1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhất nhất yêu người - Tĩnh Phi Tuyết (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      NHẤT NHẤT NGƯỜI
      TĨNH PHI TUYẾT

      Tên truyện gốc : Muốn sủng ngươi (想要宠你)

      Convert : Củ Lạc ( TTV)

      Nguồn : TTV

      Edit : Yamhi

      Gốc : khoảng 105c ( tình hình đọc tới đâu edit tới đó) HE, hoàn, loli.

      Nam chính tàn tật có tiền, nữ chính xinh đẹp thông minh lại có tiền, tự chủ. Tình đô thị và hôn nhân ngọt ngào.

      Nhân vật chính: Trương Tư Ninh (Tư Tư), Vệ cẩm Huyên.​

      --- ---
      Lời bàn : Đại thúc 37t, ly hôn, sau li hôn sạch, cưới vợ cũng vì đến tuổi rồi, 2 vc cũng ít tiếp xúc vì ai cũng bận, sau vợ ngoại tình vs trai cùng cha khác mẹ vs nam9 (tên này là con riêng) hại bị tai nạn mất 1 chân.

      Nữ9 23t, học sớm, nam9 là mối tình đầu, ko dây dưa lằng nhằng vs thằng nào hết.

      Cá nhân mình thấy hơn nhau 13t cũng phải là loli gì (bạn mình với chồng nó tới tận 18t =.=" ) nhưng bộ này rất ngọt ngào a, hơi hướng điền văn, có tiểu tam tiểu tứ, mưu hay thù hận gì hết, nhàng lãng mạn, chút chuyên lông gà tỏi vịt để hai người nắm chặt tay nhau thôi, nên quyết tâm... quyết tâm đào cho bằng được.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương I – Hữu Duyên

      Vệ Cẩm Huyên lần đầu nhìn thấy Trương Tư Ninh là ở vườn mộ (nghĩa trang). Lúc ấy rơi xuống cơn mưa lất phất gió lạnh ngày đông, lạnh đến thấu xương, bậc thang, hai người vừa lên chút, liền như vậy ngước nhìn, bốn mắt ngắn ngủi lướt qua nhau, gặp thoáng qua, cũng có lưu lại chút ấn tượng nào.

      Lần thứ hai gặp mặt là tại đại sảnh công ty, Vệ Cẩm Huyên cùng đồng nghiệp ra khỏi thang máy, lúc đó, Trương Tư Ninh chính là ôm bó hoa tulip màu đỏ từ bên ngoài tiến vào, cửa thủy tinh tự động mở ra,hai người lần nữa tương đối lướt qua gặp mặt. Trương Tư Ninh là cái mỹ nhân, mỹ nhân khó gặp, vô luận diện mạo hay vóc người cao gầy, đứng ở đám đông đều thập phần thưởng mắt (bắt mắt, dễ phát ) cho dù bình thường là mặc áo thun quần bò cũng là cảnh đẹp ý vui. Cho nên tuy rằng khoảng cách gặp lại thời gian nhưng Vệ Cẩm Huyên vẫn là bất giác nhớ lại lần trước vô tình gặp mặt.

      Lần thứ ba gặp nhau là ở cửa hàng bán hoa. Ngày đó đêm giáng sinh, màn đêm vừa buông xuống, ánh đèn rực rỡ, khó có được ngày Vệ Cảnh Huyên tăng ca, thả trợ lí hẹn hò với bạn , mà , điều Trịnh gia ( gia : ý chỉ người lớn tuổi) tìm cửa hàng bán hoa. Lão Trịnh nhớ ra, gần công ty có cái cửa hàng hoa mới khai trương tuần rồi, liền đánh xe chở tới nơi đó.

      Cửa hàng hoa mang tên Flower, chiêu bài màu đen chữ thư pháp, thập phần ngắn gọn hào phóng, xuyên thấu vào cửa sổ thủy tinh có thể nhìn đến bên trong xanh um tươi tốt muôn màu rực rỡ.

      “Vệ tiên sinh, cần mua hoa gì?” Lão Trịnh muốn chuẩn bị xuống xe, ba năm trước Vệ Cẩm Huyên may bị tai nạn giao thông, cướp mất bên chân của , tuy chỉ cắt mất từ đầu gối lấp chân giả nhưng dù sao thể so sánh với trước kia. Bình thường đường đều phải chống gậy, cho nên tình huống này, muốn mua này nọ linh tinh đều là lão trịnh hoặc trợ lí làm.

      Lần này Vệ Cẩm Huyên lại ra tiếng ngăn trở “ cần thiết, tự tôi , bác ở lại trông xe.”** xong cũng đợi người ngoài phản ứng, liền chống gậy xuống xe tiêu sái vào cửa hàng. Lão Trịnh tiến được lui xong, nghĩ sợ ông chủ mất hứng, rối rắm phục mệnh.

      Cùng với chuỗi chuông thanh thúy vang lên, Vệ Cẩm Huyên vào cửa hàng bán hoa. Trước theo thói quen nhìn chung quanh vòng, cửa hàng này đại khái có hai trăm mét vuông, khó mà tính chính xác, trang trí sắp xếp cũng tệ , cũng rất chú ý trang trí hoa cỏ, lộn xộn giống với cửa hàng hoa bình thường , ngược lại làm người ngoài cảm nhận hơi ấm giản mĩ (đơn giản – đẹp mắt).

      Nhưng trong cửa hàng lại có ai. Vệ Cẩm Huyên nhíu mi, thích loại mở cửa hàng lại có nhân viên trong, định rời , lại nghe phía sau có tiếng chuông vang lên, có người đẩy cửa tiến vào.
      ngại quá, để phải đợi lâu” Thanh êm nhu lộ ra dịu dàng, rất êm tai, Vệ Cẩm Huyên xoay người, thấy người trước mắt có chút kinh ngạc, này cũng quá khéo .

      Hiển nhiên đối phương cũng nhận ra , cặp mắt xinh đẹp mở to nhìn , ngũ quan tinh xảo khéo léo mang thần sắc kinh ngạc “Chào !” lại phát ra tiến, tay phải đưa lên vén mấy sợi tóc mai ra sau tay, dáng người lịch tao nhã đứng đó, tự nhiên hào phóng, “Trước đó chúng ta gặp nhau hai lần.”. xong nở nụ cười ấm áp như gió xuân tháng tư của Giang Nam, dễ làm người đối diện có cảm tình.

      Trong vòng mười ngày vô tình gặp nhau ba lần, thể hữu duyên , Vệ Cẩm Huyên khỏi cong môi thản nhiên cười, nụ cười hàm súc nội liễm,khiến cho gương mặt tuấn trở nên mềm mại hơn.

      có vội ?” lại hỏi, nhận đáp án phủ định, Trương Tư Ninh liền chỉ vào khu vực nho chuyên dùng để tiếp khách, hơi ngượng ngùng “Vậy có thể đến bên kia ngồi chút ? Tôi nghĩ muốn thay quần áo, xem, đều ướt cả rồi.” xong nhấc chân xem.

      Lúc này Vệ Cẩm Huyên mới chú ý đến thân chật vật, cũng biết lúc trước làm cài gì , chỉ quần, mà ngay cả áo lông màu trắng cũng ướt hơn phân nửa cùng với tóc. Là người đàn ông phong độ, dĩ nhiên là chỉ có thể gật đầu đồng ý.Đợi chống gậy vững vàng bước tới ngồi xuống ghế. Trương Tư Ninh cũng vội thay quầy áo mà hỏi muốn uống gì.

      Theo biểu cảm mặt , hoàn toàn nhìn thấy mắt tò mò tìm toài nghiên cứu dị tật của , cứ như chỉ là vị khách hàng bình thường đến thể bình thương hơn.

      “Có trà xanh, hồng trà, cà phê sữa, à, còn có cả nước lọc”

      Vệ Cẩm Huyên hồng trà, Tư Tư gật đầu, bảo đợi chút, sau đó mới xoay người vào sâu trong cửa hàng, ra phía sau chậu cây chuối tây cành lá sum suê còn có cánh cửa .

      khí trong cửa hàng hoa vô cùng ấm áp, tuy Vệ Cẩm Huyên chỉ mặc âu phục áo sơ mi mỏng manh lại thấy lạnh. Đại khái khoảng mười lăm phút sau, Tư Tư bê khay nước ra, thay chiếc áo trắng thoái mái, rộng thùng thình, phía trước còn có hình vẽ chú mèo con,phia dưới là mặc chiếc váy xếp li màu đỏ, tóc màu đen buông xõa sau lung, tóc mái dùng kẹp hồng nhạt kẹp gọn, cùng là ngũ quan xinh xắn khéo léo khiến giống như học sinh trung học mười sáu mười bảy tuổi.

      Đặt ly trà màu trắng để trước mặt Vệ Cẩm Huyên, sau ngại ngùng giải thích : “ là ngại quá, để phải đợi lâu như vậy”. Sau đó lại hỏi “ muốn mua hoa gì?”Vệ Cẩm Huyên chỉ vào cửa sổ thủy tinh gần đó có đám hoa màu tím hỏi “Đó có phải là Diên Vĩ?” Tư Tư nhìn theo ngón gật đầu “Đúng, là Diên Vĩ.”

      “Vậy tôi mua diên vĩ,phiền gói đẹp chút.”

      muốn tặng người sao?” Tư Tư vừa hỏi vừa qua, rút mấy cành hoa ra khỏi thùng nước đem tới cho Vệ Cẩm Huyên xem, “ xem mấy cành này có được ? Thêm hai cành bách hợp và hoa baby cũng rất đẹp.”

      Vệ Cẩm Huyên đồng ý, Trương Tư Ninh lấy giấy gói cho chọn, sau chọn loại có sọc hồng trắng, đợi bó xong cũng mất hơn mười phút, lúc tính tiền, Trương Tư Ninh cửa hàng mới khai trương nên giảm 20% sau còn , “ đề tôi làm thẻ hội viên cho , sau này có thể tích lũy thêm ưu đãi.” Vệ Cẩm Huyên cũng để ý mấy thứ đó, xua tay cần rồi cầm tiền lẻ định rời . Trương Tư Ninh gọi lại, đưa danh thiếp ra : “ Sau này nếu cần cứ gọi điện thoại, cửa hàng chúng tôi có phục vụ giao tận nơi, cảm ơn ủng hộ” Vệ Cẩm Huyên cúi đầu nhìn danh thiếp sặc sỡ đầy chi tiết, sau rồi thở dài nhận lấy ( có ý ghét bỏ danh thiếp của chị :))).
      Đợi rồi, Tư Tư nhịn đc lè lưỡi, bốn chữ nho : “Cao Ngạo Lạnh Lùng”.


      Chương II


      Giáng sinh qua rất nhanh tới tết dương lịch, qua tết, sinh ý cửa hàng ổn định. Tư Tư tuyển thêm hai nhân viên , là thiếu nữ tên Trần Bình Bình, năm nay vừa 20 tuổi, nhân phụ trách trang trí và tưới nước cho hoa cỏ, cậu bé khác tên là Hứa Dương, còn chưa thể tính là 19 tuổi, chủ yếu phụ trách giao hoa cho khách. Cả hai đều là người ngoại tỉnh, thử việc hai tuần, trước mắt thấy họ là người đàng hoàng có trách nhiệm.

      Khu tiếp khách, Kim Giai Di ngồi ghế salon tán gẫu với Trương Tư Ninh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Trần Bình Bình cái, giọng thầm “Tư Tư, tớ nới nè, bình thường thu tiền hay gì gì đó cậu cũng đừng để ta nhúng tay vào, cứ quan sát thời gian rồi tình, à, cậu lấy chứng minh nhân dân bản sao của họ chưa?”

      Trương Tư Ninh mắt trắng liếc cái “ Trong lòng tớ đều biết, cửa hàng đều có camera theo dõi, cậu yên tâm.” Thấy Kim Giai Di muốn gì , liền lập tức đổi đề tài “ đúng rồi, phải hôm qua cậu phỏng vấn sao? Thế nào rồi.”

      “Hazzz, đừng nhắc nữa!” Vừa nhắc tới phỏng vấn ngày hôm qua, Kim Giai Di cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà soi nhân viên cửa hàng nữa nằm úp xuống tay vịn của ghế solon, than thở “ Tham gia phỏng vấn thư ký, vô ích, cậu biết chứ, hơn mười người dành giật vị trí này với tớ, lần phỏng vấn này nhắm mắt cũng biết kết quả rồi!” Tính ra năng lực của có kém cỏi gì, vì sao ai tinh mắt nhận ra chứ!.

      Tâm trạng tốt, nhìn gương măt xinh đẹp lúc lúc trước mặt, Kim Giai Di lại ghen tị, ngay tại để ý ngứa tay giơ lên chọc chọc vào gương mặt Tư Tư, “ Khuôn mặt này của cậu mà chuyển sang tớ tốt biết mấy, đừng là thư ký, cho dù làm trợ lý tổng giám đóc cũng chẳng bàn!”

      Hiển nhiên đây phải là lần đầu tiên bạn tốt ra suy nghĩ này, Trương Tư Ninh vô cùng bình tĩnh vuốt vuốt khuôn mặt mình, “Vậy về sau cậu có dự tính gì chưa? Nếu nghe lời trong nhà, tiếp tục thi công chức ?”

      Kim Giai Di nghe thế mất vui “Cậu có phải là bạn thân của tớ vậy hả??” xong liền đứng dậy, dùng vẻ mặt căm giận nhìn Trương Tư Ninh “ Cậu là gian tế ba mẹ tớ sai đến đúng ??Nghĩ cũng muốn nghĩ đến, thi công chức? Nằm mơ! Tớ bao giờ tham gia cái trò đó nữa! Ba năm vô ích đấy, ba năm thanh xuân của tớ mất vì nó đấy, đừng có nở hoa kết trái mà căn bản cọng cỏ cũng chưa thấy mọc!”.

      Kim Giai Di là dân bản địa,con trong nhà, ba mẹ đều là giáo viên trung học, người thân trong nhà đều làm trong ngành giáo dục. Chiếu theo hoàn cảnh mà , gia đình như thế này phải thần đồng cũng thuộc xuất chúng. Đáng tiếc, cố tình từ đến lớn, Kim GiaiDi cách xa danh hiệu học sinh giỏi khoảng dài, năm thi vào trường đại học phải bản sống bán chết ôn tập ngành đêm cộng thêm điểm dân tộc mới miễn cưỡng được nhận vào trường đại học tệ trong thành phố này. Kim Giai Di học chuyên ngành văn hóa Trung Quốc nhưng sau khi tốt nghiệp liên sống chết muốn học lên nữa, người nhà khuyên được, cuối cùng bàn điều kiện, học nghiên cứu sinh phải nghe theo quyếtđịnh người nhà!. Sau đó vạch ra cho hai con đường :Hoặc là làm giáo viên cấp tốc thi chứng chỉ sư phạm, hoặc là thi công chức nhà nước.

      Đối với phụ nữ mà hai lựa chọn đều tệ! Nhà KimGiai Di có rất nhiều chị em làm giáo viên, nên muốn theo con đường mòn đo, rút kinh nghiệm xương máu từ người xung quanh, quyết định thi công chức nhà nước, sau đó...... chính là ba năm ôn rồi lại ôn, năm nay sau khi thi rớt sống chết chịu thi nữa, càng đến việc thi chứng chỉ sư phậm, mặc kệ người nhà dụ dỗ cưỡng ép gì cũng thành công.
      tìm công việc khác lại ổn, vấn đề là đầu tiên có kinh nghiệm công tác, hai là tốt nghiệp đại học quá bình thường,ba là dáng vẻ cũng quá xuất sắc(vâng.. em hiểu TT_TT là bi ai) nhưng tầm mắt lại quá cao, căn bản thèm để ý mấy công ty và vừa (....hết biết...). Lãng phí mấy tháng thời giang cũng chưa tìm được công việc thích hợp cho mình. rất muốn được như Trương Tư Ninh, tự mở cửa hàng buôn bán, tiếc rằng gia đình cũng có điều kiện như vậy. Ba mẹ đều sắp về hưu, thế mà tại việc ăn mặc lại đều dựa vào họ, tiền gửi ngân hàng gần như bằng , chỉ có thể chảy nước miếng hâm mô Trương Tư Ninh mà thôi.

      Trương Tư Ninh còn gì để với bạn thân này, và Kim Giai Di là bạn cùng trường đại học, nhưng ngành lại khác nhau, học Tiếng chuyên nghiệp, lúc trước khi nhận phòng ký túc xá, đúng là lúc phòng của câc còn giường,mà khoa Kim Giai Di đúng lúc lại thừa ra mình ây, thế là liền dọn tới ở chung phòng.

      Bốn năm sống chung, tính cách hai bên cũng quá khó chịu, dĩ nhiên là có thể phát triển tình bạn tốt đẹp.
      --- ------ ------ ------ ------ --------


      Vừa định khuyên thêm hai câu, điện thoại cửa hàng liền vang lên, Trần Bình Bình buông việc tiếp điện thoai, vừa hai câu, liền hô Trương Tư Ninh “ chị Tư Ninh, có người tìm chị.” Trương Tư Ninh qua nhận điện thoại , nguyên lai là lão khách hàng thân thiết. Trương Tư Ninh hàn huyên với đối phương vài câu, sau đó hỏi, “ Vẫn là như cũ sao?” Sau nhận được câu trả lời, liền cười được, sau đó cúp điện thoại.

      Kim Giai Di cũng theo tới, thấy cúp điện thoại liền tò mò hỏi: “là khách quen sao? Muốn cậu đưa hoa tới sao?”

      “Đúng, là khách quen, ấy thích hoa tulip trong cửa hàng, thường xuyên gọi cho tới đem hoa tới.” Trương Tư Ninh làm cho Trần Bình Bình lựa chọn hai mươi nhành hoa tulip, lấy áo khoát mặc vào, Kim Giai Di liền hỏi “Chính cậu sao?” chỉ vào Hướng Dương đứng ngoài cửa tiệm “Đó là ai mà cậu phải tự đưa ?” Kim Giai Di tính tình ngay thẳng, miệng cũng độc, Trương Tư Ninh sợ những lời khó nghe làm Trần Bình Bình và Hướng Dương xấu hổ, liền vội vàng giải thịch “Đây là khách hàng quen, vẫn luôn là tớ giao tới, cậu thấy gọi điện liền tìm tớ đấy sao? Tiểu Hướng thích hợp. Cậu ở đây đợi tớ lát, chỉ tòa nhà Bác Lãng ở phố bên cạnh mà thôi, chậm nhất là hai mươi phút, trưa nay ăn cơm, tớ đãi khách.”

      “Khoan Khoan!!” Trương Tư Ninh định đẩy cửa, Kim Giai Di chạy lại giữ chặt cánh tay , “Cậu là đưa hoa tới Bác Lãng? Là Bác Lãng nằm đường Trung Hưng sao?”

      Kim Giai Di nghe xong cười hắc hắc, làn da mật ong mượt mà mặt ra vài phần giảo hoạt, xoa xoa tay phải ngày mai tớ có buổi phỏng vấn đấy sao? Chính là ở Bác Lãng đấy, vốn dĩ tính chiều nay tới đó nghiên cứu địa hình trước, mà khách quen của cậu làm gì ở Bác Lãng thế, có thể giới thiệu cho tớ ~~?” cảm thấy, người bỏ tiền ra mua hoa, còn cầu mang đến tận công ty chắc chắn phải nhân viên bình thường.

      Bác Lãng là tập đoàn có vốn đầu tư nước ngoài, cả tòa nhà đều là trụ sở công ty , vô cùng khoa trương.Lúc trước Kim Giai Di cố ý lên mạng điều tra tư liệu về công ty này, bối cảnh rất mạnh, rất hợp với ý muốn của ! Nhưng Bác Lãng có tiếng là khó vào, cơ hội phỏng vấn lần này của cũng là nhờ họ ở cục công thương xin giúp, Kim Giai Di biết khả năng lọt vô Bác Lãng là bấp bênh, chẳng có hy vọng gì nhiều,nhưng cứ thế buông tha lại cam lòng, cho nên lúc này vừa nghe bạn thân có khách quen ở Bác Lãng mắt càng lóe sáng!Dù sao tục ngữ có người quen dễ làm việc, cho dù chỉ là khách hàng của bạn thân đấy cũng là tài nguyên!.

      Trương Tư Ninh nghe lập tức hiểu được suy nghĩ của , liền lắc đầu dội nước lã “ Người ta ở bộ phận tiếp khách, liên quan đến bộ phận nhân ,cậu nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, vả lại tớ với người ta chẳng quen chẳng thân , chỉ là quan hệ mua bán mà thôi!”

      Kim Giai Di từ bỏ ý định “Chỉ thử thôi mà, xin cậu, tớ rất muốn vào Bác Lãng mà..” Giọng kêu vô cùng tha thiết.

      Trương Tư Ninh nhìn ấy làm nũng vậy rất bất đắc dĩ, cảm thấy suy nghĩ của bạn thân quá mức kỳ lạ, cười vỗ ấy cái, vẫn kiên trì “Giai Giai tốt đâu, chuyện này thích hợp.”

      Kim Giai Di liền trừng “Chỉ thử thôi.” Trong mắt đây là chuyên đơn giản, cũng chẳng phải giết người phóng hỏa gì, có được hay cũng phải thử xem, bộ phận tiếp khách liên quan đến bộ phận nhân sao chứ, dù sao cũng đều làm cùng công ty, chẳng hiểu sao Tư Tư từ chối mãi thế.

      Tuy bình thường Trương Tư ninh rất tốt, nhưng ở số chuyện, lại vô cùng cố chấp.

      Giúp bạn thân vào đó gặp người, nhìn qua thấy đơn giản, dù sao bạn bè vẫn hơn khách hàng mà, nhưng Tư Tư cảm thấy nếu mở cửa hàng buôn bán nên có nguyên tắc, ỷ vào quan hệ của mình với khách hàng liền vọng tưởng người ta giúp bạn mình, điều này là quá đáng, lại người ta dựa vào cái gì mà giúp mình chứ, thân lại chẳng quen, chỉ tổ khiến người thêm chán ghét.

      Cho nên Trương Tư Ninh cũng gì nữa, chỉ cười với Kim Giai Di, cười đến dịu dàng bao dung, có loại khí chất làm người đối diện phải bình tĩnh lại, sao đó là mềm lòng chột dạ, cuối cùng đành phải lùi bước, muốn giận cũng khôn giận nổi. Yên lặng giằng co mấy giây, Kim Giai Di thất bại khoát tay “Thôi quên , chị đây dùng thực lưc chính mình qua cửa.”
      Mỹ nhân cười, đúng là lực sát thương thể coi thường được, thiện tai thiện tai!

      Trương Tư Ninh thấy mặt vui, nghĩ nghĩ, “Nếu cậu cùng tớ đến đó đưa hoa , đến đó rồi cậu đứng đó chờ tớ, tớ đến đó nhiều lần cũng coi như quen thuộc với người trông coi ở đó, cậu có thể tâm với ấy xem có giúp ích được gì .”

      Tuy rằng ăn được thịt nhưng có chút canh thịt cũng coi như an ủi, Cuối cùng trái tim bé bị tổn thương của Kim Giai Di cũng được xoa dịu, lề mề theo Trương Tư Ninh ra ngoài.

      Tòa nhà Bác Lãng có 24 tầng, toàn bộ đều thuộc tập đoàn Bác Lãng.Trương Tư Ninh cũng tới đây nhiều lần, cũng tính là quen thuộc với bảo vệ , cho nên cần đăng ký mà vẫn được vào, đợi Kim Giai Di đăng ký xong, nhận lại thẻ chứng minh, Trương Tư Ninh chào hỏi Miểu Miểu xong, Miểu Miểu là sinh viên đại học mới tốt nghiệp,là bé rất được, tính tình cũng tốt, rất hào phóng, nghe xong lời nhờ vả của Trương Tư Ninh đồng ý chút nghĩ ngợi, sao đó thúc giục Trương Tư Ninh mau đưa hoa, còn quản lý Tôn sắp vào cuộc họp rồi,

      Vị khách quen của Trương Tư Ninh là vị doanh nữ họ Tôn, hơn bốn mươi tuổi, là quản lý bộ phận tiếp đón khách hàng, Từ thang máy ra, quen thuộc tìm đến văn phòng của Tôn quản lý, sau khi chào hỏi trợ lý Trương ở ngoài văn phòng xong mới gõ cửa vào phòng, nhận được sụ đồng ý liền mở cửa bước vào trong.

      Tôn phương gọi điện chuyện với khách hàng, sắc mặt có vẻ tốt lắm,hoàn toàn khác với giọng thoải mái khi gọi tới cửa hàng đặt hoa, Chị ấy bảo Trương Tư Ninh đặt hoa lên bàn, sau đó chỉ vào tiền để bàn, Trương Tư Ninh cười với chị cái, hoàn toàn làm theo, sau đó rón rén bước ra khỏi phòng.

      Đường về, vẻ mặt Kim Giai Di vô cùng hưng phấn, chia tin tức tình báo với Trương Tư Ninh

      “Cậu có biết tổng giám đốc của Bác Lãng là ai ?”

      Trương Tư Ninh biết chứ “là Vệ Cẩm Huyên có phải ” chỗ này là CBD**, tụ tập rất nhiều thành phần tinh tri thức, tuy cửa hàng hoa mới mở kinh doanh lâu nhưng đại danh của Vệ Cẩm Huyên cũng thường nghe thấy, tổng kết lại đó là người đứng đầu của những kẻ đứng đầu.

      ** CBD : Central Business District : là khu vực trung tâm hành chính và thương mại của thành phố. Đây là nơi sầm uất, nhộn nhịp và tập trung rất nhiều nhà cao tầng. Ở Mỹ, và Canada những khu vực như vậy được gọi là Downtown hay City Centre.

      “Vậy cậu có biết ta độc thân ?”

      “Là ly dị” Trương Tư Ninh sửa lại cho đúng “Tớ nghe vợ trước ta là người Pháp”

      Kim Giai Di trợn mắt phản bác “Ly dị chính là độc thân.” Lại tiếp tục “Ban nãy Miểu Miểu có cho tớ biết, ba năm trước đây ta bị tai nạn giao thông, cưa mất cẳng chân, cho nên ở công ty nghiêm cấm sử dụng những từ về tàn tật, người què linh tinh, về sau nếu tớ làm chổ đó phải hết sức lưu ý điều này.”

      “Vậy cậu có hỏi được chuyện tuyển dụng ?” Trương Tư Ninh càng quan tâm viêc chính hơn, Về nhân vật nổi tiếng Vệ Cảm Huyên này xa cách cuộc sống của họ, cần bận tâm.

      Kim Giai Di giờ tay kéo mũ áo khoát trùm lên đầu để chắn gió rồi mới chà sát tay trả lời “ Còn phải sao, cậu nhìn xem tớ là ai à. Ngày mai chị đây tin tưởng nắm chắc trong tay rồi!”

      ra chỉ hỏi được về mấy chuyện linh tinh từ chổ Miểu Miểu, hơn nữa còn về chuyện Vệ Cẩm Huyên, còn bên phía nhân …… Miểu Miểu cũng biết , nhưng dù sao cũng biết được nhiều chuyện hay ho về tầng lớp cao cấp tinh của Bác Lãng cũng coi như vô ích.

      tại hơn 11 giờ trưa, hai người cũng quay về tiệm nữa mà trực tiếp vào quán món cay Tứ Xuyên đường Trung Hưng để giải quyết buổi trưa. Vì Trương Tư Ninh mời khách nên kim Giai Di gọi món chút nào khách khí, mãi đến khi gọi lèo bảy tám món đồ ăn bình thường lên mới ý tứ gọi món canh chua cay coi như là có món cay..

      “Đúng rồi, Tiền Thiệu về nước rồi đấy, hôm kia Vương Chân Chân gọi điện cho tớ kể lại.” xong liền phun nước miếng “ nàng đó cả nửa năm cũng chẳng thèm gọi tớ lấy lần” sau đó “ ấy còn hỏi về cậu đó, là cuối năm nay họp lớp, lâu rồi mọi người gặp nhau nên muốn tụ họp lại lần, Tư Tư, chuyện cậu trở về đây có muốn cho mọi người biết ?” Vì lúc trước Trương Tư Ninh có dặn dò là đừng cho ai biết việc quay trở lại nên Kim Giai Di vẫn chưa với người khác.

      Nghe được tên Tiền Thiêu, Trương Tư Ninh liền thấy thoải mái, bị ám ảnh bởi kẻ này.

      Tiền Thiệu và Trương Tư Ninh là bạn học cùng khóa ở trường đại học, học Tài Chính, cũng là người địa phương, gia thế tốt, ngoại hình khá lại đa tài, là sinh viên nòng cốt, khi đó có thể coi nhân vật nổi tiếng trong trường.

      rất thích Trương Tư Ninh, từ lần vô tình gặp gỡ năm thứ hai đến tận đêm tốt nghiệp đại học, chuẩn bị xuất ngoại vẫn cố chấp theo đuổi , đáng tiếc Trương Tư Ninh chẳng có cảm giác với .Nhưng kẻ này quá mức tự tin đến cố chấp, lúc trước Trương Tư Ninh bị người ta chỉ trỏ đồn thổi ít chuyện vì , cái gì mà giả vờ thanh cao, cố ý đùa giỡn tình cảm người khác. Dù sao Tiền Thiệu theo đuổi càng lâu thanh danh của càng tệ, điều này khiến Trương Tư Ninh càng thêm phản cảm với Tiền Thiệu, sau lại biết Tiền Thiệu bị người ta tổng ra nước ngoài, gần như mừng đến nổi muốn mở tiệc ăn mừng.

      Giờ lại nghe Tiền Thiệu trở lại, lại có cảm giác ngứa ngáy khó chịu, vẫn tin chắc rằng tâm lý tên Tiền Thiệu này có vấn đề! Cho nên khi nghe chuyện Vương Chân Chân từng ở cùng phòng muốn tổ chức hợp lớp lập tức lắc đầu với Kim Giai Di “Đừng cho ấy biết, tớ vẫn muốn gặp tên kia!”

      Kim GiaiDi thấy vẻ mặt hoảng sợ của , thấy vui sướng khi người gặp họa “Người ta hay liệt nữ sợ triền lang, cậu xem vì sao cậu lại ghét Tiền Thiệu như thế? Tớ nghe Chân Chân , vừa quay về nước Tiền Thiệu liền hỏi thăm cậu đấy.” vừa vừa thở dài “Bất quá lúc trước người này hại cậu cũng , năm trước tớ còn nghe có bạn , nhưng nghe Vương Chân Chân còn độc thân, có lẽ là tin đồn nhảm.”

      Trương Tư Ninh có dù chỉ là chút hứng thú với tên này, chỉ căn dặn Kim Giai Di trăm ngàn lần đừng có bán đứng . sợ Tiền Thiệu - cái loại mặt dày hơn cả tường thành, lại cố chấp đến mức người ta muốn hộc máu.

      Kim Giai Di trợn mắt liếc môt cái, tiếp tục kích thích ra tớ cảm thấy cậu và có duyên đấy chứ, cậu xem, cậu vừa quay lại mấy tháng cũng quay về theo, đây chẳng phải là duyên phân sao?”

      Sauk hi tốt nghiệp đại học, Trương Tư Ninh liền trở về quê cũ, là người phía nam nhưng lại đến tận Vũ Lăng ở phương bắc để học đại học. Tốt nghiệp ba năm, ngoài bạn thân Kim Giai Di vẫn còn liên lạc những người khác đều giấu kín tin tức của mình. Kim Giai Di cũng biết nhiều về hoàn cảnh nhà Trương Tư Ninh, chỉ biết cha mẹ đều làm kinh doanh, điều kiện kinh tế cũng tồi, quần áo ăn mặc cũng phải loại rẻ tiền, chi tiêu cũng hào phóng, còn những thứ khác đền biết, từ lúc ra đây học đại học cũng thấy người thân nào đến thăm.

      Hơn nữa Trương Tư Ninh quay lại đây, trước đó chưa từng nghe nhắc đến, cứ thế mua nhà, mở tiệm hoa, dáng vẻ từ nay sống định cư ở đây khiến Kim Giai Di chắc chắn là xảy ra chuyện gì, nếu trong tình huống tốt, rời Vũ Lăng ba năm, gia đình lại ở phía nam, ấy đến phương Bắc làm gì? Tuy rằng thời đại học quan hệ hai người tệ, sau khi tốt nghiệp cũng cắt đứt liên lạc nhưng vẫn chưa đến mức hết tất cả mọi chuyện cho đối phương. Cho dù rất tò mò nhưng Kim Giai Di hiểu, Trương Tư Ninh chỉ biết vậy.

      Ăn cơm xong, Kim Giai Di về trước để chuẩn bị buổi phỏng vấn ngày mai, trước khi còn gọi thêm phần vịt nướng đóng gói mang về, bảo là hiếu kính cha mẹ (chết cười với chị :)))

      Về tới tiệm, Trần Bình Bình với Trương Tư Ninh là vừa rồi có người đặt hoa, Hướng Dương lấy xe đạp điện giao hoa. Xe đạp điện là Trương Tư Ninh sắm để chuyên dùng đưa hoa cho tiếp kiệm thời gian. gật đầu cái biết, hỏi Trần Bình Bình ăn cơm chưa? Trần Bình Bình hơi xấu hổ chưa, Trương Tư Ninh bảo ăn cơm.

      Phía bên trái cửa hàng hoa gần 100 mét có cửa hàng bán đồ ăn nhanh, vừa rẻ lại tiện, mấy ngày nay Trần Bình Bình va Hướng Dương đều tới đó ăn cơm, Mỗi tháng Trương Tư Ninh trả thêm 300 tiền cơm.

      Buổi chiều, việc kinh doanh của tiệm tồi, Trương Tư Ninh cũng tương đối tinh mắt, có lẽ vì CBD này là trung tâm thương nghiệp, hơi thở cuộc sống là nhạt nhẽo, cho nên quanh đây chỉ có hai cửa hàng hoa, mặt tiền cửa hàng đó lại quá , có gì đặt sắc, khác hẳn với mặt tiền cửa hàng được trang trí rộng rãi của Trương Tư Ninh,vừa nhìn thích, Việc này cũng giống như làm tiệm tóc và tiệm tóc lớn trong trung tâm vậy, ra đều là tóc, phải cứ là tiệm dùng thuốc đểu hay kĩ thuật tốt, cũng chẳng phải tiệm tóc lớn dùng thuốc tốt hay tay nghề cao. Người ta làm tóc ở tiệm lớn mà hết 700-800 cũng đau lòng, vậy còn thấy rẻ. Nhưng nếu tới tiệm tóc làm với giá này chắc kêu ầm lên là lừa đảo rồi! Cũng như thế, tuy rằng hoa cửa hàng của Trương Tư Ninh có đắt hơn nơi khác chút nhưng doanh thu vẫn chậm rãi tăng lên.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :