1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhớ nhung người xa lạ - Quân Hủy HOÀN sắp có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Nhớ nhung người xa lạ

      [​IMG]
      Tác giả: Quân Hủy

      Edit: La Na

      Bìa: rina93

      Giới thiệu:

      " , trông rất quen, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi ?"

      Hả? Tuy người đàn ông này khá đẹp trai, nhưng phương thức tiếp cận lại quá kém.

      hơn câu với người có chút sáng ý nào mới là lạ.

      ngờ ông trời dường như khiến bọn họ biết nhau chịu được.

      đến khách sạn tìm bạn, thần sai quỷ khiến thế nào lại gõ nhầm phòng .

      mình đường, bỗng nhiên bên người xuất sứ giả hộ hoa.

      Hỏi cuối cùng bọn họ gặp nhau khi nào, nhưng chỉ mơ hồ từng.

      Nếu hai người bọn họ có duyên như vậy, thế đẩy duyên phận ra.

      biết người bạn trai xa lạ này là người đàn ông tốt hiếm thấy.

      Từ từ khiến nhận định đáng giá để cùng bầu bạn cả đời.

      Ai mà ngờ được căn bản là ông trời trêu đùa ác liệt với .

      lại là kẻ địch nhiều năm của trai , tiếp cận là vì có mục đích...​
      Last edited by a moderator: 4/5/15
      Nữ LâmMun_love thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1.1

      Edit: La Na


      An Lâm mang theo má lúm đồng tiền tới chỗ ở của đôi vợ chồng người bạn tốt Vương Tử Dụ.

      " ngồi lúc nữa sao?" Dương Tuyền Tuyền kéo tay , quyến luyến rời. Các mới trò chuyện chưa bao lâu trời tối, thời gian trôi qua mau.

      Vương Tử Dụ ôm vợ , "Ai bảo em bận rộn như thế, mỗi lần An Lâm tới, em đều gặp được." Giọng hề mang ý trách cứ, mà ngược lại nó hàm xúc đau lòng.

      " như vậy là trách em à?" Dương Tuyền Tuyền nhìn cái, trừng ông xã.

      " nào có lá gan đó chứ?" Vương Tử Dụ vội vàng lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi, khiến cho An Lâm ở bên cạnh cười lớn.

      An Lâm thấy bọn họ hanh phúc như thế, chợt thấy hâm mộ, trai trong nhà cũng giống bọn họ vậy, mỗi ngày ôm vợ, hận thể hai mươi tư tiếng đồng hồ dính chung chỗ, cảm giác cực kì ngọt ngào đúng ?

      "An Lâm, khi nào mới đến lượt cậu kết hôn hả?" Dương Tuyền Tuyền bất chợt hỏi. Nghe trai của cậu ấy cũng kiếm được vợ rồi.

      "Kết hôn?" An Lâm nghe xong cười ha hả, "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

      " trai của cậu phải cũng cưới vợ rồi sao? Kế tiếp đương nhiên là tới phiên cậu rồi."

      "Ai ?" An Lâm lắc đầu, "Vẫn còn người." Vẫn còn trai An Dư nữa, cho nên tạm thời chưa tới phiên .

      "Vẫn còn người?" Dương Tuyền Tuyền đưa tay ra đếm, " cả, hai, tư, năm phải đều kết hôn rồi ư?" Về phần ba An Uy qua đời nhiều năm trước, vậy còn ai nữa?

      "Còn trai của ấy." Vương Tử Dụ cười .

      "Đúng ha, cậu còn trai nữa." hề có cảm giác tồn tại người trai.

      "Có người đến." Vương Tử Dụ nhìn sang chiếc xe mới vừa lái tới phía đối diện bên đường.

      "Ở đâu?" Dương Tuyền Tuyền chưa bao giờ gặp An Dư, vội vàng ngẩng đầu, vừa lúc thấy ta mở cửa xuống xe.

      "Ố, An Lâm, ta còn đẹp trai hơn hai trai song sinh của cậu đó."

      "Bà xã à, đó là do em có thành kiến thôi." Vương Tử Dụ có chút dở khóc dở cười.

      Đàn ông nhà họ An ai cũng ưu tú, tuấn lãng, thể so ra ai giỏi nhất, bởi vì ai cũng là cực phẩm, chỉ là vì Dường Tuyền Tuyền từng chịu đựng tư và năm nên đối với đôi song sinh này có chút bất công, mới như vậy.

      "Ha ha..." An Lâm nghe xong khỏi giương cao ý cười.

      "Em thành kiến là vì ai chứ?" Dương Tuyền Tuyền hạ cùi chỏ xuống bụng của ông xã mình.

      Vương Tử Dụ thể làm gì khác ngoài việc vừa vội vàng giả bộ, vừa gật đầu chào An Dư ngoài đường.

      " ngờ cậu còn ghi hận đó, chuyện đó qua cũng lâu rồi mà." An Lâm nhìn Dương Tuyền Tuyền cười .

      "Mình mà nhen vậy sao?" Mới là lạ.

      "Nếu cậu còn giận để mình gọi tư với năm tự mình đến xin lỗi cậu, nhé?" An Lâm nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, nghĩ đó là ý kiến tốt.

      "Đừng." Dương Tuyền Tuyền trực tiếp lắc đầu, "Mình muốn nhìn thấy bọn họ." Bằng ra tay làm thịt người mất.

      An Lâm nhàng lắc đầu, "Còn ghi hận?" ràng là có.

      "Được rồi, trai của cậu đợi cậu kìa, đừng để người ta chờ lâu." Vương Tử Dụ thể làm gì khác ngoài việc cắt lời hai người phụ nữ trở nên lắm mồm này.

      "Ừ, mình có thời gian tới tìm cậu chuyện phiếm nhé." An Lâm gật đầu, định cáo từ.

      "Phải thường tới đấy, gặp lại sau." Dương Tuyền Tuyền có chút muốn mà .

      An Lâm phất tay chào tạm biệt bọn họ, sau đó về phía An Dư.
      Phiên Nhiên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: La Na

      Sau khi An Dư mở cửa xe thay em , đợi ngồi lên, rồi mới trở lại ghế lái xe.

      " tư bảo tới đón em hả?" Vừa mở miệng hỏi. Lúc trước ràng là tới đón , nhưng người xuất lại là An Dư.

      An Dư chỉ cười khẽ, thêm gì, bởi vì gì cũng vô ích. Cá tính của em bọn họ, còn hiểu sao, chỉ biết , dù dối cũng hợp được.

      "Em tính đâu sao?"

      "Muốn mua banh gato." thích ăn bánh gato, nhìn thời gian, lúc này vừa lúc có mẻ bánh gato mới ra lò.

      "Ừ." An Dư gật đầu, biết em muốn tới tiệm bánh gato mà thích nhất.

      “Hôm nay rảnh lắm à?”

      lắc đầu, “. Sao thế?”

      có thời gian, sao kết giao với bạn ?” Nhìn người ta có đôi có cặp, lẽ nào muốn, động tâm à?

      “Em cũng có thời gian, sao em kết giao với bạn trai ?”

      Dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi, thực là phương thức trả lời cao minh. An Lâm gì, chỉ liếc mắt nhìn người trai “khiêm tốn” này. Người của An gia rất tinh , kể cả người trai hề có cảm giác tồn tại này cũng vậy.

      “Trong nhà chỉ còn mỗi là chưa thanh toán thôi đấy.” Những người đàn ông khác đều “bán” hết.

      “Thanh toán?” bât cười khách khí, “Đây là từ dùng cho con mà?”

      “Đáng ghét, chỉ thích đấu võ mồm với em.” Ở trước mắt trai chỉ như chú cừu, có chút lực sát thương nào.

      “Nào có, phải em thường đối xử với em là tốt nhất à?” em này rất lẻo mép, nên mới lừa được những người khác hết lần này đến lần khác.

      An Lâm nghe vậy cười , “Trước mặt nào em cũng như vậy hết, đừng đắc ý vội.” Ai bảo trai ai cũng tốt như vậy?

      An Dư nâng lên nụ cười, phản bác lời .
      “Đến tiệm bánh gato rồi.” đậu xe bên đường ngoài tiệm, “ chờ em xe.”
      “Như cũ à?” nhớ rất kĩ gu của .
      “Ừ.”
      “Ba?” Đàn ông là như vậy, cái bánh gato lớn hơn bàn tay mà có thể nuốt lần ba cái, kinh người.
      “Ừ.”
      An Lâm gật đầu, tháo dây an toàn xuống xe, vào tiệm chọn bánh gato.

      hồi sau, mua xong bánh, cầm theo hộp bánh tới bên cạnh xe, tính lên xe ánh mắt bị bóng dáng hấp dẫn.

      “Là ta…” Tay đặt tay cầm, nhúc nhích, mắt nhìn thẳng đến người đứng trước cao ốc thương nghiệp cách đó xa.

      Nếu phải gặp lại ta, hẳn quên chuyện món tiền ô long hai tháng trước.
      Người kia biết , nhưng có ấn tượng nào với người đàn ông đó…

      Sau khi Kỷ Duẫn Phong tiễn bạn tốt , quay đầu nhìn lại ánh mắt mãnh liệt nhìn , vừa lúc đối mắt với An Lâm.

      ra là ấy…” thấp giọng lẩm bẩm, lập tức mỉm cười với .

      Khi thấy vội vã chuồn vào xe nụ cười mặt càng sâu hơn.

      này đáng , nếu phải vì lời của trai An Diệu…

      Chỉ là, có nên đòi An Diệu “bồi thường tổn thất” nhỉ?

      bị phát . An Lâm vội vã mở cửa xe ngồi vào trong, vì nụ cười của mà tim đập kịch liệt, chuyện gì xảy ra thế này?

      Thấy ngồi vào xe, An Dư vỗ vỗ vai , “Sao vậy?” Nhìn thần sắc thẫn thờ của .
      có gì.” làm sao cả, chỉ là nhìn thấy “người xa lạ” mà thôi.

      “Phải ? Bạn em à?” phát vừa nãy An Lâm nhìn người đàn ông kia rồi thất thần, cũng thấy người đàn ông đó nhìn cười.

      “Hả?” Có bị sáu thấy ?

      “Em biết ta à?”

      biết.” Chính là biết nên mới thờ người như thế.

      “Uhm.” An Dư gật đầu, sau đó lái xe rời . Nếu biết, hỏi thêm cũng có kết quả.

      Trước khi xe rời , An Lâm nhìn được nhìn lại chỗ Kỷ Duẫn Phong, nhưng chỗ ấy còn bóng người từ lâu.

      Đáy lòng của lúc này lại cảm thấy mất mát.

      Gì, kỳ quái, mất mát cái gì? Quái lạ.


      Nhưng mà, rốt cuộc ta là ai?

      Ôi. Vấn đề này khiến phải khổ não trận.

      khách sạn tráng lệ, An Lâm chuyện với bạn tốt Chu Trạch Hân.

      Trạch Hân là người bạn quen trong lúc du học ở quốc, lần này là từ Hương Cảng đến tìm riêng .

      “Tiểu Lâm, hôm nay bạn đừng về, ở lại chuyện phiếm với mình .” Chu Trạch Hân kéo cánh tay .

      “Cái này…” An Lâm suy nghĩ hồi, “Tài xế tới đón mình rồi.” Bây giờ đợi ở ngoài.

      ta về , sẵn tiện với người nhà bạn tiếng, dẫu sao họ cũng biết mình mà.” Chu Trạch Hân có đến nhà họ An vài lần, mỗi lần tìm An Lâm, thường đến nhà họ An, nên đối với các cũng xa lạ gì.

      “Lúc trước bảo bạn ở nhà của mình, bạn lại hết lần này đến lần khác từ chối.” là.

      “Nhà bạn nhiều người quá, mình tiện quấy rầy.” Còn ở khách sạn tương đối thoải mái.

      An Lâm suy nghĩ chút, “Được rồi, vậy bạn về phòng trước, mình tài xế tiếng, sẵn tiện gọi điện thoại về nhà.” phải tự mình với các trai tiếng, bằng bọn họ lập tức chạy tìm mới là lạ.

      “Ừ.” Chu Trạch Hân mừng rỡ gật đầu, dự định lên lầu bảo người chuẩn bị ít cơm, “Vậy mình lên đó trước chờ bạn nhé, lầu năm phòng số chín đấy.”

      “Được, lát nữa mình lên.” Hai người phụ nữ mà ở cũng chỗ hết chuyện, An Lâm tin đêm nay các trò chuyện suốt đêm.

      Sau khi Chu Trạch Hân lên lầu, An Lâm ra khỏi khách sạn, với tài xế trong nhà tiếng, đồng thời gọi điện về thông báo cho người nhà, thông báo số điện thoại khách sạn và số phòng, sau đó vào thang máy lên lầu.

      Sau khi vào thang máy, trong thang máy chỉ có người đàn ông trung niên trông có vẻ lưu manh, luôn cảm thấy đối phương dùng ánh mắt khiến người khác thoải mái để nhìn .

      nhìn chằm chằm phía cửa thang máy biếu tầng trệt. Chỉ là tầng mười lăm thôi mà, thang máy mất bao nhiêu thời gian, nhưng cảm giác bất an khiến ước gì giây sau được tông cửa chạy ra.

      “Em , em lớn lên rất đẹp, em ở lầu mười lăm à?” Người đàn ông trung niên nhìn ấn số tầng, mở miệng đến gần.

      An Lâm để ý đến ông ta.

      Bình tĩnh, tự với mình.

      “Đến với bạn trai? Hay là với người nhà?” Người đàn ông đó lại mở miệng, “Hay là em đến mình?”

      Mắc mớ gì đến ông ta chứ? nhịn được trừng mắt.

      nghỉ lại mình, ở căn phòng tổng thống, em có muốn đến ngồi chút ?” Miệng người đàn ông này tràn đầy tục tĩu, lại thêm tiếng cười xấu xa nữa.
      Sao mới đến lầu mười thế này? Trời ơi, muốn cầm túi xách mà đập lên đầu ông ta.

      “Nếu như thế này , em theo tâm ngày, phí ở trọ của em cứ tính cho , còn cho thêm em ít tiền tiêu vặt, chịu ?” Người đàn ông này thấy gì nên lá gan càng lớn hơn.

      Rốt cuộc cũng tới lầu mười bốn.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: (2)

      Edit: La Na

      "Sắc phôi!"

      An Lâm nhanh chóng nâng cao túi xách tay, trực tiếp đập xuống gò má của ông ta, sau đó dùng chân mang giày cao gót của đạp vào đầu gối của ông ta, mạch làm xong chuyện trong lòng muốn làm ban nãy, sau đó vừa lúc cửa thang máy lầu mười lăm mở ra, hơi cũng kịp thở, lập tức chạy ra khỏi thang máy, chạy tới phòng 159.

      "Con đàn bà đáng ghét, đừng chạy!" Người đàn ông ra khỏi thang máy đuổi theo phía sau.

      "Mở cửa, mau lên!" ngừng lại ngoài cửa phòng, tay dùng lực vỗ cửa phòng đóng chặt.

      Cách tiếng, cửa được mở ra rất nhanh.

      Vừa thấy cửa phòng mở ra, mau chân đẩy cửa trốn vào phòng, rồi dùng lực đóng sầm cửa lại, sau đó khóa cửa, mới dựa vào cửa thở dốc từng ngụm từng ngụm.

      "Haiz, nguy hiểm ..." vỗ vỗ ngực, cũng biết phía sau có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.

      "... có ổn ?" Kỷ Duẫn Phong kéo lại áo choàng tắm người, nhìn người phụ nữ này đột nhiên chạy ào vào phòng .

      vừa mới tắm rửa xong, chợt nghe có người ngừng đập cửa phòng, thể làm gì khác hơn là vội mở cửa, đến tóc cũng chưa kịp lau khô.

      "Mình... ổn..." Gì, đúng, giọng này phải của Trạch Hân!

      Vừa nhận ra, An Lâm vội vàng xoay đầu, phát phía sau là người đàn ông toàn thân vẫn còn dính nước.

      chăm chú nhìn lên, lại càng thêm hoảng sợ.

      "Là !" Đây... Đây là chuyện gì? Tại sao ta lại ở đây?

      " sai, là tôi." Kỷ Duẫn Phong tao nhã gật đầu, cũng lập tức nhận ra vị An đại mỹ nhân này.

      đúng là trùng hợp, đến đâu cũng gặp ấy.

      "Tại sao lại ở chỗ này? là bạn của Trạch Hân sao?" đúng, hết thảy đều quá bình thường, nỗ lực tìm giải thích hợp lý, nhìn bên trong phòng, "Trạch Hân đâu?"

      Tuy rằng tại sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời ."Nơi này là phòng của tôi, đương nhiên là tôi phải ở đây, mà tôi cũng biết ai là Trạch Hân, trong phòng cũng chỉ có mình tôi mà thôi. còn vấn đề gì ?"

      Ngày hôm nay và khách hàng đàm phán ở khách sạn này hơi trễ tí, và vì ngày mai có hành trình đến vùng phụ cận, nên trực tiếp dừng chân ở đây luôn.

      "Làm sao có thể chứ, ở đây ràng là..." Phòng vừa bước vào là phòng 159 sai chứ?

      " à, cái này gọi là chiêu lạc ngũ." học khẩu khí lần trước như thế, sau đó ưu nhã cười.

      "... Cùng lắm tôi ra ngoài là được." Nhìn nét mặt cười cợt, An Lâm nhíu vùng chung quanh chân mày, quyết định đến quầy nhân viên để xác nhận lại, chừng là do ta nhầm phòng.

      mới vừa nghĩ như vậy, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập.

      "Con đàn bà đáng ghét kia, lập tức ra đây cho ông!" Là giọng của người đàn ông trong thang máy.

      Vùng xung quanh lông mày Kỷ Duẫn Phong nhíu chặt, "Làm sao thế này? Sao lại có nhiều người muốn chen vào phòng tôi thế này?" xong, định mở rộng cửa.

      "Đừng..." An Lâm vội vã chắn trước cửa phòng, "Tôi vừa..." Aiz! Sớm biết thế bị kích động, cứ quên cái miệng sỗ sàng kia , lại nhất thời bốc đồng rước họa vào thân?

      "Vừa nãy làm sao?" Xem ra nhất định là có chuyện gì tốt.

      Làm sao? phải là hình tượng rat ay đánh tên háo sắc sao?

      Thấy , Kỷ Duẫn Phong thể làm gì khác hơn đành : "Xin cho tôi chút cảm giác bản thân được tham gia được ? Đừng làm cho tôi hiểu gì." Là ta buộc phải “tham gia” mà!

      "Lúc ở trong thang máy người đàn ông kia mấy lời có hơi kinh tởm nên tôi mới..." Aiz, khó mở miệng.

      "Ra tay đánh người?" Ừ, nhìn ra được túi xách tay có vết tích từng "Tranh đấu".

      "Đúng." gật đầu thừa nhận.

      "Ha hả..."

      Người của nhà họ An, nam là rồng phun lửa, nữ đương nhiên cũng là cây ớt .

      Thấy nở nụ cười, tâm tình của cực kì xuống thấp, thậm chí có chút ảo não.

      Kỳ quái, có người muốn ăn đậu hủ của , ra tay dạy dỗ đối phương trận có cái gì sai chứ?

      "Đến đây." Kỷ Duẫn Phong kéo ra, đưa tay muốn mở cửa."Cũng thể để ông ta đứng ngoài cửa của tôi kêu gào suốt đêm được." Ngày mai rất bận, đêm nay phải ngủ đủ giấc mới được.

      " phải là muốn đưa tôi ra cho ông ta tùy ý bắt nạt chứ?" An Lâm trừng mắt, mau chóng xác nhận chuyện này.

      "Đương nhiên là ." Làm sao có thể làm chuyện này chứ?

      Nếu như vậy, cũng vui vẻ lùi về sau hai bước, giao chuyện này cho xử lý.

      Lúc Kỷ Duẫn Phong cửa phòng mở ra."Ngài à, có việc gì?" vừa mở cửa ra thấy người đàn ông có má phải bị đánh sưng, lòng khỏi cười trộm.

      "Tôi..." Vừa thấy là nam ra, giọng người đàn ông trung niên này thu lại rất nhiều, "Có người phụ nữ chạy vào trong phòng của cậu, cậu mau giao ta ra đây, ông đây tạm tha cho cậu."

      "Tha cho tôi?" Kỷ Duẫn Phong giơ bàn tay xoắn chặt, phát ra tiếng rắc rắc.

      Người đàn ông trung niên thấy thế, hít hơi sâu, " lúc nãy vừa đánh tôi bị thương, cho nên..." Nhìn cái đầu cao hơn ông ta rất nhiều... À, là cực kì nhiều, thanh của ông ta càng ngày càng lại.

      "Nhưng bạn của tôi lại là do ông dùng lời quấy rầy ấy trước." mặt Kỷ Duẫn Phong xóa sạch ý cười, đôi mắt lợi hại như ưng híp cái, nét mặt tràn ngập kí thế nguy hiểm.

      "Tôi..." Người đàn ông trung niên lui về phía sau bước, "Ta ..." Con đàn bà kia là bạn cậu ta? Cái này thảm rồi.

      "Em à, người ta là em oan cho ông ta kìa." Đôi mắt KỷDuẫn Phong khẽ chuyển, vốn nét mặt tràn ngập nguy hiểm bỗng chốc chỉ còn ôn nhu, ba chữ "em à" nghe đặc biệt ngọt ngào.

      "Hả?" An Lâm sủng sốt bởi giọng điệu của ta.

      "Em , em bị dọa đến choáng váng rồi sao?" giống như đau lòng , thực ra trong lòng dang cười lớn.

      Bây giờ cũng ăn đậu hủ của ? Chỉ là thẳng thắn hơn người đàn ông kia.

      dùng tay bấm đùi cái, để cho bản thân hoàn hồn, nhưng lại vì xưng hô của mà đỏ bừng hai gò má.

      "Ông ta muốn em đến phòng tổng thống tiếp ông ta!"

      "Cái gì, có chuyện này à?" Nghe vậy, đột nhiên lòng của Kỷ Duẫn Phong dâng lên tia thoải mái, hận thể ra quyền với ông ta.

      "Tôi chỉ... giỡn, các người chớ để ý..." Gã thấy tức giận trong mắt Kỷ Duẫn Phong ngày càng sâu, vội vàng lui về phía sau vài bước."Tôi... tôi trước, ... quấy rầy các người nữa." xong, chân ông ta như tra dầu, nhanh chóng chuồn mất.

      Thấy gã chạy xa, An Lâm mới ra khỏi phòng."Loại đàn ông này, thực là..." Cặn bã!
      "Khụ! Bây giờ sao rồi, tôi có thể nghỉ ngơi chưa?" Kỷ Duẫn Phong đứng sau lưng , vòng hai tay vào nhau, mang theo ý cười cùng với sắc mặt bất đắc dĩ hỏi.

      đến đây , An Lâm đưa lên mắt, nhìn mã số trước cửa phòng.

      " năm tám? thể nào?" nhất định chuyện này là chuyện hài!

      Thấy nét mặt của , hiểu chuyện gì xảy ra.

      "Lúc nãy tình hình nguy cấp, tôi trách đâu." rất có phong độ tiêu chuẩn, nhưng trong lòng lại cười ha ha.

      Hừ, đương nhiên là trách , vừa nãy phải cũng ăn đậu hủ của đó sao? Nghĩ như vậy, nổi trận lôi đình, nhưng lại có lí do gì để mở miệng mắng người.

      Tuy ta gọi ba tiếng “em à” rất thuận miệng, nhưng dù sao nữa giúp chuyện lớn, cho nên phải tiếng cảm ơn với ta.

      "Cám ơn ."

      " cần khách khí." Kỷ Duẫn Phong trả lời, "Hình như là mỗi lần chúng ta chạm mặt đều những lời kịch phải." chỉ là rất thú vị.

      "Đây là muốn nhắc tôi nợ nhiều ân tình à?" Tâm tình tồi tệ, lẩm bẩm.

      "Người thông minh như , tôi cần phải nhắc nhở." Lời này của ba phần tán dương, bảy phần châm biếm, người thông minh hẳn là nghe hiểu được.

      "Mời chỉ ra." muốn đoán, " muốn tạ lễ như thế nào? Tôi cũng muốn thiếu nợ người ta." Nhất là đối với ta.

      "Tạ lễ?" nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của , "Lần sau gặp lại, cười tươi với tôi cái là được rồi, đừng có lúc nào cũng xụ mặt với tôi chứ."

      "Lần sau? xác định là chúng ta còn gặp lại?" Tuy rằng bọn họ vô tình gặp nhau mấy lần, nhưng cũng có cách nào để bảo đảm họ còn gặp lại.

      Kỷ Duẫn Phong nhún nhún vai, "Có thứ để chờ mong cũng tốt."

      "Chờ mong?" Nét mặt có chút phức tạp.

      "Lẽ nào thích bất ngờ sao?" ra rất mong chạm mặt với , dù sao sau mỗi lần hẹn mà gặp , tâm tình của cả ngày hôm đó đểu rất tốt.

      ta mới lạc í, An Lâm còn chưa kịp trả lời, cửa phòng đối diện mở ra.

      "Tiểu Lâm? Làm sao vậy?" Từ trong phòng Chu Trạch Hân ló ra, vừa vặn thấy vẻ mặt quẫn bách của An Lâm.

      " có gì." An Lâm lắc đầu.

      Aiz! Tại sao mỗi lần người đàn ông này xuất đều là lúc bị chê cười vậy? đời có chuyện trùng hợp như vậy à…

      Kỷ Duẫn Phong vẫn duy trì thân sĩ phong độ như cũ, mặt mang nét tươi cười tuấn tú.

      "Ngũ ngon nhé, An tiểu thư."

      Nghe vậy, cũng ngước mắt nhìn .

      xưng hô với như vậy, mà , vẫn chưa biết mình quen khi nào.

      "Rốt cuộc là ai? Chúng ta quen nhau khi nào?" thực chịu nổi, vấn đề này khiến rối rắm lâu lắm rồi.

      "Tôi chỉ là người xa lạ, mà chúng ta..." Nụ cười của dừng hồi, "Chưa bao giờ quen biết."

      " cho tôi biết, là ai." đơn giản cầu .

      "Hửm?" Kỷ Duẫn Phong làm bộ suy nghĩ chút, "Lần sau gặp mặt, nếu vẫn giữ được tinh thần học hỏi như vậy, tôi cho biết."

      "Lần sau?" Lại phải đợi? Có còn lần sau vẫn còn chưa biết đấy!

      "Như vậy có chuýt chờ mong nàp ? Ha ha..." Sau cùng, lộ ra ý cười sung sướng, trở về trong phòng.

      "..." Sao lại cảm thấy ta còn ghê gớm hơn người đàn ông kinh tởm kia?

      Đáp lại tiếng đóng cửa.

      "Tiểu Lâm?" Chu Trạch Hân hiểu ra sao, đành gào thét gọi ấy.

      "Tức chết mình mà!" Chờ mong? Chờ mong cái đít! An Lâm nhịn được rống tiếng.

      Đêm nay thực là may mà!
      Chương 2: (1)

      khí trầm mặc tràn ngập trong góc nhà hàng.

      Sau khi Giang Vũ Ninh nuốt thức ăn trong miệng xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, trong mắt có chờ mong lại vừa mang sắc mặt sợ bị thương tổn.

      "Cha mẹ muốn chúng tôi kết hôn." trực tiếp .

      "Hụ hụ!" Ngồi ở đối diện , Kỷ Duẫn Phong thiếu chút nữa bị sặc, "Tại sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?"

      "Lúc trước, khi vô cớ hủy bỏ hôn ước với Khúc gia họ với tôi rồi." , cho nên làm "Vỏ xe phòng hờ" cũng đáng .

      , Kỷ Duẫn Phong cực kì muốn nhắc đến chuyện lúc đó.

      "Chỉ là bọn họ muốn thế?" thích người phụ nữ tự chủ, loại phụ nữ buộc đàn ông phải thời thời khắc khắc phải ở bên bảo vệ này khiến rất phiền.

      "Tôi..."Cũng là mong muốn của ."Bây giờ cũng chưa có bạn cố định, huống hồ, ổn định cũng phải là tốt."

      "Ai tôi có cố định bạn ?" muốn khiến đau lòng, nhưng vẫn phải để thất vọng.

      có cảm giác gì với Giang Vũ Ninh, cha mẹ mong muốn, có nghĩa là cũng mong muốn.

      "Tôi chưa từng gặp..."

      "Tôi có." Kỷ Duẫn Phong tình nguyện lừa gạt .

      " có." chắc chắn.

      "Vũ Ninh." giọng trầm thấp của cắt đứt lời ."Tôi vì mong muốn của cha mẹ mà mang hôn nhân của mình ra đùa giỡn lần nữa, tôi có kinh nghiệm."

      Nếu như phải vì từ chối ta nhiều lần, sợ ta đau khổ, hơn nữa cha mẹ cứ ngừng nhắc nhắc lại, căn bản đồng ý dùng cơm với ta.

      " có thể thử em ?" Tất cả mọi người đều mong muốn như thế, nhất là chính , "Khúc Viện Cảnh quý trọng , nhưng em ."

      "Đừng kéo Tiểu Viện vào đây, tất cả đều liên quan đến chuyện của ấy." Đây cũng là nguyên nhân muốn nhắc lại chuyện cũ kia.

      "Đến bây giờ vẫn bảo vệ cho ta à? Người phụ nữ đó từng khiến cho thất vọng, phải sao?" Giang Vũ Ninh hiểu, vì sao người đó tổn thương như vậy mà vẫn bảo vệ ta như vậy? Mà , lâu như vậy, lại xem !

      "Tôi phải... Quên ." ra cũng hiểu.

      Chuyện kia, ngoại trừ đương ra, ai biết được, mà tuy là trong những đương đó, nhưng lại muốn quá nhiều, chuyện quá khứ, cũng muốn tốn thời gian hồi tưởng lại, dẫu sao khi đó và Khúc Viện Cảnh phải là ai từ hôn ai.

      "Em chỉ là muốn biết, đời này ngoại trừ Khúc Viện Cảnh ra, còn có người phụ nữ khác đáng giá để kỳ vọng." nguyện ý làm người phụ nữ đó, cả đời mong nhớ .

      Đương nhiên Kỷ Duẫn Phong cũng cho rằng đời này khiến phải mong ngóng, nhưng người kia bây giờ vẫn chưa xuất .

      Gì?

      nhìn về phía cửa nhà hàng, vừa bước vào kia phải là...

      Sao, khiến phải mong ngóng?

      Ha ha!

      Nghĩ như vậy, mặt khỏi nâng lên ý cười sung sướng.

      Đây cũng lớnmojt lần vừa khéo sao?

      "Duẫn Phong?" Nhìn sắc mặt đột nhiên mang ý cười, đầu Giang Vũ Ninh đầy sương mờ.

      "Vẫn còn người phụ nữ đáng giá để tôi chờ mong." gật đầu đáp lại lời của .

      Nghe xong, thu hồi sắc mặt vốn buồn khổ của mình, lộ ra dáng vẻ tươi cười, cho là cuối cùng cũng đáp lại chờ đợi của .

      "Em... Duẫn Phong?" Giang Vũ Ninh muốn mở miệng lần nữa, lại phát mục tiêu nhìn phải là .

      Lần thứ hai nghe tên của mình, thu hồi ánh nhìn, : " cũng nên biết rằng, vẫn còn người đàn ông khác đáng giá để thương, nhưng người kia phải tôi."

      "Hả?” Vốn tươi cười trong nháy mắt lại suy sụp lại.

      Kỷ Duẫn Phong lại thèm chú ý đến vẻ mặt tịch mịch của , ngẩng đầu nhìn nơi cách đó xa mà cười.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 2: (1)

      khí trầm mặc tràn ngập trong góc nhà hàng.

      Sau khi Giang Vũ Ninh nuốt thức ăn trong miệng xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, trong mắt có chờ mong lại vừa mang sắc mặt sợ bị thương tổn.

      "Cha mẹ muốn chúng tôi kết hôn." trực tiếp .

      "Hụ hụ!" Ngồi ở đối diện , Kỷ Duẫn Phong thiếu chút nữa bị sặc, "Tại sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?"

      "Lúc trước, khi vô cớ hủy bỏ hôn ước với Khúc gia họ với tôi rồi." , cho nên làm "Vỏ xe phòng hờ" cũng đáng .

      , Kỷ Duẫn Phong cực kì muốn nhắc đến chuyện lúc đó.

      "Chỉ là bọn họ muốn thế?" thích người phụ nữ tự chủ, loại phụ nữ buộc đàn ông phải thời thời khắc khắc phải ở bên bảo vệ này khiến rất phiền.

      "Tôi..."Cũng là mong muốn của ."Bây giờ cũng chưa có bạn cố định, huống hồ, ổn định cũng phải là tốt."

      "Ai tôi có cố định bạn ?" muốn khiến đau lòng, nhưng vẫn phải để thất vọng.

      có cảm giác gì với Giang Vũ Ninh, cha mẹ mong muốn, có nghĩa là cũng mong muốn.

      "Tôi chưa từng gặp..."

      "Tôi có." Kỷ Duẫn Phong tình nguyện lừa gạt .

      " có." chắc chắn.

      "Vũ Ninh." giọng trầm thấp của cắt đứt lời ."Tôi vì mong muốn của cha mẹ mà mang hôn nhân của mình ra đùa giỡn lần nữa, tôi có kinh nghiệm."

      Nếu như phải vì từ chối ta nhiều lần, sợ ta đau khổ, hơn nữa cha mẹ cứ ngừng nhắc nhắc lại, căn bản đồng ý dùng cơm với ta.

      " có thể thử em ?" Tất cả mọi người đều mong muốn như thế, nhất là chính , "Khúc Viện Cảnh quý trọng , nhưng em ."

      "Đừng kéo Tiểu Viện vào đây, tất cả đều liên quan đến chuyện của ấy." Đây cũng là nguyên nhân muốn nhắc lại chuyện cũ kia.

      "Đến bây giờ vẫn bảo vệ cho ta à? Người phụ nữ đó từng khiến cho thất vọng, phải sao?" Giang Vũ Ninh hiểu, vì sao người đó tổn thương như vậy mà vẫn bảo vệ ta như vậy? Mà , lâu như vậy, lại xem !

      "Tôi phải... Quên ." ra cũng hiểu.

      Chuyện kia, ngoại trừ đương ra, ai biết được, mà tuy là trong những đương đó, nhưng lại muốn quá nhiều, chuyện quá khứ, cũng muốn tốn thời gian hồi tưởng lại, dẫu sao khi đó và Khúc Viện Cảnh phải là ai từ hôn ai.

      "Em chỉ là muốn biết, đời này ngoại trừ Khúc Viện Cảnh ra, còn có người phụ nữ khác đáng giá để kỳ vọng." nguyện ý làm người phụ nữ đó, cả đời mong nhớ .

      Đương nhiên Kỷ Duẫn Phong cũng cho rằng đời này khiến phải mong ngóng, nhưng người kia bây giờ vẫn chưa xuất .

      Gì?

      nhìn về phía cửa nhà hàng, vừa bước vào kia phải là...

      Sao, khiến phải mong ngóng?

      Ha ha!

      Nghĩ như vậy, mặt khỏi nâng lên ý cười sung sướng.

      Đây cũng lớnmojt lần vừa khéo sao?

      "Duẫn Phong?" Nhìn sắc mặt đột nhiên mang ý cười, đầu Giang Vũ Ninh đầy sương mờ.

      "Vẫn còn người phụ nữ đáng giá để tôi chờ mong." gật đầu đáp lại lời của .

      Nghe xong, thu hồi sắc mặt vốn buồn khổ của mình, lộ ra dáng vẻ tươi cười, cho là cuối cùng cũng đáp lại chờ đợi của .

      "Em... Duẫn Phong?" Giang Vũ Ninh muốn mở miệng lần nữa, lại phát mục tiêu nhìn phải là .

      Lần thứ hai nghe tên của mình, thu hồi ánh nhìn, : " cũng nên biết rằng, vẫn còn người đàn ông khác đáng giá để thương, nhưng người kia phải tôi."

      "Hả?” Vốn tươi cười trong nháy mắt lại suy sụp lại.

      Kỷ Duẫn Phong lại thèm chú ý đến vẻ mặt tịch mịch của , ngẩng đầu nhìn nơi cách đó xa mà cười.
      Để tránh mặt trời nóng chảy An Lâm muốn tiếp tục đứng bên ngoài nhà hàng để đứng đợi đứa bạn ngàn năm trễ hẹn của , vì vậy vào sảnh vừa ăn vừa đợi.

      Sau khi người phục vụ bưng lên ly nước chanh, cầm lấy cái ly nhấp cái, tiêu bớt cái nóng.

      tùy ý ngẩng đầu nhìn chung quanh, sau đó ánh nhìn đột nhiên ngừng lại.

      "Phốc!" Đón nhận tầm mắt của người nào đó, hít hơi, vô ý bị sặc nước chanh, "Khụ khụ..."

      Hoàn toàn ngờ là gặp , “bất ngờ" quả thực đủ để sặc chết .

      " , sao chứ?" Người phục vụ muốn rời quay đầu lại quan tâm hỏi.

      " có việc gì, có việc gì." An Lâm vội vã cầm lấy khăn giấy bàn để lau miệng, tiếp tục lắc đầu.

      Lúc người phục vụ rời , lập tức hung hăng trừng mắt với ánh mắt mang theo nụ cười kia.

      Ghê tởm, lại hại bị sặc!

      Kỷ Duẫn Phong nhìn thẳng vào ngầm ra hiệu, nhắc đừng quên "Tạ lễ" mà nợ .

      Buông khăn giấy ra, An Lâm nhìn động tác của , nhớ đến lời lần trước.

      Lần sau gặp lại, cười tươi với tôi cái là được, đừng lúc nào cũng xụ mặt với tôi.

      Quên , là thiếu nợ , vẫn là mau trả thôi.

      Vì vậy nở nụ cười tự nhiên, cứng đờ với .

      Lúc cười, Kỷ Duẫn Phong gật đầu, ý bảo nụ cười gượng gạo của có thể hợp quy cách qua biên giới, vừa nhàng chớp mắt biểu thị chút thất vọng.

      Vẻ mặt như vậy khiến thể nở nụ cười tươi tắn, thậm chí bật cười khanh khách.

      ngờ lại cười tươi như vậy, chính bản thân cũng rất kinh ngạc, rồi lại tự chủ được mở rộng ý cười bên môi.

      Thấy cười lên xinh đẹp như vậy, Kỷ Duẫn Phong khỏi say mê, ra ấy cười lại khiến người khác mê muội như thế, ngay cả cũng nhìn đến ngẩn ngơ.

      "Duẫn Phong?" Giang Vũ Ninh nhìn xinh đẹp cách đó xa cứ mắt qua mày lại, nhịn được đành gọi .

      "Ừ?" Hoàn hồn từ nụ cười của An Lâm, quay đầu lại nhìn Giang Vũ Ninh, "Làm sao vậy?"

      " ấy là..." trong đầu Giang Vũ Ninh có dự cảm xấu.

      "Như lời , đáng giá để tôi phải nhớ mong." Vừa lúc có tấm đệm An Lâm khiến cho tôi hết hy vọng.

      " tình nguyện tùy tiện tìm người phụ nữ khác cho có lệ cũng chấp nhận tôi sao?" tin có chuyện trùng hợp như vậy, mong nhớ lại vừa lúc xuất .

      ", tôi biết ..." Kỷ Duẫn Phong định giải thích, thấy Giang Vũ Ninh rũ hai vai xuống.

      " thể là tôi sao? nhiều năm như vậy, lẽ nào vẫn chưa tới lượt tôi à?" Trước đây khi biết được và nhà họ Khúc hủy bỏ hôn , biết vui mừng đến bao nhiêu, ngờ là đợi lâu như vậy, vẫn đợi được .

      "Vũ Ninh, tôi hy vọng lãng phí thời gian nữa, cho nên phải với ." Giọng trầm xuống, " đừng chờ đợi thêm nữa, đối với tôi mà , có thể là bạn bè, là em , nhưng thể là..."

      "Đừng nữa." Giang Vũ Ninh căng thẳng, nước mắt chảy xuống cùng với xót xa trong lòng.

      Lại nữa rồi, đối với nước mắt phụ nữ đủ để khiến phải đầu hàng.

      "Đừng khóc, đáng đâu." an ủi.

      lắc đầu, " hiểu cái gì gọi là đáng, vì mấy năm nay, vài giọt nước mắt này tính là gì?" xong, đứng lên, cầm lấy ví da rồi chạy ra khỏi nhà hàng.

      "Vũ Ninh!" Co ngốc này.

      Sau đó Kỷ Duẫn Phong đuổi theo. Người là do đưa , phải có nhiệm vụ là đưa ấy về nhà, chỉ là người phụ nữ như vậy phiền phức!

      "Này..." An Lâm nhìn đuổi theo khóc thút thít ra khỏi nhà hàng, đôi mắt cười chợt rũ xuống.

      khóc kia là gì của tôi? Người à?

      Sao nghĩ tới đây, trong lòng lại cảm thấy hơi thất lạc nhỉ?

      "Tiểu Lâm, xin lỗi, tớ đến muộn." người bạn của An Lâm vừa lúc chạy tới, "Cậu làm sao vậy?"

      " phải gặp lại cho tôi biết sao?" để ý tới vẻ mặt nghi hoặc của bạn, An Lâm thở dài.

      "Tiểu Lâm?" Bạn thấy thế, vội gọi lần.

      Nhưng vẫn thất thần."Rốt cuộc là ai? Tôi rất muốn biết!"

      là phiền.

      Đến bây giờ vẫn là “người xa lạ” với ! Mà cái người xa lạ này từng bước xâm chiếm lòng rồi, từng bước từng bước vào...

      chờ mong lần gặp mặt tiếp theo.

      Dẫu có lần gặp sau, sao biết được là ai?

      An Lâm về đến hoa viên lầu hai.

      Trời mưa to liên tiếp mấy ngày nay, cuối cùng hôm nay trời cũng trong, nhưng cái nóng của mùa hạ vừa qua, nhiệt độ trong khí hơi thấp, có chút lạnh.

      Ba tháng qua , vốn mong chờ nho của ngày càng lớn hơn, người kia đáng sợ, tôi khiến đến đâu cũng nhìn ngó chung quanh cẩn thận để mong tìm được thân hình, mong muốn này trong chỉ có .

      Làm sao vậy chứ?

      Đúng, nhất định là bởi vì hiếu kỳ, rất muốn biết là ai, nhưng vẫn có được đáp án chính xác, nên mới có thể đặt ở trong lòng khiến mình khó chịu.

      Ừ, nhất định là như vậy.

      "Tiểu Lâm, em sao vậy?" Khúc Viện Cảnh vừa lên lầu hai, nhìn thấy ngồi đờ ra trước bàn cà phê trong hoa viên.

      Nghe tiếng chuyện, An Lâm quay đầu lại, "Chị dâu."

      "Trong người khỏe à? Khí sắc tốt lắm." Khúc Viện Cảnh lo lắng lấy tôiy chạm vào trán .

      " sao cả." kéo tay của Khúc Viện Cảnh xuống, "Mấy ngày nay ở nhà, buồn bực muốn chết."

      "Vậy em ra ngoài chút ." Khúc Viện Cảnh giựt giây, "Tiện đường tìm người bạn trai, ngày cũng buồn chán nữa, càng sợ buồn đến chết."

      "Ha ha..." An Lâm cười ra tiếng, "Tìm bạn trai? Nào có đơn giản như vậy, đâu phải là tùy tiện nhặt viên đá ở ngoài, ném vào chính em chứ."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: (2)

      Nghe vậy, Khúc Viện Cảnh cũng cười.

      "Chỉ là, vẫn nên gặp gỡ chút chứ gì." An Lâm gật đầu đồng ý.

      Nhìn khuôn mặt xinh xắn của An Lâm, Khúc Viện Cảnh nhịn được mà : "Người nhà họ An các em là may mắn, mặc kệ là nam hay nữ đều xinh đẹp như thế này, nhất là em đó, đẹp đến mức ngay cả phụ nữ cũng phải liếc nhìn thêm vài cái."

      "Chị dâu à, chị mới là người được người người ước ao đấy? Vừa xinh đẹp lại vừa hạnh phúc." Xinh đẹp và hạnh phúc phải là bước tranh thượng đẳng ai có được, nhưng người có cả hai lại được rất nhiều người ngưỡng mộ.

      "Muốn hạnh phúc, mau tìm người em rồi gả ."

      "Nghe rất đơn giản." Ánh mắt đầy hàm ý của An Lâm nhìn .

      "Đừng nhìn chị nữa." Khúc Viện Cảnh biết hạnh phúc dễ dàng có được, ngoại trừ do duyên phận, còn phải biết cách nắm lấy.

      An Lâm cúi đầu cười khẽ.

      " bằng chị giới thiệu cho em người đàn ông tốt nhé." trong lòng Khúc Viện Cảnh đột nhiên xuất bóng người.

      "Hả?" Đối mặt với đề nghị đột ngột của chị dâu, An Lâm biết nên đáp lại như thế nào.

      " ta..." Khúc Viện Cảnh nghiêm túc suy nghĩ chút, "là người trai rất thương chị, đến việc trưởng thành tuấn lãng mê người, mà nghiệp còn rất thành công, hơn nữa ấy tuyệt đối người ôn nhu săn sóc cho người của mình."

      "Có người đàn ông tốt như thế, sao trước đây chị lại gả cho cả?"

      "Chị..." Khúc Viện Cảnh thẹn thùng cúi đầu.

      "Em biết, tất cả đều là do duyên phận." Ngoại trừ cái này, hẳn có đáp án nào tốt hơn.

      "Tiểu Lâm, chị đấy, ta là người đàn ông tốt hiếm có, cả em cũng biết ta nữa..."

      Lúc này, giọng nam trầm chen vào, "Người em tới là thằng nhóc Kỷ kia à?" Cuối cùng An Diệu cũng tìm được bà xã, chỉ là đối với đề nghị của , khá ủng hộ.

      "Người ta nổi danh lắm đó, đừng gọi như vậy nữa." Khúc Viện Cảnh kháng nghị. thế nào nữa Duẫn phong cũng tính là trai của , trước đây nếu có Duẫn Phong, ngu ngu ngốc ngốc mà bỏ lỡ hạnh phúc của mình, rất cảm kích .

      " đồng ý." giọng An Diệu trầm ổn cho thấy lập trường tuyệt đối đồng ý.

      " ấy đúng là người đàn ông tốt, ngoại trừ mấy người các ở bên ngoài đụng chạm nhau, em nghĩ ấy và tiểu Lâm rất xứng." Có thể là trai tài sắc.

      "Xứng chỗ nào?" thế nào cũng thấy?

      " đó, đúng là người thành kiến, phiến diện, thâm căn cố đế, mới nhìn thấy Duẫn Phong tốt." Ở trong mắt rất nhiều người, Duẫn Phong đúng là người đàn ông tốt hiếm có.

      "Đừng tán dương cậu ta trước mặt ." An Diệu mất hứng .

      " cũng thể phủ nhận ấy tốt được, nếu như chỉ vì phiến diện của mà khiến Tiểu Lâm bỏ lỡ cơ hội nắm lấy hạnh phúc của mình, vậy đáng tiếc." muốn dùng toàn lực đẩy mạnh tiêu thụ cho trai mình.

      "Cũng được." An Diệu gật đầu. cũng phải là người thông tình đạt lý như vậy."Chỉ cần cậu ta cùng với Lâm Lâmgọi tiếng cả, gì nữa."

      Khúc Viện Cảnh biết phải làm sao. Người đàn ông này lại bắt đầu ngây thơ." kháng nghị, là vì rất thương em của mình, có phải ?" Yếu Duẫn Phong gọi tiếng cả? Chờ tận thế ! cũng phải biết hai người đàn ông này kết "Thù hận" rất sâu đậm.

      " đồng ý!" An Diệu vẫn kiên quyết như trước.

      "Cũng phải là gả, cần gì đồng ý!" Bây giờ là niên đại nào rồi chứ."Tiểu Lâm, em ... Hả? Người đâu rồi?" Khúc Viện Cảnh ngẩng đầu hỏi chồng mình.

      " rồi." Từ lúc xong câu thứ hai chạy rồi.

      "Sao gọi con bé ở lại, em còn chưa xong mà!"

      "Những lời như vậy cũng được." mới dâng đứa em thương nhất cho tên tiểu tử thúi Kỷ Duẫn Phong kia.

      "..." Khúc Viện Cảnh thở dốc : "Quên , để ý tới nữa." Khi tìm được An Lâm, ít nhất cũng phải giới thiệu Duẫn Phong xong mới được.

      "Chờ ." An Diệu ôm eo thon , hôn bà xã, "Sắc trời tối rồi."

      " sao nào?"

      "Cha ông muốn ôm cháu đó."

      "Trong nhà đâu phải chỉ mình kết hôn chứ, bọn họ..."

      " cả mà." tìm cớ.

      "Lại nữa rồi!"

      Mỗi lần đều lấy lý do này, chỉ là, Khúc Viện Cảnh vẫn hạnh phúc tiến sát vào lòng ông xã, về phần chuyện của Tiểu Lâm và Duẫn Phong, ừ, hôm nào rồi hãy !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :