1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký phấn đấu của hoàng hậu - Noãn Hà (1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Nhật ký phấn đấu của hoàng hậu

      Tác giả: Noãn Hà

      Converter: lil_ruby

      Thể loại: Cổ đại, nữ cường, sủng

      Editor: zNguyệt Tiếu

      Beta'er: PemDan


      Giới Thiệu


      đạo thánh chỉ, cha chết mẹ mất, cửa nát nhà tan.

      Hai đạo thánh chỉ, xa xứ tha hương, phải hòa thân xứ Bắc

      Con nhà quan khi bị gả tới phương Bắc hòa thân, cũng chỉ mong bà nội và người nhà được bình an, yên ổn sống qua ngày.

      Nhưng ngờ lại bị Nữ Đế tính kế khắp nơi, bị công chúa đương triều đẩy vào hố lửa, từ nay về sau dương cách biệt!

      Ngươi hại ta cửa nát nhà tan, vĩnh viễn được gặp lại người thân, ta liền cam tâm tình nguyện làm trâu ngựa trợ giúp minh quân đoạt lại giang sơn của ngươi!
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Mở đầu

      Cần Chính Điện, nam tử cúi đầu quỳ lạy, thân thể có chút run rẩy, vẻ mặt mang màu xám xịt, giống như người chết rồi. hồi lâu sau, nam tử dập đầu bái lạy nữ tử mắt phượng mặc thân long bào ngồi ghế rồng hình vuông: “Thần, lĩnh chỉ tạ ơn…”

      Nữ đế cười lạnh tiếng, giọng ngân nga: “Như vậy tốt, ba ngày sau là ngày cưới của công chúa, nên chậm trễ.” Dứt lời, cánh tay khẽ nâng lên, thân thể đứng dậy, nữ quan bên cạnh đưa tay ra dìu nàng rời .

      Hai chân Sở Hàn giống như bị cái gì kìm lại, ông rời khỏi cung điện, tới xe ngựa cũng ngồi, từng bước từ trong cung ra…

      Mấy gã tuỳ tùng đợi ngoài cửa cung biết là xảy ra chuyện, cũng dám tới thúc giục, đành phải cùng ở phía sau, chủ tử bước, bọn bước. Ca ca của Sở Hàn - Sở Hỉ gọi mà ông cũng đáp, gấp gáp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi hột. Liếc mắt ra hiệu cho gã sai vặt, gọi tạm thời trở về bí mật báo tin, tránh doạ đến lão phu nhân, phu nhân và tiểu thư, lúc này mới tiến lên bước, thấp giọng : “Gia, đường có nhiều người dòm ngó, hay là chúng ta lên xe trước , nếu vội, chúng ta kêu xe ngựa chậm rãi từ từ được ?”

      ....Gấp...” Trong mắt Sở Hàn hề có chút tia sáng nào, trong miệng lẩm bẩm , “Trở về rồi... Nhà còn là nhà nữa...”

      Xe ngựa chậm hồi lâu, bên ngoài xe ngựa Sở Hỉ lại nghe tiếng gia ở bên trong với Thanh Nhi: “Mau mau trở về!” Xe ngựa vội vàng tăng tốc. Xe vừa mới dừng lại, Sở Hàn vội tới hậu viện thỉnh an mẫu thân, lại chạy tới hậu viên trước, người hầu hai bên đường giật mình vội vàng tránh sang hai bên, sợ sơ sẩy đụng trúng ông.

      Cửa đại môn mở ra, mặc dù mới là giờ Mùi, nhưng thời tiết này quá nóng, vậy mà cửa sổ lại đóng chặt, trong phòng mảnh tối u ám, ông đột ngột nhiên tiến vào, nhưng cũng thấy ràng bài trí bên trong.

      Sở Hàn dừng bước, liền xoay người bước vào phòng, ngay cả nửa bóng dáng nha hoàn cũng thấy.

      Ông kéo rèm cửa ra, cả người liền chết đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn bóng người ban ngày ban mặt mà còn ngủ giường, hai mắt nhắm nghiền, giống như có nghe thấy tiếng ông vào, y phục dưới bụng còn hơi hở ra...

      “Vân...Nương...” Thân thể Sở Hàn run run, thấp giọng gọi tên nàng, lại thấy nàng dường như nghe thấy tiếng ông gọi, cơ thể cũng có nhấp nhô lên xuống, giống như là còn thở nữa, ông chợt gào lên tiếng, chạy vài bước liền lao nhanh về phía giường....

      Người trong lòng thở, thân thể vẫn còn hơi ấm, có lẽ là vừa mới mất bao lâu, vẻ mặt bình thản trong giống như ngủ. Ông ngửa đầu cao giọng khóc lớn, hai tay điên cuồng vò tóc ôm đầu. lúc lâu sau, mới cúi đầu hôn lên gò má của nữ tử, cười thảm vài tiếng, trước tiên bỏ thê tử xuống, lúc này mới lảo đảo bước vài bước tới gần tường, gỡ thanh bảo kiếm treo tường xuống...

      “Chúng ta phu thê tình thâm, ta từ trước đến nay đều dạ hai lòng, trừ phi ta qua tuổi ba mươi mà vẫn chưa có con, bàn lại chuyện nạp thiếp. giờ, chỉ vì nàng công chúa... Tương lai nàng ta có trở thành Nữ Đế sao chứ?! Ta sao lại có thể bỏ nàng cưới nàng ta?!” Dứt lời, nâng cánh tay lên, trường kiếm mạnh mẽ đâm vào bụng, lảo đảo nghiêng ngả vài bước tới bên cạnh thê tử, nâng niu bế nàng ôm vào trong ngực, ngửa đầu cười như điên.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Thánh chỉ đến.

      Editor: zNguyệt Tiếu

      Beta: PemDan

      Toàn thân mặc y phục màu trắng, Sở Tuyên Dao bình tĩnh quỳ ở trước linh đường (bàn thờ)…

      Bộ dáng nàng nhìn qua chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, tại mặc đồ tang, gương mặt hề có chút son phấn nào, nhưng nhìn qua lại có vẻ dịu dàng hoà nhã.

      Sở gia đột nhiên xảy ra chuyện, tất cả mọi người trong nhà đều hốt hoảng thôi, chỉ sợ Thánh thượng giáng tội, vậy nhà già trẻ lớn bé thể nào có kết cục tốt đẹp. Nhưng lạ thay, Sở Hàn chỉ có nữ nhi duy nhất, còn lão phu nhân bệnh nặng lâu ngày, ấy vậy mà toàn bộ việc lớn trong nhà đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, bọn hạ nhân lại có thể tin tưởng người chủ này, nghe lời căn dặn của nàng mà làm theo….

      “Tiểu thư, Lý lang trung phu nhân tới.” Vọng Mai thấp giọng bên tai Sở Tuyên Dao, “Có cần gặp mặt ?”

      Tiểu thư nhà mình và Lý gia sớm có hôn ước, người của Lý gia vốn nên né tránh, nhưng mà, sao lại chọn lúc lão gia và phu nhân vừa mất, lão phu nhân bệnh nằm giường mà đến….

      “Cho mời.” Giọng tuy thấp, nhưng trong thanh lại có kiên định cùng bình tĩnh. Nàng dĩ nhiên là ràng, đối với chuyện vừa xảy ra, chỉ sợ rằng thể trông cậy vào cái hôn ước đó, trong nhà chỉ còn có bà nội, lần này Sở gia gặp đại hoạ, Sở Tuyên Dao cũng chưa từng nghĩ đến việc bỏ rơi bà nội chỉ lo cho bản thân mình. Cho nên, dù sao , Lý gia bên này cũng giống với đương kim hoàng thượng bên kia.

      “Đứa trẻ ngoan, là làm khó ngươi.” Lý Lang Trung phu nhân vào linh đường, trước tiên thắp nén nhang, sau đó kéo Sở Tuyên Dao vỗ lên tay nàng, trong mắt tràn đầy vẻ đành lòng.

      Hai nhà sớm tính toán tất cả, dự định năm sau tổ chức lễ cưới, đột nhiên xảy ra việc như vậy, Lý gia còn có thể đến nhà thăm, cũng xem như có tình có nghĩa…

      Lý phu nhân nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng cách cư xử vẫn như bình thường, hề có chút bối rối nào, dưới trong nhà cũng được sắp xếp ổn thoả, bộ dáng sợ trời sập xuống, trong lòng lại càng thêm thương cùng đau lòng, than tiếng, theo tiểu nha đầu đến hậu viên phía sau để gặp lão phu nhân.

      Hai nhà thân thiết từ lúc Sở Hàn còn là ngự sử, cùng Lý lão gia là đồng cấp bậc, vì vậy quan hệ cả hai người rất tốt, sớm quyết định việc hôn . Những năm gần đây, Sở Hàn được đương kim thánh thượng ưu ái, đường công danh vô cùng thuận buồm xuôi gió, Lý gia vốn còn có chút buồn bực, suy đoán hay là vì Nữ đế thích vẻ ngoài của Sở Hàn? Ai ngờ quả đoán đúng, đúng là bị công chúa Thánh Nhã nhìn trúng rồi…

      Mà Lý gia giờ cũng dám mở miệng, cũng muốn dính thêm bất cứ việc gì. Cũng may, Sở Tuyên Dao còn , năm nay vừa mới đến tuổi cập kê, nếu quả nàng được cưới qua cửa, chỉ sợ xảy ra việc lớn như vậy, chắc chắn dính dáng đến Lý gia.

      Nghe ở phía sau có tiếng Lý phu nhân muốn rời khỏi, Sở Tuyên Dao thừa dịp trong thời gian nghỉ ngơi, ghé qua chỗ của bà nội.

      Sở lão phu nhân nhìn thấy Sở Tuyên Dao thân trang nhã, lại càng có vẻ yếu ớt, trong mắt hơi cay, kéo tay nàng kêu nàng ngồi xuống giường rồi : “Lý gia là gia đình rất hiền hậu, chỉ cần đợi qua ba năm, là con có thể lại xuất giá về nhà họ!”

      Sở Tuyên Dao khẽ gật đầu, ba năm sau, có thể phát sinh ít chuyện? Có khi gặp nhiều trắc trở. Mà nay vẫn còn chưa biết được tin tức ở trong cung, có trời mới biết vị kia tính toán điều gì? Lời vừa rồi chẳng qua cũng chỉ vì chừa lại mặt mũi nên mới như vậy, lập tức từ hôn, là Lý gia cũng đủ phúc hậu rồi. Trong lòng tổ mẫu cũng sáng tỏ cả, lúc này trong lòng hai người đều hiểu , nhưng chút cũng muốn để lộ ra mặt.

      Hơi húp chút nước canh, Sở Tuyên Dao muốn tới phía trước linh đường quỳ lạy, chợt bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vàng, tim mọi người đều nhảy lên, lại nghe giọng run run của bà tử tại cửa: “Lão phu nhân, tiểu thư, có…Có…Thánh chỉ…”

      Trong lòng Sở lão phu nhân chấn động mạnh, quơ quơ dơ tay kéo cánh tay của Sở Tuyên Dao…

      “Tổ mẫu, dù tốt dù xấu, chúng ta cũng phải đối mặt.” Cuối cùng cũng tới rồi…

      Bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng của Sở Tuyên Dao giống như truyền từ nơi xa xôi tới. Quay lại nhìn về phía tổ mẫu, trong mắt chứa đầy lạnh nhạt cùng kiên định, cũng làm cho lòng của Sở lão phu nhân nhất thời nhói lên - đứa bé này, nếu là thân nam nhi, dù cho Sở gia có gặp phải chuyện này, cũng nhất định có thể vực lại! Dường như nếu là con trai tốt hơn nhiều?

      mảnh sân trắng xoá, trong viện vốn có nhiều loại hoa rực rỡ lại bị đám người che hết. Trong đó có già trẻ quỳ gối, tai nghe lệnh vua, cố gắng đè nén bất an trong lòng…

      “…Ban tước cho con của Đô Ngự Sử Sở Hàn - Sở Tuyên Dao thành công chúa, ban danh là Phúc toàn công chúa, vài ngày nữa sang Bắc Thượng chiêu quốc hoà thân, kết chặt tình cảm hai nước, khâm thử.”

      Bắc thượng? Hoà thân?

      Nghe được thánh chỉ, Sở lão phu nhân bị đả kích liên tục cuối cùng cũng còn sức chống đỡ, liền choáng váng ngất , ngã vào người bên cạnh.

      “Lão phu nhân! Lão phu nhân?!” Đại nha hoàn Nguyệt Quý bên người hốt hoảng, liên tục kêu lên.

      Trong lòng Sở Tuyên Dao cũng hốt hoảng, muốn quay lại nhìn về phía tổ mẫu, lại nghe thanh lạnh lùng của sứ giả tuyên chỉ phía : “Công chúa điện hạ, sao còn tiếp chỉ tạ ơn?”

      Nàng khẽ rùng mình, Sở Tuyên Dao vội vàng chỉnh lại bộ dáng, đơn giản dập đầu, trong miệng : “ Nữ nhi Đô Ngự Sử Sở Hàn - Sở Tuyên Dao lĩnh chỉ tạ ơn!” Dứt lời, hai tay giơ quá đầu, tiến lên tiếp chỉ.

      Nữ quan trong mắt lộ ra kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thu lại, chỉ hơi gật đầu cái, lên tiếng: “Bệ hạ thương người sắp phải rời xa gia đình, vì vậy để cho người sắp xếp việc nhà, mười ngày sau theo đội ngũ rước dâu đến Bắc Thượng.”

      Bên ngoài Sở gia bị Ngự Lâm Quân bao vây, mỗi gia đinh ra cửa đều bị kiểm tra cẩn thận, sợ Sở tiểu thư giả trang chạy trốn, nữ quan trong cung mỗi ngày đều đến, nhất định phải gặp được mặt Sở Tuyên Dao mới chịu rời .

      “Phúc toàn Công chúa”, loại phong hào này, quả thực là giữ mặt mũi cho Sở gia! Cha mẹ vừa mới mất, Nữ Đế liền phong nữ nhi của Sở Hàn thành “Phúc toàn công chúa” hoà thân nơi Bắc Chiêu quốc xa xôi, người bên ngoài làm sao có thể hiểu ?
      Chắc chắn là để thay con dòng chính thống của Nữ Đế, “Công chúa” được lãnh sứ mệnh phải gả . Hai nước giao chiến nhiều năm như vậy, công chúa kia tới, còn có thể được đối xử tốt sao? Loại phong hào này, chắc chắn xuất phát từ miệng của người có lòng dạ hẹp hòi!

      Nhưng mà lần này, chỉ nữ nhi, liền có thể đổi được hơn trăm tính mạng dưới của Sở gia, khiến người ta thể câu “Thánh thượng độ lượng”…

      Lý gia bên kia nghe được việc bên này, vậy hôn có muốn lùi cũng lùi được, đành phải thầm hoàn trả tín vật bát tự, bất quá nếu người bên ngoài có hỏi, chỉ bát tự*(tuổi) hai đứa hợp mà thôi….

      Lão phu nhân ở trong viện , lúc này cả viện yên tĩnh mảnh, vú già và nha hoàn trong viện tới lui vội vàng, dè dặt cẩn thận, dám có chút cao giọng…

      Sở Tuyên Dao ngồi ở bên giường, tay phải đặt vào tay Sở lão phu nhân, tay kia cầm khăn lau nước mắt cho bà.

      “Sao lại cố tình như vậy… Số ta khổ quá con à…” Càng nhìn cháu bên cạnh càng thấy đau lòng, Sở lão phu nhân ngừng đau xót, “Con trai ta vừa mới mất, cháu lại hoà thân… Cái mạng già của ta giữ lại có tác dụng gì chứ?”

      Sở Tuyên Dao vỗ lưng Lão phu nhân, làm giảm tiếng khóc của bà, thấp giọng khuyên bảo: “Tổ mẫu, chỉ mình cháu mà có thể đổi lại được trăm tính mạng dưới Sở gia, vụ mua bán này vẫn là có lời?”

      “Ngươi!” Sở lão phu nhân đưa tay chỉ vào mặt nàng, nhất thời cũng biết nên khóc hay nên cười, đó giờ nha đầu này làm gì đều nghiêm túc như người lớn, đối với người thân quen vẫn thường bướng bỉnh vui đùa. giờ lại nghe thấy lời như vậy, nghĩ tới sau này còn được nghe nữa, bi thương trong lòng lại ngừng tràn ra…

      Sở Tuyên Dao ảm đạm cười, chỉ thản nhiên tuyên bố, lời khoan khoái dễ chịu thấm vào lòng người: “Tổ mẫu, cứ để Dao nhi , sau này tổ mẫu tìm xem trong tộc coi đứa nhà ai có diện mạo nghiêm chỉnh xin về, nuôi nấng dưới danh nghĩa của phụ thân. Chuyện vừa rồi, là do phụ thân kháng chỉ tự sát, hoàng thượng đồng ý xử lý mình Dao nhi, về sau nhất định làm khó chúng ta. Đứa kia để ở bên cạnh tổ mẫu, chừng ngày sau có tiền đồ lại có thể vào triều làm quan, cũng có thể để cho gia đình chúng ta bị suy tàn.”

      Lời này ra, giọng bình tĩnh, ràng dễ hiểu, dáng vẻ hề giống như đứa trẻ chuyện với tổ mẫu, ngược lại giống như đại nhân nhắn nhủ công việc….

      Hai mắt Sở lão phu nhân mơ hồ đẫm lệ, trong miệng phát ra thanh nho , hơn nửa ngày mới nức nở , “Bắc Chiêu đường xá quá xa xôi, mà nghe lại…Lại…” Bắc Chiêu chính là nơi hoang dã, nghe ở đó hung hãn vô cùng, lại cực kỳ nghèo khổ, chỉ vì binh mã lợi hại, mấy năm trước cách nhau dòng sông nên hỗ trợ lẫn nhau, càng về sau lại ngờ tới bọn họ qua sông đánh chiếm, bây giờ bị bọn họ nuốt hơn phân nửa đất đai!

      Mà lại nghe , nơi hành quân phía Bắc có gạo, lại coi người như trâu ngựa mà ăn, giờ cháu nhà mình chuyến này, sợ là mạng…

      Sở Tuyên Dao khẽ lắc đầu, cười cười, khuyên nhủ: “Tốt cũng được, xấu cũng được, chúng ta chưa tận mắt thấy, làm sao biết hay giả? Tổ mẫu đừng lo lắng quá nhiều, cháu chẳng qua là hoà thân, gả cho hoàng đế, chẳng lẽ hoàng đế trong cung có thể làm khổ cháu hay sao?”

      Khuyên bảo thêm chút, Sở lão phu nhân mới ngừng khóc, tinh thần tốt nên tạm nghỉ…

      Rời khỏi viện của lão phu nhân, lúc này Sở Tuyên Dao mới trầm mặt xuống, giữa trán nỗi ưu sầu. Nếu phải vì tổ mẫu còn sống đời, chính nàng tự theo cha mẹ còn tốt hơn là nghe lệnh sắp đặt. Phụ thân từ chối hôn với hòn ngọc quý tay thánh thượng - Thánh Nhã công chúa, bọn họ có thể an bài đường tốt cho nàng hay sao?

      đến Bắc Chiêu nghèo khổ như thế nào, lại xem nữ tử như gia súc mà sai bảo như thế nào, chỉ đến việc bản thân từng xem qua sách lịch sử binh thư, nhị quốc tranh giành hơn năm sáu chục năm, nhưng cũng đến mức đoạn tuyệt, phen này nàng qua đó có thể sống tốt hay sao?

      Than tiếng, bình tĩnh nhìn về phía bắc, là tốt là xấu, sống hay chết, chưa từng tận mắt nhìn thấy cứ , chính mình cũng cam lòng, chỉ cần Nữ Đế có thể bảo vệ tổ mẫu lúc tuổi già, Bắc Chiêu, cho dù là thùng thuốc nổ, dù biết nguy hiểm nhưng cũng muốn nhảy lên lần!

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :