1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhớ mãi không quên - Đông Bôn Tây Cố (71 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      [​IMG]
      - Nguồn: rainbol97.wordpress.com
      - Tác giả: Đông Bôn Tây Cổ
      - Tên editor +beta: Rainbol 97
      - Thể loại: Đại
      - Số chương: 71 chương + 7 ngoại truyên
      Văn án
      Năm đó, gặp thoáng qua.

      Năm đó, trở thành bạn .

      Năm đó, sống xa nhau.

      Năm đó, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.

      Năm đó, lãng quên nhau nhưng cũng là hạnh phúc.

      Năm đó, chấp tử chi thủ, cùng tử giai lão [1] . . . . .

      Người có gặp, hoặc gặp tôi, tôi vẫn ở nơi này, buồn vui.

      Người có nhớ, hoặc nhớ tôi, tình cảm vẫn ở đó, đến cũng

      Người có , hoặc tôi, thương vẫn ở đó, tăng thêm cũng bớt .

      Người theo, hoặc theo tôi, tay tôi vẫn ở trong tay người, muốn cách xa.

      Hãy tựa vào vòng tay tôi, hoặc, hãy để cho tôi vào trái tim của người, lặng lẽ thương nhau dù cho buồn hay vui.

      Nội dung: Hào môn thế gia, tình ngược sâu sắc, gương vỡ lại lành, đô thị tình duyên, H.

      Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Cố Mặc Hàm, Tần Vũ Dương ┃ Nhân vật phụ: Trình Húc, Triệu Tịch Vũ, Lãnh Thanh Thu, ┃ Những nhân vật khác: Thạch Lỗi, Hà Văn Hiên, Lý Thanh Viễn, Mạc Sính Dã, Doãn Đông Tuân.

      __________​

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 1 – Nhớ mãi quên
      thể buông tha
      Khi Tần Vũ Dương tình cờ gặp Cố Mặc Hàm, đứng ở hành lang bên cửa sổ của khách sạn, nhìn ra ngoài cửa sổ trời còn u ám, ngoài kia là giai điệu của màn mưa phùn rơi, ngón giữa còn đốt điếu thuốc bạc hà.

      Hôm nay là ngày tiếp cán bộ của nhà nước dùng cơm, cả buổi ăn kéo dài đến giữa buổi chiều, cơm cũng dùng, rượu cũng uống rồi, lời cũng ra ít, cho đến hơn ba giờ, đối phương còn chưa có ý định , Tần Vũ Dương chợt cảm thấy khó chịu, thừa dịp lấy cớ vệ sinh, thế nhưng vẫn đứng ở trước cửa sổ, biết suy nghĩ cái gì.

      Trợ lý Tiểu Lương ra ngoài tìm : “Tần tổng, thời gian còn nhiều nữa, trưởng phòng Trầm bọn họ muốn về rồi.”

      Tần Vũ Dương từ trong suy nghĩ trở về, quay đầu : “Ừ.” chuẩn bị quay về phòng, lúc này ở phía sau lại truyền đến tiếng trò chuyện ồn ào, Tần Vũ Dương vừa lơ đãng quay đầu lại, trong lòng bỗng chốc thắt chặt lại, trong đầu lên câu : Trong đời người, thể buông tha được, cuối cùng vẫn thể may mắn thoát khỏi. Tần Vũ Dương ở trong lòng hung hăng mắng: “Tần Vũ Dương, ngươi run cái gì! phải chỉ là người đàn ông thôi sao! Mấy năm nay ngươi còn gặp ít đàn ông sao?”

      Cố Mặc Hàm bị nhóm người ôm lấy ra ngoài, áo vest đen khoác lên cánh tay, người chỉ mặc áo sơ mi trắng bình thường, trông ngày càng đẹp trai ngời ngời, khi ngước lên, khuôn mặt góc cạnh hơn so với năm năm trước, trưởng thành hơn, da sáng mịn, lông mày đen dày, đôi mắt hoa đào như mây bay, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng, cái cằm sạch , nếu như ở đường tình cờ gặp, Tần Vũ Dương nhất định ở trong lòng khen câu: Wow! Thanh niên tài ba!

      Nhưng mà, bây giờ lại có tâm trạng.

      Nhìn kỹ, hầu như trong nhóm người kia mỗi người đều rất quen, đều là bạn học thời đại học của , hoặc có thể , bọn họ đều là bạn học của nhau. Muốn tránh cũng còn kịp rồi, Tần Vũ Dương cũng hi vọng để cho bọn họ xem thường mình, thoải mái tới chào hỏi: “Hi, lâu gặp!”

      Đúng vậy, lâu gặp, năm năm rồi.

      Cố Mặc Hàm nhìn trang điểm tinh tế trước mặt, trước kia là mái tóc thẳng gợn sóng quyến rũ, trước kia là khuôn mặt trang điểm, bây giờ là khuôn mặt trang điểm tinh tế, trước kia là quần jean áo T shirt nay biến thành bộ trang phục văn phòng, ha ha, lâu gặp.

      Đám người kia thấy Tần Vũ Dương liền ngừng kích động, lớn tiếng bắt chuyện:“Vũ Dương, nhiều năm qua cũng liên lạc với chúng tôi, đâu thế? Gần đây Mặc Hàm trở về nước, chúng tôi tụ tập cùng nhau, nghĩ tới gặp được , ha ha. . . . . .”

      Tần Vũ Dương mỉm cười đồng ý, bên cạnh trợ lý Tiểu Lương ngược lại sốt ruột: “Tần tổng. . . . . .”

      Tần Vũ Dương mỉm cười cùng bọn họ chào tạm biệt: ngại quá, tôi còn có việc, hôm nào chúng ta lại tụ họp!” xong liền xoay người rời .

      Thạch Lỗi quay đầu muốn cùng Cố Mặc Hàm chuyện, lại thấy nhìn theo bóng dáng của Tần Vũ Dương đến nhúc nhích, liền thêm gì nữa.

      Sau đó đám người ồn ào bọn họ cũng tới cửa, ở cửa trùng hợp đụng phải Tần Vũ Dương đứng trong đám người bắt tay chào tạm biệt với người đàn ông trung niên, bên miệng của vừa vặn lộ ra nụ cười hoàn hảo, Cố Mặc Hàm từ xa xa nhìn, trong mắt đen là buồn hay vui.

      Tiễn đoàn người Trưởng phòng Trầm về, Tần Vũ Dương bảo trợ lý và hai người Phó tổng khác trở về trước, còn mình tới bãi đậu xe.

      Tần Vũ Dương ngồi ở trong xe, lâu cũng chưa khởi động, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Cố Mặc Hàm, quay lại, nếu như biết được hôm nay ở chỗ này gặp được , em nhất định đến, nhất định .

      Cố Mặc Hàm, biết , trong cuộc đời này em sợ nhất, quyết tâm rằng cuộc sống của em , nhưng lần nữa lại bất ngờ nghe được tin tức về .
      Chương 2 – Nhớ mãi quên




      Trằn trọc


      Sau khi về nhà, Tần Vũ Dương lên giường ngủ sớm, nhưng cứ trở mình liên tục. Chỉ trừ cái ngày mới nhận chức vào năm đó, Tần Vũ Dương mới xuất tình trạng mất ngủ này, Tần Vũ Dương dường như là mỗi ngày vừa tựa vào gối là trực tiếp ngủ, dĩ nhiên điều này cùng với mỗi ngày làm việc đến tận khuya là phải có liên quan.



      Tần Vũ Dương bọc trong mềm, giống như con sâu lăn lộn ngọa nguậy ở giường, cuối cùng kêu to tiếng ngồi dậy, cay đắng khinh miệt mình: Tần Vũ Dương! Ngươi làm gì vậy? phải chỉ là ấy trở về thôi sao, ấy Cố Mặc Hàm có trở về hay cùng với ngươi có quan hệ gì?



      Cùng lúc đó, Cố Mặc Hàm và Thạch Lỗi ở trong quán bar uống rượu, Thạch Lỗi chăm chú quan sát người bạn tốt, mấy năm gặp, cậu ta càng ngày càng thâm trầm, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng có tiêu cự, dưới ánh đèn đầy màu sắc, khuôn mặt tuấn tú của cậu ta còn mang theo chút quyến rũ. Cầm trong tay ly rượu, thỉnh thoảng uống ngụm. Hôm nay có thể gặp được Tần Vũ Dương, Thạch Lỗi cũng bất ngờ lắm, dù sao cùng ở thành phố, sớm muộn gì cũng gặp. Mặc dù có cùng lĩnh vực, nhưng danh tiếng của Tần Vũ Dương trong hai năm qua ở ngành công nghiệp bán lẻ xe hơi cũng nghe qua, miệng lưỡi khéo léo linh hoạt, mạnh vì gạo bạo vì tiền [1], chỉ trong vài năm ngắn ngủi, thành tích xuất sắc của ấy có người nào địch nổi. Thạch Lỗi biết Cố Mặc Hàm rốt cuộc là nghĩ gì, dù sao cậu ta và Tần Vũ Dương cũng xa nhau được năm năm.



      Thạch Lỗi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng phải là biện pháp, nên cười : “Ở bên trái trước mặt cậu 45 độ có người đẹp nhìn chằm chằm cậu ít nhất mười phút rồi.”



      Cố Mặc Hàm ngụm uống hết ly rượu, có bất kỳ phản ứng gì. Cầm áo vest ra cửa, Thạch Lỗi ở phía sau hét lên: “Cậu đâu vậy? Cậu cái nhân vật thành công từ hải ngoại trở về để cho tớ mời khách đấy chứ?”



      Cố Mặc Hàm đầu cũng quay lại: “Là bạn học tốt nhiều năm, mời tớ uống ly rượu cũng được sao?”



      đường lái xe về nhà, bên ngoài ánh đèn nê ông chợt sáng, chợt tối, Cố Mặc Hàm nhớ tới ban ngày khi nhìn thấy ấy. ra, mấy năm nay tin tức về Cố Mặc Hàm đều biết, biết cực khổ như thế nào để lên được địa vị như ngày hôm nay, phải là đau lòng, nhưng mà cái gì cũng làm được, cái gì cũng thể làm, bởi vì Tần Vũ Dương năm đó bi thương độc : “Cố Mặc Hàm, em bao giờ muốn nhìn thấy nữa.”



      Ngày thứ hai, Tần Vũ Dương thở dài nhìn chằm chằm trong gương hai vòng đen to đôi mắt mình, trong lòng than thở, thời gian qua nhanh , chẳng lẽ mình già rồi? Mấy phút sau, trong gương xuất khuôn mặt trang điểm rất tinh tế, Tần Vũ Dương cuối cùng phủ lớp son bóng, cả khuôn mặt lần nữa trở nên hoàn hảo, chút cũng nhìn ra là đêm qua mất ngủ, thậm chí còn có điểm quyến rũ. Áo len màu đen, váy màu xám tro, legging màu đen, ủng màu tím, cộng với áo gió ka-ki bên ngoài, càng lộ ra dáng người cao gầy của Tần Vũ Dương, trước khi rời khỏi, còn quay lại nhìn vào gương, Tần Vũ Dương rất vừa ý.



      Đến văn phòng, như bình thường bắt đầu nhận gửi e -mail, xem tài liệu. Đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào rất lớn, rất lâu cũng có ngừng. Sau đó điện thoại nội bộ vang lên, liếc mắt nhìn dãy số, là Đổng Tôn, cung kính nhận điện, sau đó liền lên. Đến văn phòng của Đổng Tôn, Tần Vũ Dương cảm thấy tình huống trước mắt có chút thể tin nổi.



      Cố Mặc Hàm ngồi ở ghế sa lon tiếp khách chuyện cùng Đổng Tôn, Đổng Tôn mang mặt nụ cười lấy lòng, nhìn thấy Tần Vũ Dương vào, liền nhiệt tình giúp bọn họ giới thiệu: “Vũ Dương à, đây là Cố tổng của tập đoàn Phong Hoa, mới từ nước Mĩ trở về, đúng là tuổi trẻ tài cao. Cố tổng, đây là người phụ trách hạng mục này, Tần Vũ Dương.”



      Tần Vũ Dương lập tức cười nhanh chóng vươn tay ra: “Cố tổng, xin chào!”



      Cố Mặc Hàm nhìn đưa tay ra, mảnh mai trắng ngần, móng tay cắt sửa rất gọn, nhàng cầm, lâu vẫn buông ra.



      Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau lúc lâu. . . . . .

      _____________________________

      Chú thích:

      [1] Mạnh vì gạo bạo vì tiền: Gạo đây là cơm gạo, người ta mạnh khoẻ là nhờ cơm gạo, có cơm gạo ăn, ai mạnh được. Tiền là tiền của, có tiền của người ta dám làm những việc to tát, lớn lao, sợ thua lỗ, tốn kém, thế tức là mạnh bạo. Đại ý câu này kinh tế làm nên sức mạnh.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 3 – Nhớ mãi quên
      Vui mừng gặp nhau


      Từ văn phòng Đổng Tôn ra, Tần Vũ Dương trở lại văn phòng, chuẩn bị vào cửa quay đầu lại hỏi thư kí: “Mới vừa rồi thế nào lại loạn như vậy?”


      Đôi mắt to của thư kí đột nhiên sáng rực lên: “Mới vừa rồi Đổng Tôn đưa đến người đàn ông đặc biệt đẹp trai, wow, ngoài đời tôi cho tới bây giờ còn chưa nhìn thấy qua người đàn ông trẻ đẹp trai đến vậy!”

      Tần Vũ Dương dường như từ trong ánh mắt của ta có thể nhìn thấy những quả bong bóng màu hồng, còn có hình trái tim nữa.

      Mỉm cười lúc, rồi : “Ồ, hèn chi.” Trong lòng lại bồi thêm câu: Cố Mặc Hàm, đúng là nghiệt mà.

      Ban đêm, khi Thạch Lỗi đẩy cửa vào, nhìn thấy Cố Mặc Hàm đứng ở trước cửa sổ phòng làm việc, ngón tay có hơi điểm hồng, khói trắng lượn lờ, thân ảnh cao lớn đứng giữa buổi chiều tà, có đơn thể nên lời.

      Thạch Lỗi sửng sốt, biết có nên lên tiếng gọi cậu ta hay .

      Rất nhanh, Cố Mặc Hàm xoay người lại, hỏi : “Chuyện gì?”

      có gì, cùng ăn tối .”

      Lúc nửa đêm, Tần Vũ Dương bị điện thoại đánh thức, vừa nhìn đồng hồ, hơn giờ đêm, nhìn số hiển thị, giận dữ nhận: “Lãnh Thanh Thu, cậu giỏi lắm tìm đến tớ có việc khẩn cấp gì, nếu , cậu nhất định phải chết!”

      Bên kia Lãnh Thanh Thu cũng giống như bị uy hiếp, cười hề hề : “Tớ uống say rồi, vẫn ở chỗ cũ, cậu tới đón tớ !” đợi trả lời liền tắt điện thoại.

      Tần Vũ Dương thở dài tiếng, thể rời cái ổ chăn ấm áp, tùy tiện chụp lấy cái áo len, mặc áo khoác ngoài vào, vội vội vàng vàng chạy tới. Đợi đến được KTV, khi đẩy cửa ghế lô ra, Lãnh Thanh Thu liền nhào tới, đem trọng lượng cơ thể đè lên người , cũng đợi Tần Vũ Dương hỏi câu, ấy liền ngủ mất. Tần Vũ Dương thể đem ấy đỡ đến ghế sa lon gần đó, dưới ánh đèn mờ mờ , nhìn lướt qua, trong lòng mặc niệm.

      Cũng trùng hợp, phần lớn người ở trong ghế lô này đều biết, đa số là người của tập đoàn Phong Hoa, Thạch Lỗi, Cố Mặc Hàm cũng có mặt.

      Tần Vũ Dương biết tại sao Lãnh Thanh Thu lại cùng bọn họ ở chung chỗ, muốn trả lại phiền não này do ấy mang đến, thầm ở bên hông Lãnh Thanh Thu nhéo mạnh cái, Lãnh Thanh Thu khó chịu chút rồi lại ngủ tiếp.

      Lúc này Phó tổng của Phong Hoa trước đây từng hợp tác qua, quan hệ cũng tệ lắm, tiến tới đây : “Vũ Dương, ngại quá, hôm nay chúng tôi có bữa tiệc chào đón Cố tổng mới đến, Thanh Thu uống vài ly, nên hơi say rượu.” Sau đó lại dùng ánh mắt ý bảo: “Đây là Cố tổng, ta thế nhưng là nhân tài mà công ty chúng ta trả lương cao tuyển dụng từ nước Mĩ về đấy.” Sau đó với về những chiến tích vẻ vang của Cố Mặc Hàm ở Mĩ, công ty rất coi trọng trình độ của ta và vân vân.

      Đây là lần thứ hai trong hôm nay Tần Vũ Dương nghe được lời giới thiệu tương tự như vậy, ban ngày lúc đó vẫn còn trong ngạc nhiên, sau khi trở về bận rộn với công việc cũng còn thời gian suy nghĩ nhiều, mệt mỏi ngày buổi tối về đến nhà là nằm xuống ngủ liền. Bây giờ mới có thời gian ngẫm nghĩ, đúng vậy, ấy giờ ở Phong Hoa, cùng Thanh Thu nhận biết là điều tất nhiên, làm sao lại quên mất. Ngẩng đầu nhìn cách đó xa Cố Mặc Hàm đứng quay lưng về phía , vẫn luôn biết Cố Mặc Hàm hề đơn giản, thời còn là học sinh cũng nhìn thấy qua, nhưng tại nhiều người dùng giọng điệu sùng bái như vậy về , Tần Vũ Dương chút cũng giật mình.

      Cố Mặc Hàm, xem ra ở trong quốc gia tư bản hỗn độn đó vẫn tốt như trước kia! Vừa mới trở về liền được Phong Hoa nhận làm đến địa vị cao như vậy, nhưng nếu ở bên đó vẫn tốt đẹp, vì sao lại muốn trở về, cho dù là muốn trở về, có nhiều nơi như vậy, tại sao lại chọn thành phố C.

      Lúc này, Cố Mặc Hàm hình như là nghe được lời giới thiệu về , liền quay đầu lại. Phó tổng này lập tức : “Cố tổng, đây là Tần tổng của Đằng Đạt.”

      Tần Vũ Dương lại lần nữa phát huy kinh nghiệm nhiều năm qua trong công việc, lập tức đưa tay ra, : “Cố tổng, xin chào. Tôi là Tần Vũ Dương.”

      Cố Mặc Hàm lại lần nữa đưa tay nắm lấy đầu ngón tay của , : “Cố Mặc Hàm. Tần, xin chào.” Tay của lạnh, đây là cảm giác duy nhất của Cố Mặc Hàm.

      Hôm nay là đồng nghiệp công ty tổ chức bữa tiệc chiêu đãi và Thạch Lỗi, Thạch Lỗi từ chức công việc lúc trước để đến Phong Hoa giúp , khí cũng tệ lắm, các đồng nghiệp đối với rất nhiệt tình, ăn cơm xong rồi lại tới KTV. Sau đó có đồng nghiệp nữ uống say, nên gọi điện thoại nhờ người khác đến đón. Nhưng nghĩ tới người đến đón .

      vừa vào ghế lô là nhìn thấy, tóc có chút lộn xộn, mặt phấn trang điểm, lộ ra hương vị sạch , người ăn mặc rất giản dị, giống như bộ dạng khi còn ở trường học.

      Thạch Lỗi bên cạnh cằm muốn rớt xuống, Cố tổng? Tần? Hai người bọn họ làm gì vậy?
      Chương 4 – Nhớ mãi quên






      Phong Hoa


      Đưa Lãnh Thanh Thu về xong, Tần Vũ Dương về đến nhà trời cũng gần sáng, nằm ở giường làm thế nào cũng ngủ được.

      Mở to đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, Tần Vũ Dương chợt có loại cảm giác vô lực, vì Cố Mặc Hàm, nhưng cũng vì chính .

      cũng biết tại sao khi có người khác giới thiệu Cố Mặc Hàm cứ theo bản năng giả vờ như quen biết vậy, càng làm cho hiểu được là vì sao Cố Mặc Hàm cũng phối hợp với .

      Ngày thứ hai làm, khi trợ lý Tiểu Lương đem dự án hợp tác cùng Phong Hoa giao cho Tần Vũ Dương, mới ý thức tới tính nghiêm trọng của vấn đề, bởi vì văn kiện đưa tới dưới dòng người phụ trách là chữ ký của Cố Mặc Hàm. Tần Vũ Dương bỗng có chút hoảng hốt, có ý nghĩa là trong thời gian dài sắp tới này cùng người phụ trách này có liên lạc khá mật thiết, hơn nữa đây là vụ rất lớn, vô luận là Phong Hoa hay Đằng Đạt cũng đều coi trọng hợp đồng lớn này, nhất định phải làm cho tốt.

      Tần Vũ Dương vuốt ve chữ ký của Cố Mặc Hàm văn kiện, chữ ký đó vô cùng đẹp, nhàn nhạt tiết lộ ra tự tin cùng khí thế của người ký. Tần Vũ Dương nhớ tới, Cố Mặc Hàm từng với những gian khổ luyện chữ lúc còn cùng với nghiêm khắc của ông nội đối với , còn nhớ năm đó khi Cố Mặc Hàm cho biết điều này, cũng lộ ra niềm kính của với ông nội.

      Cụ ông nhà họ Cố xuất thân là quân nhân, mặc dù sau này ở chức vị cao, nhưng mà đối với vãn bối [1] cầu cực kỳ nghiêm, Cố Mặc Hàm lúc còn theo ông nội sống thời gian dài, cho nên ở khía cạnh lời cử chỉ tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào, luôn luôn là đứng đứng thẳng, ngồi ngồi yên, sau này từ từ lớn lên, liền từ trong người lộ ra tự tin cùng bình tĩnh.

      Tiếng điện thoại reo lên cắt đứt suy nghĩ của Tần Vũ Dương, nhận điện, hẹn buổi tối cùng Lãnh Thanh Thu Golden Age ăn cơm.

      Sau khi tan giờ làm đường đến Golden Age, theo thường lệ kẹt xe, cứ chút lại dừng chút, Tần Vũ Dương tùy ý thoáng nhìn, thấy tiệm bán báo có quyển tạp chí danh tiếng trang bìa ràng là hình Cố Mặc Hàm. mặc âu phục chính thống, hơi nghiêng về phía ống kính, ánh mắt thâm thúy biết nhìn cái gì. Tần Vũ Dương đột nhiên nhớ tới câu: tôi con người có cái nhìn nghiêng với cái thế giới to lớn này. Quả , tấm hình này thể vô cùng tinh tế vẻ mặt nghiêng nước nghiêng thành của , khuôn mặt đẹp trai lộ ra chín chắn trầm ổn. Tần Vũ Dương nghĩ ra chính diện của Cố Mặc Hàm đẹp hơn nhiều. Tần Vũ Dương biết tại sao Cố Mặc Hàm lại xuất tờ tạp chí kia. Nhưng khi gặp Lãnh Thanh Thu, bí liền được tháo gỡ.

      Lãnh Thanh Thu hết sức cao hứng cầm tờ tạp chí kia, chỉ vào người đàn ông trang bìa tạp chí kia, ngừng nghỉ: “Cậu biết ta là ai ? ta là Ông chủ giấu mặt của Phong Hoa! Tớ rốt cục sống đủ lâu để gặp được Ông chủ giấu mặt rồi!”

      Tần Vũ Dương lấy làm ngạc nhiên, cho tới bây giờ chưa nghĩ đến Phong Hoa là của Cố Mặc Hàm. chỉ biết là Phong Hoa bắt nguồn từ Mĩ, mặc dù thời gian thành lập chưa lâu, nhưng mà phạm vi hoạt động rất rộng, hơn nữa phát triển rất nhanh, ở thành phố C hay thậm chí là trong nước cũng dần dần là ngôi sao mới. Từ khi tiếp xúc Phong Hoa tới nay, Phong Hoa vẫn do người đàn ông trung niên làm chủ, cho tới bây giờ cũng nghĩ là kết quả này.

      “Cậu biết , hôm nay khi mở hội nghị toàn công ty, tin tức này tuyên bố ra, tất cả mọi người rất sốc! Cố Mặc Hàm bây giờ chính là ở đầu bảng của những người đàn ông độc thân kim cương nổi tiếng ở thành phố C, có biết bao nhiêu phụ nữ ngưỡng mộ ta nha, hôm nay chúng tớ ở phòng làm việc thảo luận về ta cả buổi chiều đó.”

      “Phải ?”

      “Ơ kìa, Tần Vũ Dương, làm sao cậu lại có phản ứng gì hết? Cậu có phải sớm biết hay ? Cậu biết ta à?”

      Tần Vũ Dương uống ngụm, bình tĩnh : “Biết, mới quen vào ngày hôm qua lúc đón cậu.”

      “Nghe , Cố Mặc Hàm học đại học ở trong nước, cũng là H Đại, cậu biết ?”

      “H Đại nhiều người như vậy, tớ làm sao có thể biết hết.”

      “Nhưng mà, theo tình hình trước mắt, Cố Mặc Hàm phải giống nhân vật làm mưa làm gió ở trường học mà tiểu thuyết ngôn tình thường viết, làm sao cậu lại có thể biết nhỉ?”

      “Lãnh Thanh Thu, cậu nên xin lỗi cái tên của cậu .”

      “Ý cậu là gì?”

      “Cậu thử xem?”

      “. . . . . .”

      Buổi tối đường trở về Tần Vũ Dương còn mua tờ tạp chí kia, nằm ở giường lật đến bài phỏng vấn Cố Mặc Hàm vào ngày hôm đó dường như đọc rất kỹ. ra, Phong Hoa là do Cố Mặc Hàm lúc học nghiên cứu sinh thành lập, sau khi đạt được chỗ đứng vững chắc tại Mĩ, giai đoạn Cố Mặc Hàm đạt học vị tiến sĩ tập trung chuyển hướng trong nước, bây giờ tốt nghiệp nên liền trở về. Về phần tại sao lại gọi là Phong Hoa, Cố Mặc Hàm tên là do ông nội đặt, sử dụng đồng của tên bà nội Cố Mặc Hàm. Cuối bài viết còn giải thích chút về tình cảnh ngắn gọn của ông nội bà nội Cố Mặc Hàm, chỉ là ông nội Cố Mặc Hàm là quân nhân, bà nội từng là tiểu thư thế gia của bến Thượng Hải, cũng có giới thiệu cụ thể.

      Tần Vũ Dương nghĩ, nếu thực đem tên của ông bà nội của Cố Mặc Hàm ra, người truy hỏi tâng bốc đổi lại tranh nhau theo đuổi [2] Cố Mặc Hàm. Tần Vũ Dương biết, Cố Mặc Hàm vẫn là khiêm tốn, cũng quen rất lâu nên sau này mới biết, Cố Mặc Hàm chính là cháu trai của thủ trưởng Cố nổi tiếng.

      __________________________

      Chú thích:

      [1] vãn bối: thế hệ trẻ

      [2] Nguyên văn là Xu nhược vụ chi: chạy theo như vịt, dùng để về tình huống nhiều chàng trai ( ) tranh nhau cùng theo đuổi người khác phái.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 5 – Nhớ mãi quên
      Đứa con


      Cho dù Tần Vũ Dương có bao nhiêu muốn, vẫn phải mang theo các thành viên của tổ hạng mục xuất trong phòng họp Phong Hoa.

      “Xin lỗi, Tần, để đợi lâu.” Giọng trầm thấp mà có từ tính vang lên, cửa phòng họp mở ra, Cố Mặc Hàm dẫn đám người tinh âu phục giày da vào.

      “Cố tổng, khách khí rồi.” Tần Vũ Dương đứng dậy. Chờ Cố Mặc Hàm ngồi xuống, Tần Vũ Dương mới bắt đầu hỏi: “Có thể bắt đầu được chưa?”

      “Bắt đầu .”

      Cố Mặc Hàm nhìn Tần Vũ Dương hướng về phía giải thích những nội dung trong hợp đồng, mà cảm thấy của rốt cục trưởng thành rồi. Sau khi về nước, rất nhiều người ở trước mặt khen Tần Vũ Dương của Đằng Đạt, trẻ tuổi xinh đẹp, miệng lưỡi, khéo léo linh hoạt, mạnh vì gạo bạo vì tiền, hiệu suất làm việc hơn người, vv và vv. Thạch Lỗi cũng từng qua với , nếu như người ở trong xã hội nhiều năm phấn đấu chăm chỉ có thể lõi đời khôn ngoan như tinh…, như vậy Tần Vũ Dương tại tu luyện thành ma rồi. lên phương án rất tốt, có thể cho là hoàn mỹ. Đối với các vấn đề đặt ra bởi cấp dưới của mình cũng có thể giải thích ràng.

      Sau khi Tần Vũ Dương giải thích xong, uống ngụm nước, sau đó song phương bắt đầu đàm phán. Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ sát phòng họp chiếu lên người , làm cho người mang theo lớp màu vàng nhạt, thậm chí có thể nhìn thấy những sợi tơ lỗ tai, cả người ngồi trong ánh mặt trời, tạo cho Tần Vũ Dương cảm giác ấm áp. từ đầu đến cuối cũng lời nào, chỉ là lẳng lặng lắng nghe, Tần Vũ Dương thậm chí cho là thất thần, nhưng khi hỏi ý kiến của vẫn có thể đưa ra rất chính xác những vấn đề quan trọng, nhiều, nhưng mỗi câu đều có trọng điểm.

      Đây là dự án lớn, phải chỉ trong ngày ngày hai là có thể bàn bạc xong, sau hơn hai giờ trôi qua, đoàn người Tần Vũ Dương chuẩn bị cáo từ.

      Cố Mặc Hàm sau khi hoàn tất tổng kết, đột nhiên quay đầu hướng Tần Vũ Dương :“Thứ sáu tuần này có buổi họp mặt bạn học chứ?”

      Tần Vũ Dương ràng theo kịp cách suy nghĩ nhảy vọt này của , biết sao lại đột nhiên từ dự án hợp tác kéo đến buổi họp mặt bạn học, chẳng qua chỉ là thuận miệng trả lời: “Ừ.” Sau khi trả lời xong mới phản ứng lại, muốn đổi ý khẳng định là còn kịp rồi.

      Cố Mặc Hàm khóe miệng cong lên, thản nhiên cười, trong mắt thoáng tia sáng mưu thực được.

      Tần Vũ Dương mặc dù trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà mặt vẫn phải duy trì nụ cười.

      Ai lại biết Tần Vũ Dương từ sau tốt nghiệp tham gia qua buổi họp mặt bạn học gì đó, lần này làm sao có thể được! Năm đó chuyện của và Cố Mặc Hàm gần như là mọi người đều biết, Tần Vũ Dương muốn nhìn thấy bọn họ mang theo thông cảm, thương hại hoặc là ánh mắt hả hê đau khổ của , né tránh bọn họ từ xa, toàn tâm phấn đấu nghiệp của mình, vì tạo cho mình động lực, muốn làm cho bọn họ xem thường mình. Sau năm năm tốt nghiệp, Tần Vũ Dương ở trong phong sinh thủy khởi [1] hỗn độn này, nhưng những khó khăn trong đó chỉ có mình hiểu.

      Nghĩ tới đây, Tần Vũ Dương đột nhiên phát đây cũng là quyết định hay, tại tên của Tần Vũ Dương trong ngành này là cỡ nào lóe sáng, người khác làm sao có thể lại tự khinh bỉ mình nữa, vả lại, chuyện của và Cố Mặc Hàm qua lâu như vậy, ai còn nhớ. Đến lúc đó nhất định khiến bọn họ nhìn thấy Tần Vũ Dương đầy vẻ vang!

      Buổi chiều thứ năm Tần Vũ Dương trước khi tan tầm hẹn Lãnh Thanh Thu dạo phố mua quần áo, thẩm mỹ viện để bảo dưỡng, tới tiệm tóc làm tóc, làm cho Lãnh Thanh Thu hiểu chuyện gì.

      “Tớ này, Tần Vũ Dương, cậu là chuẩn bị xem mắt, hay là gặp cha mẹ chồng tương lai hả?”

      “Tớ tham gia buổi họp mặt bạn học.”

      “Ơ kìa, là người phụ nữ phù phiếm, chậc chậc chậc.”

      Tần Vũ Dương nhìn vào giữa gương người đẹp mắt phượng mày ngài, nở nụ cười tươi.

      Buổi họp mặt bạn học được đặt tại quán tự nướng ngoài trời rất có tiếng, quán này ở vùng ngoại ô thành phố C, khung cảnh xung quanh rất được, dựa vào núi lại gần sông, lại ở bãi cỏ xanh mơn mởn mà nướng thịt là hưởng thụ. Tần Vũ Dương vẫn khá thích hình thức này, nhưng lại nghĩ tới xuất của mình mang đến xôn xao lớn như vậy.

      Lúc đó bạn học ở H Đại tốt nghiệp nhiều năm nhìn thấy cảnh tưởng: sau khi Tần Vũ Dương xinh đẹp lộng lẫy xuống xe, có lập tức đến bọn họ, mà là qua ghế lái phụ, từ xe ôm xuống bé trai như tượng khắc ngọc mài, sau đó dắt tay đứa trẻ tới, vừa vừa mỉm cười cúi đầu cùng bé trai gì đó, chọc cho bé trai cười khúc khích ngừng.

      Vốn là cảnh tưởng náo nhiệt bây giờ lại càng huyên náo hơn: “Tần Vũ Dương có đứa ?”

      có nghe ta kết hôn.”

      nhìn ra.”

      “Cái này có cái gì ngạc nhiên chứ, biết đứa là của người nào, ta có thể bay lên nhanh như vậy lẽ nào có phép tắc bí mật sao?”

      Khi Cố Mặc Hàm nhìn đến màn này, tim dường như bị bàn tay vô hình hung hăng siết chặt, đau đến thở nổi. Những năm nay mặc dù vẫn chú ý mọi nhất cử nhất động của Tần Vũ Dương, nhưng mà trong năm vừa mới bắt đầu có bất kỳ tin tức nào của Tần Vũ Dương, nhưng cho tới bây giờ cũng có suy nghĩ trong khoảng năm đó Tần Vũ Dương rốt cuộc nơi nào làm gì. Đối với xuất đột ngột của bé trai này, nhìn ra bất kỳ nét nào giống , rốt cuộc là đứa là của ai vậy?

      Thạch Lỗi nhìn Cố Mặc Hàm bên cạnh, cậu ta vẫn duy trì vẻ mặt thờ ơ, nhưng ánh mắt thay đổi, trong đôi mắt thâm thúy có lóe lên tia khủng hoảng, có đau buồn, có hối hận, còn có chút gì đó mà nhìn nhưng hiểu được. Đây là cái tình huống gì? Đôi tình nhân chia tay nhiều năm, lúc gặp lại nam muốn quay lại, thế nhưng lại phát nữ sớm kết hôn sinh con?

      Khi Tần Vũ Dương đến gần, những người đó lại biến thành khuôn mặt khác, vây quanh Tần Vũ Dương khen thằng bé đáng . Thằng bé cười híp mắt ngọt ngào gọi chú gọi dì, Tần Vũ Dương cũng cùng bọn họ hàn huyên, nhưng mà hiểu là vì cái gì mà Cố Mặc Hàm nhìn với ánh mắt lạnh lùng, chẳng lẽ gần đây có trêu chọc gì sao?

      Dĩ nhiên, tất cả mọi người đều rất ăn ý chuyện năm đó.

      Sau đó bọn họ ngồi vây quanh chỗ nướng thịt, Tần Vũ Dương đối với thằng bé cẩn thận tỉ mỉ cùng với thằng bé đối với ỷ lại càng thêm khẳng định đứa trẻ này đúng là của Tần Vũ Dương.

      “Dì , con muốn toilet.”

      Vốn là nhóm người náo nhiệt nay đột nhiên trở nên yên tĩnh, đều nhất tề nhìn về phía Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương hiểu hỏi: “Sao vậy?”

      “Nó mới vừa rồi gọi là gì?”

      “Gọi là dì , mà có chuyện gì vậy?”

      “Nó phải là con của sao?”

      “Tôi lúc nào nó là con của tôi?”

      ______________________

      Chú thích:

      [1] Phong sinh thủy khởi có nghĩa là gió khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 6 – Nhớ mãi quên
      Như là cố nhân đến
      ra chuyện là như thế này.
      Buổi sáng thứ sáu, Tần Vũ Dương liền bắt đầu thay quần áo, trang điểm, sửa sang xong chuẩn bị ra cửa nhận được điện thoại của chị .

      “Vũ Dương, em hôm nay có thời gian rảnh ?”

      “Chị gì đó.”

      rể em công tác có khả năng chiều mới về được, bệnh viện lại có việc gấp tìm chị, Duệ Trạch ai chăm, em giúp chị mang nó ngày thôi, buổi chiều gọi cho rể em đến chỗ em đón về.”

      “. . . . . .”

      “Thế nào em có việc sao?”

      có, em bây giờ ra ngoài tới chỗ chị đón cháu ngoại trai em.”

      Lâm Duệ Trạch là cháu ngoại trai của Tần Vũ Dương, năm nay mới bốn tuổi thôi, trông phấn trắng nõn nà, tuổi còn nhưng có thể nhìn ra vẻ khuynh thành rồi, rước lấy ít đào hoa, đáng tiếc chỉ là đứa hoa tâm cây củ cải lớn [1], đối với các bạn nữ sinh tuổi cùng lớp trong nhà trẻ từ trước đến giờ ai đến cũng chưa từng cự tuyệt.

      Tần Vũ Dương vừa lái xe vừa trêu đùa cháu ngoại trai ngồi bên chỗ ghế phụ.

      “Lâm Duệ Trạch, cháu lại đổi bạn sao?”

      “. . . . . .”

      “Làm sao cháu phớt lờ dì vậy?”

      “Con thất tình.”

      “. . . . . .”

      “Chuyện gì xảy ra, chút cho dì nào.”

      “Tiểu thanh mai của con ưa thích tiểu trúc mã khác rồi.”

      “Ặc. . . . . .”

      Lần đầu tiên Tần Vũ Dương nghe được thanh mai trúc mã có thể gọi như vậy, cười lớn sờ sờ đầu cháu ngoại trai , “Hôm nay dì dẫn con ăn thức ăn ngon, đừng có đăm chiêu ủ dột nữa, ha ha!”

      “Dì , dì ! Con muốn toilet” Lâm Duệ Trạch lớn tiếng la hét.

      “Ừh, đến nhờ chú ngồi ở đó ?” Tần Vũ Dương cười tủm tỉm hỏi.

      “Lại đây, cậu nhóc, chú dẫn con .” Cố Mặc Hàm ngoắc ngoắc tay Lâm Duệ Trạch.

      Lâm Duệ Trạch thấy khí chất xuất chúng của chú đó lập tức liền chạy lao tới.

      Mọi người khôi phục lại tinh thần, mới vừa rồi náo nhiệt bị cắt đứt nay lại tiếp tục. Thạch Lỗi tiến tới trước mặt Tần Vũ Dương, : “Tần Vũ Dương, được nha!”

      “?”

      phải cố ý mang theo đứa đến để kích thích Mặc Hàm chứ?”

      “Này, đối với tôi, ta là ai chứ, tôi ngay cả kích thích tâm tư của ta cũng muốn hao phí đâu!”

      “Phải đó?”

      Thạch Lỗi cười rộ lên, Tần Vũ Dương muốn trả đũa, điện thoại lại vang lên, là cha Lâm Duệ Trạch gọi tới muốn đón nó.

      Tần Vũ Dương đứng dậy đến toilet tìm Lâm Duệ Trạch, nửa đường liền gặp Cố Mặc Hàm ôm Lâm Duệ Trạch.

      là làm phiền , Cố tổng.”

      Lại nữa rồi! vẫn còn chưa muốn kết thúc. Cố tổng? Cố Mặc Hàm có thôi thúc muốn vỗ trán.

      “Lâm Duệ Trạch, , cha con tới đón con này!”

      Nhưng Lâm Duệ Trạch lại ôm cổ Cố Mặc Hàm buông, vất vả mới dụ dỗ để cho cha nó dẫn , Tần Vũ Dương khẽ mỉm cười với Cố Mặc Hàm, rồi xoay người .

      Chờ Tần Vũ Dương từ toilet trở lại, phát khí có chút tế nhị.

      Ngẩng đầu nhìn, Tần Vũ Dương trong lòng cười lạnh, Triệu Tịch Vũ!

      Cố Mặc Hàm mặt vẫn có biểu tình gì, chẳng qua chỉ là khẽ cau mày. Triệu Tịch Vũ mỉm cười nhìn Tần Vũ Dương, tầm mắt của những người khác bắn qua lại mặt ba người Cố Mặc Hàm, Tần Vũ Dương, Triệu Tịch Vũ hi vọng nhìn thấy chút gì đó.

      Tần Vũ Dương nhìn Triệu Tịch Vũ, mấy năm gặp, ta vẫn như trước, thuần khiết thanh tú, chim nép bên người vậy.

      Tần Vũ Dương chỉ cảm thấy cảnh tượng này là con mẹ nó cẩu huyết [2]. vẫn nên như trước cười ha ha, nên uống chút, người khác mong đợi nhìn thấy cuộc tình tay ba cẩu huyết, còn chẳng sẵn lòng diễn đâu.

      Sau đó về sau nữa, buổi họp mặt bạn học tan rã trong khí có gì vui vẻ, ít nhất Tần Vũ Dương cho là như vậy.

      “Mặc Hàm, đưa em về nha!” Triệu Tịch Vũ cười với Cố Mặc Hàm.

      Cố Mặc Hàm ngẩng đầu nhìn Tần Vũ Dương cái, Tần Vũ Dương mặt cười lạnh, thấy Cố Mặc Hàm cũng đặc biệt khó chịu. Ngay cả lễ phép căn bản cũng để ý tới.

      “Tôi vừa mới uống rượu, thể lái xe được, xin lỗi.”

      “Ha ha, sao.” Triệu Tịch Vũ cười gượng hai tiếng.

      Sau đó có người chủ động muốn đưa Triệu Tịch Vũ về, Triệu Tịch Vũ liền từ bậc thang xuống.

      Sau khi Tần Vũ Dương về đến nhà, mệt mỏi đến cả động cũng muốn động nữa.

      Thả người vào nước tắm, bỏ thêm vài giọt tinh dầu, Tần Vũ Dương ngâm mình ở trong bồn tắm, nhắm mắt lại, trong đầu hỗn loạn, những đoạn ngắn của chuyện cũ ở trong đầu thoáng lên. Dần dần, có hai giọt nước mắt từ lông mi rơi xuống, sau đó càng rơi càng nhiều, Tần Vũ Dương cảm giác vết thương được chôn giấu năm năm đó của mình vẫn còn máu như trước.

      _______________________

      Chú thích:

      [1] Hoa tâm: chỉ người trong tình chung thủy, đa phần là chỉ nam nhân.

      Hoa tâm la bặc (hoa tâm cây củ cải): đây vốn là tên bộ phim, về sau có biếm ý từ. Câu này dùng cho nam nhân đứng đắn, đặc biệt là nam nhân câu dẫn nữ nhân và hay thay đổi thất thường.

      [2] Cẩu huyết: lối mòn, lặp lặp lại đến phát chán. Hoặc là những tình tiết vô cùng bình thường nhưng lại làm nổi bật lên cách thái quá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :