1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhật kí béo nữ nghịch tâp - Mã Hiểu Dạng (3/170) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      NHẬT KÍ BÉO NỮ NGHỊCH TẬP

      Tác giả : Mã Hiểu Dạng

      Converter : Tamquay

      Editor: minhhy299

      Số chương: 170 chương

      Truyện được đăng ở: minhhy299.wordpress.com

      Giới thiệu:

      Lý Tiểu Vân bởi vì mập mạp mà bị các đồng bọn kỳ thị, vì tiền đồ của tỷ tỷ, cha mẹ bất công nghị thân nàng cho ngốc tử.

      Những điều này đều khiến nàng nản lòng. cùng goá phụ học tập thêu thùa, ngoài ý muốn kế thừa truyền thừa Cố thêu.

      Khi nàng nhàn rỗi hỗ trợ nuôi lớn tiểu hài có thân thế nhấp nhô, thầm mến nàng

      Sau khi công thành danh toại, trở thành tiểu hầu gia ương ngạnh đệ nhất kinh thành,

      Lại chỉ đối với nàng nhất kiến chung tình, sai đâu đánh đó, làm cả đời nàng vinh hoa phú quý.

      Bé ú nhát gan chung quy có ngày, có thể trưởng thành thành mỹ nhân tao nhã đẫy đà.

      Đường là do người mở, đời này có gì là thể.

      Đây là chuyện xưa rất đơn giản, ấm áp ngọt ngào.

      Còn nhớ đích nữ kiêu ngạo kiều của Lý tướng quân sao? Còn nhớ tiểu Hầu gia được hoàng thái hậu nâng trong lòng bàn tay sao?

      Kỳ . . . . . . thơ ấu bi đát. - -

      Cho nên, thẩm mỹ bị hoàn toàn phá vỡ.

      Bé ú, ta chỉ tâm niệm ngươi.
      ◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆

      PS: Truyện này nam chủ là trung khuyển với nữ chủ, tính cách táo bạo chỉ đối tốt với bé ú. Đối với những nữ nhân khác đều là nếu nên đạp đạp nên đánh đánh đều hề thương tiếc.
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Bé ú

      Tiểu sơn thôn yên tĩnh bị ánh bình minh bao phủ.

      Những tia sáng phá tan tầng mây, phảng phất giống như ánh kim quang chiếu vào nhóm hài đồng, chói mắt sáng ngời.

      Vài cái tiểu nam hài, khoảng mười tuổi, mặc bố y màu xám, giọng thầm cái gì. Xa xa, tiểu nữ hài tóc hai bím cầm cái rổ chạy chậm tới, nàng dáng người tròn trĩnh, tiểu phì chân ngừng chuyển .

      Nữ hài gọi là Lý Tiểu Vân, là tiểu nữ nhi của thôn trưởng Lý gia thôn. Lý Tiểu Vân chạy mệt, thở hổn hển, ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi lát. Đêm qua, nàng đòi ca ca và tỷ tỷ cùng lên núi xem mặt trời mọc, lại bởi vì quá hưng phấn ngủ được, cuối cùng ngủ dậy trễ.

      Chỉ mong Tiểu Hoa tỷ tỷ trách nàng tham ngủ. Lý Tiểu Hoa là tỷ tỷ sinh đôi của Lý Tiểu Vân, bộ dạng hai người nguyên bản giống nhau như đúc, xinh đẹp khả ái, nhưng là năm trước Lý Tiểu Vân bị trận quái bệnh, đại phu cho uống rất nhiều thuốc thành ra thân thể nàng phảng phất như khí cầu bị thổi bắt đầu trở nên tròn trĩnh, đám tiểu tử ngày xưa vây quanh nàng lấy lòng lập tức giải tán...

      "Thùng thùng thùng!" Đám nam hài thích nghịch ngợm gây từ sau cây đại thụ nhảy ra, dọa Lý Tiểu Vân nhảy dựng.

      Bọn họ nhặt cục đá lên ném lên người nàng, la hét: "Đồ Lý gia to béo, xem cung vô địch của ta! Thùng thùng thùng..."

      "Ha ha ha ha ha ha ha ha."

      "Nhị cẩu ngươi chút, năm kia nương ngươi còn muốn cho nha đầu thôn trưởng làm vợ ngươi mà."

      Nhị cẩu tử mặt nháy mắt đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía Lý Tiểu Vân ngồi tại dưới tàng cây bất thiện, chán ghét : " bậy bạ gì đó! Ai cưới cái người quái dị này, nương ta đó là cho ta cưới Tiểu Hoa."

      "Tiểu Hoa? Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, Tiểu Hoa là phải gả cho người trong thị trấn!"

      Lý Tiểu Vân rũ mắt, nước mắt lớn chừng hạt đậu trong hốc mắt đảo quanh. lâu trước đây, nàng cùng Tiểu Hoa là song hoa trong thôn, ngắn ngủi năm thời gian mà thôi, đều trở cảnh còn mà người mất.

      Tiểu Hoa vẫn là thần tiên muội muội trong lòng các tiểu tử, mà nàng thành đối tượng bị mọi người trêu chọc trào phúng. Nhưng béo đâu phải là cái tội! Lý Tiểu Vân nắm chặt tay, tự với mình được khóc, khóc có ích lợi gì!

      "A ô ô, vợ nhị cẩu tử bị ngươi khi dễ muốn rơi nước mắt kia." Mọi người tiếp tục ồn ào với nhị cẩu tử.

      Nhị cẩu tử mặt nóng lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn tròn của Lý Tiểu Vân, càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt thêm, nhịn được chạy đến đạp nàng cước, cố ý doạ nàng: "Đánh chết ta cũng cưới ngươi đồ mập mạp. Ngươi hãy chết tâm !"

      Lý Tiểu Vân cắn môi dưới, cả người phát run.

      Lý đại phu ở đầu thôn đông từng quá, chó cắn ngươi ngụm, ngươi chẳng lẽ muốn cắn lại sao! Thế nhân đều coi trọng bề ngoài, cho nên ngươi mới càng phải chú trọng tu thân dưỡng tính, coi người khác như cặn bã.
      "Ai nha, người quái dị muốn tức giận kìa!"

      "Chạy mau, cẩn thận đại ca nàng đánh lại đây." Các tiểu tử thối nhanh như chớp lát sau liền thấy bóng dáng đâu, Lý Tiểu Vân lau nước nơi khóe mắt, đại ca nàng mới xuất , bọn họ đều cùng Tiểu Hoa nhìn mặt trời mọc , ai nhớ tới nàng.

      ai...

      Lý Tiểu Vân mình bên bờ suối, rửa bụi đất che kín cẳng chân. Nàng nhìn chằm chằm nước sông trong veo ngẩn người, chút đều cảm thấy mình có nơi nào xấu, làm muội muội ruột của Tiểu Hoa, nàng sao lại xấu đâu.

      Hết thảy đều bởi vì thịt lồi ra, mới có thể làm cho hai mắt nguyên bản to lại; cằm hơi nhọn còn tồn tại, biến thành gương mặt béo phì có hai cằm. là có chút thê thảm. Trong trí nhớ khi còn cha mẹ cũng thường xuyên nơi nơi nựng nàng, đem nàng trở thành trân bảo tay mà thương . Sau này, nàng mắc phải quái bệnh, nhóm tiểu nương trong thôn bắt đầu bất hòa với nàng, còn thích lấy nàng ra so sánh cùng mỹ nhân tỷ tỷ Lý Tiểu Hoa.

      ngày, cả nhà đến nhà ở thị trấn chơi đùa, chị em dâu của lấy nàng ra làm nơi châm chọc nàng, từ nay về sau khi đến nhà cũng cho nàng nữa. Giống như mập mạp cũng truyền nhiễm, mọi người đều trốn tránh nàng như ôn dịch.

      "Ô oa..."

      Lý Tiểu Vân hoảng sợ, thanh gì?

      Nàng quay đầu nhìn chung quanh, ở dưới đại thụ cách đó xa có cái gói màu hồng sắc.

      Cái gói sờ lên trơn trượt, hình dáng thêu thùa mặt tinh xảo nàng chưa từng thấy qua, xinh đẹp nha. Phàm là nữ hài tử đều thích những thứ đồ đẹp, thế nên nàng nghiên cứu cái gói nửa ngày mới phát , trong cái gói tơ lụa còn dấu em bé.
      Gương mặt dễ nhìn, làn da trắng hồng , cả người tròn tròn, lúc này mở to đôi mắt tròn trĩnh nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt lộ ra vài phần cẩn thận thuộc về tuổi đứa này.

      Lý Tiểu Vân nựng má đứa này chút, khỏi cười thành tiếng, mềm nha! Nàng nhìn quanh, bóng người.

      "Có ai ?" Lý Tiểu Vân quát to tiếng, có hồi .

      Nàng ngồi chồm hổm xuống, phát bởi vì quá mập cho nên ngồi ngồi được, đơn giản ngồi bệt xuống đất, với đứa trẻ này: "Ngươi là người sao? Tại sao lại ở chỗ này..."

      Oa oa tựa hồ cũng có chút nghi hoặc, nhíu mày, há miệng là thanh ô ô ô.

      Lý Tiểu Vân thấy cố gắng giương nanh múa vuốt quơ quơ cánh tay , kết quả là cái gì đều làm được, khỏi bật cười. Nàng vươn tay ôm dậy, ai oán : " nặng a, em đủ béo a."

      Oa oa ô ô hai tiếng, phảng phất như châm chọc nàng béo hơn nó.

      Lý Tiểu Vân bởi vì chính mình béo bị mọi người kỳ thị, cho nên đối với trẻ con béo rất có hảo cảm, : "Em đói bụng , tỷ trước mang em về nhà."

      Đứa trẻ này lại ô ô hai tiếng...

      "Em yên tâm, cha tỷ là thôn trưởng. Biết cái gì là thôn trưởng , chính là người đứng đầu thôn!"

      ...

      " Bên bờ suối này buổi tối có dã thú , cho nên em thành về nhà cùng tỷ , cha tỷ sắp xếp cho em." Lý Tiểu Vân ôm hồi, cũng có chút chịu nổi, vì thế nhanh chân chạy về nhà, sợ làm rơi đứa trẻ.

      Lý Tiểu Vân đến cửa nhà, rốt cuộc nhịn được đem tiểu oa oa đặt xuống đất, dặn dò: "Thành ở đây, tỷ cha lại đây ôm em." Nàng lau mồ hôi đầy trán, hai bước rồi dừng lại.

      Trong phòng truyền đến từng trận tiếng cười, toàn bộ là thanh quen thuộc, cha mẹ, Đại ca, nhị ca còn có Tiểu Hoa tỷ tỷ. Tiểu Hoa tỷ tỷ chỉ xinh đẹp, thanh còn đặc biệt dễ nghe, rất thích nàng , chỉ hai năm liền cho Tiểu Hoa nhận thức mọi thứ ở huyện lý, để nàng trở thành thôn .

      Cái gì gọi là thôn kỳ Lý Tiểu Vân cũng ràng lắm, nhưng hẳn phải là lời hay gì. Bởi vì nhị thẩm thẩm khiến người ta ghét liền nàng chỉ có thể là thôn , ai thèm cưới thôn ! Cho nên từ Lý Tiểu Vân có chí hướng, chính là nhất định phải gầy , sau đó gả ra ngoài, để ở nhà phải tốn tiền vì nàng.
      Lý Tiểu Vân chạy chậm vào phòng, : "Phụ thân, nương..."

      Mọi người bởi vì nàng đột nhiên xuất , khí lập tức trở nên trầm mặc.

      "Di, Tiểu Vân muội mới thức dậy sao." Tiểu Hoa dẫn đầu mở miệng, đứng lên.

      Lý Tiểu Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt cười mặt như hoa của tỷ tỷ, trong lòng cực kỳ khó chịu. Nguyên lai tồn tại của nàng trở nên thấp kém như vậy sao, nàng ra ngoài đều ai biết.

      "Lý Tiểu Vân! Con mới đâu về thế, quần áo mới đều dơ hết rồi!"

      Lý Tiểu Vân thầm kêu xong... Cái gọi là quần áo mới cũng bất quá đều là vải quần áo cũ của mà thôi. Còn vải tốt mới căn bản phần của nàng, toàn bộ đều lưu cho Tiểu Hoa làm quần áo.

      Mẫu thân nhìn chằm chằm nàng chật vật, nhất thời tức mà biết sao, cả giận : "Lý Tiểu Vân! Trong đầu con có cái gì, ta cùng con qua bao nhiêu lần , nên ra ngoài, ở nhà giúp chị con chia sẻ việc nhà !"

      Lý Tiểu Vân dám mở miệng, cúi đầu bị nương quở trách.

      lâu sau, nương tựa hồ hết giận , : " con truyền tin đến, ngày mai mọi người cùng nhau vào thành, đến thời điểm đó đừng xuất , nếu có thể gặp phải cái gì phiền phức."

      Lý Tiểu Vân nguyên bản tâm tình hưng phấn nhưng khi nghe được đến thời điểm đó đừng xuất , liền hiểu được lần này cũng chịu mang nàng . Nàng đột nhiên đặc biệt muốn khóc, nếu phải là mặt mày của nàng cùng Tiểu Hoa cực kỳ tương tự, nàng đều nhanh hoài nghi mình phải người thân của họ.

      "Được, bà bớt tranh cãi ." Phụ thân của Lý Tiểu Vân rốt cuộc mở miệng, trong nhà này phụ thân xem như là người thương nàng nhất, tuy rằng sánh bằng nửa phần của Tiểu Hoa tỷ tỷ, nhưng là đối với Lý Tiểu Vân mà cảm thấy rất cảm động .

      Nàng cùng người nhà chút, mới nhớ tới bị tiểu oa oa ném ở bên ngoài, vội vàng kéo kéo cổ tay áo phụ thân, : "Phụ thân, con ở bên bờ suối phát cái tiểu oa oa, rất là xinh đẹp."

      Cả nhà người nhất thời sửng sốt, Lý Tiểu Vân nhát gan cúi đầu, nàng có phải hay lỡ lời?

      lâu sau, mẫu thân Lý Tiểu Vân bùng nổ, : "Ngươi suốt ngày làm gì, trong nhà nuôi người như ngươi còn chưa đủ sao, đâu lại kiếm ra thêm đứa trẻ!"

      Phụ thân Lý Tiểu Vân trừng mắt liếc mẫu thân nàng, : "Hảo! Việc đến nước này, ta xem sao. Thôn chúng ta ở chỗ xa xôi, nên vô duyên vô cớ xuất đứa ."

      Lý Tiểu Vân nương thân hung hăng vỗ xuống bả vai Lý Tiểu Vân, Lý Tiểu Vân đỏ vành mắt, cắn môi mang cha ra ngoài.

      Cửa nhà, thế nhưng có tiểu oa oa .

      Nàng trong lòng lộp bộp chút, cũng cảm giác lỗ tai bị nương thân túm lên, mắng to: "Tuổi còn , còn học được gạt người a!"

      Lý Tiểu Vân cố nén khóc, nhìn chung quanh, nhìn thấy chó nhà nàng Đại Hoàng cắn cái bao hồng nơi nơi tán loạn.

      Nàng vội vàng chỉ qua, : "Phụ thân, ở nơi đó, nhanh bắt lấy Đại Hoàng."

      sửng sốt, nhanh chóng chạy tới, Lý Tiểu Vân lo lắng cho tiểu oa oa, cũng giãy cánh tay mẫu thân ra, vọt qua. Mắt thấy Đại Hoàng liền muốn "Hôn lên" khuôn mặt tiểu oa oa, Lý Tiểu Vân chút do dự nhào tới, cánh tay bị Đại Hoàng cắn ngụm.

      Nương tử Lý gia quả nhiên dọa ngốc, bước qua đánh bàn tay Lý Tiểu Vân vài cái: "Ngươi điên rồi sao, ngươi đứa trẻ chết dầm này!" Nàng quay đầu gọi nhi tử, : "Đại Lang, nhanh tìm Lý đại phu!"

      Sắc mặt bà trắng bệch, trừng mắt nhìn Lý Tiểu Vân, mắng: "Ta như thế nào sinh cái ngốc tử như ngươi kiến người bớt lo!"

      Lý Tiểu Vân chảy nước mắt, giờ này khắc này nàng còn có thể cảm nhận được mẫu thân sốt ruột, có lẽ trong lòng bà ấy vẫn là có nàng , tuy rằng sánh bằng Tiểu Hoa tỷ tỷ cùng hai người ca ca.

      Lý thôn trưởng ôm lấy tiểu oa oa, cẩn thận chăm chú nhìn, thấy bên hông đeo Ngọc Phỉ Thuý, trơn bóng, khỏi rơi vào trầm tư. Đứa này vừa nhìn liền biết có lai lịch lớn, vì sao lại xuất tại Lý gia thôn. kịp suy nghĩ ràng, xa xa đại phu tới rồi.
      Đại phu là tú tài duy nhất của Lý gia thôn, tên gọi là Lý Thiệu Hòa. tham gia khoa cử, sau dừng lại ở kì thi hương, cưới nữ nhi của người bán thuốc ở kinh thành, cuối cùng trở thành quan lại thành đại phu. Thân thể của người nữ nhi đó tốt, vài năm trước liền qua đời , Lý Thiệu Hòa tựa hồ từ nay về sau chết tâm, đơn trở lại trong thôn sống cư.

      năm nay 25 tuổi, trong thôn nhiều người muốn gả nữ nhi cho , bất quá thủy chung đối xử với mọi người lạnh như băng, bởi vì Tiểu Vân gặp quái bệnh, mới dần dần cùng nhà Lý thôn trưởng quen biết.

      "Mau đưa đứa vào phòng, bị chó cắn có thể chết người."

      Lý phụ thân vừa nghe sắc mặt trắng bệch.

      Lý Thiệu Hòa nhìn lướt qua đứa trong ngực thôn trưởng, sửng sốt lát, : "Đứa này sinh là tốt."

      Lý phụ thân ngẩn ra, : "Đúng nha. Tiểu oa nhi này là Tiểu Vân nhặt được bên dòng suối, ta nhìn như là cháu đức tôn nhà giàu người ta."

      "Nga." Lý Thiệu Hòa nhìn chằm chằm đứa nhìn hồi, mở miệng : "Như vậy sau đó phái người bên dòng suối xem chút , nếu là tìm được người nhà đứa , liền đem con trả lại cho họ. Bất quá nếu là có người đến nhận đứa , thôn trưởng tính như thế nào đây."

      Lý thôn trưởng do dự suy nghĩ lát, : "Kỳ năm gần đây đàn ông thôn ta càng ngày càng ít, cũng chỉ thêm miệng ăn, nếu là tiểu oa oa người muốn nhận, sợ là trong thôn rất nhiều người đều vui vẻ nhận nuôi đâu."

      Lý Thiệu Hòa ân tiếng, đột nhiên ngẩng đầu, : "Thôn trưởng, kỳ ta cũng tính người đơn, bằng đưa đứa trẻ này ghi tại danh nghĩa của ta, cũng đỡ làm các lão nhân lão trong thôn nhớ kỹ chuyện nhét người sinh con thừa tự cho ta."

      Thôn trưởng sửng sốt, nhíu mày nhìn về phía , : "Thiệu Hòa, ngài trẻ tuổi như thế... tính toán..."

      " muốn." Lý Thiệu Hòa mỉm cười, gương mặt tái nhợt ra ánh sánh nhu hòa.

      "Nhưng tháng trước ta nhận được thư từ kinh thành, nhạc phụ đại nhân thân thể tốt, ta sợ là muốn chuyến đến kinh thành, cho nên đứa còn làm phiền thôn trưởng hỗ trợ nuôi chút thời gian."

      Lý thôn trưởng nghe xong liền vội vàng gật đầu, : " chi vậy, mệnh của Tiểu Vân đều dựa vào tiên sinh cứu trị trở về , ta sớm trước xem ngài là người nhà . Ngài hãy yên tâm vào kinh ."

      Lý Thiệu Hòa khóe môi giơ lên, mắt sáng rực lên chút, cùng thôn trưởng vào phòng chẩn bệnh cho Lý Tiểu Vân.

      Lý Tiểu Vân cắn môi dưới, tay đau muốn chết, thời điểm nghe Lý đại phu bị chó cắn chết người, có vài phần hối hận xúc động vừa rồi. Nàng có chút oán hận nhìn về phía tiểu oa oa trắng nõn nằm bên cạnh, phát mở to đôi mắt vô tội đảo quanh nhìn chằm chằm nàng, khóe môi cong cong, tựa hồ chê cười nàng là ngốc tử đâu.

      Lý Tiểu Vân khỏi tức giận, nghe phụ thân giúp Lý đại phu chăm sóc tiểu oa oa xinh đẹp, xem nàng về sau thế nào thu thập .

      Khắp thiên hạ người đều khi dễ nàng, luôn là thể để cho tiểu oa oa chưa đến ba bốn tuổi lại trèo lên đầu, huống chi vật này là nàng nhất thời xúc động mang về nhà.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: Đệ đệ

      Lý đại phu đặt cho đứa bé cái tên dễ nghe, gọi là Lý Hoàn Dục. tự mình nuôi Lý Hoàn Dục hơn tháng sau đó mình đến kinh đô, gởi nuôi tiểu bất điểm ở nhà thôn trưởng.

      Lý Hoàn Dục tính cách thẹn thùng, ai đều tìm, ngoại trừ thân cận với Lý Tiểu Vân. Vì thế Lý thôn trưởng đơn giản ném Lý Hoàn Dục cho Lý Tiểu Vân.

      Lý đại phu trước khi sắp xếp bài học cho Lý Hoàn Dục, trong đó có bản chữ Hán tự mình chế tác, Lý Tiểu Vân nhìn thấy mới mẻ, tùy ý lấy ra tờ chữ Hán duy nhất nàng biết, chỉ cho Lý Hoàn Dục, : "Tiểu bất điểm, cái chữ này đọc như thế nào?"

      Lý Hoàn Dục mở to đôi mắt tròn vo, chớp chớp, nãi thanh nãi khí : "Kỹ."

      Lý Tiểu Vân ngẩn ra, chữ kỹ viết như thế nào nàng cũng biết, bất quá nghe vào tai là khó nghe, nàng vội vàng đính chính Lý Hoàn Dục, nghiêm túc : "Tiểu bất điểm, cái chữ này đọc là tỷ nga, chính là đệ thường gọi ta Tiểu Vân tỷ tỷ nha."

      Lý Hoàn Dục hoang mang nhìn nàng, kiên trì theo ý mình : "Kỹ."

      "Tỷ."

      "Kỹ."

      "Gọi Tiểu Vân tỷ tỷ tỷ!"

      "Tiểu Vân kỹ..."

      Ta bỏ, Lý Tiểu Vân cho rằng hành vi phân biệt "Tỷ" cùng "Kỹ" đồng thời cho tiểu hài tử của bản thân rất ngu ngốc, vì thế hề cùng tranh chấp, cuối cùng nàng lựa chọn buông tha chỉ bảo tiểu bất điểm bản chữ Hán, bởi vì những tấm này trong nhận thức của nàng chỉ có chữ của tỷ tỷ mới thế...

      Mùa xuân đến , các ca ca mang theo Lý Tiểu Hoa cùng hái trái cây, Lý Tiểu Vân cũng muốn , dậy sớm chờ ở cửa, Lý Hoàn Dục cũng đuổi theo, hai tay ôm chặt cánh tay nàng.

      Lý Tiểu Hoa cau mày nhìn về phía bọn họ, : "Tiểu Vân, muội lưu lại chăm sóc Dục nhi . bây giờ là nhi tử của Lý đại phu, phụ thân vạn lần thể xảy ra tình gì."

      Lý Tiểu Vân đáng thương quay đầu nhìn về phía đại ca, : "Muội, muội cũng muốn ..."

      Đại ca cùng nhị ca Lý gia liếc nhau, : "Tiểu Vân, Dục nhi bám theo người khác, muội lưu lại trông đứa . Bằng ... Bằng chúng ta phải để lại người trông hai ngươi..."

      Lý Tiểu Vân cắn môi, trong lòng khỏi thầm oán Lý Hoàn Dục, lúc trước là nhất thời xúc động, tự nhiên mình nhặt thêm cái đuôi về nhà. Nàng thèm thuồng nhìn mọi người cùng nhau ra ngoài chơi, chính mình phải ở nhà trông trẻ.
      .
      Cuối tháng 3, thị trấn tổ chức ngày hội ngắm hoa, các nương trong thôn đều trang điểm trang điểm xinh đẹp để vào thành, Lý mụ mụ câu Dục nhi người chăm sóc, lại để Lý Tiểu Vân ở nhà.

      Lý Tiểu Vân khỏi càng ngày càng chán ghét Lý Hoàn Dục.

      Nhà thôn trưởng bé ú nhặt về nhà nam hài, chuyện này người lớn xem ra rất bình thường. Ý nghĩ của tiểu hài tử cùng người lớn bất đồng, bọn họ thiên tính thuần lương, lại vì nguyên nhân này phần thuần lương này chuyện trực tiếp dọa người.

      "Nhị cẩu tử, nghe bé ú nhà ngươi nhặt nam hài về nhà, chẳng lẽ là tính toán tìm phu quân cho mình?"

      chuyện là Lý Tiểu Vân hàng xóm Lý Tam.

      ở nhà xếp hạng ba, mẹ nó sinh liền bốn nhi tử, dáng người biến dạng kỳ cục. Mặc dù mọi người đều Lý Tiểu Vân béo, mẹ nó lại con béo chút mới khỏe mạnh, có thể sinh nhi tử. Làm Lý Tam sợ mẹ nó thân thôn trưởng gia cầu hôn tới mức hi vọng tình nhị cẩu tử vẻ ồn ào về Lý Tiểu Vân trở thành .

      Nhị cẩu tử vỗ xuống ót của , : "Chớ ghép ta với Lý Tiểu Vân, ta rồi 100 lần ta cũng chỉ muốn cưới Lý Tiểu Hoa!" dám ra những lời này cũng là có vài phần lo lắng. Nhị cẩu tử sinh ra thân hình cao lớn, là tiểu bá vương trong thôn. Cha cũng là trong những số lượng nhiều người dám ra ngoài làm ăn buôn bán, buôn bán lời ít tiền, còn mua tòa nhà lớn trong huyện. Nếu phải là nãi nãi ở trong thôn quen, chết sống chịu , có lẽ có thể trở thành người thị trấn.

      "Oa, nhắc tới người nào là người đó ngay, đó phải là Lý Tiểu Vân cùng tiểu tử nàng nhặt về sao."

      Lý Tiểu Vân tức giận nhìn chằm chằm theo phía sau tiểu đệ đệ, bạn thân duy nhất của nàng Lý Thúy nương mời nàng tới chơi, Lý Hoàn Dục lại cố tình chịu bỏ qua nàng theo sát phía sau.

      Lý Hoàn Dục Lý Tiểu Vân sinh khí cái gì, thấy Lý Tiểu Vân dừng bước lại, mơ mơ màng màng đứng tại tại chỗ, khuôn mặt trắng nõn nhắn dưới ánh mặt trời tản ra quang mang làm người ta ghen tị.

      đáng ghét, Lý Tiểu Vân trong lòng niệm tiếng, lúc trước nàng nhặt về nhà làm chi, đứng chung chỗ với Lý Hoàn Dục càng thấy mình, bộ dáng xấu chết .

      Lý Tiểu Vân chỉ muốn thoát khỏi Lý Hoàn Dục, dối: "Tiểu bất điểm, ngươi cần cứ theo ta, ngoan ngoãn về nhà chờ ta, ta đến nhà Lan tỷ tỷ lấy đường cho ngươi ăn?"

      Lan tỷ tỷ tên gọi là Lý Lan, là từng đệ nhất tiểu mỹ nhân trong thôn. Trượng phu ở thị trấn của nàng mất sớm liền mang theo nhi tử trở lại trong thôn, dựa vào tay thêu tốt sống tạm qua ngày. Người cả thôn đều thích đưa nữ hài vào nhà Lý Lan, hi vọng có thể học tập kĩ thuật thêu sống động, tương lai cũng gả vào trong thành. Lý Lan tính tình ôn nhu, tâm địa thiện lương, cảm thấy Lý Tiểu Vân đáng thương, thường xuyên vụng trộm cho nàng ăn ngon .

      Lý Hoàn Dục trừng mắt nhìn suy tư cái gì. Khuôn mặt mượt mà, dáng người lại cao gầy, ước chừng hơn ba tuổi, đường ổn, lại thích chuyện. Ngày thường nhiều nhất chính là thanh ô ô, hoặc là Lý đại phu dạy biết chữ Hán đơn. Lý Tiểu Vân cảm thấy Lý Hoàn Dục ngốc, bởi vì chính nàng hơn tuổi liền có thể câu dài .

      Lý Hoàn Dục giống như minh bạch Lan tỷ tỷ giống như ăn ngon , suy nghĩ lát gật đầu, trực tiếp ngồi dưới đất.

      "Ngươi đừng ở chỗ này chờ ha, mau về nhà!" Thôn lớn, nhân khẩu đơn giản, Lý Tiểu Vân lo lắng lạc. Lý Hoàn Dục cau mày, thấy Lý Tiểu Vân dữ với , ủy khuất quay đầu trở về.

      Lý Tiểu Vân cuối cùng đối phó được cái đuôi đó, xoay người vui vui vẻ vẻ tìm Thúy nương.

      Nhị cẩu tử cùng Lý Tam thấy Lý Hằng Dục người về nhà, vội vàng chạy tới ngăn lại. Hai người tiểu tử hư ôm Lý Hằng Dục dậy ném tới phía sau cây, còn quên dùng dây thừng trói tay tiểu Lý Hằng Dục lại, làm cho chạy thoát.

      "Nhị cẩu ca ca, như vậy được sao?" Lý Tam có chút sợ hãi, chung quy Lý Hằng Dục tương đối .

      "Sợ cái gì, bất quá là làm cho dưới tàng cây chờ tỷ tỷ mà thôi."

      "Nhưng là ai biết Lý Tiểu Vân thời điểm nào trở về."

      "Bất kể nàng ở đâu, ai bảo nàng ham chơi đưa tiểu bất điểm về nhà !"

      "Đến thời điểm thôn trưởng tức giận làm thế nào. Còn có Đại lang!" Lý gia Đại lang ở trong thôn cũng tương đối có thể đánh, tiểu hài tử đều sợ .

      Nhị cẩu tử híp mắt hừ lạnh tiếng, : "Kia cũng là bé ú nhà bọn họ tự mình trông đứa cho tốt! Lại , tức giận thế nào, ước gì hai nhà lui tới, để mẹ nàng khỏi đánh chủ ý lên ta."

      "Nhưng mà ngươi muốn cưới Tiểu Hoa nha!"

      Nhị cẩu tử ngẩn ra, nhớ tới Lý Tiểu Hoa, tình nguyện lại đem dây thừng nơi cổ tay Lý Hằng Dục cởi bỏ, hung : "Lý Tiểu Vân về nhà nhất định phải qua nơi này, ngươi ở nơi này chờ nàng, hiểu hay !"

      Lý Hằng Dục nháy hai mắt to, mê mang nhìn hai Đại ca ca trước mắt, kỳ , đâu chờ Lý Tiểu Vân phải dạng? Lan tỷ tỷ giống như tiểu đồ chơi làm bằng đường, Lý Hằng Dục phảng phất nghe thấy được hương vị đồ ăn ngon, ánh mắt đều phát sáng.

      "Oa nhi này đáng nha." Lý Tam nhịn được ra tiếng, vài cái nam hài nhà bọn họ đều đen như cái trứng bắc thảo.

      "Nơi nào đáng ! Trưởng thành cũng là tiểu bạch kiểm." Nhị cẩu tử tự nhận là nam hài đẹp trai nhất thôn, mới muốn bị cái tiểu oa oa đoạt mất nổi bật, nhếch miệng khinh thường .

      "Đến, cho ngươi cắn ít thịt." Lý Tam cho Lý Hoàn Dục ăn ngụm, Lý Hoàn Dục liếm chút còn rất thơm, hai lời nuốt vào.

      Nhị cẩu tử lười ở trong này la đứa , : " thôi thôi!"

      Lý Tam ân tiếng, dặn dò tiểu đệ đệ, : "Tại đây chờ tỷ ngươi mang đường cho ngươi ăn."

      "Hừ." Nhị cẩu tử trào phúng nhếch khóe môi, ngốc tử đều biết Lý Tiểu Vân đến nhà Lan tỷ tỷ.

      Lý Tiểu Vân cùng bọn tiểu đồng Lý Thúy nương năm nay mười tuổi, tính tình nhu hòa.

      Nhà ngoại tổ mẫu Lý Thúy nương có chút bối cảnh, ngày sung túc giàu có. Cho nên quần áo của nàng vĩnh viễn sạch nhất, đầu Hoa nhi lập tức có tờ tiền phổ biến nhất.

      Lý Thúy nương cho Lý Tiểu Vân mang theo hoa cài đầu cùng hà bao, Lý Tiểu Vân xem như bảo bối cất vào trong ngực. Thúy nương là tiểu nương trong thôn duy nhất đối với nàng ôn hòa, chút đều ghét bỏ nàng mập mạp.

      Hai người líu ríu rất nhiều lời, Lý Tiểu Vân bởi vì phải chiếu cố đứa bất đắc dĩ muốn về nhà trước. Lý Thúy nương hẹn nàng lần sau đến nhà Lý Tiểu Vân chơi đùa, giúp nàng trông trẻ.

      Lý Tiểu Vân lưu luyến rời rời , sau khi về đến nhà thẳng đến nhà lớn, thấy mọi người ăn cơm. Nàng quay đầu tìm kiếm chung quanh, như thế nào thấy cái đuôi đâu.

      "Tiểu Vân, nhanh ôm đệ đệ tới ăn cơm ." Mẹ Tiểu Vân bưng thau cơm, từ trong sân tiến vào, lải nhải lẩm bẩm: " rất dễ nghe bất quá là nhiều thêm đôi đũa cho đứa , nhưng là cha ngươi ngược lại tốt, sớm đến tối muộn đều muốn cho ăn trứng gà, cái trứng gà trấn bán được đồng tiền, ngờ chỉ ngày ăn trứng gà liền mất ba văn tiền."

      Lý Tiểu Vân chột dạ cúi đầu, căn bản có nghe vào oán giận của mẫu thân, trong đầu óc chợt lóe câu: Lý Hoàn Dục có ở nhà!

      Sao lại như thế, thế nhưng về nhà! Trời ạ! Nàng vội vàng xoay người chạy về phòng kiếm loạn, ngay cả cái bóng người đều có.

      "Tiểu Vân?"

      Lý Tiểu Vân sắc mặt trắng bệch, khúm núm tiến nhà lớn ăn cơm, dối: "Đệ đệ ngủ rồi. hồi nữa mình con đánh thức đệ ấy."

      Lý gia nhân ngược lại là hoài nghi cái gì, con nít hơn ba tuổi thường xuyên ngủ mới tối. Lý Tiểu Vân nhanh chóng ăn cơm chiều, lấy cớ trở về phòng trông em chạy ra bên ngoài.

      Ánh chiều tà ngả về tây, hoàng hôn buông xuống, Lý Tiểu Vân sợ hãi dọc theo tiểu lộ hô tên đệ đệ: "Lý Hoàn Dục!"

      "Lý Hoàn Dục, tỷ tỷ đây, tỷ mang thức ăn ngon cho đệ."

      Lý Tiểu Vân kiếm nhiều vòng đều chưa có thấy, chột dạ sợ hãi dám về nhà ; chợt nghĩ tới cây đại thụ thời điểm hai người tách ra, chạy quanh thân tìm đệ đệ. Quả nhiên tại bên cạnh đại thụ phát đệ đệ ngủ, trong lúc nhất thời nước mắt như mưa, dùng sức đánh cái, oán hận : " phải ngươi về nhà chờ ta sao."

      Lý Hoàn Dục mở mắt, oa ô tiếng, cũng khóc lên. đều đói bụng rồi, khuôn mặt trắng nõn bởi vì buổi chiều nắng, hình như là bị bệnh sởi rồi.

      Lý Tiểu Vân trong lòng có chút áy náy, dùng hết khí lực toàn thân ôm trở về nhà, sữa trứng hấp nóng cho ăn.

      Nàng rót nước ấm, cởi hết quần áo người Lý Hằng Dục lau. Gần đây thời tiết hay thay đổi, ở dưới ánh mặt trời đứng lâu chút dễ sinh ra rôm sảy, Lý Hoàn Dục ở bên ngoài đợi vài cái canh giờ, cả người đều bắt đầu phát thũng.

      Lý Tiểu Vân đau lòng muốn chết.

      Nàng nhìn ánh mắt ỷ lại của Lý Hoàn Dục, rũ mắt, vừa chà lau thân thể cho , vừa giọng giải thích: "Tiểu Hoàn Dục, Thúy nương rằng mai mốt tới nhà mình giúp tỷ trông trẻ, tỷ lại dễ bỏ đệ như vậy."

      Lý Hoàn Dục chớp mắt, sắc mặt trang trọng nhìn nàng, lâu sau, : "Nhị cẩu... Hư."

      Lý Tiểu Vân ngẩn ra, cho rằng nghe lầm , : "Nhị cẩu?" Nàng cẩn thận lại cân nhắc, ràng nhìn đệ đệ trở về nhà , vì sao lại trở lại bên cạnh đại thụ!

      "Có phải hay nhị cẩu tử mang đệ về dưới tàng cây lớn này?"

      Lý Hoàn Dục nghiêm túc gật đầu, chân mày nhíu lại, nãi thanh nãi khí : "Nhị... Hư. Tam... Hư." đọc nhấn từng chữ ràng, Lý Tiểu Vân lại là có thể lập tức liên tưởng đến Lý Tam, là tiểu người hầu của nhị cẩu tử, cái gì chuyện xấu đều thể thiếu .

      Lý Tiểu Vân tức giận chống nạnh, hai tiểu tử thối, ngày thường khi dễ nàng còn chưa tính, bây giờ còn khi dễ đệ đệ của nàng. Lý Tiểu Vân đột nhiên đặc biệt tức giận, so với chính mình bị khi dễ còn muốn tức giận hơn.

      hiểu sao trong tâm nàng bỗng trào ra cỗ chính khí, siết tay thành quyền : "Tiểu Hoàn Dục, lần sau xem tỷ tỷ thu thập bọn họ cho đệ!" Nàng cũng sức mạnh từ nơi nào đến, dù sao dưới ánh mắt trong veo của Lý Hoàn Dục, Lý Tiểu Vân tự chủ được liền kiên cường lên.

      Thúc thúc tú tài thường vì quy tắc của mẫu thân, hay vì nàng là tỷ tỷ mà phải mạnh mẽ hơn?

      Lý Tiểu Vân nhìn chằm chằm rôm sảy màu trắng làn da Lý Hoàn Dục, cảm giác như là từng cái châm đâm vào tim mình, nhị cẩu tử chết tiệt.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: Đánh nhau

      Lý Tiểu Vân quyết định thay đệ đệ báo thù!

      Nàng thề phải vì mình báo thù, nhưng mà có thể đồng thời vì báo thù đệ đệ, thuận tiện vì mình báo thù!

      Trước khi Lí Tiểu Vân vào giấc ngủ ý tưởng tìm nhị cẩu tử báo thù đặc biệt mãnh liệt, nhưng mà về sau, lại bắt đầu do dự.

      Nhị cẩu tử là tiểu thủ lĩnh của nam hài trong thôn, cũng là đối tượng trong lòng của rất nhiều nhóm tiểu thư tỷ tỷ. Bao gồm chính nàng, so sánh với vài cái tiểu tử sau, phát nhị cẩu tử lớn lên cũng tệ lắm.

      Điểm tâm qua , Lý Hoàn Dục lôi kéo tay áo Lý Tiểu Vân, đặc biệt có tinh thân nhắc: "Nhị... Hư... Đánh!" Làn da trắng trắng, thịt đô đô đặc biệt khả ái. Đôi đồng tử đen long lanh trong suốt như bao thạch, lệ quang.

      "Ân ân, đánh đánh ~." Lý Tiểu Vân lên tiếng trả lời, nàng đặt Lý Hoàn Dục lên giường, : "Đệ ngồi tốt trước nào, ta muốn luyện thêu thùa. Cây kim này là Lan tỷ tỷ cho ta, cha mẹ còn biết đâu. Nếu biết lại muốn ta nhượng cho tỷ tỷ. Nàng nữ hài xinh đẹp là vốn, nhưng phải toàn bộ, ta muốn học được kỹ năng sinh tồn. Cho nên, chớ phiền ta, ta muốn bắt đầu luyện tập kỹ năng lạp."

      "Nhị... Hư!" Lý Hoàn Dục dù sao chính là nhớ kỹ nhị cẩu tử, ngừng thổi gió bên tai Lý Tiểu Vân.

      Lý Tiểu Vân nghe đến phiền , đột nhiên cúi đầu, nhìn đôi mắt to đen trắng ràng của , giọng : "Tiểu đệ đệ, chúng ta đề cập tới nhị cẩu tử, ngươi có thể nữa, đến, cùng tỷ tỷ học, mỹ nhân nhi."

      Lý Hoàn Dục sửng sốt, ánh mắt tựa hồ mang vài phần nghi hoặc, nửa phần khinh thường.

      Lý Tiểu Vân hai má đỏ bừng, nàng bày Lý Hoàn Dục dáng ngồi, nghiêm túc : "Đến, mỹ nhân nhi."

      "Mỹ..."

      "Uh, mỹ nhân..."

      "Mỹ..."

      Lý Tiểu Vân quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài có ai, cửa sổ đóng chặt, chột dạ : ", mỹ nhân tỷ tỷ. Nhanh, tới gọi tiếng." Lý Tiểu Vân nguyện ý thừa nhận, nàng nằm mơ mình giống như Tiểu Hoa tỷ tỷ, mỗi ngày có người gọi nàng thần tiên muội muội, mỹ nhân tỷ tỷ.

      Bốn chữ này, sợ là đời này đều cùng nàng vô duyên . Nhưng mà...

      Lý Hoàn Dục nhìn chằm chằm nàng, đúng là cố gắng tại học tập, khó nhọc : "Mỹ... Nhân..."

      "Uh, cố gắng, tiểu Hoàn Dục." Lý Tiểu Vân đỏ mặt.

      "Mỹ nhân... Tỷ tỷ." Lý Hoàn Dục hì hì vui vẻ, lặp lại: "Mỹ nhân... Tỷ tỷ... Khanh khách ."

      Lý Tiểu Vân cảm thấy mỹ mãn vỗ đầu tiểu đệ đệ, : "Hoàn Dục ngoan!"

      "Tiểu Vân!" Ngoài cửa truyền đến tiếng gầm rú.

      Lý Tiểu Vân trái tim căng thẳng, chạy , nhìn thấy nương mở to hai mắt, trách cứ nàng: "Ngươi quên cho heo ăn sao!"

      Lý Tiểu Vân sửng sốt, nàng hôm qua cái ngủ muộn buổi sáng hôm nay vừa mở mắt liền bắt đầu bận rộn, chỉ nhớ được cho gà ăn quên cho heo ăn.

      "Xuân Ny, ngươi nhanh lên , xa phu thúc dục." Tiếng trầm ấm của phụ thân ở ngoài viện vọng đến.

      Mẫu thân Lý Tiểu Vân gọi Hạ Xuân Ny, cả nhà bọn họ hôm nay đến nhà ở thị trấn.

      Hạ Xuân Ny có thời nhàn răn dạy Lý Tiểu Vân, cau mày khiển trách: "Sau đó nhớ cho nhà súc ăn, tốt nhất đừng ra cửa, mang họa về. Chúng ta hai ngày, ngươi mang theo Hoàn Dục nhà cách vách Lý thẩm ăn cơm, ta và cha ngươi cùng người ta thương lượng tốt."

      "Mỹ nhân..." thanh ngây thơ từ phía sau lưng truyền đến, Lý Tiểu Vân hai má đỏ bừng, vội vàng che miệng Lý Hoàn Dục, hướng về phía mẫu thân ngừng gật đầu, : "Biết, ta đến nhà Lý thẩm ăn cơm."

      Tổ mẫu Lý Tiểu Vân sau khi sinh hạ nàng liền qua đời, tổ phụ tái giá, hai thúc thúc sinh sau đều cùng cha nàng quan hệ rất nhạt. Trừ bỏ ngày lễ ngày tết phụ thân mang nàng hồi thôn Đông thăm tổ tiên, thời điểm khác thà rằng nhờ hàng xóm hỗ trợ, đều bằng lòng làm cho nàng đến nhà tổ phụ ở lại.

      Trưởng bối Lý gia ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại hai đứa trẻ. Lý Tiểu Vân thất lạc vì vĩnh viễn bị ngăn cách hoạt động bên ngoài với cả nhà, lại có chút may mắn khi có được tự do bất ngờ này, như con chó xổ lồng, chạy loạn khắp nơi.

      Nàng quay đầu nhìn tiểu đệ đệ còn ngồi dưới đất miệng cằn nhằn cái gì đó, hạ thấp người, lấy lòng : "Đến, tiểu đệ, trong nhà có ai, gọi mỹ nhân tỷ tỷ cho ta nghe."

      Lý Hoàn Dục khanh khách vui sướng, há to miệng, : "Mỹ nhân... Tỷ tỷ."

      Lý Tiểu Vân hưng phấn hôn trán Lý Hoàn Dục ngụm lớn, : " thông minh."

      Buổi trưa qua , thẩm thẩm Lý gia thấy tiểu bóng dáng Lý Tiểu Vân qua lại như thoi đưa ở trước hậu viện, cảm thán : "Tiểu Vân giỏi, như vậy mà biết làm việc nhà."

      "Lý thẩm thẩm." Lý Tiểu Vân lau mồ hôi, : "Ngài sao lại tới đây sớm như vậy."

      Lý thẩm đưa cho nàng quả trứng, : "Đây là trứng bồ câu, quý đâu, ngươi nếm thử, so trứng gà ăn ngon hơn nhiều. Ta sợ hai đứa trẻ các ngươi an toàn, muốn sớm đón các ngươi tới."

      "A, vậy làm sao biết xấu hổ." Lý Tiểu Vân đỏ mặt, nhà Lý thẩm có bốn nam hài, nàng vẫn cảm thấy rất tốt.

      " có gì, thẩm vừa giặt quần áo, ngươi có thể lại đây giúp ta phơi quần áo."
      Lý Hoàn Dục lần đầu tiên vào nhà hàng xóm làm khách, hơn nữa còn là nhà lớn chỉ có nhi tử có nữ nhi, bài trí tràn ngập khí tức dương cương. bò đến ghế, kéo cung tiễn treo vách tường xuống.

      Lý Tam cùng nhị cẩu tử từ cổng lớn tới, nhìn thấy bé ú thế nhưng ở trong sân treo quần áo, hoảng sợ, lập tức xoay người bỏ chạy. Lý thẩm níu nhi tử phen, : "Tiểu Vân giúp ta làm việc đây, các ngươi hai tiểu tử thối mang theo Dục nhi chơi."

      Nhị cẩu tử thấy thế, quyết định bỏ Lí Tam mình chuồn mất, : "Tú thẩm thẩm, nương con gọi về nhà ăn cơm sao."

      Lí thẩm thẩm đại danh Lý Hà Tú, nàng mắt lé nhìn lướt qua nhị cẩu tử, : "Nương ngươi vào thành ta sao biết? Cha ngươi còn cố ý cho ta hai ngày này ngươi ở đây ăn cơm." Điểm này đàn ông trong thôn tốt, ngay cả con gà của ai nhà có mấy trứng đều có thể nghe được.

      Nhị cẩu tử bằng lòng bồi đứa chơi, Lý Tiểu Vân nhìn thấy có chút ngượng ngùng, chạy tới bên người Lý Hà Tú, dám vào nhà.

      Lý Hoàn Dục ném xuống tiểu cung tiễn, híp mắt nhìn ra Đại ca ca phía ngoài. nhớ chính là hai người bại hoại này lừa đứng dưới đại thụ, cả buổi chiều, còn từng dùng dây thừng trói chặt .

      Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.

      Lý Hoàn Dục biết dũng khí từ nơi nào đến, nhào tới về phía nhị cẩu tử thân cao gấp hai . Động tác đột nhiên, nhị cẩu tử chỉ cảm thấy bên cạnh thân thể bay tới đoàn thịt, dưới chân ổn té ngửa xuống dưới đất.

      Lý Hoàn Dục đĩnh đạc ngồi bộ ngực , hai tay siết thành quyền đánh tới khuôn mặt .

      Nhị cẩu tử sửng sốt lát, bắt đầu phản kháng, tay phải túm lấy cổ áo Lý Hoàn Dục, chuẩn bị ném ra ngoài.

      Lý Hoàn Dục động tác nhanh nhẹn, nghiêng đầu né tránh tay của . Bất quá Lý Hoàn Dục chung quy còn tuổi, đến hồi sĩ khí liền yếu xuống, trong lòng sốt ruột, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nhị cẩu tử, hai lời hung hăng đập đầu về phía nhị cẩu tử, nghe được đối phương rên rỉ tiếng.

      Lý Hoàn Dục ngớ ra, da thịt nơi trán truyền đến đau đớn kịch liệt, tựa hồ nghĩ đến đau như vậy, có chút ngoài ý muốn, nguyên bản khóe môi mím thành đường thẳng tắp chậm rãi cong xuống, oa tiếng khóc lớn lên.

      Lý Hà Tú cùng Lý Tiểu Vân vọt vào phòng ở, oán giận : "Nhị cẩu tử ngươi là sao thế này, Dục nhi vẫn chưa tới ba tuổi đâu, ngươi có chuyện gì khi dễ làm gì."

      Lý Tiểu Vân vội vàng ôm mở Dục nhi, ánh mắt dừng ở ấn ký chảy máu trán Lý Hoàn Dục, vành mắt đỏ lên, : "Dục nhi, sợ đau nga, tỷ tỷ nhu nhu cho ngươi."

      "Đau..." Lý Hoàn Dục nháy to mắt vô tội, nước mắt lớn chừng hạt đậu giống như mưa bụi theo khóe mắt ngừng chảy xuống, cực kỳ đáng thương.

      Lý Tiểu Vân khịt khịt mũi, đem đặt xuống đất, xoay người bước đến trước mặt nhị cẩu tử, tức giận : "Nhị cẩu tử, ta biết ngươi ghét bỏ ta béo, nhưng là ta béo cùng ngươi có quan hệ gì, ngươi làm cái gì khi dễ đệ đệ của ta."

      Nhị cẩu tử che trán, hai má đỏ bừng, khi dễ đệ đệ nàng?

      Lý Hà Tú nhất thời nhức đầu, muốn dàn xếp ổn thỏa, : "Nhị cẩu tử, tình này thím cũng thấy phải là ngươi đúng."

      Nhị cẩu tử ngực nghẹn khuất, ánh mắt hung ác nhìn về phía đầu sỏ gây nên Lý Hoàn Dục.

      Lý Hoàn Dục thế nhưng hoàn toàn có lòng áy náy, tay níu chặt tay áo Lý Tiểu Vân, đáng thương chảy nước mắt, bộ đương nhiên ngươi đúng biểu tình ai oán theo dõi , phảng phất như , ngươi quá khi dễ người!

      Rốt cuộc là ai động thủ trước nha!

      Nhị cẩu tử thẹn quá thành giận, xắn tay áo thẳng đến Lý Hoàn Dục, cái tiểu tử thối này thế nhưng vừa rồi cưỡi người của đánh !

      Lý Tiểu Vân thấy thế, dùng thân thể ngăn trở đệ đệ, nàng cao lớn vạm vỡ, sau khi nhị cẩu tử đụng vào thế nhưng có làm nàng ngã. Lý Tiểu Vân mình cũng tin nàng thực lực cường đại như thế, nguyên bản tâm tình sợ hãi sau khi phát nhị cẩu tử cũng gì hơn cái này hề thấp thỏm, trừng mắt lạnh, cả giận : "Ngươi dám đụng đệ đệ của ta sợi lông, ta liền... Ta liền đánh ngươi!"

      Lý Tiểu Vân chột dạ ra lời độc ác, vài cái huynh đệ Lý gia vào phòng lôi nhị cẩu tử .

      Lý Tiểu Vân hít hơi sâu, vỗ vỗ ngực, : "Thực xin lỗi, thẩm thẩm."

      "Ngươi sai nơi nào, hài tử ngốc." Lý Hà Tú sờ sờ cái gáy nàng, càng lúc càng thích Lý Tiểu Vân. Nghe đứa Dục nhi là bị Lí Tiểu Vân nhặt về, nàng còn bảo vệ như vậy, về sau tất nhiên đối xử tử tế với phu quân.

      Ừ, chính là nàng , như thế nào cũng muốn cùng thôn trường định ra hôn .

      Lí Tiểu Vân biết ý tưởng của Lý Hà Tú, nhìn tiểu đệ đệ ôm vào trong ngực, : " sợ, bọn họ rồi."

      Đôi mắt Lý Hoàn Dục hồng hồng phảng phất là con thỏ bị sợ hãi, lo sợ bất an nhìn nàng.

      Lý Tiểu Vân đau lòng sờ sờ ót đệ đệ, giọng : " có chuyện gì, tỷ tỷ đánh người xấu chạy !"

      Lý Hoàn Dục phồng mặt, bình tĩnh nhìn đại tỷ tỷ, đột nhiên nhón chân lên, tại chỗ dưới cằm Lý Tiểu Vân dùng sức bẹp chút, sau đó nín khóc mỉm cười, phát ra thanh khanh khách.

      Lý Tiểu Vân ngẩn ra, hai má đỏ bừng, : "Ngươi làm gì đó, Lý Hoàn Dục! Bị đập choáng váng sao?"

      Lý Hoàn Dục lắc đầu như trống bỏi, tựa hồ cảm thấy phản ứng Lý Tiểu Vân rất kỳ quái, lần nữa nhón chân, hướng về phía khuôn mặt bánh lớn của nàng lại là ngụm, bất quá lúc này đây tựa hồ là dùng lực gặm, vì thế Lý Tiểu Vân mặt nhàng đau đớn.

      "Uy, ngươi làm gì đó!" Lý Tiểu Vân nổi giận, bàn tay đánh , lực khống chế tốt, làm Lý Hoàn Dục ngồi chụp xuống đất.

      Lý Tiểu Vân gì, vội vàng lại ngồi xổm xuống dỗ , : "Dục nhi... có chuyện gì chứ."

      "Ô ô ô."

      Lý Hoàn Dục nhe răng, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, phảng phất bộ dáng rất tức giận, đối với Lý Tiểu Vân lại đây thăm dò, đột nhiên há miệng hướng về phía cái trán của nàng, lại gặm cái, làm Lý Tiểu Vân hét thảm tiếng.

      "Lý Hoàn Dục!" Lý Tiểu Vân phẫn nộ rồi, nàng thế nhưng lại nhiều lần bị cái nãi oa oa lừa gạt khinh bạc.

      Lý Hoàn Dục phát tình huống ổn vội vàng chạy , hình như là trong đêm khuya đáy mắt như sao sáng ngời tràn đầy ý cười.

      Trong tay nắm chặt tiểu cung tiễn, phất phất tay xoay người chạy .

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :