1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhập nhầm xác yêu đúng người - Tựu Mộ

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]

      Nhập nhầm xác đúng người

      Tác giả: Tựu Mộ

      Dịch giả: Tử Phong

      Giá bìa: 99.000đ

      Nhà xuất bản: NXB Lao động

      Liên kết xuất bản: Cty Cổ phần thương mại Quốc tế Hoàng Tiến - Nhãn sách Cẩm Phong

      Số trang: 453

      Ngày xuất bản: Tháng 05/2015

      Giới thiệu

      Hạ Tiểu Mễ, vừa mới tốt nghiệp, theo đuổi Tiền Chấn Hựu bốn năm, nhưng tình dành cho được đáp lại, trong lần dự đám cưới bị tai nạn giao thông, linh hồn của nhập vào vị hôn thê của Tiền Chấn Hựu. bị sao thế này, thể xác của đâu, phải kết hôn với sao, người đàn ông ? Tiểu Mễ dám tin, tìm cách bỏ trốn trước khi hôn lễ diễn ra, trong quá trình đào hôn gặp Lâm Hạo Hải, người đàn ông độc mồm độc miệng, nhưng lại hết lòng giúp đỡ . Họ gây ra biết bao tình huống dở khóc dở cười và đến cuối cùng họ nhận ra đây mới chính là nữa đích thực dành cho mình. Thượng đế luôn luôn công bằng, ngài đóng cánh cửa này mở cho bạn cánh cửa khác, cái quan trọng là bạn có muốn bước qua cánh cửa đó mà thôi.

      Trích đoạn:

      Tôi nghĩ nghĩ lại, vẫn quyết định ra: "Lâm Hạo Hải, tôi thấy càng ngày càng giống ông tôi rồi..."

      Lâm Hạo Hải còn cười: "Quan hệ của ông với là người à?"

      Tôi ngẩn ra, nửa ngày sau mới lắp bắp: "Ông tôi với tôi, có thời gian là quan hệ sống chung nhà..."​
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1

      Tôi đứng trước tiệm hoa do dự hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định mua bó hồng.

      Lúc tính tiền, chủ tiệm hỏi theo thói quen: " mua tặng ai thế?"

      Tôi nghĩ lúc: "Cho tình cũ."

      ra cũng thể tính là "tình cũ" , cậu ta biết tôi cậu ta, nhưng trước giờ vẫn thích tôi.

      "Tình cũ?" Chủ tiệm nhắc lại, " định níu kéo ta?"

      " ta mẫn cảm với hoa hồng, tôi muốn hun chết ta!" Nhận lấy tiền thừa, tôi bỏ qua khoé miệng giật giật của chủ tiệm, hùng dũng tiến về phía khách sạn.


      Tôi nhớ lúc trước khi theo đuổi Tiền Chấn Hựu từng tặng hoa cho cậu ta.

      Cậu ta than thở: "Hạ Tiểu Mễ, chưa chắc đến chuyện con tặng hoa hồng cho con trai là chẳng hợp lẽ thường, nhưng chẳng lẽ cậu biết tớ bị dị ứng với hoa hồng sao?"

      Tôi mình quả biết.

      Trong đầu tôi tưởng tượng ra khung cảnh lát nữa: Tôi cầm bó hoa hồng chậm rãi tiến vào khách sạn, đến trước mặt cậu ta, vẻ mặt chứa chan tình cảm sâu nặng: "Tiền Chấn Hựu, biết cậu dị ứng hoa hồng, tớ phải đặc biệt mua đến hun chết cậu đây!", xong còn phải hỏi cách vô cùng thà: "Cậu có thích ?"

      Nghĩ đến cảnh cậu ta có lẽ rất choáng rất choáng, tôi đột nhiên cảm thấy vui vẻ, thế là cười tươi roi rói, cười đến độ nước mắt cũng rơi - Đây là nước mắt hạnh phúc!

      Tôi lại nghĩ đến Lư Dĩ Sương.

      Lư Dĩ Sương là dâu của Tiền Chấn Hựu, cũng chẳng mấy khi qua lại với tôi.

      Nghe nhà ấy có tiền, điều kiện rất tốt, ngoại hình cũng xinh đẹp. Mà quả đúng như thế.

      Nhà Tiền Chấn Hựu cũng giàu có, hơn nữa tôi thấy cậu ấy đẹp trai, thành tích tốt, hệt như nam nhân vật chính trong tiểu thuyết bước ra vậy. Nhưng Lư Dĩ Sương lại nghĩ thế, lúc đầu ấy chẳng có chút tình cảm gì với Tiền Chấn Hựu cả.

      Về phần ấy, tôi còn nhớ rất đó là khi tôi học năm nhất đại học, Lư Dĩ Sương theo đuổi đàn năm thứ tư trong trường, người ta còn chẳng thèm để ý đến ấy. Tôi thấy Lư Dĩ Sương ngốc, thế là vừa cười vừa theo đuổi Tiền Chấn Hựu, cuối cùng Tiền Chấn Hựu lại chạy theo Lư Dĩ Sương.

      Chúng tôi giống như chuỗi thức ăn, có điều hướng mũi tên bị ngược mà thôi. Tôi là người xếp hạng chót, lại muốn đuổi theo "kẻ thù trời định" mà mình sợ hãi, còn Lư Dĩ Sương xếp thứ hai, lại chạy đằng sau đàn năm thứ tư kia.

      Mãi cho đến khi tốt nghiệp cũng chẳng nghe nhắc đến ấy nữa.

      Mà ngày thứ hai sau khi tốt nghiệp, đúng vào thời điểm tôi sầu não về công việc nhận được thiệp đỏ của Tièn Chấn Hựu, dâu là Lư Dĩ Sương.


      Tôi nâng bó hoa, sải bước tiến về phía trước, đến đoạn qua đường, tôi vẫn còn thất thần nhìn dòng xe cộ qua lại, thầm nghĩ nến mình bị đâm có khi được vượt thời luôn ấy chứ... Đương nhiên, cũng chỉ là nghĩ thế, tôi đâu có to gan như vậy.

      Khổ nỗi, người to gan hơn tôi nhiều lắm.

      Bởi vậy, chiếc xe hàng hiệu đột nhiên lấn làn, đâm thẳng vào tôi.

      Tiếp theo tiếng phanh xe là tiếng hét chói tai.

      Đau đớn người đến mức như tưởng tượng. Nghe khi người ta chết cảm thấy đau, hoá ra là đúng .

      Có lẽ là vì ngay trước khi chết, tôi đột nhiên nhìn thấy rất gương mặt kinh hoàng của người lái xe.

      "Đến cùng tôi...", đây là ba từ cuối cùng của tôi.

      Sau đó người lái xe ngất xỉu.

      Mà tôi cũng... chết rồi.


      "Lư Dĩ Sương? Lư Dĩ Sương!" Có người vỗ mạnh vào mặt tôi.

      Theo quy luật quái đản của tiểu thuyết, đây nhất định là nhân viên của Địa phủ, sau đó người kia : xin lỗi, chúng tôi có chút nhầm lẫn, dương thọ của vẫn chưa tận, nhưng lại thể trở về dương gian, chỉ đành đưa đến cổ đại... gì gì đó...

      Nhưng mà... Lư Dĩ Sương?

      Nhẽ nào tôi chết thay cho Lư Dĩ Sương?

      Vậy được, cho dù tôi có vượt thời ít nhất cũng phải bắt ấy cùng mới đúng...

      Nghĩ đến đây, tôi lập tức mở bừng mắt, nhưng người trước mặt phải Hắc Bạch Vô Thường, cũng phải Đầu Trâu Mặt Ngựa, càng phải Diêm La Vương, mà là gương mặt rất thanh tú.

      trước mặt nhíu mày... lại còn mặc áo phù dâu màu trắng.

      "Phù, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi." Thấy tôi mở mắt, thở phào hơi, " cậu nghỉ ngơi chút, cậu lại ngủ thèm dậy, đúng là...", rồi ta lại nhíu mày nhìn tôi, " lẽ tối qua Tiền Chấn Hựu chờ kịp ... ấy ấy?"

      Ngữ điệu vô cùng mờ ám, thần sắc cực kỳ gian manh, khiến tôi thể sầm mặt xuống. Trước mặt tôi Tiền Chấn Hựu và Lư Dĩ Sương tối qua "ấy ấy" ... đây là cố ý trêu ngươi tôi sao?!

      "Thôi thôi, tớ nữa." ta vội xua tay, "Đối với phù dâu mà còn hung dữ như thế, Lư Dĩ Sương, cậu đúng là..."

      Sau đó ta thở dài rồi ra ngoài.

      Từ đầu đến cuối tôi đều có gì để , cũng chẳng được câu nào.

      Đây là phòng nghỉ .

      Người vừa rồi gọi tôi là Lư Dĩ Sương, bản thân là phù dâu.

      Tôi miễn cưỡng nhìn khuôn mặt trong gương, cùng với bộ váy trắng bồng bềnh vô cùng khoa trương.

      ... Lư Dĩ Sương.

      Chính xác là Lư Dĩ Sương.

      Chính xác là Lư Dĩ Sương mặc váy cưới.

      Chính xác là Lư Dĩ Sương mặc váy cưới chuẩn bị kết hôn với Tiền Chấn Hựu!

      Chớp mắt, chân tay tôi cứng đờ, mặt mày trắng bệch, đầu óc rối mù, lúc lâu sau mới than tiếng.

      Tôi biến thành Lư Dĩ Sương rồi.

      khắc trước, tôi còn suy nghĩ bản thân sau khi bị tai nạn xe cộ bị đưa đâu.

      khắc sau, tôi lại trở thành Lư Dĩ Sương mặc áo cưới chuẩn bị tiến hành hôn lễ...

      Thảm kịch!

      Thế còn Lư Dĩ Sương sao? Hạ Tiểu Mễ chết rồi, vậy còn Lư Dĩ Sương sao?

      Dựa theo lời vừa rồi htì Lư Dĩ Sương có lẽ chỉ nghỉ ngơi chút trước khi tiến hành hôn lễ thôi, chẳng dè ngủ rồi thấy dậy... Đúng thế, Lư Dĩ Sương còn chưa tỉnh, người tỉnh là tôi mà.

      Lư Dĩ Sương, nghe nhà có tiền, điều kiện rất tốt, ngoại hình cũng xinh đẹp, người con chuẩn bị kết hôn với Tiền Chấn Hựu, chẳng ngờ lại chết vì ngủ!

      Thiên ý trêu ngươi, ông Trời quả nhiên đố kỵ người tài!

      Hạ Tiểu Mễ tôi xin thề, mặc dù tôi rất ghen tỵ việc ấy và Tiền Chấn Hựu kết hôn ,nhưng trước giờ tôi chưa lần nghĩ đến cái gì tương tự như "Nếu mình là Lư Dĩ Sương tốt biết mấy" cả.

      Lư Dĩ Sương, vô tội, tôi cũng rất vô tội, nếu tìm thấy cái xác nào để nhập vào mà biến thành hồn ma lang thang cũng nhớ trăm ngàn lần đừng tìm đến tôi đấy nhé...

      Tôi gí sát mặt vào gương, nhìn chăm chăm khuôn mặt trước mắt hồi lâu, cuối cùng thở dài: "Cho dù dùng thân phận của Lư Dĩ Sương cưới Tiền Chấn Hựu cũng vẫn là cưới mà...", sau đó cười hì tiếng: "Cũng tốt, cũng tốt."

      Cửa đột nhiên mở ra, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tiền Chấn Hựu cả người vận âu phục đen.

      Cậu ta đẹp trai, mặc âu phục màu đen lại càng có cảm giác nghiêm túc mà trước giờ thấy, khiến người khác chẳng thể dời mắt.


      "Dĩ Sương, em chuẩn bị xong chưa? Sắp đến lượt dâu xuất rồi." Cậu ta cười cười bước lại gần, chỉnh lại tóc cho tôi.

      Tiền Chấn Hựu chưa từng cười với tôi như thế.

      Trước nay cậu ấy đều chỉ cau mặt nhíu mày, nhìn tôi đầy phiền não, giống như tôi là cục nợ lớn vô cùng vậy.

      Thế nhưng bây giờ cậu ta cười vô cùng dịu dàng, mà người đáng lẽ được nhận nụ cười này là Lư Dĩ Sương, cũng như như người đáng lẽ phải kết hôn với cậu ta là Lư Dĩ Sương vậy.

      "Sao em gì thế?" Cậu ta đưa tay ra huơ huơ trước mắt tôi.

      "A?" Tôi cẳng thẳng nhìn lại cậu ta, e sợ mình lộ ra dấu vết nào đó, " sao, em, em chuẩn bị xong rồi."

      "Ừ, đợi em." Cậu ta cười cười, lại ra ngoài theo lối cũ.

      Lúc cánh cửa khép lại, tôi đột nhiên nhận ra, bản thân mình chẳng vui vẻ chút nào.

      Cho dù tôi có dùng thân phận của Lư Dĩ Sương để gả cho Tiền Chấn Hựu sao chứ? Tiền Chấn Hựu đợi, đó là đợi Lư Dĩ Sương chứ phải là Hạ Tiểu Mễ. Trước nay chỉ có Hạ Tiểu Mễ đợi Tiền Chấn Hựu, chưa từng có chuyện Tiền Chấn Hựu đợi Hạ Tiểu Mễ.

      Tôi biết Lư Dĩ Sương là dâu của Tiền Chấn Hựu, còn những chuyện khác liên quan đến ấy tôi hoàn toàn biết chút gì.

      Tiền Chấn Hựu Lư Dĩ Sương đến thế, thay đổi bé xíu xiu cũng phát ra, chưa kể còn bạn bè và người nhà của Lư Dĩ Sương. Tôi chút ký ức nào, phải che giấu ra sao? Hơn nữa, cho dù bị ai phát , liệu tôi có muốn sống dưới danh nghĩa Lư Dĩ Sương cả đời?

      Tôi cúi đầu nhìn bộ váy bồng bềnh người và đôi găng tay trắng, khăn voan đầu, còn cả di động đặt bàn, thầm ra quyết định.

      Tôi tháo khăn voan, nâng vạt váy, giấu di động trong tay, tiến thẳng ra cửa.

      Vừa ra ngoài nhìn thấy người con lúc nãy, ta thấy tôi ngay: "Ồ, cuối cùng cũng chịu ra rồi đấy..."

      Tôi gật đầu: " vệ sinh chút."

      Nghe câu này, kia nhún vai, tránh sang bên.

      Tôi chẳng nhìn ấy, siết chặt vạt váy chậm rãi rời .

      ra tôi chẳng nhớ nổi nhà vệ sinh ở chỗ nào.

      Nhưng mà, ít nhất tôi còn biết cửa sau nằm ở đâu.

      ra , cũng phải cảm ơn công việc nhân viên phục vụ tôi làm vào mùa hè năm thứ ba đại học. Đây là khách sạn năm sao, tôi nhờ mối quen biết mới được giới thiệu vào làm. Lúc đó tôi cứ mê mê tỉnh tỉnh làm việc kiếm tiền ở đây, nào có ngờ hôm nay Tiền Chấn Hựu và Lư Dĩ Sương lại chọn đúng khách sạn này làm lễ cưới, cũng chẳng thể đoán được tôi lại trở thành Lư Dĩ Sương, còn chuẩn bị làm dâu bỏ trốn. Xem ra đúng là cõi an bài, đáng tiếc ý trời này... aizzz.

      Lúc đó tôi dùng nhà vệ sinh dành cho nhân viên, bởi vậy đương nhiên biết nhà vệ sinh dành cho khách ở chỗ nào. Khi còn làm việc quả là có biết, chẳng qua bây giờ quên mất rồi.

      Nhưng cửa sau tôi lại nhớ cực kỳ ràng.

      Tôi kéo vạt váy, tận lực tỏ ra bình tĩnh làm như có việc gì thẳng về phía cửa sau. Có lẽ những người khác đều nghĩ chắc dâu muốn làm gì đó, chỉ tò mò liếc tôi cái, cũng chẳng gì mà để tôi qua.

      Thế là, tôi vô cùng thuận lợi ra được bên ngoài.

      Lúc tôi ra đến nơi, tôi quay đầu nhìn lại khách sạn, vẫn có thể loáng thoáng thấy bữa tiệc linh đình bên trong, nghe được những thanh cười vui vẻ, có điều dường như tất cả chẳng liên quan gì tới tôi nữa rồi.

      Mà cũng đúng là chẳng có liên quan gì nữa .

      Tôi vừa bước vừa lướt qua danh bạ điện thoại của Lư Dĩ Sương.

      Chính chiếc điện thoại này khiến tôi hạ quyết tâm rời , nếu thứ nhất tôi chẳng biết Lư Dĩ Sương thế nào, thứ hai người chẳng có giấy tờ chứng minh gì, sao có can đảm lung tung? Nếu số đen bị bắt về, vô duyên vô cớ làm tổn thương Tiền Chấn Hựu, chừng còn bị nhận định là quái chiếm thể xác của Lư Dĩ Sương, chột dạ nên mới bỏ trốn khỏi hôn lễ ấy chứ...

      Hạ Tiểu Mễ tôi cả đời quang minh lỗi lạc, cha mẹ qua đời từ sớm, cũng nổi tiếng là đứa trẻ lỗ mãng. Trừ việc về Tiền Chấn Hựu là có để tâm chút, còn lại bao giờ lo trước lo sau?

      đúng là thảm...

      Mở danh sách cuộc gọi, tôi gọi cho số đầu tiên.

      Tên của số đó là: Lover Lâm Hạo Hải.

      Mà dưới số, là Tiền Chấn Hựu.

      nàng Lư Dĩ Sương này cũng to gan , chuẩn bị kết hôn rồi mà còn cho Tiền Chấn Hựu mọc sừng, thảo nào lại bị tôi nhập xác, đúng là đáng kiếp.

      ... Đúng, cho dù Tiền Chấn Hựu đối với tôi cũng chẳng có gì tốt đẹp, nhưng tôi vẫn hướng về cậu ta.

      Con người, bản tính vẫn là đê tiện...

      Điện thoại kêu hồi lâu, mãi mới kết nối được, tôi còn chưa kịp mở miệng đầu bên kia vang lên giọng lạnh lùng: "Lư Dĩ Sương, còn ngoan ngoãn kết hôn , gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
      A fang thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2

      Tôi ngẩn ra, cho dù có bất mãn việc người cưới người khác cũng cần phải cái giọng thế này chứ?

      Thế là tôi hắng giọng: “Chào , em…”

      “Tút…” Bên kia đột nhiên truyền đến báo bận.

      Mợ nó! Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, thể tin được! ta dám cúp điện thoại như thế!

      Đè lửa giận xuống, tôi lại gọi lần nữa.

      Kết quả nghe được: “Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi tắt máy…”

      Khóe môi giật giật, tâm tình tốt, cái tên tình nhân của Lư Dĩ Sương này đúng là cái loại bạc tình phụ nghĩa, sao có thể thấy người ta kết hôn là đá thẳng như thế được chứ…

      Vốn ý định của tôi ra đến bên ngoài rồi gọi cho tên Lover này, bản thân vẫn rất thích ta, muốn kết hôn với Tiền Chấn Hựu, bảo ta mau tới đón tôi. Đợi người đến rồi lại xem tình hình mà tính tiếp…

      Kết quả…

      Trong lòng tôi lửa giận bừng bừng, vừa cật lực gọi điện thoại, vừa nhanh chóng di chuyển, chỉ sợ đám người trong khách sạn biết mình biến mất, mà lúc này bản thân lại trong tình trạng bị dòm ngó. Dù sao mặc áo cưới đường vẫn là chuyện hiếm gặp mà. Hơn nữa trong tiểu thuyết với phim truyền hình chẳng phải diễn ra n lần rồi đấy sao, đám người nhòm ngó hóng hớt kia có độ tưởng tượng phải gọi là đạt tới cảnh giới mới, nhỡ lộ ra điều gì ổn chút nào.

      Cuối cùng, người bên kia rốt cuộc cũng đầu hàng, nhấc điện thoại lên.

      “Lâm Hạo Hải, cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi!” Tôi hét lên với thái độ vênh vang đắc thắng.

      “Rốt cuộc có chuyện gì?” Giọng người kia vẫn lạnh lùng như cũ, hoàn toàn thấy chút giận dữ nào.

      “Em… Em nghe, em kết hôn với Tiền Chấn Hựu nữa, em nghĩ kỹ rồi, người trong lòng em vẫn luôn là . Chúng ta ở bên nhau lâu vậy rồi, sao em có thể tùy tiện rời bỏ như thế? là bầu trời của em, là mặt đất của em, là trái tim em…” Tôi thấy hơi buồn nôn, liền đổi kiểu, “Em kết hôn với Tiền Chấn Hựu là nhất thời hồ đồ thôi, trong lòng em vẫn …”

      ở đâu?” Đầu dây bên kia đột nhiên cất tiếng.

      Giọng ta vẫn lạnh lùng xa cách như cũ, hoàn toàn chút thay đổi, có thể tưởng tượng lúc trước ta chán ngấy Lư Dĩ Sương đến độ nào, tôi đến thế mà ta vẫn bình thản được… Ừm, xem ra tôi chọn đúng cách rồi. Dày mặt sống chết buông và làm nũng quả nhiên đúng là vũ khí lợi hại của phái nữ, đặc biệt là khi được mỹ nữ như Lư Dĩ Sương đây sử dụng.

      Tôi lập tức báo địa điểm nơi mình đứng.

      “Đứng nguyên đó đợi.” ta .

      Tôi luôn miệng đồng ý, bụng nghĩ lát nữa gặp mặt Lâm Hạo Hải, ừm, phải thế này thế này, sau đó phải như này như này…

      Qua khoảng tầm mười lăm phút, cỗ xe dừng trước mặt tôi, là hiệu xe tôi biết. thế nào nhỉ, loại Lư Dĩ Sương thích, có lẽ phải xe thể thao hay BMW gì đó, loại xe vô cùng khoa trương lại đắt dọa người, hay hơn thế nữa là mấy loại Rolls Royce, Lincoln dáng dài chứ… Tóm lại tuyệt đối thể bình thường như thế này được!

      Tôi vừa nghĩ ngợi lung tung vừa mở cửa xe.

      Kết quả, vừa vào trong liền ngẩn ra.

      Sau khi ngồi vào chỗ, tôi phát Lâm Hạo Hải lái xe chẳng ngờ lại là ông chú tuổi trung niên… Hơn nữa ông ta còn mặc bộ đồ giống như đồng phục vậy. Thấy tôi vào, ông ta lễ phép cười chào, sau đó bắt đầu lái xe.

      Trong lòng tôi khỏi thở dài thương tiếc cho con mắt nhìn người của Lư Dĩ Sương, đồng thời thấy may mắn vì Lâm Hạo Hải cũng xem như biết chừng biết mực, chưa động tay động chân gì, nếu tôi chẳng cần biết ông ta là ai, nhất định phải cước trúng mặt mới được!

      Lúc ngang qua khách sạn kia, tôi nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn, Tiền Chấn Hựu đứng trước cửa ra vào, vẻ mặt nôn nóng.

      Đáng tiếc, tôi chẳng thể làm được gì.

      Xin lỗi nhé Tiền Chấn Hựu, tôi là Hạ Tiểu Mễ, phải là Lư Dĩ Sương, phải người cậu .

      Tôi ổn định lại tâm trạng, sau đó quyết định thực thi kế hoạch.

      Tôi gọi Lâm Hạo Hải: “Lâm Hạo Hải à…”

      Lư, ở đây cách chỗ ông chú còn xa lắm, gọi gì vậy?” Ông chú lái xe nghi hoặc hỏi.

      “…”

      Gì cơ? Ông chú?

      Thế tức là, ông chú trước mặt đây phải Lâm Hạo Hải mà chỉ là người lái xe gì gì đó dưới trướng Lâm Hạo Hải thôi? Tôi thầm thở dài hơi, đáp: “Tôi chỉ gọi vậy thôi.”

      Ông chú đó cũng lấy làm lạ, chỉ lắc đầu than: “ bao nhiêu năm rồi, đúng là tạo nghiệt…”

      Tạo nghiệt?

      Bụng vô cùng tò mò nhưng cũng tiện hỏi ra, thế là tôi đành làm như nghe thấy, để mặc xe chạy đến nơi xác định nào đó.

      Qua bao lâu, xe rốt cuộc dừng lại. Tôi chẳng xem các tạp chí kinh tế hay tin tức mới bao giờ, nhưng đối với tập đoàn Lâm thị cũng từng nghe đôi chút… Nếu so sánh với tập đoàn Lâm thị toàn bộ nhà họ Lư và nhà họ Tiền đều chẳng tính là gì…

      Lâm Hạo Hải, Lâm Hạo Hải… Nếu họ Lâm, nhẽ nào Lâm Hạo Hải là tổng giám đốc hay giám đốc điều hành gì gì đó của chỗ này? Vừa rồi chú lái xe phải gọi ta là “ông chú” sao?

      ngờ Lư Dĩ Sương lại chê bôi người gia thế hiển hách như vậy mà chọn kết hôn cùng Tiền Chấn Hựu. Nhưng ràng ta thích Lâm Hạo Hải hơn, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cái nàng Lư Dĩ Sương này, đầu óc là quá kỳ quặc.

      Tôi đem cả bụng thắc mắc theo chân chú lái xe bước vào tập đoàn Lâm thị. Tòa nhà này cao đến dọa người, cũng biết nếu lỡ may thang máy hỏng phải làm sao nữa…

      Cũng may lúc tôi đến thang máy vẫn hoạt động tốt, thế là tôi liền nhìn thấy chú lái xe ấn tầng hai mươi chín, trong bụng thấp thỏm lo lắng lát nữa gặp Lâm Hạo Hải ra sao.

      đường lên tầng hai mươi chín, thang máy ngừng có người ra ra vào vào, nhưng chẳng có người nào lại liếc mắt nhìn tôi. Mặc dù là liếc trộm, nhưng cũng chỉ là giữ ý chút thôi, tôi cũng đâu phải đầu gỗ, sao có thể phát ra những ánh mắt đó, thế là tôi bèn giương ánh mắt đầy tò mò về phía bọn họ. Đám người đó lập tức cúi xuống, chuyển sang châu đầu vào nhau rì rầm to .

      nàng Lư Dĩ Sương này đến nỗi nổi danh thế chứ… Hay là cả cái tập đoàn Lâm thị này đều biết về gian tình của Lư Dĩ Sương và Lâm Hạo Hải? Choáng, phải chứ… A! Nhất định là vì thấy tôi mặc áo cưới rồi! xong, lát nữa phải thay bộ áo cưới này ra !

      Rốt cuộc cũng đến được tầng hai mươi chín, chú lái xe đưa tôi lại cánh cửa văn phòng rất lớn, nhàng gõ cửa.

      “Giám đốc Lâm, tôi là chú Lý.” Chú .

      “Vào .” Trong phòng vọng ra tiếng của Lâm Hạo Hải.

      Chú Lý mở cửa, ra hiệu cho tôi tiến vào.

      Tôi chỉnh lại váy cưới của mình chút rồi căng thẳng bước vào.

      Lâm Hạo Hải khác hẳn tưởng tượng của tôi.

      ta mặc bộ đồ khá bình thường nhưng trông lại vô cùng đẹp mắt, tóc đen nhìn có vẻ rất mềm, phần mái để thả tùy ý vầng trán trắng mịn. Có người , khuôn mặt đàn ông, thứ quan trọng nhất là sống mũi và cằm. Nếu vậy tôi chỉ có thể nhận xét, khuôn mặt ta rất đáng tán thưởng. Chỉ cần ta ngồi đó thôi, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

      Bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy người còn đẹp trai hơn cả Tiền Chấn Hựu.

      Hơn nữa người ta còn tản ra loại khí thế giận dữ nhưng vẫn đầy uy hiếp, đây là thứ mà Tiền Chấn Hựu thể so sánh nổi.

      Lâm Hạo Hải thả văn kiện tay xuống, ngẩng đầu lên.

      Đôi mắt rất đen, rất sáng.

      Mà lúc này tôi còn mặc bộ váy cưới vừa bẩn thỉu vừa nhăn nhúm, tay siết chặt di động, thấp thỏm nhìn ta.

      Vốn dĩ tôi cho rằng mình có thể vô cùng hào hùng chuyện với ta, sau đó khiến ta quy phục, cuối cùng là đồng ý giúp đỡ tôi. Thế nhưng đến giờ tôi còn chưa mở miệng khí thế thua người ta cả trăm dặm rồi.

      là ai?” Dường như Lâm Hạo Hải chẳng muốn nhiều lời thừa thãi, trực tiếp mở miệng hỏi thẳng.

      “… Hả?” Ngẩn ra giây lát, tôi kinh ngạc nhìn Lâm Hạo Hải.

      phải là Lư Dĩ Sương.” ta nhìn phản ứng của tôi, tiện tay nhấc phần văn kiện lên rồi cúi đầu đọc, sau đó dùng loại ngữ khí chẳng chút để tâm tiếp: “ cũng hoàn toàn biết quan hệ giữa tôi với Lư Dĩ Sương là thế nào cả.”

      “Ai bảo thế?!” ta đến đây, tôi lập tức bừng bừng khí thế, cười khì cái: “Em chính là Lư Dĩ Sương đây! Em còn nhớ khi chúng ta cùng thưởng hoa ngắm trăng, em gọi là Lover, mà gọi em là Dĩ Sương, chúng ta lời thương nồng thắm…”

      “Phụt!” Tôi còn chưa hết cái tên Lâm Hạo Hải mặt mày vẫn nghiêm túc nãy giờ nhịn được mà phì cười. Vai ta còn run run đến lúc mới ngẩng được đầu dậy: “Trí tưởng tượng của cũng phong phú đấy, đáng tiếc, sai tuốt!”

      Sau đó, mặt ta lại lạnh te: “Tôi muốn lãng phí thời gian. Bây giờ bỏ trốn khỏi đám cưới, xem ra cũng là tình huống khẩn cấp, trình bày chỉ có lợi cho thôi.”

      Tôi nghiến răng nghiến lợi hồi, mãi mới thốt ra được hai chữ: “Mẹ kiếp…”
      Last edited: 28/9/15
      Tôm Thỏ, Linh Sờ Tinhsanone2112 thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3

      Nghe tôi chửi tục, ta cũng chẳng có tí phản ứng nào. ràng trừ khi tôi chuyện liên quan đến thân phận mình, còn ta cũng chẳng quan tâm.

      “Tôi, tôi quả phải Lư Dĩ Sương.” Tôi vò vò đầu, kéo kéo váy, cuối cùng cũng vô lực thốt câu.

      “Ừm?” ta cười cười.

      “Nhưng, cho dù tôi có tôi là ai chắc cũng chẳng biết.” Tôi lại chỉnh chỉnh váy, “Tôi tôi là Trương Tiểu Nha, Lý Tiểu Miêu, Hạ Tiểu Mễ, Triệu Tiểu Thiên… biết được chắc?”

      “Hạ Tiểu Mễ?” Lâm Hạo Hải bất ngờ nhíu mày, cất tiếng.

      “Í?” Sao ta lại chọn được đúng cái tên này chứ? Chậc, chắc vì đó là cái tên nghe có vẻ bình thường nhất trong đám vừa rồi chăng?

      Tôi vỗ tay: “Ha ha, quả hổ danh là người của Lư Dĩ Sương, đoán cái trúng luôn!”

      ta chẳng thèm để tâm đến mấy câu nịnh bợ thô thiển của tôi, bảo: “Mau rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

      “Chuyện gì là chuyện gì chứ?” Tôi thở dài, “Tôi tham dự hôn lễ của Lư Dĩ Sương và Tiền Chấn Hựu, kết quả nửa đường bị xe đâm. A, biết thân thể tôi còn sống hay chết nữa! Sau đó tôi tỉnh lại biến thành Lư Dĩ Sương rồi, tôi đoán Lư Dĩ Sương chắc là chết trong lúc ngủ rồi… Ầy, cũng đừng thương tâm đau khổ quá nha.”

      Tôi vội vàng bổ sung thêm câu.

      “Thương tâm đau khổ?” ta dùng ngữ điệu mang vẻ châm biếm nhắc lại lần, “Rốt cuộc là từ đâu mà lại nhận định tôi với Lư Dĩ Sương có quan hệ đó thế?”

      Tôi dùng điệu bộ dâng cống phẩm đưa điện thoại di động của Lư Dĩ Sương đến trước mặt ta.

      Lâm Hạo Hải nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi, ngay khi tôi tưởng ta phun ra câu “Mẹ kiếp” lại thấy người trước mặt ngẩng đầu: “Di động này về sau dùng?”

      “A? Chắc là thế…” Tôi đờ đẫn gật đầu.

      “Ừ, vậy thôi.” ta trả điện thoại lại, thèm để ý đến đám dấu chấm hỏi bay quanh đầu tôi, : “Bây giờ phải xử lý chuyện của Lư Dĩ Sương trước .”

      “Cái gì?” Tôi nghi hoặc hỏi lại.

      “Hôn lễ.” ta đáp: “Gọi điện thoại cho Tiền Chấn Hựu, bảo là hủy bỏ hôn lễ, lý do tự nghĩ . Tiếp theo gọi điện thoại cho cha mẹ Lư Dĩ Sương, cái gì đến lúc đó tôi dạy .”

      Mắt tôi đảo liên hồi: “Này, tôi với Tiền Chấn Hựu cũng đâu có thân, gọi điện thoại gì chứ, gọi !”

      thân?” ta nhếch khóe miệng, “Theo đuổi người ta bốn năm, còn thân à?”

      …” Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, ngờ ta còn biết chuyện của tôi với Tiền Chấn Hựu nữa!

      ta cũng chẳng để ý đến dáng vẻ sững sờ của tôi, tiếp tục cúi đầu làm việc của mình.

      Quá vô tình, quá cay nghiệt, quá lạnh lùng, quá chi là cố tình gây

      Tôi nắm di động, nhìn chằm chằm cái điện thoại tắt máy từ lúc nào lâu là lâu, cuối cùng nghiêng đầu liếc Lâm Hạo Hải cái, ta đeo lên cặp kính gọng, ngồi trước máy tính làm việc. Tôi ngẩn ra lúc, rốt cuộc nhảy dựng lên, chỉ vào Lâm Hạo Hải: “A! Là !”

      ta nghe tôi hét cũng chẳng ngạc nhiên, chỉ cười cười: “Cái gì?”

      “Tôi nhớ ra rồi!” Tôi nhìn chằm chằm ta.

      Lâm Hạo Hải đặt tập tài liệu tay xuống, bộ dạng vô cùng hứng thú hỏi lại: “ nhớ ra cái gì rồi?”

      sai! Năm đó đàn mà Lư Dĩ Sương theo đuổi chính là !” Tôi từ tốn trả lời.

      Đúng thế, năm đó Lư Dĩ Sương chuyển đến trường của chúng tôi, theo đuổi người đàn năm thứ tư đó rất lâu. Xét theo chuỗi thức ăn tôi theo đuổi Tiền Chấn Hựu, Tiền Chấn Hựu lại theo đuổi Lư Dĩ Sương ngày đó, tôi cũng có lần nhìn thấy Lâm Hạo Hải.

      Có điều lúc ấy cả đầu tôi chỉ có Tiền Chấn Hựu, nhìn thấy Lâm Hạo Hải cũng chỉ là vô tình, sao mà nhớ được chứ? Vừa rồi tôi im lặng lâu mới có thể nhớ ra… là quá khó khăn, quá khó khăn.

      ta sững lại: “ nhớ đến chuyện này?”

      ! Còn nữa!” Tôi tức giận tiếp: “Còn có lần ở đâu chạy ra cướp mất rất nhiều cành ngân liễu của tôi nữa! Hại tôi chỉ có thể mua mấy bông hoa hồng còn sót lại của tiệm hoa để tặng cho Tiền Chấn Hựu!”

      Đúng thế, chính là lần đó, tôi mua hết toàn bộ số hoa ngân liễu có trong tiệm, chuẩn bị đem đến tặng Tiền Chấn Hựu. Kết quả chẳng biết ở đâu nhảy ra chàng đeo kính, cướp hết toàn bộ số hoa của tôi. Tôi đuổi kịp, đành phải điên cuồng chạy trở về tiệm hoa, hỏi ra cũng chỉ còn mỗi hoa hồng là phù hợp, thế nên mới xảy ra tấn bi kịch phía sau…

      Lúc đó tốc độ của ta cực kỳ nhanh, nếu phải vừa rồi ta đeo kính vào tôi còn nhận ra đâu! Cái tên này…

      Khóe mắt ta giật giật: “ mua hoa ngân liễu tặng Tiền Chấn Hựu?”

      “Đương nhiên rồi.” Tôi gật đầu.

      “Có người con nào tặng hoa cho con trai lại tặng hoa ngân liễu cơ chứ…” ta bóp trán.

      “Ngân liễu có gì tốt chứ, bị khô héo, rụng cánh rụng nhị, lại có mùi gì kỳ lạ, màu sắc cũng rất đa dạng… Mà còn rất rẻ nữa chứ!” Nếu lúc đầu tôi sao có thể mua nhiều ngân liễu như thế…

      “Đúng thế, hơn nữa ngân liễu ngân liễu, ý chính là ngân lượng(1), quá may mắn còn gì!” Tôi khinh thường cái thể loại chẳng hiểu đạo lý gì như Lâm Hạo Hải!

      (1) Ngân liễu : Hoa tầm xuân, tiếng Trung đọc là “ngân liễu - yín liǔ”, phát gần giống với “ngân lượng - yín liǎng”.

      Lâm Hạo Hải nhìn tôi chăm chăm lúc, cuối cùng cũng quyết định bỏ qua đề tài này: “Lúc đó tôi cướp ngân liễu của là vì Lư Dĩ Sương đuổi ngay đằng sau, vừa hay thấy cầm bó hoa đứng đó, tôi liền tiện tay cướp rồi về bảo với Lư Dĩ Sương tôi nhận lời tỏ tình của .”

      Mắt trợn tròn, mồm há hốc, hóa ra vào lúc tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao bản thân tỏ tình với người khác rồi?!

      quá vô sỉ…” Tôi khinh bỉ ta.

      Lâm Hạo Hải cười cười, cũng chẳng gì.

      Chúng tôi im lặng lúc, tôi đột nhiên hoàn hồn: “Đúng rồi! Năm đó Lư Dĩ Sương theo đuổi mà! Lẽ nào…”

      Lẽ nào ta căn bản thích Lư Dĩ Sương, chỉ có Lư Dĩ Sương tự mình đa tình, hơn nữa còn đổi tên người ta thành “Lover”… Cũng giống như tôi cũng lưu số điện thoại của Tiền Chấn Hựu là “A Hựu”, nhưng trong thực tế nếu ở trước mặt Tiền Chấn Hựu gọi cậu ta như thế, kiểu gì cũng bị lơ đẹp cộng thêm khinh bỉ…

      Lâm Hạo Hải khẽ cười, gật đầu.

      Tôi ôm ngực đổ sập xuống ghế sô pha.

      Bi kịch quá… T_T Mặt mũi mất sạch rồi…

      Lâm Hạo Hải thấy bộ dạng nhất thời bừng tỉnh của tôi, cười cười : “Mau gọi điện thoại .”

      “Sao lại muốn giúp tôi?” Tôi nằm sô pha, nghiêng đầu hỏi ta.

      Lâm Hạo Hải liếc tôi: “Xem như đền bù cho vụ lần trước tôi cướp hoa của .”

      Tôi thở dài, quả nhiên người tốt được đáp đền…

      Tôi mở máy, phát có tận ba mươi sáu cuộc gọi lỡ, mười bốn tin nhắn… Tất cả đều của Tiền Chấn Hựu, thỉnh thoảng mới chen vào mấy cuộc người khác, có thể bỏ qua.

      Nếu tôi mất tích, chắc Tiền Chấn Hựu cũng chẳng lo lắng như thế này đâu nhỉ.

      Đến tận lúc này, e là Tiền Chấn Hựu vẫn biết có người Hạ Tiểu Mễ bị xe tông, hơn nữa còn chết thẳng cẳng rồi…

      Tôi thở dài, vừa hay tiếng chuông điện thoại kêu vang. Là Tiền Chấn Hựu gọi tới, tôi lập tức bắt máy.

      “A lô?” Tôi chậm rãi mở miệng.

      “Dĩ Sương! Cuối cùng em cũng biết bắt máy rồi? Em đâu thế hả?” Tiền Chấn Hựu vừa mở miệng, thanh gấp gáp đánh vỡ ảo tưởng của tôi.

      “Ừm… Tiền Chấn Hựu này, em cho nghe, em nghĩ nghĩ lại rồi, vẫn là nên kết hôn với .” Tôi .

      “Dĩ Sương, em gì thế?!” Trái tim mong manh của Tiền Chấn Hựu chắc là rơi vỡ đầy đất rồi. Trước nay cậu ta vẫn rất dịu dàng, ngay từ đầu giọng khẩn trương kia cũng khác xa bình thường, thái độ bây giờ lại càng khiến người khác nghi ngờ có phải Tiền Chấn Hựu bị thứ gì đó ám rồi .

      “Ừm, chuyện này…” Tôi nhíu mày liếc nhìn Lâm Hạo Hải trưng bộ dạng “chẳng phải việc tôi, cóc cần quan tâm”, : “Lâm Hạo Hải vừa nhận lời em rồi! Em muốn ở bên cạnh ấy! rất xin lỗi !”

      rồi liền dập điện thoại, sau đó tắt máy.

      Tôi dám nghe Tiền Chấn Hựu trả lời, cũng muốn nghe, trong lòng ngừng gầm gừ: Ai bảo lúc đầu cậu làm tổn thương tôi, bây giờ cho cậu đau thương đến chết luôn…

      Bên kia, Lâm Hạo Hải nghe tôi xong cũng chẳng thèm ngẩng đầu, thái độ vô cùng bình tĩnh.

      “Này, tôi hủy hoại thanh danh của như thế, có gì để sao?” Tôi có phần khó hiểu hỏi ta, vốn tôi cũng sẵn sàng để chịu trận rồi mà.

      “Tôi phải gì?” Lâm Hạo Hải hỏi ngược lại tôi, sau đó nhìn ra cửa sổ, “Nếu vậy cứ như vậy .”

      “Hả?!”

      Tôi hoài nghi bản thân có phải nghe lầm rồi chăng…

      ta “Cứ như vậy ”?

      “Cứ như vậy ” là có ý gì? Lẽ nào ta quả cùng tôi, à nhầm, phải cùng là Lư Dĩ Sương thành đôi? Nhưng mà việc này cũng quá bất thường ! Lư Dĩ Sương theo đuổi ta lâu như vậy, nhẽ nào chỉ vì câu của tôi mà ta đồng ý rồi?

      Có điều… cái tên Lâm Hạo Hải này trước giờ tiếc chữ như vàng, chừng tại ta kiệm lời quá nên mới dẫn đến việc tôi nghe nhầm ấy chứ…

      “Hả cái gì, cứ làm như lời thôi.”

      ta lạnh lùng lên tiếng.

      “Khụ…”

      Tôi thấy, thế giới này là quá giả dối!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4

      Tôi thấy, thế giới này là quá giả dối!

      Để kiểm định tính chân của nó, cuối cùng tôi vẫn phải hỏi câu đầy nghi hoặc: “ quyết định Lư Dĩ Sương?”

      ta liếc tôi: “ là Lư Dĩ Sương?”

      “Tôi là Hạ Tiểu Mễ!” Tôi ưỡn ngực.

      “Thế chẳng phải ràng rồi sao?” ta lườm cái.

      “Bởi vậy… Rốt cuộc là ý làm sao?!” Tôi cắn môi nhìn ta, “Lẽ nào, thầm tôi từ lâu lắm rồi?”

      Khóe môi Lâm Hạo Hải giật giật: “ thêm câu nữa, tôi lập tức gọi người đuổi ra ngoài!”

      Tôi vội vã xua xua tay: “Đừng, tôi chỉ đùa tí thôi ấy mà…”

      ta gì nữa, hình như lơ đẹp tôi, chắc là thấy chẳng buồn cười gì.

      Tôi than thở: “Tôi hiểu rồi, giúp người con thuần khiết mỏng manh lương thiện vô tội ngây thơ hoạt bát đáng rực rỡ đơn thuần là tôi đây, bởi vậy mới tình nguyện với người khác là chúng ta thành cặp?”

      dứt tôi liền chạy lên trước, nằm bò bàn làm việc của Lâm Hạo Hải, dùng cặp mắt chan chứa tình cảm sâu sắc nhìn ta: “ chính là 'thánh mẫu', à nhầm, 'thánh cha'!”

      Mặt ta lạnh tanh, đập cả tập giấy tờ tay vào mặt tôi.

      Tôi: “…”

      Mặc dù Lâm Hạo Hải vô cùng khinh bỉ tôi, nhưng dù gì ta cũng đồng ý giúp đỡ, lá gan của tôi lập tức to lên nhiều.

      Gan to lên, não liền , tôi cũng lười suy nghĩ nguyên do tại sao ta lại giúp mình. Có lẽ nhìn tôi ở bên cạnh lôi thôi dứt, thấy phiền quá nên muốn đá sớm? Hoặc cũng có lẽ… Ầy, thôi , thôi .

      Tôi cầm di động, chuẩn bị mở lên đột nhiên nhớ tới mấy cuộc gọi liên tục muốn đòi mạng của Tiền Chấn Hựu, đành hậm hực đặt ngay di động xuống, với Lâm Hạo Hải: “Này, cho tôi mượn điện thoại chút nhé!”

      ta ra dấu về phía chiếc điện thoại bàn để bên cạnh.

      Tôi nhấc máy lên, sau đó khựng lại: “Ừm… số điện thoại là bao nhiêu ấy nhỉ?”

      Lâm Hạo Hải thở dài, đột nhiên giật ống nghe tay tôi: “Thôi , cũng chẳng được ra hồn đâu, để tôi gọi cho.”

      Tôi ngẩn ra, gật gật đầu.

      ta nhấn số, lúc sau cất tiếng: “Là bác Lư phải ạ?”

      Sau đó tiếp: “Dạ, đúng ạ, Lư Dĩ Sương ở chỗ cháu.”

      Đầu bên kia lại gì đó khiến mặt Lâm Hạo Hải trầm hẳn xuống, ta lại đáp: “Dạ, trước đây là cháu biết trân trọng, sau này cháu đối xử tốt với ấy.”

      Lại im lặng lúc rồi lên tiếng: “Trước tiên cứ để Lư Dĩ Sương ở lại đây mấy hôm ạ, bây giờ tâm trạng của ấy rất bất ổn, tiện gặp mặt mọi người.”

      Đầu bên kia chắc đồng ý, Lâm Hạo Hải gác máy, mặt lạnh tanh bảo tôi: “Ổn rồi.”

      Tôi vỗ tay: “Quá đỉnh!”

      nghe thấy cái gì rồi?” Khóe môi Lâm Hạo Hải khẽ nhếch.

      có gì, chỉ riêng mỗi câu 'trước đây là cháu biết trân trọng, sau này cháu đối xử tốt với ấy' đủ khiến người ta thấy quá đỉnh rồi. đúng là ngờ đấy, mấy câu này mà mắt cũng chớp lấy cái.” Tôi bĩu môi.

      Lâm Hạo Hải nhìn tôi cái, cười cười, cười đến độ tôi sởn tóc gáy, chỉ đành cười gượng: “Hì hì, tôi đảm bảo, câu đó trăm phần trăm là khen ngợi…”

      Chắc do thấy thái độ của tôi quá hèn nhát, bắt nạt cũng chẳng có gì vui vẻ nên Lâm Hạo Hải thèm nhìn tôi nữa, chỉ cúi đầu lật giở xấp giấy tờ trong tay: “ loanh quanh lát , lát nữa hết giờ tôi đưa rời khỏi đây.”

      “Đưa tôi rời khỏi đây?” Tôi nghi hoặc nhìn ta: “ đâu cơ?”

      “Nhà tôi.” Lâm Hạo Hải vẫn rất lạnh lùng, tôi rất choáng, rất vô lực.

      “Đến nhà ?”

      “Nếu đâu?” ta hỏi ngược lại khiến tôi nghẹn họng.

      Cũng đúng, chẳng phải bây giờ tôi với ta có quan hệ “người ” rồi đó sao, tôi đến nhà ta đâu được? Mà có muốn chỗ khác cũng phải bảo ta hết những chuyện liên quan đến Lư Dĩ Sương trước mới được…

      Tôi càng nghĩ càng thấy phiền, thế là bộc phát: “Lâm Hạo Hải!”

      ta bị ngữ khí của tôi làm giật mình, nhíu mày hỏi: “Gì?”

      “Tôi muốn ra nước ngoài, thấy có được ?” Mắt tôi bắt đầu sáng long lanh, “Nếu tôi ra nước ngoài cần gặp mặt người nhà họ Lư nữa, cũng có thể cần quan tâm Lư Dĩ Sương làm gì, càng chẳng cần học cách chuyện, cách làm việc, cách xử gì đó của ta nữa?”

      muốn?”

      vớ vẩn!” Tôi bĩu môi, “Tôi là Hạ Tiểu Mễ! Tại sao lại phải học theo Lư Dĩ Sương, tôi tốt thế này, hoàn toàn vừa lòng với bản thân, sao lại phải học theo cái nàng kỳ quái kia chứ…”

      “Kỳ quái?” Lâm Hạo Hải cười cười, “ đừng quên, Lư Dĩ Sương là người Tiền Chấn Hựu thích.”

      đúng là chỉ biết xát muối lên vết thương của tôi thôi…” Tôi thở dài, xoa xoa cánh tay trần của mình, “Đó là do mắt Tiền Chấn Hựu mù rồi… Cậu ta thích cứ thích , từ lâu tôi chẳng mặn mà gì nữa rồi, cũng đâu phải hiếm lạ gì…”

      Tôi làu bàu mãi câu này, cũng biết là cho Lâm Hạo Hải nghe hay cho chính mình nghe nữa.

      Lâm Hạo Hải : “ ra cho dù có ra nước ngoài cũng trốn được khỏi bọn họ. Nhưng tôi lại có cách giúp giảm thiểu tối đa cơ hội giáp mặt với những người liên quan đến Lư Dĩ Sương.”

      “Cách gì cách gì?” Tôi quá vui mừng, vội vã hỏi ngay.

      “Gả đến nhà tôi.” ta đáp lại vô cùng bình tĩnh.

      “Phụt…”

      Đúng thế, cách này quả sai. Nếu tôi gả cho Lâm Hạo Hải, vậy đương nhiên cơ hội giáp mặt với cha mẹ Lư Dĩ Sương và Tiền Chấn Hựu đều chẳng còn mấy lần, hơn nữa có thể tiến vào vòng giao tiếp của Lâm Hạo Hải làm quen thêm người mới, chẳng qua…

      Tôi hỏi: “Lâm Hạo Hải, cũng cần làm đến thế chứ? Chỉ vì giúp tôi mà phải hủy hoại hoàn toàn tiền đồ trước mắt như thế sao? Hay là , vẫn cho rằng ‘vợ cả chẳng bằng vợ bé, vợ bé chẳng bằng vụng trộm’ nên muốn biến tôi thành đồ trang sức? Tôi cho biết, tôi nhất quyết làm đâu. Mặc dù tôi có tình cảm gì với , với nào tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng nếu tôi trở thành vợ tôi tuyệt đối để cho người thứ ba diễu võ dương oai trước mặt mình đâu! Tôi cho biết…”

      Tôi còn thao thao bất tuyệt sắc mặt Lâm Hạo Hải đen sì.

      Sau đó, lại tập giấy tờ đập xuống đầu tôi.

      “Lăn ra!”

      Thế là cuộc chuyện giữa chúng tôi kết thúc ở đó, có điều ta bảo “lăn ra” nhưng tôi “lăn” mà từ tốn bước ra.

      Lúc đầu Lâm Hạo Hải bảo tôi loanh quanh chút, nhưng tôi cũng chẳng biết đâu. Hơn nữa bây giờ mặc váy cưới, cái con khỉ ấy mà , ra đường chẳng phải bị đám người rảnh rỗi vây xem như thú xổng chuồng sao…

      Thế là tôi quyết định vòng vòng trong tòa nhà tập đoàn Lâm thị. Mọi người nhìn thấy tôi đều tỏ thái độ kính trọng… Thực ra, có lẽ phải kính trọng, bởi vì người nào người nấy đều vừa nhìn chăm chăm vừa nhường đường… Tôi đoán chắc là việc này có liên quan đến mấy chuyện ngu ngốc mà Lư Dĩ Sương làm trước đây.

      Bởi vì khi tôi còn điên cuồng theo đuổi Tiền Chấn Hựu, bạn học cùng lớp cậu ta trông thấy tôi cũng là cái thái độ vừa lặng lẽ nhìn vừa lặng lẽ tránh, tự giác nhường cho tôi con đường sạch thông thoáng để chạy theo Tiền Chấn Hựu.

      Tôi vừa qua trông có vẻ là thực tập sinh với người bên cạnh: “A, kia chẳng phải là người theo đuổi tổng giám đốc suốt ba năm, Lư Dĩ Sương đó sao? Ngoại hình rất đẹp mà, sao tổng giám đốc lại thích ấy? Còn nữa, sao ấy lại mặc áo cưới?”

      “Suỵt, lòng tổng giám đốc nghĩ gì, chúng ta làm sao mà đoán được chứ. Có điều em đừng nhìn Lư Dĩ Sương bây giờ trông lộng lẫy thế thôi, ta vừa thấy tổng giám đốc cái mắt lập tức biến thành hình trái tim, phong thái gì gì mất sạch ngay, cái độ điên cuồng ấy ấy mà… Khụ, em nhìn áo cưới của ta xem, chị đoán là để dụ dỗ tổng giám đốc chơi trò cosplay[1] thôi…”

      [1] Cosplay là viết tắt của “costume play”. Từ này chỉ việc người hâm mộ các nhân vật trong manga, anime, tokusatsu, truyện tranh sách, tiểu thuyết đồ họa, video games, phim giả tưởng,… ăn mặc hoặc làm những điệu bộ giống nhân vật mà mình thích.

      Gân xanh trán phập phồng, tôi quay đầu lại, hét lên với hai người kia: “Tôi chưa xa đâu! Hai người xấu tôi cũng phải đợi tôi chứ!”

      Hai người đó vội vã cúi đầu tiếp tục làm việc.

      Thở dài hơi, tôi than vãn: “Lư Dĩ Sương tạo nghiệt lại bắt vô tội như tôi đây đến chịu trận thay!”

      Ngay lúc còn than thân trách phận, tôi đột nhiên bị ai đó vỗ vai.

      Tôi giật mình quay đầu nhìn thấy người đàn ông xa lạ có ngoại hình rất tuấn tú, còn có vài nét hao hao Tiền Chấn Hựu. Í, nhẽ nào tôi bị Tiền Chấn Hựu đả kích quá độ, nhìn ai cũng giống cậu ta cả rồi…

      “Quả nhiên em ở đây.” ta nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy đau thương.

      Ủa? Chuyện gì thế này? ta là ai vậy? Chết rồi, hay ta phát ra tôi có vấn đề?!

      Tôi sững ra cả nửa ngày mới : “Ơ, tôi… Đúng thế. Tôi ở đây, có vấn đề gì sao?”

      Ánh mắt người đó vẫn đau thương như cũ: “Vì để em và A Hựu ở bên nhau, mới xuất ngoại, ngờ năm năm sau trở về, em lại ở bên cạnh Lâm Hạo Hải. Dĩ Sương, đây là lựa chọn của em sao?”

      Xuất ngoại? Năm năm? Vì Tiền Chấn Hựu và Lư Dĩ Sương?

      Trong đầu tôi ngay lập tức xuất nhân vật: Tiền Chấn Tá!

      Đối với người tên Tiền Chấn Tá này, tôi cũng chỉ nghe tin đồn mà thôi. ta là trai của Tiền Chấn Hựu, chỉ là vào năm cuối cấp ba đột nhiên quyết định xuất ngoại, từ đó chưa từng về nước. Tôi biết về ta là vì khi đó tôi theo đuổi Tiền Chấn Hựu mãi chẳng thấy có phản ứng gì, hết cách rồi mới nghĩ đến chuyện điều tra xem cậu ta có chị em gì để lân la tìm cách tiếp cận. Kết quả cậu ta đúng là có người trai, tôi mừng phát khóc, tìm ta định làm quen, tới lúc đó mới biết người ta sớm cách xa mình cả mười vạn tám ngàn dặm rồi…

      Nỗi thất vọng năm đó vẫn còn lù lù trước mắt, khiến ấn tượng của tôi với người trước mắt cũng tụt dốc thảm hại. Có điều nhìn bộ dạng ta có vẻ quan hệ giữa Tiền Chấn Tá này và Lư Dĩ Sương đơn giản, tôi đành thăm dò: “Tiền Chấn Tá?”

      ta : “Em muốn gì?”

      “Chẳng muốn gì cả.” Tôi cứng miệng đáp lời.

      càng nhiều, sai càng lắm, bằng cứ im lặng là vàng cho rồi!

      Tiền Chấn Tá câm nín, nhưng vẫn cười thoải mái: “Cũng đúng, lúc trước em chẳng thích chuyện với lắm… biết, em luôn thích . Em thích Lâm Hạo Hải, nhưng nếu bắt buộc phải chọn giữa và A Hựu em chọn A Hựu.”

      Ái chà chà, cuối cùng tôi cũng hiểu, ra là Tiền Chấn Hựu và Tiền Chấn Tá đều thích Lư Dĩ Sương!

      Mà Tiền Chấn Tá xuất ngoại, nguyên nhân là để thành toàn cho hai người kia?

      đúng là kịch bản tình cảm luân lý gia đình nhàm chán đến thể nhàm chán hơn…

      Thấy ta có ý định rời , mà ánh mắt lại khiến toàn thân tôi nổi hết da gà, tôi đành tự mở miệng: “Ừm, sao lại về thế?”

      Tiền Chấn Tá chắc thấy tôi phản đối ý kiến của , ánh mắt lại thêm phần ảm đạm, cuối cùng cười bảo: “Vì hôn lễ của em với A Hựu chứ sao!”

      Ồ, đúng rồi… ta là cả, đương nhiên phải về tham dự hôn lễ của em trai và người trong mộng của cậu ta chứ.

      Tiền Chấn Tá hỏi: “Em quyết định rồi? Trốn khỏi hôn lễ? Từ bỏ A Hựu? Cũng đồng thời hủy bỏ việc hợp tác giữa hai nhà họ Tiền và họ Lư?”

      Tôi vội vã đáp: “Quyết định rồi! Tôi, người tôi chính là Lâm Hạo Hải! Trời có thể sập, đất có thể mòn nhưng tình này quyết thay đổi!”

      Tiền Chấn Tá sững ra, bất đắc dĩ : “Chẳng ngờ được năm năm gặp, em thay đổi ít… Trước đây em chắc chắn ra những lời như thế này!”

      Chết , quả nhiên nhiều sai nhiều mà… Tôi gượng gạo hỏi: “Ừm, còn có việc gì nữa ?

      “Hết rồi.” ta lắc đầu, trong đáy mắt giăng đầy nỗi đơn, “Chúc em hạnh phúc.”

      “Cảm ơn, chúc cũng hạnh phúc…” Tôi vội vã vẫy tay.

      ta cười với tôi cái rồi quay người bước . Tôi thở phào hơi nhõm, cũng chạy tìm Lâm Hạo Hải.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :