1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật kí chuyển mình của nữ phụ ác độc - Ngũ Đồng Tiền(C7.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Nhật kí chuyển mình của nữ phụ ác độc
      Tác giả: Ngũ Đồng Tiền
      Nguồn covert: Tàng thư viện

      Editor: Mèo siêu lười
      Vài lời của editor: Truyện của ta có văn án, thú thực lúc trước ta toàn lấy văn án chỗ tàng thư viện thôi, mà nhắc lại là thấy buồn, máy của ta mấy hôm nay bị chập mạch, lúc gửi bài được lúc lại , nhiều lúc ta muốn bán quách nó cho rồi, nhưng nghĩ lại thấy tội cho nó, dù sao nó cũng theo ta năm năm rồi còn gì.

      Mà phải quay lại chính nhỉ, số là ta cũng tính lấy văn án bên tàng thư viện đấy, nhưng tìm hoài chả thấy, thôi kệ, đành viết vài dòng giới thiệu ngắn gọn, dạo này ta ôm nhiều bộ quá, ham công tiếc việc, mà cũng tại thấy bộ nào được được là ta kìm lòng đậu, sợ người ta làm mất nên cứ đặt cọc trước, đợi khi nào rảnh làm nên tiến độ cứ như rùa bò ấy, nhưng đối với ta đây là bộ đầu tiên ta hứng thú đấy, vì ôm nhiều quá ta sợ kham nổi nên đọc trước nội dung trước khi edit. Mới đọc tới chương 24 thôi ta thấy hay cực rồi, rất hợp với gu của ta, biết các nàng sao nhưng ta thấy bộ này rất hay đấy.

      Bộ này về nữ doanh nhân trẻ tự tay làm nên nhưng may bị tai nạn xe qua đời, được giao nhiệm vụ nhập vào thân xác những nữ phụ ở trong những bộ truyện khác nhau để giải trừ oán khí giúp họ siêu thoát, làm vậy năng lượng oán khí trong người họ giúp nữ chính tồn tại.

      Lần đầu nữ chính nhập vào nữ phụ trong thời kỳ mạt thế mà ta thấy cái này hay nha, nữ chính cực kiên cường, nam chính thời kỳ này là tang thi được nữ chính cứu, woa woa, nghe hấp dẫn chưa, mà nam chính đẹp trai lắm, tang thi mà giống con người y chang, chỉ có đôi mắt là đen thui có lòng trắng thôi, thôi vài dòng tóm lược,( mà ta cũng chỉ đọc tới đó thui hà), mong mọi người nhảy hố đông đông, mà yên tâm nhảy ta cũng làm, vì hố này là hố hay nhất mà ta đào, ta cực thích nó nên bằng mọi giá cố gắng làm hết, mà lưu ý nha, hố này chưa hoàn bên tàng thư viện đâu, nhưng sơ sơ cũng ba trăm mấy chục chương rồi, nên mọi người cứ từ từ mà gặp nhấm nhá.
      linhdiep17, MikovuCố Huân Nhiên thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 1: Nữ vương tận thế

      Tô Lăng thấy thân thể mình bay, dễ dàng bay xuyên qua đám người tới xem náo nhiệt, trong lòng rất ngạc nhiên.

      "Trời ạ, đụng chết người, mau gọi xe cấp cứu ." người đàn ông trung niên trừng to mắt nhìn đám người kiễng mũi chân vây quanh chiếc xe.

      "Gọi xe cấp cứu ." Đám đông bắt đầu tản ra, người phụ nữ bán rau trung niên cố gắng thoát khỏi đám đông, ra với những người biết chuyện gì xảy ra: "Người trong xe chảy máu rất nhiều, đáng thương rằng ông trời nhìn thấy, nghe có người nhận ra kia, chính là chủ xí nghiệp lớn trong thành phố của chúng ta, gây dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, gọi là gì, Tô Lăng, là đáng thương..."

      "Cái gì Tô Lăng sao?" Lời của người phụ nữ trung niên đó làm cho rất nhiều người chú ý.

      ít người biết Tô Lăng, ấy chỉ có bộ dạng xinh đẹp mà đầu óc còn rất thông minh, nếu làm sao ấy mới chỉ có hai mươi tám tuổi nghiệp ổn định? Nhưng điều làm cho người khác kính nể là nhà ấy cũng phải giàu có gì, nếu ấy chỉ dựa vào hai bàn tay trắng và đầu óc để làm giàu ai dám nghi ngờ.

      Hơn nữa nghe ấy còn gia nhập giới chính trị, thành lập hội thanh niên trẻ, trở thành hội trưởng duy nhất, ràng ấy ở trong giới chính trị cũng có tài năng nhất định.

      "Nếu như vậy đáng tiếc!" người đàn ông hơn ba mươi tuổi đau buồn , vốn ông ta cũng tin, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng khẳng định của tất cả mọi người ông ta muốn tin cũng được, đúng là trời ghét người tài, ấy cũng từng là thần tượng của ông mà!

      "Đúng vậy, nếu phải tai nạn xe cộ của ấy, có thể kéo nhiều người tới như vậy sao? xong người phụ nữ trung niên cũng lắc đầu, vừa cảm thán xen lẫn thương hại: " Đáng tiếc chiếc xe kia là Lamborghini!"

      Nghe đến đó Tô Lăng suy nghĩ, cúi đầu nhìn hai bàn tay trong suốt của mình, chết....chết vì vụ va chạm giữa chiếc xe tải và chiếc xe đò, chiếc xe Lamborghini của như miếng thịt bị ép giữa hai lớp cơ.

      Hơn nữa, chỉ có mình chết, chiếc xe của còn có chức năng giảm xóc, vậy mà chết hai chiếc xe tải và xe đò kia cùng lắm chỉ bị hỏng phần đầu xe thôi, những người khác cũng xảy ra chuyện gì.

      Trước kia tin con người có linh hồn, nhưng bây giờ tin rồi. Đầu Tô Lăng xuất đầy vạch đen, bây giờ nên làm cái gì? Chờ hắc bạch vô thường tới câu hồn sao?

      Nhưng khi nghĩ đến chuyện mình chết, vẻ mặt Tô Lăng tràn ngập đau khổ và cam lòng. Kĩ thuật lái xe của rất tốt, cũng bao giờ vi phạm luật giao thông, xe cũng có trục trặc gì? Vậy sao lại chết, còn chết cái chết đau đớn như vậy.

      Hơn nữa đứng ở lập trường bản thân mà , vì sao người chết lại là ? còn rất nhiều chuyện chưa làm, những người này cũng sống trong khu quy hoạch của đó thôi.

      tiếng sau, cảnh sát giao thông rửa sạch đường phố.

      Tô Lăng đứng nhìn thi thể của mình, nó được che bởi miếng vải trắng, phía miếng vải còn dính máu đỏ tươi. Tô Lăng kìm chế được muốn tới gần, nhưng còn chưa làm được bị cơn lốc xoáy hút vào.

      "Ba" tiếng, Tô Lăng cảm thấy đầu óc mình choáng váng mắt cũng hoa lên, lúc lâu sau mới ổn định lại tinh thần, ngẩng đầu lên thấy xung quanh mình là mảnh trắng xóa, cái gì cũng có. Hơn nữa rất giống căn phòng lập phương, cho dù thời điểm bản thân chết Tô Lăng rất bình tĩnh nhưng bây giờ thể bình tĩnh được nữa, cho dù là ai gặp những chuyện mình biết đều sợ hãi.

      Hơn nữa, điều kì lạ nhất là, vẫn là linh hồn trong suốt như trước, nhớ tới lúc trước đầu lại choáng váng, mắt hoa lên, trong lòng màu đen tối xen lẫn háo hức, nhưng chính cũng biết mình háo hức cái gì.

      trong lúc Tô Lăng chú ý, chỗ cách năm mét, chẫm rãi tạo thành đám mây mù, nhưng lại di chuyển, Tô Lâm vô thức lui về phía sau vài bước, cũng may là có cảm thấy nguy hiểm.

      "Tô Lăng, hai mươi tám tuổi, chủ công ty, vào giới chính trị hai năm, chưa kết hôn!"

      Tô Lăng mở to mắt nhìn đám mây trắng trước mặt mình thế mà lại mở miệng chuyện, nhưng cũng may tinh thần của rất mạnh mẽ, rất nhanh bình tĩnh trở lại: "Ngươi là cái gì vậy?"

      Đám mây kia giống như nghe hiểu lời của Tô Lăng, hoặc là nó thích trả lời câu hỏi của Tô Lăng: "Nơi này là chủ thần mặt biên, bây giờ ở trong trạng thái linh hồn, nhưng chỉ ba tiếng nữa, linh hồn của biến mất."

      "Ngươi cái gì?" Tô Lăng cau mày nhìn đám mây kia.

      " lựa chọn biến mất hay là giúp thần chủ biên tiêu trừ chấp niệm và làm nhiệm vụ để tiếp tục sống? "Đám mây căn bản để ý đến câu hỏi của Tô Lăng, chỉ đến mục đích của bản thân.

      "Cái gì biến mất? Ngươi ràng chút ?" Khi nhìn thấy những thứ này Tô Lăng có chút sợ hãi, nhưng sau khi nghĩ lại thấy mình linh hồn, còn sợ hãi cái gì nữa?

      Đám mây kia lắc lư vài cái, giống như rất bất mãn vì Tô Lăng có trả lời câu hỏi của nó: " bây giờ là linh hồn, nếu có chủ thần mặt biên, ở trái đất biến mất rất nhanh, nhưng cho dù là ở trong chủ thần mặt biên, cũng chỉ có thể tồn tại được ba tiếng thôi."

      "Có ý gì? Ý của ngươi là, tôi chết , ngay cả linh hồn cũng còn tồn tại nữa?" Tô Lăng tuy biết đám mây này là cái gì, nhưng cảm thấy nguy hiểm.

      "Đúng vậy."

      "Ngươi kéo dài sống là sao?" Nghe đến đó, theo lời của đám mây này, giống như phải suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đó. Nó ra chuyện mà mình quan tâm nhất.

      Lúc đó đám mây kia phun ra quả cầu thủy tinh lớn hơn nắm tay chút, : " muốn chết ấn lên đây !" Giống như sợ rằng còn có chuyện muốn hỏi, tiếp tục : "Ấn lên đây biết."

      Tô Lăng nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh vừa đột nhiên xuất , cũng có hỏi lại, biết hỏi cũng hỏi được cái gì có ích, nhưng cũng lập tức làm theo lời của nó, biết trôi qua bao lâu, Tô Lăng cảm nhận được cơ thể của mình so với phía trước hình như ngày càng bạc .

      "Trải qua vài phút nữa biến mất vĩnh viễn đó." Đám mây phía sau rất sốt ruột, đây là người chấp hành nhiệm vụ mà chủ nhân vất vả tìm kiếm và coi trọng, đừng có chết như vậy chứ.

      "Trái tim" Tô Lăng co rụt lại, quả thực chân mình biến mất rồi, lúc này, do dự nữa mà nắm lấy quả cầu thủy tinh kia, có thể còn sống, mặc kệ là hình dạng gì, đây là bản năng sinh tồn của con người.

      "Hoàn thành giao dịch, tiến vào nhiệm vụ." Sau đó quả cầu thủy tinh biết sao biến mất ở trong bàn tay của Tô Lăng, nghe thấy thanh máy móc vang lên.

      Nhưng, Tô Lăng còn chưa thích ứng kịp, cảm thấy đầu óc choáng váng, lần này cảm giác vô cùng chân . chỉ vậy còn thấy toàn bộ cơ thể mình ngừng đau nhức, lúc sau hôn mê.

      "Rống...rống...rống..."Bính...bính...bính"...Tiếng động này ngừng truyền vào tai Tô Lăng.

      biết qua bao nhiêu lúc, lúc Tô Lăng bắt buộc mình phải mở to mắt ra, xém chút nữa bị cảnh tượng trước mắt hù chết.

      Chỉ thấy bên ngoài cánh cửa sắt cách đó xa, là vài bóng người mặc quần áo rách nát, nhưng khi nhìn kĩ lại giống, làn da tím bầm, trong đó cái đầu họ giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống, vậy còn những người còn đầu sao, họ giương cái miệng to đầy máu, mất cánh tay, ruột rơi ra, cực kì kinh khủng.

      Lúc này cánh cửa sắt bởi va chạm mạnh mà lung lay như sắp đổ, ngón tay sắc bén của họ xuyên vào trong cánh cửa sắt, ngừng vung vẩy. Hình như ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt bên trong cánh cửa đó, trong miệng chúng chảy đầy nước miếng với mùi tanh hôi khó chịu.

      Tô Lăng tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng cho dù là ai khi đột nhiên thấy quái vật, đều sợ hãi mà phản xạ lại, đồng tử co lại, thân thể tự chủ được lùi xuống vài bước, nhưng đoán được hai chân lại bủn rũn có sức, làm té xuống, nhưng đột nhiên cảm giác được đau đớn từ hai cánh tay mình, nâng cánh tay lên, liền nhìn thấy máu đỏ tươi, tim Tô Lăng đập mạnh và loạn nhịp nhìn hai cánh tay trắng nõn, trong mắt lộ ra vẻ giật mình, hoàn toàn quên mất hoàn cảnh lúc này: "Tôi...có cơ thể sao?"

      Nhưng khi Tô Lăng còn chưa hết kinh ngạc, nghe giọng sắc sảo vang lên: "A! ngu xuẩn?"

      Nhoáng cái thấy người mặc bộ đồ da đen bóng tới trước mặt mình, ngẩng đầu lên hé ra khuôn mặt đáng , trong ánh mắt của kia lộ ra vẻ chán ghét: " điên rồi, bản thân bị bệnh thôi , bây giờ còn tự cắt tay mình, biết tang thi rất mẫn cảm với mùi máu hả?"

      kia vừa xong, tiếng đập cửa sắt càng thêm mạnh, hơn nữa tiếng gầm rú so với lúc đầu còn to hơn, ràng kia sai, bây giờ tang thi rất hưng phấn.

      " đúng là đồ bỏ (phế vật), biết tại sao tôi lại mang theo." đó hung dữ trừng mắt Tần Nguyệt, chút che dấu đôi mắt đầy vẻ chán ghét, xoay người với những người ra ngoài vì nghe được tiếng mắng chửi của ta: " hai, Nghiêm, chúng ta phải lập tức khỏi đây, lúc trước vì phế vật này làm chậm trễ thời gian, bây giờ phế vật này còn bị thương, đợi chút nữa tang thi ở những nơi gần đây cũng tới thôi."

      "Tôi..." Lúc này Tô Lăng cảm thấy bản thân mình rất vụng về, nhưng biết bây giờ là tình huống gì nữa, tuy rằng giọng điệu của kia tốt, nhưng lời ta cũng là , vừa định giải thích, cảm thấy có tiếng bảo đứng lên, ngay sau đó là mảnh đen tối, Tô Lăng hoàn toàn lâm vào hôn mê.

      Lâm vào hôn mê, rất nhanh trong đầu Tô Lăng ra cái màn hình, giống như xem phim điện ảnh bình thường vậy, mà phim đó được chiếu viên thủy tinh cầu kia.

      Sau khi xem xong tất cả, Tô Lăng có suy nghĩ gì nữa, ra xuyên vào quyển sách, vậy mà lại là quyển sách mang đề tài tận thế. và chủ thân thể này là hai cùng tên Tô Lăng, ấy là nữ phụ làm cho người ta chán ghét.

      Chuyện kể rằng Tô Lăng này sinh ra trong gia đình có truyền thống quân đội, cha mẹ ấy hằng năm đều về nhà, tất cả bù đắp của họ chỉ có thể là tiền, điều đó làm cho tính cách của Tô Lăng trở nên tùy hứng, nhưng tâm địa của ấy cũng bị phá hư. Vị thiên kim tiểu thư này có gì làm cho ấy quá suy sụp, chỉ đến khi bệnh độc lan tràn làm cho thế giới trở thành nơi ăn thịt người của tang thi.

      Chuyện này đối với tay trói gà chặt, ngoại trừ sợ hãi và la hét cũng chỉ là sợ hãi.

      Nhưng vận khí của ây cũng có vẻ tốt, đúng lúc gặp được hai cấp dưới của ba mình lúc trước Nghiêm Cảnh Phong và Diêu Gia Minh, bọn họ vốn là muốn tới trường đại học để cứu em của Diêu Gia Minh, Diêu Mỹ Mỹ. Bởi vậy nghiêm khắc mà họ chỉ tiện tay cứu ấy, nhưng cũng chỉ là cho ba của ấy chút mặt mũi.

      Làm thiên kim tiểu thư, Tô Lăng cũng có ngốc, biết khi nào nên thu liễm lại tính tình tiểu thư của mình, nhất là dọc đường thấy con người bây giờ mất hết danh tính, giết người, ăn thịt người cảm thấy là chuyện bình thường, mà bản thân mình lại có công phu, quyền cước nào, càng thêm hiền lành hơn so với trước kia.

      Vốn dọc theo đường , Tô Lăng tự động thu liễm tính tình của mình, làm cho lòng mọi người trong đoàn cũng dễ chịu hơn, tuy rằng vẫn có người khác biệt vì trước kia quen với bộ dạng cao ngạo của , thường làm khó , đó chính là Diêu Mỹ Mỹ.

      Nhưng rất nhanh cả đội gặp phải tang thi biến dị cấp rất nguy hiểm, lúc đó cũng là lúc bọn họ gặp nữ chính Tiêu Vũ Đồng, tất cả đều trở nên giống với trước kia.
      linhdiep17Diệp Diệp thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Nữ vương tận thế

      Nữ chính Tiêu Vũ Đồng là người có thân thủ vô cùng lợi hại, hình dáng cũng rất được, tuy rằng sinh ra ở gia đình bình thường, nhưng lúc tận thế con người rất coi trọng năng lực cá nhân, hơn nữa nữ chính còn ở trước mặt mọi người bùng nổ dị năng hệ lôi, vừa xuất giải quyết tang thi cấp khó nhai giúp cho đội ngũ của bọn họ.

      sinh ra lợi hại như vậy tất nhiên rất nhanh nhận được tán thưởng và hâm mộ của tất cả mọi người.

      Huống chi vì dọc đường có Tiêu Vũ Đồng gia nhập, ta còn là nhân vật rất lợi hại, lại có dị năng hệ lôi nên chẳng mấy chốc trở thành tâm phúc của toàn đội ngũ. Hơn nữa Tiêu Vũ Đồng rất thân thiện, trong đội dường như có bao nhiêu người thích , ngoại trừ người hay ghen tị như Diêu Mỹ Mỹ.

      Ngay cả Tô Lăng cũng rất thích ta, đặc biệt là lúc nghe Tiêu Vũ Đồng cũng từng là quân nhân, còn là đệ tử đắc ý của cha mình, trong lòng rất vui mừng, hơn nữa dọc theo đường , Tiêu Vũ Đồng rất quan tâm . Theo tiểu thuyết, Tô Lăng liền tự giác đem ta thành chị em tốt, bởi vì chị em, cũng có bạn bè gì, nên Tô Lăng đem tất cả tình cảm chân thành mà mình có dành hết cho Tiêu Vũ Đồng.

      Đương nhiên dọc theo lộ trình, Tô Lăng đều được Tô Vũ Đồng bảo vệ, cộng thêm cơ thể Tô Lăng vẫn tốt lắm, cho nên cứ làm chậm trễ thời gian trở về căn cứ, cũng vì vậy mà vài lần làm cho cả đội rơi vào nguy hiểm. Cuối cùng tuy rằng cũng về tới căn cứ, nhưng ngoại trừ Tiêu Vũ Đồng ra chẳng ai thích cả.

      Gặp được cha mẹ mình, tự nhiên phải giới thiệu chị em tốt của mình với họ, đồng thời đòi sống đòi chết bắt bọn họ nhận Tiêu Vũ Đồng làm con nuôi. Bởi vì bản thân cũng có chút thích Tiêu Vũ Đồng nên tất nhiên họ đồng ý với cầu của con .

      Sau khi nhận được tán thành của cha mẹ, Tô Lăng vô cùng vui mừng, sau đó vội vàng tin tức này cho Tiêu Vũ Đồng, ấy đâu biết rằng Tiêu Vũ Đồng kịch liệt phản đối chuyện này, ta mình có cha có mẹ, Tô Lăng làm như vậy căn bản chính là sỉ nhục ta, sỉ nhục cha mẹ của tô ta, Tiêu Vũ Đồng ta cần bất cứ chỗ dựa nào, ta muốn cái gì tự mình cướp lấy, đối xử tốt với Tô Lăng chỉ là nhớ ơn nghĩa của ba Tô đối với ta mà thôi, ta báo ơn xong rồi còn nợ bất cứ thứ gì nữa.

      Tô Lăng vốn rất muốn giải thích, ra Tô Lăng rất thích Tiêu Vũ Đồng, nếu ta muốn, ép buộc. Nhưng Tiêu Vũ Đồng này cũng cho Tô Lăng thời gian giải thích, rời khỏi căn cứ ngay trong đêm.

      Nhưng khi Tô Vũ Đồng rời khỏi, trong căn cứ lại lưu truyền tin đồn chỉ trích Tô gia. Rất nhiều người hai người lớn ở Tô gia ra muốn độc chiếm mãnh tướng Tiêu Vũ Đồng, cũng biết là ai lan truyền tin dọc đường đều dựa vào bảo vệ của Tiêu Vũ Đồng để đến căn cứ cách an toàn.

      Tô gia cảm ơn Tiêu Vũ Đồng thôi, còn ép bức con người ta nhận họ làm cha mẹ, muốn người lợi hại như Tiêu Vũ Đồng bảo vệ cho thiên kim phế vật.

      Chỉ trong khoảng thời gian ngắn Tô gia bị người ngoài trở thành loại người khinh thiện sợ ác, tiểu nhân lấy oán trả ơn, bị mọi người phỉ nhổ.

      Bản thân Tô Lăng có ý tốt, biết chuyện đó lại trở thành chuyện lớn như thế? rất nhiều lần có ý định giải thích ràng, nhưng càng cố giải thích, người khác lại càng ghét thêm, chỉ cố gắng diễn kịch. nghĩ có lẽ chỉ có thể khi tìm được Tiêu Vũ Đồng mới hòa giải được trận "chiến nước miếng" này. Vì cha mẹ và gia đình mình, cũng vì giải sạch oan uổng của bản thân.

      Nhưng trôi qua nửa năm, cũng tìm được Tiêu Vũ Đồng, chỉ đến khi có cuộc họp của những căn cứ lớn, mới nhìn thấy Tiêu Vũ Đồng, ta cũng có căn cứ riêng của mình.

      Lần này càng có nhiều người chê cười Tô gia, người ta có căn cứ còn lớn hơn căn cứ của Tô gia, tất cả mọi người đều muốn nịnh bợ người ta. Muốn nhận người ta làm người thân, cũng nhìn xem mặt mũi mình lớn bao nhiêu.

      Đó là chuyện Tô Lăng nghe người khác , cho đến khi nhìn thấy Tiêu Vũ Đồng, bụng ta lớn rồi, mà người đứng bên cạnh ta cũng là nam chính, chồng chưa cưới của Tô Lăng, Chu Hạo Dương, người đàn ông này trong nửa gần đây còn thường đến căn cứ của Tô gia làm việc, là người đàn ông những lạnh lùng, đẹp trai mà còn sở hữu dị năng rất mạnh mẽ. Là chàng trai mà từ Tô Lăng thầm mến. Là thanh mai trúc mã đối với , cũng là con nuôi của cha mẹ ! Là vị hôn phu rất mến!

      tự cho rằng tới đây là muốn bồi dưỡng tình cảm với mình, vì cũng chưa từng muốn hủy hôn ước với .

      Nhưng bây giờ biết được câu cuối cùng của ta trước khi bỏ ta nợ gì của rốt cục có ý nghĩa gì rồi! ta tự cho rằng cứu Tô Lăng vài lần, có thể thoải mái yên tâm cướp vị hôn phu của , thậm chí bây giờ còn muốn cướp mất quyền hành trong căn cứ của cha mẹ , cha mẹ thất đức xứng có được quyền hành trong căn cứ. Mà đứa con trai từ được cha mẹ nhận nuôi, cứ cưng chiều nhìn kia chiếm tất cả mọi thứ.

      Mà người Tô gia bọn họ còn bị những người trong căn cứ sỉ nhục, chửi rủa. Mà Tiêu Vũ Đồng cũng có nửa câu giải thích, yên tâm thoải mái như thế?

      Quả nhiên là trả ơn, trả cho bọn họ hai bàn tay trắng!

      Mắt bị mù, biết như thế nào lại cảm thấy ấy là bạn của mình, ta xứng đáng với tình cảm của sao? giận hận, phẫn nộ che tất cả lý trí của , cuối cùng lại làm ra chuyện ngu xuẩn là ám sát Tiêu Vũ Đồng, người có năng lực như cuối cùng lại chết thảm tay người đàn ông mình nhất, mà nguyên nhân còn là vì muốn bảo vệ người phụ nữ khác.

      Cuối cùng, bởi vì quyết định sai lầm của Tô Lăng, ám sát người được xem là Thần minh như Tiêu Vũ Đồng, làm cho người trong căn cứ đối với hai người lớn ở Tô gia căm hận tới cùng cực, bắt bọn họ ra khỏi căn cứ, cuối cùng họ chết tay những con tang thi mạnh mẽ.

      Thi thể của Tiêu Vũ Đồng cũng bị người khác ghét bỏ ném ra khỏi căn cứ, trở thành đồ ăn của tang thi. Cuối cùng Tô gia lại bị người ta biến thành chết có chỗ chôn.

      Mà Tiêu Vũ Đồng và Chu Hạo Dương cuối cùng thu phục tất cả các căn cứ khác, chiến thắng vương của giới tang thi, trở thành chúa cứu thế của con người, từ nay về sau lưu danh trăm đời.

      Có thể , Tô Lăng như quân cờ tuyệt hảo thành toàn cho nam nữ chính.

      Cho nên có thể biết được oán khí của Tô Lăng lớn đến bao nhiêu, lớn đến mức dùng linh hồn của ấy để trao đổi.

      Ở trong biển thức Tô Lăng biết bản thân tới đây để tiêu trừ oán khí của tên Tô Lăng kia, nhận được linh hồn lực, nếu đoán sai, linh hồn lực này có thể kéo dài sinh mạng. Bởi vậy Tô Lăng biết mình phải hoàn thành nhiệm vụ bằng mọi giá, nếu theo cách của quả cầu thủy tinh, có tiêu trừ được oán khí của Tô Lăng này trong nguyên văn, sau khi quay về chủ thần mặt biên chỉ có kết cục chính là chết.

      Nhưng phải làm như thế nào mới có thể tiêu trừ oán niệm của nguyên chủ.
      linhdiep17, MikovuDiệp Diệp thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Nữ vương tận thế

      Nếu đoán sai thời điểm vào gian này cũng là lúc nguyên chủ * bị sốt, ba tuần nữa là lúc gặp nữ chính Tiêu Vũ Đồng. Vì tất cả bất hạnh và đau đớn của nguyên chủ đều là Tiêu Vũ Đồng ban cho nên Tô Lăng cũng cực kì khinh thường ta.

      *Nguyên chủ: Ý chỉ cùng tên của nhân vật chính trong phần nữ vương tận thế

      Nếu Tiêu Vũ Đồng có lòng muốn trả ơn, vậy tại sao giúp cho nguyên chủ khỏi bệnh nhanh hơn? Tại sao phải để trễ thời gian về căn cứ? Sau đó còn cướp vị hôn phu của người khác....cho dù là hai người kia nhau chăng nữa ta cũng chỉ là kẻ thứ ba.

      Về phần tên Chu Hạo Dương kia, cần phải chính là loại đàn ông đáng xem thường, biết suy nghĩ như thế nào mà lại cho rằng cha mẹ nguyên chủ giúp là vì muốn tìm chồng cho con họ. ràng cha mẹ của Tô Lăng ngừng cho cơ hội từ chối, lại cố tình tự cho là đúng cái gì cả. Xem ra ta chỉ lạnh lùng mà còn là kẻ rất tàn nhẫn. đúng là mắt cha mẹ Tô mù mới thấy ắn laà người tốt.

      Sở dĩ Tô Lăng biết được cha mẹ nguyên chủ phải là người xấu vì trong tiểu thuyết, hai người Nghiêm Cảnh Phong và Diêu Gia Minh đều là cấp dưới xuất ngũ của họ, cả hai người bọn họ nhiều năm đều nhớ thương Tô phụ*, tôn kính Tô phụ. Tuy rằng cả hai đều bị nữ chính hấp dẫn và nữ chính nhưng vì vậy mà làm ra chuyện tổn thương tới cha mẹ Tô, chắc tất cả oán hận của họ đều đè lên đầu nguyên chủ, cũng cho rằng cha mẹ Tô chết cũng là do nguyên chủ, nghĩ đến đây, Tô Lăng tức đến bốc khói.

      ra tiêu trừ oán niệm của nguyên chủ cũng chính là giúp ấy làm chuyện ấy chưa làm được.

      Vậy ấy muốn làm chuyện gì? Trong tiểu thuyết, có thể đoán nhất định là nguyên chủ muốn có bất cứ liên hệ nào với nữ chính, cũng muốn bảo vệ căn cứ của cha mẹ mình và muốn bị người khác khinh thường.

      Đúng vậy, sau khi ấy ám sát bại, oán hận rất lớn, nhưng dù sao cũng vì bị những người mình thương nhất phản bội mới sinh ra như vậy. Nhưng khi ấy nhìn thấy cha mẹ của mình, mới cảm thấy giật mình.

      Cũng may nguyên chủ có vẻ bởi vì bị Chu Hạo Dương đâm dao nên dứt tình, nếu .....chắc Tô Lăng nhảy sông tự vẫn.

      Sau khi hiểu , Tô Lăng liền lâm vào trạng thái hôn mê.

      Đợi tới lúc Tô Lăng tỉnh lại, bọn họ tới nơi xa lạ, nhìn quanh bốn phía, chỗ này cũng rộng đấy chứ, giống như cái lễ đường, nếu thấy những người ăn mặc nghèo túng đứng đằng xa kia, Tô Lăng cũng nghĩ bây giờ là tận thế.

      Bên trong này có Nghiêm Cảnh Phong và Diêu Gia Minh, đương nhiên còn có Diêu Mỹ Mỹ, bởi vì biết được mọi thứ nên Tô Lăng cũng bối rối giống như trước nữa, tận thế tận thế, cho dù là tận thế cũng muốn sống, hơn nữa còn hoàn thành được tâm nguyện của nguyên chủ. Những con tang thi này đối với người sống trong hòa bình đúng là điều đáng sợ, nhưng suy nghĩ lại sợ hãi này có thể vượt qua được, huống hồ Tô Lăng là loại người nào? có mục tiêu bất kể chuyện gì cũng có khả năng ngẳn cản bước tiến của .

      Vốn muốn đứng dậy, nhưng lập tức cảm thấy toàn thân như nhũn ra, chỉ như vậy lưỡi còn rất khô, vừa đói vừa khát, là, xém chút nữa quên là mình bị cảm.

      " tỉnh rồi." Lúc này Tô Lăng mới phát bên cạnh mình còn có , bộ dạng ta khá thanh tú nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ mệt mỏi, Tô Lăng cũng biết này, ta là đồng đội của , tên Ngô Kiều.

      ta đối với nguyên chủ thích cũng ghét, bởi vì sau này ta bộc phát dị năng hệ băng, sức chiến đấu được nâng cao, lại còn được nữ chính trọng dụng, trở thành cánh tay đắc lực của nữ chính. Cuối cùng còn đá nguyên chủ cái, lúc đó đá gãy chân nguyên chủ, cũng đá nguyên chủ đến trước con dao của Chu Hạo Dương.

      Tô Lăng nhíu mày, bởi vì cũng cảm động thay cho nguyên chủ nên cũng thích Ngô Kiều: "Tôi hôn mê bao lâu rồi?" Giọng của rất khàn, bây giờ đầu lại bắt đầu cảm thấy mê man, sờ đầu mình, trong lòng khỏi lạnh run, nhiệt độ này có thể so sánh với trứng chim đó.

      " ngày đêm." Ngô Kiều nhìn vị tiểu thư này bởi vì bị sốt mà mặt đỏ, tai hồng, quần áo của ấy trước kia trở thành cái váy ngắn đen thùi, hai chân trắng nõn dính đầy tro bụi. ta nhíu mày, nhìn đại tiểu thư nhu nhược này Ngô Kiễu cũng muốn tán thành lời của Diêu Mỹ Mỹ, bọn họ nên bỏ rơi ta cho rồi, đến chuyện Tô Lăng là gánh nặng của bọn họ, bây giờ ta còn bị bệnh, trong thế giới tràn ngập tang thi lại thiếu hụt lương thực, sớm muộn gì ta cũng chết thôi.

      Hơi thở của Tô Lăng trở nên thô: "Có thể cho tôi ít nước và thức ăn ?" Tô Lăng nhìn xuyên qua đồng tử của ta cũng thấy được quần áo của bản thân, cười khổ chút, lúc trước trời mưa ướt hết quần áo, hơn nữa nguyên chủ sợ người khác hiểu lầm mình lại tái phát tính tình tiểu thư, thể biết xấu hổ xin người ta bộ quần áo nên bệnh càng nặng thêm: "Có thể cho tôi cái áo bông ?"

      Ngô Kiều nhìn Tô Lăng lúc này, trong mắt bắt đầu lộ ra vẻ vui, quả nhiên chó đổi được bản tính ăn phân, mới qua vài ngày, tính tình tiểu thư lại tái phát, ta nghĩ bây giờ còn giống như trước khi tận thế sao? ta muốn cái gì người ta đưa cho cái đó.

      Tô Lăng nhìn Ngô Kiều hề có ý định muốn , hơn nữa nhìn ánh mắt ta cũng thừa biết ta có ý gì. đúng là buồn cười, từ chuyện này cũng có thể thấy được, bất kể nguyên chủ có thu liễm* tính tình của bản thân hay tính cách trước đây của cũng khắc sâu vào lòng bọn họ, thay đổi được nữa.

      *Thu liễm: ý chỉ khiêm tốn lại.

      sao nữa, đến cuối cùng cũng ai thích .

      cần gì phải thu liễm tính cách của bản thân? Dù gì cũng là cùng đội, Tô Lăng ngày ăn uống gì, còn bị bệnh nặng, Nghiêm Cảnh Phong và Diêu Gia Minh chăm sóc con của ân sư như vậy sao?

      "Tôi , bây giờ tôi muốn uống nước, còn muốn ăn gì đó, tiện lấy cho tôi cái áo bông, có thể giúp tôi lấy ?" Giọng Tô Lăng mềm nhũn, nhưng trong giọng lại chất chứa nghiêm khắc.

      Ngô Kiều híp mắt lại, nhìn người Tô Lăng ngẩng cao đầu tràn đầy ngạo khí* , khóe miệng ta nở nụ cười châm chọc, cuối cùng ta vẫn đứng dậy, qua chỗ mấy người Nghiêm Cảnh Phong.

      Tô Lăng nhìn ta cũng biết được bây giờ ta đem chuyện đó lại với người khác, quả nhiên chỉ lát sau, trong ánh mắt của tất cả mọi người đều là chán ghét.

      Sắc mặt Diêu Mỹ Mỹ đỏ lên, nếu bị Diêu Gia Minh ngăn cản, lúc này chừng ta muốn xông vào đánh Tô Lăng.

      đúng là buồn cười, nếu đoán lầm, nửa số nữ tử* ở đây đều có năng lực tự bảo vệ và tìm kiếm thức ăn, các phải chỉ dựa vào đám đàn ông Nghiêm Cảnh Phong? Các chẳng lẽ ăn cũng uống nước? Dựa vào cái gì mà bây giờ lại lên mặt chỉ trích ? Hơn nữa người có chút quyền cước như Diêu Mỹ Mỹ đứng trước mặt tang thi tay chân cũng tự động nhũn ra, bây giờ mạnh miệng như vậy phải chỉ dựa vào mặt mũi của trai ta.

      Cuối cùng Tô Lăng thấy bóng người cao lớn, lộ ra khuôn mặt thanh tú, lại mang theo chút cảm giác kiên cường, ánh mắt sắc bén của ta nhìn chằm chằm Tô Lăng trong chốc lát, khi nhìn thấy Tô Lăng với gương mặt ửng hồng đôi mắt lại có chút kiên nghị nhìn bản thân. Trong mắt ta xuất chút ngạc nhiên, lát sau ta quay lại với chàng trai phía sau: "Đem thứ ấy muốn đưa ra ."

      " Nghiêm, dựa vào cái gì?" Diêu Mỹ Mỹ đẩy trai mình ra, lớn tiếng quát lên: "Thức ăn là chúng ta khổ cực kiếm được, Tô Lăng ta bỏ ra chút sức lực nào, ta bị bệnh làm liên lụy chúng ta còn chưa tính, còn muốn ăn của chúng ta uống của chúng ta, thậm chí...."

      "Đủ rồi!" Nghiêm Cảnh Phong cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn người ở bốn phía:
      "Tô Lăng là tôi cầu mang theo, ấy ăn uống gì đều tính vào người tôi ."

      Lời này vừa ra, bên trong lễ đường lập tức yên lặng, dù sao Nghiêm Cảnh Phong cũng là nhân vật trung tâm trong đội.

      Lúc này chỉ nghe tiếng uống nước của Tô Lăng, sau đó có tiếng mềm nhũn của Tô Lăng: "Nghiêm Cảnh Phong, tôi thích mắc nợ người khác, tôi báo đáp sau!"

      Mặc kệ Tô Lăng hay là nguyên chủ, xác thực đều muốn mắc nợ người khác, nhất là những người được coi là người quen hay là bạn bè.Chương 3: Nữ vương tận thế

      Nếu đoán sai thời điểm vào gian này cũng là lúc nguyên chủ * bị sốt, ba tuần nữa là lúc gặp nữ chính Tiêu Vũ Đồng. Vì tất cả bất hạnh và đau đớn của nguyên chủ đều là Tiêu Vũ Đồng ban cho nên Tô Lăng cũng cực kì khinh thường ta.

      *Nguyên chủ: Ý chỉ cùng tên của nhân vật chính trong phần nữ vương tận thế

      Nếu Tiêu Vũ Đồng có lòng muốn trả ơn, vậy tại sao giúp cho nguyên chủ khỏi bệnh nhanh hơn? Tại sao phải để trễ thời gian về căn cứ? Sau đó còn cướp vị hôn phu của người khác....cho dù là hai người kia nhau chăng nữa ta cũng chỉ là kẻ thứ ba.

      Về phần tên Chu Hạo Dương kia, cần phải chính là loại đàn ông đáng xem thường, biết suy nghĩ như thế nào mà lại cho rằng cha mẹ nguyên chủ giúp là vì muốn tìm chồng cho con họ. ràng cha mẹ của Tô Lăng ngừng cho cơ hội từ chối, lại cố tình tự cho là đúng cái gì cả. Xem ra ta chỉ lạnh lùng mà còn là kẻ rất tàn nhẫn. đúng là mắt cha mẹ Tô mù mới thấy ắn laà người tốt.

      Sở dĩ Tô Lăng biết được cha mẹ nguyên chủ phải là người xấu vì trong tiểu thuyết, hai người Nghiêm Cảnh Phong và Diêu Gia Minh đều là cấp dưới xuất ngũ của họ, cả hai người bọn họ nhiều năm đều nhớ thương Tô phụ*, tôn kính Tô phụ. Tuy rằng cả hai đều bị nữ chính hấp dẫn và nữ chính nhưng vì vậy mà làm ra chuyện tổn thương tới cha mẹ Tô, chắc tất cả oán hận của họ đều đè lên đầu nguyên chủ, cũng cho rằng cha mẹ Tô chết cũng là do nguyên chủ, nghĩ đến đây, Tô Lăng tức đến bốc khói.

      ra tiêu trừ oán niệm của nguyên chủ cũng chính là giúp ấy làm chuyện ấy chưa làm được.

      Vậy ấy muốn làm chuyện gì? Trong tiểu thuyết, có thể đoán nhất định là nguyên chủ muốn có bất cứ liên hệ nào với nữ chính, cũng muốn bảo vệ căn cứ của cha mẹ mình và muốn bị người khác khinh thường.

      Đúng vậy, sau khi ấy ám sát bại, oán hận rất lớn, nhưng dù sao cũng vì bị những người mình thương nhất phản bội mới sinh ra như vậy. Nhưng khi ấy nhìn thấy cha mẹ của mình, mới cảm thấy giật mình.

      Cũng may nguyên chủ có vẻ bởi vì bị Chu Hạo Dương đâm dao nên dứt tình, nếu .....chắc Tô Lăng nhảy sông tự vẫn.

      Sau khi hiểu , Tô Lăng liền lâm vào trạng thái hôn mê.

      Đợi tới lúc Tô Lăng tỉnh lại, bọn họ tới nơi xa lạ, nhìn quanh bốn phía, chỗ này cũng rộng đấy chứ, giống như cái lễ đường, nếu thấy những người ăn mặc nghèo túng đứng đằng xa kia, Tô Lăng cũng nghĩ bây giờ là tận thế.

      Bên trong này có Nghiêm Cảnh Phong và Diêu Gia Minh, đương nhiên còn có Diêu Mỹ Mỹ, bởi vì biết được mọi thứ nên Tô Lăng cũng bối rối giống như trước nữa, tận thế tận thế, cho dù là tận thế cũng muốn sống, hơn nữa còn hoàn thành được tâm nguyện của nguyên chủ. Những con tang thi này đối với người sống trong hòa bình đúng là điều đáng sợ, nhưng suy nghĩ lại sợ hãi này có thể vượt qua được, huống hồ Tô Lăng là loại người nào? có mục tiêu bất kể chuyện gì cũng có khả năng ngẳn cản bước tiến của .

      Vốn muốn đứng dậy, nhưng lập tức cảm thấy toàn thân như nhũn ra, chỉ như vậy lưỡi còn rất khô, vừa đói vừa khát, là, xém chút nữa quên là mình bị cảm.

      " tỉnh rồi." Lúc này Tô Lăng mới phát bên cạnh mình còn có , bộ dạng ta khá thanh tú nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ mệt mỏi, Tô Lăng cũng biết này, ta là đồng đội của , tên Ngô Kiều.

      ta đối với nguyên chủ thích cũng ghét, bởi vì sau này ta bộc phát dị năng hệ băng, sức chiến đấu được nâng cao, lại còn được nữ chính trọng dụng, trở thành cánh tay đắc lực của nữ chính. Cuối cùng còn đá nguyên chủ cái, lúc đó đá gãy chân nguyên chủ, cũng đá nguyên chủ đến trước con dao của Chu Hạo Dương.

      Tô Lăng nhíu mày, bởi vì cũng cảm động thay cho nguyên chủ nên cũng thích Ngô Kiều: "Tôi hôn mê bao lâu rồi?" Giọng của rất khàn, bây giờ đầu lại bắt đầu cảm thấy mê man, sờ đầu mình, trong lòng khỏi lạnh run, nhiệt độ này có thể so sánh với trứng chim đó.

      " ngày đêm." Ngô Kiều nhìn vị tiểu thư này bởi vì bị sốt mà mặt đỏ, tai hồng, quần áo của ấy trước kia trở thành cái váy ngắn đen thùi, hai chân trắng nõn dính đầy tro bụi. ta nhíu mày, nhìn đại tiểu thư nhu nhược này Ngô Kiễu cũng muốn tán thành lời của Diêu Mỹ Mỹ, bọn họ nên bỏ rơi ta cho rồi, đến chuyện Tô Lăng là gánh nặng của bọn họ, bây giờ ta còn bị bệnh, trong thế giới tràn ngập tang thi lại thiếu hụt lương thực, sớm muộn gì ta cũng chết thôi.

      Hơi thở của Tô Lăng trở nên thô: "Có thể cho tôi ít nước và thức ăn ?" Tô Lăng nhìn xuyên qua đồng tử của ta cũng thấy được quần áo của bản thân, cười khổ chút, lúc trước trời mưa ướt hết quần áo, hơn nữa nguyên chủ sợ người khác hiểu lầm mình lại tái phát tính tình tiểu thư, thể biết xấu hổ xin người ta bộ quần áo nên bệnh càng nặng thêm: "Có thể cho tôi cái áo bông ?"

      Ngô Kiều nhìn Tô Lăng lúc này, trong mắt bắt đầu lộ ra vẻ vui, quả nhiên chó đổi được bản tính ăn phân, mới qua vài ngày, tính tình tiểu thư lại tái phát, ta nghĩ bây giờ còn giống như trước khi tận thế sao? ta muốn cái gì người ta đưa cho cái đó.

      Tô Lăng nhìn Ngô Kiều hề có ý định muốn , hơn nữa nhìn ánh mắt ta cũng thừa biết ta có ý gì. đúng là buồn cười, từ chuyện này cũng có thể thấy được, bất kể nguyên chủ có thu liễm* tính tình của bản thân hay tính cách trước đây của cũng khắc sâu vào lòng bọn họ, thay đổi được nữa.

      *Thu liễm: ý chỉ khiêm tốn lại.

      sao nữa, đến cuối cùng cũng ai thích .

      cần gì phải thu liễm tính cách của bản thân? Dù gì cũng là cùng đội, Tô Lăng ngày ăn uống gì, còn bị bệnh nặng, Nghiêm Cảnh Phong và Diêu Gia Minh chăm sóc con của ân sư như vậy sao?

      "Tôi , bây giờ tôi muốn uống nước, còn muốn ăn gì đó, tiện lấy cho tôi cái áo bông, có thể giúp tôi lấy ?" Giọng Tô Lăng mềm nhũn, nhưng trong giọng lại chất chứa nghiêm khắc.

      Ngô Kiều híp mắt lại, nhìn người Tô Lăng ngẩng cao đầu tràn đầy ngạo khí* , khóe miệng ta nở nụ cười châm chọc, cuối cùng ta vẫn đứng dậy, qua chỗ mấy người Nghiêm Cảnh Phong.

      Tô Lăng nhìn ta cũng biết được bây giờ ta đem chuyện đó lại với người khác, quả nhiên chỉ lát sau, trong ánh mắt của tất cả mọi người đều là chán ghét.

      Sắc mặt Diêu Mỹ Mỹ đỏ lên, nếu bị Diêu Gia Minh ngăn cản, lúc này chừng ta muốn xông vào đánh Tô Lăng.

      đúng là buồn cười, nếu đoán lầm, nửa số nữ tử* ở đây đều có năng lực tự bảo vệ và tìm kiếm thức ăn, các phải chỉ dựa vào đám đàn ông Nghiêm Cảnh Phong? Các chẳng lẽ ăn cũng uống nước? Dựa vào cái gì mà bây giờ lại lên mặt chỉ trích ? Hơn nữa người có chút quyền cước như Diêu Mỹ Mỹ đứng trước mặt tang thi tay chân cũng tự động nhũn ra, bây giờ mạnh miệng như vậy phải chỉ dựa vào mặt mũi của trai ta.

      Cuối cùng Tô Lăng thấy bóng người cao lớn, lộ ra khuôn mặt thanh tú, lại mang theo chút cảm giác kiên cường, ánh mắt sắc bén của ta nhìn chằm chằm Tô Lăng trong chốc lát, khi nhìn thấy Tô Lăng với gương mặt ửng hồng đôi mắt lại có chút kiên nghị nhìn bản thân. Trong mắt ta xuất chút ngạc nhiên, lát sau ta quay lại với chàng trai phía sau: "Đem thứ ấy muốn đưa ra ."

      " Nghiêm, dựa vào cái gì?" Diêu Mỹ Mỹ đẩy trai mình ra, lớn tiếng quát lên: "Thức ăn là chúng ta khổ cực kiếm được, Tô Lăng ta bỏ ra chút sức lực nào, ta bị bệnh làm liên lụy chúng ta còn chưa tính, còn muốn ăn của chúng ta uống của chúng ta, thậm chí...."

      "Đủ rồi!" Nghiêm Cảnh Phong cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn người ở bốn phía:
      "Tô Lăng là tôi cầu mang theo, ấy ăn uống gì đều tính vào người tôi ."

      Lời này vừa ra, bên trong lễ đường lập tức yên lặng, dù sao Nghiêm Cảnh Phong cũng là nhân vật trung tâm trong đội.

      Lúc này chỉ nghe tiếng uống nước của Tô Lăng, sau đó có tiếng mềm nhũn của Tô Lăng: "Nghiêm Cảnh Phong, tôi thích mắc nợ người khác, tôi báo đáp sau!"

      Mặc kệ Tô Lăng hay là nguyên chủ, xác thực đều muốn mắc nợ người khác, nhất là những người được coi là người quen hay là bạn bè.
      linhdiep17, MikovuDiệp Diệp thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 4: Nữ vương tận thế


      Bởi vì xung quanh im lặng nên tiếng mềm nhũn của Tô Lăng đều truyền vào tai của mọi người.

      "Ha ha, buồn cười , trả ơn? tính lấy gì trả ơn đây?" Lúc này Diêu Mỹ Mỹ chút khách khí kích Tô Lăng.

      Tô Lăng nhìn ta, gì nữa, tiếp tục uống nước, còn đổ nước lên đầu mình, để hạ nhiệt độ hiệu quả. tại phải có sức mạnh của mình, đồng thời cố gắng hết sức để làm mình bớt sốt. Có thể , bệnh của nguyên chủ vốn nặng như vậy, cũng biết làm sai chuyện gì, bây giờ nếu Tô Lăng mà bệnh lần nữa chắc chắn chết.

      Chuyện Tô Lăng lãng phí nước khiến cho ít người bất mãn nhưng vì ngại mặt mũi của Nghiêm Cảnh Phong nên ai dám gì cả, Diêu Mỹ Mỹ thấy mọi người ai lên tiếng nữa, cũng sỉ nhục Tô Lăng nữa.

      Ăn chút gì đó, Tô Lăng lại bắt đầu cảm thấy choáng váng, tuy rằng bớt sốt cũng mặc áo bông, nhưng vẫn hy vọng cơ thể này có thể chống chọi được, nếu .....lần này Tô Lăng cũng có cách nào nữa.

      Nửa đêm, mông mông lung lung Tô Lăng cảm giác được có cánh tay ấm áp cứng rắn đặt trán mình, cố gắng khởi động tinh thần, nhàng mở to mắt, thấy vẻ mặt cau mày của Nghiêm Cảnh Phong, vừa định chuyện phát ngay cả sức lực để mở miệng cũng có.

      Vẻ mặt của Nghiêm Cảnh Phong sửng sốt chút, tất nhiên đoán được rằng Tô Lăng đột nhiên mở to mắt: "Đầu rất nóng."

      Tô Lăng ôm đầu, mệt mỏi chịu nổi. thề, chưa bao giờ bệnh nặng như vậy. Cái cảm giác sống dở chết dở này so với nỗi đau mà chịu lúc tai nạn xe còn khó chịu hơn.

      "Cảnh Phong." Diêu Gia Minh gác đêm bên ngoài bây giờ thay ca, tới bên cạnh Nghiêm Cảnh Phong và Tô Lăng: " ấy thế nào rồi?"

      Nghiêm Cảnh Phong lắc đầu: "Hôm qua cũng nghiêm trọng lắm, nhưng bởi tay ấy bị chảy máu nên chúng ta phải di chuyển suốt đêm, hơn nữa còn mắc mưa, bây giờ nếu có thuốc ấy sống được bao lâu nữa."

      Tận thế bi thương, cơn cảm mạo nho có thể cướp sinh mạng của con người.

      mặt của Diêu Gia Minh xuất chút rối rắm: "Chúng ta phải làm gì để có thuốc đây, bệnh viện bây giờ là thiên đường của tang thi. Tôi muốn dẫn ấy nhưng ấy bây giờ ngay cả cũng nổi, tôi lại có khả năng cõng ấy . Huống hồ vì ấy chúng ta trễ ngày đường rồi, ít tang thi trong thành đánh hơi được chỗ này rồi."

      Nghiêm Cảnh Phong cũng biết, ngày mai bọn họ phải rời khỏi chỗ này, nếu bọn họ gặp nguy hiểm.

      "Buông tha cho ấy ." Cuối cùng Diêu Gia Minh giống như hạ quyết tâm: "Chuyện này cũng hết cách rồi, chúng ta có nhiều người như vậy, thể chỉ vì mình ta mà phải liều chết ở chỗ này."

      Diêu Mỹ Mỹ ngủ bên cạnh vì tiếng hai người chuyện cũng sớm tỉnh lại, rốt cuộc nghe trai mình muốn bỏ rơi , nhịn được mở miệng tán đồng: " Nghiêm, trai em rất đúng, nơi này có nhiều người như vậy, lẽ muốn chúng ta chôn cùng ta sao?"

      Ngô Kiều vốn ngủ, tuy rằng rất mệt, nhưng bởi vì rất nhạy cảm nên căn bản ngủ được, tự nhiên cũng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ. Nhưng ta vẫn nép đầu mình vào hai chân, gì, chỉ là cặp mắt nhìn sắc mặt vì bị sốt mà ửng hồng mang theo ý tứ châm biếm, ràng chút tâm lý đồng tình.

      Cuối cùng Nghiêm Cảnh Phong dưới khuyên giải của Diêu Gia Minh, quyết định bỏ rơi Tô Lăng.

      Lúc này Tô Lăng ngốc nghếch biết mình bị người ta bỏ rơi, chỉ cảm thấy cả người vô cùng nóng, tất cả trí óc đều bị nhập vào dòng nước nóng bên trong thân thể.

      Trời dần dần sáng lên, khóe miệng Diêu Mỹ Mỹ mỉm cười nhìn người nằm góc trong lễ đường, người như vậy để lại cũng là tai họa, xoay người với đám người Diêu Gia Minh: " ơi, chúng ta vẫn nên nhanh thôi."

      Tiếng bước chân thưa thớt dần xa, bọn họ bỏ lại bệnh nhân nguy kịch cũng hề có cảm giác áy náy, dù sao cũng phải chết, đưa thêm quãng đường làm bọn họ gặp nguy hiểm sao?

      tiếng sau, Tô Lăng mới từ từ mở to mắt, lúc này áo bông mặc người ướt đẫm mồ hôi, tóc tai tán loạn dính trán, sắc mặt đỏ ửng cũng dịu . Thong thả ngẩng đầu lên, đập vào mắt cái lễ đường trống trơn, đầu bởi vì bị sốt nên chưa phản ứng gì, ngẩn người trong chốc lát.

      đến phút giật mình, lập tức ý thức được chuyện gì diễn ra, lúc này Tô Lăng nhịn được muốn chửi tục.

      Nhưng ông trời cũng cho Tô Lăng có thời gian chửi bậy, bởi vì ngoài cửa xuất ít tang thi ghê tởm, chúng chảy nước miếng, kéo lê chân, tuy rằng bước rất thong thả, nhưng Tô Lăng lại cảm thấy như cái chết đến gần.

      "Tốt , ngay cả cửa cũng đóng." Tang thi có thể tiến vào đây, tức là cửa lễ đường mở, bọn họ muốn Tô Lăng chết mà. Dù rất thông minh nhưng đầu óc Tô Lăng bây giờ trống rỗng, bởi vì thân thể dù khỏe lên nhiều nhưng vẫn yếu ớt như trước, cho dù có bị bệnh cũng đối phó được với mấy con tang thi kia.

      Phản xạ có điều kiện chạy theo hướng khác, ghét cảm giác cả người có sức lực này, cảm thấy đây căn bản phải là nhiệm vụ nữa, đây chắc chắn là muốn chết mà, chính là sớm chết cho rồi.

      Nghe được tiếng bước chân của tang thi ngày càng gần, chỉ như thế bây giờ chúng vì tìm ra thức ăn mà vui vẻ rống lên tiếng, đến phút nghe tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.

      Xong rồi, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Tô Lăng bây giờ, bời vì trước mặt bức tường, căn bản có đường để chạy nữa, quay đầu lại thấy có ít nhất ba con tang thi tới đây rồi, bước chân chúng cũng nhanh hơn bình thường, cùng với tiếng gầm rú của dã thú, giống như sắp máu thịt lẫn lộn rồi, cảm giác này đúng là ghê rợn, Tô Lăng cảm thấy mình sống đến mấy đời cũng chưa chắc có thể gặp được lần nữa.
      Diệp Diệp, linhdiep17Mikovu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :