1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhất đẳng cuồng phi, chí tôn tam tiểu thư - Anh Phỉ Đồng (c14) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      NHẤT ĐẲNG CUỒNG PHI, CHÍ TÔN TAM TIỂU THƯ
      Tác giả: Phỉ Đồng

      nguồn: tàng thư viện


      Nàng là con vợ cả tam tiểu thư của tướng quân phủ được sủng, cũng là phế vật, yếu đuối bị người ức hiếp xem thường của toàn bộ Nam Hồng quốc

      Mà tam tiểu thư phế vật này sài lại có kinh tài tuyệt diễm, tao nhã ngàn vạn.
      Như thế nào kim bài sát thủ ở thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua thành tam tiểu thư

      phế vật, sở hữu hết thảy tài năng hoàn toàn thay đổi.
      Cha thương, di nương ác độc, thứ tỷ ức hiếp, liền ngay cả nha hoàn cũng dám đối nàng nể mặt mũi.

      Hảo, tốt lắm. Nàng Tô Diệu Thủy cho những người ác độc này nếm chút lợi hại, nàng liền đem tên mình viết ngược lại.

      Vốn định trừng trị những kẻ ác xong, liền ngao du sơn thủy, cũng tưởng cái nam nhân biết xấu hổ luôn luôn quấn quýt theo mình,

      Còn lần, lại lần khiêu chiến nhẫn nại của nàng.
      Nương, nãi nãi phát uy, ngươi tưởng ta là mèo bệnh sao? !
      ***
      Gắt gao chế trụ hai tay nữ tử trong lòng, mỗ nam cười đến phong hoa tuyệt đại: "Thành mau, ngươi này đêm hôm khuya khoắc đến trước phòng bổn vương, đến tột cùng là muốn như thế nào?"

      Mỗ nữ cố gắng giãy dụa: "Đương nhiên là lấy đầu của ngươi a!"

      Mỗ nam như trước cười đến mị hoặc động lòng người: "Ở đầu của bổn vương, ngươi là nhìn thấy nên đối bổn vương phụ trách đâu? Này xem cũng xem, tổng thể trở mặt tiếp thu ta ?"

      Mỗ nữ nghiến răng nghiến lợi: "Liên quan gì ta!"
      ***
      Ngày tốt cảnh đẹp, phù dung trướng ấm.

      trán đầm đìa mồ hôi, mỗ nữ đột nhiên đẩy mỗ nam ra sức rông rủi ra, đôi mi thanh tú nhất ninh, " đúng nha, chúng ta phải mới vừa chính sao?"

      Nửa đường bị đánh gãy, mỗ nam mất hứng , đưa cánh tay duỗi ra, đem mỗ nữ chặt chẽ ôm vào, thanh trầm thấp: "Chúng ta đây chẳng phải là làm chính sao?"

      Mỗ nữ gì: này tính chính cái gì!​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: xuyên qua Tô gia tam tiểu thư (1)


      Tháng ba ánh nắng tươi sáng mà ấm áp, gió xuân thổi qua, làm lay động những phiến lá cây. gian yên tĩnh mà tốt đẹp.

      Ở nơi xa xa, tòa phủ đệ tráng lệ uy nghi, ở gốc trong lại có ngôi nhà đơn giản, rách nát tương phản với uy nghi của tòa phủ đệ này, vang lên trận thanh tranh cãi ầm ĩ khóc lóc, đánh vỡ gian yên tĩnh.

      Chỉ thấy nữ tử mặc bộ váy màu đỏ rực, cầm trong tay cây trường tiên, vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm nữ tử nằm mặt đất.

      Nữ tử nằm mặt đất kia, mặc bộ quần áo trắng thuần, mà giờ phút này lại có vẻ rách nát, thậm chí còn dính đầy vệt máu đỏ tươi.

      Những sợi tóc đen mềm mại như mực của nữ tử kia giờ này lại phan tán hỗn độn, che khuôn mặt làm thể thấy ràng khuôn mặt của nàng.

      Nàng nằm mặt đất nhúc nhích, mặc cho nữ tử kia cầm trong tay trường tiên quất vào người, mắng mỏ kêu gào, nàng cũng biết.

      "Người tới, lấy muối đến cho bổn tiểu thư!" nữ tử cầm trong tay trường tiên, đột nhiên quay đầu, đối với nha hoàn đứng phía sau, lớn tiếng phân phó.( mụ này ác quá).
      Nha hoàn kia lĩnh mệnh, lập tức lui xuống.

      Mà vừa nghe lời của nữ tử này , bên tiểu nha hoàn khóc lóc cầu xin, cũng bất chấp nữ tử bộ mặt dữ tợn, vội vàng chạy tới bên người nữ tử, ‘bùm’ tiếng quỳ xuống.

      Tiểu nha hoàn kia cầm quần áo màu đỏ rực của nữ tử, khóc hô : "Đại tiểu thư, van cầu ngài đừng đánh . Ngài tạm tha tam tiểu thư . Lại đánh tiếp, đánh chết tam tiểu thư mất."

      Nhưng mà, nữ tử kia lại căn bản để ý tới tiểu nha hoàn, nhấc chân đá liền đem tiểu nha hoàn kia đá qua bên. Trong tay trường tiên giơ lên, chỉ nghe ba tiếng, liền quật ở người tiểu nha hoàn.

      " Lắm miệng! Nơi này khi nào đến phiên ngươi tiểu tiện nhân chuyện ?"
      Tiểu nha hoàn kia bị quật roi, thân mình run run chút, khiến nàng đau đớn toàn thân.

      Nhưng mà nàng để ý đến đau đớn người, gắt gao ôm chân nữ tử kia, tiếp tục cầu xin tha thứ : "Đại tiểu thư, cầu ngài , ngài đừng đánh nữa."

      "Cút ngay!" Nữ tử kia kiên nhẫn, nguyên bản khuôn mặt xinh đẹp, giờ phút này lại có vẻ dữ tợn hung ác. Nữ tử xoay người, phen kéo lấy tóc của tiểu nha hoàn, đem nàng túm lên, vung tay liền đem tiểu nha hoàn kia ném ra ngoài.

      Tiểu nha hoàn bị ném ngã ra ngoài, cả người choáng váng , trong lúc nhất thời cũng thể tiếp tục tiến lên.

      Mà lúc này, nha hoàn được nữ tử kia phân phó xuống, cầm muối trở lại.

      Tà tà liếc mắt cái nữ tử nằm mặt đất vẫn nhúc nhích, nàng kia hừ lạnh tiếng phân phó : "Đem muối này chà sát lên roi của bổn tiểu thư." (mụ phù thủy ).

      Nha hoàn kia có chút ngẩn người, nhưng cũng có nghĩ nhiều, liền nghe lời đem muối này, sát vào cây trường tiên kia.

      Lãnh liệt ánh mắt, quét nhìn về phía nữ tử nằm mặt đất, tiếng khinh thường cười lạnh, nàng chậm rãi nâng tay cầm cây trường tiên lên.

      "Đại tiểu thư, cần a —— "

      Trường tiên giơ lên, trung họa thành độ cong tao nhã, thẳng tắp hướng tới người nữ tử nằm đất kia đánh tới.

      Nhưng mà, ngay tại roi kia sắp đánh xuống thân thể nữ tử nằm đất, đột nhiên nâng lên cánh tay tiếp lấy đường roi vững vàng mà nhanh chóng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương: xuyên qua Tô gia tam tiểu thư (2)


      Tất cả mọi người bị màn này làm cho chấn kinh, trong lúc nhất thời thể phục hồi lại tinh thần, Tô Diệu Nhu vẻ mặt kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cánh tay trắng nõn kia bắt lấy roi của chính mình.

      Nguyên bản nữ tử nằm mặt đất, lại chậm rãi đứng thẳng dậy tay bắt lấy roi chút nào lơi lỏng, lực đạo lại mạnh mẽ.

      Ngồi dưới đất, Tô Diệu Thủy ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Diệu Nhu, đôi mắt trong suốt linh động kia lúc này lại mang theo chút sắc bén lãnh liệt làm cho Tô Diệu Nhu khỏi đánh cái rùng mình.

      Những sợi tóc hỗn độn che khuôn mặt như trước làm cho họ thấy biểu tình của nàng, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt kia mang theo nồng đậm tối tăm và lạnh lẽo.

      Bị ánh mắt sắc bén kia làm cho hoảng sợ, Tô Diệu Nhu có chút run sợ đứng lên, nhưng lập tức liền khôi phục lại bình thường, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.

      Tiện nhân yếu đuối ngu ngốc này, cư nhiên dám như vậy trừng mắt với nàng? Muốn tạo phản phải ?

      Tô Diệu Nhu đột nhiên dùng sức dật dây roi lại, ý đồ đem roi trong tay Tô Diệu Thủy bức ra. Nhưng mặc kệ nàng dùng sức như thế nào, lại như trước thể lay động nửa phần.

      Lòng của nàng khỏi có chút bối rối, nhưng càng nhiều cảm thấy kỳ quái.
      Tô Diệu Thủy tiểu tiện nhân này, lực khí khi nào trở nên lớn như vậy ?

      "Buông tay!" Hung tợn trừng mắt Tô Diệu Thủy, Tô Diệu Nhu nghiến răng nghiến lợi gầm .

      "Xem ta hôm nay đánh chết ngươi!" Vừa , nàng bên dùng sức dật roi.
      Cũng mặc kệ nàng như thế nào dùng sức, roi kia như trước bị Tô Diệu Thủy nắm ở trong tay chặt chẽ, có buông lỏng nửa phần. Mà trái lại trán Tô Diệu Nhu lấm tấm những giọt mồ hôi.

      ‘Chết tiệt’. Trong lòng mắng câu, Tô Diệu Nhu biểu tình càng thêm hung ác dữ tợn . Bộ dáng kia, quả thực hận thể nhanh lên phen bóp chết Tô Diệu Thủy.

      "Ta là ngươi buông tay, ngươi điếc hay sao?" Lại gầm , Tô Diệu Nhu càng thêm dùng sức đứng lên, tay dùng lực dật lại roi.

      Mà đúng lúc này, nguyên bản Tô Diệu Thủy cũng nhúc nhích lại đột nhiên buông lỏng tay cầm roi ra chút.

      Chỉ nghe ‘ba’ tiếng, roi kia hung hăng đánh ngược lại mặt của Tô Diệu Nhu, nhất thời mặt xuất vết roi đỏ tươi.

      Hiển nhiên có dự đoán phát sinh màn như vậy, Tô Diệu Nhu chỉ cảm thấy khuôn mặt truyền đến trận đau, làm nàng muốn mắng chửi người.

      Tay nhanh chóng chạm đến vết thương mặt, trong lòng tràn đầy tức giận. Giơ lên trường tiên trong tay hướng đến Tô Diệu Thủy vung xuống, nàng hung thần ác sát mắng:

      "Ngươi này tiểu tiện nhân, cư nhiên dám đối với ta động thủ! Xem ta hôm nay làm sao giáo huấn ngươi!"

      Nhưng mà Tô Diệu Thủy lại có chút biểu sợ hãi cùng khiếp đảm, ngược lại chậm rì rì tiến lên, tay vén những sợ tóc qua bên đối với Tô Diệu Nhu cười đến vân đạm phong khinh: " phải đại tỷ tỷ ngươi muốn ta buông tay sao?"

      câu, làm Tô Diệu Nhu ra lời.

      Nhìn khuôn mặt Tô Diệu Thủy có chút tái nhợt, nhưng lại như trước xinh đẹp động lòng người, làm cho Tô Diệu Nhu lại càng giận dữ hơn. Nhưng biết vì sao, trong lòng lại sinh ra chút sợ hãi, có loại cảm giác dám trêu chọc trước mặt này.

      "Tốt lắm, Tô Diệu Thủy, ngươi chờ đó cho ta!"

      "Đại tỷ tỷ cái gì là cái đấy." Tô Diệu Thủy chút để ý .
      Tô Diệu Nhu sắc mặt trải qua hồi biến hóa, cuối cùng chỉ phải hung tợn trừng mắt nhìn nàng liếc mắt cái, xoay người liền nhanh rời , bóng dáng kiêu ngạo ai bì nổi.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: xuyên qua Tô gia tam tiểu thư (3)


      Đợi cho Tô Diệu Nhu rời , Tô Diệu Thủy mặt vân đạm phong khinh biểu tình liền nhịn được, cả người vô lực ngã ngồi ở mặt đất, người là trận đau đớn.

      Thấy thế, Hồng Lăng nhanh bước lên phía trước, đem nàng đỡ lên, khẩn trương lo lắng hỏi: "Tiểu thư, ngươi thế nào ?"

      Cả người vô lực tựa vào người Hồng Lăng, Tô Diệu Thủy thở dài hơi, lắc lắc đầu : "Trước giúp ta vào nhà ."

      Về tới trong phòng, Tô Diệu Thủy được Hồng Lăng đỡ nằm ở giường, Hồng Lăng chạy nhanh tìm thuốc trị thương. Trong lúc nhất thời, trong phòng liền chỉ còn lại có mình Tô Diệu Thủy.

      Nằm ở giường, Tô Diệu Thủy nâng lên hai cánh tay, nhìn cánh tay bị đánh cho rách thịt, dính đầy vết máu vào quần áo, khóe môi tái nhợt gợi lên chút nụ cười yếu ớt.
      nghĩ tới chuyện xuyên qua như vậy, lại xảy ra người nàng.

      Trí nhớ còn dừng lại ở khắc kia, trong đầu lại xuất những đoạn trí nhớ hỗn độn, vài hình ảnh thực ràng thoáng ra trong đầu của nàng.

      loạt hình ảnh lên, nàng lập tức liền hiểu được chủ nhân của thân thể này vì sao bị đánh.

      Bình thường Tô Diệu Nhu tới Văn Thúy Các của Tô Diệu Thủy ở, tùy tiện tìm cái lý do, mắng Tô Diệu Thủy vài câu. Nhưng hôm nay Tô Diệu Nhu tìm được cái vòng tay quý giá rất là thích.

      Tô Diệu Thủy thấy chiếc vòng tay kia của nàng cũng thích vô cùng, nhưng trong lòng biết chính mình khẳng định có được chiếc vòng tay như vậy. Bất quá, nàng vẫn là cả gan, hướng Tô Diệu Nhu mượn vòng tay nhìn cái.

      Tô Diệu Nhu cũng ghét bỏ đem vòng tay đưa cho Tô Diệu Thủy.Nhưng ai biết, Tô Diệu Thủy vừa tiếp lấy vòng tay liền rơi xuống mặt đất.

      ‘Ba’ tiếng thanh thúy vang lên, vòng tay liền vỡ thành hai mảnh.
      Mà lần này lại chọc giận Tô Diệu Nhu. Nàng dám nhận định Tô Diệu Thủy là cố ý , ghen tị nàng có vòng tay.

      Xuống tay ngoan độc, chút cũng nhìn ra người bị đánh là muội muội của nàng. Ở nàng chính là đánh súc sinh, sinh ra chút thương hại cùng đồng tình.

      Tô Diệu Thủy thân thể từ suy yếu, lại nhát gan dám đánh trả lại, liền bị Tô Diệu Nhu đánh chết .

      Cũng vì như thế, hồn phách của nàng mới có thể tiến vào thân thể của Tô Diệu Thủy?
      Buông xuống hai tay, Tô Diệu Thủy ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu trướng mạn, khuôn mặt tái nhợt có chút máu lại nổi lên chút tươi cười lãnh diễm, đôi mắt trong suốt lại có chút kiên định quyết tuyệt.

      Nếu để cho nàng trọng sinh trong khối thân thể này, như vậy, nàng hảo hảo đối đãi tốt nó, hảo hảo mà sống sót.

      Những người đối với Tô Diệu Thủy khi dễ, bắt nạt, nàng tự nhiên đòi lại tất cả người bọn họ!

      Bất quá, việc cấp bách bây giờ là chữa khỏi những vết roi người nàng, làm cho khối thân thể suy yếu này dần dần cường tráng lên.

      Bằng , khó mà đối phó các ác nhân này, xem trước mắt tình huống này chỉ sợ là hữu tâm vô lực a!

      Mà ngay tại nàng thầm trầm tư Hồng Lăng cầm thuốc trị thương trở lại.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: xuyên qua Tô gia tam tiểu thư (4)

      đại tiểu thư Tô Diệu Nhu


      Cầm thuốc cùng băng gạc vào phòng, Hồng Lăng vội vàng vào bên giường, động tác thành thạo thay Tô Diệu Thủy cởi bỏ quần áo, dốc lòng cẩn thận thay nàng bôi thuốc, xử lý miệng vết thương. quá trình chữa thương, nàng làm rất thành thạo, giống như thường xuyên xử lý chuyện như vậy.

      Tô Diệu Thủy gì, tùy ý để Hồng Lăng bôi thuốc cho mình, đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Hồng Lăng. Nàng cuối thấp đầu, hết sức chuyên chú vì chính mình bôi thuốc.

      Đợi cho miệng vết thương được xử lý tốt , Hồng Lăng thế này mới đứng dậy, sửa sang lại thuốc cùng băng gạc mới vào bên giường ngồi xổm xuống, nắm tay Tô Diệu Thủy, vùi đầu giọng : "Tiểu thư, ngươi chịu khổ ."

      Khi nàng chuyện, Tô Diệu Thủy cảm giác được giọt nước mắt nóng bỏng, rơi xuống ở tay nàng, làm cho nàng khỏi nhíu mi.

      Quay đầu nhìn Hồng Lăng, khuôn mặt có vẻ tái nhợt, nhưng lại làm giảm vẻ xinh đẹp, biểu tình chút kiên định thậm chí mang theo tia ngoan lệ: "Hồng Lăng, đừng khóc. Những người khi dễ chúng ta, ta làm cho bọn họ trả giá đại giới !"

      Đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, Hồng Lăng tràn ngập thể tin, liền ngay cả thanh chuyện cũng có chút run run: "Tiểu thư, ngươi..."

      Trước mặt này, vẫn là người nàng quen thuộc nhất, nhưng giờ khắc này, nàng lại cảm thấy như có cái gì giống.

      Cặp mắt kia trong suốt linh động, lúc này nhiễm chút thần sắc ngoan tuyệt, khóe môi tái nhợt vô sắc tạo thành độ cong nguy hiểm.

      Cả người mặc dù có vẻ suy yếu vô lực, tựa hồ tùy thời đều có thể ngã xuống, nhưng người tiểu thư, nàng vẫn là cảm giác được cỗ uy hiếp làm cho người ta sợ hãi, đó là loại cường giả bá khí.

      Hồng Lăng có chút biết làm sao? vì sao bị đại tiểu thư đánh chút, tiểu thư liền trở nên có chút giống đâu? Lúc trước bị khi dễ, tiểu thư chỉ biết nén giận, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, làm sao giống như tại lộ ra thần sắc như vậy, ra những lời như vậy?

      Thấy Hồng Lăng chỉ ngây ngốc nhìn mình, Tô Diệu Thủy cười khẽ tiếng, cầm lấy tay nàng, dương môi chẳng hề để ý : "Con thỏ nóng nảy còn cắn người đâu? Huống chi là người đâu? Bị khi dễ lâu, cũng nên phản kháng chút ?"

      Nghe lời nàng tràn ngập tự tin, Hồng Lăng chỉ cảm thấy mũi trận cai xè, vất vả ngừng nước mắt, lại lần khóc òa, nhưng trong lòng cũng là cao hứng .

      Đúng vậy, các nàng cũng nên phản kháng . Bị khi dễ nhiều năm như vậy, thể lại để người khi dễ như vậy được nữa !

      " đừng khóc, như thế nào lại khóc?" Thầm oán trừng mắt nhìn Hồng Lăng liếc mắt cái, Tô Diệu Thủy ôn nhu xong, thân thủ thay nàng lau khóe mắt.

      "Tiểu thư..." Tâm tình rất là kích động, Hồng Lăng cầm tay Tô Diệu Thủy thay nàng lau nước mắt, nghẹn ngào , "Hồng Lăng vĩnh viễn theo tiểu thư, tiểu thư muốn Hồng Lăng làm cái gì, Hồng Lăng làm cái đó."

      Tô Diệu Thủy cười mà . Tại quốc gia xa lạ, tuy có trí nhớ của thân thể này nhưng là đủ , nàng cần hiểu biết nhiều về quốc gia này, hơn nữa nàng cần có người đáng tin.

      Mà Hồng Lăng, là người thích hợp nhất.

      "Tô Diệu Thủy ngươi cái tiểu tiện nhân!" Ngay tại chủ tớ hai người chuyện, trong viện đột nhiên vang lên thanh bén nhọn cao vút, tràn ngập phẫn nộ, "Lăn ra đây cho ta!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :