1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật ký dụ vợ của trưởng quan - Thần Mộ Nhi (38/110c) [4Q-126C] (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nhật ký dụ vợ của trưởng quan – Thần Mộ Nhi


      Edit: An


      Nguồn: tangthuvien.com

      Đan Diệc Thần, trưởng quan mặt lạnh, gần nữ sắc, nhưng liếc mắt cái nhìn trúng


      Nghê Tiêu là luật sư , sợ trời sợ đất, chỉ riêng đối mặt với người đàn ông đó, hằng đêm cầu xin tha thứ


      Trước khi kết hôn, tùy tiện hẹn gặp “ bạn trai trước” ai ngờ giữa đường bị bắt được, khiêng về nhà


      Sau khi kết hôn, “người cũ” của thường xuyên quấy rầy, bị xử đẹp thương tiếc!


      Vì tự do, chạy trốn 3 lần, ngại hao hết quân số, mà đuổi đến chân trời góc biển!


      “Đan Diệc Thần, trái đất này, có chỗ nào tìm được ?” Phụ nữ nhe răng, nhếch mép cười


      im lặng, cho biết, từ lúc 2 người thực “vợ chồng chi lễ” cài thiết bị tìm kiếm người !


      chạy, đuổi!


      Đoạn ngắn 1:


      Đêm trăng cao gió lớn, bị mỗ nam ăn sạch sành sanh, phấn khích thét chói tai


      “Đan Diệc Thần, nhìn ra, cởi quần áo quả thực chính là cầm thú”


      “Mặc quần áo sao?”


      cười hắc hắc, hai tay ôm eo của : “Mặt người dạ thú”


      Đoạn ngắn 2:


      ưỡn bụng lên tòa án, tức giận, vây ở cửa văn phòng luật sư


      “Vợ , em to gan, mang thai con của , còn dám lên tòa?. Cột vào giường, chỗ nào cũng được


      buộc miệng : “Nếu như dám làm vậy, em kiện tội giam giữ phi pháp”


      Đùa sao?. phải là người dễ bắt nạt!


      ngồi ở cuối bàn, đáy mắt sắc bén tràn đầy sủng nịch: “ đây chỉ có thể làm cho em xuống giường được, để xem em làm sao khởi kiện?”


      cả kinh, bắt lấy tay :


      “Đồ điên----- Trong bụng tôi còn mang thai con của nha!!!!!!”


      Đoạn ngắn 3:


      Phụ nữ tìm tới cửa cho biết: “Tôi còn khả năng sinh con, nhưng mà Diệc Thần tôi”


      ta còn : “ ta cưới có khả năng mang thai”


      tiêu sái đáp lại câu: “Có khả năng sinh con cũng là loại bản lĩnh”


      Ban đêm, đè ở dưới thân, vỗ vỗ bụng của , thào : “ có em có con để làm gì”


      cười, đáp án cũng ngoài dự đoán!


      Đàn ông hư bị đem ra công lý, phụ nữ hư bị trừng phạt giường!.


      Đoạn ngắn 4:


      5 năm sau, Đan Tiểu Tam cáo trạng với Đan Tiểu Điểm:


      “Sáng nay lúc ngủ dậy, em lại ngủ ở trong phòng của mình, ràng em nhớ ngày hôm qua ngủ trong phòng của mẹ”


      Đan Tiểu Điểm gật đầu : “Chị cũng thường xuyên bị như vậy, ba là ba nhớ lầm, nhưng kỳ thực, mỗi lần ba đều chiếm giường của mẹ rồi đuổi chúng ta ra ngoài”


      Đan Tiểu Tam: “Rất phúc hậu, chúng ta làm gì bây giờ?”


      Đan Tiểu Điểm: “Chúng ta bỏ nhà trốn ” ​
      Nyanko129, Chris, Phương Lăng3 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Quyển 1: Trưởng quan tính kế

      Chương 1: Hóa ra là

      Edit: An


      “Vụ kiện này quả thực đáng, giải thích chút phải ràng rồi sao, vì sao nhất định phải làm lớn như vậy!”

      “Chuyện như thế này, khi nào đến phiên chú quan tâm” Thanh lạnh như băng, giống như lời phán quyết của tòa án

      Đan Diệc Thần đương nhiên biết sở dĩ trai kiện tụng thắng kiện, là vì ấy muốn xung đột chính diện với chị dâu, trai của cưng chiều chị dâu đến tận trời, đúng là tấm gương gương mẫu a!

      Chỉ là, khi luật sư quay mặt lại, dáng người ấy, giống như từng quen biết!

      “Là

      Ngày nhớ đêm mong, 4 năm rồi!. Vậy mà ở chỗ này lại bắt được !

      “Ai?”

      “Người phụ nữ đáng chết!”

      “Phụ nữ”

      Viên cảnh giới vẫn luôn theo bên cạnh Đan Diệc Thần, suốt 3 năm rồi, chưa bao giờ nghe đề cập đến từ này, trừng to hai mắt nhìn Đan Diệc Thần đứng lên rời , vẫn còn quên quay đầu nhìn người phụ nữ bị trưởng quan nhìn hồi lâu

      Đan Diệc Thần là người tuổi nhất trong Đan gia, nhưng cũng là người duy nhất ở trong quân đội

      Ba của Đan Diệc Thần hy sinh trong trận hồng thủy, nên trai là CEO công ty Khóa Quốc là mẹ tay nuôi lớn

      Đương nhiên, ông nội của cũng tốn ít tâm huyết, nhưng mà tình cảm của 2 em biết vì sao thể tốt lên được, trái lại quan hệ của Đan Diệc Thần với Đan Diệc Thuyên gần cũng xa, đại khái giống như quan hệ của quân nhân- người lính!

      Bốn năm trước, Đan Diệc Thần theo cán bộ cấp cao đến nước Pháp để tham gia quân diễn, đánh rơi trái tim của minh ở kinh đô lãng mạn của nước Pháp

      Cảnh bị viên Tiểu Lý đứng cùng với Đan Diệc Thần ở trước cửa tòa án, chỉ cảm thấy cả người trưởng quan như đứng trong gió lạnh. Tuy rằng ngày thường trưởng quan lúc nào cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng mà Tiểu Lý cũng có thể cảm giác được muốn duy trì khoảng cách với mọi người

      Chẳng qua là, cảm giác bây giờ giống như ngày thường, bây giờ cả người toát lên hơi thở hàn, như muốn giết người, khí thế giống hệt như quỷ satan lúc đoạt mệnh người khác TV

      Ánh mắt của gắt gao nhìn môt người phụ nữ bước ra khỏi tòa án

      mặc bộ comple công sở màu đen chuyên nghiệp, mái tóc vốn được búi gọn gang ở sau đầu, ngay khi bước ra khỏi tòa án, được tháo ra, nhất thời, mái tóc dài xinh đẹp phóng khoáng được tự do, khí chất cả người giống như được thay đổi, như biến thành người khác.

      Đan Diệc Thần nhìn người phụ nữ chết tiệt hàn huyên với chị dâu của mình vài câu, sau đó tách ra ở ngã tư đường

      Trong ví tiền của còn mang theo tờ giấy mà để lại, lưu giữ đến bây giờ

      “Nghê Tiêu”

      Giọng lạnh như băng, khiến cho Nghê Tiêu vừa mới thắng kiện còn chưa bình tĩnh trở lại tựa hồ trở về nguyên hình, lúc xoay người, nụ cười đắc ý môi nhất thời cũng thu trở về, chuyển về vẻ mặt nghiêm túc, nhìn người đàn ông trước mặt, trong nháy mắt, trở nên ngây người

      Quân phục!. Có thể là do vụ án vừa rồi có liên quan đến người mặc quân phục, cho nên thần kinh của Nghê Tiêu có phần mẫn cảm với những người quân nhân!. Nhưng vẫn giả bộ lạnh nhạt :

      “Vị trưởng quan này, xin hỏi có chuyện gì?”

      nhận ra tôi hả?”

      Hơi thở nghiêm túc lạnh lẽo, lạnh đến mức áp bức viên cảnh bị dám ngẩng đầu lên, Nghê Tiêu lại ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ giống như ai dám làm khó dễ được tôi

      là luật sư, sợ đâu!

      Nhưng mà khi nghe thấy câu vô tội, lại nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của ta, trong lòng Nghê Tiêu lại dâng lên cảm giác áy náy

      “Tôi nên biết sao?”

      Ở cửa tòa án nhất thời giống như có khói thuốc súng nổi lên bốn phía, Nghê Tiêu ràng cảm thấy cỗ áp bách mãnh liệt, chột dạ suy nghĩ, nhưng vẫn thể nào nhớ được, lúc còn chưa nhớ ra gặp ta ở đâu, bị ta vác lên vai

      muốn làm gì?”

      “Đưa em đến nước Pháp”

      Cơ mặt của run lên, nghĩ thầm người đàn ông này chắc là bị bệnh thần kinh, nhưng mà ở trong tay người ta, cho nên dám làm bừa

      “Trưởng quan…. Có chuyện gì chúng ta từ từ

      Viên cảnh vệ bên người Đan Diệc Thần sửng sờ, nhưng vẫn mở cửa xe

      Cục tức trong lòng Đan Diệc Thần vẫn chưa được xả hết, người con chết tiệt, 4 năm trước dám làm chuyện như thế với , 4 năm sau lại quên khuấy mất!

      Đan Diệc Thần , bất luận là ở mặt nào, chỉ với khuôn mặt khiến cho người khác mê mệt, cũng đủ để phụ nữ điên cuồng vì

      Chỉ có điều nghĩ lại có phải Nghê Tiêu dùng thủ đoạn lạc mềm buột chặt hay ?. Cuối cùng hoài nghi đánh giá khuôn mặt của

      Nghê Tiêu thầm nghĩ: “Sợ là người nhà của Đan gia muốn trả thù cho vụ thua kiện ban nãy…”

      Sau đó, lại nghe thấy câu đáng sợ nhất mà từng nghe:

      “Nếu như em đồng ý gả cho tôi, tất cả những chuyện vui lúc trước của chúng ta, đều có thể bỏ qua”

      Bờ môi khêu gợi, thanh từ tính phát ra từ bờ môi ấy lại dọa Nghê Tiêu sợ đến nỗi nghỉ muốn ăn cơm

      cái gì…?”

      Từ đến lớn, phải chưa từng nghe người ta thông báo, nhưng mà bây giờ lại bị người ta cầu hôn….

      Tình tiết này, có phải quá nhanh rồi hay ?. Người đàn ông này biết có bị đứt dây thần kinh nào ?. Hoặc là căn bản vì thua kiện cho nên muốn chỉnh ?.

      Bất kể là nguyên nhân gì, với Nghê Tiêu chỉ có kết quả: chết !. Nhưng xuất phát từ suy nghĩ của luật sư, vẫn nên im lặng, tiếp tục cẩn thận quan sát mỗi động tác của Đan Diệc Thần

      Vớ vẩn?. Dám nhớ sao?. làm cho cả đời này đều khắc ở trong lòng, trong đầu, thậm chí mãi mãi thể nào quên được.

      Nghê Tiêu là người sợ trời, sợ đất, cho dù người đàn ông trước mặt vẻ mặt trầm, ràng là nhân vật dễ chọc, nhưng mà vẫn nhíu mày, rút tay ra khỏi tay của người đàn ông đó, bĩu môi :

      “Trưởng quan, tuy rằng thua kiện, nhưng cũng cần mất phong độ như thế…”

      Lời còn chưa dứt, sắc mặt của trở nên trầm, nhét vào trong xe, dáng vẻ mạnh mẽ vang dội thể nghi ngờ, khiến cho cơ hồ muốn lấy điện thoại ra để báo cảnh sát

      Cánh cửa xe khép hờ, người đàn ông mặc quân phục, vẻ mặt giống như núi băng cùng người phụ nữ liều mạng giãy dụa, tình trạng hỗn loạn như thế, khiến cho khóe miệng của viên cảnh vệ co rúm 2 lần

      Sau khi Đan Diệc Thần chế ngự được Nghê Tiêu đóng cửa xe, lái xe mất, lúc này, viên cảnh vệ đứng bên xem kịch vui mới ý thức được mình bị bỏ rơi thương tiếc, nhất thời chạy đuổi theo:

      “Trưởng quan, đợi tôi chút”

      Tốc độ xe chạy như bay, cảnh sắc ven đường ngừng thụt lùi về phía sau giống như trí nhớ của Nghê Tiêu, dùng hết sức suy nghĩ, nhưng cũng nghĩ ra mình quen người đàn ông khó trị nào bao giờ

      Nghê Tiêu hít sâu hơi: “ còn như vậy, tôi có thể kiện tội giam giữ người phi pháp”

      Người đàn ông vẫn luôn căng thẳng, tựa hồ vừa nghe thấy chuyện buồn cười, khóe môi hơi cong lên:

      “Phải ?. ngại cứ thử xem”

      Ngoài miệng lời khiêu khích, nhưng trong lòng lại tức giận đến muốn chết, người phụ nữ chết tiệt này, cơ hồ quên mất chuyện của 4 năm trước rồi!

      Ai cho phép quên sạch ?. Ai cho phép xuất trong tầm nhìn của ?.

      Nghê Tiêu thấy người đàn ông này muốn lý lẽ, cửa xe lại bị khóa, nhất thời cắn răng, lấy bình xịt phòng sắc lang trong túi ra, muốn xịt lên khuôn mặt tuấn tú của , xe bỗng nhiên đổi phương hướng, sắc mặt khẽ biến:

      “Dừng xe, mau dừng xe”

      Người đàn ông giả vờ mắt điếc tai ngơ, dưới chân ngừng nhấn ga, xe giống như tên lên dây, lao nhanh về phía trước

      Trước mặt mảng trắng xóa, tiếng nước biển thét gào trong khí, cuốn lấy những bọt sóng.

      Xe chạy nhanh giống như viên đạn ném vào trong biển lớn, được biển lớn ôm gọn vào lòng

      “A”

      Nghê Tiêu hét lên tiếng, nhắm 2 mắt lại, xong rồi, xong rồi, người đàn ông này muốn sống nữa, lái xe vào trong biển!

      Bỗng nhiên, thấy tay mình căng thẳng, bàn tay mạnh mẽ kéo ra ngoài, Nghê Tiêu mềm nhũn tựa vào trong ngực của đối phương, mặc cho ta ôm lấy mình

      Bốn phương yên tĩnh cách kì lạ, bản thân chết rồi sao?.

      lặng lẽ mở mắt, trời và biển xanh biếc, hai cánh chim hải âu cúi đầu lượn vòng, còn có người đàn ông cả người toát ra tâm trạng:

      “Trong lòng lão tử được vui, ngươi nên cẩn thận chút”

      …. Rốt cuộc muốn làm gì?”

      Sau khi sợ hãi ngắn ngủi qua , cuối cùng cũng bùng nổ, bị người đàn ông xa lạ cưỡng ép lên xe, cảm giác này cũng dễ chịu gì mấy

      Môi mỏng hé mở, thanh của ta giống như quỷ satan khẽ vang lên bên tai :

      “ParisplacedelaConcorde”

      bỗng dưng mở to 2 mắt, sửng sờ nhìn đôi mắt thâm thúy của

      “Còn nhớ , 4 năm trước ở quãng trường Paris”

      Tay của dần dần tăng lực, khiến đau đến muốn ngất

      Dù là như thế, vẫn lắp ba lắp bắp như cũ, cố gắng để bình ổn lửa giận trong lòng :

      , , …. phải nhận lầm người rồi chứ?. Tôi hiểu gì”

      Tay nhàng mò mẫm lấy bình xịt ở trong túi, thừa dịp khi con mắt của ta bắt đầu trở nên nguy hiểm, dùng sức nhấn nút, sau đó đứng lên, liều mạng bỏ chạy

      Đối với , chỉ cần những nơi , chính là nơi an toàn

      4 năm trước, quảng trường Paris rộng lớn, dưới suối phun lớn, người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng gặp thoáng qua, trận đùa giỡn vô tâm

      vốn là tình cờ quen biết , cho nên mới cố tình để lại dãy số điện thoại giả cho

      Vốn tưởng rằng giữa biển người mênh mông, cả đời này còn cơ hội gặp lại, ngờ lại khéo như vậy

      ta

      “Tôi có thể biết số điện thoại của ?”

      Người đàn ông lạnh lùng nhàng vươn ngón tay thon dài, ràng là câu hỏi lễ độ, nhưng vì khí thế kinh người của , tựa hồ giống như câu mệnh lệnh

      dần dần nhớ lại, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng bỏ chạy, quay đầu liếc nhìn người đàn ông ấy, giữa khe hở của mái tóc đen tung bay, vẫn đứng ở đó, hề di chuyển, nhưng mà môi của hơi mấp máy, nếu cẩn thận lắng nghe, đó là câu:

      “Tôi đến tìm em”

      Trong ánh mắt lộ ra kiên định, khiến cho tim người xem đập mạnh

      Nghê Tiêu về đến nhà, là lúc chạng vạng tối, đón lấy điện thoại, mới biết, hôm nay ít người biết mình thắng vụ kia của Đan gia, rất nhiều tin nhắn chúc mừng được gửi đến

      đọc từng tin , cuối cùng, ánh mắt dừng ở dãy số quen thuộc, người ấy vẫn mạnh mẽ như thế, ràng là quan tâm nhưng mà cũng tiếc nhiều thêm chữ

      “Chúc mừng em”

      Ba chữ vô cùng đơn giản, giống như tính cách từ đến lớn của

      Nghê Tiêu ôm điện thoại di động, giống như con chuột vừa trộm được phô mai, hi hi haha cười suốt nửa ngày

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2:Cướp em về làm vợ tôi

      Edit: An


      thừa nhận cho dù tin nhắn của chỉ có dấu chấm tròn, cũng làm vui cả buổi, đơn giản vì phải là người khác, là kỵ sĩ áo đen trong suy nghĩ của – Trần Thiệu Dương

      “Đêm nay gặp nhau ” Móng tay màu hồng xinh đẹp mau chóng ấn vài cái, sau đó bấm vào nút gửi tin nhắn

      Tâm trạng của Nghê Tiêu rất tốt, khẽ ngâm nga, vào phòng tắm rửa mặt, chuẩn bị cho cuộc hẹn buổi tối

      Bóng đêm mênh mông, màu đen yên tĩnh là màu sắc tốt nhất để che giấu

      chiếc xe khiêm tốn dừng ở dưới lầu của cao ốc thế kỷ, Nghê Tiêu vui vẻ lên xe, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười mê người:

      “Thiệu Dương, biểu hôm nay của em có phải rất tuyệt ?”

      Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhàng xoay mặt lại, khuôn mặt trẻ tuổi dưới ánh trăng mang theo vài phần sủng nịch:

      nghe trợ lý rồi, em vẫn luôn rất tuyệt”

      Hình như có ánh đèn flash xẹt qua, Nghê Tiêu cảnh giác đóng cửa xe lên, ở đây đội chó săn rất nhiều, ngộ nhỡ như bị chụp được cái gì, nhóm fan nữ của Trần Thiệu Dương nhất định cãi nhau

      Hai người tìm hội sở tư nhân bí mật, ngoại trừ số nhân vật nổi tiếng trong giới chính thương ra, những người khác căn bản thể tùy tiện vào được

      Nghê Tiêu ngồi xuống, thả lỏng tâm trạng, nhân lúc Trần Thiệu Dương nghe điện thoại, nhắm mắt lại thưởng thức nhạc xung quanh.

      giọng nữ sắc bén bỗng nhiên cắt ngang khí yên tĩnh, khiến cho nhíu mày

      “Tôi cần!. Nếu như Phùng thiếu hôm nay cho tôi ý kiến, tôi ở lỳ chỗ này

      Ánh mắt thoáng xẹt qua hai nhân vật chính tranh cãi, Nghê Tiêu nhịn được kinh ngạc nhíu mày, hóa ra là công tử ăn chơi có tiếng – Phùng Tiêu Đình

      Phùng Tiêu Đình này có đôi mắt hoa đào hẹp dài, mấy năm trước vẫn luôn chơi bời gú, năm ngoái mới cưới nữ văn nghệ binh làm vợ, nhưng chưa đến năm, chán ghét công việc của vợ quá bận rộn khiến quan hệ của 2 người trở nên xa cách, vì thế 2 người thỏa thuận ly hôn trong vui vẻ, vụ ly hôn này do người chị trong ngành của Nghê Tiêu giới thiệu

      Chị ấy từng với Nghê Tiêu rằng Phùng Tiêu Đình phải là người đàn ông có tác phong nghiêm túc, có việc gì đừng nên tiếp xúc nhiều với ta

      Dù sao cũng là chuyện liên quan đến mình, thu hồi tầm mắt, chuyên tâm uống cà phê

      Nhưng mà, 2 người càng cãi càng lớn, mắt thấy dây dẫn thuốc nổ này sắp lan đến bên mình, Nghê Tiêu nhíu mày, đứng dậy, vẻ mặt kiên nhẫn, Phùng Tiêu Đình như nhìn thấy được con mồi, ánh mắt nhất thời sáng lên

      Rút cánh tay của bạn ngừng chu môi bất mãn, Phùng Tiêu Đình tiến lên ngăn ở trước mặt Nghê Tiêu

      “Nghê luật sư, nhớ tôi sao?”

      Gần đây, số người hỏi có nhớ họ hay hơi bị nhiều, nhướng mày:

      “Phùng đại thiếu, ngưỡng mộ lâu”

      Phản ứng mặn nhạt của cũng dập tắt ánh mắt nóng bóng của ta, ta nhún vai, hai tay nhét vào trong túi, tiêu sái cười :

      “Tới mình?. Như vậy bằng tới ngồi với tôi chút?”

      Đúng lúc bồi bàn bưng mâm tới, Phùng Tiêu Đình thuận tay ôm ngang eo của Nghê Tiêu, ôm vào trong lòng mình

      Chuông báo động trong lòng Nghê Tiêu vang lên mãnh liệt, nhất thời ngây người chút, rồi ngượng ngùng :

      ngại quá, tôi còn có việc phải trước”

      Phùng Tiêu Đình vốn muốn ngăn lại, nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi

      “Ôi” Bỗng nhiên đụng phải bức tường thịt cứng rắn, Nghê Tiêu che mũi, vẻ mặt xui xẻo:

      “Đau quá”

      Khi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông cao hơn mình cái đầu, nhất thời ngây người

      Thế giới này làm sao có thể như vậy?. Buổi sáng mới tránh được ma trảo của ta, buổi tối lại tình cờ gặp ?.

      Đan Diệc Thần mặc quần áo bình thường, bên người có cảnh bị viên ban sáng cùng, nhưng mà khí thế vẫn bức người như cũ, lạnh lùng liếc nhìn Phùng Tiêu Đình cái, đối phương sờ sờ mũi, thức thời rời

      “Tôi ngược lại nhìn ra em rất có lực hấp dẫn đàn ông” từ cao nhìn xuống Nghê Tiêu, thản nhiên

      Nghê Tiêu hừ lạnh tiếng: “Tôi ngược lại nhìn ra quân trưởng lại nhiều chuyện như vậy”

      Ban ngày, điều tra xong thân phận của người đàn ông trước mặt này, là trưởng quan cao nhất của quân khu thành phố A, cũng là người đàn ông độc thân được phụ nữ xã hội thượng lưu hoan nghênh nhất

      Nghe thủ đoạn của người đàn ông này rất lợi hại, biết ta lợi hại, cho nên mới muốn dây dưa với ta, ánh mắt của liếc nhìn thấy Trần Thiệu Dương quay lại, Nghê Tiêu vui sướng gọi:

      “Thiệu Dương, em ở đây”

      Cách đám người, ánh mắt Đan Diệc Thần xuyên qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật, cuối cùng cũng nhìn thấy Trần Thiệu Dương

      Khuôn mặt tuấn dật, dáng người phi phàm, người đàn ông này xem ra hề kém mình chút nào

      Nghê Tiêu vui vẻ, muốn bước qua, bỗng nhiên bị Đan Diêc Thần ôm lấy eo , giận dữ :

      muốn làm gì?”

      “Muốn cướp em về làm vợ tôi” Người nào đó chẳng biết xấu hổ trả lời

      Thế là dưới ánh mắt khiếp sợ của Trần Thiệu Dương, Đan Diệc Thần xách Nghê Tiêu giống như xách con gà ra ngoài

      làm gì vậy?. Mau buông tay cho tôi”

      Nghê Tiêu dở khóc dở cười, ngừng giãy dụa

      “Rầm” tiếng

      Người nào đó quả nhiên ngoan ngoãn buông tay, Nghê Tiêu thừa cơ đá lên đầu gối cái, nhưng bị né tránh

      “Trưởng quan, tôi thực hiểu, tôi chọc giận khi nào, cho dù tôi có chọc giận , cũng nên đại nhân đại lượng tha cho tôi có được ?”

      Nghê Tiêu giống như hạt đâu rang ngừng công kích liên tục, nhưng mà hề ảnh hưởng chút nào đến Đan Diệc Thần

      Giả ngốc sao?. Đan Diệc Thần hơi nhíu mày, cười lạnh :

      “Tôi tôi tìm được em”

      Ánh mắt của xet qua cái cổ mảnh khảnh và trắng nõn của , trong lòng như có lửa thiêu đốt, nếu như cố gắng kiềm chế bản thân, ước chừng sớm vác về nhà đánh đòn rồi

      sống hai mươi mấy năm. Có dạng phụ nữ nào mà chưa từng gặp qua?. Ai thấy ngoan ngoãn, dịu giọng chứ?. Chỉ riêng có này, hoàn toàn vượt qua tầm khống chế của

      Thời điểm Nghê Tiêu muốn ăn ngay , cứu tinh cũng kịp thời đuổi tối, bả vai nóng lên, eo bị người nào đó ôm lấy, an tâm hơn rất nhiều, nhịn được nhìn Trần Thiệu Dương bằng ánh mắt cảm kích

      “Xin hỏi là…”

      Trần Thiệu Dương bình tĩnh đánh giá Đan Diệc Thần, nhìn ra được người đàn ông này có thân phận bất phàm, bằng trực giác của mình, biết việc hôm nay đơn giản như vậy

      Nếu là chuyện khác, còn chưa tính, nhưng chuyện liên quan đến Nghê Tiêu

      Ánh mắt của Đan Diệc Thần chuyển xuống cánh tay của Trần Thiệu Dương, sắc mặt dần trở nên u, muốn phát tác tiếng ồn ào từ nơi xa truyền đến, Nghê Tiêu quay người lại, mơ hồ nhìn đám đám nhân viên bảo vệ và vài người lạ mặt, hình như là có xung đột, xô xô đẩy đẩy nhau, máy chụp hình rớt ra từ trong túi

      Người đàn ông có khuôn mặt xa lạ hoảng hốt muốn chạy trốn, bị nhân viên bảo vệ tóm đến trước mặt Đan Diệc Thần

      “Trưởng quan, nên xử lý thế nào?”

      Ánh mắt nghiêm khắc của Đan Diệc Thần, xẹt qua khuôn mặt của người đàn ông xa lạ cố giả vờ bình tĩnh, lạnh lùng :

      “Chào hỏi ta chút, dạy cho biết quy tắc làm phóng viên tốt”

      Trong hội sở tư nhân của mình cư nhiên có “chó săn” trà trộn vào, thiếu chút nữa chụp được hình khách VIP đến hội sở, đây chính là sai lầm to lớn của ông, ông chủ ra sức lời xin lỗi, chờ sau khi nhìn thấy vẻ như la sát của 2 người đàn ông giằng co, nhất thời trong lòng thầm ngừng kêu khổ, người là tư lệnh la sát nổi tiếng của khu A, người là thần tượng của đội bóng toàn dân, có danh hiệu là “môn thần” – Trần Thiệu Dương.

      Đắc tội với người nào cũng được, vì thế ông chủ nhanh trí, ngoài miệng gì, nhưng sau lưng lại phái người tìm cứu binh

      Chỉ chốc lát sau, trợ lý Amy của Trần Thiệu Dương chạy tới, khi nhìn thấy Nghê Tiêu sắc mặt được tốt lắm:

      “Nghê Tiêu, tôi nhớ cũng biết Thiệu Dương là nhân vật của công chúng, cho dù có muốn làm loạn cũng phải có chừng mực chút”

      Trần Thiệu Dương khẽ rùng mình: “Amy…”

      “Chẳng lẽ quên, năm trước vì ta, suýt nữa bị đuổi khỏi câu lạc bộ rồi sao?. Kết thúc cuộc sống chuyên nghiệp của ?”

      Giọng của Amy nâng cao lên mấy độ, khuôn mặt lãnh diễm hiếm khi xuất tia phẫn nộ

      Nghê Tiêu hít hơi sâu: “Thiệu Dương, trước , em có chuyện muốn với vị Đan tiên sinh này”

      Trần Thiệu Dương do dự lát, thấy vẻ mặt kiên trì của Nghê Tiêu, dẫn đầu rời khỏi

      Nghê Tiêu nhìn bóng lưng của , có chút chua sót, sai, là nhân vật của công chúng, làm sao có thể vì mà đánh mất tiền đồ sáng lạn được?.

      năm trước, nếu phải tùy hứng muốn từ Châu Âu trở về để mừng sinh nhật với , làm thiếu chút nữa bỏ lỡ trận đấu, suýt bị đuổi câu lạc bộ

      Suy cho cùng, có lẽ quá ích kỉ rồi!

      Thờ ơ nhìn tất cả màn này, khóe miệng Đan Diệc Thần cong lên nụ cười châm biếm, tao nhã ngồi xuống, đưa tay ra hiệu, bồi bàn rất nhanh mang đến chai rượu đỏ

      “Laffey năm 93, có muốn uống thử ?” nhàng rót ly rượu, tựa hồ như những chuyện vui trước đó chưa từng xảy ra

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3:

      Edit: An

      Nghê Tiêu đặt mông ngồi xuống, mở to 2 mắt, uống uống, ai sợ ai chứ!

      chứng minh, Nghê Tiêu vẫn còn quá non, người đàn ông này đơn giản như trong tưởng tượng của , mới đầu là ly, ly, hai người luân phiên uống, càng về sau biến thành thoải mái thanh thản dựa sofa, hoàn toàn thể dừng lại được

      Nghê Tiêu có tật xấu, là sau khi uống say bắt đầu đào tâm khoét phổi tâm với người khác, mắt say lờ đờ, lim dim gục xuống bàn, cười hì hì :

      biết ?. Từ đến lớn trong lòng tôi chỉ có mình Thiệu Dương…Tôi…Tôi… chờ đợi được gả cho ấy….Đàn ông khác, tất cả…. tôi đều cảm thấy chán ghét…”

      Có lẽ do uống say, nên đôi mắt của tỏa sáng lấp lánh, màu da trắng noãn phiếm hồng, môi đỏ mọng còn vươn giọt rượu, cho dù về người đàn ông khác ở trước mặt , nhưng cũng có cách nào nổi nóng với .

      Trọng tâm ổn định, Nghê Tiêu bỗng nhiên muốn ngã khỏi bàn, Đan Diệc Thần nhanh tay lẹ mắt bước lên đỡ lại

      Rơi vào vòng ôm ấm áp, Nghê Tiêu thỏa mãn chui vào lòng , đầu cọ sát, thào tự mình

      “Nghê Tiêu, em đừng mong chạy trốn…”

      nhàng cúi người, nỉ non ở bên tai của , môi mỏng như có như chạm vào vành tai xinh của , ái muội, nhu tình, mi hoặc đến cực hạn
      Nhắm mắt lại, ký ức lại ùa về. Khi mở mắt ra, phảng phất đưa mình trở về quảng trường Paris 4 năm về trước

      Suối phun nhạc to lớn cách 10 giây phun ra bọt nước cao mấy chục thước, dưới ánh mặt trời khúc ra xạ 7 màu đẹp đẽ

      đường phố nước ngoài, chim bồ câu trắng tao nhã đậu vai của du khách, có họa sĩ cõng giá vẽ qua, và nhóm mấy chàng đẹp trai ôm đàn ghi ta hát tình ca, khiến cho thành phố càng tăng thêm màu sắc lãng mạn

      Khi ấy, vẫn chỉ là người đàn ông bình thường, cùng với thủ trưởng ra nước ngoài giải quyết công việc, còn lại thời gian ngày cuối cùng có việc gì làm, liền ngồi ở trong quán cà phê quảng trường lẳng lặng thưởng thức cảnh sắc

      vốn có diện mạo tuấn mỹ, hơn nữa cuộc sống quân nhân nhiều năm tôi luyện cho khí thế lạnh lùng và đường nét sắc

      Bén, thu hút ít ánh mắt của những người phụ nữ xung quanh.

      Có rất nhiều ánh mắt ái mộ nhìn về phía , với độ nhạy bén cùa nghề nghiệp, khiến nhận ra xôn xao xung quanh mình, hơi nhíu mày, đứng dậy định ra ngoài hít thở khí.

      vốn định tùy ý dạo trở về, nhưng quảng trường đột nhiên truyền đến tiếng reo hò làm cho tò mò, vì thế chút để ý liếc qua, nhưng lại làm giật mình.

      Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn người con cách chăm chú.

      Trong đám người nhộn nhịp, nhóm mấy chàng đẹp trai huýt sáo, khảy đàn theo điệu nhạc, người mặc váy dài Bohemia lôi kéo tay khiêu vũ, xoay tròn, ngoái đầu nhìn lại, mặt tươi cười như hoa, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, người xem bốn phía bị vui vẻ của đông phương này cuốn hút, bắt đầu tham gia vào điệu múa nhộn nhịp.

      dần trở thành tiêu điểm giữa đám đông, nhàng lươn vòng, gương mặt xinh đẹp mang theo hơi thở của cỏ thơm đặc thù trong những ngày đầu xuân ở Paris. Ánh mặt trời sáng lạn tà tà chiếu lên khuôn mặt .

      Trong khoảnh khắc ấy, Đan Diệc Thần hề nghi ngờ, nếu như sau lưng đôi cánh, có lẽ chính là thiên sứ mà ông trời phái xuống để cứu vớt cuộc đời độc thân 20 mấy năm qua của .

      Chính cũng biết chính mình đứng đó bao lâu, mãi đến khi điệu múa kết thúc, đám đông tản ra, khi định rời , làm chuyện mà bản thân còn cảm thất bất ngờ.

      “Tiểu thư, có thể cho tôi biết số điện thoại của ?”

      Người đàn ông chưa bao giờ bắt chuyện với phụ nữ, đương nhiên cũng nhận ra lời của mình có bao nhiêu gượng gạo và mất tự nhiên.

      Khi đó, tên Nghê Tiêu biết người đàn ông trước mắt từ nay về sau, là người cùng dây dưa cho đến chết ở trong sinh mệnh, nếu như biết trước chắc lúc ấy đùa ta như vậy.

      Đàn ông muốn xin số điện thoại của Nghê Tiêu ít, nhưng người thẳng thắn như ta lại là người đầu tiên, giảo hoạt cười, sảng khoái :

      “Được thôi!”

      tùy tiện xé tờ giấy, viết lên dãy số, rồi chớp chớp mắt nhìn : “Tiên sinh, tôi đợi liên lạc nha.”

      Sau đó, giống như nai con vui vẻ biến mất trong đám đông.

      “Nghê Tiêu…”

      thầm nhờ kỹ tên , trong lòng hình như mở ra thế giới hoàn toàn mới.

      Đợi đến buổi tối, khi trở về gọi điện thoại cho , có người bắt máy, trái tim dần dần đập mạnh, cuối cùng giọng nam thô kệch vang lên:

      “Nơi này là sở nghiên cưú bệnh viện tâm thần chim hòa bình Paris đường đường Thánh Mã Lợi Á, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài?”

      sửng sốt chút, sau đó dùng tiếng Pháp lưu loát để hỏi lại lần nữa, sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn của đối phương, tức giận nhào tờ gấy thành nhàu nhĩ.

      lại bị đùa giỡn!

      Nhớ lại ý cười giảo hoạt trong mắt ban sáng, trong lòng đột nhiên d6ng lên lửa giận, thề, nếu có ngày gặp lại, nhất định tra tấn cho hả dạ!

      Cũng ngờ, khi gặp lại là 4 năm sau.

      Đan Diệc Thần còn là thiếu niên dễ kích động như 4 năm trước, mà Nghê Tiêu cũng còn là tim phổi.

      nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của người con trong ngực, khuôn mặt hoàn mỹ như tượng điêu khắc Hy Lạp lộ ra tia lãnh khóc.

      Phùng Tiêu Đình cũng được, Trần Thiệu Dương cũng được, hoàn toàn để ý đến họ, trong mắt , có đối thủ nào thể đối phó.

      Trong mắt chợt lên ý lạnh, cười lạnh vài tiếng, bé à! Em chuẩn bị tiếp chiêu !

      Nghê Tiêu mơ hồ tỉnh lại từ trong mơ, gãi gãi mái tóc lộn xộn, muốn xuống giường nhưng dường như giẫm phải vật gì đó.

      Quan trọng là vật đó còn phát ra tiếng rên.

      Cái gì vậy? miễn cưỡng mở to mí mắt buồn ngủ, chờ sau khi nhìn thấy người ở trước mặt hét lên:

      “A…..”

      Sau đó ôm chăn rơi ở đất lên, quấn quanh người.

      , , ! làm gì tôi?”

      Vẻ mặt kích động, tối hôm qua xảy ra chuyện gì, còn nhớ nữa.

      Sáng sớm tinh mơ, Đan Diêc Thần quần áo hở nửa nằm ở giường, xương quai xanh khiêu gợi còn có vài dấu răng, khiến người ta mơ tưởng!

      Đan Diệc Thần giận tái mặt, tối hôm qua xem như đồ ăn cắn lung tung, hại máu nóng cuồn cuộn, cả đêm ngủ, lại còn thể làm gì .

      giờ nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của Nghê Tiêu, nhất thời lười biếng nghiêng người tựa vào đầu giường, cười lạnh tiếng:

      “Nên làm gì cũng làm rồi! Nghê Tiêu, em ngốc đến mức này chứ?”

      Ầm tiếng giống như sấm sét vang trời, Nghê Tiêu run rẩy vươn ngón trỏ:

      “Đan Diệc Thần, tôi….tôi muốn thiến .”
      Last edited by a moderator: 19/3/15
      linhdiep17, ChrisMẹ Mìn thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4:

      Edit: An

      Thành phố A là đô thị phồn hoa, bên trong thành phố tấc đất như tấc vàng như thế này, người có thể đặt trụ sở văn phòng luật ở trong những tòa nhà cao nhất ngay trung tâm thành phố, phải có vài thủ đoạn cũng là người có tiền

      Mà ông chủ Lặc của văn phòng luật sư Cẩm Phong ràng là nhân vật lớn bao gồm cả 2 điều .

      Nghê Tiêu vẫn cho rằng phiền não nhiều nhất của những người có tiền chẳng qua là vì họ có rất nhiều tiền nhưng có chỗ để tiêu, nhưng mà khi vào làm trong văn phòng luật này rồi mới biết, hóa phiền não của nhân vật lớn có đôi khi chính là cố gắng để tiếp đất.

      “Cái gì!. Cậu người phụ nữ kiện trong vụ ly hôn lần trước,
      Lặc Tư Thanh là cháu của ông chủ Lặc à?”

      Nghê Tiêu phun ra ngụm trà, thiếu chút nữa phun vào mặt bạn đồng nghiệp Diệp Miêu Miêu ngồi ở đối diện

      Diệp Miêu Miêu nâng mắt kính, trong mắt lộ ra tia khinh bỉ: “Nghê Tiêu, cậu xem bộ dạng ngực to não của cậu kìa, cậu nghĩ Lặc Tư Thanh cũng họ Lặc, ông chủ Lặc cũng họ Lặc, huống hồ, trước khi vụ kiện diễn ra, ông chủ Lặc gọi riêng cậu còn gì, người có chút thông minh đều liên tưởng đến tất cả, được chưa?”

      Nghê Tiêu sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười. Trong đầu lên hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp, bình tĩnh ở phiên tòa ngày ấy

      Lặc Tư Thanh, nghe là kỹ sư cao cấp trong đội đặc chủng, chuyên môn tham gia phân tích, nghiên cứu số liệu quân

      Mà chồng của ấy, Đan Diệc Thuyên tiếng tăm lẫy lừng, được xưng là huấn luyện viên sĩ quan ma quỷ trong đội đặc chủng

      Hai người đó ở bên nhau như vậy, vậy mà ly hôn, giống như sao Hỏa với trái đất vậy!

      Chẳng qua là, nhắc đến vụ kiện đó, thấy có chỗ đúng, Đan Diệc Thuyên tìm luật sư nổi tiếng để đối đầu với mình, chiếu theo thái độ của , hình như muốn để cho Lặc Tư Thanh thắng kiện

      Chỉ có điều đó là chuyện gia đình người ta, liên quan gì đến , Nghê Tiêu thu hồi suy nghĩ, lại nghe Diệp Miêu Miêu kinh hô:

      “Nghê Tiêu, tại sao cổ của cậu lại có vết đỏ thế?. Có phải bị muỗi cắn ?”

      Nghê Tiêu cả kinh, theo bản năng dùng tay che lại dấu đỏ cổ mình, chỉ nghe Diệp Miêu Miêu nghiến răng lấy thuốc sát trùng trong tủ ra:

      “Tớ rồi, vì sao mấy hôm nay tớ cảm thấy da mình ngứa ngáy…. Con muỗi chết tiệt…”

      May mà đồng nghiệp của là người có suy nghĩ đơn giản, nếu cũng biết nên giải thích thế nào

      Nghê Tiêu soi gương, quan sát mình chút, khỏi nghĩ tới Đan Diệc Thần chết tiệt, buổi sáng hôm nay bị ta lừa gạt như vậy làm cho hoảng sợ suýt nữa đến bệnh viện để kiểm tra xem mình còn là xử nữ hay ?. Chờ khi phục hồi chỉ số thông minh, mới ý thức được mình bị trêu đùa, cho nên đấm mấy cái

      “Nghê Tiêu, mối làm ăn của cậu đến rồi” Cửa bị đẩy ra, Diệp Miêu Miêu lên tiếng

      Nghê Tiêu vội vàng dùng khăn quàng che khuất cổ của mình, sau đó vội vàng vào phòng làm việc, thấy có người đàn ông ngồi đợi sofa

      “Xin chào, tôi là Nghê Tiêu”

      Sau khi tự giới thiệu ngắn gọn, Nghê Tiêu lập tức thẳng vào vấn đề:

      “Tôi có thể giúp gì được cho ngài?”

      Người đàn ông ngẩng đầu, trong ánh mắt đầy tơ máu, Nghê Tiêu bị vẻ tuyệt vọng mặt của ông ta dọa sợ, theo bản năng xê dịch về phía sau

      “Nghê tiểu thư, tôi đọc bài viết báo mới đến đây tìm , lần trước cãi thắng vụ kiện của Đan gia. Gần đây tôi và vợ tôi cãi nhau rồi quyết định ly hôn, tôi muốn ta lấy được đồng nào của tôi, con tiện nhân đó…”

      Khi nhắc đến vợ của mình, ông ta nhịn được siết chặt 2 tay lại, nét mặt rất dữ tợn

      Nghê Tiêu tiếp nhận ít khách hàng muốn ly hôn, nhưng mà người có cảm xúc kích động như thế là lần đâu tiên nhìn thấy. sau khi ổn định tâm trạng chút, Nghê Tiêu mới miễn cưỡng cười :

      “Lý tiên sinh, ngài có thể kể lại việc cho tôi biết chút được ?”

      Sau khi tiễn Lý tiên sinh, Diệp Miêu Miêu nâng cằm quay lại nhìn Nghê Tiêu, dáng vẻ độc, tịch mịch:

      là hâm mộ cậu, diện mạo xinh đẹp, tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng, được ông chủ trọng dụng, khi nào tớ có thể theo kịp cậu tốt rồi”

      Nghê Tiêu thè lưỡi: “Sao tâm trạng của cậu lại có sinh khí như thế?. Tớ đem vụ kiện này giao lại cho cậu có được ?”

      “Đừng, biết vì sao Lý tiên sinh này làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt, khiến người ta cảm thấy có chỗ nào là lạ, cậu vẫn nên nhận hơn” Diệp Miêu Miêu bỏ miếng khoai tây chiên vào trong miệng, bắt đầu nhai chẹp chẹp

      Nghê Tiêu ôm xấp hồ sơ dày, trong lòng vốn bình tĩnh bỗng nhiên dâng lên chút bất an nhàn nhạt, nhưng mà cảm giác bất an này rất nhanh bị tiếng chuông điện thoại gián đoạn

      “Alo, tôi là Nghê Tiêu”

      Đầu bên kia điện thoại im lặng lát, sau đó truyền đến giọng trầm thấp:

      “Ăn cơm chưa?”

      Ăn cơm?. Giờ này đương nhiên là chưa ăn rồi, vì thế trả lời:

      “Chưa”

      xong, mới nhớ tới còn chưa hỏi đối phương là ai

      “Xuống lầu, quẹo trái, tôi ở nhà hàng màu xanh mã não chờ em ăn cơm” Điện thoại bỗng nhiên bị ngắt

      Nghê Tiêu sững sờ giơ điện thoại, sau lúc lâu mới từ cách chuyện của đối phương mà đoán ra thân phận của ta

      Trong những người quen, ngoại trừ Đan Diệc Thần kiêu ngạo tự cho mình là đúng ra, còn có ai dùng giọng điệu chuyện rắm thúi cho phép nghi ngờ như thế?

      Được, dù sao Đan Diệc Thần cũng có rất nhiều tiền, làm thịt chút cũng tệ

      Nghê Tiêu vỗ vỗ bả vai của Diệp Miêu Miêu cười tủm tỉm hỏi: “Có muốn ăn bữa thịnh soạn ?”

      Hoàn cảnh trong phòng ăn rất trang nhã, Đan Diệc Thần ăn mặc cũng lịch , chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản làm tôn lên nét tuấn mỹ của , hơn nữa mái tóc ngắn được cắt gọn gàng nhìn như thế nào cũng giống bạn hồi đại học của Nghê Tiêu

      Diệp Miêu Miêu háo sắc nhìn Đan Diệc Thần, thực đơn cầm trong tay vẫn nằm y nguyên ở trang đầu

      Nghê Tiêu ho khan vài tiếng, kéo lại lực chú ý của Diệp Miêu Miêu, nhìn chằm chằm vào thực đơn, nhưng ngoài miệng lại thấp giọng lẩm bẩm:

      “Cậu đừng làm tớ mất mặt như thế, lớn như vậy còn chưa gặp đàn ông sao?”

      “Thấy thấy rồi, nhưng mà chưa gặp được người có phong độ tốt như thế…. Cậu xem nét mặt của ta kìa….. Cậu ở đâu tìm được người đàn ông tuyệt mỹ như thế ?”

      Diệp Miêu Miêu thừa dịp Đan Diệc Thần gọi món ăn, cho nên quay sang thào với Nghê Tiêu, bày tỏ ý tán thưởng của mình

      Đến khi ánh mắt của Đan Diệc Thần nhìn chằm chằm vào khăn lụa cổ của Nghê Tiêu, miệng bỗng nhiên cong lên nụ cười khó hiểu, nãy giờ đều bộc lộ cảm xúc, giờ phút này lại nhe răng cười như thế, nhất thời làm cho toàn bộ thế giới của Diệp Miêu Miêu bắt đầu trở nên quay cuồng

      Nghê Tiêu kinh ngạc nhìn Diệp Miêu Miêu: “Miêu Miêu, cậu có cần khăn giấy ?”

      “…Cần khăn giấy để làm gì?....”

      “…Miêu Miêu, cậu chảy máu mũi rồi…”

      Diệp Miêu Miêu vội vàng chạy vào toilet, lúc này Nghê Tiêu khách khí hỏi:

      , mời tôi ăn cơm muốn làm gì?”

      cũng tin Đan Diệc Thần có lòng tốt mời ăn cơm

      Đan Diệc Thần nhanh chậm dựa lưng vào ghế, ánh mắt bình tĩnh:

      “Lặc Tư Thanh là chị dâu của tôi, em biết chứ?”

      Cắt, vô nghĩa, cả thành phố A này ai biết chứ? .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :