1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhiếp Hồn Vương Phi-Vân Khinh Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Nhiếp Hồn Vương Phi

      Tác giả: Vân Khinh Nhiễm Nhiễm

      [​IMG]

      Thể loại:
      Ngôn Tình, Xuyên Không, Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại

      Độ dài: 196 chương:th_105::th_105::th_105::yoyo41::yoyo41::031::031:

      Editor: Linh Nhi <3<3<3<3:yoyo14::yoyo12::yoyo38::th_51::on thi:

      Nguồn: Tang Thu Vien:on thi::on thi::on thi::on thi::on thi:

      :037::037::037:Văn án::037::037::037:
      sát thủ đứng đầu thế giới vì muốn thoát khỏi khống chế của chính nghĩa phụ mình mà tự sát.

      Nhưng chết mà lại xuyên vào tiểu thư phế vật bị người khi dễ.

      Nàng mở mắt sống lại lần nữa. Phế vật? Ngốc tử? Nàng cười nhàng nhưng tận sâu trong đáy mắt lại chứa đầy sát khí : Muốn biết tư vị sống bằng chết như thế nào sao? Ta cho các ngươi toại nguyện.

      Mây động gió nổi lên, nàng mang theo gian tùy thân cùng manh sủng quấy đảo đại lục này long trời lở đất.

      sát thủ đứng đầu thế giới vì muốn thoát khỏi khống chế của chính nghĩa phụ mình mà tự sát.

      Nhưng chết mà lại xuyên vào tiểu thư phế vật bị người khi dễ.

      Nàng mở mắt sống lại lần nữa. Phế vật? Ngốc tử? Nàng cười nhàng nhưng tận sâu trong đáy mắt lại chứa đầy sát khí : Muốn biết tư vị sống bằng chết như thế nào sao? Ta cho các ngươi toại nguyện.

      Mây động gió nổi lên, nàng mang theo gian tùy thân cùng manh sủng quấy đảo đại lục này long trời lở đất.

      P/s: Lúc nào rảnh mình cập nhật mục lục sau nha!!!
      Last edited: 2/11/17

    2. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 1: ngoài ý muốn trọng sinh
      Editor, beta: Linh Nhi
      Lam Ảnh Nguyệt tựa lưng vào của sổ sát đất, nhìn cha nuôi cười vạn phần hiền lành trước mắt, nàng chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, nâng tay nhìn thử thấy nổi lên những nốt đỏ, nụ cười khóe miệng càng lãnh.

      "Nguyệt nhi, con còn đường lui, đến, uống hết nó." Lam Chính cầm một cái lọ trong tay, giống như đồ trong lọ đấy là một loại nước rất ngon, nhưng Lam Ảnh Nguyệt biết, đó là loại dược phẩm do hắn mới nghĩ ra, bản thân nàng từng cho rằng, rời khỏi nhi viện sẽ có một cuộc sống mới tốt hơn. Nhưng nàng lại nghĩ tới, rời khỏi nhi viện cũng chỉ là rơi vào cái vực sâu nữa mà thôi. Vực sâu đó chính là dùng dược phẩm để khống chế nàng, trong giới đều biết nàng là một tuyệt thế sát thủ, nhưng ai biết tình cảnh chân chính của nàng, nàng chẳng qua chỉ là một vật thí nghiệm của hắn mà thôi.

      "Ha ha." Tiếng cười thanh lãnh từ trong miệng Lam Ảnh Nguyệt phát ra, nàng quay đầu nhìn trời cao ngoài cửa sổ, đập mạnh người vào cửa thủy tinh phía sau cho đến khi nát vụn, thả người nhảy xuống, "Ta cũng cần làm con rối của ngươi."

      "Nhị tiểu thư, Ngũ tiểu thư đã ngừng thở." Thanh nữ hài vang lên.

      Lam Ảnh Nguyệt mơ hồ nghe được bên cạnh có người chuyện, còn có chút trí nhớ xa lạ dũng mãnh xâm nhập vào đầu, khiến cho đầu nàng càng thêm nặng nề, nhưng mí mặt lại quá nặng, làm thế nào cũng mở ra được, nàng chỉ nhớ bản thân vừa mới nhảy xuống tòa cao ốc liền lâm vào bóng tối, nhưng từ tầng sáu mươi mấy nhảy xuống, bản thân nàng còn có thể sống sao?

      "Cái gì? chết?" thanh mỉa mai vang lên "Phế vật này giả chết chứ?" Nhìn Lam Ảnh Nguyệt nằm mặt đất vẫn nhúc nhích, nàng cũng có chút hoảng.

      Tiểu nha đầu cũng có chút sốt ruột. Tuy rằng Ngũ tiểu thư là phế vật, cũng là ngốc tử, nhưng để người ngoài nhìn thấy nàng ta bị nhị tiểu thư đánh chết, chỉ sợ đối với thanh danh Nhị tiểu thư sẽ bị ảnh hưởng, vì thế giọng : "Nhị tiểu thư, thái tử điện hạ muốn tới quý phủ, hay là chúng ta nhanh ."

      "! Nhớ kĩ, hôm nay chúng ta ai cũng chưa nhìn thấy phế vật này." Dứt lời, xoay người rời , chỉ để Lam Ảnh Nguyệt người đầy vết máu nằm ở đấy.

      Lam Ảnh Nguyệt nghe hết cuộc đối thoậibcủ hai người kia, nàng dùng hết khí lực toàn thân mở mắt, chỉ nhìn thấy hai bóng lưng rời , nàng liều mạng muốn đứng dậy nhưng chỉ là vô ích, chỉ có thể tựa người vào thân cây đánh giá xung quanh, đây là nơi nào? Nàng xuyên sao?

      Nhìn nhìn quần áo người cùng cảnh tượng xung quanh, Lam Ảnh Nguyệt thế nhưng lại bật cười "Ha ha." Bản thân rốt cuộc cũng thoát khỏi ma trảo của người nọ, nàng lại nhìn tay chính mình, tuy vết thương chằng chịt nhưng có diểm đỏ chói mắt kia.

      Lam Ảnh Nguyệt tiêu hóa trí nhớ trong đầu chút, chủ nhân của thân thể này tên Lam Ảnh Nguyệt, chẳng qua chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi, nàng là nữ nhi của gia tộc Thanh Long đứng đầu Tứ đại gia tộc của Phượng Quốc, hơn nữa còn do chính thất sinh ra, bởi vì thời điểm sáu tuổi linh lực thức tỉnh, liền bị tướng quân bỏ qua, từ đó trở thành đối tượng nhạo báng của mọi hạng người cao thấp trong Phượng Quốc.

      Chính bởi vì như thế, Lam Chấn cảm thấy thanh danh của bản thân bị người nữ nhi này bôi nhọ, liền đem nàng ném vào tiểu viện lụi bại, bao giờ đến xem nàng lần nào nữa, mà Nhất phẩm phu nhân Lâm thị, càng khinh thường tồn tại của Lam Ảnh Nguyệt, từ đây, Lam Ảnh Nguyệt trở thành đối tượng mà các tiểu thư công tử thường khi dễ, vậy họ còn là những thứ nữ được sủng ái, đều muốn ở trước mặt nàng diễu võ dương oai, dần dần, người nàng trở nên ngơ ngác, si ngốc, Lam Ảnh Nguyệt cười cười đùa cợt " là quá đáng thương!"

      Lam Ảnh Nguyệt nghỉ ngơi, lúc sau khôi phục được chút khí lực, chậm rãi từ mặt đất bò dậy, hướng tới tiểu viện trong trí nhớ đến, dọc đường có gặp được vài nha hoàn, những nha hoàn này nhìn thấy bộ dáng vết thương đầy người của Lam Ảnh Nguyệt, sớm thấy quen.

      Sớm hay muộn cũng có ngày, nàng làm những người này quỳ gối dưới chân của nàng.

      Lam Ảnh Nguyệt đẩy cửa viện lụi bại, cửa cư nhiên còn rơi xuống chút tro bụi, khóe miệng nàng run rẩy, vừa mới tiến vào, nàng nhìn thấy nha hoàn mười lăm, mười sáu tuổi bị trói vào cái cây trong viện, tiểu nha hoàn nước mắt chảy ròng, miệng ô ô biết gì, Lam Ảnh Nguyệt tiến lên phía trước tháo dây trói cho tiểu nha đầu, nghĩ tới tiểu nha đầu ngốc cư nhiên thất thần bất động, trừng lớn mắt nhìn Lam Ảnh Nguyệt.

      "Tiểu thư, tiểu thư, người..." Tiểu nha hoàn kích động nhìn người trước mắt, đây là tiểu thư của mình, nhưng lại có cảm giác giống, khí chất này, ràng phải là tiểu thư, thần chí của tiểu thư vốn ràng, nhưng mà người trước mắt, nhất cử nhất động đều tao nhã thong dong, chuyện này bất khả tư nghị*.(*khó tin)

      "Như thế nào? Thanh Vân, đừng với ta là ngươi nhận ra tiểu thư của mình ." Lam Ảnh Nguyệt nhàng ngồi ở băng đá, ngẩng đầu nhìn ngốc nha đầu vẫn còn sững sờ trước mắt, nha đầu kia từ theo bên người Lam Ảnh Nguyệt, chủ tớ hai người nương tựa lẫn nhau mà sống.

      ", tiểu thư, người, người khỏe." Thanh Vân run run tới gần Lam Ảnh Nguyệt, cũng dám tiến đến gần, tiểu thư còn giống tiểu thư trước kia phải?

      "Ừ!" Lam Ảnh Nguyệt nhìn nhìn tiểu viện đổ nát, đứng dậy về phía phòng mình, Thanh Vân cũng chạy nhanh đến, cẩn thận đỡ lấy cơ thể nàng, nước mắt kìm được rơi xuống.

      Nha đầu kia cũng quá dễ khóc , từ ngoài sân vào đây vẫn ngừng khóc, trong phòng tuy ít dụng cụ, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch , " chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa."

      "Dạ, tiểu thư." Thanh Vân lau nước mắt rồi lui xuống.

      Rất nhanh, Thanh Vân chuẩn bị xong nước tắm, Lam Nguyệt cho nàng (Thanh Vân) lui ra ngoài, chậm rãi cởi quần áo xuống rồi vào trong ôn tuyền, trận lo lắng lưu động ở người, chậm rãi chảy xuống phía dưới xương quai xanh bên trái của nàng, chỉ thấy phía dưới xương quai xanh bên trái như như , lên đóa hoa, từ phấn hồng đến đỏ thẫm, trông rất đẹp mắt.

      " túc." Lam Ảnh Nguyệt xoa tay lên đóa hoa kiều diễm kia, hoa kia trông sống động như , nàng cảm thấy đầu ngón tay hơi hơi nhói, đầu ngón tay chảy ra giọt máu, cấp tốc nhập vào trong cánh hoa kia, khiến đóa hoa càng thêm ướt át kiều diễm.

      Lam Ảnh Nguyệt xác định, Lam Ảnh Nguyệt trước kia, người có đóa hoa này, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      đợi nàng nghĩ ra kết quả, sau bình phong lại phát ra tiếng vang rất . Lam Ảnh Nguyệt muốn đứng dậy, đôi tay từ phía sau đè lại hai vai của nàng, "Đừng nhúc nhích."

      Nam nhân? Còn có mùi máu tươi nồng đậm.

      Lam Ảnh Nguyệt bất động thanh sắc, nàng bây giờ còn quá yếu ớt, mà nam nhân phía sau cho nàng cảm giác quá cường đại, nam nhân thấy nàng bất động liền buông ra rồi lại giam cầm hai tay của nàng, Lam Ảnh Nguyệt lặng yên tiếng động, thân mình hơi hơi trầm xuống ít, tuy rằng bản thân nàng bây giờ có gì đáng xem, nhưng cũng thể bị người khác nhìn thấy.

      Nam nhân phía sau thấy động tác này của nàng, khóe miệng nhàng gợi lên, trong lúc tò mò, tình cờ nghe được lời đồn rằng Ngũ tiểu thư si ngốc cư nhiên có thể nghe hiểu lời , mà hành động của nàng lúc nãy càng chứng minh được chuyện này, tiểu nữ nhân trước mắt này, căn bản ngốc, vậy coi như có ý tứ hơn.

      Qua lâu, người phía sau cũng hề có ý định rời , nhưng là Lam Ảnh Nguyệt lại chịu nổi, nước tắm cũng sớm mát, khối thân thể này, bây giờ còn quá yếu, nàng nhịn được mà ép buộc, "Ngươi ra ngoài."

      Thấy hai vai nàng phát run, nam nhân vươn bàn tay, hỏa linh lực từ bàn tay chảy về phía ôn tuyền, nhiệt độ nước chậm rãi tăng lên, "Như vậy lạnh ."

      Lam Ảnh Nguyệt muốn chuyện, ngoài cửa lại truyền đến thanh tranh cãi ầm ĩ.

      "Lôi cái ngốc tử đó ra đây!" Nhị tiểu thư cước đá văng của viện, cửa rách nát càng thêm lung lay sắp đổ.

      Thanh Vân cấp tốc ngăn đón ở ngoài cửa, tuy rằng nàng rất sợ Nhị tiểu thư, nhưng là thể để Nhị tiểu thư cùng đám gia đinh kia xông vào, "Nhị tiểu thư, tiểu thư tắm, người thể vào."

      Lam Nguyệt Ngôn nghe vậy, đôi mắt đẹp híp lại thành đường thẳng, bản thân vừa mới trở về liền phát thấy ngọc bội mà thái tử đưa cho nàng (Lam Nguyệt Ngôn), dù tìm khắp nơi, nhưng vẫn tìm được, phế vật Lam Ảnh Nguyệt kia cư nhiên cũng thấy, khẳng định là nàng (Lam Ảnh Nguyệt) cầm ngọc bội của nàng (Lam Nguyệt Ngôn) muốn quyến rũ thái tử, ngĩ nhất định là vậy, Lam Nguyệt Ngôn liền bộc phát tức giận, hét lớn: " cái ngốc tử mà còn muốn tắm rửa cái gì, nhanh đem nàng giao ra đây cho bổn tiểu thư."

      Còn chờ Thanh Vân chuyện, trong tay Lam Nguyệt Ngôn liền xuất cái trường tiên* màu tím, nàng cười lạnh nhìn Thanh Vân chặn ở trước cửa : "Bổn tiểu thư là người mà tiện nha đầu ngươi có thể ngăn sao, để ta cho tiện nha đầu ngươi biết uy lực của cây roi này khi vào tứ giai như thế nào?"
      Last edited: 18/7/17
      HaYen thích bài này.

    3. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 2: phản kích hoàn mỹ
      Editor, beta: Linh Nhi

      Tiếng ồn ào bên ngoài càng ngày càng lớn, lông mày Lam Ảnh Nguyệt hơi hơi nhíu lại, Nhị tiểu thư này, đúng là biết chọn thời điểm để tới, nàng muốn tìm nàng ta, nàng ta lại tự dâng mình đến tận cửa, vậy từ nàng ta bắt đầu .

      Trong viện càng ngày càng xuất nhiều người, sát khí nóc nhà chợt biến mất, thanh Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng : " tại ngươi có thể rồi."

      Nam tử có chút kinh ngạc nhìn người trước mắt, thời điểm đè nàng lại cũng từng xem thử qua, người nha đầu này có dù chỉ nửa phần linh lực, chỉ có cỗ lực lượng cường đại kì quái cứ chạy khắp cơ thể, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được sát thủ bao vây ở đây, tiểu nha đầu này đúng là khiến bất ngờ!

      Lam Ảnh Nguyệt nghe thanh kiêu ngạo của Lam Nguyệt Ngôn, lãnh ý nơi đáy mắt càng sâu, chỉ sợ nàng mà ra, Thanh Vân chết dưới roi của nàng ta, nghĩ đến đây, cũng quản người đằng sau, nàng đưa tay bắt lấy quần áo bên cạnh, nhưng mà tay nàng còn chưa đụng tới quần áo, toàn bộ cơ thể bị ngoại bào rộng rãi bao bọc, bị cái ôm ấm áp lại hơi có chút huyết tinh ôm lấy.

      Nàng nâng tay, nhìn bằng ánh mắt hứng thú, che mặt, chỉ lộ ra ánh mắt tà mị, khí phách bừa bãi, làm người ta sợ hãi, nhìn nàng như nhìn con mồi.

      Nam nhân nhìn nữ nhân bé bỏng trước mắt, toàn thân bị bao lấy chỉ lộ ra cái đầu nho , tóc dài ướt sũng cúi bên người, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ ánh vào mi mắt , miệng vết thương rất trán biến thành trang sức, ánh mắt lộng lẫy phảng phất như ngôi sao bầu trời đêm, chút dấu vết, như muốn đem người khác hút vào, vô hạn trầm luân, vô pháp tự kiềm chế, nam nhân đột nhiên cười diễm: "Tiểu nha đầu, ngươi đây là muốn quyến rũ ta sao? Bất quá, năng lực còn quá yếu."

      Lam Ảnh Nguyệt kinh ngạc cúi đầu, kiếp trước, nàng vẫn luôn kiêu ngạo về nhiếp hồn thuật của bản thân, nhưng tại đây, khi thử thân nam nhân này cư nhiên nhạy, còn bị phát , điều này làm nàng có chút thất bại, lúc nàng nghĩ cách làm thế nào để đuổi , lại đột nhiên buông nàng ra, biến mất khỏi phòng trong nháy mắt.

      phải người nàng còn được bao bởi ngoại bào của , chỉ sợ nàng hoài nghi người này từng tới hay , Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày ném ngoại bào mang mùi máu tươi ra ngoài, cầm quần áo mặc vào rồi ra ngoài cửa, vừa tới cửa, cánh cửa kia khép chặt liền bị người bên ngoài cước đá văng.

      Cửa mở, nàng chỉnh đốn lại trang phục rồi tiến vào, quần áo cùng mái tóc dài của Lam Ảnh Nguyệt bị gió thổi bay, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đảo qua người trong viện, nàng vẫn cứ im lặng đứng ở trước cửa, Lam Nguyệt Ngôn lại cảm thấy tay chân mình lạnh cóng.

      Hạ nhân trong viện bị ánh mắt của nàng đảo qua, cư nhiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dám nhìn thẳng vào mắt nàng, kia là Ngũ tiểu thư sao?

      Ngũ tiểu thư phải là người ngu sao? Sao lại có được ánh mắt cùng khí chất như vậy?

      Lam Ảnh Nguyệt liếc mắt nhìn Lam Nguyệt Ngôn cái, bàn tay kéo Thanh Vân té mặt đất dậy, giơ tay nhấc chân đều tao nhã vô cùng, nơi nào còn có nửa phần bộ dạng si ngốc.

      Lúc này, Lam Nguyệt Ngôn phục hồi lại tinh thần, ngốc tử này cư nhiên ngốc, "Lam Ảnh Nguyệt, ngươi cư nhiên ngốc?"

      "Thế nào? Tỷ tỷ tốt của ta, ta khỏe mạnh khiến ngươi mất hứng sao? Ngày xưa ngươi chiếu ́ ta tốt như vậy, ta vẫn còn nhớ nhất thanh nhị sở đấy." Lam Ảnh Nguyệt dựa vào khung cửa, thanh vừa lười nhác vừa thanh lãnh phát ra từ miệng của nàng, mang theo nhè lãnh ý, Làm cho người ta sợ hãi.

      Ngốc tử này quả nhiên ngốc, Lam Nguyệt Ngôn nhìn khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ của Lam Ảnh Nguyệt, cam lòng cắn cắn môi, bản thân là tiểu thiên tài của Phượng Quốc, cũng là đệ nhất mỹ nhân, nhưng mà tiện nha đầu trước mắt này, ràng bộ dạng so với nàng còn đẹp hơn vài phần.

      Nhưng phải ngốc tử thế nào, cũng là phế vật, bản thân nhưng là tiểu thiên tài Phượng Quốc, còn phải sợ cái phế vật này sao, "Lam Ảnh Nguyệt, ngươi nhanh đem ngọc bội của thái tử trả lại cho ta, nếu đừng trách roi của ta có mắt."

      Dứt lời, nàng ta còn lắc lắc trường tiên trong tay, đắc ý giơ cao lông mày.

      "Thái tử." Lam Ảnh Nguyệt gì bĩu môi, Lam Nguyệt Ngôn coi tên thái tử kia như bảo vật, bản thân cũng hiếm lạ, vì thế mở miệng : "Vậy để ta xem roi của ngươi như thế nào gọi là có mắt ?"

      Lam Nguyệt Ngôn nhìn khóe miệng nàn châm chọc ý cười, hét lớn: " ngốc thế nào, cũng là phế vật, hôm nay ta thay thế phụ thân dạy dỗ cái thứ phế vật bại hoại như ngươi."

      Dứt lời, trường tiên màu tím cắt qua khí, gào thét đánh tới trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, Thanh Vân cả kinh, hoảng sợ mở to hai mắt, lập tức muốn lên phía trước ngăn cản, nhưng là màn kế tiếp, làm Thanh Vân kém chút nữa là ngã xuống đất.

      Chỉ thấy tử* tiên chỉ còn cách mặt tiểu thư tấc, đột nhiên đứng yên trong khí, phảng phất giống như bị cái gì đó cố định vậy.

      (*tử: màu tím)

      Nhưng mà đợi Thanh Vân phản ứng lại, roi màu tím kia đột nhiên quay đầu, đánh lên mặt Nhị tiểu thư ở đối diện, nháy mắt để lại mặt nàng ta dấu vết màu đỏ, là dọa người, mà hai mắt Nhị tiểu thư lại trống rỗng, phảng phất khuôn mặt bị đánh kia phải là mình.

      Thanh Vân trừng lớn miệng, "Tiểu, tiểu thư."

      Lời còn chưa hết, liền nghe mỗ tiểu thư miễn cưỡng : "Đánh bên sao được, phải đối xứng mới xinh đẹp." (Ry: chuẩn)

      "Xuy." Chỉ nghe tiếng tiên vang, nửa mặt bên kia của Lam Nguyệt Ngôn cũng để lại đạo vết máu sâu.

      Mà hạ nhân luôn luôn cúi đầu, nghe thấy thanh này cũng vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn đến màn trước mắt, chỉ kém chút là quỳ luôn xuống đất , chỉ thấy mặt Nhị tiểu thư có hai vết máu dài, máu tươi chảy xuống ngừng, mà nguyên bản Ngũ tiểu thư mới là người bị Nhị tiểu thư quật, lại hoàn hảo đứng ở trước cửa.

      Tiểu nha hoàn của Lam Nguyệt Ngôn lúc này cũng cực kì sợ hãi, tình cảnh vừa nãy nàng nhìn thấy rất rõ, Nhị tiểu thư coi trọng nhất là dung mạo của bản thân, cư nhiên lại đem roi tự quật mình, điều này làm sao có thể?

      "Là ngươi, nhất định là ngươi." Tiểu nha hoàn tiến lên đỡ Lam Nguyệt Ngôn, hét lớn: "Ngươi đối với tiểu thư nhà ta làm cái gì?"

      " bậy bạ gì đó, tiểu thư nhà ta hề đến gần Nhị tiểu thư, đừng có ngậm máu phun người." Thanh Vân biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng nàng vẫn tin tưởng tiểu thư.

      "Hôm nay ánh mặt trời vừa vặn, đúng là thời tiết tốt thích hợp để bơi lội." Lam Ảnh Nguyệt nhìn mặt trời nóng bỏng, xoay người bước vào phòng.

      Thanh Vân tuy rằng biết tiểu thư cái gì, nhưng nhìn đến cái dạng này của Nhị tiểu thư, nàng liền cảm thấy hả giận, tiên thương* người cũng cảm thấy đau.

      (*tiên thương: vết thương do roi)

      Nha hoàn của Lam Nguyệt Ngôn còn muốn gì lại phát nhị tiểu thư xoay người bước , lưu lại hạ nhân trong viện ánh mắt là mảnh mờ mịt, chỉ nghe trong phòng truyền ra giọng nữ thanh lãnh: "Các ngươi đây là muốn ta mời các ngươi uống trà sao?"

      Mọi người chỉ càm thấy cổ chợt lạnh, lập tức chạy ra sân.

      Lam Ảnh Nguyệt ngồi ghế, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, tinh thần lực của bản thân cũng quá yếu, khống chế tứ giai như Lam Nguyệt Ngôn, mà cũng hao phí tâm thần như vậy.

      Thanh Vân thấy tiểu thư sắc mặt tốt, liền cảm thấy nghi hoặc, cũng dám mở miệng hỏi, chỉ thấy tiểu thư bây giờ cho nàng cam giác rất thần bí.

      "A, nhị tiểu thư, cứu mạng." Chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai, Thanh Vân tay cầm ấm trà run lẩy bẩy, đó là thanh nha hoàn của nhị tiểu thư.

      Lại tiểu nha hoàn kia luôn chạy theo sau Lam Nguyệt Ngôn, hỏi tình xảy ra người tiểu thư mình, vết thương mặt nhị tiểu thư nhìn mà thấy ghê người, trong lòng nàng gấp đến độ được.

      Nhưng mà, làm cho nàng nghĩ tới là, thời điểm ngang qua hồ sen, nhị tiểu thư tiếng nào tự nhiên nhảy xuống nước, làm nàng cảm thấy sợ hãi.

      Lúc này, Lam Nguyệt Ngôn cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng phải ở trong viện của con tiểu tiện nhân kia sao? Làm sao lại ở trong hồ sen, nàng biết bơi, ở thời diểm nàng giãy dụa, chỉ nghe thấy tiếng thét kinh hãi của nha hoàn: "Nhị tiểu thư, người chống đỡ, thái tử cùng Hiên vương tới, bọn họ nhất định cứu người."

      Lam Nguyệt Ngôn nghe như thế, kém chút ngất xỉu , nàng tại ở cái dạng này, làm thế nào để thái tử nhìn thấy đây, nàng ở trong lòng thái tử luôn luôn là hoàn mỹ tỳ vết, phải tại nha đầu kia la to, làm sao có thể gọi thái tử tới đây.
      (Ry: sắp chết chìm rồi mà thím vẫn nghĩ được nhiề ghê...)
      Last edited: 18/7/17

    4. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 2: phản kích hoàn mỹ
      Tiếng ồn ào bên ngoài càng ngày càng lớn, lông mày Lam Ảnh Nguyệt hơi hơi nhíu lại, Nhị tiểu thư này, đúng là biết chọn thời điểm để tới, nàng muốn tìm nàng ta, nàng ta lại tự dâng mình đến tận cửa, vậy từ nàng ta bắt đầu .

      Trong viện càng ngày càng xuất nhiều người, sát khí nóc nhà chợt biến mất, thanh Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng : " tại ngươi có thể rồi."

      Nam tử có chút kinh ngạc nhìn người trước mắt, thời điểm đè nàng lại cũng từng xem thử qua, người nha đầu này có dù chỉ nửa phần linh lực, chỉ có cỗ lực lượng cường đại kì quái cứ chạy khắp cơ thể, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được sát thủ bao vây ở đây, tiểu nha đầu này đúng là khiến bất ngờ!

      Lam Ảnh Nguyệt nghe thanh kiêu ngạo của Lam Nguyệt Ngôn, lãnh ý nơi đáy mắt càng sâu, chỉ sợ nàng mà ra, Thanh Vân chết dưới roi của nàng ta, nghĩ đến đây, cũng quản người đằng sau, nàng đưa tay bắt lấy quần áo bên cạnh, nhưng mà tay nàng còn chưa đụng tới quần áo, toàn bộ cơ thể bị ngoại bào rộng rãi bao bọc, bị cái ôm ấm áp lại hơi có chút huyết tinh ôm lấy.

      Nàng nâng tay, nhìn bằng ánh mắt hứng thú, che mặt, chỉ lộ ra ánh mắt tà mị, khí phách bừa bãi, làm người ta sợ hãi, nhìn nàng như nhìn con mồi.

      Nam nhân nhìn nữ nhân bé bỏng trước mắt, toàn thân bị bao lấy chỉ lộ ra cái đầu nho , tóc dài ướt sũng cúi bên người, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ ánh vào mi mắt , miệng vết thương rất trán biến thành trang sức, ánh mắt lộng lẫy phảng phất như ngôi sao bầu trời đêm, chút dấu vết, như muốn đem người khác hút vào, vô hạn trầm luân, vô pháp tự kiềm chế, nam nhân đột nhiên cười diễm: "Tiểu nha đầu, ngươi đây là muốn quyến rũ ta sao? Bất quá, năng lực còn quá yếu."

      Lam Ảnh Nguyệt kinh ngạc cúi đầu, kiếp trước, nàng vẫn luôn kiêu ngạo về nhiếp hồn thuật của bản thân, nhưng tại đây, khi thử thân nam nhân này cư nhiên nhạy, còn bị phát , điều này làm nàng có chút thất bại, lúc nàng nghĩ cách làm thế nào để đuổi , lại đột nhiên buông nàng ra, biến mất khỏi phòng trong nháy mắt.

      phải người nàng còn được bao bởi ngoại bào của , chỉ sợ nàng hoài nghi người này từng tới hay , Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày ném ngoại bào mang mùi máu tươi ra ngoài, cầm quần áo mặc vào rồi ra ngoài cửa, vừa tới cửa, cánh cửa kia khép chặt liền bị người bên ngoài cước đá văng.

      Cửa mở, nàng chỉnh đốn lại trang phục rồi tiến vào, quần áo cùng mái tóc dài của Lam Ảnh Nguyệt bị gió thổi bay, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đảo qua người trong viện, nàng vẫn cứ im lặng đứng ở trước cửa, Lam Nguyệt Ngôn lại cảm thấy tay chân mình lạnh cóng.

      Hạ nhân trong viện bị ánh mắt của nàng đảo qua, cư nhiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dám nhìn thẳng vào mắt nàng, kia là Ngũ tiểu thư sao?

      Ngũ tiểu thư phải là người ngu sao? Sao lại có được ánh mắt cùng khí chất như vậy?

      Lam Ảnh Nguyệt liếc mắt nhìn Lam Nguyệt Ngôn cái, bàn tay kéo Thanh Vân té mặt đất dậy, giơ tay nhấc chân đều tao nhã vô cùng, nơi nào còn có nửa phần bộ dạng si ngốc.

      Lúc này, Lam Nguyệt Ngôn phục hồi lại tinh thần, ngốc tử này cư nhiên ngốc, "Lam Ảnh Nguyệt, ngươi cư nhiên ngốc?"

      "Thế nào? Tỷ tỷ tốt của ta, ta khỏe mạnh khiến ngươi mất hứng sao? Ngày xưa ngươi chiếu cố ta tốt như vậy, ta vẫn còn nhớ nhất thanh nhị sở đấy." Lam Ảnh Nguyệt dựa vào khung cửa, thanh vừa lười nhác vừa thanh lãnh phát ra từ miệng của nàng, mang theo nhè lãnh ý, Làm cho người ta sợ hãi.

      Ngốc tử này quả nhiên ngốc, Lam Nguyệt Ngôn nhìn khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ của Lam Ảnh Nguyệt, cam lòng cắn cắn môi, bản thân là tiểu thiên tài của Phượng Quốc, cũng là đệ nhất mỹ nhân, nhưng mà tiện nha đầu trước mắt này, ràng bộ dạng so với nàng còn đẹp hơn vài phần.

      Nhưng phải ngốc tử thế nào, cũng là phế vật, bản thân nhưng là tiểu thiên tài Phượng Quốc, còn phải sợ cái phế vật này sao, "Lam Ảnh Nguyệt, ngươi nhanh đem ngọc bội của thái tử trả lại cho ta, nếu đừng trách roi của ta có mắt."

      Dứt lời, nàng ta còn lắc lắc trường tiên trong tay, đắc ý giơ cao lông mày.

      "Thái tử." Lam Ảnh Nguyệt gì bĩu môi, Lam Nguyệt Ngôn coi tên thái tử kia như bảo vật, bản thân cũng hiếm lạ, vì thế mở miệng : "Vậy để ta xem roi của ngươi như thế nào gọi là có mắt ?"

      Lam Nguyệt Ngôn nhìn khóe miệng nàn châm chọc ý cười, hét lớn: " ngốc thế nào, cũng là phế vật, hôm nay ta thay thế phụ thân dạy dỗ cái thứ phế vật bại hoại như ngươi."

      Dứt lời, trường tiên màu tím cắt qua khí, gào thét đánh tới trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, Thanh Vân cả kinh, hoảng sợ mở to hai mắt, lập tức muốn lên phía trước ngăn cản, nhưng là màn kế tiếp, làm Thanh Vân kém chút nữa là ngã xuống đất.

      Chỉ thấy tử* tiên chỉ còn cách mặt tiểu thư tấc, đột nhiên đứng yên trong khí, phảng phất giống như bị cái gì đó cố định vậy.

      (*tử: màu tím)

      Nhưng mà đợi Thanh Vân phản ứng lại, roi màu tím kia đột nhiên quay đầu, đánh lên mặt Nhị tiểu thư ở đối diện, nháy mắt để lại mặt nàng ta dấu vết màu đỏ, là dọa người, mà hai mắt Nhị tiểu thư lại trống rỗng, phảng phất khuôn mặt bị đánh kia phải là mình.

      Thanh Vân trừng lớn miệng, "Tiểu, tiểu thư."

      Lời còn chưa hết, liền nghe mỗ tiểu thư miễn cưỡng : "Đánh bên sao được, phải đối xứng mới xinh đẹp." (Ry: chuẩn)

      "Xuy." Chỉ nghe tiếng tiên vang, nửa mặt bên kia của Lam Nguyệt Ngôn cũng để lại đạo vết máu sâu.

      Mà hạ nhân luôn luôn cúi đầu, nghe thấy thanh này cũng vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn đến màn trước mắt, chỉ kém chút là quỳ luôn xuống đất , chỉ thấy mặt Nhị tiểu thư có hai vết máu dài, máu tươi chảy xuống ngừng, mà nguyên bản Ngũ tiểu thư mới là người bị Nhị tiểu thư quật, lại hoàn hảo đứng ở trước cửa.

      Tiểu nha hoàn của Lam Nguyệt Ngôn lúc này cũng cực kì sợ hãi, tình cảnh vừa nãy nàng nhìn thấy rất , Nhị tiểu thư coi trọng nhất là dung mạo của bản thân, cư nhiên lại đem roi tự quật mình, điều này làm sao có thể?

      "Là ngươi, nhất định là ngươi." Tiểu nha hoàn tiến lên đỡ Lam Nguyệt Ngôn, hét lớn: "Ngươi đối với tiểu thư nhà ta làm cái gì?"

      " bậy bạ gì đó, tiểu thư nhà ta hề đến gần Nhị tiểu thư, đừng có ngậm máu phun người." Thanh Vân biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng nàng vẫn tin tưởng tiểu thư.

      "Hôm nay ánh mặt trời vừa vặn, đúng là thời tiết tốt thích hợp để bơi lội." Lam Ảnh Nguyệt nhìn mặt trời nóng bỏng, xoay người bước vào phòng.

      Thanh Vân tuy rằng biết tiểu thư cái gì, nhưng nhìn đến cái dạng này của Nhị tiểu thư, nàng liền cảm thấy hả giận, tiên thương* người cũng cảm thấy đau.

      (*tiên thương: vết thương do roi)

      Nha hoàn của Lam Nguyệt Ngôn còn muốn gì lại phát nhị tiểu thư xoay người bước , lưu lại hạ nhân trong viện ánh mắt là mảnh mờ mịt, chỉ nghe trong phòng truyền ra giọng nữ thanh lãnh: "Các ngươi đây là muốn ta mời các ngươi uống trà sao?"

      Mọi người chỉ càm thấy cổ chợt lạnh, lập tức chạy ra sân.

      Lam Ảnh Nguyệt ngồi ghế, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, tinh thần lực của bản thân cũng quá yếu, khống chế tứ giai như Lam Nguyệt Ngôn, mà cũng hao phí tâm thần như vậy.

      Thanh Vân thấy tiểu thư sắc mặt tốt, liền cảm thấy nghi hoặc, cũng dám mở miệng hỏi, chỉ thấy tiểu thư bây giờ cho nàng cam giác rất thần bí.

      "A, nhị tiểu thư, cứu mạng." Chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai, Thanh Vân tay cầm ấm trà run lẩy bẩy, đó là thanh nha hoàn của nhị tiểu thư.

      Lại tiểu nha hoàn kia luôn chạy theo sau Lam Nguyệt Ngôn, hỏi tình xảy ra người tiểu thư mình, vết thương mặt nhị tiểu thư nhìn mà thấy ghê người, trong lòng nàng gấp đến độ được.

      Nhưng mà, làm cho nàng nghĩ tới là, thời điểm ngang qua hồ sen, nhị tiểu thư tiếng nào tự nhiên nhảy xuống nước, làm nàng cảm thấy sợ hãi.

      Lúc này, Lam Nguyệt Ngôn cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng phải ở trong viện của con tiểu tiện nhân kia sao? Làm sao lại ở trong hồ sen, nàng biết bơi, ở thời diểm nàng giãy dụa, chỉ nghe thấy tiếng thét kinh hãi của nha hoàn: "Nhị tiểu thư, người chống đỡ, thái tử cùng Hiên vương tới, bọn họ nhất định cứu người."

      Lam Nguyệt Ngôn nghe như thế, kém chút ngất xỉu , nàng tại ở cái dạng này, làm thế nào để thái tử nhìn thấy đây, nàng ở trong lòng thái tử luôn luôn là hoàn mỹ tỳ vết, phải tại nha đầu kia la to, làm sao có thể gọi thái tử tới đây.
      (Ry: sắp chết chìm rồi mà thím vẫn nghĩ được nhiề ghê...)
      Last edited by a moderator: 13/7/17

    5. Nguyễn Ngọc Linh Nhi

      Nguyễn Ngọc Linh Nhi Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      Chương 3: Vu oan hãm hại
      Editor, beta: Linh Nhi

      Lam Nguyệt Ngôn ở trong nước sớm mất tri giác, nàng ta mơ hồ nhìn thấy được rất nhiều người hướng bên này tới, giờ phút này nàng rất muốn chết, nếu như bây giờ được cứu lên, thân thể nàng ta chẳng phải phơi bày cho mọi người xem hết sao, vì thế nàng ra sức hoạt động hai tay với ý muốn trốn .

      Tiểu nha hoàn nhìn thấy thái tử cùng lão gia đến đây, bùm cái quỳ xuống đất : "Nô tỳ thỉnh an thái tử điện hạ cùng Hiên vương điện hạ, tiểu thư nàng rơi vào hồ sen, kính xin điện hạ mau cứu tiểu thư nhà nô tài."


      "Cái gì? Ngôn nhi làm sao lại bị rơi xuống nước." Lam Chấn sốt ruột nhìn bóng dáng ra sức giãy dụa trong hồ nước, mặt sốt ruột vạn phần, hôm nay vốn muốn để Ngôn nhi cùng thái tử điện hạ bồi dưỡng tình cảm, nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, nữ nhi này là công cụ tốt nhất để mượn sức thái tử, tuyệt đối thể xảy ra chuyện gì.


      Thái tử thân mãng bào màu vàng, gương mặt tuấn lãng lộ ra tia sốt ruột, với thị vệ phía sau: "Còn mau cứu nhị tiểu thư lên."


      Tiểu nha hoàn khóc đến hoa lê đái vũ (ai đọc nhiều cổ trang hiểu Ry giải thích nữa), đối với thái tử ngàn ân vạn tạ, chỉ cảm thấy tiểu thư được cứu rồi, lại ngờ thái tử để thị vệ của mình cứu tiểu thư lên.


      Chỉ chốc lát sau, Lam Nguyệt Ngôn được thị vệ cứu lên, người mất lớp ngoại bào bên ngoài, thị vệ theo bên người thái tử nhiều năm, tự nhiên cũng biết nên làm như thế nào, lúc này Lam Nguyệt Ngôn suy yếu vô cùng, cũng may tu vi nàng ta thấp, nhưng tại nàng ta trở thành cái dạng này, mặt mũi nào gặp thái tử.


      "Điện hạ." Lam Nguyệt Ngôn ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn thái tử, khóc hoa lê đái vũ, "Người cần phải làm chủ cho Nguyệt Ngôn!"


      tại toàn thân nàng ta ướt sũng, tóc còn dính bèo, mặt còn có hai vết thương dài chảy máu ở hai bên, giống như quỷ lệ bước ra từ trong nước, nơi nào còn nửa phần bộ dáng mỹ nhân.


      "Ha ha." Vòn chờ Lam Nguyệt Ngôn lên tiếng, nam tử mặc áo xanh dứng bên cạnh thái tử cười ra tiếng.


      Lam Nguyệt Ngôn nghe tiếng cười này, tay dấu vết nắm chặt, bản thân biến thành như vậy, Hiên vương lại còn ở bên cạnh chế giễu, chờ nàng ta trở thành thái tử phi, nhất định phải đòi lại tất cả sỉ nhục hôm nay.


      "Lam gia chủ, nhị tiểu thư nhà các ngươi đúng là yếu đuối, hồ sen này có rào chắn, nàng cũng có thể ngã xuống được." Nam tử đứng ở bên cạnh thái tử, mặt mang theo ý cười sang sảng, khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời rực rỡ, "Hơn nữa, mặt nhị tiểu thư còn bị thương, đúng là mỹ cảm mười phần, mỹ cảm mười phần."


      Lam Chấn nhìn thấy nữ nhi của mình chật vật như vậy, tất nhiên là đau lòng, nghe Hiên vương những lời trào phúng như vậy, trong lòng sớm bất mãn, nhưng Hiên vương là con trai của Quý phi nương nương, là phi tần được Hoàng thượng sủng ái nhất, dù trong lòng vui, cũng biểu ra bên ngoài.


      Nhưng quả có người dám đánh nữ nhi của , quả chính là gây hấn với , lông mày nhăn lại sâu, xoay người : "Hiên vương điện hạ có đạo lý, Ngôn nhi xưa nay đoan trang hiền thục, khẳng định là có người muốn hãm hại."


      "Nhị tiểu thư đừng sợ, mặc kệ là ai khi dễ ngươi, bản thái tử vì ngươi lấy lại công đạo." Thái tử ôn như kéo tay Lam Nguyệt Ngôn, trong mắt dầy nhu tình nhìn Lam Nguyệt ngôn làm nàng ta trận đỏ mặt, thái tử điện hạ nhìn thấy bộ dáng của nàng ta, cư nhiên có ghét bỏ, nàng ta chỉ biết thái tử điện hạ đối với nàng ta là tâm.


      "Lát nữa ta bảo Giá Phong mang bạch lộ cao tới cho ngươi, tuyệt đối lưu lại chút vết thương nào." Lời của thái tử như cấp cho Lam Chấn cùng Lam Nguyệt Ngôn liều thuốc an thần, nghĩ đến thái tử đối với mình tốt như vậy, nàng ta còn gì phải sợ.


      Tuy rằng bản thân nhớ vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng mặt bị thương, nàng ta khẳng định là do cái tiểu tiện nhân Lam Ảnh Nguyệt kia làm ra, vì thế cắn răng : "Điện hạ, Nguyệt Ngôn biến thành chật vật như vậy, đều do Ngũ muội muội làm hại."


      Dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người, Ngũ muội muội?


      Lam Chấn cũng ngoài ý muốn cực kì, nhìn vét thương mặt nàng ta, hẳn là do linh lực võ giả gây nên, Ngôn nhi luôn luôn có chừng mực, làm sao có thể để cái phế vật làm thành ra như vậy được, tùy cơ ôn hòa mở miệng: "Ngôn nhi, được bậy, người Ngũ muội muội ngươi có linh lực, như thế nào có thể đánh ngươi bị thương thành như vậy."


      Nhắc tới Lam Ảnh Nguyệt, thái tử điện hạ cùng vương thâm tình khẽ biến, bọn họ ngờ chuyện này lại liên quan đến ngốc tử kia, bọn họ chưa bao giờ gặp Lam Ảnh Nguyệt, nhưng tin đồn lại nghe ít.


      "Nghe đồn thanh Long thế gia Ngũ tiểu thư có linh lực, Nhị tiểu thư là tứ giai ma pháp sư, cư nhiên đánh lại kẻ trói gà chặt sao? Pháp sư Phượng Quốc ta khi nào yếu đuối như vậy?" Phượng Hiên luôn quen nhìn Lam Nguyệt Ngôn, bình thường nàng ta ở học viện coi ai ra gì, hai mặt còn chưa tính, ngờ ở nhà còn hãm hại tỷ muội của mình, là càng làm cho khinh thường.


      Thấy ai tin tưởng mình, Lam Nguyệt Ngôn tức giận cực kì, mở miệng : "Điện hạ, người có điều biết, Ngũ muội muội kia của ta giờ giống ngày xưa, cũng còn bộ dáng si si ngốc ngốc trước kia nữa."Lam Nguyệt Ngôn nhìn sắc mặt thái tử, nàng ta thể để thái tử biết mình tìm phế vật kia gây phiền toái, vì thế lại : "Ngũ muội muội đoạt ngọc bội thái tử điện hạ tặng cho ta, thân là tỷ tỷ của nàng ta cũng đành lòng động thủ đánh nàng, nghĩ tới nàng hai lời ra tay đánh ta, ta nhất thời mềm lòng nhưng lại bị nàng đánh thành như vậy, còn đẩy ta xuống nước, ô ô."


      xong lại tiếp túc khóc lên.


      "Hồng Ngọc, ngươi cùng Nhị tiểu thư?" Thái tử đột nhiên mở miệng với tiểu nha hoàn quỳ mặt đất.


      Hồng Ngọc tuy rằng tận mắt nhìn thấy tiểu thư tự đánh mình, nhưng nàng cũng thể bán đứng nhị tiểu thư, nhớ tới những lời hôm nay của Ngũ tiểu thư cùng ánh mắt thanh lãnh, lại cảm thấy có chút sợ, "Hồi điện hạ, là, là, Ngũ tiểu thư làm hại, nô tỳ tận mắt nhìn thấy."


      "Như vậy, thể dễ dàng tha thứ cho nàng, loại người ác độc này, để ở trong Lam phủ, làm cho người ta lo lắng." Lời của thái tử khiến lòng Lam Nguyệt Ngôn cảm thấy vui vẻ, điện hạ ràng là muốn vì bản thân lấy lại công đạo.


      "Nghiệt nữ này." Lam Chấn tức giận thôi, tuy là việc trong nhà, nhưng hôm nay thái tử mở miệng, cũng chỉ có thể theo thái tử, "Ngôn nhi, ngươi về phòng thay quần áo trước, cẩn thận cảm lạnh, người tới, đưa cái nghiệt nữ kia tới tiền thính cho ta."


      Lam Nguyệt Ngôn vừa thấy mưu kế đạt được, liền được Hồng Ngọc nâng xuống.


      Trong tiểu viện hoang tàn, Thanh Vân quét sân, thấy quản gia dẫn theo đám người hùng hổ tới, trong lòng cả kinh, tiểu thư đánh nhị tiểu thư, chỉ sợ bẩm báo cho gia chủ, nhị tiểu thư được sủng ái như vậy, lại có thái tử làm chỗ dựa, vậy phải làm sao bây giờ?


      Thanh Vân cầm cái chổi chuẩn bị vào nhà, quản gia vào sân, miệt thị nhìn tiểu viện hoang tàn, khẽ vuốt ống tay áo chút tro bụi, chỉ sợ là qua hôm nay, viện này còn tồn tại nữa, "Ngũ tiểu thư, gia chủ gọi người lập tức tới tiền thính."


      Lam Ảnh Nguyệt lúc này khôi phục khí lực, chậm rãi từ trong phòng ra.


      Thanh Vân vừa thấy tiểu thư nhà mình ra, ném luôn cái chổi, "Tiểu thư, người muốn sao?"


      "Yên tâm." Lam Ảnh Nguyệt muốn nhìn chút, nàng muốn xem lão cha đáng kính của mình, đến cùng có thể thiên vị Lam Nguyệt Ngôn đến mức nào.


      "Quản gia, dẫn đường." Ngắn ngủn bốn chữ, lạnh nhạt có nửa phần cảm xúc, xong lập tức về phía trước.


      Quản gia nhìn Lam Ảnh Nguyệt thân tao nhã, lại có chút ngây người, trong trí nhớ của Ngũ tiểu thư phải cái dạng này, ánh mắt của Lam Ảnh Nguyệt làm cho cảm giác được tia sợ hãi, bình tĩnh, lạnh như băng, phảng phất vạn vật thế gian này có liên hệ gì đến nàng.


      Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi tiêu sái, phảng phất như phải nhận hỏi, giống như tản bộ, dáng tao nhã thong dong, hồi lâu rốt cuộc cũng tới tiền thính.


      Phượng Hiên từ xa nhìn thấy bóng dáng xanh nhạt về phía bên này, gió nhàng gợi lên mái tóc dài cùng vạt áo của nàng, tóc dài đến lưng chỉ có chiếc nơ đơn giản làm trang sức, lại phụ trợ cho cả người nàng càng thêm linh động, bên khuôn mặt nhắn tinh xảo có nửa phần biểu cảm, nàng chậm rãi tiến về tiền thính, đứng ở nơi đó, nhìn thẳng Lam Chấn, kiêu ngạo siểm nịnh.


      Đây là Ngũ tiểu thư sao? Phượng Hiên híp mắt đánh giá nha đầu quá bình tĩnh trước mắt.


      "Nghiệt nữ, còn mau quỳ xuống." Lam Chân nhìn bóng dáng bé trước mắt, cảm thấy khá xa lạ, bản thân còn nhớ bao nhiêu năm chưa nhìn qua nghiệt nữ này, khuôn mặt kia vừa giống , cũng giống phu nhân , ngũ quan xinh xắn tổ hợp cùng nhau lại làm cho cảm thấy có chút quen thuộc, lại nghĩ ra đến cùng là ai.


      Bất quá mặc kệ là ai, làm nữ nhi bảo bối của bị thương, nhất định phải trả giá đại giới, Lam Ảnh Nguyệt cho tới bậy giờ cũng được coi như nữ nhi.


      "Quỳ xuống? Vì sao?"
      Last edited: 18/7/17
      HaYen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :