NHẬT KÝ XEM MẮT CHỒNG GIẢ (Đoản văn) Tác giả: Đinh Mặc Edit: Mèo a.k.a Thiên Bích Nguồn: thienbich.wordpress.com Làm ebook: Yugi VĂN ÁN: Tình có xuất phát điểm từ mai mối.
—— Tôi tin chắc rằng phần đông những người xem mắt là vì bất đắc dĩ. Chẳng phải vì bản thân họ thích kiểu mai mối, mà vì họ có người mẹ luôn lo lắng, hoặc là người bạn tốt mong muốn lần được thành bà mối dẫn cửa. Còn tôi, hẳn nhiên tôi cũng là nạn nhân của trào lưu xem mắt ở thế kỷ hai mươi mốt này —— bởi lẽ tôi đây chẳng những có người mẹ rất thương con cái, mà còn có bạn thân chẳng khác gì gà mái mẹ —— Hà Nguyệt Sa. Dù rằng tôi luôn lấy cớ công việc bận rộn để thoái thác, chưa phải lúc thích hợp để xem mắt. Thế nhưng khi kỳ nghỉ lễ 1/5 đến, cuối cùng tôi cũng chạy thoát được số phận. “ ơi, thấy chàng luật sư này thế nào?” Đôi mắt người thiếu phụ trẻ sáng lên —— ấy chính là bạn thân của tôi, Hà Nguyệt Sa, người cầm tấm ảnh giơ lên trước mặt người phụ nữ trung nhiên như hiến dâng vật gì quý giá lắm. “Ừm, cậu này tồi, nhìn qua trông khá thà phúc hậu…” Người phụ nữ trung niên —— vị này chính là mẹ tôi, bà đeo cái kính lão đánh giá tỉ mỉ, kỹ càng. “Nếu vậy hẹn ta gặp mặt Tiểu Tình nhà mình chứ ạ?” Thiếu phụ nọ ra chiều đắc ý lắm. “Con – – thích – kẻ – hói – đầu!” Đương —— tôi oán thán gằn từng chữ qua kẽ răng. “Được rồi, được rồi!” Hai vị kia ném ngay tấm hình chàng đầu hói trí thức sang bên nhưng cũng quên bày tỏ luyến tiếc, sau đó tiếp tục “phê duyệt” số ảnh còn lại… “ ơi, này là bác sĩ, gia đình giàu có lại còn rất trắng trẻo! Rất hợp với Tiểu Tình!” Nguyệt Sa hí hửng . “Ừm, cậu này nhìn sơ chắc là tốt tính lắm đây!” Mẹ tôi nở nụ cười dịu dàng lần thứ hai. “Con chấp nhận người dưới mét bảy!” Lẽ nào mẹ quên con mẹ cao tận mét bảy rồi ư? Hai vị trước mặt tôi lập tức im bặt… Năm phút trôi qua, Nguyệt Sa tiếp lại bùng phát lần nữa: “ ơi! chàng này được lắm nhé! Tốt nghiệp trường danh giá, chuyên ngành IT!” “Chà! Đúng là tồi! Vừa nhìn thấy có nghị lực rồi!” Mẹ tôi vẫn tiếp tục phụ họa. “Mẹ! Nguyệt Sa! Cậu này chỉ vừa mới tốt nghiệp thôi! Con có hứng thú với trẻ con!” Tôi như muốn phát điên lên. Sau khi cái trò áp bức – phản khảng này lập lập lại hơn mười lần, cuối cùng tôi đành đầu hàng, nhu nhược : “Mẹ, Nguyệt Sa! Con mới hai mươi sáu tuổi thôi, cần gấp gáp xem mắt như thế đâu!” Hai người bạn vong niên kia liếc nhau rồi cùng liếc nhìn sang phía tôi xem chừng rất ăn ý, nỗi sợ hãi bỗng dấy lên trong lòng tôi. Sau đó hai người họ mặc nhiên bỏ qua phản kháng của đương tôi đây, tiếp tục cúi đầu xem xét, đánh giá tư liệu của những người xem mắt được đề cử. Ngay khi tôi gần như phát điên, “mẫu hậu đại nhân” bỗng mở nụ cười đầy thương, Nguyệt Sa bên cạnh cũng vui mừng ra mặt, trong lòng tôi thầm hét lên ‘việc lớn hỏng rồi’ —— lẽ nào hai người họ lại có chung suy nghĩ? Quả nhiên, đôi môi mỏng của mẹ tôi hé mở, trong tiếng cười kia dường như giấu được nỗi vui mừng: “Tiểu Tình, mẹ và Nguyệt Sa tìm được đối tượng hò hẹn phù hợp nhất cho con rồi đây.” Trang giấy chằng chịt những thông tin cá nhân mà chẳng có hình chụp ra vẻ khá thần bí kia được chìa thẳng đến trước mặt tôi, đó có viết cái tên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ: Lý Minh. -o0o- —Hai— Tôi là Ôn Tình, hai mươi sáu tuổi, sắp sửa đây thôi trải nghiệm lần xem mắt đầu tiên trong đời. Thế nào mà đối tượng hẹn hò do mẹ tôi và Nguyệt Sa chọn lại tên là Lý Minh cơ chứ! Quả là điều kỳ lạ khó hiểu dành cho tôi! Trong sách giáo khoa tiểu học, mười quyển hết chín quyển có người mang tên này; vào khoảng giữa thập niên 70 đầu thập niên 80 có cậu nam sinh đứng đầu băng đảng mang tên này. Quả là khôi hài! Bây giờ tôi lại sắp hẹn hò với người xa lạ mang cái tên “Lý Minh” này ư? Nếu có thể, tôi từng mơ mộng bạn trai mình mang tên giống các vai nam chính trong tiểu thuyết tình cảm, người ấy là người tinh tế ý nhị, phong thái hiên ngang, có cái tên gì đó “Hiên” hay gì đó “Hạo” chẳng hạn. Đứng trước cửa tiệm Starbucks, trong đầu đôi nhanh chóng rà lại thông tin cá nhân của người tên Lý Minh: tài sản người này trăm triệu, là tổng giám đốc của công ty tư nhân chuyên về IT, tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành vi tính của trường Bắc Đại, ba mươi mốt tuổi, chiều cao mét bảy mươi tám, khỏe mạnh, ưa nhìn, khiêm tốn lễ độ… Dù rằng có ảnh, tuy thế “Cứ gặp là được rồi” —— mẹ tôi hẳn là rất tin tưởng con mắt nhìn người của bác Vương làm ở trung tâm tâm mai môi nơi góc đường. Thế nhưng vì lẽ gì mà người đàn ông ưu tú thế này lại phải tìm bạn đời bằng cách mai mối? Chẳng lẽ ta có bệnh tiện ? Dù trong lòng tôi dấy lên nghi hoặc nhưng vẫn chấp nhận tin tưởng vào vận may của mình, tôi ngồi ngày ngắn trong tiệm cà phê đợi hoàng tử của mình giá lâm. Dẫu đối phương có là kẻ ngốc tôi cũng muốn gặp ta lần, huống chi người này lại là tinh trong giới kinh doanh, hoàn toàn ngốc nghếch chút nào. “Xin lỗi, có phải là Ôn Tình ?” Dường như giọng nam trầm khẽ vang lên đỉnh đầu tôi. Tôi vội ngẩng đầu, bất ngờ chạm phải đôi mắt đầy ý cười của đối phương. Người đàn ông trước mặt tôi mặc bộ đồ Tây màu xanh đậm được cắt may khéo léo, vóc người cao to cân đối, gương mặt có thể coi là tuấn tú, chỉ riêng đôi mắt u ám kia khiến tôi hơi khó chịu —— tuy nhiên xét về tổng thể có thể đánh giá ở mức tám mười! Tôi thầm khen ngợi con mắt của bác Vương, dù rằng những tấm ảnh khác mà bác đưa cho mẹ tôi đều thể chấp nhận được, thế nhưng người đàn ông xuất trước mắt tôi lúc này đây là minh chứng cho định luật “mèo mù vớ phải cá rán” —— và tất nhiên tôi chính là con mèo mù kia! “Tôi là Ôn Tình.” Tôi vẽ ra nụ cười dịu dàng, tươi tắn thiên hạ vô địch —— có lẽ dùng từ sởn gai ốc để hình dung lại càng thích hợp hơn, “ là Lý Minh phải ?” Đối phương gật đầu rồi cười đáp: “ Ôn Tình, quả nhiên tên cũng như người.” thể phủ nhận rằng nhịp đập trái tim tôi ngày càng nhanh! Dù rằng đôi mắt u ám kia vẫn khiến tôi thấy hơi khó chịu. -o0o- —Ba— tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, dường như Lý Minh và tôi có chung mối quan tâm về rất nhiều đề tài, hơn nữa chàng cũng rất biết cách nắm bắt bầu khí chuyện giữa hai người. Chẳng những thế, phong thái đàn ông biết tiến biến lùi của chàng khiến tôi bị thuyết phục phần nào. Mặc dù có đôi khi tôi cảm giác như những lời ta cốt là để lấy lòng tôi, nhưng chẳng quan trọng, xét tổng thể chàng đúng là tệ. “Tiểu Tình, cho phép tôi gọi thẳng tên em nhé.” Ánh mắt Lý Minh nhìn tôi nhiệt tình hơn trước, “ biết liệu em có nể mặt dùng cơm tối với tôi ?” Tôi nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ đeo tay, bây giờ là năm giờ rưỡi nên gật đầu luôn. Vừa lúc đó lại nghe thấy hồi chuông điện thoại dồn dập vang lên. Lý Minh mỉm cười nhìn tôi tỏ ý xin lỗi rồi lấy chiếc di động ra. “A lô? Vậy sao? Được! Đừng nóng, tôi đến ngay!” chàng kia ngắt điện thoại rồi áy náy nhìn tôi, “Xin lỗi em nhé! Công ty có việc đột xuất cần về giải quyết!” “ có việc cứ về trước !” Tôi nở nụ cười trang nhã. “Cám ơn em!” ta nhìn tôi mãi thôi, sau đó còn bồi thêm rằng, “Buổi tối gọi cho em!” Thấy bóng dáng cao lớn kia khuất sau cánh cửa, tôi khẽ thở phào nhõm, dù vẫn giữ nụ cười tươi chuẩn thục nữ nhưng quả rất mệt mỏi! Dẫu vậy, trong lòng tôi vẫn vui sướng thôi —— ngờ tôi lại gặp được chàng có điều kiện tốt như thế. Đúng là số cứt chó mà, ha ha ha! (*Ý kẻ ngốc mà gặp vận may) Chỉ có điều khi nhớ đến dáng vẻ vồn vã và đôi mắt u ám kia vẫn khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu. Dù thế nào trong lòng tôi bây giờ cũng rất vui vẻ, tôi lấy di động ra gọi ngay cho Nguyệt Sa: “Nguyệt Sa! Tao vừa hẹn hò với Lý Minh đấy!” “Á! Thế nào thế nào? Có ưu tú như thông tin ghi ?” Tiếng của Nguyệt Sa bên đầu kia đột ngột tăng . “Ừ ừ, rất tốt luôn ấy chứ!” Tôi cười rộ lên, “ ngờ đàn ông tốt cỡ này lại gặp phải tao! Ha ha ha! Nguyệt Sa, mày biết lúc nãy tao thục nữ đến thế nào đâu!” Nguyệt Sa ở đầu dây bên kia cũng cười hỉ hả, có lẽ tiếng cười của tôi vừa kiêu ngạo lại kinh khủng lắm, đến nỗi nhân viên trong cửa hàng và mấy người khách khác đều mỉm cười. Mặt tôi đỏ ửng lên, tôi cố ghìm tiếng lại, mọi người cũng biết ý quay đầu nhìn thêm nữa. Tôi ngượng ngùng tắt điện thoại, khuôn mặt càng ngày càng nóng hơn. Trong lúc lơ đãng, tôi đảo mắt đến góc quán cà phê, lòng bất chợt chấn động mạnh. Cách bàn tôi ngồi khoảng bốn năm mét có người đàn ông nhìn tôi chằm chằm. Thoạt nhìn dáng người có vẻ cao to, bờ vai rộng vững chãi và đôi chân thon dài. ta ngồi ở đấy, đầu đội cái mũ lưỡi trai màu xám tro, cả khuôn mặt như bị bóng tối bao phủ. ra khi vừa bước vào tiệm tôi chú ý đến người đàn ông kì lạ này. Nhưng khi ấy ta lại cúi đầu đọc báo, khó mà nhìn gương mặt —— cho nên tôi mới cảm thấy bầu khí xung quanh ta có hơi đáng sợ. Tuy vậy nhưng bây giờ ta ngẩng đầu lên, nhìn tôi chằm chằm chớp mắt với vẻ mặt lạnh lùng và đôi mắt sáng như ngọn đuốc. Trong khi đó tôi đây nhìn từ góc độ này vừa vặn thấy cả gương mặt lẫn ánh mắt của ta. Di động tôi đặt bàn bỗng nhiên rơi xuống đất. Tim tôi đập liên hồi. Ôi trời ơi! Gương mặt kia, nhất định là ông trời đùa tôi đây mà! Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy gương mặt nào thoạt nhìn kinh khủng sau lại quyến rũ đến thế! Người đàn ông kia khoảng ba mươi, khuôn mặt vuông vức, đôi mắt đen láy được tô điểm thêm bằng đôi mi dày, làn da trắng như bột mì. Cả gương mặt như được tạo thành bằng những đường cong dứt khoát, góc cạnh ràng, mặt – mày – mũi – môi, phần nào cũng lộ vẻ lạnh lùng, bình tĩnh. Chẳng những có thể là rất tuấn tú, mà khí thế còn rất bức người. Chỉ có điều ta mang vết sẹo lớn bên má phải, khiến khí thế uy nghiêm bỗng chốc biến thành kinh khủng. Vết sẹo dài bằng ngón út kia đỏ thẫm, nằm ngay dưới đuôi mắt, uốn lượn đến tận mang tai phải, trông như chia phía mặt bên phải thành hai nửa, dữ tợn vô cùng. Có khi ta là giang hồ, cũng có thể là tên biến thái… Tôi hít hơi sâu, đột nhiên người đàn ông kinh khủng kia đứng bật dậy, tiến gần về phía tôi. “ này, tôi.. có thể chuyện với vài câu có được ?” ta ngồi xuống trước mặt tôi, vẻ u sầu và phấn chấn đan xen gương mặt kia khiến sắc mặt ta lúc này khá phức tạp, giọng lại khàn khàn khó nghe như tiếng vật gì bị ô tô nghiền nát khiến tôi bỗng thấy buồn nôn. Tôi làm mặt dữ trừng mắt nhìn ta rồi nắm túi xách chạy thẳng ra ngoài —— ai mà ngờ xem mắt còn đụng phải tên biến thái chứ? Chẳng dám hy vọng có người vì cộng đồng ra mặt cứu giúp, với tôi, tự mình cứu mình là chân lý trước sau đổi. Tôi chạy mạch ra khỏi tiệm Starbucks, trốn vào con hẻm cách tiệm chừng bốn mươi năm mươi mét. Tôi thở hồng hộc, vừa định đứng vững lại nghe thấy giọng khàn đặc kia vang lên từ phía sau: “ này, tại sao… tại sao lại trốn? Khuôn mặt tôi khiến sợ hãi à? Hay là … chột dạ?” Trong đầu tôi chỉ còn ba chữ: Thôi – xong – đời!
—Bốn— “Đừng lại gần, đừng lại gần tôi!” Tôi đánh ta liên tục bằng chiếc túi xách. Đối mặt với tôi, người giương nanh múa vuốt đây, người đàn ông kinh khủng kia nhíu mày lại, càng khiến vết thương mặt kia trông khủng khiếp hơn. “ làm gì vậy?” ta hét lên to như muốn xé rách màng nhĩ của tôi. Nước mắt tôi lăn dài má, tôi quát lại ta bằng giọng to chẳng kém: “ dám động vào sợi tóc của tôi, tôi báo cảnh sát bắt ! Dù thế nào tôi cũng bỏ qua chuyện này!” Tôi còn chưa hết, tên đàn ông biến thái kia nắm chặt lấy tay tôi, còn kẹp luôn cả cái chân giơ ra đá ta của tôi. Tôi hoảng hốt phát ra mình và cái tên ôm tôi vào lòng này có tư thế rất ám muội, giọng khàn khàn kia lại vọng vào tai tôi: “Báo cảnh sát? Tôi là cảnh sát đây!” Thôi xong! Mắt tôi nhòe , cái tên biến thái này lại còn phán mình là cảnh sát nữa chứ! Tôi vội vàng phân bua: “Tôi phải kẻ cắp, mau thả tôi ra!” Chết tiệt! Sao phía ngoài hẻm chẳng có lấy người qua lại thế này? ngờ tên đàn ông biến thái kia lại nặn ra nụ cười, gã lặng lát mới cất tiếng: “ và người đàn ông kia có quan hệ gì?” “Người nào… Người đàn ông nào chứ?” Chẳng lẽ ta tưởng nhầm tôi là bạn phản bội ta ư? Rất nhiều tên biến thái có suy nghĩ này! Tôi vội vàng thêm: “Tôi sống rất đàng hoàng!” Tên biến thái kia vừa cười vừa : “… Lý Minh —— Người đàn ông chuyện với trong tiệm Starbucks lúc nãy.” Ánh mắt kia lại lạnh lẽo khác thường… Dường như —— dường như nhìn người tình vậy… Thế nhưng tôi tuyệt nhiên quen biết tên biến thái này… “ ta à? Tôi được mai mối với ta thôi.” Trong đầu tôi bỗng lóe lên điều gì, tôi trợn tròn mắt, hỏi ta với tất cả kích động, “ thích ta? Tôi buông tay! Đừng làm hại tôi! Tôi đảm bảo đấy! Hôm nay là ngày đầu tiên tôi gặp ta, ta còn chẳng động lòng với tôi nữa kìa!” Tôi thầm oán thán trong lòng, chẳng lẽ đời này đàn ông tốt đều là gay! Vì sao đến xem mắt tôi cũng va phải đôi thế này nhỉ? Chẳng những thế người trong số họ còn là kẻ biến thái! biết có phải do tôi nhìn lầm hay khóe môi tên biến thái kia méo xệch, ta lại còn thả tôi ra rồi nhìn tôi với vẻ mặt rất kì lạ. Dù tay chân được tự do nhưng tôi cũng dám tùy tiện nhúc nhích, xét về tốc độ hay về sức lực ta đều hơn hẳn tôi. Nhưng tại ta bình tĩnh lại rồi phải ? Tôi thầm vui mừng trong lòng, sau mới phát ta thong thả tới lui như tìm kiếm điều gì. Vì gào thét quá nhiều, cổ họng tôi khô khốc, nhưng sao động tác của ta bây giờ —— trông như sắp sửa rút súng ra. “… đừng làm ẩu! Giết tôi nào có ích lợi gì!” Chẳng dũng khí từ đâu ra mà tôi bạo gan vươn tay chặn ta lại, ta sững người vì hành động dũng cảm của tôi, hai tay khoanh lại trước ngực. “ ta mới là đối tượng hẹn hò của —— Lý Minh!” giọng nam có phần châm chọc bỗng vang lên phía sau. Tôi hoảng sợ lần hai, vừa quay lại thấy cậu thanh niên mặc trang phục cảnh sát đứng sau hai người chúng tôi. Cảnh sát? Cảnh sát! Lòng tôi vui mừng khôn xiết, hoàn toàn để ý đến lời của viên cảnh sát kia. Tôi rụt tay lại, vui sướng như vừa nhặt được vàng, toan chạy về phía chàng cảnh sát kia chợt thấy tên biến thái lôi thứ gì đó ra. Tôi bất động như bị sét đánh trúng! Vật kia chính là thẻ cảnh sát, đó có viết cái tên màu xanh đậm: Lý Minh. “ ấy là Lý Minh, là đối tượng hẹn hò của !” Viên cảnh sát đứng phía sau kia khẳng định lại lần nữa. Tôi hiểu nổi tình hình lúc này. Tên biến thái trước mặt tôi lại là đối tượng hẹn hò của tôi ư? Thế chàng Lý Minh đẹp trai trong tiệm Starbucks ban nãy là ai? ! thể nào! Tên biến thái trước mặt này tuyệt đối thể là đối tượng kết hôn “bao người mong ước” mà bác Vương , nhất định phải là đức lang quân của tôi! -o0o- —Năm— “ Ôn Tình, bây giờ tin chúng tôi là cảnh sát rồi chứ?” Tên đàn ông biến thái trước mặt tôi đây —— híc, cũng chính là Đại đội trưởng đồn cảnh sát Thành Đông —— tức Lý Minh, khoanh tay trước ngực nhìn tôi. “Tin rồi, tin rồi!” Tôi vội vàng gật đầu, nhanh đến mức như muốn đập cả trán lên bàn, tôi thề, từ đến lớn tôi chưa từng thấy chuyện gì kì quặc nhường này! ra Lý Minh là cảnh sát, hơn nữa còn là Đại đội trưởng đồn cảnh sát Thành Đông, riêng cậu cảnh sát trẻ tuổi ban nãy là Đổng Vĩ —— cấp dưới của ta. Ấy vậy mà ban nãy tôi cứ đinh ninh số lượng biến thái từ tăng thành hai, bọn họ còn bắt trói tôi đến đồn cảnh sát là vì tôi kháng cự ngừng, bất kể bọn họ gì cũng quyết nghe! Đến khi tôi nhìn thấy tấm biển viết năm chữ “Đồn cảnh sát Thành Đông” mới choáng váng đến hoa mắt, lúc này đây cánh tay Lý Minh xuất thêm vài vết thương nữa. Đương nhiên chuyện ta là đối tượng hẹn hò của tôi mà Đổng Vĩ chỉ là lời đùa cợt. Thế nhưng tôi thấy mất mặt vô cùng! Sao tôi có thể coi vị cảnh sát đại nhân công an đại ca này là tên biến thái hung ác được chứ! Tuy thế, nỗi hổ thẹn mới là thứ xâm chiếm lòng tôi! Từ đầu đến cuối tôi cứ khăng khăng ta là người xấu chỉ vì khuôn mặt kinh khủng ấy. Hẳn là ta cũng thường bị người khác hiểu lầm như thế! Vết thương kia chắc là do cứu người mà có! Tôi áy náy ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải khuôn mặt bình thản của người đối diện. Bấy giờ, Đổng Vĩ ngồi bên cạnh bèn cất tiếng trêu chọc: “Lão đại, chắc tại gương mặt kinh dị quá đấy! Có khi vì thế mà Ôn Tình mới hiểu lầm chúng ta!” Tôi kinh ngạc nhìn Đổng Vĩ, sao ta có thể thế chứ? Sao ta có thể tùy tiện đem diện mạo của Lý Minh ra đùa cợt? Tôi khẩn trương nhìn sang phía Lý Minh, vẻ mặt ta vẫn thản nhiên như , có lẽ bình thường họ vẫn luôn đùa nhau như thế, và ta coi tôi là người ngoài. Tôi thể tránh khỏi cảm giác vừa kính nể vừa thương hại dấy lên trong lòng, tôi quay sang trợn mắt nhìn Đổng Vĩ, đường hoàng : “Vì tôi quá sợ hãi đấy thôi! ra gương mặt như thế rất cá tính, rất đàn ông!” Tôi vừa dứt lời, cả hai người đàn ông đều tròn mắt nhìn tôi. Nhất là Lý Minh, ta nhìn tôi chằm chằm, phải ta cho rằng tôi buông lời chòng ghẹo đấy chứ? Tôi thản nhiên nhìn thẳng vào mắt ta, sợ quái gì, từ trước đến nay tôi luôn là người – ghét ràng! Tôi cứ thế mà trợn mắt nhìn lại. Mãi cho đến khi cảnh giác và tức giận khuôn mặt ta tan biến dần, nụ cười ôn hòa mới từ từ xuất . “Lão đại, Ôn Tình…” Đổng Vĩ ngồi bên cạnh chợt nở nụ cười, “Hai người thế này, ồ, ra là tăm tia nhau!” Tôi thấy mặt mình nóng bừng, vội vàng cúi đầu nhưng dằn được mà lén nhìn người đối diện, ta cũng đằng hắng cái rất tự nhiên, sau đó cất tiếng bảo: “Ôn Tình, chúng tôi nghi ngờ người tên Lý Minh đến hẹn hò với hôm nay chính là kẻ bị tình nghi gây những vụ lừa đảo tài sản qua việc xem mắt xảy ra gần đây —— tên của gã là Lý Trường Tuấn!” Tôi choáng váng lần nữa —— thể nào! Chẳng lẽ hôm nay ông trời muốn vận tôi mạt đến thế sao? “Ban nãy lão đại còn tưởng là đồng bọn của y nên mới ra tay —— vì chúng tôi theo y hơn nửa tháng, là người phụ nữ đầu tiên y tiếp xúc!” Đổng Vĩ giải thích. Quá – quá – quá mất mặt! Tôi cảm thấy như có ngọn lửa thiêu đốt dưới da, đối tượng hẹn hò của tôi hóa ra lại là tên lừa gạt! Loạn rồi! Dáng vẻ tôi trong quán cà phê lúc nãy hẳn bị Lý Minh thấy hết! Nghĩ đến đây, tôi lén liếc sang quan sát ánh mắt ta phát ta ngầm ra hiệu với Đổng Vĩ, dường như do dự, mưu toan điều gì. Tôi quyết tâm lật ngược hình tượng mê trai của mình trong lòng họ, vội vàng hỏi ngay: “Vậy hai đưa tôi về đây làm gì?” Lý Minh suy nghĩ lát rồi nhìn tôi gằn từng chữ: “Chúng tôi muốn giúp đỡ trong việc thu thập chứng cứ, đưa tên Lý Trường Tuấn kia về quy án!” “Tên Lý Trường Tuấn kia lừa gạt mấy triệu của các trí thức, nhưng lại chẳng có chứng cứ khởi tố vì những kia đồng ý ra tòa làm chứng, chúng tôi thể bắt ta!” Đổng Vĩ giải thích thêm, “Tôi tin chính là con mồi kế tiếp của , nếu được giúp đỡ lần này quyền chủ động nằm trong tay chúng tôi!” Tôi tròn mắt nhìn hai người họ, phải chứ? Họ định để tôi nằm vùng sao? Hai người này đúng là loạn não rồi… “Thế nhưng chẳng phải việc này rất nguy hiểm sao? Hơn nữa còn phải rất chuyên nghiệp mới có thể…” , tôi chẳng phải là thông minh, có đầu óc gì… “Ôn Tình, nếu lo lắng cần nhận lời. Chúng tôi cũng khuyên nên dây dưa với gã này.” Nét mặt Lý Minh ôn hòa hơn, ta nhàng . Tôi toan biện minh rằng phải vì tôi nhát gan Đổng Vĩ cười bảo: “ Ôn Tình phải người nhát gan đâu! Em thấy ấy rất dũng cảm là khác!” xong, cậu ta nhìn tôi cười hì hì, “Chẳng qua là tên Lý Trường Tuấn kia dùng tên giả là Lý Minh —— khiến Đại đội trưởng Lý Minh của chúng ta vô cùng tức giận. Ôn Tình, xin hãy giúp Đội trưởng chúng tôi rửa nhục!” “Đổng Vĩ! Cậu nên tôn trọng lựa chọn của Ôn Tình!” Lý Minh chợt quát lên, lạnh lùng liếc Đổng Vĩ. Cậu chàng le lưỡi rồi lặng thinh. Ngay đến tôi cũng giật mình, Lý Minh rất có khí phách, đôi lông mày đậm kia nhíu chặt lại, nhìn Đổng Vĩ bằng ánh mắt tóe lửa, chắc chắn cái cậu Đổng Vĩ kia toát mồ hôi lạnh —— bởi lẽ người ngoài như tôi trông thấy cũng phát run… Ô kìa, vì sao lòng tôi lại nhộn nhạo thế này? Chẳng phải tôi luôn tuân thủ nguyên tắc của bản thân, luôn là người thích xen vào chuyện của kẻ khác sao? Vì sao trong lòng tôi, nơi nào đó trong lòng tôi lại có cảm giác như thỏa hiệp? “Tôi đồng ý!” Tôi cảm giác máu trong người mình chảy rất nhanh, khiến ý muốn thích mạo hiểm, ưa phiêu lưu trỗi dậy. Thế mà trong thâm tâm tôi bỗng thấy ấm áp lạ thường. Tôi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Lý Minh lẫn ánh mắt ngạc nhiên của Đổng Vĩ. Chẳng biết vì sao mà vết sẹo đỏ thẫm trông khá dữ tợn mặt Lý Minh càng nhìn tôi càng thấy vừa mắt, càng nhìn càng thấy có cá tính. -o0o- —Sáu— Sau tháng, tình hình tiến triển thuận lợi vượt xa dự tính. Cứ cách ba đến năm ngày Lý Trường Tuấn lại hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, xem phim, có khi còn mua cho tôi vài món trang sức dù đắt tiền nhưng rất trang nhã. Tôi cũng dần quen với vai diễn chìm trong biển tình, thường xuyên lén nhìn Lý Trường Tuấn bằng ánh mắt quý mến, mỗi khi chạm phải ánh mắt ấy gã luôn nở nụ cười trìu mến rồi vươn tay vuốt mái tóc tôi. Những lúc như thế, lòng tôi vừa thầm thở dài lại vừa thầm đắc ý. Thở dài là vì người đàn ông tốt như vậy, nếu sớm biết gã ta là kẻ lừa gạt chỉ e tôi coi gã là đức lang quân của đời mình; đắc ý ở chỗ qua bao ngày rong chơi hò hẹn, cuối cùng gã cũng bị Ôn Tình tôi —— nữ điệp viên siêu cấp lừa gạt. Tôi luôn tin chắc rằng bản thân được an toàn. Nguyên do là vì mỗi lần tôi và gã Lý Trường Tuấn kia ra ngoài luôn có chiếc xe bám theo sau, giữ khoảng cách an toàn nhanh cũng chậm. Người ngồi trong xe chính là Lý Minh lạnh lùng kia, Lý Minh . Mỗi đêm, khi Lý Trường Tuấn đưa tôi về nhà, ở phía góc đường xa luôn có đốm lửa chập chờn —— đó là ánh lửa phát ra từ điếu thuốc của Lý Minh, còn bóng dáng luôn lẩn khuất trong màn đêm thăm thẳm. Sau khi Lý Trường Tuấn rồi, ấy bước ra khỏi chỗ khuất, gật đầu với tôi cái rồi xoay người ngay. Dẫu thế thôi cũng đủ rồi. Đốm lửa lập lòe, lời chào thành tiếng, ấy thế mà lại khiến tôi an tâm đến lạ. Nghe Đổng Vĩ bảo rằng Lý Minh tình nguyện theo sau bảo vệ tôi, điều này khiến tôi vui mừng khôn tả. Người đàn ông thế này sao có thể khiến tôi bất an? Sao có thể khiến người ta động lòng kia chứ? Tuy rằng mỗi lần đến đồn cảnh sát gặp Lý Minh và Đổng Vĩ, chúng tôi chỉ thảo luận xem tình hình tiến triển ra sao, bước tiếp theo nên bố trí thế nào, thế nhưng người chỉ huy tài ba tên Lý Minh, vị đội trưởng lạnh lùng kiên định tên Lý Minh kia quả chính là triệu người có ! Cho dù có chứng kiến điều gì, ánh mắt ấy vẫn điềm tĩnh như thế. Dù chạm phải mắt tôi cũng chỉ mỉm cười —— dẫu tôi đây từng làm loạn trước mặt … Tuy rằng nằm vùng là việc vô cùng mạo hiểm nhưng tôi dám để lộ lo lắng, lần nào họp tôi cũng thảo luận với vẻ nghiêm túc, vờ như bản thân rất hứng thú với công việc và cuộc sống như viên cảnh sát thực thụ vậy. Thú , lòng tôi nhen nhóm tình cảm với ấy… Mỗi lần họp bàn tôi đều lén nhìn khuôn mặt nghiêng vừa kiên nghị lại vừa tuấn tú kia, ánh mắt tôi dõi theo bóng hình … Tôi đúng là kẻ vô dụng! Qua thời gian nữa liệu Lý Trường Tuấn có kiếm cơ vay tiền tôi ? Tôi tin rằng mọi chuyện đều thuận lợi. Chỉ có điều tôi càng ngày càng khó xử —— chìm đắm trong men tình mà sao ngay đến cái hôn cũng bằng lòng cho người mình hằng ngưỡng mộ. Hiển nhiên Lý Trường Tuấn càng ham muốn nhiều hơn! Tôi phải lấy truyền thống bảo thủ của gia đình ra làm cái cớ ám chỉ với gã rằng, chỉ sau khi hôn mới có thể tiếp xúc thân mật. Thế nhưng qua vài lần cự tuyệt khiến đôi mày gã trai kia hơi nhăn lại. Phải hôn tên lừa gạt ư, chỉ nghĩ đến thôi tôi thấy ớn lạnh. Tôi bèn kể cho Lý Minh và Đổng Vĩ về chuyện khó xử này, Lý Minh chỉ cau mày bảo: “Nếu quá miễn cưỡng bỏ , chúng ta tìm cách khác.” Trong khi đó Đổng Vĩ lại chọc ghẹo: “Chỉ mất vài cái hôn là bắt được kẻ hãm hại chị em phụ nữ rồi, chẳng lẽ đáng sao?” Tuy lời của Đổng Vĩ khiến Lý Minh trợn mắt răn đe, nhưng lại làm tôi hơi dao động. Tôi vẫn mang suy nghĩ binh đến có tương ngăn trong lòng, tiếp tục thực kế hoạch dụ tên Lý Trường Tuấn. Đến tối nọ, câu mồi chài của Lý Trường Tuấn phá vỡ thế quân bình. con đường trước cửa nhà tôi trọ, Lý Trường Tuấn mặc bộ đồ Tây trắng muốt, trìu mến ôm lấy eo tôi: “Tình Tình, rất em!” Giọng của gã trầm, rất có sức hút, nhưng vang đến tai tôi chẳng khác gì tiếng chuông báo tử. Tôi cúi đầu cười bảo: “ Minh, cám ơn !” Ngoài mặt là thế, nhưng trong lòng tôi lại rộn như trống đánh. “Tình Tình…” Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh mắt gã bỗng như xa xăm, hai tay gã khóa chặt người tôi, từ từ cúi xuống dí sát mặt tôi, “ phát điên vì em mất…” “Đừng mà! Chúng ta ở trước cửa nhà em đấy. Lỡ như mẹ em ra trông thấy mất.” Tôi vội vàng quơ tay toan đẩy gã ra, ngờ chỉ trong tích tắc gã ôm chặt tôi trong lòng, ánh mắt chất chứa ý đồ xấu xa —— gã nhập vai chẳng khác gì nam diễn viên mê muội vì tình ái, hệt như vai nam chính trong những bộ tiểu thuyết tình cảm, “Ánh mắt xa xăm, thầm bên tai, hôn môi điên cuồng” … “Đừng mà!” Nụ hôn của gã in mặt tôi, cổ tôi, tôi như muốn khóc nức lên, làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Có lẽ vì muốn chứng minh cho tình cảm sâu đậm của mình, cũng có thể vì muốn khiến tôi cảm động mà gã kia càng cố sức cưỡng hôn, cổ áo sơ-mi của tôi bị gã giật bung. Tôi hít sâu hơi, cố gắng hô hoán —— Ôn Tình, mày được kích động, bằng công sức hơn tháng nay của mày, Lý Minh và Đổng Vĩ coi như đổ sông đổ bể! Nghĩ đến Lý Minh tôi vội ngẩng đầu, nhưng chẳng tìm thấy đốm lửa quen thuộc nơi góc đường kia. Lòng tôi trùng xuống, ấy đâu? Vì sao mỗi ngày ấy đều theo sau bảo vệ tôi mà hôm nay lại thấy bóng dáng? Tôi điên rồi, lúc bị tên lừa gạt cợt nhả còn thất thần như thế —— quả nhiên tôi phải là nàng thông minh! hồi chuông giòn giã vang lên chẳng khác gì ân nhân cứu vớt cuộc đời tôi. Động tác của Lý Trường Tuấn chậm hẳn lại, tôi vội giãy ra rồi bảo: “Chắc là mẹ em đấy, thôi em phải về đây!” Tôi lấy di động ra xem, phát màn hình lên hai chữ: “Lý Minh”. Lòng tôi khẽ run lên, vội vàng xoay người tránh ánh mắt nghi ngờ của Lý Trường Tuấn, tôi nhận điện thoại, đầu bên kia có tiếng động. Tôi vội cất tiếng: “A lô! Mẹ à? Con về ngay. Dạ. Con chào mẹ.” Tôi gấp điện thoại lại, vừa quay người bắt gặp ánh mắt áy náy của Lý Trường Tuấn nhìn tôi: “Tình Tình, xin lỗi! tự chủ được! rất muốn có em.” Giả vờ như ! Tôi bình tĩnh lại bèn cúi đầu đáp khẽ: “ ra phải em muốn kháng cự đâu. Chỉ tại đây là lần đầu tiên em quen ban trai. Em… phải thích làm như thế…” Tôi ngẩng đầu, đập vào mắt là nụ cười mừng rỡ của Lý Trường Tuấn, tôi vội chớp lấy thời cơ, ra vẻ ngượng ngùng bồi thêm câu: “Em nghĩ, sau này khi chúng ta kết hôn rồi, tất cả của em cũng là của !” xong tôi vội vã xoay người chạy vào nhà. Chạy được vài bước tôi lén ngoái lại nhìn gã, gã vẫn giả vờ mừng rỡ như điên. Trong lòng tôi khẽ cười thầm rồi chạy thẳng vào sân trong. Dõi theo bóng dáng Lý Trường Tuấn dần xa, tôi hít hơi sâu, chỉnh trang lại quần áo rồi bước về phía góc đường tối tăm kia. Quả nhiên vẫn là bóng hình cao lớn quen thuộc ấy lặng lẽ đứng trước cửa nhà tôi. Vẫn là đôi mày lạnh lùng kiên quyết, vẫn là vết sẹo đỏ thẫm, tất cả như mờ như tỏ dưới ánh trăng dịu dàng, lại như phát sáng đến chói mắt, cứ thế cứ thế thấm dần vào lòng, thu hút trái tim tôi. Chỉ có điều lúc này, người đàn ông vốn bình tĩnh kia thể che giấu được lo lắng, nhìn tôi chớp mắt, nỗi lo lắng át cả lạnh lùng. Trong lòng tôi cảm động thôi, vừa vui mừng đến chẳng thốt nên lời, tất cả cứ thế thăng hoa. Có khi nào ấy vì trách nhiệm nên mới lo lắng nhỉ, dẫu thế tôi vẫn thể vui mừng… Đúng là chẳng ra thể thống gì… “Em sao. đừng lo lắng.” vì sao nỗi kinh hoàng lẫn sợ hãi ban nãy tan biến như làn khói, dường như chúng bỏ xa tôi rồi. “Thế là tốt rồi!” Giọng vẫn khàn khàn như thế, nhưng khi đến tai tôi lại khiến tôi thấy yên bình lạ thường. bỗng bước lên, vươn bàn tay thô ráp lướt gò má tôi, những ngón tay chắc chắn, mạnh mẽ nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng. Bất động mười giây, đột nhiên thu tay lại, gương mặt thoáng ngượng ngùng, lại vừa như tự trách mình: “Xin lỗi em, tại tôi đúng…” Hay là nhận ra mình khá thân mật với tôi bằng những cử ý ấy… “ phải tại .” Tôi cười tươi, trong lòng vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc —— vui mừng vì vô tình để lộ quan tâm mà hành động thất thố, kinh ngạc vì được quan tâm thôi khiến tôi vui mừng đến như vậy —— từ khi nào, từ khi nào tình cảm tôi dành cho trở nên mãnh liệt như thế? Tôi chợt muốn bông đùa chút, vừa cười gian vừa bảo, “Vậy để em đáp trả lại nhé!” Lúc ấy còn ngạc nhiên tôi nhanh chóng vươn tay vuốt ve gương mặt kiên nghị ấy, mơn trớn từng đường cong khuôn mặt góc cạnh. Chẳng những thế còn chạm đến cả vết sẹo đỏ thẫm kia. Tay tôi lướt đến đâu, hơi nóng lan tỏa đến đấy. Tôi từ từ rút tay về, vừa cười vừa chăm chú nhìn ấy. ấy cũng nhìn tôi, gương mặt lộ ý cười, phải rồi, là nụ cười rất tự tin: “Em về . Lần sau nhất định để em gặp nguy hiểm nữa.” Hình như đây là lời ước hẹn. “Vâng!” Tôi gật đầu rồi xoay người bước . Kể từ khi bàn tay chạm vào khuôn mặt tôi, tim tôi luôn đập mạnh, lâu sau cũng chưa thể bình tĩnh lại. -o0o- —Bảy— Nửa tháng sau, Lý Trường Tuấn lấy cớ công ty thiếu vốn xoay vòng để mượn tiền tôi, còn tôi “góp nhặt khắp nơi” mới gom được ba mươi vạn nhân dân tệ cho gã mượn. Có điều số tiền này, từ nhân dân tệ đến hào, đều do đồn cảnh sát và ngân hàng cung cấp. Vì thế mà chỉ bốn ngay sau khi gã ôm tiền của tôi biến mất, đội của Lý Minh thuận lợi bắt được gã trong khách sạn năm sao ở vùng ngoại ô, đồng thời cũng thuận lợi khởi tố gã —— dĩ nhiên có tôi làm nhân chứng, cuộn băng ghi lại cuộc vay mượn giữa tôi và gã làm vật chứng, là những bằng chứng thuyết phục để vạch tội gã. Gã bị tuyên án năm năm, song song đó là bị truy thu số tiền lừa gạt. tòa, khi biết được chứng cứ dùng để khởi tố đều do tôi cung cấp, thêm vào đó tôi lại là nhân chứng, tên Lý Trường Tuấn kia hung hăng nhìn tôi, khiến lòng tôi có hơi run sợ. Thế nhưng nhờ có hai chàng cảnh sát khôi ngô cao to là Lý Minh và Đổng Vĩ đứng bảo vệ, hai người họ nhìn gã bằng ánh mắt càng hung dữ hơn, gã mới nhụt chí, dám ngẩng đầu lên nữa. Cuối cùng kẻ xấu bị bắt giữ nhưng Trưởng đồn cảnh sát Thành Đông lại trao tặng danh hiệu “Công dân xuất sắc” cho tôi, ngay đến kim cũng chẳng có. Tuy vậy, Lý Minh tìm người làm cờ thưởng, còn đưa đến tận nhà bằng xe cảnh sát, mặt cờ có ghi tám chữ to: “Cảnh dân hợp tác, dũng tích cực”. (*Cảnh sát và nhân dân đồng lòng, dũng – nhiệt tình) Ngoài cờ thưởng còn có hai chiếc vé xem phim, chính là bộ phim “Tân Câu chuyện cảnh sát” được công chiếu vào tối thứ hai. Lý Minh giải thích bằng vẻ mặt lạnh lùng, rằng nghe tôi rất hứng thú với cuộc sống và công việc của cảnh sát nên hẹn tôi cùng xem bộ phim này để học tập. Tôi vui vẻ nhận lấy cờ thưởng và vé xem phim từ tay Lý Minh, trao lại lá cờ cho mẹ và nàng Hà Nguyệt Sa tròn mắt há mồm, riêng hai tấm vé xem phim tôi cẩn thận gấp lại rồi nhét vào túi xách, sau đó ngẩng đầu đón nhận ánh mắt mừng rỡ của Lý Minh và nụ cười xấu xa của Đổng Vĩ. Vì muốn người nhà lo lắng, mẹ và Hà Nguyệt Sa vẫn luôn nghĩ tôi và Lý Trường Tuấn hẹn hò. Hôm nay đột nhiên hay tin Lý Trường Tuấn bị bắt, hai người khổ sở tự trách lại bất ngờ biết tôi chính là người nằm vùng của đồn cảnh sát, ai cũng quở tôi quá liều lĩnh. Nhưng đến giờ phút này, Nguyệt Sa càng ngạc nhiên hơn khi tôi lại “câu” được Đại đội trưởng đồn cảnh sát về tay, chẳng những thế còn là người đàn ông thực thụ, nàng thẳng thừng mắng tôi đúng là số cứt chó! Mẹ tôi cũng vui mừng nở nụ cười hài lòng, bảo tôi là kẻ ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc. Cứ như thế, năm sau tôi từ người dân dũng trở thành phu nhân của Đại đội trưởng đồn cảnh sát Thành Đông. năm nay, trải qua các hoạt động học tập, tham quan và các loại hình giao lưu sâu sắc (ví dụ như xem phim, tham quan bảo tàng quân , triển lãm mô hình, …), tôi dần hiểu được công việc và nghiệp của Lý Minh, cũng biết nhiều hơn về quá khứ của —— tôi biết vừa tốt nghiệp đại học gia nhập hàng ngũ cảnh sát, vết sẹo của là do bắt tên phóng hỏa mà có, tôi còn biết trước nay chưa từng có bạn … Ha ha! Thế nhưng khi Lý Minh bị tôi hỏi xem bị điểm nào ở tôi hấp dẫn, chỉ khẽ cười chứ đáp trả. Hình ảnh Lý Minh đêm nọ thất thố vì động tình đúng là rất khó coi. Thế nhưng có hôm, khi tôi cứ quấn lấy làm phiền mãi buông, mới đỏ mặt, ánh mắt nhìn xa xăm rồi khẽ bảo rằng từ lần gặp mặt đầu tiên bị tôi thu hút. “Lần đầu tiên?” Sắc mặt tôi lúc này hẳn rất khó coi, tôi vội vàng hỏi lại. Bởi lẽ lần đầu gặp mặt, ôi trời ơi, tôi coi là tên biến thành, rồi gay, rồi ác ma chứ coi là cảnh sát, người trở thành hoàng tử trong lòng tôi, đức lang quân của tôi. nghiêm mặt : “Từ trước đến nay chưa từng gặp nào giống em, vừa dịu dàng lại vừa hoạt bát, lúc nào cũng vui cười. Trước mặt Lý Trường Tuấn ra vẻ thục nữ, gã vừa khỏi em lập tức lộ nguyên hình, ha ha! Còn nữa, sao ngày ấy em có thể nghĩ ra cái ý tưởng như thế nhỉ, coi là kẻ xấu đành… lại còn cho là người cùng giới…” Cuối cùng ấy nhịn được cười, ôm lấy khuôn mặt tôi mà bảo rằng: “ hài hước như thế nhưng lại đầy nghĩa khí, dũng cảm lại khả ái… Mỗi lần chúng ta cùng họp, em luôn mím môi ra vẻ nghiêm túc, muốn cười cũng chẳng dám cười, chỉ chăm chú ghi chép…” “Này này! cho nữa!” Tôi sẵng giọng, ngờ người vốn lạnh lùng như , khi động lòng cũng biết đỏ mặt… Nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ , tôi còn bạo gan đánh lén cả cảnh sát cơ đấy! “Thế nhưng!” Lý Minh nhìn tôi sâu, “ phải cảm ơn tên Lý Trường Tuấn kia, nếu gã hẹn gặp em, có lẽ cả đời này cũng gặp được em!” Lòng tôi cảm động vô ngần, nhàng hôn lên vết sẹo nơi đuôi mắt. (Hết)