Jack ly biệt. Tất cả đều đem đến đau đớn khôn nguôi cho người trong cuộc cùng với ân hận vô bờ vì khi ấy lỡ buông tay.

      Đọc truyện, thấy khí trầm lắng bình thản, phải cái hương khói buồn man mác cũng phải hận tình thù dằn vặt dày vò nhau, đơn giản chỉ là đôi chút thăng trầm trong cuộc sống, trong tình mà nhân vật chính trải qua, để rồi khi những khổ đau, những uất ức nghẹn ngào ấy trôi , chờ đợi họ, mặc dù hẳn là bến bờ hạnh phúc vĩnh viễn nhưng tương lai tay nắm tay cùng nhau đối mặt.

    2. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      1.

      ra, để lại ấn tượng tốt với tôi lắm, còn nhớ lần đầu tiên gặp , ngồi trong phòng họp, vừa hút thuốc vừa loay hoay với bài interview test. Tôi phải đón xem đoạn phim quãng cáo của công ty được chiếu TV 3h chiều nay. Cái phòng họp rộng thênh thang mà chỉ có 2 người, tôi đứng ngồi yên, chẳng biết phải làm gì. Tôi cũng là con nghiện thuốc lá, hút là loại thuốc tôi từng hút trong suốt 4 năm đại học, mùi vị quen thuộc ấy lan toả thoang thoảng, khiến tôi sao ngồi yên. Nhưng quy định của công ty là cấm hút thuốc trong giờ làm việc. Và tôi cũng từng hứa với các nữ đồng nghiệp bao giờ để lại mùi thuốc lá ở bất cứ nơi nào, nên tôi phải kiềm chế lại kiềm chế. đúng là ngốc , bài test đơn giản vậy mà ngồi cặm cụi hết 40 phút, định đốt điếu thuốc thứ 4, tôi thể nào chịu đựng được nữa, tôi chỉ lên cái bảng tường: “Đây là môi trường văn phòng, vui lòng hút thuốc.”

      “Vậy... Vậy... Cuối cùng cũng chuyện với tôi rồi.” Nụ cười đắc chí của , tôi ghét cay ghét đắng hạng người tự tin quá mức như . Từ khi bắt đầu bước vào công ty, tôi ghét dáng vẻ tự tin ngạo mạng của . Thậm chí tôi nghe chị Trương bên phòng nhân bảo rằng thời gian phỏng vấn cũng do chính cầu, trong lúc phỏng vấn huyên thuyên lý luận hết nửa ngày. Theo tôi nghĩ, những tên mới tốt nghiệp đại học như , càng cố thể tự tin quá mức càng lộ ra thiếu chính chắn.

      ra... ra... xem cái này !” cả gan dám đem bài test cho tôi xem, tôi cười miệng méo xệch, cũng thuộc dạng bài test đó, lúc tôi phỏng vấn vào công ty, tôi hồi hộp vã cả mồ hôi hột, vậy mà dám cả gan trong trường hợp này còn dám nghĩ đến chuyện gian trá sao?

      “Tôi suy nghĩ hết nửa ngày nhưng vẫn có câu trả lời! giúp tôi được ?” giọng của có vẻ thỉnh cầu, nhưng vẻ mặt của hẳn như vậy, lộ ra vẻ gì đó nham hiểm.

      Thấy tôi gì, lại tiếp: “ niệm tình đồng nghiệp, hãy giúp tôi 1 lần, sau này có gì cần cứ sai bảo tôi!”. Bài test 10 câu chỉ trả lời vọn vẹn 3 câu trắc nghiệm, vã lại câu nào đúng nữa chứ, vậy mà muốn làm đồng nghiệp của tôi? tôi lắc đầu, tiếp tục xem TV.

      chỉ còn biết ngậm ngùi quay lại chỗ ngồi tiếp tục cặm cụi, trong lòng tôi hé ra chút hứng khởi. Đúng lúc này bên ngoài có người gọi tôi, ra ngoài xem thấy sếp chuyện với chị Trương, tôi nghe thoáng qua đoán được họ bàn tán về tên nhân viên mới interview, chị Trương còn thêm mắm thêm muối thêm tràng, tôi nghĩ thầm, tên nhóc này chắc chắn fail rồi. ngờ, khi tôi vừa quay lại phòng làm việc, sếp gõ cửa bước vào, cười và hỏi chuyện tôi: “Tiểu Hải! gặp người mới đến phỏng vấn chưa? cảm thấy thế nào?”

      Tôi cười và : “ phải chị Trương cho sếp nghe rồi sao?”

      “Tôi có cảm giác người thanh niên này có cái gì đó rất khác thường, chừng là nhân tài.” sếp vẫn giữ vẽ tươi cười.

      “Nhưng ...” Tôi đem chuyện khi nãy cho sếp nghe, ngờ sếp nghe xong lại càng thích thú, mà những điều sếp dặn dò tôi làm sau đây khiến tôi cười ra nước mắt.

      Tôi thể lén lút chạy đến phòng họp: “Những câu hỏi này tôi giúp .”

      rất bất ngờ, tròn xoe mắt ngạc nhiên. , lúc này nhìn cũng khá đẹp trai. “Sao? cần? vậy tôi nhé!” Vừa xong tôi vội quay , nhanh chóng níu tôi lại: “Cám ơn trước nhé!” Vừa xong liền đưa giấy và bút cho tôi.

      Tôi vừa làm bài giúp , vừa : “Mấy câu như vậy mà trả lời được, biết tốt nghiệp bằng cách nào đây!”

      “Hì hì... dạy rất đúng.” thể nào ngờ tôi lại là đồng nghiệp với hạng người như vậy, ngờ, nhưng mặc kể, sếp thích người như vậy biết làm sao bây giờ, hơn nữa làm chung bộ phận, lại làm ở tầng khác, chắc liên can nhiều đến tôi, tôi nghĩ như vậy để cho lòng thanh thản hơn...
      Last edited: 30/8/14

    3. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      2.

      Quả nhiên, 3 ngày sau tôi gặp lại , hôm đó công ty đến rất nhiều nhân viên mới, đặc điểm nổi bật của công ty là cứ mỗi buổi sáng thứ hai đầu tuần đều tổ chức buổi họp cho toàn thể công nhân viên. Hôm đó mặc cái áo len màu tím, quần jeans lạc giữa đám đông quần tây áo sơ-mi, nhìn gai mắt, chị Trương thấy như vậy chỉ còn biết nhíu mày.

      Công ty vốn đông lắm, khoảng hơn 70 người đều ngồi tại hội trường này. Theo thông lệ, trưởng mỗi bộ phận đều phải lên phát biểu đôi lời. Tôi, giám đốc Marketing cũng tránh khỏi phải lên phát biểu vài lời, ra cũng chẳng có gì để . Tôi nhớ khi tôi lên phát biểu ít ra cũng có chút kinh ngạc. Lúc đó tôi cũng chỉ mới tốt nghiệp được 1 năm, xem ra với tên vừa tốt nghiệp đại học như cũng khác gì mấy, kinh ngạc cũng là điều dễ hiểu thôi. Phòng marketing, cái tên nghe oách, chẳng qua cũng chỉ có tôi và tên Lưu Giai.

      Sau khi giám đốc các phòng ban phát biểu xong những lời vớ vẩn, nhân viên mới ít nhiều cũng phải lên tự giới thiệu vài nét về bản thân. Khi đến lượt , phải công nhận rằng thuộc dạng người rất lôi cuốn chú ý của người khác, cái tên đó vừa mở lời làm mọi người xôn xao hẳn lên: “ , tôi rất hài lòng về tổng thể của công ty này, nhưng có điều tôi rất hài lòng, các vị biết là điều gì ?”

      Mọi người vừa lắc đầu vừa cười sôi nổi hẳn lên, tiếp tục huyên thuyên: “Đó chính là người đẹp quá hiếm hoi, lại thêm mấy vị có gia đình, tôi tìm hiểu tỷ mỹ kỹ càng cũng chỉ có 13 người, các vị xem, có phải là quá ít ?”

      vài nhân viên nam cũng xôn xao hùa theo, tên Châu Dương bên phòng kỹ thuật ngồi cách đó xa cũng vọng qua với chị Trương Lệ, giám đốc nhân : “Chị nghe thấy chưa, giám đốc Trương, tôi trước đó rồi, chị phải tuyển thêm nhiều người đẹp cho chúng tôi chứ, hãy xem tên nhân viên mới còn chưa phải nhân viên chính thức bắt đầu cảm thấy lo lắng cho hôn nhân đại của ta rồi.”

      Để mọi người yên lặng trở lại, lại tiếp: “Cho nên, 13 người đẹp này nhất định phải nhớ tên tôi.” quay lên bảng viết tên của “Trương Nhuệ, 21 tuổi, vừa tốt nghiệp, có thể xem là bảnh trai? có cần tôi viết thêm số phone ? sau giờ làm có thể mời tôi ăn cơm, lúc nào cũng sẵn sàng.”

      Vừa dứt lời, viết xong số phone, ở dưới nhốn nháo hẳn lên, chờ hồi lâu thấy phản ứng gì, lại tiếp tục cười : “Nhưng mà thôi, nếu tôi lại gặp phiền phức với các đồng nghiệp nữa.” xong liền bước xuống, bước được khoảng 5 bước lại quay lại “Xin các vị chỉ bảo, cám ơn nhiều!” khẽ cúi xuống gật đầu và cố để lại nụ cười mê hồn rồi mới bước xuống.

      Tôi và Lưu Giai trở lại phòng làm việc, sắc mặt ta vẫn còn rất hớn hở: “Sao rồi? mới sáng sớm mà mặt mang đầy vẽ đào hoa rồi, thích người ta rồi chứ?” Tôi gặng hỏi.

      “Vậy sao? ghen à?” ta là xinh đẹp, rất hồn nhiên vô tư và cũng là bạn thân của tôi.

      “Ha... ha... ngờ tiên nữ màng đến hương khói chốn nhân gian này cũng động lòng phàm rồi, xem ra tên nhóc này đơn giản, là đối thủ đáng gờm, tôi có cảm giác ngôi vị của tôi cũng bị cướp rồi!” Tôi vừa cười vừa .

      “Xin lỗi, Tiểu Hải, em cũng rất thích , nhưng em thích ta hơn!”

      “Làm người ai lại làm như vậy chứ, chút nghĩa khí cũng có, hôm qua còn rất ngọt ngào với tôi, sao hôm nay lại thích người khác rồi? sau này đừng hòng tôi dẫn chơi nữa!”

      ta vội tỏ ra vẽ cầu hoà: “Giám đốc Âu ơi là giám đốc Âu! tình xin lỗi , hãy tha thứ cho tôi, đâu phải biết, phụ nữ rất dễ dàng thay lòng đổi dạ, người đẹp như tôi lại càng ngoại lệ, phải biết khoan dung chứ!”

      Tôi dở khóc dở cười, cũng gì thêm, giả vờ giận dỗi, lo nhìn màn hình vi tính, mặc kệ ta, ta thấy vậy bèn : “Được rồi, được rồi, tôi pha café cho coi như chuộc lỗi, như vậy được chưa?”

      “Cũng may vẫn còn chút lương tâm, tôi tha thứ cho lần này...” Tôi cười .
      Last edited: 30/8/14

    4. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      3.

      Những ngày sau đó thấy ta, công ty quy mô tuy lớn lắm, nhưng sếp tổng rất biết cách quản lý, cho nên nhân viên cũng ít thời gian rãnh rỗi. Phòng Marketing của tôi chủ yếu là tạo mối quan hệ với số công ty media, phụ trách tuyên truyền đối ngoại. Công ty tuy , nhưng chi phí cho việc quảng cáo rất lớn, lúc tôi mới vào, việc này đều do sếp tổng tay lo liệu, tôi chỉ làm trợ lý của ông ta, sau này khi tôi dần quen việc, sếp cũng phần nào yên tâm, thêm vào đó ông ta còn nhiều việc phải giải quyết, nên giao hết việc này cho tôi phụ trách.

      Phòng tôi cũng chỉ vỏn vẹn 2 người, mọi khi rất bận rộn, vã lại, làm bên bộ phận Sales, cùng làm chung chỗ, nên cơ hội gặp mặt hầu như rất hiếm. Tất cả đều do Lưu Giai nghe ngóng tin tức của từ các đồng nghiệp khác, như việc hài lòng với bao bì của sản phẩm, chạy đến phòng sếp tổng lí luận hết 3 lần, ví dụ việc mặc đồ tây, thắt cravat làm vào ngày thứ 3 làm 3 bên phòng Sales phải trố mắt, dần dà, trở thành đề tài của tôi và Lưu Giai để xã stress.

      Tôi vẫn còn nhớ ngày thứ 4 làm của , Lưu Giai phải tham dự buổi họp báo, chỉ còn lại mình tôi trong phòng làm việc, đột nhiên gõ cửa bước vào, làm tôi giật nãy người: “Có chuyện gì ?” Tôi hỏi.

      mời tôi ngồi à?” cười .

      Tôi vẫn ngồi yên bất động, chỉ về hướng sofa: “Mời ngồi!”

      “Vậy... Vậy... có thể mời tôi ly nước? tôi vừa công tác bên ngoài về, khát nước gần chết đến nơi rồi.” Tôi quan sát hồi, quả nhiên mặc đồ tây, thắt cravat, trông rất lịch lãm, tôi cũng đoán được vừa mới từ bên ngoài về, mồ hôi nhễ nhãi, nên thể nào đứng dậy lấy cho ly nước, cười và nhận lấy: “Cám ơn nhé! được uống nước do chính tay giám đốc Âu rót, tôi cũng vinh hạnh lắm chứ!”

      Tôi cũng cười: “Tại ít ghé qua thôi, giám đốc chỉ là chức danh, tôi cũng chỉ là nhân viên như thôi.” Tôi ngập ngừng rồi hỏi: “Sao? tìm tôi có việc gì ?”

      việc là như vậy, tôi muốn tìm hiểu thêm về công việc quảng cáo của công ty, người ta nắm nhất vấn đề này, nên tôi mới qua đây!” nhìn tôi rồi .

      Tên nhóc này cũng tận tụy với công việc gớm, các nhân viên mới khác bên phòng Sales chưa ai đặt chân vào phòng này cả, tôi suy nghĩ hồi: “Vốn dĩ sếp tổng muốn tôi trình bày cho các vài tình tiết về vấn đề này, bây giờ đến đây rồi, tôi chuẩn bị cho số tài liệu, chờ chút, tôi sắp xếp lại, có ngay thôi.”

      ta gật đầu biểu cảm ơn, tôi cũng gì, mãi mê với máy tính, được lúc: “ thích nhạc cổ điển à?”

      Tôi tạm ngưng trong giây lát, thấy lục kệ CD, tôi cười : “Cũng tốt đấy chứ, thỉnh thoảng nghe, cảm giác cũng thấy khác lạ, cũng thích sao?”

      “Sao tôi lại thích những thứ này được? nhưng trước đây tôi có người bạn cũng giống thích loại nhạc này!”

      “Bạn à?” Tôi cười hỏi.

      “Sao ‘bà tám’ quá vậy?” cũng cười, nụ cười của khiến người ta vừa nghe là cảm thấy sảng khoái trong lòng, hàm răng đều và trắng đến nỗi có thể đóng quãng cáo. “Mấy bên phòng Sales cũng thường hỏi như vậy.” câu của có vẻ tự tâng bốc giá trị của , tôi cũng quan tâm lắm, cười : “Tôi hỏi giúp ngồi bên kia thôi.” Tôi chỉ tay về phía bàn làm việc của Lưu Giai, “ ta cứ suốt ngày huyên thuyên, biết làm sao mới biết được thông tin của .”

      “Ha... ha... nếu có thời gian giới thiệu ấy với tôi.”

      “Dĩ nhiên rồi, tôi còn phải bắt ta khao bữa cơm mà.” Tôi cười .

      “Tiện thể nhớ gọi tôi luôn nhé, sau này có ăn ‘chùa’ cứ gọi tôi nhé.”

      Máy in hình như có vấn đề, tôi nhíu mày “Có lẽ do hết mực chăng? Để tôi xem.” xong tôi bèn chạy qua bên máy in. “Chắc chắn là rồi, tôi vừa thay mực hôm qua mà!”

      “Ah! có gì, bị kẹt giấy thôi” loay hoay 1 hồi sửa xong cái máy in, chờ tôi giao tài liệu, cười : “Cám ơn nhé! làm việc của , tôi đây!” xong bèn bước ra khỏi cửa. Tôi vừa quay lại chỗ ngồi, lại đẩy cửa vào: “Đúng rồi! cám ơn bữa phỏng vấn giúp tôi!”

      Tôi cười : “ đúng là tốt nghiệp đại học chứ?”

      nhún vai “Dĩ nhiên!”
      Last edited: 30/8/14

    5. aki_chan

      aki_chan Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      208
      4.

      Có lẽ do vừa ghé qua nên hôm đó tâm trạng tôi rất vui. Sau giờ tan sở tôi mua sườn non và rong biển để chuẩn bị cho món canh tối nay. Vừa bước chân vào nhà tôi thấy Lưu Khải ngồi xem TV trong phòng khách. Tim tôi bỗng nhiên thắt lại, vết thương lòng bấy lâu nay tôi dốc hết sức để cố quên nay bị xé toạc ra.

      đến đây làm gì?” Tôi lạnh lùng và cố gắng kiềm nén cơn tức giận trong lòng.

      đến thăm em, lâu ngày gặp, em sống vẫn tốt chứ?” vờ như có chuyện gì xảy ra, với vẻ cực kỳ thản nhiên.

      “Giờ này phải ở nhà, bên cạnh vợ sao? Mới đám cưới 1 tháng mà chịu nỗi rồi à? vậy kết hôn để làm gì chứ?” Đối mặt với người đàn ông mà tôi từng , tôi thể diễn tả hết đau khổ tột cùng trong lòng, chỉ có thể dùng lời để trút hết hận thù với , quả nhiên, sắc mặt thay đổi.

      “Tiểu Hải! em phải hiểu điều này, suốt đời chỉ mình em mà thôi...”

      vậy nghĩa là sao? ý là tìm người phụ nữ để làm bức bình phong, rồi lại vui vẻ hạnh phúc với người đàn ông khác ư? Lưu Khải, cho đến bây giờ em mới phát là con người ích kỹ như vậy.”

      xong, tôi bèn cảm nhận được đau khổ của , nhưng tôi hết cách, ngay từ lúc có ý định kết hôn, tôi biết rằng giữa chúng tôi chấm dứt, nếu tôi , có lẽ tôi có thể chịu đựng việc kết hôn, nhưng tôi biết tôi , tôi thể nào làm khó xử, phải lựa chọn giữa gia đình và tôi, như vậy khiến rất đau khổ và khó xử, nếu tôi vẫn tiếp tục dây dưa kết quả cuối cùng chỉ là cả 3 người đều ‘mang đầy thương tích’.

      “Tiểu Hải! em đừng đối xử với như vậy được ? bây giờ con tim bị dày vò đủ rồi, nếu em thể tha thứ cho sao có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này đây, phải đối mặt với ba mẹ sao đây?” Những lời của khiến lòng tôi nhói đau, thậm chí tôi có thể thấy được khóe mắt của ửng đỏ.

      “Khải! nên hiểu rằng, chúng ta hết rồi...”

      ngồi bệch xuống sofa... Giữa chúng tôi là khoảng vắng lặng, đau khổ bắt đầu dâng trào, tôi tự nhũ với lòng: “Cứ như vậy, hãy buông xuôi, mối tình của 2 người đàn ông kéo dài 2 năm vậy đủ lắm rồi...”

      “Có rượu ?” hồi lâu mới hỏi tôi.

      “Khải! về , em cầu xin !” Tôi nhàng .

      muốn ngồi thêm 1 lúc, em yên tâm, gây khó dễ cho em đâu.” tha thiết.

      Tôi rót cho ly rượu, “Em vào bếp làm thức ăn, uống xong rồi về nhé!” xong tôi bèn quay lưng vào bếp, trong lúc này, tôi có cảm giác khoé mắt cay cay, nước mắt bắt đầu tuôn ra, và mắt tôi mờ dần, từng khoảnh khắc tôi hằng nung nấu trong ký ức trong suốt 2 năm qua tái trước mắt, tôi hiểu rằng phải mất thời gian dài tôi mới có thể vào quên lãng. 2 năm trời, tôi quen thuộc hết từng bộ phận cơ thể , tôi sớm quen với cảm giác luôn có bên cạnh, trong thời gian 1 tháng trời rời xa, chỉ có tôi mới hiểu được tôi phải chịu đựng khoảng thời gian đó như thế nào, cứ như là hồn lìa khỏi xác, con người trống trải như người chết!
      Last edited: 30/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :