1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhặt được nữ nhân ôn nhu quyến rũ: Lấy một hồ ly tinh (94/94) HOÀN - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      NHẶT ĐƯỢC NỮ NHÂN ÔN NHU QUYẾN RŨ
      LẤY MỘT HỒ LY TINH
      [​IMG]
      Tác giả: Lê Linh

      Thể loại: Xuyên , cổ đại, lãng mạn, ngôn tình, HE

      Convert: ngocquynh520 aka Quỳnh súc vật

      Edit: sulli

      Độ dài: 94 chương, mỗi chương cực ngắn

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com
      Giới thiệu

      Người ngu có phúc của người ngu! Hắc hắc!

      Thực ! Nếu , lấy được người phụ nữ xinh đẹp như vậy!

      Mặc dù nàng mắng ngu, nhưng là, hắc hắc!

      Người phụ nữ xinh đẹp này vẫn bị lừa gạt tới tay! La la la! La la la!

      Nàng rất hung dữ! Vụng trộm cho ngươi nha!

      Nàng chẳng qua là ác miệng, chứ trong lòng là rất tốt.

      Cái gì? Hồ ly tinh?

      Hồ ly tinh sao? Ta chính là thích hồ ly tinh!

      Người khác muốn lấy còn lấy được đâu! Hắc hắc!​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 22/1/16

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      “Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm chút về nhà !” thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử chạy như điên lớn tiếng dặn dò, mặt bộ thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người vào nhà gỗ .

      biết !” Đại Dũng nghe được thanh của nương, chẳng qua là đáp lại tiếng, cũng quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới.

      “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” khuôn mặt bình thường lại khảm đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên.

      Ngay sau đó nam hài hét lớn tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm thấy trước mắt trận bạch quang thoảng qua, thân thể lăn qua lăn lại mấy vòng, lúc này thân thể mới ngừng di chuyển.

      Từ từ mở mắt, nhìn bốn phía chút, ra là lăn vào bụi hoa, vừa động đậy, liền co rút đau đớn nhăn chặt lông mày, đưa tay sờ, đầu chảy máu ! Nam hài cũng quá mức để ý, bàn tay dính vết máu hướng vạt áo cọ cọ, gượng ngồi dậy, “Ai ui !” Kêu đau tiếng. Xem ra chỉ là cái trán, nam hài những nơi khác người bị thương cũng ! Áo quần màu lam bị rách, đầu gối, cánh tay đều bị xước !

      Nam hài đau đến nhe răng trợn mắt đứng lên, bị thương nặng như vậy, nhưng cũng khóc, cũng có hài tử nhà nghèo ngây ngô nhưng lại quật cường ! Hít mũi cái, vài bước, mâu quang bị cảnh đẹp trong bụi hoa hấp dẫn, từ từ quên người có vết thương, bắt bướm, cầm lên côn trùng, chơi đủ loại, lại từ trong ngực lấy ra cung tên cùng mũi tên tự chế, trong đầu tưởng tượng ra phụ thân dáng vẻ tuấn uy vũ bắn chết con mồi, nhằm vào hồ điệp phía xa, mộc tiễn (mũi tên gỗ) bắn ra. Nam hài chạy tới, nhặt mũi lên duy nhất mộc tiễn, tìm mục tiêu kế tiếp, lại tiếp tục vui chơi, miệng còn phối hợp kêu, “Vèo vèo, vèo vèo !”

      Mải chơi, nam hài chạy ra rất xa, lần nữa giương cung bắn tên, vèo, lần này mũi tên phải bắn xa. Xuyên qua trước mặt đám cây thấp lùn, chỉ nghe “Ai ui !” tiếng, trong bụi cây truyền ra giọng nữ kiều mị.

      Chương 2

      Có người ! Nam hài ngẩn ra, ngơ ngác chạy tới, xuyên thấu qua bụi cây, tò mò hướng bên trong nhìn.

      “A.......” tự chủ phát ra thanh , nơi này đẹp a !

      hồ nước u nhã tĩnh mịch, trong suốt thấy đáy, bốn phía cành lá thấp thoáng.

      Nam hài bỗng dưng trợn to hai mắt, là bởi vì thấy trong hồ có , hơn nữa nữ nhân này có mặc y phục, nước hồ trong suốt thấy đáy, này đây nam hài thấy rất ràng ! Sau đó nam hài thấy được mộc tiễn của , giờ đây kia cầm trong tay.

      “Oan gia ! Nhìn đủ chưa a !” trong nước chợt lên tiếng, thanh quyến rũ hờn dỗi, làm người ta mềm cả người.

      Đại Dũng chẳng qua là tiểu hài tử, nghe thanh cũng có cảm giác khác thường gì, chẳng qua là bất chợt phát trước mắt giống như xuất đôi bàn tay cực lớn, nam hài còn kịp phản ứng, liền bị cỗ vô hình kình lực kéo qua.

      “A ! Ai ui !” Nam hài lần nữa cả người ngã xuống đất.

      “Di !” Trong hồ nhìn thấy bộ dáng nam hài, hiển nhiên cực kinh ngạc, ngay sau đó hì hì cười tiếng, “Nguyên lai là con nít a !”

      Nam hài từ từ đất bò dậy, “Phi !” Trong miệng khạc ra ngụm máu, còn giống như có thứ cứng rắn tựa cục đá, liếm đầu lưỡi, nguyên lai là răng cửa bị đập rớt ! Đúng tuổi thay răng, hai ngày trước răng cửa liền rớt cái, lúc này lại đập đầu rớt thêm cái nữa, lần này chuyện gió lọt vào !

      Nam hài bị ngã có chút lơ mơ. Khạc ra máu trong miệng, liền ngây ngốc nhìn trong nước.

      người mảnh vải, bị nam hài kinh ngạc nhìn nhìn, nhưng cũng thẹn thùng, chỉ cười duyên : “ ngốc tử ! Ngươi nếu lớn hơn, giờ phút này bị ta biến thành đống bạch cốt !” Nhìn nam hài miệng có vết máu, hơn nữa sau hai lần bị ngã dáng vẻ nhếch nhác, mặt đầy bùn, mặt lại đầy mồ hôi, cùng với vẻ mặt ngây ngốc, hết sức buồn cười. cũng nhịn được khanh khách nở nụ cười.

      Nam hài nhìn cười, cũng tinh ý cười theo. Nụ cười này, khe hở răng gẫy liền lộ ra, rất đáng .

      cười run rẩy hết cả người, lúc này mới giơ lên tiểu mộc tiễn trong tay, mở miệng : “Đây là của ngươi sao ?”

      “Ừ !” Nam hài nhấn mạnh, “Là của ta !”

      cười cái, nụ cười này phong tình vạn chủng, quyến rũ chí cực, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ duyên dáng mỹ lệ. nhàng khuấy bọt nước, nàng từ từ lên bờ. Khoảng cách của nàng với nam hài ngày càng gần, thân thể trằng nõn tỳ vết cũng từ từ ra trước mặt nam hài.

      Chương 3

      người thủy châu từ ánh mặt trời chiếu xuống lấp lánh, nam hài nhìn có chút hoa mắt, muốn lấy tay che kín ánh mắt, lại cảm thấy nỡ ! Há miệng ra, rốt cục mở miệng : “Đại thẩm....”

      “Ách !” thân hình bỗng dưng lảo đảo ngã, suýt nữa ngã ngồi trong nước, đại thẩm ! sờ sờ mặt của mình, cúi đầu tỉ mỉ nhìn lại mình lần, ánh mắt lộ ra vẻ mặt thể tưởng tượng nổi, trừng phía nam hài bờ muốn lại thôi.

      Nàng mĩ lệ quyến rũ, đẹp đẽ chí cực, nhìn thế nào lại giống đại thẩm ?

      Cũng biết, nam hài quanh năm cùng cha mẹ sống ở quanh núi, có thể nhìn thấy người khác vốn là ít ỏi, với mẫu thân ở ngoài, cũng chỉ có đại thẩm hàng xóm. Trong ấn tượng của , nữ nhân trừ gọi mẹ ra, chính là đại thẩm.

      “Đại thẩm ! Ngươi.....”

      Là đại thẩm ! Ánh mắt của giống như có thể bắn ra tia lửa.

      Đáng tiếc nam hài ngốc ngếch Đại Dũng cũng biết quan sát vẻ mặt, “Đại thẩm.......Ngươi rất nghèo sao ? Tại sao có quần áo mặc ?”

      “Ùm” tiếng, bọn nước bắn vào mặt nam hài, rốt cục ngã nhào trong nước.

      Thất bại ! Thất bại ! Lần đầu tiên trong đời thất bại, nam hài đối với mị công lực của nàng làm như thấy ! là đầu gỗ hiểu phong tình, có lỗ mũi phun máu nhào tới lại còn nàng có y phục mặc !

      Quên ! Nếu là tiểu hài tử, cùng so đo.

      cười duyên, “Tỷ tỷ có y phục mặc......Nhớ, phải gọi tỷ tỷ a ! phải là đại thẩm !”

      “Nga !” Nam hài ngây ngốc nhìn dưới, “Tỷ tỷ......” Bất chợt cảm thấy sau lưng có động tĩnh, quay đầu liếc mắt nhìn, xoay người, lên bờ, hơn nữa người trong nháy mắt có y phục, đỏ au như lửa, phát sáng chói mắt !

      Nam hài nhìn thẳng nàng, mắt nháy lấy cái. bị dáng vẻ khờ khạo của chọc cười.

      “Tỷ tỷ xinh đẹp ? Tỷ tỷ có phải hay là thế gian xinh đẹp nhất mĩ nhân a ?”

      Hồi lâu, nam hài rốt cục bừng tỉnh, cũng là lắc đầu cái, thành thực đáp : “ phải”

      “A !” Mĩ nhân lần nữa chấn động ! Chẳng lẽ tiểu tử này nhìn thấy những hồ ly tinh khác ? a ! Chung quanh đỉnh núi, có ai so nàng xinh đẹp hơn, “Kia......Thế gian này ai là xinh đẹp nhất nữ nhân ?” Nàng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi hỏi, quyết định vô luận là người nào, nàng liền phá hủy dung mạo đối phương !

      Chương 4

      “Là nương ta a !” Nam hài khờ dại , “Cha mẹ là thế gian xinh đẹp nhất nữ nhân !”

      Nguyên lai là loài người a ! Mĩ nhân thở phào nhõm. Xinh đẹp có giới hạn, xem nam hài lớn lên biết, nương đẹp mắt cũng thế thôi ! Cha mẹ chuyện chắc bị nam hài nghe được, nàng tức giận : “Cha ngươi người nào xinh đẹp liền xinh đẹp à ? ngốc tử !”

      “Dĩ nhiên !” Nam hài bỗng dưng ưỡn ngực, “Phụ thân là nam tử hán, là đại hùng !Lời của có sai !”

      “Nga !” Mĩ nhân cho là đúng bĩu môi, cũng duy trì dáng vẻ yểu điệu thục nữ, rất tùy ý hướng đất ngồi xuống, “Ngươi biết cái gì là nam tử hán ?”
      “Dĩ nhiên là biết ! Mẹ giống như phụ thân dũng cảm chính là nam tử hán ! Trưởng thành, ta cũng muốn giống như phụ thân như vậy đầu quân đánh giặc ! làm đại hùng !” Thằng bé xong dõng dạc, hai quả đấm nho nắm chặt, mĩ nhân càng thấy chất phác khả ái. Bản tính vốn có, nàng lại muốn trêu chọc .

      “Như vậy tương lai đại hùng, ngươi tên là gì a ?”

      “Ta tên là Đại Dũng.” Nam hài kiêu ngạo mà trả lời.

      “Đại Dũng !” Mĩ nhân cười hì hì tiếng, “Ngươi thích tỷ tỷ ?”

      “Thích !” Đại Dũng vô cùng thành thực.

      Mĩ nhân khanh khách cười tiếng, đột nhiên ở trán Đại Dũng hôn cái, “Thích tỷ tỷ hôn ngươi sao ?”

      Đại Dũng nhếch môi, ngu ngơ cười cái, “Thích ! Hương hương, so với mẹ còn ngon hơn !”

      “Vậy sau này liền ở đây bồi tỷ tỷ, trở về ! Tỷ tỷ ngày ngày hôn ngươi !”

      được, mẹ bảo ta phải sớm về nhà chút.... .....” xong, theo bản năng nhìn sắc trời chút, “A ! còn sớm, ta muốn về nhà !”

      Đứng lên liền muốn trở về, thân thể lại bị mĩ nhân kéo vào trong ngực mềm mại, “Đại Dũng, cần có được ? Lưu lại bồi tỷ tỷ ! Tỷ tỷ thích ngươi !”

      được, mẹ sốt ruột, phụ thân tức giận !” Đại Dũng kiên quyết đẩy mĩ nhân ra.

      Mĩ nhân nội tâm rất là thất bại, chẳng lẽ nàng chút sức quyến rũ cũng có sao ? Coi như chẳng qua là tám chín tuổi tiểu hài tử, nàng chủ động ôm ấp thương, cũng nên cảm động, đỏ mặt cái ! đầu gỗ, chết tiệt đầu gỗ !

      Cha mẹ của đúng là lợi hại ! Giáo dục nhi tử tốt, đẹp hay xấu chả phân biệt được, ngồi trong lòng mà vẫn loạn ! được, nàng muốn tìm hiểu chút !

      “Đại Dũng, mẹ ngươi tên gọi là gì ?”
      thuyt thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      “Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm chút về nhà !” thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử chạy như điên lớn tiếng dặn dò, mặt bộ thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người vào nhà gỗ .

      biết !” Đại Dũng nghe được thanh của nương, chẳng qua là đáp lại tiếng, cũng quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới.

      “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” khuôn mặt bình thường lại khảm đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên.

      Ngay sau đó nam hài hét lớn tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm thấy trước mắt trận bạch quang thoảng qua, thân thể lăn qua lăn lại mấy vòng, lúc này thân thể mới ngừng di chuyển.

      Từ từ mở mắt, nhìn bốn phía chút, ra là lăn vào bụi hoa, vừa động đậy, liền co rút đau đớn nhăn chặt lông mày, đưa tay sờ, đầu chảy máu ! Nam hài cũng quá mức để ý, bàn tay dính vết máu hướng vạt áo cọ cọ, gượng ngồi dậy, “Ai ui !” Kêu đau tiếng. Xem ra chỉ là cái trán, nam hài những nơi khác người bị thương cũng ! Áo quần màu lam bị rách, đầu gối, cánh tay đều bị xước !

      Nam hài đau đến nhe răng trợn mắt đứng lên, bị thương nặng như vậy, nhưng cũng khóc, cũng có hài tử nhà nghèo ngây ngô nhưng lại quật cường ! Hít mũi cái, vài bước, mâu quang bị cảnh đẹp trong bụi hoa hấp dẫn, từ từ quên người có vết thương, bắt bướm, cầm lên côn trùng, chơi đủ loại, lại từ trong ngực lấy ra cung tên cùng mũi tên tự chế, trong đầu tưởng tượng ra phụ thân dáng vẻ tuấn uy vũ bắn chết con mồi, nhằm vào hồ điệp phía xa, mộc tiễn (mũi tên gỗ) bắn ra. Nam hài chạy tới, nhặt mũi lên duy nhất mộc tiễn, tìm mục tiêu kế tiếp, lại tiếp tục vui chơi, miệng còn phối hợp kêu, “Vèo vèo, vèo vèo !”

      Mải chơi, nam hài chạy ra rất xa, lần nữa giương cung bắn tên, vèo, lần này mũi tên phải bắn xa. Xuyên qua trước mặt đám cây thấp lùn, chỉ nghe “Ai ui !” tiếng, trong bụi cây truyền ra giọng nữ kiều mị.

      Chương 2

      Có người ! Nam hài ngẩn ra, ngơ ngác chạy tới, xuyên thấu qua bụi cây, tò mò hướng bên trong nhìn.

      “A.......” tự chủ phát ra thanh , nơi này đẹp a !

      hồ nước u nhã tĩnh mịch, trong suốt thấy đáy, bốn phía cành lá thấp thoáng.

      Nam hài bỗng dưng trợn to hai mắt, là bởi vì thấy trong hồ có , hơn nữa nữ nhân này có mặc y phục, nước hồ trong suốt thấy đáy, này đây nam hài thấy rất ràng ! Sau đó nam hài thấy được mộc tiễn của , giờ đây kia cầm trong tay.

      “Oan gia ! Nhìn đủ chưa a !” trong nước chợt lên tiếng, thanh quyến rũ hờn dỗi, làm người ta mềm cả người.

      Đại Dũng chẳng qua là tiểu hài tử, nghe thanh cũng có cảm giác khác thường gì, chẳng qua là bất chợt phát trước mắt giống như xuất đôi bàn tay cực lớn, nam hài còn kịp phản ứng, liền bị cỗ vô hình kình lực kéo qua.

      “A ! Ai ui !” Nam hài lần nữa cả người ngã xuống đất.

      “Di !” Trong hồ nhìn thấy bộ dáng nam hài, hiển nhiên cực kinh ngạc, ngay sau đó hì hì cười tiếng, “Nguyên lai là con nít a !”

      Nam hài từ từ đất bò dậy, “Phi !” Trong miệng khạc ra ngụm máu, còn giống như có thứ cứng rắn tựa cục đá, liếm đầu lưỡi, nguyên lai là răng cửa bị đập rớt ! Đúng tuổi thay răng, hai ngày trước răng cửa liền rớt cái, lúc này lại đập đầu rớt thêm cái nữa, lần này chuyện gió lọt vào !

      Nam hài bị ngã có chút lơ mơ. Khạc ra máu trong miệng, liền ngây ngốc nhìn trong nước.

      người mảnh vải, bị nam hài kinh ngạc nhìn nhìn, nhưng cũng thẹn thùng, chỉ cười duyên : “ ngốc tử ! Ngươi nếu lớn hơn, giờ phút này bị ta biến thành đống bạch cốt !” Nhìn nam hài miệng có vết máu, hơn nữa sau hai lần bị ngã dáng vẻ nhếch nhác, mặt đầy bùn, mặt lại đầy mồ hôi, cùng với vẻ mặt ngây ngốc, hết sức buồn cười. cũng nhịn được khanh khách nở nụ cười.

      Nam hài nhìn cười, cũng tinh ý cười theo. Nụ cười này, khe hở răng gẫy liền lộ ra, rất đáng .

      cười run rẩy hết cả người, lúc này mới giơ lên tiểu mộc tiễn trong tay, mở miệng : “Đây là của ngươi sao ?”

      “Ừ !” Nam hài nhấn mạnh, “Là của ta !”

      cười cái, nụ cười này phong tình vạn chủng, quyến rũ chí cực, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ duyên dáng mỹ lệ. nhàng khuấy bọt nước, nàng từ từ lên bờ. Khoảng cách của nàng với nam hài ngày càng gần, thân thể trằng nõn tỳ vết cũng từ từ ra trước mặt nam hài.

      Chương 3

      người thủy châu từ ánh mặt trời chiếu xuống lấp lánh, nam hài nhìn có chút hoa mắt, muốn lấy tay che kín ánh mắt, lại cảm thấy nỡ ! Há miệng ra, rốt cục mở miệng : “Đại thẩm....”

      “Ách !” thân hình bỗng dưng lảo đảo ngã, suýt nữa ngã ngồi trong nước, đại thẩm ! sờ sờ mặt của mình, cúi đầu tỉ mỉ nhìn lại mình lần, ánh mắt lộ ra vẻ mặt thể tưởng tượng nổi, trừng phía nam hài bờ muốn lại thôi.

      Nàng mĩ lệ quyến rũ, đẹp đẽ chí cực, nhìn thế nào lại giống đại thẩm ?

      Cũng biết, nam hài quanh năm cùng cha mẹ sống ở quanh núi, có thể nhìn thấy người khác vốn là ít ỏi, với mẫu thân ở ngoài, cũng chỉ có đại thẩm hàng xóm. Trong ấn tượng của , nữ nhân trừ gọi mẹ ra, chính là đại thẩm.

      “Đại thẩm ! Ngươi.....”

      Là đại thẩm ! Ánh mắt của giống như có thể bắn ra tia lửa.

      Đáng tiếc nam hài ngốc ngếch Đại Dũng cũng biết quan sát vẻ mặt, “Đại thẩm.......Ngươi rất nghèo sao ? Tại sao có quần áo mặc ?”

      “Ùm” tiếng, bọn nước bắn vào mặt nam hài, rốt cục ngã nhào trong nước.

      Thất bại ! Thất bại ! Lần đầu tiên trong đời thất bại, nam hài đối với mị công lực của nàng làm như thấy ! là đầu gỗ hiểu phong tình, có lỗ mũi phun máu nhào tới lại còn nàng có y phục mặc !

      Quên ! Nếu là tiểu hài tử, cùng so đo.

      cười duyên, “Tỷ tỷ có y phục mặc......Nhớ, phải gọi tỷ tỷ a ! phải là đại thẩm !”

      “Nga !” Nam hài ngây ngốc nhìn dưới, “Tỷ tỷ......” Bất chợt cảm thấy sau lưng có động tĩnh, quay đầu liếc mắt nhìn, xoay người, lên bờ, hơn nữa người trong nháy mắt có y phục, đỏ au như lửa, phát sáng chói mắt !

      Nam hài nhìn thẳng nàng, mắt nháy lấy cái. bị dáng vẻ khờ khạo của chọc cười.

      “Tỷ tỷ xinh đẹp ? Tỷ tỷ có phải hay là thế gian xinh đẹp nhất mĩ nhân a ?”

      Hồi lâu, nam hài rốt cục bừng tỉnh, cũng là lắc đầu cái, thành thực đáp : “ phải”

      “A !” Mĩ nhân lần nữa chấn động ! Chẳng lẽ tiểu tử này nhìn thấy những hồ ly tinh khác ? a ! Chung quanh đỉnh núi, có ai so nàng xinh đẹp hơn, “Kia......Thế gian này ai là xinh đẹp nhất nữ nhân ?” Nàng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi hỏi, quyết định vô luận là người nào, nàng liền phá hủy dung mạo đối phương !

      Chương 4

      “Là nương ta a !” Nam hài khờ dại , “Cha mẹ là thế gian xinh đẹp nhất nữ nhân !”

      Nguyên lai là loài người a ! Mĩ nhân thở phào nhõm. Xinh đẹp có giới hạn, xem nam hài lớn lên biết, nương đẹp mắt cũng thế thôi ! Cha mẹ chuyện chắc bị nam hài nghe được, nàng tức giận : “Cha ngươi người nào xinh đẹp liền xinh đẹp à ? ngốc tử !”

      “Dĩ nhiên !” Nam hài bỗng dưng ưỡn ngực, “Phụ thân là nam tử hán, là đại hùng !Lời của có sai !”

      “Nga !” Mĩ nhân cho là đúng bĩu môi, cũng duy trì dáng vẻ yểu điệu thục nữ, rất tùy ý hướng đất ngồi xuống, “Ngươi biết cái gì là nam tử hán ?”
      “Dĩ nhiên là biết ! Mẹ giống như phụ thân dũng cảm chính là nam tử hán ! Trưởng thành, ta cũng muốn giống như phụ thân như vậy đầu quân đánh giặc ! làm đại hùng !” Thằng bé xong dõng dạc, hai quả đấm nho nắm chặt, mĩ nhân càng thấy chất phác khả ái. Bản tính vốn có, nàng lại muốn trêu chọc .

      “Như vậy tương lai đại hùng, ngươi tên là gì a ?”

      “Ta tên là Đại Dũng.” Nam hài kiêu ngạo mà trả lời.

      “Đại Dũng !” Mĩ nhân cười hì hì tiếng, “Ngươi thích tỷ tỷ ?”

      “Thích !” Đại Dũng vô cùng thành thực.

      Mĩ nhân khanh khách cười tiếng, đột nhiên ở trán Đại Dũng hôn cái, “Thích tỷ tỷ hôn ngươi sao ?”

      Đại Dũng nhếch môi, ngu ngơ cười cái, “Thích ! Hương hương, so với mẹ còn ngon hơn !”

      “Vậy sau này liền ở đây bồi tỷ tỷ, trở về ! Tỷ tỷ ngày ngày hôn ngươi !”

      được, mẹ bảo ta phải sớm về nhà chút.... .....” xong, theo bản năng nhìn sắc trời chút, “A ! còn sớm, ta muốn về nhà !”

      Đứng lên liền muốn trở về, thân thể lại bị mĩ nhân kéo vào trong ngực mềm mại, “Đại Dũng, cần có được ? Lưu lại bồi tỷ tỷ ! Tỷ tỷ thích ngươi !”

      được, mẹ sốt ruột, phụ thân tức giận !” Đại Dũng kiên quyết đẩy mĩ nhân ra.

      Mĩ nhân nội tâm rất là thất bại, chẳng lẽ nàng chút sức quyến rũ cũng có sao ? Coi như chẳng qua là tám chín tuổi tiểu hài tử, nàng chủ động ôm ấp thương, cũng nên cảm động, đỏ mặt cái ! đầu gỗ, chết tiệt đầu gỗ !

      Cha mẹ của đúng là lợi hại ! Giáo dục nhi tử tốt, đẹp hay xấu chả phân biệt được, ngồi trong lòng mà vẫn loạn ! được, nàng muốn tìm hiểu chút !

      “Đại Dũng, mẹ ngươi tên gọi là gì ?”
      Chris, thuytTrâu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5

      “Liền kêu mẹ a !”

      phải, là ta hỏi tên nàng !”

      “Chính là gọi mẹ a !”

      Mĩ nhân kích động nháy mắt, hít sâu hơi, “Vậy cha ngươi gọi mẹ ngươi là gì ?”

      “Gọi mẹ nó, Đại Dũng mẹ nó !” Đại Dũng suy nghĩ chút thành thực đáp.

      Mĩ nhân nhìn lên trời, nhìn xuống đất, nhìn sang trái, nhìn sang phải, cuối cùng hít sâu hơi, cười : “Vậy tên cha ngươi phải là cha ! Cha nó ! Đại Dũng cha nó !”

      “Đúng vậy a !” Nam hài kinh ngạc há to mồm, “Ngươi làm sao lại biết ?”

      Mĩ nhân lại nháy mắt, hai con ngươi xanh thẳm, phóng liễu tùng, tùng liễu phóng (ko hiểu lắm). Thế gian còn có đứa trẻ ngu như thế ! Hơn nữa đứa trẻ đần độn này còn bị sắc đẹp của nàng ảnh hưởng ! Cực kỳ làm cho người ta lấy làm kì quái chính là, trời xui đất khiến chạy đến nơi thanh tu của nàng.

      Thấy mĩ nhân chậm chạp trả lời, Đại Dũng ngậm miệng, suy nghĩ chút , “Ta muốn về nhà !”

      “Từ từ !” Mĩ nhân thở dài, “Chỗ này chính ngươi ra, ta đưa ngươi .” xong đứng lên, bỗng nhiên ngã nhào, “Ai ui” tiếng, ngã ngồi mặt đất.

      “Thế nào ? Tỷ tỷ !” Đại Dũng chạy tới, ngồi xổm trước mặt mĩ nhân, khuôn mặt vuông vắn nhắn toát ra vẻ lo lắng.

      “Tỷ tỷ chẹo chân !” Mĩ nhân nhàng , từ quần đưa ra chân dài, giơ trước mặt Đại Dũng.

      “Ta cho ngươi xoa xoa !” Đại Dũng ngồi dưới đất, đem mĩ nhân chân ngọc ôm vào trong ngực, cũng cảm thấy có chỗ nào ổn, hai tay dùng lực, đem cổ chân mĩ nhân xoa nắn, xoa lát, ngửa lên khuôn mặt nhắn ngây ngô hỏi : “Khá hơn chút nào ?”

      Mĩ nhân nheo mắt lại, thoải mái thở dài, gắt giọng : “Tốt hơn nhiều ! Đại Dũng, đây là người nào dạy ngươi ?”

      “Mẹ ta ! Ta chân đau, mẹ chính là như vậy xoa cho ta !”

      Kết quả, mĩ nhân chân ngọc, như vậy xoa lần. Vừa ngẩng đầu mới phát , trời tối rồi ! vội đứng lên, “Ta muốn về nhà !”

      Mĩ nhân phong tình vô hạn nhìn Đại Dũng cái, “Lưu lại, bồi tỷ tỷ tốt sao ?”

      được ! Mẹ nôn nóng !” xong để ý mĩ nhân, xoay người hướng đường cũ chạy .

      Mĩ nhân lười biếng duỗi lưng, nhìn bóng lưng rời , chớp mắt cười : “ đúng là cái tiểu ngu ngốc, nửa điểm phong tình cũng hiểu ! Bất quá, cũng cứu chính ngươi mạng đấy ! Tiểu tử, hữu duyên gặp lại sau !” Từ từ xoay người, bỗng dưng phía sau nàng xuất cái đuôi hồ ly, màu sắc như lửa đỏ ! Cái đuôi dài nhàng đảo qua, trong nháy mắt, nàng biến mất

      Chương 6

      Bên hồ tất thảy khôi phục lại bình lặng, chỉ có cái kia nho mộc tiễn rớt lại, chứng minh nơi này có bé trai ngây ngô từng xuất .... ...

      Về phần đêm đó như thế nào về đến nhà, Đại Dũng nhớ nổi ! Tỉnh lại chính là sáng sớm hôm sau ! Mẹ ngủ ở đống cỏ khô trong sân ! đem chuyện hôm qua kể đầu đuôi cho mẫu thân, mẫu thân chỉ hươu vượn ! Này giữa sườn núi chỉ có cả nhà thợ săn bọn họ, Đại Dũng vẫn cãi cọ mình thấy ! Hơn nữa kia vẫn còn ở trong hồ tắm ! Sau phụ thân núi săn trở về, cảnh cáo được láo, mới thể ủy khuất ngậm miệng.

      Chính lại len lén chạy lần, chỉ là cái gì cũng có phát , đừng là hồng y nữ tử, căn bản ngay cả cái hồ bóng dáng cũng có ! Chẳng qua là kia chói mắt hồng ý, kia hương hương hôn, mềm nhũn thân thể........Chẳng lẽ, phân biệt được mộng với thực ?!

      Mười năm sau

      “Trần Đại Dũng trở lại, ngươi muốn sống nữa !” lão binh ước chừng ba mươi tuổi níu lại Trần Đại Dũng muốn chạy vào trong rừng.

      “Nhưng là tướng quân phải .... ...”

      “Tướng quân chẳng qua là chỉ để cho hai ta do thám hướng của quân phản loạn, chứ phải để chúng ta tới sào huyệt quân phản loạn ! Này lâm tử vừa nhìn là thấy cổ quái, chúng ta ở chỗ này chờ quân đến hãy !”

      “Nga !” Trần Đại Dũng gật đầu cái, có chút tình nguyện trở lại bên cạnh lão binh. vừa mới đầu quân lâu, liền bị tướng quân ủy thác trách nhiệm nặng nề – tìm kiếm hướng của quân phản loạn. Hơn nữa còn trẻ dễ nổi cáu, tự nhiên muốn sớm lập nghiệp, vì vậy với đồng đội quyết định luôn là có ý xem thường. Nhưng tính tình từ trước đến nay thà chất phác, cho dù trong lòng nhận định đối phương là sợ chết tiểu quỉ nhát gan cũng là buồn buồn giấu ở trong lòng.

      “Tiểu tử, ngươi ở trong lòng mắng ta tiểu quỉ nhát gan đúng ?” Lão binh trong miệng ngậm cọn rơm cười , “Ngươi tuổi hiểu, khi ta bằng ngươi cũng như vậy, mọi chuyện cứ xông về phía trước....... ra , người còn sống mới là trọng yếu nhất !”

      Đừng xem Trần Đại Dũng vóc người cao to, ra mười tám mười chín tuổi, mày rậm mắt to, toàn thân cao thấp lộ ra cỗ nông dân chất phác ngu đần ! Trong lòng nghĩ chuyện gì, mặt tự nhiên cũng lộ ra, người khác tất nhận ra ! Lúc này bị trúng tim đen, túng quẫn thẹn thùng như nữ nhân, ngập ngừng : “Ta, ta …......”

      “Ha ha ! Ngượng ngùng ! Cha ngươi nếu đem ngươi giao cho ta, ta tự nhiên muốn bảo hộ ngươi chu toàn a........Năm đó nếu phải là xả thân cứu giúp.... ....Ai ! Cha ngươi là người tốt a ! Cũng bởi vì tốt quá, mới có thể bị hãm hại ! Nếu cũng bị đuổi khỏi trại lính !”

      Chương 7

      “Cha cùng mẹ rất tốt, chỉ cần ta ra nhập quân đội, đền đáp triều đình...”

      “Ha ha ! là tiểu tử khờ ! Khờ như cha ngươi năm đó.......Di ! Có động tĩnh ! tới xem chút !”

      “Giết a.... .....”

      “A.... ....cứu mạng.... ....”

      “Trúng mai phục.... .....Mau rút lui.... .....”

      “Giết.... ....” Trần Đại Dũng lớn tiếng gào thét, đại đao trong tay vung mạnh, trái cái, phải cái, sớm giết người con ngươi chuyển đỏ ! Bên tai tiếng thét thảm thiết ngừng, theo tiểu đội nhân mã vào tìm kiếm, ngờ trong rừng là có mai phục, chừng trăm người bị bao vây.

      vừa bắt đầu còn có chút khiếp đảm, dù sao mới vừa đầu quân chưa được tháng ! Còn chưa có ở chiến trường chân đao chân thương đánh thắng, binh lính bên cạnh mới vừa rồi cùng giỡn bị quân phản loạn đao tước mất đầu, mà cũng chính suýt nữa đâm phải người ta, rốt cục phát tiết, đem toàn bộ chiêu thức lúc cùng cha săn thú dùng tới, rống to cùng quân phản loạn đánh nhau, đánh thẳng về phía trước xung phong liều chết !

      Khi người cuối cùng của quân phản loạn bị đại đao của chém nghẽ, ngẩng đầu nhìn quanh, lại phát lạc mọi người, trong rừng u tĩnh chỉ còn lại mình thở hổn hển ! Toàn thân đầy máu, có của người khác, cũng có của mình !

      Cũng kịp kiểm tra thương thế của mình, tay cầm đao trở về. đường , chỉ thấy ngổn ngang thi thể hai quân chết trận, hơi thở của người sống, đại bộ phận đều là quân của mình, mùi máu nồng đậm làm người ta buồn nôn tràn ngập ở bốn phía !

      Trần Đại Dũng càng nhìn càng nóng ruột, cảm giác tim nhảy ra khỏi lồng ngực ! Lao , rốt cuộc nghe được tiếng người chuyện trong rừng.... ....

      “Mấy vị cũng là đại hùng, ta cũng biết cùng với ai tốt đây ?” Tiếp theo là tiếng chuông bạc tựa như tiếng cười.

      Trần Đại Dũng ngẩn ra, trong rừng như thế nào có nữ nhân xuất ? Vội vàng nín thở, nhàng qua cành lá, hướng nơi có tiếng đến.

      A ! Là quân phản loạn ! Đồng tử co lại, trợn mắt trừng trừng !

      “Mĩ nhân ! Đương nhiên là ta tốt ! Ta giết địch nhân nhiều nhất !” tên phản loạn cười hì hì .

      “Mĩ nhân ! Ta rất thương hương tiếc ngọc a !” Tên còn lại .

      Núp ở phía xa Trần Đại Dũng tự nhiên chú ý tới mĩ nhân trong miệng quân phản loạn. thân đỏ xâm xiêm y, nhàn nhã ngồi ngọn cây cao, hai chân trắng noãn như ngọc đung đưa, kéo quần lụa đỏ mỏng, làm cho người vô vạn thèm muốn.


      Chương 8

      Nàng thế nhưng hài, phải biết rằng, bị người khác thấy được chỗ như vậy, trừ phi phải gả cho người nọ ! Trần Đại Dũng sợ run hồi lâu, cảm thấy với này có cảm giác như từng quen biết, lại bởi vì khoảng cách hơi xa, thấy mặt nàng.

      ngồi cây chuyện, giọng hờn dỗi : “Ta cũng biết theo ai !” Thanh mềm mại đáng tận tủy, nghe được khiến thân người mềm nhũn. Trần Đại Dũng núp ở phía xa cũng ngoại lệ, đao trong tay suýt nữa cầm nổi ! Trong lúc bất chợt ý thức được cái gì, mặt trong nháy mắt liền đỏ.

      “Mĩ nhân xuống.......xuống a ! Ca ca đỡ được ngươi ! Xuống a.... .....”

      muốn.... ....Ta sợ.... .......Cứu mạng a ! Ta sợ a.... ......” Mới vừa rồi quyến rũ mị hoặc, phong tình vạnh chủng, thoáng trở thành hoa lê đẫm mưa, khiến người ta thương xót.

      Trần Đại Dũng bừng tỉnh, nam tử trong đó nhịn được bò lên cây, vươn tay chuẩn bị kéo nàng kia, lại thấy nàng kia khiếp đảm lùi về phía sau tránh né, mắt thấy sắp ngã xuống cây.

      Trần Đại Dũng nhìn được, lao ra hét lớn tiếng : “Vô sỉ ! Dừng tay !” vốn cao lớn tráng kiện, cộng thêm cả người là máu, hai mắt trừng lên đỏ lừ, cứ như vậy gào thét, cầm theo đại đao nhuốm máu giương nanh múa vuốt về phía bọn chúng, là giống như ác quỉ địa ngục.

      Mọi người trong nháy mắt bị dọa sợ đến ngây người, đợi đến khi bừng tỉnh, ở trước mắt, lúc này mới nhớ tới chống cự chậm.

      ngồi cây chỉ là nhàng ồ tiếng, ngay sau đó cặp mắt mông lung quyến rũ khiêu khích nháy mấy cái, sau đó lại nháy mấy cái, rốt cục đợi đến khi cặp mắt to mị kia còn chớp, chiến tranh dưới tàng cây cũng kết thúc.

      đất nằm hai, còn dư lại ba người thấy tình thế ổn, nhanh chân chạy. Trần Đại Dũng đuổi theo hai bước, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu hướng cây : “Ngươi mau xuống rồi chạy thoát thân !”

      “Người đừng ! Ta.... ....Ta xuống được !”

      “A !” Nàng là như thế nào lên ? Trần Đại Dũng cặp mắt đầy tia máu đỏ tràn đầy nghi ngờ. Nắm tóc, ngây ngô : “Vậy làm sao bây giờ ?”

      nín cười, : “Ta nhảy xuống ! Ngươi ở phía dưới đỡ ta !”

      “Được !” Trần Đại Dũng theo bản năng giơ hai tay, trong lúc bất chợt nghĩ, “ được, nam nữ thụ thụ bất thân, ta sao có thể.... .....A !” Ngẩng đầu lên nhìn, bóng dáng hồng đỏ hướng lao thẳng tới ! Chỉ cảm thấy thân thể vừa mềm lại thơm ngã vào trong ngực, theo bản năng muốn đem nàng đẩy ra, bỗng dưng thân thể trong ngực trầm xuống, trong nháy mắt nặng như nghìn cân, cứng rắn đem áp đảo mặt đất !

      Chương 9

      đau đến rên lên tiếng, ánh mắt nhìn vừa mới ở cành cây. Kì quái, có đứng dưới tàng cây a, nàng là như thế nào ngã vào trong ngực ? Bay tới mới có thể !

      ngữ điệu có ý cười, “Ngốc tử, nghĩ gì thế !”

      “A !” Trần Đại Dũng mâu quang chuyển tới người , “Ngươi.......Cái kia........Đứng lên.... ....” người là nhuyễn ngọc ôn hương nằm úp xuống, đẩy cũng nên, đẩy cũng nên. Hai bàn tay luống cuống giơ lên, để xuống, lại giơ lên.

      “Ha ha ! Ngốc tử ! Có tiến bộ hơn trước ! Biết đỏ mặt !”

      “Ngươi.... ......” này vừa mở miệng, càng thêm quẫn bách vô cùng, mặt từ đỏ thành tím. may là, mặt của ngoài vết máu chính là bùn, người bình thường nhìn ra cái gì ! Ai, ai có thể nghĩ này phải là người bình thường đây !

      “Chớ lộn xộn !” , bực bội nằm người , “Để cho tỷ tỷ xem kĩ bộ dáng của ngươi ! Chậc chậc ! đúng là thay đổi đây ! So với khi còn bé nhìn thuận mắt hơn nhiều........Chẳng qua mỗi lần gặp ngươi a, cũng đều là thân chật vật ! phải là máu là bùn, bẩn chết.... .....Ai ui ! Tiểu oan gia ! Ngươi như thế nào đẩy ta a !”

      “Ngươi.... .....” Trần Đại Dũng tay đẩy nàng ra, tại chỗ lăn vòng, đứng lên, chỉ về phía nàng, đỏ mặt, ngón tay kích động chỉ loạn, quát lên : “Ngươi.... .....Như thế nào chạm vào ta ! Nam nữ thụ thụ bất thân.... ....Ngươi.... .....”

      nhanh chậm vỗ bụi người, từ dưới đất đứng lên, đối với phẫn nộ của làm như thấy, ha ha cười tiếng : “Ngươi cũng chạm ta ! Nhìn !” Động thân, trước ngực vừa đúng có dấu bàn tay to. Nơi đây chỉ có mình , tay của đầy bùn đất, dấu vết năm đầu ngón tay có thể thấy được.

      “Ta.... ....” Trần Đại Dũng buồn phiền câu cũng ra được. mới vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách, ai muốn đụng phải chỗ đó a !

      “Ta cái gì mà ta ! Ta nhìn cũng bị ngươi nhìn, sờ cũng bị ngươi sờ, xem ra tỷ tỷ bất đắc dĩ phải gả cho ngươi.... ....Uy ! Sao ngươi lại trừng mắt !”

      “Ta.... ......Ta cưới ngươi !” nôn nóng gào lên, “Ta.... ....” Tâm cuống lên cũng biết thế nào cho đúng, nhặt lên đao đất, coi như hồng thủy mãnh thú (nước lũ và thú dữ), xoay người liền muốn chạy.

      “Đứng lại !” chỉ ngón tay, Trần Đại Dũng thân hình liền dừng lại, cũng nhúc nhích được ! Nàng dáng vẻ uyển chuyển tới trước , hung hăng ấn vào chán , “Chạy cái gì ! Chẳng lẽ ta ăn thịt ngươi ? là ngốc tử !”
      tart_trung, Christhuyt thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10

      Trần Đại Dũng thân thể mặc dù nhúc nhích được, miệng vẫn có thể , “Ngươi, ngươi điểm huyệt !” Ấnh mắt lộ ra vẻ kinh hoảng, nhớ phụ thân qua, trong chốn giang hồ có loại võ công lợi hại, chỉ cần dùng ngón tay, thân thể liền nhúc nhích được.

      “Điểm huyệt !” vẻ mặt ngẩn ra, nàng đây là dùng phép thuật, có thể so với điểm huyệt lợi hại hơn ! Ngay sau đó cười tiếng : “Đúng, đây chính là công phu điểm huyệt, tiểu tử ngốc ! Sợ chưa !”

      Ai dè Trần Đại Dũng giận tím mặt, bộ dạng bị mắc lừa, “Ngươi ràng rất lợi hại, mới vừa rồi tại sao lại sợ những người đó ! Còn gọi cứu mạng !”

      nhíu mày, kì quái chớp mắt, nàng có hô cứu mạng sao ? “Này ! Ngốc tử ! Đó là sở thích có được hay ! Ta trêu chọc bọn họ cho vui ! Là ngươi hiểu lầm, chạy đến cứu ta, ta cũng cầu xin ngươi a !”

      “Ngươi trêu chọc bọn họ cho vui ?” Lần này mắt Trần Đại Dũng trừng lên so với mắt trâu còn to hơn, dáng vẻ thể tin được, “Ngươi.... .....Tại sao ?”

      ha ha cười tiếng, đáp : “Bởi vì ta là hồ ly tinh ! Hồ ly tinh tự nhiên muốn trêu chọc nam nhân cho vui !”

      Trần Đại Dũng trợn mắt há mồm “ ra ngươi là.... .....” Cái loại đó nữ nhân a ! trước kia lớn lên ở trong thôn mặc dù biết nhiều lắm, nhưng đầu quân hơn tháng nay, bên tai thường nghe được người chung quanh đàm luận câu lan viện nữ nhân như thế nào ! phải là hài đồng ngu ngốc ngày xưa, nếu phải đầu quân, năm đó sớm cưới vợ sinh con ! Vì vậy ít chuyện, mặc dù nghe mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn là hiểu.

      Nhìn mặt khờ ra, Thư Nhan thoáng liền đoán ra suy nghĩ trong lòng , mặt nháy mắt lộ ra vẻ buồn bã ủy khuất, “Ngươi trong lòng nhất định là xem thường ta có đúng hay ? Ngươi nhất định là hối hận vừa mới lao ra cứu ta đúng hay ?”

      có.... ..... có !” Trần Đại Dũng bị nàng nhìn với ánh mắt buồn bã, trong lòng lập tức trở nên thoải mái, gấp đến độ lắc đầu nguầy nguậy, “Ta, ta, ta.... .....Bọn họ là quân phản loạn, vô luận như thế nào ta cũng lao ra.......” này lắc đầu, bỗng dưng phát ra thân thể có thể cử động.

      như vậy, kia ta muốn gả cho ngươi, ngươi vì sao đồng ý ?”

      “... ........” muốn lấy vợ sinh con a !

      “Ta bất luận có chuyện gì, dù sao ngươi phải đối ta phụ trách ! Ta vốn là muốn làm người lương thiện, muốn chọn trong mấy vị quân gia vừa rồi vị làm phu quân, ai ngờ ngươi lại đột nhiên lao ra, phải là bị ngươi đánh chết, cũng là bị ngươi dọa chạy ! Hôm nay chỉ còn lại ngươi, mặc dù bộ dáng hơi kém, nhưng ta đây liền miễn cưỡng chấp nhận !”

      Chương 11

      “... .......” Chấp nhận ! .... ........còn muốn cùng nàng kết hôn !

      “Ngươi lời nào chính là đồng ý ! Như vậy bắt đầu từ bây giờ ngươi chính là nam nhân của ta.... ......Gọi ngươi là tướng công, hay gọi tên ngươi Đại Dũng đây ? Ân.... ...... .....Gọi ngươi Đại Dũng tốt lắm.... .........Ai nha ! Quên cho ngươi biết ta khuê danh.... .......Ta họ Thư ! Sau này ngươi gọi ta Thư Nhan là được !”

      Trần Đại Dũng cả kinh đầu đầy mồ hôi, trong mắt ràng thể – nữ nhân này là đáng sợ ! Lần nữa nghiệm chứng lời của phụ thân, quả nhiên mẫu thân là nữ nhân tốt nhất đời !

      “Ngươi.... .....Làm sao biết ta tên là Đại Dũng ?”

      Thư Nhan lập tức lộ ra vẻ mặt buồn bã, “Ai ! Ngươi đúng là đem ta quên sạch a ! Nhớ ngày đó ngươi còn rình coi ta tắm !”

      “A ? Có sao.... .......” thế nào nhớ a ! làm ra loại chuyện hạ lưu như thế ! “Ngươi nhớ.... ....sai rồi a !” gấp đến độ lau mồ hôi ! Ô, ô ! Khi dễ người hiền lành.

      “Đương nhiên là ngươi ! Ân.... ......Ta nghĩ, cũng mười năm trước a ! Ngươi còn cầm tiểu mộc tiễn bắn tới chỗ ta !” Dĩ nhiên mười năm đối với nàng mà , chẳng qua là thoáng qua rồi biến mất !

      Trần Đại Dũng tính tình thà, nghe nàng vừa , dĩ nhiên là cố gắng nhớ lại, trong đầu như vậy ! Mơ mơ hồ hồ, cái đó trẻ tuổi nữ nhân từng gặp qua ! Dáng vẻ nàng nhớ được, trong đầu óc ấn tượng nàng rất trẻ, luôn là cười đến chói mắt theo sát chuyện.

      nhìn kĩ Thư Nhan, “Ngươi gạt người ! Mười năm trước ngươi còn là hài tử !” Có thể là nàng sao ?

      “Ai nha ! Mười năm là cái gì ! Ta đây dáng vẻ trăm năm cũng thay đổi.... .....Bất quá ngươi cũng đúng, luôn luôn dáng vẻ cũng tiện ! Ngày nào đó có thời gian ta thay đổi lại gương mặt.... ....Uy, ngươi vậy là cái gì vẻ mặt ! Ta phải ta là hồ ly tinh sao ? Dĩ nhiên vĩnh viễn giữ vững trẻ tuổi dáng vẻ a.... ....Uy, ngươi đâu vậy a ?”

      “Dĩ nhiên là rút quân về doanh trại !” lại nàng, cũng có thể chứ !

      “Nga !” Thư Nhan xinh đẹp cười tiếng, “Nếu gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó ! Ngươi nếu là tướng công của ta, nơi nào, Thư Nhan dĩ nhiên là nên theo ngươi ?” xong câu còn thầm kín liếc mắt đưa tình với Trần Đại Dũng !

      Trần Đại Dũng theo bản năng rùng mình, “Cái đó ta.... .... có thú ngươi !”

      “Thế nào, ngươi hối hận ? Ô ô, làm ! Mới vừa rồi còn đồng ý ! Trong nháy mắt ngươi lại cần ta ! Nam nhân bạc tình ! Ô ô.... ....” khóc liền khóc, so với bầu trời tháng ba thay đổi còn nhanh hơn.

      Chương 12

      “... .........” trợn mắt há mồm, dở khóc dở cười ! lúc nào đáp ứng cưới nàng a ! “Cái đó.... .... thể trước trận liền lấy vợ ! bị chém đầu !”

      “Thư Nhan bất kể có danh phận gì, chỉ cần ở bên cạnh ngươi là được !”

      cứng lưỡi há hốc mồm, “Kia........cũng được, trong quân doanh thể cho nữ nhân vào !”

      “Kia Thư Nhan ở nhà lá bên ngoài trại lính, phụng bồi tướng công, tướng công ở trong quanh doanh bao lâu, Thư Nhan ở chỗ đó bồi bấy lâu !”

      “Ngươi, ngươi.... ...” Trần Đại Dũng gấp đến độ dậm chân, “Ta mới cần cưới loại nữ nhân như ngươi !”

      “Ô ô, ngươi quả nhiên vẫn còn muốn vứt bỏ ta !” Thư Nhan lúc này liền lắc lắc vạt áo khóc rống lên, “Thân thể trong sạch đáng thương của ta mười năm trước liền bị ngươi xem, hôm nay lại bị ngươi xem thường ! Ô ô, ta muốn sống.... .....”

      “A.... .....” Mười năm trước, cái gì cũng hiểu a ! Hơn nữa, mười năm trước chưa chắc là nàng a, độ tuổi đúng !

      “Cái gì độ tuổi đúng !”

      “A a.... ...” Nàng làm sao biết suy nghĩ của ?

      “Đó là ta được chăm sóc tốt ! Ta tu luyện loại võ công, có thể mãi mãi thanh xuân.... .....Nga ! Ta hiểu, ngươi là cảm thấy ta lớn hơn ngươi, ngươi cần ta có đúng ?”

      Trần Đại Dũng hai mắt to chăm chú nhìn chằm chằm nàng, mới vừa rồi còn mình là hồ ly tinh ! Như vậy lúc sau lại được chăm sóc tốt, còn luyện võ công ! Bản tính nông dân thà chất phác lại phát huy, nắm tay, có lên tiếng, xoay người liền .

      “Đại Dũng.... .....”

      cho ngươi theo ta nữa ! Ngươi là nữ nhân, ta cũng so đo với ngươi ! Nếu .... ......”

      “Nha, ngươi còn biết ta là nữ nhân a ! Cư nhiên để ta mình ở chỗ hoang vu này ! Ta nhu nhược chỉ có thể đói mà chết ở chỗ này ! Chết, thi thể còn bị sói tha.... .....Xương cốt còn a !”

      Trần Đại Dũng bây giờ nhịn được, trán nổi gân xanh, “Ngươi ràng có võ công điểm huyệt lợi hại như vậy ! Còn, còn.... ...”

      “Còn cái gì ?” Thư Nhan hai tay chống nạnh, trợn mắt , “Tóm lại, trong sạch mười năm trước của ta liền bị ngươi hủy hoại, hôm nay, ngươi có gia đình cũng phải cưới, lập gia đình cũng phải cưới ! Nếu , ta tại khóc cho ngươi xem.... ....Ô ô, nam nhân có lương tâm ! Ô ô, ta muốn sống ! Ô ô.... .....”

      Trần Đại Dũng giận đến mức thở hổn hển liên tục, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đột nhiên hét lớn tiếng, “Đừng khóc ! Ta đáp ứng cưới ngươi !”

      Chương 13

      “A.... ......” Thư Nhan nháy mắt hạ ánh mắt, tiếp lại nháy mắt hạ ánh mắt, liền gật đầu đồng ý dễ dàng như vậy ? Nàng còn chưa có chơi đủ đây, là !

      Thư Nhan rung rung lông mi dính nước mắt trong suốt, chớp mắt ra được mị mê hoặc người, dù gì Trần Đại Dũng cũng là đầu gỗ, nửa điểm phong tình cũng hiểu, nhiều lắm là chuyện khẩu khí nhàng chút, “Ngươi nếu là người của Trần gia, sau này phải nghe ta , cho phép khóc liền khóc.......”

      “Kia ta.... .......”

      “Câm miệng !” Trần Đại Dũng rất có khí thế quát chói tai tiếng, “Thời điểm nam nhân , nữ nhân thể xen vào !” Kia nữ nhân có thể so đo, nhưng nếu là nữ nhân của , sau này tự nhiên phải nghe lời , thể giống như bây giờ quấy nhiễu làm phiền, hươu vượn.

      “Nga !” Thư Nhan giọng đáp tiếng, cúi đầu, có chút dáng vẻ khiếp đảm, chẳng qua là cặp mắt ta mị, cũng dừng nháy liên tục.

      Đối với thái độ thuận theo của Thư Nhan, Trần Đại Dũng rất hài lòng, tiếp : “Ngươi bây giờ thể cùng ta rút quân về doanh, ta cho ngươi chút lộ phí, ngươi đến quê quán của ta trước, giúp ta chiếu cố cha mẹ ! Hết sức hiếu đạo, bọn họ cũng lớn tuổi !”

      “Nhưng là, nếu như cha mẹ nhận ta làm con dâu, làm sao bây giờ đây ?” Thư Nhan lần nữa chen miệng.

      Chẳng qua lần này Trần Đại Dũng có cảm giác được, ngược lại nghiêm túc suy tư vấn đề Thư Nhan , có chút khó xử gãi gãi đầu, muốn viết phong thư cho người nhà, nhưng lại biết nhiều chữ ! Bứt rứt chán đầy mồ hôi, cuối cùng, “Có, ta cho ngươi tín vật, cha mẹ dĩ nhiên là biết ngươi.”

      “Nga, hảo, ta liền làm theo lời tướng công.”


      ###

      “Tướng công, con đường này chúng ta mới vừa qua ! Ngươi là phải lạc đường chứ ? Ta chân mỏi nhừ rồi !”

      !” Trần Đại Dũng rất kiên định , “Ta từ lớn lên ở trong núi, cùng phụ thân săn thú, chưa bao giờ ở trong rừng lạc đường.”

      “Nga !” Thư Nhan lộ ra mâu quang sùng bái.

      Trần Đại Dũng theo bản năng ưỡn ngực, liếc về phía Thư Nhan bên người bộ khập khễnh, đột nhiên : “Tới, ta cõng ngươi !” xong ngồi xổm xuống, Thư Nhan đứng ở phía sau khóe miệng giảo hoạt cười, nằm úp lên.

      Thư Nhan mặc dù chân thư thái, lỗ tai lại bị hành hạ.

      Trần Đại Dũng miệng vẫn ngừng đối với Thư Nhan dặn dò : “... .......Ngươi tốt nhất nên hiếu thuận với cha mẹ ! Mẹ ta tính tình ôn nhu, nhất định làm khó ngươi, phụ thân thoạt nhìn bề ngoài có chút nghiêm khắc, nhưng tâm địa rất tốt.... ....Miệng của ngươi có thể , ta biết, nhưng thấy cha mẹ, thể giống như hôm nay hồ nhiễu lằng nhằng, bàn lộng thị phi.... ...”

      Chương 14

      Miệng nàng có thể , tại người ngừng là ngươi a ! Nằm ở lưng, nàng che miệng đánh ngáp.

      “... ......Nếu là bị ta biết, nhẩt định đối với ngươi khách khí ! Còn ngươi hành động phải sửa đổi chút ! Quá mức phóng đãng.... .......Cái đó.... ..... chân nhất định phải mang giày, sau này trừ ta ra, thể để cho nam nhân thứ hai thấy chân ngươi.......Ta nếu đồng ý cưới ngươi, tự nhiên để bụng truyện lúc trước của ngươi, bất quá........Ngươi được cho cha mẹ biết ! Nếu , bị người ta chê cười.... ....Đánh xong trận này, ta trở về gặp ngươi, đến lúc đó, ngươi nếu biểu tốt, cha mẹ cũng hài lòng, ta liền cưới hỏi đàng hoàng, có chút ủy khuất ngươi ! Bất quá, ngươi nếu khiến cha mẹ ta tức giận, làm tốt, cũng đừng trách ta ngoan tâm đuổi ra khỏi cửa........Ta những điều này, ngươi có nghe hay ?”

      “Nghe được ! Ta nhất định hiếu thuận cha mẹ chồng, lo liệu việc nhà, chờ tướng công trở về.... ....Con đường này mới vừa rồi chúng ta qua ! Ngươi nhìn, cái khăn lụa đỏ chính là của ta trước đây lâu rơi !”

      “Ngươi thế nào sớm !” Trần Đại Dũng đưa tay đem nó nhặt lên, đưa cho Thư Nhan lưng, nửa canh giờ đều lần lượt nhìn thấy khăn lụa đỏ ! “Kì quái, chẳng lẽ ta đúng là lạc đường !” Thấp giọng thầm, “Những thi thể kia thế nào đều thấy ! Lúc ta mới tới còn nhìn thấy ! Chẳng qua chỉ là chốc lát.... ...... thể nào a !” đứng tại chỗ, bốn phía nhìn chút, rất yên tĩnh, ngay cả thanh côn trùng kêu chim hót cũng có, “Này trong rừng u tĩnh đúng là có chút cổ quái a !”

      Sau lưng Thư Nhan chịu nổi hạ mi, này ngốc tử, bây giờ mới phát ra trong rừng cổ quái a ! là trì độn !

      “A.... ....... quái.... ..........Cứu mạng.... ........”

      Bỗng dưng, cách đó xa truyền tiếng kêu cứu, Trần Đại Dũng trừng mắt, để Thư Nhan xuống, “Ngươi ở đây chờ ta, ta lại xem chút !” xong, cũng đợi Thư Nhan đáp ứng, vung người, nhảy vào trong rừng, chớ đừng thấy to cao, ngồi dậy đứng lên cũng rất linh hoạt.

      Quân phản loạn ! Kia phải là mấy người vừa mới bị đuổi chạy sao ? Lúc chạy tới, vừa thấy người cuối cùng bị bóng dáng màu đen đánh ngã, ngay sau đó, “A.... ...... ...” sợ hãi kêu lên tiếng, khó có thể tin chuyện phát sinh trước mắt, ánh mắt hoảng sợ trợn to ! trơ mắt nhìn thi thể những người kia bị hút khô, sau đó xác biến thành tro, bị gió thổi, liền như vậy lặng yên tiếng động biến mất ! Chẳng lẽ những thi thể mất tích cũng là như vậy bị.... ......Trong đầu nháy mắt lóe ra hai chữ.... ..... quái.

      vừa ra tiếng, tự nhiên cũng bị phát ! Chỉ thấy bóng đen kia chút hoang mang ngẩng đầu lên nhìn Đại Dũng kinh hoàng luống cuống cái, miễn cưỡng cười tiếng, “Lại tới người a !”
      tart_trung, Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :