1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhặt được ông xã sĩ quan - Mặc Hạp Thiển trà (57 chương + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Nhặt được ông xã sĩ quan

      [​IMG]

      Tác giả: Mặc Hạp Thiển Trà.

      Thể loại: đại, HE

      Độ dài: 56 chương + chương kết + 4 phiên ngoại

      Edit: huyenbibo

      Nguồn: ***************.com

      tart_trung, Huệ Nguyễnvulinh thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Văn án:

      “Báo cáo!” Vạn Uyển từ ghế salon đứng lên, liều mạng nâng tay để hấp dẫn Diệp Dực ở phía bên kia.

      ” Diệp Dực lạnh nhạt mà lật tờ báo, chờ người kia ra lời kinh người.

      “Tiêu chuẩn của trung đoàn thiết giáp là gì?” Vạn Uyển xoa xoa tay, bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

      “Đánh nhanh thắng nhanh, dựa vào bản thân chiến đấu, nhanh chóng đạt được mục đích” Giọng của Diệp Dực lạnh lùng mà dịu dàng.

      Vạn Uyển đắc ý hơn, “Đúng nha! Cho nên em thân là quân y, càng muốn được quét sạch, chạy càng nhanh càng tốt!”

      “Ồ?” Diệp Dực nhíu mày, thả đồ trong tay xuống đưa người ép sát Vạn Uyển, “Vậy em trốn thử cho xem?”

      Vạn Uyển đau khổ nghiêng đầu, “Em trốn thoát , đoàn trưởng đại nhân!”

      Diệp Dực cười, nghiêng người xuống hôn say mê.
      tart_trung thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 1:

      Lưu lượng người trong sân bay vẫn đông quá mức, vẻ mặt vội vàng tìm cửa lên máy bay, đứng hàng dài ở cửa kiểm tra an ninh, bởi vì chuyến bay tối nay mà sẵn sàng ở sân bay kết hôn sinh con, còn có. . . . . . Giống như Vạn Uyển bây giờ, bởi vì tổ quốc thay đổi quá lớn, nhất thời thể tiếp nhận dẫn đến việc khống chế được khả năng tự định hướng của mình, cách nào tìm được chính xác đường trở về nhà.
      Kéo valy, hai mươi bốn lần dạo cửa hàng miễn thuế của sân bay, sau lần thứ mười hai mua kẹo cao su Vạn Uyển quyết định mình đứng trước cửa thuỷ tinh to, giả bộ thâm trầm, giả bộ đau lòng, đếm chiếc máy bay thứ tư ầm ầm rời
      “Uyển Uyển ~ cục cưng ~~”
      Vạn Uyển thấy lạnh mà rùng mình cái, run rẩy xoay người, nhìn ngón tay ngọc thon dài vai, chịu đựng ánh mắt mọi người mà tặng cho người tới nụ cười, “Bạn thân mến, bạn tới quá muộn!”
      “Bạn thân cái đầu! Cậu họ con rùa!” có khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, tay vỗ lên đầu Vạn Uyển!”Người khác đều nước ngoài để rèn luyện tư tưởng, mình xem cậu là bị hành hạ thành tâm trí đầy đủ! Chẳng những thay đổi, mà còn bộc phát thần kinh!”
      “Vâng vâng ~~” Vạn Uyển rất thức thời mà cúi đầu nhận tội, “Vậy Lộ Ninh tiểu thư cậu cảm thấy, tâm trí của mình được đầy đủ như trẻ em, có phải nên được cậu chăm sóc hay đây?” Vừa , Vạn Uyển che miệng nhìn về phía cái vali của mình, bày ra bộ dáng ta đây đáng thương.
      “Thôi !” Lộ Ninh lại làm bộ muốn đánh Vạn Uyển, có điều có câu ngã lần khôn hơn chút, Vạn Uyển nhanh nhẹn tránh được, đem cái vali sau lưng giao cho Lộ Ninh, hi hi ha ha xông về phía trước.
      Lộ Ninh cũng vội, bộ dạng vui vẻ khi có người gặp họa nhìn động tác xung phong của người nào đó biết sợ, ở trong lòng thầm đếm,
      . . . . . . Hai. . . . . .
      Quả nhiên, người dũng cảm tiến tới dừng lại, xoay người lúng túng mà đứng yên, “Lộ Lộ, cái đó. . . . . . , là ra bên này sao?”
      Phốc ha ha. . . . . . . . . . . . Lộ Ninh bây giờ nhịn được, mà bật cười, lên trước, hất càm nhìn tóc bạn Vạn.
      “Vâng vâng ~” Vạn Uyển lập tức nhận được tín hiệu, tháo dây buộc tóc xuống đưa cho Lộ Ninh, tóc quăn dài xõa xuống, khiên cho đôi mắt to tròn của càng thêm linh động, khuôn mặt cũng càng thêm xinh xắn động lòng người, “Ai. . . . . . Cậu có Hỏa Nhãn Kim Tinh a, làm sao lại biết đây là để tặng cho cậu!”(hoảnhãn kim tinh là phép chiếu của Tôn Ngộ sau khi bị Thái Thượng Lão Quân nung trong lò bát quái thu được, phép thuật này giúp Ngộ có thể nhìn ra quái dù nó có nguỵ trang dưới hình thức nào)
      nhảm! Từ đến lớn, thích đồ lấp lánh, có ai hơn Lộ tiểu thư ta!” Lộ Ninh đối với vẻ mặt phục của Vạn Uyển chẳng thèm ngó tới, tiện tay cầm kẹp tóc, lật qua xem LOGO chút, hài lòng vuốt ve đầu Vạn Uyển, “Được! Thấy cậu mang theo cho mình đồ tốt, vali này mình cầm.”
      , Vạn Uyển chính là quả hồng mềm, tính tình cũng mềm mại như thế, hưởng thụ vuốt ve tràn đầy thương của Lộ Ninh, giống như mùa xuân được tán thưởng, rất hài lòng, “Lộ Lộ, mình có mua cho cậu ly cà phê, tuyệt đối là cái loại cậu thích nhất đó!”
      Lộ Ninh càng hài lòng hơn, túm lại tóc dài của Vạn Uyển, chỉ vào nơi cửa hàng miễn thuế xa xa, mỏng môi khẽ mở, “Phải là cái loại đắt tiền nhất đó nha thân ái ~~”
      Vạn Uyển tuân lệnh, chạy tới phía trước, nhắm thẳng mục tiêu vào quầy chuyên doanh [1] chói lọi của cửa hàng miễn thuế, cho đến khi. . . . . . Sau lưng truyền đến tiếng kêu của Lộ Ninh cùng đỉnh đầu bị đau nặng, quầy chuyên doanh chói lọi biến thành đám người xanh biếc trước mắt!
      [1] quầy chuyên doanh là chuyên kinh doanh loại mặt hàng.
      Cái màu xanh biếc này! Cái màu xanh biếc này! Vạn Uyển kích động! Đây là đại biểu của quốc gia, giải phóng quân! Ra khỏi nước nhiều năm cũng khó khăn lắm mới thấy màu xanh biếc nha!
      Vạn Uyển cảm giác mình bị người nào đó lôi cánh tay, mới vừa rồi bị đụng mạnh, vốn tưởng rằng chắc chắn mông chạm đất rồi, may mắn người này vẫn nắm cánh tay của mình, mình mới có thể phạm sai lầm, có thể miễn cưỡng dùng tư thế nghiêng nghiêng đối mặt với người đó.
      bộ đội” Vạn Uyển nhìn trước mặt đám mười mấy người đồng chí giải phóng quân, lẩm bẩm.
      đám người đối diện cũng nghĩ đến vừa rồi lao đến như đấu sĩ đấu vật lại thốt ra câu như thế, nhất thời mọi người cũng ngây ngẩn cả người. Vạn Uyển cũng bị ‘ bộ đội ’ của mình làm cho khiếp sợ, quả nhiên đây chính là bộc phát nội tâm nước được nuôi dưỡng từ bao năm sống ở quốc gia tư bản chủ nghĩa sao?
      “Ha ha ha hắc, mới gặp mặt gọi chúng ta ! Được, vậy em chính là em !” người ở đuôi đội tiến lên, trêu ghẹo mà vỗ vỗ bả vai Vạn Uyển.
      Vạn Uyển hoàn hồn, , vô cùng xấu hổ nhìn người xáp lại gần, khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ kèm theo hành động chào tiêu chuẩn, ” Sư đoàn thiết giáp số bốn của thành phố S kết hợp với binh đoàn 108! Đồng Niệm!”
      “Ách, xin chào!” Mặt Vạn Uyển đỏ ửng lên cố gắng bỏ qua sợ hãi và thanh thổn thức ma quái, giả bộ bình tĩnh ôm cánh tay trả lời, “Vạn Uyển, thành phố W mình tới thành phố S chơi!”
      Vừa mới dứt lời, liền thấy vui vẻ của đồng chí Đồng Niệm vội vàng thu lại, Vạn Uyển kỳ quái quét mắt nhìn mọi người, đám người cũng khỏi hớp chút khí lạnh.
      Vạn Uyển nôn nóng, chẳng lẽ đám người bọn họ là tới thi hành nhiệm vụ, vì vậy, vừa vặn, câu đùa của mình là ám hiệu dành cho phần tử nguy hiểm? Vạn Uyển bịt miệng, lập tức hoảng hồn, bị xem là nhân vật nguy hiểm phải là chuyện đáng xem đâu!
      “Buông ra” tiếng trong trẻo lạnh lùng truyền đến, Vạn Uyển bị giọng lạnh lùng mang theo chút khó chịu doạ sợ đến mức vội lùi lại hai bước, cúi đầu nhìn tay của mình, mới phát ra mình vẫn nắm chặt cánh tay khi nãy đỡ mình.
      Vạn Uyển vội vàng buông lỏng tay ra, hơi sợ nhìn người phía sau, thân quân trang thẳng thớm, làn da ngăm đen khỏe mạnh, con ngươi bén nhọn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, và bởi vì dựa sát vào nên có thể ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt.
      biết tại sao, chỉ cần nhìn qua, Vạn Uyển cảm thấy người này khí thế phi phàm, lúc ấy liền khiếp sợ, bạn học Vạn Uyển từ trước đến giờ vẫn rất dễ uốn nắn, lại lần nữa có cốt khí mà cúi đầu, mượn tóc dài ngăn trở tầm mắt của , buồn buồn xin lỗi “ xin lỗi, tôi cố ý.”
      “Ừ” lại liếc nhìn Vạn Uyển, ánh mắt có sóng, giống như mới vừa chuyện với loại đối tượng bình thường, thẳng bước về phía trước.
      Mọi người thấy , thu hồi ánh mắt của mình, lại cũng vô cùng ăn ý mà cùng nhìn trạng thái băng liệt của Vạn Uyển chút, theo sát phía sau. Lúc đội ngũ hết, Đồng Niệm mới tiến tới trước mặt Vạn Uyển, “Vạn đồng chí, sờ soạng tay phó trung đoàn tôi nha, có thể sống được tốt!”
      Vạn Uyển vừa định hỏi tại sao, chỉ nghe được giọng của vị đồng chí xa hướng về phía Đồng Niệm mà rống lên, đồng chí Đồng Niệm lập tức rụt cổ lại, nhón chân bỏ chạy.
      Vạn Uyển cũng bị giọng mười phần trung khí kia làm cho sợ, đưa mắt nhìn đám đồng chí giải phóng quân biến mất ở cửa ra liền mở miệng thở phào nhõm. Có câu , bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn(Đường Lang bộ thiền Hoàng Tước tại hậu, tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng), thần kinh căng thẳng mới vừa buông lỏng đầu bị chưởng, Vạn Uyển nghiêng đầu, quả nhiên là Lộ Ninh.
      “Lộ Lộ” rốt cục thấy người của mình, nhất thời trong lòng Vạn Uyển có loại ấm áp tìm được nhà, chuẩn bị nhào tới về màn mới vừa rồi, lại thấy vẻ mặt Lộ Ninh ngoài cười nhưng trong cười.”Sao. . . . . . Thế nào! ! ? ?” Giác quan thứ sáu cho Vạn Uyển, chuyện bất hạnh sắp xảy ra.
      hổ là bạn thân của mình!” Lộ Ninh lại cười, lại đem kẹp tóc từ trong túi xách lấy ra, vòng qua sau lưng Vạn Uyển, cột cái đuôi ngựa cho .”Trước tiên thăm dò tình hình quân địch cho mình!”
      Vạn Uyển lập tức hiểu ý của bạn! Nhớ mang máng, trước khi trở về nước trong lần trò chuyện, sau khi chịu đựng hơn giờ ba mươi phút gào thét của Lộ tiểu thư, nội dung đều vì hẹn hò. Vì vậy. . . . . . Dò xét tình hình quân địch! Vạn Uyển chỉ vào đám người mới vừa biến mất ngoài cửa, liếm liếm đôi môi, thể tin nhìn Lộ Ninh, “Cậu là, mẹ cậu muốn cậu tìm đối tượng hẹn hò phải là. . . . . quân nhân?”
      Lộ Ninh cười lạnh tiếng, vuốt vuốt mái tóc dài mềm mại, móng tay vẽ tinh sảo gẩy hai cái ở mặt Vạn Uyển, “Đúng vậy ~ bà ấy chẳng những làm mình gả cho người làm lính, tại cũng muốn mình gả cho người làm lính.”
      Vạn Uyển đối với cách của ấy có chút đồng ý, nhíu mày nhìn ấy, “Ai ai ai, từ xưa đến nay cậu vốn thích những người theo nghiệp quân nhân, làm lính cái gì mà làm lính, từ này từ trong miệng cậu ra ngoài sao lại như có ý khinh bỉ thế!”
      Lộ Ninh cũng , chỉ mím chặc đôi môi, siết quả đấm nhìn xuống đất, Vạn Uyển bất chợt nhìn thấy vẻ mặt trở nên cổ quái của Lộ Ninh, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy là mình quá nặng, áy náy mà kéo kéo tay áo của bạn, “Lộ Lộ, cái đó, mình phải là. . . . . .”
      “Thôi cậu! Miệng chó phun được ngà voi đâu!”
      Vạn Uyển ngẩng đầu nhìn trời, “Lòng của phụ nữ, kim dưới đáy biển mà!”
      “Còn chưa muốn à, muốn ở lại sân bay mình cũng cản!” Lộ Ninh đem hành lý là ít ỏi của Vạn Uyển ném vào cốp sau, mang kính râm lên dựa vào tay lái, ngoắc ngón tay với Vạn Uyển.
      ! ! Chờ mình chút!” Vạn Uyển chạy ba bước làm hai, lần nữa bị ngã vì có vật gì đó cản dưới chân, hoảng sợ giây, Vạn Uyển tóm được cây cột bên cạnh mới may mắn thoát khỏi khó khăn,
      “Bạn học, bạn có ổn ?” đôi tay đưa về phía Vạn Uyển, nhấc túi lớn đeo sau lưng ,
      Vạn Uyển lần này hoàn toàn thông suốt, trở về nước tốt, ở trong nước chỗ nào cũng gặp được chuyện bất ngờ ! Ngã xuống cũng có thể thành diễm ngộ ! Lần đầu tiên đụng phải đám đồng chí giải phóng quân, lần thứ hai là bạn học lúc , Vạn Uyển than thở, “Bạn học, bạn là thứ hai !”
      “Cậu cũng đến đại học A ?” Cũng để ý Vạn Uyển cái gì, ta chỉ chỉ đồ túi xách, cười chút, nơi gò má trái loáng thoáng có thể nhìn thấy lúm đồng tiền.
      Vạn Uyển quay đầu có chút im lặng, đầu năm nay, thanh niên đều dùng cách này để hấp dẫn những nàng ngốc nghếch sao! là quá đáng!
      “Đúng vậy, tôi cũng đại học A.”
      “Bạn học! Tiếu Tồn Chi.”
      “Vạn Uyển”
      Nơi xa vang lên hai tiếng kèn, chen ngang lời của Tiếu Tồn Chi, “Uyển Uyển à! ! Cậu muốn đàn ông hay là muốn về nhà đây! ! !” Lộ Ninh rất nể tình kêu to.
      Vạn Uyển cho Tiếu Tồn Chi ánh mắt tạm biệt, chạy về phía xe Lộ Ninh, “ , hắc hắc ~~”
      “Con nhóc, vận khí tệ nha! Đầu tiên là người làm lính. . . . . .” Khóe mắt quét vẻ mặt Vạn Uyển vừa chuẩn bị bắt đầu giảng đạo, vội vàng đổi lời , “Quân nhân! Được chưa!”
      “Tiếp lại là người bạn đẹp trai! tệ lắm!”
      “Ai a, chẳng qua là bạn học! Mình vội đánh tiến vào trong sao!”
      “Đúng thế!” Lộ Ninh liếc cái, “Thế nào, đánh vào bên trong liền chuẩn bị ở nơi đây an cư lạc nghiệp ?”
      “Phốc. . . . . . Có câu như vậy sao!”
      có sao, chị nuôi cưng là được!”
      Vạn Uyển chờ chính là những lời này, hưng phấn ôm Lộ Ninh , “Lộ Lộ, mình cũng biết cậu tốt nhất!”
      Thịt béo đến miệng, lý nào lại ăn, Lộ Ninh rất vui vẻ để Vạn Uyển ôm mình, “Cũng cần cảm thấy mình tốt, cậu nha! Theo mình xem mắt coi như báo đáp mình!”
      Bộ dạng Vạn Uyển vô cùng hạnh phúc, hoàn toàn ngờ đến chuyện này, vẻ mặt nhất thời vặn vẹo.
      cần lo lắng, là người lính mà thôi!”
      Vạn Uyển giống như đại tiện, thể .
      “A, hình như là sư đoàn thiết giáp gì đó kết hợp với binh đoàn gì đó, ai mà biết là cái quỷ gì .” Lộ Ninh để ý nhún nhún vai, hoàn toàn khinh thường.
      Nếu như nhớ nhầm, vừa rồi đồng chí Đồng Niệm là thế nào, Vạn Uyển dựa vào ghế từ từ tuột xuống, cảm giác cuộc sống của mình coi như là đáng tin cậy .
      “Ngoan, ngày mai chúng ta mua quần áo, tối mai hẹn hò nha ~”
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 2:


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: ~ viết xong chương này cảm thấy đồng chí Diệp rắp tâm bất lương! Nhưng mà, tôi phải tin tưởng vừa thấy cùng lâu ngày sinh tình phải xung đột a ~O(∩_∩)O ha ha ~
      Vạn Uyển cảm thấy buốn chán cầm lấy điều khiển từ xa TV, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại bàn. Chỉ cần điện thoại vang lên, là đến tận thế! ! Từ giây phút tối hôm qua bước vào cái phòng này, Lộ Ninh đem kế hoạch hẹn hò ngày mai giảng giải ràng.
      Vạn Uyển lần nữa ngồi trở lại nơi tối hôm qua nghe giảng, nhớ lại mười lăm phút dặn dò nghỉ của Lộ Ninh:
      : toàn bộ hành động nghe chỉ huy, khi cần thiết phải dùng hành động dũng cảm xả thân vì bạn.
      Hai: vấn đề gì, bất luận cầu gì, đều phải do bạn học Vạn Uyển đại diện đáp lại, đáp án phải có trật tự ràng, từ ngữ trau chuốt đẹp đẽ.
      Ba: điện thoại liên lạc phải đưa số giả, nếu được, bạn học Vạn Uyển từ chối khéo.
      Bốn: lúc cần thiết, cần phối hợp kế hoạch tác chiến chạy trốn với bạn học Lộ Ninh.
      Vân vân…
      Vạn Uyển cảm thấy tối hôm qua mình rất nhu nhược, chỉ biết gật đầu, gật gật gật, gật cái đầu của cậu a! Loại chuyện này thế nào cũng đáng tin cậy, tạm thời đến hành động lừa gạt bà Lộ và đồng chí giải phóng quân là xấu hổ cỡ nào, nếu quả vận khí đen đủi như vậy, tùy tiện đụng phải người nào đó trong nhóm ngày hôm qua, thể diện ném vào trong nhà .
      “Nhìn dáng vẻ cậu ngốc thế!” Vạn Uyển nghe tiếng châm chọc quen thuộc, theo phản xạ rụt cổ lại, cuối cùng, vẫn thể tránh được kiếp, bị Lộ Ninh kéo tóc.
      “Lộ Lộ, mình thực muốn mà!” Vạn Uyển ôm gối, nghiêng người ngã vào trong sô pha, “Mình thể lừa gạt quốc gia lừa gạt Đảng!”
      ! Thay quần áo! Mình mới mua cho cậu!” Lộ Ninh hoàn toàn để ý tới đau thương của Vạn Uyển, lấy túi mua sắm bỏ lên đầu , “Như vậy rất có cảm giác của đoàn xiếc.” Lộ Ninh vào gian phòng của mình cười khanh khách.
      Vạn Uyển bất đắc dĩ vào phòng, giày cao gót có hình đầu cá màu bạc, chiếc váy liền màu hồng cánh sen in hình quả dưa hấu, cả người giống như làng chơi, Lộ Lộ ơi, cậu có thể để ý đến bề ngoài chút được , hồng với xanh, xấu chưa từng thấy.
      “Uyển Uyển! Nếu ra, chúng ta bị muộn đó!” Lộ Ninh nghẹn cười xông vào bên trong gọi.
      Vạn Uyển muốn, cũng phải mở cửa, cực khó chịu với chút vải ở trước ngực, hai mắt rưng rưng nhìn Lộ Ninh.
      “Ừ ~ xem ra mắt mình tệ lắm! Có lồi có lõm, mặt lộ vẻ ngượng ngùng ! !” Lộ Ninh lên trước, gạt tay Vạn Uyển, thoả mãn gật đầu, “! Nơi đó cũng xa, vì rèn luyện cho cậu, chúng ta thôi!”
      Vạn Uyển mở to hai mắt nhìn, “Cậu vũ nhục nhân cách à!” Vịn vào cửa thà chết chứ chịu khuất phục.
      “Vậy nếu làm sao?” Lộ Ninh đưa tay nắm tóc Vạn Uyển, xử lý xong, khuôn mặt hàm chứa nụ cười cầm tay của từ khung cửa tháo xuống, “Chẳng lẽ cậu muốn lúc ngồi đối diện, vẫn vuốt ve ngực của cậu?”
      Vạn Uyển khuất phục, “Đồng chí quân nhân là thần thánh thể xâm phạm, làng chơi là đến tìm chết!”
      “Trẻ con là dễ dạy” Lộ Ninh đóng cửa, dẫn Vạn Uyển .
      “Lộ Lộ, mình cảm thấy người đàn ông kia nhìn chằm chằm cười mình.”
      ?”
      “Lộ Lộ, mình cảm thấy ấy tới “
      “Ừ “
      “Lộ Lộ! ! ! Đằng sau còn có băng nhóm lớn!”
      Lộ Ninh quay đầu lại, quả nhiên thấy đám du côn như tới phía bên này. Tháng chín ở thành phố S, trời đặc biệt tối sớm, tuy là buổi chiều, cơ bản đèn đường đều mở, Lộ Ninh cau mày kéo Vạn Uyển bước nhanh hơn. nhóm người phía sau cũng nhìn ra hai con nhóc phía trước phát ra mình, hoặc là làm, làm làm cho xong, xông lên chặn đường .
      “Sớm như vậy làm?” Du côn A vòng quanh Vạn Uyển vòng, kéo kéo tóc , Vạn Uyển im lặng liếc mắt nhìn vào màn đêm, tình huống này là rất tốt.
      “Xin lỗi, chúng tôi vội vàng đến nơi hẹn, biết các vị có thể nhường đường hay ,” Lộ Ninh túm Vạn Uyển, nâng cằm khinh thường nhìn đám du côn.
      “Ơ! Là con đĩ ngang bướng!” Du côn B ý muốn sờ tóc Lộ Ninh, bị Lộ Ninh tay đánh gạt ra bên cạnh.
      “Là mày! theo bọn tao!” Du côn C vội nắm Vạn Uyển, Vạn Uyển bất ngờ, lảo đảo cái đầu đập vào đèn đường bên cạnh, “Đau quá! !” Tức nổi giận, đám lưu manh, bắt nạt tôi, con từ nước ngoài trở về nào mà phải là cao thủ phòng sói.
      Vạn Uyển nương theo tên du côn C cầm cổ tay của mình, chuẩn bị mượn lực dùng lực, trở tay ném ta xuống. Chân vừa mới đạp lên chân ta, đường ánh sáng mạnh mẽ chiếu tới, theo tiếng môtơ, chiếc JEEP quân dụng dừng ở ven đường. Cửa sổ xe trượt xuống, Vạn Uyển liếc thấy bộ quân phục bắt mắt, còn có vẻ mặt nghiêm túc lạnh như băng ở dưới đèn đường.
      Cũng biết là ăn phải gan gì, Vạn Uyển thu hồi cước chuẩn bị xuống lại, “Tới là đúng lúc, chúng tôi…
      “Diệp phó đoàn, lần sau lúc ngài muốn đỗ xe có thể thông báo với tôi tiếng hay !” Sau khi cửa xe mở ra, đồng chí nhảy ra ngoài, vừa xoa đầu vừa ngẩng đầu nhìn người tới, thấy là Vạn Uyển có vẻ hơi hưng phấn, bỏ nón quân đội, “Em gọi là gì, à Vạn Uyển! Tôi là Đồng Niệm!”
      Vạn Uyển đương nhiên nhận ra , lý trí cho biết nơi nào có vị Sĩ Quan đại nhân ngày hôm qua nhất định thiếu được đồng chí Đồng Niệm, “Xin chào! nghĩ tới lại gặp mặt!”
      Đồng Niệm chớp mắt vốn còn muốn gì đó, đột nhiên xuất tiếng ho khan đè nén ở sau lưng, quay đầu nhìn thoáng qua phó đoàn trưởng ngồi ở vị trí kế bên vị trí tài xế, lại ngó đám người sau lưng Vạn Uyển và Lộ Ninh, lập tức biểu lộ nghiêm túc, đội mũ cung kính lễ phép với Vạn Uyển, “Vạn đồng chí, chúng tôi tới chậm.”
      Vạn Uyển hoàn toàn hết chỗ , đây là giúp tôi hay là tổn hại tôi! Lộ Ninh ngược lại, vượt qua liếc đám du côn lưu manh sau lưng, châm chọc cười nhạo biểu lộ kinh ngạc của bọn họ, trực tiếp dắt Vạn Uyển lên xe.
      Kỳ , Vạn Uyển rất muốn cho Lộ Ninh biết, đây là đoàn người lần trước ở sân bay! Mới ra hang sói lại nhập hang hổ, vô cùng bi ai.
      “Em ! Sao mặc đẹp như vậy!” Vừa lên xe, Đồng Niệm thể chờ đợi được bắt đầu chuyện,
      Vạn Uyển kêu rên trong lòng, sắc mặt tái nhợt liếc nhìn, híp mắt chờ Lộ Ninh giải thích, lại liếc nhìn người hàng phía trước biểu lộ, mở miệng, quyết định cái gì cũng .
      “A! Quên giới thiệu, vị này chính là phó đoàn trưởng của sư đoàn thiết giáp số bốn kết hợp đoàn 108, Diệp Dực.” Đồng Niệm vẫn còn trẻ tuổi, đương nhiên hiểu ánh mắt phụ nữ, có điều lại nhạy cảm phát ánh mắt Vạn Uyển nhìn phó đoàn trưởng của mình.
      Vạn Uyển cười ha ha hai tiếng, “Chào Diệp phó đoàn!” Xem như trả lời. khí quanh đồng chí phía trước quá thấp, dễ chọc, vẫn ít lời là tốt nhất.
      “Các đến đâu đây?”
      …” Chỗ, Vạn Uyển vốn muốn giấu diếm , nghĩ tới bị Lộ Ninh thầm nhéo,
      Lộ Ninh che miệng cười, “Chúng tôi đến cà phê XX phía trước, Uyển Uyển nhà chúng tôi hẹn hò!”
      “Hẹn hò à?” Đồng Niệm cất cao giọng, thể tin nhìn Vạn Uyển chút, “Trách được ăn mặc như vậy… như vậy!”
      “Ách, ha ha, đúng vậy đúng vậy!” Vạn Uyển giả vờ cười,
      “Đối tượng giống như các , quân nhân!” Lộ Ninh cảm thấy Vạn Uyển cảm kích báo việc quá mức nghiêm trọng, bỏ đá xuống giếng, cho rơi vào hoàn toàn.
      “Vương tham mưu! !” Đồng Niệm bình tĩnh được nữa, ” Vương Nghĩa Dương tham mưu hôm nay cũng hẹn hò ở đó! Có điều, sau đó họp, nên phó đoàn đưa cho ta văn kiện và quân trang!”
      Lộ Ninh nhìn thoáng qua Diệp Dực phía trước, lại nhìn Vạn Uyển, cười dịu dàng, “Trùng hợp như vậy, Vương tham mưu nhất định rất tuấn tú lịch ! Uyển Uyển chúng tôi người cũng như tên, uyển chuyển hàm xúc lắm!”
      Đồng Niệm nghe lời này, lại nghĩ tới hôm qua gặp mặt ở sân bay, ho khan hai tiếng nhìn qua phía cửa sổ bên ngoài.
      Xe dừng ở cửa quán cà phê, Đồng Niệm nhảy xuống trước, mở cửa chờ Vạn Uyển và Lộ Ninh xuống xe, Diệp Dực lại với lái xe mấy câu mới xuống xe, nhàn nhạt liếc nhìn Vạn Uyển, rồi thẳng vào quán cà phê, Vạn Uyển cảm thấy hôm nay mặc hơi thiếu vải.
      Đồng Niệm cười cười, thu lại biểu lộ, cũng tiến vào theo sau lưng Diệp Dực.
      Dựa theo kế hoạch hẹn hò đầu tiên, lúc này Lộ Ninh hẳn là ngồi vào quầy bar quán cà phê thờ ơ xem hẹn hò, Vạn Uyển rất tự giác sửa sang lại tóc, nhìn sang phía bên bọn người Diệp Dực .
      “Ơ! Đồng chí có vẻ vừa ý ai đó rồi? Con mắt cũng sắp dính lên rồi!” Lộ Ninh chọc cho Vạn Uyển tức điên lên, “Xem cậu như vậy mình liền lo lắng, được! cùng với cậu vậy!”
      “Có tin vịt ~~” Vạn Uyển vui đùa nhìn Lộ Ninh, “Cậu vừa ý Diệp phó đoàn trưởng rồi?”
      “Biết là tốt! Nhanh lên nhanh lên!” Lộ Ninh đẩy Vạn Uyển lên phía trước, hoàn toàn để ý Vạn nương rất ít mang giày cao gót, đẩy như vậy rất nguy hiểm.
      Vạn Uyển nửa nửa nhảy đến bàn số 28 trong tin nhắn, bàn bốn người, hai người ngồi đối mặt dựa vào tường. người phía trong mặc áo dệt kim màu, đeo kính mắt, mặt mỉm cười, bộ dạng hào hoa phong nhã, người kia, Vạn Uyển đau đầu quay đầu, Diệp Dực.
      ‘Cái này cậu hài lòng chứ!’ Vạn Uyển quay đầu lại, ném cho Lộ Ninh ánh mắt.
      ‘Đó là đương nhiên! Đẹp trai như vậy, cùng nhau vượt qua cả đời!’ Lộ Ninh hiểu , đáp lại bằng nụ cười giảo hoạt.
      Hai người lần lại lần thầm trao đổi ánh mắt, bị hai người khôn khéo đối diện thấy rất .
      Vương Nghĩa Dương nắm tay cười cười, nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Đồng Niệm buông gói to tuân lệnh bỏ chạy, liếc Diệp Dực bên cạnh mặt biểu tình, coi ai ra gì, hai tay đưa tới mặt bàn, thuần thục làm vài động tác.
      Lão chiến hữu chính là lão chiến hữu, ám hiệu lúc tác chiến cũng quên, Diệp Dực nhíu mi, tay cầm cái ly rảnh rỗi động hai ba cái. Vương Nghĩa Dương bật cười tiếng, “Cậu được đấy!”
      Lộ Ninh nghe tiếng bên này, dắt Vạn Uyển qua ngồi xuống, khách khí cười với Vương Nghĩa Dương ngồi ở bên trong, “Vương tham mưu ! Ừ ~ vị này, chiếu cố nhiều hơn!” Sau đó ngoắc bảo nhân viên phục vụ tới chọn thực đơn, “Dù sao cũng cùng nhau, biết phó đoàn trưởng Diệp có phiền nếu tôi chọn giúp ?”
      Diệp Dực ừ tiếng.
      Vương Nghĩa Dương cười cười, nhìn về phía Vạn Uyển, “Vương Nghĩa Dương, Tham mưu thuộc sư đoàn thiết giáp số bốn.”
      “Vạn Uyển, năm thứ hai nghiên cứu sinh đại học A”
      Lộ Ninh thoả mãn nhìn hai người bên cạnh chuyện, tiếp nhận đồ uống tay nhân viên phục vụ, ly đưa cho Diệp Dực, ly tự mình nâng tay, “Lộ Ninh, là bạn học đại học của Vạn Uyển, tuy học cùng nhau nhưng lớn hơn ấy chút.”
      Ba người tự giới thiệu xong rồi, theo lý nên chờ người cuối cùng mở miệng, ai ngờ Diệp Dực chỉ nâng chung trà lên, nhấp ngụm, qua nửa ngày sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ tường đối diện, “Bị muộn rồi .”
      Vương Nghĩa Dương quen hành vi của người nào đó, “Vạn tiểu thư, ngại quá, chúng tôi vội họp, lần sau nhất định lại gặp.” xong cầm gói to lên vào toilet.
      Vạn Uyển đương nhiên thể gì, chỉ có thể cười sao, sau đó nhìn chằm chằm vào trong ly nước trái cây bên cạnh, mắt nhìn đỉnh mũi, cố gắng làm người trong suốt.
      Nếu mỗi lần tình nguyện hẹn hò đều mang theo Diệp Dực như vậy tốt rồi, lực sát thương này hoàn toàn chính là của sát thủ hẹn hò, hổ là cán bộ sư đoàn thiết giáp Đảng ta quân ta bồi dưỡng, năng lực phá hủy rất mạnh.
      lúc Vạn Uyển theo thói quen tiến vào hình thức tự mình tồn tại , giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng phá vỡ yên lặng, “Đại học A?”
      Diệp đồng chí mở miệng, khó khăn thế nào chứ, Vạn Uyển ngẩng đầu muốn nhìn tình phát triển chút, ngẩng đầu, mới phát những lời này hỏi mình, thần kinh nứt ra, trả lời ngay, “Đúng vậy!”
      “Ừ” Diệp Dực lại nhấp ngụm trà, khóe mắt liếc thấy Vuơng Nghĩa Dương thay quần áo xong, thân quân trang khiến ta thiếu vài phần hào hoa phong nhã, thêm vài phần nghiêm túc, đĩnh đạc.
      “Chúng tôi đây trước .” Vương Nghĩa Dương xoay người, cầm giấy tờ, cùng Diệp Dực ra cửa rời .
      “Nợ này tính vào cậu!” Vương Nghĩa Dương vỗ vỗ bả vai Diệp Dực, “Cái hẹn hò này khẳng định tính vào cậu.”
      Diệp Dực nhíu mày, “Như thế nào lại tính vào tôi?”
      “Còn thừa nhận! Tôi vừa mới rời phải cậu tính trước mọi chuyện sao? Phó đoàn trưởng đúng là nhiều quyền hạn đặc biệt?” Vương Nghĩa Dương cười,
      Diệp Dực nhìn ta cái, dừng lại trong chốc lát, đội mũ, ra nơi tính tiền trước, móc tiền ra trả.

      g chí �D�g� e�B>à thế nào, Vạn Uyển dựa vào ghế từ từ tuột xuống, cảm giác cuộc sống của mình coi như là đáng tin cậy .
      “Ngoan, ngày mai chúng ta mua quần áo, tối mai hẹn hò nha ~”
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 3:

      Có nghe qua câu này ? Đại nạn chết tất có hậu phúc.
      Vạn Uyển vô cùng cảm tạ Vương Nghĩa Dương có hỏi phương thức liên lạc, cứu mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, dù sao cũng phải tin chuyện ấy. Bạn học Vạn Uyển rất may mắn, bình an vô trải qua tuần, sau đó yên ổn trở thành nghiên cứu sinh đại học A.
      Bạn Vạn tự nhận là có năng lực thích ứng rất tốt bảo đảm với con người bận rộn là Lộ Ninh rằng tự mình có thể tìm thức ăn và đường về nhà, Lộ Ninh buồn rầu đưa mắt nhìn ra nhà thí nghiệm.
      thẳng năm mươi mét, quẹo trái, ngã rẽ thứ nhất quẹo phải, thấy quán trà sữa thẳng, đến phía Nam, nơi đó chính là phố ăn vặt.” Vạn Uyển vừa chịu đựng đói bụng vừa lẩm bẩm công thức Lộ Ninh trước khi .
      “Sao mình cảm thấy vòng tới vòng lui đều là cây vậy.” Vạn Uyển mệt mỏi tìm cái ghế gần đó ngồi xuống, xoa bắp chân.
      Bỗng cảm thấy mặt lạnh ngắt, Vạn Uyển khiếp sợ lập tức đứng dậy, thấy người đàn ông đứng bên cạnh, cầm lon Côca, bộ dạng cười làm bị dọa sợ hết hồn.
      “Chúng ta phải gặp qua sao.” Người tới nếu là người lương thiện, Vạn Uyển dứt khoát có hình tượng mà ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi,.
      “Tiếu Tồn Chi.”
      “À~ người con trai bất ngờ thứ hai!” Vạn Uyển ngẩng đầu, cười gian xảo, giống như con cáo trộm được chùm nho tự với mình.
      “Bạn ở khoa mắt?” Tiếu Tồn Chi làm như rất quen với thái độ này của Vạn Uyển, lần nữa bỏ qua.
      Vạn Uyển cúi đầu nhìn mình bởi vì lười biếng mà cởi áo khoác xuống, bất đắc dĩ gật đầu, “Hình con mắt thêu xấu xí, còn phạm vào tính sai lầm của học thuật. có biện pháp~”
      “Còn bạn?”
      Tiếu Tồn Chi ngồm xổm xuống nhìn hình con mắt chiếc áo khoác chút, cúi đầu nhìn hình bộ xương được thêu áo khoác của mình, gật đầu tán đồng, “Tôi? Khoa chỉnh hình.”
      “Chân này phải dựa vào bạn!” Vạn Uyển giống như tìm được ân nhân cứu mạng, “Bạn hiểu chứ!”
      “Miễn phí chẩn bệnh, tiền thuốc thang.” Tiếu Tồn Chi cười, ra lúm đồng tiền, “Còn tặng kèm phí lạc đường.”
      Vạn Uyển vỗ vỗ bụng, đỏ mặt hiếm thấy, “Vậy tôi trả tiền được rồi!”
      Vạn nương luôn tuân theo lời dạy quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nhưng bột đố gột nên hồ, người phụ nữ khéo cũng thể nấu cơm nếu có gạo. Vạn Uyển móc bóp ra, toàn bộ ra ở trước mắt chàng bên cạnh, “Cứ như vậy , trước tiên chúng ta tìm nơi sạch chút để ăn.”
      “Được!”
      Vạn Uyển là người phương Bắc, nhưng lại lớn lên ở bờ Trường Giang màu mỡ, ngoại trừ ra nước ngoài bánh mì ngày ba bữa, khi còn bé gần như là ăn khắp đại giang nam bắc. Kể từ khi tới thành phố S, thứ khiến có thể ăn nhiều nhất là mì, sủi cảo, mì, sủi cảo, ngoài những thứ này vẫn là những thứ này.
      Cho nên ăn bữa trưa, Vạn Uyển ôm chút xíu hi vọng nào, theo Tiếu Tồn Chi.
      Sau bảy tám lần rẽ, hai người vào trong ngõ hẻm, sạch lắm, lại có mùi thức ăn gia đình, Tiếu Tồn Chi dẫn Vạn Uyển vào cửa tiệm cuối hẻm, bước vào cửa tiệm Vạn Uyển liền kích động. Mùi gạo nếp!!!
      Mặc dù mùi thức ăn ở trước mặt, nhưng vẫn còn lý trí, Vạn Uyển kéo áo khoác của Tiếu Tồn Chi, bảo thấp xuống, “ đắt chứ!!”
      Tiếu Tồn Chi sớm đoán được hỏi như thế, cười đến mức mắt híp lại , “Yên tâm! Thiếu tôi bù.”
      ta tính xài hết tiền của mình sao!!! Vạn Uyển rơi lệ.
      đến tiệm phía nam, ngay cả chén cũng xài sứ rất xinh xắn lịch , chén đầy gạo nếp lá sen hạt mè thêm bốn năm đĩa thức ăn, Vạn Uyển thèm thuồng mãi, “Bạn lại có thể ở mấy chục ngày ngắn ngủi tìm được nơi tốt như vậy!!”
      Tiếu Tồn Chi bưng chén cơm ăn, bị câu hoàn toàn vô ý thức của Vạn Uyển nhục mạ mà bị sặc, uống hớp trà mới tỉnh lại, “Tôi vốn là người thành phố S.”
      “Ồ?” Vạn Uyển cắn chiếc đũa quan sát ta, hoàn toàn có dáng vẻ mạnh khỏe đặt biệt của người thành phố S, hắng giọng, “Bạn lừa tôi!”
      “Lừa bạn làm gì, kiểu như bạn vậy, lừa cũng uổng phí sức lực.” Tiếu Tồn Chi cười ha hả, cầm lấy gạo nếp vo tròn bỏ vào miệng ăn.
      Lần này đổi lại là Vạn Uyển bị sặc.
      Tiếu Tồn Chi nhìn , rất tự nhiên rót chén trà đưa tới, “Vừa hay, các khoa đều phải chọn hai sinh viên quân khu thực tập, mình cùng
      Vạn Uyển để cái ly xuống, rầm, tỏ thái độ chính nghĩa, “Bạn học Tiếu! Nhà tôi phải là cấp bậc quân nhân, có tư cách đó! Hơn nữa ngu ngốc như tôi, việc lớn như thế vẫn nên là giao cho các đàn đàn chị !”
      “Ừ ~ phải ?” Tiếu Tồn Chi cầm lấy chén của Vạn Uyển, lại bới đầy chén cơm, cố ý coi thường quả quyết trong giọng của Vạn Uyển.
      “Đại học A cũng thể đưa thực tập đến quân khu được!?”
      “Bạn biết?” Tiếu Tồn Chi để chén xuống, chuyển món ăn qua bên Vạn Uyển, “Cũng khó trách, bạn cũng mới chuyển đến đây.”
      “Viện y học đại học A thuộc về học viện y học quân đội.”
      Vạn Uyển hoàn toàn sửng sốt.
      Tiếu Tồn Chi liếc nhìn tình trạng hóa đá của Vạn Uyển, cho là còn chưa ăn đủ, gắp cho vài món ăn, “Ăn nhiều chút.”
      Vạn Uyển bưng bát cơm, đâu còn thèm ăn nữa, chỉ nhớ tới tuần trước hai lần liên tục đều gặp mặt đồng chí Diệp Dực cảm thấy cơm ngon, món ăn đẹp, hơn nữa vừa mới có tin tức sét đánh như vậy. Bạn học Vạn rất may mắn, ngã vào tận cùng của cuộc sống.
      Tiếng cửa phòng răng rắc mở, Lộ Ninh kỳ quái phát toàn bộ đèn trong phòng khách đều mở, chỉ có ti vi để chương trình quảng cáo, cộng thêm cái đầu nhìn chằm chằm ti vi nhúc nhích,
      “Chưa ăn cơm trưa?” Lộ Ninh mở đèn, đến gần kiểm tra chứng ngu ngốc của Vạn Uyển.
      Cơm trưa … từ ngữ ác độc biết bao nhiêu, cũng là vì cơm trưa!
      “Ăn cơm gạo nếp rồi, thịt xào măng, bánh bí đỏ, gà quay hạt dẻ, còn uống rượu cất lâu năm.”
      “Cậu nộp đơn nhân viên phục vụ” Lộ Ninh thể tin nghe Vạn Uyển báo tên món ăn.
      “Mình rơi vào cạm bẫy.” Vạn Uyển ngẩng đầu, hai mắt vô thần nhìn Lộ Ninh.
      “Vậy mình làm chuyện vui cho cậu thế nào?” Lộ Ninh chen vào đầu khác ghế salon với Vạn Uyển, ngồi xếp bằng, “Khoa chúng ta chọn hai ta đến bệnh viện quân khu thực tập!”
      “Còn là mình đặc biệt đề cử cậu!”
      Phốc … Vẻ mặt Vạn Uyển hạ xuống người Lộ Ninh, “ em cùng sống chết, sao lại hại nhau thế!”
      Lộ Ninh thấy Vạn Uyển lại phát bệnh, liếc cái, tiếp tục chuyện vui, “Cách đơn vị bọn Diệp Dực rất gần.”
      “Lộ Lộ, mình có tên trong danh sách quân đội!”
      “À! Cái này sao, chúng ta đây là thực tập, thực tập đó hiểu ?” Lộ Ninh lắc đầu khinh bỉ.
      “Lúc nào xuống địa ngục?” Đại cục định, trừ phi Vạn Uyển bốc hơi khỏi trần gian, hiểu được điều này nên tâm tính đà điểu của bạn học Vạn cố gắng phát triển hết mức.
      Lộ Ninh có vẻ muốn đánh , “Tuần tới.”
      “Lộ Lộ, cậu nên coi trọng Diệp Dực!! ta nhất định phải là người tốt!”
      “Nhóc con biết cái gì! Muốn chính là cái kiểu của ta đó!” Lộ Ninh chống đầu, nghĩ tới Diệp Dực.
      “Mình nghĩ ta cũng dễ đoán, mặt biểu tình, giống như chuyện với bom nguyên tử vậy, có thể ít ít , chính là ném toàn bộ.”
      “Tháng sau toàn quân diễn tập, nếu chẳng may mình có phân đến đoàn kết hợp đặc biệt, con nhóc chết tiệt kia, cậu chịu trách nhiệm hỏi thăm Diệp Dực giúp mình!” Lông mày Lộ Ninh dựng lên, dí dí đầu của Vạn Uyển, “Có nghe hay ?”
      “Nghe ~” Vạn Uyển rơi lệ, hi vọng loại chuyện cứt chó này xảy ra phát sinh, Lộ Lộ cậu cùng từ “bất hạnh” thực có duyên phận, tin tưởng mình!”
      …..
      “A! Tuần sau nhóm bác sĩ thực tập tới!” Vào giờ ăn tối, đám người Diệp Dực ngồi ăn cơm ở bàn dài, biết ai trong khí thế bừng bừng trao đổi chuyện quân đoàn biểu diễn ra câu.
      “Cảm thấy lời này là nhắm vào Vương tham mưu của chúng ta.” vị thiếu tá ngồi ở bên cạnh Vương Nghĩa Dương trêu ghẹo, “Thế nào, hẹn hò ra sao! Dự trữ người vợ quân y, rất tốt nha!”
      Vương Nghĩa Dương đẩy đẩy mắt kiếng, suy nghĩ nghiêm túc chút về cuộc hẹn tuần lễ trước, “Ừ, tệ.”
      “Lời này! Hoàn toàn tính, Tiểu Vương! Năm nay tuổi của cậu cũng nên nghĩ đến việc này rồi, ra tay phải nhanh!” Người hơi lớn tuổi phía trước bàn mở miệng.
      “Đoàn trưởng , xem ra ngày cưới của xa!” Mọi người lập tức trêu ghẹo.
      Vương Nghĩa Dương cũng trả lời, chỉ nhìn Diệp Dực im lặng ở đối diện.
      “Ai ai ai, nhìn Diệp phó đoàn của chúng ta làm gì, nếu mà chờ ấy kết hôn, phải độc thân cả đời!”
      Diệp Dực để đũa xuống, nhàn nhạt nhìn lướt qua mọi người, “Tên danh sách đoàn chúng ta ở tay người nào?”
      Mọi người ngây ngẩn cả người, có kịp phản ứng nữa ngày, người già nhất đoàn vừa mới mở miệng hiểu chuyện, ho khan tiếng mới hỏi: “Thế nào? Tiểu Diệp cậu chuẩn bị tìm đối tượng?”
      Trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt tập trung đến bên Diệp Dực. Đồng chí Đồng Niệm thân là văn thư có công lực như phó đoàn trưởng của mình, trong chốc lát liền xác định, “Báo cáo phó đoàn, Hà đoàn trường và Triệu Chánh Ủy mỗi người phần.”
      Diệp Dực liếc chàng, bưng cái khay lên rời . Đồng Niệm nhìn thấy tình huống này, muốn theo lập tức, đúng như dự đoán, người lanh tay lẹ mắt ở bàn này rất là nhiều, lập tức có mấy cánh tay nắm lấy quần áo của chàng.
      “Lãnh đạo, những chuyện khác, tôi biết!”
      khoan dung, chống cự nghiêm trị!”
      “Này… Diệp phó đoàn lúc đó ngồi cùng với Vương tham mưu hẹn hò như thế đó.” Đồng Niệm trông cậy như vậy là có thể thoát khỏi bể khổ, biết đây là đường ngắn đẩy mình vào địa ngục.
      “Cậu phải cũng ở đó sao, huống chi, tôi nghe bác sĩ chạm mặt Diệp Dực ở sân bay cũng ở đó.” Vương Nghĩa Dương đẩy ra chủ đề liên quan đến mình.
      “Đồng chí Đồng Niệm!”
      “Đến!”
      Oanh tiếng, bàn ăn liền bị chụp, “TMD Cậu rốt cuộc có hay ! Đừng nghĩ tôi phải lãnh đạo trực tiếp của cậu, chuyện phạt cậu chạy hai mươi cây số vẫn dư sức đấy.!”
      Đồng Niệm nghiêng đầu, nhìn bóng lưng vân đạm phong kinh của phó đoàn ra khỏi phòng ăn, toát mồ hôi lạnh.
      ….
      “Uyển Uyển Ngoan, ra ngoài thử đồ chút!” Lộ Ninh tựa vào cửa phòng Vạn Uyển, theo hướng dụ dỗ. “Uyển Uyển?” Vẻ mặt ôn hòa, “Vạn Uyển!” Nổi giận!
      “Tới ~” Vạn Uyển trời sanh chính là thích cứng thích mềm, chỉ nâng cao điệu chút, cũng đủ để bắt phục tùng.
      “Cậu muốn chết hả! Bây giờ thử mình còn có thời gian đổi, bây giờ là cậu cố ý thêm việc cho mình mà!”
      “Mình mặc! Mình mặc! Mình đây muốn lấy trái tim tinh khiết tiếp xúc con quỷ lớn khác!”
      “Nhớ kỹ nhé! Sau này, cậu có nhiệm vụ trong người!”
      “Biết! Hỏi thăm toàn bộ về đồng chí Diệp Dực! Tranh thủ trước mắt để cho đồng chí Diệp Dực và bạn học Lộ Ninh chuyện đương, tương lai kết hôn cùng bạn học Lộ Ninh, sau đó cho bạn học Lộ Ninh mang thai!” Vạn Uyển đứng thẳng dậy, chào theo kiểu nhà binh xiêu xiêu vẹo vẹo.
      “Được rồi!” Lộ Ninh nặng nề vỗ vỗ Vạn Uyển, sửa sang lại cái áo mới phát cho , “Ngủ tiếp hai ngày liền làm biếng, chúng ta bắt đầu cuộc đời thực tập, cậu ngoan ngoãn làm mật thám bên trong, mình cố gắng phát triển căm ghét lấy chồng!

      c�"gt���< họp, lần sau nhất định lại gặp.” xong cầm gói to lên vào toilet.
      Vạn Uyển đương nhiên thể gì, chỉ có thể cười sao, sau đó nhìn chằm chằm vào trong ly nước trái cây bên cạnh, mắt nhìn đỉnh mũi, cố gắng làm người trong suốt.
      Nếu mỗi lần tình nguyện hẹn hò đều mang theo Diệp Dực như vậy tốt rồi, lực sát thương này hoàn toàn chính là của sát thủ hẹn hò, hổ là cán bộ sư đoàn thiết giáp Đảng ta quân ta bồi dưỡng, năng lực phá hủy rất mạnh.
      lúc Vạn Uyển theo thói quen tiến vào hình thức tự mình tồn tại , giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng phá vỡ yên lặng, “Đại học A?”
      Diệp đồng chí mở miệng, khó khăn thế nào chứ, Vạn Uyển ngẩng đầu muốn nhìn tình phát triển chút, ngẩng đầu, mới phát những lời này hỏi mình, thần kinh nứt ra, trả lời ngay, “Đúng vậy!”
      “Ừ” Diệp Dực lại nhấp ngụm trà, khóe mắt liếc thấy Vuơng Nghĩa Dương thay quần áo xong, thân quân trang khiến ta thiếu vài phần hào hoa phong nhã, thêm vài phần nghiêm túc, đĩnh đạc.
      “Chúng tôi đây trước .” Vương Nghĩa Dương xoay người, cầm giấy tờ, cùng Diệp Dực ra cửa rời .
      “Nợ này tính vào cậu!” Vương Nghĩa Dương vỗ vỗ bả vai Diệp Dực, “Cái hẹn hò này khẳng định tính vào cậu.”
      Diệp Dực nhíu mày, “Như thế nào lại tính vào tôi?”
      “Còn thừa nhận! Tôi vừa mới rời phải cậu tính trước mọi chuyện sao? Phó đoàn trưởng đúng là nhiều quyền hạn đặc biệt?” Vương Nghĩa Dương cười,
      Diệp Dực nhìn ta cái, dừng lại trong chốc lát, đội mũ, ra nơi tính tiền trước, móc tiền ra trả.

      g chí �D�g� e�B>à thế nào, Vạn Uyển dựa vào ghế từ từ tuột xuống, cảm giác cuộc sống của mình coi như là đáng tin cậy .
      “Ngoan, ngày mai chúng ta mua quần áo, tối mai hẹn hò nha ~”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :