1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhi tử dị năng của mẫu thân hỏa thần - Khương Lê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Tên truyện: Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

      Tác giả: Khương Lê

      Edit - Beta: Phi Phi

      Thể loại: Xuyên , dị giới, 1 vs 1, sủng.

      Nguồn: truclamsontrang.wordpress.com

      Số chương: 140 chương + 5 ngoại truyện. ​

      _Văn án_

      Vân Liệt Diễm, tổ trưởng tổ đặc công dị năng quốc tế, danh hiệu “Hỏa thần”, khi xuyên qua, trở thành thất tiểu thư ngu ngốc của thừa tướng Đông Thịnh quốc, biệt danh “kinh thành đệ nhất ngốc tử”.

      Tứ hôn? Mất hứng, nghênh ngang rời , thuận tiện đốt nửa tòa thành!

      Mang thai? Ngươi là cha của con ta? Hừ! Xem ta giáo huấn ngươi như thế nào!








      Dion thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1: NGỐC TỬ ( 1 )



      Phía đông kinh thành Thịnh Quốc, phủ Thừa Tướng.

      “Tiểu thư, tiểu thư, người đừng chết a!” Hai tay Mộc Miên dùng sức ấn xuống ngực tiểu thư nhà mình, hi vọng tiểu thư có thể nôn hết nước trong phổi ra. Thế nhưng, cho dù nàng có dùng bao nhiêu sức tiểu thư vẫn cứ nằm ngay đơ mặt đất, nhúc nhích.

      “Hừ! ả đàn bà dâm đãng mà thôi, ném hết mặt mũi của cả phủ Thừa Tướng mà còn dám nhảy hồ tự tử, ngại đủ xấu mặt người khác sao?” Tam tiểu thư Tướng phủ Vân Mộng Dao ghét bỏ nhìn nữ tử mặt đất, trong mắt lên tia tàn nhẫn, tốt nhất là đừng có tỉnh lại!

      “Tam tiểu thư, người cũng đừng quên thân phận của mình!” Mộc Miên tức giận liếc mắt nhìn Vân Mộng Dao cái, rồi lại tiếp tục ấn xuống ngực Vân Liệt Diễm.

      “Ngươi cũng dám chuyện như vậy với bổn tiểu thư à? Ai cho ngươi lá gan đó? Người đâu, vả miệng cho ta!” Tức khí của Vân Mộng Dao trỗi dậy. Đại phu nhân chết cũng nhiều năm rồi, nha hoàn của bà ta cũng dám lớn tiếng với nàng sao?

      “Cút hết cho ta!” Theo tiếng gầm giận dữ, chỉ nghe thấy vài tiếng “bành bạch”, mấy nha đầu theo Vân Mộng Dao vốn muốn tiến lên đánh Mộc Miên đều thống khổ che mặt.

      “Đồ vô dụng!” Vân Mộng Dao phất tay đẩy ra bọn họ ra, rút đoản kiếm từ tay nha hoàn bên cạnh, ánh sáng đỏ thẫm thân kiếm lưu chuyển, lưu tình đâm về phía Mộc Miên. Đột nhiên, ánh hỏa quang lên, đường kiếm Vân Mộng Dao đâm tới nhất thời bị hóa thành tro tàn, cả người nàng ta cũng bị đạo hỏa quang đó đánh cho rơi vào trong hồ.

      “Kẻ nào dám phá giấc ngủ của lão nương? muốn sống nữa rồi hả?” Vân Liệt Diễm vốn nằm mặt đất tự dưng đứng lên, đôi mi thanh tú bất mãn cau chặt.

      “Tiểu thư, người rốt cuộc cũng tỉnh, tốt quá! Cám ơn trời đất! Tiểu thư, người còn sống!” Mộc Miên kích động giắt ngưởi Vân Liệt Diễm, phen nước mũi phen nước mắt chảy dài. Vừa rồi, nàng nghĩ tiểu thư nhà mình chết. Phu nhân trước khi dặn nàng phải bảo vệ tiểu thư tốt, nếu tiểu thư có mệnh hệ nào, nàng cũng còn mặt mũi xuống Cửu Tuyền gặp lại phu nhân.

      “Tiểu thư? Con mẹ nó ngươi mới là… Tiểu thư?” Lời mắng của Vân Liệt Diễm chỉ ra được nửa mới giật mình nhìn những người xung quanh.

      Trang phục cổ? Nàng phải là nằm mơ chứ? Nàng nhớ mình vừa sắp xếp cho những lính đặc công mới nhập ngũ xong, định nấu cho chính mình bữa cơm, mặc dù có chút khó ăn nhưng tốt xấu gì cũng là do mình làm, nàng cũng có ghét bỏ. Sau đó nàng ngủ chút, sau đó…

      “Chết tiệt, lão nương thế nhưng lại quên tắt bình gas” Vân Liệt Diễm nắm chặt hai nắm đấm, giận dữ gầm lên tiếng, ngũ quan rối rắm treo chung chỗ. Nàng đường đường là tổ trưởng tổ đặc công có dị năng đặc biệt của thế giới, đời “Hỏa Thần”, thế nhưng lại chết cách lãng nhách như vậy sao?

      “Tiểu… tiểu thư, người… người sao chứ?” Mộc Miên run rẩy theo từng biểu cảm của tiểu thư nhà mình. Nàng làm sao lại cảm thấy tiểu thư càng ngày càng bình thường…

      “Ngươi cà lăm à?” Vân Liệt Diễm khẽ nhíu mày, đôi mắt hoa đào nhíu lại có chút vui nhìn Mộc Miên. Nàng ta kêu nàng là tiểu thư hẳn là người nhà, thế nhưng, sao lại là kẻ cà lăm vậy? Nàng thích nhất là người ra hơi!

      có, tiểu thư, ta có cà lăm!” Mộc Miên vừa nghe đến hai chữ ‘cà lăm’ liền giống như bị giội máu gà lên đầu, bật người phấn chấn đứng trước mặt tiểu thư nhà mình, cam đoan lời thề son sắt:

      “Tiểu thư, người nhảy hồ tự sát, ta cứ nghĩ người chết, ai ngờ rằng người còn sống cho nên, ta nhất thời kích động, liền…”

      Vân Liệt Diễm liếc xéo cái tiểu nha đầu này. Ừ, sai, xem bộ dáng là kẻ dễ dạy.

      “Vân Liệt Diễm, ả đàn bà dâm đãng, ngươi cũng dám đẩy ta xuống hồ sao? Cẩn thận ta tố cáo ngươi với phụ thân…” Vân Mộng Dao chật vật trèo lên khỏi hồ, còn chưa xong bị Vân Liệt Diễm nắm cán.

      “Ngươi có gan nhắc lại lần nữa cho lão nương!” Vân Liệt Diễm vừa nghe đến năm chữ ‘ả đàn bà dâm đãng’ liền phát hỏa.

      Muốn chết phải ? Vân Liệt Diễm nàng tuy rằng hai mươi sáu nhưng còn chưa có bất kỳ tên bạn trai nào, nụ hôn đầu tiên vẫn còn đây mà ả ta dám nàng dâm đãng. Chán sống! Tổ đặc công dị năng kẻ nào mà biết, có gan chọc giận Vân Liệt Diễm cũng đừng mong yên ổn qua ngày! Vân Liệt Diễm nàng hễ nhìn thích, cho dù là con người hay đồ vật cũng đều có kết cục tốt!

      “Ngươi… ngươi tối hôm qua cả đêm mới về, hôm nay lúc trở lại quần áo chỉnh tề, mẫu thân kiểm tra qua ngươi… ngươi…” Vân Mộng Dao dù sao vẫn là tiểu thư chưa gả ra ngoài, vấn đề kia nàng ta nên lời.

      Bất quá, nàng ta chính là , ả ngu ngốc này cả đêm về, hôm nay về trở thành ả đàn bà dâm đãng. Hơn nữa, mẫu thân bẩm báo cho phụ thân, “ngày lành” của Thất tiểu thư cũng gần đến rồi.

      Vân gia chính là thế gia đứng đầu phía đông Thịnh Quốc, phụ thân là Thừa tướng đương triều, con chưa chồng mất trinh tiết, ông ta nên để mặt mũi ở đâu đây? Tên ngu ngốc này cũng biết mình nhất định bị xử phạt nên mới sợ tới mức nhảy hồ.

      “Ngươi , rốt cuộc là sao?” Vân Liệt Diễm nhìn Mộc Miên đứng bên cạnh.

      “Tiểu thư, là ” Mộc Miên hắng giọng, trong nháy mắt nàng ta chợt phát tiểu thư nhà mình có vẻ như ngốc, bất quá chính bây giờ là quan trọng hơn:

      “Tối hôm qua ta giúp tiểu thư tìm Thất vương gia, tiểu thư lại dám gặp ngài ấy cho nên bảo ta gọi ngài ấy, người còn người đứng bên ngoài phủ chờ. Thế nhưng ta tìm được Thất vương gia, khi trở ra người mất. Ta tìm cả đêm cũng tìm được người, cuối cùng sáng nay người tự trở về, quần áo chỉnh tề, người còn có vết máu, ma ma trong phủ cảm thấy kỳ lạ liền dẫn người vào phòng kiểm tra, sau đó liền phát trinh tiết của người còn. Tam tiểu thư khi thừa tướng gia trở về giết người, người sợ hãi bỏ chạy, lúc ta tìm được người nằm dưới hồ.”

      Vân Liệt Diễm nhíu mày, lực đạo tay nặng thêm vài phần. Vân Mộng Dao bị Vân Liệt Diễm giữ chặt đỏ bừng cả khuôn mặt. Nàng ta giãy dụa muốn thoát khỏi tay Vân Liệt Diễm, lại nhận ra cho dù nàng ta dùng hết toàn lực cũng mảy may xê dịch được tay Vân Liệt Diễm nửa phần.

      Vân Liệt Diễm cẩn thận hồi tưởng đến chuyện xảy ra, trong đầu đột nhiên xuất đoạn trí nhớ xa lạ. có nội dung phấn khích gì, Vân Liệt Diễm căn bản chính là đứa ngốc, sinh ra khóc tiếng, tới bảy tuổi còn chưa biết .

      Vân gia là thế gia đại danh đỉnh đỉnh cao chót vót đại lục, sinh ra kẻ ngu như vậy đương nhiên mất mặt vô cùng. Cho nên Vân Liệt Diễm được đối đãi tốt, ngay cả cái tên đứng đắn cũng có, cuối cùng là tự mẫu thân nàng đặt tên cho. Bởi vì tay nàng có vết bớt hình ngọn lửa nên lấy tên Liệt Diễm, sau này mẫu thân chết , đem nàng giao cho Mộc Miên lớn hơn nàng hai tuổi.

      Tám năm nàng sống sau khi mẫu thân qua đời đều do tay Mộc Miên chiếu cố. Duy nhất đáng nhắc tới chính là ngốc tử này lại thầm thương Thất vương gia Hiên Viên Minh trong lần ta đến phủ Thừa Tướng, cả ngày đòi tìm Thất vương gia, Thất vương gia lại ngay cả nhìn chút cũng chưa từng để mắt đến nàng. Sau đó đều như Mộc Miên , ngốc tử muốn gặp Thất vương gia, muốn Mộc Miên đến Thất vương phủ tìm người, mà nàng chờ ở bên ngoài. Ai biết chờ chờ chờ lại bị hắc y nhân bị thương bắt . Sau đó ngốc tử chỉ biết khóc, căn bản biết chuyện gì xảy ra. Cho đến khi hồi phủ bị phát , lại bị Vân Mộng Dao hù nên nhảy xuống hồ tìm chết. Đem mọi thứ hiểu lượt, Vân Liệt Diễm càng phát hỏa.

      Chương 1: NGỐC TỬ ( 2 )





      Nàng khi nào bị hù đến sợ? Nàng khi nào sợ đến phải nhảy hồ? Chết tiệt, phải chỉ là bị cường bạo sao? Coi như cũng chỉ là chó táp phát, thế nhưng lại tìm chết! Bất quá, đôi mắt Vân Liệt Diễm chuyển dời đến người Vân Mộng Dao, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt lên.

      Ngốc tử đương nhiên phải vì mất trinh tiết mà tìm chết, vì nàng ta vốn hiểu trinh tiết là cái gì, cho nên, đầu sỏ gây nên vẫn là cái tỷ tỷ hù dọa nàng ta – Vân Mộng Dao.

      Phủ Thừa Tướng có ba vị lão gia, lão đại Vân Phụng Thiên, lão nhị Vân Phụng Cử, lão tam Vân Phụng Khải, mà cha của nàng – Vân Phụng Thiên là gia chủ. Vân Phụng Thiên có hai nhi tử ba nữ nhi, nhị đệ Vân Phụng Cử có nữ nam, tam đệ Vân Phụng Khải chưa lập gia đình, cho nên Vân Liệt Diễm đứng hàng thứ bảy trong nhà, nhân xưng ngốc tử tiểu Thất, kẻ ngốc nhất kinh thành.

      Còn có, Vân Liệt Diễm là đứa con duy nhất của vợ cả trong nhà này, huynh đệ tỷ muội còn lại cũng như hai người con của nhi thúc đều là thứ xuất. Xui thay, mẫu thân Vân Liệt Diễm chết quá sớm, nàng lại là ngốc tử cho nên địa vị trong nhà căn bản cao bằng huynh đệ tỷ muội thứ xuất khác, thậm chí còn là đối tượng để mọi người bắt nạt.

      Mà kẻ thường khi dễ Vân Liệt Diễm nhất ngoài tam tỷ Vân Mộng Dao ra còn có nhị tỷ Vân Mộng Vũ, nữ nhi của Nhị thúc. Mộc Miên có khả năng lúc nào cũng che chở cho nàng, cho nên, Vân Liệt Diễm ít lần bị thương tay các nàng.

      Vân Mộng Dao bị hỏa quang người Vân Liệt Diễm làm cho khiếp sợ. Nàng ta nhớ mẫu thân từng , lúc Vân Liệt Diễm sinh ra, trong phủ vô cớ bị cháy, hơn nữa tay nàng có vết bớt hình ngọn lửa cho nên bị coi là điềm xấu. Mẫu thân Vân Liệt Diễm chết khi nàng ra đời được bảy năm, cũng chính là do nàng khắc chết.

      Tuy nàng ta thường xuyên khi dễ nàng nhưng chưa từng gặp nàng phản kháng, Vân Mộng Dao còn tưởng rằng ngốc từ này ngu đến nỗi biết nguy hiểm là gì. Nếu người biết võ công như Mộc Miên bên cạnh, nàng chỉ sợ là chết sớm biết bao nhiêu lần.

      Nhưng là lúc này đây, Vân Mộng Dao nhìn thấy đôi mắt kia chậm rãi chuyển sang màu đỏ, sợ đến nỗi thân thể tự chủ được mà run rẩy.

      “Như thế nào? Cũng biết sợ rồi?” Vân Liệt Diễm cười lạnh, đời này chưa từng có kẻ nào khi dễ nàng mà còn sống sót, ngốc tử tiểu Thất chết, Vân Liệt Diễm nàng cũng phải là người mặc kệ cho kẻ khác khinh nhờn.

      Mộc Miên nuốt ngụm nước bọt, tiểu thư nhà nàng quả nhiên giống với lúc trước, bất quá tiểu thư tại quá cường hãn, cánh tay có thể xách tam tiểu thư lên cao.

      “Ngươi… ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Vân Mộng Dao bị ánh mắt của Vân Liệt Diễm hù đến phát khóc, nhưng Vân Liệt Diễm lại tựa hồ như nhìn thấy, đôi mắt càng ngày càng thâm sâu.

      “Lão gia đến đây! Lão gia đến đây!” Lúc này, nha hoàn theo Vân Mộng Dao đột nhiên kêu tiếng. Mộc Miên nhìn xa xa, biết tình ổn liền nhanh chóng với Vân Liệt Diễm:

      “Tiểu thư, lão gia đến đây, người trước tiên buông tam tiểu thư ra , sau này chúng ta lại tính sổ sau!”

      “Hừ! Tới đúng lúc!” Vân Liệt Diễm có ý tứ buông tay chút nào, cứ như vậy treo Vân Mộng Dao trung, tay còn lại rút sạch trâm cài đầu của Vân Mộng Dao, đôi mắt hoa đào cười tà khí.

      Chương 2: QUÁ KIÊU NGẠO



      “Dao nhi, Dao nhi của ta, ngươi mau buông nó ra!” Nhị phu nhân vốn là mang theo lão gia tới thu thập Vân Liệt Diễm, nàng gây ra rắc rối, lão gia nhất định tiếp tục dung túng.

      Tuy lão gia cho tới bây giờ đều thích ngốc tử này nhưng vẫn duy trì danh phận trưởng nữ của nàng, chi phí ăn mặc chưa từng cấp thiếu xu. Chỉ là ngốc tử mà thôi, có đãi ngộ như vậy khiến bọn họ thấy công bằng.

      Thế nhưng, bà ta vội vội vàng vàng chạy tới lại nhìn thấy nữ nhi bảo bối của mình bị treo tòn teng, nhị phu nhân hét lên tiếng vội đánh về phía say gáy của Vân Liệt Diễm, muốn đưa con mình xuống.

      Nhị phu nhân đánh trượt Vân Liệt Diễm, thuận đường bị nàng đạp cước.

      Chỉ nghe “bùm” tiếng, vận mệnh nhị phu nhân lại giống như nữ nhi bảo bối của bà ta, hoa hoa lệ lệ nhào xuống hồ.

      “Diễm nhi, ngươi làm cái gì vậy?” Sắc mặt Vân Phụng Thiên có chút khó coi, sáng sớm liền nghe người ta Vân Liệt Diễm làm chuyện hư đốn, ông ta còn chưa kịp hỏi mọi chuyện nhìn thấy màn bất kính như thế của nàng.

      “Ta làm cái gì, phải ngươi thấy sao? Ta thích nhìn thấy hai mẫu tử này, thuận tay giáo huấn chút, có vấn đề gì ?” Đôi mắt sắc ánh lửa liếc xéo Vân Phụng Thiên, khóe môi mang theo trào phúng.

      Khởi binh vấn tội sao? Người này mang danh nghĩa là phụ thân nhưng chưa từng quan tâm đến nàng. Nhất là sau khi mẫu thân qua đời, ông ta ngay cả nhìn thẳng cũng chưa từng liếc mắt đến nàng cái. tại nàng xảy ra chuyện, ông ta lại thà chạy đến hỏi tội.

      Vân Phụng Thiên chưa từng nhìn thấy khóe môi trào phúng của Vân Liệt Diễm bao giờ, ánh mắt ông ta liền tối sầm. Ông ta hề muốn đối xử với nàng như thế, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt giống như đúc với Tâm nhi, ông ta liền nhịn được nhớ tới Tâm nhi. Tâm nhi là vì nữ nhi này mới giận ông ta, cuối cùng hậm hực mà chết. Mỗi lần nhớ tới Tâm nhi, lòng ông ta đều đau như cắt, cho nên càng ngày càng muốn gặp nàng. Cho dù, đây là nữ nhi duy nhất của ông ta cùng Tâm nhi.

      “Bất kể thế nào đó cũng đều là trưởng bối cùng tỷ tỷ của ngươi, ngươi trước tiên buông Dao nhi ra , có chuyện gì chúng ta từ từ ” Vân Phụng Thiên cũng lời gì tàn nhẫn, ông ta thiếu nữ nhi này nhiều lắm, nhưng cho dù là vậy tới bây giờ ông ta cũng muốn đối mặt với nàng.

      “Trưởng bối? Tỷ tỷ?” Vân Liệt Diễm lạnh lùng cười ra tiếng:

      “Trưởng bối của ta chỉ có mình mẹ ta, mà mẹ ta lại chỉ sinh ra nữ nhi duy nhất là ta, ở đâu chui ra tỷ tỷ vậy? Phụ thân, ngài là lão già hồ đồ trí nhớ tốt hay vẫn thích nhận hạ nhân làm trưởng bối của ta?”

      “Diễm nhi, con…” Vân Phụng Thiên ngẩn người, ông ta vẫn luôn cho rằng nữ nhi này là kẻ ngốc, Tâm nhi cũng dùng hết bảy năm để dạy nàng chuyện. Thế nhưng bộ dáng giờ cùng lời của nàng ở đâu ra nửa phần ngu đần? Là do lâu để ý đến nàng sao?

      “Lão gia, người xem xem nàng ta cái gì kìa, người cần phải làm chủ cho thiếp thân a!” Nhị phu nhân được hạ nhân kéo lên bờ, bắt đầu úp sấp bên người Vân Phụng Thiên khóc lóc kể lể, toàn thân rất chật vật.

      “Diễm nhi, con trước tiên hãy buông Dao nhi ra ” Vân Phụng Thiên vốn để ý đến nhị phu nhân, nhưng thấy Vân Mộng Dao bị Vân Liệt Diễm xách đến thở nổi nên ông ta trước tiên phải khiến nàng thả Vân Mộng Dao ra, những chuyện khác, ông ta muốn quan tâm.

      “Phụ thân, ngươi phải là kể chuyện cười chứ?” Vân Liệt Diễm nhíu mày, mắt lạnh nhìn Vân Mộng Dao:

      “Người này hại ta thiếu chút nữa là mất mạng, ta cứ buông tha dễ dàng như vậy, sau này còn mạng để mà sống sao?”

      “Có chuyện gì?” Vân Phụng Thiên cũng lạnh mặt, nhìn về phía nhị phu nhân khóc đến núi lở tuyết rơi bên cạnh. Ông ta bình thường thích quản chuyện trong nhà, cho nên chuyện chuyện to gì cũng giao cho nhị phu nhân lo lắng. Cho dù thế nào nữa, Diễm nhi cũng là nữ nhi của ông ta, nàng rất thường xuyên bị người khác khi dễ sao?

      “Lão gia, oan uổng a. Là Diễm nhi xem trọng Thất vương gia, lén lút gặp Thất vương gia, kết quả là cả đêm về còn đánh mất trinh tiết quý giá nhất của nữ nhân. Chuyện lớn như vậy, thiếp thân luôn chờ lão gia về để thông báo, ai biết Diễm nhi luẩn quẩn trong lòng liền nhảy hồ. Là Dao nhi lo lắng nên mới đến xem như thế nào” Nhị phu nhân đổi trắng thay đen, giống như đây là .

      “Nhị phu nhân người đừng sai , ràng là tam tiểu thư đẩy tiểu thư nhà ta xuống hồ. Còn tiểu thư khiến Vân gia mất mặt, bằng chết cho rồi!” Mộc Miên tức giận , cắt đứt giọng điệu của Nhị phu nhân. Mọi người sửng sốt, khóe miệng Vân Liệt Diễm nhếch lên, lập tức trao cho Mộc Miên ánh mắt tán thưởng. sai sai, rất lanh lợi.

      “Diễm nhi, con mau mọi chuyện” Vân Phụng Thiên nhìn thoáng qua nhị phu nhân cùng Mộc Miên, ánh mắt càng thâm trầm nhìn Vân Liệt Diễm.

      “Ta quả biết chuyện gì xảy ra tối hôm qua, nhưng lúc Mộc Miên đánh thức ta dậy liền nhìn thấy Vân Mộng Dao cầm kiếm đâm về phía ta. Nếu phải Mộc Miên nhanh tay, tại nằm đây là thi thể của ta rồi. Ta tin tất cả mọi người ở đây đều thấy chuyện đó, là nàng ta muốn giết ta. Như thế, ta còn phải bỏ qua cho nàng ta sao?” Vân Liệt Diễm tự nhiên chuyện nàng đốt thanh kiếm kia thành tro, lúc ấy nàng cơ hồ là vì bản năng mới ra tay, lại nghĩ sức lửa quá mạnh.

      “Diễm nhi, người cùng chỗ với con tối hôm qua, chính là Thất vương gia sao?” Vân Phụng Thiên nhìn Vân Liệt Diễm, đột nhiên xoay chuyển lời .

      biết” Vân Liệt Diễm trong lòng hừ lạnh, hỏi cái này có ý nghĩa gì? Cho dù ông ta có sang chuyện khác cũng đừng mong hôm nay nàng bỏ qua cho Vân Mộng Dao.

      “Dao nhi dù sao cũng là tỷ tỷ của con, con để cho nó mạng, ta cam đoan có lần sau” Vân Phụng Thiên cuối cùng nhìn thoáng qua Vân Mộng Dao gần như tắt thở dưới tay Vân Liệt Diễm, bất kể thế nào ông ta cũng thương đứa con thứ ba này, tuy có chút tuỳ hứng nhưng vẫn cảm thấy Dao nhi xuống tay với Diễm nhi.

      “Phụ thân, mời ngươi về ” Vân Liệt Diễm cũng đáp ứng.

      “Mẫu thân đây Dao nhi” Nhị phu nhân cũng thấy lão gia hôm nay có ý định tiếp tục quản chuyện này, bất quá cũng may lão gia mở miệng, chỉ cần Dao nhi có việc gì, Vân Liệt Diễm này, bà ta có rất nhiều cơ hội để thu thập nàng! Vân Phụng Thiên gì thêm, xoay người rời . Sắc mặt nhị phu nhân khó coi nhìn Vân Liệt Diễm, tức giận :

      “Ngươi đừng quá kiêu ngạo!”

      “Ta chính là thích thế đấy, bà làm gì ta?” Bờ môi hồng nhạt của Vân Liệt Diễm gợi lên độ cong mị hoặc, bàn tay làm như vô ý xẹt qua mái tóc dài đến eo của Vân Mộng Dao:

      “Mộc Miên, ta cảm thấy mái đầu này của tam tiểu thư vướng víu quá, lấy kéo cắt sạch cho ta!”

      “Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Nhị phu nhân nhất thời hoảng sợ, bà ta có nghe lầm chứ?

      “Mộc Miên, nếu nhị phu nhân ý của ta, trước hết làm mẫu lần người nhị phu nhân !” Vân Liệt Diễm tay ném Vân Mộng Dao về phía Mộc Miên, vỗ vỗ tay. Nàng động thủ, còn sợ bẩn tay nàng!

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 3: HOÀNG THƯỢNG TỨ HÔN


      Vân Phụng Thiên trở lại thư phòng, triệu gọi ma ma kiểm tra Vân Liệt Diễm sáng nay.

      Lý ma ma bất chợt bị lão gia gọi cũng hiểu được là có chuyện gì, lão gia nhiều năm nay đều chưa từng để ý đến Thất tiểu thư, làm sao bây giờ lại quan tâm đến chuyện tình của Thất tiểu thư đây? Nhưng là chuyện này cũng đến phiên bà đoán mò, đành phải đem chuyện hồi sáng kể hết cho Vân Phụng Thiên.

      Vân Phụng Thiên cau mày, thần sắc có chút nghiêm túc: “Ngươi , chính là ?”

      “Lão nô có nửa câu dối” Lý ma ma nhanh chóng quỳ xuống.

      “Được rồi, ngươi lui xuống . Chuyện này, nên lung tung” Vân Phụng Thiên cảnh cáo nhìn Lý ma ma, Lý ma ma nhanh chóng lui xuống.

      Bây giờ lão gia nhúng tay vào, bà đương nhiên dám nhiều lời, trừ phi là muốn sống nữa.

      “Người đâu, chuẩn bị chút, ta muốn tiến cung” Lý ma ma sau khi ra ngoài, Vân Phụng Thiên nghĩ nghĩ chút, cuối cùng liền quyết định.

      Ông ta nợ nữ nhi này, là nhiều lắm. Cũng bởi vì lúc nàng được sinh ra, thiếu chút nữa Tâm nhi mất mạng, hơn nữa trong phủ đột nhiên cháy lớn, lòng bàn tay của nàng lại có cái bớt hình ngọn lửa, cảm thấy đứa bé này là điềm xấu.

      Quả nhiên, từ khi nàng sinh ra, thân thể Tâm nhi càng lúc càng yếu, sau đó Tâm nhi vì đứa bé này mà nhẫn tâm cự tuyệt gặp , chỉ ở trong viện của mình, bao giờ ra ngoài. Lại nghĩ, hài tử kia ngốc nghếch, suốt bảy năm Tâm nhi mới có thể khiến nó mở miệng gọi nàng tiếng “nương”. Tâm nhi khi đó là đèn cạn dầu, nhưng chỉ với tiếng “nương” cũng đủ khiến nàng ấy thỏa mãn.

      Ông ta cũng biết mình là ghen tị hay là cảm xúc khác. Từ đó về sau, ông ta càng thêm muốn nhìn thấy đứa con này.

      Như thế, thoáng cái là tám năm, bây giờ nàng mười lăm tuổi. Cũng đến thời điểm gả rồi, nếu nàng thích Thất vương gia, cũng chưa hẳn là chuyện tốt.

      Nàng dù sao cũng là trưởng nữ duy nhất của , nếu phải do ông trời ban ngu dại nàng còn có thể là người kế tục Vân gia.

      Vân gia là đại thế gia của cả đại lục này, người thừa kế đương nhiên phải nổi bật. Vốn, nàng là người có tư cách nhất, chỉ là ngờ… Vân Phụng Thiên thở dài hơi, lấy thế lực trong triều của ông, ít nhất có thể bảo vệ nàng sống hết đời vô ưu vô lự. Chuyện trong gia tộc này, đừng liên lụy đến nàng hơn.

      Hoàng cung, Ngự thư phòng. “Ái khanh đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?” Chủ nhân Thịnh Quốc, hoàng đế Hiên Viên Hi Đức buông tấu chương trong tay xuống, ngẩng đầu lên.

      “Hoàng thượng, cựu thần có chuyện xin thỉnh cầu, mong rằng hoàng thượng có thể thành toàn” Vân Phụng Thiên quỳ xuống.

      “Phụng Thiên, ngươi làm cái gì vậy? Nơi này có người ngoài, ngươi cần khách khí với trẫm như thế” Hiên Viên Hi Đức từ ghế rồng, vòng qua bàn đến trước mặt Vân Phụng Thiên, đỡ ông đứng dậy.

      Lúc ông ta còn là thái tử, hai người là bằng hữu tốt, ông ta cũng từng khi có người ngoài, cũng cần nghi thức xã giao rắc rối kia. Huống hồ, lấy địa vị cao chót vót của Vân Phụng Thiên, cho dù ông hành lễ trước vị vị hoàng đế này, cũng là chuyện có thể.

      “Hoàng thượng, cựu thần là muốn thỉnh hoàng thượng tứ hôn cho tiểu nữ” Vân Phụng Thiên đứng dậy, mở miệng .

      “A? Đây chính là đại hỷ , là cái tiểu nha đầu Mộng Dao kia à? Nàng ta nhin trúng công tử đại thế gia nào?” Hiên Viên Hi Đức nhíu mày, nữ nhân Vân gia chưa gặp qua nhưng cũng có nghe lão bằng hữu này nhắc tới Vân Mộng Dao vài lần. Nàng ta năm nay chắc cũng mười sáu rồi chứ?

      phải, là tiểu nữ nhi, Liệt Diễm” Vân Phụng Thiên có chút xấu hổ. Cái tên Vân Liệt Diễm dù rất lạ trong kinh thành nhưng hễ nhắc đến tiểu nữ nhi của ông vẫn ít người biết. Ngốc tử tiểu Thất, đệ nhất ngốc tử kinh thành, chính là tiểu nữ nhi của ông – Vân Liệt Diễm!

      “Liệt Diễm?” Hiên Viên Hi Đức ràng là lặng chút, chính là trưởng nữ duy nhất của Vân gia, tiểu nữ nhi của Vân Phụng Thiên – Vân Liệt Diễm? Nàng, phải là ngốc tử sao? Đương nhiên, lời này Hiên Viên Hi Đức cũng có hỏi ra, chỉ là có chút tò mò nhìn Vân Phụng Thiên:

      biết Phụng Thiên ngươi để ý đến vị công tử nào?”

      “Bẩm hoàng thượng, là… Thất vương gia” Vân Phụng Thiên hơi có chút ngượng ngùng, nhưng là vì tiểu nữ của ông, bất cứ giá nào ông cũng phải hé nét mặt già nua này ra ngoài, đây là bồi thường duy nhất ông có thể cho nàng:

      “Hoàng thượng, tiểu nữ thần thanh khiết thông minh, chỉ vì mẫu thân của nàng mất sớm nên đau buồn, cả ngày chỉ ở trong khuê phòng nên tạo thành ít hiểu lầm cho mọi người thôi. Nàng như lời mọi người đồn thổi.”

      Vân Phụng Thiên cũng biết mình lúc này dùng công phu sư tử ngoạm, ông đương nhiên biết, hoàng thượng rất sủng nịch tiểu nhi tử Thất vương gia này. Thế nhưng, giờ trong sạch của nữ nhi cũng bị hủy, mà đầu sỏ gây nên rất có thể chính là Thất vương gia đó, bất kể thế nào, ông cũng thể khiến cho nữ nhi bị khi dễ minh bạch cứ như vậy. Đương nhiên, chuyện này cũng thể cùng hoàng thượng.

      “Ha ha ha” Hiên Viên Hi Đức cười to: “Trẫm còn tưởng vị công tử nào lọt vào mắt xanh của người, ra là nhi tử của trẫm! Trưởng nữ của ngươi đương nhiên xứng đôi với nhi tử của trẫm, chẳng qua Minh nhi thường hay hồ nháo, trẫm chỉ sợ Diễm nhi chịu ủy khuất. biết Phụng Thiên người cảm thấy Dã nhi thế nào?”

      Vân Phụng Thiên vốn tưởng rằng Hiên Viên Hi Đức muốn cự tuyệt, lại nghĩ tới hoàng thượng nhắc tới Tứ vương gia – Hiên Viên Dã. Thiên hạ này người nào biết, Hiên Viên Dã chiến công hiển hách, bên ngoài Thịnh Quốc cơ hồ là do tay chống đỡ dựng lên, hơn nữa là người thanh khiết, diện mạo tuấn mỹ, là vị vị hôn phu mong ước của biết bao nhiêu nữ nhi thế gia Thịnh Quốc.

      Thế nhưng có vấn đề, ba năm trước đây trong trận chiến, bị trọng thương. Nghe là bị hủy dung… Mà Vân Phụng Thiên cũng biết, đây cũng là lời đồn vì Tứ vương gia ba năm qua cũng chưa từng xuất trước mặt bất kỳ ai.

      “Hoàng thượng, ra cũng thực phải là cựu thần nhìn trúng Thất vương gia, là như thế này, tối hôm qua…” Vân Phụng Thiên thấp giọng vài câu, hơi có chút bất đắc dĩ. Ông cũng phải Tứ vương gia tốt, chỉ là người Diễm nhi thích lại là Thất vương gia. Ông, dù sao cũng muốn nàng thất vọng.

      có chuyện này?” Hiên Viên Hi Đức nghĩ tới là có chuyện như thế, ông ta trầm mặc, sau lại gật gật đầu:

      “Nếu việc này là do Minh nhi làm, trẫm chắc chắn phải bắt nó chịu trách nhiệm. Trẫm hạ chỉ tứ hôn”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Tìm Nàng Giải Trừ Hôn Ước



      “Phụ hoàng, ý của người là gì? Người phải , hôn của con do chính con làm chủ hay sao?” Hiên Viên Minh hiểu, phụ hoàng làm sao lại đột nhiên hạ thánh chỉ, bắt phải cưới cái nữ nhân ngu ngốc gì đó.

      Vừa nghĩ tới bộ dạng nàng nhìn chảy nước miếng, cảm thấy ghê tởm.

      “Phụ hoàng, nếu người bắt con cưới nàng ta, con xuất gia làm hòa thượng!” Hiên Viên Mình thấy phụ hoàng chuyện, nhíu mày, tuyệt đối cưới nữ nhân đó!

      “Được rồi, được rồi. Minh nhi, nàng thế nào cũng là trưởng nữ của Tướng phủ, huống hồ trẫm đáp ứng rồi. Chuyện này, con trở về chuẩn bị làm tân lang !” Hiên Viên Hi Đức khoát tay “Trẫm còn rất nhiều tấu chương cần phê duyệt, con có việc gì !”

      “Phụ hoàng…” Hiên Viên Minh chưa từ bỏ ý định, nhưng nhìn phụ hoàng chỉ lo cúi đầu xuống tấu chương, căn bản để ý đến .

      Hiên Viên Minh nhấp miệng, hổn hển rời khỏi Ngự thư phòng. tin có cách, dù sao ngốc tử tiểu Thất kia là kẻ ngu, chỉ cần nghĩ cách bắt nàng ta nhả ra, phụ hoàng tất nhiên làm khó .
      Tướng phủ, Mộc Miên như phát điên, nên lời, trong tay cầm đạo thánh chỉ chói lọi.

      Qua lúc lâu mới đặt thánh chỉ lên tay Vân Liệt Diễm, bàn tay khác vuốt ngực, thở hổn hển “Tiểu thư, lão gia rốt cuộc cũng mở mắt, hoàng thượng ra thánh chỉ gả người cho Thất vương gia, hơn nữa còn tùy ý người đặt ngày lên kiệu hoa”

      “Ừ” Vân Liệt Diễm híp mắt trầm mặc, bị Mộc Miên cắt đứt, mặn nhạt lên tiếng.

      Tuy rằng nàng xuyên nhưng là tên, dung mạo cũng có thay đổi, chỉ có trẻ lại mười tuổi. Bộ dạng tại của nàng căn bản chính là bộ dạng lúc mười lăm tuổi. Thậm chí, vết bớt hình ngọn lửa cũng giống nhau, trời sinh ra nàng có dị năng thuộc hệ Hỏa. Do đó Vân Liệt Diễm nghĩ, nhất định có cái huyền cơ gì đó. Vân Liệt Diễm nàng cũng phải là kẻ đoản mệnh, như vậy, có lẽ là ông trời muốn giao việc cho ?

      Nàng đột nhiên cảm giác như giấc mơ, bất kể là cổ đại hay là đại, vẫn đều là chính mình. Chỉ là, nàng cũng phải là người hay lo lắng, đến đây thi cứ yên tĩnh sống, thỏa thích làm những gì mình muốn. Dù sao bản chất mình chính là kẻ vô tâm vô phế, chỉ cần mình sống tốt, quản khỉ gió có kẻ nào chết hay .

      “Tiểu thư? Người có nghe ta ?” Mộc Miên khỏi nghi hoặc, nàng ta cầm thánh chỉ quơ quơ trước mắt Vân Liệt Diễm. Thất vương gia chính là người tiểu thư thích, bây giờ được gả cho người ta, tại sao lại thấy tiểu thư kích động nha?

      “Ngốc tử tiểu Thất, người ra đây cho bổn vương!” Đúng lúc này, tiếng gầm giận dữ đột nhiên truyền đến từ trong viện. Tay Mộc Miên run lên làm đạo thánh chỉ rơi người Vân Liệt Diễm.

      Đôi mắt hoa đào của Vân Liệt Diễm nhíu lại, có vài phần hờn giận: “Cái gì vậy?”

      “Tiểu thư, người có nghe thấy ta mới vừa cái gì ?” trán Mộc Miên xuất vài tia hắc tuyến. Uổng công nàng kích động hồi, tiểu thư căn bản có nghe nàng chuyện.

      cái gì vậy?” Vân Liệt Diễm ngáp cái, dù sao suy nghĩ cẩn thận nàng cũng có gì để xoắn xuýt lên.

      “Người trước tiên nên xem tay người có gì !” Mộc Miên để tránh cho tiểu thư quá mức kích động là gây họa lên người mình, cho nên, nàng tự động lui về sau mấy bước.

      “Phụng Thiên thừa vận, hoàng đế chiếu, tứ hôn Thất vương gia Hiên Viên Minh cùng trưởng nữ Vân Thừa tướng Vân Liệt Diễm…” Vân Liệt Diễm “bỗng nhiên” đứng lên, hỏi: “Cái này là do tên thiếu não nào viết vậy?”
      Dứt lời, bàn tay trắng nõn vung lên, thánh chỉ liền rơi dài tới cửa.
      Đúng lúc này, cửa bị người đá văng ra, vì thế “ba” tiếng, đạo thánh chỉ nọ liền nện vào mặt người vừa bước vào.

      “Ngốc tử tiểu Thất, ngươi dám đánh bổn vương?” Hiên Viên Minh giận dữ, ở bên ngoài hô vài tiếng, ngốc tử chết tiệt này thậm chí ngay cả chút phản ứng cũng có. đạp cửa vào, nàng lại dám ném đồ về phía , nàng nghĩ mạng mình quá dài à?

      phát bắt được cái gì bay về phía mình, sắc mặt Hiên Viên Minh cực kỳ tốt, thuận tay muốn ném trở về. Thế nhưng mới vừa giơ tay lên, Mộc Miên liền hét lên:

      “Vương gia, Vương gia hạ thủ lưu tình, vật này thể ném được, ngàn vạn lần thể ném!”

      “Hừ! Bổn vương cũng tin đời này còn có cái gì bổn vương được ném!” Hiên Viên Minh nhìn, hổn hển muốn ném tới Vân Liệt Diễm.

      “Vương gia, người cứ ném, nô tì coi như nhìn thấy, cái gì cũng nhìn thấy!” Mộc Miên che mắt quay lưng lại chạy ra cửa nhìn, : “Bên ngoài co ai, Vương gia có thể ném!”

      “Hừ!” Hiên Viên Minh hừ lạnh tiếng, lúc này mới cúi đầu nhìn cái gì đó trong tay, mặt nhất thời đen thui. Thánh chỉ?

      “Ngốc tử tiểu Thất, ngươi vừa rồi ném thánh chỉ, bị tội gì biết ?” Hiên Viên Minh đem thánh chỉ thu vào, khinh thường nhíu mày. Cái kẻ ngu, thường ngày cái gì cũng bị hù gần chết, lúc này lại vẫn đứng ở nơi đó trừng mắt với .

      “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta ném?” Vân Liệt Diễm liếc xéo Hiên Viên Minh, lành lạnh mở miệng.

      “Hai con mắt bổn vương đều thấy!” Hiên Viên Minh nghe Vân Liệt Diễm chuyện, có chút kinh ngạc. Trước kia nàng thấy , câu cũng dám nha.

      “Vậy ngươi móc hai con mắt của mình ra ném , đặt đó cũng chỉ để trang trí thôi!” Ánh mắt Vân Liệt Diễm sâu tháy đáu, mơ hồ ngọn lửa thiêu đốt.

      “Ách, Vương gia, xin hỏi ngài hôm nay tới có chuyện gì ?” Mộc Miên thấy tình huống ổn, sáng nay nàng dù nhìn nhưng bây giờ nàng có thể nhận ra tiểu thư sắp tức giận.

      Để tránh cho có kẻ bị giết vô tôi, nàng vẫn nên hảo tâm tới giải vây .
      “Bổn vương tới để giải trừ hôn ước. Ngốc tử tiểu Thất, ngươi nghe cho bổn vương, bổn vương dù chết cũng cưới ngươi, đời này của ngươi cũng đừng nằm mơ có thể tiến vào cổng vương phủ của ta. Còn có, bổn vương chỉ muốn đến cho ngươi biết tiếng, ngươi nên biết điều đến tiếng với phụ hoàng ta, nếu , đừng trách bổn vương độc ác!”

      “Con mẹ nó, ngươi nhắc lại lần nữa lão nương!” Vân Liệt Diễm phát hỏa, “ba” tiếng, cái tát trực tiếp dính lên mặt Hiên Viên Minh, ngọn lửa người từ từ hừng hực “Nghe cho lão nương, còn dám lớn tiếng câu nào với lão nương, ta liền phế ngươi ngay lập tức! Ngươi muốn chết phải ? Ngươi yên tâm, ta nhất định khiến cho ngươi chết rất khó coi!”

      Mộc Miên tự giác lui về sau mấy bước, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Đây mới là tiểu thư nhà nàng sao?

      “Ngươi dám đánh bổn vương?” Mùi máu tanh nơi khóe môi khiến Hiên Viên Minh mới ý thức tới chuyện gì xảy ra, đây là ngốc tử kia sao? Là ngốc tử tiểu Thất khi nhìn thấy , câu đều nên lời, chỉ biết chảy nước miếng sao?

      “Cút!” Trong lúc Hiên Viên Mình còn ngây người, Vân Liệt Diễm cước đạp vào bộ vị quan trọng của , khiến bay ra ngoài.

      “Mộc Mộc đóng cửa!” Vân Liệt Diễm rống tiếng, Mộc Miên giật mình, chút chần chừ lưu loát đóng cửa khóa lại. Mẹ ơi, tiểu thư rất dũng mãnh võ công của Thất vương gia chính là trong thập vị bài danh của Thịnh Quốc nha!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Oanh Động Sân



      “Tiểu thư, nô tì gọi là Mộc Miên, phải Mộc Mộc…” Mộc Miên mở miệng sửa sai cho tiểu thư.

      “Còn nhảm nữa, sau này ta gọi ngươi là Đầu Gỗ” Vân Liệt Diễm trừng mắt nhìn nàng, cảm thấy thú vị.

      Trước kia nàng phải làm nhiệm vụ cũng là huấn luyện tân binh, chưa từng cảm thấy nhàm chán bao giờ. Làm cái gì thiên kim đại tiểu thư tối ngày thu lú trong khuê phòng, còn có cái thanh danh ngốc tử cực kỳ tốt.

      Đây quả là trần trụi vũ nhục đời Hỏa Thần của nàng!

      “Vân Liệt Diễm, ngươi muốn chết!” Lúc này, Hiên Viên Minh bị đạp văng ra ngoài, thân hàn khí giống như Tu La từ địa ngục. Từ đến lớn, chưa từng bị nhục nhã như thế này!

      Vân Liệt Diễm, được! Tốt lắm! Hiên Viên Minh nghiến răng kèn kẹt. Cho dù nàng là cái gì thiên kim Tướng phủ, quản cái gì tứ hôn phụ hoàng ban, hôm nay, nhất định khiến ngốc tử này chết có chỗ chôn!
      Sắc vàng quanh thân lưu chuyển, cây cối hoa cỏ chung quanh đều bị nhổ tận gốc theo xoay tròn trung hình thành lốc xoáy màu vàng. Hai tay Hiên Viên Minh ném mạnh vòng xoáy kia về phía khuê phòng của Vân Liệt Diễm.

      Vân Liệt Diễm, ngươi nhất định phải chết!

      “Tiểu thư, ổn!” Cảm giác vòng xoáy sắc vàng bay đến, Mộc Miên cơ hồ là theo bản năng kéo Vân Liệt Diễm bay ra ngoài, cả căn phòng đều bị đánh thành những mảnh .

      Mộc Miên thở hổn hển kéo Vân Liệt Diễm, lúc nãy nàng thân che chở cho Vân Liệt Diễm cho nên cả người đều đầy bụi đất.

      “Hiên Viên Minh chết tiệt, muốn sống mà, ngay cả phòng của lão nương cũng dám phá!” Đôi mắt hoa đào giờ phút này là mảnh lửa cháy dày đặc, tựa hồ tùy thời đều có thể bộc phát ra ngọn lửa hủy thiên diệt địa.

      “Tiểu thư, tiểu thư, đừng xúc động, người cần bình tĩnh, bình tĩnh! tại nếu đối đầu với Thất vương gia, nhất định có hại!” Mộc Miên cứng rắn kéo vân Liệt Diễm về phía sau hậu viện, may mắn cả khu vực đều đầy khói bụi, Hiên Viên Minh phát ra bọn họ.

      “Tiểu thư, người hãy nghe ta , võ công của Thất vương gia đứng nhất nhì Thịnh Quốc. Cả chốn giang hồ này chưa , chỉ đến kinh thành thôi chỉ có Tứ vương gia là đối thủ của . Thế nhưng mấy năm trước Tứ vương gia xảy ra chuyện, chưa từng lộ mặt trước người khác, cho nên, Thất vương gia chọc được, ít nhất thể chọc trực diện” Mộc Miên tận tình khuyên bảo, cũng biết Vân Liệt Diễm có lọt tai hay , nàng ta chỉ mực nắm chặt hai tay tiểu thư, chỉ sợ nàng xúc động liều mạng với Thất vương gia.

      Nàng nhận ra, tiểu thư từ lúc chết sống lại, tính tình thay đổi ít. Nàng chút cũng nghi ngờ, đừng Thất vương gia, cho dù là hoàng thượng, tiểu thư cũng tuyệt đối nể mặt mũi.

      ràng tiểu thư nhà nàng lại như thay đổi thành người khác.

      Bất quá, cũng sợ tiểu thư bị khi dễ nữa. Thế nhưng cũng khiến người khác đau đầu!

      “Võ công của rất cao?” Vân Liệt Diễm cuối cùng cũng thu lại tức giận trong mắt, ôn hoà nhã nhặn mở miệng.

      “Đúng vậy, tiểu thư, cho nên người ngàn vạn lần đừng ra đánh tay đôi với , rất bất lợi!” Mộc Miên thấy Vân Liệt Diễm nghe nàng , nhanh chóng mở miệng đánh mất ý nghĩ liều mạng với người ta trong đầu tiểu thư, nếu hậu quả nghiêm trọng.

      Vân Liệt Diễm nhếch bờ môi hồng lên, xem tình hình vừa rồi, Hiên Viên Minh sử dụng có lẽ là võ công cổ đại, điểm này nàng hiểu biết nhiều lắm. Hậu quả Hiên Viên Minh vận công vừa rồi quả cũng làm nàng có chút kinh ngạc. Nàng vốn cho là chỉ có dị năng mới có thể phát ra uy lực cường đại như thế, nghĩ tới, võ công cổ đại cũng có thể cường hãn tương tự. Cho nên, nếu bỏ qua dị năng của nàng, cứng đối cứng với Hiên Viên Minh, nàng phải là đối thủ của .
      “Mộc Mộc, ngươi đánh thắng được ?” Vân Liệt Diễm bình tĩnh lại, tính tình nàng tuy rằng hơi nóng nhưng hề lỗ mãng, những chuyện có hại cho chính mình, nàng tuyệt đối làm.

      “Tiểu thư, ta nhiều nhất chỉ có thể đỡ được hai mươi chiêu của Thất vương gia” Mộc Miên nhíu mày nghĩ lát, mặc dù nàng chưa từng động thủ với Thất vương gia nhưng nhìn theo tình hình vừa rồi, phỏng chừng cũng gắng gượng được nhiêu đó .

      “Được rồi, đêm nay chúng ta Thất vương phủ” Vân Liệt Diễm híp lại đôi mắt nghiệt.

      “Dạ!” Mộc Miên nhịn được mà run lên, cảm thấy chuyện này tuyệt đối dễ quên như vậy.

      Thất vương gia sau khi nhận được thánh chỉ của hoàng thượng liền đến phá hủy khuê phòng của tiểu thư phủ Thừa Tướng, ra đây cho dễ nghe. Nhìn thấy sắc mặt vừa rồi của Thất vương gia đây chính là chưa giết chết tiểu thư chịu buông tay. Mặc dù tiểu thư chết, nhưng cũng chẳng khác gì bạt tai lên mặt tiểu thư trước mọi người, chỉ sợ tới canh giờ, cả kinh thành đều biết, Thất vương gia muốn cưới tiểu thư.

      Mộc Miên nghĩ, ra cũng khó trách tiểu thư tức giận, nàng thích Thất vương gia như vậy mà Thất vương gia lại hơi quá đáng.

      Nghĩ tới đó, Mộc Miên cảm thấy, cho dù tiểu thư có phế Thất vương gia, đó cũng là quá cũng đúng thôi, tiểu thư hi sinh quá nhiều rồi!

      Bên này, Hiên Viên Minh mới vừa oanh oanh liệt liệt phá khuê phòng của Vân Liệt Diễm, vốn trong lòng cũng có chút áy náy nho . như thế nào người vừa còn bình thường vậy mà bây giờ chết rồi, cũng đáng tiếc. Nhưng ai biết trong phòng vốn dĩ chẳng có ai, Hiên Viên Minh nhận ra các nàng thừa dịp chú ý chạy mất. Hiên Viên Minh mới vừa bắt đầu sinh ra áy náy, ngay lập tức nổi giận. Vân Liệt Diễm, ngươi rất giỏi! Ngươi lại dám chạy à?

      Lúc này, bên ngoài viện Vân Liệt Diễm tụ tập hạ nhân Tướng phủ, đều khó hiểu nhìn đống hoang tàn.

      “Mộng Vũ gặp qua Thất vương gia, mới vừa nghe thấy thanh lớn, là xảy ra chuyện gì vậy?” đạo thanh dịu dàng nương theo sau nữ tử áo trắng, bước tao nhã hướng tới Hiên Viên Minh, giơ tay nhấc chân ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, giống như đóa hoa sen sau cơn mưa, thanh nhã mà cao quý.

      Hiên Viên Minh khỏi ngẩn người, nữ tử xinh đẹp như thế khiến nhịn được mà trái tim có chút nhộn nhạo.

      “Ngươi là…” Mày kiếm Hiên Viên Minh khẽ nhếch, khóe môi tự giác nhếch lên.

      “Vân Mộng Vũ, Vân Thừa tướng là đại bá của tiểu nữ” Đôi môi đỏ mọng của Vân Mộng Vũ khép mở, dưới cái nhìn soi mói của Hiên Viên Minh, khuôn mặt nhắn trắng nõn nhịn được ửng đỏ.

      Hiên Viên Minh nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ, khỏi nhớ tới Vân Liệt Diễm thô lỗ lại có giáo dưỡng vừa rồi, cùng là tỷ muội nhưng làm sao lại khác biệt lớn như vậy? cái người dịu dàng như tiên tử, kẻ lại như cứt chó mặt đất.

      Sau ngọn giả sơn Vân Liệt Diễm rút rút khóe miệng “Vân Mộng Vũ, trong mộng đều mây mưa thất thường, này đích thực cường hãn!”
      Mộc Miên chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, nếu phải còn nắm tay Vân Liệt Diễm, lúc này có thể ngã xuống đất. Tiểu thư nhà nàng có lối suy nghĩ rất… rất cái kia… Tiểu thư phải là ghen tị chứ? Bộ dáng Thất vương gia nhìn Nhị tiểu thư đầy ý đưa tình, chậc chậc, nổi hết da gà lên rồi!

      “Vương gia, biết xảy ra chuyện gì? Tiểu muội ở trong phòng sao? Có xảy ra chuyện gì ?” Vân Mộng Vũ thần sắc lo lắng, đôi mắt làm rung động lòng người nhìn về phía Hiên Viên Minh, còn mang theo vài phần lệ quang.

      Nữ nhân kia nếu xảy ra cố tốt rồi, Hiên Viên Minh phỉ báng câu tong lòng, nhưng trước mặt mỹ nhân, lại là mỹ nhân chọc người thương, đương nhiên như vậy, chỉ ôn nhu an ủi: “Ngươi cần lo lắng, nàng ta có việc gì, bên trong có ai”

      “Như vậy tốt rồi, dù sao tiểu muội cũng sắp gả cho Vương gia, , lần này Vương gia, hẳn là tới thăm muội muội!” Vân Mộng Vũ ôn nhu mở miệng, trong mắt lại lên tia ảm đạm.

      “Đương nhiên phải, bổn vương là tới tìm Thừa tướng đại nhân!” Hiên Viên Minh nhanh chóng mở miệng phản bác, dường như sợ Vân Mộng Vũ hiểu lầm .

      “Đại bá chưa hồi phủ, Vương gia có muốn chờ đại bá trở về ?” Vân Mộng Vũ nghe thấy lời phản bác của Hiên Viên Minh, ngược lại hơi cúi thấp đầu, phảng phất có bộ dạng thẹn thùng.

      “Cũng tốt, vậy làm phiền Vũ nhi dẫn đường” Khóe môi Hiên Viên Minh gợi lên độ cong u tối, Vân Mộng Vũ vội vàng xoay người, lộ ra gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.

      Đợi cho mọi người tản hết, Mộc Miên bên này cũng nằm úp sấp ngọn giả sơn “Tiểu thư, người mắt của Thất vương gia có phải bị mù hay ? Nhị tiểu thư lớn lên còn có đẹp bằng phần mười người. Người Vương gia tuổi còn trẻ…”

      Mộc Miên nhịn được lắc đầu, đáng thương.

      “Ngưa tầm ngưu, mã tầm mã, người cũng phân bầy. phải là mù, mà là thiếu não” Vân Liệt Diễm xoa da gà người mình, cổ nhân cũng có thể ghê tởm như vậy sao? đôi trẻ thượng hạng!

      Mộc Miên ngơ ngác nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình, tiểu thư quả nhiên là ghen tị, nếu làm sao có thể mắng Thất vương gia thiếu não đây?
      Ban đêm, bên ngoài Thất vương phủ.

      “Tiểu thư, đống pháo này để dùng làm gì vậy?” Mộc Miên ôm bó pháo, nghĩ ra tiểu thư muốn nàng mua cái này để làm cái gì.

      “Đem pháo ném tới cổng vương phủ” Vân Liệt Diễm liếc mắt nhìn Mộc Miên cái, bộ biểu tình trẻ con khó dạy. Ở với cả ngày mà ngay cả chút chiêu này cũng biết để làm gì, xem ra vẫn còn cần tăng cường huấn luyện.

      Mộc Miên bị biểu tình của Vân Liệt Diễm đả kích chút, nhanh chóng đem đống pháo ném tới cổng Thất vương phủ.

      Sau đó, chỉ nghe thanh “bành bạch”, Mộc Miên nhìn lại, đống pháo kia biết khi nào bị đốt.

      “Tiểu thư…” Mộc Miên nuốt nước miếng, vẻ mặt hưng phấn nhìn Vân Liệt Diễm “Tiếp theo…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :