Nhật Kí Hôn Nhân Hào Môn - Y Thanh Nhược (Chương 6/61) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. sở thiên tuyết

      sở thiên tuyết Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      103

      Tác giả: Y Thanh Nhược

      Thể loại: trọng sinh, sủng, 1V1

      Nhân vật: Tần Du, Lục Nịnh

      Số chương: 61

      Convert: Tàng thư viện

      Editor: Sở Thiên Tuyết​

      Facebook:https://www.facebook.com/Hanumari.Anikawa
      ================

      Văn án

      Lục Nịnh mười chín tuổi gả cho Tần Du, vẫn luôn cho rằng mình chỉ là người phụ nữ bình thường so với hàng trăm tình nhân xinh đẹp của

      Lại hề biết rằng, mọi người bên ngoài vẫn luôn đồn đại, tổng tài Tần thị luôn đem nữ nhân nâng niu trong lòng bàn tay, coi như châu bảo.

      Sau khi trọng sinh, nàng vốn cho rằng có thể thoát khỏi vận mệnh nhưng ngờ lại bị ép hôn

      Tần Du “ Tần phu nhân, gả vào nhà giàu so với trước kia cảm giác như thế nào ?”

      Lục Nịnh “ ... Cùng trước kia cũng có gì khác nhau.”

      Nàng biết, bây giờ mình trở thành đối tượng hâm mộ của toàn bộ nữ nhân

      ==================
      Mục Lục:
      Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6

      Last edited: 2/8/16
      Huyềnpluss, quỳnhpinky, aaab3 others thích bài này.

    2. sở thiên tuyết

      sở thiên tuyết Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      103
      Chương 1: Gặp

      Editor: Sở Thiên Tuyết

      Ngón tay thon dài trắng noãn lướt phím đàn đen trắng. Mỗi lần hạ tay là loạt những thanh trong trẻo, linh động. Thanh trầm bổng du dương như nước chảy mây trôi thấm vào lòng người.

      Tần Du dựa người vào chiếc ghế sa lon, mắt nhắm hờ, nhàng thả mình theo tiết tấu nhạc, chất lỏng màu đỏ nhàng sóng sánh trong chiếc ly tay.

      Từ góc độ của vừa vặn có thể thấy được người đánh đàn. Đó là cực kì xinh đẹp. Mái tóc đen mượt dài qua thắt lưng, dùng chiếc kẹp cố định hờ sau gáy. Thân hình nhàng đong đưa theo tiếng nhạc, mái tóc sau lưng cũng khẽ lay động, phảng phất như dòng chảy ôn hoà của con suối.

      Kỳ Tần Du chỉ có thể nhìn đến gò má của ấy, từng đường cong ôn nhu động lòng người, lông mi dài rũ xuống, giống như mỹ nhân trong bức tranh thuỷ mặc, yên tĩnh và nhu thuận. Lấy kinh nghiệm của có thể lập tức nhận định này là mỹ nhân.

      Trong nháy mắt, dạ tiệc cũng đến nỗi quá nhàm chán. Tần Du ở trong góc phòng, nghe đàn gần nửa thời gian cũng thấy chán.

      Nhưng khoảng thời gian này cũng nhanh chóng kết thúc, rất nhanh có người tìm đến chỗ này, kéo chuyện.

      Tần Du mặc dù kiên nhẫn, nhưng lấy thân phận của bây giờ cũng có rất nhiều việc thân bất do kỷ. Sau hồi chuyện cuối cùng cũng thoát thân khỏi đám người kia rồi quay lại chỗ lúc nãy.

      Nhìn vào người đánh đàn Tần Du vẫn khỏi ngẩn ra. Bởi, bé lúc trước giờ còn ở đó, thay vào là chàng trai tuấn tú.

      Tiếng đàn vẫn động lòng người như cũ, tướng mạo chàng trai kia cũng khiến người ta chán ghét nhưng lúc này ngồi lại chỗ cũ lại làm cho Tần Du tìm được cảm giác yên tĩnh thoải mái như trước.

      lẳng lặng ngồi lát, rồi đứng dậy bước nhanh về phía lối dành cho nhân viên ở sau chính sảnh. Bồi bàn tới thấy đều hoảng hốt tránh . Có người tiến đến hỏi thăm nhưng Tần Du bước vội vàng, chỉ nhàng nâng tay, đối phương liền cúi đầu, yên lặng lui về sau.

      Mặc dù thuận lợi đến phòng chờ cho nhân viên ở đằng sau nhưng lại như cũ thấy bóng hình xinh đẹp kia. Tần Du lại lần nữa xoay người, dọc theo lối cửa sau ra khỏi khách sạn. Lúc này đây, cuối cùng cũng nhìn thấy thân ảnh màu trắng ở xa rồi chợt biến mất sau khúc quanh.

      Tim đậm rộn ràng, Tần Du tăng nhanh cước bộ đuổi theo, nhưng sau khi rẽ vào ngõ thấy đó chui vào xe taxi. Chỉ trong nháy mắt chiếc xe đó giống như mũi tên lao về phía trước, chỉ lưu lại đằng sau dải khói trắng cùng tấm lòng tràn đầy buồn bã của Tần Du.

      Trở lại sảnh chính của dạ tiệc, lúc này Tần Du mới phát bản thân vừa rồi quá mức căng thẳng, đến mức toàn thân đều toát mồ hôi.

      Vừa nới lỏng cả vạt vừa vẫy tay gọi bồi bàn gần đó “ vừa mới đánh đàn đằng kia cũng là nhân viên của khách sạn ?”

      mặt bồi bàn có chút nào gọi là kinh ngạc, mỉm cười đáp, “ Thưa ngài, đánh đàn vừa này chỉ là tạm thời tới nơi này làm việc theo giờ, cho nên phải là nhân viên ở đây.”

      Ánh mắt của Tần Du chợt u, từ câu trả lời của bồi bàn liền biết rằng mình muốn từ khách sạn này tìm thông tin của là điều thể.

      Công việc đệm đàn cần thiết biết quá thân phận, chỉ cần người đó làm tốt là có thể nhận được công việc này. Nhìn thái độ của bồi bàn vừa rồi là có thể biết đây phải là lần đầu có khách hỏi như thế này. Như vậy là còn chưa tính tới khả năng nếu kia thực cảnh giác đối với thân phận chính mình cũng tự che giấu.

      Tuy cũng đoán trước nhưng thực nội tâm Tần Du vẫn có chút thất vọng, bực bội khó có thể tiêu tan. Đây cũng là lần đầu tiên đối với người quen biết mà sinh ra tâm trạng kích động như vậy. Đến chính bản thân cũng thể lý giải nổi cảm xúc trong lòng mình.

      Trước đấy chỉ nghĩ là tìm được người rồi cảm giác này tự động biến mất nhưng hiển nhiên nghĩ quá đơn giản. Nhưng nếu quả thực tìm được người cũng để chuyện này trong lòng nữa.

      Tần Du đem chuyện này chôn sâu trong lòng, trực tiếp xem cảm giác kia.

      Lại qua mấy ngày, nhận được lời mời của người bạn cũ đến Nông Gia Nhạc ở ngoại thành làm khách.

      Tuy gọi là Nông Gia Nhạc nhưng để phục vụ những cậu ấm như bọn họ những thú vui cần thiết vẫn phải có. Thế nên bạn biến khu vực bằng phẳng nhất ở đó thành bãi nuôi ngựa. Khi hứng thú có thể cưỡi ngựa rong ruổi xung quanh. Nếu cũng có thể xem đua ngựa, thậm chí còn có thể cá cược.

      Nháo loạn ngày, đến buổi tối dùng bữa ở Nông Gia Nhạc. Toàn bộ đồ ăn ở đây đều xuất xứ từ thôn quê, thức ăn chính là thịt bò, nhưng lại được chế biến thành các món hoàn toàn khác nhau, khiến bàn ăn ngập tràn màu sắc, hương vị. bàn rượu mỗi người câu, rất nhanh khí trở nên náo nhiệt. Ngoại từ Tần Du, bởi vốn dĩ thích ồn ào.

      Cuối cùng Tần Du dứt khoát ly khai khỏi bữa tiệc, ra ngoài hít thở khí. Xoay người, đóng cửa, ngay lập tức thế giới ồn ào kia liền biến mất.

      Ngoài cửa là bóng đêm vô tận. Trăng sáng như gương, gian xung quanh vắng lặng tiếng động.

      Tần Du hít hơi sâu, khí núi rừng trong trẻo, sạch khiến giảm bớt nặng nề trong lòng. xuống lầu, bước vào trong sân, trông thấy Trâu Mục – ông chủ của Nông Gia Nhạc ngâm bình trà, nhàn nhã nằm ghế mây, nhắm mắt khẽ ngâm nga giai điệu nào đó.

      Nghe thấy có người đến, Trâu Mục mở mắt ra nhìn, "Như thế nào ra ?"

      “ Bên trong ngột ngạt quá, ra ngoài hít thở khí lát.” Tần Du , “ Cậu ngược lại, nhàn nhã ngồi đây hưởng thụ.”

      Hai người từ lớn lên cùng nhau, sớm coi đối phương như bằng hữu. Tần Du cũng biết tính cách phản nghịch của Trâu Mục, chỉ dám tuyên bố về sau kế thừa gia nghiệp mà còn dám mình chạy đến vùng nông thôn này nhận thầu, xây dựng nên Nông Gia Nhạc.

      Tần Du đối với Trâu Mục vừa hâm mộ vừa tiếc hận. Tiếc ở chỗ, ta vốn là người có tài nếu như biết sử dụng có lẽ bây giờ ít thành tựu. Nhưng Tần Du cũng hâm mộ cuộc sống nhàn nhã, tự tại như bây giờ của .

      Trâu Mục biết Tần Du gần đây phiền lòng chuyện Tần gia, cho nên chỉ cười cười lên tiếng. Tần Du đứng trong chốc lát, định rời chóp mũi liền ngửi được cỗ hương thơm nhàn nhạt, nhịn được hỏi, “Đây là mùi gì ?”

      “Hửm ?” Trâu Mục sững sờ lúc mới phản ứng, “ A, đây là hoa dạ hương.”

      “ Ở đây có loại hoa này sao? Tại sao trước giờ thấy.” Tần Du .

      “ Nó trồng ở chỗ của mình. Là ở ngọn núi bên cạnh.” Trâu Mục cười , “ Ngọn núi bên kia là khu căn cứ trồng hoa và cây cảnh.”

      “ Có thể xem ?” Tần Du liền tò mò hỏi.

      Trâu Mục lắc đầu, “ Chỗ bên kia là địa phương của tư nhân, mở ra cho người ngoài.”

      Tần Du cảm thấy thoáng có chút ít thất vọng, với Trâu Mục, "Vậy tôi ra ngoài tùy tiện chút."

      Phía dưới chân núi, cách Nông Gia Nhạc xa có hồ cá tương đối rộng, bên trong lại có ít hoa sen, bây giờ là thời điểm hoa sen nở nên cảnh sắc xung quanh tương đối đẹp. Hương hoa lan toả bốn phía, gió đêm dễ chịu, Tần Du liền rảo bước về phía hồ.

      Đột nhiên biết từ nơi nào truyền ra tiếng sáo.

      Tần Du đối với loại nhạc khí này quá hiểu biết, nhưng chỉ lần nghe liền hiểu tám, chín phần nội dung trong đó. Ban đêm yên tĩnh, tiếng sáo tựa hồ cũng mang vài phần lạnh lẽo, buồn tẻ, vừa khóc vừa kể. Nhưng lại trùng hợp với tâm trạng của Tần Du lúc này.

      Vì vậy Tần Du liền vô thức bước theo tiếng sáo, đến nơi truyền ra thanh.

      Ban đêm trong núi yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng sáo vang vọng trong gian tĩnh mịch. Tần Du say mê theo, thậm chí quên mất chính mình mất bao lâu. Ngay lúc bước chân xuống núi, vòng qua chỗ đất gồ lên, con đường liền thay đổi. Trước mắt liền lên biển hoa rực rỡ, sáng lấp lánh dưới ánh trăng bạc.

      Tần Du nhớ lại, Trâu Mục trước đó đúng là qua, bên này có khu căn cứ chuyên trồng hoa. Nhìn trước mắt là biển hoa mênh mông, quả nhiên xứng với hai chữ “ căn cứ ”. Cũng biết chủ nhân nơi này là ai, sở thích có chút giống Trâu Mục lại còn nghĩ ra việc biến ngọn núi thành biển hoa.

      Trong biển hoa mênh mông có hàng rào tre bao xung quanh căn nhà . Bố cục căn nhà là kiểu quen thấy ở nông thôn, cửa chính dẫn đễn giữa sân nhà, đằng sau có hai gian phòng, để tiếp khách và để làm phòng ở.

      Trong sân trồng hai gốc cây đào. Dưới ánh trăng, bóng của chúng in lên mặt đất, nhàng lay động trong từng trận gió đêm. Ngay dưới gốc đào có người đứng thổi sáo.

      Đó là . ấy mặc chiếc váy trắng điểm xuyết những cánh hoa li ti, tóc dài đến hông, dáng người yểu điệu, mặc dù đứng quay lưng lại nhưng từ dáng người kia là có thể xác định đây là đại mỹ nhân.

      Đột nhiên Tần Du cảm giác như có thứ gì đánh vào lồng ngực mình, đột nhiên hiểu người trước mặt là ai!
      1012, nhoxhauan, Minh Hồng8 others thích bài này.

    3. sở thiên tuyết

      sở thiên tuyết Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      103
      Chương 2:Trốn

      Editor: Sở Thiên Tuyết

      Đế giày đạp lên lá khô phát ra tiếng mặc dù nhưng Lục Nịnh vẫn có thể cảm thấy.

      Tiếng sáo liền im bặt

      Lục Nịnh quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc hướng về nơi phát ra tiếng. Muộn như vậy mà còn ở núi, rốt cuộc là ai ?

      Nhưng sau khi nhìn người tới, nháy mắt đồng tử của Lục Nịnh liền co rút, cả người khẩn trương. Tay càm sáo trúc cứng ngắc, toàn thân căng thẳng, bày ra tư thế đồ phòng, gắt gao chằm chằm nhìn đối phương.

      “ Xin hỏi...” Tần Du cảm thấy ngại khi mình bị phát , nhưng thanh thể vài phần lúng túng, lèn viện cớ chào hỏi.

      Nhưng Lục Nịnh vừa nghe thấy thanh của người nọ, toàn thân kiềm được, giống như con mèo bị người ta nắm đuôi, cả người xù lông. Nháy mắt tiếp theo, đột nhiên xoay người, chạy như bay vào trong nhà. Từ cửa lớn truyền đến tiếng “Ầm” chói tai, sau đó dựa vào cửa thở hổn hển.

      Chỉ trong chốc lát mà toàn thân của Lục Nịnh chảy đầy mồ hôi, lớp vải sau lưng váy ướt đẫm. Thực phí công vừa rồi tắm giạt sạch .

      Tức khắc bên ngoài còn thanh truyền đến, nhưng Lục Nịnh vẫn yên tâm, chậm rãi đến cửa sổ, mượn ánh trăng yếu ớt nhìn ra ngoài viện, thấy người kia đứng bên ngoài chốc lát rồi xoay người rời , lúc này toàn thân Lục Nịnh mới buông lỏng.

      Cho đến lúc này từ trong lòng mới truyền ra cảm giác sợ hãi, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

      nhìn thấy người kia!

      Dưới thời điểm và tình huống chính xác, gặp . Mặc dù thực tế, Lục Ninh vẫn chưa thấy mặt đối phương, nhưng thân ảnh kia lại quá mức quen thuộc, khiến chỉ liếc mắt cũng nhận ra.

      Phản ứng kế tiếp hoàn toàn là hành động theo bản năng mà phải do chủ động.

      Có thể thấy được đối với người kia có bao nhiêu sợ hãi.

      Sau khi trọng sinh, Lục Nịnh cho rằng cả đời này cũng gặp lại Tần Du. Cõ lẽ bởi chính có muốn cũng có biện pháp gặp nên quyết định bao giờ nghĩ tới chuyện này nữa. Thực lúc đó trong lòng vẫn còn chứa tia hi vọng buồn cười, nhưng lại nghĩ đến thân phận cao cao tại thượng kia, liền phủ định ngay suy nghĩ đó. Thế giới của người đàn ông đó quá khác với của , hai người vĩnh viễn có cơ hội gặp nhau.

      Nhưng mà vạn lần nghĩ tới, có thể tránh được lần gặp mặt đầu ở trong quá khứ cũng thể tránh được việc tự xuất trước mặt .

      Tần Du, Tần Du... Lục Nịnh đem cái này tên này ở trong lòng niệm hai lần, mới chậm rãi đem nhịp tim đè lại. lần nữa xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng yên tĩnh rơi vãi rơi mặt đất, người vốn đứng ngoài viện biến mất.

      Chuyện vừa phát sinh giống như giấc mộng khiến khỏi hoài nghi, vừa rồi mình nhìn thấy Tần Du, là sao ? Hay chẳng qua, do bản thân quá mức căng thẳng mà sinh ra ảo giác?

      đêm này Lục Nịnh trằn trọc, sao ngủ được, những gì trải qua kiếp trước bây giờ lại ùa về trong mộng, tuy chỉ là những hình ảnh rời rạc nhưng cái này nối tiếp cái khác, khiến cho như chìm vào trong đó, có cách nào thoát khỏi.

      Vì vậy đến sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Lục Nịnh cũng thể nhớ ràng bất kì cái gì trong mơ, lại cảm giác so với hôm qua toàn thân còn mỏi mệt hơn, cả người đau nhức, tứ chi vô lực.

      Mặc dù khó chịu nhưng quyết định ngồi dậy, nhanh chóng rửa mặc, ép bản thân phải tỉnh táo. Dù cho việc hôm qua là hay giả hôm nay so với ngày thường thể khác biệt, thể chỉ vì gặp tần Du mà khiến cuộc sống của bản thân bị xáo trộn

      tại cùng kiếp trước giống nhau, Lục Nịnh liên tục nhắc nhở bản thân như vậy. Cho dù bây giờ gặp được Tần Du thế nào ? tại giống trước kia, càng cần phải dựa dẫm vào tên đàn ông đó. Cuộc sống của , chính tự quyết định, chẳng thể nào xen vào.

      dạo quanh căn cứ vòng, quan sát tình hình phát triển của cây cỏ, Lục Nịnh mới đón xe đến tiệm hoa trong thành phố.

      Đến nơi, vừa vặn lúc mẹ – bà Trương Kế Quyên mở cửa, Lục Nịnh vội vàng đến hỗ trợ, cuộn lại rèm cửa, sau đó giúp bà bày chậu hoa ra ngoài. Chờ mọi thứ chuẩn bị xong, liền xoay người nhìn về phía mẫu thân, “ Mẹ, hôm nay người mẹ thấy có khoẻ ?”

      “ Mẹ tốt lắm, chỉ là cảm vặt thôi, như thế nào mà mỗi ngày con đều hỏi vậy ?” Trương Kế Quyên cười .

      Lục Nịnh nghe vậy cũng có chút yên tâm. Tại sao như thế, là do tim của bà được tốt, mà đầu năm nay lại có rất nhiều người vì bệnh tim mà qua đời, thế nên mới luôn lo lắng. Vậy mà mẹ lại chẳng bao giờ quan tâm, luôn với trái tim của bà rất tốt, bị như họ. Với lại bệnh của bà ở gia đoạn này chưa cần trị liệu, cũng chưa cần uống thuốc nên bà luôn cho đây là bệnh.

      Nhưng Lục Nịnh biết , kiếp trước chính vì bà đột nhiên phát bệnh, cần số tiền lớn để phẫu thuật nên mới từ bỏ bất cứ cơ hội nào để có thể kiếm được tiền, sau đó đến nhà hàng đánh dương cầm, bất ngờ gặp được Tần Du.

      Mặc dù làm vậy có thể cứu được mẹ nhưng vô tình chính đẩy bản thân vào hoàn cảnh bi thảm.

      Cho nên sau khi sống lại, Lục Nịnh cố gắng kiếm tiền bên ngoài, đương nhiên vẫn luôn chú ý tới sức khoẻ của mẹ. Mấy hôm trước Trương Kế Quyên phát bệnh, khiến hốt hoảng đưa bà bệnh viện, kiểm tra hồi mới biết là cảm vặt, chỉ cần đánh cảm là rất nhanh hạ sốt.

      Khi đó còn khuyến khích mẹ kiếm tra sức khoẻ toàn thân, là làm vậy cho yên tâm. Kết quả kiểm tra là sức khoẻ mẹ rất tốt, có vấn đề gì.

      Nhưng Lục Nịnh có vì kết quả kiểm tra này mà bớt lo lắng. Tính toán thời gian, so với thời điểm phát bệnh trong quá khứ cũng chỉ còn tháng. Cho nên mới chắc chắn rằng, tim của bà bây giờ nhất định xảy ra vấn đề, chỉ là chưa kiểm tra được mà thôi.

      Lúc này nhìn vẫn bình thường, nhưng trong lòng Lục Nịnh biết , tất cả chỉ là vẻ ngoài.

      Nhưng đối với truy hỏi của mẹ cái gì cũng biểu lộ ra, đành phải cười , “ Con là quan tâm đến mẹ a, tại đâu đâu cũng có tin tức về những đứa con bất hiếu, con đây là thể hiếu thuận đến mẹ, thế nào mẹ lại thích.”

      Trương Kế Quyên nghiêm mặt, “Hừ, nếu thực muốn hiếu thuận con quay về trường học cho ta.”

      Lục Nịnh trả lời, Trương Kế Quyên lại , “ Ngươi, đứa này, năm nay con mới mười chín tuổi, cao trung vẫn chưa học xong, tại có bằng cấp, muốn sinh tồn trong xã hội có biết bao khó khăn, con biết sao? Nhà chúng ta cũng khó khăn đến mức lo được cho con học, con như vậy, sao mẹ có thể yên tâm?”

      Vốn dĩ năm ngoái, Lục Nịnh lên đại học, nhưng sau khi trọng sinh, liền nộp đơn tạm nghỉ.

      Khi đó Trương Kế Quyên cho rằng cảm thấy áp lực thi cử quá lớn nên mới tạm thời nghỉ ngơi thời gian, bà liền đồng ý. Dù sao sức khoẻ cũng là quan trọng nhất. Lại nghĩ rằng, trở về liền cho xây dựng căn cứ trồng hoa và cây cảnh, mắt thấy thời gian nghỉ hè cũng sắp qua mà con lại hề có ý định muốn quay lại trường học, Trương Kế Quyên tự nhiên thấy suốt ruột.

      “ Mẹ à, sao đâu, con tự có cân nhắc.” Lục Nịnh ngắt lời bà, “ Bây giờ con về trước, hôm nay có hai kiện hàng con muốn đem giao cho người ta.”

      Trương Kế Quyên thở dài hơi, biết thay đổi được quyết định của con . Lục Nịnh từ chính là như vậy, từ trước đến nay chưa bao giờ ở trước mặt khiến bà phật ý, cái gì cũng đều đáp ứng nhưng thực chất chẳng bào giờ làm.

      Cùng mẹ từ biệt, Lục Nịnh đẩy của ra khỏi tiệm hoa. Tháng tám phía Nam phi thường nóng bức, theo bản năng đưa tay lên đầu che ánh nắng, kết quả quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng đáng lý bao giờ xuất ở đây.

      Tần Du đứng cạnh chiếc audi màu đen, nhìn về phía này.

      Lục Nịnh thầm giật mình. Nhưng đối với ngày hôm qua, có chuẩn bị tâm lý. Dựa vào khả năng của Tần Du tìm ra nơi này chỉ là vấn đề thời gian, nhưng chỉ nghĩ tới lại nhanh như vậy.

      Lục Nịnh nhanh dời tầm mắt, sau đó bước nhanh đến con phố đối diện, muốn xe buýt ở bên kia.

      Tần Du thấy dời , cũng tăng nhanh cước bộ đuổi theo, cuối cùng cũng kịp, mở miệng, “ Tiểu thư.”

      Lục Nịnh giả bộ nghe thấy, Tần Du thấy thế dứt khoát nắm lấy cổ tay của Lục Nịnh. Lúc này mới chậm rãi hồi phục tinh thần, thực quên mất, Tần Du là người bá đạo như thế nào, căn bản cho phép người khác cự tuyệt mình.

      Lúc này thực hối hận, hôm qua tránh né , hành động đó vô tình kích thích lòng chinh phục của đối phương.

      Lục Nịnh dừng bước, xoay đầu nhìn về phía Tần Du, bất quá ánh mắt chỉ đảo qua mặt hề dừng lại. Cảm giác bức bối, thoải mái trào lên trong lòng Lục Nịnh. ảnh hưởng của nam nhân này đối với thực quá lớn, chỉ riêng việc đứng cạnh khiến thoải mái.

      Nàng kéo cổ tay mình, hỏi, “ Có chuyện gì vậy ?”

      Tần Du đến lúc này mới ý thức được bản thân thất lễ, vội buông bàn tay nắm lấy cổ tay Lục Nịnh, rồi lui về sau bước, tạo ra khoảng cách an toàn, rồi mở miệng, “ Tôi muốn mua bó hoa.”

      Lục Nịnh chỉ về tiệm hoa đằng sau, “ có thể đến đó mua, người làm ở đó giới thiệu cho , tại tôi có việc bận, xin lỗi tiếp.” Mặc dù biết nên tiếp tục trốn tránh, nhưng thể chế nổi bản năng muốn cách xa Tần Du.

      Tần Du hiển nhiên cũng phát có điều ổn, mặt liền vẻ buồn bã, giọng cũng có vài phần áy náy, “ Xin lỗi, quấy rầy.”

      Ở cạnh ba năm, chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của , trong lòng cảm thấy hoảng hốt, bỏ lại câu, “ Xin phép”, sau đó liền thừa dịp đèn xanh, bước nhanh qua vạch cho người bộ. Trạm xe buýt đối diệ những vừa vặn có xe dừng lại, Lục Nịnh thậm chí chẳng quan tâm xem xe có đến nơi mình muốn vội vã bước lên.

      Tần Du nhìn chăm chí theo bóng dáng của , tấm lưng vẫn luôn thẳng tắp hơi chùng xuống.

      Bị người ta ghét rồi.
      Last edited: 13/6/16
      rjnchan, 1012, nhoxhauan9 others thích bài này.

    4. DamHoaLien

      DamHoaLien Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      30
      Truyện hấp dẫn quá! Thanks nàng :ex10:
      sở thiên tuyết thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      thanks ban vi da edit truyen
      sở thiên tuyết thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :