[Nhất phàm phong vũ lộ tam thiên
Tác giả: Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
Editor: Lionlion
Độ dài: 1c
Nguồn raw: Tấn Giang
Kết thúc: GE
…
Gió biển gào thét, lá cờ tướng bay phần phật.
Sóng biển vỗ ầm ầm vào đá ngầm, tạo nên những đóa hoa bọt trắng như tuyết, nháy mắt sau lại vỡ tan tành.
Bên bến tàu gần bờ biển toàn người là người, quân sĩ Hàn gia mặc áo giáp đứng thẳng người hàng ngoài, đứng sau binh lính lần lượt là chủ nhân phủ Hoài Ân Hầu rồi tới nhóm bà vú nha hoàn, mẹ đẻ của Hàn đại nương Hàn Cách – Hồ di nương mặc áo xanh váy đen chen chúc trong đám người, cố gắng nhón chân lên len qua khe hở giữa hai hàng binh lính nhìn ra biển.
Cả khoảng quang đãng xanh thẳm đột nhiên ngợp đầy bởi sắc màu rực rỡ, dưới chân là tấm thảm đỏ kéo dài.
Tấm thảm đỏ kéo dài từ bến tàu cho tới ván tàu. Hàn đại nương đầu đội mạo gắn bảo thạch màu lam, người khoác áo ngoài cùng màu được hai nha hoàn dìu đỡ quỳ gối tiễn biệt tổ mẫu Hàn lão phu nhân, phụ thân Hoài Ân Hầu Hàn Tú và mẹ cả Hầu phu nhân Tôn thị Doanh Doanh, sau khi đứng lên lại nhịn được ngóng về phía bến tàu người người chen chúc.
Nàng tìm thấy người mà mình muốn gặp…
Hàn đại nương 15 tuổi xưa nay vốn rất kiên cường, nhưng trong giờ khắc ly biệt này, nghĩ tới sắp phải đến kinh thành cách xa mấy ngàn dặm, từ đó bị giam cầm nơi cung cấm, cả cuộc đời khó lòng gặp lại mẹ đẻ lần nữa, trong lòng nàng tránh khỏi trống trải, hai mũi cũng chua xót.
Nữ quan phụ trách xướng lễ giọng thúc giục: “Giờ lành đến, mời đại nương lên thuyền.”
Hàn đại nương vẫn quay lại nhìn về phía bến tàu lần cuối, vẫn chỉ nhìn thấy đám người đông nghịt như cũ, nhìn thấy người đó.
Hàn Tú thấy thế kìm lòng được bước lên, trong mắt có chút ẩm ướt. Nữ nhi này tuy là thứ xuất, được ông quan tâm sủng ái như con vợ cả, nhưng dù sao cũng là đứa con đầu của ông, hôm nay sắp tới lúc ly biệt, trong lòng ông cũng khỏi có chút nỡ.
Ánh mắt lạnh lùng của Hàn Cách lướt qua phụ thân, sống lưng thẳng tắp, ngẩng đầu quay người, lên thuyền, tới kinh thành, mở ra vùng trời mới.
Hẹn gặp lại, mẹ ruột của con…
Con đường mưa gió mấy ngàn dặm, từ nay con chỉ có mình…
Nhìn theo con thuyền lớn dần xa, từ từ biến mất giữa vùng biển rộng lớn, Hồ di nương khóc đến run người.
Vì sợ bị phát nên bà dám khóc to, dùng khăn che nửa khuôn mặt, bả vai khẽ run rẩy.
Đúng lúc này lưng của bà bị ai đó vỗ cái mạnh khiến bà giật mình, run rẩy nhìn sang.
Chúc ma ma thân tín của Hầu phu nhân Tôn thị đứng cạnh bà, ngẩng đầu nhìn bà khinh bỉ. Bà ta là thân tín được Tôn thị mang từ nhà mẹ đẻ Chiêu Tuệ trưởng công chúa tới, xưa nay rất kiêu ngạo, chuyện với Hồ di nương đều bao giờ khách khí: “Làm ra dáng vẻ dụ dỗ này làm gì? Hầu gia cũng có ở đây đâu mà nhìn.”
Hầu gia luôn giữ mình trong sạch, ngoại trừ nha hoàn thông phòng trước mắt này có cơ thiếp nào khác, chẳng qua này cũng đủ khiến người ta ngứa mắt rồi. Hầu gia hai nam bốn nữ, ngoại trừ đại nương hôm nay nhập cung còn lại đều chui ra từ bụng phu nhân nhưng con hồ ly tinh này lại sinh ra đại nương xinh đẹp nhất thông tuệ nhất.
Hồ di nương nghe vậy liền cúi đầu cuống quýt lau khô nước mắt mặt, vóc dáng bà vốn cao, so với dáng vóc gầy của Chúc ma ma cao hơn cái đầu, hôm nay lại co cụm mình lại, mặt đều là nước mắt, phong thái kiêu ngạo siểm nịnh thường ngày biến mất thấy tăm hơi, ngũ quan rực rỡ trời sinh cũng thêm vài phần tiều tụy.
Chúc ma ma ngửa đầu quan sát bà, nhớ tới Hồ di nương còn lớn hơn phu nhân 2 tuổi, xưa nay gặp ai cũng giữ vẻ nghiêm trang, hề có vẻ già nua, tới nay rốt cuộc cũng lộ nguyên hình.
Miệng bà ta cong lên nở nụ cười, thư thái nhìn ra biển. Bất kể thế nào, cho dù đại nương có lên cao tới đâu, chỉ cần phu nhân nắm chắc Hồ di nương, vậy đại nương biết làm sao đây?
đường trở về, Hồ di nương ngồi trong xe ngựa rất to cùng đám ma ma nha hoàn, vẫn luôn ngơ ngẩn.
Ma ma Hàn Quế Gia ở trong đó là người bà quen biết lâu, thấy hai mắt bà sưng vù liền bảo tiểu nha hoàn đưa túi nước bằng da trâu tới, tẩm ướt khăn rồi đưa cho bà: “Trở về phủ còn phải hầu hạ phu nhân, bộ dáng ngươi thế này làm sao được?”
Hồ di nương nhận lấy chiếc khăn ướt, thẫn thờ đặt lên mặt, lúc lâu cũng động đậy.
Hàn Quế Gia thấy bà ngây dại liền thở dài : “Đại nương vào cung chứ có phải đầm rồng hang hổ đâu, ngươi bao giờ thích khóc, hôm nay khóc cái gì?”
Nghe tới đây, đôi mắt to tròn của Hồ di nương lại đong đầy nước.
Vì Hàn Cách, bà khổ sở nhẫn nhịn nhiều năm như vậy. Tới Hầu phủ còn khổ sở như vậy, từng bước từng bước đều như dẫm dao, còn con bà lại vào nơi thâm cung đại nội…
Hàn Quế Gia thở dài, thêm gì nữa.
Hầu hạ Hàn Tú và Hàn phu nhân dùng cơm xong, Hồ di nương trầm tĩnh sai sử đám ma ma nha hoàn dọn dẹp bàn tiệc, sau khi sắp xếp xong hết mọi thứ lại đứng sang bên.
Tôn phu nhân phát Hàn Tú trộm nhìn về phía Hồ di nương, trong lòng cười lạnh tiếng, khoan thai : “Ta cũng mệt mỏi rồi, các ngươi lui xuống !”
Hồ di nương theo mọi người thi lễ rồi nối đuôi lui ra, lúc vừa bước qua ngưỡng cửa liền nghe Tôn phu nhân : “Hồ di nương, bên ngoài cần ngươi hầu hạ nữa, cũng trở về phòng .”
Bà hấp tấp vén áo thi lễ rồi lui xuống.
Gian phòng của Hồ di nương nằm ở phía Tây Nam viện Tống phu nhân, là tiểu viện lẻ, chỉ có ba gian phòng tối tăm. Bởi vì ngược hướng cho nên chỉ có lúc mặt trời mọc ở phía đông gian nhà chính mới sáng lên chút, phần thời gian còn lại lúc nào cũng mờ tối.
Bà cùng nha hoàn Tiểu Hạnh trở về, ngồi xuống giường trong phòng ngủ, khàn giọng : “Tiểu Hạnh, ngươi ra ngoài làm gì làm, nhớ khép cửa lại.”
Trong phòng chỉ còn lại mình bà.
Bên ngoài có tiếng gió, có tiếng chuyện, mùi thơm của hoa quế xuyên thấu qua cửa sổ bay vào.
Bà lẳng lặng nằm giường, ngẫm lại cuộc đời của mình, nghĩ xem tại sao mình lại tới bước này.
16 năm trước, bà mới 15 tuổi, lúc ấy vẫn còn là hôn thê của Hàn Tú.
đến , cũng chỉ là từng bước sai từng bước sai.
Nguyên nhân ban đầu là do đệ tử của cha bà Dương Cảnh Huy mưu phản tiên đế nên bị tru di thập tộc, bao gồm cả họ Sư.
Người nhà bị giết hầu như chẳng còn ai, bà được vị hôn phu thanh mai trúc mã Hàn Tú cứu ra, mai danh tích làm nha hoàn của , sau lần say rượu biến thành nha hoàn thông phòng, rồi có Hàn Cách…
Đêm khuya, cả gian phòng chìm trong bóng tối.
Cửa bị đẩy ra.
Tiếng bước chân quen thuộc…là Hàn Tú tới.
Hồ di nương vẫn cử động.
Hàn Tú ngồi xuống mép giường, vươn tay sờ mặt Hồ di nương, sờ thấy tay đầy lệ, khỏi sửng sốt: “…A Thanh?!”
Hồ di nương chợt ngồi dậy, nâng tay giáng tới.
cái bạt tai vang lên trong căn phòng tĩnh lặng nghe ràng.
Hàn Tú có thể né tránh nhưng lại tránh…
Mặt ông đầu tiên là nóng hừng hực, sau đó chỉ còn tê dại.
Hồ di nương vẫn hết hận, đánh lung tung lên đầu lên người Hàn Tú biết bao nhiêu cái.
Hàn Tú chỉ bị động chịu đựng.
Tay ông cầm binh quyền, công cao chấn chủ, phải bằng lòng để nữ nhi vào cung. Hàn Cách thông minh xinh đẹp, tính tình cứng cỏi chính là lựa chọn tốt nhất.
Hồ di nương chán nản ngã xuống lại bị Hàn Tú ôm vào lòng.
Ngày hôm sau lúc Hàn Tú rời , Hồ di nương nhìn theo bóng lưng cao ngất của ông càng càng xa.
Bà vĩnh viễn bao giờ giữ được những thứ quý giá nhất trong đời mình, song thân thương bà, nữ nhi khéo léo hiểu chuyện, còn cả nam nhân giỏi giang tuấn tú kia…
Bà cảm thấy rất mệt mỏi…
Vì Hàn Cách chịu đựng tới bây giờ, bà thể để mình trở thành công cụ uy hiếp nữ nhi được, bà nên nghỉ ngơi thôi…
Hàn Tú cả ngày đều ở cảng biển luyện binh, chạng vạng mới trở về cùng ăm cơm tối với phu nhân.
Nha hoàn dâng trà thơm lên.
Tôn phu nhân thấy tầm mắt Hàn Tú quét qua đám người hầu, khóe miệng khỏi cong lên, dịu dàng : “Hầu Gia, Hồ di nương uống thuốc độc tự tử ở trong phòng.”
Bên tai Hàn Tú uỳnh tiếng, thái dương nhức nhối, ông hít sâu hơi, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh chầm chậm hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”
Tôn phu nhân dùng nắp ly trà khẽ vẩy nước trà đọng đó: “Thiếp thân tới phát Hồ di nương nhân lúc nghỉ trưa mà uống thuốc độc trong phòng.”
Tay Hàn Tú khẽ run.
Ông đặt ly trà xuống, đứng lên : “Ta xem chút.”
“Ừm.” khuôn mặt xinh đẹp của Tôn phu nhân lên nét ngượng ngùng: “Thiếp thân cảm thấy may mắn cho nên sai người đưa ra nghĩa trang bên ngoài thành rồi.”
Hàn Tú đứng trong phòng Hồ di nương.
Gian phòng trống rỗng ngập trong bóng tối, cả phòng tĩnh lặng, chỉ có mùi thơm quen thuộc khẽ thoảng qua.
Hương hoa quế theo cơn gió ập vào trong phòng, chợt đến rồi chợt …
Tựa như khi nàng còn thiếu nữ, kiều như vậy, xinh đẹp đến thế, đáng là vậy…
(HOÀN)
~
*Tựa đề truyện được trích trong Phân cốt nhục (Cốt nhục phân ly) trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Đây là ca khúc làm nền cho cuộc đời của nàng tiểu thư khuê các Thám Xuân. Trong số các tiểu thư nhà họ Giả, Thám Xuân là thông thạo văn thơ, sâu sắc và cá tính, nhưng luôn mặc cảm với phận làm con vợ lẽ. Sau này, Thám Xuân bị gả lấy chồng xa, phục vụ những mục đích chính trị của thời phong kiến, vĩnh viễn được gặp lại gia đình. Phân cốt nhục được tấu lên trong trường đoạn Thám Xuân mặc áo tân nương, cúi lạy cha mẹ, lên thuyền xa, lòng đầy ai oán biết rằng đây là lần ra có trở về trong cuộc đời nàng.
分骨肉
一帆風雨路三千,
把骨肉家園,齊來拋閃。
恐哭損殘年。
告爹娘,休把兒懸念;
自古窮通皆有定,
離合豈無緣?
從今分兩地,
各自保平安。
奴去也,莫牽連。
*
Phân cốt nhục
Nhất phàm phong vũ lộ tam thiên,
Bả cốt nhục gia viên, tề lai phao thiểm.
Khủng khốc tổn tàn niên.
Cáo đa nương, hưu bả nhi huyền niệm;
Tự cổ cùng thông giai hữu định,
Ly hợp khởi vô duyên?
Tòng kim phân lưỡng địa,
Các tự bảo bình an.
Nô khứ dã, mạc khiên liên.
*
Cốt nhục phân ly (Người dịch: nhóm Vũ Bội Hoàng)
Đường xa mưa gió chèo
Cửa nhà, ruột thịt thôi đều bỏ qua
Con đành lỗi với mẹ cha
Khóc thương chỉ thiệt thân già đấy thôi
Cùng thông số định rồi
Hợp tan âu cũng duyên trời chi đây
Phân chia hai ngả từ nay
Dám mong giữ được ngày ngày bình yên
Con xin chớ lo phiền
(nguồn: wiki)