1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nha hoàn phú quý - Ngải Phân (Hoàn- Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Nha hoàn phú quý
      [​IMG]

      Tác giả: Ngải Phân
      Độ dài: 10 chương
      Edit: Độc Lai Vãng
      Convert: Quỳnh súc vật
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook; cungquanghang.com


      Giới thiệu:
      Mặc dù mọi người đều gọi nàng là tiểu thư Cảnh phủ, nhưng nàng cũng ràng mình chỉ là đứa con riêng.
      Dù đại nương ghét nàng, ca ca mới căm thù nàng, nàng đều chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng…
      Vào lúc này, phụ thân cùng mẫu thân đều qua đời, nàng nhất định bị đuổi ra khỏi cửa…
      A? ngờ ca ca lại có thể mở lời lưu nàng lại….
      Muốn nàng trở thành nha hoàn bên người.
      Xem ra nàng chỉ có thể đồng ý. Dù sao nàng cũng có chỗ để .
      Mà chỉ cần da mặt dày chút, để chuẩn bị bị ức hiếp.
      Nàng có thể có khả năng đảm nhiệm công việc này…
      Chỉ là, chuyện dường như hoàn toàn giống như nàng tưởng tượng.
      là muốn nàng “thân cận thân thể” hầu hạ , còn luôn thích ở giường “ức hiếp” nàng.​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 28/2/16
      tart_trung, thuytfujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1:

      “Tôi đồng ý!”
      “Việc này phải do ngươi đồng ý hay , ta đón nàng về!”
      “Cái gì?! Ông đưa kỹ nữ ti tiện kia về nhà?”
      Trong đại sảnh của Cảnh phủ, Cảnh Quang Toàn, nam nhân gần bốn mươi tuổi, bàn bạc về chuyện cưới tiểu thiếp với phu nhân, , chính xác mà phải “bàn bạc” mà là “thông báo”.
      Ông làm như vậy khiến cho nguyên phối phu nhân, Mạnh Ngọc Hoa, bất mãn và phản đối.
      Đối với lời khó nghe của phu nhân nhà mình, Cảnh Quang Toàn tức giận, nhìn phu nhân nhà mình, : “Ngọc Hoa, chú ý cách dùng từ của ngươi, Chi Hà chính là nhị phu nhân của Cảnh phủ. Ta ra lệnh cho mọi người trong phủ, sau này được nhắc tới quá khứ của Chi Hà nữa!”
      “Nhị phu nhân? kỹ nữ ti tiện lại trở thành nhị phu nhân của Cảnh phủ? Đúng là chuyện cười!” Mạnh Ngọc Hoa hoàn toàn đè nén được lửa giận trong lòng.
      Tình cảm của nàng và lão gia từ trước tới giờ tốt, nàng cứ tưởng sau khi sinh nhi tử, Cảnh Liệt, tình hình chuyển biến tốt. Nhưng lão gia đối với nàng vẫn lạnh nhạt, đối với nhi tử cũng lạnh nhạt giống như vậy.
      Cho dù tình cảm phu thê tốt, nhưng dù sao nhi tử của nàng cũng là người thừa kế duy nhất của Cảnh gia.
      Nhưng bây giờ, lão gia lại có thể muốn cưới tiểu thiếp?!
      Người ta thủ đoạn của nữ tử thanh lâu tàn cay độc nhất, lão gia vốn thích Liệt Nhi, ngộ nhỡ, nữ nhân kia sinh nhi tử, dám chắc việc Liệt Nhi kế thừa gia sản của Cảnh phủ.
      Vì địa vị của mẫu tử bọn họ ở Cảnh phủ, dù thế nào nàng cũng thể để cho lão gia nạp tiểu thiếp.
      Nữ tử thanh lâu người người giỏi về tâm kế, có biện pháp như thế nào khiến cho lão gia thu nhận nàng ta làm thiếp chứ? Nhất là Cảnh phủ lại là trong tứ đại phú thương của kinh thành, lão gia Cảnh gia đương nhiên là đối tượng mơ ước của những nữ tử thanh lâu kia!
      “Đừng trách ta nhắc nhở ngươi, nếu ngươi lại những lời sỉ nhục Chi Hà, ta làm cho nàng trở thành đại phu nhân Cảnh phủ!” Đối mặt với lửa giận của phu nhân, Cảnh Quang Toàn có thể lý giải, ông lời này chỉ là dọa dẫm, mục đích chỉ là cho Chi Hà mới vào cửa khó xử.
      Lão gia muốn bỏ nàng?!
      “Lão gia, ông…” Nghe thấy lời nghiêm khắc kia, Mạnh Ngọc Hoa cho dù phẫn nộ, cũng thể cắn răng nhẫn nhịn! “Liệt Nhi, ngươi đừng ngồi bên lên tiếng, ngươi cũng a!”
      “Mẫu thân, người muốn con cái gì?” Cảnh Liệt nhìn mẫu thân nổi giận đùng đùng, lạnh nhạt .
      Nhi tử độc nhất của Cảnh Quang Toàn cùng Mạnh Ngọc Hoa, năm nay mười lăm tuổi, Cảnh Liệt, ngồi ở bên nhìn phụ mẫu tranh cãi, khuôn mặt tuấn tú chút thay đổi.
      Kỳ , đối với việc phụ thân bỗng nhiên sai người gọi cùng mẫu thân đến đại sảnh, đoán ra phát sinh chuyện gì, bởi vì biết được từ chỗ hạ nhân, phụ thân của muốn nạp thiếp.

      Đối với việc này, phản ứng mạnh mẽ bằng mẫu thân, có lẽ phải có cảm giác gì quá lớn, bởi vì biết cho dù phản đối phụ thân vẫn nạp thiếp. Hơn nữa, cùng phụ thân luôn luôn thân thiết.
      , chính xác mà phụ thân chưa bao giờ chủ động gần gũi , lâu ngày, phụ tử bọn họ liền càng lúc càng xa.
      Thời niên thiếu, phụ thân từng mến nương, nhưng hai người thân phận khác xa, bị buộc tách ra, mà phụ thân nghe lời phụ mẫu mà cưới mẫu thân.
      biết phụ thân chưa bao giờ mến mẫu thân, cho dù mẫu thân sinh , phụ thân cũng rất ít gần gũi với bọn họ.
      cùng phụ thân gần gũi, về phần mẫu thân, cũng giống như vậy.
      Lúc , mẫu thân thích gặp gỡ các phu nhân nhà quan, thường thường phụ thân chân trước mới vừa ra khỏi cửa, mẫu thân chân sau cũng ra ngoài, từ lúc bắt đầu nhớ được mọi thứ tới nay, ở bên cạnh luôn chỉ có bà vú cùng nha hoàn. Sau khi lớn lên còn có tùy tùng lớn hơn mấy tuổi theo.
      Ở trong Cảnh phủ, chỉ là được sinh ra vì quyền lợi, bởi vì Cảnh gia cần có người để truyền lại hương khói, mà mẫu thân cần nhi tử mà sau này có khả năng kế thừa gia nghiệp Cảnh gia, để mình nương nhờ.
      Sâu thẳm trong đôi mắt đen thoáng xẹt qua vẻ phiền muộn, còn kèm theo phản kháng, dễ làm người ta phát .
      Sau này, tuyệt đối giống như phụ thân, tuân mệnh phụ mẫu lấy nữ nhân mình thích, hơn nữa cũng muốn trở thành công cụ lợi dụng của mẫu thân.

      “Đương nhiên là thay mẫu thân đòi lại công bằng!”
      Từ trước tới nay, Liệt Nhi luôn nhiều lắm, hơn nữa càng lớn càng kỳ quái, nàng biết nhi tử suy nghĩ cái gì, cuối cùng cũng chẳng muốn với .
      Nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Mạnh Ngọc Hoa đương nhiên muốn người thừa kế của Cảnh phủ là Cảnh Liệt, thay nàng lời công đạo.
      “Con…” Cảnh Liệt mới định mở lời, lập tức bị Cảnh Quang Toàn ngăn lại.
      “Liệt Nhi, ngươi cần phải cái gì, chuyện này phụ thân quyết định rồi, nghe những người khác phản đối!” Giọng của Cảnh Quang Toàn kiên định. “Ta cho nha hoàn bưng trà đến đây, như vậy, ta cho hai mẫu tử các nàng vào, dâng trà cho mẫu thân của ngươi và ngươi.”
      Đây là lễ nghi, tiểu thiếp mới vào cửa phải châm trà cho đại phu nhân.
      Ông vốn muốn như vậy, bởi vì ông hiểu tính khí của phu nhân, khẳng định làm Chi Hà khó xử, nhưng Chi Hà lại hết sức kiên quyết muốn làm nghi thức này!
      “Mẹ con bọn họ? Ngay cả đứa cũng sinh rồi?” Mạnh Ngọc Hoa mở to hai mắt nhìn, nàng ngờ rằng trượng phu sớm chiều ở chung với nàng lại cùng kỹ nữ kia sinh nữ nhi rồi!
      “Cung Tiểu Ảnh là nữ nhi của Chi Hà, phải nữ nhi của ta, nhưng ta quyết định nạp Chi Hà làm thiếp, đương nhiên cũng thu Tiểu Ảnh làm dưỡng nữ. Con bé chính là nữ nhi của Cảnh Quang Toàn ta.”

      Cảnh Quang Toàn tới ngưỡng cửa, sai bảo nha hoàn chờ ở sân dẫn hai mẫu tử Chi Hà vào.
      Khuôn mặt của Mạnh Ngọc Hoa vặn vẹo vì tức giận, nàng cứng ngắc thẳng về phía cửa.
      Lão gia chỉ đón hồ ly tinh vào trong phủ, mà còn thêm con tiểu hồ ly tinh?
      Hừ, muốn nàng uống trà do tiện nhân kia đưa? Như vậy, nàng hảo hảo mà chờ uống trà!
      Nàng nhìn Cảnh Liệt ngồi ở phía trước, “Liệt Nhi, xem mẫu thân đối phó hồ ly tinh kia, rồi ngươi đối phó tiểu hồ ly tinh, biết hay ?” Nàng cho “Nhị phu nhân” tương lai của Cảnh gia lễ gặp mặt khó quên!
      “Con biết rồi.” Mẫu thân khẳng định toàn lực phát tiết hết lửa giận trong lòng.

      Liễu Chi Hà nắm tay nữ nhi tám tuổi, khuôn mặt xinh đẹp được di truyền từ chính mình, Cung Tiểu Ảnh, theo quản gia vào đại sảnh.
      Nàng cảm thấy mẫu thân run run nắm tay nàng, đôi mắt trong veo và sáng ngời ra vẻ khó hiểu nhìn mẫu thân cúi đầu.
      Mẫu thân sợ hãi sao? Là bởi vì tiếng ồn ào vừa truyền đến sao?
      Cung Tiểu Ảnh và mẫu thân vừa vào đại sảnh, đôi mắt trong veo tò mò nhìn xung quanh, lơ đãng nhìn thấy thiếu niên tuấn tú ngồi bên, nàng nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần.
      Nàng phát cũng nhìn mình, hai người cứ như vậy nhìn thẳng nhau, đến khi phụ thân của nàng, Cảnh lão gia gọi nàng, nàng mới dời lực chú ý.
      Cảnh lão gia, người sắp trở thành phụ thân của nàng, cười rất hòa ái, nàng cũng cười lại với Cảnh lão gia, nhưng nhìn thấy nữ nhân nhìn vô cùng hung giữ ngồi ngay đại sảnh, thân thể nho của nàng khỏi co rúm lại, cũng cúi đầu giống mẫu thân.
      “Đem trà cho nhị phu nhân.” Cảnh Quang Toàn ngồi lại chủ vị.
      Liễu Chi Hà lấy khay từ tay nha hoàn, cung kính về phía Mạnh Ngọc Hoa, quỳ gối trước mặt nàng.
      “Đại … phu nhân, Chi Hà dâng trà cho người.” – Liễu Chi Hà hiểu thân phận ti tiện của mình, nàng gọi đại tỷ, cũng xưng mình là muội tử. Trong mắt của Mạnh Ngọc Hoa đầy lửa giận, trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Chi Hà.
      Nữ nhân này trời sinh có khuôn mặt hồ ly tinh, chẳng trách lão gia cố ý muốn cưới nàng làm thiếp!
      “Ngọc Hoa, Chi Hà sau này là muội tử của ngươi, mau uống trà!” Cảnh Quang Toàn thấy phu nhân chỉ nhìn chằm chằm Liễu Chi Hà, ông nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
      Muội tử? Ta phi, nữ tử xuất thân thanh lâu, sao có thể cùng người xuất thân danh môn như nàng làm tỷ muội? Cứ xem như lão gia cưới nàng làm thiếp, nhưng ở trong mắt của nàng cũng chỉ là kỹ nữ!

      Mạnh Ngọc Hoa cầm ly trà lên, mở nắp ly trà, nàng chút nghĩ ngợi liền dội thẳng ly trà nóng vào mặt Liễu Chi Hà, khiến Liễu Chi Hà đau đến kêu thành tiếng.
      “Mẹ!” Cung Tiểu Ảnh quỳ mặt đất, thấy mẫu thân bị trà nóng làm phỏng, lo lắng chạy tới.
      “Ngọc Hoa, ngươi …” Cảnh Quang Toàn tức giận nhìn phu nhân.
      “Vừa nãy ta bị trượt tay, thể trách ta.” Mạnh Ngọc Hoa cười hiểm.
      “Chi Hà, nhanh tới phòng dược, ta bôi thuốc thay ngươi!” Cảnh Quang Toàn hoàn toàn nghĩ tới phu nhân hành động như vậy, ông kịp ngăn cản. “Lão gia, chờ chút, ta sao!” Liễu Chi Hà nhịn đau rát mặt, nàng muốn lễ nghi vào cửa vì vậy mà bị gián đoạn. “Tiểu Ảnh còn chưa dâng trà cho thiếu gia uống.”
      uống nữa, ngươi bị phỏng như vậy…”
      “Lão gia, Chi Hà sao, cần tốn nhiều thời gian, ngài để cho Tiểu Ảnh dâng trà cho thiếu gia uống !”
      Liễu Chi Hà kiên trì như vậy, phải là có nguyên do, vì nàng nghe tỷ muội ở Di Xuân viện , nếu làm lễ nghi dâng trà khi vào cửa, khiến cho mọi người lớn trong phủ, bao gồm cả hạ nhân đều chấp nhận thân phận của mình.
      Cảnh Quang Toàn thấy Liễu Chi Hà kiên trì như vậy cũng phải thuận theo nàng, “Nhanh đem ly trà khác cho Tiểu Ảnh tiểu thư.”
      Cung Tiểu Ảnh đứng dậy nhận lấy khay, về phía thiếu niên vẫn nhìn mình. ra chính là thiếu gia.
      “Tiểu Ảnh, là Cảnh Liệt, sau này cũng là đại ca của ngươi, đem trà cho đại ca uống !” Cảnh Quang Toàn tại chỉ muốn kết thúc lễ nghi này nhanh nhanh chút, ông còn muốn xoa thuốc cho Chi Hà.
      “Dạ!”

      Cảnh Liệt tức giận giống đại phu nhân mà có chút lạnh lùng, Cung Tiểu Ảnh cũng thấy sợ hãi, chỉ là, cũng có cười với nàng. Nàng đoán cũng giống đại phu nhân, thích nàng và mẫu thân.
      Nhưng mà nàng nhớ lời của mẫu thân, nàng luôn cười, vì vậy khuôn mặt nhắn cười lên, tới chỗ Cảnh Liệt.
      Từ lúc Cung Tiểu Ảnh mới vào đại sảnh, ánh mắt của bị hấp dẫn bởi khuôn mặt nhắn thanh tú trắng nõn, đặc biệt là đôi mắt trong trẻo và sáng ngời kia.
      Đó là đôi mắt vô cùng xinh đẹp, thanh thuần có tà niệm, trong nháy mắt, nhìn đến mất hồn, nhưng rất nhanh hồi thần.
      Thân thể nho cầm khay về phía , để cho có thể thấy nàng gần hơn.
      Khuôn mặt của nàng và mẫu thân của nàng có chút giống nhau, nhưng phải chút sức sống nào như mẹ nàng, khuôn mặt nhắn tròn tròn, mịn màng, thoạt nhìn vô cùng phấn chấn. thấy khuôn mặt nhắn cười ngọt ngào với mình, hiểu sao, tim của lại cảm thấy ấm áp mà trước nay chưa từng có.
      Đó là nụ cười đáng , xán lạn, thoạt nhìn buồn lo, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái…

      phát mình hiểu sao lại thích nụ cười của nàng, khuôn mặt luôn lạnh nhạt thoáng qua chút mất tự nhiên, khiến bĩu môi hờn giận. “Đại, đại ca.” Cung Tiểu Ảnh hơi khẩn trương, cảm giác lần đầu tiên có ca ca có phần kỳ quái.
      Mạnh Ngọc Hoa thấy Cảnh Liệt cầm ly trà lên, nàng liền nháy mắt với .
      Cảnh Liệt dĩ nhiên biết ý tứ của mẫu thân, phải là muốn dội nước trà lên mặt Cung Tiểu Ảnh sao?
      nhìn khuôn mặt nhắn, mịn màng của Cung Tiểu Ảnh, tay cầm ly trà cứng lại, biết tại sao, bỗng nhiên muốn thấy nàng đau.
      Cảnh Liệt mực uống, buông lỏng tay làm cho ly trà rơi xuống.
      Cung Tiểu Ảnh thấy ly trà từ tay Cảnh Liệt rơi xuống, nàng nhớ lúc trước mẹ ân cần khuyên bảo muốn nàng lúc dâng trà đặc biệt cẩn thận thể làm bể ly trà, đó là điềm xấu. Bởi vậy nàng chút nghĩ ngợi, lập tức tiến lên lấy tay bắt lấy ly trà rớt xuống, hoàn toàn quên mất trong chén là trà nóng.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.2

      “A, nóng quá!” Cung Tiểu Ảnh cho dù bị ly trà làm nóng, nàng vẫn liều lĩnh bắt lấy chén cùng nắp trà, để chúng bị bể. Cảnh Liệt thấy Cung Tiểu Ảnh ngu ngốc lấy tay bắt ly trà, rồi lại kêu đau, tức giận làm rớt ly trà tay nàng.
      Nàng ngu ngốc sao? Tại sao lại lấy tay bắt ly trà?
      Cung Tiểu Ảnh khó khăn lắm mới nhịn đau để bắt được ly trà, lại để cho Cảnh Liệt hất , tiếng lạch cạch, toàn bộ ly trà đều rơi xuống đất.
      “Cái chén…” Cung Tiểu Ảnh nhìn cái chén bị bể mặt đất, nàng khổ sở quay lại nhìn mẫu thân, tiếp đó viền mắt đỏ lên. Nàng phải cố ý làm bể cái chén.
      Đều do Cảnh Liệt hại nàng làm bể cái chén… Nàng còn suy nghĩ, Cảnh Liệt cười có phải hay là do chán ghét nàng, bây giờ, nàng khẳng định, chán ghét nàng!

      “Liệt Nhi, ngươi làm cái gì? Tiểu Ảnh tuổi còn , sao lòng dạ ngươi lại hẹp hòi, độc ác giống mẫu thân của ngươi như vậy?” Đầu tiên là Chi Hà, bây giờ lại tới Tiểu Ảnh bị phỏng, Cảnh Quang Toàn kiềm chế được tức giận la mắng nhi tử.
      Cảnh Quang Toàn bỗng nhiên lớn tiếng quở trách Cảnh Liệt, hạ nhân trong đại sảnh mặt khiếp sợ, vì họ ít khi nhìn thấy lão gia giận dữ la mắng như vậy, huống chi người đó là đại thiếu gia!
      Cảnh Liệt thấy phụ thân lo lắng xem tay của Cung Tiểu Ảnh, lại quở trách mình trước mặt mọi người, khuôn mặt tuấn tú của lại càng thêm tối tăm hơn.
      biết phụ thân luôn thương cũng rất ít chăm sóc , nhưng hôm nay phụ thân lại vì hài tử của người khác mà mắng trước mặt toàn bộ hạ nhân. Điều này làm cảm thấy rất khó chịu, nhịn được trừng mắt nhìn Cung Tiểu Ảnh.
      Mạnh Ngọc Hoa ở bên tức giận đến mức sắc mặt xanh đen.
      “Cái gì gọi là ác độc giống ta? Lão gia, ông có lầm hay , ngờ ông lại có thể chính phu nhân cùng nhi tử của mình như vậy?” Nàng chỉ biết nếu để cho kỹ nữ này vào cửa, chắc chắn yên.

      Cung Tiểu Ảnh thấy Cảnh lão gia mắng Cảnh Liệt, nàng vuốt tay bé nóng rát của mình.
      “Lão…gia, con sao, người đừng mắng đại… ca.” Nàng càng càng , nhất là hai chữ cuối cùng.
      Cảnh Liệt tức giận nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt khinh thường của muốn cho nàng biết nàng cần nhiều chuyện!
      “Liệt Nhi, ngươi xem Tiểu Ảnh hiểu chuyện, ngươi nên hảo hảo học thiện lương của nàng.”
      Cảnh Quang Toàn cầm tay Liễu Chi Hà và Cung Tiểu Ảnh. “Được rồi, lễ nghi kết thúc.” Nếu sớm biết lễ nghi dâng trà này mang đến điều may, Cảnh Quang Toàn bất kể Liễu Chi Hà lúc trước thế nào, ông cũng phải kiên trì nên làm lễ nghi này. “Hai người các ngươi theo ta đến phòng dược.”
      Mạnh Ngọc Hoa thấy lão gia vẻ mặt lo lắng dẫn hai mẫu tử hồ ly tinh kia ra đại sảnh, nàng kiềm được căm hận hét lên: “Quả nhiên để cho phụ thân của ngươi cưới tiểu thiếp, cái nhà này còn yên bình! Liệt Nhi, phải vừa rồi ta muốn ngươi đem trà tạt lên mặt tiểu hồ ly tinh kia sao?”
      Mặc dù, cuối cùng tay của tiểu hồ ly tinh kia cũng bị phỏng, nhưng Mạnh Ngọc Hoa hài lòng chút nào về biểu vừa rồi của Cảnh Liệt.

      Cảnh Liệt sâu kín nhìn bóng người biến mất ở cửa, muốn nghĩ vì sao vừa rồi thấy Cung Tiểu Ảnh đưa tay bắt lấy ly trà, lại tức giận như vậy, trong đầu chỉ quanh quẩn bộ dáng của phụ thân cẩn thận che chở Cung Tiểu Ảnh.
      Cảnh tượng từ phụ thương con kia khiến cho thấy vô cùng chướng mắt, khỏi mím chặt môi.
      Cảnh Liệt có nghe mẫu thân cái gì, mặt thay đổi ra khỏi đại sảnh.
      “Mẫu thân, mặt của người còn hồng hồng, có đau hay ?” Cung Tểu Ảnh dựa vào mẫu thân, đưa cánh tay nhàng vuốt khuôn mặt bị trà nóng làm phỏng mười ngày trước.
      đau, còn đau nữa!” Liễu Chi Hà nở nụ cười an tâm với nữ nhi.
      Nàng xuất thân từ thôn trang , mười bảy tuổi gả cho phụ thân của Tiểu Ảnh, mặc dù phụ thân của Tiểu Ảnh là hán tử giao hàng hóa thô kệch, tiền kiếm được cũng nhiều, nhưng đối với nàng vô cùng tốt, nhà ba người từng có những ngày tháng bình thường nhưng vui vẻ.
      Nhưng lúc Tiểu Ảnh hai tuổi, phụ thân của nàng từ ngựa té xuống trong lần giao hàng hóa, những té ngã gãy hai chân, ngay cả đầu cũng bị thương nặng, từ đó về sau nằm giường bao giờ động được nữa.
      Vì tiền chữa trị cho phụ thân của Tiểu Ảnh, nàng phải mượn tiền viên ngoại có tiền nhất trong thôn, nhưng nửa năm sau, phụ thân của Tiểu Ảnh cũng qua đời!
      nhi quả mẫu, lại thiếu món nợ lớn, nàng biết mình nên làm gì sau này, nuôi lớn Tiểu Ảnh như thế nào. Mà viên ngoại lại liên tiếp thúc giục tiền nợ, nàng có cách nào, liền nhận lời đề nghị của viên ngoại, bán mình vào Di Xuân viện mười năm.

      Gặp được Cảnh lão gia có thể đó là ông trời ban ân huệ cho hai mẹ con nàng. Cảnh lão gia những thay nàng chuộc thân, còn sẵn lòng thu Tiểu Ảnh làm nghĩa nữ, nàng cảm tạ Cảnh lão gia!
      Nàng và nữ nhi tại ở trong sương phòng của hậu viện Cảnh phủ, tuy rằng cùng sân bên trong của Cảnh phủ có chút xa, nhưng nàng bất mãn chút nào, còn vui vẻ vì lão gia an bài nơi ở này cho các nàng.
      Bởi vì việc này, nàng có thể tránh gặp mặt đại phu nhân, nàng chút nào muốn tranh thủ tình cảm, chỉ hy vọng cuộc sống an ổn, yên bình.
      “Mẫu thân, chỗ này rất nhàm chán, chúng ta về sau còn có thể quay về Di Xuân viện hay ?” Ở nơi này mười ngày, trừ nha hoàn hai mươi tuổi Xuân Mai cùng nha hoàn hơn nàng hai tuổi Cúc Quyên hầu hạ thường ngày những người khác nàng cũng nhìn thấy, mà mẫu thân lại cho phép nàng ra khỏi sương phòng, khiến nàng cảm thấy có chút nhàm chán.
      “Tiểu Ảnh, mẫu thân cho phép con sau này lại tới Di Xuân viện!” Khuôn mặt của Liễu Chi Hà ra nghiêm nghị hiếm thấy.
      “Vì sao? Con rất nhớ Cường đại thẩm và Cường đại ca!” Cung Tiểu Ảnh muốn là Cường đại thẩm và con trai của nàng, phụ trách thức ăn ở trong Di Xuân viện. Nàng và Cường đại ca cùng lớn lên từ , Cường đại ca luôn thương nàng.
      tại mẫu thân là nhị phu nhân của Cảnh phủ, mà con cũng là tiểu thư Cảnh gia, nên đừng nhắc những chuyện qua, con hiểu chưa?” Đây cũng là nguyên nhân để nàng đồng ý trở thành tiểu thiếp của Cảnh lão gia, nàng vì khiến cho Tiểu Ảnh có thể có cuộc sống tốt chút.

      Trước kia là do hoàn cảnh bắt buộc, vì vậy thể cho Tiểu Ảnh theo nàng cùng nhau ở tại Di Xuân viện, nhưng nơi đó cũng là chỗ ở của nữ tử thanh lâu. Sau khi Tiểu Ảnh lớn lên, cho dù là thân trong sạch, nhưng ở trong mắt người thường, từ con bé lớn lên ở Di Xuân viện, vẫn bị người khác xem thường.
      Nàng đối với cuộc sống lạnh nhạt từ lâu, nhưng Tiểu Ảnh khác, con bé vẫn còn , cả đời nàng chỉ có cầu xa vời duy nhất, đó là hy vọng tương lai sau này của Tiểu Ảnh có thể gả cho người tốt, ngày ngày vui vẻ.
      “Hơn nữa, về sau con nhàm chán,vì mấy ngày trước mẫu thân nghe lão gia nhắc tới, người mời phu tử tới dạy con đọc sách viết chữ.” Nàng biết Cảnh lão gia là lòng đối đãi hai mẫu tử nàng, điều này làm nàng cảm thấy vui mừng.
      “Đọc sách viết chữ?” Cung Tiểu Ảnh vui mừng , vì trước kia nàng rất hâm mộ những người biết viết chữ, nhưng nàng cũng biết mẫu thân có đủ tiền cho nàng đọc sách.
      “Ừ, về sau thân phận của Tiểu Ảnh là tiểu thư, những phải đọc sách viết chữ, mà cách ăn mặc cũng giống, cho nên, về sau tuyệt đối được nhắc lại việc đến Di Xuân viện, hiểu ?”
      “Con biết rồi, mẫu thân.” Cung Tiểu Ảnh thân thiết gật đầu đáp ứng mẫu thân, “Đúng rồi, mẫu thân, con cũng thể ra ngoài nhìn chút hoặc dạo chút sao?”
      “Việc này … nhưng mà mẫu thân sợ đại phu nhân cùng thiếu gia nhìn thấy con …” Nàng hiểu nhốt nữ nhi trong phòng cũng phải là biện pháp, vì con bé còn luôn muốn chơi, nhưng mà nàng sợ nếu nữ nhi gặp đại phu nhân, mà nàng lại ở bên cạnh …. Cung Tiểu Ảnh biết mẫu thân lo lắng cái gì. “Mẫu thân, người cần lo lắng, Cúc Quyên hôm nay đại phu nhân ra ngoài, buổi chiều mới về, nếu như nhìn thấy thiếu gia, con tự động chạy .” Tuy phụ thân muốn nàng gọi Cảnh Liệt là đại ca, nhưng mẫu thân kiên trì muốn nàng phải gọi Cảnh Liệt là thiếu gia.
      “….Ừ, được rồi, tự mình phải cẩn thận.”

      năm sau

      “Tiểu Ảnh, cái này cho con.” Cảnh Quang Toàn mua ngọc bội được khắc tỉ mỉ cho Cung Tiểu Ảnh, ông vui mừng khi có nữ nhi như Tiểu Ảnh.
      là ngọc bội xinh đẹp, cảm ơn phụ thân!”
      “Tiểu Ảnh, con ngẫm lại xem còn muốn thứ gì, cho phụ thân, phụ thân kêu người mua về.”
      cần, phụ thân, người cho Tiểu Ảnh rất nhiều thứ rồi.” năm qua, phụ thân mua cho nàng rất nhiều thứ rồi.
      Tuy thể thành thân cùng người ông tiểu Mẫn, nhưng sau khi cưới Mạnh Ngọc Hoa, mặc dù nàng tính tình kiêu ngạo, ông cũng từng nghĩ tới cùng nàng hòa thuận sống chung. Chỉ là ngày Liệt Nhi đầy tháng, nhạc phụ tới Cảnh phủ uống rượu đầy tháng uống rượu rất nhiều, ra năm đó đưa ít bạc mói khiến cho phụ thân của tiểu Mẫn gả nàng , nếu hôm nay Cảnh phủ làm sao có được tôn tử đáng như vậy. Điều đó làm ông cảm thấy khiếp sợ thôi.
      Chuyện này vẫn khiến ông buồn bực trong lòng, chưa bao giờ với người khác, nhưng ông cũng thể cùng Mạnh Ngọc Hoa hảo hảo sống chung được nữa.
      Liệt Nhi tuy là nhi tử của ông, nhưng ông cũng ít khi chủ động thân cận , qua nhiều năm như vậy, ông cùng Mạnh Ngọc Hoa quan hệ lạnh nhạt, cùng nhi tử cũng giống vậy.
      tại giống vậy, từ lúc hai mẹ con Chi Hà vào cửa, ông lại lần nữa cảm thấy vui vẻ.

      “Phụ thân, người xem, con viết bài thơ cho người.” Cung Tiểu Ảnh đem bài thơ hôm qua phu tử dạy viết xuống, sau đó đưa cho phụ thân thương nàng.
      “Tiểu Ảnh lợi hại, chữ viết ngay ngắn lại ràng!” Trong mắt của Cảnh Quang Toàn chứa đầy tình thương của phụ thân nhìn Cung Tiểu Ảnh đưa cho ông bài thơ.
      Con ngươi của Cảnh Liệt đầy lửa giận, thân mình cứng ngắc, nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc, hòa thuận của phụ thân cùng Cung Tiểu Ảnh.
      Phụ thân hòa ái cười với Cung Tiểu Ảnh như vậy … còn tưởng rằng phụ thân là người thích cười, bởi vì người chưa bao giờ cưới với !
      Qua nhiều năm như vậy, sớm quen với thái độ lạnh nhạt của phụ thân, nhưng mỗi lần nhìn thấy phụ thân hiền lành xoa đầu Cung Tiểu Ảnh, liền khiến nội tâm của dâng lên cảm xúc khó chịu.
      Hai mắt Cảnh Liệt trừng khuôn mặt non nớt vui mừng ngây thơ sáng lạng của Cung Tiểu Ảnh, nụ cười ngây thơ như ánh mặt trời, khiến vừa đố kỵ vừa hận!
      Phụ thân hề cười với , lại thương Cung Tiểu Ảnh như vậy, đây là cái gì!
      Cảnh Quang Toàn phát nhi tử đứng bên, “Liệt Nhi, lại đây.”
      Kiềm nén đáy lòng bực bội, Cảnh Liệt mặt thay đổi tới chỗ phụ thân cùng Cung Tiểu Ảnh.
      “Liệt Nhi, ta hi vọng ngươi cần cố tình gây giống mẫu thân của ngươi, Tiểu Ảnh bây giờ là muội muội của ngươi, ngươi phải thương con bé, biết hay ?”
      nghe được giọng của phụ thân hòa ái giống vừa rồi, lông mày càng thêm nhíu chặt.
      Lại coi giống như mẫu thân? Chẳng lẽ người chú ý tới, cùng mẫu thân rất ít trò chuyện sao?
      , người đương nhiên có chú ý tới, bởi vì người từ đầu tới cuối chưa từng chú ý tới !
      “Liệt Nhi?”

      Cảnh Liệt trừng mắt Cung Tiểu Ảnh trong ngực phụ thân, câu xoay người rời , để ý tới tiếng hét tức giận của phụ thân ở phía sau.
      thương nàng? Nhớ tới nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt nhắn đáng , nếu có thể, muốn nhìn chút khuôn mặt nhắn nở nụ cười, thậm chí là bộ dạng khổ sở.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2:

      Cung Tiểu Ảnh mười hai tuổi, còn sơ hai búi tóc , hôm nay, mẫu thân đem mái tóc dài của nàng thả ở sau lưng.
      Nàng vui vẻ nhìn mình trong gương đồng, đẹp giống như mẫu thân vậy.
      Nàng rất vui vẻ ra sân sau của sương phòng.
      “Tiểu Ảnh tiểu thư, hôm nay người xinh đẹp.”
      “Tiểu Ảnh tiểu thư, hôm nay người rất đáng nha!”
      “Tiểu Ảnh tiểu thư, sau này người nhất định là đại mỹ nhân.”
      Nghe hạ nhân ca ngợi câu tiếp câu, khuôn mặt xinh xắn của Cung Tiểu Ảnh đỏ hồng, cười vui vẻ.
      Nàng qua hành lang, trong đầu nghĩ, còn có ci chưa biết bộ dáng tại của nàng đâu? Trước khi đại phu nhân trở về, nàng phải để cho tất cả mọi người nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của nàng.
      Đúng rồi, Lô đại thẩm ở táo phòng vẫn chưa thấy bộ dạng tại của nàng, khuôn mặt xinh xắn cười vui vẻ chạy tới táo phòng.
      Nàng mới quay người lại thấy Cảnh Liệt đứng ở phía sau nàng, làm cho nàng hoảng sợ, bởi vì nàng hề nghĩ gặp ở chỗ này.
      Cảnh Liệt mười chin tuổi, dáng người cao lớn tuấn, nàng ở trước mặt càng trở nên bé.
      Đôi mắt nghênh đón cặp mắt đen thâm trầm hơn so với trước kia, trong lòng nàng thầm hít sâu.
      Con ngươi đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Cung Tiểu Ảnh đứng ở trước mặt , tuấn mi khẽ nhếch, nàng tại thoạt nhìn so với trước kia quá giống.
      Cẩn thận nhìn lên, mới chú ý tới bề ngoài của nàng thay đổi.
      Nàng thả xuống mái tóc dài, vốn khuôn mặt lớn càng nhắn xinh xắn.
      Khuôn mặt hồng nhuận rực rỡ, tản ra hương khí thuần khiết xinh đẹp, chẳng trách vẫn liên tục nghe được có người từ xinh đẹp.
      thấy chính mình thưởng thức khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của nàng, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt căng thẳng.
      Cảnh Liệt kìm chế cảm giác quái dị khó hiểu trong nội tâm, xem xét Cung Tiểu Ảnh. “Hôm nay ngươi…”
      giống những người khác khen ngợi nàng sao? Cung Tiểu Ảnh có chút khẩn trương nhìn .
      Nàng quên hai người vốn thù địch, cười yếu ớt hỏi: “Ngươi thấy ta thay đổi đẹp ?”
      Cảnh Liệt cố tình thèm để ý đến nội tâm rung động vì nụ cười yếu ớt mê người kia.
      hôm nay mình sao lại như vậy, nhưng vẫn cảm thấy khuôn mặt nhắn xinh đẹp kia thường ngày vẫn khiến tức giận, lại trở nên đáng xinh đẹp!
      cảm thấy nội tâm cùng lý trí cách nào lấy lại được cân bằng, khiến tức giận nhếch môi trả lời: “Bộ dạng này của ngươi hôm nay….rất xấu!”
      “Cái gì nha, mọi người đều đáng , đẹp.”
      “Ta rất xấu là rất xấu, người quái dị.”
      “Ngươi….”
      Cung Tiểu Ảnh mở miệng, tức giận nhìn Cảnh Liệt. rất chán ghét nàng mà, khiến toàn bộ hảo tâm của nàng đều biến mất! Nàng buồn bực cúi đầu, xoay người rời .
      “Làm sao, ta ngươi xấu, người liền mất hứng rồi?” Cảnh Liệt nắm chặt tay nàng, xem xét khuôn mặt nhắn.
      Bị người mắng xấu ai vui vẻ chứ! “Ngươi buông ta ra.”
      buông!”
      “Ngươi….Ngươi mau buông ta ra, phụ thân , nếu ngươi khi dễ ta, ta cho người biết!” ra nàng cho phụ thân, thầm nghĩ muốn buông nàng ra, hơn nữa, bây giờ nàng rất tức giận .
      “Lấy phụ thân ta đến áp ta? Tốt nhất bây giờ ngươi nên với phụ thân ta khi dễ ngươi, thuận tiện cho phụ thân ta biết, tại ta những khi dễ ngươi, mà sau này vẫn tiếp tục khi dễ ngươi!” Nghe thấy Cung Tiểu Ảnh đem phụ thân ra, làm Cảnh Liệt nổi giận trong lòng.
      Cảnh Liệt bỏ tay Cung Tiểu Ảnh ra, tức giận rời .
      Lại qua 2 năm.
      “Tiểu Ảnh tiểu thư.”
      Cung Tiểu Ảnh vừa xuất ở sân trước Cảnh phủ, cho dù là gia đinh mang này nọ, hay là nha hoàn quét dọn nhìn thấy nàng, dừng lại công việc làm, vui vẻ chào hỏi Tiểu Ảnh tiểu thư duyên dáng kiều.
      Cảnh phủ từ xuống dưới gồm hai mươi mấy bọn hạ nhân đều rang, chỉ cần là đại phu nhân ở, nhìn thấy Tiểu Ảnh tiểu thư, tình hình này ở Cảnh phủ dường như trở thành bình thường rồi.
      Năm đó nghĩ đến lão gia cưới tiểu thiếp, mang đến sóng gió rất lớn cho Cảnh phủ, nhưng sóng gió chỉ tại lúc ban đầu mà thôi. Có lẽ cũng là do vài năm này, nhị phu nhân rất ít ra sân sau, thậm chí dịp lễ mừng cũng đến đại sảnh.
      Nhị phu nhân khéo hiểu lòng người lại nhẫn nhục chịu đựng, vì vậy, Cảnh phủ vẫn là do đại phu nhân chủ quản. Vả lại, cho dù tính cách đại phu nhân tốt, cố tình tìm nàng, bất quá cũng chỉ vài lần năm mà thôi.
      Hạ nhân sở dĩ thích Tiểu Ảnh tiểu thư, ngoại trừ bởi vì nàng đối đãi hạ nhân rất tốt ra, còn vì nàng cười rất ngọt ngào, khiến cho người ta nhìn thấy liền dễ chịu. Dù sao nhìn đại phu nhân sắc mặt hung dữ cùng vẻ mặt nghiêm túc của đại thiếu gia nhiều năm như vậy, khuôn mặt tươi cười của Tiểu Ảnh tiểu thư luôn luôn làm cho người ta cảm thấy rất vui vẻ.
      Cung Tiểu Ảnh vừa vào sân trước, Cúc Quyên liền thấp giọng gọi nàng: “Tiểu Ảnh tiểu thư, người chờ chút!”
      “Cúc Quyên, ngươi làm sao vậy?” phải buổi sáng nàng mới cùng nàng , đại phu nhân ở sao? Như thế nào vẻ mặt bây giờ lại khẩn trương như vậy chứ?
      “Cái kia….tôi vừa mới biết được, thiếu gia còn chưa tới cửa hiệu.” Cúc Quyên vừa nghe thiếu gia còn chưa ra ngoài liền lo lắng chạy tới cho Tiểu Ảnh tiểu thư.
      Hầu hạ Tiểu Ảnh tiểu thư nhiều năm, quan hệ chủ tớ của các nàng vẫn tốt lắm, cũng chia sẻ rất nhiều bí mật, kể cả việc nàng biết chuyện Tiểu Ảnh tiểu thư thích thiếu gia.
      Bởi vì nhiều năm qua, mỗi lần thiếu gia nhìn thấy Tiểu Ảnh tiểu thư, đều là vẻ mặt tức giận, sau đó cố ý làm khó Tiểu Ảnh tiểu thư.
      “Cái gì? vẫn chưa ra ngoài a!” Biết Cảnh Liệt còn trong phủ, tươi cười mặt Cung Tiểu Ảnh bỗng nhiên biến mất, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
      có cách nào, bởi vì trừ khi cần thiết, nếu nàng thích cùng người kia chạm mặt, bởi vì chỉ biết khi dễ nàng mà thôi.
      Nhưng Cúc Quyên lại bộ dạng vừa soái lại có uy phong, hơn nữa lại có đầu óc buôn bán, bởi vì cửa hiệu của Cảnh phủ ở trong kinh thành, theo Tứ gia ngày trước trở thành Lục gia, toàn dựa vào tài năng buôn bán hơn người của thiếu gia, tất cả mọi người đều thiếu gia trời sinh chính là theo nghiệp buôn bán.
      Bộ dạng soái lại có uy phong? biết là Cúc Quyên nhìn nhầm ai rồi!
      Qua nhiều năm như vậy, khuôn mặt kia mới thấy nàng luôn lạnh lùng, đôi mắt đen thâm trầm luôn trừng mắt nhìn nàng bất cứ lúc nào, luôn khiến nàng cảm thấy dễ chịu. biết vì sao có nhiều nha hoàn đẹp mặt, phải các nàng thường xuyên bị mắng chửi sao?
      Nàng chút nào biết đầu óc buôn bán của Cảnh Liệt có phải là lợi hại hay , nàng biết chắc chắn là qua nhiều năm như vậy, chán ghét nàng, mà nàng cũng thích gì , cho nên hai người tốt nhất đừng chạm mặt!
      Vài năm này, nàng đại khái hiểu Cảnh Liệt vì sao chán ghét nàng như vậy, chính là đố kỵ phụ thân thương nàng! Nhưng mà cũng phải nàng bảo phụ thân thương nàng, lại càng phải nàng bảo phụ thân đừng thương !
      “Ta đây trước hết quay sân sau, chờ thiếu gia rồi, ngươi lại tới sân sau cho ta biết!”
      Cung Tiểu Ảnh xoay người chạy về sân sau, nhưng nàng mới quay người lại, mặt cười tức khắc cứng đờ, bởi vì thân hình cao lớn kia của Cảnh Liệt biết khi nào đứng ở bên cạnh hành lang phía sau nàng và Cúc Quyên!
      “Như thế nào, ngươi chán ghét nhìn thấy ta như vậy?” Vẻ mặt của lạnh lùng.
      Cảnh Liệt 21 tuổi, gương mặt tuấn tú lúc ban đầu thoáng chút ngây ngô giờ trở nên cương nghị, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy khí.
      Cảnh Liệt nâng mắt, thẳng quan sát khôn mặt nhắn ngọt ngào càng lúc càng xinh đẹp kia. Nàng dường như so với trong trí nhớ của càng ngày càng đẹp rồi.
      “Ta còn thắc mắc vì sao trong năm ta thấy ngươi được mấy lần, nguyên lai việc là như vậy, xem ra có người thích hợp ở Cảnh phủ.” Tuy hai năm này, cũng bận rộn việc của cửa hiệu, cơ hội gặp mặt nàng cũng giảm bớt, nhưng chính tai nghe thấy nàng muốn gặp lại , khiến cảm thấy tức giận.
      Vừa vặn Cung Tiểu Ảnh từ hành làng kia tới sân trước liền nhìn thấy nàng rồi, dọc theo đường chỉ thấy nàng cười rất vui vẻ cùng hạ nhân chào hỏi, liền cảm thấy rất buồn bực. Bởi vì vẫn nghĩ rằng nàng vì trốn nên ít khi ra sân sau.
      Lúc nghe nàng cùng nha hoàn , cuối cùng Cảnh Liệt hiểu được vì sao trong năm, số lần bản thân mình nhìn thấy nàng chỉ có thể đếm được đầu ngón tay.
      ra là có người cùng nàng mật báo, khi cùng mẫu thân ở, nàng đến sân trước chơi, bởi vậy nàng mới có thể cùng những người hầu đều quen thuộc như vậy!
      Vừa nghe thấy lời của thiếu gia, Cúc Quyên sợ tới mức lập tức quỳ mặt đất, “Thiếu gia, thực xin lỗi, xin người tha lỗi Cúc Quyên.”
      “Thiếu gia, chuyện này liên quan Cúc Quyên, là ta ra lệnh cho nàng làm như vậy, nàng là bị ta sai khiến!” Sợ liên lụy Cúc Quyên, Cúc Tiểu Ảnh đem hết trách nhiệm đổ lên người mình, dù sao sáu năm này, nàng sớm tập thành thói quen bộ dạng trợn trừng mắt cùng châm chọc khiêu khích của rồi.
      Nhưng mà Cúc Quyên từ vì trong nhà nghèo khó mà vào Cảnh phủ làm việc, nếu bị đuổi ra phủ nàng nên làm cái gì bây giờ? Mấy đệ đệ của nàng còn a.
      “Ngươi thay nàng cầu xin?”
      “Đúng” Hi vọng muốn đuổi Cúc Quyên ra khỏi phủ.
      “Nhưng tại sao ta phải đáp ứng ngươi?”
      Nàng muốn gặp , nhưng lại đối xử tốt với nah hoàn như vậy, muốn nhìn tình cảm của các nàng tốt bao nhiêu? Tuấn nhan lạnh lùng nhìn Cúc Quyên, “Ngươi trở về thu dọn đồ đạc, sau đó đến phòng thu chi nhận tiền lương tháng này, lập tức rời Cảnh phủ!”
      , thiếu gia, van cầu ngươi đừng đuổi Cúc Quyên khỏi phủ!” Cúc Quyên hồng mắt cầu xin.
      “Lập tức cổn ra khỏi Cảnh phủ!” Cảnh Liệt uy nghiêm gầm .
      “Nô tì biết!” Nhìn thấy thiếu gia tức giận như vậy, biết mình có khả năng ở lại Cảnh phủ, Cúc Quyên chỉ có thể đứng dậy trở về phòng thu xếp đồ đạc.
      , Cúc Quyên…” Cung Tiểu Ảnh hoảng hốt kêu Cúc Quyên rời , nhưng thấy Cúc Quyên thương tâm chạy về gian phòng của nàng, “ được, thiếu gia, ta xin ngươi, đừng đuổi Cúc Quyên, ta van cầu ngươi!”
      “Việc này ta quyết định rồi!” Cảnh Liệt lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng cái, cất bước muốn rời , khỏi khiến Cung Tiểu Ảnh gắt gao bắt lấy .
      “Đừng, thiếu gia, ngươi cần đuổi Cúc Quyên !” Mặc dù chiều cao cùng dáng người của mình và có khác xa nhau, nhưng nàng vẫn dùng hết sức lực của mình, sống chết bắt lấy tha, bởi vì nàng thể để cho đuổi Cúc Quyên.
      “Thiếu gia, ta van cầu ngươi, mặc kệ ngươi muốn ta làm cái gì, ta cũng đáp ứng ngươi, nhưng cầu ngươi đừng đuổi Cúc Quyên .” Tuy rằng nàng và Cúc Quyên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng Cúc Quyên là bạn tốt của nàng, cũng là người nàng thích nhất ở Cảnh phủ.
      “A, phải ? Bất kể ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi đều đáp ứng?” Mày rậm nhíu lại, càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú, con ngươi nhìn thẳng đôi mắt sáng ngời cầu xin kia.
      Nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia, cho dù Cung Tiểu Ảnh có chút sợ hãi, nhưng vì Cúc Quyên, nàng gật đầu. “Đúng, mặc kệ ngươi muốn ta làm gì, ta đềudđáp ứng!”
      “Tốt, nhớ kỹ lời hôm nay của ngươi.”
      “Ta nhớ kỹ, ta cho Cúc Quyên nàng cần rời !” Cung Tiểu Ảnh lập tức xoay người rời khỏi đình viện, hoàn toàn chú ý Cảnh Liệt ở phía sau xem ánh mắt của nàng, từ lạnh lùng được thay bằng vẻ mặt khác ---
      loại ái mộ làm người ta phát được!
      Cung Tiểu Ảnh cảm thấy lão thiên gia dương như cố ý chỉnh nàng.
      Bởi vì nàng rất muốn gặp người, thậm chí tận lực tránh né người, nhưng vì cái gì vẫn luôn gặp mặt?
      Giống như tại, Cảnh Liệt liền chân đứng trước mặt nàng.
      Mặc dù hai người có tồn tại khoảng cách nhất định, nhưng thấy khuôn mặt hề tươi cười kia của Cảnh Liệt, đôi mắt mắt đen thâm thúy thủy chung làm cho người ta có thể nhìn thấu thẳng tắp nhìn nàng, khiến da đầu nàng run lên.
      Ngửi được bầu khí bình thường, Cung Tiểu Ảnh xoay người bỏ chạy.
      “Ngươi chờ chút …”
      Cung Tiểu Ảnh gặp vài lần học được thông minh, biết nhất định lại bắt nàng, bởi vậy nàng vội vàng quay trở về. ngờ nàng mới quay người lại, lại giẫm lên cành cây khô, cả người trực tiếp ngã mặt đất, thấy được ở phía sau Cảnh Liệt chạy tới rất nhanh, bởi vì muốn nàng té ngã mà mi tâm nhíu chặt.
      “A, đau quá!” Cung Tiểu Ảnh ngồi dưới đất kêu lên đau đớn, cánh tay và chân nàng đều đau.
      “Ngươi …” Cảnh Liệt kiềm chế xúc động nghĩ tiến lên nâng nàng dậy, mặt chút thay đổi : “Ngươi ngu ngốc sao? Nguyên nhánh cây to như vậy mặt đất lại có thể nhìn thấy?”
      “Đều là ngươi hại ta ngã sấp xuống, ngươi rất xấu, mỗi lần đều thích khĩ dễ ta!”
      “Ta làm chuyện gì? Ngươi vừa mới tự mình té ngã.” Ai kêu nàng thấy liền bỏ chạy! Tuy ngoài miệng Cảnh Liệt thèm quan tâm, nhưng tầm mắt tự chủ được nhìn nàng vuốt vết thương cánh tay mình.
      Thấy mặt nàng nhăn lại đau đớn, tim của khỏi thắt nhanh lại.
      “Đứng lên.” đúng là nhịn được về phía nàng, đưa tay muốn đỡ nàng đứng lên.
      cần, chính ta tự mình đứng dậy.” Mắt Cung Tiểu Ảnh ngấn lệ, vươn tay rồi sau đó tự mình từ mặt đất đứng lên. “Ta cho ngươi biết, nếu như ngươi lại khi dễ ta, ta liền cho phụ thân.” Cung Tiểu Ảnh tức giận , bởi vì lần này hại nàng té ngã, đau chết nàng.
      Vừa nghe thấy Cung Tiểu Ảnh lại mang thương của phụ thân với nàng ra , Cảnh Liệt khỏi nổi giận lớn.
      “Tốt nhất, tốt nhất để cho phụ thân ta đuổi ta , nếu ta vẫn còn khi dễ ngươi!”
      Cảnh Liệt tức giận rời , lưu lại khuôn mặt cũng rất vui vẻ của Cung Tiểu Ảnh.
      Làm sai còn lớn tiếng mắng chửi người như vậy, đời này trừ ra, chỉ sợ tìm thấy người thứ hai đâu.
      Last edited: 14/12/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2

      “Phụ thân, người tìm con?”

      Cảnh Quang Toàn thấy nhi tử tới, buông bút xuống. “Lần này, Căn quản của cửa hiệu muốn trấn Nam Phương, thành Hàng Châu chuyện làm ăn, ta hi vọng ngươi cùng với , để học hỏi nhiều chút.”

      Cùng Căn đại thúc Hàng Châu? Cảnh Liệt kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, “Phụ thân, tại sao đột nhiên muốn con cùng Căn đại thúc Hàng Châu?”

      Bởi vì vô cùng quen thuộc với công việc của cửa hiệu, căn bản là cần học tập cái gì, hơn nữa Căn đại thúc này nhất hướng nhất vãn, ít nhất phải năm mới có thể trở lại kinh thành, Cảnh Liệt hiểu tại sao phụ thân muốn cùng ?

      “Ta chỉ là muốn ngươi tăng thêm hiểu biết, kinh nghiệm nhân sinh nhiều chút, ta tin tưởng ngươi hiểu chuyện nhiều hơn.” Cảnh Quang Toàn biết nhi tử rất thông minh, đầu óc buôn bán so với ông tốt hơn, nhưng ông hi vọng nhi tử qua mức kiêu ngạo, bởi vậy hi vọng ra ngoài nhiều hơn để rèn luyện. Cái này đối với tương lai của sau này cho dù là buôn bán hay phương diện thái độ làm người đều có trợ giúp.

      “Hiểu chuyện? Con hiểu chuyện chỗ nào rồi?” Cảnh Liệt bất mãn .

      Cho tới nay, đều nghe tất cả mọi người đều khen ngợi , nghĩ tới làm nhiều chuyện như vậy, được mọi người tán thưởng, nhưng thể nào đạt được công nhận của phụ thân đối với , thậm chí tại còn muốn xa nhà …

      “Ta hiểu chuyện chính là thái độ giải quyết công việc, mượn chuyện của Tiểu Ảnh để , nhiều năm như vậy rồi, ta biết ngươi thủy chung đem nàng trở thành muội muội của ngươi, lại thường xuyên khi dễ nàng, đúng hay ? Đây là hiểu chuyện.” Cảnh Quang Toàn cho ví dụ rất đúng. Bất quá đó cũng là , chuyện Liệt Nhi đối với Tiểu Ảnh tốt, mặc dù Tiểu Ảnh chưa bao giờ cho ông, nhưng ông cũng ít nhiều nghe được chút ít từ chỗ hạ nhân.

      “Bởi vì nàng cho người con khi dễ nàng, cho nên người phải đuổi con xa nhà?” Cảnh Liệt tức giận. Cung Tiểu Ảnh, nàng khiến tốt quá, cũng tuyệt đối làm nàng sống dễ chịu!

      “Liệt Nhi, ngươi căn bản là nghe hiểu ý của ta, ta muốn ngươi xa nhà để học hỏi, này cùng Tiểu Ảnh chút liên quan, ta chẳng qua mới vừa cho ví dụ mà thôi …”

      “Con hiểu ý tứ của phụ thân rồi, con , con cùng Căn đại thúc bọn họ Hàng Châu!” Cảnh Liệt ngăn chặn lời của Cảnh Quang Toàn, bộ mặt giận dữ, quay người ra khỏi thư phòng.

      “Liệt Nhi, ta còn chưa hết …” Ông cùng nhi tử luôn nhiều lắm, tại giao tiếp lại càng có vấn đề.

      Cảnh Liệt bước ra thư phòng, thấy Tiểu Ảnh bưng trà đứng ở trước cửa thư phòng.

      “Thiếu …” Nhìn vẻ mặt hung ác của Cảnh Liệt, Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc ra lời.

      Biết phụ thân người ở thư phòng, mẫu thân kêu nàng pha ly trà nong đem qua, ai ngờ vừa đến trước cửa, chợt nghe tiếng tranh cãi kịch liệt trong thư phòng truyền đến, nàng đành phải ngoan ngoãn ở ngoài thư phòng chờ, nghĩ tới lại nghe được phụ thân muốn Cảnh Liệt Hàng Châu, xa a.

      Cảnh Liệt trừng mắt giận dữ nhìn Cung Tiểu Ảnh, thân hình cao lớn về phía nàng, bàn tay to lớn giận dữ đánh nghiêng ly trà trà tay nàng, làm nàng hoảng sợ.

      “Ngươi vui vẻ chưa? Tố giác với phụ thân ta, để phụ thân ta phái ta Hàng Châu, ta ở nhà năm, như vậy ngươi vừa lòng chứ!”

      “Ta…, ta có…” hiểu lầm nàng rồi, nàng căn bản cùng phụ thân về cái gì, nếu nàng muốn , vài năm trước rồi.

      “Liệt Nhi, ngươi làm cái gì?” Nghe được bên ngoài giống như có thanh của cái gì bị đập bể, Cảnh Quang Toàn ra thư phòng nhìn.

      Nghe vậy, Cảnh Liệt quay đầu lại, con ngươi đen trầm tức giận nhìn Cung Tiểu Ảnh, giọng trầm thấp vì tức giận mà cứng ngắc, “Cung Tiểu Ảnh, ta nhớ kỹ tất cả những việc ngươi làm hôm nay, tuyệt đối bỏ qua cho ngươi!”

      Cảnh Liệt tàn nhẫn xong, căm hận nhanh rời khỏi.

      Mùa xuân năm sau, Liễu Chi Hà qua đời, mới ba mươi mấy tuổi.

      Tuy rằng mấy năm này, Liễu Chi Hà ở Cảnh phủ sống bình an trôi qua, nhưng từ vất vả, khiến cho thân thể nàng hề khỏe mạnh.

      Nàng mặc dù mất sớm, nhưng nàng bình thản, bởi vì nàng biết Cảnh lão gia thay nàng hảo hảo chiếu cố nữ nhi mười lăm tuổi.

      Nhưng mà, nếu Liễu Chi hà trời có linh thiên, như vậy nàng khẳng định vì cảnh ngộ sau này của nữ nhi mà lo lắng.

      Bởi vì nửa năm sau, cũng chính là Cảnh Liệt từ bên ngoài trở về được 2 tháng, Cảnh lão gia trong lần bị phong hàn, liên tục phát sốt gần mười ngày sau cũng rời khỏi nhân thế.

      Đứng ở trong đại sảnh, khuôn mặt Cung Tiểu Ảnh có chút khẩn trương, bởi vì nàng đợi đại phu nhân Mạnh Ngọc Hoa, cùng thiếu gia Cảnh Liệt luôn có hận ý với nàng, định đoạt sau này nàng nên nơi nào.

      Kỳ sau khi Cảnh lão gia tạ thế, nàng sớm chuẩn bị tâm lý bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta đuổi .

      Đại phu nhân luôn thích hai mẹ con nàng, nhất định thừa cơ đem nàng đuổi ra khỏi Cảnh phủ, về phần Cảnh Liệt, chỉ sợ lại càng khẩn cấp muốn này rời !

      “Nơi này là Cảnh phụ, ngươi mang họ Cung, tự nhiên thích hợp ở nơi này rồi.” Mạnh Ngọc Hoa mặt chút biểu cảm .

      Từ ngày hai mẹ con Liễu Chi Hà vào Cảnh phủ, nàng đối với mẹ con bọn họ chỉ có chán ghét mà thôi.

      Mặc dù Liễu Chi Hà chỉ ở viện phía sau, cùng nàng tranh cái gì, nhưng thấy lão gia thương hai mẹ con các nàng, làm cho nội tâm nàng thoải mái, lại thêm Liệt Nhi bởi vì Cung Tiểu Ảnh mà khiến phụ thân phái vùng khác năm, làm nàng mỗi khi nghĩ đến Cung Tiểu Ảnh liền cực kỳ tức giận!

      tại Liễu Chi Hà rồi, ngay cả lão gia cũng rồi, như vậy nàng cần thiết lưu lại Cung Tiểu Ảnh.
      Đặc biệt khuôn mặt xinh đẹp kia của Cung Tiểu Ảnh thừa hưởng hoàn toàn từ mẫu thân nàng, liền khiến nàng chán ghét, nàng hận thể khiến nàng lập tức rời !

      Tuy rằng giống với dự liệu của bản thân mình, nhưng khi nghe thấy thực phải rời khỏi Cảnh phủ, trong nội tâm của Cung Tiểu Ảnh vẫn nổi lên kinh chấn (kinh ngạc và chấn động) , nhưng nàng tận lực biểu ra bên ngoài, bởi vì nàng muốn cho người ta cảm thấy nàng thực đáng thương.

      Nàng cũng mở miệng cầu xin bọn họ cần đuổi nàng , thực tế, nếu là nàng thực mở miệng cầu xin như vậy chỉ sợ chỉ biết rước lấy nan kham lớn hơn nữa!

      “Lão gia lúc còn sống muốn ta cần bạc đãi ngươi, như vậy được rồi, đừng ta đây đại phu nhân ngoan tuyệt, ta cho ngươi mười hai lượng bạc, ngươi từ đâu tới đây về lại nơi đó!” Mạnh Ngoc Hoa tự thấy cho nàng mười hai lượng bạc làm trái di ngôn của lão gia lúc còn sống rồi.

      “Con biết!” Ý của nàng là muốn nàng quay về Di Xuân Viện sao? Nàng có nghĩ tới, bởi vì nàng lâu chưa từng đề cập qua chuyện ở đó rồi, hơn nữa nơi đó cũng phải nhà của nàng.

      Bất quá, nếu nàng cần, tin tưởng Cường đại ca giúp nàng. Tuy rằng nàng và Cường đại ca lâu gặp nhau rồi, nhưng nàng tin Cường đại ca từ rất thương nàng, nhất định giúp nàng!

      Cảnh Liệt nhìn Cung Tiểu Ảnh, chờ nàng mở miệng cầu xin bọn họ cần đuổi nàng , bởi vì nàng phải còn thân thích gì sao? nhớ phụ thân có qua,mẹ con các nàng vốn là sống nương tựa lẫn nhau.

      Thấy vẻ mặt Cung Tiểu Ảnh hề hoang mang, đoán rằng, chính mình đại khái nhìn thấy cảnh tượng nàng quỳ mặt đất van xin bọn họ. Chỉ là câu kia của nàng, “Con biết”, giống như là nàng sớm có chủ ý rời Cảnh phủ rồi… Hoặc là nàng sớm muốn rời nơi này?

      “Ngươi muốn quay về Di Xuân Viện? Sống cuộc sống giống trước kia của mẫu thân ngươi?” Cảnh Liệt u nhìn dung nhan đẹp hơn so với năm trước lúc rời nhà, khắp người nàng tản ra hơi thở thuần khiết của thiếu nữ.

      “Ta sống giống mẫu thân ta trước kia, bất quá nơi đó có người ta nhận thức, Cường đại thẩm và Cường đại ca bọn họ giúp ta.” Trước kia mẫu thân thích nàng tới Di Xuân Viện, như vậy càng thể làm ra những chuyện khiến mẫu thân tức giận.

      “Cường đại thẩm, Cường đại ca? Ngươi khẳng định bọn họ giúp ngươi?”

      “Trước kia Cường đại thẩm nàng rất thương ta, còn nhi tử nàng Cường đại ca, chúng ta vốn là cùng nhau lớn lên, cũng rất thương ta, ta tin tưởng họ nhất định giúp ta.
      Con ngươi đen sâu lường được của Cảnh Liệt ngưng trọng, lạnh lùng xem xét Cung Tiểu Ảnh.

      Chẳng trách nàng bộ bình tĩnh, nguyên lai là có việc như vậy, nguyên lai nàng ở tại Di Xuân Viện còn có thanh mai trúc mã Cường đại ca!

      Vừa nghe thấy Cung Tiểu Ảnh luôn miệng Cường đại ca thương nàng, biết sao lại khiến cảm thấy rất thoải mái, đặc biệt vẻ mặt bình tĩnh tự đác kia, càng nhìn càng khiến chướng mắt.

      cùng Cung Tiểu Ảnh trong lúc đó tồn tại oán hận rất sâu, vừa nghĩ tới phụ thân dùng ánh mắt thương chưa từng thấy qua nhìn Cung Tiểu Ảnh, thậm chí còn vì nàng mà phái ra bên ngoài năm, tuyệt đối làm cho Cung Tiểu Ảnh được khoái hoạt. Nàng nghĩ rời , như vậy càng muốn nàng tiếp tục lưu lại!

      Chuyện nàng từng làm với , còn chưa có trả lại cho nàng, sao lại làm cho nàng như ý nguyện rời khỏi Cảnh phủ? tuyệt cho phép! “Liệt Nhi, nàng nếu muốn rời Cảnh phủ chúng ta, về sau liền liên quan chúng ta nữa rồi, ngươi cần quan tâm nàng muốn đâu, hay nhận thức ai là được rồi!” Mạnh Ngọc Hoa hy vọng Cảnh Liệt quan tâm nhiều lắm, dù sao Cung Tiểu Ảnh sau này liền cùng Cảnh gia hề liên quan nữa rồi.

      “Nương, người dự định cứ như vậy làm cho nàng rời ?” Cảnh Liệt tuy cho mẫu thân nghe nhưng đôi mắt thâm sâu vẫn xem xét Cung Tiểu Ảnh.

      “Có ý gì?” Mạnh Ngọc Hoa khó hiểu nhìn Cảnh Liệt. Chẳng lẽ mẹ con các nàng trộm đồ vật của Cảnh gia? Hàng năm nàng đều đến sương phòng ở viện sau vài lần, đúng là sợ Liễu Chi Hà làm loại chuyện này, nhưng mà trong phòng của Liễu Chi Hà đều có phát cái gì đáng giá!

      “Nếu nàng cùng Cảnh gia chúng ta chút quan hệ cũng có, như vậy trước kia phụ thân thay nàng mời phu tử, còn có những người vì nàng làm nhiều y phục như vậy, tất cả phí tổn này chẳng lẽ muốn nàng trả lại cho Cảnh gia chúng ta?” Cảnh Liệt môi khẽ nhếch thoáng chút quỷ dị.

      “Cái gì?!” Cung Tiểu Ảnh đôi mắt trong như nước kinh ngạc, khó thể tin được lời lúc này của Cảnh Liệt!

      hận nàng, chán ghét nàng như vậy sao?

      Ngay cả nàng cũng bị đuổi ra phủ rồi, còn muốn nàng trả lại tiền cho bọn họ?
      biết người nàng căn bản là có tiền, nếu có cũng chỉ là lúc sinh tiền phụ thân cho nàng lễ vật mà thôi, mà đồ vật đáng giá duy nhất người nàng, cái hoa tai bằng ngọc là của hồi môn của mẫu thân nàng, đó là do từ mẫu thân cho nàng mang người.

      Được Cảnh Liệt nhắc nhở như vậy, Mạnh Ngọc Hoa cũng thấy có chút bị tổn thất rồi. Lúc sinh tiền lão gia xác thực tiêu hao ít tiền người mẹ con các nàng, đặc biệt về sau Liễu Chi Hà sinh bệnh hơn hai tháng, mời rất nhiều danh y, ít nhất cũng tốn mấy trăm lượng bạc.

      “Được rồi, vốn là cho nàng mười hai lượng bạc liền giảm , còn có, nhất định phải cho người theo dõi nàng rời , cho phép nàng mang theo bất cứ thứ gì thuộc về Cảnh gia rời khỏi!”

      Trước kia tiêu xài rồi liền thôi, vả lại muốn nàng trả lại mấy trăm lượng bạc liền chỉ bằng tiểu nương như nàng chỉ sợ suốt đời cũng trả nổi rồi, quan trọng nhất là muốn nàng lập tức rời , từ nay về sau cùng Cảnh gia có bất cứ quan hệ nào.
      Cung Tiểu Ảnh nhìn đại phu nhân, nàng hiểu đại phu nhân truy cứu nàng xài tiền ở Cảnh gia, là vì nàng khẩn cấp muốn đưa nàng , có điều, dưới đáy lòng nàng vẫn có chút cảm kích, bởi vì nàng so với Cảnh Liệt có tính người chút.

      “Mẫu thân, thể quên như vậy được, chớ quên chúng ta là thương gia, tuyệt đối buôn bán lỗ vốn, tính toán, mẹ con các nàng ít nhất xài hơn nghìn lượng bạc.” Cảnh Liệt , gằn từng tiếng giống như lưỡi đao sắc bén, mà nàng, giống như con cừu non đợi làm thịt.

      muốn thế nào!” Mạnh Ngọc Hoa suy nghĩ, “Chẳng lẽ muốn đem nàng bán cho Di Xuân Viện, đúng nha, như vậy còn có thể lấy lại ít tiền.” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hồ ly tinh kia, quả thực thích hợp ở loại địa phương kia.

      Tuy rằng nàng có chút khó hiểu Cảnh liệt gần đây luôn mặc kệ tình trong nhà, nhưng hôm nay lại nhúng tay trông nom việc này, nhưng gần đây nàng biết nhi tử suy nghĩ gì, cho nên nàng đoán rằng Cảnh Liệt cùng nàng giống nhau, đều vô cùng chán ghét mẹ con Liễu Chi Hà, đặc biệt căm ghét Cung Tiểu Ảnh. Bất quá, nghĩ tới nhi tử so với mình càng nghĩ chu toàn, nàng thiếu chút nữa liền tổn thất số tiền vô ích rồi!

      Nghe được bản thân có khả năng bị bán tới Di Xuân Viện, Cung Tiểu Ảnh khiếp sợ thôi!

      Nàng có thể tìm Cường đại thẩm hay Cường đại ca, nhưng nàng muốn bị bán Di Xuân Viện, nữ nhân vào nơi đó, cả đời liền kết thúc rồi!

      , cần, xin đừng đem con bán tới Di Xuân Viện.” thanh của Cung Tiểu Ảnh run rẩy, bởi vì nàng ngờ bị người bán tới Di Xuân Viện.

      Mặc dù nàng cỡ nào muốn mở miệng thỉnh cầu bọn họ thả nàng, nhưng nàng lại càng nguyện ý bị người bán tới Di Xuân Viện.

      Cuối cùng nàng cũng biết sợ hãi, biết phải mở miệng cầu xin rồi. Cảnh liệt hài lòng khi thấy được khuôn mặt xinh đẹp kia của Cung Tiểu Ảnh kích động, “Ngươi yên tâm, ta cũng có muốn đem ngươi đuổi ra Cảnh phủ!”

      chẳng những để nàng rời khỏi Cảnh phủ, mà còn có thể để nàng bên cạnh , thời gian vui trước kia nàng gây ra cho , nhất định sau này trả hết lại cho nàng.

      Hơn nữa, tại so với trước kia càng muốn xem bộ dạng khuôn mặt nhắn có nụ cười kia.

      Đối với nàng, nghĩ kỹ phải làm như thế nào rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :