1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký nuôi con ở Thanh triều - Cự Cự (15/76c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Nhật ký nuôi con ở Thanh triều

      Tên gốc: Thanh xuyên chi dưỡng oa ký - 清穿之養娃記事

      Tác giả: Cự Cự

      Thể loại: Thanh xuyên

      Nguồn raw:http://tw.57book.net/read/34064.html

      Độ dài: 76 chương

      Edit + beta: Tiểu Lăng Tình

      Tình trạng sáng tác: Hoàn

      Tình trạng edit: khụ khụ... on-going a ~

      [​IMG]


      Mở đầu

      Ngày hai mươi tháng mười hai năm Khang Hi thứ hai mươi, Hoàng đế hạ chiếu sắc phong Đông Giai thị làm Hoàng Quý phi, làm chủ Trường Xuân cung.

      Tấn phong Nữu Hỗ Lộc thị làm Quý phi, làm chủ Thọ An cung; tấn phong Đức tần Ô Nhã thị làm Đức phi, làm chủ Vĩnh Hòa cung; tấn phong Vinh tần Mã Giai thị làm Vinh phi, làm chủ Hàm Phúc cung; tấn phong Nghi tần Quách Lạc La thị làm Nghi phi, làm chủ Duyên Hi cung; tấn phong Huệ tần Nạp Lạt thị làm Huệ phi, làm chủ Chung Túy cung; tấn phong Mẫn tần Chương Giai thị làm Mẫn phi, làm chủ Vĩnh Thọ cung.

      Đây là lần đầu tiên vị Hoàng đế trẻ tuổi này sắc phong các nữ tử hậu cung phạm vi lớn, cũng là cơ sở gắn liền vận mệnh của hậu cung với trận chiến Cửu long đoạt đích [1]. Mà lúc ta thiên điện của Vĩnh Thọ cung nghe được tin tức này, nhìn cảnh tuyết rơi mỹ lệ ngoài cửa sổ, mỉm cười, nghĩ rằng: mùa đông tới, mùa xuân còn có thể xa sao? Tranh đấu ở hậu cung kể từ lúc này bắt đầu ngày càng nghiêm trọng, mà ta chỉ cần an tâm xem kịch là tốt rồi.

      [1] Là trận chiến đoạt ngôi vị của chín vị hoàng tử trong lịch sử triều Thanh thời Khang Hi, cụ thể xin mời các nàng tra Google ^^

      Nhớ lúc mới xuyên đến nơi này, là lúc nguyên chủ có vẻ sắp sinh non. Ta cũng biết là có chuyện gì phát sinh, nghĩ chắc cũng chỉ là vật hi sinh chốn cung đấu mà thôi. Sau này nghe cung nữ thiếp thân bên người Hỉ Nhụy , nguyên chủ của thân thể này lúc đến hậu hoa viên nơi Đông Giai thị - khi đó vẫn còn là Quý phi tổ chức Thưởng thu yến (yến tiệc mùa thu), biết bị ai ngáng chân ngã sấp xuống tại chỗ. Mặc dù có cung nữ thiếp thân làm đệm đỡ, nhưng vẫn động thai khí rất nghiêm trọng. Dưới trợ giúp toàn lực của Thái y, cộng thêm việc ta nằm tĩnh dưỡng vài tháng ở giường, rốt cục vất vả sinh hạ được đứa vừa sinh ra có duyên với cái vị trí kia ----- Thất hoàng tử trời sinh tàn tật.

      Nếu thất vọng là thể nào, dù sao lúc mình xuyên vẫn chưa hy vọng là lão mẹ của Ung Chính, nhưng ít nhất cũng phải là tấm phiếu cơm dài hạn chứ. Song lại sinh đứa tàn tật như vậy, ở địa phương hoàng cung tàn khốc như thế, , chính mình thể hoàn toàn nắm chắc có thể khiến gặp phải chút thương tổn nào, ánh mắt của người đời luôn tàn khốc như thế, càng huống chi là ở Tử Cấm thành. Kiếp trước mình cũng rất giống vị Thất a ca này, đều là có chút vấn đề ở chân, biết chính mình từ luôn bị xem thường, cho dù ít hay nhiều; còn phải chịu cả ác ngôn ác ngữ của người khác. Mà sinh ra tại hoàng gia, sợ là càng phải chịu thêm nhiều lời đồn đãi nhảm nhí mà tàn khốc. Nhìn những chuyện phát sinh thời gian này biết, tiểu Thất hơn tuổi, song lại chỉ gặp được Khang Hi lần ở tiệc bắt thăm lúc tròn tuổi, mà vị Hoàng đế trẻ tuổi này cũng vui vẻ khi thấy đứa con trời sinh tàn tật này của mình, nhìn cái cũng chỉ là liếc thoáng qua cách lạnh lùng, liền để Hỉ Nhụy đặt lên bàn bắt đầu bắt thăm. Có lẽ là bởi vì chân tiện, tiểu Thất vô cùng chậm. Mà trong cả quá trình này, ta thấy được những ánh mắt chê cười khi dễ của mọi người, bao gồm cả những kẻ nô tài kia; khi ấy, lòng rất đau, giống như bị đao cắt vậy. Cuối cùng tiểu Thất – ngoài dự đoán của mọi người – bắt lấy quyển sách ngoại quốc và chiếc đồng hồ do ngoại quốc tiến cống. Bởi vì mọi người chưa từng thấy qua tình hình này bao giờ, cho nên cũng chỉ tùy tiện tìm lời khen câu, thấy Hoàng đế , cũng “an ủi” ta vài lời rồi theo.

      Đêm hôm đó ta vuốt ve tiểu Thất, khóc trận như mưa; khóc cho tiểu Thất, cũng là khóc cho chính mình, còn có cả tương lai mờ mịt chưa tới kia. Kể từ khi sinh hoàng tử tàn tật, ta là kẻ thất sủng trong mắt người đời; kỳ thực nguyên chủ cũng chưa từng được sủng, chỉ là vì gia tộc của nàng tương đối cường đại, cho nên hàng tháng vẫn có hai lần được thị tẩm. Song kể từ sau khi sinh tiểu Thất xong, ta cũng chỉ có thể nhìn thấy vị thiên cổ nhất đế này ở tiệc bắt thăm của tiểu Thất và thỉnh an Thái hậu cùng Hoàng Quý phi mỗi ngay ở hậu cung, nhưng con mắt của cũng chưa từng nhìn ta lần.

      Tựa như lần phong phi này vậy, kỳ thực trước hai ngày trước hai mươi tháng mười hai năm Khang Hi thứ hai mươi, ngoại trừ Đông Giai thị bây giờ được tấn phong là Hoàng Quý phi và Nữu Hỗ Lộc thị bây giờ được tấn phong là Quý phi ra, mấy người chúng ta đều là tần; mà chỉ sau ngày, các nàng đều lên phi vị, thành người đứng đầu cung, mà ta vẫn yên ổn “ngai vàng” tần. Mặc dù biết ta rốt cuộc là có vị trí như thế nào trong lịch sử hậu cung của Khang Hi, ta phải là trong bốn phi, hẳn vị trí quá cao. Kỳ thực đó rất tốt, ta muốn tiểu Thất sau này bị dính dáng vào trận chiến Cửu long đoạt đích tàn khốc, rất tốt, dù mỗi chuyện đều có hai mặt. Nếu mặt này phải là mặt lạc quan, tại sao ta nhìn sang mặt lạc quan bên kia đây? Đương nhiên điều duy nhất tốt là lúc trước chỉ phải cúi mình với bốn người(Thái hậu + Khang Hi + Đông Giai thị + Nữu Hỗ Lộc thị), giờ lại có thêm nhiều người như vậy, là có chút vui.

      Đối với việc thị tẩm hay thị tẩm, ta hoàn toàn thèm để ý, dù sao cũng phải là người mình thích, phát sinh cái quan hệ gì đó cùng với vẫn là chuyện rất khó tiếp nhận.

      Ở hoàng cung chỉ có các phi trở lên mới có thể trở thành người đứng đầu cung, các nàng ở tại chính điện của cung, mà chúng ta những vị tần này chỉ có thể ở lại thiên điện. Nếu là thị tẩm gì đó, kỳ thực phần lớn thời gian của Hoàng đế cũng dành cho những phi tử, Quý phi và Hoàng Quý phi đứng đầu cung kia; mà chúng ta những vị tần hay quý nhân này, nhiều nhất cũng chỉ có uống nước canh còn thừa lại của các nàng mà thôi. Huống chi bây giờ những nữ tử có phi vị trở lên vẫn còn ở những năm niên hoa chính mậu (năm tháng trẻ đẹp như hoa), cũng muốn lấy được sủng ái của Hoàng đế vào mấy năm này, sinh thêm mấy nhi tử, dù sao niên hoa dịch thệ (năm tháng trẻ đẹp dễ dàng trôi qua), chỉ có bảy người các nàng cũng gần như chiếm hết tất cả thời gian tháng của Hoàng đế.

      Đương nhiên mấy tháng này cũng đột nhiên có biến hóa, nghe ngày Hoàng đế nhàn nhã dạo ở trong cung thấy được cung nữ cực kỳ xinh đẹp, sau này thịnh sủng với nàng rất lâu, ngay cả mấy phi tử kia cũng cảm nhận được uy hiếp cực kỳ lớn, chỉ sợ lại có thêm người như Đức phi. Có lẽ là bởi vì nam nhân bạc tình , Khang Hi giống như hồi trước cho nữ tử này phân vị nào cao cả, chỉ phong làm quý nhân, mà khoảng tháng mười hai nàng đột nhiên té xỉu, được Thái y chẩn ra có thai bốn tháng. Xem ra cũng là lợi hại, nhưng kể từ sau lúc đó, vị Hoàng đế trẻ tuổi này lại bắt đầu hành trình hậu viện như bình thường (ý là Khang Hi bắt đầu sủng hạnh các vị phi tần như cũ ấy). Nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi vừa đảo loạn dàn giấm chua hậu cung, vừa có thân phận thấp kém này chính là mẹ đẻ của Bát hiền vương Dận Tự tương lai – Lương quý nhân Vệ thị - cũng sớm bị Hoàng đế trẻ tuổi bỏ quên ở góc nào đó.
      Last edited: 2/10/16
      anhtrantu2810, nhimxu, Phong Vũ Yên10 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Tiểu Thất học

      Edit + beta: Tiểu Lăng Tình


      Tại Ngự hoa viên.

      Thời gian này tiểu Thất học . Bởi vì chân được tốt, thời gian tiểu Thất học bước muộn hơn so với những đứa trẻ bình thường, cũng đau đớn hơn so với những đứa trẻ đó. Bởi vì xương cốt của tiểu Thất rất mềm và chưa định hình, mặc dù ta có lòng giúp làm chút phụ kiện nhiều lớp đơn giản để nâng đỡ, nhưng cũng thể nhanh được. Hơn nữa tiểu Thất giống những đứa trẻ khác chuyển thành động vật hai chân đứng thẳng, mà lại nguyện ý trở thành loài động vật bò sát. Có lẽ bởi vì trời sinh nhạy cảm, đại khái biết rằng mình giống như người khác; còn có cả lúc mình tập nhận được ánh mắt quái dị của người ta, cho nên thà mãi mãi núp vào lòng ta cũng nguyện ý xuống đất mà bước .

      Nhớ lần đầu tiên sau khi ta trải qua đấu tranh tư tưởng lâu dài, cuối cùng quyết định vào buổi chiều giữa tháng bốn nắng soi rạng rỡ, lúc những nữ nhân ở hậu cung kia vẫn còn ngủ trưa, mang tiểu Thất ngủ được và vẫn luôn huyên náo nãy giờ đến Ngự hoa viên. Bình thường ta gần như để ra ngoài, ngay cả chính điện của Mẫn phi cũng chưa từng đến, vẫn chỉ chơi đùa cùng mấy nha hoàn ở hoa viên của ta. Đây là lần đầu tiên đến Ngự hoa viên, biểu đương nhiên là vô cùng hưng phấn. Miệng thỉnh thoảng lại thốt lên vài câu đơn giản, “Ngạch nương, hoa hoa, trôi trôi [1].” Ta liền xoay người, ôm lấy từ tay nha hoàn Hỉ Nhụy, sờ sờ gương mặt béo mập kia, cảm thấy bị lạnh, liền lên tiếng , “Vậy rốt cuộc là ngạch nương xinh đẹp hay là hoa hoa xinh đẹp hả?” được mười lăm tháng, tuy rằng học chậm hơn so với những đứa trẻ bình thường, nhưng lại rất thông minh, học được sớm hơn so với những đứa trẻ đó. Bây giờ cũng có thể hiểu sơ sơ những câu đơn giản của người lớn, “Nương nương, hoa hoa trôi trôi.”

      [1] “trôi trôi” (漂漂 – phiêu phiêu) đọc gần giống “xinh đẹp” (漂亮 – phiêu lượng)

      “Hảo bảo, ra ở trong lòng của con, địa vị của nương nương lại giống như hoa hoa sao?” Cúi thấp xuống, lúc hai mẹ con chúng ta chuyện, ta luôn vui vẻ gọi là hảo bảo [2]. phải là bảo bảo, mà là hảo bảo, bởi vì mỗi lần ta cho bú, đều ăn rất no, sau đó rất hạnh phúc mà chìm vào giấc ngủ, cho nên ta luôn gọi là hảo bảo. Mà cũng thường lén gọi ta là nương nương, bởi vì đây là từ đầu tiên mà thốt lên trong đời này.

      [2] “hảo bảo” (好飽 – ăn no) khác với bảo bảo (寶寶 – cục cưng)

      Kỳ thực chính mình chỉ là người mẫu thân bình thường, đối với đứa sinh ra ở hoàng gia định sẵn vận mệnh nhấp nhô này có quá nhiều mong đợi tầm thường của mẫu thân, cầu có thể lập nên cái công to nghiệp lớn gì, chỉ hy vọng có thể rời khỏi trung tâm cái địa phương tàn khốc Tử Cấm thành này, cần phải sống dưới ánh mắt của người khác, mỗi ngày đều có thể vui vẻ, mỗi bữa cơm đều có thể ăn no, thân thể khỏe manh. Hơn nữa “hảo bảo” đồng với “hảo bảo” [3], hy vọng đứa trẻ tốt.

      [3] “hảo bảo” (好飽 – ăn no) đồng với “hảo bảo” (好寶 – đứa trẻ tốt)

      Bị trêu chọc như thế, có vẻ sắp khóc, hai mắt to là to nhất thời đong đầy nước mắt, “Nương nương, trôi trôi.” Ta nghe thấy liền cảm động, hôn vài cái, khen, “ hổ là nhi tử tốt của nương nương, uổng công ta thương con.”

      Lời còn chưa xong, tiểu Thất tiếp, “Hoa hoa, cũng trôi trôi.”

      Tiểu tử thúi, ta duỗi cánh tay lên muốn đánh xuống cái mông của , vội vã đưa hai cái tay bé mập mạp giống như ngó sen ra, gian nan nắm lấy cổ tay của ta, cuối cùng hôn cái kêu. Ta, hoàn toàn thất bại.

      Cuối cùng chọn được nơi đầy ánh mặt trời để phơi nắng, ta gọi đám người Hỉ Nhụy bọn họ trải tấm thảm to xuống, để tiểu Thất ở mặt đất để học . phút trước còn cười sáng lạn như ánh mặt trời, bây giờ gương mặt giăng đầy mây đen u ám. còn cách nào, ta đành hái mấy đóa hoa tươi xinh đẹp, nếu từ đầu này đến đầu kia của tấm thảm, thưởng hoa cho . Cuối cùng sau khi ta cổ vũ và đáp ứng vài cái hiệp ước bất bình đẳng với , mới bắt đầu khập khiễng bước . Cho dù có những phi tử kia ở đây, ánh mắt của cung nữ và thái giám qua cũng đủ khiến người ta thoải mái. Có ít thậm chí còn

      [​IMG]

      --------------------

      Chương 2: Gặp Hoàng đế, Thái hậu

      Edit + beta: Tiểu Lăng Tình


      Từ sau lần ở Ngự hoa viên đó, ta bắt đầu hành trình hàng ngày lục tục dẫn tiểu Thất đến Ngự hoa viên. Mặc dù lúc vừa mới bắt đầu rất bài xích, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên ra, cũng khóc lớn ở trước mặt người ngoài nữa. Đại khái là bởi niềm kiêu ngạo đặc hữu của Ái Tân Giác La gia , nhưng khóc trước mặt người ngoài, cũng có nghĩa là khóc. Thực tế sau vài lần đầu trở về, luôn ôm ta khóc rống lúc lâu, mà ta cũng chỉ có thể yên lặng an ủi , dù sao ai cũng thể cầu quá nhiều đối với đứa chưa tới hai tuổi, cho dù là hoàng tử.

      buổi sáng tháng sáu, ánh mặt trời rạng rỡ, sáng sớm ta và mấy nha hoàn đem tiểu Thất vẫn còn chìm trong giấc ngủ rửa mặt sạch , đội chiếc mũ đầu hổ xinh đẹp lên đầu, mặc y phục thêu hình con mèo hoa vờn cuộn len đầy khả ái, để cho Hỉ Mạn ôm đến Trường Xuân cung. Ở cửa Trường Xuân cung thấy nhóm mấy người quý nhân và tần có phân vị tương đối thấp đến, bản thân cũng muốn qua góp lời với bọn họ. Thế là liền tìm bóng cây rợp mát, định nán lại hồi.

      Nhưng mà ta gây phiền toái cho người khác, cũng có nghĩa là người gây phiền toái cho ta. Ta mới được vài bước, nghe thấy phía sau truyền đến thanh ỏn à ỏn ẻn, “Ôi chao ơi, Thành tần tỷ tỷ lại dẫn bảo bối Thất a ca đến, vậy mà ta nghe Thất a ca bởi vì nhìn quá mức tuấn mỹ, cho nên chưa bao giờ ra ngoài. Hôm nay Thành tần tỷ tỷ làm sao lại chịu để cho Thất a ca đến đây đây…” Nghe cái cũng biết là Tuyên tần Bác Nhĩ Cẩm Cát Đặc thị, nàng là chất nữ (cháu ) Điệu phi của Thuận Trị, là biểu tỷ muội (chị em họ đằng ngoại) của Khang Hi, mặc dù chỉ là tần, nhưng lại có ai dám cho nàng mặt mũi.

      “Đúng vậy, nha đầu Hỉ Mạn, mau để a ca xuống, đến đây , Thất a ca, ta là Hi ngạch nương của ngươi, ngươi tới đây, ta liền cho ngươi ăn hoa quế cao (bánh hoa quế).” Trong cung này ai cũng biết chân của Thất a ca đứng tốt, Hi tần lại lại cố tình ác độc nhằm vào cái huyệt chết này. Hi tần là muội muội của quý nhân Nghi phi – Quách Lạc La thị, mặc dù phân vị cao, nhưng lại có Quách Lạc La gia tộc và Nghi phi làm chỗ dựa, ở trong cung cũng vẫn ngẩng cao đầu mà .

      “Muội muội, ta nghe tối hôm qua Hoàng thượng qua chỗ ngươi , lại nhớ…” Ta vội vàng đáp lời lại, ai cũng biết tối hôm qua Hoàng thượng vốn định đến chỗ của Hi tần. Bởi vì Hoàng đế cũng rất lâu rồi qua chỗ nàng ta, lần này vẫn là do tỷ tỷ nàng ta Nghi phi mang thai, mới để cho Hoàng đế đến chỗ nàng. Nàng ở trụ sở của mình chuẩn bị được lúc lâu, ai ngờ Hoàng thượng lại bị Mật tần nửa đường cướp . Nhắc đến Mật tần này cũng là kỳ nhân (người bình thường), nàng là nữ tử người Hán được quan viên địa phương dâng lên lúc Hoàng đế nam tuần lần thứ hai vào năm Khang Hi thứ hai mươi, mặc dù địa vị cao, nhưng năm nay cũng được ân sủng ngừng, hẳn là Hoàng đế cảm thấy thích những nữ tử có nhu tình đặc biệt của vùng Giang Nam đó. kiện tối hôm qua khiến Hi tần tức giận đến mức đập nát mâm bát bình hoa và vài thứ gì đó nữa, sáng sớm liền truyền ra khắp hậu cung, nàng ta cũng trở thành trò cười của các nữ nhân hậu cung này. Đấu với người, đương nhiên phải công tâm (công kích tâm lý) trước.

      “Vậy cũng tốt hơn so với người nào đó, ít nhất Hoàng thượng còn tới chỗ chúng ta, còn người nào đó hình như được qua lần nào đó.” Hi tần lập tức phản kích .

      “Ôi chao, vậy bụng muội muội làm sao vẫn có động tĩnh gì đây, có phải ăn phải cái gì nên ăn hay , mới giống như bây giờ cả ngày luôn những lời nên . phải chứ, nước của hoàng cung chỗ nào cũng giống nhau, làm sao mà miệng của muội muội lại khác chúng ta như vậy đây.” Hừ, dám mạo phạm đến nhi tử của ta, ta cũng phải là ngồi .

      “Được rồi, các muội muội, Hoàng Quý phi nương nương ra rồi, nên ồn ào nữa.” Ở nơi mọi người nhìn thấy, khóe miệng ta khẽ cong cái, nghĩ rằng: cuối cùng cũng lên tiếng. Kỳ thực ta sớm biết nhóm Quý phi, Đức phi các nàng đến rồi, nhưng các nàng lại mở to mắt nhìn tiểu Thất bị ức hiếp, mỗi người đều chỉ thích ôm tâm lý xem kịch vui. Màn kịch vui kết thúc liền ra hòa giải, nghĩ đẹp. Hoàng Quý phi lập tức ra, chúng ta liền thỉnh an nàng, rồi theo sau nàng tới chỗ Thái hậu thỉnh an.

      Đến Từ Ninh cung, thỉnh an Thái hậu, ngoại trừ những vị phi tử kia được Thái hậu ra lệnh tiếng, ngồi xuống bắt đầu hành trình nịnh bợ chuyện với Thái hậu lão nhân gia. Mà chúng ta những người có phân vị thấp này chỉ có thể làm giấy dán tường, đứng đần ra, chỉ cần căn cứ theo nội dung chuyện của các nàng mà biến hóa vẻ mặt của mình là được.

      “Đây chính là Thất a ca sao, ôm đến đây cho ai gia xem chút.” Ta thất thần, đột nhiên nghe được lời này liền đáp ứng tiếng, sau đó ôm lấy tiểu Thất từ tay Hỉ Mạn qua, tới chỗ Thái hậu.

      Bỗng nhiên nghe được thanh bén nhọn của thái giám vang lên bên ngoài, “Hoàng thượng giá lâm, Thái tử giá lâm, Đại a ca Tam a ca Tứ a ca Ngũ a ca giá lâm.”

      bao lâu sau thấy Hoàng đế dẫn năm vị a ca tiến vào rồi. Đầu tiên là Hoàng đế thỉnh an Thái hậu, sau đó lại là Hoàng tử thỉnh an Thái hậu, cuối cùng lại là phi tử thỉnh an Hoàng đế. Sau khi lần lượt xong việc, khí có chút ngượng ngùng. Hoàng đế lên tiếng trước tiên , “Vừa rồi các ngươi chuyện gì vậy.”

      Nghi phi tính cách ngay thẳng lại có mang liền tiếp lời , “Bẩm Hoàng thượng, hôm nay Thất a ca đến, Thái hậu định nhìn chút.” Thái hậu , “Tiểu Thất cũng là đứa đáng thương, các ngươi hôm nay sao lại đến sớm như vậy.” Thái hậu nhất thời liền chuyển đề tài chuyện. Kỳ thực hôm nay Thái hậu gọi Thất a ca đến cũng là muốn xem thái độ của Hoàng đế đối với chút. Nếu Hoàng đế đối với có chút sủng ái và thương hại, vậy chính mình sau này cũng đối với tốt chút, nếu … Dù sao bà cũng phải là mẹ đẻ của Hoàng đế, mặc Hoàng đế hiếu thuận với bà, nhưng là bà cũng biết nó cũng có điểm mấu chốt. Vì phồn vinh của gia tộc mình, đương nhiên là chính mình phải nắm chắc chỗ dựa.

      Hoàng đế nghe thấy lời này, chỉ là nhìn thoáng qua nơi Thành tần vừa mới lui ra, ý tứ hàm xúc ràng. Lập tức bắt đầu hàn huyên cùng Thái hậu chuyện hôm nay lên thư phòng kiểm tra các hoàng tử đọc sách. Mọi người tựa như vừa rồi có chuyện gì, cũng bắt đầu thuận theo ý tứ của Hoàng đế và Thái hậu, bắt đầu nhao nhao khen ngợi chúng hoàng tử thông minh.

      Chỉ có tiểu Thất bị nha hoàn ôm tay đứng ở trong góc, cắn môi, hốc mắt đỏ, lại vẫn rơi giọt nước mắt.
      nhimxu, Phong Vũ Yên, mylien196111 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Lúc tiểu Thất được hai tuổi

      Edit + beta: Tiểu Lăng Tình


      “Nương nương, vì sao Hoàng a mã thích ta đây? Có phải vì ta ngoan hay ?”

      Nghe lời này, ta quả thực biết nên với như thế nào, hậu cung ngoại trừ Bát hoàng tử mới ra đời, tiểu Thất chính là người nhất. Đại a ca Dận Đề là trưởng tử (con trai trưởng)duy nhất còn sống sót của Khang Hi, đối với trưởng tử này, Khang Hi có thích khác biệt so với người khác.

      Dận Nhưng là nhi tử thứ hai sống sót được của Khang Hi, vừa mới ra đời được lập làm Thái tử, lúc hoàng hậu Hách Xá Lý có thai lại toàn lực ủng hộ đế vương trẻ tuổi diệt trừ Ngao Bái dẹp loạn tam phiên [1], ủng hộ tinh thần cực lớn. Sau này lại bởi vì lao lực vất vả quá độ, dẫn đến cuối cùng khó sinh mà chết. Đối với nhi tử này, ngay từ khi ra đời, Khang Hi lập làm Hoàng thái tử, hơn nữa mượn tay người khác mà lại tự mình nuôi dưỡng.

      [1] Xem chú thích cuối chương

      Hoàng tam tử Dận Chỉ là nhi tử duy nhất còn sống của Vinh phi, sau khi liên tục mất 4 đứa con, nhi tử này đối với nàng ấy có ý nghĩa phi phàm, mỗi lần Khang Hi tới Hàm Phúc cung, Vinh phi đều mang theo con cùng Khang Hi bồi dưỡng cảm tình phụ tử.

      Hoàng tứ tử Dận Chân, mặc dù mẹ đẻ hèn mọn, nhưng lại qua nổi địa vị cao quý của dưỡng mẫu Đông Giai thị. Đông Giai thị tiến cung nhiều năm, cuối cùng lên được vị trí Hoàng Quý phi, có thể là đệ nhất nữ nhân hậu cung, nhưng lại vẫn có nhi tử. Cuối cùng trong buổi tối đưa cung nữ Ô Nhã thị lên giường của Khang Hi, tới tháng liền truyền ra tin hỉ (có thai). Hoàng tứ tử vừa ra đời liền được ôm đến bên cạnh chính mình để nuôi dưỡng. Bởi vậy, ngoại trừ Thái tử, Hoàng tứ tử chính là hoàng tử có địa vị tối cao, cũng là người rất được Hoàng đế sủng ái.

      Hoàng ngũ tử Dận Kỳ là hoàng tử duy nhất của gia tộc Quách Lạc La, vừa có gia tộc cường đại chống lưng, vừa được nuôi dưỡng ở bên cạnh Hoàng thái hậu từ , từ bé chắc chắn phải luôn được mọi người sủng ái.

      Hoàng lục tử Dận Tộ là hài tử chân chính được nuôi dưỡng bên cạnh Đức phi, theo ý nghĩa nào đó mà chính là đứa con đầu tiên của Đức phi. Nghe vào ngày Hoàng đế đến bên ngoài Trường Xuân cung thấy Ô Nhã thị nghe trộm tiếng khóc của hài tử, dựa vào góc tường len lén khóc, cảnh tượng này làm xúc động nội tâm mềm mại cùng chút áy náy của vị Hoàng đế trẻ tuổi. Sau đó Đức tần hưởng vinh sủng ngừng, bao lâu sau liền mang thai Hoàng lục tử. Đối với nhi tử này, từ cái tên mà Khang Hi đặt cho liền có thể biết được sủng ái như thế nào [2].

      [2] Dận Tộ (胤祚): tộ (祚) có nghĩa là phúc, ví dụ như thụ tộ (受祚 – nhận phúc, chịu phúc)

      Xét cả bảy nhi tử, chỉ có tiểu Thất của mình ngay cả mặt của phụ thân cũng chỉ thấy qua vài lần. mẫu thân được sủng ái, thứ có chỉ là thân thể tàn tật và mắt lạnh của đời người. Sống trong Tử Cấm thành này, ngoại trừ vị Hoàng đế đứng vạn người kia, mọi người đều phải dựa vào sủng ái của Hoàng đế và thế lực cường đại để sinh tồn. Ở đây, bất kể là ai muốn sống cũng đều cực kỳ khó khăn nhọc nhằn, ngay cả đứa trẻ cũng như giẫm tầng băng mỏng, mưu tính mọi lúc, huống chi là mọi thứ của tiểu Thất đều cực kỳ bất lợi với .

      “Đương nhiên là phải rồi, hảo bảo nhà chúng ta ngoan như thế, Hoàng a mã làm sao lại có thể thích con được.”

      “Vậy vì sao lại chuyện cùng các ca ca mà chuyện với ta, hảo bảo nghĩ chỉ cho ta tấm lưng rồi.” (ý là cho bé 7 nhìn mặt ấy)

      “Hảo bảo của chúng ta phải học tập tốt, đợi sau này Hoàng a mã đến, phải cho biết hảo bảo của chúng ta rất giỏi, kém chút nào so với các ca ca.”

      “Có phải bởi vì ta giống với người khác hay , mới thích ta, có phải ?” Thanh của tiểu Thất trở nên hơi bén nhọn, còn có chút khàn khàn cùng thương cảm.

      “Làm sao lại như vậy được, nhớ chuyện chú vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng muốt mà nương kể , hảo bảo của chúng ta bây giờ là vịt con xấu xí, sau này hảo bảo của chúng ta học tập tốt, học nhiều tri thức, liền trở thành thiên nga trắng thôi!”

      Lập tức, ta ôm lấy tiểu Thất đứng lên tới trước cửa sổ, dời bình sứ thanh hoa [3] bên cạnh cửa sổ , mở song cửa. Chỉ vào gốc cây hoa mai non lắc lư trong gió , “Hảo bảo bây giờ giống như gốc mầm kia vậy, có phải là cường tráng và xinh đệp như gốc đại thụ bên cạnh ?” Tháng tư là thời tiết hoa mai nở rộ ở Bắc Kinh, tháng năm mặc dù bắt đầu dần dần tàn lụi, nhưng chút hoa mai tàn lụi ở trong gió lại càng thêm xinh đẹp cách ràng hơn.

      [3] Xem chú thích cuối chương.

      “Gốc mầm cây kia giống như hảo bảo mà nương nương vừa mới sinh ra đời vậy, sau này nó trưởng thành cùng với hảo bảo. Sau khi nó trải qua gió táp mưa sa, mới có thể trở nên cường tráng, cũng nở ra những đóa hoa xinh đẹp giống như cây đại thụ bên cạnh vậy.” Đây là lần đầu tiên hỏi ta. Lúc sắp đến hai tuổi, lần đầu tiên hỏi ta “Tại sao ta giống với người khác”, mà ta lại cho biết: vật xinh đẹp nào cũng phải trải qua mưa gió mài luyện mới có. Ta biết đứa trẻ tấm bé như có thể hiểu được đến mức độ nào.

      “Hảo bảo hiểu lời nương nương ?” Ta ôm chặt , để mắt mình đối diện với đôi mắt to vừa lóe lên chút tia sáng khi nghe ta .

      “Ý của nương nương là, hảo bảo phải cố gắng nhiều mới có thể giống như bọn họ, cũng xinh đẹp giống như bọn họ.”

      Đúng vậy, có thể giống như bọn họ, bất kể là ở phương diện nào cũng có thể giống như bọn họ, bình thường giống nhau, được người khác thích giống nhau, nhận được chút sủng ái ít ỏi của vị phụ thân thiên tử đó giống nhau, tất cả đều có thể giống nhau.

      “Hảo bảo bây giờ cũng rất xinh đẹp a, nương nương thích nhất là hảo bảo rồi, hảo bảo có thích nương nương ?” Mặc dù đáp án cần đoán cũng biết, nhưng ta vẫn rất vui vẻ nghe ta, sau mỗi lần ta đều rất cảm động, trong lòng luôn tràn ngập thương.

      Cả đời này, tổng cộng hỏi ta ba lần, “Tại sao ta giống như người khác”, lần đầu tiên là khi gần hai tuổi – lần đầu tiên mà tâm hồn nhạy cảm của cảm nhận được người khác thích , nhất là phụ thân mà vẫn luôn tâm tâm niệm niệm. Ba lần, ta dùng ba phương thức khác nhau để trả lời, mặc dù đáp án có lẽ có gì khác biệt, nhưng mỗi lần lý giải cũng khác nhau.

      +++

      Chú thích:

      [1] Ngao Bái (1610? – 1669):

      Ngao Bái hay Ngạo Bái (chữ Mãn Châu: ; Trung văn giản thể: 鰲拜; Trung văn phồn thể: 鼇拜; bính : Áobài) (1610?-1669) là viên tướng người Mãn Châu của nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Ngao Bái chính là Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ (Ba Đồ Lỗ) dưới thời vua Khang Hi, tham gia chinh chiến từ thời Hoàng Thái Cực, Ngao Bái với sức khỏe vốn có, dũng cảm thiện chiến, tàn bạo lập ít công lao cho người Mãn Châu cũng như nhà Thanh trong việc xâm lăng phương Nam. Dưới triều Khang Hi, ông là trong tứ trụ đại thần quyền cao, chức trọng.

      Vì Khang Hi mới lên 8 tuổi, chính do bà nội Hiếu Trang thái hoàng thái hậu và 4 đại thần phụ chính lo liệu. Ban đầu, cả 4 đại thần cùng đọc tấu chương, rồi dâng lên Khang Hi hoặc thái hậu, và nhân danh hoàng đế hoặc thái hậu ban lệnh.

      Trong số 4 đại thần phụ chính, Ngao Bái là người có nhiều chiến công nhất và được phong thưởng nhiều, nên tỏ ra ngang tàng, coi thường vua . Sách Ni tuổi già lắm bệnh nên ngại việc, ít tham gia chính ; Át Tất Long tính tình mềm mỏng, ngại va chạm, muốn gây xung đột với người khác; chỉ có Tô Khắc Táp Cáp tính tình thẳng thắn cương trực, thường hay tranh luận với Ngao Bái.

      Ngao Bái cho con trai làm thị vệ nội đại thần. Năm 1666, Ngao Bái giết hại Tổng đốc Trực Khang – Sơn Đông là Chu Xương Tô, Tuần phủ Vương Đăng Liên. Trước chuyên quyền của Ngao Bái, Tô Khắc Táp Cáp tức giận, hai người trở thành đối đầu nhau.

      Tô Khắc Táp Cáp ít kinh nghiệm, lại mình chủ trương, chỉ đối đầu với Ngao Bái mà còn mâu thuẫn với Sách Ni, do đó bị lập. Ngao Bái tìm cách vu cáo Tô Khắc Táp Cáp để buộc tội, và thúc ép Khang Hi ban lệnh xử tử.

      Sau khi 3 đại thần qua đời, còn ai phản đối Ngao Bái, vì vậy Ngao Bái càng chuyên quyền. Những ai muốn tâu việc lên vua đều phải tâu qua Ngao Bái và đút lót mới được cất nhắc, bổ dụng. Ngao Bái muốn tiếp tục duy trì đường lối chỉ dùng người Mãn làm quan, hạn chế người Hán vào triều

      Ngao Bái ngạo mạn khinh thường vua , thường cáo bệnh ốm vào triều, khiến Khang Hi phải đến tận nhà thăm hỏi. lần Khang Hi cùng thị vệ Hòa Thác tới thăm, thấy Ngao Bái hề ốm yếu. Hòa Thác tới giường Ngao Bái xem, phát ra dưới đệm có con dao. Ngao Bái rất lo lắng nhưng Khang Hi lại tỏ thái độ gì, cho rằng việc mang dao bên người là tập quán bình thường của người Mãn. Do đó Ngao Bái yên tâm bị Khang Hi nghi ngờ.

      Lấy lý do thích đánh cờ, Khang Hi triệu tập con Sách Ni là Sách Ngạch Đồ vào cung để bàn kế trừ Ngao Bái. Ông phong cho Ngao Bái làm Nhất đẳng công để Ngao Bái lơ là mất cảnh giác, mặt khác Khang Hi lấy cớ thích học võ nghệ để tuyển chọn nhiều người trong hàng ngũ con em thân vương làm thị vệ cho Ngao Bái. Sau đó, Khang Hi lấy cớ điều bớt những người vây cánh của Ngao Bái làm quan ở nơi xa.

      Năm 1669, khi Ngao Bái vào cung yết kiến, Khang Hi ra lệnh cho đội thị vệ thân tín bắt giữ. Ông kể tội, cách chức Ngao Bái. Vì nể công lao từng cứu sống Thanh Thái Tông Hoàng Thái Cực, Khang Hi tha chết và giam Ngao Bái vào ngục, và lệnh bắt những người trong cùng vây cánh Ngao Bái.

      lâu sau khi bị bắt giữ, Ngao Bái lâm bệnh chết trong ngục.

      Nguồn: Wikipedia

      Loạn Tam Phiên:

      Loạn Tam phiên (chữ Hán: 三藩之亂 tam phiên chi loạn; 1673-1681) là cuộc chiến giữa 3 phiên vương phía nam lãnh thổ Trung Quốc do Ngô Tam Quế cầm đầu chống lại vương triều nhà Thanh cuối thế kỷ 17 trong lịch sử Trung Quốc.

      Loạn tam phiên kéo dài 8 năm, trải rộng địa bàn lớn từ Thiểm Tây, Vân Nam, Giang Tây, Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông cuối cùng bị dẹp. Mối chia cắt lãnh thổ Trung Quốc đại lục bị xóa bỏ. Khang Hy thu về địa bàn rộng lớn phía nam từ Vân Nam, Quảng Đông và Phúc Kiến. Việc cai trị của nhà Thanh toàn lãnh thổ được xác lập vững chắc hơn sau khi loại bỏ những tàn dư còn lại của nhà Minh.

      Nguồn: Wikipedia

      [3] Sứ thanh hoa: loại sứ màu trắng hoa lam rất nổi tiếng vào khoảng thế kỉ 18

      [​IMG]

      --------------------



      Chương 4: Lúc vận mệnh tiểu Thất bắt đầu

      Edit + beta: Tiểu Lăng Tình


      Nam thư phòng.

      Hoàng đế trẻ tuổi Ái Tân Giác La Huyền Diệp ngồi trước bàn xử lý chính , nhìn những bản tấu chương biết là viết những gì kia, sững sờ hồi lâu. Nhớ tới buổi sáng ở Từ Ninh cung, thấy hài tử kia muốn khóc lại cố gắng giữ lấy dáng vẻ mạnh mẽ, là tâm tư phức tạp. Đối với hài tử đó, bản thân mình thực biết dùng thái độ gì để đối mặt với , từ lúc mình lên ngôi bắt đầu cực lực thay đổi tập tục cũ cổ hủ tệ hại, dùng hết mưu trí diệt trừ Ngao Bái bình định Tam Phiên, ổn định thiên hạ và triều đình.

      Đối với hậu cung của mình tuy rằng trước sau phong Hách Xá Lý thị và Nữu Hỗ Lộc thị (tỷ tỷ của Quý phi Nữu Hỗ Lộc thị tại, hiệu là Hiếu Chiêu Hoàng hậu) làm Hoàng hậu, nhưng cả hai người trước sau cũng đều qua đời, thậm chí bản thân mình cũng bắt đầu cảm thấy có phải mình nên lập Hoàng hậu hay . Bây giờ nâng Đông Giai thị lên làm Hoàng Quý phi mà phải là Hoàng hậu, kỳ cũng là bởi vì để làm cho hậu cung của mình càng thêm hoàn mỹ, vững vàng. Mà nhi tử này xuất , quả thực khiến cho hoàn mỹ mà vẫn luôn theo đuổi xuất vết nứt. Lại càng là hành vi tàn khốc chỉ trích mình khi ấy, cho nên chính mình vẫn có cách nào đối mặt với nhi tử này, đúng vậy, nhi tử tàn tật quả thực ảnh hưởng rất lớn đến vị Hoàng đế trẻ tuổi.

      Đó là tuần giữa tháng tám năm Khang Hi thứ hai mươi, Hoàng hậu Nữu Hỗ Lộc qua đời được hai năm, hậu cung ngoại trừ Quý phi Đông Giai thị và muội muội của Hoàng hậu Nữu Hỗ Lộc thị ở phi vị ra, liền có những phi tử khác. Lời bẩm tấu khuyên lập Hoàng hậu triều đình cũng nhiều vô cùng, Thái hậu cũng nhiều lần nhắc nhở Hoàng đế chọn ít nữ tử hiền lành trong hậu cung thăng lên phi vị. Hoàng đế cuối cùng cũng lời đồng ý trong lần chuyện cùng Thái hậu lúc tháng sáu, lúc Thái hậu muốn hỏi chọn ai và đề cử vài người, lại nghe Hoàng đế chỉ để lại câu, “Hậu vị tạm thời giữ lại, lập Hoàng Quý phi, Quý phi, bốn phi tử.”

      Mà lời này nhấc lên hồi gió tanh mưa máu ở hậu cung, hề nghi ngờ, Quý phi Đông Giai thị được thăng làm Hoàng Quý phi, Nữu Hỗ Lộc thị được tấn thăng từ phi vị lên Quý phi. Mà khi ấy, cùng ở tần vị có sáu người, bốn vị trí phi tử kia nhất định bị bốn trong sáu người này chiếm cứ. Sáu người này chính là người sinh hạ Hoàng tứ tử và Hoàng lục tử - Đức tần Ô Nhã thị; người sinh bốn đứa con chỉ có độc Hoàng tam tử còn sống – Vinh tần Mã Giai thị; mẹ đẻ Hoàng ngũ tử - Nghi tần Quách Lạc La thị; mẹ đẻ Hoàng trưởng tử - Huệ tần Nạp Lạt thị; Mẫn tần Chương Giai thị dù chưa có sinh dục, nhưng nàng là nữ nhân Mông Cổ đưa đến, có ý nghĩa cực lớn đối với Đại Thanh; cùng với Thành tần Đới Giai thị có mang. Bởi vì sáu người ai cũng có hi vọng thượng vị, ai cũng muốn bỏ lỡ cơ hội duy nhất lần này. Mỗi người đều có ưu thế, tất cả cũng đều có chút khuyết điểm hoặc ít hoặc nhiều. Đoạn thời gian đó tất cả mọi người minh tranh ám đấu (tranh ngoài sáng lại đấu trong tối), hy vọng có thể kéo đối phương xuống. Mà Thành tần lại càng cẩn thận hơn, ra khỏi cửa cung bước, rất sợ có người xuống tay với thai nhi, hài tử kia là tất cả, tất cả hi vọng của nàng.

      Nhưng mà người tính, chung quy vẫn bằng trời tính.

      Cây cối ở Ngự hoa viên ở gió thu nhàng lộ ra xúc cảm buồn bã và thương tiếc, giống như là dự đoán được cái gì. Quý phi Đông Giai thị hạ lệnh muốn tổ chức yến thưởng thu, cầu tất cả những nữ nhân từ quý nhân trở lên đều phải tham gia. Ngay cả Đức tần mới qua cữ cũng phải đáp ứng tham dự, huống chi là Thành tần vẫn còn chưa sinh? Có lẽ là trong quá khứ có thể viện cớ bệnh để , nhưng bây giờ chính là thời khắc phong phi quan trọng, thể truyền ra cái tin gì “Còn chưa được phong phi mà đặt Quý phi nương nương ở trong mắt rồi”, sau khi suy nghĩ mãi, Thành tần vẫn là xuất phát.

      Mọi người gần như là chân trước giẫm lên chân sau đến Ngự hoa viên, chờ Quý phi nương nương đến. Trong quá trình chờ đợi này tất cả mọi người đều treo lên nụ cười hoàn mỹ chào hỏi lẫn nhau, dường như những thứ tranh đấu trong đoạn thời gian này đều là tồn tại vậy. tới khắc (15p) sau, Quý phi nương nương đến, sau khi mọi người thỉnh an nàng xong, liền theo mệnh lệnh của nàng ngồi xuống bắt đầu nhàn rỗi chuyện phiếm, hoặc tám chuyện thê thiếp tranh đấu ở vương phủ ngoài cung; hoặc biểu đạt tình thương cảm với cảnh thu; hoặc nịnh nọt Quý phi nương nương, về chút trang phục thêu hoa trong cung, v.v…

      Trong thưởng thu yến, Thành tần ăn miếng nào, tối đa chỉ cầm ít bánh ngọt cho ra vẻ, cuối cùng cũng thừa dịp người khác chú ý, nhanh chóng ném vào trong chiếc túi được khâu trong tay áo mà mình sớm chuẩn bị. Uống trà cũng chỉ là giả bộ làm theo, đụng chén cái, vẫn cẩn thận như vậy đến lúc cuối cùng, khi Quý phi hạ lệnh “Tan yến”, rốt cục mới thở phào hơi. Cần thận đỡ bụng đứng lên như vậy, ai ngờ còn chưa bước nào, đột nhiên bị sẩy chân cái, thân thể ngã về phía trước, cũng may là Hỉ Nhụy phản ứng kịp, trở thành cái đệm để nàng ngã xuống. “A” – tiếng kêu thảm thiết truyền khắp Ngự hoa viên, lúc này mới có người bắt đầu quan tâm tình huống của nàng. Dưới mệnh lệnh của Quý phi, ngay sau đó nàng nhanh chóng được đưa về gian phòng của mình, Thái y cũng lấy tốc độ nhanh nhất đuổi tới. Trải qua thời gian chẩn trị (chẩn và chữa bệnh), tuy rằng may mắn là có sinh non, nhưng lại dẫn đến hài tử bị tàn tật.

      Mặc dù Hoàng đế hạ lệnh toàn lực điều tra kiện này, nhưng thực tế rốt cuộc cũng chỉ tìm được cung nữ bình thường, cuối cùng được định tội mưu hại hoàng tử nên bị trượng tễ (đánh bằng gậy đến chết). Còn kẻ làm chủ chân chính đằng sau đó, Hoàng đế hơi cong ngón tay gõ nhịp xuống mặt bàn, đốt ngón tay va vào mặt gỗ tạo ra tiếng vang trong trẻo, ở trong căn phòng yên tĩnh này lại trở thành thanh nổi bật. Cuối cùng Hoàng đế cũng chỉ phong bốn phi, mà là phong toàn bộ năm vị tần lên làm phi ngoại trừ Thành tần, để những lời đồn phong bốn phi trong miệng những người kia tự động sụp đổ, nguyên nhân chân chính lại chỉ có Hoàng đế mới hiểu: kỳ thực chỉ muốn khi còn sống lại để người khác cảm thấy do câu của mình mà hủy nhi tử. biết hậu cung của mình sạch , cũng biết có bao nhiêu hài tử trở thành vật hi sinh trong tranh đấu của những nữ nhân kia. Cứ đến lúc truyền tới tin hài tử lại chết non, luôn mình người bi thương rất lâu trong ban đêm. Nhưng đến ngày hôm sau, liền giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì mà xuất trước mặt triều thần, trước mặt phi tử hậu cung và trước mặt người đời. Song nhi tử vẫn sống sót ngoài dự đoán lại tàn tật này, thể coi như chưa từng có bất kỳ chuyện gì giống như vậy mà đối với (tiểu Thất), cho nên (KH) lựa chọn trốn tránh. Trong cuộc sống sau này cũng từng tự hỏi chính mình, nếu khi ấy có câu kia, hài tử này có thể có vận mệnh như vậy hay .

      “Có lẽ ta sai rồi.” Hoàng đế trẻ tuổi nhắm mắt lại, lời trong miệng nảy lại khiến người ta cảm thấy hoang mang. Sợ rằng chỉ có chính mới biết được, rốt cuộc hối hận cái gì.








      Last edited: 2/10/16
      nhimxu, Phong Vũ Yên, mylien196112 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Khang Hi đến

      Edit + beta: Tiểu Lăng Tình


      Buổi tối, Hoàng đế Vĩnh Thọ cung, nơi ở của Mẫn phi. Dùng bữa tối với Mẫn phi, vừa uống trà vừa chuyện phiếm với Mẫn phi xong. Đến thời gian ngủ, Mẫn phi biết Hoàng thượng tám chín phần mười là muốn ở lại, nhưng vẫn hỏi câu ra miệng: “Hoàng thượng tối nay có muốn ngủ ở chỗ nô tỳ ?” Hoàng đế sau buổi tối ngừng đấu tranh tư tưởng, cuối cùng quyết định đến chỗ Thành tần ở thiên điện kia, trả lời, “ được, ái phi nghỉ ngơi sớm chút . Trẫm xem Dận Hữu ở thiên điện chút.”

      Mẫn phi mặc dù cung kính đáp vâng, cũng khen Thất hoàng tử vài câu như thông minh lanh lợi v.v… Thực ra lại hận đến nghiến răng, mặc dù hàng tháng số ngày Hoàng thượng đến chỗ mình cũng tính là ít, cho dù có lúc tính đến phòng những vị tần hay quý nhân kia cũng bị mình dùng thủ đoạn kéo lại. Chính mình vào cung hầu hạ Hoàng thượng lâu, trong bụng lại chút phản ứng. Bản thân mình rất lo lắng, cũng muốn bắt cơ hội mang thai hoàng tử. Nhiều năm gần đây mình cũng uống ít thuốc đắng dược cay, gia tộc đưa đến ít Quan Tống Tử, nhưng chút hiệu quả cũng có. Ngày hôm qua vừa mới truyền đến tin Nghi phi có hoàng tử, Đức phi cũng vừa mang thai rồi, ngay cả Hoàng Quý phi và Quý phi nương nương vào cung nhiều năm có tin tức cũng truyền đến tin hỉ, làm sao có thể khiến người ta lo lắng đây.

      Hoàng đế ngăn thái giám mà Mẫn phi phái sang thiên điện thông báo lại, chính mình lại tiếp tục ra ngoài. Đợi đến lúc thấy bóng dáng của Hoàng đế nữa, Mẫn phi nhìn phương hướng thiên điện, nhớ tới tin tức mà quân cờ bên thiên điện của mình truyền tới hôm trước, lộ ra nụ cười có chứa ý tứ sâu xa.

      Khang Hi ngăn cản Tam Đức Tử muốn thông báo, cũng để ở lại, mình vào. đường đến đây, phát cung điện của Thành tần cũng giống như những phi tần khác, đến nơi nào cũng là trang sức vàng bạc; cũng có các dạng huân hương đủ loại, lòng vừa rồi có chút biết nên làm như thế nào cũng dần dần an tĩnh xuống.

      Cuối cùng thấy Thành tần giúp tiểu Thất xoa bóp và ngâm chân ở phòng trong, bức tranh ấm áp mẫu tử sống chung hòa thuận vui vẻ kia chạm đến nơi mềm mại dưới vực thẳm sâu trong nội tâm của Khang Hi. khỏi ngây ngẩn cả người, có lẽ nhớ lại tuổi thơ của mình, cũng có lẽ cảm thán hoàng gia hóa ra vẫn còn có tình mẫu tử như vậy.

      Dựa theo quy củ, bên cạnh tần chỉ có thể có bốn nha hoàn, ở bên người Thành tần Đới Giai Như Quân có nha hoàn nhất đẳng, hai nha hoàn nhị đẳng và nha hoàn tam đẳng. Nha hoàn nhất đẳng Hỉ Nhụy từ là nha hoàn thiếp thân của nàng, quan hệ giữa hai người cũng tầm thường. Hỉ Mạn là nha hoàn thô sử bình thường được nàng cứu lúc vẫn còn được cho là được sủng ái, sau đó bởi vì trung thành tận tâm mà được nâng lên làm nha hoàn tam đẳng. Hai nha hoàn nhị đẳng kia lần lượt là Bình Lộ và Thải Điệp, Bình Lộ cẩn thận và ổn trọng, mà Thải Điệp nhìn thanh tú và cơ trí, nhưng dã tâm cũng rất lớn.

      Ngoại trừ vài nha hoàn này ra, ở trong viện của Thành tần còn có hai ma ma và hai thái giám thô sử. Lúc cả sáu người vẫn còn là tần, coi như là ma ma và thái giám kém cỏi nhất cũng có chủ tử chân chính của mình, sau này Thành tần sinh hạ Thất hoàng tử tàn tật liền hoàn toàn thất sủng, chủ tử chân chính của bọn họ cũng được như ý nguyện, giá trị lợi dụng của bọn họ cũng thể dùng nữa rồi. Ban đầu bọn họ còn có chút sợ bề quở trách, làm việc nhưng cũng để trong lòng, qua thời gian, thấy Mẫn phi căn bản là giống như phát , bọn họ lại càng thêm tùy ý làm bậy, ngay cả Thành tần sai khiến bọn họ cũng làm.

      Cuối cùng dẫn đến mọi chuyện chỉ có thể để bốn nha hoàn tự mình làm, Thải Điệp chỉ lòng nghĩ đến việc bay lên đầu cành làm phượng hoàng, có Đức phi thành công làm ví dụ, nàng ta lại càng sớm coi chính mình là vị nương nương mà đối đãi, vì tiền đồ tốt đẹp hẵng còn chưa tới, nàng ta tìm Thông tần ở Vĩnh Hòa cung làm nơi nương tựa. Thông tần tiến cung nhiều năm nhưng vẫn chưa mang thai, rất vất vả leo lên đến tần vị, mỗi lần thấy Thành tần có nhi tử, luôn tức giận đến có chỗ trút, ngày đó nàng (Thông tần) còn gióng trống khua chiêng đến cảm tạ Thành tần đưa nha hoàn cho nàng.

      Thải Điệp hết sức cao hứng mà rời , tất cả sinh hoạt cũng chỉ có thể để ba nha hoàn còn lại làm hết. Bởi vì mỗi lần tiểu Thất nhìn thấy Bình Lộ đều có phản ứng rất lớn, cộng thêm bằng trực giác nữ nhân của Như Quân, Bình Lộ cũng dần dần bị cách ly ra, bình thường nàng ta cũng chỉ được làm chút chuyện râu ria lặt vặt hề quan trọng, bận rộn đến mức được tiếp xúc với tiểu Thất chút nào. Mặc dù cuộc sống đơn giản, nhưng tất cả mọi chuyện đều dồn hết lên vai hai nha hoàn còn lại cũng được. Cho nên Như Quân chủ động gánh vác trách nhiệm trông nom tiểu Thất, mỗi ngày ăn cơm, chơi đùa, học chữ, thuộc số bài thơ đơn giản cùng tiểu Thất; buổi tối còn giúp tiểu Thất tắm, xoa bóp và ngâm chân. Mỗi việc nhìn qua rất đơn giản, đến lúc làm lại vô cùng phí sức lao động, cũng may là tiểu Thất cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Hỉ Nhụy vô cùng thành thạo nữ hồng (thêu thùa may vá v.v…) và nấu nướng, Hỉ Mạn lại lần nữa làm nha hoàn thô sử. Ba người phân công ràng, cuộc sống dùng khá khổ sở, nhưng cũng yên ổn.

      “Nương nương, hảo bảo ăn rất nhiều cơm cơm rồi, cũng biết rất nhiều chữ rồi, nhưng vì sao hảo bảo vẫn như thế a, vậy Hoàng a mã đến khi nào mới có thể nhìn hảo bảo đây, có biết hảo bảo đợi đến hay a?”

      Như Quân định chuyện, lại đột nhiên nghe thấy, “Dận Hữu ngoan như vậy, Hoàng a mã làm sao lại đến đây đây.” Nghe ngôn ngữ trẻ con của hài tử này, còn có cả tưởng niệm của nó đối với mình, nhất thời dẫn phần áy náy chôn sâu trong lòng Khang Hi ra.

      Tiểu Thất thấy bóng dáng từng thấy qua ở Từ Ninh cung kia, gương mặt tràn đầy vui mừng và cả khát khao đối với tình thương của cha cùng niềm tôn kính dành cho phụ thân. Cho dù vui mừng có thừa nhưng cũng chưa quên cái nhìn thờ ơ lạnh nhạt của phụ thân dành cho ngày đó, những ánh mắt có ý tốt của bọn nô tài trong cung kia cũng lần lượt xuất trong trí óc của . Tuy vẫn còn rất , nhưng cũng hiểu rằng chính mình được mọi người thích, song lại rất muốn, rất muốn người khác thích , vui vẻ giống như khi nhìn thấy các ca ca buổi sáng vậy. Muốn Hoàng a mã của cũng có thể giống như nương nương rằng, “Tiểu Thất tuyệt quá!”

      Trong lúc do dự, hẵn cũng biết nên làm như thế nào, gương mặt có vẻ mong đợi lập tức lộ ra chút sợ hãi.

      Như Quân vẫn ngây người lúc này mới bình tĩnh trở lại, vuốt vẻ tiểu Thất thỉnh an với Hoàng đế. Hoàng đế cũng tiếp tục đề tài vừa rồi, ngồi xuống bắt đầu hỏi những chữ tiểu Thất biết, tiểu Thất khẽ nghiêng đầu , xòe ngón tay đếm từng chữ từng chữ

      “Ái phi, nàng giáo dưỡng Dận Hữu rất tốt, cực khổ cho nàng rồi.”

      “Thiếp thân đa tạ Hoàng thượng khen ngợi, tiểu Thất hiểu chuyện, thiếp thân cũng phải vất vả nhiều lắm.” Như Quân vừa đáp lời, vừa nhấc chân của tiểu Thất ra khỏi chậu nước bắt đầu lạnh, dùng vải bố (vật liệu dệt từ bông vải, đay..., có thể dùng để may đồ hoặc những đồ vật khác <theo QT>), giúp tiểu Thất giày .

      Khang Hi nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi nóng lên, ánh mắt nhìn Như Quân cũng càng thâm trầm hơn.

      Bởi vì tiểu Thất ở đây, Hoàng đế hoàn toàn có cách nào bắt đầu màn đùa giỡn tối nay. nhìn tiểu Thất nữa, bắt đầu đánh giá xung quanh căn phòng, thuận miệng câu, “Trẫm mệt mỏi, vẫn nên nghỉ sớm .” Muốn dùng cớ này đuổi tiểu Thất . Nhưng kết quả cũng giống như dự đoán. Như Quân nghe lời này, gương mặt nhất thời đỏ bừng hết lên. Mà tiểu Thất lại thấy ù ù cạc cạc, Hoàng a mã buồn ngủ, vì sao lại bảo chúng ta nghỉ sớm đây? Khang Hi thấy đôi mẫu tử này có bất kỳ hành động nào, người lớn gương mặt đỏ bừng cúi đầu xuống cực thấp, người dùng vẻ mặt tràn đầy nghi vấn nhìn mình. Tình huống chưa từng gặp phải khiến Khang Hi u mê.

      Thế là suốt lúc lâu, ba người vẫn bày ra cái dáng vẻ quỷ dị như vậy, khiến cho khí trong phòng pha thêm chút ngượng ngùng cùng yên tĩnh. Cuối cùng vẫn là Khang Hi phá vỡ cục diện trước mắt, khẽ tằng hắng , “ trễ thế này, tiểu Thất cũng mệt mỏi rồi, mau ngủ sớm chút .” Lúc lời này, ánh mắt Khang Hi liếc qua liếc lại ngừng, trong lòng vẫn còn nghĩ: ai bảo ta là người đứng đầu hoàng cung, là Hoàng đế đây, hiểu nhiều khổ nhiều a, chẳng lẽ muốn ta phải hết ý tứ đằng sau lời đó sao…

      Tiểu Thất vừa mới nghe như vậy, cho là Hoàng đế phụ thân muốn , khỏi cảm thấy có chút lo lắng, vội vàng kéo y phục của Hoàng đế, rất sợ thoáng cái biến mất thấy đâu. Hỏi, “Hoàng a mã còn đến ngày mai ?” Khang Hi cảm nhận được bất an của tiểu Thất, sờ sờ đầu của , , “Bây giờ tiểu Thất ngoan ngoãn ngủ, ngày mai Hoàng a mã lại đến xem tiểu Thất.”

      Nghe lời này, tiểu Thất giống như được uống thuốc an thần, từ từ bò xuống từ cái ghế , lảo đảo tới trước giường, ngồi dưới đất co chân cởi giày ra, đặt tấm thảm bên cạnh, dùng cả tay cả chân bò từ mặt đất lên bậc thềm bên giường cách linh hoạt. Cuối cùng xoay người cái, thành công lên giường lớn. Sau đó bò đến cuối giường, cầm lấy cái chăn lông ngắn của , mở ra, nằm xuống đắp lên người. Lưu loát liền mạch làm xong loạt động tác này, liền lên tiếng, “Nương nương, làm sao người còn chưa nằm xuống a? Hảo bảo muốn nghe tiếp chuyện xưa về con khỉ thông minh kia.”

      Người tiến hóa thành thiên cổ nhất đế Huyền Diệp thấy động tác của tiểu Thất nhất thời hóa đá, trời ạ, ai có thể cho biết đây rốt cuộc là cái tình huống gì. Tung hoành vài năm ở hậu cung, tuyệt đối là tay già đời nhất, đặc biệt là trong loại việc nào đó, nhưng hôm nay vậy mà lại bị nhi tử của mình đánh bại!
      anhtrantu2810, nhimxu, Phong Vũ Yên11 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Năm Khang Hi thứ hai mươi hai

      Edit + beta: Tiểu Lăng Tình


      Năm Khang Hi thứ hai mươi hai, có thể xưng là năm hoàng cung được “mùa thu hoạch”, cũng là loại khẳng định cực lớn đối với người nam nhân như Khang Hi. Đầu tiên là Nghi phi ở Duyên Hi cung sinh hạ Cửu hoàng tử vào tháng tám, tháng chín Đức phi ở Vĩnh Hòa cung sinh hạ Thất hoàng nữ, tháng mười Quý phi ở Thọ An cung sinh hạ Thập hoàng tử, trọng điểm cuối cùng mà mọi người để ý chính là Hoàng Quý phi sắp sinh.

      Bên ngoài chính điện Trường Xuân cung.

      thân thể nho ôm cây cột, sợ hãi nhìn nô tài qua lại trong điện, vô cùng bận rộn. bây giờ chỉ là Tứ hoàng tử Dận Chân năm tuổi, từ hai năm trước biết phải hài tử thân sinh của nữ nhân trong điện kia, cũng có thể cảm giác được nữ nhân kia đổi xử với thoáng lạnh thoáng nóng: mỗi lần tâm tình tốt triệu mình đến muốn mình ngoan ngoãn cố gắng đạt được sủng ái của Hoàng a mã; tâm tình tốt, cũng lấy mình ra trút giận, đánh chửi mình. Vào ngày hai năm trước, nữ nhân kia cãi nhau với Hoàng a mã, ầm ĩ rất lớn, mà mình bởi vì ham chơi sợ bị mắng, cho nên trước khi bọn họ tiến vào lặng lẽ trốn ở góc điện.

      “Vì sao giao cho ta, lúc đó ngươi phải là đồng ý để cho ta nuôi dưỡng nhi tử của Ô Nhã thị sao?” Trong điện truyền tới thanh của Đông Giai thị.

      “Đó là vì ta thấy ngươi nhiều năm có con, mới đồng ý để cho ngươi nuôi dưỡng Dận Chân, ngươi nghĩ ta biết ngươi làm những gì sau lưng ta sao?” Hoàng đế lạnh lùng đáp lại câu.

      phải là bởi vì ta có nhi tử thân sinh của mình sao, phải là ta muốn có nhi tử có huyết thống cao quý sao, ta làm cái gì sai à?”

      phải là ngươi để Đức tần sinh nhi tử cho ngươi rồi sao, Dận Chân bây giờ là nhi tử của ngươi, có cái gì tốt đây?”

      có gì là tốt, đáng tiếc, được sinh ra bởi ngạch nương là cung nữ.” Huống chi, nàng còn giẫm lên ta để leo lên, nàng dựa vào cái gì chứ. Đương nhiên là câu sau Đông Giai thị cũng ra.

      “Ta sớm ràng minh bạch cho ngươi, Hoàng thái tử chỉ có thể là Dận Nhưng, cả đời này đều là…”

      “Vậy ta đây ở đâu, hài tử của ta ở đâu, trong lòng của ngươi chỉ có Hách Xá Lý Minh Tuệ thôi sao, ta đây ở đâu, ta ở trong lòng của ngươi là cái gì…” Thanh của Đông Giai thị dần dần trở nên bén nhọn.

      “Làm càn, tên húy của tiên hoàng hậu mà Quý phi như ngươi lại có thể gọi sao. Đông Giai Uyển Ngưng, nhớ kỹ vị trí của ngươi.” Nghe có vẻ là trách mắng, thế nhưng thanh của Khang Hi vẫn lạnh lẽo như trước.

      “Ta chỉ là muốn nhi tử mà thôi, tại sao lại đồng ý đem nhi tử sau này của Đới Giai Như Quân đặt dưới danh nghĩa của ta, có phải là ngươi…” Ánh mắt Đông Giai Uyển Ngưng nhìn Khang Hi từ chất vấn biến thành hoài nghi.

      “Ngươi chỉ cả ngày suy nghĩ miên man gì vậy, ngươi cứ như vậy ngươi nghĩ mình có thể làm được Hoàng hậu sao, có thời gian để suy nghĩ miên man, bằng học hỏi Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu thêm chút .” Hoàng đế xong liền nhấc chân ra ngoài.

      “Ngươi bảo ta học Hách Xá Lý nàng ta, vậy ngươi có biết…” Vì sao trước Thái tử lại có nhiều hoàng tử chết non như vậy hay , nhưng lời này, Đông Giai Uyển Ngưng cũng vẫn ra, nhìn bóng lưng của Khang Hi, gương mặt xuất dáng cười chế nhạo.

      Sau đó Dận Chân thừa dịp có người chú ý, lặng lẽ chạy , lần cãi nhau đó tạo thành vết thương cách nào xóa bỏ trong tâm linh còn của .

      “Sinh rồi, chúc mừng Hoàng thượng chúc mừng Hoàng thượng, Quý phi nương nương sinh hoàng tử.”

      Nghe thấy lời này, ánh mắt Dận Chân ngầm hạ xuống, tay nắm chặt, lại buông ra.

      Kể từ lần sắc phong năm thứ hai mươi kia, Đông Giai thị vẫn leo lên ngai quý Hoàng hậu như ước nguyện, nàng liền mực thầm hận, hận Khang Hi, hận Ô Nhã thị, hận Dận Chân, hận Đới Giai thị, hận Thất hoàng tử, hận gần như tất cả các nữ nhân hậu cung, lại càng hận chính mình có nhi tử…

      Vào năm thứ hai mươi mốt, từ sau năm mới, liền ngừng truyền tới tin phi tử hậu cung hoài thai, Nghi phi, Đức phi, thậm chí ngay cả Quý phi tiến cung nhiều năm có con giống nàng cũng mang thai, lúc Đông Giai thị nghe được tin tức này liền ngất xỉu tại chỗ. Sau khi tỉnh lại nghe mọi người chúc mừng nàng, nàng mới biết ra cuối cùng ông trời cũng nghe thấy lời cầu khẩn của mình.

      Kể từ khi có hài tử này, nhất là lúc ba tháng sau nghe chuyên gia phụ Nghiêm Thái y bắt mạch, xác định thai mình mang này là nhi tử (con trai), nàng liền bắt đầu đối với Dận Chân vốn luôn thân cận, bây giờ ngay cả mặt mũi của cũng giảm, cứ đến lúc Khang Hi tới Trường Xuân cung, nàng luôn mượn cớ để Khang Hi thấy Dận Chân, dẫn đến địa vị của Dận Chân ở Trường Xuân cung thẳng tắp hạ xuống.

      Biểu của Khang Hi rất cao hứng, ít nhất bề ngoài là như vậy, về phần trong lòng nghĩ như thế nào ai biết đây? Sau đó ban thưởng đống tài vật cực kỳ trân quý (của cải cực kỳ quý báu) cho Hoàng Quý phi, nhìn thấy bóng dáng nho của Dận Chân, tâm tình rất phức tạp, tình hình năm này của Dận Chân cũng biết, Đông Giai thị đánh mắng hài tử này như thế nào, mình cũng biết , lúc biết Đông Giai thị mang thai hoàng tử, chính cũng bắt đầu chuẩn bị cho Dận Chân. Đoạn thời gian trước Đức phi sinh con hết cữ, chính mình mang theo Dận Chân chuyện với nàng, hy vọng nàng có thể đem nhi tử này về nuôi dưỡng, ngỡ tưởng khi ấy có thể dùng tình thương của mẹ cảm động nữ nhân của , để nàng nguyện ý mang trưởng tử của mình trở về, Đức phi lại đáp lại câu, “Nô tỳ có nhi tử của chính mình để nuôi dưỡng, Tứ hoàng tử là nhi tử của Hoàng Quý phi, nô tỳ vẫn rất ràng điều này.” Nghe thấy lời này, lòng Khang Hi nhất thời té xuống đáy cốc, ra mình cũng biết những hành động sau lưng của Đức phi kia, khi ấy Đức tần sở dĩ có thể thăng lên thành Đức phi, lần cảm động Khang Hi ngoài mặt kia thực ra chỉ là phần nguyên nhân rất , biết trong hoàng cung, thứ gì cũng đều là giả, vì sao khi ấy Ô Nhã thị bày ra dáng vẻ của từ mẫu (mẹ hiền) ngay tại lúc chính mình xuất , kỳ thực tự mình vẫn biết, nhưng cũng luôn nghĩ rằng Ô Nhã thị vẫn có tình cảm chân thực với nhi tử này, nhưng bây giờ nàng lại để cho mình thất vọng.

      Cái nguyên nhân càng lớn hơn nữa, chủ yếu là do Ô Nhã thị được Đông Giai thị tay đề bạt, là quân cờ của Đông Giai thị. Ngày đó Đông Giai thị lấy cớ thân thể được thoải mái, để Ô Nhã thị đến thị tẩm, lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này biết Đông Giai thị cuối cùng ngày bị nàng cắn ngược lại. Cho nên chính mình cho nàng (Ô Nhã thị) vinh sủng phú quý (vinh dự, ân sủng, sang quý) mà nàng muốn, nàng mới có thể lên võ đài đấu với Đông Giai thị. Chỉ là đáng thương cho nhi tử này, đột nhiên nhớ tới đôi mẫu tử Thành tần cùng tiểu Thất kia, có lẽ…

      +++

      Tâm của editor: , lúc edit chương này, nhớ tới các a ca dưới thời Khang Hi, cuối cùng cũng hiểu tại sao họ lại lâm vào trận chiến Cửu long đoạt đích tàn khốc như vậy. Cho dù phần là do dã tâm của bọn họ chẳng hạn, nhưng nếu tranh, họ thể sống nổi ở cái nơi hoàng cung đầy rẫy máu tanh ấy.

      Thương nhất là Tứ Tứ ở trong chương này, tội nghiệp lắm. Trong các truyện khác đều miêu tả Đông Giai thị là người mẹ tốt với Dận Chân như thế này như thế kia, nhưng Lăng thấy nó đều hợp lý lắm. Đông Giai thị sống trong cung bao nhiêu năm, làm sao có thể có tấm lòng như vậy đối với hài tử phải do mình sinh ra? Cho dù là phần tình cảm ấy có , cũng chỉ là phần , quan trọng là bà muốn dùng Tứ Tứ để trả thù kìa! Cho nên thực ra các hài tử sinh ra trong hoàng gia tranh đấu mới là tội nghiệp nhất, bởi vì họ có quyền lựa chọn.

      Ô Nhã thị khỏi , Lăng luôn có cảm tình với nhân vật này, nhất là lúc Dận Chân lên ngôi trở thành Ung Chính, bà chịu làm Thái hậu, lúc đấy chứng tỏ cái thiên vị kinh khủng cùng với lòng ích kỷ dã man đến mức từ bỏ chính con ruột của mình.
      anhtrantu2810, nhimxu, Phong Vũ Yên13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :