1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhị gia nhà ta - Twentine (7c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      [​IMG]
      Nhị gia nhà ta.

      Tác giả: Twentine.

      Thể loại: Cổ đại, HE.

      Độ dài: 7 chương

      Raw: Tấn Giang.

      Convert: Yappa (TTV)

      Xếp chữ: Khuynh Thành.

      Nguồn: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu

      Giới thiệu:


      – ngươi đời này thứ gì là đáng quý nhất?

      – núi vàng núi bạc.

      đúng.

      – vậy đó là gì?

      – là lãng tử quay đầu.

      ***

      Truyện ngắn, thầm mến, não tàn, tiểu bạch (theo lời tác giả) =D

      Nữ chính giả ngốc, ứ não tàn, cảm động và HE (theo lời editor) ^^

      Tin ai cũng được, bạn đọc rồi biết :3

      ***

      Chả là có người nào đó gào thét, đòi quà sinh nhật sớm -_-, ừ, này quà :v
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1



      Nhị gia nhà ta là hoàn khố [1], toàn bộ thành Hàng Châu đều biết điều này.

      [1]: kẻ áo quần lụa là, chỉ biết ăn chơi phá phách.

      Dương gia mở cửa hàng tơ lụa lớn nhất nước, giàu nức phương, trong phủ có hai công tử. Đại gia Dương Nhất Phương, khi nhắc tới ai cũng giơ thẳng ngón cái[2]. Đó là thần đồng giỏi nhất của thành Hàng Châu, học giỏi, thi đỗ tiến sĩ, hơn nữa Dương Nhất Phương tướng mạo thanh tú, mặt mày tuấn lãng, cho nên khi lão gia ra cửa xã giao hay làm gì cũng đều thích dẫn theo .

      [2]: hành động biểu đạt ý khen ngợi, tán thưởng.

      Lúc rảnh thường vẽ tranh, ngâm thơ, ở trong ngôi nhà buôn đầy hơi tiền như vậy quả thực chính là cành mai mùa xuân, vô cùng cao quý.

      Mà Nhị gia Dương Nhất Kỳ, nhắc tới cũng là nhân vật – dù sao kẻ mà làm cho người khác nghe xong tên liền nhíu mày cũng nhiều lắm.

      Nhị gia hơn Đại gia tuổi, nhưng đầu óc nhân phẩm lại kém phải chỉ tẹo mà thôi.

      Người ta thường ba tuổi thấy già, lúc Nhị gia ba tuổi, Dương phủ mở tiệc tất niên, bàn tiệc náo nhiệt cả con phố dài, mời gánh hát nổi tiếng nhất kinh thành đến phủ diễn hí khúc. Lúc đó, đào kép diễn dang dở đài liền hét to tiếng, mọi người nhìn lên, phát người chui ra dưới váy nàng – sai, đó chính là Nhị gia của chúng ta.

      Thế là ngày đó, gần như người toàn thành đều biết, Dương gia Nhị công tử mới ba tuổi biết chui vào váy đào kép để sờ đùi người ta.

      Thể diện già nua của lão gia và phu nhân đều mất hết, thiếu chút nữa là tắt thở luôn.

      Sau đó, lão gia mời đến bốn năm tiên sinh dạy học, nghiêm khắc từ ái đều đủ cả, tất cả đều vô dụng, Nhị gia cần tốn nhiều sức liền khiến bọn họ tức giận bỏ hết.

      Cũng may Đại gia cũng chịu thua kém, dần dần lão gia và phu nhân thèm quản Nhị gia nữa, mỗi tháng phát ít bạc, để thích làm gì làm, còn bọn họ chú tâm vào việc giáo dục Đại gia.

      À đúng rồi, còn chưa giới thiệu ta là ai.

      gọi Dương Nhất Kỳ là ‘Nhị gia chúng ta’, dĩ nhiên ta là người của Dương phủ.

      sai, ta là nha hoàn của Nhị gia, lúc tám tuổi ta bị bán vào Dương phủ, đầu tiên là làm việc vặt ở phòng bếp, sau đó bị điều đến giúp việc trong viện của Nhị gia.

      Ta là bị phu nhân tự mình điều sang – nếu như ngươi cho rằng ta vì xinh đẹp mà bị điều sang làm nha hoàn thông phòng, mười phần sai rồi.

      Ngược lại, ta bị chuyển sang đây là bởi vì dung mạo xấu xí.

      ra, cá nhân ta cho rằng mình tính là quá xấu, chỉ là vóc dáng hơi thấp chút, mặt hơi tròn, mắt hơi , cánh tay hơi thô chút, trừ những điểm đó ra, ta là nương tốt.

      Nhưng vừa mới vào viện của Nhị gia, ta liền biết mình sai rồi.

      Cái tướng mạo như ta đây ở viện Nhị gia căn bản thể gọi là người được, gọi là khỉ có lí hơn – hơn nữa còn là con khỉ hoang tầm thường ở trong núi.

      Về sau có người với ta, vốn dĩ ta được điều sang, là bởi vì Nhị gia ngủ với tất cả nữ nhân ở trong viện. Bọn nha hoàn lục đục với nhau, ai chịu làm việc cả.

      Ngày đầu tiên ta đến, liền thỉnh an Nhị gia, lúc ấy Nhị gia uống trà, sau khi thấy ta biểu tình liền trở nên muốn bao nhiêu dữ tợn có bấy nhiêu dữ tợn, phất tay cái để ta làm việc của mình.

      Ta tự nhủ, đâu có đến nỗi như vậy chứ.

      Nhưng mà, đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy Nhị gia.

      Ta nghĩ, cũng thể trách những nha hoàn ấy đều muốn trèo lên Nhị gia, Nhị gia xác thực rất dễ nhìn, lúc trước ta nhìn thấy Đại gia, mặc dù Đại gia cũng tồi, nhưng so với Nhị gia vẫn thiếu chút ý vị.

      Tuy rằng Đại gia đọc nhiều sách, lại được nhiều người thích, nhưng lại luôn luôn cho ta cảm giác có chút khô khan. Nhị gia lại khác, toàn bộ thành Hàng Châu này, ai cũng biết Nhị gia giỏi nhất là trêu đùa, đôi mắt lấp lánh như ánh sao muộn, bình thường hay mặc xiêm y thoải mái, vạt áo mở rộng, cầm quạt phe phẩy bộ con đường bên cạnh Tây Hồ, mọi nương đường nhìn về phía .

      Dương phủ rất lớn, viện của Đại gia và viện của Nhị gia cách nhau rất xa, thế nhưng người trong phủ đều biết, người hai viện này đều nhìn nhau thuận mắt. Hạ nhân Nhị gia chê hạ nhân Đại gia vóc người khó coi, hạ nhân Đại gia khinh hạ nhân Nhị gia thiếu dạy dỗ.

      Mà ta lại hạ thấp mặt bằng tổng thể viện Nhị gia, cho nên cuộc sống ở trong viện cũng được dễ chịu lắm.

      Việc nặng nhọc dơ bẩn gì cũng đến tay ta, điều này có gì để , vấn đề là những loại tội danh trời rơi xuống ta cũng phải gánh vác lấy.

      Ví dụ như, nha hoàn Xuân Tuyết mà Nhị gia mới thu gần đây, lúc ngắm hoa ở trong vườn cẩn thận giẫm phải chân Lục Liễu được sủng ái lúc trước. Chỉ vì chút chuyện như thế, hai nương lại đánh nhau trong vườn, khi đó ta quét rác, trong lúc rãnh rỗi, đứng đó hóng chuyện.

      Sau đó Nhị gia tới, hai nương đánh nhau như mãnh hổ liền lập tức trở nên dịu ngoan như dê, trái phải dán vào người Nhị gia, ngươi câu ta câu khóc lóc kể lể.

      Nhị gia hai bên đều ôm lấy, dỗ dỗ bên này, lại dỗ dỗ bên kia.

      Hai nương lại nhất định phải tranh hơn thua, đều mình bị đánh nhiều hơn cái, muốn Nhị gia làm chủ. Nhị gia người nào cũng luyến tiếc muốn đánh, nhìn quanh vòng, vừa lúc nhìn tới chỗ ta.

      Vào lúc đôi mắt như nước thu nhìn thấy ta, trong lòng ta liền lộp bộp, lập tức nảy sinh dự cảm tốt.

      Kết quả dự cảm trở thành , Nhị gia nhàng nâng bước tiến tới, tới trước mặt ta, cho ta cái tát.

      Cái tát đó cũng , nếu hỏi có nặng hay , nếu có thể hình dung được, có lẽ Dương Nhị gia nguyện ý dùng sức mạnh nhất ở người Hầu Tử nha hoàn là ta đây.

      Ta là con khỉ thức thời, cho nên trong nháy mắt khi ăn cái tát kia, ta liền lập tức quỳ xuống nhận lỗi.

      Sau đó Dương Nhị gia dùng giọng lười nhác chỉ có riêng ở mình với hai nương kia: “Bấy nhiêu là được rồi.”

      Chuyện này kết thúc tại đây.

      Mãi cho đến hôm nay, ta vẫn rốt cuộc tại sao Nhị gia lại phiến ta cái tát đó.

      Có lẽ là để uy hiếp, có lẽ là để trấn an, cũng có thể là do Nhị gia thấy ta vừa mắt, cho nên mới làm như vậy.

      Có điều, đó là lần đầu tiên Nhị gia chạm vào ta.

      Ta thường nghe thấy bọn nha hoàn thông phòng huyên thuyên với nhau, Nhị gia có bao nhiêu lợi hại, nhất là vào lúc làm những chuyện đó, quả thực thoải mái ngất trời. Cái đêm sau khi bị ăn cái tát kia, ta có chút ngoài ý muốn nghĩ, lần này xác thực là thoải mái ngất trời.

      Sau đó có ngày, phu nhân đại giá quang lâm, kêu Nhị gia tới chuyện nguyên đêm.

      Bọn nha hoàn tụ tập chỗ đau xuân buồn thu. Ta hiếu kỳ, liền qua hỏi. Bình thường các nàng thèm với ta, nhưng xem ra lần này rất thương tâm, ngay cả việc khinh bỉ ta cũng lười làm, liền kể đầu đuôi câu chuyện.

      Vừa nghe ta hiểu được.

      ra phu nhân muốn tìm vợ cho Nhị gia.

      Khi đó Đại gia thành thân hơn ba năm, con trai cũng đứa, Nhị gia vì còn mải chơi, cho nên cũng thèm để ý đến đại của mình. Mấy năm nay lão gia dần giao công việc làm ăn của mình cho Đại gia quản lý, khi mọi chuyện gần xong xuôi, mới nhớ đến việc hôn nhân của Nhị gia.

      Nhị gia mặc dù ăn chơi trác táng, ham chơi lại háo sắc, thanh danh rất thối. Nhưng thế lực Dương phủ lớn, bạc xài hết, cho nên vẫn có rất nhiều người tới cửa cầu thân.

      Phu nhân hỏi ý kiến Nhị gia, Nhị gia cũng gì thêm, chỉ bảo phu nhân cứ chọn người đẹp vào.

      Phu nhân chỉ tiếc sắt rèn thành thép, thở dài rời .

      Sau đó, lão gia và phu nhân chọn cho Nhị gia con nhà buôn trà.

      Nhà buôn trà này cũng vừa, rất có tiếng ở thành Hàng Châu. Con bọn họ năm nay vừa mới mười sáu, tuổi hoa.

      Hai nhà sắp xếp gặp mặt nhau lần, ngày đó Nhị gia dậy trễ, thèm sửa soạn, cứ vậy mà ra.

      Kết quả tiểu nương kia mới thoáng nhìn thấy bị khí chất lỗi lạc của Nhị gia hấp dẫn, vốn cha mẹ đối phương còn có chút chần chừ, nhưng vừa nghĩ đến Dương gia nhà lớn nghiệp rộng, cũng dư sức dưỡng gã nhị thế tổ[3], thế nên cũng nhận lời.

      [3] nhị thế tổ: chỉ con cháu gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà biết lo lắng cho nghiệp.

      Thế là phu nhân bắt đầu thanh lý các tiểu nha hoàn trong viện Nhị gia.

      Nửa tháng đó, trong viện suốt ngày đều vang lên tiếng quỷ khóc sói gào, khiến ta mất ngủ mấy ngày liên tiếp, mặt càng gầy giống như khỉ.

      Nhưng mà, ít nhiều cũng nhờ cái mặt khỉ này, trong thời gian quét sạch nội viện, phu nhân căn bản nhìn tới ta, vì thế ta an an ổn ổn ở lại trong viện Nhị gia.

      Trừ ta ra, trong viện Nhị gia còn có lão bộc hơn năm mươi tuổi, ngoại trừ hai người chúng ta, trong viện ngay cả con chuột cái cũng có. Sai vặt, hộ viện, quản gia, thuần màu nam nhân.

      Lần này Nhị gia hết sức bất mãn.

      Ai cũng biết, tính tình của Nhị gia rất khó chơi, lúc có nữ nhân dỗ dành sao, lúc mà có nữ nhân, đó quả thực là con chó hoang mất dây cương – à , ý ta chính là ngựa hoang.

      Lão bộc Phùng bà hơn năm mươi tuổi tai bị lãng, thế nên chỉ còn lại ta suốt ngày bị Nhị gia dằn vặt.

      Ta ở viện Nhị gia hơn hai năm, còn bằng hai tháng tiếp xúc với Nhị gia đó. Dù cho chơi chim trong viện, chơi chán xong cũng đạp ta hai phát.

      Ta dám phản kháng sao, đương nhiên là dám.

      Thế là suốt ngày ta bị Nhị gia lấy ra trút giận, trong lòng thầm mong mau qua năm mới.

      Vì sao ta lại trông mong mau qua năm mới, bởi vì hôn kỳ của Nhị gia là ngay lúc cuối năm.

      Qua năm mới, nữ chủ nhân của viện tới rồi, Nhị gia còn sức đạp ta nữa.

      Ngay lúc ta tính ngày trôi qua, Nhị gia lại xảy ra chuyện.

      chính xác hơn, phải Nhị gia xảy ra chuyện, mà là Dương gia xảy ra chuyện.

      Lần đó lão gia vì chuyện làm ăn mà định chuyến đến Giang Tô, đúng lúc Nhị gia ở nhà nhịn nổi, muốn trốn kỹ viện bị bắt trở lại, lão gia nóng giận quá liền lôi Nhị gia cùng.

      Nhưng vừa mới , xảy ra chuyện.

      Cụ thể là chuyện gì, loại tiểu nha hoàn như ta này thể nào biết hết được, ngày đó như thường lệ ta giặt quần áo, liền nghe thấy ngoài viện đầy tiếng kêu la thất thanh. Ta cảm thấy kỳ quái, liền nhìn thấy đám quan binh vọt vào, lật tới lật lui trong phòng, hành động của bọn họ rất thô lỗ, rất nhiều bảo bối của Nhị gia đều bị đập vỡ.

      Đêm hôm đó, quan binh rồi, ta thấy nội quyến trong phủ ôm nhau khóc lóc.

      Tiếng khóc kia thê thảm vô cùng, kéo dài cả đêm.

      Ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta chỉ biết là từ ngày đó trở , Dương phủ còn nữa.

      Tòa nhà lớn bị niêm phong, đám người chúng ta đều chuyển đến tiểu viện mà lão gia mua trước đó ở ngoại ô. Phu nhân triệu tập người làm lại, phát cho mỗi người ít bạc, bảo chúng ta rời .

      Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy phu nhân mặc đồ như bần dân chúng ta, nhưng mà phu nhân chính là phu nhân, mặc cái gì bà cũng rất đẹp.

      Lúc nhận bạc, ma xui quỷ khiến ta hỏi ra câu –

      “Phu nhân, Nhị gia chúng ta đâu rồi?”

      Phu nhân nghe thấy lời ta hỏi, hai mắt đỏ hoe, che miệng khóc thành tiếng.

      -oOo-
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2



      Ta , ta cũng biết rốt cuộc tại sao mình còn .

      Có lẽ là bởi vì ngày đó khi ta hỏi về Nhị gia, phu nhân rơi nước mắt.

      Sau đó, toàn bộ người trong viện đều sạch , chỉ hạ nhân, ngay cả gia quyến cũng đều trở về nhà cũ để nương nhờ thân thích, phu nhân cũng mang theo các vị tiểu thư rời , trước khi còn với ta, bảo ta hãy trông nom viện cẩn thận, mấy ngày nữa có lẽ Nhị gia trở về.

      Nhưng mà Đại gia lại .

      Dương gia mà lão gia để lại thể cứ như vậy mà sụp đổ, phu nhân cứ trở về nhà mẹ đẻ trước, sau này đón bà ấy trở về.

      Cá nhân ta cảm thấy, những lời này chỉ thuần túy là để làm phu nhân vui mà thôi.

      Hạ nhân trong viện chỉ còn lại ba người, ta, Phùng bà, còn có người làm trong viện Đại gia, ngay cả thê tử của Đại gia cũng rồi.

      Người làm kia gọi là Nguyên Sinh, có ngày khi làm việc hỏi ta vì sao ở lại, ta đáp, ngược lại hỏi vì sao. Đại gia có ân với , thể vong ân phụ nghĩa, sau đó lại hỏi ta, có phải là vì Nhị gia có ân với ta, cho nên ta mới ở lại .

      Lúc đó ta liền cười ha hả.

      Đừng là có ân, Dương Nhị gia với ta, có thù là may lắm rồi.

      Nhưng ta như vậy, bởi xong còn phải tốn công sức giải thích. Ta liền phải, Nhị gia có ân tựa trời biển với ta, cho nên ta cũng thể vong ân phụ nghĩa.

      Nguyên Sinh nghe ta như vậy, kéo ta qua bên, giọng :

      “Ngươi cũng là người hầu trung thành, Nhị gia liền phiền ngươi chăm sóc vậy.”

      Ta sửng sốt, trong lòng cảm thấy lời này chẳng giống đùa chút nào, bèn hỏi : “Sao vậy?”

      Sắc mặt Nguyên Sinh được tốt lắm, với ta: “ phải thương đội xảy ra chuyện sao, ta nghe chỉ bỏ lỡ mối làm ăn, còn đụng phải kẻ thù.”

      Ta hỏi : “Kẻ thù gì?”

      “Ai biết được.” Nguyên Sinh , “Làm ăn buôn bán, còn thiếu kẻ thù sao, thấy Dương gia thất thế, đường trở về liền ra tay cướp. Lão gia cũng có cơ hội thụ thẩm, liền ra , ôi…”

      Ngươi đừng có thở dài nữa, ta lại hỏi , “Vậy Nhị gia chúng ta đâu?”

      Nguyên Sinh : “Nhị gia được cứu mạng, nhưng…”

      Ta muốn cho cái tát.

      “Rốt cuộc làm sao vậy?”

      Nguyên Sinh : “Nghe , thân thể hình như bị tàn phế rồi.”

      Câu kia khiến ta cả ngày mơ mơ màng màng.

      Nguyên Sinh chân Nhị gia bị thương rất nặng, thể động đậy được, tại đỡ hơn chút, đường trở về Hàng Châu. Ta thử tính, bị thương rất nặng là có bao nhiêu nặng? Gãy? Què?

      Ngay lúc đó ta căn bản lo lắng gì nhiều, ta chỉ nghĩ, nếu như chân bị thương, nằm giường dưỡng thương thời gian, bằng vào tính khí Nhị gia, biết ăn bao nhiêu cái đạp nữa.

      Cho nên ta nóng lòng chờ Nhị gia dưỡng thương sớm tốt chút.

      chứng minh, ta quá ngây thơ rồi.

      Ngày Nhị gia trở về, ta ra mở cửa.

      , ta nhận ra được.

      chiếc xe bò dừng trước cửa, đánh xe là cụ ông, nhìn khoảng hơn năm mươi, ăn mặc rách rưới. Ta tưởng ông ấy đến xin cơm, liền : “Ông à ông chỗ khác , chỗ chúng cháu cũng sắp đói tới nơi rồi.”

      Ông cụ khoát khoát tay, chỉ chỉ phía sau, giọng đặc sệt khẩu vùng khác, với ta: “Có người dặn ta đưa người này về, sau đó nhận hai lượng bạc.”

      Ta nhìn ra phía sau ông ấy, xe bò trải rơm rạ, loáng thoáng có bóng dáng quần áo. Ta tới, : “Cái này là gì, ai bảo ông tới ạ?” Ta còn tưởng rằng là ông ấy bán hàng, định bảo ông ấy , kết quả lại nhìn thấy có người nằm xe.

      Ta nhìn đến có nửa nén hương, mới do dự mở miệng.

      “… Nhị Nhị Nhị, Nhị gia?”

      Ta biết Nhị gia có tỉnh hay , vì mở mắt, nhưng lại nhúc nhích, cũng thèm chớp mắt, nhìn rất đáng sợ. Tóc rối bời, gầy như que tăm, người đắp lớp chăn rơm rất dày.

      Ta thấy để ý đến mình, do dự định dìu , kết quả ông cụ kia lại bồi cho ta câu, “Tiểu nha đầu chậm chút! Đừng làm chết .”

      Ta liền lập tức vui, người sống sờ sờ đấy, sao lại làm chết được chứ.

      Chờ đến khi ta xốc chăn rơm người Nhị gia, ta liền hiểu ý của ông ấy.

      Ta ổn định tâm tình, sau đó vào viện kêu Nguyên Sinh ra giúp đỡ.

      Nhị gia được khiêng từ xe bò về phòng, dọc đường hề có biểu tình gì, nếu ai còn tưởng là người giả.

      Người làm việc chủ yếu là Nguyên Sinh, ta chỉ đứng cạnh giúp đỡ, đưa Nhị gia vào trong phòng, sau đó Nguyên Sinh lấy bạc đưa ông cụ.

      Đợi đến tối, Đại gia trở về, thấy Nhị gia nằm trong phòng, thoáng chút nước mắt chảy ra. nhào tới cạnh giường Nhị gia, kêu to: “Đệ đệ của ta, đệ đệ…”

      Kỳ ta rất muốn nhắc nhở chút, có phải trước tiên nên mời đại phu hay . Nhưng nhìn Đại gia khóc quá thảm, ta mở miệng được.

      So với Đại gia, Nhị gia chúng ta lại trấn định hơn, mở to mắt nhìn trời, đừng chuyện, ngay cả biểu cảm cũng hề có.

      Ta chờ ở cửa phòng, thuận tiện nhìn Nhị gia qua khe hở.

      Đó có còn là Nhị gia chúng ta sao.

      Rốt cuộc ta hiểu biểu tình trầm trọng của Nguyên Sinh ngày đó có nghĩa là gì. Trước khi ta còn cảm thấy Nhị gia có thể khôi phục như cũ, bây giờ nhìn thấy thân thể Nhị gia như vậy, ta cảm thấy mình là quá ngây thơ.

      Nhị gia tàn phế, hơn nữa tàn phế rất nghiêm trọng.

      Ta như thế, là bởi vì tại Nhị gia chỉ còn nửa.

      Hai đùi bị mất, trong đó bên trái đỡ hơn bên phải chút, còn lại nửa cái đùi, mà bên phải ngay cả gốc đùi cũng còn.

      Bình thường ta phải ngửa đầu nhìn Nhị gia, bây giờ có lẽ chỉ ngang ngực ta mà thôi.

      Sau đó, cuối cùng Đại gia cũng nhớ tới việc tìm đại phu cho Nhị gia. tại Dương gia sa sút, thể mời được đại phu lớn nào, chỉ có lang trung giang hồ đến đây, xốc chăn Nhị gia lên nhìn mấy lần.

      Để thuận tiện cho việc chăm sóc, hạ thân Nhị gia cũng mặc đồ. Lang trung nhìn hồi, với Đại gia, mạng được nhặt trở về, cố gắng dưỡng .

      Đại gia tiễn lang trung, về phòng cùng chuyện với Nhị gia, nhưng Nhị gia lại để ý đến.

      Qua mấy ngày, đợi được đến khi cạy được miệng Nhị gia, Đại gia lại phải ra ngoài làm ăn, trước khi với ta, chăm sóc tốt cho Nhị gia. Hai tháng sau trở về.

      Đại gia mang cả Nguyên Sinh cùng , cho nên trong viện chỉ còn lại Nhị gia và ta.

      A, còn có cả Phùng bà nữa.

      Ngươi xem xem, bà ấy cả ngày chẳng năng, ngay cả ta cũng suýt quên mất.

      Nghe lời dặn của Đại gia – mà ra nếu dặn, ta cũng hầu hạ Nhị gia, ai bảo ta vốn là nha hoàn chứ.

      Mấy ngày hôm trước là Nguyên Sinh hầu hạ, đây là ngày đầu tiên ta vào phòng, ngửi thấy mùi ở trong phòng, quả thực là mốc meo. Ta mở cửa sổ, thuận miệng giải thích với Nhị gia ở giường: “Thông gió.”

      Đương nhiên Nhị gia để ý đến ta.

      Sau đó ta đút cơm cho Nhị gia, hệt như người gỗ, miệng há ra ngậm lại, mắt biết nhìn gì.

      Mãi cho đến buổi tối, ta mang thuốc vào phòng, với Nhị gia: “Nhị gia, nô tỳ thay thuốc cho ngài.” Lúc này mới có chút phản ứng.

      Ánh mắt Nhị gia giật giật, nhìn về phía ta.

      Ta bước tới, định xốc chăn Nhị gia lên, động tác còn chưa xong, Nhị gia liền trầm thấp câu:

      “Cút.”

      Kỳ thực ta sớm liệu được những lời này.

      Làm người hầu trung thành như lời Nguyên Sinh, đương nhiên ta thể cút. Ta sụp mi mắt với Nhị gia: “Nhị gia, vết thương cần được thay thuốc, có thể hơi đau, ngài cố nhịn chút.”

      Sau đó ta xốc chăn lên, liền ngửi thấy mùi thịt thối ở bên trong.

      Gã Nguyên Sinh kia căn bản biết chăm sóc người mà.

      Ta cầm thuốc, cố sức nhàng rịn vào vết thương của Nhị gia. Trong nháy mắt khi nước thuốc rơi lên, ta nhìn thấy chân Nhị gia run lên. Sau đó ta liền bị sức lực lớn ném sang bên.

      Người ngã, thuốc cũng đổ.

      Cánh tay Nhị gia vẫn còn rất dài.

      Ta ngẩng đầu, thấy Nhị gia tóc rối tung, mắt như dã thú, nhìn ta chằm chằm.

      “Ta bảo ngươi cút.”

      Ta cút – đương nhiên là .

      Tính tình bạo lực của Nhị gia ta thập phần ràng, như thế nào ta làm bao cát trút giận trong viện cũng mấy năm. Ta rất muốn với bây giờ ngài đẩy như vậy đau chút nào, năm đó ngài đá ta còn ác hơn thế này rất nhiều.

      Sau đó ta bỗng nhiên nhớ ra, bây giờ ta sợ Nhị gia, là bởi vì thể đá ta được nữa.

      Ta vừa thầm nghĩ, vừa chuẩn bị lại thuốc, lại bước tới giường Nhị gia lần nữa.

      Ngã lần khôn hơn, lần này ta học thông minh, đứng cuối giường bôi thuốc. Cho dù cánh tay Nhị gia có dài thêm đoạn, chỉ cần còn nằm, liền tuyệt đối thể với tới được.

      Ta rất cơ trí mà.

      Ta ở đầu này vui vẻ, đầu kia Nhị gia tức giận đến run người. Hai tay để tại bên người, nhìn tư thế như là muốn ngồi dậy để thu thập ta vậy.

      Nhưng mà ta hoàn toàn sợ. Bởi vì tại quá suy yếu, hơn nữa vết thương đứt hai đùi vẫn chưa khép lại, đen đen hồng hồng, nhìn thôi đau muốn chết, nếu như ngồi dậy, đụng đến vết thương, như thế chẳng khác nào là chết.

      Cho nên ta an tâm bôi thuốc.

      Lại , lúc bôi thuốc ta còn có chút xấu hổ.

      Dù sao Nhị gia cũng mặc gì, mặc dù ta vẫn thường bị người trong viện gọi là Hầu Tử, nhưng dù sao vẫn là con khỉ hoa cúc[4] chưa xuất giá, nhìn thấy thân thể trần truồng của Nhị gia, bây giờ nhớ lại vẫn có chút khẩn trương.

      [4] hoa cúc: nguyên văn là hoàng hoa, hoàng hoa khuê nữ: chương lấy chồng, tương tự, con khỉ hoàng hoa/hoa cúc, ý nữ chính là nàng là con khỉ chưa xuất giá í.

      Chỗ đó của Nhị gia…

      Ta chỉ có thể là rất đồ sộ.

      Chẳng qua so với trước kia, tại chân Nhị gia lại càng đồ sộ. Ta bôi thuốc hết sức chuyên chú, mỗi lần đụng tới mỗi chỗ khác nhau, Nhị gia liền run lên, sau đó khi thuốc được bôi nhiều hơn, toàn bộ mông Nhị gia cũng bắt đầu run, vừa run rẩy vừa kêu to, giọng điệu đứt đoạn.

      Ta cả gan ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sắc mặt Nhị gia trắng bệch, gương mặt dữ tợn, nổi gân xanh, khuôn mặt ướt sũng mồ hôi lạnh.

      Ta đoán có lẽ giờ đau đến nỗi sức để mắng ta cũng có.

      Thay thuốc rồi, ta xuống bếp làm cơm. Sau đó bưng vào trong phòng.

      Nhị gia vẫn như con cá chết, mở to mắt nằm giường.

      Ta múc thìa cháo, đưa đến bên miệng Nhị gia.

      Nhị gia hất cái bay .

      May mắn ta còn giữ được cái bát, mặc dù hơi nóng, nhưng mà cháo bị đổ là được rồi.

      “Nhị gia, người ăn chút .”

      Nhị gia: “Cút.”

      Ta biết phải làm sao nữa.

      Nếu như đặt vào tình huống trước kia, Nhị gia kêu câu cút, như vậy ta nhấc mông cút càng xa càng tốt. Thế nhưng tại… tại ta cút Nhị gia làm sao bây giờ. Nhưng ta tìm ra được cách nào tốt cả. Bôi thuốc có thể dùng sức mạnh, nhưng chẳng lẽ ăn cơm cũng phải như thế sao.

      Chờ chút… Dùng sức mạnh?

      sai, chính là dùng sức mạnh

      Ta để cháo qua bên, trừng hai mắt chờ nó nguội . Như vậy ép ăn cũng bị bỏng.

      lát sau, ta thử chút, cảm thấy gần được rồi. Bèn cầm bát bưng tới.

      Có lẽ cho tới bây giờ Nhị gia cũng chưa từng nếm thử cảm giác bị con khỉ nhìn từ cao xuống, ánh mắt vô cùng dữ tợn, ta câu – Nhị gia, đắc tội.

      Sau đó, ta đắc tội .

      -oOo-
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3



      Từ ngày đó trở , ta tìm được phương pháp để bôi thuốc và đút cơm cho Nhị gia.

      đáng mừng.

      Sau đó Nhị gia cũng mắng ta nữa, trực tiếp xem như ta tồn tại, mỗi ngày tư thế, mở to mắt nhìn trời, ăn uống bài tiết toàn bộ đều làm ở giường.

      đến việc ăn uống bài tiết này, hai chữ trước là ta chịu tội, hai chữ sau là Nhị gia chịu tội.

      xuống giường được, cho nên cách khoảng thời gian ta phải vào hầu hạ lần.

      Tiểu tiện còn chưa tính, Nhị gia vẫn còn giữ chức cá chết mà làm, ta chỉ cần cầm bô tiểu nhắm ngay phía dưới là được. Đại tiện tốn sức hơn. Phải đỡ Nhị gia ngồi dậy mới được.

      là ngồi, ra chính là nhấc mông lên, sau đó đặt chậu xuống dưới mông.

      Bởi vì đùi phải Nhị gia chỉ còn có gốc, mông động chỉ chút, chạm vào vết thương. Lại cái chuyện bài tiết này, như thế nào cũng phải dùng sức có đúng hay , mà vừa dùng sức, hai bên đều đau.

      Mỗi lần Nhị gia đại, đều run rẩy lập cập, c*t đái mồ hôi lạnh cộng thêm nước mắt. Bầu khí trong phòng muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu thảm.

      Nhưng những ngày như vậy cũng dần trôi qua.

      tháng sau, vết thương của Nhị gia dần dần chuyển biến tốt.

      Đại gia và Nguyên Sinh còn chưa trở về, nhưng trong nhà thể chống đỡ được nữa. Ta ngồi chồm hổm trong sân nghĩ ngợi, nếu như kiếm được bạc, có lẽ bốn năm ngày sau Nhị gia ngay cả cháo loãng cũng được húp nữa.

      Thế là ta quyết định làm ít đồ đem bán.

      Mà bán cái gì đây.

      Suy nghĩ hồi, ta quyết định bán đồ thủ công. Đừng thấy bộ dạng ta giống khỉ mà khinh, ra ta lại có đôi tay rất khéo léo đấy.

      Ban ngày ta hầu hạ Nhị gia xong, liền chạy ra ngoại ô hái giỏ hoa cỏ, sau đó trở về viện tết lại, tết thành vòng hoa, vòng cổ, vòng tay. tại là thời điểm du xuân, mỗi ngày có nhiều công tử dẫn theo các tiểu thư ra ngoài thành dạo chơi, ta liền đứng ở cửa thành mà bán.

      Việc này hơi mệt chút.

      Bởi vì hoa cỏ còn tươi mới có thể bán được, để qua đêm liền bị héo . Cho nên mỗi ngày ta đều phải chuyến.

      Thế nhưng chỉ cần kiếm ra bạc là được, cũng thể để Nhị gia chết đói.

      Ngày đó ta lại đút cơm cho Nhị gia, Nhị gia bỗng nhiên câu, mở cửa sổ ra.

      Ta vội vàng mở cửa, là mùa xuân, bên ngoài gió xuân ấm áp, chim chóc véo von, tràn đầy sức sống. Ta nhìn bên ngoài, nhất thời hốt hoảng.

      Nhị gia thấp giọng : “Đóng cửa .”

      Ta thề lần đầu tiên ta nghe thấy.

      Có lẽ Nhị gia cho rằng ta cố ý kháng chỉ, rống lớn tiếng: “Ta bảo ngươi đóng cửa –!”

      Ta sợ đến giật hồn, quay người sang, thấy Nhị gia nghiêng người, nửa gương mặt chôn trong đệm chăn, nhìn rất mơ hồ.

      Bỗng nhiên – trong nháy mắt đó, ta đột nhiên cảm giác Nhị gia có chút đáng thương. Ta cũng biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, với Nhị gia: “Nhị gia, nô tỳ dẫn ngài ra ngoài dạo.”

      Nhị gia thèm phản ứng với ta.

      Ta qua, đỡ lấy vai Nhị gia, Nhị gia liền hất cánh tay.

      “Đừng đụng vào ta!”

      Khi đó ta là bị nhồi não, dĩ nhiên lại nghe lời Nhị gia, kéo ngồi dậy.

      Vết thương Nhị gia đỡ rất nhiều, thế nhưng làm sao cũng thể đứng dậy được, vừa bị kéo dậy nên đầu vẫn còn choáng váng, ta thừa dịp vẫn còn bị choáng váng, dùng cả tay chân, kéo lên xe đẩy tay.

      Khi Nhị gia tỉnh táo lại, nằm xe đẩy tay.

      vừa muốn phát hỏa, đảo mắt liền thấy thứ đồ ở bên cạnh mình. Đó là mũ hoa ta chuẩn bị cầm bán. Nhị gia hỏi: “Đây là cái gì?”

      Ta thành trả lời .

      Nhị gia chuyện.

      Ta cảm thấy là ngại bán thứ này quá mất mặt, thế nhưng ta cũng có cách nào tốt hơn. Nhìn thấy phát hỏa, ta liền đẩy ra cửa.

      Mặc kệ như thế nào, nằm lì ở trong phòng lâu như vậy, ra ngoài phơi nắng chút cũng tốt.

      Trong thời gian ta bán mấy thứ kia, Nhị gia ngồi xe đẩy nghỉ ngơi.

      Vốn dĩ, tất cả đều rất thuận lợi.

      Thế nhưng bỗng nhiên có nhóm người đến đây, muốn thu tiền. Ta rất khó hiểu, muốn kiếm chuyện thể chọn ngày khác sao, cần gì phải chọn lúc có Nhị gia ở đây.

      Sau này ta mới biết, người này có quen biết với Nhị gia. Trước đây khi Nhị gia vẫn còn đắc ý ở thành Hàng Châu, có ít người nhìn vừa mắt, lần này sa sút, liền bị người bắt nạt.

      Nhóm người bọn họ quay quanh xe đẩy tay, trong miệng hỏi han ân cần, chẳng qua ta nhìn kiểu gì cũng thấy bọn họ sung sướng khi thấy người ta gặp nạn. Nhất là người thu xâu tiền của ta, nhìn rất tuấn tú, ăn mặc cũng rất đẹp, biết chuyện gì xảy ra mà ánh mắt kia trông ác độc.

      Nhị gia gì, cũng có hành động gì, cứ ngồi ở đó. Mặc dù tỏ thái độ, nhưng ta có thể nhìn ra, khó chịu gần chết rồi.

      Người dưới của Nhị gia được ta đắp cho tấm thảm, sợ bị gió thổi cảm lạnh, cái kẻ thu xâu tiền kia vươn tay xốc nó lên, bọn chúng nhìn thấy người dưới ngắn cũn của Nhị gia, đều sửng sốt, sau đó cười ha hả.

      Trong nháy mắt ta liền bùng nổ. Bất chấp tất cả, nhặt lên cây gậy rồi quát to tiếng, nhằm ngay kẻ thu tiền kia đập xuống. Người đó đề phòng, khiến ta đập trúng.

      Có lẽ bọn chúng ngờ hạ nhân lại dám làm ra loại chuyện này, ngay cả Nhị gia cũng nhìn qua đây.

      Kẻ bị đánh kia sững sờ, sau đó lấy lại tinh thần, vung tay lên, chó săn xung quanh gã liền xông lên cho ta trận đòn hiểm.

      Ta ôm đầu cuộn thành cục, cắn răng chịu đựng.

      Đạp mạnh như vậy, có nghĩa lý gì sao.

      Sau đó bọn chúng đánh mệt rồi, kết thúc công việc rồi dạo phố. Ta nằm hồi, sau đó bò dậy khỏi mặt đất, liếc liếc lại thấy Nhị gia mặt biểu tình, còn có cả đôi mắt đen thùi lùi kia nữa.

      Ta thầm nghĩ xong rồi, lại khiến mất mặt.

      Trải qua hồi dày vò, vòng hoa đều bị gãy hết, thể bán được, đành phải về nhà.

      đường về nhà, Nhị gia câu, ta hơi hối hận vì dẫn ra ngoài như thế này.

      Nằm ở nhà mặc dù buồn bực chút, nhưng ít nhất cũng phải rước lấy giận dữ như thế.

      Buổi tối lúc ăn cơm, lần đầu tiên Nhị gia bảo ta đỡ ngồi dậy.

      Trước kia mỗi lần ăn cơm đều là nửa nằm để ta đút.

      Ta dìu dậy, Nhị gia nhìn ta. Ta biết tại mặt ta nhất định rất đặc sắc, liền cúi đầu thấp xuống.

      Nhị gia : “Ngẩng đầu.”

      Ta mở đôi mắt sưng vù nhìn .

      Nhị gia nhìn hồi lâu, toát ra câu: “Ngươi là ai?”

      Ta bối rối.

      Lòng ta thầm , Nhị gia, phải ngươi bị cơn giận kia khiến cho ngốc vậy, nhưng vẫn e dè gọi: “Nhị, Nhị gia?”

      Nhị gia nhíu mày, hỏi: “Ngươi là nha hoàn đại ca mua sao?”

      Ta “…” Ta biết ngốc, là ta ngốc. Ta hít hơi sâu, với Nhị gia: “Nhị gia, nô tỳ vốn là nha hoàn của Dương phủ.” xong ta nghĩ ngợi, lại bổ sung thêm câu, “Vốn là nha hoàn trong viện Nhị gia.”

      Nhị gia hề nghĩ mà đáp: “ có khả năng.”

      Ta “…” Ta đoán được nửa câu mà nghẹn ở trong bụng vẫn chưa ra – có khả năng, trong viện ta thể có nha hoàn có bộ dạng như vậy được.

      Thế là ta hít hơi sâu, đem chuyện làm thế nào mà ta vào viện kể lại lần.

      Nhị gia nghe xong lâu gì, nửa ngày sau, mới hỏi: “Vì sao ngươi còn chưa ?”

      Ta ngẩn người, đúng vậy, vì sao ta còn chưa . Ta còn chưa nghĩ ra mình phải trả lời thế nào, Nhị gia lên tiếng, “Mà thôi, đưa cơm cho ta.”

      Ta vô thức đem bát cơm đưa cho .

      Nhị gia tựa vào tường, tự mình xúc ăn.

      Còn ta chỉ ngây ngốc đứng đó.

      ngồi vững, lúc người bị nghiên liền tự mình chống tay sửa lại, bữa cơm này, ta giúp được gì.

      Ăn xong cơm, ta định rửa bát, Nhị gia lại bảo ta ở lại.

      “Ngồi xuống.”

      Ta liền ngồi ngay xuống.

      “Ngươi tên gì?”

      “Hầu Tử.”

      “…”

      Nhị gia nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, “Tên là gì?”

      Ta : “Nô tỳ gọi là Hầu Tử.”

      Biểu tình Nhị gia như bị nghẹn thức ăn, sau đó : “Hầu Tử, trong nhà còn để dành được bao nhiêu?”

      Ta : “Hai lượng bạc.”

      Nhị gia: “…”

      Ta nghĩ có lẽ con số này khiến Nhị gia có chút chấp nhận được, vừa định trấn an rằng Đại gia ra ngoài làm ăn, ai biết bỗng nhiên Nhị gia lại : “Đủ rồi.”

      Ta: “?”

      Nhị gia thêm nữa, hỏi ta bán những cái vòng ấy ngày có thể kiếm được bao nhiêu.

      Ta : “Năm đồng.”

      Hàng chân mày khí của Nhị gia trong nháy mắt nhíu lại, “Bán được bao nhiêu?”

      Ta lặp lại lần nữa. bảo: “Ngày mai ngươi tiếp tục làm mấy thứ đó, nhưng đừng vội bán.”

      Ta biết Nhị gia muốn làm gì, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu với .

      xong mấy việc này, Nhị gia lại sai ta, đem nệm rơm ở bên ngoài vào.

      Ta đem nệm rơm vào phòng, Nhị gia bảo ta trải mặt đất. Ta răm rắp làm theo, làm xong Nhị gia lại sai ta ra ngoài. Ta xuống bếp rửa bát, trong lòng cảm thấy đêm nay Nhị gia có chút kỳ quái.

      Rửa chén xong, khi ra viện, ta lại nghe thấy trong phòng Nhị gia có tiếng động. Nhưng mà có gọi, cho nên ta cũng thể vào. Ta ngồi ở phòng bên cạnh, nghe thấy bên trong thỉnh thoảng lại có tiếng thình thịch.

      Ta nhịn rồi nhịn, nhưng nhịn được, liền vén mảnh giấy rách cửa sổ nhìn vào.

      Cảnh tượng nhìn thấy khiến ta hết hồn.

      biết Nhị gia làm cái gì mà ngã từ giường xuống, nằm mặt đất, hình như là muốn xoay người.

      Ta kịp nghĩ gì, liền vội vã vọt vào phòng, lúc ta vào hình như khiến Nhị gia hoảng sợ, nằm mặt đất trừng ta.

      “Ai cho ngươi vào?!”

      Ta : “Nô tỳ vào hầu hạ Nhị gia.”

      “Ra –!”

      Ta còn do dự, Nhị gia quay mặt thèm nhìn ta, “Ta bảo ngươi ra!”

      Vẫn là cái tính tình táo bạo này, ta xoay người bước ra cửa, vẫn nghe thấy tiếng động hỗn độn ở trong phòng.

      Mãi cho đến đêm khuya, rốt cuộc trong phòng mới truyền ra tiếng .

      “Hầu Tử, vào .”

      Ta đẩy cửa ra.

      Nhị gia toàn thân ướt đẫm, nằm nệm rơm. Giống như toàn bộ sức lực bị tiêu hết, hữu khí vô lực với ta: “Đỡ ta lên .”

      Ta đỡ Nhị gia lên giường, Nhị gia vẫn còn thở hồng hộc.

      Trong lòng ta cũng loáng thoáng hiểu được Nhị gia làm cái gì, do dự lát, vẫn là giọng với : “Nhị gia, nếu ngài muốn rèn đúc thân thể, vẫn nên để nô tỳ giúp ngài . Thứ nhất nếu nhiều người giúp đỡ việc rèn luyện nhanh hơn, thứ hai cũng tránh được việc va chạm, lại làm mình bị thương.”

      Ta là ăn gan báo mới dám mở miệng ra điều này, xong ta liền trừng mắt chờ chết.

      Ai biết Nhị gia lại nhắm mắt lại, chờ thở dốc xong, mới thấp giọng đáp câu: “Ừ.”

      Ta từ phòng Nhị gia ra, thầm nghĩ đêm nay xác thực Nhị gia có chút quái lạ.

      -oOo-
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4



      Ngày hôm sau, ta nghe lời Nhị gia dặn kết vòng hoa, sau đó đặt chung với nhau. Nhị gia chọn ra mấy cái từ đống vòng hoa đó, sau đó phân đôi, rồi bảo ta đỡ lên xe đẩy.

      Ta nghĩ sau khi trải qua chuyện hôm qua, có lẽ Nhị gia còn muốn ra ngoài nữa cơ đấy.

      bảo ta đến Mân Quyên các tại thành tây, đó là cửa hàng chuyên bán phấn son trang sức. Chúng ta đến nơi rồi, Nhị gia bảo ta vào gọi chưởng quầy. Chưởng quầy ra thấy Nhị gia ngồi xe, sắc mặt liền trở nên khó coi, nhưng vẫn mở lời chào hỏi.

      Nhị gia để ta ngồi bên, sau đó tự mình chuyện với chưởng quầy.

      Ta ngồi dưới gốc cây bên cạnh, thể nghe được bọn họ chuyện gì. Chưởng quầy kia cầm vòng hoa ta làm nhìn từ xuống dưới hồi lâu.

      Sắp qua nửa canh giờ, ta nhìn thấy chưởng quầy kêu người làm đem vòng hoa xe mang vào cửa hàng, sau đó ông ta cũng vào. Lúc này Nhị gia mới gọi ta tới.

      , về thôi.”

      Ta dám hỏi nhiều, đẩy xe trở về nhà.

      Về nhà rồi, Nhị gia ném cho ta cái túi, ta nhận lấy, bên trong là mấy cục bạc vụn. Ta kinh ngạc nhìn Nhị gia, Nhị gia : “Là ngươi kiếm được.”

      Đây đây đây…

      Nhị gia bảo: “Sau này ba ngày giao hàng lần, cho đến khi hết mùa hoa thôi. Chọn hoa đào cánh trắng, thêm chút hoa hợp hoan, đừng dùng cành liễu.”

      Ta vội vàng gật đầu, “Dạ dạ.”

      Chủ tử chính là chủ tử.

      Kiếm được nhiều tiền hơn, ít làm việc hơn, thời gian cũng rảnh hơn.

      tại mỗi ngày Nhị gia ngoài việc ăn uống bài tiết, việc còn lại chính là rèn đúc thân thể.

      Ta sợ va chạm, cho nên lót thêm cỏ, trải mặt đất. Từ sau khi vết thương đỡ rồi, Nhị gia liền mặc quần áo vào. Để cho thuận tiện, ta cắt ống quần , khâu nó lại, vừa đủ để Nhị gia mặc.

      tại thân thể Nhị gia bằng lúc trước, cho nên làm gì cũng khó khăn. Mỗi ngày ta đỡ lưng , giúp tập ngồi, ngồi được lát đến tận trưa. Ngay từ đầu, Nhị gia luôn ngã nghiêng về bên phải, sau luyện quen rồi, dần dần ngồi vững hơn.

      Bây giờ Nhị gia chỉ có thể ngồi, còn có thể chống hai tay, nhích về phía trước.

      Ta hỏi Nhị gia có cần kêu thợ làm xe đẩy , Nhị gia nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu, : “Cái đó hành động quá bất tiện.”

      “Vậy…”

      Nhị gia dùng sức xoa xoa nửa đùi trái của mình, liếc mắt nhìn ta cái.

      Ta khiếp sợ khi phát trong mắt Nhị gia lên do dự, đợi hồi lâu, mới nghiêng mặt , thấp giọng : “Ngươi qua đây.”

      Ta đứng trước mặt ngài, còn qua gì nữa?

      Nhưng chủ tử sai phải nghe lời, ta liền nhích về trước nửa bước. Nhị gia : “Ngươi sờ thử .”

      Ta: “?”

      Nhị gia nhịn được : “Sờ chân ta cái!”

      Ta biết muốn làm gì, nhưng vẫn đưa tay ra.

      lấy tay mình ra, ta cẩn thận từng li từng tí chạm vào.

      Đây phải lần đầu tiên ta chạm tới chân , lúc trước khi đổi thuốc cũng từng đụng chạm, nhưng lần đó là để trần. tại nửa đùi này mặc cái ống quần cắt vừa, so với lúc trước để trần ta còn thấy khẩn trương hơn nhiều.

      Tựa hồ Nhị gia cũng bị thái độ của ta lây sang, mặt có chút hồng — ta cảm thấy là bị ta chọc giận.

      Ta nghe lời thử sờ soạng. Chân Nhị gia vẫn rất tráng kiện, tay ta bao trọn được. Dưới lòng bàn tay là vải, bên trong mảnh vải lại có chút gồ ghề. Ta biết tay mình run rẩy, hay là chân Nhị gia run rẩy.

      “Sờ thấy ?”

      Ta giống như kẻ ngốc gật gật đầu.

      Nhị gia : “ phường mộc, làm ống trúc to cỡ đó.”

      Ta: “To như thế là…”

      Nhị gia tức giận đến mặt cũng đỏ lên, “Chính là to như chân ta ấy!”

      “A a, dạ.” Ta kịp thời phản ứng, lại hỏi: “Vậy muốn dài bao nhiêu?”

      Nhị gia sắc mặt tốt, tiện tay vung tay miêu tả, “Dài quá khó , khoảng hai cánh tay là được. Lại làm thêm cây nạng gỗ.”

      Ta hỏi: “Cũng ngắn như thế?”

      “Hỏi vô ích!”

      Ta lui ra làm việc, thợ mộc nghe xong cầu của ta, bảo ta đứng đấy chờ. Ta còn tưởng phải mấy ngày sau mới lấy cơ, ông thợ mộc đó bày ra vẻ mặt xem thường nhìn ta, “Mấy thứ đó, chỉ cần làm chút là có liền.”

      Cuối cùng ta cầm thành phẩm về, thầm nghĩ quả nhiên lát có liền.

      Chẳng qua… Ta vừa vừa nhìn mấy thứ trong tay, thuận tiện cầm cây nạng khoa tay múa chân hồi, mới cao đến thắt lưng của ta mà thôi. Ta lại nhìn ống trúc tròn tròn kia, trong lòng nổi lên chua xót.

      Nhị gia chúng ta bây giờ chỉ cao đến vậy.

      Lấy về rồi, Nhị gia nhìn mấy thứ đó hồi lâu. Thần sắc bình thản, ta đứng ở bên, dám thở mạnh.

      Nhị gia : “Trái lại mau đấy.”

      Ta lập tức : “Ông thợ mộc đó rất lợi hại!”

      Nhị gia gì liếc ta cái, ta cúi đầu, ngoan ngoãn câm miệng.

      Ta cảm thấy, trong lòng Nhị gia khổ sở. Động tác mang ống trúc vào chân mình rất thô lỗ, đừng hỏi ta làm sao thấy được, ta chính là cảm thấy như thế.

      Ta qua, giúp mang vào, tay run rẩy, đầu cúi thấp, ta nhìn thấy mặt .

      Ta : “Nhị gia, ngài tay chút.”

      Tay Nhị gia liền khựng lại, sau đó mọi việc còn lại đều do ta làm hết.

      Nhị gia chống hai cái nạng dưới nách, độ dài vừa đủ.

      Cũng chính là đến ngang ngực của ta.

      chống hai tay, thân thể hơi lắc lư.

      Sau đó ngã phịch xuống nền đất.

      Ta vội vàng qua đỡ, Nhị gia bảo ta né ra, ta nhìn thấy tự mình bò dậy khỏi mặt đất. Sau đó tiếp tục thử.

      Ta cũng biết, tại Nhị gia đứng dậy cách nhàng như vậy.

      Sau đó, Nhị gia suốt ngày luyện chống nạng, lúc đầu bị ngã toàn thân ứ hồng ứ xanh, chậm rãi về sau, đường thành thạo hơn, thậm chí còn có thể ném cái nạng trái, chỉ bằng chân.

      Đương nhiên, hậu quả của việc luyện nhiều như vậy chính là cái đùi bị mất kia bị ma sát đến máu tươi đầm đìa.

      Mỗi lần đến thời gian bôi thuốc Nhị gia đau đến nhe răng trợn mắt.

      Có lần ta nhịn được với Nhị gia rằng luyện ít lại, từ từ rồi được.

      Nhị gia lắc đầu : “Hằng năm vào lúc này, trà thương trong kinh đều đến Hàng Châu, đến lúc đó lá trà được giao dịch nhiều, cơ hội giao dịch cũng nhiều, ít nhất ta phải đường được thành thạo trước khi lúc đó đến.”

      Ta dám , Nhị gia ngài trở thành như vậy, có thể làm ăn giao dịch được sao.

      Sau đó, Nhị gia lại rất thành thạo.

      Đến thời gian kinh thương, bình thường có quán trà ở cạnh Tây Hồ thường được dùng làm nơi chuyện làm ăn, Nhị gia cứ thường đến đó, gọi bình Long Tỉnh hảo hạng, pha nước sôi xong lại ngồi đó .

      Trong quán có nhiều người biết trước đây là nhị công tử Dương gia, bây giờ thấy bộ dáng này của , liền ở sau lưng lời châm chọc, vô tình hoặc cố ý để Nhị gia nghe thấy, nhưng Nhị gia lại xem mình như người điếc, nhấc đùi, chống nạng, vừa khẽ hát vừa ngắm phong cảnh bên ngoài.

      Ngày đó khi vào quán trà, vừa chuyển ánh mắt, liền thấy cái bàn gần đấy có ba người, trong đó có hai người chơi cờ, liền chống nạng qua.

      Tới gần bàn, hai người nọ đều nhìn qua đây, chỉ có ông lão, vẫn nhìn chằm chằm vào bàn cờ nhúc nhích.

      Nhị gia cao hơn cái bàn kia là mấy, dùng tay trái chống lên ghế, tay phải dùng sức, ngồi lên chiếc ghế trống.

      Hai người trẻ tuổi kia nhìn thấy cảnh này, đều nhíu mày, vừa muốn đuổi người, Nhị gia mở miệng: “Nếu mã, ba bước sau đó là tiểu tốt bức vua thoái vị.”

      Cuối cùng ông lão kia cũng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Nhị gia cái.

      “Cậu thanh niên, xem cờ chỉ nước mới là quân tử.”

      Nhị gia cười cười, vỗ vỗ vào vai người thiếu niên chơi cờ cùng ông lão kia, : “Tiểu tử này dám thắng, ta chỉ điểm cho ngài, là để cứu khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng mà thôi.”

      Mặt thiếu niên kia đỏ lên, lắp bắp : “Cái, cái gì mà dám thắng. Lâm lão, ngài đừng nghe …”

      Ông lão cười ha ha, quan sát Nhị gia từ xuống dưới phen, : “Ngươi là con trai của Dương Huy Sơn?”

      Nhị gia gật đầu, ông lão nhìn thấy chân Nhị gia, gì.

      Sau đó, Nhị gia và ông lão đó hàn huyên buổi chiều, cụ thể ta nghe hiểu, ta chỉ biết là xung quanh có rất nhiều người đều nhìn bọn họ. Cuối cùng lúc rời , Nhị gia mời trà bàn này.

      ràng chỉ có hai bình, lại tiêu hết số tiền tháng mà hai chúng ta để dành.

      Ta cảm thấy thịt mình cũng đau, nhưng Nhị gia lên tiếng, ta cũng dám gì.

      Lúc rời , Nhị gia trước bước, ta nghe thấy thiếu niên kia với ông lão: “Lâm lão, người đó chính là con trai thứ hai của Dương bá sao?”

      Nghe thấy bọn họ về Nhị gia, ta bước chậm lại, lúc tới ngã rẽ liền nghe xong mấy câu.

      Ông lão kia ừ tiếng, thiếu niên kia cau mày : “Lúc ở kinh cháu nghe về , nghe kẻ ăn chơi trác táng, ham chơi háo hắc, học hành nghề nghiệp, coi ai ra gì, vì sao ông lại đem chuyến hàng quan trọng như vậy giao cho .”

      Ông lão nặng nề cười, : “Ngươi cảm thấy học hành nghề nghiệp?”

      Thiếu niên ngừng lại chút, thấp giọng : “Cho dù có chút thông minh, nhân phẩm cũng chỉ là hạ cấp.”

      Ông lão : “Mẫn lang, ngươi xem đời này, thứ gì là đáng quý nhất?”

      Trong lòng ta mặc niệm, núi vàng núi bạc!

      Thiếu niên kia nghĩ hệt như ta, “Đáng quý nhất, đương nhiên là vàng bạc tài bảo.”

      Ông lão lắc đầu.

      Thiếu niên lại hỏi: “Vậy là cái gì?”

      Ông lão nâng ly trà, biết nhớ ra cái gì, thấp giọng chậm rãi cười :

      “Thứ đáng quý nhất đời này, là lãng tử quay đầu.”

      Ngày hôm đó sau khi trở về, ta làm cơm cho Nhị gia xong, sau đó trở về phòng bếp ngồi ăn bột hồ[5]. Cũng chẳng biết Nhị gia có bị trúng gió hay , lại thèm gọi ta, mà tự mình đến phòng bếp, thấy ta ăn món đó, liền sững sờ tại chỗ.

      [5] bột hồ/hồ dán: loại thức ăn làm từ bột mì và nước, cũng có thể dùng để làm chất bán cố định như keo dán.

      Sau đó hỏi ta: “Đây là cái gì?”

      Ta : “Cơm ạ.”

      Mặt Nhị gia liền đen như đáy nồi.

      đoạt lấy, mang cả bát cháo ra cùng đập. Ta sợ đến nổi nhảy dựng lên khỏi mặt đất. Nhị gia đập xong liền ra cửa, lát sau, mang theo hộp thức ăn trở về, đặt ở trước mặt ta, câu “Ăn”, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.

      Ta mở hộp thức ăn ra, bên trong có ba tầng, cơm canh tráng miệng đều có đủ cả, ta nuốt nước miếng, cẩn thận dọn ra mâm ăn. Sau đó đem đồ thừa đậy kỹ, để chạn bếp.

      Buổi tối lúc ngủ ta nghĩ, có lẽ ta lại khiến Nhị gia mất mặt rồi.

      Ngày hôm sau, ta vừa mở mắt nhìn thấy Nhị gia chống nạng, đứng ở trước giường ta.

      Mặc dù cao, nhưng cũng đủ khiến ta hét lên tiếng.

      Nhị gia sắc mặt khó coi vô cùng, nhấc thứ gì đó từ mặt đất lên, hỏi ta: “Đây là thứ gì?”

      Ta phát gần đây Nhị gia rất thích hỏi ta vấn đề này.

      Ta liếc mắt nhìn, là hộp đựng thức ăn mà Nhị gia mua về hôm qua. Ta vừa định mở miệng trả lời, bỗng nhiên Nhị gia giơ cái hộp thức ăn lên, nện mạnh xuống đất.

      ‘Rầm’ tiếng, thức ăn thừa còn lại bên trong cứ như vậy mà hết ăn được, ta thầm nghĩ sớm biết như vậy hôm qua ta liền ăn hết cho rồi, đừng để lại như vậy.

      Ta lại phát gần đây Nhị gia cứ thích đập này đập nọ.

      Nhị gia thoạt nhìn có vẻ rất tức giận, toàn thân đều run rẩy, chỉ vào ta, cắn răng hỏi: “Ngươi để nó lại làm gì, có phải ngươi cảm thấy hộp cơm Nhị gia mua phải để dành ăn đến mấy ngày hay ?”

      Ta vô thức muốn gật đầu, nhưng nhìn sắc mặt Nhị gia như vậy, vội vã đổi thành lắc đầu.

      Nhị gia thông minh nha, hình như cũng nhìn thấu được điều này, tức giận đến bàn tay cầm nạng đều trắng bệch.

      gằn từng chữ: “Dầu gì Dương Nhất Kỳ ta, cũng đến mức nuôi nổi ngươi.”

      xong liền .

      Ta nhìn nền nhà bừa bãi, mờ mịt.

      -oOo-

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :