1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký thuần phu - Mê Đồ Long (16/198)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      NHẬT KÝ THUẦN PHU

      Tác giả: Mê Lộ Long

      Số chương: 198 chương + 2 ngoại truyện

      Convert: ngocquynh520

      Editor: Ciao J

      Thể loại: Trùng sinh, thanh mai trúc mã, điền văn....

      Lịch post tạm thời: 1 ngày 1 chương



      Giới thiệu:

      Kiếp trước của đúng là hỏng bét, gặp phải tên chồng cặn bã, học vấn nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi nhậu nhẹt, đùa kỹ nữ, đánh bài.

      thích lớn nhất là ra tay chỉnh vợ con.

      Có cơ hội trở lại năm sáu tuổi, thay đổi tác phong dịu dàng thanh tao lịch ngày xưa, vô cùng bưu hãn thề phải sửa đổi vận mệnh.

      khóc hai nháo ba thắt cổ, tất cả mọi thứ đều dùng tới, nhưng cuối cùng dây tơ hồng vẫn được buộc tại người tên cặn bã đó.

      Nếu như có cách nào thay đổi vận mệnh nàng thử cải tạo tên cặn bã, tiến hành trò chơi dưỡng thành nam nhân tốt:

      Coi như chậu cây, lúc rảnh rỗi tưới chút nước để cho biết trời đất bao la, lão bà lớn nhất.

      Bón phân cũng thể thiếu, những lời nịnh nọt nho để nghĩ rằng mình là bảo vật.

      có chuyện gì bắt côn trùng để miễn trừ hấp dẫn của người ngoài, cuối cùng định kỳ phải tỉa cành lá để thể phát triển quá tươi tốt thành ra hồng hạnh vượt tường.

      Cuộc sống náo nhiệt của tiểu nương tử mãnh mẽ với tướng công kiêu ngạo, nàng sống lại, nàng trở lại.

      Lịch sử của Quan gia và Quách gia cũng thay đổi, nhưng mà, điều nàng thay đổi có lẽ chỉ là vận mạng của hai nhà.

      Hướng của vương triều Đại Minh cũng lặng lẽ có biến hóa.
      linhdiep17thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 1


      Quan Tú Tú ngồi nhìn sổ sách mà phát sầu, hộp tiền đặt ở cạnh tay nàng mở ra, bên trong chỉ còn lại xâu tiền. Con lớn bị bệnh, con trai còn phải học, hai chuyện này đều là chuyện gấp gáp.

      Nàng bấm bấm ngón tay tính xem nhìn còn có cái gì có thể đem cầm, vắt hết óc mà nghĩ xem có nên mặt dày về nhà chuyến nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt chị dâu, Quan Tú Tú lại bất đắc dĩ lắc đầu.

      Nàng còn sốt ruột nóng giận tiểu nha hoàn Áp Đản hấp tấp chạy vào, cẩn thận đứng ở cửa : “Phu nhân, hai di nương muốn gặp ngài.”

      Quan Tú Tú nhướn mày, hai người này ăn ngồi rồi tới đây làm gì. Nàng muốn gặp ở cửa ra vào truyền tới tiếng cười chói tai: “Tỷ tỷ, ta và Lưu muội muội đến thăm ngài.”

      Quan Tú Tú đành phải đứng lên, hư tình giả ý gọi Áp Đản mang hai cái ghế cho các nàng ngồi, nhân úc hai di nương chú ý, lén ra hiệu cho Áp Đản, Áp Đản ngầm hiểu mang hai cái ghế chân ngắn rảnh sửa.

      Lưu di nương trắng nõn có chút ngại ngùng, là quả phụ của nhà đối diện bán đậu hũ. Trương di nương có gương mặt tròn như trăng rằm, nhìn rất vui mừng, nghe là bèo nước gặp nhau, vừa gặp với lão gia. Quan Tú Tú nhịn được hừ tiếng, bèo nước gặp nhau trong kỹ viện à, lừa ai thế?

      Trương di nương còn chưa mở miệng cười run cả người, giọng lanh lảnh như gà mẹ đẻ trứng: “Tỷ tỷ, Lưu muội muội gần đây nàng ấy có tiền mua son. Ta nghĩ đến lúc phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho chúng ta rồi, ta muốn lĩnh tiền tiêu vặt để mua son với Lưu muội muội.”

      mặt Quan Tú Tú tối sầm lại, hai người biết xấu hổ này, con lớn còn bệnh, tiền học của con trai còn chưa đóng, trong nhà dè ăn dè mặc, mua rắm cái son, mỗi ngày lão gia đều chạy ra ngoài, thoa lên cho ai xem.

      Vẻ mặt Quan Tú Tú như dì ghẻ, lạnh lùng : “ có!”

      Nụ cười mặt Trương di nương có chút cứng lại, Lưu di nương kéo kéo tay áo của nàng ta, nhàng : “Chúng ta trở về , hôm nào lại đến.”

      Trương di nương trợn mắt hung ác nhìn Lưu di nương, thẳng vào mặt Lưu di nương: “Đồ có tiền đồ, đứng ở bên .”

      Lưu di nương ủy ủy khuất khuất nắm chặt khăn tay, mặt như muốn khóc, đứng ở góc tường.

      Quan Tú Tú kiên nhẫn nhìn thoáng qua Lưu di nương. Trước kia lão gia đúng là mắt mù mới nàng ta, bộ dạng con dâu bị khinh bỉ, giống như tất cả mọi người thế giới này thiếu nàng ta trăm ngàn lượng hoàng kim vậy.

      Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền, giọng vui vẻ vang lên: “Ai u, bảo bối của ta, ngươi làm sao thế?

      Chỉ thấy Lưu di nương ưm tiếng, xoay người nhào vào trong ngực lão gia, khóc lóc kể lể: “Phu nhân khi dễ người ta.”

      Khi dễ em nhà ngươi, khi dễ cái gì nữa, con bà nó, lần sau nhẫm dẹp hai ngươi. Quan Tú Tú nhìn đôi gian phu dâm phụ diễn trò, Trương di nương đứng bên cạnh tuyệt đối chia rẽ hai người này.

      Quả nhiên, Trương di nương cũng ưm tiếng, chen thân thể mập mạp của nàng ta vào giữa lão gia và Lưu di nương, đẩy Lưu di nương ngồi đất. Đôi mắt Lưu di nương như bắn ra vô số đao kiếm, đánh vào sau lưng của Trương di nương.

      Lão gia vội vàng giở trò, nắm bóp người Trương di nương, cả người tròn tròn, cảm xúc rất tốt. khỏi động tình, dí sát người vào Trương di nương, khẽ bên tai nàng: “Bảo bối, buổi tối chờ ta.”

      Quan Tú Tú chán ghét nhìn ra chỗ khác, nghĩ mở cửa bán vé xem đông cung sống hay cầm hai con dao phay chém chết đôi gian phu dâm phụ này.

      Lưu di nương cam lòng nhìn Trương di nương và lão gia mắt qua mày lại. Nàng ta nghiêng đầu trông thấy Quan Tú Tú vòng hai tay xem kịch vui bắt lấy tay lão gia lắc qua lắc lại, gắt giọng: “Gia, phu nhân phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho thiếp.”

      Đồ biết xấu hổ, đấu lại Trương mập mạp lại giội nước bẩn lên người nàng. So với Trương mập mạp có mục đích Quan Tú Tú càng ghét Lưu ngốc nghếch trời sinh chỉ biết làm nũng.

      Quan Tú Tú nhanh chóng đem xâu tiền cuối cùng bỏ vào trong ngực, cảnh giác nhìn lão gia. Tâm thần đều ở người Trương phì phì, nghe thấy chữ tiền kéo về được chút lý trí, đếm xỉa tới : “Cho ta hai xâu tiền, ngày hôm qua vận khí tốt, đánh bạc thiếu nợ Cát đại ca.”

      Quan Tú Tú giận dữ, tên khốn này, đồng tiền cũng có còn ăn chơi trác táng. Nàng quay đầu lại lạnh lùng thốt lên: “Trong nhà có tiền.”

      có tiền?” Lão gia nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn nữ nhân này. Làm sao trước kia lại bị mù, sống chết muốn kết hôn với nàng ta chứ? Muốn ngực có ngực, muốn mông cũng có mông, làm nũng cũng làm nũng, bây giờ quản gia cũng tốt. ta lên giọng chất vấn: “Làm sao có thể có tiền?”

      Quan Tú Tú cố nén tức giận trong lòng, nàng cắn răng nghiến lợi : “Hai ngày ba bữa đều đưa cho lão gia, mời người đến tiệm ăn nghe hát, lại còn đánh bạc, kỹ viện. Tiền trong nhà sớm mất hết!”

      Mặc dù đúng là mình sống phóng túng, nhưng đều là dùng cái mác xã giao, bị nữ nhân này vạch trần khiến mặt lão gia đổi xanh đổi trắng. Lưu ngốc nghếch thêm dầu vào lửa: “Nãy thiếp trông thấy phu nhân thu xâu tiền vào ngực.”

      Lão gia lập tức bước lên trước, vươn tay đoạt lấy. Quan Tú Tú che bụng, trừng mắt nhìn lão gia: “Đây là tiền xem bệnh cho con , tiền này mà ngươi cũng muốn đoạt sao?”

      Tay lão gia dừng lại, Trương di nương chống nạnh, cười : “Ôi chao, lão gia của thiếp, phu nhân chắc chọc ngài rồi, làm sao ngay cả tiền xem bệnh cho đại tiểu thư cũng có được? Là sợ ngài lấy mất đấy!”

      ta vừa nghe xong, trong cơn giân dữ, hai lời túm tóc Quan Tú Tú tát hai cái. Quan Tú Tú bị đánh nổ đom đom mắt nhưng vẫn nhớ ôm chặt lấy tiền trong ngực.

      Ở cửa truyền tới hai tiếng kêu, Quan Tú Tú dùng sức mở to hai mắt nhìn lại, Áp Đản dắt hai đứa đứng ở cửa. Hai đứa sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, trong lòng thầm mắng, Áp Đản biết làm việc rồi. Nàng lớn tiếng quát lớn: “Đưa đại tiểu thư và thiếu gia trở về.”

      Con lớn còn phát sốt, khuôn mặt hồng hồng, thoát khỏi tay Áp Đản chạy tới, kêu lên: “Mẹ!” Con trai cũng sợ hãi kêu theo, từng tiếng mẹ đều khiến tâm nàng nứt ra.

      Lão gia xanh mặt xách con lên, con quay đầu giơ nắm tay đánh về phía cha mình: “Người xấu, ai bảo cha đánh mẹ!”

      Lão gia nổi cáu, ném con mặt đất. Quan Tú Tú cắn răng nhào vào người , nổi điên đánh liên tục, ta nhấc chân đá cước vào trước ngực Quan Tú Tú. Quan Tú Tú lăn lộn mặt đất, đầu đập vào chân bàn, tay còn lực. Trước khi hôn mê, điều cuối cùng nàng nghĩ là, con , mẹ có lỗi với con.
      Chương 2: Nịnh hót

      Quan Tú Tú nhìn Quách Chí Bân ở trước mặt, trong lòng cảm thấy đáng ghét, hề khách khí mà vươn tay nắm lấy lỗ tai rồi vặn, ôm đầu phun nước lên mặt Quách Chí Bân. Quách Chí Bân bị bộ dạng giống như người đàn bà chanh chua của nàng dọa cho ngây người, vừa vươn tay đỡ vừa lớn tiếng kêu cứu: “Mẹ, dì Quan, Tú Tú điên rồi.”

      Ngô thị và Lý thị nghe thấy tiếng hét quay sang nhìn nhau, hai người cùng chạy từ nhà chính ra. Lý thị vừa chạy vừa xin lỗi: “Ôi chao, nhất định là tiểu tử nhà ta lại bắt nạt nha đầu nhà ngươi rồi.”

      Vào tới phòng, hai người đều sợ ngây người, Quách Chí Bân cuộn mình té mặt đất, Quan Tú Qus đấm đá , trong miệng còn mắng ngừng: “Ai bảo ngươi biết xấu hổ, cho ngươi nạp thiếp, cho ngươi bài bạc, cho ngươi uống rượu....”

      Mỗi việc đầu đuôi rắc rối đổ xuống đầu Quách Chí Bân sáu tuổi, hai nữ nhân nghe xong dở khóc dở cười. Ngô thị kéo con qua, vươn tay bắt đầu phát cái mông Quan Tú Tú và mắng: “Tuổi học cho giỏi , học những từ hạ lưu này ở nơi nào?”

      Lý thị đỡ con trai dậy, vỗ vụi người cho , nhàng dỗ hai câu. Bà quay đầu lại trông thấy Ngô thị đánh Quan Tú Tú, Quan Tú Tú tiếng nào nhưng đôi mắt mở to tròn. mặt Lý thị vẻ đành lòng, bà khuyên nhủ: “Mấy đứa chơi đùa với nhau, đánh đánh mắng mắng là chuyện bình thường, đại tẩu đừng làm khó cháu.”

      Quan Tú Tú sợ ngây người, đây là mẹ sao? Là người mà nàng luôn nhớ tới sao?

      Mẹ còn chưa chết, tốt quá, Quan Tú Tú bổ nhào vào ngực Ngô thị rồi ôm chặt lấy bà, nàng khóc lớn: “Mẹ, mẹ, Tú Tú rất nhớ người.”

      Ngô thị ôm lấy thân thể nho của Quan Tú Tú, trong lòng như nhũn ra, tay cũng giơ nổi nữa. Bà vỗ vỗ lưng Quan Tú Tú, sẵng giọng: “Đứa này, phải mẹ vẫn luôn ở đây sao? Còn nhớ mẹ nữa.”

      Lý thị nắm tay Quách Chí Bân, hâm mộ nhìn mẹ con hai người: “Đại tẩu làm cho người ta hâm mộ quá, vẫn là con mới tri kỷ, hai tiểu tử nhà ta, đứa này càng bướng bỉnh hơn đứa kia, cũng làm nũng như vậy.”

      Quách Chí Bân vừa rồi bị Quan Tú Tú phát tác đột nhiên làm cho sợ choáng váng, lúc này phục hồi tinh thần lại, gương mặt tuấn tú tức giận tái nhợt. thấy Quan Tú Tú nhìn qua hừ lạnh tiếng, quay đầu chỗ khác. Lý thị gõ đầu con trai , trêu ghẹo : “Ôi ôi, con trai nhà ta bị chọc tức kìa!”

      Quan Tú Tú ngẩng đầu từ ngực Ngô thị, nàng vẫn thể tin rằng mẹ vẫn còn sống. Nàng nghe thấy tiếng quay đầu lại, trống thấy Quách Chí Bân thu , đột nhiên nàng có chút hiểu ra, chẳng lẽ nàng trở về lúc ?

      Quan Tú Tú nhịn được mà vui vẻ, vậy bây giờ mình phải là vợ của Quách Chí Bân, mình vẫn là con của Quan gia? Trời ạ, còn có tin tức nào tốt hơn sao?

      Quan Tú Tú vốn giống như tên nhóc, nếu cũng chơi cùng với bạn Quách Chí Bân. Hôm nay nàng lại vô cùng nhu thuận, đôi mắt sáng lóng lánh, lúc nhìn sang cha, lúc nhìn sang mẹ, sau đó đột nhiên cười ngốc.

      Cha nàng trêu ghẹo : “Sao hôm nay con nhà chúng ta lại yên tĩnh như vậy, phải là mặt trời muốn mọc từ hướng tây chứ?”

      Quan Tú Tú che miệng cười vui vẻ, Ngô thị cau mày mắng nàng: “Đứa ngốc này, là càng ngày càng choáng váng.”

      Đợi lúc ca ca của nàng học về, nàng càng vui hơn. Nàng vốn thích kề cận ca ca, quả thực là kéo ra khỏi người Quan Đại Bảo được.

      Từ trước tới nay Quan Đại Bảo vẫn luôn thương em này. rửa tay xong ôm em vào lòng, kể câu chuyện mà hôm nay học được: “Trước kia có cậu bé tên là Khổng Dung, cậu bé ấy, có vài huynh đệ, có ngày...”

      Ánh mắt Quan Tú Tú nhìn chằm chằm vào , bộ dạng chuyên chú làm Quan Đại Bảo có cảm giác thành tựu, ho khụ tiếng, giả như bộ dạng của phu tử, lại còn rung đùi đắc ý. Quan Tú Tú nhìn thấy rất muốn bật cười, vì sao trước kia nàng lại phát ra ca ca thú vị như vậy.

      Đến khi Ngô thị quát ăn cơm, Quan Tú Tú bò khỏi chân Quan Đại Bảo, quay đầu lại mà chạy thẳng về phía nhà chính. Quan Đại Bảo mắng theo: “Đứa lương tâm này.”

      Quan Tú Tú đột nhiên quay lại, nắm chặt tay Quan Đại Bảo, cố gắng kéo về trước, liên tục thúc giục : “ thôi, thôi, cháo hầm của mẹ ăn rất ngon.”

      Quan Đại Bảo hơi sững sờ, phải muội muội bị choáng váng chứ, mỗi ngày mẹ đều hầm cháo, cũng chưa từng thấy con bé cao hứng như vậy, mấy ngày hôm trước nó còn ầm ĩ muốn ăn thịt mà.

      Ngồi vào bàn cơm, Quan Tú Tú giống như đột nhiên trưởng thành, nàng cũng bảo ca ca ôm nàng lên ghế mà tự mình lấy ghế vuông giẫm lên để trèo lên ghế bánh. Lúc ngồi xong hai cái chân lắc la lắc lư, đôi mắt thể chờ đợi được nhìn lên bàn cơm.

      Nhìn bàn cơm đặt hai cái đĩa, thịt khô xào tỏi tươi, ớt xanh với đậu hũ. Quan Tú Tú hoan hô tiếng, nàng lấy đũa gắp, Ngô thị trầm mặt xuống, bà định mắng nàng có quy củ chiếc đũa của Quan Tú Tú lại chuyển hướng, miếng thịt khô đỏ hồng đặt trong chén của Quan Lão Đa.

      Quan Lão Đa cười ha ha ngừng, bộ dạng ông cười lên giống Quan Tú Tú như đúc. Ông gắp miếng thịt khô cho vào miệng ăn hết, hết lời khích lệ: “Thịt con gắp ăn rất ngon.”

      Ngô thị bật cười, liếc mắt nhìn Quan Tú Tú, mắng: “Nịnh hót.” Quan Tú Tú nhanh chóng gắp miếng cho Ngô thị, sau đó lại miếng cho ca ca.

      Lúc này Quan Tú Tú mới gắp miếng vào trong chén của mình, nhét vào đầy miệng . Thịt khô nhà mình đúng là ngon, mùi ngấy ngấy lại mang theo hương vị rất vừa, hơn nữa càng nhai lại càng ngon.

      Vừa ăn vừa giải thích cho người bên cạnh: “Vừa rồi ca ca , Khổng Long nhường lê, Tú Tú là nhường thịt khô, hì hì.”

      Quan Đại Bảo lầm bầm câu: “Là Khổng Dung nhường lê.”

      (Long đọc là lóng, Dung đọc là róng)

      Quan Tú Tú trừng mắt nhìn cái, sau đó nở nụ cười lại đọc lần: “Khủng long nhường lê.”

      (Khủng long đọc là kǒnglóng, Khủng cùng kǒng với Khổng)

      Quan Đại Bảo há hốc mồm, bất đắc dĩ lắc đầu, buông tha việc chỉnh lại phát cho em . Trong lòng oán thầm, trách tiên sinh , chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng. Hóa ra là do nữ tử quá ngu ngốc.

      Quan Tú Tú nhiều năm nếm qua tài nghệ của mẹ, nàng uống liền ba chén cháo lớn, bụng cũng tròn vo. Nàng ngã xuống ghế, chân hướng về phía trước cố sức đạp, phối hợp với hai cánh tay lắc lư, ràng là con rùa lật được mình.

      Ngô thị mất hứng mắng nàng: “Ai bảo con tham, giống như ai khắt khe với con vậy, người ta biết còn tưởng rằng ta là mẹ kế.”

      Quan Tú Tú cười hì hì với Ngô thị, ai ngờ động tác quá lớn, suýt nữa rơi khỏi ghế, bắp chân lại đạp đạp lần nữa mới ngồi dậy được. Lúc này nàng mới cẩn thận bò xuống ghế tới trước mặt Ngô thị, nàng kéo cánh tay Ngô thị lắc lắc, khuôn mặt là nụ cười nịnh nọt: “Là do mẹ làm ăn ngon quá đó chứ.”

      Ngô thị cười xì, vui vẻ hơn, bà duỗi ngón tay chọc vào trán Quan Tú Tú: “Con đó, đúng là biết nịnh hót.”
      Last edited: 6/3/16
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 3: Nhất định cưới muội làm vợ


      Quan Tú Tú rung đùi đắc ý, giống như chú chó vẫy đuôi, rất có cốt khí mà đồng ý: “Đúng thế, Tú Tú chính là tên nịnh hót của nương.”

      Ngô thị quả là vừa vừa hận con này, bà giơ tay lên làm bộ muốn đánh con bé, hù dọa : “Con còn mau trải chăn mền ngủ , có con cọp đến ăn con đấy.”

      Quan Tú Tú bò xuống ghế, xoay người lại, ôm eo Ngô thị làm nũng: “Mẹ, con giúp mẹ dọn bàn, rửa bát đũa nha.”

      Ngô thị xách cổ áo nàng rồi để qua bên, bà cười mắng: “ , đừng ở đây làm loạn thêm.”

      Ngô thị vén tay áo lên, nhanh nhẹn thu bát đũa, Quan Tú Tú đứng sững sờ bên nhìn bóng lưng mẹ, trong lòng có cảm giác nên lời, mái tóc của mẹ vẫn còn đen, sống lưng vẫn còn thẳng tắp, thậm chí ngay cả giọng dạy dỗ mình vẫn còn vang dội.

      Quan Tú Tú nhìn xung quanh chút, lấy cái khăn lau rồi bò lên ghế, lau lau mặt bàn. Ngô thị liếc nhìn nàng cái, thấy nàng làm cũng ra hình ra dáng nên bà cũng mặc nàng.

      Quan Tú Tú lau xong góc bò xuống ghế, hơi xê dịch ghế chút rồi lau góc khác. Nàng cứ làm như thế bốn năm lần, cuối cùng cũng lau bàn ăn sạch . Quan Tú Tú lau mồ hôi trán, cảm giác rất có thành tựu.

      Quan Tú Tú muốn tranh công với mẹ, nàng ngẩng đầu nhìn lên Ngô thị thu dọn bát đũa ngồi cạnh giếng giặt y phục của mọi người. Quan Tú Tú cắn môi, nhàng tới gần Ngô thị, nắm nắm tay rồi đấm lưng cho Ngô thị.

      Đầu tiên Ngô thị cứng đờ người, sau đó cười phì: “Sao hôm nay con lớn lại ngoan ngoãn thế, có phải học ca ca Quách gia ?”

      Quan Tú Tú lập tức xì tiếng, trong giọng trẻ con đều là bất mãn: “Ai muốn học bọn họ chứ.”

      Ngô thị bật cười, này, suốt ngày như hình với bóng với lão nhị Quách gia, còn mỗi ngày đều về lão đại Quách gia. biết hôm nay uống phải thuốc gì mà lại đè lão nhị ra đất đánh trân.

      Quan Tú Tú vẫn luôn giặt quần áo với Ngô thị, sau đó Ngô thị nhìn chằm chằm nàng rửa sạch tay châ, rửa mặt lau tay mới đồng ý cho nàng lên giường.

      Quan Tú Tú lật qua lật lại giường, lúc cha mẹ chết vẫn còn sống, lúc còn được gặp lại con trai con . Nghĩ đến cái nào trong lòng nàng vẫn đau, cuối cùng nàng từ từ chìm vào mộng đẹp.

      Sáng sớm ngày hôm sau, đôi mắt Quan Tú Tú còn chưa mở ra bị người xách ra khỏi chăn, cởi quần của nàng, mông nàng bị gió thổi rất lạnh, khiến nàng sợ tới mức tỉnh táo trong nháy mắt. Lúc đó nàng thấy vẻ mặt Ngô thị chán ghét vứt đồ lót của nàng đất.

      Quan Tú Tú nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, từ khi nàng lớn lên chưa hề cởi sạch đồ, mà ngay cả động phòng cũng là tắt đèn mà làm, bây giờ lại bị lột sạch , mặc dù là mẹ nàng cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      Ngô thị còn ngại Quan Tú Tú đủ xấu hổ, bắt lấy Quan Tú Tú đặt ngang gối, bán tay nâng lên, bốp bốp bốp, đánh chuẩn xác vào mông Quan Tú Tú, trong miệng mắng: “Lớn thế này còn đái dầm, ai bảo con uống nhiều nước vậy, con còn uống, đúng là tức chết lão nương.”

      Nước mắt Quan Tú Tú bừng lên, nửa vì đau, còn nửa là cảm thấy thẹn. Đúng là mất mặt quá, lớn thế này còn bị lột quần đánh mông.

      Tiếng khóc của Quan Tú Tú làm Ngô thị mềm lòng, bả thả Quan Tú Tú ra, lại mặc quần áo sạch vào cho nàng. Chọt nghe thấy tiếng Quách Chí Bân vang lên ở ngoài cửa: “Thím ơi, Tú Tú có ở nhà ?”

      Ngô thị lập tức nở nụ cười đáp: “Ở nhà đây, ở nhà đây, Bân Bân mau vào .”

      Quan Tú Tú cam lòng quay đầu , hừ, biết là mẹ ruột của ai chứ. Ngô thị nhìn thấy sắc mặt của nàng nhéo mạnh lên cánh tay của Quan Tú Tú mắng: “Con mà hiểu chuyện bằng nửa lão nhị Quách gia lão nương cũng có có thể sống lâu mấy thập niên rồi.”

      Quách Chí Bân biết mình nghiễm nhiên trở thành ngòi nổ cho mẹ con nhà Quan gia, Gương mặt tuấn tú tiến vào, liếc nhìn Quan Tú Tú mà chỉ lễ phép chào hỏi với Ngô thị. Tuổi còn , nằm ngồi đứng mà giống như người lớn, bộ dạng Quách Chí Bân lúc còn là như thế sao?

      Ngô nhìn Quách Chí Bân hoạt bát đáng , híp mắt cười : “Đợi Tú Tú muội muội ăn cơm xong cho các con chơi, Bân Bân ăn cơm chưa? Có muốn ăn chút ?”

      đợi Quách Chí Bân chuyện, Quan Tú Tú đáp lời thay : “ ăn rồi mới tới, mẹ thấy miệng còn dính nhiều cơm như vậy sao.”

      Ngô thị cũng nhìn Quách Chí Bân, cười cười ra lấy cơm, Quách Chí Bân lặng lẽ giơ áo lên quẹt miệng cái, thấy tay áo bóng loáng như mới, làm gì có dấu vết hạt cơm miệng. lập tức hiểu được mình bị lừa, nhất thời, thù mới hận cũ cộng lại chỗ, hừ mạnh tiếng.

      Quan Tú Tú rầu rĩ nhìn Quách Chí Bân hất đầu ra vẻ đếm xỉa đến nàng, trong lòng thấy buồn bực. Trước kia mắt nàng bị mù rồi, sao có thể vừa ý tên có tính cách được tự nhiên như thế chứ. Nàng thẳng: “ có đâu, ta lừa người đấy.”

      Quách Chí Bân sững sờ, nhưng mà và tiểu nương này cùng nhau chơi đùa từ nên cũng hiểu tính tình của Quan Tú Tú. có chút kỳ quái nhìn rồi lại nhìn, bình thường hai người cãi nhau, tiểu nương tức giận ngừng nhưng cuối cùng cúi đầu làm hòa nhất định là Quan Tú Tú. Hôm nay đến hồi lâu nhưng Quan Tú Tú hề có ý định hòa giải.

      Quách Chí Bân cố ý đứng lên, hai tay chắp sau lưng, bước chân thong thả từ từ, ba lần bồn lượt qua trước người Quan Tú Tú, đôi mắt hồ ly hẹp dài thỉnh thoảng liếc Quan Tú Tú. kiên nhẫn nghĩ, sao còn chưa tước vũ khí đầu hãng thế, tính nhẫn nãi của nha đầu chết tiệt kia tốt hơn rồi à!

      Quách Chí Bân lại trong chốc lát, thấy Quan Tú Tú để ý đến cảm thấy thú vị, tiến lên hỏi: “Tú tú, lát nữa chúng ta chơi cưỡi ngựa chiến tranh được ?”

      Quan Tú Tú dở khóc dở cười nhìn vệt nước mũi chảy dưới mũi Quách Chí Bân, hít cái nó lại rụt trở về. Quách Chí Bân vô cùng xấu hổm vươn tay sờ vào trong túi quần, hỏng rồi, vừa rồi ội quá, khăn sạch mà mẹ giặt sạch quên mang theo rồi.

      Quan Tú Tú thở dài, mình chấp nhặt với tên nhóc làm gì đây? Từ giờ tính toán làm phu thê với nữa, nàng nghĩ vậy nhìn Quách Chí Bân trước mắt cũng hợp nhãn hơn chút.

      Quan Tú Tú lấy cái khăn chỉnh tề mở ra, đặt lên mũi Quách Chí Bân, ngón tay bóp lấu, ra lệnh như với con trai mình: “Hỉ mũi .”

      Quách Chí Bân nghe lời, cái mũi dùng sức xì ra, Quan Tú Tú nắm chặt khăn tay, nghĩ phải giặt sạch khăn lại nghe thấy Quách Chí Bân nghiêm túc : “Tú Tú, ngươi tốt, lúc nào trưởng thành ta nhất định phải cưới ngươi làm vợ.”

      Cánh tay Quan Tú Tú cứng đờ, dám tin nhìn về đứa trẻ. Thấy cái cằm nho của Quách Chí Bân hất lên, vẻ mặt đắc ý, giống như Quan Tú Tú nàng gả cho Quách Chí Bân là chuyện vinh hạnh cỡ nào. Nàng nhất thời giận vô cùng, lấy khăn tay mở ra, hề do dự mà lau lau lên mặt Quách Chí Bân, hung dữ : “Quỷ mới làm vợ ngươi.”

      Mặt Quách Chí Bân tràn đầy nước mũi nhìn khuôn mặt hung ác của Quan Tú Tú, mang theo tiếng nức nở hô kên: “Ngươi, ngươi làm gì!”

      Ngô thị bưng cơm nghe thấy tiếng bước nhanh hơn, bà lại thấy Quách Chí Bân bị con mình bắt nạt, bà buông đồ ăn ra, bắt lấy Quan Tú Tú.

      Chương 4: Hai đứa vô tư


      Quan Tú Tú cũng nhanh nhẹn, bò xuống khỏi giường đất, chui ra khỏi bàn tay Ngô thị, Ngô thị tức giận dậm chân: “Có bản lĩnh con đừng về nữa!”

      Rồi bà cúi đầu nhìn thấy đôi giày của Quan Tú Tú còn ở dưới gầm giường, lại hô lớn: “Mang giày rồi !”

      Quách Chí Bân khóc là vì tủi thân, cũng muốn Ngô thị vào đánh Quan Tú Tú. thấy Quan Tú Tú chạy mất khóc nữa, mặt mũi tràn đầy nước mũi, lấy giày của Quan Tú Tú đuổi theo, quên hô với Ngô thị: “Con đưa hài cho Tú Tú.”

      Lúc chạy tới cửa, Quách Chí Bân lại vòng lại, Ngô thị kỳ quái nhìn , Quách Chí Bân cười cười, tay cầm giày của Quan Tú Tú, tay còn lại cầm bánh bao mà Ngô thị vừa mang tới, cười lui ra ngoài: “Tú Tú còn chưa ăn sáng nữa.”

      Nhất thời khiến cho Ngô thị dở khóc dở cười, hai đứa này, đứa khăng khăng mực, đứa lại càng muốn bắt nạt .

      Quách Chí Bân đuổi theo ra sân , thấy Quan Tú Tú đứng hai chân trần ngẩn người bờ ruộng, bây giờ là lúc lúa trổ bông, nhìn màu xanh biếc của lúa thấy bổ, từng đợt sóng lúa khẽ động dập dờn.

      Cảnh sắc này từ lúc vào kinh thành nàng còn được nhìn thấy.

      Quách Chí Bân tới gần, cố ý ho hai tiếng rồi hỏi: “Tú Tú, muội nhìn cái gì thế?”

      Quan Tú Tú trừng mắt nhìn cái, xa cách nghiêng đầu: “ nhìn gì cả.”

      Quách Chí Bân khỏi có chút ngượng ngùng lùi ra bước, lát sau, đứa cũng là tính hay quên mang thù, hứng trí bừng bừng đề nghị: “Thời tiết nóng như vậy, hay chúng ta nghịch nước ?”

      Nghịch nước? Quan Tú Tú quay đầu lại nhìn đứa , Quách Chí Bân lại lịch cười cười, đặt giày xuống dưới chân Quan Tú Tú, lấy bánh bao đưa cho nàng: “ giầy, ăn bánh bao rồi chúng ta .”

      Trong lòng Quan Tú Tú ngũ vị tạp trần, đồ khốn nạn này cũng từng đối tốt với nàng như vậy sao? Tại sao nàng có chút ấn tượng nào?

      Nàng yên lặng giày, xé bánh bao ăn, Quách Chí Bân đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào nàng. Quan Tú Tú dừng lại, nghi ngờ nhìn hai bên, người này nhìn cái gì vậy?

      Có lẽ là đói bụng chăng, Quan Tú Tú cầm cái bánh bao đưa cho Quách Chí Bân. Quách Chí Bân thuận tay cầm lấy, khuôn mặt cậu bé quay phía khác, xé miếng bánh bao nhét vào miệng, giọng càng mơ hồ : “Ta, ta đói bụng, chỉ là, chỉ là, nhìn muội ăn rất đẹp.”

      Da mặt Quan Tú Tú ửng hồng, người này lại cứ miệng ngọt như vậy. Sau đó nàng lại nghe thấy Quách Chí Bân nuốt bánh bao, chắc như đinh đóng cột: “Chờ ta trưởng thành, nhất định cưới muội làm vợ.”

      Yết hầu Quan Tú Tú nghẹn lại, ho khan lúc do tức nên thở gấp, suýt nữa bị ngụm bánh bao làm cho nghẹn chết. Nàng hung dữ trừng mắt nhìn Quách Chí Bân, tức giận : “Ngươi, từ này về sau đừng có nhắc lại chuyện ta làm vợ ngươi nữa, cho dù nam nhân trong thiên hạ chết sạch, lão nương cũng gả cho ngươi!!!”

      Hàng mi Quách Chí Bân hơi nhướn lên, khuôn mặt nhắn mang vài phần ranh mãnh, nghiêm túc trả lời: “Nếu như nam nhân trong thiên hạ chết hết ta cũng chết, ta chết đương nhiên thể nào cưới muội rồi.”

      xong miệng cũng toét ra, rốt cuộc bộ mặt ông cụ non cũng vài phần trẻ con. Quan Tú Tú trợn mắt, quyết định so đo với đứa này.

      Thấy ăn xong bánh bao rồi, Quách Chí Bân để ý mà kéo tay Quan Tú Tú chạy .

      Hai người họ nhanh chóng tới bên cạnh sông gần thôn, bây giờ khí trời ngày càng nóng hơn, nước sông lại vẫn còn mát, vài đứa ham chơi nhịn được mà cởi hết đồ ngụp dưới nước chơi, bờ sông còn có nhóm các và nàng dâu ôm chậu gỗ ra sông giặt quần áo.

      Quan Tú Tú kinh ngạc nhìn bờ sông trước mắt, vài hình ảnh sâu trong trí nhớ lại được lật ra, Quách Chí Bân kéo tay nàng, tràn đầy chờ mong : “Tú Tú, chúng ta cũng xuống nước .”

      đợi Quan Tú Tú chuyện, trong sông lộ ra mộ cái đầu trụi lủi, hắt nước lên chỗ Quan Tú Tú và Quách Chí Bân, hô lớn: “Mau đến xem này, Quách lão nhị lại dẫn con dâu tới.”

      Trong sông nhanh chóng có mấy đứa cởi truồng, đứng cùng nhau giễu cợt làm ồn, mặt Quan Tú Tú thoắt xanh thoắt trắng, quay đầu trông thấy Quách Chí Bân lại còn đỏ mặt, môi toét ra đến mang tai nhất thời nàng tức giân, ngẩng đầu nhìn bống phía, tránh khỏi tay Quách Chí Bân, tới chỗ cây hòe xa.

      Cây hòe này rất nổi tiếng, nghe tuổi còn lớn hơn hôn này. Năm đó tổ tiên Quan gia chạy nạn tới nơi này, vừa mệt vừa đói, cuối cùng thể nổi nữa.

      Tổ tiên Quan gia nhìn cái cây lệch này, cảm thấy ông trời muốn giải quyết khổ của . Sau đó cởi đai lưng xuống, buộc cây lệch cái cổ này duỗi ra nhưng cái đai lưng lại rơi xuống.

      Ba lần liên tục như vậy đai lưng đều rơi xuống, tổ tiên Quan gia biết rằng đây là ông trời cho mình sống sót. cung kính dập đầu ba cái với cây hòe cổ, từ đó về sau an cư lạc nghiệp, lấy vợ sinh con, Quan gia thôn nhiều đời sinh sôi nảy nở ở đây.

      Bình thường đến giờ cơm chiều, già trẻ trong thông thường ôm bát ngồi dưới cây chuyện phiếm, thuân tiện so đo tình huống.

      Bây giờ là buổi sáng, dưới gốc cây hòe già có đống quần áo, tất cả đều là của đám cởi ra xuống sông chơi. Quan Tú Tú vươn hay tay, cuối cùng do cánh tay ngắn cho nên chỉ ôm được mấy bộ quần áo.

      Nàng ôm mấy bộ quần áo chạy ra tới bờ sông, dưới cái nhìn trợn mắt há hốc của đám tiểu tử, hề do dự mà ném chồng quần áo này xuống sông.

      Mấy thằng nhóc kêu lên tiếng, luống cuông tay chân giữ lại quần áo, Quan Tú Tú bĩu môi, hết giân nhìn.

      Quách Chí Bân nhìn Quan Tú Tú có chút lạ lẫm, biết vì sao nhưng cảm thấy nàng rất thú vị, hai mắt sáng ngời, chạy tới, ôm toàn bộ đám quần áo còn sót lại, chạy hơi ném xuống, đám tiểu tử vừa mới mò quần áo xong lại luống cuống tay chân.

      Quách Chí Bân mặt mày hớn hở bắt lấy tay Quan Tú Tú, Quan Tú Tú giãy Quách Chí Bân : “Mau chạy, bọn họ sắp đuổi theo rồi.”

      Quan Tú Tú quay đầu lại, có đứa vớt quần áo xong hùng hổ bơi về phía bờ, nhất thời nàng cũng có chút hối hận xúc động vừa rồi, mặc cho Quách Chí Bân kéo tay nàng chạy vào trong nhà, đồng thời trong đầu cũng nổi lên ý niệm, tiểu tử này xấu từ ! Nàng nghiễm nhiên quên mất là mình động thử trước, Quách Chí Bân chỉ học theo nàng mà thôi.
      Last edited: 6/3/16
      Hale205thuyt thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ung ho truyen moi nha
      michellevn thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Nam chính cả 2 đời đều sạch. Do nỗi khổ nên mới ra vẻ thế thôi, nhưng mà cũng đáng trách vì lí do làm khổ nữ chính rất buồn cười.

      Chương 5: Việc thêu thùa

      Vào ban đêm, trong nhà chính của nhà Quan Tú Tú có rất nhiều phụ nhân đến cáo trạng, Ngô thị cúi đầu nhận lỗi với mọi người, nhưng mà chịu xách con ra để bọn họ dạy dỗ.

      Ngô thị là người thông minh, chịu rót nửa chén nước cho các nàng, các nàng náo loạn trong chốc lát miệng đắng lưỡi khô rồi tản . Xong rồi, Ngô thị bắt lấy Quan Tú Tú, giơ bàn tay lên đánh nàng mạnh.

      Quan Tú Tú bướng bỉnh rên tiếng, Ngô thị đánh tay cũng đau tay, bỏ Quan Tú Tú qua bên, tức giận : “Mấy ngày nay cho con ra cửa nữa, dù sao Quách lão nhị cũng phải học, mẹ chuẩn bị dạy con ít nữ công, tránh để sau này đến Quách gia bị người ta ghét bỏ.”

      Quan Tú Tú xù lông lên, nàng gào khóc, vô cùng thương tâm và ủy khuất: “Con đến Quách gia, muốn, chết con cũng muốn đến Quách gia...”

      Khuôn mặt nhắn trắng nõn nà nhăn nhăn nhúm nhúm, Ngô thị nhìn thấy đau lòng, ôm vào ngực dỗ: “ lấy chồng, lấy chồng, con nhà chúng ta lấy chồng, ở nhà với mẹ được ?”

      Quan Tú Tú nắm chặt vạt áo Ngô thị, dường như nàng muốn đem ủy khuất của kiếp trước khóc cùng. Dần dần, khóc mệt mỏi, giọng Ngô thị nhàng như khúc ca, mí mắt Quan Tú Tú kéo xuống, vẫn còn lầm bầm: “Con muốn gả cho Quách lão nhị.”

      Ngô thị nhàng buông Quan Tú Tú ra, đắp mền cho nàng, nhìn vành mắt hồng hồng trong lòng bà đột nhiên cảm thấy buồn cười. Lực tay bà hạ chính bà rất ràng, đánh rất , nha đầu bướng bỉnh này cũng rên tiếng, vừa nhắc tới Quách gia lập tức khóc lớn, xem ra con muốn đến Quách gia.

      Ngô thị thở dài, nghĩ đến đề nghị của Lý thị, Tú Tú còn , đợi vài năm rồi xem tiếp.

      Ngày hôm sau Quan Tú Tú đứng lên thấy bầu trời xanh thẳm, khí tươi mát như vậy, hết thảy đều đơn giản vì Quách Chí Bân biến mất trước mặt nàng sao?

      Ngô thị phải là mẫu thân cưng chiều đứa trẻ, bà được làm được, ngày hôm sau bắt đầu Quan Tú Tú tập thêu thùa, Quan Tú Tú nhớ trước kia vì giúp đỡ chi phí trong gia đình, nàng phải thêu thùa ngày đêm ngừng, thêu tới nỗi đầu ngón tay đều là lỗ kim và vết máu do sợi tơ ghìm thành. Giờ nghĩ tới còn phải học thêu thùa, nàng cảm thấy sợ hãi.

      Quan Tú Tú rụt tay về sau lưng, với mẹ: “Mẹ, con muốn học thêu thùa.”

      Ngô thị tức giận tới mức hàm răng run lên, chỉ vào Quan Tú Tú lạnh lùng : “Con vừa cái gì, lại cho mẹ nghe xem!”

      Quan Tú Tú bĩu môi, mắt mở lớn, gằn từng chữ: “Con, , muốn, học, thêu, thùa!”

      Ngô thị nhìn hai bên chút, chạy tới góc tường cầm chổi lên đuổi đánh Quan Tú Tú. Hai mẹ con chơi mèo vờn chuột, cuối cùng chấm dứt vì Quan Tú Tú tự mãn bò lên cây lớn trong sân.

      Ngô thị ném cái chổi trong tay, nhìn Quan Tú Tú cây, đột nhiên che mặt nức nở: “Hôm qua còn con ngoan ngoãn hơn rất nhiều, hôm nay đối nghịch với mẹ. Số tôi khổ quá, nuôi đứa con bất hiếu...”

      Quan Tú Tú ngồi chạc cây, kinh ngạc nhìn mẹ mình, mẹ khóc sao? đột nhiên cảm thấy ngộp trong lòng.

      Quan Tú Tú chậm rãi bò xuống, tiến tới bên người và kéo vạt áo Ngô thị, thấp giọng : “Mẹ, đừng khóc, con học mà.”

      Ngô thị ngửa mặt lên, làm gì có chút nước mắt nào? Quan Tú Tú nhất thời có cảm giác bị lừa gạt, Ngô thị ôm lấy Quan Tú Tú vào phòng, ném lên giường gạch.

      Ngô thị cởi giày Quan Tú Tú ra, chậm rãi: “Nếu con học thêu tốt mẹ cho phép con ăn cơm.”

      Quan Tú Tú phẫn nộ nhìn Ngô thị, lần đầu nàng cảm thấy trở về lúc còn chưa chắc là chuyện tốt, đứa đúng là quá bất lực.

      lại nhớ tới Quách Chí Bân, nếu nàng vẫn ở cùng tiểu tử thối kia, mẹ cũng bắt nàng học. Quan Tú Tú lắc mạnh đầu, thể để tư tưởng tà ác như vậy chiếm cứ đầu óc nàng.

      Quan Tú Tú nhận mệnh cầm lấy thêu thùa, quên đì, tùy tiện làm ít rồi giao cho mẹ là được. Ngô thị ở bên vài điểm quan trọng, Quan Tú Tú nghe tai trái rồi qua tai phải, những lời này cần gì phải nhớ? Sau khi Ngô thị xong, ném đồ thêu cho Quan Tú Tú, bảo nàng tự xem xét, trong nhà còn có nhiều việc cần phải làm, phải cho gà vịt ăn, chăm sóc lợn. Quan Tú Tú quan trọng bằng những thứ này.

      Quan Tú Tú tùy ý thêu năm cánh hoa mai, thêu xong vứt sang bên, nằm sấp dang tứ chi ra, nhớ xem trong nhà xảy ra những việc lớn gì.

      Ừ, có năm xảy ra lũ lụt, sau khi lũ lụt trong nhà còn đồ ăn đồ uống, dường như ba bán ít đồng ruộng, sau đó thi, ba lại bán ít ruộng. Sau đó đón dâu, mình cũng xuất giá, tiền trong nhà lại hết, rốt cuộc khi thi đậu quan, ba và mẹ hưởng phúc chưa được hai năm .

      Quan Tú Tú ngồi mạnh dậy, như vậy, trong nhà càng ngày càng nghèo, mà ba mẹ là nghèo mà chết?

      Quan Tú Tú nhất thời suy nghĩ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nàng muốn ba mẹ chết sớm như vậy. Trong lúc vô tình nhìn thấy đóa hoa mai thêu tốt, Quan Tú Tú nghĩ tới chuyện, ngày trước mình có thể lấy được phần việc trong tiệm thêu ở kinh thành, đương nhiên phải trình độ bình thường, khi đó trong kinh phổ biến loại hoa văn bộ dạng gì, trong lòng nàng đều nhớ .

      Hay là, làm chút ít việc thêu thùa để giúp đỡ chi phí trong nhà.

      Nhưng mà phải làm thế nào, phải từ từ, nếu vừa tiếp xúc với thêu thùa thêu tốt hơn mẹ, phải bị cho là quái sao. Quan Tú Tú nhớ , trong thôn có sinh đứa có cái duôi, đứa trẻ kia liền bị coi là quái mà thiêu sống.

      Quan Tú Tú lấy cái khăn lên, nghĩ nghĩ rồi hủy đóa hoa mai , thêu lệch chút làm cho mẹ yên tâm hơn.

      Quan Tú Tú đổi thành tay trái cầm châm, quả nhiên linh hoạt như tay phải, xe chỉ luồn kim, thêu lúc, nhìn cánh hoa xiêu xiêu vẹo vẹo có hình khối, Quan Tú Tú dương dương tự đắc.

      Đến lúc Ngô thị trở về, Quan Tú Tú lập tức nhào tới, tay nâng khăn lên để khoe. Ngô thị xoa đầu nàng, nhìn cái gọi là hoa mai, nhíu mày tự chủ: “Ở đây chúng ta có hoa mai, khó trách đứa thêu tốt.

      Quan Tú Tú hết chỗ , mặc dù có hoa mai nhưng hoa văn mà mẫu thân đại nhân giao chính là hoa mai đấy, bào chữa cho đứa nhà mình ràng như vậy, nàng rất xấu hổ.

      ra Quan Tú Tú muốn nghe Ngô thị khích lệ nàng lần đầu thêu nhưng lại thêu tốt như vậy? Chẳng lẽ dấu tốt? Quan Tú Tú ảo não hồi.
      Last edited: 6/3/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :