1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nha đầu vô địch Công chúa điêu ngoa hoàng đế vô tình - Lam Tiểu Noãn (C17) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nha đầu vô địch: Công chúa điêu ngoa, Hoàng đế vô tình

      Tác giả: Lam Tiểu Noãn

      Thể loại: Xuyên , cổ đại, ngôn tình
      Editor: crazy lady
      Conver: ngocquynh520


      Giới thiệu
      “Hoàng thượng, thừa nhận , người là ta....” Tuyệt mỹ nữ tử cười, nhìn bậc đế vương khí phách lạnh lùng phía trước.

      “Bốp!” Bàn tay hung ác đưa đến, chặt đứt lời của nàng.

      thương ta, vậy giết ta .” Nữ tử nâng mặt lên cười.

      “Muốn chết, cầm lam nguyệt ngọc tỷ đến cầu trẫm.” Nam tử giọng lạnh như băng vừa dứt thấy người.

      “Noãn nhi, ngươi buông tha .” Đệ đệ vị hoàng đế kia vội vàng chạy đến ân cần khuyên nàng.

      , ta thương .” Nữ tử ngu xuẩn lại cười .

      “Ngươi phải thương , ngươi là vì lam nguyệt, từ bỏ lam nguyệt, gả cho ta, ta giúp ngươi bảo trụ lam nguyệt, có được hay ?”

      “An thân vương, xin lỗi. Người ta là Hàn Tử Phong, ca ca của ngươi....” bị miệng của hôn lên......

      lần đầu tớ edit truyện nên có lỗi gì mong các nàng góp ý thêm, mình miễn nhận gạch đá
      bornthisway011091Linh Sờ Tinh thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1: hoa khôi của trường, ta thích ngươi (1)

      Mười tám tuổi, Lam Diệc Noãn mệt mỏi trong sân trường, nàng còn chút sức lực nào, cuối cùng cuộc huấn luyện quân cũng kết thúc, nhưng nàng phải bắt đầu tìm kế sinh nhai.

      lưng mang cái balo màu trắng, mặc cái áo màu trắng với quần jean màu lam, mang đôi giày thể thao màu trắng, nữ sinh đến trước cửa hàng MacDonald dùng sức mở miệng cười hì hì, lầu bầu : “Noãn à, cố gắng lên!”

      “các chị em, cuối tuần vui vẻ!” Lam Diệc Noãn phấn chấn chào hỏi cùng mấy người con , Tiểu Mỹ vẻ mặt u oán phàn nàn: “Noãn Noãn, cậu đừng cười đầy sức sống như vậy có được hay .... thấy ghét”

      Lam Diệc Noãn nhanh chóng thay bộ đồng phục làm việc, cười hì hì, trong lòng lén lút thương xót bản thân, nhưng mặt lúc nào cũng tràn đầy cảm xúc : “ Tiểu Mỹ à, mỉm cười kiếm tiền là hơn.”

      Giọng đổi, bất đắc dĩ : “Nếu tớ dựa vào tươi cười niềm nở để kiếm chút tiền boa từ mấy lão người nước ngoài tớ phải uống gió tây bắc rồi, mùa hè tớ bi thảm rồi.”

      Tiểu Tình nhàng ôm lấy Lam Diệc Noãn, nghẹn ngào : “ cố gắng lên, mình tin là cậu làm được, tiểu Noãn, vui vẻ lên.”

      Ba nữ sinh ôm nhau thành đoàn, rồi sau đó tách nhau ra vỗ tay khích lệ nhau: “cố lên”, công việc cuối tuần lại bắt đầu.

      Lam Diệc Noãn là trẻ mồ côi, cha mẹ của bất hạnh bị thiêu cháy trong trận hỏa hoạn, được cha ôm nằm dưới lầu nên còn sống, bên tai đầy tuyệt vọng của những người đường. Khi người cứu mạng chạy đến cha của mất hô hấp, lúc đó mới có bảy tuổi.

      Tiểu Mỹ và Tiểu Tình phải học cùng trường, các ấy là người cùng quê làm thêm ngoài giờ cùng nhau. So với họ hạnh phúc hơn nhiều. , Lam Diệc Noãn nếu phải rất cố gắng đến cả gió tây bắc cũng được uống. Mấy năm nay sau khi học ngay cả trợ cấp cũng có, trước đó cũng rất ít.

      “Tiểu Noãn, phục vụ bàn số mười bốn.” Người quản lý trẻ tuổi và xinh đẹp dặn dò.

      Lam Diệc Noãn theo thói quen nhíu mày cái, số mười bốn, vĩnh viễn là số mười bốn, vì sao cho nàng tìm chết a!

      giây kế tiếp, Lam Diệc Noãn cười ngọt ngào về phía bàn số mười bốn, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ngồi trong góc tối nhất, ta rất tuấn tú, vừa độc thân lại vừa nhiều tiền, tao nhã lại học rộng, nhưng Lam Diệc Noãn như ý của ta.

      “Chào , xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ?” Lam Diệc Noãn tác phong chuyên nghiệp hơi khom người hỏi.

      Người con trai cười, đưa tay mời ngồi xuống.

      Lam Diệc Noãn nhìn thoáng qua vẻ mặt cười quyến rũ cũng là cảnh cáo của người quản lý, dấu bất mãn trong lòng, người con ngồi trước mặt người đàn ông, biết hôm nay ta lại cho bao nhiêu tiền boa, dùng số tiền lớn thế này để đổi lấy nghỉ ngơi, nghĩ đáng. Nhưng người đàn ông này vẫn cố chấp như vậy.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: hoa khôi của trường, ta thích ngươi (2)

      “Tuần này có khỏe ?” Người đàn ông đưa mắt nhìn , giọng hỏi.

      Lam Diệc Noãn trong đầu tốt, kết thúc huấn luyện quân các bạn học đều trở về nhà, chỉ có làm việc tăng ca. Qua ngày tháng mười (ngày quốc khánh ở TQ) chính thức nhập học, nàng vui vẻ tươi cười đè nén tâm trạng nặng nề.

      “Cháu rất khỏe, cảm ơn chú quan tâm.” Lam Diệc Noãn mỉm cười, vẫn lạnh lùng như vậy.

      Người đàn ông ôn nhu nở nụ cười, : “chú nghe bạn bè của cháu , ở trường cháu rất được hoan nghênh, rất thích chuyện với bạn học, nhưng xem ra bây giờ cháu rất ghét chú.”

      Nhớ tới người con trai kia, Lam Diệc Noãn lại cảm thấy bực bội, nếu phải rất xuất sắc, cha của có quyền điểm sao? Cả ngày cùng đối nghịch, nửa con mắt cũng nhìn . Nếu ít bậy tốt rồi.

      “Chú Lâm, chú buông tha cho cháu , cháu theo chú đâu. Mấy năm qua mình cháu sống rất tốt, cháu cần người khác thương hại.”

      Người đàn ông họ Lâm có chút thất vọng, ấy cho là mình thương hại ấy sao? chút thương hại cũng có.

      “Có gia đình tốt sao?”

      Lam Diệc Noãn thừa nhận mình bị người đàn ông đó làm cảm động, nhưng có nhà, có cha mẹ, tuy rằng có nhà nhưng mười năm có, nhưng bây giờ chỉ có mình. căn nhà , phòng ngủ, phòng khách, bếp, phòng vệ sinh, tháng năm trăm đồng tiền thuê nhà, phải cố gắng lắm mới có thể sống được.

      “Chú Lâm, chú về , cháu có nhà. cần phải lãng phí tiền vì cháu.” Lam Diệc Noãn xong đứng dậy, đột nhiên lại rực rỡ cười : “Chú Lâm, nếu chú dùng tiền vì cháu, vậy chú hãy đem số tiền đó đưa vào tài khoảng của cháu , cháu ngại đưa cho chú số tài khoảng. Chỉ là, cháu theo chú về. Cháu có ba, cháu làm con của chú. Chú còn trẻ, cháu có thể gọi là , chú cần gì phải cố chấp như vậy. Cháu tin dì cũng muốn nhìn thấy chú như vậy. Cháu phải làm việc, mời chú Lâm về cho, sau này cũng nên đến đây lãng phí tiền, cũng đừng nên làm chậm trễ thời gian của cháu.”

      Người đàn ông ngẩn người nhìn Lam Diệc Noãn xa. Bộ đồng phục màu đỏ được mặc dáng người cao gầy của chói mắt. Nàng hẳn là mặc chiếc váy cùng cậu con trai dạo phố.

      Người đàn ông rời . Buông tha nhận thức giống nhau giữa dáng dấp của và vợ của ông ấy. Có thể ấy đúng, bà xã trời có linh thiêng cũng muốn ông ta có thể thoải mái.

      Tiểu Mỹ len lén kéo Lam Diệc Noãn vào toilet lo lắng hỏi: “Tiểu Noãn, người đó là ai vậy? Vì sao gần đây luôn tới tìm cậu, cậu đừng nên bị mắc lừa đó.”

      Lam Diệc Noãn ôm chặt lấy Tiểu Mỹ ôn nhu : “Yên tâm , chú ấy là người tốt, chú ấy muốn nhận nuôi tớ, nhưng tớ đồng ý.” xong lại tiếp tục làm việc.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: hoa khôi của trường, ta thích ngươi (3)

      Buổi tối trở lại gian của mình, bật đèn tiết kiệm năng lượng, Lam Diệc Noãn ném túi lên giường, cả người ngã xuống giường, ánh mắt nhìn vào chỗ trống trần nhà.

      Điện thoại di động vang lên, muốn để ý tới. Làm việc suốt ngày, từ mười giờ sáng đến mười giờ tối được trăm đồng. Mệt quá nên vừa nhắm mắt lại là ngủ ngay. Ngủ giấc đến năm giờ sáng, ngờ lại bị cơn đói làm tỉnh giấc.

      Đến phòng bếp vơ vét thức ăn, cũng chỉ tìm được vài gói mì ăn liền, có biện pháp, mì ăn liền so với Macdonald cũng kém.

      Trở mình lấy điện thoại ra, là dãy số lạ, cũng quan tâm nữa. Nếu có việc gấp thế nào cũng gọi lại, ít ra cũng gửi tin nhắn.

      “A, no quá, ăn no phải làm việc.”

      Trong phòng có gì cả, chỉ có chiếc giường đôi cùng tủ quần áo, có cái bàn , hai cái ghế , tóm lại là vô cùng đơn sơ. Đồ điện gia dụng chẳng hạn như máy giặt gì gì đó, chưa từng có.

      Giặt quần áo, hai tay lạnh như băng. gần sáu giờ rưỡi, có lẽ nên đọc sách Tiếng chút, muốn năm nay thi lên đại học, đúng là quá mệt mỏi, dứt khoát ném quyển sách xuống, ngã người xuống giường ngủ tiếp.

      Vừa mới chợp mắt điện thoại lại bắt đầu rung lên, buộc phải cầm điện thoại lên, vẫn là số điện thoại lạ đó.

      “Xin chào, cho hỏi ai vậy?”

      ... ....

      Nghe đối phương trả lời xong, Lam Diệc Noãn nhảy dựng lên, khuông mặt buồn ngủ lập tức chuyển sang giận dữ hét lớn: “Hỗn đản! cút ngay!”

      Hét xong liền tắt máy, càng nghĩ càng thấy uất ức, nước mắt kiềm được chảy xuống.

      “Người nào thôi, tôi làm sao có thể làm tình nhân của người khác, nếu tôi như vậy, mười lăm tuổi bị thị trưởng bao, tôi còn nhu nhược như vậy, để tên khốn kiếp đó đến khi dễ, đồ vô lại khốn kiếp!”

      Điện thoại lại vang lên, Lam Diệc Noãn cầm điện thoại thét lên: “Câm miệng cho tôi! Đừng mong được như ý! Tôi theo ý của ông đâu! phải là cố ý chọc giận tôi sao? Tôi khách khí đâu!”

      Bên kia im lặng chốc lát, giọng : “Cậu sao chứ?”

      Lam Diệc Noãn che miệng, trợn to hai mắt, vội vàng cười : “Là cậu hả, tớ sao, lúc nãy mới nhận điện thoại của tên khốn kiếp, lần này còn tưởng là chứ. Cậu có chuyện gì ?”

      có việc gì, tớ mói cho cậu biết mười giờ có chút việc cần cậu đến chuyến.”

      “Chuyện gì?”

      “Về chuyện học bổng, tớ tự ý trình báo thay cậu, bây giờ cần cậu chuẩn bị chút tài liệu là được rồi.”



      Chương 4: hoa khôi của trường, ta thích ngươi (4)

      Lam Diệc Noãn vờ ngớ ngẩn, tại sao học trưởng lại làm việc này? Chỉ mới biết hơn tháng thôi mà.

      “Cảm ơn nha, hôm nay tớ làm, mười giờ tớ đến trường, cậu có đến ? Nếu như có thể cậu với tớ cùng có được ? Tớ có chút sợ chủ nhiệm khoa....”

      “Bây giờ tớ ở trường, cậu ngủ tiếp , mười giờ gặp ở trước ký túc xá.”

      Cúp điện thoại, Lam Diệc Noãn vẫn còn xuất thần.

      Điện thoại của hội trưởng hội học sinh năm hai đại học gọi tới, là người phụ trách tiếp đón tân sinh, đúng lúc ngày hôm đó ấy tiếp đón . Lam Diệc Noãn mới gặp lần đầu, cằm muốn rớt xuống đất. Bởi vì giống bạch mã hoàng tử, lúc đó cơ hồ nghĩ là ta muốn đưa giày thủy tinh cho mình.

      Lớn lên đẹp trai phải là lỗi của ấy, lỗi là tại ấy quá hoàn mỹ. như thế nào đây, vừa dịu dàng vừa hời hợt, rất khó tiếp cận, nhưng lại cảm thấy ấy lãnh ngạo. Cho bạn khuôn mặt tươi cười có thể bạn thần hồn điên đảo. Ngay cả hoạt bát nhiều Lam Diệc Noãn ở trước mặt ấy thu liễm rất nhiều.

      Lam Diệc Noãn ngủ đến mười giờ mới xuống đón xe bus đến trường, vừa bước vào cổng trường đụng phải nam sinh.

      “Lão đại, hôm nay đào hoa nha, được mỹ nữ mơ hồ thương nhung nhớ như vậy!” nam sinh đỉnh đạc .

      Lam Diệc Noãn xoa xoa cái trán, trong lòng nghĩ, cao như vậy làm chi!

      Ngẩng đầu nhìn lại, woa, còn là tên tiểu tử thẹn thùng! Cao mét tám? Xem ra cũng là tân sinh đại học năm thứ nhất.

      ngại quá hì hì, tôi còn có việc, cần xin lỗi. Dù sao cậu cũng bị gì!” Lam Diệc Noãn cười hì hì dứt lời liền chạy về phía ký túc xá.

      nam sinh tóc ngắn màu nâu nhìn theo bóng lưng Lam Diệc Noãn, vừa quay đầu về phía lão đại bọn họ : “Lão đại, ấy chính là hoa khôi của trường? Người trong mộng của ...... mau đuổi theo nha! Mới sáng sớm bị ấy đụng trúng như vậy, đây chính là điềm tốt!”

      “Đúng vậy, lão đại, với diện mạo của , chắc chắn cua được ấy! Người con đẹp như vậy cũng cho chúng ta hãnh diện nha!”

      Nam sinh trừng mắt nhìn mấy em, quay đầu nhìn bóng lưng Lam Diệc Noãn, chần chừ chút, cuối cùng bước nhanh đuổi theo.

      Mấy người em đưa mắt nhìn nhau, người trong đó lo lắng : “Lão đại thất bại chứ? ấy thích dạng con ngại ngùng.... cậu xem lão đại thế nào lại thích như vậy? Lẽ nào đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn?”

      “Yên lặng cầu nguyện ! Cầu nguyện cho lão đại tuấn tiêu sái theo đuổi được hoa khôi của trường!” nam sinh bất đắc dĩ nhún vai .

      Trong sân trường thỉnh thoảng có người ra ra vào vào, cuối tuần quả thực là thời gian tốt. Ánh sáng tươi đẹp, gió thổi lất phất.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 05: hoa khôi của trường ta, ta thích ngươi (5)


      “Lam, Lam Diệc Noãn!” Phan Triệt lắp ở sau lưng nàng kêu lên.

      Lam Diệc Noãn xoay đầu lại nhìn nam sinh này, khoa trương : “ phải cậu tới tìm tôi tính sổ chứ? Chẳng qua là đụng trúng cậu chút thôi mà, cậu là đại nhân có đại lượng nha!”

      Mặt của Phan Triệt càng ngày càng đỏ, Lam Diệc Noãn đĩnh đạc cười, trêu ghẹo: “Bản tiểu thư phải là cẩn thận đụng vào nơi mềm mại nhất trong lòng cậu chứ? Cậu cũng nên thích tôi, như vậy tôi hơi sợ. Ha ha!”

      “Cậu sợ cái gì?” Phan Triệt chút nghĩ ngợi hỏi.

      “Ách, tôi sợ… Tôi sợ cái gì nhỉ? Tôi cũng biết. Nhưng mà, cậu thầm mến tôi? Vậy cậu có thể thảm, các chị em ở cùng phòng có làm bản thống kê, bổn nương được N nam sinh thầm mến, toàn bộ quái này hé lộ ra khuynh ban khuynh giáo mặt nha! Đúng rồi, còn có tôi há miệng…” Lam Diệc Noãn đứng đắn .

      cũng biết tại sao mình thường xuyên như vậy, nhưng là như vậy thực nhàng, cũng thực vui vẻ sao? Những nam sinh luôn bị hình dáng và lời của mình làm cho mê mẩn, bọn họ căn bản hiểu cái gì gọi là chân chính mến sao? khinh thường trở thành người thích khoe khoang.

      “Lam Diệc Noãn, hoa khôi được mến của trường, mặc kệ có bao nhiêu người thầm mến cậu, Phan Triệt tôi mến cậu các em đều biết.” Phan Triệt bốc phét với , cố lấy dũng khí. là lão đại làm sao sợ có người cạnh tranh chứ? Từ xưa tới nay, hùng mỹ nhân, mỹ nhân là , hùng cũng chỉ có thể là .

      Lam Diệc Noãn bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nam sinh này vĩ đại a, nên làm sao để cự tuyệt đây?

      ngại quá, tôi có việc gấp. Tôi trước!”

      Nhìn Lam Diệc Noãn chạy trối chết, Phan Triệt sãi bước đuổi theo . muốn là của , muốn làm bạn với . muốn nụ cười của chỉ vì Phan Triệt mà nở rộ. muốn lời ngon tiếng ngọt của chỉ cho nghe.

      Lục Hàn thấy chạy tới, hình như có người đuổi theo

      “Diệc Noãn, cho tôi đáp án.” Phan Triệt phát mình có khí thế, có thể đối với ấy giống như mình đối với đàn em, tuyệt đối thể mềm mại. Cho nên, kéo cánh tay của Lam Diệc Noãn lại.

      Lam Diệc Noãn bất đắc dĩ xoay người lại, cố gắng rút tay lại, giả ngu : “Cho đáp án gì chứ? Tôi cũng phải thi, thể giúp cậu được. Tôi tôi có việc gấp! Cậu buông tha cho tôi !”

      Lục Hàn nhìn ở xa, chậm rãi tới, khẽ hỏi: “Diệc Noãn, cậu làm cái gì? ta là ai?”
      Last edited by a moderator: 18/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :