Nhật ký tìm chồng của mẹ hồ đồ
Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn
Converter:ngocquynh520
Editor: hoang_lien
Beta: Nine Black
Giới thiệu
Cha: , ai làm con lớn bụng như vậy?
Con: Sao? Con có thai?
Cha: Đừng có đóng kịch trước mặt cha, bỏ cái thai ngay.
Con: ••••••••
Bỏ đứa bé này?! Cha mình nằm mơ sao?
Vào đêm sinh nhật tròn 18 tuổi, An Tiểu say rượu nên phạm phải sai lầm, vì vậy biết cha đứa trẻ là ai. Khi biết cha muốn bắt mình phá thai, lúc này trốn đợi đến bao giờ? ! Tiểu suy nghĩ nhiều, thu dọn quần áo trốn nhà trong đêm, nhân tiện tìm xem rốt cuộc ai là cha đứa bé.
Đêm đó là lần đầu tiên Long Viêm Dạ gặp phải chuyện như vậy, sau đêm đó cái người tên là An An gì đó còn đưa tiền boa cho . Đường đường là người đứng đầu tập đoàn Long Thị mà bị người ta coi là con vịt (trai bao), Long Viêm Dạ thề phải tìm được to gan lớn mật đó.
Long Quân An cười tít mắt nhìn người “chị dâu” trước mặt. này còn nuôi tám con vịt, là bình thường nha! Nếu trai muốn chịu trách nhiệm mình liền thay ấy nhận lấy “Củ khoai nóng bỏng tay” này . An Tiểu này xem ra đúng là có thể lấy sắc thay cơm nha!
Bản thân là diễn viên siêu cấp đẹp trai nhưng này đối với lại cảm thấy ghê tởm đến nôn mửa. là đáng giận. này nếu dám chọc , vậy phải dùng cả cuộc đời để bồi thường!
Ở đây rất nhiều trai đẹp, nước miếng An Tiểu chảy đầy đất. được! Mình thể lộ ra vẻ háo sắc được. Mình đến đây là để tìm cha của cục cưng. Nhưng những người này đều rất hợp khẩu vị của mình.
Đêm đó chính là tôi! —— Long Viêm Dạ .
Chẳng lẽ quên tôi rồi? ! —— Long Quân An khuôn mặt đáng thương hề hề nhìn vào An Tiểu .
lại còn dám quên tôi, thực muốn sống rồi sao? ! —— Trong lòng Long Viêm Dạ bùng lên ngọn lửa giận.
Má ơi ——! Tôi tìm tên đầu sỏ đêm đó nữa có được ? Mọi người bỏ qua cho tôi ! biết giờ hối hận còn kịp nữa?
-----------------------
Mở đầu 1.
Bên trong Địch Bar, tràn đầy màng nhĩ mọi người là thứ nhạc đinh tai nhức óc. Bốn phía đều là những kẻ đơn ồn ào. Lần đầu tiên An Tiểu tới nơi như thế này. Nhìn những đồ vật dưới ánh đènchớp nháy đầy màu sắc, khuôn mặt An Tiểu lộ ra vẻ mờ mịt, trong lòng tràn đầy mới lạ và vui vẻ.
Hôm nay là sinh nhật tròn 18tuổi của An Tiểu , để ăn mừng kiện này Lâm Nha – người bạn thân của cứng rắn kéo đến hộp đêm nổi tiếng nhất này. An Tiểu với mái tóc đen gợn sóng lớn nhàng rũ xuống, kết hợp cùng khuôn mặt nhắn đáng được trang điểm tỉ mỉ càng có vẻ đẹp như tranh vẽ, rực rỡ động lòng người. Cùng Lâm Nha ngồi trong góc khuất, An Tiểu kiều mỵ vô cùng lại mang theo loại phong tình vạn chủng khó diễn đạt được bằng lời . An Tiểu cùng Lâm Nha ngừng cười đùa và uống rượu, An Tiểu có chút mơ màng, tửu lượng của vốn cao, mới uống vài ly say tới mứckhông phân biệt được phương hướng rồi. Đúng lúc An Tiểu tự rót rượu cho mình Lâm Nha cướp ly rượu trong tay . "Tiểu , cậu nhìn kìa, bên kia có chàng rất đẹp trai nha."
An Tiểu lờ đờ nhìn về phía Lâm Nha chỉ, nhưng chỉ thấy bóng mờ mờ. An Tiểu dụi dụi mắt, nhưng vẫn nhìn , cầm ly rượu để trước mặt líu lưỡi : "Uống ——, uống rượu . Nhìn —— thấy ——"
"Trời ơi, Tiểu . Cậu đừng uống nữa, hôm nay là sinh nhật của cậu, có dám qua cua ta ?"
An Tiểu vừa nghe mấy từ có dám hay , đứng dậy, đầu óc choáng váng nên hơi lảo đảo, dùng tay chỉ Lâm Nha. “Tớ, tớ cho cậu biết, có —— có —— chuyện gì mà tớ Tiểu này dám làm. Cua —— cua ta là chuyện gì, tối nay tớ —— tớ với ta, cậu cần phải lo —— phải quản tớ."
Lâm Nha há hốc mồm, dù biết khi uống rượu vào An Tiểu có chút thay đổi nhưng ngờ lại khác xa so với lúc bình thường đến như thế. Trời ạ, quả giống như người khác vậy. Tiểu trong sáng đáng lại trước mặt mọi người lại muốn qua đêm với người đàn ông xa lạ kia? Lâm Nha choáng váng, nếu chuyện này mà bị cha ấy biết nhất định bóp chết ấy, trán Lâm Nha đầy mồ hôi. Lâm Nha định đuổi theo nhưng đúng lúc này cần phải giải quyết sinh lý trước. Trước khi , Lâm Nha nhờ người để ý Tiểu dùm rồi chạy nhanh vào phòng vệ sinh, muốn Tiểu gặp chuyện may. Cha của ấy là ông chủ trong thế giới ngầm, nếu biết dẫn con cưng của ông ấy đến chỗ này khéo chém cả nhà chừng. Chờ giải quyết xong chuyện này rồi đưa Tiểu về nhà.
An Tiểu mặc kệ mọi thứ, xong liền cầm ly rượu về phía vừa nãy Lâm Nha chỉ. Long Viêm Dạ nhàm chán ngồi sofa, chợt người con phong tình vạn chủng tiến lại gần rồi đặt mạnh ly rượu trước mặt . Chân mày Long Viêm Dạ nhíu lại, giương mắt nhìn xa lạ trước mặt. Cách ăn mặc của ta đẹp, lông mi giả dài cơ hồ khiến mình nhận ra được dưới lớp trang điểm dày cộm ấy là khuôn mặt như thế nào. Xem ra, bản thân gặp phải “Gà móng đỏ” ( bao) trong truyền thuyết rồi. Long Viêm Dạ cũng quá chán ghét, người phụ nữ xinh đẹp này xem ra cũng tệ lắm, vừa đúng lúc có thể an ủi tâm tình nhàm chán của mình. Trong mắt lóe lên tia bỡn cợt, Long Viêm Dạ lặng lẽ chờ An Tiểu lên tiếng. An Tiểu nâng ly lên :"Uống —— uống rượu. Tối nay tôi —— tôi muốn !"
giọt mồ hôi lạnh chảy sau ót Long Viêm Dạ. Mặc dù là “Gà móng đỏ” nhưng như vậy có phải là quá trực tiếp rồi hay ? Khẽ nhếch đôi môi mỏng xinh đẹp của mình, Long Viêm Dạ cũng giơ ly lên."Em tên gì?"
"An —— An —— An ——" An Tiểu vẫn chưa xong, cảm thấy choáng váng rồi ngã xuống, Long Viêm Dạ nhanh tay đỡ An Tiểu .
Khoé miệng Long Viêm Dạ hơi cong lên, trong đôi mắt tà mị của lên khát vọng. An An? Rất hợp với người, ôm An Tiểu vào lòng, Long Viêm Dạ liền xoay người ra cửa.
Nửa đêm An Tiểu cảm thấy đầu đau như muốn nứt, khẽ ho khan giống như lâu có uống nước vậy. An Tiểu mở mắt, theo thói quen đưa tay lên sờ đầu giường lấy ly nước, nhưng chợt giật mình. Mình gối lên cái gì vậy? An Tiểu dám tin vào trực giác của mình bèn cẩn thận sờ vật dưới cổ mình, nó mềm mềm, ấm áp, co dãn được, suýt nữa từ giường nhảy dựng lên. Đây ràng là cánh tay người mà!
Xong rồi, xong rồi, xảy ra chuyện gì rồi? An Tiểu vắt hết óc nhưng vẫn nhớ ra chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ là cùng Lâm Nha vào quán bar uống rượu rồi chuyện gì sau đó thể nhớ ra. nhàng vặn đèn sáng hơn chút, giờ nhìn , rất làm suýt ngất. Thân thể mảnh vải, bên cạnh còn có người đàn ông xa lạ nằm đưa lưng về phía , chỉ nghe thấy tiếng thở đều đặn từ người đó truyền tới, ta ngủ rất ngon.
An Tiểu kìm được tiếng thét lại, rón rén xuống giường mặc quần áo vào, giờ này còn chưa về nhà, cha mà biết chắc chắn nổi giận. Chỉ là ăn mừng tuổi 18 thôi mà, có cần làm ra chuyện đáng sợ như vậy ? An Tiểu cầm túi xách ra đến cửa quay lại, móc từ trong ví ra xấp tiền đặt tủ đầu giường. Mình trả tiền, còn phiền phức nữa chứ?
nhàng mở cửa, An Tiểu giống như tên trộm, rón rén ra ngoài.
------------------
Mở đầu 2.
Ánh mặt trời len qua khe hở của rèm cửa liều mạng chui vào, Long Viêm Dạ nằm giường xoay người định ôm người đẹp vào lòng nhưng bị hụt. mở mắt nhìn phát trải qua đêm xuân cùng mình ngày hôm qua chuồn mất, trong phòng chỉ còn mỗi mình. Trong chăn vẫn còn lưu lại mùi hương, khoé miệng Viêm Dạ cong lên, cười khẩy tiếng. ngờ gọi là An An rất biết điều nha, vừa ngọt ngào lại khéo léo đúng là hiếm gặp. Đêm qua vui vẻ, lâu rồi thoải mái như vậy, tiếc là mình quên hỏi số ấy rồi. Viêm Dạ ngồi dậy, lộ ra bộ ngực rắn chắc. Chợt Long Viêm Dạ trợn to hai, tin nổi mà nhìn vào xấp tiền đạt ở đầu giường. Giống như bị người ta hung hăng đánh cái tát, lập tức tâm trạng vui vẻ biến mất. kia nghĩ là gì? Con vịt ư, cũng chỉ là dạng gà móng đỏ ( bao) mà thôi, dám dùng cách này để làm nhục , Long Viêm Dạ tức giận nắm chặt xấp tiền. An An! Được lắm, Long Viêm Dạ tôi nhất định phải tìm được , để cho biết cái gì mới phải nên làm. Trong nháy mắt Long Viêm Dạ trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, bề ngoài có gì khác lạ, nhưng trong thâm tâm lại có loại tư vị ra được.
——— —————— —————— —————— ———————–
Chớp mắt nửa tháng trôi qua, ở sườn núi vùng ngoại ô, trong căn biệt thự xa hoa, tiếng hét lớn của người đàn ông vang lên. Ở xa cũng có thể nghe thấy tức giận trong lời của ông ấy."Tiểu , con cho cha biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Trong phòng khách rộng lớn, người đàn ông trung niên mang bộ mặt uy nghiêm căm tức nhìn An Tiểu đứng trước mặt mình. mờ mịt nhìn cha mình. Lại làm sao rồi? Ba ngày hai bữa đều la to, mình cũng đâu phải là người điếc, chuyện xuống chút chẳng lẽ còn nghe thấy hay sao? An Tiểu lấy tay chọc chọc lỗ tai mình, nhìn cha."Cha, cha lớn tiếng như vậy làm gì? Lại xảy ra chuyện gì sao?"
"Chuyện gì? Con còn dám hỏi cha. , ai làm con lớn bụng?" Gân xanh trán ông lên, sáng nay bác sĩ gia đình cử người đưa tới báo cáo kết quả của buổi kiểm tra ba hôm trước. giấy viết , đứa con vừa tròn 18 tuổi của ông có thai tháng rồi. An Tiểu ngỡ ngàng rồi lập tức hỏi lại. “Sao? Con có thai?"
"Đừng có đóng kịch nữa, đứa bé đó là của ai? , cha cho nổ tan tành nhà nó ra.". Cha An cơ hồ có chút lựa lời mà , vừa nghĩ tới con mình bị kẻ khác chiếm tiện nghi liền tức giận vô cùng.
An Tiểu cúi đầu, suy nghĩ chút mới trả lời."Đứa bé là con của con, con cũng biết người đàn ông đó là ai."
"Cái gì —— sao —— con biết là ai? !" Cha An thực sụp đổ, Tiểu dù có hồ đồ nữa cũng thể hồ đồ đến mức này chứ? Cha An :"Được, nếu con biết bỏ đứa bé . Từ bây giờ con hãy ngoan ngoãn ở trong phòng cho cha, được đâu, mai cha hẹn bác sĩ tới."
"? ? ? ? ? ? ? ?"
An Tiểu xoay người lên lầu, đóng cửa phòng mình lại. Ngồi giường, đặt tay lên bụng mình, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Trong bụng mình có cục cưng , tốt! Mặc dù mình có thấy bộ dáng của người đó, nhưng sau này nghe Lâm Nha người đó đẹp trai, tuấn, kết hợp với mình vậy cục cưng hẳn rất đáng ? An Tiểu có chút tự luyến mà nghĩ.
đúng, giờ cha muốn bắt mình bỏ đứa bé này, mình để chuyện đó xảy ra, An Tiểu đứng dậy mở tủ quần áo, lôi ra túi to ném lên giường. Hừ, cho mình sinh cục cưng ra vậy mình bỏ , chỉ cần để cha tóm được có thể làm gì mình. Nhân cơ hội này có thể tìm được cha Bảo Bảo cũng nên. An Tiểu mặt mày hớn hở bắt đầu thu dọn đồ đạc.