Nhẫn Đông - Cửu Lộ Phi Hương

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]


      Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

      Nguồn: http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=1503088

      Thể loại: Đoản văn, huyền huyễn, ân oán giang hồ.

      Convert + Edit: Py

      https://pyluoi.wordpress.com/doản-van/nhan-dong/


      Lời dẫn:

      người là cương thi nắm trong tay sống ngàn năm, người là tử sĩ ma giáo biết khi nào bản thân chết …

      người sống và kẻ chết …

      Đó chính là câu chuyện cũ về thái tử Trần quốc trong “Đào ”.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Cứu ta, ta liền gả cho ngươi !


      Nhẫn đông – I



      Đêm trăng sáng, bìa rừng bên ngoài thành Lạc Dương.

      Nữ tử thân hắc sắc phi thân lướt nhanh qua các cành cây, thân pháp nhanh nhẹn như gió thoảng có chút quỷ mị, kẻ địch đuổi theo phía sau nàng dần dần bị bỏ xa. Đột nhiên từ bên ngoài đám tàng cây tầng tầng lớp lớp bỗng nhảy ra mấy bóng người chắn trước mặt, hướng nàng đánh tới.

      Nhẫn Đông nhíu mày, quay đầu chạy về phía đông. ngờ, vừa mới quay người lại, cái ám khí phóng tới, tuy nàng nghiêng đầu tránh được xong vẫn bị ám khí xẹt qua đường bên má. Chiếc khăn che mặt màu đen rớt xuống lộ ra khuôn mặt thanh tú dưới trăng.

      Sờ lên miệng vết thương má, kinh nghiệm nhiều năm liếm máu ở lưỡi dao cho nàng biết, ám khí này có độc. Lúc này chỉ có thể liều mạng phen, đem đám địch nhân đuổi theo phía sau giết sạch, sau đó đề khí ngăn chặn chất độc phát tác, may ra có thể giữ lại mạng quay về.

      Kẻ địch từ phía sau đuổi sát đến, Nhẫn Đông mâu quang chợt lóe, đem kiếm rút ra khỏi vỏ. Động tác nhanh gọn mà tàn nhẫn, đường kiếm lạnh lùng dưới ánh trăng lóe lên từng đợt, theo sau là chùm hoa máu, chỉ trong nháy mắt cướp sinh mạng của kẻ. Trong rừng truyền ra những tiếng sột soạt, kẻ thù đuổi đến rất đông. Nhẫn Đông quét ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm bọn chúng, khuôn mặt lấm tấm máu tươi khiến nàng trông giống Tu la dưới địa ngục.

      Những kẻ đuổi đến có khoảng mười người, đem nàng vây vào giữa, tên : “Ả trúng độc, đợi chút nữa độc tính phát tác, như vậy chúng ta cũng có thể dễ dàng lấy mạng ả !”

      Đầu ngón tay tê dại, mất dần cảm giác, Nhẫn Đông lạnh lùng chế giễu: “Bọn chuột nhắt.”

      Những kẻ ở đây đều là những nam nhi khí huyết phương cương, sao có thể cam tâm để nữ tử như vậy châm chọc, kẻ giận dữ : “Ma giáo Nam Cương tàn sát dân chúng Trung Nguyên, tội ác tày trời ! Bọn ngươi mới là lũ chuột nhắt, mỗi người chúng ta đều muốn đánh !”

      Nhẫn Đông khiêu môi cười lạnh: “Ngày xưa mấy vạn tên phế vật Trung Nguyên cũng chống trụ nổi đòn tấn công của mấy trăm người giáo ta, hôm nay kể cả có mấy trăm kẻ như các người cũng thể ngăn ta đến Lạc Dương tìm người. Mấy kẻ Trung Nguyên ốm yếu các ngươi mà cũng kêu đánh bọn ta sao, bất quá chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.”

      lời vừa thốt ra đổi lấy tràng giận dữ của đám người nọ, bọn chúng tựa như mất hết lí trí, thét lớn tiếng, loạt lao lên thề phải đem nữ tử ma giáo kia bầm thây vạn đoạn.

      Nhẫn Đông cười thầm, mục đích khích tướng để tốc chiến tốc thắng đạt được, tuy nhiên trận chiến này vẫn là trong những trận chiến khá chật vật đối với Nhẫn Đông trong nhiều năm qua. So với tình cảnh bị nhốt với con sói hung ác trong lồng chém giết lẫn nhau khi còn bé còn chật vật hơn gấp bội bởi vì nàng vận khí nên độc tính trong người khuyếch tán ngày nhanh hơn.

      Cuối cùng, nàng dùng chính răng nanh của mình cắn đứt cổ gã địch nhân còn sót lại duy nhất. Nuốt xuống ngụm máu, dòng máu ấm áp thoáng hòa dịu tứ chi lạnh lẽo, cứng ngắc, cả miệng cũng đầy mùi tanh khiến cho thần trí nàng thanh tỉnh ít.

      Đẩy những khối thân thể bao giờ còn có thể cử động ra, cố gắng nhặt lấy kiếm của mình, nàng lảo đảo bước , thoát khỏi đêm chém giết đẫm máu trong rừng cây.

      Những tia nắng của ngày mới phá tan lớp sương mù, mặt trời dần dần nhô lên ở phía chân trời tỏa ra những tia sáng chói mắt khiến nàng hoa mắt chóng mặt.

      Nàng cảm thấy lần này, bản thân thể sống sót nổi. Mất máu, trọng thương nghiêm trọng, lại trúng phải kịch độc, phía sau còn vô số kẻ đuổi giết, bất cứ cái nào trong số những điều cũng đều đủ đế lấy mạng này của nàng. Nhẫn Đông cố hết sức chống đỡ cơ thể, cước bộ phù phiếm tiến lên phía trước, cứ như vậy bởi chính nàng cũng biết bản thân còn có thể tới nơi nào.

      Đột nhiên, nàng vấp phải gồ đất, thế giới dần trở nên yên ắng, xoay tròn, trời xanh mây trắng trong mắt dần hóa thành hư vô. Nhắm lại hai mắt, nàng hoảng hốt phát nam tử dáng bộ thư sinh sờ sờ cằm tò mò đánh giá nàng.

      Nàng phảng phất nhớ lại, hồi lâu lâu trước kia, có tên tú tài vừa già vừa xấu lại vô cùng yếu ớt ở bên tai nàng sầu khổ mà nhai nhai lại câu: “Thư sinh đều nghèo, đều lấy được vợ.”

      biết lấy đâu ra sức lực, nàng vươn tay bắt được vạt áo thư sinh, sát khí mười phần : “Cứu ta, ta liền gả cho ngươi, tiền biếu đủ cả.”

      Thư sinh ngẩn người ra đôi chút, híp mắt lại cân nhắc trong giây lát: “Ta chỉ lấy vàng thôi !”
      B.Catsusu thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Nhẫn Đông – II


      Giang hồ đồn đại, trong thành Lạc Dương có vị thần y có thể cải tử hoàn sinh, trị được bách bệnh.
      Sau khi tỉnh lại, Nhẫn Đông thấy mình căn phòng sạch . Hoàn cảnh lạ lẫm khiến nàng lập tức cảnh giác, ngồi bật dậy, do cử động quá mạnh mà đụng đến miệng vết thương, đau đớn khiến nàng nhớ lại nguyên do tại sao bản thân lại ở tại nơi này —
      Nàng hướng thư sinh …. Cầu hôn.
      Theo tình hình này, nhất định là thư sinh kia cứu nàng đem trở về. Nhẫn Đông sờ sờ những chỗ được băng bó người, thầm nghĩ, chờ gặp được thư sinh kia với câu cảm ơn sau đó liền giết . tại nhiều thêm người biết được hành tung của nàng là nhiều thêm phần nguy hiểm, mà nàng thể lấy tính mạng mình ra mạo hiểm.
      Từ bên ngoài sân truyền tới những tiếng bước chân, dường như là tới lui quanh sân. Nhẫn Đông im lặng, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Bước chân của người nọ nặng nề mà chậm chạp chứng tỏ y cũng phải là người luyện võ. Thả lỏng tâm tình, nàng đẩy cửa bước ra phía ngoài.
      Ánh nắng òa vào phủ lên khắp cơ thể khiến nàng nhíu mày, lát sau mới có thể thấy khung cảnh bên ngoài.
      Đây chỉ là nhà thôn dân bình thường, góc sân phơi rất nhiều loại thảo dược. thanh y nam tử ngồi xổm nơi góc sân, bên giọng hát, bên ngúng nguẩy cái mông xới đất. “Đào a đào, đào a đào, đào a đào chi a , a , a , chước a chước….”
      Nghe ca như vậy, cho dù là kẻ lạnh lùng, đạm mạc như Nhẫn Đông khóe miệng cũng khẽ giật giật. Nàng ho tiếng để nam tử kia chú ý đến.
      “A !” Nam tử bị dọa đến hít ngụm khí lạnh, nảy người nhảy ra xa. Ngã ngồi đất, tay vỗ vỗ ngực, kinh ngạc nhìn Nhẫn Đông hồi lâu, mày trái mới khẽ nhíu, oán hận : “Ta nương a, đường cũng phải phát ra tiếng động mới giống như người sống chứ ! Chờ cho sau này chết, dù có muốn lên tiếng cũng chẳng được.”
      Nhẫn Đông mặt đổi sắc nhìn : “Ngươi cứu ta ?”
      Nam tử đứng dậy, vỗ vỗ mông, ngạo nghễ : “Ngoài bổn công tử ra còn ai có thể cứu được ?”
      Nhẫn Đông gật gật đầu: “Cảm ơn.” Nàng ngưng khí, tích tụ ở đầu ngón tay, tính đợi cho nam nhân vừa lại gần trực tiếp bẻ gãy cổ . Nhưng ngay lúc nàng định ra tay, nam tử lại : “Chỉ cần uống thêm vài thang thuốc mà ta kê mấy thứ độc dược thất loạn bát tao trong người cũng bị loại trừ hẳn.”
      Nội lực ngưng tụ ở đầu ngón tay phút chốc tiêu tán vô tung, thanh từ trước đến nay vẫn luôn lãnh đạm chợt có chút khẩn trương: “Ngươi có thể giải hết độc trong cơ thể ta ?”
      Nam tử cười rất chi là đắc ý: “Thế gian này có độc nào mà ta giải được.”
      Hai mắt Nhẫn Đông rực sáng, cánh môi vì kích động mà khẽ giật giật, lại nghe nam tử tiếp: “Bất quá ta chỉ có thể giải độc, còn cổ thể. Ngươi trúng Phệ Tâm cổ, trừ khi được người hạ cổ tự mình giải trừ cổ thuật, còn ngay đến cả ông trời cũng cứu được.”
      Nhẫn Đông ngẩn người ra, cười lạnh tiếng, giễu cợt : “Như vậy còn dám tham vọng được tự do …” khi gia nhập ma giáo Nam Cương, trừ bỏ người chết, chưa có bất cứ kẻ nào được tự do. Nàng bất quá chỉ là muốn sống sót mà thôi.
      Nam tử nghiêng mặt đánh giá nàng chút, có chút ý vị dừng lại ở biểu lộ trong phút chốc khuôn mặt nàng mới rồi, lại nghe nàng trầm giọng, lạnh lùng : “Ngươi có thể giải độc Vãng Sinh Cưu ?”
      “Chất độc kia a …… Trước kia biết, nhưng tại chắc có thể giải hay , có thể thử xem a thử xem a.”
      Nhẫn Đông đánh giá hồi, : “Ngươi chính là vị thần y trong truyền thuyết kia ?”
      “Ước chừng đúng là như vậy.” Nam tử vuốt vuốt trán, có chút suy sụp : “Người sợ nổi danh heo sợ béo, ta ràng che dấu tài hoa kinh thế của bản thân khỏi chú ý của thế nhân, nhưng vẫn là vô tình bị phát , ta nên làm thế nào cho phải a, làm thế nào cho phải a.”
      Nhẫn Đông ấn mở cơ quan trong ống tay áo, ám tiễn nhất tề lộ ra. Nàng mâu quang chợt lạnh, đem đầu tiễn chỉ thẳng vào cổ họng nam tử: “Nhẫn Đông sứ giả Nam Cương ma giáo, phụng mệnh giáo chủ, đặc biệt đến mời thần y theo xuống phương Nam.”
      Nam tử giống như thấy đầu tiễn băng hàn bên cổ, lẩm bẩm: “Nhẫn Đông ? Hoa kim ngân [1]?” Ánh mắt đảo qua đảo lại người Nhẫn Đông lượt mới cười mà : “Ngạn ngữ cổ có câu, lụt chết hoa màu hạn chết cỏ, lạnh cóng chết lựu, nắng nóng cháy dưa cũng ảnh hưởng đến cây kim ngân[2].”
      Nhẫn Đông lạnh lùng nhắc lại: “Thỉnh thần y theo ta xuống phương Nam.”
      , ta .” Nam tử tốt tính . “Nếu ta là nương, ta nhất định đối đãi với đại phu như vậy.”
      quy củ ôm quyền, dáng vẻ thập phần giống thư sinh, đối Nhẫn Đông cúi mình vái chào. Nhẫn Đông vội vàng thu tiễn lại, chỉ sợ cẩn thận tổn thương đến , đến lúc đó còn ai có thể giải được độc của giáo chủ. Giáo chủ mà sống được, Phệ Tâm cổ trong người nàng cũng còn có dược vật áp chế, nhất định nàng chết thảm ….
      “Tiểu sinh là Hoán Quy Ngôn.”
      Trong nháy mắt lúc xoay người, hương thuốc an thần phảng phất thổi qua chóp mũi khiến Nhẫn Đông thất thần trong chốc lát. Giương mắt nhìn nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời cùng hai lúm đồng tiền lộ ra trong phút chốc, nàng như bị ánh mặt trời tháng hai làm cho váng vất cả đầu óc.
      [1] Trong tiếng Trung, nhẫn đông có nghĩa là hoa kim ngân.
      [2] câu ngạn ngữ trong nghề nông ở Trung Quốc, nguyên văn của câu này là: “涝死庄稼旱死草, 冻死石榴晒伤瓜, 不会影响金银花” [“Lạo tử trang giá hạn tử thảo, đống tử thạch lưu sái thương qua, bất hội ảnh hưởng kim ngân hoa”]

      đường , Nhẫn Đông thực nảy sinh cỗ xúc động muốn bỏ rớt Hoán Quy Ngôn lại. Nàng hiểu là tại sao ông trời lại để nam nhân bộ dáng như công tử bột lại hay ca cẩm như sống sót cho đến ngày hôm nay. Mới được nửa giờ liền muốn dừng lại nghỉ chút, nước lấy từ dưới sông lên nhất định phải đun đến sôi ùng ục mới chịu uống, lại hay lao vào những nơi hoang vu hẻo lánh tìm thảo dược sau đó cẩn thận ngã nhào xuống triền núi hoặc bị bẫy thú hoang của các thợ săn để lại làm bị thương rồi làm ra vẻ đáng thương hướng nàng kêu cứu.

      Bởi vì mà Nhẫn Đông nàng phải oan uổng những con đường hẻo lánh, bất quá cũng bởi vì thế mà đường trở về Vu giáo, những kẻ đuổi giết cũng giảm rất nhiều. Ban đêm, lại lần nữa bởi vì Hoán Quy Ngôn muốn lưu lại nên hai người vào trong thôn, chỉ ăn ngủ lại ngoại ô.

      Nhẫn Đông lửa giận phừng phừng, sau khi nhóm đống lửa liền chẳng chẳng rằng định bỏ săn thú. Hoán Quy Ngôn cuộn người ngồi bên đống lửa, bên ngừng chà xát hai tay sớm lạnh run, bên còn ngừng ca thán: “Vừa lạnh vừa đói, tiểu Hoa Hoa, ngươi phải nhanh về nhanh đó, nếu thần y nhà ngươi đói chết a.”

      Quên , cứ coi như người chết vậy. Nhẫn Đông thầm nghĩ.

      Lúc nàng mang theo hai con thỏ hoang trở về thấy Hoán Quy Ngôn ngồi xếp bằng bên đống lửa, tay cầm cái túi gấm lan sắc , vẻ mặt sầu khổ. Chậm rãi ngẩng đầu lên thấy nàng trở lại, mặt lập tức khôi phục lại vui vẻ: “Tiểu Hoa Hoa, mau tới đây, ấm lắm, ấm lắm, cảnh đêm thực đẹp a.”

      Nhẫn Đông ngẩn ra, ánh mắt cũng dịu xuống phần nào. người như thế … Hẳn cuộc sống lúc nào cũng vui vẻ.

      Nàng ngồi xuống, lời nào bắt đầu đem con thỏ lột da, Hoán Quy Ngôn ngồi bên cạnh luôn miệng , con thỏ này thực đáng thương, vô tâm vô phế phải xuống địa ngục linh tinh gì đó, nhưng chờ đến khi Nhẫn Đông đem con thỏ nướng chín, thế nhưng lại ăn đến vui vẻ.

      “Tiểu Hoa Hoa, chữa bệnh cho giáo chủ của các người xong có nhận được tiền ?” Ăn đến no căng bụng, Hoán Quy Ngôn ngồi bệt ở bên thân cây, nghịch ngợm cái túi gấm lan sắc, hỏi.

      “Thế ngươi muốn bao nhiêu ?”

      “Mười lượng vàng.”

      Nhẫn Đông gật gật đầu, nhắc tới chuyện này nàng bỗng nhớ đến điều kiện lúc trước nàng đưa ra để khiến cứu mình. Nàng liếc mắt nhìn về phía Hoán Quy Ngôn, cũng thấy chăm chú nhìn mình, ánh mắt sáng ngời, liền quay đầu lại, cho thêm củi vào trong đống lửa. “Nhìn cái gì ?”

      “Tiểu Hoa Hoa, chờ ta cứu được Giáo chủ của các người xong, chúng ta thành thân sao ?”

      Từ đống lửa truyền lại những tiếng nổ lép bép tựa như nhịp đập trái tim Nhẫn Đông bây giờ, khóe miệng hơi nhếch lên, nàng quay đầu hướng Hoán Quy Ngôn hỏi: “Ngươi vừa cái gì ?”

      Hoán Quy Ngôn vội vàng chạy lại, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn nàng.

      “Ngươi muốn sao ? Ngày đó là tự ngươi a, ta cứu ngươi ngươi liền gả cho ta, tiền biếu đủ cả.” . “ Ta là người rộng lượng, tiền của nương tử ta có thể cần, nhưng … Nhưng ta cần tiền chứ phải cần nương tử …”

      Nhẫn Đông hờ hững quay đầu , gẩy gẩy đống lửa: “Ta cho ngươi tiền, hai mươi lượng hẳn cũng đủ để ngươi mua người vợ.”

      Hoán Quy Ngôn rưng rưng nước mắt nhìn nàng: “Hoa Hoa tiểu nương tử …”

      Thái dương nổi đầy gân xanh, Nhẫn Đông thực vất vả nhịn xuống cảm giác muốn đánh người. Hoán Quy Ngôn ở bên cạnh nàng cọ tới cọ lui, mắt thấy vẻ mặt nàng giống như muốn đánh người, nhắm trúng lúc Nhẫn Đông nhịn được vung tay lên muốn đẩy ra, liền lập tức ôm lấy tay nàng, : “Tiểu Hoa Hoa, ngón tay nàng nhiều vết thương quá !”

      Gạt những bụi gai trong rừng lấy đường khiến cho tay nàng đầy rẫy những vết thương song đối Nhẫn Đông mà , vết thương như thế này căn bản là chẳng đáng quan tâm. Nàng cố rút tay về song Hoán Quy Ngôn lại cường ngạnh đem ngón tay nàng ngậm trong miệng.

      Đầu lưỡi mềm mại liếm qua những miệng vết thương ngón tay, khiến cổ họng nàng hơi hơi nghẹn lại, mặt đỏ ửng.

      “Ngậm như thế này ngón tay nhanh hết đau, miệng vết thương cũng mau mau khép lại.”

      “Xoát” tiếng, Nhẫn Đông vội vã đứng dậy, lui về phía sau hai bước, nhìn như thể mãnh thú: “Ngươi … Ngươi …”

      Hoán Quy Ngôn cười hì hì : “Hoa Hoa tiểu nương tử thẹn thùng a.” Lời còn chưa dứt, đáy mắt chợt xuất tia khác thường. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, : “Nghe vào những đêm trời nhiều sao thế này, ở những nơi có nước thường xuất hoa của loại dược thảo vô cùng kỳ diệu , chúng ta hái mấy bông .”

      Đề tài xoay chuyển quá nhanh khiến Nhẫn Đông nhất thời kịp phản ứng, lặng lẽ trong chốc lát nàng mới : “Con sông gần nhất cách nơi này ít nhất cũng phải mười dặm, quá xa.”

      “A, ta nhớ ra rồi. Để giải Vãng Sinh Cưu, loại dược thảo này vô cùng cần thiết.”

      Nhẫn Đông khẽ nhếch môi, phẫn hận : “Nếu ngày ta phát ngươi dọc theo đường đều là đùa cợt ta … Ta nhất định phế cả tay lẫn chân ngươi !”

      Hoán Quy Ngôn cười đến vô hại, xoay người dập tắt đống lửa, : “Chúng ta mau đến đó thôi, thời gian hoa kia nở rất ngắn ngủi, nếu bỏ lỡ rất khó kiếm lại được.”
      B.Cat thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Thái tử Trần Quốc

      Đêm tháng hai, trời vẫn còn khá lạnh, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

      Nhẫn Đông bịt miệng Hoán Quy Ngôn lại, tránh ở sau đám cỏ lau.

      Khi hai người vừa mới dập lửa chuẩn bị rời , Nhẫn Đông phát những tiếng sột soạt sột soạt rất từ bên trong rừng cây truyền ra. Nàng nhân lúc bọn chúng chưa thể tới gần lập tức kéo Hoán Quy Ngôn chạy về phía bờ sông. Nhưng ngoài suy đoán của nàng, nhóm người được phái truy giết bọn họ lần này có hơn trăm người. đầy khắc nữa bọn chúng liền đuổi theo tới bờ sông, thấy vậy Nhẫn Đông đành phải tìm bụi cỏ lau rậm rạp trốn tạm vào.

      Nhẫn Đông nghiêng đầu liếc Hoán Quy Ngôn cái, thầm nghĩ, thương thế của nàng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, lại dẫn theo kẻ chỉ biết rước lấy phiền toái bên người, nếu muốn hợp lại cố gắng mở đường máu, nhất định là được. Kế sách tốt nhất lúc này chính là trốn, chờ đối phương rời sau đó tính tiếp.

      Ánh mắt sắc bén quét qua đám hắc y nhân tay cầm đuốc dần dần xuất , tên gần nhất cũng cách bọn nàng chỉ có nửa thước. Giờ phút này nếu phải nương nhờ màn đêm che phủ chỉ sợ họ sớm bị đám người kia phát .

      phát ra dấu vết gì của hai người, những kẻ đó tức giận vung đại đao lên khua loạn mấy đường chém đứt mảng lớn cỏ lau xung quanh. Việc thân ngày khó khăn, Nhẫn Đông xiết chặt lấy mũi tên trong tay áo, lặng yên quan sát tình hình, cẩn trọng chờ đợi thời cơ thuận lợi ra tay.

      Bỗng nhiên tên hắc y nhân cả người run rẩy hồi sau đó cả người vô lực ngã ụp xuống. Nhẫn Đông kinh ngạc nhìn màn này, Hoán Quy Ngôn ở bên cạnh quơ quơ chiếc túi trước mặt nàng, cười mà : “Ta sợ người ta đến trộm bạc nên trong túi đều là thuốc bột, người bình thường chỉ cần tiếp xúc chút xíu với nó thôi cũng đổ gục.”

      Nhẫn Đông khóe miệng co quắp …. biết tên trộm nào bất hạnh trộm phải đồ của .

      “Ai ở bên đó !” tên hắc y nhân đột nhiên rống to lên. Ngay sau đó, mấy cây đuốc lập tức bị ném tới, đốt cháy đám cỏ lau mặt đất.

      Ngọn lửa bùng lên sáng khiến cho chúng ta còn cách nào tiếp tục thân được nữa.

      “Đưa cái túi của ngươi cho ta !” Nhẫn Đông tay đoạt lấy chiếc túi của Hoán Quy Ngôn phen túm lấy cổ áo , đề khí vươn người vội vàng phi thân ra khỏi bụi cỏ lau. Ở trung, nàng cho tay vào túi bốc ra vốc bột trắng vẩy về phía đám người nọ, phần đông hắc y nhân sau khi tiếp xúc với thứ bột này, cổ họng kịp thốt lên tiếng lập tức nhũn chân.

      Chân vừa chạm đất, Nhẫn Đông lạnh lùng vỗ vỗ tay, đem cái túi trả lại cho Hoán Quy Ngôn. Hoán Quy Ngôn ngậm giọt lệ vội vội vàng vàng chạy tới lượm bạc vụn rơi đất, miệng còn ngừng kêu thảm: “Bạc của ta a, bạc của ta ! Vốn đó a, nương tử, vốn đó a !” nghiêng đầu sang chỗ khác, trầm giọng lên án: “Nương tử ! Làm sao nàng có thể bại gia[1]như thế a, bại gia !”

      “Nếu ghét đừng có lấy !”

      Hoán Quy Ngôn trầm mặc, cắn môi, biểu tình cực kỳ ủy khuất nhìn về phía Nhẫn Đông, thấy nàng cũng nhất thời ngẩn người mới quay người đem đống bạc vương vãi dưới đất nhặt về hết. “Hoa Hoa tiểu nương tử, lần sau thể …”

      Lời còn chưa dứt, vấp phải cục đá, thân người lảo đảo mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, Nhẫn Đông hoàn toàn chút phòng bị liền bị ôm chầm lấy eo, ngã ụp xuống đất. Trong khoảnh khắc ngã xuống nàng thấy hai đường kiếm lạnh lẽo xẹt qua, bên tai còn nghe thấy tiếng mũi tên xé gió bay tới, cắm vào da thịt.

      cảm thấy cơ thể truyền lại cảm giác đau đớn quen thuộc, Nhẫn Đông ngẩn người ra trong chốc lát. Rủ mắt nhìn lại chỉ thấy sau lưng Hoán Quy Ngôn cắm mũi tên dài màu trắng, bản thân hoàn toàn có chút động tĩnh ghé vào trong ngực nàng.

      … Cứu nàng ?

      Hai mắt trừng lớn kinh hãi, Nhẫn Đông dám tin nhìn về phía người muốn hôn mê, Hoán Quy Ngôn kia.

      Quen biết nhau chưa được mấy ngày, thế nhưng lại cứu mạng nàng những hai lần, mà lần này lại là xả thân cứu giúp. Yết hầu có điểm nghẹn lại, “Vì sao …” Tại sao lại đẩy bản thân rơi vào tình trạng như vậy ?

      Kỳ , nếu lúc này Hoán Quy Ngôn còn tỉnh táo, chắc chắn thành khai báo, chỉ là vấp phải hòn đá nên té ngã, ngẫu nhiên nhận thay nàng tiễn. vĩ đại đến mức có thể xả thân cứu người.

      có nhiều thời gian để tự hỏi, trong rừng cây lại bắn ra hai đạo hàn kiếm, Nhẫn Đông rút kiếm khỏi vỏ, “leng keng” hai tiếng đẩy ra hai đầu kiếm nhọn hoắt hai bên. Nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, thầm suy tính, trong rừng chắc là vẫn còn những kẻ khác nữa, nếu như để bọn chúng tìm thấy …

      Nàng cúi đầu nhìn con sông chảy xiết bên dưới sau đó ôm chặt lấy Hoán Quy Ngôn —

      Đánh cuộc lần !


      Khi Hoán Quy Ngôn tỉnh lại … phát chính mình nơi vô cùng quen thuộc — dốc Bách Lý.

      Chỉ là, cảnh tượng nơi này so với những gì biết trước đây so ra khác rất nhiều. Bốn bề toàn là cỏ dại, cơ hồ như có thể đem người ta bao phủ hết ở bên trong.

      Xoa bả vai, ngồi dậy, vừa quay đầu lại liền phát bên cạnh mình còn có người khác ngủ. đem người nọ đánh giá từ đầu đến chân hồi sau đó hưng phấn đem nàng lay tỉnh: “Hoa Hoa tiểu nương tử ! Thực trùng hợp nha, thực trùng hợp nha, nàng cũng ở đây a!”

      Nhẫn Đông bị Hoán Quy Ngôn khẽ đụng cái liền lập tức mở to hai mắt, theo bản năng vặn ngược cánh tay Hoán Quy Ngôn, thân người bật dậy ngồi đè lên người , tay khóa lại cổ họng, bên chế trụ toàn bộ động tác của . Hoán Quy Ngôn liên tục kêu rên: “Là ta a ! Nương tử, là tướng công, tướng công của nàng a !”

      Nghe được thanh của , tay Nhẫn Đông mềm nhũn, buông ra, đứng dậy, chỉ thản nhiên tiếng: “Thực xin lỗi.” Nếu là thường ngày nàng bao giờ câu thực xin lỗi này.

      Hoán Quy Ngôn xoa xoa cổ tay, miệng lẩm bẩm gì đó. Nhẫn Đông hé mắt nhìn mấy lần, cuối cùng nhịn được hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai ?”

      “Ta là tướng công của nàng !” tức giận, đô đô trả lời.

      Nhẫn Đông trầm mặc nhìn trong chốc lát, : “Ngươi cũng biết chính mình trước lúc ngất bị trúng tên chứ ?”

      Tay hơi nắm chặt lại thành quyền, Hoán Quy Ngôn lặng lẽ trong chốc lát mới : “ biết a.” Thanh của vẫn nhàng, trước sau như . “Bởi vì ta căn bản là — còn biết đến cảm giác đau đớn.”

      Nhẫn Đông thèm nhắc lại, cẩn thận đánh giá Hoán Quy Ngôn. Nàng ôm nhảy xuống dòng nước xiết vốn tưởng vết thương của nhiễm nước sưng vù, thối rữa, thậm chí tính mạng của cũng có thể lành ít dữ nhiều, nghĩ đến, sau khi lên bờ, lúc nhổ mũi tên kia ra, từ chỗ vết thương, giọt máu cũng chảy ra, nàng tận mắt nhìn thấy ở chỗ vết thương, da dần khép lại với tốc độ thể tin được.

      “Ngươi rốt cuộc là ai ?” Nàng hỏi lại.

      Hoán Quy Ngôn mỉm cười, bẻ vài ngọn cỏ dại xung quanh đùa bỡn ở trong tay, chậm rãi : “Nơi này từng là nhà của ta, ngàn năm trước, nơi đây là Hoàng cung của Trần quốc.”

      Trần quốc …. cổ —

      Nhẫn Đông hơi chút kinh ngạc, nếu là lúc trước, nàng chắc chắn giễu cợt khoác lác, nhưng nhìn qua thể chất biến dị của , Nhẫn Đông chỉ có thể im lặng, gì.

      “Ta là con trai của Hoàng đế, sau khi chết được táng trong cỗ quan tài bằng hàn ngọc, ai nghĩ đến, quan tài kia có tác dụng cải tử hoàn sinh, chẳng qua là biến ta trở thành cỗ cương thi mà thôi.” Những nhánh cỏ nhọn cứa vào ngón tay khiến bị thương song ở miệng vết thương chảy ra giọt máu ngược lại còn nhanh chóng khép lại, cười : “ đổ máu, vết thương gì cũng nhanh chóng khép lại, sống mà cũng chẳng chết được. Cơ thể này thực ghê tởm, có phải ?”

      ngẩng đầu nhìn về phía Nhẫn Đông, vốn tưởng rằng nàng vô cùng hoảng sợ hoặc hốt hoảng mà chạy , nghĩ nàng vẫn chỉ lạnh lùng nhìn , lí trí hỏi: “Ngươi giờ thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi tuổi, thái tử của quốc gia sao lại chết sớm như vậy ?”

      Hoán Quy Ngôn giật mình, lúc sau mới trả lời: “Ta bị người hạ độc.” bẻ ngang ngọn cỏ, làm như có việc gì, : “Khi còn sống, tính ta rất cà lăm, có người cảm thấy ta thích hợp làm Hoàng đế liền hạ độc ta bằng Vãng Sinh Cưu.”

      Nhẫn Đông ngẩn người.

      “Ừm, đúng là loại độc mà giáo chủ của bọn nàng trúng phải, bất quá vận khí của ta tốt như , chống đỡ được bao lâu chết, nhanh đến chính ta cũng có cơ hội tự chữa trị cho bản thân. Tùy ý theo nàng lần này xem như là để sáng tỏ tâm nguyện của chính mình.”

      Nhẫn Đông khóe miệng khẽ giật giật, Hoán Quy Ngôn nhìn thấy, nở nụ cười sáng lạn: “Bất quá, tại ta rất muốn tìm giáo chủ của bọn nàng, đòi nàng trở về làm nương tử của ta, nương tử đó a!”

      “Vì sao lại là … ta?”

      Cầm túm cỏ trong tay, Hoán Quy Ngôn dần kết được con chấu chấu bằng cỏ, đưa nó cho Nhẫn Đông, : “Bởi vì ta chết nhưng bộ dạng vẫn như còn sống, mà nàng, tuy là còn sống nhưng lại so với người chết còn an tĩnh hơn. Tấm lòng ta vốn thiện lương, tâm nguyện lúc sinh thời là có thể tự mình cứu sống vài người.”

      “Nếu làm chút chuyện, thời gian ngàn năm quả thực là có chút dài.” đứng dậy, tới bên gốc cây khô, vuốt ve nó. “Ngàn năm trước, đây là cây đào, sau nó lại tu được thành tinh, mỗi ngày đều cười nhạo ta là đứa thổ hào cà lăm. nghĩ đến, thời gian trôi qua lâu như vậy, kẻ cà lăm như ta vẫn chút thay đổi, mà thân là quái, nàng cư nhiên cũng chết.”

      [1] Phá sản, ý của từ này là phung phí.

      B.Catsusu thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Quê hương là nơi khiến ta an tâm

      Biết được thân phận của Hoán Quy Ngôn, lộ trình phía sau của hai người cũng bị ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ là thái độ của Nhẫn Đông đối với Hoán Quy Ngôn lại càng nhiều thêm loại cam chịu.
      Dần dần Nhẫn Đông cũng phát ra, mỗi lần Hoán Quy Ngôn đột nhiên cầu đổi lộ trình, lâu sau, nhóm người truy giết bọn họ liền xuất con đường mà đáng lẽ họ . Nàng thầm nghĩ, nếu như phải Hoán Quy Ngôn luôn dùng phương thức này thay đổi lộ trình của bọn họ, đường chỉ sợ nàng sớm chết vì kiệt sức.
      Càng về phương nam, nhóm sát thủ Trung Nguyên phái tới càng ít, Nhẫn Đông điểm lại lộ trình, thầm tính toán thấy, chắc cũng chỉ cần hơn ba ngày nữa là có thể đến được đại bản doanh của Vu giáo.
      Sáng sớm ngày hôm đó, Hoán Quy Ngôn đánh thức Nhẫn Đông dậy và : “Chúng ta ngắm hoa đào .”
      Nhẫn Đông sớm tập thành thói quen đối với những hành vi bất thường của Hoán Quy Ngôn. Bật người dậy thu thập xong xuôi mọi thứ, nàng thầm nghĩ, chắc đây cũng chỉ là lí do đưa ra để đổi lộ tuyến, tránh sát thủ. nghĩ đến, lần này muốn dẫn Nhẫn Đông ngắm hoa đào nở.
      mang theo Nhẫn Đông dọc theo con đường , hai bên đường là cánh rừng đào trải dài bất tận, cười đến màng danh lợi. gọi Nhẫn Đông đến dưới thân cây, nhàng đụng cái, những đóa hoa hồng nhạt cành khẽ rơi rụng lả tả, bay bay trong gió đậu lại rất nhiều người Nhẫn Đông.
      Nhẫn Đông có chút quen, gạt những cánh hoa mềm mại người. Cơ thể quen với máu tanh khiến nàng có thói quen yểu điệu như vậy.
      “Tiểu Hoa Hoa ! Ta vừa múa vừa hát cho nàng xem nhé !” Hoán Quy Ngôn bước đến bên cây đào, bẻ xuống cành đào , vừa múa vừa hát: “Đào a đào, đào a đào, đào a đào, chi yểu a yểu, yểu a yểu ….”
      Lời ca cùng điệu múa chẳng chút ăn khớp với nhau khiến cho Nhẫn Đông nhịn được mà bật cười.
      “Nương tử, nàng ta có đẹp ?” Hoán Quy Ngôn đem đóa hoa đào gài lên búi tóc, tung tăng chạy đến bên khoe với nàng. Ánh mặt trời ngày xuân len lỏi chiếu qua những tán đào tỏa ra hào quang lấp lánh, chiếu sáng khuôn mặt cười hì hì của Hoán Quy Ngôn. Nhẫn Đông nhìn , khóe miệng hàm chứa tia cười yếu ớt, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại đưa tay lên, gạt vài sợi tóc lòa xòa buông rủ trước trán .
      “Tuyệt đẹp.”
      Hai chữ này vừa thốt ra, chỉ Hoán Quy Ngôn ngẩn ngơ, ngay cả Nhẫn Đông cũng vì câu của mình mà ngơ ngẩn.”
      Bất đồng chính là, Hoán Quy Ngôn lập tức chìa ra bộ mặt tươi cười vui vẻ: “A ha ha, bổn công tử đương nhiên là thiên hạ vô song, phi thường tuyệt mỹ.” Mà Nhẫn Đông lần rồi lại lần lặp lại trong lòng hai chữ “Nguy rồi” “Nguy rồi”.
      Đẹp như gì gì đó … Nàng bắt đầu cự tuyệt được nữa rồi.
      Lúc chạng vạng tối, hai người họ hoàn toàn tiến nhập vào địa phận Vu giáo. Mới chân trước bước vào lãnh địa kia, lập tức có người nhảy ra trước mặt truyền tin cho Nhẫn Đông. , bệnh tình của giáo chủ ngày nguy cấp, cầu nàng nhanh nhanh phi ngựa trở lại giáo.
      Nhẫn Đông nhìn người đứng bên cạnh, đột nhiên có dự cảm bất thường, trong phút chốc, trong lòng nàng bỗng xuất loại xúc cảm muốn rời . Nhưng đến cuối cùng, miệng nàng chỉ hơi hơi động, cái gì cũng .
      “Ta đến đây phải chỉ để cứu vị giáo chủ kia.” Phảng phất như nhìn thấu tâm của Nhẫn Đông, Hoán Quy Ngôn cười , : “Ta tới chỉ là thực tâm nguyện của bản thân. Với lại, ta là cương thi, cương thi đó, có gì phải sợ.”
      Thất

      Khi bước chân vào đại bản doanh của Vu giáo là chạng vạng ngày hôm sau, để hai người họ có thời gian nghỉ ngơi, Hoán Quy Ngôn lập tức bị giáo chủ thỉnh .
      Nhẫn Đông ở dưới lầu ngẩng đầu chăm chú nhìn tấm mành trúc buông rủ trước phòng giáo chủ, hồi lâu chịu rời .
      Thẳng đến sáng hôm sau, Hoán Quy Ngôn mới từ bên trong nghênh ngang bước ra, thấy nàng cười lớn, : “Vãng Sinh Cưu cũng chỉ như vậy, làm khó được ta. Nếu năm đó thân thể ta cường kiện hơn chút, có nhiều thời gian hơn chút, khẳng định có thể hoàn toàn giải được độc trong người.” vỗ vỗ vai Nhẫn Đông, : “Nương tử, từ nay trở nàng là người của ta, chúng ta cùng nhau rời .” xong, ôm lấy Nhẫn Đông về phía bên ngoài Vu giáo.
      Mới ngây ngốc theo được vài bước, còn chưa kịp bình tâm lại chợt nghe phía sau có tiếng Tả hộ pháp gọi lại: “Thần y, chậm .”
      Hoán Quy Ngôn ôm Nhẫn Đông buông tay: “Độc phải giải xong sao ? Chỉ cần uống thuốc nghỉ ngơi đầy đủ chỉ hai ba ngày sau liền có thể khỏe hẳn.”
      phải là chuyện này. Thần y cũng biết, Nhẫn Đông là người của Vu giáo chúng ta, từ nàng là tử sĩ của bổn giáo, giáo chủ có mấy lời muốn với nàng ấy.”
      Hoán Quy Ngôn bĩu môi, có chút vui, tâm cam lòng nguyện buông tay, nhìn Nhẫn Đông theo sau Tả hộ pháp bước vào trong trúc lâu tối đen kia, bỗng nhiên cao giọng gọi với theo: “Hoa Hoa tiểu nương tử, nàng đừng có sợ ! Nếu bọn dám làm gì tổn hại đến nàng, ta liền hạ độc cả giáo .”
      Tả hộ pháp mới bước được nửa chân lên bậc cầu thang, nghe thấy vậy sắc mặt chợt đen lại, trừng mắt oán hận liếc Nhẫn Đông cái. Nhẫn Đông hơi rủ mắt xuống, mắt chớp kiên định bước lên lầu, trong lòng thầm cười .
      “Đại phu kia thực thích ngươi.” Người nửa nằm nửa ngồi phía sau mành trúc chợt lên tiếng, trong giọng mang theo vài phần tiếu ý. “Chỉ tiếc …” Thanh trung tính nghe ra là nam hay nữ cất lên, khiến người nghe đáy lòng trận lạnh lẽo.
      Ánh nắng rực rỡ xuyên qua màn trúc cửa sổ chiếu vào, trùm lên quang ảnh dần dần xuất mặt đất. Nhẫn Đông cung kính quỳ gối xuống, quang ảnh người theo từng động tác của nàng mà trở nên loan gãy.
      “Kiến quá giáo chủ !”
      “Ừm, lâu gặp, vẫn còn nhớ mình là người của Vu giáo ?”
      Sống lưng phen lạnh toát, Nhẫn Đông rủ mắt nhìn xuống, lặng im .
      “Mới rồi đại phu kia hướng ta đòi ngươi. Ta đồng ý.” chuyện rất thong thả nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy như mình bị lăng trì[1]. “Nhưng ngươi cũng nên biết, Vu giáo chúng ta chưa từng có kẻ còn sống mà thoát thân ra ngoài.”
      Lông mi dài che khuất toàn bộ cảm xúc trong mắt, Nhẫn Đông lúc này giống như con rối gỗ có sinh mạng.
      “Nhớ đến ơn cứu mạng của đại phu kia, ta đồng ý với thả ngươi . Bất quá … Nhẫn Đông, ta còn có nhiệm vụ cuối cùng muốn ngươi làm. Sau khi hoàn thành xong, ta liền giao giải dược Phệ Tâm cổ cho ngươi, lúc ấy ngươi hoàn toàn được tự do, cùng bản giáo chút quan hệ.” hơi ngừng chút. “Kẻ kia nhìn thấy khuôn mặt ta, thể sống. Khi bắt mạch chẩn bệnh, ta cảm giác được phải là kẻ tầm thường, người ngoài muốn giết chỉ e là thể. Nhưng, lại khá coi trọng ngươi, nếu là ngươi xuống tay, nhất định đề phòng. Người như , trái tim chính là nhược điểm. Giết , đem đầu về đây, ta liền giao giải dược Phệ Tâm cổ.”
      Ánh nắng rực rỡ bên ngoài chiếu xuyên qua hàng mi dài của Nhẫn Đông, khiến nàng cảm thấy thực chói mắt.
      Bát

      “Tiểu Hoa Hoa, bọn họ có ức hiếp gì nàng ?”
      Ra khỏi trúc lâu, Hoán Quy Ngôn vội vàng cầm lấy tay Nhẫn Đông, mắt đảo lượt, dưới xem xét trạng cơ thể nàng. Trong chốc lát Nhẫn Đông cứ đờ đẫn để tùy nghịch ngợm, bỗng nhiên nàng dùng sức nắm chặt lấy tay .
      Hoán Quy Ngôn cả kinh, ngơ ngác nhìn về phía Nhẫn Đông. Nhìn khuôn mặt chói ngời lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, nàng mỉm cười : “Quy Ngôn, rời khỏi nơi này, chàng lấy ta chứ ?”
      Đây là lần đầu tiên thấy Nhẫn Đông lặng yên mỉm cười giống bình thường, cũng là lần đầu phát , nguyên lai, khi cười, má Nhẫn Đông xuất hai lúm đồng tiền xinh xắn, ngây ngốc gật gật đầu : “Cưới a, cưới …”
      “Vậy ta đây xem như là là Thái tử phi của Trần quốc cổ rồi.” Nhẫn Đông rủ mắt xuống, trong giọng mang theo chút tự giễu, thở dài : “Thực khí phách.”
      Sau khi rời khỏi Vu giáo, lần đầu tiên Nhẫn Đông mặc vào bộ váy dài của nữ tử. Loại y phục rườm rà như vậy lại đường khiến nàng có chút quen, nhưng nhìn nét cười giấu được nơi đáy mắt cùng khuôn mặt của Quy Ngôn, nàng lại cảm thấy vô cùng cao hứng.
      Hoán Quy Ngôn thấy nàng vui vẻ cũng vui vẻ theo.
      Nhẫn Đông : “Quy ngôn, ngôn quy. Ta gả cho cho chàng rồi nên cùng chàng trở về. Ta cảm thấy cái sân ở Lạc Dương cũng tồi, chúng ta về nhà !”
      Hoán Quy Ngôn thích nhất là khi Nhẫn Đông tới chữ “Nhà” này. Mang theo ba phần mong chờ, ba phần trông mong, còn có chút cảm xúc khó lên lời, cảm giác mình giống như người chồng bình thường, có thê tử, có phân trách nhiệm.
      Cho dù ban đầu, cũng chỉ trêu đùa mà gọi nàng hai tiếng “Nương tử” song, chẳng biết từ khi nào, bắt đầu lún sâu vào trong trò chơi này, thể rút chân ra được nữa.
      Hai người dọc theo con đường ban đầu trở lại Trung Nguyên. Lần quay về Lạc Dương này, đường càng thêm mấy phần nguy hiểm rình rập. Hoán Quy Ngôn phát , trừ bỏ nhóm người vẫn luôn truy giết bọn họ từ trước đến nay, gần đây lại xuất thêm nhóm khác bám theo. Nhưng, khi trở về đến Trung Nguyên, hai nhóm người này đều tự dưng biến mất.
      Hoán Quy Ngôn tuy sống cũng khoảng ngàn năm, tự nhiên để ý đến nguyên do, song Nhẫn Đông lại khác. Nhóm người xuất sau này chắc chắn là do giáo chủ phái tới. thúc giục nàng giết Quy Ngôn. Nhưng càng vào sâu Trung Nguyên, nàng càng nghe được nhiều chuyện về Võ Lâm Trung Nguyên liên minh với tân minh chủ Thượng Quan Kỳ Hoa …
      Nghĩ đến Vu giáo lần này gặp phải kình địch, những kẻ ốc còn chẳng mang nổi mình ốc kia dĩ nhiên chẳng hơi đâu mà quan tâm đến sống chết của tử sĩ như nàng. Đối với đám người trong Võ Lâm Trung Nguyên liên minh với phía Thượng Quan Kỳ Hoa mà , dù sao diệt trừ Vu giáo mới là nhiệm vụ hàng đầu của họ trong lúc này.
      Cuộc sống đột nhiên yên tĩnh trở lại khiến hai kẻ từ lúc gặp mặt bắt đầu bôn ba như hai người có chút quen ….
      Bình an trở lại Lạc Dương, trong ngày thành thân, hai người ngồi trong phòng mắt to mắt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng đến lúc chạng vạng tối mới chia nhau ra ngoài mua chút thức ăn cùng hai cây nến đỏ. Dù sao cả hai cũng chẳng có bạn bè, thân hữu, mua xong đĩa bánh bao cùng đôi nến đỏ đặt bàn, sửa soạn lại y phục, cùng nhau cúi đầu bái bái mấy cái liền tính là thành thân xong …
      Sau màn nghi thức ngắn gọn, hai người kéo nhau trở về phòng, ngủ. khắc này, Nhẫn Đông cắn răng nhào vào trong lòng Hoán Quy Ngôn, kinh hãi thôi sống chết đem ôm chặt cứng. hồi lâu sau nàng mới chịu buông ra, : “Chúng ta thế này liền xem như có da thịt chi thân . Từ nay hai ta chính thức trở thành vợ chồng.”
      Từ đó về sau, cuộc sống của hai người cứ như vậy bình thản trôi qua. Nhẫn Đông cảm thấy dạo gần đây bản thân càng lúc càng giống người bình thường, khuôn mặt, nụ cười ngày xuất nhiều hơn. Thế nhưng, nụ cười môi Hoán Quy Ngôn ngày ít . Mỗi khi nhìn nàng, thường ngẩn người ngây ngốc hồi lâu.
      Thẳng đến đêm hôm đó, Hoán Quy Ngôn nghe thấy trong viện truyền ra những tiếng nôn mửa ngừng, rốt cuộc ngủ tiếp nữa, xoay người xuống giường, ra đến cửa thấy Nhẫn Đông tránh ở góc sân, miệng nôn ra đầy máu.
      Nghe tiếng cửa mở, nàng bối rối lau máu bên khóe miệng, kinh ngạc nhìn Hoán Quy Ngôn: “Chàng …”
      “Trở về Nam Cương .” Hoán Quy Ngôn , vẻ mặt nghiêm túc mà Nhẫn Đông chưa bao giờ từng nhìn qua. “ muốn gì nàng cho .”
      Cửu

      Nhẫn Đông lắc lắc đầu: “Ta gả cho chàng, đây chính là nhà của ta, ta chỗ nào cũng .”
      Hoán Quy Ngôn phảng phất như là cực kỳ tức giận : “Ta hưu nàng, trở về Nam Cương .”
      Nhẫn Đông lắc đầu.
      Hoán Quy Ngôn giận dữ : “Ta có chỗ nào tốt chứ ! Làm sao mà đáng để nàng liều mạng cùng ta.”
      “Chàng cứu ta.” Cho tới bây giờ có lẽ Hoán Quy Ngôn cũng biết, đối với tử sĩ sinh trưởng từ trong Vu giáo, những gì mà từng làm cho nàng là ân huệ lớn cỡ nào, cũng gây xúc động cho nàng ra sao.
      “Ta chẳng qua là thuận tay mới cứu nàng. Lần đầu là nhất thời hứng thú, lần thứ hai hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.”
      Nhẫn Đông lặng im , nàng biết, cho dù cứu nàng là giả nhưng che chở dành cho nàng là xuất phát từ đáy lòng . Mang nàng ngắm hoa đào, thú nàng vào cửa, tại đuổi nàng cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng.
      Hoán Quy Ngôn thấy Nhẫn Đông rủ mắt , mặt đổi sắc đứng trong góc, thân ảnh đơn lẻ loi phảng phất như có thể bị bóng đêm an tĩnh cắn nuốt mất, khóe miệng còn vương lại mấy tia máu chưa khô, trong nháy mắt, con tim mềm xuống: “ muốn cái gì mới bằng lòng giải cổ cho nàng ?”
      Nhẫn Đông đáp.
      muốn cái gì !!!”
      “…….Đầu của chàng.”
      Hơi nhướn mày, giọng mắng: “ có bệnh[2] sao !”
      Dưới tình huống như vậy, Nhẫn Đông cũng vì câu quát mắng của Hoán Quy Ngôn mà bật cười: “Đúng vậy, có bệnh a.”
      Hoán Quy Ngôn cười nổi, chăm chú nhìn Nhẫn Đông, phảng phất như muốn đoán xem nàng nghĩ gì.
      Nhẫn Đông chậm rãi lại bên cạnh , vóc dáng tiều tụy ít, cầm lấy tay , : “Ta giết chàng. Thời gian qua chàng cho ta rất nhiều thứ, ta thể giết chàng được.” Nàng hôn lên ngón tay Hoán Quy Ngôn sau đó chậm rãi ngậm ngón tay vào miệng. “Ngậm thế này tay đau nữa, chàng còn nhớ chứ ?”
      Khóe miệng Hoán Quy Ngôn khẽ giật giật, làm cương thi gần ngàn năm nay, lần đầu tiên có lại cảm giác kích động tâm trí cùng đau đớn như vậy.
      “Ta từ được nuôi dậy như tử sĩ. có tự do, có tôn nghiêm mà chỉ là công cụ. Ta biết, ngày nào đó ta cũng người khác mà chết, có lẽ là ngay tại lúc đó … Con người là như vậy, đều biết mình chết thế nhưng ý niệm sống vẫn bao giờ lụi tàn. Ta cũng vậy … Kể cả chỉ được sống thêm trong nháy mắt ta cũng vì cái nháy mắt này mà dốc hết toàn lực …. Đó là những suy nghĩ của ta trước đây.” Nhẫn Đông . “Chính là, Quy Ngôn, gặp được chàng ta mới có cảm giác mình sống. Như trước đây chàng từng , ta tuy còn sống nhưng so với người chết còn an tĩnh hơn.”
      “Giáo chủ lệnh cho ta phải giết chàng, ta nghĩ nếu ta thực làm như vậy, dù cho có sống được đến ngàn vạn tuổi, chỉ sợ cũng bao giờ cảm nhận được thế nào là vui vẻ. Nhưng tại, mặc dù ngực đau như bị xé rách, miệng nôn ra máu nhưng ta cảm thấy được thực là mình sống.”
      “Quy Ngôn, tướng công, hạnh phúc thực phải là được sống càng lâu càng tốt….”
      Hầu kết khẽ giật giật lên xuống, cuối cùng : “Tùy nàng vậy …”

      Kết thúc

      Cuối tháng ba, hương thơm tan mất.
      Hoán Quy Ngôn dọn sạch cái ghế, ngồi trong sân phơi nắng. Vị trí bên cạnh có ai. lâu sau, Nhẫn Đông cũng khoác lên mình tấm áo mỏng chậm rãi ra.
      Hai người ngồi tựa lưng vào nhau, thoải mái híp mắt hưởng thụ ánh nắng ngày hè .
      thoải mái a, thoải mái a !”
      “Ừm.” Nhẫn Đông giọng đáp. Nàng cười , nắm lấy tay Hoán Quy Ngôn để bên cạnh, Hoán Quy Ngôn cũng thuận theo ý nàng, nắm chặt lấy. Dần dần, dùng sức nắm chặt tay chỉ còn lại mỗi Hoán Quy Ngôn.
      Chờ bàn tay trong tay mình dần trở nên lạnh lẽo, Hoán Quy Ngôn đưa tay còn lại lên che đôi mắt bị ánh nắng mặt trời làm cho choáng váng, những giọt nước mắt theo khóe mi lặng lẽ rơi xuống.
      “Hoa Hoa tiểu nương tử, ánh mặt trời thực chói mắt a, thực chói mắt !”
      Chỉ là lần này, Nhẫn Đông vĩnh viễn lên tiếng đáp lời nữa.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :