1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký tiểu tam - Hạ Vũ(c29) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Nhật Ký Tiểu Tam



      Tác giả: Hạ Vũ


      Thể loại: ngôn tình, ngược


      Giới thiệu:


      Tôi xưa nay vẫn tin rằng mọi thứ đời này chỉ cần mình cố gắng là có thể giành được.

      Nhưng cho đến tận bây giờ khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt giấu nổi vẻ cưng chiều dưới trời mưa rất to che ô cho người phụ nữ đó. Tôi hiểu tất cả kết thúc.

      Trước đây khi chúng tôi bên nhau, đều ôm tôi vào lòng che chắn cho cả hai nhưng chiếc áo của tôi vẫn ướt đẫm mảng.

      Bây giờ ngoài trời cũng mưa to giống như ngày nào. Vẫn chiếc ô đấy, vẫn là nhưng được che chắn phải là tôi

      Hai người bọn họ dù có cách xa, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng nhận ra người con ấy dính hạt mưa, vì chiếc ô che hết cho rồi.

      cả người ướt đẫm, lạnh đến bàn tay còn lại hơi run rẩy nhưng bàn tay cầm ô vẫn xê dịch, chiếc ô vẫn kiên định che đầu ấy, giống như gánh cả thế giới cho ấy vậy

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1


      “San San! Heo lười mau dậy . Cậu dậy là muộn hôn lễ đấy, cậu muốn thế phải ?”


      Tôi vẫn có ý định nhúc nhích, ấy cứ lảm nhảm như vậy có phiền hay chứ! Hôn lễ cái gì chứ! ấy tưởng bây giờ là ngày cá tháng tư sao? Khoan ! Hôn lễ, đúng vậy hôm nay có hôn lễ. Trong lòng khỏi thấy ảo não, tôi vội vàng bật dậy, ngốc lăng nhìn ấy. Trước mắt tôi là người bạn thân nhất hai mươi sáu năm nay, Đan Thanh. Đan Thanh trước mặt tôi là tự tin, ánh mắt sáng như sao. Trong hai ngôi sao ấy tỏa sáng lấp lánh, rất hạnh phúc. ấy bỗng trở nên xa lạ, còn giống nhút nhát tôi quen năm nào nữa. Trước đây trong trí nhớ của tôi, Đan Thanh là nhút nhát, ấy hay cười, khi bị người khác đùa hay trêu trọc đỏ mặt, ấy giống như kiểu quê thời xưa vậy. Ngày đó chúng tôi học chung lớp từ mẫu giáo đến tiểu học, trung học rồi đại học. Hai chúng tôi luôn như hình với bóng vậy. Nhưng hiểu lúc nào chiếc bóng ấy bỏ lại hình ảnh là tôi ra cùng hình ảnh khác.


      Đan Thanh thấy tôi vẫn nhúc nhích gì chứng tỏ việc muốn xuống giường, nàng hơi nhăn mày, môi dẩu lên khách khí cốc vào đầu tôi cái, đau điếng. ấy trừng mắt nhìn tôi hài lòng : “Cậu còn nhanh lên, đến muộn chú rể đợi sao?”


      Tôi ôm đầu nhăn nhó nhìn ấy, người ta đợi tý có sao đâu! Tôi cũng đợi suốt bao nhiêu năm rồi, cũng đâu có sao? Đúng vậy tám năm, tôi đợi tám năm và hôm nay chính là ngày kết thúc chuỗi ngày chờ đợi đó của tôi.


      Tôi xốc chăn dậy, lầm bầm vui, lảo đảo vào nhà tắm. Nhìn trong gương khỏi có chút giật mình. ấy tóc tai bù xù, quầng mắt thâm, sưng, con ngươi còn hơi đỏ chứng tỏ đêm qua có ngủ hơn thế nữa còn khóc rất nhiều. Đúng vậy! Đêm qua tôi ngủ được, đến gần sáng gần như mệt , mới ngủ nhưng còn chưa đến hai tiếng đồng hồ, nàng chết dẫm nào đó gọi tôi dậy.


      Tôi cười khổ thở dài hơi, dù sao hôm nay cũng kết thúc rồi. Sau này tôi mất ngủ nữa. Tôi vội vàng tân trang lại, lúc sau, trong gương mới thấy ra còn được tính là hình người. đấy chính là tôi.


      Tôi tên là Tống San năm nay hai mươi sáu tuổi. Nếu người ngoài nhìn vào tôi thấy thế nào, họ nhất định : “ ấy là người ba bình” Thế nào được gọi là ba bình: Đó là dáng người bình thường, khuôn mặt bình thường và gia cảnh bình thường. đúng hơn tôi chính là giai cấp vô sản đúng nghĩa, ngoài cái bằng đại học ra chẳng còn cái gì?


      “San San! Xong chưa nhanh lên. Chú rể sắp đến rồi!” Tiếng Đan Thanh vọng từ ngoài vào. Tôi vội vàng tháo kính ra, mù mờ rửa mặt, sau đó chật vật đeo cái kính áp tròng vào, ra tìm ấy.


      Đan Thanh hôm nay mặc bộ lễ phục màu trắng, ấy vốn dĩ xinh đẹp rồi. ấy có mái tóc dài, suôn mượt, đôi môi mọng đỏ, sống mũi thẳng, đôi mắt hơi xếch xinh đẹp và nàn da trắng nõn, nhất là hôm nay, nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc càng làm ấy rạng ngời hơn. Tôi đôi khi cảm thấy rất ghen tỵ với ấy.


      Đan Thanh trang điểm xong, ấy vội vàng tiến lại gần chỗ tôi, đưa tôi bộ lễ phục được thiết kế rất tinh xảo, cười : “Cậu còn thất thần gì vậy mau thay


      Tôi gật đầu đón lấy lễ phục từ tay ấy vào phòng thay đồ.


      “Cậu là xinh đẹp nha” Đan Thanh biết vào từ bao giờ, ấy nhìn tôi chằm chằm rồi thốt lên. Tôi nhịn được đỏ mắt nhìn mình thêm lần nữa. Tôi hơi ngạc nhiên thất thần. Đây là tôi sao? có dáng vẻ ngọt ngào nhưng mất vẻ phong trần là tôi sao? Tôi chưa từng nghĩ mình có ngày cũng có thể đẹp như vậy.


      “Đúng là rất đẹp” Tôi nhịn được lẩm bẩm, khỏi ngắm mình thêm chút nữa.


      Tôi và Đan Thanh đến nơi hôn lễ gần bắt đầu. Chúng tôi vội vàng đến phòng chờ. Đan Thanh nhàng lắm tay tôi mỉm cười khích lệ. Tôi biết ấy biết tôi căng thẳng. Nếu thế giới này người tương đối hiểu tôi nhất, tôi ngần ngại rằng người ấy chính là Đan Thanh, người bạn hai sáu năm của tôi.


      Tôi mỉm cười, nhìn ấy gật đầu.


      Tôi mỉm cười thẳm đỏ. đầu thảm được trang trí bằng rất nhiều cành hoa hồng trắng xinh đẹp kia là người đàn ông tôi sâu đậm trong tám năm, đứng ở đó mỉm cười hạnh phúc. Nụ cười của ấm áp như mùa đông vậy. Tuy hiếm hoi nhưng rất quý giá. mỉm cười cầm lấy tay người con bên cạnh tôi, nhàng chao bó hoa trong tay cho ấy. ấy nhàng đón lấy, cười hạnh phúc như vậy. Rất tiếc niềm hạnh phúc ấy có chỗ dành cho tôi. Vì tôi chỉ là kẻ ngoài cuộc. Tôi lặng lẽ cười khổ đứng sang bên.


      Nhìn hai người họ đứng trước mặt cha sứ tuyên thệ lời thề thần thánh, tôi bỗng cảm thấy trái tim mình đau nhói. Tôi vốn tưởng mình có thể bình thản đối diện nhưng được, tôi quá đề cao bản thân rồi, giờ đây tôi bỗng muốn là việc ích kỷ mà tôi khinh bỉ nhất đó là phá tan đám cưới của họ.


      Nhìn nụ cười hiếm mà ấm áp như mặt trời lúc mùa đông của , tôi bỗng tỉnh ngộ, ra nụ cười ấy phải là hiếm có mà nó chỉ hiếm có đối với tôi thôi. Có lẽ vì vậy mà mới ấm áp. Tôi bỗng như trở về quá khứ của tám năm trước khi gặp vậy.

      .

      hự mẹ kế là nghề của n lun rồi ha Vũ, truyện nì ngược ban đầu và He về cuối hay sao n

      *rưng rưng* sợ nhất là ngược và SE, chắc lúc ấy ta té xỉu mất.

      haizz cái chương là chắc là 1 phần của kết cục rồi,...

      tò mò vì sao lại chia tay vs chị và lấy vợ nhỉ http://***************.com/images/smilies/icon_think.gif thoai khỏi nghĩ nữa, chờ chương mới của n là pik ngay mà. nhớ phải lấp hố nhé , đừng có mà drop là ta khủng bố n. hi hí zị thoai chứ thanks mẹ kế vì vik thêm 1 bộ truyện mới http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif

      Chương 2


      Thành phố S ngày 24 tháng 8 năm 19xx….trời nắng.


      giống như ánh hào quang tỏa sáng vạn dặm vậy, tỏa sáng trong tâm hồn băng giá, lạnh lẽo tràn ngập bóng tối của tôi.


      Tháng tám thời tiết thành phố S ở Miền Bắc này rất nóng nực, tuy nóng bằng miền nam nhưng vẫn khiến con người ta cảm thấy bứt rứt. Từng tia nắng nóng bỏng nhảy nhót những hàng cây xanh thẳm. Cánh đồng làng xanh xnah, lá cây xanh xanh, bầu trời xanh xanh gợn mây. Ánh nắng xiên qua hàng cây, xiên chiếu thẳng lên chiếc giường mà tôi nằm.
      Cảm thấy bỏng rát, tôi vội vàng rụt chân lại, lật người trốn trong góc ngủ tiếp. Tối hôm qua làm việc tăng ca đến hơn ba giờ sáng, trở về vật vã đến hơn bốn giờ mới ngủ, hôm nay lại được nghỉ, nên tôi quyết định ngủ nướng.


      “Dây ~~! San San! Mau dậy ! Heo lười”


      Có người ngừng bên tai lải nhải, khiến tôi khỏi cảm thấy rất bực mình, biết tên khốn nào sáng sớm, đúng hơn là gần trưa ở nhà lại đến phá giấc ngủ quý báu của tôi.

      Tôi bực mình nheo mắt tức giận nhìn đứng cười tự đắc trước mặt. Tôi nhận ra đó là người bạn thân mười tám năm nay của tôi Đan Thanh. Tôi nhìn Đan Thanh cái, trực tiếp ngơ nàng luôn, cúi đầu rúc trong mềm ngủ tiếp.


      Chưa đầy ba mươi dây sau dưới ánh mắt và hành động áp bức của nàng tôi đành cắn răng ken két thức dậy. Tôi trừng mắt nhìn ấy: “Chị hai của tôi! Bà của tôi, ai với cậu là sáng sớm đến phá giấc ngủ của người khác là có đạo đức à?”


      Đan Thanh nhìn tôi vô tội lắc đầu sau đó thốt lên câu rất đáng đánh đòn: “Thế là có đạo đức à? Giờ mình mới biết đấy!”


      Tôi còn gì để .


      Tháng tám trời trong xanh, tôi bị Đan Thanh lôi ra khỏi nhà. Theo cách của ấy là giúp tôi tẩy rửa ẩm mốc, thuận tiện phơi nắng, vận động chút. Tôi trong lòng khỏi thầm phản đối hàng nghìn lần. Xin chị em ngày nào cũng vận động chán rồi. Ngày có hai mươi tư tiếng, tôi học buổi sáng hết bốn tiếng vào buổi sáng, ngủ hết bốn tiếng còn thời gian còn lại là dành cho làm thêm. Tôi phải cố gắng lắm mới có khả năng đủ tiền đóng học phí. Đương nhiên chuyện này tôi cho nàng biết vì có cũng có tác dụng gì. Dù sao người sinh ra trong điều kiện đầy đủ như ấy cũng thể hiểu được cuộc sống của đứa mồ côi, nơi nương tựa như tôi. Cha mẹ tôi qua đời sau cuộc tai nạn giao thông lúc tôi học lớp tám, thế là tôi từ giai cấp tiểu tư sản rớt xuống tầng lớp vô sản. Tuy thời đại này, tuyên truyền đất nước là do giai cấp vô sản nắm quyền nhưng tôi vẫn cảm thấy làm giai cấp tư sản tương đối thích hơn, ít ra, nếu là tư sản tôi còn phải lo cái ăn cái mặc nữa, và nhất là khoản học phí bằng cả nửa năm làm thêm của tôi. cũng phải lại, giai cấp vô sản cũng rất tốt, có thể đâu sau này tôi lại làm chức gì đó to to sao? Nhưng con đường đó nghe chừng cũng khả thi.


      “Này! Cậu thất thần gì đấy!” Đan Thanh ở bên cạnh chịu được trước thái độ lơ đãng của tôi, tức giận cốc vào đầu tôi.


      Tôi ai oán nhìn ấy, kiếp trước tôi có thù với ấy sao? Sao cứ cốc vào đầu tôi vậy? biết làm như vậy, cái đầu chẳng thông minh của tôi ngu ra sao? Trợn trừng mắt nhìn ấy, tôi gắt lên, khách khí cốc giả ấy cái: “Cậu biết thể đánh vào đầu sao! Này! Cậu có nghe tôi …Á…….”


      “Đan Thanh, cậu sao chứ?” Tôi nhìn nàng mắt nhìn thẳng về phía trước, bộ dạng thất thần, tôi thấy hơi quái lạ, theo ánh mắt của ấy, thấy quả bóng nhằm đúng hướng mình bay đến. Tôi còn chưa kịp né quả bóng bay vút lên thành đường cong, nhàng đáp xuống mặt tôi, đau điếng, biết có chảy máu mĩu ?


      Đan Thanh cuối cùng cũng hồi tỉnh, nàng nhìn tôi lo lắng hỏi: San San cậu có sao ? Có bị thương ?


      Tôi nhìn bộ dạng lo lắng của ấy, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, rất ấm áp, nhàng lắc đầu cái, khoảng cách xa như vậy, làm sao còn nhiều sức mạnh như ban đầu, có va trạm cũng có việc gì lắm.


      “Xin lỗi làm bạn bị thương! Bạn có sao ?” giọng từ tính vang lên. Tôi ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt lóe lên tia linh động, nhìn đỏ mặt cúi đầu. rất xinh đẹp, ánh nắng chiếu lên vai giống tỏa ra ánh sang hào quang giống như thiên sứ vậy. Cả người đầy mồ hôi, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, hạt lại hạt rơi xuống chảy dài khuôn mặt , xuống cổ rồi mất hút nơi cổ áo.


      Tôi nhìn , ngại ngùng lắc đầu.


      nhìn tôi cười ngại ngùng, đỏ mặt nhìn tôi, ngại ngùng :
      “Bạn sao là tốt rồi! Bạn có thể cho mình xin lại trái bóng được ?”


      Tôi nhìn vô thức gật đầu, đưa trái bóng cho . ngây ngô nhìn tôi cười cái, rồi chạy lại chỗ đám bạn, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn tôi cười, hét lớn: “Cảm ơn nha”


      Nhìn bóng , nụ cười của làm tôi trầm ngâm. Giây phút ấy, tôi biết mình cả đời này thể thoát khỏi vận mệnh được rồi.


      “Tiểu Thanh! Đan Thanh!” Tôi gọi mãi thấy bạn mình trả lời, thấy lạ, quay sang nhìn ấy. nàng này vẫn còn thất thần, thể phủ nhận được sức mạnh của trai đẹp. Tôi vỗ vai nàng, nghiêm túc nhìn bộ dạng ngơ ngác của ấy cười :


      “Chảy rãi rồi! Kinh quá! Mau lau !”


      Đan Thanh nghe thấy lời tôi, vội vàng lấy tay lau khóe miệng, nhưng thấy gì. Lúc này nàng mới ớ ra là bị tôi lừa, ấy tức giận đến giậm chân, trừng mắt nhìn tôi, thét lên: “San San! Con heo chết tiệt kia. Cậu quá đáng! Dám chêu mình! Sao? muốn chạy?” Thấy tôi xa, ấy vội vàng đuổi theo, ngừng hét lớn: “Đứng lại, có giỏi đừng chạy!”


      chạy sao? Tôi đâu có ngốc, chạy chẳng lẽ đứng yên cho cậu đánh sao? Cậu thể câu nào có não hơn sao? Trong bụng tôi trực tiếp ngừng khinh bỉ nàng Đan Thanh.


      ***********************************************


      “Họ rất đẹp đôi! Đúng vậy ?” giọng từ tính, vang lên bên tai tôi, kéo tôi về thực tại. Tôi quay sang nhìn người đàn ông quen thuộc lại xa lạ bên cạnh, nhướng mày nhìn ta, sau đó nhìn sang hai người hôn nhau, trái tim ngừng đau nhói, nhếch lên cười khổ: “Đúng vậy!” Nam thanh, nữ tú sao có thể đẹp chứ. Họ như sao trời còn tôi mãi cũng vẫn như con vịt xấu xí mặt đất.


      sao chứ! nhìn được đừng nhìn” ta nhìn tôi đành lòng, khuyên. Tôi quay lại cho ta nụ cười riễu cợt: “ phải cũng thế sao? nhìn xem họ cuối cùng cũng lấy nhau. Còn hai chúng ta đây chỉ là…..”


      ta chạm ly thủy tinh chứa đầy những chất lỏng màu đỏ tươi, giống như huyết lệ vậy. ta nhìn tôi, ánh mắt lóe lên tia bi thương, nhưng rất nhanh biến mất, đến nỗi tôi có cảm giác mình hoa mắt vậy. Thực ra nó chưa từng xuất . ta cười cười, : “Là những kẻ thua cuộc”


      Đúng vậy chúng tôi đều là những kẻ thua cuộc. Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp ta, cũng là lần tôi quyết định theo đuổi bằng được . ta khi đó cũng say đắm dâu tươi cười bên kia. Chúng tôi khi đó cùng có chung mục tiêu nên hợp tác với nhau trong thời gian dài, và cũng cùng nhau làm ít chuyện điên rồ.


      Tôi nhìn ta khẽ hỏi: “ sau này có dự định gì ? Tiếp tục ôm mối tình vô vọng này đêm đêm ngặm nhấm, hay tìm bóng hồng mới?”


      “Còn sao?” ta trả lời, hỏi lại.


      “Tôi sao…..? Tất nhiên là tìm bóng cây khác rồi!” Tôi ánh mắt lơ đãng liếc qua hai người họ, cười như cười trả lời.


      tìm rồi sao?” ta hỏi lại.


      Tôi nhìn ta trả lời, chỉ cười, đặt ly rượi xuống sang bên cạnh khán đài. Sắp đến lượt tôi phát biểu rồi. Sao lại có chứ. Tôi tìm thấy hơn nữa còn là mặt trời ấm áp nữa.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3


      Đám cưới cuối cùng cũng kết thúc. Lúc tiễn chúng tôi nên xe, dâu chú rể vẫn còn luyến tiếc. Tôi nhìn ấy mỉm cười: “Cậu nỡ xa mình như vậy là muốn mình ở lại đêm tân hôn với cậu sao?”


      Đan Thanh đỏ mặt, ấy lấy tay đánh vào người tôi, cười ngượng ngùng gì.
      Tôi nhìn qua thấy nhìn Đan Thanh ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc che dấu. Từ đầu đến cuối vẫn nhìn tôi lần. Dương Duật à! Đến cái nhìn cuối cùng cũng muốn cho em sao? Chẳng lẽ trong lòng , em có chút ít địa vị gì sao? chút dù là ít ỏi cũng ?



      Tôi quay đầu bước lên xe, ánh mắt dần trở nên ướt át, trái tim nhói lên ngày càng dữ dội, nước mặt từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm đẫm cánh tay áo. Cảm giác ngực càng ngày càng khó thở, máu trong người dần đông lại. Tôi thở hổn hển lục lọi lọ thuốc trong tay áo. Lấy ra hai viên bỏ vào miệng nuốt sống. Vị thuốc đắng ngắt lan tràn trong miệng, giống như đắng đến tận tim gan vậy. Thành Trung thấy vậy, nhịn được quay lại hỏi tôi: “ sao chứ? Có chuyện gì sao?”


      sao! Chỉ là thuốc quá đắng thôi” Đúng vậy! Rất đắng.


      Tôi về đến nhà gần mười giờ tối, nhìn đèn trong nhà vẫn còn sáng, đoán chừng là Vú Dương. Vú Dương vẫn chưa về sao? Muộn vậy rồi! Nhưng cảm giác có người còn đợi mình, cảm giác rất ấm áp, hạnh phúc.


      Tôi mỉm cười thay giầy vào trong nhà. Vừa vào đến phòng khách thấy Vú Dương ngồi đợi trong phòng khách.


      Vú Dương nhìn thấy tôi, ánh mắt toát lên vẻ quan tâm, ân cần hỏi: “ San San! về rồi sao? có đói tôi giúp hâm lại đồ ăn”


      Tôi nhìn Vú Dương tâm tình tốt lên ít, nhìn Vú lắc đầu: “ tôi muốn ăn, Tiểu Huân ngủ rồi sao? Mà muộn thế này Vú chưa về sao?”


      “Tiểu Huân ngủ rồi! tôi cũng định về đây! Nhưng mà tôi có chuyện muốn với .”


      Tôi ngẩng đầu lên nhìn Vú Dương chờ đợi vú tiếp. Vú Dương là người xưa nay có chuyện gì đều có thể tự giải quyết, cần cho tôi biết. Nhưng lần này lại khác, bà đêm khuya mà vẫn đợi tôi thế này, chắc là có việc quan trọng muốn . Chẳng lẽ là chuyện của Tiểu Huân, nó ở trường lại gây chuyện sao?


      Vú Dương nhìn tôi ái ngại , tuy chuyện như vậy xảy ra nhiều lắm rồi, mọi lần bà đều có thể tự giải quyết nhưng lần này chuyện này nghiêm trọng lắm rồi: “ San San! Hôm nay nhà trường thông báo lên trường chút, nghe là do Tiểu Huân đánh bạn bị thương nặng. Nhưng tôi tìm được , nên tôi đến trường, nghe giáo là Tiểu Huân ra tay trước”


      Tôi cảm thấy mình sắp điên rồi. Thằng ranh này sao thể bớt gây chuyện được chứ! Lần trước đánh bạn phải nằm viện còn chưa chừa sao? Lần này lại tiếp tục như vậy. Nó biết trong nhà căn bản còn đủ tiền để đền sao? Mà mỗi lần có phải ít đâu, mấy chục nghìn đấy chứ ít gì. Bằng gần cả tháng lương của tôi chứ ít đâu. Tôi cảm thấy rất rức đầu, lồng ngực bắt đầu cảm thấy khó thở. Tôi phất tay Vú Dương, giọng : “Chuyện này tôi biết rồi, ngày mai tôi đến trường gặp giáo lần xem tình hình thế nào! Bây giờ trời khuya rồi, đường an toàn, Vú ở lại , mai hẵng về.”


      Vú Dương nhìn qua góc cửa sổ, nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao, khẽ thờ dài, cũng muộn rồi, bà còn phải về nhà, ông lão nhà bà lại lo. Nhà bà vốn sống trong khu trung cư này. Lúc mới đầu khi Tống San mới chuyển về đây, bà và trở thành hàng xóm, lầu lầu dưới. Bà còn nhớ ngày đầu gặp Tống San, còn là nhóc mới đôi mươi gầy yếu, tinh thần luôn bất ổn, lúc nào cũng núp sau , nghe là bạn thân của Tống San, tên là Thẩm Tiên Nhạc. khi đó mang cái bụng bầu lớn, theo bạn khắp nơi tìm nhà trọ. bạn ấy luôn cẩn thận chăm sóc cho Tống San. Bà thấy hai người họ ở công viên, trời vào tháng mười nên về đêm rất lạnh. Hai bé ôm nhau ngồi co ro ghế đá trong công viên. Bà cảm thấy thương lắm. Hỏi ra mới biết hai người họ có đủ tiền lên người ta ai muốn cho thuê, hơn nữa lại có thêm người có vấn đề về thần kinh, mà còn là bà bầu nữa. Họ sợ may sảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến nhà trọ của họ. Uy tín cái gì chứ, có mà khinh thường bọn họ đúng hơn. Bà nhìn mà khinh thường. Cũng may gia đình con trai bà vừa chuyển . Căn nhà của hai vợ chồng nó còn chưa có ai thuê. Thế là bà dẫn hai vào ở, mất tiền. Sau này bạn đó cũng chịu được bỏ biệt tích, chỉ còn Tống San. lại tinh thần luôn bất ổn, nên bà nhận luôn việc chăm sóc và Tiểu Huyên.


      Kỳ lạ lắm nha, biết Tiểu Huyên có là phúc tinh của Tống San hay ? Nhưng mà khi Tiểu Huyên vừa ra đời Tống San cũng khỏi bệnh luôn. Bà nghĩ ông trời muốn để Tống San khổ, nên mới phái Tiểu Huyên xuống làm bạn với .


      Sau này con trai bà làm ăn được, lên mua cho hai ông bà căn hộ khang trang hơn, cách đây khoảng năm phút bộ, cũng gần, hơn nữa bà chăm sóc Tống San và Tiểu Huyên cũng quen rồi, nên vẫn tiếp tục chăm sóc cho hai mẹ con .

      Vú Dương rồi, chỉ còn tôi ở phòng khách. Ánh sáng leo lắt của ngọn đèn ngủ, khí thoáng mùi ẩm mốc của khu trung cư cũ thoang thoảng trong khí. Tôi mở cánh cửa phòng ngủ bên cạnh, nhìn bóng dáng bé ở giường, Tiểu Huyên ngủ rồi. Tôi lại gần ngồi xuống giường lắc đầu ngao ngán. Thằng bé này ngủ cũng yên, chăn đạp hết ra cả rồi, cảm lạnh sao? Tôi nhàng đắp lại chăn cho nó. Nhìn khuôn mặt phiên bản của ngủ say giường, trái tim lại lần nữa nhói đau. Khi nãy trong hôn lễ xa hoa mà đông người đó tôi còn có thể chống cự được, nhưng mà bây giờ khi ở trong căn phòng vắng lặng này, ngụy trang mà tôi dày công gìn giữ sụp đổ, vỡ nát vụn còn mảnh. Tiểu Huyên à! Sau này chỉ còn hai chúng ta nương tựa vào nhau sống thôi, ba con bỏ chúng ta rồi. về nữa, bao giờ có thể trở về nữa đâu. Con nhất định được rời nếu mẹ còn có lý do gì để tiếp tục sống nữa.


      Trái tim đau quá, cảm giác khó thở ngày càng mãnh liệt, vội vàng lấy lọ thuốc luôn nằm trong túi ra, lấy hai viên bỏ vào miệng, vị đắng thuốc lan tràn khắp miệng, nước mắt lại kìm được chảy ra. Tôi lấy tay lau , sau đó nằm vùi vào trong chăn bên cạnh Tiểu Huyên, ôm chặt con trai vào lòng vào lòng, nước mắt lại lần nữa rơi đẫm khuôn mặt, chảy dài nơi khóe mắt, ướt đẫm cả vùng gối.

      Chương 4


      Thành phố S ngày 21 tháng 12 năm 19xx……..trời mưa to.


      Tôi ngờ gặp lại trong hoàn cảnh này, vẫn như ngày nào ấm áp tinh khôi giống như ánh nắng của mặt trời vậy, còn tôi chỉ là con vịt xấu xí, vật lộn đấu tranh cho sinh tồn của mình ở thế giới này.


      Thành phố S là trong những thành phố lớn nhất, phát triển nhất nước. Các công trình, dự án khai thác trọng điểm của cả nước phần lớn đều tập trung tại đây. Nên ngành công nghiệp giải trí cũng rất phát triển, chỉ vậy nơi đây còn là nơi tập trung nhiều quán bar lớn tấp lập người qua lại.


      Tôi đạp xe mạch từ quán ăn nhanh phía Tây thành phố đến quán bar Stars phía đông thành phố cách nhau nửa thành phố. Lương và tiền boa ở đây là sinh hoạt phí cả tháng của tôi. Đây cũng là công việc mà tôi cảm thấy hài lòng nhất, ít ra cho đến hôm nay.


      Như thường lệ, đúng tám giờ tối tôi có mặt tại quán bar, thay quần áo khoác lên người bộ đồ đồng phục của quán, tôi bắt đầu ngày làm việc của mình.


      Thẩm Tiên Nhạc từng tôi có khả năng thích nghi trời phú, dù có vất tôi lên hoang mạc tôi cũng có thể sống được. ấy thường ví tôi như con tắc kè hoa vậy, khi đến môi trường khác biến đổi màu sắc giống môi trường ấy, chỉ khác tắc kè hoa thay đổi màu sắc thân thể, nhưng tôi lại thay đổi bộ mặt của mình, cách khác chính là tôi là người giả dối có rất nhiều mặt lạ.


      Quán bar nơi tôi làm việc là quán bar ở cuối Đông thành. Quán rất vắng khách nhưng khách đến đây chủ yếu là tầng lớp thượng lưu, vì ở đây là nơi tương đối an toàn, hơn nữa còn căn phòng rất nghiêm ngặt. Quán bar là kết hợp của hai phong cách là Châu Âu và Châu Á, giản dị nhưng mất phần trang nhã. Tôi cảm thấy đây giống như căn nhà lớn để tụ hội. tôi có chút thiện cảm nào đối mấy nơi như quán bar này, dù nó có trang nhã hay xa hoa thế nào nữa. Nếu phải cần tiền tôi tình nguyện cả đời bước chân vào đây.


      Nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy sau này dù cho tiền tôi cũng vào. Vì chính quán bar này tôi gặp lại , người thay đổi vận mệnh của tôi.


      Tôi chỉnh lại đồng phục, bưng khay rượi tiến lại gõ cửa, sau đó mở cửa tiến vào. Trong phòng rất hỗn độn, lon bia khay rượi vất rải rác khắp nơi, tôi đoán chắc họ uống ít. Thấy ánh mắt quen thuộc chiếu thẳng sau lưng mình, tôi cảm thấy mơ hồ có bất an. Nuốt ngụm nước bọt, quay đầu lại nhìn, cảm giác ớn lạnh dâng lên trong lòng. Nuốt nước bọt tôi nở nụ cười gượng gạo như khóc, nhìn người trước mặt :


      “Trung ca, cũng đến đây uống rượi sao?”


      Người đàn ông bụng phệ tên Trung ca mà tôi đối diện chính là đại ca của khu này. ta mười sáu tuổi bị đuổi học, bắt đầu gia nhập xã hội đen chính thúc vào năm hai mươi tuổi, thành tích của ta đến nỗi quá tệ nhưng hơn mười năm vẫn chỉ là đại ca , cảm giác có gì đáng kể nhưng ta lúc nào cũng tỏ ra hơn người. Người đàn ông tên Trung ca nhìn tôi cười cười, ta bắt lấy cánh tay của tôi, gằn từng chữ : “ còn nhớ mình còn nợ tiền tôi chứ. Khi nào định trả tôi đây hả?”


      Chữ “Hả của ta như tát thẳng vào mặt tôi. Sao số tôi lại đen đủi thế này chứ. Khoản tiền đó tôi có được tiêu đồng nào đâu. Nhắc đến lại cảm thấy tức điên lên. Tất cả là tại thằng em khốn kiếp đó, sao nó chịu khó tu tỉnh nên chứ, suốt ngày ăn chơi đua đòi thôi. nhắc đến thôi, nhắc đến lại càng tức. Thằng ranh đó từ sau khi được nhận nuôi tính tình ngày càng gàn rỡ, ăn chơi thôi rồi, bố mẹ nuôi của nó cho nó tiền thế là lần nào nó cũng tìm tôi. Tôi nuôi nổi mình rồi còn phải theo trả nợ cho nó nữa chứ. Haizzzzz… là.


      Tôi ngượng ngùng miễn cưỡng cười nhìn Trung, thành khẩn : “Trung ca! cũng biết em có nhiều tiền như vậy mà! cho em khất được ?”


      “Khất sao? Được thôi! Nhưng tôi đảm bảo cho tính mạng của em đâu!”
      Tôi cảm thấy mình nhiều với dường như là vô ích. Nhưng mà quả tôi hết cách. Tôi biết mình nên làm gì.


      tên trong nhóm chúng ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm tôi khiến tôi nổi hết da gà. Ánh mắt trần trụi nhìn tôi từ xuống dưới, sau đó ghé vào tai tên Trung ca . Trong lòng tôi mơ hồ dâng lên cảm giác bất an, tôi ngượng ngùng nhìn ta cười cười.


      Trung ca nghe tên bên cạnh xong ánh mắt dâm tà quan sát tôi lượt từ xuống dưới, vuốt vuốt cái cằm bóng lộn của ta. Tôi bị ta nhìn có cảm giác mình sắp nôn ra hết thức ăn ít ỏi buổi tối rồi, ta mới thu lại ánh mắt, đê tiện cười cười gật đầu: “Đúng là có tý hương sắc , hơn nữa ta còn ngửi thấy mùi vị tươi mới nữa” ta lại nhìn tôi cười cười: “ em hay là em theo chúng ta đêm . đảm bảo xóa hết nợ cho em.”


      Đôi tay ngừng tiến lại sờ soạng người tôi, bình rượi khay rơi xuống tạo thành tiếng vang, cảm giác khinh bỉ, buồn nôn từ trong xương tủy dần dần lan tràn, lan tỏa khắp toàn thân, khiến cho tôi có cảm giác máu trong người đông lại.


      Đột nhiên người phía trước bị đánh bay ra, gục xuống sàn nhà, cả người rơi vào vùng ngực ấm áp xa lạ, tôi ngạc nhiên, cảm kích nhìn người cứu mình. Khuôn mặt tuấn của ra trước mắt khiến cho trái tim của tôi loạn nhịp. Khoảng cách rất gần, khuôn mặt hoàn toàn ra trước mặt tôi, mịn màng tỳ vết.


      “Thằng nhãi này! Mày là ai mà dám xen vào truyện của tao! Chán sống rồi!”


      “Có mày chán sống rồi có!” giọng có lực khác vang lên. Tôi quay lại nhìn người đàn ông đứng trước mặt. ta liên tiếp dáng những cú đá kinh người của mình vào nhóm người Trung Ca khiến cho bọn chúng nằm lăn lóc kêu cha gọi mẹ. Đánh xong ta quên quay lại nhìn Đường Dịch nháy mắt


      Tôi sợ hãi nép trong lòng , nhìn hành động của ta khỏi phì cười, cảm giác sợ hãi trong lòng cũng còn nữa. Tôi lúc đó biết rằng nụ cười của tôi ngày hôm nay lại đem lại thay đổi lớn lao trong cuộc đời mình. Nhiều năm sau khi nhớ lại ngày hôm ấy, tôi vẫn biết rằng mình có lựa chọn như ngày hôm nay . Lặng lẽ theo !


      và nhóm bạn rời khỏi quán bar sau hành động nghĩa hiệp cứu tôi khỏi . Tôi cũng rời khỏi đó theo , tôi biết công việc của mình tại quán bar đó mất rồi. Tôi cứ lẳng lặng theo , nhìn và nhóm bạn cười đùa, đôi khi vì vài hành động của bọn họ mà phì cười.


      Có thể lúc ấy cũng chú ý đến tôi, cũng có thể tiếng cười của tôi quấy rầy . quay lại hơi nheo mày nhìn tôi, lạnh nhạt : “ định theo chúng tôi đến bao giờ! Muộn rồi mau về !”


      Tôi nhìn lúc gì. cũng mặc kệ chỉ cau mày sau đó bước tiếp cười với đám bạn. Tôi lẳng lặng theo .


      được lúc, tôi cảm thấy cảnh vật ở đây dường như ngày càng quen thuộc, ra, nhà ở gần khu nhà tôi. chia tay nhóm bạn tiến về phía khu nhà mình, tôi cũng bất giác theo .


      Được đoạn quay đầu lại nhìn tôi, vui : “ vẫn chưa sao? định theo tôi vào nhà luôn chứ! phải vì tôi cứu theo tôi chứ! Làm ơn ! tôi chỉ là tiện tay thôi. Dù phải tôi cũng cứu!”


      Tôi trả lời , chỉ nhìn chằm chằm nhưng trong lòng lại có chút thất vọng mơ hồ mà mình hiểu được. Mãi sau này tôi mới biết đó là cảm giác thất vọng khi coi tôi như những người khác. nhớ tôi!


      Tôi cúi đầu gì chỉ tiến về khu nhà trước mặt. Hôm nay tôi quá mất mặt rồi. cũng gì, nhưng lúc sau tiếng cười của vang lên sau lưng tôi.


      ra là cùng khu nhà!”


      Mở cửa bước vào phòng tôi biết điều gì chờ đợi mình.


      Vừa vào cửa, vật thể lạ biết từ đâu bay tới, kèm theo tiếng non nớt, giận giữ vang lên từ phía sô pha:


      “Chị sao có thể như vậy! Chẳng phải chỉ bảo chị ngủ với đêm sao? Sao chị làm theo? Chị có biết chị làm như vậy hại chết tôi ? Chị muốn tôi chết mới yên lòng phải ?”


      Tôi im lặng ánh mắt bi thương dám nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của người ngồi sô pha.


      Người đó là người em danh nghĩa của tôi, Tống Hạo. Tống Hạo là đứa con duy nhất của nhà họ Tống.


      Khi tôi hai tuổi được nhà họ Tống nhận về nuôi. Sau khi ba mẹ nuôi qua đời, tôi bị đưa về viện mồ côi còn Tống Hạo được gia đình họ hàng xa của Tống gia nhận nuôi.


      Tống Hạo thấy tôi gì, cảm giác phẫn nộ càng theo đó mà nên cao. Nó đứng phắt dậy, hung hổ tiến lại chỉ thẳng vào tôi, khuôn mặt vặn vẹo oán hận : “Chị sao . ! Có phải chị muốn tôi cũng như ba mẹ chết mới yên lòng ? Có phải chị cũng giống như bà mẹ ác độc của chị muốn cả ra đình tôi chết mới vui vẻ ?”


      Cảm giác máu trong người đông lại, miệng vết thương lại lần nữa bị vạch ra, rách nát, máu chảy đầm đìa. Tôi ngạc nhiên trợn tròn nhìn nó.


      Sao có thể?.....


      Nó làm sao lại biết được! Bí mật mà cả đời tôi muốn chôn dấu! Nó sao có thể biết được chứ!....


      “Chị rất ngạc nhiên đúng ? Chị cảm thấy mình che dấu rất tốt tôi có cách nào tra ra sao? Chị cảm thấy tôi chỉ là đứa bé nên đùa bỡn che dấu tôi rất vui sao?”


      Tống Hạo ánh mắt trào phúng khinh thường nhìn tôi .


      Tôi cảm thấy có bí mật nào là mãi mãi cả. Tôi biết có ngày nó biết nhưng ngờ lại biết sớm như vậy.


      Tống Hạo nhìn tôi, ánh mắt đỏ ngàu, nhìn tôi : “Ngày mai chị hãy đến xin lỗi . Hãy làm theo những gì cho tôi. Đây là mẹ con các người nợ tôi” xong kịp đợi tôi thích ứng, Tống Hạo đạp cửa ra ngoài.


      Tôi ngồi xụi nơ xuống sàn nhà! Nước mắt lăn dài mặt, cảm giác bí bách tuyệt vọng cách nào ngăn nổi. Gục mặt xuống hai chân, khóc nức nở.


      biết bao lâu khi tôi cảm thấy bụng có cảm giác đói cồn cào, tôi mới phục hồi lại tinh thần, đứng dậy lau nước mắt, ra đóng cửa.


      Tôi bỗng bị hình ảnh trước mặt làm cho đứng sững lại. ta đứng trước cửa nhà, đôi lông mày hơi nheo lại. Tôi nhận ra ta chính là người đạp cho bọn Trung ca lăn lóc trong quán bar. Bạn của Đường Dịch, hình như tên là Trần Chính, vừa nãy tôi thất gọi ta như vậy. Tôi nhìn ta, biết ta đứng bao lâu, nghe thấy những gì, nhưng tôi cũng còn sức lực mà tìm hiểu. Tôi chỉ muốn nhanh chóng lấp đầy cái bụng của mình, sau đó ngủ giấc, cần quan tâm đến thế giới này nữa.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5:

      Con người dù có đau buồn thế nào nữa nhưng thời gian cũng vì những đau khổ của con người mà dừng lại. Cuộc sống vẫn tiếp tục, con người vẫn phải ngừng vật lộn với nó, vì lý do gì cả, chỉ là muốn tồn tại thôi.


      Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, chỗ trống bên cạnh hơi lạnh, chứng tỏ người bên cạnh ngủ say. Tôi cảm thấy hơi thất vọng. Thằng bé này tính giống y tính ba nó, dậy rất sớm, theo cách hay là chim dậy sớm mới có sâu ăn.


      Trước đây tôi cũng có thói quen dậy sớm nhưng mấy năm nay dưỡng thành quen rồi, cũng có thể do hoàn cảnh sống khác nhau. Tôi vò vò đầu, ý thức mơ hồ men theo trí nhớ đến phòng tắm. lúc sau xác định bộ dạng của mình đỡ thảm hại mới ra ngoài.


      Đây cũng là thói quen do dưỡng thành. giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, tôi vội vàng lau . Tống San à! Mày được quên mày còn phải nuôi dưỡng Tiểu Huyên nữa, mày được khóc, được yếu đuối. Phải mạnh mẽ lên, đúng là phải mạnh mẽ. Tự làm động tác tay cổ vũ cho chính mình, lấy hết dũng cảm mở cánh cửa phòng ngủ cũng là mở ra tương lai mới cho chính mình.


      Nhìn bóng dáng ngồi ngay ngắn trái tim thấp thỏm cuối cùng cũng yên tĩnh, cảm giác ấm ấp lan tràn toàn thân, khiến cho tâm hồn rất thoải mái.


      Tiểu Huyên ngồi ngây ngắn ở bàn thấy tôi xuất , có chút chột dạ, chắc là do vụ việc nó gây ra ngày hôm qua. Nhìn nó có dấu hiệu hối cải, tâm tình tức giận sau đêm cũng còn nữa, cảm giác nơi sâu nhất trong lòng mềm nhũn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm khắc. Tôi trừng mắt nhìn nó, nghiêm mặt hỏi: “Tiểu Huyên, con hôm qua làm sai gì hả?”


      Tiểu Huyên dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thằng bé vẫn có chút hoảng, hơi giật mình, đầu cúi càng thấp, dù sao nó cũng chỉ là đứa bé thôi. Nó hơi hé mắt nhìn trộm tôi, sau đó vội vàng cúi đầu xuống ngay, lý nhí thành đáp: “Mẹ con xin lỗi hôm qua con đánh bạn là đúng, nhưng con cố ý, tại nó cười nhạo con”


      “Con cũng biết là đúng sao? Bạn cười nhạo con con biết mặc kệ sao? Con cũng nghĩ xem nhà chúng ta thế này, mẹ có thể theo con thu dọn hậu quả sao?”


      “Con xin lỗi, mẹ đừng giận nữa!” Tiểu Huyên vốn áy náy, lại càng áy náy hơn. Thằng bé càng cúi thấp đầu. Tôi nhìn bộ dáng của nó cũng có cảm giác nỡ nhưng mà cũng thể để nó thích đánh người khác như thế được.


      Nhưng câu tiếp theo của nó lại khiến tôi cảm giác tội lỗi thể làm ngơ nó được.


      “Con cố ý tại nó con có ba thôi.” Giọng của nó rất như cố tình muốn để tôi nghe thấy nhưng tôi lại nghe rất . Trong lòng như bị dáng cú mạnh. Nhớ đến người đàn ông tân lang ngày hôm qua lại nhìn con trai ngồi trước mặt, nước mặt suýt nữa mất khống chế rơi xuống. Tôi xoa đầu nó, cảm giác áy náy lan tràn trong lòng, nghẹn ngào nhìn nó, thầm trong lòng. Tiểu Huyên à! Mẹ xin lỗi, con phải ấm ức rồi. Đồng thời trong lòng cũng vang lên quyết tâm. Bằng mọi giá cũng làm quay về với Tiểu Huyên cho dù có hận tôi suốt quãng đời còn lại. Cho dù Đan Thanh có hận tôi cũng sao! Chỉ cần con trai tôi có thể cười có tuổi thơ hạnh phúc. Vì vậy! Đan Thanh à mình thể giữ lời hứa với cậu. Dù có chuyện gì sảy ra cũng cùng cậu tranh giành, dù mạng tôi là do cậu cho, tôi cũng nhân nhượng.


      Sau khi đến trường xin lỗi cho Tiểu Huyên, tôi thẳng đến chỗ làm. Nơi tôi công tác là tòa báo tuần san . Nơi đây mặc dù nhưng mọi người rất đoàn kết, nó giống như ngôi nhà thứ hai của tôi vậy. Khi xưa tôi chỉ là bà mẹ độc thân tốt nghiệp đại học, bằng cấp, sinh hoạt phí cũng trở thành gánh nặng, đến tiền thuốc men của tôi và tiền sữa cho Tiểu Huyên. Người bạn trong lúc hoạn nạn Thẩm Tiêu Nhạc cũng chịu đựng được mà bỏ . Chính lúc ấy, ông chủ của tòa báo này giữ tôi lại cho tôi bát cơm dài hạn, giải cứu tôi lúc tôi tuyệt vọng và nản lòng nhất.
      Sau này khi vào làm tại tòa báo này lại được Vú Dương giúp đỡ, tôi tiếp tục theo học lớp báo trí tại chức vào ban đêm.


      Vừa bước chân vào trong văn phòng, thấy Chú Dương ông chủ của tòa tuần san này đợi sẵn rồi. Tôi ngượng ngùng nhìn chú cười, bỏ túi sách xuống, rót ly trà đặt xuống mặt chú :


      “Chú Dương chú tìm cháu có việc gì sao?”


      Chú Dương nhìn tôi, khuôn mặt phúc hậu cười : “Tiểu San này! Cháu cũng biết tòa sạn của chúng ta chỉ là tòa sạn . Hôm qua chú có thông qua người bạn hẹn phỏng vấn diễn viên mới nổi. ấy rất nổi tiếng nhưng mà cháu cũng biết đấy tòa soạn mình toàn những người chưa có kinh nghiệm về mảng này. Nên chú hi vọng cháu có thể đích thân phỏng vấn lần này. Chú biết cháu nay làm chủ nhiệm nên những việc này………”


      “Chú đừng vậy! Cháu mà. Hơn nữa chú cũng đây là cuộc hẹn rất quan trọng, nên việc cháu cũng là hợp lý mà!” Tôi nhìn chú Dương cười. Chú có thể coi là đại ân nhân của tôi. Hơn thế nữa đây cũng là công việc của tôi.


      Ngôi sao mà chúng tôi hẹn gặp là ngôi sao mới nổi gần đây. Xung quanh ta có rất nhiều tin đồn. Tuy nhiên lại có rất ít phóng viên có thể chụp được ảnh của ta. Hơn nữa xưa nay tòa báo chúng tôi chỉ làm về mảng chính trị và pháp luật nên cũng có quan tâm nhiều đến giới giải trí.


      Trần San Nhạc tham gia bộ phim mới nên rất bận, lịch trình của ấy kín mít đáng lý còn thời gian cho chúng tôi. Nhưng biết là do quan hệ của Chú Dương cực tốt, hay là do nguyên nhân nào khác mà dành khoảng nửa tiếng để cho chúng tôi. Nhưng điều kiện duy nhất là chúng tôi phải đến trường quay vì ấy thể rời khỏi đó.


      Lúc chúng tôi đến nơi ấy vừa kết thúc cảnh quay. Trợ lý của ấy trang điểm lại cho ấy. Thấy chúng tôi, ấy hơi nghiêng người, nhếch miệng nhìn chúng tôi xem như chào hỏi.


      có nhiều thời gian nên chúng tôi vào đề rất nhanh. Tôi hỏi ấy những câu hỏi đại loại như ấy khởi nghiệp khi nào? Thích gì hay thích ăn gì? Có suy nghĩ gì về con đường nghệ thuật này ….v.v……….


      Trần San Nhạc cũng rất thành thực trả lời, uyển chuyển khiến cho người ta có cảm giác giả dối.


      Lúc tôi sắp ra về, ấy câu khiến cho tôi bần thần yên, trong lòng biết có tư vị gì.


      Ngồi xe nhìn dòng xe qua lại, nhớ lại câu trước khi của ấy. Lúc bắt tay tôi ấy cười ghé sát vào tai tôi : “San San! Lâu rồi gặp. Xem ra cậu sống rất tốt!” Rốt cuộc ấy là ai. Trong trí nhớ mơ hồ của tôi dù tìm thế nào cũng tìm thấy bóng dáng của ấy.


      “Chị San San! Chúng ta giờ về tòa sạn luôn sao?” Tiểu Minh phụ trách chụp ảnh cho tòa sạn, cũng là trợ lý theo tôi trong cuộc phỏng vấn lần này. Cậu ấy nhìn tôi hỏi.

      Tôi rất nhanh phát ra mình thất thần, vội vàng phục hồi lại nhìn cậu ta, rồi nhìn Tiểu Hàn Tử chăm chú nhìn những mẩu tin có xuất của Trần San Nhạc, lắc đầu : “Giờ tôi còn có việc, về tòa sạn. Các cậu cứ cho tôi xuống phía trước, còn hai người mang theo tài liệu về tòa soạn trước . Sau đó viết bản thảo hai ngày sau nộp cho tôi.”


      Tiểu Hàn Tử chăm chú nghe thấy câu của tôi, đưa tay lên làm động tác chào theo kiểu quân đội, ngồi nghiêm trang : “Yes, sir!”


      mình bắt xe theo địa chỉ mà Trần San Nhạc vừa nãy dúi vào tay tôi.


      Xuống xe bộ khoảng năm phút thấy căn biệt thự nằm riêng biệt. Bảo vệ hình như được ấy thông báo nên sau khi chỉ cần hỏi số điều cho tôi vào.


      Biệt thự này bề ngoài nhìn rất giản dị như những ngôi biệt thự khác, nhưng khi vào bên trong tôi mới biết mình nhầm, thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá được. Đồ đạc trong nhà đều là những đồ vật hạng sang, số lượng có hạn thế giới, được chế tác tinh sảo bởi những nhà thiết kế hàng đầu. thể tưởng tượng nổi diễn viên mới lại có thể có nhiều tiền như vậy! Mà cũng đúng thôi, người có thể trong thời gian ngắn phất lên như vậy, nếu dựa vào quy tắc ngầm cũng phải có thực lực tài chính hung mạnh, điển hình như Trần San Nhạc này.


      Người giúp việc dẫn tôi vào phòng khách, sau đó làm việc. mình ngồi trong phòng khách rộng lớn hoa lệ đó, tôi có cảm giác rất buồn chán. Trước kia mong ngày được như vậy, sống trong căn nhà đầy đủ tiện nghi như vậy, nhưng khi ngồi đây tôi lại nghĩ như vậy nữa. Khẽ cười tiếng, tôi phải là cuồng ngược chứ!


      “Tiểu Thư! là ai? Sao lại có thể vào đây?”


      giọng trầm ấm từng quen thuộc trong quá khứ vang lên. Tôi quay lại, ánh mắt lóe lên tia sáng. Hiển nhiên người trước mặt cũng kinh ngạc kém. ta kinh hi nhìn tôi, cười : “Là à! Tống San ngờ lại có thể gặp ở đây!”


      “Tôi cũng ngờ có thể gặp ở đây. Trần Chính”


      Người đàn ông đứng trước mặt tôi từng là bạn thân thời của Đường Dịch nhưng sau khi việc đó sảy ra, ta đoạn tuyệt quan hệ với Đường Dịch, có thể tình bạn của hai người họ thành ra như vậy nguyên nhân phần là vì tôi, tuy rằng chính tôi cũng biết nguyên nhân là gì!


      Chúng tôi ngồi hàn nguyên lúc, tôi mới biết sau khi ta ra nước ngoài bắt đầu khởi nghiệp. Nhờ tài trí của mình, bây giờ ta trở thành luật sư hàng đầu có tỷ lệ thắng kiện cao nhất trong cả nước. Có thể danh tiếng của ta vượt qua biên giới, rất nhiều vụ án kinh tế lớn đều tìm ta làm luật sư. Trần San Nhạc là vợ mới cưới của ta.


      Trần San Nhạc mãi chiều muộn mới trở về. ấy vừa nhìn thấy tôi ôm chầm lấy tôi khóc nức nở. Tôi cảm thấy khó hiểu rốt cuộc ấy là ai?


      Thấy vẻ mặt mờ mịt của tôi, ấy có chút oán trách: “Cậu nhớ mình sao? Mình là Thẩm Tiêu Nhạc đây! Uổng công mình chăm sóc cho cậu thời gian dài như thế”


      Thẩm Tiêu Nhạc?


      Phải rồi ấy là người bạn bỏ tôi sao? Nhưng ấy trong trí nhớ của tôi phải như vậy a! Chuyện gì sảy ra với ấy?


      Thẩm Tiêu Nhạc nhìn tôi cười cười, . Tôi biết ai cũng có những bí mật thể cho người khác biết. Giống như tôi vậy. Bí mật mà tôi muốn mang theo xuống địa ngục.
      Nhìn bóng dáng hạnh phúc, quật cường của ấy khi lên lầu thay quần áo, trong lòng bỗng cảm thấy có chút chua xót, sống mũi cay cay. Cuộc đời ấy có ngày hôm nay cũng dễ dàng gì.


      Phục hồi lại tinh thần, cảm thấy có ánh mắt luôn chiếu thẳng mình từ nãy đến giờ, thu hồi tầm mắt, quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng trước mặt.


      Ánh mắt gặp nhau nhìn tôi mỉm cười.


      Tôi cười cười đáp lại , cảm thấy tâm tình tốt lên ít. Có thể tốt sao. Trong ngày gặp lại bạn trai cũ thời và người bạn thời hoạn nạn của mình sao có thể vui đây. người là do tôi làm tổn thương mà phải bỏ giấc mộng ra nước ngoài, người tuy rằng bỏ lại tôi nhưng tôi biết ấy để lại tất cả số tiền ấy tích cóp cả đời của mình. Nếu có hai người họ có Tống San ngày hôm nay. Bây giờ họ lại kết thành đôi, bỗng có cảm giác thế giới này kỳ diệu.

      bạn à, he nhé, nhưng theo kiểu để San San gặp đựoc người khác xứng đáng hơn á,

      biết bạn có ý tưởng viết tiếp chưa,

      đọc chương đầu mình nghĩ là người San San nữa mà Đan Thanh nên chia tay, thế thôi, biết có đúng

      mình hi vọng bạn viết San San là người tốt nhé, chỉ là trong lúc tuyệt vọng nên nghĩ phá hoại gia đình người khác lắm, vì bản thân mình ghét hạng người này lắm, dù là lý do gì

      với lại dù có đoạt đựoc cũng chẳng có hạnh phúc, tốt nhất là cho ấy gặp người ấy và chấp nhận Tiểu Huyên,

      hì hì, góp ý vậy thôi, mong chờ truyện của bạn nhé, bạn viết có tình huống truyện lạ mà hay lắm đấy http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif

      Chương 6:


      Thành phố S, ngày 4 tháng 2 năm 20xx……. Trời se lạnh …….


      Cuộc đời con người kỳ diệu
      Thời gian rồi cũng trôi
      Tuổi trẻ nông nổi rồi cũng trưởng thành
      Nhưng tình của em đối với có thể thay đổi sao?


      Thành phố S về tháng hai vẫn còn mang theo cái hơi lạnh của đất trời. Tôi đạp xe nhanh dưới khí trời lạnh lẽo mưa phùn muốn nhanh nhanh chóng chóng trở về phòng trọ. Mưa tuy lớn nhưng lúc lâu cũng khiến cho bộ quần áo được xem là tươm tất của tôi ướt đẫm.


      Trở về phòng trọ, phủi phủi bụi mưa quần áo, thay giầy, thẳng vào bếp làm cho mình cốc nước gừng. Tôi muốn mình bị bệnh, điều kiện của tôi cho phép mình có khả năng bị bệnh.


      Nhìn phòng khách trống rỗng lạnh lẽo, tôi mớ nhớ ra hôm nay Tống Hạo trở về bên kia. Trong lòng khỏi cảm thấy nhõm. Buông lỏng cảnh giác, lâu lắm rồi mới có thể thả lỏng.


      Reng… reng…..


      Tiếng chuông cửa vang lên. Tâm trạng buông lỏng của tôi lại lập tức đề cao cảnh giác. Khu nhà này tuy rằng giá thuê rẻ nhưng mà an ninh luôn tốt chút nào.


      Tháng trước mới sảy ra vụ trộm ở tầng dưới, đến bây giờ cũng chưa tìm được hung
      thủ. Mọi người trong khu nhà này ai chuyển được chuyển còn những người còn ở lại đều là những người có khả năng về kinh tế hay có lý do khác đặc biệt như tôi vậy.


      “Ai ở bên ngoài vậy?”


      Cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi tăng lên trong lòng, tôi chạy vào bếp với chiếc chảo ở bên kệ bát, cảnh giác cao độ nhìn về phía của ra vào, giọng run run hỏi. Trong lòng có cách nào yên tĩnh lại, phải là tên trộm trong truyền thuyết chứ. Nghe người ở trong khu chỉ cướp tài lại cướp sắc. Liệu phải là chứ!... ..... Liệu có……….


      Khi tôi cảm giác mình hít thở thông có cảm giác sắp chết rồi, bên kia cánh cửa, giọng từ tính quen thuộc mới vang lên.


      “Mở cửa! Là


      Trong lòng có cảm giác mừng rỡ như điện. Tôi vội vàng mở cửa.


      đứng bên ngoài, tay sách túi đồ nặng, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt mỉm cười nhìn tôi. Đôi mắt sáng như ánh sao trời mùa hè vậy. Sống mũi cao, thẳng, bờ môi mỏng khẽ cong lên, ấm áp như ánh mặt trời ấm áp hiếm hoi mùa đông vậy.
      Tôi thất thần nhìn trim đắm trong nụ cười của .


      “Khụ..khụ…..Tôi này tiểu thư Tống San à. định mời chúng tôi vào nhà sao?. Còn nữa định đón tiếp chúng tôi bằng cái đó sao?”


      Tôi vội vàng phục hồi tinh thần, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh . Khuôn mặt tuấn tú của ta tươi cười, hai mắt mí híp lại thành đường cong. ta cười cười nhìn tôi.


      Tôi hiểu nhìn theo tay của ta, nhìn thấy nguyên nhân khiến cho ta như vậy. Mặt lập tức đỏ ửng thành mảnh, ra khi nãy vui quá, nên nhất thời quên mất trong tay mình vẫn còn cái chảo, nên tình thế bây giờ là tôi giơ cao chảo tư thế sẵn sàng chiến đấu tiếp đón họ.


      Ngượng ngùng vội vàng vất cái chảo trong tay xuống, nhưng do mạnh tay quá kết quả lại vất đúng chân chính mình, đau điếng. Hít ngụm khí. Chết tiệt! Sao lại dùng nhiều sức như vậy chứ.


      Trần Chính nhìn hành động của tôi cười lớn. Đường Dịch đứng bên cạnh ta cũng cong cong cong khóe miệng. giả bộ làm động tác ho hai tiếng, khóe miệng hơi co rút kìm nén ý muốn cười của mình, nhìn tôi có chút lo lắng: “Chân em sao chứ?”
      Mặt lại lần nữa đỏ nên, ánh mắt liếc về người cười còn hình tượng đứng bên cạnh, trừng mắt nhìn ta, sau đó vội vàng cúi đầu dám nhìn , lui ra khoảng đủ để và cái người cười kia vào.


      Thấy hai người họ vào trong nhà, Đường Dịch rất tự nhiên thẳng vào trong phòng bếp, còn chàng Trần Chính ngồi nhàn nhã ăn nho ghế sa lông trong phòng khách.


      Tôi vội vàng nhặt cái chảo lên, thẳng mạch đóng cửa lại, tiến vào phòng bếp.


      Xấu hổ quá !.......A…Trong lòng ngừng gào thét.


      Đường Dịch cất hết đồ vào trong tủ lạnh, sau đó rửa tay ra phòng khách.
      Trần Chính thấy , cầm chùm nho đưa cho , Đường Dịch khách sáo nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh ta.


      Thấy tôi hai người họ cười cười. Trần Chính nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, khóe miệng lại bắt đầu cười đến co rút. ta nhìn tôi, ánh mắt mờ ám: “Tôi này, định mời chúng tôi nước sao? Tôi mang rất nhiều thức ăn cho đấy nha!”


      “Cái gì mà mang, ràng tôi thấy Đường Dịch mang đến mà! Hơn nữa nước ở trước mặt , còn cần phải mời sao? Đĩa nho của tôi phải bị ăn hết sao?”


      Lời vừa ra lập tức hối hận. Người bên cạnh tôi động tác cắn nho lập tức dừng lại. thầm cắn môi cái. là……


      “Này! Cái đó hơn phân nửa là của tôi mua đấy. Cậu ta chỉ góp hai hộp sữa tươi thôi. Hơn nữa cậu ta cũng ăn mà!”


      Động tác ăn nho của người nào đó lại dừng lại.


      Bầu khí lại rơi vào trầm mặc, xấu hổ.


      Tôi lập tức quăng cho Trần Chính cái lườm sắc bén.

      Chương 7


      Đường Dịch là người lên tiếng phá vỡ bầu khí đáng xấu hổ này. nhìn tôi cười cười, đưa tôi chùm nho trong tay, cười hỏi: “Chân em sao chứ?”


      Tôi nghĩ đến cảnh túng quẫn lúc nãy, mặt lại đỏ lên, nhìn lắc đầu, lắp bắp: “ sao! Nhưng ta sao……..” Lại cùng . Vừa hỏi vừa nhìn về phía người đàn ông ngồi ăn nhiệt tình trước mặt.


      nhìn theo hướng tôi cười : “À! Cậu ta có nhà, nên thấy tội nghiệp lưu lại thôi”


      “Cái gì mà tội nghiệp. Là tôi thấy cậu mình sợ cậu trả được tiền nhà nên mới đến chia cùng cậu thôi!”


      như vậy, tôi phải cảm ơn cậu rồi!”


      “Đương nhiên!” ta vểnh mặt lên như điều tất nhiên vậy.


      Hai chúng tôi nhìn bộ dạng tự kỷ của ta, cười lớn.


      khí trở lên phi thường hòa hợp. Từ khi biết chúng tôi cùng khu nhà, lại cùng sống mình, biết do có chủ ý hay trùng hợp mà chúng tôi rất hợp nhau, thường xuyên liên lạc qua lại với nhau. Đôi khi cùng nhau uống rượi sân thượng, tâm những phiền muộn. Đôi khi có Trần Chính cùng nhau ăn lẩu. Tôi và Trần Chính thế nhưng ai có ý định nhắc lại chuyện sảy ra tối hôm đó.


      Tôi nhìn , nụ cười ấm áp chơi đùa cùng với Trần Chính, cảm giác cứ tươi cười như vậy, tốt.


      Tôi khoác ba lô đạp xe đạp vội vội vàng vàng chạy nhanh con đường đầy mưa phùn trở về phòng trọ. Vừa đến cửa thấy người đàn ông hai tay đút túi quần, khuôn mặt tuấn tú cười như cười nhìn tôi.


      Tôi lườm ta cái, cau mày hỏi: “Sao lại đến đây!”


      Trần Chính thấy thái độ của tôi hơi rẩu mỏ vui, oán trách: “ là sao lại như vậy, tôi bớt thời gian đến thăm mà sao lại đối xử với tôi như vậy chứ! là đau lòng quá ! Haizzz……Ai bảo tôi phải là Đường Dịch trong lòng chứ!”


      …..” Làm sao biết. ràng như vậy sao? liệu có biết ?


      “Này! trúng tim đen của rồi phải ? Yên tâm tôi nhất định cho cậu ta biết”


      gì?” Tôi lập tức cảnh giác nhìn ta. ta lại định làm gì?


      Rắc….rắc……Lấy chìa khóa trong tay tôi, ta cười cười gì, nháy mắt cái,
      sau đó đường mở cửa, rất tự nhiên mở làm động tác mời, sau đó vào nhà. Tôi lắc đầu nhìn ta, ra vẻ gì chứ, đây là nhà tôi mà!


      “Tống San! Chị giống mẹ chị đấy. Mới có mấy ngày tôi vắng vội quyến rũ đàn ông rồi” giọng quen thuộc non nớt, chứa đầy khinh bỉ vang lên.


      Tôi cảm thấy tâm tình đột nhiên trấn động, bước chân dừng lại, cả người cứng ngắc nhìn
      cơn ác mộng ngồi vắt chân lên sô pha kia. Tống Hạo cậu ta trở về rồi.


      Trần Chính nghe thấy lời cậu ta, nhíu mày vui nhìn tôi, sau đó nhìn cậu ta cau mày, nhàn nhạt lên tiếng: “ Tiểu tử! Tôi cậu, sao cậu có thể ăn với chị mình như vậy hả? có ai dạy cậu phải ăn lễ phép sao?”


      câu của ta khiến cho trong lòng tôi trấn động, lỗi đau ỉ lại khơi dậy, nhưng đồng thời cũng làm Tống Hạo nổi giận. Lời của cậu ta càng khiến người ta khó ngửi hơn.


      là ai, có quyền gì mà xen vào chuyện nhà tôi. có giáo dưỡng sao? Tôi đúng là có giáo dưỡng đấy thế nào? là cái thá gì mà . À! Hay là lên giường với chị ta rồi lên mới giúp chị ta lên tiếng! Vậy cũng có đủ tư cách đâu! Chị ta…..” Vừa vừa chỉ vào người tôi “Trời sinh biết quyến rũ đàn ông, ở bên cạnh chị ta cẩn thận nón quai xanh đầu mình”


      Tâm trạng tốt lại lập tức trùng xuống, nhưng mà quen thuộc nên còn cảm giác đau như trước kia nữa. Nhưng mà, tôi áy náy nhìn về Trần Chính trán nổi gân xanh, ta chắc lần đầu tiên gặp chuyện này .


      Trần Chính nghe thấy Tống Hạo , cảm giác tức giận xông thẳng lên lão, ta nổi giận nhìn ánh mắt sắc bén, cả người tỏa ra khí chất vương giả, lạnh lùng nhìn Tống Hạo khiến cho tôi đứng bên cạnh cũng cảm thấy ớn lạnh.


      ta gì, trực tiếp tiến lên đạp mạnh lên người Tống Hạo khiến cho cậu ta đau đến co rúm, lùi lại đoạn xa. Tống Hạo trợn tròn mắt nhìn Trần Chính, giận đến tím mặt, nên lời. “…….. ……” Hiển nhiên bị Trần Chính là cho sợ hãi.


      Tôi cũng bị bộ dạng của Trần Chính dọa sợ, đây là lần đầu tôi nhìn thấy ta nổi giận. ngờ người lúc nào cũng cười hihi ha ha như ta khi nổi giận lại đáng sợ như vậy. Nhớ lại tên lưu manh Trung ca lần trước, bộ dạng thê thảm của ta, tôi theo bản năng dùng mình cái, xem ra ta tay với Tống Hạo lắm rồi.


      ta nhìn thẳng Tống Hạo, cao cao tại thượng lạnh lùng lên tiếng: “Tống Hạo tôi thấy mất mặt thay cho chị cậu. ấy vì cậu làm nhiều như vậy. ngờ lại có đứa em khốn nạn như cậu. Lần này tôi tha cho cậu nhưng lần sau dễ dàng như vậy đâu!”


      “Á……….” Tiếng hét của Tống Hạo như lợn bị cắt tiết vang vọng khắp gian.


      Tôi khiếp sợ nhìn bàn tay máu chảy đầm đìa của Tống Hạo bị chân Trần Chính dẫm đạp. ta lạnh lùng nhìn bộ dạng đau đớn của Tống Hạo khóe miệng khẽ cong, cầm lấy tay tôi, : “!” Vừa vừa lôi tôi ra khỏi nhà.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      chuơng 8


      Tôi bị ta lôi kéo có chút theo kịp, khẽ quay đầu nhìn lại chỉ thấy bộ dạng hai mắt tràn đầy lửa giận của Tống Hạo. Tôi biết những ngày tháng sau này của mình càng khó coi rồi.


      Trần Chính dẫn tôi lên sân thượng, ta để tôi ngồi lại đó sau đó rời .


      Bây giờ tháng ba cũng còn giá lạnh nữa nhưng mà vẫn khiến tôi cảm thấy đau rát. Nước mắt kìm được rơi xuống, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. Tống Hạo đúng, bất hạnh bây giờ của cậu ta là do tôi tạo thành.


      “Này! Cho !”


      giọng trầm ấm quen thuộc vang lên. Trần Chính tay cầm lon bia đưa ra trước mắt cho tôi.


      Vội vàng lau nước mắt còn chưa kịp khô mặt, tôi nhìn ta mỉm cười, đón lấy lon bia từ tay ta.


      Trần Chính rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, ta nhìn tôi chằm chằm, như nhìn thấu tâm hồn tôi vậy. lúc sau, ta mới lên tiếng: “ sợ tôi sao?”


      sợ, chỉ có chút thất kinh thôi. Dù sao cũng đối với tôi như vậy, phải sao?”


      “Cũng đúng!” ta cười cười, mạch uống hết lon bia, tay bóp mạnh, lon bia trong tay liền biến dạng


      Vèo…..keng…….. đường lưu loát bay xuống dưới lầu. ta nằm xuống sân thượng ngẩng đầu nhìn bầu trời.


      Tháng bốn trời bắt đầu vào hè. khí có chút oi bức. Tôi vội đạp xe mạch đến trường. Hôm nay có cuộc thi hết học phần. Tôi bây giờ là sinh viên năm nhất rồi.


      Tôi thành tích luôn tốt nhưng vì câu của người nào đó: “ muốn cùng trường với em” mà tôi kết thúc tất cả những việc làm thêm của mình, cố gắng liều mạng mới vào được khoa giáo dục mầm non của trường này.


      Thẩm Tiêu Nhạc từng đó là sức mạnh của tình . Tôi lúc ấy chỉ cười cười, nhưng trong lòng tôi biết ý nghĩa của câu ấy.


      “Này! Cậu thất thần gì đấy! Vào thi rồi kìa.”


      Đan Thanh biết đứng sau lưng tôi từ bao giờ, ấy vỗ vai tôi cái đau điếng, lên giọng nhắc nhở. Tôi đau đến nhe răng, nàng nhất định là trả thù vụ tối qua tôi cho nàng ngủ nhờ đây mà. đùa, nhà tôi như vậy có thể cho ấy ngủ lại sao? Với lại tôi muốn ấy phát bí mật của tôi.


      Nhìn đồng hồ chỉ 8h, cảm giác sét đánh. Chết! Muộn rồi. Tôi cảm kích nhìn ấy, vội vàng chạy . ấy biết còn muộn như thế nào.


      “Bình tĩnh thi tốt nha!” Giọng ấy vang lên đằng sau.

      “Ừ!” Tôi đáp lại ấy.


      Cuộc thi xưa nay vốn là cơn ác mộng đối với tôi, đêm qua tôi phải thức đến hai giờ sáng để ôn bài, nhưng hôm nay trong phòng thi khỏi cảm thấy đủ, may mà kết quả cũng tệ lắm.


      Uể oải vác cặp sách ra khỏi phòng thi, từ xa nhìn thấy Trần Chính và Đan Thanh lườm nhau ở đằng xa. Tôi hiểu tại sao nhưng hai người bọn họ từ ngày đầu gặp mặt đến nay vừa mắt nhau rồi. Tôi cười cười tiến lại gần hai người họ, lên tiếng giải hòa: “Hai người mới đó cãi nhau rồi sao?”


      “Mình mới cần cãi nhau với ta đâu!” Vừa vừa ôm cánh tay tôi, lườm Trần Chính tức tối bên cạnh, nhìn lại tôi cười hì hì : “Cậu thi xong rồi sao?”


      “Ai thèm cãi nhau với chứ! Tôi rảnh như vậy đâu! San San à! thi thế nào rồi? Kết quả có tốt ?”


      “Này! Tôi hỏi trước mà! được bắt trước tôi” Đan Thanh la oái oái.


      “Cứ đấy! định làm thế nào ha ha?” Trần Chính cũng yếu thế.


      Tôi nhìn hai người họ cười cười. Người ngoài biết còn tưởng họ là đôi oan gia đấy!


      “Thi xong rồi sao? Có tốt ?” giọng trầm ấm quen thuộc vang lên. lạnh lùng hai tay đút túi nhìn tôi mỉm cười.


      Tôi nhìn mỉm cười gật đầu. Hôm nay rất suất. Cả người khoác áo Bluse trắng. Mặc chiếc quần bò xanh, hai tay đút túi, bộ dạng lười biếng, nhưng khí chất người lại thể che dấu được. Khuôn mặt tuấn, nụ cười như có như khóe miệng, nhưng ánh mắt lại rất nhu hòa. Tôi có cảm giác từng tia nắng xuyên qua bóng tối chiếu sáng khắp tâm hồn của mình vậy. Khoa là khoa y hơn nữa lại là học sinh ưu tú nên có rất nhiều cuộc hội đàm, buổi thực hành. Nhìn trang phục người , có lẽ vừa từ buổi thực hành nào đó đến đây. Cảm giác cảm động len lỏi trong từng tế bào. vội vã như vậy vì tôi sao? Nghĩ đến đều đó những uất ức, ngột ngạt trong phòng thi lúc nãy khỏi tốt hơn. mệt mỏi cũng còn nữa, vậy nên Đường Dịch à! đúng là thuốc tiên của em đấy!


      “Dịch! ở đây sao?”


      Có tiếng phụ nữ dịu dàng vang lên, nghe thấy giọng đó. Ánh mắt sáng rực, nụ cười mang theo hơi thở cách nào che dấu. quay lại, đón lấy túi sách từ tay đó, khẽ nheo mày nhìn những giọt mồ hôi trán ấy, đau lòng lấy ra chiếc khăn giấy lau , lời oán trách nhưng mang theo cưng chiều: “Xem em này! Mồ hôi toát hết ra rồi! Có nóng ?”


      ấy cười hì hì nhìn khẽ lắc đầu, lại nhìn chúng tôi cười cười: “Tống San! Nghe Dịch hôm nay thi. Sao rồi, kết quả tốt sao?” ấy tuy rằng cười hỏi tôi nhưng mà tôi nghe được mùi vị thù địch trong đó. Có lẽ ấy biết chuyện gì đó cũng có thể trực giác của phụ nữ . Khi người phụ nữ mong ngóng người đàn ông của bạn cần phải nghe ai , hooc môn trong người bạn cũng cho bạn biết, giống như ngày đầu tôi gặp ấy, lòng ghen tỵ thù địch của tôi bắt đầu khởi động.


      Tôi nhìn đứng trước mặt mình, thể phủ nhận ấy rất đẹp. Khuôn mặt mỵ hoặc có thể mê hoặc rất nhiều đàn ông. Nhưng người ấy lại tỏa ra khí chất đối lập, thanh thuần mà cứng cỏi, lại có khí chất của tiểu thư đài các.


      ấy cùng Đường Dịch là hạng người mà dù bạn có vất họ vào đám đông cũng có thể ngay lập tức nhận ra họ.

      Chương 9


      Đường Dịch nhìn ấy khẽ cau mày, cưng chiều, nhưng lại áy náy nhìn tôi. Tôi biết áy náy đó đại diện cho cái gì. xuất của đó làm tâm trạng vừa mới tốt lên của tôi lập tức biến mất. Làm ơn hãy biến ra khỏi mắt tôi trước khi tôi nổi giận đó là ý nghĩ của tôi lúc này. Giường như ông trời cũng nghe thấy lời cầu xin của tôi, hai người họ sau đó được vị giáo gọi . Đan Thanh cũng bị bạn trai ấy kéo .


      Trần Chính biết lúc nào đứng bên cạnh tôi, ta ghé sát vào tai tôi . người ta tỏa ra mùi nước hoa dịu dịu, tôi biết đó là nước hoa gì nhưng rất khác với mùi bạc hà người Đường Dịch. ta : “Cảm thấy thế nào! Rất đau !”


      Cảm thấy thế nào? Tôi bây giờ cảm thấy rất đáng ăn đòn đấy. Tôi trừng mắt lườm ta. Nhưng thể phủ nhận rằng ta rất đúng, trái tim tôi bây giờ rất đau.
      Trần Chính thở dài: “ phải biết trước thế này sao?”


      Đúng vậy, từ khi bắt đầu tôi biết trước kết quả rồi, nhưng mà tôi còn có thể làm thế nào. Tình đối với ăn mòn tâm trí, xương tủy tôi khiến tôi cảm thấy ghẹt thở. Khẽ ngước lê trời, nhìn bầu trời trong xanh gợn mây kia, nước mắt chảy vào nơi khóe miệng mặn đắng. Trời trong xanh như vậy, sao tâm trạng tôi lại xám xịt như thế.
      Ngồi mình trong căn phòng lạnh lẽo, nhìn bầu trời đầy sao về đêm. cảm giác đơn len lỏi trong lòng. Tôi chưa bao giờ mong người đó mau về đến vậy.


      Rắc……rắc……..


      Cánh cửa mở ra, tôi theo bản lăng nhìn lại. Đường Dịch cả người thanh thoát đôi chân thon dài nhiễm bụi trần, tháo giầy theo ánh đèn nhìn thấy tôi chưa ngủ, khẽ càu mày, ánh mắt thoáng qua tia vui: “Em chưa ngủ sao?”


      Tôi nhìn lắc đầu. thấy tôi im lặng , có chút lo lắng, vội vàng lại gần tôi, đưa tay lên sờ chán tôi, ôn nhu hỏi: “Khó chịu sao?”


      Tôi nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. Lông my rất dài, có lần tôi hỏi đó là do mẹ cắt khi mới chào đời nên mới dài như vậy, khi nào có con cũng cắt cho nó. Lúc đó tôi biết rằng con đó phải là của tôi.
      Mùi nước hoa xông thẳng vào mũi tôi. Mùi nước hoa đó quen thuộc nhưng giống như mùi nước hoa oải hương tôi dùng hay mùi hương bạch hà bẩm sinh người . Mà mùi nước hoa đó thuộc về nữ chủ nhân của nó, mà người này tôi biết, bạn chính thức công khai ra ngoài ánh sáng của – Lưu Kỳ, mà sáng nay tôi mới gặp.


      thấy tôi gì, lông mày hơi nhíu lại, lo lắng.


      Tôi đưa tay lên vuốt lông mày của , khẽ : “Đừng nhăn mày như vậy, tạo thành nếp nhăn đấy, đẹp” Em muốn vui vì em đâu.


      “Buồn ngủ sao?” nhìn tôi


      Tôi gật gật đầu, mặc bế mình vào phòng ngủ.


      Sống chung gần năm, đôi khi có cảm giác như đôi vợ chồng già lâu năm, nhưng đôi khi lại cảm thấy rất độc, giống như tối nay vậy. ở gần như vậy, nhưng tôi lại cảm thấy rất xa cách.


      Bạn thắc mắc sao tôi lại sống cùng với sao. Chính tôi cũng biết. Tôi chỉ nhớ chuyện đó rất lâu rồi. Khi đó mừng kết quả kỳ thi đại học tốt ngoài sức mong đợi của tôi, chúng tôi uống rượi, sau đó uống rất nhiều. Cũng có thể do tuổi trẻ, cũng có thể do cái gọi là say rượi làm loạn. chung quá trình quan trọng mà kết quả sáng hôm sau tôi phát cả người đau ê ẩm, còn ngủ say bên cạnh tôi. Thế là cứ thế mà phát triển như bây giờ. Còn vì sao công khai ư. Vì khi đó cũng giống như bây giờ đều có bạn . Mà người bạn duy nhất đó là Lưu Kỳ.
      Nhìn người đàn ông ngủ bên cạnh, quay lưng lại phía tôi, cảm giác nằm ngay đó nhưng mà sao lại giống như xa hàng thế kỷ vậy. Với chiếc áo choàng ở đầu giường, tôi ngồi dậy ra khỏi phòng.


      sân thượng cảm giác gió mát lạnh khiến cho tâm trạng vui lên ít. Tôi trầm mặc ngồi ngẩn người ngắm sao, những ngôi sao đó sáng, giống như ánh mắt hôm nay nhìn Lưu Kỳ vậy, bất giác cảm thấy chua xót, nước mắt kìm được rơi xuống, dù có lau thế nào cũng lau hết. Từ bao giờ tôi trở nên yếu đuối như vậy.
      “Đau lòng sao?”


      giọng trầm ấm quen thuộc vang lên, mùi hương nước hoa dịu thoang thoảng trong khí. Tôi ngẩng đầu nhìn chiếc khăn giấy trước mặt mình, đúng hơn là ngẩng đầu nhìn người đàn ông cầm khăn giấy trước mặt. Trần Chính thấy tôi nhìn ta, ta khẽ mỉm cười, dúi cái khăn ướt về phía tôi: “Lau ! Xấu chết được!”


      cái gì chứ?” Tôi cười cười đánh ta. biết cố ý hay trùng hợp mà những lúc tôi yếu đuối luôn bị ta bắt gặp có lẽ kiếp trước tôi cười nhạo ta nhiều quá, nên kiếp này mới cố ý để ta cười nhạo tôi.


      Trần Chính cậu cứ cười nhạo tôi . Kiếp sau đến lượt tôi cười cậu.


      Trần Chính rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi. Hai chúng tôi im lặng chỉ lặng lẽ ngắm những ngôi sao kia. lúc sau ta lên tiếng: “Tống San có cảm thấy bây giờ thay đổi thành người khác rồi . Yếu đuối nhu nhược”


      “Vậy sao?” Tôi cười khổ. Có thể thay đổi sao?


      “Đúng vậy. Tống San mà tôi quen là người luôn kiên cường mạnh mẽ, dù có bị đánh hay sỉ nhục như thế nào ấy cũng bao giờ rơi lệ, còn Tống San bây giờ thay đổi trở nên yếu ớt, gặp chuyện trốn chạy rồi!”


      Trần Chính bỗng trở nên nghiêm túc, ta nhìn tôi, thành khẩn : “Tống San có muốn thoát khỏi yếu đuối tại ? có muốn trở lại trước kia ?”


      Có thể trở lại sao. còn đau khổ sao? Tôi nhìn ánh mắt kiên định của ta bỗng muốn thử lần. Nhìn ta gật đầu.


      “Vậy làm bạn tôi !” Tiếng ta lớn như vang vọng. Tôi có cảm giác mình như bị sét đánh.

      Hạ Vũ ơi là Hạ Vũ,ta là fan cuồng của nàng mất rồi http://***************.com/images/smilies/icon_sad.gif(
      Bộ này của nàng ta tìm rất lâu nhưng ko nhớ đọc ở đâu,hỏi bên kiều như xuân mà ko ai biết làm ta đập bàn đập ghế mấy hôm liền http://***************.com/images/smilies/icon_sad.gif
      Muốn đọc luôn quá mất mà phải ngủ sáng còn dậy trông bảo bảo huhu
      Nghe nàng bộ này 10C?
      9C zùi mau hoàn nàng nhé :-*


      Mình định viết 10 chương nhưng mà mình hối hận rồi, thất cứ 1.1 nó cứ thế nào ấy nên thôi.

      Chương 1o


      Tôi bao giờ nghĩ rằng người chính mình tin tưởng nhất lại phản bội mình. Đan Thanh à! Mình tin tưởng cậu như vậy sao cậu lại lừa dối mình.


      Nhìn bóng dáng của Thẩm Tiêu Nhạc khuất nơi cầu thang, tôi cảm thấy có ánh mắt nhìn mình. Tôi quay lại thấy Trần Chính nhìn mình. Tôi nhìn ta mỉm cười.


      ta vẫn giống như trước đây luôn nhìn thấu những suy nghĩ của tôi. ta biết tôi muốn hỏi gì. ta nhìn tôi lại nhìn lên lầu hai, giọng trầm ấm dịu dàng vang lên. Nhưng tôi nhận ra đâu đó có bi thương, chua xót. Đó là chuyện sảy ra rất lâu về trước, có lẽ là bốn năm về trước.


      Bốn năm trước………

      Két…………… tiếng phanh xe gấp chói tai vang lên.


      chiếc xe BMW hạng sang màu đen kít lại bên đường. Người đàn ông ngồi ghế sau xoa xoa cái trán vừa mới bị đập vào ghế đằng trước, ổn định chỗ ngồi, cau mày nhìn tài xế, giọng lành lạnh vui hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”


      “Thiếu gia. xin lỗi ngài sao chứ? Cái đó! Phía trước hình như có người” Tài xế nhìn bóng trắng nằm dạp bên đường, lại nhìn bộ dạng lạnh lùng của thiếu gia nhà mình, thành khẩn .


      Trần Chính lạnh nhạt liếc về phía trước, có chút mệt mỏi vui, nhìn tài xế ra lệnh: “Cậu xuống xem thế nào !”


      “Vâng!” Tiểu Vương – tài xế vội vàng nhận lệnh, nhanh chóng mở cửa xuống xe xem xét.


      Trần Chính xoa thái dương, bộ dạng lười biếng ngồi ngả dựa vào ghế sau. Hơn năm nay về nước, phải nhớ nhà mà là căn bản có dũng khí trở về. Mang theo vết thương lòng về mối tình đầu ra nước ngoài. mình điên cuồng làm việc muốn quên vết thương chúc phúc cho . Nếu phải cha gặp chuyện cũng về. Khi trở về đây, nhìn lại những gì qua, cảnh vật và con người quen thuộc tim lại đau như bị ai nhéo. khát vọng muốn nhìn thấy nhưng lại từ bỏ, sợ mình chịu được khi nhìn thấy hạnh phúc bên cạnh đó. sợ lần nữa bị tổn thương, trái tim còn sức chịu đựng được nhiều như vậy. Vậy nên từ bỏ, mang theo lỗi nhớ lần nữa rời bỏ quê hương. đợi, đợi có thể quên , đợi thời gian làm cho vết thương của còn đau như thế. Khi đó quay về.


      “Thiếu gia!”


      Giọng của Tiểu Vương kéo về thực tại, Trần Chính khẽ cau mày ngồi dậy, ánh mắt bi thương còn, chỉ còn lại lạnh lùng. lạnh lùng hỏi: “Sao rồi!”


      “Thiếu gia! Phía trước có nhưng mà cả người ấy đầy máu. Hơn nữa mặt hình như còn bị người ta cố ý hủy dung. xem giờ chúng ta phải làm thế nào?”


      Tiểu Vương thành khẩn khai báo. Trong lòng khỏi thương tiếc, nhìn bên mặt còn lại cũng thấy là nữ nhân xinh đẹp, người như vậy ngờ bị người ta hủy dung, đáng thương, biết khi tỉnh dậy có chịu được ?


      “Đưa ấy nên xe ” Trần Chính nhàn nhạt lên tiếng.


      “Dạ!” Tuy dấu được vẻ ngạc nhiên nhưng Tiểu Vương lập tức làm. Chuyện của thiếu gia có quyền xen vào.


      biết sao mình lại làm như vậy nhưng nhìn đó hiểu sao thể làm nơ được, có lẽ là duyên trời !


      Tôi ngờ hai người họ lại được gặp nhau như vậy. Tôi chỉ biết có chuyện gì xảy ra với Thẩm Tiêu Nhạc nhưng ngờ ấy lại chịu đau đớn lớn như vậy, tuy nhưng tôi cũng biết ấy bị như vậy là vì tôi. Từ sống trong nhi viện ấy luôn hành động vì tôi. Tôi bắt đầu nghi ngờ những việc mình làm từ trước đến nay à đúng hay sai. ấy hi sinh cho tôi nhiều như vậy, cuối cùng thứ tôi đạt được có những gì chứ!


      Trần Chính hình như nhìn thấy bi thương từ con người tôi, khẽ cười, nhấp ngụm trà, cười cười nên tiếng: “Nhưng mà bây giờ tốt lắm, ngờ mình lại nhặt được hạnh phúc. ấy luôn dịu dàng chăm sóc , dần dần bị ấy làm lay động, bất tri bất giác ấy. ngờ cũng may mắn, chỉ nhặt bừa bên đường cũng nhặt được báu vật”


      “Ai là bị nhặt bừa chứ!” Thẩm Tiêu Nhạc từ lầu xuống nghe thấy chúng tôi chuyện, cười cười lên tiếng.


      “Đúng vậy! Tiểu Nhạc của chúng ta chính là báu vật a!” Trần Chính nhường chỗ bên cạnh cho ấy. Thẩm Tiêu Nhạc ngồi xuống, lập tức ôm vào lòng, cưng chiều .


      Nhìn hai người bọn họ như vậy, cảm giác bi thương cũng còn nữa thay vào đó là cảm giác vui mừng, kinh hỉ. Mừng cho hạnh phúc của hai người họ.


      “Này! Còn có San San ở đây cơ mà!” Thẩm Tiêu Nhạc, liếc Trần Chính cái, nhịn được véo ta cái, nhìn tôi ngượng ngùng cười.


      Tôi nhìn thấy bộ dạng đáng của ấy, tôi cũng nhịn được nở nụ cười.


      Thấy tôi cười mặt ấy càng đỏ hơn. Trần Chính bên cạnh bị đau mang bộ mặt oán trách, cau mày trừng mắt nhìn tôi cái. Tôi nhịn được cười lớn.


      khí gặp mặt sau bao ngày của chúng tôi ngờ lại có cảnh tượng như vậy, vui vẻ, đầm ấm.


      Nhưng mà lúc rời khỏi biệt thự tâm trạng tôi còn vui vẻ nữa. Mà thay vào đó là cảm giác hoang mang. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại bị lừa dối như vậy. biết là lời dối thiện chí hay lời có mục đích. Tôi chỉ biết rằng, cảm giác của mình dễ chịu chút nào.


      Biệt thự nhà họ Trần……hai giờ trước……


      Trần Chính ôm Thẩm Tiểu Nhạc ngượng ngùng vào lòng. Thẩm Tiêu Nhạc trừng mắt nhìn ta nhưng có kết quả, ấy nhìn tôi lúc hình như nhớ ra gì đó, vội vàng : “À! Hôm trước mình gặp Lưu Kỳ, ta giờ là mệnh thiếu phu nhân rồi, chồng ta nghe đại gia! ngờ con đó cũng có ngày hôm nay. Lúc trước ta kiêu ngạo lắm nhìn thấy ưa nổi”


      Tôi nhìn ấy cười cười. nàng này trước đây bị tôi kể lể nhiều quá nên cứ nhìn thấy Lưu Kỳ lại thấy chói mắt, trong lòng lúc nào cũng có vướng mắc. Nhớ đến người con xinh đẹp đó, ánh mắt lóe lên tia sáng, trong lòng cảm giác tội lỗi lại dâng lên, trước đây nếu vì tôi có lẽ cuộc đời ấy khác. Nhưng mà khoan, tôi vội vàng kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Thẩm Tiêu Nhạc: “Cậu ai cơ! phải là Lưu Kỳ đó đấy chứ! phải năm năm trước ấy chết rồi sao?”


      “Cậu cái gì vậy! ấy vẫn còn sống mà! Cậu nhớ sao? Em trai cậu phải là phạm tội cưỡng hiếp giết người thành nên tù sao?”


      thể nào!” Tôi sững sờ. “Tống Hạo phải phạm tội giết người sao?”


      “ Cậu sao vậy! Cậu nhớ nhầm chứ?” Thẩm Tiêu Nhạc ánh mắt quái dị nhìn tôi, nhưng rất nhanh ấy nhớ ra cái gì đó đúng, mặt đỏ lên ngượng ngùng : “Xin lỗi mình quên mất cậu!”


      “Mình sao! qua rồi!” Đúng vậy, năm năm qua mọi thứ dù có khó khăn đến đâu cũng qua hết rồi. Tuy rằng lúc nghe ấy trong lòng khỏi cảm thấy có chút kinh hoảng, ánh mắt thoáng qua tia sợ hãi, nhưng rất nhanh bị tôi áp chế lại.


      sao rồi! Tống San tất cả chỉ cần mày có ai biết. sao đâu!


      “Thôi! nhắc đến chuyện này nữa. Con nuôi mình đâu! Sao cậu đưa Tiểu Huyên đến đây!” Thẩm Tiêu Nhạc có chút thích ứng, cười cười nên tiếng phá vỡ cục diện.


      Nhắc đến Tiểu Huyên, nhớ đến khuôn mặt đáng của thằng bé, những phiền muộn trong lòng tan biến cách thần kỳ, tôi nhìn ấy cười cười: “! Hôm nay có còn có buổi ngoại khóa ở trường. đến được. Khi nào có dịp mình dẫn nó đến!”


      “Tống San! có con trai sao?” Trần Chính ngồi bên nghịch tóc Thẩm Tiêu Nhạc , động tác lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn tôi thốt lên.


      Tôi trừng mắt nhìn ta, nhíu mày vui bất mãn : “Này! Trần Chính thái độ của bây giờ là gì hả? Khinh thường tôi sao? Dù sao tôi cũng là phụ nữ, việc có đứa con cũng khiến kinh ngạc đến vậy sao?”


      phải! Nhưng mà ta, hai người phải…..” chia tay rồi sao? Trấn Chính muốn hỏi nhưng có cách nào thốt ra. Mấy hôm trước còn nhận được thiếp cưới của cậu ta. Vậy đứa con đó cậu ta có biết ? Nếu biết tại sao dâu của cậu ta lại phải là ! Chẳng phải lúc đó cậu ta………


      “Đúng vậy! Chúng tôi chia tay rồi. Nhưng mà ai chúng tôi chia tay rồi, tôi được phép có con. Hơn nữa tôi cũng đâu có đấy là con của ta” Tôi nhìn ta cười cười phản bác nhưng chính trong lòng tôi biết chuyện đó lực cười thế nào! muốn con trai tôi, tôi còn có thể làm thế nào chứ!


      “Cậu!” Thẩm Tiêu Nhạc muốn cái gì nhưng bị ánh mắt sắc bén của tôi nhìn khiến cho dám lên tiếng. Tôi ra hiệu cho ấy im lặng. Tôi muốn Trần Chính biết chuyện này, ta mà biết cũng chỉ phiền phức thêm thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :