1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhị thiếu gia nhà họ Cam cần dạy dỗ - Hương Di (3.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Nhị thiếu gia nhà họ Cam cần dạy dỗ

      Tác giả : Hương Di

      Thể loại : đại

      Convert: Ngocquynh520

      Số chương: 10 Chương

      Editor : Lavender - Blue


      này thích chạy cho đuổi theo, năm năm trước như thế, năm năm sau vẫn là như thế,

      Chẳng lẽ trước khi động lòng cái đó liền tương đối xấu?

      Nếu , nghĩ rằng nhị thiếu gia nhà họ Cam bối cảnh hùng hậu, lại tự mình xây dựng nghiệp thành công,

      Gặp gỡ người phụ nữ của mình, thưởng người nhà "Ăn đá lạnh" cộng thêm câu cút ngay cho tôi,

      Đâu có thể nào có kiên nhẫn bao dung như vậy ── lần hẹn hò đầu tiên để lại cho con chim hồng,

      Còn ở trong câu lạc bộ tập thể hình dội cho cả người toàn nước dơ chán ghét,

      Ngay cả lúc té xuống cầu thang cũng có thể kéo ngã theo làm đệm thịt. . . . . .

      Nhưng những thứ này phải là thứ tốt nhất để đổi lấy cơ hội để hôn, nghĩ nghĩ vẫn là đáng giá,

      Hơn nữa bạn tốt đề nghị sai, hôn cũng xác định là người phụ nữ của mình,

      Chỉ là, này rất thích chỉnh nha,

      ràng sinh nhật , cột lên nơ con bướm chỉ thiếu cởi sạch đưa mình đến bên miệng ,

      "Ăn" còn chưa tính, có cần thiết chà đạp "Quà tặng" làm làm việc cực nhọc sao?

      rằng muốn nhìn thấy chà nhà vệ sinh . . . . . . Tư thế oai hùng? !

      Rống, tốt nhất là á. . . . . .

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.1:

      Edit: Lavender - Blue



      "OMG, bên ngoài mưa to!"

      Phát ngoài cửa sổ đột nhiên mưa to rơi tí tách, tiến vào trong phòng họp cao cấp của công ty, giám đốc điều hành mở cửa chuẩn bị mở phiên họp kín, mặt mọi người xanh lét lên vẻ thảm hại.

      phải là bởi vì mang áo mưa, lo lắng sau khi tan việc bị ướt, mà là trong ngày mưa lớn như vậy, xảy ra chuyện thậm chí còn khủng khiếp hơn so với chuyện bị ướt sũng.

      "Hi vọng chờ chút lúc tổng giám đốc bước vào, mưa to ngừng." Giám đốc Thái quản lý nhân , chắp tay trước ngực bắt đầu thành kính cầu nguyện.

      " cần nằm mơ, cục khí tượng thông báo hôm nay trận mưa này kéo dài tới ngày mai." Giám đốc Hà phụ trách hành chính tổng hợp lắc đầu thở dài, chuẩn bị tâm lý xong.

      "Ai, kéo rèm che, để cho tổng giám đốc nhìn thấy bên ngoài trời mưa, phải có việc gì rồi sao." Giám đốc Diêu phòng tài vụ đề nghị ý nghĩ kỳ lạ.

      Mọi người bên trong phòng họp ánh mắt xem thường tới kinh bỉ ngu ngốc.

      " cho rằng kéo rèm cửa sổ chỗ này, tổng giám đốc cũng biết bên ngoài mưa sao?" Giám đốc Chung bộ phận R&D (nghiên cứu và phát triển) từ đầu cho ánh mắt kinh bỉ, rất hoài nghi người có đầu óc như vậy, làm thế nào thăng lên chức giám đốc tài vụ.

      Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của , làm như biết mình có lỗi chỗ nào, giám đốc Vạn bộ phận kế hoạch tốt bụng nhắc nhở .

      "Tổng giám đốc tới phòng họp, qua con đường, đường kia khác cửa sổ chỗ này, có cách phái bọn họ che tất cả sao?"

      Giám đốc Diêu sững sờ trả lời, "Chỗ đó lại có rèm cửa sổ." Bảo che thế nào? Lấy báo và hồ dán sao.

      "Vậy đúng rồi, cho nên, kéo rèm cửa chỗ này có tác dụng hay ?" Giám đốc Vạn rất có kiên nhẫn mà .

      ". . . . . . Vô dụng." Nghĩ thông suốt điểm này, Giám đốc Diêu như đưa đám rũ hai vai buông xuống.

      lúc bọn họ chuyện, có người mở cửa phòng họp ra, sắc mặt mấy người bên trong rét lạnh, hẹn mà cùng khẽ ngừng thở, giống như sắp đối mặt với linh hồn quỷ dữ gì.

      "Bắt đầu . Cuộc họp lần này do ai chủ trì?" người đàn ông mang vẻ mặt trầm bước vào phòng họp, liền có chút kinh người, đưa tầm mắt nhìn qua mọi người bên trong.

      "Là tôi." Giám đốc Thái giơ tay, bắt đầu chủ trì cuộc họp.

      Năm phút sau khi cuộc họp được tiến hành, xuất người thứ nhất hy sinh.

      "Giám đốc Dương, khi nào ông trở thành con bò rồi, tùy ý để người khác dắt mũi ông ?" Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa lạnh nhạt.

      Giám đốc Dương phụ trách nghiệp vụ run run rẩy rẩy giải thích, "Bởi vì Triệu Minh là đại lý hợp tác mua bán lâu dài với chúng ta, cho nên tôi mới chịu đồng ý cho ta giá tương đối ưu đãi."

      " sao?" Giọng người đàn ông hơi , giờ phút này giống như lạnh lùng trong trẻo., "Đại lý hợp tác với chúng ta lâu dài nhiều như vậy, có phải ông muốn cấp cho toàn bộ bọn họ giá ưu đãi ?"

      "Dĩ nhiên phải, bởi vì Triệu Minh mua nhiều hơn các đại lý khác nhiều , cho nên tôi mới giảm giá cho ta chút vậy cũng quá đáng."

      "Giám đốc Dương, ông cho ông là người kinh doanh tài năng sao? Ông nặng bên này bên kia, nếu để cho các đại lý khác biết được chuyện này, mọi người cũng nháo muốn đối chiếu doanh số, đến lúc đó ông tính giải quyết như thế nào?" Giọng điệu của lạnh lùng đến khiến người ta thở nổi.

      Thần kinh giám đốc Dương căng thẳng, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.

      "Tôi...tôi hiểu, tôi lập tức hủy bỏ giá ưu đãi cho Triệu Minh."

      Tiếp đó, ngay cả người chủ trì cuộc họp giám đốc Thái cũng thể may mắn thoát khỏi.

      "Giám đốc Thái, gần đây ông rất thích ăn dâu tây phải ?"

      " có ạ." Vẻ mặt giám đốc Thái khó hiểu, hiểu vì sao Tổng giám đốc lại đột nhiên quan tâm tới sở thích của mình.

      "Vậy sao ông có thể gây khó khăn với lượng hàng hóa lớn kia vào đây, cả ngày chỉ nghĩ để lại mỗi dâu tây?"

      "Tôi. . . . . ." Giám đốc Thái nhất thời á khẩu trả lời được.

      Sau đó, mỗi tên giám đốc lúc báo cáo, cũng khó thoát khỏi phê bình nghiêm khắc của .

      Bên trong phòng họp, tràn ngập cỗ áp suất thấp trấn áp người, tất cả mọi người cố sức nhịn.

      ra , bình thường Cam Nhĩ Khiêm cũng khó chung đụng, nhưng chỉ cần nổi lên cơn mưa, liền giống như có linh hồn quỷ dữ nhập vào thân , nháy mắt bàn thân thay đổi.

      ai biết nguyên nhân, có người lén lút phỏng đoán,
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.2

      Edit: Lavender – Blue


      Đột nhiên, ba người cũng rơi vào trong ký ức năm xưa, nhớ lại khoảng thời gian lúc mới lớn, trải qua những trận oanh oanh liệt liệt kia, cuối cùng lại vì tiếc nuối đau khổ kết thúc tình . . . . . .

      *********

      Năm năm trước.

      đó, hai mươi mốt tuổi, hai mươi lăm tuổi.

      "Tử Tự, đây là bảng thời gian nghỉ tháng sau, điền , lát nữa tôi tới lấy."

      "Được, cám ơn." Nhận lấy bảng thời gian nghỉ từ tay đồng nghiệp Từ Giang Tử Tự đặt qua bên, trước tiên xử lý xong công việc tay, sau đó mới cầm bảng thời gian nghỉ, nhìn thấy đa số đồng nghiệp đều điền xong ngày nghỉ, thời gian nghỉ có thể lựa chọn cũng nhiều.

      làm bán thời gian ở câu lạc bộ thể hình cao cấp này ba tháng, mỗi tháng chỉ cho nghỉ sáu ngày, nhưng vào ngày thứ bảy, chủ nhật chỉ người có thể nghỉ, thời gian còn lại có thể cho hai người nghỉ.

      nhắm mắt nhìn danh sách, suy tư, chọn sáu ngày, sau khi điền xong ngẩng đầu, lúc này mới phát người thanh niên trẻ tuổi đứng trước quầy.

      nở nụ cười lịch và hỏi: "Cam tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì ?" biết ta họ Cam, thứ ba hàng tuần, thời gian cố định vào buổi tối khoảng 6 giờ 30 phút tới câu lạc bộ thể vận động hai giờ đồng hồ.

      gương mặt đẹp trai tuấn tú chói mắt, hợp với dáng người cao lớn tráng kiện, trong câu lạc bộ ít các và đồng nghiệp nữ đều rất thích ta, nghe có mấy vị khách nữ, khi ta tập thể dục mượn cớ đến gần ta, tuy nhiên đều gặp lúng túng khi bị cự tuyệt.

      còn nhớ ngày hôm qua Tiểu Mỹ với như thế ──

      "Tử Tự, cậu biết ấy gì với kia ?" Tiểu Mỹ là của fan trung thành của ta, mỗi lần vừa nhắc tới Cam Nhĩ Khiêm, vẻ mặt liền say đắm.

      " biết." Thấy vẻ mặt ấy phấn khởi sùng bái, mặc dù mình cảm thấy hứng thú, nhưng vẫn thuận miệng tiếp lời, " ta cái gì?"

      " ấy , " Tiểu Mỹ vui vẻ bắt chước vẻ mặt của Cam Nhĩ Khiêm lúc đó, bày ra vẻ mặt lãnh khốc, lạnh lùng mở miệng, "Cút ngay cho tôi, đừng làm phiền tôi. Thế nào, ấy rất ngầu đúng ?"

      "Ừ." Giang Tử Tự mơ hồ gật đầu.

      " muốn liền trực tiếp cự tuyệt, tớ ngưỡng mộ người đàn ông này, có cá tính tốt." Vẻ mặt Tiểu Mỹ ngưỡng mộ .

      Là rất có cá tính, nhưng lại cũng rất đả thương người. Chỉ là muốn hủy hoại hào hứng của Tiểu Mỹ, Giang Tử Tự chỉ nghĩ như vậy trong lòng, cũng hề ra. Bởi vì hiểu rất Tiểu Mỹ cực kỳ đam mê Cam Nhĩ Khiêm, ra những lời này chỉ làm ấy vui mà thôi.

      ra Tiểu Mỹ có bạn trai hai năm nay, đối với Cam Nhĩ Khiêm, ấy sùng bái ta như sùng bái thần tượng, cũng vọng tưởng tiến thêm bước với ta.

      Đứng ở trước quầy, đôi mắt sắc bén của Cam Nhĩ Khiêm nhìn chằm chằm chân mày của , câu, "Bảy giờ tối thứ năm, đến cửa câu lạc bộ, tôi tới đón ăn tối."

      Giây tiếp theo choáng váng, mất chút thời gian mới hiểu được ý của .

      "Á, cái đó, Cam tiên sinh. . . . . ." muốn mở miệng từ chối, chỉ thấy ta xong liền vào bên trong, cũng đợi câu trả lời của , giống như hoàn toàn thể nào từ chối ta.

      Giang Tử Tự chau mày, càm thấy lời mời này khó hiểu.

      Có phải hiểu lầm hay ? nghi ngờ thầm nghĩ.

      Bởi vì trước đây, mặc dù hội nghị thường xuyên gặp ta, nhưng giữa hai người cũng chuyện với nhau bao nhiêu lần, ta đột nhiên hẹn ăn cơm cùng nhau, nghĩ thế nào đều cảm thấy cảm giác có chút kỳ lạ.

      Nghĩ tới thái độ mới vừa rồi của ta, hẹn , nhưng khác ra lệnh. Sau hồi suy nghĩ, Giang Tử Tự liền quyết định ngày đó đến nơi hẹn, bởi vì từ đầu tới cuối đều đồng ý với ta cái gì.

      Tiểu Mỹ về tới, nhìn thấy điền xong ngày nghỉ rồi, lấy từ tay nhìn xem.

      "Tử Tự, sao cậu nghỉ thứ năm?"

      "Ngày đó tương đối ít người nghỉ." là người cuối cùng điền đơn, có thể lựa chọn cũng nhiều.

      "A, đúng rồi, mới vừa rồi tớ nhìn thấy giống như Cam Nhĩ Khiêm đứng đây gì đó với cậu, ấy gì thế?" Tiểu Mỹ mở mắt tò mò hỏi.

      " có gì, chỉ là chào hỏi mà thôi." phải nghĩ cố ý giấu giếm, mà là chuyện như vậy nếu cho ấy biết, với tính của Tiểu Mỹ, bao lâu toàn bộ mọi người trong câu lạc bộ này biết chuyện, nhưng mà mình thích trở thành nhân vật chính trong câu chuyện này..

      " ấy lại có thể chào hỏi với cậu, ồ!" Vẻ mặt Tiểu Mỹ hâm mộ. Mỗi lần chào hỏi ấy, ấy cũng chỉ liếc cái mà thôi, thậm chí câu hello (xin chào) cũng có.

      Giang Tử Tự cười cái : "Có thể hôm nay tâm tình của ta tốt thôi."

      "Ừ, hình như là vậy, vừa rồi tớ nhìn thấy khóe miệng ấy nhếch lên, bộ dạng giống như cười, biết là có chuyện gì vui?"

      ". . . . . ." ý nghĩ thoáng qua, Giang Tử Tự chợt bật cười lắc tay. Làm sao có thể ta bởi vì hẹn ăn cơm mà tâm trạng cảm thấy vui vẻ chứ? quá đề cao bản thân mình.

      Tiếng chuông vang lên, nhận điện thoại, dùng giọng trong trẻo vào micro : "Ngài khỏe, đây là câu lạc bộ tập thể hình Lục Dã, xin hỏi có thể giúp ngài chuyện gì?"

      Thấy bận, Tiểu Mỹ xoay người rời .

      Tiếp bắt đầu bận rộn, Giang Tử Tự rất nhanh liền quẳng chuyện Cam Nhĩ Khiêm ra sau đầu.

      Mãi cho đến tối thứ năm, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại tràn đầy tức giận, lúc này mới nhớ tới ──

      *********

      " ở đó làm gì? Tại sao lại đến?"

      Từ trong microphone truyền tới giọng hung dữ, khiến Giang Tử Tự ngẩn người chút, lúc này mới nhớ lại chủ nhân giọng này là ai.

      "Cam tiên sinh, tôi cũng đồng ý với ngài cái gì." bình tĩnh giải thích. Thầm nghĩ phải hẳn là người ở câu lạc bộ cho ta số điện thoại của , hy vọng chuyện này dẫn tới tin đồn nhảm nhí tại câu lạc bộ.

      " cái gì? !" Nghe được lời của ..., Cam Nhĩ Khiêm tức điên, khó có được chủ động mời phụ nữ, lại dám cho thả bồ câu.

      "Ngày
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.1
      Edit: Lavender – Blue


      "Cậu thành khai ra nhanh lên, vì sao ấy muốn xin số điện thoại của cậu? Có phải ấy coi trọng cậu muốn hẹn cậu ?" 6 giờ chiều, vừa đến câu lạc bộ tập thể hình Lục Dã, Giang Tử Tự liền bị Tiểu Mỹ đuổi theo hỏi.

      Thay bộ đồng phục trong phòng thay áo của câu lạc bộ, lúc này mới thong thả ung dung trả lời.

      "Tiểu Mỹ, phải ta để ý tớ, nếu cậu muốn biết, nên hỏi ta chứ phải hỏi tớ."

      Tiểu Mỹ vặn hỏi : "Nhưng tại sao ấy muốn xin số điện thoại của cậu?"

      Giang Tử Tự rất vô tội nhún nhún vai, Tớ cũng biết tại sao."

      " ấy có gọi cho cậu sao?" Mặt Tiểu Mỹ hoài nghi quan sát . Làm việc với nhau ba tháng, tính tình Tử Tự ôn hòa, sống chung rất tốt, duy trì mối quan hệ thân thiện với tất cả mọi người.

      Chỉ là quản lý câu lạc bộ lại , hầu hết tất cả nhân viên tốt nhất trêu chọc , nếu vi phạm giới hạn cuối cùng, phản công chắc chắn khiến người khác chịu nổi.

      Giang Tử Tự giống như sờ chú chó , sờ sờ đầu Tiểu Mỹ, mỉm cười mở miệng.
      "Cho dù tớ có, có thể cậu tin, tớ thấy cách tốt nhất là cậu trực tiếp đến gặp Cam Nhĩ Khiêm hỏi ràng." Nếu là chuyện do ta gây ra, có lý nào chỉ có mình phải chịu đựng quấy nhiễu này.

      Tiểu Mỹ liếc mắt, " ấy cho tớ biết." Chỉ sợ hỏi ấy, còn có thể bị ấy mắng cho trận, còn lâu mới tự tìm mất mặt.! Chưa từ bỏ ý định tiếp tục lôi kéo cánh tay của Tử Tự, tiếp tục năn nỉ, "Tử Tự, cậu xem chúng ta có phần lớn may mắn như vậy, cậu hãy tiết lộ chút có chết đâu?"

      Giang Tử Tự thở dài tiếng, giọng vô cùng thành khẩn .

      " phải là tớ muốn cho cậu biết, là bởi vì cái gì tớ cũng biết."

      "Tớ tin." Tiểu Mỹ lẩm bẩm .

      "Vậy tớ cũng hết cách, đến lúc rồi, chúng ta nên ra." Giang Tử Tự đẩy cửa phòng thay quần áo ra, tới thay ca cho đồng nghiệp ca sáng.

      Sáu giờ rưỡi, Cam Nhĩ Khiêm đúng giờ xuất .

      Giống như thường ngày, hễ là hội viên tới câu lạc bộ tập thể hình, Giang Tử Tự luôn đối mặt mỉm cười như nhau.

      cũng chỉ khẽ gật đầu đáp lại, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, điểm khác nhau chính là, nhìn ánh mắt của , cực kỳ sắc bén, cảm giác giống như chim ưng để mắt tới con mồi.

      để chuyện này ở trong lòng, Giang Tử Tự chuyên tâm cầm tài liệu đăng ký tay đánh vào trong máy vi tính, sau khi công việc tạm thời chấm dứt, mới đứng dậy về phía toilet.

      Nhìn thấy ở ngoài để thùng nước màu xanh lá cây, thầm nghĩ có thể là các dì tới quét dọn quên bỏ lại vào toilet, mấy dì mới tới này trí nhớ tốt lắm, thường thường quên đông quên tây, thuận tay muốn giúp các dì đẩy vào trong, chú ý tới vũng nước dưới chân, lòng bàn chân đột nhiên bị trượt, nhất thời té chõng vó lên trời, thùng nước trong tay cũng bay ra ngoài.

      người đàn ông đứng cách đó khoảng 4, 5 bước, ngồi xổm thắt lại dây giày bị lỏng, bất thình lình bị thùng nước bay tới vô cùng chính xác úp lên đầu của , nước đục bên trong dội toàn bộ lên cả người .

      Giang Tử Tự đứng dậy, nhìn thấy quái nhân phía trước cách đó xa cùng thùng nướ, sau khi kinh ngạc, nhịn được che miệng cười ra tiếng.

      Ngay sau đó nghĩ đến là mình gây họa, vội vàng tiến nhanh tới xem.

      "Tiên sinh, ngài sao chứ?" Nên lợi hại sao? Thùng nước kia thế nhưng hoàn hảo rơi xuống đầu ta.

      Người đàn ông may mắn lấy thùng nước đầu xuống, nhìn thấy lại là , mày rậm nhíu cái, mặt u ám nhìn chằm chằm.

      "Là chuyện tốt làm?"

      ngờ lại là Cam Nhĩ Khiêm, vội vàng xin lỗi, " xin lỗi, vừa rồi tôi cẩn thận trượt chân."

      "Đây là nước gì? Thúi như vậy!" Sau khi ngửi mùi nước đục bị giội áo nhíu mày trợn mắt.

      "A, thùng nước của tôi làm sao lại chạy đến đây?" Dì quét dọn tới, nhặt thùng lên.

      " xin lỗi, dì Trầm, là con cẩn thận ngã làm đổ mất." Giang Tử Tự .

      Dì Trầm nhìn chút, lại nhìn gương mặt Cam Nhĩ Khiêm bị thùng nước bẩn giội lên đầu, có chút hiểu là chuyện gì xảy ra, bà nhếc miệng cười ra tiếng.

      " sao, sao, chỉ là thùng nước này rất bẩn, vừa rồi có người ói ra sàn nhà, tôi lấy thùng nước ra dọn dẹp sàn nhà cho sạch , cho nên nước bên trong. . . . . Ha ha ha ha. . . . . . xin lỗi, phải là tôi cười ngài đâu tiên sinh, nhịn được. . . . . ."

      Liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Cam Nhĩ Khiêm, dì Trầm thức thời nín cười, sờ mũi cái, nhanh chóng cầm thùng nước vào toilet, lại điên cuồng cười ra tiếng.

      Nghe trong phòng rửa tay truyền tới tiếng cười to, Giang Tử Tự lúng túng im lặng lát. Thành , nhìn thân nhếch nhác của Cam Nhĩ Khiêm, cũng rất muốn cười, nhưng hiểu hơn, nếu dám cười ra tiếng, sợ rằng Cam Nhĩ khiêm tha cho , cho nên nén cười, nhắc nhở .

      "Cam tiên sinh, . . . . . .có muốn đến phòng thay đồ rửa sạch chút trước ?"

      " ra tôi tính món nợ này với !" Cam Nhĩ Khiêm im lặng vào phòng thay quần áo tắm rửa, thay quần áo thể thao dơ, tắm rửa mình sạch, sau khi mặc áo sơ mi, tới quầy.

      " xin lỗi, Cam tiên sinh, bộ kia quần áo thể thao tôi cầm giặt khô rồi đưa cho ." Thấy tới đây, Giang Tử Tự đứng dậy .

      "Bị đổ thứ nước kinh tởm kia, tôi cần."

      Ách, lãng phí thế, nhưng họa là do gây ra. . . . . . Suy nghĩ chút, chỉ đành miễn cưỡng .

      "Vậy. . . . . . Tôi đền bộ quần áo thể thao mới cho ." từng nghe Tiểu Mỹ qua, đồ thể thao mặc người, mỗi bộ giá tối thiểu cũng phải vạn trở lên. thùng nước lại làm mất gần tháng tiền lương của , tim chảy máu.

      hừ : " bộ quần áo thể thao liền muốn tôi tha thứ cho chuyện tốt làm?"

      Thấy có ý định bỏ qua, dứt khoát hỏi thẳng: "vậy Cam tiên sinh muốn tôi làm sao mới có thể nguôi giận?"

      Cam Nhĩ Khiêm đưa đôi tay ngang ngực nhìn chằm chằm, như ngẫm nghĩ nên xử phạt thế nào, lúc lâu sau mới trả lời.

      "Nếu như muốn xin lỗi, mời tôi bữa cơm, tôi suy nghĩ tha thứ cho ."

      ngờ tới
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :