1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký tìm chồng của mẹ hồ đồ - Mính Hương Hoa Hồn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Nhật ký tìm chồng của mẹ hồ đồ

      Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

      Converter:ngocquynh520

      Editor: hoang_lien

      Beta: Nine Black


      Giới thiệu

      Cha: , ai làm con lớn bụng như vậy?

      Con: Sao? Con có thai?

      Cha: Đừng có đóng kịch trước mặt cha, bỏ cái thai ngay.

      Con: ••••••••

      Bỏ đứa bé này?! Cha mình nằm mơ sao?

      Vào đêm sinh nhật tròn 18 tuổi, An Tiểu say rượu nên phạm phải sai lầm, vì vậy biết cha đứa trẻ là ai. Khi biết cha muốn bắt mình phá thai, lúc này trốn đợi đến bao giờ? ! Tiểu suy nghĩ nhiều, thu dọn quần áo trốn nhà trong đêm, nhân tiện tìm xem rốt cuộc ai là cha đứa bé.

      Đêm đó là lần đầu tiên Long Viêm Dạ gặp phải chuyện như vậy, sau đêm đó cái người tên là An An gì đó còn đưa tiền boa cho . Đường đường là người đứng đầu tập đoàn Long Thị mà bị người ta coi là con vịt (trai bao), Long Viêm Dạ thề phải tìm được to gan lớn mật đó.

      Long Quân An cười tít mắt nhìn người “chị dâu” trước mặt. này còn nuôi tám con vịt, bình thường nha! Nếu trai muốn chịu trách nhiệm mình liền thay ấy nhận lấy “Củ khoai nóng bỏng tay” này . An Tiểu này xem ra đúng là có thể lấy sắc thay cơm nha!

      Bản thân là diễn viên siêu cấp đẹp trai nhưng này đối với lại cảm thấy ghê tởm đến nôn mửa. là đáng giận. này nếu dám chọc , vậy phải dùng cả cuộc đời để bồi thường!

      Ở đây rất nhiều trai đẹp, nước miếng An Tiểu chảy đầy đất. được! Mình thể lộ ra vẻ háo sắc được. Mình đến đây là để tìm cha của cục cưng. Nhưng những người này đều rất hợp khẩu vị của mình.

      Đêm đó chính là tôi! —— Long Viêm Dạ .

      Chẳng lẽ quên tôi rồi? ! —— Long Quân An khuôn mặt đáng thương hề hề nhìn vào An Tiểu .

      lại còn dám quên tôi, thực muốn sống rồi sao? ! —— Trong lòng Long Viêm Dạ bùng lên ngọn lửa giận.

      Má ơi ——! Tôi tìm tên đầu sỏ đêm đó nữa có được ? Mọi người bỏ qua cho tôi ! biết giờ hối hận còn kịp nữa?

      -----------------------

      Mở đầu 1.

      Bên trong Địch Bar, tràn đầy màng nhĩ mọi người là thứ nhạc đinh tai nhức óc. Bốn phía đều là những kẻ đơn ồn ào. Lần đầu tiên An Tiểu tới nơi như thế này. Nhìn những đồ vật dưới ánh đènchớp nháy đầy màu sắc, khuôn mặt An Tiểu lộ ra vẻ mờ mịt, trong lòng tràn đầy mới lạ và vui vẻ.

      Hôm nay là sinh nhật tròn 18tuổi của An Tiểu , để ăn mừng kiện này Lâm Nha – người bạn thân của cứng rắn kéo đến hộp đêm nổi tiếng nhất này. An Tiểu với mái tóc đen gợn sóng lớn nhàng rũ xuống, kết hợp cùng khuôn mặt nhắn đáng được trang điểm tỉ mỉ càng có vẻ đẹp như tranh vẽ, rực rỡ động lòng người. Cùng Lâm Nha ngồi trong góc khuất, An Tiểu kiều mỵ vô cùng lại mang theo loại phong tình vạn chủng khó diễn đạt được bằng lời . An Tiểu cùng Lâm Nha ngừng cười đùa và uống rượu, An Tiểu có chút mơ màng, tửu lượng của vốn cao, mới uống vài ly say tới mứckhông phân biệt được phương hướng rồi. Đúng lúc An Tiểu tự rót rượu cho mình Lâm Nha cướp ly rượu trong tay . "Tiểu , cậu nhìn kìa, bên kia có chàng rất đẹp trai nha."

      An Tiểu lờ đờ nhìn về phía Lâm Nha chỉ, nhưng chỉ thấy bóng mờ mờ. An Tiểu dụi dụi mắt, nhưng vẫn nhìn , cầm ly rượu để trước mặt líu lưỡi : "Uống ——, uống rượu . Nhìn —— thấy ——"

      "Trời ơi, Tiểu . Cậu đừng uống nữa, hôm nay là sinh nhật của cậu, có dám qua cua ta ?"

      An Tiểu vừa nghe mấy từ có dám hay , đứng dậy, đầu óc choáng váng nên hơi lảo đảo, dùng tay chỉ Lâm Nha. “Tớ, tớ cho cậu biết, có —— có —— chuyện gì mà tớ Tiểu này dám làm. Cua —— cua ta là chuyện gì, tối nay tớ —— tớ với ta, cậu cần phải lo —— phải quản tớ."

      Lâm Nha há hốc mồm, dù biết khi uống rượu vào An Tiểu có chút thay đổi nhưng ngờ lại khác xa so với lúc bình thường đến như thế. Trời ạ, quả giống như người khác vậy. Tiểu trong sáng đáng lại trước mặt mọi người lại muốn qua đêm với người đàn ông xa lạ kia? Lâm Nha choáng váng, nếu chuyện này mà bị cha ấy biết nhất định bóp chết ấy, trán Lâm Nha đầy mồ hôi. Lâm Nha định đuổi theo nhưng đúng lúc này cần phải giải quyết sinh lý trước. Trước khi , Lâm Nha nhờ người để ý Tiểu dùm rồi chạy nhanh vào phòng vệ sinh, muốn Tiểu gặp chuyện may. Cha của ấy là ông chủ trong thế giới ngầm, nếu biết dẫn con cưng của ông ấy đến chỗ này khéo chém cả nhà chừng. Chờ giải quyết xong chuyện này rồi đưa Tiểu về nhà.

      An Tiểu mặc kệ mọi thứ, xong liền cầm ly rượu về phía vừa nãy Lâm Nha chỉ. Long Viêm Dạ nhàm chán ngồi sofa, chợt người con phong tình vạn chủng tiến lại gần rồi đặt mạnh ly rượu trước mặt . Chân mày Long Viêm Dạ nhíu lại, giương mắt nhìn xa lạ trước mặt. Cách ăn mặc của ta đẹp, lông mi giả dài cơ hồ khiến mình nhận ra được dưới lớp trang điểm dày cộm ấy là khuôn mặt như thế nào. Xem ra, bản thân gặp phải “Gà móng đỏ” ( bao) trong truyền thuyết rồi. Long Viêm Dạ cũng quá chán ghét, người phụ nữ xinh đẹp này xem ra cũng tệ lắm, vừa đúng lúc có thể an ủi tâm tình nhàm chán của mình. Trong mắt lóe lên tia bỡn cợt, Long Viêm Dạ lặng lẽ chờ An Tiểu lên tiếng. An Tiểu nâng ly lên :"Uống —— uống rượu. Tối nay tôi —— tôi muốn !"

      giọt mồ hôi lạnh chảy sau ót Long Viêm Dạ. Mặc dù là “Gà móng đỏ” nhưng như vậy có phải là quá trực tiếp rồi hay ? Khẽ nhếch đôi môi mỏng xinh đẹp của mình, Long Viêm Dạ cũng giơ ly lên."Em tên gì?"

      "An —— An —— An ——" An Tiểu vẫn chưa xong, cảm thấy choáng váng rồi ngã xuống, Long Viêm Dạ nhanh tay đỡ An Tiểu .

      Khoé miệng Long Viêm Dạ hơi cong lên, trong đôi mắt tà mị của lên khát vọng. An An? Rất hợp với người, ôm An Tiểu vào lòng, Long Viêm Dạ liền xoay người ra cửa.

      Nửa đêm An Tiểu cảm thấy đầu đau như muốn nứt, khẽ ho khan giống như lâu có uống nước vậy. An Tiểu mở mắt, theo thói quen đưa tay lên sờ đầu giường lấy ly nước, nhưng chợt giật mình. Mình gối lên cái gì vậy? An Tiểu dám tin vào trực giác của mình bèn cẩn thận sờ vật dưới cổ mình, nó mềm mềm, ấm áp, co dãn được, suýt nữa từ giường nhảy dựng lên. Đây ràng là cánh tay người mà!

      Xong rồi, xong rồi, xảy ra chuyện gì rồi? An Tiểu vắt hết óc nhưng vẫn nhớ ra chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ là cùng Lâm Nha vào quán bar uống rượu rồi chuyện gì sau đó thể nhớ ra. nhàng vặn đèn sáng hơn chút, giờ nhìn , rất làm suýt ngất. Thân thể mảnh vải, bên cạnh còn có người đàn ông xa lạ nằm đưa lưng về phía , chỉ nghe thấy tiếng thở đều đặn từ người đó truyền tới, ta ngủ rất ngon.


      An Tiểu kìm được tiếng thét lại, rón rén xuống giường mặc quần áo vào, giờ này còn chưa về nhà, cha mà biết chắc chắn nổi giận. Chỉ là ăn mừng tuổi 18 thôi mà, có cần làm ra chuyện đáng sợ như vậy ? An Tiểu cầm túi xách ra đến cửa quay lại, móc từ trong ví ra xấp tiền đặt tủ đầu giường. Mình trả tiền, còn phiền phức nữa chứ?

      nhàng mở cửa, An Tiểu giống như tên trộm, rón rén ra ngoài.

      ------------------

      Mở đầu 2.

      Ánh mặt trời len qua khe hở của rèm cửa liều mạng chui vào, Long Viêm Dạ nằm giường xoay người định ôm người đẹp vào lòng nhưng bị hụt. mở mắt nhìn phát trải qua đêm xuân cùng mình ngày hôm qua chuồn mất, trong phòng chỉ còn mỗi mình. Trong chăn vẫn còn lưu lại mùi hương, khoé miệng Viêm Dạ cong lên, cười khẩy tiếng. ngờ gọi là An An rất biết điều nha, vừa ngọt ngào lại khéo léo đúng là hiếm gặp. Đêm qua vui vẻ, lâu rồi thoải mái như vậy, tiếc là mình quên hỏi số ấy rồi. Viêm Dạ ngồi dậy, lộ ra bộ ngực rắn chắc. Chợt Long Viêm Dạ trợn to hai, tin nổi mà nhìn vào xấp tiền đạt ở đầu giường. Giống như bị người ta hung hăng đánh cái tát, lập tức tâm trạng vui vẻ biến mất. kia nghĩ là gì? Con vịt ư, cũng chỉ là dạng gà móng đỏ ( bao) mà thôi, dám dùng cách này để làm nhục , Long Viêm Dạ tức giận nắm chặt xấp tiền. An An! Được lắm, Long Viêm Dạ tôi nhất định phải tìm được , để cho biết cái gì mới phải nên làm. Trong nháy mắt Long Viêm Dạ trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, bề ngoài có gì khác lạ, nhưng trong thâm tâm lại có loại tư vị ra được.

      ——— —————— —————— —————— ———————–

      Chớp mắt nửa tháng trôi qua, ở sườn núi vùng ngoại ô, trong căn biệt thự xa hoa, tiếng hét lớn của người đàn ông vang lên. Ở xa cũng có thể nghe thấy tức giận trong lời của ông ấy."Tiểu , con cho cha biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Trong phòng khách rộng lớn, người đàn ông trung niên mang bộ mặt uy nghiêm căm tức nhìn An Tiểu đứng trước mặt mình. mờ mịt nhìn cha mình. Lại làm sao rồi? Ba ngày hai bữa đều la to, mình cũng đâu phải là người điếc, chuyện xuống chút chẳng lẽ còn nghe thấy hay sao? An Tiểu lấy tay chọc chọc lỗ tai mình, nhìn cha."Cha, cha lớn tiếng như vậy làm gì? Lại xảy ra chuyện gì sao?"

      "Chuyện gì? Con còn dám hỏi cha. , ai làm con lớn bụng?" Gân xanh trán ông lên, sáng nay bác sĩ gia đình cử người đưa tới báo cáo kết quả của buổi kiểm tra ba hôm trước. giấy viết , đứa con vừa tròn 18 tuổi của ông có thai tháng rồi. An Tiểu ngỡ ngàng rồi lập tức hỏi lại. “Sao? Con có thai?"

      "Đừng có đóng kịch nữa, đứa bé đó là của ai? , cha cho nổ tan tành nhà nó ra.". Cha An cơ hồ có chút lựa lời mà , vừa nghĩ tới con mình bị kẻ khác chiếm tiện nghi liền tức giận vô cùng.

      An Tiểu cúi đầu, suy nghĩ chút mới trả lời."Đứa bé là con của con, con cũng biết người đàn ông đó là ai."

      "Cái gì —— sao —— con biết là ai? !" Cha An thực sụp đổ, Tiểu dù có hồ đồ nữa cũng thể hồ đồ đến mức này chứ? Cha An :"Được, nếu con biết bỏ đứa bé . Từ bây giờ con hãy ngoan ngoãn ở trong phòng cho cha, được đâu, mai cha hẹn bác sĩ tới."

      "? ? ? ? ? ? ? ?"

      An Tiểu xoay người lên lầu, đóng cửa phòng mình lại. Ngồi giường, đặt tay lên bụng mình, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Trong bụng mình có cục cưng , tốt! Mặc dù mình có thấy bộ dáng của người đó, nhưng sau này nghe Lâm Nha người đó đẹp trai, tuấn, kết hợp với mình vậy cục cưng hẳn rất đáng ? An Tiểu có chút tự luyến mà nghĩ.

      đúng, giờ cha muốn bắt mình bỏ đứa bé này, mình để chuyện đó xảy ra, An Tiểu đứng dậy mở tủ quần áo, lôi ra túi to ném lên giường. Hừ, cho mình sinh cục cưng ra vậy mình bỏ , chỉ cần để cha tóm được có thể làm gì mình. Nhân cơ hội này có thể tìm được cha Bảo Bảo cũng nên. An Tiểu mặt mày hớn hở bắt đầu thu dọn đồ đạc.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Thuận lợi chạy trốn


      An Tiểu mặt mày hớn hở, từ trong ngăn kéo lấy ra chừng mười tấm thẻ tín dụng, cầm ở tay rồi nhìn từng tờ , trong lòng hồi hộp, những thứ này bình thường đều là do cha chuẩn bị cho , An Tiểu cũng ràng bên trong có ít hay nhiều tiền nữa.

      Nhưng dường như cho tới bây giờ tiền trong đó chưa bao giờ hết, chừng này tiền chắc cũng đủ cho mình dùng trong ba năm rưỡi là được rồi, An Tiểu cười gian, cẩn thận đem tất cả những tấm thẻ tín dụng cất vào trong túi áo. Mở ví của mình ra, còn trăm đồng, An Tiểu cũng lấy ra rồi bỏ chung chỗ luôn. bỏ trốn rồi cần ví tiền làm gì nữa? qua lại trong phòng, An Tiểu lấy ra đống quần áo lớn để giường. Cái này phải mang theo, cái kia cũng thể mang, chỉ lát sau, cái túi thể nhét thêm đồ nữa, An Tiểu chỉ có thể bất đắc dĩ nhịn đau, buông tha rất nhiều quần áo mà mình thích.

      Thu dọn đồ đạc xong, An Tiểu cẩn thận từng li từng tí nhìn qua cửa sổ, hướng xuống dưới. Trong hoa viên im ắng, ánh trăng trông sáng ngời, trong vườn hoa trống rỗng bóng người. An Tiểu trong lòng mừng rỡ, ha ha —— đây đúng là ông trời giúp mình mà. Ánh trăng sáng soi đường , An Tiểu hai lời, trực tiếp lấy ga trải giường xé ra rồi kết thành sợi dây thừng. có cách nào, ai kêu cha mình lỗ tai bén nhạy dọa người, nếu như mình trực tiếp vòng qua phòng ông ấy để xuống dưới lầu, vậy chẳng khác nào trực tiếp giết mình cho rồi.
      An Tiểu từ cửa sổ đem sợi dây thừng tự chế buông xuống.

      lan can cột lại nút thắt, lại lấy tay kéo mạnh. Ừ, tệ, cảm giác rất kiên cố. An Tiểu mang bọc lớn lưng, lần mò theo dây thừng, từ cửa sổ xuống. Ôi trời —— tốt, sợi dây vẫn còn cách mặt đất đoạn, lơ lửng giữa trung. An Tiểu đầu đầy mồ hôi hột, cúi đầu nhìn xuống, dường như cũng quá cao. Nếu là nhảy xuống, chờ cha phát , mình chắc chắn có cái gì tốt. An Tiểu cẩn thận, đầu tiên đem chiếc túi ném xuống. cố lấy dũng khí, nhắm mắt, cắn răng rồi buông lỏng tay ra.

      Rầm tiếng, cả người An Tiểu đập vào ban công. Đau! Cái mông là đau, An Tiểu đưa tay xoa xoa cái mông đau đớn của mình, cầm chiếc túi, chuẩn bị chạy ra ngoài.

      Dù tiếng vang quá lớn nhưng cha An vẫn thức giấc. An Tiểu còn chưa kịp đứng dậy, cha An xuất bên cửa sổ, vừa nhìn thấy con nửa đêm ngủ, còn mang theo túi lớn, cha An nổi giận."An Tiểu ——! Con muốn làm gì?"

      Hừ, nếu như bị cha bắt được, mình xác định là xong rồi. An Tiểu vội vàng từ dưới đất đứng dậy, ngay cả túi cũng kịp cầm lên,chạy thục mạng ra bên ngoài, cả đời này, đây là lần An Tiểu chạy nhanh nhất. Phía sau , thanh gào rít của cha An vang lên. Vừa tới đường lớn, An Tiểu liền vội tìm bụi cây lớn ven đường mà núp vào. Cha mình có xe, nếu là chạy theo đường lớn, cần phải , nhất định bị bắt trở về.

      Quả nhiên, chưa đầy mấy phút sau, An Tiểu núp ở phía sau cây hài lòng nhìn cha An phóng xe qua. ra từ phía sau thân cây, An Tiểu hướng về phía chiếc xe vừa rời làm mặt quỷ. tại, ngay cả túi đồ cũng có nữa. Nhưng mà cũng sao, An Tiểu sờ sờ vào túi tiền còn chứa thẻ tín dụng của mình, vui vẻ theo hướng ngược lại. Có tiền trong tay, dù sao cũng có thể chống đỡ được. Đồ mang được ra ngoài mình còn có thể mua, như thế này mình thuận tiện tìm xe nhờ xuống núi, vậy là xong chuyện rồi.

      Cục cưng à, mẹ dẫn con tìm cha đây!!!

      -----------------------

      Chương 2 : XA XỈ CỦA TIỂU

      An Tiểu vừa ngâm nga hát vừa tiến thẳng vào khách sạn năm sao sang trọng. Chỉ cần có tiền trong người lo khổ, nhưng An Tiểu ngây thơ, nghĩ rằng từ hoá đơn thanh toán này cha có thể tìm ra mình. An Tiểu vào căn phòng sang trọng, nằm xấp lên chiếc giường mềm mại. Cha, con có tiêu hoang phí tiền của cha nha. Ha ha ——
      Sau khi An Tiểu tắm, nước nóng gột sạch bụi bặm người, cảm thấy rất thoải mái liền nằm vật xuống giường nhìn lên trần nhà. Khi trốn được rồi chính mình mới nghĩ ra, làm thế nào để tìm ra cha của cục cưng bây giờ? Đêm hôm đó mình uống hơi quá chén, đầu óc được minh mẫn nên thể nhớ hình dáng ta như thế nào, lúc rời là nửa đêm mà trong đầu lại chỉ quan tâm đến chuyện khác, cũng dám nhìn ta lấy lần, chút manh mối nào hết vậy phải bắt đầu tìm từ đâu? Suy nghĩ hồi lâu, An Tiểu vẫn nghĩ ra được gì, bật dậy cảm thấy bế tắc nên gãi gãi mái tóc dài của mình. Mặc kệ, dù sao việc tìm người cũng phải ngày ngày hai, hay là mua quần áo trước . An Tiểu với điện thoại gọi cho Lâm Nha. Trong điện thoại An Tiểu dặn dặn lại Lâm Nha phải giữ bí mật cho mình, hẹn địa điểm gặp nhau rồi cùng mua đồ. Con mua sắm lãng phí tuổi thanh xuân, đây chính là châm ngôn của Tiểu . Sau khi cúp máy An Tiểu chợt nghĩ tới chuyện, mình biết người đàn ông kia nhưng phải Lâm Nha từng nhìn thấy ta sao? Cùng lắm là lôi Lâm Nha tìm cùng mình là được, An Tiểu cảm thấy phấn chấn hơn, vội vàng thay quần áo ra ngoài. An Tiểu bước chậm rãi đường, chợt thấy tiệm cắt tóc phía trước, nhìn mái tóc đen dài óng mượt của mình, ý tưởng chợt loé lên trong đầu. Từ giờ tới lúc hẹn Lâm Nha vẫn còn nhiều thời gian, An Tiểu quyết định thay đổi kiểu tóc. Vốn khuôn mặt An Tiểu hơi trẻ, giờ cắt tóc ngắn lại làm mình trẻ con hơn, nhìn Tiểu lúc này khác so với lúc bước chân vào tiệm, đến Lâm Nha cũng choáng khi nhìn thấy bộ dạng mới của An Tiểu làm Tiểu bật cười.

      "Tiểu , cậu có hơi làm quá ? Để trốn cha mà ngay cả tóc cũng cắt, giờ nhìn cậu chẳng giống người 18tuổi gì cả mà giống trẻ vị thành niên hơn đấy."

      An Tiểu tức giận. "Thế cậu gặp qua trẻ vị thành niên nào mà lại mang bầu như mình chưa hả?"

      "Cái gì, Tiểu . Cậu cậu mang bầu? Vậy phải làm sao?" Lâm Nha choáng váng trước tin tức nóng hổi này. Biết An Tiểu tự nhiên bỏ nhà chắc vì có chuyện gì đấy nhưng Lâm Nha ngờ lại vì nguyên nhân này. Thôi chết rồi, nhất định là vì tối hôm đó, Lâm Nha chột dạ, nếu cha Tiểu biết e rằng mình bị xử lý, càng nghĩ Lâm Nha càng thấy sợ, khuôn mặt nhăn nhó đau khổ.

      "Đúng vậy, nếu phải vì chuyện này mình trốn khỏi nhà làm gì? Mình đúng là xui xẻo mà. Nhưng cậu yên tâm , chỉ cần cậu địa chỉ mình ở cho cha mình biết sao cả. Mình nghĩ kỹ rồi, mình muốn sinh cục cưng và cũng muốn tìm ra người đàn ông đêm đó, nhất định cậu giúp mình phải ?"

      Nhìn thấy trong mắt An Tiểu tràn đầy hy vọng, Lâm Nha cảm thấy khó xử. Bây giờ Lâm Nha cảm thấy hối hận vì mình chỉ trai đẹp cho An Tiểu , từ giờ trở có đánh chết Lâm Nha cũng cá cược với An Tiểu trong lúc ấy say rượu nữa. Lâm Nha đau khổ gật đầu. Chỉ mong chuyện này kết thúc sớm, cầu nguyện trong lòng.

      An Tiểu chịu ảnh hưởng bởi tâm trạng chán nản của Lâm Nha, cả buổi chiều kéo Lâm Nha tới lui, cho đến khi cả hai thể xách thêm được cái gì nữa mới thôi. ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghịch nghịch mái tóc ngắn của mình, cuộc sống tốt đẹp, hình như bỏ nhà còn sống vui vẻ hơn.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG BA: CHẶT ĐỨT KINH TẾ


      Mấy ngày nay An Tiểu ở khách sạn cao cấp, mỗi ngày đều mua sắm, gần như quên mất nguyên nhân làm mình trốn nhà . Mỗi ngày đều kéo Lâm Nha khắp nơi, làm cho Lâm Nha đáng thương mệt gần chết, mà sai lầm lớn nhất của An Tiểu chính là hoá đơn thanh toán. An Tiểu vui đến mức quên cả trời đất, đem chuyện tìm cha cục cưng vứt ra sau, có tài chính hùng mạnh của cha rồi cần gì phải lo nghĩ đến chuyện gì nữa. An Tiểu nằm dài chiếc giường công chúa, hoàn toàn biết mình sắp phải đối mặt với khó khăn phía trước. Trong biệt thự ở ngoại ô, cha An gương mặt xanh mét ngồi sofa, ngón tay khẽ gõ tách trà, đè nén cơn tức giận trong lòng. "Cậu con bé giờ rất vui vẻ, sống rất tốt sao?"

      "Dạ, ông chủ. Giờ ấy ở trong khách sạn cao cấp. Mỗi ngày đều cùng bạn bè mua sắm, mấy ngày nay đều như vậy, chúng ta có nên đến đón ấy về ạ?" người mặc bộ đồ đen, khom người đứng trước mặt cha An, cung kính báo cáo thông tin thu được trong mấy ngày qua. Kể từ khi nhận được lệnh của ông chủ, mọi người lập tức tìm kiếm hành tung của chủ, nhưng ngờ có thể tìm thấy ấy dễ như vậy, chỉ cần điều tra ghi chép chi tiêu từ thẻ tín dụng của chủ là tìm được, nhiệm vụ này quá đơn giản khiến mọi người bất ngờ. Cha An trầm tư đến nửa ngày, cầm tách trà bằng thuỷ tinh lên, ra quyết định của mình." cần, ai cũng được phép đón nó về. Cũng là bởi vì mẹ nó qua đời sớm nên cái gì cũng chiều theo ý nó nên giờ nó mới ngang tàn cứng đầu như vậy, nếu dám , vậy để nó tự quay về. Đoan Dạ, giờ cậu làm giúp tôi việc, cầu khoá toàn bộ thẻ của lại, tôi tin còn tiền trong người mà nó còn ngoan ngoãn quay về. Còn nữa, thông báo xuống tất cả các em, được phép của tôi ai được lén lút đưa tiền cho nó, chưa?"

      "Dạ, ông chủ. Nhưng nếu làm như vậy chủ sống như thế nào ạ?"

      "Chính là muốn cho nó thấy khó mà trở về xin lỗi tôi. Mau ."

      Mặc dù Đoan Dạ lo lắng cho An Tiểu nhưng vì cùng An Tiểu lớn lên nên Đoan Dạ hiểu, nếu lần này ông chủ dạy bảo Tiểu cho tốt e rằng sau này thể khống chế được tính ngang bướng của Tiểu . Đoan Dạ nghĩ nhiều nữa, xoay người làm nhiệm vụ ông chủ giao phó, trong lòng cầu cho An Tiểu ngoan ngoãn chút mà quay về, như vậy phải chịu nhiều vất vả. Trong phòng ăn của khách sạn, tiếng nhạc du dương cùng với phục vụ chu đáo của nhân viên, cho dù là ai cũng cảm thấy thư thái. An Tiểu cùng Lâm Nha ngồi ở bàn cạnh cửa sổ thuỷ tinh, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố, nhàng đưa miếng thịt nghé vào miệng."Mình quyết định, cứ sống như thế này hai năm sau rồi tính tiếp."

      "Nhưng cậu nuôi đứa bé này như thế nào?"

      Lâm Nha chút lưu tình dội cho An Tiểu gáo nước lạnh, đúng là người chưa từng biết cuộc sống khó khăn như thế nào. Bản thân có chút dao động, giờ ăn ở tốt như vậy, nếu đến lúc còn tiền biết An Tiểu sống ra sao, Lâm Nha hơi tò mò.

      An Tiểu ngẩn ra rồi lập tức phì cười."Cậu nghĩ nhiều quá đấy, tớ có tiền thuê người chăm sóc cục cưng như vậy phải tốt sao? Mà nếu có tìm được người đàn ông đêm đó mình giao cục cưng cho ta nuôi phải ổn sao?"

      "Quan trọng là cậu tìm được ? Đừng quên mấy ngày qua cậu cũng chịu tìm nha."

      "À, mình định nghỉ ngơi mấy hôm rồi mới tìm, cậu cũng biết phụ nữ mang thai rất mệt mà, hì hì."

      An Tiểu cười khan, Lâm Nha tròn mắt nhìn, còn gì để với người trước mặt này được nữa. Từ lúc học An Tiểu có như vậy, vừa mình muốn làm việc này nhưng ngay sau đó ấy quên luôn, Lâm Nha đẩy đĩa ăn về phía trước, dùng khăn ăn lau miệng."Được rồi, tối này mình cùng cậu qua quán bar kia lần, hôm nay gặp được trong tháng chẳng lẽ thể gặp được ta lấy lần, đúng ? !"

      "Vậy cứ làm như vậy . Tính tiền!" An Tiểu vui vẻ gọi nhân viên gần đấy, lấy thẻ đưa cho người đó.

      -------------------------

      CHƯƠNG BỐN: KHÓ KHĂN


      An Tiểu cùng Lâm Nha vui vẻ cười đùa đợi thanh toán mà biết rằng sắp có chuyện lớn xảy ra. lâu sau nhân viên phục vụ đưa lại thẻ tín dụng cho An Tiểu ."Thưa , thẻ của có chút vấn đề, thanh toán được."

      "Có vấn đề? Vấn đề gì, làm sao lại như vậy được, sáng nay tôi còn dùng được mà."

      "Thẻ này bị khoá rồi ạ."

      "Hả, sao lại vậy, hay thử thẻ này xem sao." An Tiểu khẽ cau mày, hiểu chuyện gì xảy ra, đưa thẻ khác cho phục vụ. chuyện khôi hài diễn ra trong cửa hàng, thẻ tín dụng của An Tiểu được đổi đến hơn mười cái nhưng có cái nào dùng được, toàn bộ đều bị khoá, mọi nhân viên trong phòng ăn đều nhìn Tiểu , An Tiểu cùng Lâm Nha xấu hổ cúi đầu."Lâm Nha, làm thế nào bây giờ. Nhất định là do người cha đáng ghét của mình làm chuyện này, muốn ép mình về sao, đừng có mơ! Mình nhất dịnh tìm cha tính sổ."

      "Nhưng trước mắt chúng ta phải giải quyết chuyện này . Trong ví mình chỉ còn từng này thôi, cậu còn bao nhiêu?" Lâm Nha tái mặt, lấy toàn bộ tiền mặt trong ví ra, trong lòng đau xót, trời ạ đây là tiền ăn tháng của mình. Hai người dốc toàn bộ tiền trong ví ra, bối rối rời khỏi nhà hàng, đứng ở cửa thang máy chợt An Tiểu vỗ vỗ trán."Chết rồi, xong rồi. Mình còn chỗ để ở rồi, trước khi bị đuổi phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc thôi."

      "Nếu vậy cậu qua chỗ mình ở ."

      " cần đâu, tới chỗ cậu là chính là lúc mình thực còn nơi để ở rồi. Chuyện ở quán rượu hôm đó tạm thời gác sang bên , chờ mình ổn định chỗ ở rồi gọi cho cậu, được ?"

      "Vậy —— được rồi."

      Tiễn Lâm Nha về, An Tiểu giống như cơn gió bay về phòng mình. Nhìn quần áo giường giờ gấp đôi so với lúc tới đây, An Tiểu dở khóc dở cười, giờ thảm, trừ những bộ đồ này ra mình còn gì người nữa rồi. Cha ra tay quá nhanh quá mạnh, tưởng dùng cách này để ép mình quay về nhà sao, có tiền mình thể sống được sao, nhất định mình về nhà. An Tiểu nén tức giận trong lòng thu dọn hành lý nhưng vẫn rủa thầm trong bụng.

      An Tiểu vác theo túi to lưng ra khỏi khách sạn, ánh nắng chói cháng làm phải nheo mắt lại. Giờ là lúc rất khó khăn, đường xe cộ lại tấp nập, người đến người nhưng nơi nương tựa, biết thế vừa rồi đồng ý với Lâm Nha tốt rồi, muốn giữ chút thể diện sao? An Tiểu bắt đầu hối hận vì quyết định của mình, cứ thế theo dòng người tấp nập chủ đích, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

      Phía trước có cái lon coca vừa vặn nằm đúng trước chân An Tiểu , hề suy nghĩ An Tiểu Yên liền giơ chân lên sút nó bay lên trung tạo thành đường cong rất đẹp nhưng xui xẻo làm sao nó lại bay ngày vào chiếc áo sơmi trắng của thanh niên đứng gần đó, chút coca còn sót trong lon bắn lên áo tạo thành đoá hoa.

      An Tiểu vừa hiểu chuyện gì xảy ra liền lè lưỡi rồi quay lưng định bỏ chạy. Ai dè bàn tay to tóm lấy cổ áo lôi lại, giọng nam ở sau lưng An Tiểu vang lên." bé, định bỏ chạy sao? Có nên chịu trách nhiệm về hành vi vừa rồi ?"

      "Buông tôi ra, tôi có tiền đâu. Tôi còn đồng nào đâu ——"

      An Tiểu vừa giãy giụa vừa quay đầu lại, khi nhìn thấy người đàn ông sau lưng mình, An Tiểu ngẩn ngơ, suýt chút nữa chảy cả nước miếng ra. Oa —— oa —— đẹp trai, đẹp trai quá !!!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG NĂM: HOÀN CẢNH KHÓ KHĂN


      Dưới ánh mặt trời người con trai cao lớn, mặt như trái đào, mắt sáng mày rậm, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, khoé miệng cười như có như , lúc này tay giơ lên tóm cổ áo An Tiểu , quan sát . Khi An Tiểu quay đầu lại, khuôn mặt ta xẹt qua tia kinh ngạc, bé này nhìn rất quen, hình như gặp ở đâu rồi nhưng vẫn chưa nhớ ra, ta thất thần tóm lấy cổ tay An Tiểu , lúc này Tiểu hoàn hồn nên bắt đầu xảy ra giằng co.

      "Buông ra, đừng tưởng lớn lên đẹp trai giỏi. Mau buông tôi ra, cho biết, tôi có tiền mà bồi thường đâu, dù có giết tôi cũng có tiền đưa đâu."

      Người đàn ông khẽ cười, chắc mình quá nhạy cảm, sao mình lại đem đứa bé này với An An chững chạc xinh đẹp kia liên hệ với nhau chứ? Hai người cơ bản là giống nhau, người đàn ông này phải ai khác chính là Long Viêm Dạ. Vừa định buông tay Long Viêm Dạ chợt nhớ tới chuyện gì đó vội vàng nắm chặt hơn, nụ cười gian xảo nở môi, đúng là mòn giày mà tìm được, nay chẳng tốn chút công sức nào lại tìm ra. vậy giờ mình có thể trình diện cho mẹ rồi, Long Viêm Dạ có thương hoa tiếc ngọc đối với Tiểu , tay kéo An Tiểu về phía chiếc BMW của mình ở gần đó, vừa mở cửa xe Long Viêm Dạ ném An Tiểu vào trong rồi cũng vào xe. An Tiểu tròn mắt nhìn, có chút hoảng sợ. Tiêu rồi, mình là con ông trùm xã hội đen mà gặp phải chuyện này lại ngu như bò, chẳng lẽ định bắt có mình hay là định làm gì mình đây? An Tiểu dính chặt vào cửa xe run run :" kia, rốt cuộc định làm gì tôi? Nè, cùng lắm là tôi tìm người bồi thường bộ đồ cho , đưa tôi lấy nha."

      " phải bé vừa có tiền sao?"

      "Đúng là có mà, nhưng cũng đâu cần phải bắt cóc tôi. Nhưng tôi cho biết, bắt cóc đó là sai lầm ngớ ngẩn nhất đấy, tôi là trẻ mồ côi, rất nghèo cơm có mà ăn. Còn nữa, vì chuyện xíu như vậy mà định phạm pháp sao? định bán tôi làm thuê cũng vô ích thôi, người ta nhìn tôi ——"

      "Im."

      Long Viêm Dạ khẽ nhíu mày, ngăn An Tiểu liến thoắng luôn mồm hại tai . An Tiểu lập tức ngậm miệng dám phát ra tiếng nào nữa.

      Long Viêm Dạ quan sát lượt An Tiểu , lộ ra nụ cười khinh thường." bé yên tâm , bé con như vậy sao tôi nỡ đem bán chứ. Hơn nữa tôi có hứng thú với bé, toàn thân gầy gò phát triển, mắt tôi chưa đến nỗi kém như vậy đâu. Giờ tôi cho cơ hội kiếm tiền, muốn nhận hay tôi ép, nhưng trước tiên phải đền tôi bộ đồ, cũng đắt đâu chỉ có mấy vạn thôi."

      An Tiểu suýt nữa ngất, phải vì lời của Long Viêm Dạ vừa hấp dẫn vừa đe doạ mà chủ yếu vì tự tin của An Tiểu bị đả kích, lại còn dáng người ra gì. Nếu phải vì sợ Long Viêm Dạ An Tiểu cho ta trận rồi, thế nào gọi là dáng chuẩn, đúng là tên có kiến thức nhưng giờ An Tiểu dám làm liều, suy nghĩ đến lời đề nghị của Long Viêm Dạ.

      Lúc sau An Tiểu mới có thể vui vẻ ngẩng đầu, đưa khuôn mặt đau khổ nhìn Long Viêm Dạ. Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, dù sao mình cũng có nơi nào để , nếu có cơ hội kiếm tiền nghe chút cũng sao, nếu ta là người xấu vậy cha mình bỏ qua cho ta, nhất định báo thù cho mình.

      ------------------

      CHƯƠNG SÁU: TÔI THUÊ


      An Tiểu vừa nghĩ đến cha mình nỗi sợ trong lòng cánh mà bay, trong giây lát khôi phục lại trạng thái bình thường. Đúng vậy, sợ cái gì chứ, mình là con của ông trùm mà, thể chỉ có chút chuyện mà làm mất mặt được, An Tiểu nghĩ thông dũng cảm nhìn người đàn ông trước mặt."Nếu là cơ hội kiếm tiền vậy hãy chút . Bản nương suy nghĩ xem có nên đồng ý làm hay , nếu đồng ý lúc đấy có thể xử lý tôi."

      Trong nháy mắt này giống như biến thành người khác, Long Viêm Dạ khỏi ngạc nhiên khẽ cười. Long Viêm Dạ ngồi thoải mái ghế rồi ra cầu của mình."Tôi thuê , mỗi tháng ba vạn, thế nào?"

      "Ba vạn ——? !"

      An Tiểu tròn mắt nhìn, mình có tài giỏi gì, lại biết chế tạo ra máy bay, công việc gì mà có thể được trả tháng ba vạn? An Tiểu lập tức nghĩ đến nghề vội vàng lắc đầu." cho biết, nếu là làm tình nhân đừng mơ . Tôi có hứng, tránh ra, tôi muốn xuống, đừng làm cản trở tôi làm chính ."

      Vừa , An Tiểu bắt đầu cố gắng mở cửa xe nhưng nó sớm bị Long Viêm Dạ khoá chốt rồi, An Tiểu cong môi lên nhìn chằm chằm Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ gì duỗi lưng cái, bé này biết trí tưởng tượng có thể bay cao đến đâu, vừa đến tiền đầu óc nghĩ đâu rồi, nhè nhàng nâng cằm An Tiểu lên, Long Viêm Dạ nghiêm túc :"Đây là lần cuối cùng tôi điều này, tôi để làm tình nhân vì tôi có hứng. Tôi thuê làm việc khác, cần phải trang điểm, cứ để mặt mộc như vậy cũng được."

      "Ồ —— vậy có thể việc mình cần làm ?"

      "Được rồi, bé nghe cho kĩ nha. Tôi muốn giả làm vợ sắp cưới của tôi, mỗi ngày việc cần làm là làm cho mẹ tôi vui vẻ và tin chính là vợ sắp cưới của tôi. Dĩ nhiên là có thời hạn, nửa năm , trong vòng nửa năm tôi có thể tìm được người vợ của mình."

      Long Viêm Dạ buông cằm An Tiểu ra, khẽ hừ lạnh tiếng. biết tại sao khi nghe thấy ta có vị hôn thê trong lòng An Tiểu hơi khó chịu, ức quá! Chảnh cái gì mà chảnh, có gì đặc biệt đâu, nhưng mà khoan nếu như dựa vào lời ta phải mình có thể đến nhà ta ăn chùa uống chùa nửa năm sao, mà còn có thêm 18 vạn để đút túi nữa chứ. Được, chuyện tốt như vậy mình nên đồng ý, chờ ta được vợ rồi mình có thể cầm tiền tìm chỗ tốt để sinh Bảo Bảo ra rồi. An Tiểu tính toán chút liền gật đầu đồng ý, rồi vỗ vai Long Viêm Dạ."Được, tôi đồng ý. Cứ làm như những gì bảo, nhưng mà phải bảo đảm cho tôi ăn ngon là được rồi, được chiếm của tiện nghi của tôi, và mỗi tháng phải thanh toán tiền cho tôi, thấy tiền tôi làm nhưng đừng trách tôi trở mặt đấy."

      Long Viêm Dạ tức giận, từ xưa đến nay chưa từng có ai quỵt nợ người ta. Thấy An Tiểu đồng ý, Long Viêm Dạ cũng phải người tuỳ tiện lập tức chuyển sang bước tiếp theo."Như vậy , trước hết tôi cho căn phòng, ở tạm đó mấy hôm để tôi tình hình trong nhà tôi để biết trước. Quan trọng nhất đó là phải qua mặt được mẹ tôi, nếu tất cả chỉ là bọt biển thôi, khi trở về tôi gọi luật sư thảo hợp đồng, chuyện chúng ta nên giấy trắng mực đen tốt hơn."

      " sao cả."

      An Tiểu hờ hững gật đầu, người này đúng là nhàm chán. Long Viêm Dạ cười hài lòng, đưa tay về phía An Tiểu ."Vậy bây giờ chúng ta nên chính thức giới thiệu chút, tôi là Long Viêm Dạ."

      "An Tiểu "

      Hai tay lớn bắt tay nhau, đem số phận dính lấy nhau. Tiểu đáng thương, nếu như biết người đàn ông trước mặt mình chính là người mà nửa tháng trước mình trả tiền qua đêm cho ta biết có ngất tại chỗ luôn .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG BẢY: GIAO CHIẾN


      Nhìn khách sạn sang trọng trước mắt, An Tiểu có chút cảm giác dở khóc dở cười, mới cách đây hai tiếng mình chán nản rời giờ lại quay lại cùng người đàn ông. An Tiểu quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên khách sạn, lẳng lặng theo sau Long Viêm Dạ làm thủ tục thuê phòng, vào phòng lúc An Tiểu mới thở hắt, đặt mông ngồi xuống sofa êm ái. Phải là Long Viêm Dạ đúng là ông chủ hào phóng, chẳng những trả tiền thuê phòng tuần mà còn ứng trước cho hai vạn tiền cọc. ta sợ mình cầm tiền rồi chuồn mất sao, An Tiểu liếc mắt đánh giá Long Viêm Dạ, cười đùa chuyện.

      "À, việc nên làm cũng làm xong, bây giờ có thể về rồi chứ?"

      "Về? bé quá vội vàng rồi, luật sư tới ngay thôi, cần sốt ruột, ấy tới ngay thôi, đợi sau khi ký hợp đồng xong tôi rời cũng muộn. Nhân cơ hội này tình hình hai bên ra để tránh bị mẹ tôi phát ."

      Long Viêm Dạ nhàn rỗi ngồi xuống, đợi An Tiểu lên tiếng ta chỉ vào ly trà bàn cùng gói trà thượng hạng cầu An Tiểu làm việc.

      "Tôi khát nước, pha cho tôi ấm trà ."

      "Pha trà? Tại sao, tôi phải là người giúp việc nha. Tay bị gãy nên muốn uống tự mình pha, đừng sai tôi, tôi làm đâu."

      An Tiểu nhảy dựng lên, mười tám năm qua có người phục vụ bao giờ Tiểu phải làm việc này đâu. Giờ Long Viêm Dạ dám bắt mình làm, đừng có mơ! An Tiểu phùng má trợn mắt nhìn Long Viêm Dạ, chân mày Long Viêm Dạ nhíu lại.

      "Nếu những việc chăm sóc tôi cơ bản như vậy mà làm mẹ tôi sao có thể tin là vị hôn thê của tôi được đây? Còn nữa, thái độ đối với tôi nên thay đổi chút, đừng quên ai mới là chủ. Bây giờ hãy pha trà cho tôi, luyện tập chút, sau đó kể tôi nghe hoàn cảnh của ."

      Long Viêm Dạ hồi làm An Tiểu á khẩu được câu nào. An Tiểu cam tâm tình nguyện nhưng vẫn đứng dậy, đổ ào đống chè vào tách trà rồi rót nước nóng vào, mùi trà thơm ngát toả ra, đậy nắp tách vào, tiếng cộp vang lên, An Tiểu đặt tách trà xuống trước mặt Long Viêm Dạ, trong lòng thầm nguyền rủa ta. Uống , uống , bỏng chết luôn, dám sai vặt mình, nên chết .

      Long Viêm Dạ cúi đầu nhìn tách trà, có chút choáng, trong ly lá chè nửa chìm nửa nổi, còn nhìn thấy màu xanh của nước chè, còn cách nào khác Long Viêm Dạ cầm ly trà lên uống hớp nhưng suýt chút nữa phun ra, ngay lúc đó Long Viêm Dạ nghi ngờ việc mình thuê An Tiểu có phải là quyết định sai lầm .

      Vừa định trách An Tiểu mấy câu nhìn thấy An Tiểu ngồi bên cạnh hờn dỗi, khuôn mặt nhắn đáng , đôi mắt to tròn xinh đẹp, đôi môi hồng hồng do hài lòng nên mím chặt lại, đúng là bộ dạng mê người. Long Viêm Dạ nhếch mép cười, cuối cùng nuốt những lời trách móc vào bụng, thôi dù sao cũng còn là trẻ con, từ từ dạy bảo cũng được, Long Viêm Dạ đành tự an ủi mình.

      -----------------------

      CHƯƠNG TÁM: BÁN MÌNH



      An Tiểu phồng má ngồi im, lát ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, An Tiểu tròn mắt nhìn Long Viêm Dạ ngồi gần đó, dù Tiểu muốn nhưng đành phải đứng dậy ra mở cửa. Vừa mở ra hương thơm sộc vào mũi, An Tiểu quan sát người trước mặt. Bộ váy sọc đen trắng bó sát vào người làm bộ ngực to tròn như sắp nhảy ra, cặp đùi thon dài tì vết. An Tiểu quan sát đến bả vai mới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người đó, lông mày lá liễu, đôi mắt quyến rũ, tóc dài uốn xoăn xoã xuống, quyến rũ vô cùng. Nhìn An Tiểu quan sát mình có ý định cho vào, Julie khẽ chớp đôi mắt cúi người xuống, khoé miệng khẽ cong lên."Bé con, xin hỏi Long Viêm Dạ có ở đây ?"

      An Tiểu suýt ngã, bé con? Chị ta có mắt để trang trí thôi sao? Mình điểm nào giống trẻ con chứ, chờ An Tiểu lên tiếng Long Viêm Dạ tới sau lưng An Tiểu , mở cửa."Julie, em tới rồi à. chờ rất lâu rồi, mau vào ."

      mặt Long Viêm Dạ ra nụ cười dịu dàng, suýt chút nữa tròng mắt của An Tiểu rơi ra, người đàn ông hung dữ mà cũng có vẻ mặt dịu dàng này sao. An Tiểu bĩu môi hài lòng thái độ của Long Viêm Dạ với mình, tức giận sau hai người họ rồi ngồi bịch xuống ghế.

      "Julie, đây là người . Em thảo xong hợp đồng chưa?"

      "Yên tâm , em làm đừng lo."

      Julie chút xấu hổ, ngay trước mặt An Tiểu nghiêng đầu dựa vào người Long Viêm Dạ, đưa bản hợp đồng ra. “Nhưng mà, Dạ. cảm thấy ấy thích hợp sao? Em cảm thấy có chút ổn."

      " sao, nếu tìm người quá hoàn hảo chắc chắn mẹ nghi ngờ. nghĩ ấy là người thích hợp nhất." Long Viêm Dạ tay ôm eo Julie, tay kia cầm lấy bản hợp đồng đưa qua cho An Tiểu ." xem qua chút, nếu là có vấn đề gì ký tên vào đó."

      An Tiểu nén giận, Long Viêm Dạ đúng là tên háo sắc mà, trước mặt mình mà còn ôm khác, An Tiểu khinh thường hừ lạnh cái rồi đọc bản hợp đồng trong tay. Trong đó gồm rất nhiều các điều khoản làm cho An Tiểu người có tính nhẫn nại phải cố gắng mới đọc xong tờ. Thôi, dù sao chuyện nhận tiền rồi giúp người ta cũng phải chuyện quan trọng gì cả nên An Tiểu lấy bút ký tên mình lên đó.

      "Tốt lắm, giờ coi như xong, hai người mau . Đừng ở chỗ này làm hại mắt tôi, đây là phòng tôi nên nhanh ."

      Đưa hợp đồng ký cho Long Viêm Dạ rồi An Tiểu bắt đầu hối hận, cứ có cảm giác như mình vừa ký tên vào bản bán mình vậy. An Tiểu nhìn hai người còn ôm nhau cảm thấy tức giận, nghĩ đến bản hợp đồng nữa mà trực tiếp chống nạnh đuổi khách.

      Julie hôn lên môi Long Viêm Dạ cái mới đứng lên khoác tay Long Viêm Dạ." thôi, Dạ. Bé con hoan nghênh chúng ta, ha ha ——" Long Viêm Dạ liếc mắt về phía An Tiểu rồi khoác vai Julie ra cửa.

      "Nhớ kỹ, tôi mới là người thuê phòng này."

      "Hai người mau ——"

      An Tiểu mở cửa, lớn. phải thừa tiền sao? Chanh hỏi chảnh, biết vì sao mình lại thích nhìn thấy Long Viêm Dạ ôm người con khác, đàn ông đúng là kẻ háo sắc, An Tiểu thầm nghĩ. Chờ Long Viêm Dạ cùng Julie ra khỏi cửa, An Tiểu ngồi bịch xuống đất, ngoài cửa còn vọng lại tiếng cười đùa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :