1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhiệm vụ nuôi dưỡng đặc biệt - Bát Trà Hương (Quân Nhân Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]
      Nhiệm vụ nuôi dưỡng đặc biệt


      Tên gốc: Đặc chủng dưỡng thành nhiệm vụ

      Tác giả: Bát Trà Hương

      Chỉnh ngữ: Duy Niệm

      Số chương: 66

      Nguồn: Sưu tầm

      Thể loại: Đô thị tình duyên, quân nhân, trâu già gặm cỏ non​

      Giới thiệu:

      ban cho em tình trong lúc tiết trời biến đổi lắng động.

      Củng cố dũng khí trong em để đứng cạnh .

      Lời người chỉnh ngữ:
      Giới thiệu chỉ có bấy nhiêu, hình như nam nữ chính của truyện được nhắc tới trong bộ Thiếu Tá Kết Hôn – Bát Trà Hương. ra mình chưa đọc truyện nào của Bát Trà Hương hết, chỉ thấy ‘trâu già gặm cỏ non’ và quân nhân là nhào vào thử. Có gì sơ sót mọi người nhắc nhở dùm.

      Sủng đương nhiên có, sạch ta chắc chắn là nữ có (vì chị được nuôi từ ), sắc hình như phải gần hết truyện mới có

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 2/5/16
      Nana1820, saoxoay, chon_dang_yeu7 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      01 Diệp Oanh Khê

      Lần đầu tiên Diệp Oanh Khê nhìn thấy Diệp Thanh Dương là lúc chỉ có bảy tuổi.

      Khi đó, là con nhóc mà toàn thôn làng đều thích. cha mẹ, chỉ có bác nhặt ve chai nhận nuôi . có tên, cả thôn đều gọi là Tiểu Phá Lạn. Mọi người đều rằng là đồ phế phẩm mà ông bác nhặt được từ đống rác.

      Có lúc, cũng nghe được số chuyện linh tinh, rằng là nghiệt chủng mà nữ sinh bị ông bác hiếp dâm sinh ra. bé kia sinh ra con lại chán ghét vô cùng, vứt lại cho cha ruột rồi bỏ . Những thứ này là nghe được từ miệng của thím Vương ở thôn Tây. nhớ lại lúc đó khóc ròng, chạy về hỏi bác trai, nhưng bác trai lại tức giận, đánh ngừng. Đó cũng là lần đầu tiên bác trai luôn hòa nhã phát giận. Mặc dù hiểu vì sao bác trai lại giận, nhưng cũng ngăn được nhớ mãi kiện này thôi. Năm đó chỉ có năm tuổi.

      Khi Diệp Thanh Dương mặc bộ quân phục chỉnh tề uy nghiêm xuất trước cửa căn nhà bé của , chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới của mình tỏa sáng. Hình dáng màu trắng ngã bóng đen giống như hình ảnh khắc trong phim nhựa cũ kỹ, mờ nhạt nhưng lại xua được.

      “Chú à, chú tìm ai?” ngước gương mặt nhắn dáy bẩn tèm nhem lên, có chút sợ hãi hỏi .

      “Chú tìm cháu…” Diệp Thanh Dương ngồi xuống, cười cười, ngại dơ bẩn, đưa tay nhéo nhéo gương mặt của , “ bé, năm nay cháu mười tuổi rồi phải ?”

      (*Lời người chỉnh ngữ: Tại sao ở để 7 tuổi, bây giờ là 10 tuổi??? – ta dịch theo bản raw, các nàng đừng ném đá ta…)

      “Làm sao chú biết được?” bé giật mình, mở to hai mắt, “Chú biết bác của cháu sao?”

      “Bác của cháu đâu rồi?” Diệp Thanh Dương trả lời mà hỏi ngược lại.

      Hiển nhiên nhóc tức giận vì câu hỏi của mình bị làm ngơ, chu miệng ra, có chút giận dỗi : “ biết. Cháu cũng phải là đứa bé, cả ngày theo bác!”

      “Vậy có thể cho chú vào nhà ngồi chút ? Chú chờ bác của cháu trở lại, sau đó có chuyện muốn bàn với bác ấy chút.” Diệp Thanh Dương giận, nhướng mắt lên, cầm lấy bàn tay bé của nhóc.

      Bác của kết hôn, tình trạng trong nhà cũng tốt, cho nên biết quản lý bé sao cho tốt. Với tình thế như vậy, nguyên cả ngày, bàn tay của Diệp Oanh Khê đều dơ bẩn, đen thui. Mỗi ngày bé đều bị người khác cười nhạo thành thói quen, cũng cảm thấy gì hết. Lúc này so sánh bàn tay của mình mà Diệp Thanh Dương cảm thấy khó coi, tâm lý thẹn thùng nổi lên, bé có chút ngượng ngùng rụt tay lại, nhưng lại ngờ Diệp Thanh Dương lại nắm tay chặt.

      “Sao thế? Chú làm con sợ à?”

      có…” trả lời yếu ớt, lại dám nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi xuống băng ghế dài đợi bác trở về.

      Trong khi chờ đợi, Diệp Thanh Dương hỏi rất nhiều vấn đề. Ví dụ như học ở đâu, bác trai đối xử với có tốt , còn có bé có bạn thân nào . nhóc ngoan ngoãn trả lời từng câu. Lúc đến mình rất cao hứng, khoa tay múa chân, chọ cười Diệp Thanh Dương nhiều lần.

      Lúc trời vừa chạng vạng, rốt cuộc bác trai cũng trở lại. cười đến nổi mặt đỏ bừng chạy ra đón: “Bác ơi, chú này đến tìm bác nè.”

      “Ừ.” Bác trai buông túi xách đan dệt ra, có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua người thanh niên trước mặt, ngừng lại chút rồi : “Bé con, chơi lát, bác chuyện với chú mấy câu nấu cơm.”

      “Dạ.”

      Đợi đến khi nhóc xa, Diệp Thanh Dương mới ngồi xuống, chậm rãi mở miệng: “Ông Chung, ông biết Tô Uyển chứ?”

      “Rốt cuộc cậu đến đây là vì cái gì?”

      bé này là con của Tô Uyển, đúng ?”

      phải. Nó chỉ là đứa bé bị vứt bỏ mà tôi nhặt được.”

      Dường như Diệp Thanh Dương sớm đoán trước ông ta trả lời như vậy, cười nhạt tiếng, lấy chiếc kẹp tóc từ trong túi ra, đặt bàn: “Đứa bé này theo ông chỉ chịu khổ mà thôi. Tôi mang , cho mái nhà, thân phận, cho học, để bé có phòng riêng, có bạn bè tốt. Đó mới là cuộc sống hoàn toàn tốt đẹp, giống như tại. Ông muốn để bé theo ông chịu khổ à?”

      Chung Lâm quả là bị Diệp Thanh Dương uy hiếp. Ông nhìn kẹp tóc, cẩn thận cầm lên, nâng niu trong lòng bàn tay, nhìn tới nhìn lui lần: “Lúc Tô Uyển đem đứa bé đến cho tôi, tôi cũng từng muốn cho nhóc cuộc sống đàng hoàng, là tôi vô dụng.”

      Lúc nhóc trở lại, thức ăn còn chưa làm xong. có chút lo lắng nhìn về phía bác trai, giọng hỏi: “Bác ơi, cháu đói bụng. Trời cũng tối rồi, sao còn chưa có cơm ạ?”

      “Chú dẫn cháu ăn cơm, có được ?” Trả lời phải là bác trai, mà là giọng trầm ổn dễ nghe.

      cần!” nhóc lắc lắc mái tóc đuôi sam, : “Bác trai làm cơm là ngon nhất!”

      “Bé con, từ nay về sau theo chú này về nhà nhé, có được ?” Chung Lâm nắm cánh tay của , kéo về phía trước, : “Bác thu dọn đồ đạc cho cháu, cháu theo chú này vào thành phố… tới chỗ của cha cháu.”

      “Cha?” vừa nghe bác trai bảo phải , còn muốn thu dọn đồ đạc, trong lòng sợ hãi, thiếu điều bật khóc: “Cháu cần tới chỗ của cha. Ông ấy cần cháu nữa. Cháu cũng cần cha. Cháu chỉ muốn ở đây với bác. Cháu thích bác ở đây. Cháu cần cha, ông ấy là người xấu! Cháu cần chung với chú kia, bác ơi, bác đừng cần cháu.”

      “Cha cháu phải là người xấu…” Dường như theo bản năng, Diệp Thanh Dương thốt ra những lời này. Lời vừa thoát ra khỏi miệng, liền hối hận. Có gì hay ho so đo với đứa trẻ chứ?

      “Nhưng mà cha chưa từng đến thăm cháu. Những người khác đều có cha bên cạnh, lúc họp phụ huynh, bên cạnh bọn họ lúc nào cũng có cha, chỉ có cháu là có…” nhóc càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng ra tiếng, chỉ toàn tiếng nấc cục.

      Diệp Thanh Dương biết phải an ui bé như thế nào. phải là súng từng cằm qua, phải là bộ sách quân trong phòng của . ràng bé là sinh mạng, những vật lạnh lùng có sức sống kia thiếu vẻ linh động của . đứa bé lớn như vậy khiến hoàn toàn thể nào khống chế.

      “Bé con, cha cháu phải là người xấu…” Chung Lâm ngồi xổm xuống trước mặt khóc như mưa, đưa tay vuốt vuốt đầu : “Cha cháu bận quá, trước kia gởi cháu cho bác chăm sóc cháu, về sau có chú này chăm sóc cháu. Đợi đến khi cháu trưởng thành, cha cháu trở lại tìm cháu.”

      “Nhưng cháu muốn chú chăm sóc cháu. Cháu chỉ muốn bác thôi…” bé chép chép miệng, nức nở hai tiếng, đứt quãng tiếp: “Cháu muốn bác chăm sóc… Cháu quen biết chú…”

      Chung Lâm thở dài, còn muốn tiếp gì đó Diệp Thanh Dương ngồi xổm xuống bên cạnh ông, đưa tay ra kéo đuôi tóc của bé: “Vì sao mới vừa rồi chơi với chú vui lắm mà, bây giờ lại quen biết chú? Chú dẫn cháu vào thành phố học, về sau chú họp phụ huynh cho cháu. Chú cũng chăm sóc cháu giống như bác đây, cho tới khi cha cháu tới đón cháu, được ?”

      “Nhưng mà… nhưng mà…” Tròng mắt nhóc đảo hai vòng, nước mắt ngừng chảy, có chút ấm ức : “Cha đến chỗ của chú đón cháu sao?”

      “Đúng vậy.” Diệp Thanh Dương cười cười, đứng dậy cầm chiếc kẹp tóc bàn, đưa tới trước mặt bé: “Đây là kẹp tóc của mẹ cháu. Bây giờ chú đưa cho cháu bảo quản có được ?”

      đời này làm gì có đứa bé nào lại tò mò về vật tùy thân của cha mẹ? Huống chi còn là đứa bé chưa từng nhìn thấy cha mẹ mình. bé vừa nghe Diệp Thanh Dương là đồ của mẹ để lại, dường như lập tức cầm lấy trong tay, tỉ mỉ vuốt ve hai lần, nở nụ cười.

      Diệp Thanh Dương thấy thời gian còn nhiều, bế bé lên, dịu dàng : “Vậy để chú thu dọn đồ đạc với cháu. Bây giờ chúng ta trở về nhé?”

      “Cám ơn chú.”

      Vốn là Chung Lâm muốn tiến lên phụ tay, nhưng nhìn thấy hình như nhóc quên mất đau khổ vừa rồi, bị Diệp Thanh Dương chọc cười ngừng, ngã tới ngã lui, cho nên lặng lẽ trở lại bàn ngồi xuống. Diệp Thanh Dương ôm đống quần áo của bé từ trong tủ ra, xếp từng cái . Dưới ánh đèn lờ mờ, bóng dáng lớn trông rất hài hòa. Chung Lâm nhìn thấy cảnh tượng này hốc mắt ẩm ướt, cổ họng nghẹn ngào. Giờ khắc này, có thứ gì đó từ từ mất , nhưng lại có cái gì đó từ từ bén rễ. Đó chính là tình cảm ỷ lại của bé đối với người thanh niên trẻ tuổi, trong lúc lưu chuyển, cuối cùng rơi xuống đất, nẩy mầm.

      cho chú biết cháu tên là gì?”

      “Chúa có tên. Tất cả mọi người đều tên là do cha mẹ đặt, nhưng cháu chỉ nghe bác trai gọi cháu là bé con, cho nên trong trường vẫn gọi cháu là bé con.” bé bắt đầu mút tay, chớp mắt to, .

      Diệp Thanh Dương cau mày, kéo ngón tay dơ bẩn của bé từ trong miệng ra, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa, nhếch môi gì.

      “Chú ơi, cha cho chú biết tên cháu là gì sao?”

      Hầu kết Diệp Thanh Dương lên xuống hai lần, nhìn ánh mắt long lanh nước của đứa bé trước mặt, đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên mình bị ấy ném vào con suối tên là Thanh Hà ở trại huấn luyện. Đêm đó ánh trắng chiếu rọi, nước suối trong vắt giống như ánh mắt của bé này đây - - tinh khiết, xinh đẹp.

      “Có, Diệp Oanh Khê. Cha cháu có nhắc với chú, cháu tên là Diệp Oanh Khê”

      “Cha cháu cũng họ Diệp hả?” nhóc nghe xong cười khanh khách, “Tên này dễ nghe.”

      “Đúng rồi, rất êm tai, rất xinh đẹp.” Diệp Thanh Dương sờ sờ đầu , bỏ tất cả vào trong túi xách, rồi lại cất hết sách vở vào trong túi xách để mang sau lưng. Lúc này hai người mới nắm tay nhau từ biệt Chung Lâm.

      “Bác ơi, về sau gọi cháu là Diệp Oanh Khê nhé, cháu cũng có tên dễ nghe rồi.” Đương nhiên hiểu được khí ly biệt. Có lẽ, nghĩ mình được cái chú trước mặt và bác trai thay phiên nhau nuôi dưỡng, qua khoảng thời gian nữa trở về, “Bác, sau thời gian nữa cháu trở lại, chỉ lúc thôi, cha cháu nhất định tới đón cháu, đến lúc đó cháu và ông về thăm bác, được ?”

      “Được…” Chung Lâm giống như thường ngày, vỗ vỗ đầu của bé, nghẹn ngào dặn dò: “ theo chú về bên kia phải biết ngoan ngoãn nghe lời chú ấy, có biết ?”

      “Dạ.” nhóc gật đầu đồng ý.

      tay Diệp Thanh Dương cầm túi xách, tay dắt bé, gật đầu chào Chung Lâm rồi ra cửa. Chung Lâm đứng bên cạnh cửa, nhìn bóng lưng hai người dưới ánh trăng càng lúc càng xa, mơ hồ nghe được tiếng chuyện trò của hai người, rốt cuộc nước mắt tuông trào. Tô Uyển, tôi đối với em, cuối cùng cũng có gì tiếc nuối rồi.

      “Chú ơi, chú tên là gì?”

      “Diệp Thanh Dương.”

      “Vậy là họ Diệp hả? tốt… Chú Diệp, về sau cháu muốn chú gọi tên cháu hoài nhé. Cháu thích tên của cháu.”

      “Ừ, Oanh Khê…”

      Diệp Oanh Khê hài lòng bật cười. Tiếng cười ‘khanh khách’ trong trẻo vang trong đêm tối rất êm tai.
      Last edited: 29/11/15
      hoadaoanh, Snow, huyenlaw687 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      02 Nghe lời chú

      Lúc Diệp Oanh Khê theo Diệp Thanh Dương trở lại thành phố G trời rạng sáng. ngày hỗn loạn, mới vừa rồi khóc lâu như vậy, khi leo lên xe, Diệp Oanh Khê ngửa đầu dựa vào lòng Diệp Thanh Dương ngủ thiếp . Cũng bởi vì trời tối, xe chỉ có hai người bọn họ. Nhân viên bán vé ngồi ở vị trí đầu tiên, ngủ gà ngủ gật. Diệp Thanh Dương cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng mình, khẽ thở dài tiếng.

      Tuy rằng bây giờ mang đứa bé trở lại, nhưng với tình trạng giờ của , thể nào đăng ký hộ khẩu được. Nếu có hộ khẩu chuyện nhập học nhất định gặp khó khăn. Bây giờ xem ra gấp gáp mang người trở về là quá nóng vội. học đại, tốt nghiệp trung học liền vào quân đội, tính ra cũng ba năm ròng rã rồi. So với bộ đội bình thường, đãi ngộ của bọn họ có chút tốt hơn, tiền trợ cấp của cũng có thể nuôi nổi đứa bé, cho nên chưa hề có ý định đưa bé này về nhà mình nhờ cha mẹ nuôi dưỡng. Chỉ là bây giờ gặp phải vấn đề nan giải như thế này hết cách. Chuyện hộ khẩu phải nhờ gia đình giúp đỡ rồi.

      biết có phải Diệp Oanh Khê trong lòng Diệp Thanh Dương mơ phải ác mộng hay , ưm tiếng, hiểu sao giẫy dụa thân mình. Diệp Thanh Dương bắt chước bộ dạng của mẹ lúc vỗ về ru em trai ngủ, vỗ lên lưng bé hai lần. Trong chốc lát, bé lại vào giấc ngủ nặng nề.

      Xuống xe, Diệp Oanh Khê vẫn tỉnh lại, khuôn mặt nhắn dơ bẩn cọ tới cọ lui lên bộ quân trang của Diệp Thanh Dương. Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ gương mặt của bé, giọng : “Oanh Khê, ngủ nữa, về nhà trước .”

      “Dạ…” Đến cùng vẫn là đứa bé, nhướng mắt trả lời, nhưng từ đầu tới cuối mắt vẫn mở ra.

      Tài xế ngồi ở vị trí lái xe kiên nhẫn, thúc giục. Diệp Thanh Dương đành phải tay cầm cặp sách, tay luồn qua đầu gối của , dùng sức ôm bé lên, xuống xe. Mặc dù đứa bé bảy tuổi này rất gầy, nhưng cũng có sức nặng, ôm hồi cánh tay bắt đầu nhức mỏi. Diệp Thanh Dương quỳ gối xuống, đặt đùi, lây hai lần, : “Oanh Khê ngoan, tự mình được ? Để tay chú nghỉ ngơi chút rồi lại ôm cháu nữa nhé, được ?”

      Diệp Oanh Khê nghe lời, gật gật đầu, lại dùng sức dụi dụi mắt, lạng quạng đứng dậy, khoát tay lên tay Diệp Thanh Dương, giọng vẫn còn mớ ngủ: “Chú ơi, cháu tự mang cặp sách được.”

      sao, chú xách giỏ và cặp, cháu theo chú là được. Chút nữa chúng ta về tới nhà, cháu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai dậy sớm, còn có rất nhiều chuyện phải làm.” Diệp Thanh Dương vui vẻ sờ sờ đầu bé, nắm tay bé tiếp tục về phía trước.

      Bước chân Diệp Oanh Khê bé , có chút chạy theo kịp, gần như dọc theo đường đều bị kéo . Bóng lưng cao lớn của nằm trong tầm mắt của bé, tự nhiên sinh ra loại cảm giác an toàn, nhanh chóng chiếm cứ trái tim trống rỗng bảy năm qua của . Diệp Oanh Khê biết đó là loại cảm giác gì, chỉ là cảm thấy trái tim lơ lửng trong lồng ngực nhiều năm qua cuối cùng cũng bị bàn tay rắn chắc nắm lại. rất thích loại cảm giác an toàn này. Giờ phút này, trong đầu bé chỉ có ý tưởng, lời thề, hứa hẹn - - ngoan ngoãn nghe lời của chú, chú cho mình khát vọng mà bản thân ao ước nhất, giống như ước mơ có cha giống như những bạn bè khác. ần lo lắng sợ hãi nữa rồi.

      “Chú ơi…” Diệp Oanh Khê kẹo tay Diệp Thanh Dương.

      “Hả?” Diệp Thanh Dương quay đầu nhìn .

      “Ngày mai cháu có thể học sao? Nghe bác mẹ muốn cho cháu đọc nhiều sách đó.”

      “Ngày mai còn phải làm vài thủ tục, có thể phải chờ mấy ngày. Chỉ là, cháu cần gấp gáp, chú nghĩ cách an bày mọi chuyện nhanh.” Diệp Thanh Dương kín đáo nhíu mày, suy nghĩ lát rồi lại hỏi: “Oanh Khê, cháu hãy với chú, trước kia mẹ cháu có từng tới gặp cháu ?”

      có.” Diệp Oanh Khê cúi đầu, ngón tay có chút khẩn trương, vân vê nút áo, “Bác trai thường nhắc tới mẹ. Bác ấy nếu mẹ muốn tìm cháu, tự bà trở lại. Bác ấy còn mẹ thích những đứa bé khóc lóc suốt ngày tìm cha mẹ.”

      “Chú biết rồi. Bác của cháu rất đúng, là chú nên hỏi câu này.” Diệp Thanh Dương cười với bé, đứng thẳng lên: “Mệt lắm ? Có muốn chú bế lên ?”

      mệt, cháu tự được mà.” Diệp Oanh Khê ngẩng đầu, cười cách ngọt ngào, tự động nhét bàn tay bé của mình vào tay của Diệp Thanh Dương, nắm chặt, “Chú à, cháu có thể làm rất nhiều việc. Chú đừng… ghét bỏ cháu…”

      Nghe được những lời này, Diệp Thanh Dương nhíu mày. Ghét bỏ? nhạy cảm… nhớ tới đêm đó trước khi , người kia lời này: “Tôi chưa từng làm tròn trách nhiệm của mình. Tôi cầu mong cả đời nó ăn ngon mặc đẹp, tôi chỉ hi vọng con bé có thể khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành. Đây là hi vọng lớn nhất của tôi, tôi muốn cho con bé mái nhà. Nếu như… rốt cuộc tôi thể trở về, như vậy cậu thỏa mãn ý nguyện của tôi . Tôi tin cậu, phó thác con bé cho cậu, tôi yên tâm!”

      thiếu nợ người kia, dùng cả đời hoàn lại cũng còn chưa đủ. chỉ hi vọng giúp ấy hoàn thành tất cả những gì ấy thể hoàn thành, cho dù chuyện đó đối với bản thân mà vô cùng khó khăn. Khoảng chừng hai năm trước, lần đầu tiên tham gia đội ngũ kia, ‘ buông tay’ là ba chữ mà người kia dạy cho . Bởi vậy, giây phút mà quyết định tìm Oanh Khê, nghĩ tới buông tay. Khó khăn lớn cỡ nào, mình vẫn có thể tiếp tục gánh vác. Chỉ cần nguyện vọng cuối cùng của ấy có thể thực được, cảm thấy tất cả là đủ lắm rồi, đáng giá lắm rồi.

      Lúc trở lại nơi đóng quân, bảo vệ cổng nhìn thấy từ xa, vẻ mặt cảnh giác dần dần biến mất khi họ tới gần, cuối cùng thậm chí nhếch môi cách ngây ngô: “Về rồi? bé này là ai?”

      “Cháu .” Diệp Thanh Dương trả lời thản nhiên, cũng giải thích thêm, kéo tay Diệp Oanh Khê vượt qua cảnh vệ gác cổng, tiếp tục .

      “Ánh mắt cháu của rất xinh đẹp. Chỉ là bộ dạng này nhìn rất quen thuộc, giống như…”

      “Trước mặt con nít nên ăn lung tung!” Diệp Thanh Dương đột nhiên đứng lại, quay đầu trừng mắt hung dữ, giọng điệu lạnh lùng như lưỡi băng, đâm thẳng lên người đối phương.

      Đối phương sửng sốt, phản ứng trở lại, mấy ngón tay có chút khẩn trương run run mở to mắt nhìn bé của Diệp Thanh Dương, : “ xin lỗi, nhất thời tôi có chút… Có số lời phải nên dùng não, đừng để ý…”

      “Ừ.” Diệp Thanh Dương hừ lạnh tiếng, cũng làm quá, tiếp tục bước .

      Dọc theo đường , Diệp Oanh Khê ngừng xoay người nhìn lại cảnh vệ gác cổng, rồi lại thỉnh thoảng ngước mặt nhìn Diệp Thanh Dương, giống như có gì muốn hỏi. Diệp Thanh Dương vẫn luôn chú ý đến những động tác của bé, đến lần thứ tư bé xoay người, đè lại bả vai gầy gò của , cau mày kéo ngón tay từ trong miệng của bé ra: “ được mút tay, vệ sinh… Vì sao cứ quay lại nhìn phía sau?”

      “Chú ơi, trễ thế này, tại sao chú kia ngủ? Chú ấy mệt hả?” Diệp Oanh Khê chính là thắc mắc về vấn đề này, nhưng lại dám hỏi Diệp Thanh Dương, vô cùng tò mò.

      Diệp Thanh Dương lườm người kia cái, thản nhiên câu: “Đó là trách nhiệm của chú ấy”, rồi thêm lời nào cả.

      “Chú ơi, vừa rồi chú kia cháu lớn lên giống ai ạ?” Diệp Oanh Khê có chút nơm nớp lo sợ hỏi, thấy Diệp Thanh Dương hơi nhếch môi lại hỏi tiếp: “Là cha cháu sao? Chú biết cha của chúa, chú kia biết chú, có phải cũng biết luôn cha cháu ?”

      Ánh mắt Diệp Thanh Dương sững sờ, bước chân khẽ dừng lại, biết trả lời bé như thế nào. Lần đầu tiên trước mặt đứa bé, bắt đầu hoảng sợ. Đối với cha của mình, đứa bé này có quá nhiều ý niệm cố chấp. Nếu như… đến khi bé biết được cha mình còn đời này nữa, ra sao đây? dám mạo hiểm, cũng muốn mạo hiểm. Diệp Oanh Khê là huyết mạch cuối cùng của người kia, ý nghĩa nào đó mà , bé chính là người kéo dài sinh mạng của .

      Có lẽ lúc trước đối với , Diệp Oanh Khê chỉ là bé rất đổi bình thường. Nhưng bây giờ Diệp Oanh Khê chính là toàn bộ bảo vật trân quý thể xói mòn trong cuộc đời của . Nếu , Diệp Thanh Dương nắm giữ sinh mệnh của bản thân, như vậy, giờ Diệp Oanh Khê chính là máu huyết duy trì sinh mạng của , là chất dinh dưỡng nuôi sống . từng trải qua ngày tháng tốt, đây là tiếc nuối lớn nhất đời này của .

      “Chú ơi… cháu sai rồi… cháu hỏi nữa…” Diệp Oanh Khê cảm nhận bàn tay của Diệp Thanh Dương càng ngày càng siết chặt tay , khiến bé vô cùng đau đớn, tưởng rằng mình làm sai điều gì, chọc giận , có chút sợ hãi rụt về phía sau.

      Diệp Thanh Dương nghe được giọng của bé mang theo vài phần nức nở, phục hồi lại tinh thần, nhàng ôm lấy : “Oanh Khê, chú và cháu giao hẹn điều, có được ?”

      “Điều gì hả?” Giống như bé rất thích có người ôm mình, ôm cái, liền tự động tựa đầu gần cổ của cọ xát, giống như cử chỉ làm nũng của chú chó con.

      “Cha cháu làm chuyện vô cùng quan trọng, rất thích có người quấy rầy ông ấy.’ Diệp Thanh Dương nhích lại gần đầu của bé, cười : “Cho nên chúng ta phải nghe lời, để cha làm xong sớm công việc, sau đó chúng ta có thể gặp cha rồi.”

      “Vậy lúc nào cháu có thể gặp cha đây?” Vô ý thức, theo thói quen, Diệp Oanh Khê lại đưa ngón tay vào miệng mút.

      “Đợi đến khi Diệp Oanh Khê của chúng ta trưởng thành, cha trở về.” Diệp Thanh Dương biết bé này vì sao lại thích mút tay như vậy, chỉ còn cách kéo ngón tay của bé từ trong miệng ra cách nhẫn nại. Nhìn nước miếng vẫn còn dính lại mặt, Diệp Thanh Dương mỉm cười bất đắc dĩ.

      “Dạ, cháu đây hứa hỏi nữa… Chú ơi, chúng ta ngoéo tay .” Diệp Oanh Khê đưa ngón tay sáng lấp lanh ra trước mặt Diệp Thanh Dương.

      Diệp Thanh Dương nhìn thấy, tiến cũng được, lùi cũng xong. Trước ánh mắt thuần khiết của bé này, hoàn toàn bại trận, đưa ngón tay ngoéo lấy ngón tay đầy nước bọt kia.

      Hai người ngoéo tay xong, Diệp Oanh Khê lắc lắc thân mình trong lòng , giọng non nớt thiếu dè dặt trước kia, có chút vui mừng: “Chú ơi, cháu tự mình được…”

      Diệp Thanh Dương nhìn bé mang cặp sách lên lưng, ngoan ngoãn nắm lấy tay mình, đứng bên cạnh, cười thoải mái. bé này đáng .
      Last edited: 29/11/15
      hoadaoanh, huyenlaw68, Abby3 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      03 Nhà

      Lúc hai người về tới ký túc xá cả tòa lầu đều tối đen như mực. Diệp Thanh Dương dậm chân nhè , đèn cảm ứng thanh vì có tiếng động mà sáng lên. xoay người, xoa đầu bé, giọng hỏi: “Mệt ?”

      Diệp Oanh Khê ngáp, dụi mắt, giọng mơ mơ màng màng, ràng bộ dạng rất mệt mỏi, nhưng lại cố gắng chống đỡ tinh thần, : “ mệt… Chú ơi, còn bao lâu nữa mới đến nhà? Cháu buồn ngủ quá…”

      “Buồn ngủ mà còn mệt?” Diệp Thanh Dương bật cười vui vẻ, tay để đầu Diệp Oanh Khê trượt xuống cặp má phúng phính của bé, nhéo nhéo, : “Đói bụng ? Có muốn ăn gì trước khi ngủ ?”

      Buổi tối trước khi rời , hai người đều ăn cơm, cũng chả có tâm tình để ăn. Diệp Oanh Khê rất đói bụng, nhưng dọc theo đường rất sợ hãi, dám hỏi Diệp Thanh Dương. Sau đó cưỡng lại mệt mỏi, ngủ thiếp . Lúc tỉnh lại lượng đường trong cơ thể được phân hủy, cảm giác đói bụng còn. Lúc này nghe tới Diệp Thanh Dương nhắc tới, cảm giác đói bụng lại dâng lên, bé có chút mắc cỡ, ôm bụng, ngượng ngùng gật đầu.

      Diệp Thanh Dương vỗ vỗ gương mặt của , dẫn người vào tầng lầu. Tuy rằng chỗ ở của Diệp Thanh Dương có hai phòng, nhưng tổng thể mà có gì rộng lớn. Tốt ở chỗ là trong phòng trưng bày nhiều đồ, cho nên nhìn vào thấy quá chật chội. Diệp Oanh Khê đứng trước cửa nhìn vào bên trong phòng bài biện gọn gàng sạch , dám nhúc nhích.

      Diệp Thanh Dương xoay người đóng cửa lại, đẩy đẩy cái: “Vào thôi. Về sau đây chính là nhà.”

      Diệp Oanh Khê cúi đầu nhìn thoáng qua đôi giày dơ bẩn, đỏ mặt, dè dặt hỏi: “Bên trong sạch … Chú ơi, cháu có cần phải cởi giày ra ạ?”

      Lỗ tai Diệp Thanh Dương rất thính, cho dù giọng của bé có giảm xuống đến mức thấp nhất, nhưng vẫn nghe rất ràng. cau mày nhìn chút, bỏ túi đồ trong tay ra, ngồi xổm xuống. Người vừa động tay tháo ra được giây giày của bé, nâng bắp chân của bé lên, dùng chút sức có thể cởi giày ra dễ dàng: “Ngày mai chú dẫn cháu mua quần áo, mua giày, sau đó mua luôn đồ dùng học tập. Mấy ngày nữa cháu tới trường rồi.”

      Diệp Oanh Khê mang giày, đứng sàn nhà lạnh lẽo, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười rực rỡ : “Cảm ơn chú!”

      Diệp Thanh Dương sờ sờ đầu bé, sau đó lấy đôi dép lông từ trong tủ giày ra, đặt xuống bên cạnh chân của Diệp Oanh Khê: “Nơi này của chú có dép của em bé, ngày mai chúng ta ra ngoài mua! Oanh Khê thích loại nào?”

      “Cháu biết…” Diệp Oanh Khê lại đưa ngón tay vào miệng.

      “Chú từng thấy tầng lầu Cao Triết Xuyên có đôi dép lông xù thỏ con, ngày mai chú mua cho con đôi… Oanh Khê có thích thỏ con ?” Diệp Thanh Dương vừa vừa kéo ngón tay từ trong miệng của bé ra, dỗ dành : “ được mút tay. Đây là thói quen tốt.”

      Vốn là Diệp Oanh Khê đưa tay tới tận mép miệng nhưng rồi có chút mệt mỏi bỏ xuống, gật gật đầu. Diệp Thanh Dương mang túi xách lớn vào căn phòng, để Diệp Oanh Khê ngồi ghế sa lon, rồi tự mình xuống bếp. Chỉ lát sau, bưng ra hai tô mì, bảo Diệp Oanh Khê đến phòng ăn để ăn. nhóc ngửi được mùi thức ăn, miệng ứa nước miếng, mắt nhìn chằm chằm bàn ăn, vừa nghe thấy giọng của chạy nhanh tới.

      Thường ngày, Diệp Thanh Dương đều ăn cơm ở căn tin, căn bản là ít về nhà, bàn cơm đóng ít bụi bặm. Diệp Thanh Dương tiện tay tính lấy bộ quần áo cũ treo chiếc ghế bên cạnh, chuẩn bị lau bàn bị Diệp Oanh Khê ngăn lại.

      Tiểu Oanh Khê kéo bộ quần áo cũ trong tay của Diệp Thanh Dương qua để bên, vào phòng bếp, tìm được cái khăn , màu đậm, bên có chút dơ bẩn màu nâu. bé nghĩ đây có thể là khăn lau bàn, giặt sơ khăn trong nước cho sạch , trở lại phòng ăn, quỳ gối ghế, lau bàn cách tỉ mỉ.

      Diệp Thanh Dương bưng hai chén mì nóng bốc hơi trong tay, che mờ ánh mắt. Qua khói trắng mờ mờ, chỉ nhìn thấy cơ thể nho của , quỳ ở nơi đó, đưa tấm lưng dịu dàng về phía , tay chống bàn, tay kia cầm khăn lau tới lau lui ở bàn.

      Thời gian trong ngày của Diệp Thanh Dương chia ra làm hai phần, phần ở chỗ huấn luyện, chỗ này chiếm hết 70% thời gian của , 30% còn lại gần như ở trong nhà, dùng để nghỉ ngơi. Mặc dù trong phòng bài biện chỉnh tề, nhưng hoàn toàn xuất phát từ thói quen của quân nhân, mà phải là cố ý thu dọn. Bình thường chú ý lắm về vấn đề này, bây giờ chỉ vì hành động dịu dàng nho của bé lại vô ý khiến trái tim ấm áp.

      Ít nhất nơi này xem như là mái nhà, còn đơn giản chỉ là nơi để nghỉ ngơi.

      “Chú ơi, sạch rồi.” Diệp Oanh Khê ngẩng đầu lên, giọng trong trẻo.

      Diệp Thanh Dương phục hồi lại tinh thần, chân tay luống cuống đặt tô lên bàn, đưa đũa cho Tiểu Oanh Khê: “Ăn , ăn xong rồi ngủ.”

      Diệp Oanh Khê gật gật đầu, ngoan ngoãn ăn hết mì. Sau khi Diệp Thanh Dương thu dọn bát đũa vào phòng bếp rửa xong, ra ngoài thấy dựa người vào ghế sa lon ngủ. nhón chân tới, vén mái tóc che phủ gương mặt của bé ra, nhìn trầm lắng hồi, với tay lấy áo khoác quân phục treo bên cạnh, phủ lên người , sau đó đứng dậy vào phòng. Sau khi thu dọn hành lý của bé xong, lại trở vào phòng tắm, bưng ra chậu nước sạch và khăn lông mới. Bàn tay cầm súng cầm dao nhúng khăn vào nước, cẩn thận chà rửa gương mặt nhắn và bàn tay của bé. Toàn bộ quá trình hề đánh thức bé, bởi vì cố gắng hết sức thể nào lau hơn như thế nữa.

      Sau khi làm xong tất cả mọi việc, ôm bé vào phòng ngủ. Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi thứ cho , mới bắt đầu kéo lê thân thể mệt mỏi của mình vào phòng tắm. Bởi vì lo sợ bé này quen giường, dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào rồi nhảy ra. Phòng ngủ rất yên tĩnh, từ từ thở phào nhõm, chạy ra ban công lấy cái khăn lông khô rồi, vừa vừa lau tóc, thuận tiện nhìn xem đứa bé ra sao.

      Cửa khép hờ, trong phòng mở đèn, nhưng thị lực ban đêm của rất tốt, gần như có thể nhìn thấy trong nháy mắt, bóng dáng kia núp ở đầu giường. Trong lòng quýnh lên, vội vàng bật công tắc điện, cả phòng sáng trưng. Cơ thể bé của nhóc cuộn tròn lại, co rúm, giống như con mèo con bị chủ nhân bỏ rơi.

      “Sao thế?” Diệp Thanh Dương bước đến gần, ôm bé vào lòng, dỗ dành: “Oanh Khê ngoan, đừng sợ, có chú ở đây.”

      “Chú ơi... Cháu muốn trở về, cháu phải về!” Diệp Oanh Khê nằm trong lòng , mở mắt, chỉ nắm chặt áo , thầm năn nỉ: “Chú ơi… Đưa cháu về , đưa cháu về. Cháu muốn ở chung với bác trai…”

      phải mới đầu được rồi hay sao? Về sau Diệp Oanh Khê theo chú, chú thay thế bác trai chăm sóc cho cháu…” Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ thở dài.

      muốn muốn… cháu sợ cháu sợ…”

      “Oanh Khê sợ cái gì? Có chú ở chỗ này, chú ở chung với Oanh Khê, Oanh Khê cần phải sợ…”

      “Cháu…” Diệp Oanh Khê ngập ngừng hồi lâu, rồi mới khóc nức nở trả lời: “Cháu sợ tối. Trước kia đều là bác trai ngủ với cháu, cháu dám ngủ mình.”

      Diệp Thanh Dương nhớ tới hôm nay, trong căn nhà gỗ lụp xụp, chỉ có chiếc giường gỗ , ánh mắt kiềm chế được mà tối sầm lại. So đo với đứa bé có gì hay ho? Nghĩ như thế, vỗ lưng Diệp Oanh Khê, ôm bé trở lại phòng mình. Tiểu Oanh Khê nắm áo buông, vùi mình vào lòng của .

      cúi đầu, cạ cạ gò má mình lên trán của bé, : “Ngoan, ngủ ! Chú ở bên cạnh, nếu có chuyện gì, chú trông chừng con, phải sợ…”

      Diệp Oanh Khê vừa nức nở vừa mơ màng ngủ thiếp . Diệp Thanh Dương sợ đánh thức bé dậy, cho nên duy trì tư thế nằm nghiêng, dám trở mình. Mình mới vừa hai mươi tuổi, biết mang đứa bé này về đâu? Hơn nữa phần lớn thời gian đều ở dành cho việc huấn luyện, có thời gian đâu mà chăm sóc bé đây? Nhưng mà nếu giao bé cho người khác chăm sóc, yên lòng. Trải qua đêm nay, lại càng thể để bé rời khỏi mình, đứa bé này quá nhạy cảm. ra nhìn ra được, có chút ỷ lại mình. như vậy, vất vả cứ vất vả, phải tất cả mọi thứ đều phải tự mò mẫm mới biết hay sao? Làm gì có chuyện lần biết, chắc hẳn nuôi dưỡng đứa bé cũng giống vậy thôi.

      Diệp Thanh Dương nghĩ như vậy, từ từ chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, theo thói quen, liền trở mình, đứng lên mặc quần áo, hề để ý trong lòng lại có thêm người. Bởi vì động tác của , Diệp Oanh Khê ngã lăn ra giường. Diệp Thanh Dương hết hồn, nhìn mím mím môi, bộ dạng nửa tỉnh nửa , lật đật đưa tay vỗ vỗ cánh tay của .

      Có lẽ tối qua ngủ quá trễ, Diệp Oanh Khê chỉ ưm hai tiếng khi vỗ , quay đầu , ngủ tiếp. Diệp Thanh Dương nhàng rời giường, mặc quần áo vào, rửa mặt, xuống lầu, sân huấn luyện, thẳng tới văn phòng. Sau khi xin phép xong, vội vàng tới căn tin mua đồ ăn sáng rồi trở lại ký túc xá.

      nhóc vẫn còn say ngủ, dạng tay dạng chân. Diệp Thanh Dương tới xốc chăn lên, vỗ lên mặt . Đầu tiên là Diệp Oanh Khê ngẩn người ra, sau khi mở mắt nhìn thấy Diệp Thanh Dương ngáp dài, chu miệng ra : “Chú ơi… cho cháu ngủ thêm chút nữa … Cháu buồn ngủ quá…”

      “Hôm nay phải chợ mua ít đồ, trở về rồi ngủ tiếp, ngoan…” Diệp Thanh Dương vừa vừa lấy quần áo cho bé.

      Diệp Oanh Khê hiểu chuyện gật đầu, dựa vào người nhưng vẫn mở mắt ra được. Hai bàn tay nhắn ngừng dụi dụi mắt. Diệp Thanh Dương nhìn bộ dạng trẻ con của , khỏi bật cười, ra tay giúp bé mặc quần áo vào, sau đó còn đứng dậy lấy lược đưa cho : “Oanh Khê, mình phải chải tóc. Chú chuẩn bị đồ ăn sáng cho cháu rồi.”

      Lúc này bé mới ngồi thẳng lên cách bất đắc dĩ, nhận lấy lược. Hai người ăn sáng xong ra cửa, Diệp Thanh Dương ôm Diệp Oanh Khê xuống lầu. được nửa đường gặp được cấp . tay ôm bé, tay ra hiệu đứng chào. Diệp Oanh Khê nhìn thấy, ôm cổ Diệp Thanh Dương, có chút khẩn trương nhìn người đối diện thân quân trang đứng nghiêm thẳng tắp.

      Người kia điềm đạm nhìn , hỏi Diệp Thanh Dương: “Đây là con của Tô Uyển?”

      “Dạ!”

      “Có hộ khẩu chưa?”

      “Tôi muốn để bé ở chỗ cha mẹ tôi trước . Bây giờ bé muốn tới trường cũng phải cần hộ khẩu.”

      “Trước tiên có thể chuyển tới chỗ quân đội. Hộ khẩu quân đội có thể nhập học dễ dàng, huống chi bé lại còn nhập học nửa chừng. Đợi đến khi cậu có gia đình, có thể cho bé nhập vào hộ nhà cậu.”

      “Dạ! Cám ơn đội trưởng!”

      Đối phương gật đầu, lại nghiêng đầu nhìn Diệp Oanh Khê cái, thở dài, cuối cùng rời .
      Last edited: 29/11/15
      huyenlaw68, laula, sanone21122 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      04 Của con

      Nguyên cả buổi sáng, hai người loay hoay trong cửa hàng tổng hợp. Sau khi Diệp Thanh Dương dẫn Diệp Oanh Khê mua quần áo giày dép, dụng cụ văn phòng và ít vật dụng cần thiết hàng ngày, do dự hồi, sau đó vẫn là quyết định mang Diệp Oanh Khê về nhà chuyến. Ở trong quân đội, muốn ông bà cụ biết về đứa bé này phải là khó, nhưng nếu quyết định muốn xem đứa bé này như là người nhà đương nhiên phải cần thừa nhận của người nhà.

      Hình như Diệp Oanh Khê nhìn thấu phiền não của Diệp Thanh Dương, đưa tay chọc chọc cánh tay của , ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng: “Chú ơi… có phải cháu mua quá nhiều đồ hay ? Nếu vậy mình trả lại váy này nhé, cháu mua nữa.”

      Trải qua tối hôm qua, Diệp Thanh Dương rất đau đầu vì nhạy cảm của bé này. cũng hiểu, đứa bé có cha mẹ từ có cảm xúc như vậy cũng rất bình thường. Tất cả mọi chuyện chỉ có thể từ từ mà , gấp gáp cũng vô ích thôi. Nghĩ đến đây, thở hắt hơi từ lồng ngực nặng nề ra, xoa xoa đầu của Diệp Oanh Khê, cười : “ có… Chú nghĩ, lâu như vậy rồi, cháu có mệt hay ?”

      Diệp Oanh Khê vừa nghe như vậy, nụ cười tươi rói ra trong nháy mắt. bé mặc bộ quần áo trắng tinh, ngây ngô đáng giống như nụ hoa vẫn còn chưa hé nhụy. Diệp Thanh Dương nhìn thấy nụ cười mặt của bé, trong đầu khỏi nghĩ tới lần đầu tiên gặp gỡ Tô Uyển. Người con kia mặc chiếc đầm vải bông, tươi cười rạng rỡ

      Khi đó, gần như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn người đàn ông bên cạnh . Đúng vậy, người con xinh đẹp như vậy, lịch nhã nhặn như vậy, người đàn ông nào lại muốn ôm vào lòng cách thân mật đây? Nhưng có ai lại có thể nghĩ đến, khi đó Tô Uyển lén lút sinh được đứa bé rồi chứ? Người trước thân mật khắng khít, ngọt ngào hạnh phúc, người sau biết phải gặp áp lực thế nào.

      “Chú ơi, chú suy nghĩ gì thế?” Diệp Oanh Khê bắt gặp ánh mắt gắt gao của Diệp Thanh Dương nhìn chằm chằm phía trước lắc lắc tay , ngửa đầu mở to mắt, hỏi.

      “Oanh Khê, về nhà với chú gặp ông bà Nội, có được ?” Diệp Thanh Dương sợ hiểu mình ám chỉ ai, lật đật giải thích: “Cũng chính là cha mẹ của chú. Sau này bọn họ cũng là người nhà của Oanh Khê.”

      Tiểu Oanh Khê biết cha mẹ của chú Diệp trước mặt đây có quan hệ gì với mình, nhưng vừa nghe tới hai chữ ‘người nhà’, cảm thấy máu trong người cũng ấm lên. Lúc trước có nhà, chỉ có bác trai ở chung trong căn nhà gỗ . Nhưng bây giờ khác xưa, bé có người chú rất quan tâm mình. Chú ấy quen biết với cha mẹ mình, chừng còn là bạn tốt cơ đấy. Hơn nữa chú còn có người nhà, chú bọn họ cũng là người nhà của mình. Suy cho cùng bé vẫn còn là đứa trẻ, bởi vì ý nghĩ này mà kích động vô cùng, tung tăng nhảy nhót lôi kéo Diệp Thanh Dương về phía trước.

      “Vậy chú ơi, mình nhanh chút !”

      Diệp Thanh Dương thở dài, nhìn vẻ hưng phấn của Diệp Oanh Khê. Tất cả đều phải từng bước , nếu như gia đình chấp nhận đứa bé này, vậy cũng sao cả, mang bé về quân đội, bọn họ cũng làm gì được, giống như lúc trước khăng khăng đòi vào trường quân đội.

      Diệp Oanh Khê dựa vào lòng Diệp Thanh Dương, ngồi sau xe taxi, nhìn loạt dãy nhà biệt thự màu trắng thỉnh thoảng xuất ven đường, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, miệng há tròn, quay đầu hỏi: “Chú ơi, ông bà nội cũng ở trong những căn nhà xinh đẹp như vậy sao?”

      “Đúng vậy… Oanh Khê thích ?” Diệp Thanh Dương vuốt vuốt tóc tóc của bé ngồi trong lòng, hỏi.

      “Dạ!” Diệp Oanh Khê hăng hái gật đầu, rồi lại bổ nhào ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật chung quanh, “Nơi này xinh đẹp.”

      “Ngoan, ngồi xuống…” Diệp Thanh Dương cau mày, kéo bé ngồi lại đàng hoàng, “Lát nữa vào nhà, thấy ông bà nội phải chào hỏi, biết ?”

      “Dạ.” Diệp Oanh Khê nghe xong lại hăng hái gật đầu, trong mắt tràn đầy hưng phấn nhìn những ngôi biệt thự ven đường qua cửa sổ.

      Lúc Diệp Thanh Dương dẫn Diệp Oanh Khê vào cửa, bé em họ ở nhà nhìn thấy người họ mặt lạnh như tiền sợ hãi, vội vàng núp sau lưng mẹ mình, chỉ lộ ra cái đầu nhắn, tò mò nhìn bé đứng bên cạnh họ.

      chịu trở lại?” Mẹ Diệp để ly cà phê tay xuống, lạnh nhạt liếc mắt nhìn bé đứng bên cạnh Diệp Thanh Dương cái, kín đáo nhíu mày, rồi giãn ra rất nhanh, lạnh lùng hỏi: “Đứa bé này là ai?”

      Diệp Thanh Dương vẫn trả lời, ngoắc bé em họ tới: “Diệp Tử, đây là Diệp Oanh Khê, hai người các em ra vườn hoa chơi .”

      bé em họ nhìn mẹ mình cái, rồi lại nhìn họ, cuối cùng nhăn nhăn nhó nhó đứng dậy dắt người bạn kia ra vườn hoa. Diệp Thanh Dương đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn Diệp Oanh Khê và Diệp Tử nhanh chóng làm quen với nhau, chạy đuổi trong vườn thét chói tai vui vẻ. Lúc này mới quay đầu lại : “Con muốn thu dưỡng bé, hộ khẩu theo con vào quân đội.”

      “Con bao nhiêu tuổi? Chưa chi muốn nuôi đứa bé?” Mẹ Diệp nổi giận lên, chỉ chỉ Diệp Oanh Khê trong vườn hoa, : “Rốt cuộc con bé đó là con của ai?”

      “Nếu như người đồng ý, bé là của con… Nếu như người đồng ý, vậy con còn cách nào khác, con nhất định phải mang đứa bé này bên mình.” Diệp Thanh Dương đứng thẳng tắp bên đó, đối diện với mắt phun lửa của mẹ, chút sợ hãi.

      “Thanh Dương… Những lời này của cháu đúng rồi…” Bác vẫn luôn ngồi bên quan sát sắc mặt của Diệp Thanh Dương thấy ra những lời này có chút bất mãn, nhíu mày: “Mẹ cháu nuôi cháu từ đến lớn, có chuyện gì mà suy nghĩ vì cháu chứ? Hơn nữa, mẹ cháu cũng phải loại người ác độc biết hiểu chuyện. Cháu có thể chút chuyện gì xảy ra với đứa bé này, bác hiểu tình huống rồi mới chuyện. Đột nhiên cháu dẫn đứa bé trở về, bao muốn nuôi dưỡng, nhất thời ai có thể tiếp nhận được?”

      Diệp Thanh Dương nghe xong, nhếch môi gì, cơn giận khắp người cũng tiêu giảm ít. ra phải tôn trọng ý tứ của mẹ, chỉ là lúc đầu mình muốn vào trường quân đội, bà nhất định phản đối. cảm thấy đây là chuyện , có thể bỏ qua bỏ qua, để trong lòng. Chỉ là chuyện này có liên quan tới Diệp Oanh Khê, tuyệt đối thể nhượng bộ. Đây chính là lời hứa của mình, làm sao có thể thực ?

      Mẹ Diệp biết chị em bạn dâu có lòng hòa giải khí, sau khi thở hổn hển mấy hơi, lấy lại bình tĩnh, dằn lại cơn giận, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

      “Lúc ở quân ngũ, cha của bé phụ trách huấn luyện tụi con. Sau này… có lần, cha của cứu mạng con, đó cũng là lần trước con về nhà lấy tiền… tại đứa bé này còn người thân.” Diệp Thanh Dương thở dài, giải thích : “Mẹ… lúc cha bé còn sống, ấy lo lắng nhất chính là bé này… Lúc đó phó thác bé lại cho con, dù thế nào nữa cũng phải chăm sóc cho tốt. Con hi vọng mọi người có thể tiếp nhận bé.”

      “Con tính mang con bé này bên người rồi hả?” Mẹ Diệp vừa nghe được đau đầu, “Vậy về sau con còn muốn kết hôn hả?”

      “Lúc kết hôn, ý kiến của ấy đương nhiên trở thành điều kiện cân nhắc của con. Nếu như đối phương chấp nhận bé, vậy con đây hết lời để .” Diệp Thanh Dương giương mắt nhìn thoáng qua mẹ mình, tiếp: “Con hi vọng mẹ và cha có thể giúp đỡ con.”

      “Hừ, giúp đỡ con?” Mẹ Diệp hừ lạnh tiếng, dùng miệng lưỡi ăn ngang ngạnh trước sau như để che dấu bất đắc dĩ của mình đối với tính nết quật cường của con trai, “Chờ cha con trở lại, con tự mình với ông ấy .”

      “Oanh Khê này…”

      “Là con đặt tên?”

      “Dạ.”

      “Hừ, mẹ biết ngay. Mỗi lần từ quân đội trở về là tụ tập em họ con và đám bạn tốt kia nước suối này, nước suối nọ…” Mẹ Diệp bưng ly cà phê nguội lên, uống ngụm rồi lại cau mày đặt lên bàn, “Buổi tối ở lại ăn cơm . Mẹ ra vườn hoa xem chút, hai đứa biết làm cái gì la hét ầm ỉ lên.”

      “Cám ơn mẹ.” Diệp Thanh Dương khẽ gật đầu, cám ơn, rồi sau đó lên lầu.

      “Ôi… Cả đời này chị bạc tóc vì lo lắng cho hai cha con nhà nó!” Mẹ Diệp thở dài, xoay người nhìn Diệp Oanh Khê cười rất vui vẻ ngoài vườn hoa, “Chị cũng biết chút ít về người cứu Thanh Dương, nghe điều kiện gia đình tốt nên mới lính. Nếu bé này ngoan ngoãn, nuôi dưỡng cũng sao. Dù sao nhà họ Diệp chúng ta phải nuôi nổi đứa bé, huống chi còn là đời sau của ân nhân. Chỉ là qua mấy năm, Thanh Dương phải lập gia đình, có đứa bé lớn như vậy ở bên mình…”

      “Chị dâu cả, chị lo lắng chuyện này để làm gì?” Bác của Diệp Thanh Dương bước tới khuyên nhủ, “Đến lúc đó chỉ cần đứa bé này chính là do chị nhận nuôi. Gia nghiệp của nhà họ Diệp khổng lồ, làm chút chuyện từ thiện cũng phải là chuyện xấu gì. Hơn nữa em thấy con bé này vẫn còn , đạo đức cử chỉ có thể từ từ bồi dưỡng. Chị xem như có thêm đứa con có gì tốt?”

      “Nhìn lại .” Chân mày mẹ Diệp hơi buông lỏng, thong thả bước ra ngoài vườn hoa.

      Buổi tối, cha của Diệp Thanh Dương, Diệp Quốc Đào trở lại, khi nhìn thấy bé ngồi ghế sofa, dựa vào lòng của con trai vui, nhíu mày, nhưng tinh thần vẫn ổn định, bước vào phòng. Mẹ Diệp bước tới nghênh tiếp, liếc mắt ra hiệu. Giọng trầm thấp của Diệp Quốc Đào vang lên: “Thanh Dương, đến phòng sách, cha có việc muốn với con.”

      Diệp Oanh Khê nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của cha chú, có chút sợ hãi rụt vào lòng Diệp Thanh Dương. Diệp Thanh Dương vỗ vỗ lưng của , cười an ủi: “Cháu ở đây chơi với Diệp Tử trước, chờ chú xuống rồi cùng nhau ăn cơm, nghe lời…”

      “Dạ.” Ít nhiều gì Diệp Oanh Khê cũng ý thức được Diệp Quốc Đào thích mình, lúc này dám sáp lại gần Diệp Thanh Dương, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

      Diệp Thanh Dương để ngồi ngay ngắn ghế sofa xong, lại vỗ vỗ đầu , rồi lúc này mới rời bước vào phòng sách.

      Sau khi Diệp Thanh Dương vào cửa, Diệp Quốc Đào cũng gì, chỉ là điếu thuốc này tới điếu thuốc kia, hút liên tục. Diệp Thanh Dương nhìn sắc mặt khó coi của ông, cũng lên tiếng, lưng thẳng tắp, ngón giữa hai tay kề sát khe quần, dùng dáng dấp tiêu chuẩn của quân nhân đứng trước bàn sách bằng gỗ màu vàng đen.

      “Chuyện của đứa bé này, mẹ con đại khái với cha. Rốt cuộc là con tính thế nào?” Sau hồi, Diệp Quốc Đào mới phun ra vòng khói, hỏi.

      “Làm người giám hộ của bé, nuôi lớn tốt.” Lúc Diệp Thanh Dương câu này, ánh mắt nhìn cha mà lại nhìn chằm chằm cái gạt tàn thuốc bàn sách.

      “Con muốn nuôi dưỡng cũng được, mang về nhà , cha và mẹ con chăm sóc con bé. người thanh niên mới hai mươi tuổi mà mang theo đứa bé còn ra thể thống gì?”

      được!” Diệp Thanh Dương phản đối, chút do dự, “ bé rất nhạy cảm, con thể mạo hiểm.”

      “Con tin tưởng cha và mẹ của con?” Diệp Quốc Đào nổi giận, đập cái rầm lên bàn viết, “Vậy con cũng đừng hòng nuôi dưỡng nó!”
      Last edited: 8/12/15
      hoadaoanh, Snow, huyenlaw685 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :