1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật Ký Trồng Mơ (7) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nhật ký trồng mơ


      Tác giả:Ngã Thị Sư Sư
      Tên gốc:Mơ dưỡng thành ký
      Thể loại: đại, thanh mai trúc mã, vườn trường, ngọt ngào, sủng,..
      Nguồn:nothing_nhh – Tàng Thư Viện
      Editor:Heo Lười

      Giới thiệu

      "Lương Thụy, người cùng lớn lên chỉ có mình em, vì sao em" — Lâm Quả

      "Lâm Quả, trái mơ mà muốn hái chính là em" — lương thụy

      đoạn thanh mai trúc mã ấm áp say đắm, tin tưởng tình là duy nhất.

      Đoạn ngắn : Trước khi cưới,

      " đói "

      "Chúng ta đây ăn cơm."

      " muốn ăn... Quả" Thanh hạ xuống, giọng Lương Thụy ám muội, khuôn mặt trêu tức nhìn Lâm Quả.

      Vẻ mặt Lâm Quả đỏ bừng, ôm mặt đào tẩu.

      Đoạn ngắn hai: Sau khi cưới,

      " đói."

      "Ăn cơm "

      " muốn ăn... Quả" Ánh mắt khát vọng biểu lộ chút hèn mọn.

      "Tốt, ăn quả táo của " Cầm lấy quả táo nhét vào miệng .​
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: hòa thuận

      Editor: Hong Jung -

      Trong khoa phụ sản ở bệnh viện lớn nhất A thị.

      "A..." Thanh thê lương phá cửa mà ra.

      "Lương Thụy chết tiệt, sinh đứa như thế nào lại đau như vậy? Tôi phải về học. Tôi cần sinh !" Lâm Quả đáng thương gào thét.

      Ngoài cửa phòng sinh tụ tập đống người.

      "Lương Thụy, con vào xem tình huống gì a! Ở cửa đứng làm cái gì?" vị phu nhân khuôn mặt nhu mì xinh đẹp sốt ruột thúc giục nam sinh đứng ở nơi đó phát ngốc.

      " có việc gì, phải chỉ là sinh em bé thôi sao, Thụy Thụy, ngồi xuống. Đừng nghe lời mẹ con ."

      Tay Lương Thụy hết nắm chặt thành quyền lại buông ra, máy móc lặp lại, áo sơmi ướt đẫm mồ hôi.

      "A..." Lại là tiếng thê lương, xuyên qua cửa sổ phòng bệnh, rơi vào tai Lương Thụy.

      "Bác sĩ! Bác sĩ rốt cuộc ở đấy làm gì? Ai mẹ nó cho tôi biết" Lương Thụy đứng phát ngốc bỗng nhiên giơ nắm tay đánh vào cửa phòng sinh điên cuồng hét lên.

      "Tiên sinh..." Cửa mở, y tá nhàng . Lời còn chưa xong, bỗng bị bóp chết ở ánh mắt lạnh như băng.

      "... Con , vợ sinh là con ." Y tá trong lòng run sợ.

      Lương Thụy đẩy y tá ôm đứa ra, biến mất ở trước mắt. Chỉ còn lại cánh cửa lung lay sắp đổ...

      Y tá đáng thương rốt cục hiểu được vì sao bác sĩ bên trong dám ra đây .

      ...

      Lâm gia cùng Lương gia dán câu đối ở hai bên cửa, Lâm Quả cùng Lương Thụy được xưng là tiêu chuẩn của thanh mai trúc mã. Cùng ngày, cùng ở bệnh viện mà hai người mẹ kiểm tra mang thai, ngay cả ngày sinh dự tính đều kém vài ngày, dùng lời mà Lâm mẹ , đây là duyên phận.

      Lâm Quả cùng Lương Thụy, xác thực là, hòa thuận.

      Trong tiểu khu nhất bang tiểu bằng hữu nhóm thường thường tụ ở khối chơi trò chơi. Hôm nay Lâm Quả phá lệ cũng xuất ở hàng ngũ nữ sinh. Nguyên lai nhưng là theo các nam sinh lên trời xuống đất, đánh đâu thắng đó gì cản nổi.

      "Lâm Quả, chúng ta kiếm tổ chim ." Tiểu nam sinh chỉ hướng phiến rừng cây kia, giống nhau tản ra thần bí quang mang.

      Lâm Quả lắc đầu. bởi vì rất nghịch ngợm, gần đây bị Lâm mẹ phạt nặng, còn phạt tuần cho phép ăn đồ ăn vặt, đây là trừng phạt cỡ nào tàn nhẫn. Nhớ nhung với đồ ăn vặt khiến cho cải tà quy chính làm thục nữ. tại nhưng là mặc váy mẹ mới mua, giống với thường ngày.

      " thôi. Cậu , chúng ta , mẹ cậu biết!" Đứa bé trai cố ý lôi kéo Lâm Quả rừng cây .

      " !" Thực đáng ghét, Lâm Quả tiếp tục cùng mấy bạn nữ chơi trò chơi.

      " ấy theo các cậu !" Trong đám người Lương Thụy lạnh lùng .

      Lâm Quả ngạc nhiên nhìn Lương Thụy, biết, là hàng xóm của , mẹ bọn họ rất quen thuộc với nhau, nhưng là các như thế, bây giờ thế nhưng đứng ra thay chuyện!

      Tiểu nam sinh hiển nhiên đem Lương Thụy để vào mắt, trát bím tóc nha đầu lừa đảo chỉ biết khóc. Tiếp tục tiến lên thuyết phục
      Lâm Quả, Lương Thụy đứng ở bên cạnh Lâm Quả, thái độ thực ràng, ánh mắt rất hung ác. Bé trai nhìn nhìn Lâm Quả, lại hung hăng trừng mắt Lương Thụy uy hiếp : "Xen vào việc của người khác, mày chờ đó cho tao."

      Lương Thụy đem Lâm Quả đến bên người, rồi nhận cùng chơi trò chơi với bọn họ.

      "Tiểu Cường, Lâm Quả đến, đành kiếm tiểu nha đầu kia sai sử!"

      Cảnh tượng, lời kịch cùng xã hội đen giống nhau, nhưng là nhân vật lại chính là đứa khoảng 4~5 tuổi.

      "Người nào?" Đứa béo kêu Tiểu Cường ngắm nhìn hai bé .

      "Đứng ở giữa sân kia."

      ", làm cho biết lợi hại của chúng ta!" Tiểu Cường dẫn dắt 3 tiểu đệ, thanh thế rộng rãi.

      " đáng đâu!" Tiểu Cường thấy diện mạo Lương Thụy, tự chủ được : "Nhìn tao."

      Tiểu Cường thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, đến giữa sân, hướng tới hai má Lương Thụy hôn xuống, "Sao sao!"Thanh vang dội.

      Nhóm bé mở to hai mắt nhìn hết thảy chuyện này.

      "Tớ muốn cho ba mẹ, đánh chết các cậu!" Bé thấy bạn tốt bị tập kích, lo lắng kêu với thằng bé to lớn Tiểu Cường, cũng hết khóc chạy tìm viện binh.

      Tiểu Cường sớm dự đoán được mấy đứa con hội như vậy, vô dụng! Cho bọn tóc túm này biết lợi hại của chúng ta, xoa thắt lưng ngẩng cao cằm, bộ dạng ra oai.

      Lâm Quả cảm thấy đáng ghét, bởi vì , Lương Thụy chịu khi dễ, bị tên béo ghê tởm hôn đến! Bất chấp lời giáo huấn của mẹ tối hôm qua, xông lên trước, cùng tên béo đánh tại chỗ.

      Lương Thụy còn có lấy lại tinh thần, ngốc lăng lăng đứng ở tại chỗ, nhìn Lâm Quả cùng đứa béo kia dây dưa xoay đánh cùng chỗ, khóc có nháo.

      bao lâu, nhóm bé đưa cứu binh đến ra .

      Lâm mẹ chạy nhanh giữ chặt con chính mình điên cuồng, cho phép hết đánh rồi cắn.

      Lương mẹ nhìn đứa con chính mình, cau mày, mặt mặt nhăn so với khăn lau còn giống hơn. Đều là do bà, đứa lớn nên lại dạy dỗ như con . Đều do bà lúc trước rất thích con , bắt Lương Thụy làm giống với mấy bé khác.

      "Thằng nhóc, tốt học, lại học bắt nạt bạn !" Đứa bị ba vừa bước đến cho cái tát.

      Lương mẹ đợi trong chốc lát, thấy việc vừa xảy ra, cũng hết giận, tiến lên kéo ba Tiểu Cường, "Đừng đánh, đừng đánh !"

      "Đứa bé cãi nhau ầm ĩ, đùa giỡn thôi! cần lại đánh."

      "Ân?" Ba Tiểu Cường có chút tin tưởng.

      "Lương Thụy chúng ta là đàn ông con trai, có đánh là tốt lắm, về sau cùng với bạn hảo hảo ở chung được ?" Lương mẹ xoay người đối với Lương Thụy .

      "Nga! ~" Nhóm phụ huynh xem như nghe hiểu được, nguyên lai Lương Thụy là đứa bé trai.

      Các mẹ tò mò nhìn Lương Thụy, xoa bóp mặt của , bộ dạng tiểu tử này có thể sánh bằng con còn xinh đẹp hơn, cùng búp bê giống nhau. Lương Thụy vui ngước mặt qua chỗ khác.

      Tiểu Cường bị ba đánh cho lợi hại hơn, thằng nhóc này, con , con trai đều phân , vẫn là ngay cả đứa bé trai đều buông tha? !

      Trò khôi hài này rốt cục bằng tiếng khóc giống như tiếng la thê lương của Tiểu Cường mà chấm dứt. Các phụ huynh bèn trở về nhà.

      Lâm Quả giãy khỏi tay mẹ, chặt chẽ lôi kéo Lương Thụy. Thẳng đến về nhà tay cũng muốn buông ra, như là gà mái bảo vệ con gà con.

      "Tớ gọi là Lâm Quả, phải sợ, về sau tớ bảo vệ cậu!"

      Lương Thụy nhìn Lâm Quả, tạm dừng lâu, : "Tớ gọi là Lương Thụy." Hai tay bé nắm chặt.

      Cách mạng bạn bè là gì phá nổi .

      Về sau, nhà Lương Thụy chính là gia đình thứ hai của Lâm Quả. Lương thụy chính là hậu thuẫn kiên cố nhất của Lâm Qủa.

      Mỗi khi Lâm Quả cùng mẹ cãi nhau, thời điểm chiến tranh lạnh, người nghĩ đến đầu tiên nhất định là Lương Thụy, cố ý mặc quần áo yếm vào nhà của Lương Thụy chuyến, nhất định thắng lợi trở về. rất thích sườn kho tàu của Lương mẹ. Mỗi lần chỉ cần Lâm Quả phạm sai lầm, lấy lá chắn là Lương Thụy, chắc chắn có thể tránh được ít roi, có lần Lâm Quả cho rằng Lương Thụy mới là con của Lâm mẹ.

      Lâm Quả từng đoạn thời gian hoài nghi Lương Thụy bị câm, trừ bỏ lần trước thấy việc nghĩa hăng hái làm, bình thường thấy luôn im lặng. Mà Lâm Quả như là được, lầm bầm lầu bầu cũng coi như là .

      ngày, Lâm Quả còn nhìn Lương Thụy hỏi, " Thụy thụy, có thể sao?"

      Lương Thụy gì nhìn Lâm Quả, hỏi chút câu hỏi xong, điên cuồng mà nhét đầy miếng khoai tây vào mồm. Lương Thụy lắc đầu, mở miệng chuyện, cả đời Lâm Quả đều nhớ vài từ ngắn gọn kia: "Ngu ngốc!" Lúc này Lâm Quả bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Lương Thụy có thể .

      Lâm Quả gần đây thực buồn rầu, nên gọi Lương Thụy như thế nào."Lương thụy" thử kêu , Lương Thụy tự làm việc chính mình, giống như nghe thấy, để ý tới ." Thụy thụy?" "Ân?" Lương Thụy chuyện. Được rồi, Lâm Quả quyết định về sau liền kêu Thụy Thụy, về phần kêu mình như thế nào, nhìn bộ dáng như hũ nút, hỏi nửa ngày, khẳng định cũng hỏi ra cái gì, quên , thích như thế nào liền kêu như thế .

      ------ Lời với người xa lạ ------

      Tác giả nhắn lại: cất chứa ~ tác giả kêu khàn cả giọng...
      Last edited by a moderator: 26/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Nhà trẻ

      Editor: Heo Lười

      Thục nữ Lâm Qủa lớn rồi, tóc dần dần dài, được Lâm mẹ cắt tóc mái cho, rất hợp với đôi mắt to, hơn nữa trong ánh mắt có lém lỉnh, càng thêm mười phần đáng , rốt cục thành công thoát khỏi hình tượng bá vương. Mặc vào quần áo xinh đẹp, theo Lương Thụy cùng Lương mẹ cùng đến trường học. Đây chính là do vừa khóc lại nháo, nằm mặt đất mãi mới tranh thủ được, bởi vì sao? cũng , chính là muốn cùng Lương Thụy cùng chỗ đến trường. Nếu , Lương Thụy khẳng định hội chịu khi dễ .

      Đến cửa nhà trẻ,

      "A di, gặp lại!" Ôm cổ Lương mẹ mân mê miệng, đưa môi thơm của mình nhắm tới hai má Lương mẹ.

      "Mẹ, gặp lại" xong, Lương Thụy bắt Lâm Qủa người mẹ liền hướng trường học .

      "Vẫn là nha đầu tốt." Lương mẹ trong lòng thập phần hâm mộ.

      "Quả Quả là con mình tốt !" Tưởng tượng nhà bốn người, chịu nổi kích động, về nhà tìm Lâm mẹ thương lượng thôi.

      Khu nhà trẻ phải nơi chính thức, phương tiện cũng đầy đủ hết, đơn thuần đem các bạn tụ tập ở trong này, quản lý thống nhất. Giáo viên càng giống bảo mẫu, giúp các bạn ăn uống, đặc biệt mang Lâm Qủa còn bé tới lớp, áp lực trách nhiệm lớn hơn nữa.

      Chủ nhiệm lớp Lâm Qủa là người mới tốt nghiệp, giáo dục đứa đều từ giáo trình.

      Giữa trưa, các bạn cùng chỗ ăn cơm, Lâm Quả muốn cùng Lương Thụy ăn cơm, nhưng là bị bạn khác đẩy đến bên, Lương Thụy cũng có giữ chỗ cho , đành phải bưng bát ngồi ở bàn bên cạnh.

      Giáo viên đối với ăn cơm, rất quy củ, bạn thể để thừa cơm cùng đồ ăn, còn phải ăn hết mới cho ngủ.

      Hôm nay cố tình lại ăn bánh trẻo, vẫn là thịt hầm.

      Lâm Quả kiêng ăn, chỉ duy nhất chán ghét ăn cái này. Bưng bát cơm đoan chính ngồi xong, liền như vậy cùng bánh trẻo mắt to trừng đôi mắt , nghĩ đến bên trong là gừng, Lâm Quả dùng tay bé bưng kín miệng.

      Nhóm bạn bên cạnh đều ăn thực hăng hái, Lâm Quả rất đói bụng, miễn cưỡng lay bát xem có thể ăn gì đều xúc ăn, ngay cả canh đều uống lên, nhưng là bánh sủi cảo vẫn còn đâu.

      lén lút cùng bên cạnh thương lượng : "Tiểu Nghiên, bạn ăn no sao? Bánh sủi cảo của tớ cho cậu ăn được ?"

      "Được rồi ~!" Bằng hữu kêu Vương Nghiên rộng rãi đồng ý.

      Chính ở phía sau, giáo viên nghe được, hé ra khuôn mặt mẹ kế, hai cái bạn đều thực khẩn trương.

      " giáo, Lâm Quả thích ăn, bảo con ăn giúp!" Vương Nghiên dẫn đầu cho giáo viên.

      "Lâm Quả!"

      Lâm Quả 5 năm qua còn chưa sợ qua ai, phạm vào sai lầm làm nũng liền có thể giải quyết, cần Lương Thụy xuất mã, nhưng là cũng dám đối giáo viên làm nũng.

      "Lâm Quả, cầm bát đứng ra bên ngoài ăn, ăn xong mới có thể ngủ!"

      Phía sau, trong mắt Lâm Quả giáo viên chính là đại phôi đản tội ác tày trời, là quỷ trong lời của gia gia bà nội mang mũ sắt, là sói bà ngoại, là đại quái... Cho nên nguy hiểm khủng bố như vậy, thể phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn bưng bát đứng ở ngoài cửa.

      Trong phòng học im lặng hồi, tiếng ăn cơm lớn hơn nữa.

      Lâm Quả ủy khuất cực kỳ, nghe tiếng ăn cơm của các bạn , nhìn nhìn lại trong bát cái bánh trẻo lớn, phiết miệng muốn khóc. tưởng lương sườn của mẹ, nhớ cơm tẻ ở nhà. Bỗng nhiên phát bên cạnh có cái thùng rác, rốt cuộc làm hay là làm? Lâm Quả ở trong lòng thầm.

      "Làm!" Lặng lẽ nhìn bốn phía xung quanh có người, vừa mới chuẩn bị hướng thùng rác đổ.

      "Lâm Quả!"

      A, Lâm Quả khẩn trương thiếu chút nữa bát cầm trong tay văng ra, nhìn lại, là Lương Thụy.

      "Đưa bát cho !"

      Ngoan ngoãn đem bát đưa cho , Lương Thụy tiếp nhận bát, hề nghĩ ngợi, cầm lấy bánh trẻo liền hướng miệng ăn, nhai ba bốn lần liền nuốt xuống.

      "Đổ thùng rác bị phát , ngu ngốc!"

      " vào trước, tí nữa em hãy vào tiến vào" Trong lời câu dư thừa cũng có, Lương Thụy lau cái miệng nhắn, vào phòng học.

      Lâm Quả chớp chớp ánh mắt, ghé vào vách tường nghe lén bên trong.

      "Lương Thụy, bụng còn đau ? Muốn cho mẹ sao?" Giáo viên thân thiết hỏi.

      "Cám ơn giáo, con còn đau nữa." Lương Thụy lễ phép trả lời giáo viên.

      "Oa ~" Lâm Quả dưới đáy lòng hô , " Thụy Thụy đau bụng thế nhưng còn giúp mình ăn bánh trẻo, rất vĩ đại ."

      " ấy nhất định đặc biệt thích ăn bánh trẻo!" Lâm Quả còn trinh thám, chắc chắc gật gật đầu tỏ vẻ phi thường đồng ý ý tưởng này.

      Đợi hồi, bưng bát giả vờ giả vịt cho lão sư chính mình hoàn thành nhiệm vụ, còn hướng Lương Thụy đưa cái mị nhãn, kỳ chính là chớp mắt vài cái.

      Tan học về nhà, Lương Thụy, Lâm Quả cùng Lương mẹ đường về nhà.

      Thụy Thụy, bụng còn đau ?” Lâm Quả quan tâm hỏi.

      Lương mẹ khẩn trương, “Làm sao vậy con?”

      “Mẹ, có việc gì, lập tức tốt lắm!” Đưa ánh mắt lườm Lâm Quả, Lâm Quả khó hiểu.

      “Kìa, Thụy Thụy rất thích ăn bánh trẻo sao? tốt quá, em ghét ăn cái đấy nhất!”

      “…”

      Lương mẹ thể tin nhìn con trai mình, nó khi nào thích ăn bánh trẻo? Trong nhà làm bánh trẻo, ngay cả lừa với dỗ nó mãi mới bằng lòng ăn đâu.

      Ba người, mỗi người ý nghĩ.

      Từ đó về sau, bánh trẻo nhiều lần đều là vào bụng Lương Thụy. khổ nổi, nhưng là lại thể trơ mắt nhìn bưng bát đứng ở bên ngoài phòng học bộ dáng bất lực.

      Giáo như trước thực bất công, thích tất cả bạn về làm loại, mặc kệ làm cái gì, đều là tốt. Thực bất hạnh, Lâm Quả có thuộc loại này.

      Giữa trưa, Lâm Quả cùng Vương Nghiên ngủ cùng giường. Lâm Quả bị cảm giác ẩm ướt làm tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, xoa ánh mắt ngồi ở giường, Vương Nghiên cũng tỉnh.

      Vương Nghiên phát đái dầm, oa tiếng khóc lên.

      Giáo viên chạy tiến vào, vội ôm Vương Nghiên : “Ngoan, đừng khóc, cho giáo, có việc gì?” Giống như dỗ em bé. Ánh mắt bay đến Lâm Quả lại như muốn đông lạnh.

      giáo, Lâm Quả đái dầm, làm người con đều ẩm ướt!” Phối hợp chuyện, nghẹn ngào tương đương có tiết tấu.

      Giáo viên kiên nhẫn, đối với học sinh kia xem thường, lại là Lâm Quả. Làm giáo ở nhà trẻ muốn đủ phiền, còn gặp được học sinh ngốc như vậy!

      “Vương Nghiên, chúng ta tắm rửa rồi thay quần áo?”

      “Lâm Quả, cũng theo!” Lâm Quả đành phải theo giường đứng lên, theo giáo viên.

      Ai cũng chú ý Lương Thụy cũng tỉnh.

      Buổi tối về nhà, cảm xúc Lâm Quả rất khác thường.

      “Quả Quả, hôm nay có cái gì vui sao?”

      có, a di. giáo hôm nay , cho phép cho ba mẹ, bằng về sau mang học.”

      Lương Thụy yên lặng theo mẹ.

      Lại là buổi trưa, Lâm Quả cẩn thận lên giường ngủ.

      “Quả Quả, ngủ cùng này!” Lương Thụy vẫy tay làm cho Lâm Quả qua, hôm nay bạn ngồi cùng bàn của bị bệnh.

      Lâm Quả cầu còn được, vừa ý lại lo lắng.

      giáo có thể hay phạt đứng?” giáo , nghe lời, khiến cho đứng ở trước mặt các bạn học sinh khác, cho bọn họ, đái dầm.

      !” Lương Thụy có điểm tức giận.

      “Hư…”

      Trong chốc lát sau, Vương Nghiên vừa khóc, giáo viên lại vọt tiến vào.

      “Lâm Quả đái dầm…” Lại cùng lí do thoái thác nhưng nhân vật chính cũng giường. Giáo viên gì.

      Lúc tan học, Lâm Quả rất vui vẻ.

      “Hôm nay giáo khen cháu ngoan đâu…” “ giáo cháu bộ dáng đáng đâu!”… Líu ríu ngừng.

      Lương mẹ vui vẻ, Lâm Quả rốt cuộc khôi phục bộ dáng hoạt bát.

      Lương Thụy vẫn là yên lặng theo phía sau, biết nguyên nhân giáo viên thay đổi, buổi chiều:

      giáo!” Lương Thụy gọi giáo viên.

      “Lâm Quả gần đây vui, có biết sao lại thế này ? Bác và a di còn như vậy, khả năng gần đây đến nhà trẻ! Đây là bác bảo con .” Thực còn nhìn giáo viên .

      “Ngạch… Tốt” Giáo viên mạo hiểm mồ hôi lạnh, chính mình mới là giáo viên thực tập a.

      “Ngu ngốc!” Tâm tình của cũng rất tốt, kỳ quái.


      Lâm Quả cùng Lương Thụy tốt nghiệp nhà trẻ. ( Phiên ngoại )

      Hội diễn văn nghệ mừng tốt nghiệp.

      Tốt nghiệp, các bạn cùng diễn xuất, có bạn có tài nghệ liền báo danh tham gia. Lâm mẹ vì Lâm Quả báo danh, múa đơn.

      Khuôn mặt nhắn tuyết trắng, còn cố ý đánh hai má hồng.

      Tên Lâm Quả được đọc lên, Lương Thụy mới nhận ra. Ba mẹ, bác, a di bên người điên cuồng mà chụp ảnh. thể thừa nhận, múa rất đẹp, động tác chỉ cầu tập trung cao độ nên rất dễ dàng, cuối cùng thắt lưng mềm mại khẽ hạ, giành được tiếng vỗ tay của cả sảnh đường, giữa thính phòng Lương Thụy cũng vỗ tay theo, tiểu nam sinh bên cạnh là ai, lâu như vậy còn xem, ngu ngốc!

      Ảnh tốt nghiệp.

      Ảnh chụp, Lâm Quả bị an bài ở hàng thứ nhất góc cuối cùng bên cạnh, vóc dáng nên phải đứng ở vị trí ấy.

      Đứng phía sau ràng là Lương Thụy, dựa vào chiều cao của , phải hẳn là ở giữa sao?

      Nhưng là chính là đứng ở đây, đứng ở sau lưng Lâm Quả.

      Trong ảnh chụp, hình ảnh bởi chiều cao chỉnh thể hài hòa, nhưng xem biểu tình của hai bạn , thản nhiên cười rất tự nhiên, tốt đẹp như vậy.
      Last edited by a moderator: 14/5/15
      Kem Đá thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3: Cặp sách mới

      Tiểu học có vẻ gần nhà, đứa cũng lớn, phụ huynh nhất trí cho rằng hai bạn cùng nhau là được, cần đưa đón. Nhiệm vụ hộ tống Lâm Quả về nhà tự nhiên liền giao cho Lương Thụy, biết các mẹ vì sao lại tin tưởng Lương Thụy đồng dạng là đứa như vậy. Lương Thụy cái gì cũng chưa , chính là nâng mắt nhìn Lâm Quả, tỏ vẻ đồng ý. Năm ấy Lương Thụy tám tuổi.

      Lâm mẹ cùng Lâm Quả mua cặp sách mới, Lâm Quả liếc mắt cái chọn trúng cái cặp hình con chuột màu hồng nhạt. Ôm chặt lấy dù cái gì buông tay.

      Lâm mẹ lại vừa bực mình vừa buồn cười, lúc tính tiền, đột nhiên lại phát trong tay Lâm Quả lại nhiều thêm cái túi sách. Kiểu dáng đều giống nhau, chỉ khác về màu sắc.

      "Quả Quả, mua cái là tốt rồi a ~" Lâm mẹ nghĩ là rất thích, nên lấy thêm cái.

      "Chúng ta cũng mua cho Thụy Thụy cái!"

      " Thụy thụy cái cặp sách mới."

      " được, mẹ ~ mua thôi mua thôi ~" Lâm Quả xuất ra đòn sát thủ, chiêu làm nũng, phe phẩy cánh tay mẹ. Luôn mồm kêu mẹ tốt kêu Lâm mẹ đến tâm hoa nộ phóng(=> chấp tất cả). Cuối cùng thành công mang ra hai cái cặp sách giống nhau.

      Vừa đến tiểu khu, nhà cũng về, Lâm Quả mang theo túi sách liền hướng Lương gia chạy.

      Lâm mẹ muốn : "Con lớn thể giữ ở nhà a!"

      " Thụy thụy, đây là mẹ mua túi sách ~ xem, em chọn đó."

      "Quả Quả, Thụy Thụy có cặp xách mới. Làm sao bây giờ? Hay cháu cầm về nhà ~ "

      " quan hệ, cái kia về sau dùng, chúng ta đến trường dùng cái này. là màu đen, em là màu hồng!" Lâm Quả hoàn toàn có nghe Lương mẹ , giơ túi sách đứng ở trước mặt Lương Thụy.

      Túi sách, quả các bé rất coi trọng.

      Lương Thụy ngồi ở sô pha, nhìn tivi, tiếp nhận. Lâm Quả chậm rãi buông tay giơ cao xuống. Hốc mắt hồng hồng, bộ dáng tùy lúc mà rơi xuống nước mắt.

      Lương mẹ nóng nảy, đừng vì cái túi sách, làm cho con bảo bối thương tâm, vừa mới chuẩn bị nâng miệng dỗ dành. Tiếng Lương Thụy truyền đến: "Cám ơn!"

      "Uh, tốt nga ~ chúng ta có thể đeo túi xách giống nhau lưng đến trường!"

      Lâm Quả cao hứng về nhà, Lương mẹ mâu thuẫn, Lương Thụy thế nhưng đáp ứng rồi, xem vẻ mặt của cũng rất khó nhìn ra rốt cuộc là thích hay vẫn là chán ghét. Túi xách này vẫn là cần đâu? Có đứa con lạnh nhạt làm khổ mẹ!

      Trước khai giảng chính thức ngày, Lương mẹ suy nghĩ lâu, uyển chuyển , túi sách kia cũng phải là thể dùng, Lương Thụy giống như hiểu được, cầm túi sách mới Lâm Qủa đưa, đem này nọ toàn bộ thả vào. Túi sách lúc đầu ném vào bên.

      "Ngạch... Được rồi! Cứ coi như mẹ chưa gì ~" Lương mẹ làm bộ buộc tóc dài, trở về phòng.

      Ngày khai giảng đầu tiên dựa theo chiều cao mà sắp xếp chỗ ngồi, Lâm Quả phản xạ có điều kiện liền đứng ở bên cạnh Lương Thụy, ánh mắt người khác rất kỳ quái, mới làm cho ý thức được chiều cao so với các học sinh trong ban, Lương Thụy chính là rất nổi bật, ngay lúc đó Lâm Quả biết hình dung như thế nào, chính là cảm thấy rất rất cao! Ngẩng đầu nhìn sang rồi nhìn lại chính mình, chỉ có thể ngoan ngoãn bị chuyển đến đội ngũ ngồi đầu tiên, nhận an bài của giáo viên cùng
      Mơ dưỡng thành ký chương 3

      Ngày khai giảng đầu tiên dựa theo chiều cao mà sắp xếp chỗ ngồi, Lâm Quả phản xạ có điều kiện liền đứng ở bên cạnh Lương Thụy, ánh mắt người khác rất kỳ quái, mới làm cho ý thức được chiều cao so với các học sinh trong ban, Lương Thụy chính là rất nổi bật, ngay lúc đó Lâm Quả biết hình dung như thế nào, chính là cảm thấy rất rất cao! Ngẩng đầu nhìn sang rồi nhìn lại chính mình, chỉ có thể ngoan ngoãn bị chuyển đến đội ngũ ngồi đầu tiên, nhận an bài của giáo viên cùng Trần Phi Phi ngồi cùng bàn.

      Lần đầu tiên ngoài Lương Thụy cùng nam sinh khác ngồi cùng chỗ, liếc mắt nhìn , còn kéo dài nước mũi, trong ánh mắt để lộ ra vẻ giảo hoạt cùng hình tượng hợp.

      Thụy Thụy cao, Thụy Thụy sạch .” Lâm Quả ở trong lòng có vẻ yên lặng.

      Vụng trộm quay đầu nhìn Lương Thụy, đoan chính ngồi, rất là có bộ dáng người lớn.

      “Các học sinh, học nên lắng tai nghe nga.” Chủ nhiệm lớp liếc mắt cái liền chú ý tới Lâm Quả, Lâm Quả sợ hãi chỉ có thể khôi phục nguyên dạng.

      “Quả Quả, Quả Quả mái tóc chủ nhiệm giống mì ăn liền ?” tờ giấy vụng trộm ở dưới cái bàn truyền tới.

      Vừa thấy chỉ biết là Trần Phi Phi viết. Cả người ký ký quái quái, cùng với tính cách Lương Thụy hoàn toàn bất đồng, Lâm Quả rất nhanh liền cùng thân thiết, cùng nhau nghiệp sáng tác, cùng nhau thảo luận về giáo viên, mỗi ngày hi hi ha ha.

      “Ha ha ha” Lâm Quả tự giác cười lên tiếng.

      “Lâm Quả, lại là em!”

      “Còn có em! Trần Phi Phi, cùng nhau ra ngoài đứng, học chịu nghe giảng!” Lâm Quả cúi đầu muốn giãy giụa, nhìn lại Trần Phi Phi, đồng dạng hạ thấp đầu, nhưng con mắt láo liên, khóe miệng giơ lên bán đứng .

      Phạt đứng ở cửa, hai người hết nhìn động rồi lại nhìn tây, nhăn mặt. “Đều là bị cậu làm hại!” Lâm Quả làm bộ tức giận.

      Biếng nhác ghé vào cửa sổ, Lương Thụy xuyên thấu qua cửa sổ nhìn, vẻ mặt cùng bộ dạng nghiêm túc. Bỗng nhiên ánh mắt nhàng lại đây, bốn mắt chạm nhau, Lâm Quả tự chủ được xoay người đứng vững.

      Thời điểm tan học, mọi người đều thu thập túi sách.

      “Ha ha ha, Lương Thụy tớ mới phát túi xách cậu có hình con chuột, đáng đó ~ ai mua nha, ha ha ha. Nếu chúng ta đổi ?” Người ngồi cùng bàn cười đến rất vui vẻ. Kỳ cũng chính là chỉ đùa chút, Lương Thụy luôn lời nào, trêu chọc thôi.

      Lương Thụy như trước cúi đầu yên lặng thu thập túi sách.

      Bạn học ngồi cùng bàn thấy có phản ừng, vội giải thích.

      “Chỉ đùa chút thôi ~ mọn như vậy a?” Càng giải thích càng bôi đen.

      Lương Thụy hôm nay vốn chính là bụng đầy lửa, đeo cặp sách lưng, trước khi cúi đầu , “Đó là tôi thích, còn ai mua liên quan gì đến cậu?!”

      Bạn học ngồi cùng bàn khôn hiểu vì sao mình lại biến thành vật hi sinh. “Tớ muốn lại cùng Lương Thụy ngồi cùng bàn.”

      Mỗi ngày cao thấp học đường, Lương Thụy cùng Lâm Quả đều là trước sau, lời nào. Tựa hồ là thói quen thường ngày, nhưng đều nhàm chán cùng áp lực. Lâm Quả thường thường ngẩn người, cũng chậm, đến lúc phục hồi tinh thần lại phát Lương Thụy vẫn là ở phía trước, hoặc là đứng ở ven đường.

      ở đó nhìn cái gì a”

      “…”

      đợi em à?”

      “… Tôi nhìn ngu ngốc.”

      “Làm sao vậy?”

      thôi” Lương Thụy lại bước .

      Hôm nay tan học về nhà, tâm tình Lương Thụy tựa hồ tốt, áp khí rất thấp, cũng , cũng nghe Lâm Quả chuyện, chân rất nhanh hướng nhà mình . thể , phải “chạy nhanh” mới đứng đắn. Lâm Quả theo ở phía sau phải chạy vội mới được, tự biết phỏng chừng hẳn là lỗi của , tuy rằng cũng ràng lắm sai ở đâu! Trước ý thức được là được.

      Lén lút ngừng thở, thả chậm cước bộ, ở đằng sau Lương Thụy chậm rãi, chậm rãi . Lương Thụy nghe thấy tiếng bước chân phía sau, lại lo lắng lại ngẩn người thất thần, lập tức dừng lại. Lâm Quả vẫn cúi đấu kịp dừng cước bộ đập vào người .

      “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thụy Thụy giống như núi lửa!” Lương Thụy mặt xanh mét, mặt tràn đầy vẻ kiên nhẫn.

      Sợ hãi tức giận phát hỏa. Lâm Quả đơn giản mượn cơ hội phát huy, tiên hạ thủ vi cường.

      “Chán ghét, như thế nào a, vì sao lời nào, vì sao nhanh như vậy!”

      Như trước trầm mặc.

      Lâm Quả chờ Lương Thụy giải thích. Càng chờ tâm càng nóng, nhưng là học triệt quyền đạo, thể trêu vào.

      Chủ động giật tay .

      , Thụy Thụy~”

      “Đầu của em rất cứng, có bị em đập đau ?” Bộ dạng đáng thương, cơn tức giận cũng ngượng ngùng thu hồi lại.

      Lương Thụy nhìn Lâm Quả nho trước mắt, cũng vì sao tức giận, nguyên bản nghĩ phát hỏa. Nhưng là Lâm Quả tan học còn cùng bạn ngồi cùng bàn chuyện thoải mái. Cùng thời tiết có quan hệ sao?

      Tay bé còn nằm trong lòng bàn tay của . Mắt to chớp chớp.

      thôi!” Yên lặng nắm tay hướng nhà đến.

      ---đề lời với người xa lạ---

      Tác giả nhắn lại: ta hôm nay canh hai nga! Nhân phẩm bạo phát ~ cuối tuần thôi muốn bùng nổ lần! Về sau ta chừng khi bùng nổ. Oa ha ha ha duy trì ta chút ha!
      Last edited by a moderator: 17/5/15
      Kem Đá thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4:: Chọc phải ổ kiến lửa

      Editor: Hong Jung -

      Lâm Quả bị đề bạt làm tổ trưởng, phụ trách thu bài tập mỗi ngày, này nhưng làm Lâm Quả vui lắm, rất tích cực làm đúng phận .

      " Thụy Thụy, giao bài tập! Mau giao bài tập." Ngồi ở chỗ đầu tiên Lâm Quả cầm sách bài tập hướng về phía Lương Thụy xếp sau kêu.

      " Thụy Thụy ~ ha ha ha" Trong phòng học cười vang.

      "Em Quả Quả, như thế nào có nghe cậu kêu tôi là đâu?" Các nam sinh cố ý quấy rối.

      "Ngạch..." Lâm Quả biết thế nào.

      Trong phòng học tiếng cười nhạo lại tiếp tục vang lên.

      "Chính là Thụy Thụy thôi ~ các cậu cũng phải của tôi." Lâm Quả vui lầm bầm lầu bầu. Xoay người im lặng ngồi lại vị trí.

      Ngồi ở bên Trần Phi Phi muốn vì bạn tốt lí lẽ, lại nhìn Lương Thụy, bộ dạng mọi chuyện liên quan đến mình, làm cho càng thêm căm tức. Nhìn lại Lâm Quả bộ dáng muốn nhiều lời, thôi, quên .

      Ai cũng có chú ý tới ánh mắt Lương Thụy, sắc bén cùng trầm.

      Kiểm tra đột xuất. Lớp học rất nhiều học sinh đều có chuẩn bị tốt. Châu đầu ghé tai chung quanh xin giúp đỡ.

      "Lương Thụy, toán học có thể giúp tớ được ? Tớ biết làm bài?"

      "Là mày!" Lương Thụy trong lòng cười lạnh.

      "Tất nhiên! Đợi lát nữa tớ vụng trộm đem đáp án ném cho cậu."

      "Lương Thụy, chúng tớ trông cậy vào cậu." Nam sinh nghĩ tới Lương Thụy chuyện tốt như vậy, lập tức quay đầu công bố tin tức tốt này.

      "Tớ cũng cam đoan đúng!" Lương Thụy hướng về phía nam sinh .

      " có việc gì, chúng tớ tin tưởng cậu." tin người nhiều lần kiểm tra đều đứng thứ nhất như Lương Thụy, còn có thể tin tưởng ai, trong lòng nam sinh như được uống thuốc an thần.

      Công bố thành tích.

      "Ba!" Nam sinh đem bài thi hung hăng nện bàn Lương Thụy. Trong phòng thoáng chốc im lặng, Lâm Quả hoảng sợ nhìn về phía bọn họ.

      "Bọn họ tưởng lấy nhiều khi ít? !" Trần Phi Phi nghĩ Lâm Quả tuyệt đối vén tay áo xông lên hỗ trợ, lại kinh ngạc thế nhưng trở nên bình tĩnh như vậy.

      "Tớ ở trong lòng vì Lương Thụy cầu nguyện."

      "A? Sợ bị đả thương?"

      " Thụy Thụy, đừng xúc động, thủ hạ lưu tình, vạn nhất đem bọn họ đả thương làm sao bây giờ? Chủ nhiệm mắng !" Lâm Quả cười : " Thụy Thụy là cao thủ Triệt quyền đạo. Chuyên môn đánh nhau để luyện tập đâu." Trần Phi Phi đổ mồ hôi lạnh.

      Các nam sinh vẫn còn hung tợn vây quanh Lương Thụy,

      "Sao lại thế này, điểm mày cao nhất, còn chúng tao lại như vậy."

      Bài thi nổi bật số 59 đỏ tươi, chấm điểm rất chuẩn, liền vì lí do này, phụ huynh bị giáo viên chủ nhiệm mời đến uống trà .

      "Quả điểm rất kém!" Ngắm bài kiểm tra, đầu cúi xuống tiếp tục thu thập túi sách, đôi mắt gợn sóng, bộ dáng sợ hãi.

      "Mày cố ý ."

      "Tớ sớm qua, tớ cũng cam đoan bài chính xác."

      "... Hình như là qua!" Nam sinh sờ sờ đầu chính mình nhớ lại .

      "Cậu ngốc a!" Bạn học bên cạnh tức giận đập cái lên đầu . Tiếp tục hướng về phía Lương Thụy rống,

      "Thế mày như thế nào lại được 100 điểm!"

      "Tớ xin lại, có hai cái đáp án. Tớ truyền cho các cậu mặt viết a."

      Nhóm nam sinh lấy tờ giấy ra, ai? Quả có hai cái đáp án, lúc ấy như thế nào thấy được, kia cái đáp án thứ hai chữ khỏi .

      "Hừ!" Mọi người còn muốn lý luận.

      "Thầy đến đây, tớ ngại văn phòng." Lương Thụy ngồi ngẩng đầu nhìn mấy nam sinh bên người giống như thần giữ cửa. Khí thế chút cũng kém.

      Đối diện...

      "Tan !"

      Mọi người rời , nam sinh vừa mới bị tẩn đến gần giọng .

      "Lần sau có hai cái đáp án, trước tiên tiếng."

      Lương Thụy thể tin được nhìn , ánh mắt trong suốt như vậy, giống bộ dạng hay giỡn. Lương Thụy ở trong lòng thở dài. Gặp phải loại người có chỉ số thông minh kém có cách.

      đường về nhà, Lâm Quả nghĩ đến bài thi trong túi sách, tràn đầy tâm ,

      "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

      Lương Thụy quen Lâm Quả im lặng như thế, tuy rằng vài năm này tính khí rất thất thường, nhưng là líu ríu thay đổi, trước kia từng hoài nghi, Lâm Quả ngày lời nào, có thể hay khó chịu, đáp án là , bởi vì chưa từng có ngày lời nào. Hôm nay là có điểm khác thường.

      "Khụ khụ" làm bộ ho ho.

      Lâm Quả đá viên sỏi dưới đất, để ý tới .

      "Khụ khụ khụ..." Ho khan càng thêm mãnh liệt.

      "Bị bệnh liền uống thuốc!"

      "Tí nữa về nhà em phải trước đem thuốc chuẩn bị tốt, bằng ..." Lâm Quả càng nghĩ càng khủng bố. Phiếu điểm muốn mẹ ký tên, điểm thấp như thế này làm sao ký?

      "..."

      " có lòng đồng tình, còn có an ủi em!" Lâm Quả hài lòng nhìn Lương Thụy trầm mặc, bắt đầu thẹn quá thành giận.

      " cũng có cách nào!" Lãnh khốc ngắn gọn trả lời.

      "Hừ ~" hỗ trợ cho, còn mát, Lâm Quả tức giận bỏ trước .

      "Ngu ngốc!" rất thích mắng ngu ngốc, càng ngày càng quen thuộc.

      "Mẹ ~ hôm nay chúng ta..." Lâm Quả chuẩn bị tâm lý tốt, đủ dũng khí chuẩn bị cùng Lâm mẹ thẳng thắn.

      "Leng keng leng keng" Chuông cửa vang lên dồn dập.

      Lâm Quả thở dài, dũng khí lại mất hết.

      "Thụy Thụy đến đây, tìm Quả Quả sao? Mau vào. Con nhóc kia hôm nay thần thần bí bí ."

      Lương Thụy đương nhiên biết, liền vì việc này mà đến.

      "A di, Lâm Quả đem bài thi cho cháu mượn, em ấy lại quên mất, cháu đến trả."

      Con mắt Lâm Quả trừng lớn, muốn làm ràng tình huống, hoa chân múa tay vui sướng vội vã giơ thẳng chân." mau, mau!" tiếng động hò hét.

      Lâm mẹ quay người lại, Lâm Quả lại khôi phục bộ dạng vừa rồi.

      Số điểm 100 đỏ tươi nổi bật tờ giấy.

      "Đây là bài thi của Quả Quả?"

      "Ân!"

      Liếc mắt cái liền biết tên có dấu vết sửa chữa, chữ cũng giống.

      "Quả Quả ~ "

      "Mẹ, con..."

      "Kiểm tra tốt như vậy, trở về cho mẹ, mẹ liền nấu đồ ăn ngon cho con."

      "Mẹ..." Lâm Quả muốn lại thôi.

      "Chính là cuộc thi thôi, làm tốt cũng quan hệ, chỉ cần cố lên là đến nơi! Lần sau tiếp tục duy trì."

      "Ân!" Lâm mẹ khai sáng như vậy, Lâm Quả vui vẻ nóng nảy. Đối với Lương Thụy nhe răng trợn mắt. Giận cái gì đều quên .

      Lâm mẹ kỳ liếc mắt cái liền biết Lương Thụy giúp đỡ Lâm Quả dối, nhưng thành tích là chuyện , cấp Lương Thụy cái mặt mũi. Đứa bé còn , thả cho bọn nó con ngựa.

      "Mẹ, con đến nhà Lương a di chơi tí." Cùng Lương Thụy ra khỏi cửa.

      Trực tiếp chạy tới phòng Lương Thụy, nằm ở giường.

      "Làm em sợ muốn chết ~ "

      Nhớ lại lúc mạo hiểm vừa rồi, may mắn mẹ phát . đúng, mẹ cuối cùng giống như gì đó.

      "Kiểm tra tốt cũng quan hệ, chỉ cần cố lên là đến nơi! Lần sau tiếp tục duy trì."

      "Tiếp tục duy trì? !" Lâm Quả từ giường nhảy lên.

      "Ngjiax là về sau mình đều phải đạt được 100 điểm?"

      Lương Thụy chịu nổi cảm xúc Lâm Quả biến hóa nhanh như vậy, trừng mắt nhìn cái.

      "Đều tại , có chuyện gì làm được tận 100 điểm, lần sau em phải như thế nào a?" Lâm Quả trở mặt, đối với Lương Thụy hô to gọi , cũng chỉ dám đối với phát giận.

      "Ai, Lương Thụy! như thế nào lại luôn đạt điểm cao nhất" Lâm Quả nhảy xuống giường, chống đầu dựa bàn học của Lương Thụy. Hoàn toàn phát giác xưng hô của chính mình thay đổi.

      Lương Thụy? Kêu là Lương Thụy? Lương Thụy vùi đầu vào nghiệp viết bài.

      " chuyện" Lâm Quả tức giận, Lương Thụy vẫn là bộ dạng xa cách.

      "..."

      " Thụy Thụy ~" Thử thăm dò gọi tiếng.

      " Thụy Thụy tốt nhất ! Dạy em thôi ~" Vũ khí sở trường của Lâm Quả chính là làm nũng .

      Lương Thụy lén lút nở nụ cười. Vẫn là Thụy Thụy dễ nghe.

      Cố ý hạ giọng : "... Bởi vì học chưa bao giờ cùng bạn học ngồi cùng bàn chuyện! Đặc biệt là…” Đầu bút lơ đãng viết: “Trần Phi Phi.”

      "Vậy được rồi, em cũng thử xem" Hất hất mái tóc tiếp tục nằm lại giường.

      ------ đề lời với người xa lạ ------

      Tác giả nhắn lại: cất chứa . . . . Ai

      Hôm nay còn có canh , hội trễ ít! Phiêu !
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      windlove_9693Kem Đá thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :