1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI
      [​IMG]
      [​IMG]
      Tác giả: Hồ Già (Sáo)
      Convertor: Trangtran6
      Số chương: 258 + 1pn
      Edit: Tiểu Trần.
      Nguồn: http://lienhoahongtran.wordpress.com/


      [​IMG] [​IMG]
      Văn án:
      Vị thần đầy sức mạnh từ thời thượng cổ, Ma Đế Hiên Viên. Lưỡi kiếm vừa vung lên, kiếm đến đâu, nơi đó xương trắng thành núi, oan hồn chết vô số dưới kiếm của . Vì báo mối huyết cừu từ kiếp trước, tự cắt đứt tơ tình, gặp thần sát thần, gặp chém , sinh linh khắp lục giới, ai có thể quản chế . Lại đâu biết trời xanh đưa đến tiểu Bạch, mơ hồ hoa si, dũng mãnh sợ chết, vừa gặp nhau túm lấy vạt áo buông: “Đại thúc, cứu người a!” “Đại thúc, đừng bỏ ta lại!”, “Đại thúc, ta lạnh, ôm ta cái ….” Từ nay về sau, vận mệnh của cả lục giới đặt lên vai người. Là chuyện được định sẵn, hay là do mưu cầu? Nếu người có thể chuyển thế, thế gian thực có thể luân hồi. Vậy , tình của ta, kiếp trước của ta là gì…..
      Về phần bản dịch, bạn nào có tâm, khi đọc thấy chỗ nào có sạn có thể nhắc mình, mình cân nhắc và sửa. Beta tốt nhất chính là các độc giả khó tính mà ^.^ Tuy nhiên, những lời lẽ gây war, hoặc mang tính chất khiến mình thấy chói tai, thích mình del giải thích. Ngoài ra, chương 64 của truyện mình tìm tất cả các site đều k thấy, ai có lòng tìm giúp mình nhé, mình xin cảm ơn và k hậu tạ :v :v
      *******************************************************************************************

      [​IMG]
      Webtruyen.com và sstruyen.com lấy truyện Nhất Ngộ Ma Vương lầm cả đời của mình mà chưa xin phép, chúng m là con chó!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
      Webtruyen.com và sstruyen.com là con chó, giỏi cứ thò mặt vào nhà bà!

      ( đó là lời bức xúc của EDITOR)



      [​IMG]
      Last edited: 10/11/14
      DionKhaiDoanh_347 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      QUYỂN 1: TIỀN DUYÊN

      Chương 1: Đại họa của trời đất
      Edit: Tiểu Trần
      Nguồn: http://lienhoahongtran.wordpress.com/

      Nếu như chàng sư có thể chuyển thế
      Thế gian có thể luân hồi
      Nếu như thế
      Tình của ta
      Chúng ta kiếp trước từng là gì
      Chàng từng là cao tăng diện bích(1)
      Ta hẳn là nén hương trước điện
      Đốt cháy lên
      Làm bạn cùng chàng quãng thời gian tĩnh lặng.

      ***************************
      Gió nổi mây phun(2), sét đánh từng trận, ngàn vạn tia sét như xé rách bầu trời tối thẫm đến rung chuyển lòng người, mưa như trút nước giống như bầu trời đổ máu thoáng chốc tràn ngập cả trời đất.
      Thiên giới, tia sáng màu vàng chói mắt mang theo ánh đỏ từ giữa mây mù dày đặc xuyên qua, cắt qua thác nước, bổ đôi núi non, tạo thành từng khối, từng khối lớn đất đá vụn từ trung rớt xuống, khiến cho sinh linh đồ thán (3) khắp nhân gian.
      Khắp nơi Nhân giới* vô số núi sông đồng ruộng đều bị tàn phá bởi hồng thủy, người dân giữa cơn sóng thần giãy giụa gào khóc, cuối cùng dần biến mất giữa cơn sóng lớn, còn thấy bóng….
      “Hiên Viên!” tiếng quát lớn giống như sấm sét đánh giữa đám mây, mây đen đầy trời đột nhiên tan ra, chút ánh sáng kì dị trong nháy mắt chiếu thẳng vào trong bóng tối hỗn độn, cực kì chói mắt.
      “Ngươi tổn hại tính mạng muôn dân trong thiên hạ, nghịch thiên phạm thượng, gây ra họa lớn còn biết hối cải! Trẫm ra lệnh cho ngươi mau buông Đế Thiên trong tay ra, mau chóng nhận tội, trẫm có thể lưu lại cho ngươi mảnh tinh hồn, để ngươi có thể nhập vào luân hồi, tu thành chính quả lần nữa.”
      Giữa mây mù dày đặc, người mặc ngân giáp, đầu đội kim quan, cưỡi ngựa trắng ra, kim kích (4) nặng trịch cầm trong tay chỉ thẳng về phía trước, hơi thở tôn quý vương giả từ người nam tử tỏa ra, khiến cho mưa gió đầy trời như thể cũng dịu xuống vài phần.
      “Đế Thích, cuối cùng ngươi cũng chịu ra!”. bóng đen tiếng động bay đến đối diện với người mặc áo trắng, tiếng trầm thấp giống như gió rét lạnh thấu xương lượn lờ giữa trung.
      Cả bầu trời rơi vào khí tĩnh lặng khiến người ta hít thở thông, chỉ có hai thân ảnh trắng đen đối lập nhau ở phía xa, trắng là nhiễm hạt bụi, mà đen, lại có thể thôn tính hết thảy, tĩnh mịch lãnh tuyệt.
      “Nghịch tặc tiếp chiêu!” Yên lặng rốt cuộc cũng bị phá vỡ, Đế Thích giận dữ quát tiếng, đâm kích, đạo hồ quang(5) chói mắt nhanh chóng bắn về phía bóng đen phía trước.
      Bóng đen miễn cưỡng động đậy chút, giống như mây mù bị gió cuốn , buồn để ý lấy chút. đạo kiếm quang đen đặc mà lấp lánh ánh hồng từ trong bóng đen bỗng nhiên bắn ra, chẳng những cắt đứt hồ quang, lại còn bắn thẳng về phía Đế Thích.
      “Hộ giá!” Kinh hoàng hô lên tiếng, Đế Thích vội vàng giơ trường kích đỡ lại, “Đương” tiếng, kim quan cột tóc rơi xuống, mà người cũng ngã mạnh xuống từ lưng ngựa!
      “Thiên đế!”
      “Mau bảo vệ Thiên đế!”
      Tiếng hô kinh hoàng vang lên ồn ào rối rít, vô số tia ánh sáng từ đám mây mù sau lưng thiên đế đồng thời bắn ra, muốn xông lên đoạt mệnh bóng đen phía trước.
      “Hừ, Tam Thập Tam Thiên chúng?” Giọng lạnh lẽo vang lên, bóng đen đột nhiên ngưng tụ lại, hóa thành nam tử cao lớn tóc đen dài mặc áo bào đen, lẳng lặng đứng giữa đám mây, đôi mắt lạnh thâm trầm đầy tôn nghiêm đáng sợ lạnh lùng quét qua mọi người.
      “Hiên Viên!” người mặc áo xanh trong đám Thiên chúng tức giận quát tiếng, đôi song câu(6) trong tay va chạm phát ra “Đinh” tiếng, nghiêm nghị dẫn đầu đám người kia quát tiếng.
      “Ngươi nghịch thiên phạm thượng, tội đáng chết vạn lần! Nếu phải Thiên Đế niệm tình ngươi ngày xưa có công, lại cùng ngươi kết nghĩa kim lan, tình như thủ túc, ngươi sớm bị khóa tại Trảm Thần Thai, chịu vạn lôi kích thân(7), hồn phi phách tán.”
      “Tình như thủ túc?” Lãnh mâu trầm xuống, Hiên Viên giơ lên trường kiếm, kiếm phong nhắm thẳng Thiên Đế tránh sau lưng mọi người, gằn từng chữ: “Xá Chi, ở đâu?”
      ___________________________

      (1): Cao tăng diện bích: diện bích là hành động người quay mặt đối diện với bức tường, cao tăng diện bích ám chỉ việc tụng kinh gõ mõ của vị cao tăng
      (2): gió nổi mây phun: gió cuốn ầm ầm, mây phủ cuồn cuộn=gió giục mây vần)
      (3): Sinh linh đồ thán=Trăm họ lầm than.
      (4): kim kích: cái kích bằng vàng, kích là loại binh khí cổ, ai coi phim có Lữ Bố thấy cái ấy dùng là cái kích nhé)
      (5): Hồ quang: ánh sáng theo đường vòng tròn giống cánh cung >”<
      (6): song câu: loại vũ khí có đôi hình như cái móc
      (7): Vạn lôi kích thân: vạn đạo sét đánh lên người.
      Last edited: 26/8/14

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2: Gán Tội
      Edit: Tiểu Trần
      Nguồn: http://lienhoahongtran.wordpress.com/


      “Nghịch tặc, ngươi còn mặt mũi hỏi đến Xá Chi nương!” lão già trong Thiên chúng tiến lên quát: “Nếu phải nàng trốn lên Thiên Giới, đem dã tâm cùng kế hoạch mưu soán đế vị, huyết tẩy Thiên Đình của ngươi cho Thiên Đế, chỉ sợ ngày hôm nay chúng ta đều phải táng thân dưới kiếm của ngươi, trở thành đá kê chân cho ngươi mưu đoạt đế vị!”

      “Mưu soán đế vị, huyết tẩy Thiên đình?” Đôi mắt lạnh híp lại, đồng tử co lại tràn đầy vụ gió lốc, Hiên Viên chậm rãi bước lên trước bước, hỏi lại lần nữa: “Nàng ở đâu?”
      “Ha ha ha ha….” Tiếng cười duyên chói tai phát ra, nữ Thiên chúng khinh bỉ nhếch miệng : “Hừ, ta còn tưởng rằng đường đường là Chiến Thần, Nhân Vương nhân gian tài giỏi tới mức nào? Hóa ra cũng chỉ là hùng khó qua ải mĩ nhân! Ngươi yên tâm, Xá Chi nương giờ sống rất tốt. Nàng được Thiên Đế phong làm Duyệt Ý phu nhân, được sủng ái nhất Thiên Đình….”
      đạo kiếm khí vô thanh vô tức đánh tới, lạnh lẽo giống như bão tuyết, làm cho chúng thần hô hấp cứng lại. Xa xa, ngọn núi vốn nổi giữa mây bị kiếm khí đánh nát, thanh của sụp đổ vang lên ầm ầm, đập vào lồng ngực mỗi người.
      “Duyệt Y phu nhân?” Thanh lạnh như sắt, mặt trầm như băng, Hiên Viên nhìn qua Đế Thích : “Ngươi phong nàng làm phu nhân?”
      “Phải!” Máu tươi róc rách chảy xuôi theo ống tay áo màu trắng, nhưng Đế Thích lại thèm để ý, sâu kín cười tiếng, “Ngươi với nàng ngươi bình định nhân gian, tiếp theo tấn công thiên đình, tự mình xưng Vương!”
      Gió mạnh nổi lên cuộn mái tóc dài của Thiên Đế lộ ra đôi mắt phượng. ràng là đôi mắt trong sáng, cao quý như vậy, lại cố tình phiêu tán lớp ánh sáng quỷ quyệt, che giấu suy nghĩ chân .
      “Ngươi còn chỉ có huyết tẩy Thiên đình, chấn động đế uy, mới có thể khiến cho muôn dân trong thiên hạ cúi đầu nghe theo, còn dị tâm(1). Từ đó mới có thể ‘Thiên Thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn.’(2)!”
      Thở dài hơi, Đế Thích dường như vô cùng đau đớn, “Hiên Viên, trẫm biết ngươi luôn tâm cao khí ngạo, lại nghĩ rằng ngươi có dã tâm này, chẳng những muốn mưu hại tính mạng trẫm, thậm chí tiếc độc hại muôn dân thiên hạ! May thay Xá Chi nàng hiểu đạo nghĩa, kín đáo tiết lộ cho trẫm mưu của ngươi, có công với muôn dân trong thiên hạ, lại với trẫm có tình có nghĩa, trẫm phong nàng Duyệt Y phu nhân, có gì ổn?!”
      “Có gì ổn?” Trào phúng nhếch khóe miệng, Hiên Viên nghiêm mặt, : “Ngươi , bản vương muốn huyết tẩy thiên đình, tự lập vi đế?!”
      “Trẫm biết ngươi dễ dàng nhận tội, nhưng đúng hay sai, hỏi biết!” Bình tĩnh nở nụ cười, Đế Thích đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên, lòng bàn tay trắng nõn của kẻ quen sống trong cảnh an nhàn sung sướng, giọng kêu: “Xá Chi!”
      “Vâng!” Ngay tức khắc, có tiếng dịu dàng đáp lại, giống như thanh tiếng đàn tranh trong veo linh động, dễ dàng lay động tâm can chúng thần.
      thân ảnh màu đỏ từ từ bước tới, giống như loại yên chi(3) tốt nhất giữa lớp mực dày đặc bỗng nhiên loang ra, sao mà tươi mới và rực rỡ.
      “Chàng gọi ta sao?” Tà váy nâng, tóc khẽ hất lên, nữ tử mới tới mặc thân váy đỏ, như cành mẫu đơn ướt sương, thướt tha mềm mại tới bên cạnh Thiên Đế, khẽ đặt bàn tay nhắn vào trong tay .
      Trong chốc lát, ánh đao như mờ nhạt, ánh kiếm như mềm mại , vũ khí giết người bén nhọn nhất trong trời đất đều bị vẻ đẹp của nàng biến thành cực quang hoa mỹ, chỉ để phô bày ra dung nhan tuyệt lệ khiến cho cả đất trời ảm đạm..
      “Tới đây!” Khóe môi kéo lên, Đế Thích kéo Xá Chi tới bên cạnh mình, lại “ cẩn thận” đụng phải bàn tay bị thương.
      “Chàng bị thương?” Kinh hô tiếng, đôi mắt Xá Chi thoáng chốc đầy lệ, như hồ nước mùa hè thủy quang liễm diễm(4).
      _______________________________

      (1): Dị tâm: tâm tư khác.
      (2): Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn: Trong thiên hạ này chỉ mình ta là bá chủ.
      (3): Yên chi: son phấn

      (4): Thủy quang liễm diễm: sóng nước mênh mông
      Last edited: 26/8/14

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3: Kiếm phách Chiếu Bích Sơn (kiếm chém Chiếu Bích Sơn)
      Edit: Tiểu Trần
      Nguồn: http://lienhoahongtran.wordpress.com/


      “Đau ?” Dè dặt nâng cánh tay bị thương của Đế Thích lên, Xá Chi đau lòng hỏi.

      sao!” Lắc đầu cười tiếng, lúc này Thiên Đế nghiễm nhiên trở thành đế vương ôn nhu săn sóc lại can đảm dũng mãnh.
      Nhu tình của , tôn quý của , ung dung cùng nét hoa mỹ nơi , có thể mê loạn trái tim mỗi nữ nhân.
      “Trẫm sao, là Hiên Viên có lời muốn hỏi nàng!”
      Trái tim run rẩy, Xá Chi nũng nịu nghiêng đầu, lại bị hai ánh mắt giống như nhũ băng đâm tới khiến cả thân hình run lên, nét mặt biến đổi, sợ hãi tựa sát bên mình Đế Thích.
      “Hóa ra là thế, ra là tự nàng muốn tới đây!” Ánh mắt trở nên thông suốt, Hiên Viên nhìn phía trung gió mây vần vũ, tiếng lạnh như băng mang theo cảm giác áp bách khiến người ta khó có thể thừa nhận, “Bản vương hỏi ngươi, bản vương muốn phản thượng thiên đình, tự mình xưng vương khi nào?”
      Cánh môi đào run rẩy, nhưng lại ra lời nào, Xá Chi khe khẽ khóc, hai giọt lệ trong suốt rơi lên quần đỏ, để lại dấu vết giống như hai vệt máu.
      “Xá Chi!” Thanh ôn nhu vang lên bên tai, Xá Chi chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, Thiên Đế lại cầm lấy tay nàng.
      “Đừng sợ, làm theo lời trẫm !” Môi áp sát tai nàng, Thiên Đế dùng giọng thâm tình mà kiên định cúi đầu , cực kì mê hoặc: “Chẳng lẽ ngươi muốn cùng trẫm duyên đoạn cách phân(1), đời đời kiếp kiếp thể gắn bó tới đầu bạc sao?”
      !” Rùng mình cái, Xá Chi hoảng sợ nâng mi, nhìn vào đôi mắt phượng ưu nhã tràn đầy trìu mến.
      Ánh mắt giao nhau, nàng đọc được bí đen tối chỉ có hai người biết, còn có đau lòng, u buồn và tuyệt vọng chôn giấu nơi đáy mắt Thiên Đế.
      “Ta….” Tình cảm dâng trào đánh bay tia áy náy cùng lưỡng lự cuối cùng, Xá Chi giọng: “Ta muốn ở cùng chỗ với chàng!”
      Khóe môi ngạo nghễ câu lên, Đế Thích quay đầu nhận lấy ánh mắt Hiên Viên, trong đôi mắt phượng xẹt qua tia tự đắc khó có thể che giấu.
      Ánh nhìn lạnh lẽo mang theo tia hiểu ràng, Hiên Viên nghe thấy tiếng Xá Chi dịu dàng trong mảnh yên tĩnh vang lên ràng: “Hiên Viên ta…. Lúc đáp ứng phụ vương ta cầu hôn, chính miệng muốn phá vỡ càn khôn, tự mình xưng vương…”
      “Nghịch tặc đáng chết!”
      “To gan lớn mật”
      Lời còn chưa dứt, đám quần thần ồ lên.
      Cả đám người phẫn nộ lên tiếng phê phán, Hiên Viên ngạo nghễ đứng thẳng, ngửa mặt lên trời cười dài: “Ha ha, được. Được lắm!”
      Lãnh mâu giận dữ quét qua đôi nam nữ vô sỉ làm điều sai trái lại ăn bừa bãi, lại quét qua bốn phía nhìn quần chúng phẫn nộ, đám thiên thần hồ đồ u mê, Đế Thiên trong tay Hiên Viên vốn giương cao nay vung xuống….
      Tiếng dã thú gầm gừ vang lên khắp nơi, con rồng đen từ trong kiếm quang đột nhiên thoát ra, giương nanh múa vuốt, khí thế hung hăng lao về phía xa.
      lát sau, từ phía chân trời truyền đến thanh ngọn núi rầm rầm sụp đổ, chúng thần sợ hãi biến sắc, Thiên chúng thất thanh kêu lên: “Chiếu Bích Sơn?! Ác tặc này lại dám phá hủy Chiếu Bích sơn!”
      sai!” Cất kiếm xoay người, Hiên Viên nhìn dung nhan khuynh thế tuyệt mĩ của Xá Chi, khóe miệng khẽ động lộ ra nụ cười băng lãnh nhất.
      “Các ngươi ta muốn hủy thiên diệt địa?” Đế Thiên nắm trong tay, mũi kiếm phá vỡ mây mù dày đặc, gió thổi lướt qua lưỡi kiếm phát ra thanh ong ong như phệ hồn đoạt phách(2) bóp chặt trái tim mọi người.
      Chiếu Bích Sơn, ngọn núi ghi lại sinh tử, nhân duyên.
      từng, tên của và nàng song song khắc lên vách đá, ngọn núi đứng sừng sững qua vạn năm, nhân duyên giữa và nàng cũng từng khắc đó.
      Nhưng mà, cho dù duyên phận định tam sinh tam thế, cũng lưu lại được trái tim thủy tính dương hoa(3).
      _____________________________

      (1): duyên đoạn cách phân: duyên đứt đoạn, người li tan.
      (2): phệ hồn đoạt phách: cắn nuốt linh hồn, lấy hồn phách.
      (3): thủy tính dương hoa: lẳng lơ, ong bướm)

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 04: Cuộc chiến với chúng thần.
      Edit: Tiểu Trần
      Nguồn: http://lienhoahongtran.wordpress.com/



      Nàng, phản bội ! Người con vốn nên cùng trải qua mấy kiếp, thân phận là vợ .

      Mà người kia, hãm hại ! Thiên đế, bằng hữu tốt nhất của !
      Tất cả, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì lợi? Vì địa vị? Hay là vì thanh danh?
      Hận ý trào dâng trong lòng, máu nóng như sôi lên, mà linh hồn cũng lạnh như băng.
      Nếu quyền lực tối thượng có thể thay đổi hết thảy, khống chế tất cả, vậy ngọn núi ghi lại nhân duyên, sinh tử còn để làm gì? tồn tại của chúng chẳng phải đều trở thành loại trào phúng, mỉa mai phản bội buồn cười nhất mà cũng vô tình nhất hay sao.
      Đế Thiên kiếm chậm rãi giơ cao, tiếng dị thú gầm gừ càng thêm thê lương, từng tia sáng màu vàng xẹt qua thân kiếm, con mặc long dữ tợn ra thân kiếm, nộ khí trùng trùng, sát khí lẫm liệt.
      Gió chợt thổi mạnh hơn, mọi người chỉ cảm thấy bị cánh tay bóp chặt cổ họng, chỉ cần nó thoáng dùng lực, tất cả mọi người vạn kiếp bất phục(1).
      “Chúng thần nghe lệnh!” Kinh hoàng lùi lại vài bước, Đế Thích hoàn toàn mất phong thái ưu nhã ung dung vừa rồi, điên cuồng rống to: “Nghịch tặc muốn dùng Đế Thiên kiếm để nghịch chuyển thiên địa, nhiễu loạn càn khôn! Chúng thần mau mau tế xuất hệ mệnh tác(2) do Phật Tổ ban cho, bắt được phản tặc, công đức vô lượng.
      Tiếng vừa dứt, Thiên chúng vội vàng rút những sợi dây thừng bằng tơ màu vàng vốn quấn bên hông ra, để chúng theo gió bay lên, hóa thành ba mươi ba đạo kim tác(3) bay tán loạn giữa trung.
      Trong lúc nhất thời, dây thừng xen vào nhau, biến hóa ngàn vạn, hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa ngàn ngàn vạn, chồng chất lẫn nhau tạo thành mạng lưới kim tác dày đặc, tạo thành cái lồng hướng Hiên Viên ùn ùn kéo đến.
      “Hệ mệnh tác!” Lãnh mâu phẫn nộ đỏ thẫm như máu, giống như huyết trì(4) địa ngục nơi đáy mắt, Hiên Viên quát lớn tiếng, trường kiếm chém ra, kiếm chém lên dây thừng ở phía .
      “Bồ đề tọa hạ hệ mệnh tác, phược hồn tỏa phách hệ nguyên thần”(5)
      Nhưng Hiên Viên luôn biết sợ là gì! Cho nên, sợ phải gánh vác tội trạng thuộc về mình, cũng sợ đối mặt với thiên địa vô tình bạc bẽo này, càng sợ để mình trở thành tội nhân chân chính!
      Trường kiếm vung lên, giống như mưa rít gió gào, chém lên kim tác đầu, trong khoảnh khắc, tia lửa văng ra khắp nơi, kiếm phát ra thanh bén nhọn.
      Đủ loại ánh sáng lóa mắt bắn khắp nơi trong gian, sấm giăng chớp giật đầy màn trời. Tiếng dị thú gầm gừ ngày càng điên cuồng, tiếng kêu thảm của chúng thần cũng ngày càng thảm thiết.
      Máu tươi nhiễm đỏ bầu trời, tiếng kiếm va chạm huyên náo khắp thế giới, nhưng sau cùng, từng tiếng Phật ngâm vang dội đè mọi thứ, dường như cả đất trời, vạn vật đều dừng trong tiếng tụng ngâm Phật hiệu, tiếng Phật ngâm phổ độ chúng sinh, từ bi cứu khổ cứu nạn.
      Từng hình bàn tay phật màu vàng khổng lồ từ hư vô thoáng ra, rơi liên tiếp lên kim võng(6), ánh kiếm màu đen xen lẫn ánh đỏ vàng càng ảm đạm, càng ngày càng thưa thớt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
      Kim võng ngừng thít chặt vào thân thể to lớn mà ngạo mạn kia, dây thừng cắt vào trong cơ bắp, tạo thành vết máu sâu.
      Đột nhiên, tia sáng chói như ánh thoi đưa nhanh như thiểm điện cắm phập vào trong lưới, “Phốc” tiếng trầm đục, kim kích dính đầy máu tươi nhanh chóng rút về, Đế Thích ngửa mặt lên trời cười to, vô cùng đắc ý: “Tới đây! Áp giải nghịch tặc Hiên Viên lên Trảm Thần Thai, chịu thiên lôi đánh xuống, hủy nguyên thần!”
      Hai tay bị trói chặt, chỉ có thể mặc cho máu tươi ồ ồ chảy ra, Hiên Viên lạnh lùng trừng mắt nhìn Thiên Đế, ngạo nghễ kinh hãi, bình tĩnh như xưa, “Bồ đề tọa hạ hệ mệnh tác, quả nhiên ngươi có chuẩn bị rồi mới đến.”
      “Trẫm, chưa bao giờ đánh trận chiến nào mà nắm chắc phần thắng!” Thị uy giơ lên cánh tay đan vào nhau cùng Xá Chi, Đế Thích dương dương tự đắc cười tiếng, thanh lạnh lùng : “Là ngươi quá ngu xuẩn, cũng quá cuồng vọng, cho nên mới có kết cục hôm nay!”
      Tiếp nhận kim quan từ Thiên chúng đưa tới, Đế Thích vui vẻ cúi đầu để Xá Chi đội lên đầu mình.
      Áo bào trắng lần nữa ưu nhã tung bay, trong khoảnh khắc lúc ngang qua người Hiên Viên, Thiên Đế khẽ mỉm cười, cười đến trong sạch tuyệt mĩ, chỉ là tiếng lãnh chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, mang theo khoái ý đảo qua trong lồng ngực…
      “Ngươi phải hiểu, trong thiên địa chỉ có hoàng đế, đó chính là trẫm!”
      _________________________________

      (1):vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp trở lại được.
      (2):Hệ mệnh tác=Dây thừng trói buộc tính mạng- tên trận pháp
      (3) Kim tác: dây thừng (chão) màu vàng).
      (4):huyết trì: ao máu
      (5):Bồ đề tọa hệ mệnh tác, trói hồn khóa phách buộc nguyên thần)
      (6)kim võng: cái lưới màu vàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :