Chương 3: Vu oan hãm hại
Editor, beta: Linh Nhi
Lam Nguyệt Ngôn ở trong nước sớm mất tri giác, nàng ta mơ hồ nhìn thấy được rất nhiều người hướng bên này tới, giờ phút này nàng rất muốn chết, nếu như bây giờ được cứu lên, thân thể nàng ta chẳng phải phơi bày cho mọi người xem hết sao, vì thế nàng ra sức hoạt động hai tay với ý muốn trốn .
Tiểu nha hoàn nhìn thấy thái tử cùng lão gia đến đây, bùm cái quỳ xuống đất : "Nô tỳ thỉnh an thái tử điện hạ cùng Hiên vương điện hạ, tiểu thư nàng rơi vào hồ sen, kính xin điện hạ mau cứu tiểu thư nhà nô tài."
"Cái gì? Ngôn nhi làm sao lại bị rơi xuống nước." Lam Chấn sốt ruột nhìn bóng dáng ra sức giãy dụa trong hồ nước, mặt sốt ruột vạn phần, hôm nay vốn muốn để Ngôn nhi cùng thái tử điện hạ bồi dưỡng tình cảm, nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, nữ nhi này là công cụ tốt nhất để mượn sức thái tử, tuyệt đối thể xảy ra chuyện gì.
Thái tử thân mãng bào màu vàng, gương mặt tuấn lãng lộ ra tia sốt ruột, với thị vệ phía sau: "Còn mau cứu nhị tiểu thư lên."
Tiểu nha hoàn khóc đến hoa lê đái vũ (ai đọc nhiều cổ trang hiểu Ry giải thích nữa), đối với thái tử ngàn ân vạn tạ, chỉ cảm thấy tiểu thư được cứu rồi, lại ngờ thái tử để thị vệ của mình cứu tiểu thư lên.
Chỉ chốc lát sau, Lam Nguyệt Ngôn được thị vệ cứu lên, người mất lớp ngoại bào bên ngoài, thị vệ theo bên người thái tử nhiều năm, tự nhiên cũng biết nên làm như thế nào, lúc này Lam Nguyệt Ngôn suy yếu vô cùng, cũng may tu vi nàng ta thấp, nhưng tại nàng ta trở thành cái dạng này, mặt mũi nào gặp thái tử.
"Điện hạ." Lam Nguyệt Ngôn ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn thái tử, khóc hoa lê đái vũ, "Người cần phải làm chủ cho Nguyệt Ngôn!"
tại toàn thân nàng ta ướt sũng, tóc còn dính bèo, mặt còn có hai vết thương dài chảy máu ở hai bên, giống như quỷ lệ bước ra từ trong nước, nơi nào còn nửa phần bộ dáng mỹ nhân.
"Ha ha." Vòn chờ Lam Nguyệt Ngôn lên tiếng, nam tử mặc áo xanh dứng bên cạnh thái tử cười ra tiếng.
Lam Nguyệt Ngôn nghe tiếng cười này, tay dấu vết nắm chặt, bản thân biến thành như vậy, Hiên vương lại còn ở bên cạnh chế giễu, chờ nàng ta trở thành thái tử phi, nhất định phải đòi lại tất cả sỉ nhục hôm nay.
"Lam gia chủ, nhị tiểu thư nhà các ngươi đúng là yếu đuối, hồ sen này có rào chắn, nàng cũng có thể ngã xuống được." Nam tử đứng ở bên cạnh thái tử, mặt mang theo ý cười sang sảng, khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời rực rỡ, "Hơn nữa, mặt nhị tiểu thư còn bị thương, đúng là mỹ cảm mười phần, mỹ cảm mười phần."
Lam Chấn nhìn thấy nữ nhi của mình chật vật như vậy, tất nhiên là đau lòng, nghe Hiên vương những lời trào phúng như vậy, trong lòng sớm bất mãn, nhưng Hiên vương là con trai của Quý phi nương nương, là phi tần được Hoàng thượng sủng ái nhất, dù trong lòng vui, cũng biểu ra bên ngoài.
Nhưng quả có người dám đánh nữ nhi của , quả chính là gây hấn với , lông mày nhăn lại sâu, xoay người : "Hiên vương điện hạ có đạo lý, Ngôn nhi xưa nay đoan trang hiền thục, khẳng định là có người muốn hãm hại."
"Nhị tiểu thư đừng sợ, mặc kệ là ai khi dễ ngươi, bản thái tử vì ngươi lấy lại công đạo." Thái tử ôn như kéo tay Lam Nguyệt Ngôn, trong mắt dầy nhu tình nhìn Lam Nguyệt ngôn làm nàng ta trận đỏ mặt, thái tử điện hạ nhìn thấy bộ dáng của nàng ta, cư nhiên có ghét bỏ, nàng ta chỉ biết thái tử điện hạ đối với nàng ta là tâm.
"Lát nữa ta bảo Giá Phong mang bạch lộ cao tới cho ngươi, tuyệt đối lưu lại chút vết thương nào." Lời của thái tử như cấp cho Lam Chấn cùng Lam Nguyệt Ngôn liều thuốc an thần, nghĩ đến thái tử đối với mình tốt như vậy, nàng ta còn gì phải sợ.
Tuy rằng bản thân nhớ vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng mặt bị thương, nàng ta khẳng định là do cái tiểu tiện nhân Lam Ảnh Nguyệt kia làm ra, vì thế cắn răng : "Điện hạ, Nguyệt Ngôn biến thành chật vật như vậy, đều do Ngũ muội muội làm hại."
Dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người, Ngũ muội muội?
Lam Chấn cũng ngoài ý muốn cực kì, nhìn vét thương mặt nàng ta, hẳn là do linh lực võ giả gây nên, Ngôn nhi luôn luôn có chừng mực, làm sao có thể để cái phế vật làm thành ra như vậy được, tùy cơ ôn hòa mở miệng: "Ngôn nhi, được bậy, người Ngũ muội muội ngươi có linh lực, như thế nào có thể đánh ngươi bị thương thành như vậy."
Nhắc tới Lam Ảnh Nguyệt, thái tử điện hạ cùng vương thâm tình khẽ biến, bọn họ ngờ chuyện này lại liên quan đến ngốc tử kia, bọn họ chưa bao giờ gặp Lam Ảnh Nguyệt, nhưng tin đồn lại nghe ít.
"Nghe đồn thanh Long thế gia Ngũ tiểu thư có linh lực, Nhị tiểu thư là tứ giai ma pháp sư, cư nhiên đánh lại kẻ trói gà chặt sao? Pháp sư Phượng Quốc ta khi nào yếu đuối như vậy?" Phượng Hiên luôn quen nhìn Lam Nguyệt Ngôn, bình thường nàng ta ở học viện coi ai ra gì, hai mặt còn chưa tính, ngờ ở nhà còn hãm hại tỷ muội của mình, là càng làm cho khinh thường.
Thấy ai tin tưởng mình, Lam Nguyệt Ngôn tức giận cực kì, mở miệng : "Điện hạ, người có điều biết, Ngũ muội muội kia của ta giờ giống ngày xưa, cũng còn bộ dáng si si ngốc ngốc trước kia nữa."Lam Nguyệt Ngôn nhìn sắc mặt thái tử, nàng ta thể để thái tử biết mình tìm phế vật kia gây phiền toái, vì thế lại : "Ngũ muội muội đoạt ngọc bội thái tử điện hạ tặng cho ta, thân là tỷ tỷ của nàng ta cũng đành lòng động thủ đánh nàng, nghĩ tới nàng hai lời ra tay đánh ta, ta nhất thời mềm lòng nhưng lại bị nàng đánh thành như vậy, còn đẩy ta xuống nước, ô ô."
xong lại tiếp túc khóc lên.
"Hồng Ngọc, ngươi cùng Nhị tiểu thư?" Thái tử đột nhiên mở miệng với tiểu nha hoàn quỳ mặt đất.
Hồng Ngọc tuy rằng tận mắt nhìn thấy tiểu thư tự đánh mình, nhưng nàng cũng thể bán đứng nhị tiểu thư, nhớ tới những lời hôm nay của Ngũ tiểu thư cùng ánh mắt thanh lãnh, lại cảm thấy có chút sợ, "Hồi điện hạ, là, là, Ngũ tiểu thư làm hại, nô tỳ tận mắt nhìn thấy."
"Như vậy, thể dễ dàng tha thứ cho nàng, loại người ác độc này, để ở trong Lam phủ, làm cho người ta lo lắng." Lời của thái tử khiến lòng Lam Nguyệt Ngôn cảm thấy vui vẻ, điện hạ ràng là muốn vì bản thân lấy lại công đạo.
"Nghiệt nữ này." Lam Chấn tức giận thôi, tuy là việc trong nhà, nhưng hôm nay thái tử mở miệng, cũng chỉ có thể theo thái tử, "Ngôn nhi, ngươi về phòng thay quần áo trước, cẩn thận cảm lạnh, người tới, đưa cái nghiệt nữ kia tới tiền thính cho ta."
Lam Nguyệt Ngôn vừa thấy mưu kế đạt được, liền được Hồng Ngọc nâng xuống.
Trong tiểu viện hoang tàn, Thanh Vân quét sân, thấy quản gia dẫn theo đám người hùng hổ tới, trong lòng cả kinh, tiểu thư đánh nhị tiểu thư, chỉ sợ bẩm báo cho gia chủ, nhị tiểu thư được sủng ái như vậy, lại có thái tử làm chỗ dựa, vậy phải làm sao bây giờ?
Thanh Vân cầm cái chổi chuẩn bị vào nhà, quản gia vào sân, miệt thị nhìn tiểu viện hoang tàn, khẽ vuốt ống tay áo chút tro bụi, chỉ sợ là qua hôm nay, viện này còn tồn tại nữa, "Ngũ tiểu thư, gia chủ gọi người lập tức tới tiền thính."
Lam Ảnh Nguyệt lúc này khôi phục khí lực, chậm rãi từ trong phòng ra.
Thanh Vân vừa thấy tiểu thư nhà mình ra, ném luôn cái chổi, "Tiểu thư, người muốn sao?"
"Yên tâm." Lam Ảnh Nguyệt muốn nhìn chút, nàng muốn xem lão cha đáng kính của mình, đến cùng có thể thiên vị Lam Nguyệt Ngôn đến mức nào.
"Quản gia, dẫn đường." Ngắn ngủn bốn chữ, lạnh nhạt có nửa phần cảm xúc, xong lập tức về phía trước.
Quản gia nhìn Lam Ảnh Nguyệt thân tao nhã, lại có chút ngây người, trong trí nhớ của Ngũ tiểu thư phải cái dạng này, ánh mắt của Lam Ảnh Nguyệt làm cho cảm giác được tia sợ hãi, bình tĩnh, lạnh như băng, phảng phất vạn vật thế gian này có liên hệ gì đến nàng.
Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi tiêu sái, phảng phất như phải nhận hỏi, giống như tản bộ, dáng tao nhã thong dong, hồi lâu rốt cuộc cũng tới tiền thính.
Phượng Hiên từ xa nhìn thấy bóng dáng xanh nhạt về phía bên này, gió nhàng gợi lên mái tóc dài cùng vạt áo của nàng, tóc dài đến lưng chỉ có chiếc nơ đơn giản làm trang sức, lại phụ trợ cho cả người nàng càng thêm linh động, bên khuôn mặt nhắn tinh xảo có nửa phần biểu cảm, nàng chậm rãi tiến về tiền thính, đứng ở nơi đó, nhìn thẳng Lam Chấn, kiêu ngạo siểm nịnh.
Đây là Ngũ tiểu thư sao? Phượng Hiên híp mắt đánh giá nha đầu quá bình tĩnh trước mắt.
"Nghiệt nữ, còn mau quỳ xuống." Lam Chân nhìn bóng dáng bé trước mắt, cảm thấy khá xa lạ, bản thân còn nhớ bao nhiêu năm chưa nhìn qua nghiệt nữ này, khuôn mặt kia vừa giống , cũng giống phu nhân , ngũ quan xinh xắn tổ hợp cùng nhau lại làm cho cảm thấy có chút quen thuộc, lại nghĩ ra đến cùng là ai.
Bất quá mặc kệ là ai, làm nữ nhi bảo bối của bị thương, nhất định phải trả giá đại giới, Lam Ảnh Nguyệt cho tới bậy giờ cũng được coi như nữ nhi.
"Quỳ xuống? Vì sao?"