1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhặt được một cô vợ nhỏ-Thiên Bồng (1.2/10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nhặt được vợ
      Tác giả : Thiên Bồng
      Thể loại: HĐ, phản xuyên, nhàng, nghề giả trí
      Độ dài: 10 chương ( 1 chương siêu dài : hơn 20 trang w 1 chương ngang với truyện 50 c ý chứ hic hic)
      Editter: Diệp Lạc Hoa
      Beta: Diệp Lạc Hoa
      Nguồn cv: SS Ngọc Quỳnh
      Làm bộ 10 chương giả trí phát.....

      Giới thiệu:

      Ai nha! là phiền chết người!

      Người ta chỉ mới đến tuổi cập kê, phụ thân và nương vội gả ra ngoài,

      Ai! Chẳng lẽ cuộc đời của nàng cứ như vậy là chơi xong sao?

      cam lòng! cam lòng a! Cho dù thể suoort ngày bay nhảy như nhị tỷ, dù sao cũng ──

      A a a! Nàng chỉ muốn lập gia đình quá sớm mà thôi,

      Có lẽ chưa từng nghĩ đến "Xuyên qua thời " chuyện này là dọa chết người nha!

      Nhưng lúc này rồi, nhất thời thể bắt bẻ, nàng lại có thể ──

      Rơi đến"Tương lai"? Ha ha! tốt ! Tốt siêu phàm!

      Ở chỗ này mặc dù cuộc sống của nàng như ngu ngốc,

      Nhưng, có thể học, có thể làm minh tinh, nhất định là đặc sắc hơn!

      Chỉ là ── nàng còn phải học quyến rũ nam nhân?

      là chết người mà, nàng quyến rũ , thế nhưng lại. . . . . .

      chút cử động? Ảo não …!
      ( lúc này vẫn ở cổ đại nên vẫn để nam nhân và , nàng nhé)

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1
      1.1

      Đại Lý, vương phủ Tĩnh Tây.

      lầu ba cung Quan Đào ba mỹ nhân của Đương phủ thưởng trả, bàn là ít hoa quả được bày sẵn và chồng hình lờn.

      Chớ hoài nghi! Nó là hình.

      Đường phủ Nhị thiếu nãi nãi Lưu ly, ba năm trước đây xuyên qua thời đến Đại Lý, mà chồng hình lớn kia chính là đồ cưới duy nhất của nàng.

      "Đây là nhà cao tầng. . . . . . Đây là vườn thú, cái này gọi chim cánh cụt. . . . . . Còn có còn nữa, đây là chị của ta Lưu Phong. . . . . ." Ba năm qua Lưu Ly lần thứ N nhìn ngắm và chỉ dẫn hình, đây là thứ duy nhất ở đây để nàng nhớ đến cố hương của mình.

      Nàng xong hào hứng bừng bừng, nhưng hai người kia lại có tâm riêng nên chỉ ngồi yên ở bên cạnh. người là đại thiếu nãi nãi Đường phủ Tạ Uẩn , người còn lại là đại tiểu thư Đường phủ .

      "A Nông, sao mặt mũi cứ như ăn phải mướp đắng vậy? Nếu trời sập xuống cũng có cha và hai ca ca muội chống cho rồi."

      "Nhị tẩu. . . . . ." Đương Nông cầm số hình bàn lên nhìn kỹ, trong tấm ảnh là hai nữ sinh vui vẻ học. Sau khi gọi tiếng"Nhị tẩu", nang muốn lại thôi .

      "Chuyện gì lại làm cho muội phiền lòng như vậy, tẩu xem?" Hai mắt Lưu Ly thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, lòng hiếu kỳ bị gợi lên.

      Tĩnh tây vương phủ, thanh thế vinh sủng cực thịnh thời, trong thiên hạ chuyện Đường gia giải quyết được cũng chỉ đếm đầu ngón tay, chứ đừng đại tiểu thư Đường gia từ là được mọi người nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, chiều chuộc mà lớn lên, có thể có chuyện gì đến phiên nàng "Lo phiền" hay sao?

      "Sáng nay, mẫu thân cho muội biết phủ Đoàn tướng quân sai người tới cầu hôn, hình như mẫu thân rất hài lòng.

      "Đoàn tướng quân? Là Trấn Nam Vương- Đoàn tướng quân sao?" Liếc mắt nhìn Đường Nông, nhận được gật đầu xác định."Đoàn tướng quân là người tốt chọn. Ý của muội thế nào?

      Đương Nông lại xem ít xấp hình chút, trầm mặc chốc lát mới ngẩng đầu lên.

      "Muội muốn lập gia đình sớm như vậy.”

      "A nông, năm nay muội mười sáu tuổi nên lập gia đình." Lưu ly đúng trọng tâm .

      "Nhưng . . . . . ."

      "Ai, mười sáu tuổi là còn , nghĩ lại lúc ta mười sáu tuổi, lúc đó ta làm gì nhỉ? Là học sinh cấp ba, mỗi ngày chỉ học, tan lớp, dạo phố, xem chiếu bóng. Lập gia đình? Đối với ta khi đó mà , vốn là thứ xa vời thể chạm đến. Ai! là ta rất muốn được nhìn thấy khí ô nhiễm, giao thông hỗn loạn, trị an đâu với đâu của cố hương. Nếu phải lão sư phụ hồ ly kia đường thời cực kỳ nguy hiểm, sau đó, phu quân ta cũng chính là nhị ca của muội chết cũng chịu để ta thử, nếu , ta muốn tối nay thử trở về đấy." Nghĩ lại năm đó, bị tai nạn chết khi xuống đường, hôm nay, ở núi Minh Thủy Tú này, khí trong lành, có tạp cũng có cảnh tắc đường, nàng lại nhớ lại đủ các kí ức thời kia.

      "Sư phụ Hồ muốn vào tối nay?" Đương Nông hỏi.

      Nửa năm trước Lưu ly hạ sinh đứa con trai, lập tức muốn xin Hồ sư phụ báo tin cho chị mình, chị lần đầu tiên được nên chức bác! Ai ngờ lại tìm được tung tích của con hồ ly ngàn năm này, tìm nửa năm, cho mãi đến 3 ngày trước mới tìm được.

      may là rất sảng khoái đồng ý làm.

      "Đúng vậy! biết được có thể xin mang ít đồ trở lại hay , ta rất muốn ăn gà chiên, cola, kem, được rồi. Ai! MacDonald, Khẳng Đức Cơ, Đỗ lão gia, hay ít nhất cũng đưa ta thăm Đại vị vương, biết họ còn bán hàng ?"

      Ban ngày sau khi nghe Nhị tẩu mê hoặc nhớ lại, càng khiến cho Đương Nông thêm phiền lòng, ngủ được.

      Tại sao nàng cũng mười sáu tuổi lại phải gả cho người ta? Tại sao nữ nhân được ra bằng cửa chính, cửa sau cũng được mở, bắt buộc phải ở trong nhà, cho đến khi già chết ? Chẳng lẽ có cuộc sống tốt hơn sao? Chẳng hạn như cuộc sống của Nhị tẩu vậy, học, đương. . . . . . Từ sau khi từ Quan Đào trở về, Đương Nông vẫn ngồi ở trước cửa sổ ngẩn người. qua nửa đêm từ lâu, mà người nàng vẫn mặc bộ trang phục ban ngày.

      Đột nhiên, trong núi giả sau vười bên ngoài khuê phòng nàng có vòng sáng ra, ánh sáng trắng dịu dịu , hề chói mắt. Nàng chậm rãi đến gần, muốn xem đó là gì; mặc dù trong lòng thấp thỏm, nhưng cũng ngừng được thúc giục của lòng hiếu kỳ. . . . . . Xa xa, nàng nhìn thấy có bóng người trong khe hở, là sư phụ Hồ.

      Vòng sáng ở trong tay sư phụ Hồ, dần dần thu lại . . . . ."Hồ. . . . . ." Đường Nông theo bản năng muốn gọi phụ Hồ, nhưng lại thấy Hồ đẩy vòng sáng về chỗ này, trong bụng quýnh lên, chạy ra tránh khỏi vòng sáng.

      Nhưng chân nàng lại bị vướng vào vạt áo, cả người ngã vào vòng sáng ***

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      1.2

      "Á,á…..!"

      Đương Nông giữ lễ kêu thảm tiếng.

      Sauk hi lọt vào vòng sáng tất cả cảnh vật xunh quanh đều tối đen, cộng thêm cảm giác hư vô làm nàng phải nhắm chặt đôi mắt dám nhìn, cho đến khi có cảm giác đau do bị ngã, nàng mới chậm rãi mở hai mắt ra.

      Trời ạ. . . . . . Là toàn thành lớn!

      Trong hoàng hôn, áng sáng mặt trời nét, tòa thành đóng chặt cửa, và ai đường.

      Chuyện này. . . . . . chuyện này là sao?

      Nàng chậm rãi đứng dậy, quan sát xung quanh mình lần nữa .

      Những căn phòng trước mắt so với nhà cửa nơi nàng ở cũng tương tự. . . . . . Chắc nơi này cách Đại Lý cũng xa? Chắc hẳn là nàng cũng bị rơi vào võng xuyên của sư phụ Hồ, may là mạng vẫn còn. Có lẽ, nàng chỉ cần tìm được người nào đó, là nàng có thể về nhà.

      Đương Nông tự an ủi mình như vậy, nhưng đến khi nàng cúi đầu xuống dưới chân lại làm viền mắt nàng đỏ hồng, mất chiếc giày. có giày, đừng tìm người trong thành trấn, ngay cả qua thành này cũng thể, còn chưa kể đến việc là nàng phân biệt được các phía. . . . . Vào lúc nàng mờ mịt hết nhìn đông lại nhìn tây, khổ sở nghĩ ra cách gì bên góc đường lớn lại xuất bóng người── nam nhân mặc y phục rất quái dị!

      Đường phố nơi này làm theo đường của thời xưa, Nghiêm Chí Hạo hiếm khi có thời gian rảnh dỗi. Mặc dù nơi này quá cổ kính , nhưng bóng người yên tĩnh thực khó có được.

      đến đây là để giám sát tiến độ.Đây là địa điểm chụp quảnh cáo cho sản phẩm mới của công ty, Tiểu Phong chỉ là quản lý, lại có thể cưỡng ép đến đây giám sát, ai chẳng biết là nàng mượn cơ hội này để lêu lổng? Ép tổng giám đôc thu xếp lại lịch họp để đến đây. Mặc dù chuyện này chẳng có thiên lý gì, nhưng ai bảo ấy là bạn tốt của , lại học cùng trường, lại là em tốt của đây.

      Ánh mặt trời vàng óng chiếu vào ngã tư đường phố, làm cho người ta khó có thể phân biệt đâu là thực đâu là ảo giác. Hơn nữa bóng hình xinh đẹp đứng dưới ánh nắng đó, càng làm cho người ta kinh diễm.(Kinh ngạc và thưởng thức)

      Địa điểm được chụp trong quảnh cáo là trung tâm của thành phố văn hóa, hơn nữa, thời gian khai mạc cũng qua nữa thời gian rồi, vì sao vẫn còn ở nơi này?

      Nếu phải biết hình quảng cáo lần này lấy phong cách cổ trang làm điểm nhấn, nếu phải ánh mắt kia sáng lên tràn đầy linh khí, nếu phải mặt ửng đỏ. . . . . . cho rằng mình gặp được "Niếp Tiểu Thiến" rồi !

      "Có cần giúp gì ?" Nhìn hốc mắt ửng hồng trào chực nước mắt, dáng vẻ bất lực này dù bất kì ai nhìn thấy cũng đành lòng bỏ .

      "Ta. . . . . . tìm được đường." Nam tử xa lạ đến gần làm cho ửng hồng mặt nàng chảy dài xuống cổ.

      Đầu năm nay người có da mặt mỏng như hình như nhiều lắm. Nhìn dáng vẻ xấu hổ của , khóe miệng khỏi nhàng nhếch lên, cười rất thú vị.

      " theo tôi."

      Khi quay lưng lại Đương Nông mới bước theo sát, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Nàng hề muốn nơi nào, công tử này làm sao có thể biết nàng định đâu? Nhưng từ dáng vẻ tự tin của làm cho nàng hề hoài nghi, thậm chí nàng còn cảm thấy gặp được cứu tinh của mình.

      Trong lòng nàng suy nghĩ lung tung , dưới chân bước chân cũng khó nghe theo, chỉ chốc lát cách khoảng khá xa.

      "Sao thế?" nghe thấy tiếng bước chân của , quay đầu lại nhìn. Nhìn chậm, bước chân cũng khó khắn mà bước, hỏi.

      "Ách. . . . . . Ta làm rơi chiếc giày, bộ chân đau. . . . . ." Lòng bàn chân đau nhói làm cho nàng muốn bật khóc.

      "Để tôi xem chút." có chút thể tin giương cao lông mày. Mới chưa tới 50 m, đừng chỉ là thiếu chiếc giày, ngay cả hai chân trần cũng vẫn được chứ?

      Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu để cho nhìn thấy chân của nàng sau này làm sao nàng có thể lấy chồng? Nhưng . . . . . . Đương Nông lại có chút do dự, khẽ kéo nàn váy lên để lộ ra đôi chân .

      Vừa thấy, bàn chân của ửng đỏ lên, còn có vài vết máu . . . . . làm cho khỏi nhíu mày, hai cánh tay duỗi ra ôm lên.

      Chẳng biết công ty quảng cáo tìm đâu ra người mẫu như vậy, trang phục tơ lụa, trang sức đầy đầu, rất có kinh nghiệm , nhưng mềm mại như vậy, lại có dáng vẻ quý phái. . . . . . Nhà chắc cũng đến lỗi để tuổi phải xuất đầu lộ diện kiếm tiền chứ?

      Hai gò má của Đương Nông đỏ như bị nung, ngử thấy mùi thơm nhàn nhạt của hoa cỏ người , nhịp tim càng thêm cuồng loạn.

      Từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, đừng là người ngoài, ngay cả phụ thân và các huynh cũng chưa từng ôm nàng như vậy . . . . . . Nàng dám ngẩng đầu nhìn , cả khuôn mặt nho gần như vùi cả vào trong khuỷu tay của .

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :