1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký vượt tường của vợ yêu - Nữ Vương Không Ở Nhà (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      NHẬT KÍ VƯỢT TƯỜNG CỦA VỢ


      Tác giả: Nữ Vương Ở Nhà


      Editor: Tử đinh hương


      Giới thiệu

      Đỗ Hành lên kế hoạch tốt , nuôi dưỡng Tô Diệp giống như chú chim trong chiếc lồng vàng, khi Tô Diệp vừa tròn mười tám tuổi đăng ký kết hôn ở Mĩ. luôn có cảm giác mình bàn tính rất tốt, đời này Tô Diệp nhất định là của mình rồi.

      Nhưng chẳng thể ngờ rằng, cũng có lúc, vợ bé luôn an tĩnh dưới con mắt của mình lại học theo theo người ta hồng hạnh xuất tường.

      Nội dung: tình và hôn nhân, cán bộ cao cấp, hào môn thế gia, tiểu tam.

      Tìm tòi mấu chốt: nhân vật chính: Tô Diệp, Đỗ Hành

      Thể loại: Nuôi dưỡng, đại thúc phối hợp với lolita, vợ muốn vượt tường, chiến tranh bảo vệ vợ .
      Last edited by a moderator: 28/9/15
      linhdiep17, honglakChris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tử đinh hương

      Chương 1: Chủ nhật vợ chồng gặp gỡ

      Hôm nay là thứ sáu, sau tiết học cuối cùng của buổi chiều, Tô Diệp trở lại ký túc xá thu dọn hành lý. mình Tô Diệp độc chiếm phòng ký túc xá, thường ngày có bảo mẫu qua dọn dẹp giúp tay. Khi Tô Diệp trở về, phát va li hành lý hoa văn màu xanh xinh xắn mà mình mang theo được dọn dẹp thỏa đáng nhiễm chút bụi đất nào đặt ở sàn nhà.

      Tô Diệp tiện tay nhấc lên, xoay người rời khỏi ký túc xá. ra hoàn toàn cần mang hành lý trở về, Đỗ Hành nhất định cho người chuẩn bị thỏa đáng các loại đồ dùng cần thiết, đâu cần phí tâm. Chỉ là Tô Diệp rất thích cảm giác mình ở trong trường học này, lấy thân phận người học sinh bình thường tới học, cũng thích mình quá mức đặc biệt ở giữa rất nhiều bạn học, cho nên vẫn mất công chuyến.

      Lôi kéo va li hành lý, Tô Diệp an tĩnh ở đường mòn sân trường. Lúc này trời chiều xuyên thấu qua cây cổ thụ cao ngất ở phía xa xa chiếu vào tóc , gió thổi nâng áo khoác ngoài vàng nhạt của lên, có lá cây loang lổ màu vàng từ rơi xuống bên người . Cách đó xa, có đám học sinh nam truy đuổi cười đùa ầm ĩ sân bóng đá.

      Tô Diệp dừng bước lại, cảm nhận ánh mặt trời ngày mùa thu này, khẽ nheo mắt lại.

      Tô Diệp thích cảm giác ở trong trường học, ở chỗ này có thể coi mình chỉ là học sinh bình thường, có tiếc nuối khi cha mẹ mất sớm, có bất đắc dĩ phải vội vàng gả làm vợ người ta, hôm nay càng giống như chim hoàng yến bị nuôi dưỡng đơn ở trong lồng.

      Tô Diệp đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình bị tiếng vang lớn làm bừng tỉnh, mở choàng mắt ra, chỉ thấy quả bóng bay đến cây khô, nhưng bởi vì lực đá rất mạnh mà bắn ngược về phía mình. Tiếng kêu sợ hãi vang lên ở bên tai, cả người Tô Diệp ngây dại, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả bóng bay về phía mình mà biết làm như thế nào cho phải.

      Lúc này, bóng dáng phi ra bổ nhào tới, cứ thế chặn quả bóng đó lại, quả bóng đập xoáy mạnh mẽ trong ngực ở người này, cuối cùng rốt cuộc an tĩnh lại.

      Tô Diệp phản ứng kịp, thầm thở dài nhõm hơi, cười nhạt với chàng trai trước mắt này: "Cám ơn ."

      Nam sinh cứu Tô Diệp, xem ra cũng chỉ là hơn hai mươi tuổi, hẳn là học sinh ở trong trường , lúc này ta xoa xoa mồ hôi trán, nở nụ cười mang theo áy náy: "Dọa em sao?"

      Nam sinh này mặc quần áo thể thao màu trắng, trong lúc cười, giống như có ánh mặt trời chiếu sáng xung quanh.

      Người nam sinh xong câu này, sửng sốt chút, nhìn Tô Diệp lời nào, trong ánh mắt là kinh ngạc trắng trợn. Dĩ nhiên là Tô Diệp rất quen thuộc với loại ánh mắt này, trước kia khi cha mẹ còn mỗi lần ăn mặc trang điểm tham dự tiệc liên hoan khiêu vũ, cũng khiến cho xung quanh đầy tiếng than thở kinh ngạc. Sau này cha mẹ còn, được Đỗ Hành nuôi, Đỗ Hành rất ít khi để cho ra ngoài, nhưng thỉnh thoảng trong nhà có người giúp việc mới đến, ánh mắt những người đó căn bản có cách nào dời từ người mình.

      Tô Diệp dè dặt cười nhạt, khẽ gật đầu về phía nam sinh đó cái, xoay người lôi kéo hành lý ra ngoài. Lúc này có người vây xem huých nam sinh kia cái ta mới phản ứng được, hô to về phía bóng lưng của Tô Diệp: "Em tên là gì?"

      Lúc nam sinh này hô lên, sau lưng vang lên tiếng huýt sáo.

      Tô Diệp quay đầu lại, có chút ảo não hơi nhíu chân mày lại, cảm thấy mình nhất định là bị người chú ý tới, thực tế thích loại cảm giác này. Nếu như Đỗ Hành biết, chắc chắn mất hứng.

      === =====

      Đại học P ở chỗ Tô Diệp là đại học danh tiếng có lịch sử lâu đời, bởi vì nguyên nhân lịch sử mà trường học này chiếm cứ khu vực vàng của thành phố này. Ra khỏi trường chính là khu buôn bán san sát đông đúc. Tô Diệp mất hồn phút chốc ở giữa nơi ồn ào này, chỉ là rất nhanh liền thấy chiếc Bentley quen thuộc dừng ở đường đối diện, đó là chiếc xe Đỗ Hành thích lái nhất khi phải là thời gian làm việc. Thỉnh thoảng Đỗ Hành thích mang theo Tô Diệp chơi, đều là lái chiếc xe này.

      Lúc này vừa đúng lúc đèn xanh, định nhấc chân băng qua đường, lại nghe được giọng trầm thấp ở bên cạnh: " ở nơi này." Ngay sau đó, bàn tay ấm áp mạnh mẽ nắm tay của .

      Tô Diệp cúi đầu, chỉ thấy bàn tay dắt rất thon dài ưu nhã, ngón áp út còn đeo chiếc nhẫn kim cương, chiếc nhẫn kim cương kia và chiếc nhẫn kim cương mà đặt ở bên trong hộp trang sức vừa vặn là đôi. Chiếc nhẫn kim cương ca ra này, cắt gọt gia công màu sắc độ tinh khiết đều là cao cấp nhất thế giới, giống như Đỗ Hành vậy, nóng lạnh, tài sản nắm trong tay đủ để hô mưa gọi gió, nhưng vẫn luôn khiêm tốn kín kẽ đứng ở nơi đó như vậy.

      tiếng cười khàn khàn vang lên ở bên tai , ngay sau đó là lời hơi cưng chềuu: "Em nhìn cái gì chứ?"

      Tô Diệp ngẩng đầu lên, khuôn mặt kiên nghị của chồng đập vào đáy mắt, mím môi khẽ cười hỏi: "Sao hôm nay tự mình đến đây đón em vậy?"

      Đỗ Hành rất bận, bận đến mức chủ nhật cũng chỉ có thể vội vàng gặp mặt chút. Bình thường đều là tài xế của Tô Diệp tới đón , Đỗ Hành chưa bao giờ đến đón .

      Đỗ Hành nhận lấy hành lý trong tay , dắt tay của , dẫn băng qua đường, vừa vừa : "Hôm nay đúng lúc có thời gian rãnh rỗi, nên thứ sáu muốn tới đây đón em."

      Thời điểm Đỗ Hành dẫn Tô Diệp băng qua đường hết sức cẩn thận, giống như trong tay dắt phải người thành niên mà là đứa bé, dắt đến bên cạnh xe Bentley, khom người mở cửa xe, nhìn vào trong xe, sau đó thả va li hành lý vào khoang sau xe, lúc này mới vòng qua bên tiến vào ghế lái.

      Khi xe vững vàng tiếp ở trong dòng xe cộ Đỗ Hành quay đầu liếc nhìn Tô Diệp bên cạnh: "Tối nay em muốn ăn cái gì?"

      Tô Diệp lắc đầu cái: "Em có khẩu vị gì, tùy tiện ăn chút thôi."

      Nhà họ Đỗ mời ba vị đầu bếp, chia ra thông thạo kiểu món ăn Trung Quốc, kiểu món ăn tây phương và món ăn đặc sắc ở địa phương, ra Tô Diệp cảm thấy thức ăn ở nhà họ Đỗ có thể sánh ngang với thức ăn của rất nhiều khách sạn bên ngoài. Huống hồ vốn cũng cầu cao đối với việc ăn uống, phải vẫn nuốt trôi được đồ ăn ở căng tin trong trường học hay sao?

      Đỗ Hành thấy bộ dạng Tô Diệp có hứng thú gì, nhíu mày "A…" tiếng: "Vậy chúng ta về nhà ăn , trong nhà chuẩn bị rồi."
      linhdiep17, Chrissusu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tử đinh hương

      Chương 1: (tiếp)

      Tô Diệp gật đầu, cúi đầu nắm chặt vật trang sức kim loại trong xe, vật trang sức đó cùng màu với chiếc xe Bentley, và va li hành lý trong xe, đều lắp thêm thẻ kim loại có khắc tên Tô Diệp. Tô Diệp nhìn cái này, thế nhưng trong lòng khỏi suy nghĩ, có lẽ người mình cũng có thể đeo cái thẻ kim loại, dĩ nhiên phía viết tên tuổi của Đỗ Hành.

      khí trong xe bắt đầu ngột ngạt.

      Đỗ Hành vừa cầm tay lái, vừa vô tình hay cố ý bắt đầu tìm lời , hỏi tình cảnh Tô Diệp ở trường học, hỏi giáo viên như thế
      [​IMG]
      linhdiep17Chris thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: tử đinh hương

      Chương 1: (tiếp)

      Tô Diệp gật đầu, cúi đầu nắm chặt vật trang sức kim loại trong xe, vật trang sức đó cùng màu với chiếc xe Bentley, và va li hành lý trong xe, đều lắp thêm thẻ kim loại có khắc tên Tô Diệp. Tô Diệp nhìn cái này, thế nhưng trong lòng khỏi suy nghĩ, có lẽ người mình cũng có thể đeo cái thẻ kim loại, dĩ nhiên phía viết tên tuổi của Đỗ Hành.

      khí trong xe bắt đầu ngột ngạt.

      Đỗ Hành vừa cầm tay lái, vừa vô tình hay cố ý bắt đầu tìm lời , hỏi tình cảnh Tô Diệp ở trường học, hỏi giáo viên như thế nào, bạn học như thế nào, bài tập có nhiều hay , thức ăn có ngon miệng hay ? Tô Diệp cũng trả lời lại từng cái rất khéo léo.

      Sau đó Đỗ Hành cười, tùy tiện hỏi câu: "Có nam sinh nào theo đuổi em hay ?"

      Ở Trung Quốc, Tô Diệp mười chín tuổi nên chưa tới tuổi được pháp luật cho phép kết hôn, cho nên mọi người trong trường học nghĩ đến Tô Diệp còn trẻ như vậy kết hôn rồi. Bộ dáng Tô Diệp lại xinh đẹp như vậy, với ánh mắt mù của đám người tuổi trong trường học mà , hiển nhiên mơ ước tới bảo bối của Đỗ Hành này.

      Tô Diệp nghe đề tài câu chuyện thiếu hứng thú, lắc đầu cái : " có."

      Đỗ Hành tin: "Làm sao lại có thể như vậy?"

      Tô Diệp khỏi nhớ tới màn đường mòn ở trường học hôm nay, tim khỏi đập mạnh, thậm chí ngay sau đó có chút tức giận: " tin có thể thăm dò, chẳng lẽ em còn phải gạt sao?" xong tự chủ nhếch môi, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ, hề quan tâm tới Đỗ Hành nữa.

      Đỗ Hành thấy lại sử dụng tính khí như vậy, cưng chiều khẽ cười tiếng, hỏi tới nữa.

      Nhà họ Đỗ ở trong khu biệt thự phía đông thành phố này, cảnh vật nơi này rất yên tĩnh, xe cộ rất thưa thớt, bên trong khu này là biệt thự độc lập thưa thớt giống như vườn hoa vậy, coi như là chăm sóc đầy đủ đến việc riêng tư của đám người có tiền này.

      Đỗ Hành lái xe vào ga ra tầng ngầm nhà mình, sau khi dừng xong, xuống xe mở cửa xe cho Tô Diệp, lại lấy hành lý của ở khoang sau xe xuống, rồi dắt tay vào thang máy lên tầng.

      Lúc đến phòng khách tầng , bà Trần là quản gia nhà họ Đỗ ân cần đứng ở cửa, nhìn thấy hai người bọn họ trở lại ý cười lập tức đầy mặt: "Tiểu thư, trở lại, muốn bà Trần này chết rồi."

      Bà Trần là bảo mẫu nhà họ Đỗ, chỉ là kể từ khi Tô Diệp mười ba tuổi mất cha mẹ bắt đầu ở tại nhà họ Đỗ, chính là do bà Trần chăm sóc, sáu năm sau, dĩ nhiên tình cảm rất tốt.

      Chỉ có điều vẻ mặt Tô Diệp luôn luôn lạnh nhạt, chỉ là khẽ cười với bà Trần, lễ phép gật đầu : "Bà Trần, con cũng rất nhớ bà."

      Bà Trần cũng trách móc đối với việc Tô Diệp thân thiết, bà quen rồi, bà lập tức lại chào hỏi với Đỗ Hành, lúc này mới dẫn bọn họ vào phòng ăn.

      Trong phòng ăn bày xong khăn trải bàn trắng tinh và bộ đồ ăn sáng choang, bà Trần tiến lên xin phép: "Tiểu thư hôm nay muốn ăn cái gì?"

      Tô Diệp vẫn cảm thấy có khẩu vị gì, thực tế mỗi khi nhìn thấy phòng ăn trống rỗng và to như vậy mà bàn ăn chỉ có hai người là và Đỗ Hành liền còn bất kỳ khẩu vị rồi. từ tốn câu: "Tùy tiện thôi."

      Đỗ Hành dắt tay của , khẽ cười vừa : "Bà Trần, ấy ăn cơm ở căng tin trong trường học, tôi sợ ấy đủ dinh dưỡng, bà cứ mang thức ăn lên dựa theo thực đơn của bà, bồi bổ cho ấy tốt."

      Đỗ Hành lên tiếng, dĩ nhiên là Trần đồng ý lia lịa, lập tức cười ra lệnh cho người làm ở phòng bếp mang thức ăn lên.

      Trong quá trình ăn cơm, Tô Diệp cúi đầu gì, nhiều lần có thể cảm giác được ánh mắt của Đỗ Hành vẫn dừng ở mặt mình. Đối với việc này, cũng quen rồi.

      Đỗ Hành lớn hơn mười hai tuổi, bây giờ ba mươi mốt tuổi rồi, đàn ông ở tuổi này thể là trẻ tuổi nhiệt huyết, cũng có thể là lúc tráng niên. mình ở trường học cũng sao cả, người đàn ông lại thân mình sợ là phải tịch mịch.

      Tô Diệp vừa uống canh gà mà đầu bếp kiểu Trung Quốc nấu ra, vừa thầm nghĩ ở trong lòng, ra nhất định là Đỗ Hành có người phụ nữ khác. Nghe Đỗ Hành có quy tắc là có tình cảm nam nữ đối với nhân viên cấp dưới, nhưng có quy tắc như vậy, điều này chứng minh còn có rất nhiều cơ hội như vậy. Tô Diệp còn biết, Đỗ Hành có quan hệ mật thiết với người bạn là luật sư, năm nay đối phương hai mươi bảy tuổi, tài trí giỏi giang lại xinh đẹp.

      Tô Diệp suy nghĩ, Đỗ Hành chợt lên tiếng: "Em uống chén canh này lâu rồi."

      Tô Diệp cả kinh, cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên là trông thấy nửa bát canh vẫn còn nguyên, vơi chút nào. chút lúng túng, mặt đỏ lên, giương mắt nhìn về phía Đỗ Hành.

      Đỗ Hành vốn kín đáo đến mức nhìn ra tình cảm trong con mắt mang theo ý cười, đưa tay cầm tờ khăn giấy xoa xoa khóe môi của Tô Diệp: "Em uống nhanh lên chút..., uống xong còn tắm nữa."

      Nghe được những lời ý vị sâu xa này, lòng của Tô Diệp nhảy lỡ nhịp.

      Uống canh xong rồi tắm, tắm xong làm cái gì, dĩ nhiên Tô Diệp hiểu.
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      linhdiep17Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Tình hình công việc hằng tuần

      Sau khi Tô Diệp tắm rửa qua, nằm ở cái giường lớn của và Đỗ Hành cầm điều khiển ti vi đổi kênh. Về giường lớn xa hoa cao cấp phía dưới này, Tô Diệp nhớ, đây là năm ngoái Đỗ Hành cố ý đặt làm ở Italy trước khi bọn họ kết hôn, coi như là độc nhất vô nhị thế giới rồi.

      Tô Diệp nằm chăn tơ tằm tản ra mùi thơm ngát, dùng khăn lông bọc lại tóc đen còn ướt, chờ Đỗ Hành tắm xong. Đỗ Hành tắm xong, giúp sấy tóc. Đỗ Hành giống như bị cuốn hút bởi mái tóc màu đen của mình, chỉ cần có ở đây, nhất định phải chờ tới đây sấy khô tóc cho mình.

      Tô Diệp nghiên cứu cửa phòng tắm khép chặt, ra có chút hiểu, tại sao và Đỗ Hành vẫn là người tắm trước, người khác tắm sau đây? Mặc dù Tô Diệp ngu ngốc, nhưng biết thế giới có từ tắm uyên ương. Nghĩ đến tình cảnh thân thể và Đỗ Hành trần truồng tắm ở trong phòng tắm, Tô Diệp để điều khiển ti vi xuống, mặt hơi nóng lên. ra cũng phải có hứng thú đối với kiện này, chỉ tò mò, Đỗ Hành giống như chưa từng có loại hành vi này đấy.

      Tô Diệp suy nghĩ trong chốc lát, cho mình cái kết luận rất nhanh. Đỗ Hành này, ra là người theo khuôn phép cũ trong xã hội, luôn có tác phong nhanh nhẹn thành thục kín kẽ ở trước mắt người đời, có rất ít người có thể đoán được tâm tư của , cũng có rất ít người biết sở thích của . Cho dù Tô Diệp làm người bên gối của Đỗ Hành, đối mặt cặp mắt bình thường bí như biển sâu kia của Đỗ Hành, Tô Diệp cũng thường xuyên cảm thấy, người đàn ông này làm cho người ta nhìn thấu.

      người làm cho người ta khó có thể suy nghĩ như vậy, bạn có thể tưởng tượng người phụ nữ chút đối lập đúng ? ra, chỉ có ở bên dưới chăn rồi.

      Rốt cuộc cửa phòng tắm bị đẩy ra, người Đỗ Hành quấn cái khăn tắm màu trắng ra. Tóc ngắn màu đen của được lau qua, có chút hơi xốc xếch, nhánh sợi tóc ướt át rũ xuống trán đầy đặn. Bộ dáng này của Đỗ Hành rất ít thấy, Tô Diệp nhìn sang, cảm thấy bây giờ Đỗ Hành có loại sức hút khó lên lời. loạn xạ nghĩ tới từ ngữ để hình dung, là cái gì chứ, chẳng lẽ lại là tà mị? Là hấp dẫn?

      Đỗ Hành chạy tới bên giường, ngồi ở mép giường, cầm máy sấy bên cạnh lên bắt đầu xử lý tóc dài giúp Tô Diệp.

      Tô Diệp thuận theo xê dịch xuống dưới, phối hợp tư thế của , để cho làm càng thuận tay hơn.

      Tiếng máy sấy vang lên “ Ulla Ulla”, Tô Diệp nhắm mắt lại, cảm nhận ngón tay dài của người đàn ông kia xuyên qua tóc của mình, cảm nhận cảm giác mềm mại thổi lất phất bên quai hàm.

      Đỗ Hành tắt máy sấy để ở bên, hài lòng nhìn sợi tóc sáng mềm được mình sấy khô, ngồi xuống đem lỗ mũi tiến tới bên tai Tô Diệp, giọng nỉ non: "Ngoan, em lên giường nằm trước, rất nhanh liền tốt rồi."

      Hơi thở ấm áp phun ở bên tai, má trái của Tô Diệp có chút nóng lên, khẽ gật đầu cái, giọng “Ưhm” tiếng.

      Đỗ Hành làm khô tóc của mình rất nhanh, đem khăn tắm giắt bên, tắt đèn lớn trong phòng ngủ chỉ để lại cái đèn lồng màu cam ở đầu giường, lúc này mới lên giường chui vào chăn.

      Đỗ Hành vừa mới vào đến trong chăn Tô Diệp cảm thấy hồi lạnh lẽo, muốn tránh, nhưng hiển nhiên Đỗ Hành để cho tránh, bị Đỗ Hành vững vàng ôm ở ngực rắn chắc, lại bị dùng hai chân có lực cầm giữ hai chân của . Tô Diệp kháng nghị rất : "Lạnh. . . . . ."

      Đỗ Hành ôm , thở dốc vội vàng hôn vành tai của , gương mặt của , còn có môi của .

      Hơi thở của mê loạn (say mê +hỗn loạn) : "Lập tức lạnh nữa."

      Tô Diệp dần dần có tiếng kháng nghị, chút rên rỉ của cũng bị Đỗ Hành nuốt vào rồi.

      Sau đó quả nhiên lạnh, người Đỗ Hành tỏa ra sức nóng kinh người, người Tô Diệp cũng bắt đầu nóng lên. Động tác của Đỗ Hành càng ngày càng nhanh, bá đạo hôn từ môi của đến phần cổ của , tiếp tục kéo dài xuống.

      Tô Diệp căn bản là mặc cho làm thịt, giống như con chim bị chim ưng già bắt được, bất lực khẽ run rẩy ở trong lòng .

      Con mắt của mang theo vài phần mê mang nhìn lên trần nhà, đầu óc cũng suy nghĩ trong mảnh hỗn độn, Đỗ Hành này, quả nhiên là làm cho người ta khó mà nắm bắt .

      Đừng bảo là xem ra thành thục kín kẽ chững chạc ở trước mặt người ngoài, dù là ở phút phía trước, vẫn là người khiêm tốn bình tĩnh tự nhiên.

      Nhưng cứ trong thời gian như vậy, lại chuyển hóa thành con báo ăn thịt người.

      Con báo này sốt ruột, vừa kiềm chế, bình tĩnh nắm trong tay tất cả tiến độ, nhìn Tô Diệp phô bày vẻ kiều diễm ở dưới thân mình mà người ngoài thể nhìn thấy.

      === =======

      đêm này, Tô Diệp có thể bắt đầu lúc nghỉ ngơi, là khuya lắm rồi.

      nhắm mắt lại giả vờ ngủ, trong đầu quả chút tâm thể . Ở đêm thu đoàn tụ với chồng này, lại nhớ cha mẹ qua đời nhiều năm.

      Tô Diệp có cha là thương nhân, nhà đầu tư, ánh mắt độc đáo, từng đầu tư qua rất nhiều hạng mục lớn, mẹ của nhi. Cha mẹ của Tô Diệp rất cưng chiều , từ đều trải qua cuộc sống của công chúa .

      Năm mười ba tuổi ấy, cha mẹ gặp tai nạn xe cộ, mẹ tử vong tại chỗ, cha chết ở đường đưa bệnh viện, chỉ để lại mình Tô Diệp bơ vơ chỗ nương tựa.

      Cha mẹ của Tô Diệp cũng có thân thích hay qua lại, Tô Diệp lập tức thành đứa bé ai quản. Khi đó, bao nhiêu người mơ ước gia sản lớn màTô Diệp thừa kế như thế chứ, Tô Diệp nho ôm búp bê lại nơi phố xá sầm uất kia.

      Đúng lúc này, Đỗ Hành đứng ra, trước khi cha Tô chết từng qua di chúc đối với người bên cạnh, nếu mình còn, giao Tô Diệp cho Đỗ Hành.

      Lời vừa ra, mọi người xôn xao.

      Đỗ Hành là ai đây?

      Khi đó Đỗ Hành chỉ có hai mươi lăm tuổi, tuổi còn trẻ cũng nắm giữ tài sản hàng tỉ. Mà sỡ dĩ Đỗ Hành có thành tựu như vậy, cũng liên quan tới cha của Tô Diệp.

      Ở thời điểm Đỗ Hành còn là sinh viên đại học liền muốn bắt đầu ở lĩnh vực công nghệ thông tin, khi đó muốn mở công ty, nhưng có tiền bạc. về nhà nhờ cha giúp đỡ, ai biết cha hi vọng dứt khoát vứt bỏ thương (kinh doanh) tham chính (chính trị). Khi đó quan hệ của Đỗ Hành và cha tốt, cộng thêm trong nhà còn có mẹ kế, vì vậy trong cơn tức giận huyết khí sôi trào liền rời nhà , hề đến tìm cha nữa. lúc này, Tô Mộ Dung phát người thanh niên này có tiềm lực, cũng nhìn trúng tương lai phát triển của lĩnh vực công nghệ thông tin, vì vậy ông rót số tiền lớn vào công ty của Đỗ Hành.

      Lúc ấy Tô Mộ Dung rót vào khoản tiền này, cũng có rất nhiều người khuyên ông, tỷ lệ thành công hạng mục đầu tư này quá thấp, đoán chừng nhất định là bánh bao thịt đánh chó có trở lại. Lúc ấy Tô Mộ Dung uống cà phê lo lắng ung dung , cái bánh bao thịt ném ra, nếu như có thể đánh chó, tỉ lệ đầu tư này thành công đúng là vô cùng khả quan.

      chứng minh Tô Mộ Dung nhìn lầm cái nghề này, cũng nhìn lầm người này, sau này Đỗ Hành làm công ty đó phát triển mạnh mẽ, đầu tư nữa, mở rộng phát tán cổ phiếu mới, đưa ra thị trường. Cho đến khi Tô Mộ Dung gặp tai nạn xe cộ qua đời công ty của Đỗ Hành có thể tạo ra danh tiếng toàn cầu, mà Đỗ Hành cũng dựa vào việc này để lên trang bìa tạp chí tài chính.

      Hôm nay, Tô Mộ Dung muốn đem Tô Diệp để lại cho Đỗ Hành, người xung quanh cũng khỏi cảm thán, rốt cuộc Đỗ Hành này sao lại rơi vào mắt của Tô Mộ Dung, ngờ coi trọng . Phải biết, vấn đề này riêng gì quyền nuôi dưỡng mười ba tuổi, quan trọng hơn là Tô Mộ Dung lưu lại vấn đề quyền quản lý tài sản hàng tỉ.

      Đỗ Hành cũng có để cho Tô Mộ Dung Thất ngắm, thời điểm tang của Tô Mộ Dung còn chưa làm xong, khí thế sét đánh kịp bưng tai đem Tô Diệp mang về nhà của mình bảo vệ. Đến lúc này, người có lòng muốn thông qua Tô Diệp làm chút hoa chiêu thể nào.

      Đỗ Hành chăm sóc Tô Diệp năm năm, mãi cho đến khi Tô Diệp mười tám tuổi, mang Tô Diệp sang Mĩ đăng kí kết hôn. Từ đó về sau, Tô Diệp và tài sản kếch xù của Tô Diệp, chính thức rơi vào trong túi của Đỗ Hành.

      Về chuyện này, người của giới kinh doanh biết cũng nhiều, bởi vì Đỗ Hành bảo vệ vợ của mình rất chặt chẽ. Chỉ là đời có tường nào gió lọt qua được, giới báo chí cũng biết Đỗ Hành cưới mình nuôi lớn, thuận tiện tiếp quản tài sản hàng tỉ của này. Chỉ là phần lớn cũng dám gì, bởi vì thế lực của Đỗ Hành ở giới kinh doanh rất lớn, cũng bởi vì cha của Đỗ Hành rất có bối cảnh, mọi người cũng dám chọc.

      Dạo này, người buôn bán có chút bối cảnh chính phủ, ai dám tùy tiện ra ngoài lăn lộn? Mặc dù Đỗ Hành và cha sớm quyết liệt, nhưng rốt cuộc thân phận của cha bố trí ở nơi nào, cha con liên hệ máu mủ cũng là cắt lìa.

      ra những chuyện này đối với Tô Diệp mà , đều là vô cùng xa xôi. Tài sản hàng tỉ, cũng chỉ là con số đối với thôi. Đối với Tô Diệp mà , quan trọng hơn là vòng tay ấm áp, bến cảng an toàn.

      Có lúc ngủ được cũng suy nghĩ, nghĩ rốt cuộc tại sao Đỗ Hành lại cưới mình, là như ngoại giới suy đoán cái hình dạng kia, nhưng ra là vì mình tài sản chứ? Hay hoặc là , lúc sơ thu dưỡng mình vốn là ôm như vậy bàc đích.

      Nghĩ hết cái này, chút áy náy, có lẽ nên suy đoán Đỗ Hành như vậy. Bởi vì Đỗ Hành đối với thực tệ, từ khoảnh khắc bắt đầu tới biệt thự nhà họ Đỗ, Đỗ Hành chưa từng bạc đãi .

      Đối với hoàn toàn có chỗ dùng như , dù là cầm tài sản hàng tỉ này sợ là cũng biết choáng váng thế nào, còn bằng giao tất cả cho Đỗ Hành, cho sắp xếp tất cả vì mình thôi.

      Có lẽ là vừa rồi Tô Diệp bị Đỗ Hành giày vò mệt mỏi, nghĩ tới những việc này, nghĩ nghĩ lại liền ngủ thiếp .

      Ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu xanh dương nhạt chiếu vào giường lớn, chiếu vào khuôn mặt tinh xảo giống như búp bê của Tô Diệp.

      Đỗ Hành mở mắt, cẩn thận nghiêng nửa thân thể, lẳng lặng ngưng mắt nhìn vợ ngủ ở trong khuỷu tay mình.

      Lông mi rậm rũ xuống giống như quạt hương bồ loại , bóng mờ hình trăng khuyết ở nước da như ngọc. Dưới cái mũi trơn bóng xinh đẹp, lộ ra cánh môi phấn hồng khẽ mở, làm cho người ta hận thể tiến lên cắn cái.

      Hầu kết Đỗ Hành giật giật, chỉ là cuối cùng nhịn xuống.

      Tối nay thực làm vợ mệt mỏi rồi, nên được nghỉ ngơi tốt hơn .

      Đỗ Hành nhìn lâu, muốn nằm xuống lần nữa, ai ngờ lúc này Tô Diệp lại nhíu mày giật giật thân thể, điều này làm cho Đỗ Hành hề dám động đậy nữa, cho là động tác của mình kinh động đến giấc ngủ của .

      Ai ngờ sau khi Tô Diệp uốn éo người, thế nhưng đưa tay lại bắt tay của ôm lấy, sau đó nhép nhép miệng rồi ngủ tiếp.

      Đỗ Hành nhìn Tô Diệp ngủ say sưa ôm cánh tay của mình giống như ôm gấu Teddy, nhịn được tràn ra nụ cười thỏa mãn bên môi.

      hơi cúi đầu, để cho môi mình xẹt qua khóe môi của Tô Diệp, cũng dám dừng lại ở phía .

      "Ngủ , vợ của ." giọng nỉ non như vậy.
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      linhdiep17Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :