1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhiếp chính vương phi - Diệp Dương Lam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Nhiếp Chính Vương Phi

      Tác giả: Diệp Dương Lam

      Tình trạng sáng tác: Hoàn

      Thể loại: Đầy đủ: cung đấu, gia đấu, song cường, thịt thà đầy đủ ...

      Gồm 4 quyển:

      Quyển 1: Bé mồ côi Hầu phủ loạn kinh thành
      Quyển 2: Giả Phượng Chân Long Náo Cung Đình
      Quyển 3: Nhan Khuynh Thế Nghịch Hoàng Quyền
      Quyển 4: Nhiếp Chính Vương phi định Càn Khôn

      Chuyển ngữ: Mel
      Giới thiệu:

      Phụ thân tử trận, mẫu thân chết thảm, huynh trưởng kinh tài tuyệt diễm bỏ mạng, là ghen tị tài?

      Bên trong hầu phủ, mưu trùng trùng, tiểu muội xuyên dị thế mà đến, nhưng vẫn tránh khỏi kiếp, công lý ở đâu?

      Dịch Minh Lan chết ở bãi tha ma, trọng sinh trở về, lúm đồng tiền tươi như hoa.

      Đầu óc xuyên , cùng với tâm địa trọng sinh, chúng ta hãy xem cuối cùng là ai đùa chết ai?

      Đế Quốc hoàng thành mưa gió ngừng, người đàn ông lãnh mị tà ngạo đó lại như hình với bóng.

      Mới gặp lần đầu, lạnh tim lạnh phổi : "Dịch nương, lừa tiền của bổn vương còn muốn quỵt nợ sao?"

      Lại gặp lần hai, nét mặt biểu cảm : "Nhạc nhi, đánh cuộc thua, bổn vương lấy thân trừ nợ, nàng xem, như thế nào?"

      Mười dặm hồng trang phù hoa, bù được hoàng đồ bá nghiệp thiên hạ, nếu như thói đời vô tình nàng cần gì lưu lại chân tâm?

      Trước kính đồng, mỹ nhân như họa: "Chàng dám cưới, ta dám gả, chỉ cần chàng dám chia cho ta nửa giang sơn làm nhà"

      Đèn đuốc rực rỡ, trường hà vạn lý, chỉ vì cái ngoái đầu mỉm cười của nàng mà sụp đổ.

      Truyện khá dài, thận trọng khi nhảy hố, tiêu chí truyện: sợ truyện dài, chỉ sợ truyện dở ^^
      Dion thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển 1: Bé mồ côi loạn kinh thành

      Chương 1.1: Dưới mưa côn.


      Dịch: Mel


      Dịch Minh Lan bị hai bà tử cao lớn vạm vỡ áp tải, tóc giữa trầm cài bù xù, chân trần đứng ở đường mòn rải đá cuội.

      Tiết trời mùa xuân se lạnh, người nàng chỉ mặc bộ quần áo mỏng manh đứng ở trong gió lạnh dường như sắp kết thành tảng băng, cổ áo lỏa ra, lộ ra phần lớn da thịt trắng như tuyết, phía lấm tấm nhiều vết xanh tím. Hai sợi dây trước ngực do vội vàng chỉ cài dây, lộ ra góc yếm màu vàng nhạt, nhành hoa hải đường màu đỏ được may tay khéo léo, minh diễm như lửa, tôn lên màu vàng chói lọi, càng làm đau mắt người khác vài phần.

      Trong đình đối diện, thiếu phu nhân Bình Dương Hầu phủ nâng ly trà sứ men xanh, ngồi ngay ngắn ở trong đình, phía sau có hơn hai mươi nha hoàn bà tử vây quanh, tư thế nghiễm nhiên giống tam đường hội thẫm.

      Dịch Minh Lan vô tri vô giác đứng ở đó, ớn lạnh từ gan bàn chân chạy lên , ngay cả sức lực để run rẩy thân thể nàng cũng có.

      Thời gian ly trà trước, nha hoàn Ngọc Bích bên người nàng như thường ngày bưng nước ấm vào kêu nàng thức dậy, khi xốc màn lên giống như gặp quỷ, sau đó tiếng kêu sợ hãi ngừng vang lên trong viện, người nam tử ngủ bên cạnh nàng sợ chết khiếp lăn xuống giường, vội vàng thu thập quần áo bừa bãi mặt đất rồi chạy ra ngoài, Dịch Minh Lan còn chưa kịp phản ứng nghe tin Dịch Minh Chân dẫn người đến bắt lấy người đó.

      Bên trong cả khu vườn gà bay chó sủa, tất cả giống như giấc mơ, những chuyện mà người khác ngờ tới lại bất ngờ xảy ra, Bành Nham nằm giống như xác chết ngoài hai chữ ‘oan uổng’ được câu nào hoàn cảnh, chẳng mấy chốc bị vài gã gia đinh lôi đến tiền viện để giao cho phu nhân Bình Dương Hầu phủ xử lý, mà nàng cũng bị người khác lôi từ giường đến hậu viện.

      Bình Nham là chú em (em trai chồng) của nàng, cần cũng biết, đây chính là tiết mục bắt gian tại giường.

      Lưu mama bưng chén cháo bột mới nấu lên, vòng ngọc Dương Chi tốt nhất tay Dịch Minh Chân vô ý chạm vào mép chén phát ra thanh thanh thúy, nhưng ở nơi châm rơi cũng có thể nghe tiếng, lại giống như sấm nổ, có áp lực vô hình đến vậy.

      Lúc này trong phủ Bình Dương Hầu vẫn do lão phu nhân Tôn thị quản lý, nhưng Dịch Minh Chân là phu nhân thế tử cũng phải giả, tứ tiểu thư do đệ nhất thế gia Vũ An Hầu phủ đào tạo ra để trở thành chủ mẫu, dáng vẻ kiêu ngạo ấy, cũng hạ bút thành văn.


      Khi Dịch Minh Lan giật mình phục hồi tinh thần lại, hai bà tử như ngầm hiểu ý, đá cước vào đùi nàng.

      Thân thể tiểu thư sống an nhàn trong hầu phủ vốn mảnh mai, sau khi sinh xong, thân thể nàng vẫn chưa điều dưỡng tốt, bị đá cái khiến nàng thét lên tiếng kinh hãi rồi ngã khuỵu xuống đất.

      Những viên đá cuội này là năm trước Bành Tư Sở sai người vận chuyển từ vùng sông nước Thanh Cừ cách đây cả trăm dặm để về làm nền sân viện cho nàng, tuy rằng được mài rất nhẵn bóng, nhưng có chỗ lồi chỗ lõm, đầu gối đụng vào cũng khiến nàng đau đến tan nát cõi lòng.

      lưng Dịch Minh Lan vã mồi hôi, lúc này nàng cũng bất chấp điều đó, vội vàng ngẩng đầu lớn tiếng cãi lại: “Tỷ tỷ, muội có, tỷ nhất định phải tin tưởng muội, muội có làm chuyện có lỗi với phu quân.” Lúc này nàng mới phát , bởi vì trời rét mà giọng nàng cũng trở nên run rẩy.

      “Phu quân bình thường sủng ái muội, chàng mới rời nhà có mấy ngày, sao muội có thể làm ra chuyện bại hoại như thế này? Muội bảo tỷ phải làm sao mới được đây?” Dịch Minh Chân như nghe thấy lời nàng , chỉ thở dài dẫm từng bước lên những viên sỏi dưới đất, về phía nàng.

      Nụ cười mặt nàng ta mang theo châm biếm bất tận, Dịch Minh Lan mơ hồ có thể nhìn thấy tia ngoan độc trong đáy mắt nàng ta, ánh mắt ấy xa lạ như vậy.

      “Tỷ tỷ - tỷ hại muội?” Trong đầu ánh sáng chợt lóe, nhưng Dịch Minh Lan lắc đầu, kinh ngạc nhìn nét mặt rạng rỡ của Dịch Minh Chân.

      “Tỷ hại muội?” Dịch Minh Chân bật cười, sau đó rùng mình, chậm rãi giơ tay xoa gò má xanh tím vì đông lạnh của Dịch Minh Lan.


      Bởi vì mới vừa nãy luôn cầm tách trà nên ngón tay nàng hơi nóng, nhưng móng tay sơn đỏ thẫm lại lạnh lẽo, lạnh huyết như lưỡi rắn bò mặt nàng khiến thân thể Dịch Minh Lan phát run.

      Nàng hoảng hốt phát ý đồ của Dịch Minh Chân, theo bản năng rụt cổ lại, sau đó cảm thấy mặt đau đớn tê rần.

      “A!” Dịch Minh Lan kêu đau tiếng, quay đầu hướng khác, mùi máu tươi chảy xuống từ hai gò má nàng.

      Lưu mama vội vàng đưa khăn cho Dịch Minh Chân lau tay, giọng điệu Dịch Minh Lan chậm chạp, ngước mắt chống lại ánh mắt phẫn hận của nàng ta, thể tin được lẩm bẩm :

      ‘Vì sao? Tứ tỷ ngươi vì sao muốn hại ta? Chúng ta cùng lớn lên dưới mái hiên, chúng ta là tỷ muội.”

      “Dịch Minh Lan, xem ra ngươi vẫn chưa hiểu vấn đề lắm?” Giữa khe hở móng tay vẫn còn dính ít máu, vẻ mặt Dịch Minh Chân u, mở miệng : “Ta mới là tiểu thư con vợ cả của phủ Vũ An Hầu, là phu nhân mà thế tử phu quân cưới hỏi đàng hoàng, còn ngươi sao? Chỉ là tiện thiếp mà người vui đùa thôi, ai là tỷ muội với ngươi? Ta sao? Ngươi xứng?”

      Dịch Minh Chân lúc này còn muốn thảo luận với nàng tôn ti chính thứ sao? Dịch Minh Lan chỉ cảm thấy hơi thở bị kìm hãm, toàn bộ lồng ngực giống như bị người ta xé rách, máu tươi đầm đìa, những chuyện cũ bị nàng đè nén nhiều năm, nhưng cuối cùng lại nổi mặt nước, khiến nàng đau đến sắp thở nổi.

      Công lao của phủ Vũ An Hầu là do tổ phụ và phụ thân nàng lập nên, nàng mới là cháu trưởng của Vũ An Hầu phủ, nếu phải năm năm trước huynh trưởng, cũng là phụ thân nàng té ngựa bỏ mình, vị trí hầu gia của phủ Vũ An Hầu sao đến phiên nhị thúc nàng? Phụ thân tử trận, huynh trưởng chết thảm, mẫu thân chịu nổi đả kích sớm bỏ nàng mà , ngay cả tiểu muội Minh Nhạc---

      Trong lòng Dịch Minh Lan chấn động dữ dội, giữa đôi mắt xám như tro tàn bỗng lên ánh sáng, nàng tìm kiếm khắp trong sân lần, quả nhiên trong góc bắt mắt nhất ở phía sau mấy nha nụ hoa già hung thần ác sát, nàng nhìn thấy bóng dáng nho gầy yếu.

      Minh Nhạc! Đó là tiểu muội ruột của nàng Minh Nhạc!

      Ngày đại ca nàng Dịch Minh Phàm xảy ra chuyện, Minh Nhạc mới năm tuổi đột nhiên mất tích, người trong nhà tìm kiếm suốt đêm mới tìm được nàng ở trong bụi cỏ sâu bên ngoài doanh trại cách đó năm dặm, đứa bé này biết đụng trúng cái gì mà cả người đầy máu, hôn mê bất tỉnh, ngự y chữa bệnh cho nàng suốt ba ngày nàng mới tỉnh lại, nhưng dáng vẻ ngây ngốc, suốt năm năm trời cũng mở miệng chuyện.

      Con bé có lẽ quá sợ hãi, thân hình nho gầy tong teo co quắp thành khối, giống như mèo con có người chăm sóc, co mình bậc thềm ở phía sau đình, cả người run rẩy, co ro, năm năm mỗi ngày đều giống như nhau, vẻ mặt lúc nào cũng chỉ là sợ hãi và sợ hãi.

      Chuyện cũ ảm đạm như mây khói, là quá khứ mà Dịch Minh Lan muốn nhắc lại nhất.

      Dịch Minh Chân ngươi đóng kịch nhiều năm như vậy, bản lĩnh rắc muối lên miệng vết thương của ngươi khiến ta mở rộng tầm mắt!

      Đúng rồi, tất cả đều do Dịch Minh Chân làm, nhưng nàng lại phát ra giữa các nàng lại có nhiều thù oán như thế?

      Dưới chân nàng lảo đảo cái, cả người xụi lơ ngã xuống đất.

      “Cho nên? Nhiều năm như vậy, chúng ta còn là người nhà nữa? Ta sớm mất hết tất cả rồi, vì sao ngươi vẫn chịu buông tha cho ta?” Nàng si ngốc ngẩng đầu nhìn Dịch Minh Chân, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, miệng vết thương nơi gò má nàng bong ra, khiến nàng trông càng chật vật và dữ tợn.

      Khuôn mặt nàng thanh lệ thoát tục, ngự tiền từng được thái hậu khen tặng, giờ phút này nàng càng chật vật trong lòng Dịch Minh Chân càng vui vẻ.

      “Chỉ trách ngươi chấp nhận số mệnh, biết bổn phận của mình, nên bám cây đại thụ trong phủ Bình Dương Hầu này rời.” Dịch Minh Chân tiện tay nhét khăn vào trong ngực Lưu mama, sau đó ngồi xổm xuống chậm rãi nghiêng người về phía trước, nhìn Dịch Minh Lan.

      Dịch Minh Chân dường như rất hưởng thụ hít hà mùi máu tươi người nàng, dùng thanh chỉ có hai người nghe được rành mạch từng chữ bên tai nàng: “Bành Tử Sở, người nam nhân này, chỉ có thể của mình ta, ngươi hiểu ?”

      Bành Tử Sở? Bành Tu?

      Dịch Minh Lan ngạc nhiên, chỉ cảm thấy như sấm sét bên tai, máu huyết cả người nhất thời đều bị rút sạch, những lời còn chưa kịp mở miệng giải thích, đột nhiên mất ý nghĩa.

      Mọi người ai cũng biết Bình Dương hầu phụng hoàng mệnh đưa thế tử xuống vùng Giang Bắc để đôn đốc công trình thủy lợi tháng nay, có ở trong kinh, chưa từng hồi phủ, trước mặt bao nhiêu người, Dịch Minh Lan nàng lại thân trần ngủ chung giường với tiểu thúc Bạch Nham!

      Sau lưng phu quân, thông dâm với nam nhân khác!

      Tội danh như thế ập xuống đầu, Bành Tu ơi Bành Tu, mưu kế mũi tên trúng hai con nhạn của ngươi kì diệu, trọng yếu là nhân chứng vật chứng đều lấy được khiến nàng hết đường chối cãi.

      Hương vị mồ hôi của phía dưới quần áo, dường như vẫn còn tỏa da thịt nàng, trong bóng đêm bá đạo mà cuồng nhiệt ôm ấp, giống như mang theo ý chí phá hủy trong cuộc chạm trán chiến tranh cuối cùng.

      “A Lan, A Lan nàng là của ta. Ta muốn nàng, ta muốn nàng Thanh nghe bùi tai, dường như còn có dư triền miên, cũng là lễ vật tự tay đưa nàng xuống địa ngục !

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Quyển 1:

      Chương 1.2:


      Dịch: An

      “Haha’ Tiếng cười thê lương bật ra khỏi yết hầu, Dịch Minh Lan giống như đống bùn nhão, mềm oặt rơi xuống.

      Dịch Minh Chân lúc này mới cảm thấy hài lòng, đứng dậy, cùng lúc đó phía sau truyền đến giọng : “Lão phu nhân đến.”

      Dịch Minh khẽ đảo mắt, sau đó đến hành lễ với Tôn thị: “Bái kiến mẫu thân.”

      Tôn thị trong cơn giận dữ, cũng để ý đến nàng ta, vung tay áo lên đến trước mặt Dịch Minh Lan: “Con ở chỗ này làm gì? Loại tiện nhân biết liêm sĩ này, sao mau xử trí , tránh làm bẩn mắt mẹ.”

      Dịch Minh Lan có phản ứng trước lời của bà, ngồi ngơ ngác giống như người chết, Dịch Minh Chân thấy thế, khỏi lộ ra thần sắc khó xử, giả bộ khuyên giải : “Là con dâu bất tài, nhưng dù sao ngũ muội cũng là người của phủ Vũ An Hầu con, cũng nên để muội ấy giải thích chút.”

      “Nhân chứng vật chứng đều lấy được, bắt gian tại giường, nó còn có mặt mũi để giải thích cái gì?” Tôn thị hiển nhiên đè nén tức giận đến cực hạn, có chút tình cảm chỉ trầm giọng :

      “Nếu con vẫn còn nhớ tình cảm ruột thịt, ra tay được đứng sang bên, chuyện nơi này mẹ xử lý.”

      “Chuyện này.... Nhưng mà, còn ở chỗ phu quân....” Dịch Minh Chân giả bộ kinh hoàng khuyên nhủ, nhưng ràng Tôn thị còn kiên nhẫn, hung hăng quay đầu trừng mắt nhìn nàng ta, Dịch Minh Chân lập tức sợ hãi cúi đầu, bị Lưu mama lôi vào trong đình.

      Dịch Minh Lan thờ ơ nhìn nhất cử nhất động của nàng ta, Dịch Minh Chân nhìn thấy thương hại trong ánh mắt nàng, càng lộ vẻ ngoan độc.

      Đúng lúc này, bên cửa hông hoa viên có người gào thét xông tới, cũng là lục di nương của Bình Dương Hầu Bành Nghiệp, mạnh mẽ bổ nhào vào người nhóm nha hoàn bà tử cản bà ta lại, sau đó xông lên níu lấy quần áo mỏng manh người Dịch Minh Lan, hết đấm rồi xé rách, trong miệng gào thét tuyệt vọng giống như dã thú sắp lâm
      [​IMG]

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2:

      Edit: ~Mel~

      Trong chính sảnh Vũ An Hầu phủ, lão phu nhân Vu thị tựa vào ghế thái sư, người mặc lớp áo ngoài làm bằng gấm Vân Nam thêu tơ vàng, thân thể bà có phần phát tướng, cả người thoạt nhìn ung dung cao quý, xưa nay nét mặt vốn hiền lành, thương, nhưng giờ cũng phủ tầng sương lạnh, mơ hồ giấu tia lệ khí.

      Người của nhị phòng, tam phòng, ngoại trừ tam lão gia ra ngoài buôn bán, và thế tử Dịch Minh Phong phụng lệnh ban sai(*) ở ngoài, những người khác bất kể là dòng chính hay thứ, đều tụ tập ở trong này.

      Tất cả mọi người đều len lén đánh giá sắc mặt của lão phu nhân, trong phòng xuất bầu khí im lặng đến quỷ dị, khiến người ta kinh hãi.

      Dịch Minh Nhạc im lặng đứng ở phía sau tâm phúc của lão phu nhân Hoàng mama, thân hình nho hơi co ro lại, túm lấy góc áo bà.

      Hoàng mama cảm giác được người nàng run rẩy, đau lòng cúi đầu vỗ vỗ mu bàn tay nàng, trò chuyện an ủi.

      Dịch Minh Nhạc tiếng nào, biểu giống như sau ba ngày nàng tỉnh lại, nàng chỉ dùng sức cúi đầu xuống thêm, mái tóc ngang trái che giấu sắc sảo, lạnh lùng nơi đáy mắt, nàng thờ ơ nhìn nhất cử nhất động mỗi người trong nhà này, hơn nữa nhớ kỹ trong lòng.

      Lão phu nhân phủ Bình Dương Hầu, đoan trang ngồi ngay ngắn ghế thái sư, nhàn nhã thưởng thức ly trà thứ hai.

      “Khụ---“ Nhị lão gia Dịch gia, Dịch Vĩnh Quần cuối cùng nhịn được ho tiếng phá vỡ bầu khí im lặng, cũng với Dịch lão phu nhân ngồi vị trí cùng: “Mẹ, người xem chuyện này----“

      Trong lúc ông chuyện, động tác thổi lá trà của Tôn thị dễ dàng phát giác hơi chậm lại, theo bản năng nhìn lão phu nhân ngồi chủ vị.

      Trong tay lão phu nhân cầm chuỗi phật châu, nửa canh giờ qua bà tiếng nào, giống như ngồi thiền, lúc này nghe vậy, mặt biểu cảm liếc mắt nhìn Dịch Vĩnh Quần : “Vậy theo ý ngươi nên làm cái gì bây giờ?”

      Dịch Vĩnh Quần tuy rằng là Vũ An Hầu danh vọng, nhưng trong lòng phải là người có thể giải quyết công việc mình, người trước biết là Vũ An Hầu phong quang vô hạn, nhưng sau lưng bất kể là chuyện gì, đều nghe theo lời lão phu nhân, cực kì kính sợ bà, thậm chí lần này nữ quyến trong nhà gặp chuyện may, mặc dù e ngại mặt mũi nên có mặt ở đây nhưng cũng tiện chen mồm vào.

      Phu nhân nhị phòng Tiêu thị xuất thân từ phủ tướng quân, là người giỏi tâm cơ, nghe vậy thay trượng phu, mở miệng cẩn thận với lão phu nhân:

      “Mẫu thân, chuyện này liên quan trọng đại, nếu như xảy ra rồi, cũng có biện pháp nào khác, dù sao người cũng mất rồi, bên thông gia kìm hãm tin tức, làm gì cũng phải nghĩ đến thể diện của hai nhà, chi bằng...”

      Mấy năm nay, lão phu nhân Vũ An Hầu sớm mặc kệ mọi chuyện, chuyện lớn chuyện trong phủ tất cả đều do Tiêu thị xử lý, nếu như phải chuyện lần này liên quan đến Dịch Minh Lan – cháu nội dòng chính của bà, lão phu nhân nhất định nhúng tay vào.

      Chỉ có điều, nếu bà đến đây, người trong nhà phải coi bà làm trọng, cho nên trong lúc Tiêu thị chuyện, vẫn quên cẩn thận quan sát sắc mặt bà.
      Trước khi Dịch Minh Lan xuất giá, là đứa cháu được lão phu nhân coi trọng nhất trong tất cả các tiểu thư, Tiêu thị cũng biết, vì thế lời cũng mang tính thử thăm dò.

      Phật châu trong tay bà vân vê suốt hai vòng, dường như đoán được cái gì đó, bà cũng nhìn vợ chồng Dịch Vĩnh Quần, sau lúc, bà đưa ánh mắt nhìn Tôn thị, lạnh nhạt : “Bà thông gia, bà cũng có ý như vậy?”

      “Chuyện này...” Tôn thị cười gượng, vội vàng buông ly trà xuống, đứng dậy hành lễ, lúc này mới cẩn thận quan sát sắc mặt lão phu nhân :

      “Lão phu nhân, trong nhà xảy ra loại chuyện mất mặt này đều do con quản lý nghiêm, con vốn cũng có mặt mũi để bước vào cửa nhà người, nhưng ngũ tiểu thư suy cho cùng cũng
      [​IMG]
      Bánh móm thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :