1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhạc gia đích nữ: Liệt nữ sợ triền lang - Lạc Tiểu Nguyên (Sưu tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      NHẠC GIA ĐÍCH NỮ : LIỆT NỮ SỢ TRIỀN LANG

      Tác giả: Lạc Tiểu Nguyên

      Beta-reader: LLc

      Nguồn: DDLQD

      Thể loại: Gia đấu, nữ cường, sủng, siêu cấp đấu trí, Truyện sáng tác.

      Nhân vật: Nhạc Cam Đường, Phòng Uy Dịch| Phối hợp diễn: Ôn Tấn Thư, Nhạc gia, Nhạc Trân Châu, Hướng Tùng,…

      Đoạn đầu có tí loli vì nữ chính còn , dần dần mới nhớn nhên hị hị ~ Đừng để bị lừa nhớ!

      - GIỚI THIỆU -

      Nhạc gia chi thứ hai ở Quế thành lập nghiệp, là nhà thuộc dòng dõi thi hương, Nhạc Bách chỉ là chức quan học sĩ bé, cùng với Vũ thị là con của vị trong Sử viện, gia cảnh quá sung túc nhưng no ấm đầy đủ, gia phong nề nếp. Vũ thị sinh hạ được hai tiểu nương răng trắng môi hồng.

      Nhạc gia đại tiểu thư năm nay mười sáu tuổi, vẫn đợi gả ra ngoài, là nương xinh đẹp như hoa phù dung.

      Nhạc gia nhị tiểu thư năm nay mười tuổi, tóc còn búi trái đào, hay bện đuôi sam thắt chỉ đỏ.

      Hội thưởng hoa, là để cho các tuấn nam mỹ nữ đến tuổi trong kinh được gặp gỡ kết duyên, năm nay lại được tổ chức ở Ôn phủ phú thương kinh thành.

      Nhạc gia phu nhân cùng Ôn gia phu nhân là bạn thân thiết, hai nhà hay qua lại, đương nhiên cũng có thiệp mời. Các vị phu nhân trong kinh coi như phân cấp bậc, được tùy ý lại thăm quan trong Ôn phủ, ngờ Tể tướng phu nhân cùng con trai con giá đáo!

      Tin chắc chắn: Nhạc gia tiểu thư cùng Hướng gia công con trai của Sử viện đại nhân định ngày kết duyên.

      Tin "quạc quạc" : Con trai út của tể tướng, danh xưng Y công tử có bệnh " trẻ con"!

      -

      [Đoạn cấm trong Cảm Mai uyển của phủ Tể tướng]

      Tiểu nương cả người mặc áo bông phồng lớn, tay cầm tiểu lô, giống như là rất sợ lạnh đứng ở dưới mái hiên, mắt ánh lên vẻ khó chịu. Tiểu công tử mười sáu tuổi cũng trổ mã, nước da như bạch ngọc, cười như si như ngốc.

      "Phòng công tử gọi ta đến là có chuyện gì?" Dứt khoát muốn về, tiểu nương bèn mở lời, thổi vào trong khí làn sương ấm.

      "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Công tử nào đó vẫn mỉm cười.

      "Mười lẻ." Nhạc Cam Đường ngoan ngoãn trả lời, Phòng Uy Dịch lại cười như cười, ánh mắt sắc lẹm.

      "Bé như vậy mà khôn ranh hư hỏng!"

      Nhạc Cam Đường nhướn mày, quả nhiên là biết những chuyện nàng rồi.

      "Phòng công tử, dám ta hư hỏng? Ta liền quay về mách Tể tướng phu nhân."

      Phòng Uy Dịch đắc ý cười lớn, xua xua tay.

      "Tốt, tốt, mách , tiện thể để bà ấy làm quen con dâu tương lai cũng tốt!"

      Nhạc Cam Đường dợm bước, nghe thấy sét đánh bên tai, quay ngoắt lại trừng mắt hỏi.

      "Có ý gì?"

      Phòng Uy Dịch bèn tiến sát đến, cúi xuống ôm lấy thân hình bé chỉ cao đến hơn bụng mình bế lên, tiện tay véo cái lên má tiểu nương.

      "Năm nay mười ? Aiz, cũng phải hai, ba năm nữa mới đến tuổi gả chồng. Là đợi ta đến cửa !"

      Mãi đến khi thiếu niên kia rời , người hầu đến gọi, Nhạc Cam Đường mới hết thất thần. Oa...oa... Nàng vừa bị nam nhân khi dễ!
      Last edited by a moderator: 29/3/16
      Chris thích bài này.

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 1.

      Nhạc phu nhân đánh giá tiểu nha đầu nhà mình hồi, thấy Nhạc Trân Châu mặc bộ xiêm y vừa được may, váy cùng áo màu ráng chiều viền lông trắng, vải có thêu hình hồ điệp đính trân châu, cài trâm mẫu đơn có tua rủ, hài đỏ thêu hoa lan, trông là tinh xảo đẹp mắt. Bộ này tính ra cũng là rất đắt, nhưng mặc lên người của Nhạc Trân Châu đúng là xứng đáng với số nguyên bảo bỏ ra.

      Hôm nay dự yến của bên Ôn phủ, tuy là chỗ thân quen nhưng lại là trưng nữ nhi nhà mình cho cả kinh thành biết, thể xuềnh xoàng được. Chỉnh trang cả buổi, Nhạc Trân Châu quả nhiên phụ lòng bà, thoắt cái trở thành tiểu tiên nữ xinh đẹp đến mức động lòng người. Bà vẫn luôn thương và hy vọng vào đứa con này, xinh đẹp như vậy phải để người ta hay sao, lấy đám giàu có có thể sống sung sướng rồi.

      "Phu nhân, xe ngựa đợi bên ngoài rồi." Quản gia gõ cửa lớn ở ngoài. Hai nha hoàn trở vào dìu phu nhân và đại tiểu thư ra cổng lớn. Nhạc Trân Châu ngậm son nước, dám nhiều, dù trong lòng rất khẩn trương, định mở miệng lại thấy mẹ trừng mắt bèn im ngay.

      Nhạc phu nhân hỏi quản gia.

      "Lão Trang, lão gia về chưa?"

      Lão quản gia cung kính đáp.

      "Thưa phu nhân, lão gia chưa về, bên Sử viện có cho người đến báo hôm nay lão gia về được."

      "Vậy được rồi. Chúng ta thôi… Nhị tiểu thư đâu?"

      "Nhị tiểu thư lên xe ngựa rồi, phu nhân."

      Nhạc phu nhân ít khi phải lo cho nhị nương, tính tình điềm đạm hữu lễ, rất giống cha nó, làm tiểu nương tuổi nhưng thông tuệ và hiểu biết hơn hẳn tỷ tỷ. Nhị nương thích đọc sách, lại sợ lạnh, nên sớm trèo lên xe cuộn trong chăn gấm rồi.

      Nhạc phu nhân cùng Nhạc Trân Châu leo lên xe ngựa, quả đúng là thấy Nhạc Cam Đường khép mắt, ôm tiểu lô, cả người quấn trong chăn gấm thêu hoa. Cửa sổ lại mở, Nhạc phu nhân cảm thấy bí bách khó chịu, bèn gắt .

      "Cam Đường, con muốn chết ngạt hay sao? Trong này cũng mở cửa."

      Nhạc Cam Đường mở hờ mắt, thấy Nhạc phu nhân mở rèm, gió lạnh hơi bay vào, khó chịu dịch sang bên, liếc đến Nhạc Trân Châu khổ thân ngậm miệng, đánh giá hồi mới cười khen.

      "Trân Châu hôm nay đúng là trân châu! Mẹ à, tỷ tỷ xinh đẹp quá, đúng là con của mẹ!"

      Nhạc Cam Đường ít khi mở miệng, mà khi lời vừa thốt khiến người ta hoặc là hài lòng như nếm được đường, hoặc là cảm giác vừa đau vừa tức như bị chọc vào mông vậy. Bây giờ đương nhiên là tiểu nương khen đại tỷ, Nhạc phu nhân hài lòng cười ngọt lườm Nhạc Cam Đường rồi lại âu yếm nhìn Nhạc Trân Châu.

      "Tiểu nha đầu miệng lưỡi!"

      Nhạc Cam Đường còn là tiểu nương, khỏi làm nũng níu tay áo mẹ.

      "Mẹ, tỷ tỷ đúng là hôm nay rất xinh đẹp. Trong yến tiệc các phu nhân khác khỏi đem khuê nữ nhà họ ra so sánh, mẹ còn khiến họ ghen tị hay sao?"

      Nhạc Trân Châu và Nhạc phu nhân lườm Nhạc Cam Đường, mà Nhạc phu nhân cuối cùng cũng nở nụ cười tươi rói bảo.

      "Trân Châu nhà ta trời sinh diễm lệ, lại bằng được bọn họ sao? Chỉ vì cha con chịu thăng tiến, nếu những nhà như Hướng gia xứng với nhà ta sao?"

      Nhạc phu nhân ghét bỏ Hướng gia là chuyện ai cũng biết, đối với Nhạc lão gia bất mãn vì ông bo bo giữ mình, buồn phiền rầu rĩ mãi. Nhạc Trân Châu biết ăn , chỉ sợ mở miệng là câu chữ chẳng ra gì, rũ mắt xuống. Nhạc Trân Châu cùng Hướng Tùng con trai của vị quan ngũ phẩm trong Sử viện vừa mắt nhau, nhà Hướng Tùng cũng cho bà mối đến nhưng Nhạc phu nhân chê nhà họ Hướng nghèo khó nên trì hoãn mãi. Năm nay Nhạc Trân Châu mười sáu, còn chần chừ thành ế mất, nên Nhạc phu nhân vừa nhận được thiệp mời liền kiên quyết kéo con .

      Nhạc Cam Đường thở dài hơi, lại cúi đầu xuống cuốn sách, lơ đãng bảo.

      "Mẹ, mẹ tức giận làm gì? Sắp tới dự tiệc, mẹ lại sinh khí, trông mất phong thái. Đợi lát nữa vào tiệc ai cũng dời mắt khỏi "trân châu" của mẹ được!"

      Nhạc phu nhân "hừ" tiếng, bà còn chưa cho Cam Đường biết bà biết hôm nay Hướng Tùng cũng có mặt.

      Xe của Nhạc gia dừng lại, ba mẹ con Nhạc phu nhân vừa bước xuống có hai nữ tỳ xinh đẹp duyên dáng đến đưa đón, đủ thấy Ôn phủ này phải là vừa, đón tiếp khách cũng long trọng như vậy. Nhạc Cam Đường cẩn thận đánh giá phủ đệ nhà người ta, mắt thấy kiến trúc tinh xảo, quả nhiên là đứng hàng quốc thương, khâm phục tài lực của nhà này.

      "Nhạc phu nhân!"

      Ba mẹ con vừa nghe có người gọi, liền quay lại thấy thiếu niên tuổi mặc áo gấm đến.

      "Là Tấn Thư sao? Mẹ con đâu?"

      Nhạc phu nhân mỉm cười, cậu ta chính là Ôn Tấn Thư con trai thứ Ôn gia. Mẹ của Ôn Tấn Thư là Hòa thị cùng Nhạc phu nhân là bạn thân từ , khi Hòa thị đến Nhạc gia chơi thường đem theo Ôn Tấn Thư.

      Ôn Tấn Thư quần áo dát đầy vàng ngọc nhưng cũng là người có lễ nghi, vái chào Nhạc phu nhân, câu "Nhạc tỉ tỉ" hướng Nhạc Trân Châu rồi quay ra mỉm cười chào "Nhạc muội muội".

      "Gia mẫu đợi người trong sảnh, các phu nhân đều đến chỉ còn thiếu người, mẫu thân nhắc mãi. Nhạc phu nhân, mời người trước ạ."

      Nhạc phu nhân rất thích Ôn Tấn Thư, khen câu "đứa bé ngoan" rồi cùng Nhạc Trân Châu theo hai tỳ nữ xinh đẹp vào sảnh.

      Ôn Tấn Thư sánh vai với Nhạc Cam Đường, ho cái, rũ mắt xuống, giọng thầm.

      "Cam Đường muội muội."

      Nhạc Cam Đường cùng Ôn Tấn Thư là thanh mai trúc mã, khi Hòa thị đến nhà nàng chơi, Ôn Tấn Thư và nàng nghiễm nhiên thành bạn thân, lại cùng trong khoảng tuổi . Ôn Tấn Thư tính tình nhàng thư sinh, đối xử với Cam Đường rất tốt. Còn Nhạc Cam Đường quý mến Ôn Tấn Thư, tính cách lại mạnh mẽ, trong lòng sớm có tính toán.

      Nhạc Cam Đường bình thường ghét người khác gần, nhưng đây là phủ Tể tướng, có thể dễ dàng đẩy người bên cạnh ra, hét tiếng "này" như ở nhà hay sao? Đối với Ôn tiểu thiếu gia ngây thơ non nớt này, Nhạc Cam Đường có ý định muốn gả vào nhà , có trượng phu ngây ngô dễ quản quả thực vừa ý nàng, liền giả bộ ngại ngùng, giọng thưa.

      "Tấn Thư ca ca."

      Ôn Tấn Thư cười như hoa được mùa, mới hoa chân múa tay với Nhạc Cam Đường.

      "Nhà ta… nhà ta là có mấy khu vườn hoa được chuẩn bị sẵn, lát nữa ta xin với Nhạc phu nhân cho muội với ta thưởng hoa, có được ?"

      Nhạc Cam Đường thích các thứ hoa hoét, thầm nghĩ trong lòng, ai thèm ngắm hoa với huynh, nhưng nhìn gương mặt của Ôn Tấn Thư hào hứng, đôi mắt lấp lánh bèn nhàng gật đầu. Ôn Tấn Thư vui lắm, hẹn với nàng.

      "Cam Đường muội muội, trong sảnh này chỉ dành cho nữ quyến, ta cùng Hướng huynh ngồi bên Khánh hiên, muội cứ đợi, lát nữa ta đến tìm."

      Nhạc Cam Đường "ừm" tiếng, rồi thong thả vào trong sảnh, thèm ngoái lại cái.

      Bên trong sảnh trang trí vô cùng đẹp mắt, nữ quyến các nhà ngồi quây xung quanh cả. Mắt vừa liếc thấy Hòa thị tán gẫu với Mục phu nhân nhà Mục thượng thư, Nhạc Cam Đường thầm cười nhạt trong lòng. Tiểu nương mặt mũi sáng láng nhưng còn quá, nhan sắc cũng phải rất xinh xắn, quần áo mặc người lại thanh nhã đến nhạt nhẽo, tính tình cũng ham thích những thứ ngoài, nhanh nhẹn dời đến chỗ ngồi sau lưng Nhạc thị. Dỏng tai lên, quả nhiên có người hỏi đến Trân Châu.

      "Ai ui! Nhạc đại nương xinh đẹp diễm lệ, đôi môi đáng này là sử dụng loại son nào?"

      Nhạc Cam Đường rũ mắt xuống, cố gắng hết sức để bị hút vào đĩa phù dung tô trước mặt, liền nghe thấy Nhạc thị cười rung rung.

      "Là ta bảo lão Trang đặc chế ra, thế nào? Tô phu nhân có thích ? Ta liền đưa ngươi dùng thử, dùng tốt liền tặng hộp."

      "Tỷ tỷ lại trêu chọc ta. Gìa rồi còn sử dụng son phấn? Tỷ xem Mai Đóa nhà ta môi hơi nhợt nhạt, nhìn Trân Châu nhà tỷ ghen tị quá."

      Nhạc Cam Đường liếc về phía bên tay phải, đằng sau vị Tô phu nhân hiền lành phúc hậu là Tô Mai Đóa đại tiểu thư Tô phủ, quả nhiên con giống mẹ, nhưng đúng là trông hơi nhợt nhạt. Quan trọng là, Tô gia cũng làm quan, nhưng Nhạc Cam Đường lúc này ngột ngạt trong mùi son phấn, nhất thời nhớ ra.

      "A! Cam Đường nhà tỉ năm nay lại lớn hơn rồi. Nghe tỷ cùng Hòa muội muội định hôn ước cho Cam Đường và Tấn Thư?"

      Câu trước là nhìn Cam Đường cười ngọt ngào, xoa xoa gò má bầu bĩnh của nàng. Câu sau là ghé tai Nhạc phu nhân thầm. Nhạc phu nhân cười ha hả gật đầu, cùng Tô phu nhân to tiếp chuyện.

      Nhạc Cam Đường khó chịu, mày nhướn lên nhíu lại, sau đó cuối cùng quyết tâm làm con rùa giả danh thục nữ, cúi mái đầu nhắn xuống, giống như thẹn thùng, dù trong lòng niệm trăm lần thèm vào... thèm vào... thèm vào...

      Hai, ba lượt trà bánh qua, các vị phu nhân phỏng chừng ngồi chuyện cũng lâu, mà nhi nữ các nàng trang điểm son phấn xinh đẹp, muốn đứng lên sang gặp mặt các vị thiếu gia, công tử bên Khánh hiên. Dù sao hội thưởng hoa cũng là nơi gặp gỡ hẹn hò, các phu nhân chuyện thôi cũng chán. Ôn phu nhân Hòa thị liền đứng dậy cười bảo.

      "Các vị tỷ muội, ta đây thất lễ. Sớm hẹn mọi người tham quan Ôn phủ mà lại chuyện quên mất. Hôm nay ta đặc biệt chuẩn bị năm vườn hoa, bên trong có phục vụ trà và điểm tâm, lại có trò chơi thả thơ, đối tửu cho mọi người. Gia nhân có sẵn, xin tự nhiên như ở nhà."

      Dứt lời, đám phu nhân tiểu thư lần lượt kéo ra khỏi sảnh, rồi mỗi nhóm có vài ba tỳ nữ xinh đẹp ra nghênh tiếp, giới thiệu về khu vực năm khu vườn này.

      Nhạc phu nhân cùng nhóm Tô phu nhân, Ôn phu nhân, Diệp phu nhân của Diệp Ngự y. Diệp phu nhân đưa con ra giới thiệu.

      "Các vị tỷ tỷ, đây là gia nữ Yên Nguyệt nhà ta, mới có mười ba. Còn đứa nữa ở bên Khánh hiên, năm nay cũng mười bảy rồi."

      Nhạc phu nhân nghe thế liền thấy vui, đón lấy tay Diệp phu nhân mà tiếp lời.

      "Để tỷ muội chúng nó cùng nhau là được. Phu nhân cùng ta, chúng ta cùng sang Nguyệt Sắc uyển."

      Hai vị phu nhân kia đồng tình. Tô phu nhân bèn cho Tô Mai Đóa cùng Diệp Yên Nguyệt, Nhạc Trân Châu và Nhạc Cam Đường rồi lên trước với ba vị phu nhân. Ôn phu nhân sinh được hai con trai đều ở bên Khánh hiên, cảm thấy vô cùng vui vẻ chuyện rôm rả với mọi người.

      Nhạc Cam Đường cầm lấy tấm thiếp hồng viết tên mấy khu vườn, nghĩ nghĩ lại muốn cùng mấy vị tỷ tỷ này. Qủa nhiên Tô Mai Đóa cùng Diệp Yên Nguyệt lại hỏi Nhạc Trân Châu xem mua áo này ở đâu, chỉ thêu sao mà khéo, cái trâm đẹp, v.v...

      Ôn phu nhân cười với nhóm phu nhân đằng sau nữa, cao giọng .

      "Hôm nay ta còn mời được Tể tướng phu nhân cùng ba vị công tử bên đó sang đây. Hai người con của Phòng tể tướng và đứa cháu bên ngoại nữa. Chắc là họ ở Linh Lung uyển rồi."

      Linh Lung uyển bên cạnh Nguyệt Sắc uyển, đoàn người trước sau cảm thấy phấn chấn liền vỗ tay Ôn phu nhân lợi hại. Nhạc phu nhân nghe thấy vậy liền quyết tâm kéo Nhạc Trân Châu theo. Tô phu nhân và Diệp phu nhân cũng cầu rùa vàng, chỉ sợ đến sớm dành được chỗ tốt.

      Nhạc Cam Đường bị bỏ lại phía sau, bèn níu tay áo tỳ nữ .

      "Tỷ tỷ, mẹ ta là Nhạc phu nhân, tỷ báo với người hộ ta rằng ta ham chơi, đến Cầm Lan quán ngồi đợi người, lung tung."

      Tỳ nữ bèn vâng dạ rồi tiếp tục theo đám người lũ lượt kéo về Linh Lung uyển.


      (Tiểu nương xuất chiêu, rất tính toán, mọi người phải đợi lâu, tập sau thiếu gia Tể tướng phủ cũng lộ diện!)
      Chris thích bài này.

    3. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 2.

      Nhạc Cam Đường lần đầu đến Ôn phủ, trong lòng thập phần buồn chán và cảnh giác. Cha nàng dạy chớ dễ tin người, đâu cũng phải cẩn thận từng li từng tí để tránh người ta thị phi. Nhạc phu nhân cùng Nhạc Trân Châu có ý tứ, cùng với Nhạc Cam Đường cùng tiếng , nên nàng muốn cùng. Nhạc Cam Đường bèn gọi tỳ nữ thân cận là Tĩnh Xu đưa dạo quanh. Cầm Lan quán quả đúng như tên, hoa lan các dạng có đủ, dưới cây ngọc lan còn hữu ý đặt cây đàn tranh. Cầm Lan quán ngay gần sảnh nhất, nên cũng có lác đác mấy vị tiểu thư công tử dạo xung quanh.

      Tĩnh Xu nhàng hỏi Nhạc Cam Đường.

      "Tiểu thư à, sao cùng phu nhân và đại tiểu thư? Nghe đâu gia nhân của Ôn phủ Tể tướng phu nhân cùng con cháu đến chơi, tò mò muốn xem đệ nhất mỹ nữ kinh thành năm xưa hay sao?"

      Nhạc Cam Đường liếc mắt nhìn mấy cặp trai kia, "hừm" bảo.

      " thích."

      Tĩnh Xu bèn hiểu chuyện ngậm miệng. Nhị tiểu thư này còn nhưng phải dễ mà đưa đẩy, có chuyện nên , nên hỏi hỏi, bằng chính là tự mình làm nhục mình. Nhìn nhị tiểu thư tỏ vẻ ngây thơ ngồi xuống bên cạnh cây lan điệp, ngắm nhìn con bướm trắng đậu cánh hoa, Tĩnh Xu cảm thán. Aizz, nhị tiểu thư của ta à. . .

      "Đệ nhất mỹ nữ kinh thành năm xưa gì chứ? Bây giờ phải là phụ nhân người rộng da nhăn hay sao?"

      Ngón tay nhắn trắng ngần của Nhạc Cam Đường chọc vào cánh hoa, con bướm thấy động bèn bay vút lên. Tĩnh Xu sợ hãi nhìn quanh, khẽ .

      "Tiểu thư, giọng chút."

      Nhạc Cam Đường quay đầu lại, miệng nhoẻn cười, ngây thơ đáng , chỉ khiến Tĩnh Xu rợn người.

      vị công tử áo xanh ngồi bàn đá cùng vị công tử khác, liếc mắt đưa tình với tiểu thư áo tím đứng cầu bắc ngang tiểu trì, miệng đọc thánh thót câu thơ ong bướm đa tình.

      Tĩnh Xu sợ làm hư tiểu nương nhà mình, định thấy Nhạc Cam Đường "xì" tiếng, đứng dậy ra khỏi kiều đình. Tĩnh Xu vội chạy theo, Nhạc Cam Đường giở tấm thiếp ra, theo hình vẽ mà đến hai hòn giả sơn, ra phía đằng sau liền thấy cánh cổng mở lớn ghi chữ Kiều Thư uyển.

      Tĩnh Xu thấy khu này chim hót líu lo, mùi cỏ non thơm nhạt, lại có các loại hoa đồng nội khoe sắc kinh ngạc hỏi.

      "Tiểu thư, khu này sao lại sơ sài vậy?"

      Nhạc Cam Đường lại vui mừng, chỉ về phía gian nhà.

      "Chỗ kia có khu đọc sách kìa! hợp ý ta!"

      Tĩnh Xu mắt thấy tiểu thư nhà mình cũng vui rồi bèn .

      "Tiểu thư, để ta gọi người đến phục vụ."

      Nhạc Cam Đường tự mình bước vào, vẫy tay với Tĩnh Xu.

      "Ngươi tự lấy trà và bánh cho ta. Người khác hầu hạ ta quen, vả lại ta lung tung, chút nữa ngươi quay lại, ta đợi trong nhà!"

      Tĩnh Xu đảo mắt nhìn quanh, tiểu viện này bé, có khu đằng sau, chỉ có ít hoa lá và gian nhà sách, cửa mở lớn, thấy cả bên trong có mấy giá sách lớn, đèn lồng sáng bừng, bèn yên tâm rời .

      Nhạc Cam Đường nhìn theo bóng Tĩnh Xu rồi hí hửng vào trong, quả nhiên bên trong sách chất đầy phòng, thơm mùi mực và giấy cũ, gian phòng lại kín gió rất hợp ý nàng. Tùy ý lại quanh hai giá sách gần đó, tìm cuốn mỏng ghi Kinh thi, xem lát rồi để lại, rồi lại cuốn truyện, cuốn sử, cuốn triết tự. . .

      Nhạc Cam Đường say sưa đọc cuốn sách của Lâm thi gia, cánh cửa chợt mở toang. Nàng giật mình quay lại thấy hai người nam nữ ùa vào, hơi thở hổn hển như trúng gió, ôm chặt lấy nhau mà hôn hít.

      "Ngô lang, thiếp... thiếp..."

      "Suỵt, A Ngọc, muội đẹp... Đẹp quá… để ta sờ…"

      Nhạc Cam Đường từ bé đến lớn chưa thấy những chuyện nam nữ thân mật, sợ đến mặt cắt còn giọt máu, hoảng loạn tìm chỗ trốn, lại làm rớt mất cuốn sách cái "bộp" xuống đất.

      Người nam thét lên tiếng "Ai?!", Nhạc Cam Đường nhanh nhẹn bỏ của chạy lấy người, khẽ khàng vọt đến tận đầu kia gian nhà nấp, áp lưng vào giá sách nhắm tịt mắt lại. Mồ hôi nàng túa ra từ trán, mắt tối sầm lại, Nhạc Cam Đường thầm niệm phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn...

      Tiếng bước chân nặng nề tới, Nhạc Cam Đường ngồi sụp xuống bịt miệng.

      "Ngô lang, sao vậy?"

      "Là con chuột chạy qua thôi. A Ngọc đừng sợ, lại đây, để ta muội!"

      "Ngô lang a..."

      Tiếng nam nữ hoan ái lại vang lên. Người kia phát ra Nhạc Cam Đường, nàng thở phào cái khẽ, nháy mắt gương mặt lạnh lùng khó chịu, phun ra mấy chữ.

      "Gian phu dâm phụ, cẩu nam nữ… Ưm!!"

      bàn tay bế Nhạc Cam Đường lên, tay còn lại bịt miệng nàng, khiến nàng giật thót người. Nhạc Cam Đường nhanh trí há miệng cắn mạnh vào bàn tay đó. Thà bị phát còn hơn bị làm hại! ngờ bàn tay này lại mỏng mà cứng như vậy. Người bế nàng lên bèn xoay nàng lại, ghé vào mặt nàng mà thổi hơi.

      "Nha đầu! Mau bỏ tay, ta hại ngươi!"

      Nhạc Cam Đường thả lỏng miệng, nhưng răng vẫn giữ chặt bàn tay đó, mở mắt ra nhìn. Bàn tay nàng cắn lại dùng lực bóp mạnh xương hàm của nàng, khiến nàng đau đớn nhả miệng ra. Thiếu niên ôm nàng trong lòng bèn ghì đầu nàng vào ngực , miệng thầm.

      "Tiểu nha đầu này, im lặng!"

      Nhạc Cam Đường vừa tức vừa xấu hổ, bịt tai lại, cật lực làm con đà điểu rúc vào ngực thiếu niên kia. Má áp vào chất vải gấm thượng hạng, giống như là gió xuân thổi qua, còn có mùi giống như trầm hương lâu năm. Từ trong lồng ngực ấm áp này, Nhạc Cam Đường thẹn thùng, cảm thấy vừa an toàn vừa nguy hiểm. An toàn là vào thời khắc này, thiếu niên ôm nàng trong lòng, ngồi trong vách ngăn của giá sách , khiến nàng lọt thỏm trong lòng người ta, bị phát . Người ta cũng có làm gì tiểu nương nàng, chỉ là ôm lấy... Nguy hiểm là hai tay đặt lên lưng, lại vừa vặn để ở mông của nàng!!

      Nhạc Cam Đường đau khổ trong lòng, tiếp tục làm đà điểu, thà chết chứ nhìn mặt thiếu niên này, tay nắm chặt vạt áo , mà đầu nhất quyết cùng với ngực người ta dính chặt. Chỉ thấy lồng ngực thiếu niên rung rung, giống như là cười, Nhạc Cam Đường phẫn uất, vặn vẹo người. ngờ tên bại hoại này lại bóp cái mông của nàng hai cái. Nhạc Cam Đường như gặp phải quỷ, trong lòng hét lớn xong rồi, kẻ này là tên ấu dâm! (*)

      (*) Bệnh trẻ con, lolicon

      Đại não chỉ kịp đình chỉ trong tích tắc, Nhạc Cam Đường bèn dứt khoát đẩy mạnh tên ghê tởm này, mắt vừa hé thấy bộ quần áo màu bạch ngọc của buồn nôn. Theo đà, nàng ngã xuống đất oạch cái, miệng còn thét lớn.

      "A!!"

      Thiếu niên ngờ nàng lại làm như vậy, thất thần trong vài giây, Nhạc Cam Đường mặt úp sấp xuống đất, vội vàng bò dậy chạy ra khỏi giá sách, liền thấy đôi nam nữ quần áo xộc xệch đè lên nhau, nàng vẫn tiếp tục chạy ra khỏi căn nhà đó.

      Tiểu nương chân ngắn, nhưng ba người còn lại trong phòng bị nàng làm hoảng sợ, có ai chạy theo.

      Nhạc Cam Đường thành công chạy ra khỏi cả Cầm Lan quán, chạy hành lang đến đại sảnh đường gặp Tĩnh Xu bê trà bánh đến cùng với mấy thị nữ chuyện trò. Nhạc Cam Đường tức tốc lao vào người Tĩnh Xu, lúc gần đến tự động giả vờ ngất ngã xuống, nhìn từ xa giống như rất mạnh nhưng lực lại rất . Bọn gia nhân xung quanh nhìn thấy đều sợ hãi, vội cầm khay trà bánh để Tĩnh Xu bế Nhạc Cam Đường nghỉ, có người gọi đại phu trong phủ đến.

      .


      Lúc Nhạc Cam Đường mở mắt, là Nhạc phu nhân ở bên cạnh, lo lắng vuốt mái tóc nàng. Nhạc Cam Đường hai mắt như sắp khóc, gọi "mẹ", Nhạc phu nhân liền vội vã gọi người đến đem canh gà hầm.

      "Tiểu bảo bối của mẹ, con làm sao vậy? Gặp quỷ hay sao? Kẻ nào bắt nạt con, ! Ta đến cho phụ mẫu nó biết tay!"

      "... có a..."

      Nhạc phu nhân cưng chiều con , trong lòng vô cùng chua xót. Từ đến lớn Nhạc Cam Đường tính tình thông tuệ trầm tĩnh, lại ít bệnh tật, có khi nào yếu ớt đến mức như vậy. Nhìn xem nhìn xem, gương mặt con bé lại trắng bệch có chút huyết sắc, đau lòng sao được? Vừa nghe gia nhân báo, bà liền cùng Nhạc Trân Châu chạy vội đến tiểu viện dành cho khách trong Ôn phủ, còn tâm trạng đâu mà thưởng hoa và để ý đến Tể tướng phu nhân nữa. Lúc bấy giờ Tể tướng phu nhân cùng nhóm phu nhân chuyện, thấy Nhạc gia có chuyện cũng rất quan tâm, bèn dời đến đại sảnh đường hỏi thăm. Nhạc phu nhân thấy tiểu bảo bối nhà mình có chuyện gì, thở phào nhõm, liền sai Tĩnh Xu đến thông báo với Ôn phu nhân và Tể tướng phu nhân rằng nhị tiểu thư có mệnh hệ gì. Tể tướng phu nhân bèn cho mời ba mẹ con Nhạc gia đến. Nhạc phu nhân lo cho con hơn cả, bây giờ nếu có Hoàng đế đến bà cũng thể để Cam Đường chịu khổ, bèn mực từ chối.

      Để Tĩnh Xu thưa lại cáo lỗi với Ôn phu nhân và Tể tướng phu nhân, Nhạc phu nhân đau lòng ôm tiểu nương vào lòng, còn lòng dạ nào dự yến tiệc, cũng dám để lại bảo bối Nhạc Trân Châu mình dày công trang điểm, chuẩn bị ra về.

      "Nhạc phu nhân! Nhạc phu nhân xin dừng bước."

      thiếu nữ xinh đẹp vừa kịp chặn lại Nhạc phu nhân, miệng hô chuỗi thanh như ngọc đánh. Nhạc phu nhân cùng Nhạc Trân Châu định thần, thấy thiếu nữ này mị nhãn như tơ, diễm lệ mĩ miều, mặc áo đỏ thêu hoa cẩm chướng chỉ vàng, vạt áo lộ ra miếng ngọc bội tinh xảo hình hồ điệp vân đỏ, đầu cài ghim vàng đính bông hồng lớn bằng các mảnh hồng ngọc viền bạch ngọc. Khác với Nhạc Trân Châu xinh đẹp đoan trang, thiếu nữ này lại khiến cho người khác cảm thấy phong tình vô hạn mà vẫn phú quý, sang trọng. Nhìn là biết con nhà thế gia phải dạng tầm thường, Nhạc Cam Đường lả trong vòng tay của mẹ hé mắt ra, thấy dung nhan người ta có chút kinh diễm, rồi lại tự động nhắm mắt vào, trong lòng hô, hay rồi.

      Nghe tể tướng phu nhân đem đến hai trai , xem chừng tất cả các tiểu thư trong phủ bây giờ bằng nổi nửa của nàng ta, đến tám chín phần là con tể tướng phủ rồi.

      Lại có chuyện hỏi, vị Phòng tiểu thư này tự dưng xuất , mà Tể tướng phu nhân lúc trước kiên quyết mời ba mẹ con nàng ra sảnh chính, chắc chắn là... Trong lòng vừa động, Nhạc Cam Đường sợ hãi, chẳng nhẽ là là vì chuyện dâm ô nàng thấy trong Kiều Thư Uyển...?

      Thiếu nữ áo đỏ kéo tay Nhạc Trân Châu, mỉm cười bảo.

      "Nhạc phu nhân, ta là Phòng Cẩm Ngân, cùng với Trân Châu tỉ chuyện rất hợp, ban nãy còn chưa kịp hẹn nhau. Gia mẫu với người cũng bàn chuyện sôi nổi, xin đừng vội trước."

      Thiếu nữ liếc mắt Nhạc phu nhân đắn đo suy nghĩ, bèn nhất quyết tới ngồi xuống trước mặt Nhạc Cam Đường, dịu dàng dụ dỗ.

      "Nhạc phu nhân lo lắng cho tiểu muội tử là phải, gia mẫu cũng rất muốn gặp mặt nàng. Vừa hay em trai ta biết chút y thuật, liền để chăm sóc cho nàng chút được ?"

      Nhạc Cam Đường ngẩng đầu, giống như chim non nép vào mẹ, yếu ớt .

      "Tỷ tỷ, vữa nãy An đại phu khám cho ta rồi. Đa tạ ngươi."

      Phòng Cẩm Ngân cười ngọt cái giống như là câu hồn, so đo với tiểu nương nữa, đứng dậy nhìn thằng Nhạc phu nhân .

      "Nhạc phu nhân, quả thực gia mẫu có việc mới phải nhờ đến người. Gia mẫu còn muốn mời người đến gia phủ chuyện hơn nữa kia. Nhạc phu nhân xin đừng coi nhà ta, em trai ta được chân truyền từ Ngự y trong cung, mong phu nhân thành toàn mong muốn của ta ah!"

      Nhạc phu nhân nào dám coi nhà Tể tướng, quan lộ của Nhạc lão gia, hôn tốt cho Nhạc đại tiểu thư,... Nhạc phu nhân liền gật đầu theo.
      Chris thích bài này.

    4. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 3.

      Đại sảnh đường như trong dự đoán của Nhạc Cam Đường, lúc này lại yên tĩnh vắng lặng đến đáng sợ. Đám gia nhân đứng xếp theo hai hàng, sức phục khác hẳn với gia nhân Ôn phủ, hiển nhiên là gia nhân phủ tể tướng. Khóe mắt liếc thấy nụ cười mị của Phòng Cẩm Ngân, Nhạc Cam Đường cảm thấy nguy hiểm, giống như là chuẩn bị bước vào cửa tử.

      Nhạc phu nhân biết chuyện gì đằng sau, chỉ thấy vui vẻ khi gia đình Tể tướng lại chủ động làm thân, vị Phòng tiểu thư này lại đáng dễ thương, đường luôn chuyện son phấn, quần áo, có vẻ như vô cùng thân thiết với bà và Nhạc Trân Châu. Tĩnh Xu hiền lành vô tâm để ý xung quanh, chỉ chăm chăm lo đến tiểu chủ nhân nhà mình. Mấy người họ bước vào sảnh đường, đợi an tọa rồi, Tĩnh Xu liền nhàng hỏi.

      "Tiểu thư, có lạnh , để ta khoác áo choàng?"

      Nhạc Cam Đường theo sau cùng Tĩnh Xu, thấy Phòng Cẩm Ngân để ý đến mình, liếc mắt cái cũng có, thở phào nhõm, trong lòng giống như xô nước đổ vơi nửa rồi, bèn quay đầu sang mỉm cười, lắc đầu với nàng.

      "Ta sao nha Tĩnh Xu."

      Phòng Cẩm Ngân liền quay mặt lại, cười cái diễm lệ kinh thiên, chớp chớp đôi mắt hồ ly nhìn nàng.

      "Tiểu a hoàn nhà Nhạc nhị muội tên là Tĩnh Xu sao? ý vị quá, ai đặt tên mà khéo như vậy?"

      Nhạc Cam Đường bị mê hoặc bởi gương mặt như tiên nữ kia, liền mở to mắt si mê, ngoan ngoãn trả lời.

      "Tĩnh nữ kỳ xu,
      Sĩ ngã ư thành ngu,
      Ái nhi bất kiến,
      Tao thủ trì trù. (*)

      Tướng gia tỷ tỷ, là ta đặt tên cho nàng."

      (*)Đây là bài Tĩnh nữ trong Kinh Thi của Khổng Tử thuộc phú. Dịch thơ:
      Người con nhàn nhã đẹp đẽ.
      Hẹn đợi ta ở chỗ góc thành (chỗ hẻo lánh tối tăm).
      nàng mà thấy nàng,
      Ta gãi đầu và dậm chân.

      Phòng Cẩm Ngân cười ngọt ngào.

      "Tiểu muội thấy nàng xinh đẹp? Thích nàng sao? Tiểu muội thấy ta có xinh đẹp ? Có thích ta ?"

      "Là tể tướng ái nữ, sao có thể đem mình ra so sánh với con hầu?"

      Cánh cửa phía trong sơn son đỏ mở từ lúc nào, hai quý phụ bước ra, người là Ôn phu nhân, còn người còn lại vẻ mặt vui mắng mỏ Phòng Cẩm Ngân. Bà ta giọng có uy, khiến Nhạc Cam Đường giật mình quay đầu lại.

      Nhạc phu nhân vội đứng dậy, kéo Nhạc Trân Châu hành lễ, hai miệng lời.

      "Bái kiến Tể tướng phu nhân."

      Phòng Cẩm Ngân có phép tắc lại yểu điệu chạy đến nâng đỡ cánh tay của quý phụ kia đưa bà lên ghế chính, miệng cười ngọt ngào.

      "Mẹ, con đưa Nhạc phu nhân cùng hai vị tiểu thư đến đây rồi."

      Nhạc Cam Đường quan sát vị mỹ nữ đệ nhất kinh thành năm xưa kia. Gương mặt có dấu vết thời gian, còn như hoa tươi mới nở, lại mang theo vài phần vui nhưng cũng giấu được vẻ diễm lệ kinh hỉ. Qủa nhiên năm xưa vì bà ấy mà bao nhiêu nam tôn các nhà quyền quý đạp nát cửa Tư mã phủ cầu hôn bà.

      Hôm nay tể tướng phu nhân mặc bộ áo tím thêu chỉ bạc họa tiết hoa lan, hai tay xỏ trong cuộn lông trắng muốt, đầu búi phụ nhân chỉ cài ghim trân châu, trông đơn giản nhưng quý phái, vả lại nhan sắc và uy quyền của bà như vậy cũng cần phải quá phô trương.

      "Nhạc phu nhân, mời ngồi."

      Tể tướng phu nhân nóng lạnh ra hiệu, rồi vẫn vẻ mặt vui quay sang Phòng Cẩm Ngân gắt .

      "Ăn hồ đồ. Ta vừa nghe thấy con tự đem mình ra so sánh với người hầu, con xem ta còn mặt mũi nào chuyện với Nhạc phu nhân?"

      Nhạc phu nhân nghe vậy liền bấm tay Tĩnh Xu, nàng bèn quỳ xuống sợ hãi kêu.

      "Tướng gia phu nhân, là lỗi của nô tì. Thỉnh phu nhân trách phạt!"

      Phòng Cẩm Ngân chỉ cười cười, còn Tướng gia phu nhân hừ , đôi mắt sắc lạnh liếc về phía Nhạc phu nhân. Nhạc Cam Đường vội đứng đứng dậy hành lễ, cúi đầu nhưng thẳng lưng, mi mắt hạ xuống rành rọt .

      "Thưa tướng gia phu nhân, ta là nhị tiểu thư Nhạc gia, nàng ấy là người hầu của ta, quản giáo nghiêm là ta. Thỉnh phu nhân trách cứ."

      Tướng gia phu nhân mỉm cười nhìn Nhạc Cam Đường, rồi lại nhìn Nhạc Trân Châu, sau đó quay sang với Nhạc phu nhân.

      "Nhạc phu nhân, ta đây quản giáo nữ nhi nghiêm, lại để nữ nhi của người ra chịu tội thay, nếu đồn ra ngoài ta thành người vô lí quá. Nhạc phu nhân dạy tốt, nuôi dưỡng ra được hai con mắt ngọc mày ngài, lại hữu lễ phải phép như vậy đáng ngưỡng mộ."

      Nhìn vẻ mặt ôn hòa của Tướng gia phu nhân, Nhạc phu nhân thở phào cái, rồi gật đầu phụ họa. Nhạc Cam Đường ngoan ngoãn cúi đầu tạ ơn, bấm vào tay Tĩnh Xu cái.

      "Tiểu nữ tạ ơn Tướng gia phu nhân trách cứ."

      "Nô tỳ tạ ơn Tướng gia phu nhân."

      xong, Tĩnh Xu liền lui ra ngoài. Bởi vì, nếu nhị tiểu thư bấm tay nàng, điều đó có nghĩa là nàng phải tránh ngay. Nhạc Cam Đường nhìn theo bóng lưng Tĩnh Xu, trong lòng lạnh xuống mấy tầng, vị tiểu thư Tướng gia Phòng Cẩm Ngân này đáng sợ, tốt nhất nên dây vào.

      .

      Tướng gia phu nhân vừa vừa cười.

      "Nhạc phu nhân, Nhạc lão gia cùng với lão gia nhà ta cùng với mọi người dự yến ở nhà ta. Hôm nay lão gia ta chiêu đãi Sử viện, trước khi còn dặn dò ta đến làm quen với người đấy."

      Nhạc phu nhân tiếp lời.

      "Đa tạ tướng gia để ý, Nhạc gia ta vinh hạnh. Được quen biết với Tướng gia phu nhân là niềm vui của ta rồi. Hôm nay ta đem hai con cùng, ra mắt Tướng gia phu nhân."

      Tướng gia phu nhân lại liếc nhìn Nhạc Trân Châu và Nhạc Cam Đường, mỉm cười vỗ tay.

      "Người đâu, đem quà đến."

      Tướng gia phu nhân trỏ vào mấy cái tráp, ngọt ngào cười.

      "Mới gặp mặt, ta cùng phu nhân chuyện rất hợp, ta lại thích hai vị ái nữ này, mong phu nhân cho phép các nàng nhận quà gặp mặt. Cho đến hôm sau ta lại gửi thiếp đến mời phu nhân cùng các nàng đến Tướng phủ chơi, có được ?"

      Nhạc phu nhân trong mắt vui mừng, miệng cứ hơi nhếch lên, cảm thấy hôm nay xuất hành tốt, đương nhiên gật đầu đồng ý. Hai chị em lần lượt ra hành lễ bái tạ Tướng gia phu nhân, vừa mới cúi người xuống liền thấy phía cửa xôn xao lên.

      "Mẫu thân, nhi tử đến muộn, tiệc còn chưa có tàn chứ?"

      Nhạc Cam Đường giật mình, hoảng sợ đứng dậy theo đại tỷ lùi về chỗ. Giọng này... giống với tên xấu trong Kiều Thư Uyển. Nàng vừa sợ vừa chột dạ, đầu cúi thấp xuống, mắt dính lên sàn nhà.

      Tiếng bước chân của nam tử mạnh mẽ bước đến, phải , mà là tận ba người. đầu là đôi chân thon dài mang hài đen da trơn, vạt áo màu trắng ngọc, khí thế giống như thiếu niên, có chút nôn nóng. thứ hai lại là người trầm ổn, khí thế giống như là trụ cột trong nhà, bình tĩnh khoan thai, có lẽ là huynh trưởng mới có dáng này. cuối cùng dáng bình tĩnh, , rất dè chừng. Nhạc Cam Đường chỉ nhìn chân liền xác định được ba người này, đầu là con thứ Phòng Uy Dịch, biệt hiệu Y công tử, tuổi mà tài giỏi hiếm có; người thứ hai là con trưởng Phòng Bắc Lương, tướng quân trấn thủ phía Bắc, người còn lại có lẽ là gia quyến theo lời đồn.

      Tên xấu xa bại hoại ở Kiều Thư Uyển... chắc phải trong ba người này chứ?

      Vẫn nghĩ ngợi, Tướng gia phu nhân bèn cất lời, cắt đứt mọi suy nghĩ của Nhạc Cam Đường.

      " ra thể thống gì! Nhạc phu nhân, Ôn phu nhân, đây là hai khuyển tử nhà ta cùng đứa cháu trai bên nội, trẻ con hiểu biết. Còn chào các vị phu nhân?"

      Mấy vị công tử đứng ra vái hai vị phu nhân.

      "Xin chào Ôn phu nhân, xin chào Nhạc phu nhân."

      Nhạc phu nhân xua xua tay, Ôn phu nhân gật gật đầu. Tướng gia phu nhân có ý định giữ gia quyến lại, phẩy tay cho lui.

      "Tiệc hãy còn, ba đứa bọn ngươi còn ham chơi cứ , chỗ này ta chuyện cùng Nhạc phu nhân và Ôn phu nhân."

      Vừa nãy từ ngoài nghe thấy mẫu thân mắng đại tỷ, là có chuyện gì thế?" Phòng Uy Dịch định rời , mà thấy đại ca mình lên tiếng, bèn nhất quyết làm hoạt náo viên, hỏi thăm Phòng Cẩm Ngân.

      Phòng Cẩm Ngân hếch mũi lên, Tướng gia phu nhân răn đe ngay.

      "Ta là mắng đại tỷ ngươi biết lễ nghĩa, so sánh với nữ hầu. Nay ta răn dạy cả ba huynh đệ ngươi cũng phải biết bản thân là người Tướng phủ, đừng để mất mặt, người ngoài lại ta biết dạy dỗ!"

      Hai người kia trầm mặc thừa nhận, chỉ có Phòng Uy Dịch bỏ qua trọng điểm, cười .

      "Vâng vâng, nhi tử biết rồi."

      Tướng gia phu nhân chuyện với họ nữa, quay sang Ôn phu nhân và Nhạc phu nhân, tiếp tục bàn chuyện.

      Phòng Uy Dịch ngồi cạnh Phòng Cẩm Ngân, ghé tai hỏi.

      "Là nàng hầu nào có chút tư sắc lại biết lượng sức mình so sánh với ái nữ của phủ Tể tướng? muốn xem nàng ta là ai đấy!"

      Phòng Cẩm Ngân cười hì hì.

      "Là nữ hầu của Nhạc Cam Đường muội muội, nhan sắc bình thường, có gì nổi bật, lại gánh cái tên đẹp khiến người ta kì lạ."

      Phòng Uy Dịch mơ hồ hỏi.

      "Tên đẹp? Tên là gì?"

      xong, nhìn lướt về phía ba mẹ con Nhạc phu nhân, thấy ngồi sau là tiểu nương búi tóc trái đào thắt chỉ đỏ, mặc áo bông thêu, lại cúi mái đầu nhắn xuống, nhìn thấy mờ mờ đường ngôi giữ mái tóc xanh giật mình. Qủa nhiên... Phòng Uy Dịch khống chế được tâm tình, đột nhiên cao hứng, miệng muốn cười tràng lớn ha ha ha, lại chỉ có thể nhếch nhếch miệng.

      "Tĩnh Xu."

      Nhận được câu trả lời, Phòng Uy Dịch vẫn thèm đáp lại Phòng Cẩm Ngân, chỉ mực nhìn về tiểu nương cúi đầu, mơ hồ đáp.

      "Tĩnh nữ kỳ xu,
      Sĩ ngã ư thành ngu,
      Ái nhi bất kiến,
      Tao thủ trì trù.

      phải là "tĩnh xu" trong bài thơ này chứ?"

      Phòng Cẩm Ngân vỗ tay cười bảo.

      "Khi ta hỏi Cam Đường muội muội cũng đọc chính xác bài này. Nhị đệ, ngươi và Nhạc Cam Đường muội muội hợp nhau đấy."

      Phòng Cẩm Ngân to, cả đại sảnh đều nghe thấy, Tướng gia phu nhân bèn ngừng quay lại về phía nàng ta. Phòng Bắc Lương và vị gia quyến cũng nhìn về phía nàng. Ôn phu nhân hơi chau mày, con dâu bà định, ngờ lại có người muốn giành mất? Nhạc phu nhân có chút vui, con mới mười , chưa lớn bị đánh tiếng, ra thể thống gì.

      Tướng gia phu nhân định dẹp loạn, Phòng Uy Dịch vui vẻ cười tươi lộ ra hàm răng trắng bóc, nhìn thẳng về phía tiểu nương nhà người ta mà vẫn hỏi.

      "Nhạc Cam Đường muội muội là ai?"

      "Kia kìa!"

      Phòng Cẩm Ngân chút ý tứ trỏ ngón tay ngọc về phía trước.

      Vừa hay, Nhạc Cam Đường ngẩng đầu, đôi mắt của tiểu nương liền ngay lập tức bắt gặp ánh mắt chăm chăm của thiếu niên tuấn tú cười rạng rỡ.
      Chris thích bài này.

    5. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 4.

      Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy tiểu mỹ nữ hay sao? Thầm nghĩ trong lòng, Nhạc Cam Đường dửng dưng liếc sang chỗ khác, sau đó lại tiếp tục cúi đầu ngắm hoa văn dưới chân. Phòng Uy Dịch mặc bộ trường sam màu trắng bên ngoài, hai vạt áo được thắt đai gọn ghẽ. còn nghi ngờ gì nữa, Phòng Uy Dịch chính là tên bại hoại kia, mà nhìn , xem ra cũng nhận ra nàng rồi.

      Trong lúc Nhạc Cam Đường còn suy tính nên đối phó thế nào, Tướng gia phu nhân nhíu mày vui mắng.

      "Uy Dịch! Ngươi xem ta là khí hay sao? Vô lễ với tiểu thư nhà người ta như vậy!"

      Phòng Uy Dịch bèn thu liễm lại, quay sang Tướng gia phu nhân, vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc.

      "Nhi tử biết lỗi, mẫu thân lượng thứ. Nhạc phu nhân lượng thứ. Nhạc nhị muội . . .lượng thứ."

      Nhìn vẻ mặt đó, Phòng Cẩm Ngân cười khúc khích, Phòng Bắc Lương liếc nhìn hai bên, miệng cũng nhếch lên. Tướng gia phu nhân hừ , vẻ mặt giống như đứa trẻ này hết thuốc chữa, rồi lại quay xin lỗi với Nhạc phu nhân.

      "Nhạc gia phu nhân, xin lỗi. Khuyển tử tính tình nghiêm túc, ta về nhà quản giáo nó nghiêm khắc."

      " sao, Phòng công tử còn tuổi, trêu chọc tiểu nương là chuyện bình thường. Nhạc nhị (*) nhà ta tính tình trầm tĩnh, khô khan hay chơi đùa với người khác, vẫn là Tướng gia phu nhân đừng chê."

      Nhạc phu nhân trả lời, chậm rãi hớp ngụm trà. Trong lòng ý lạnh mấy phần, vừa nãy chuyện qua với Tướng gia phu nhân, thấy con bà ta dám trêu chọc người nhà mình, bà có thể mềm nhưng dễ cầm nắm, cho người ta biết mình là phu nhân học sĩ Nhạc Bách của Sử viện quán uổng.

      Nhạc Cam Đường chỉ bực bội trong lòng, người khác để ý, nhưng là nàng nhất, tên Phòng Uy Dịch chút tốt đẹp này, hai từ "lượng thứ" là câm, kêu "Nhạc nhị muội" lại kéo dài giọng, lên cao điệu, giống như là gọi con mèo đến ăn cơm vậy. Qúy tử các nhà quan viên thường được nuông chiều sinh hư hỏng, cùng với mấy chuyện phong tình chắc chẳng lạ gì. Nhạc Cam Đường phải là xinh đẹp, chỉ tính là đáng , nhưng mình đáp lại , tất bị để ý.

      Nhạc Cam Đường thận trọng trong lòng, thầm nhắc bản thân phải bỏ qua ánh mắt dán chặt vào mình, dỏng tai lên nghe bên cạnh.

      Tướng gia phu nhân cười với Nhạc phu nhân, hỏi.

      "Nhạc phu nhân, ái nữ của người xinh đẹp đáng , biết là có đám nào chưa? Năm nay cũng đến tuổi gả chồng rồi, các thiếu niên còn cho bà mối đến đạp mòn sân nhà người hay sao?"

      Nhạc phu nhân mỉm cười .

      "Tiểu nữ phải phượng hoàng, nhưng cũng là hòn ngọc quý trong tay ta và cha nó, đương nhiên chúng ta đều lo, chỉ là chưa có hôn phối thích hợp."

      Tướng gia phu nhân chạm vào tay Nhạc phu nhân, bảo.

      "Nhạc phu nhân, bên nhà ngoại ta có đứa cháu năm nay mười bảy tuổi, cũng phải quý hóa gì, nhưng là thương gia, tất nhà ta có nhờ vả nâng đỡ, nghe đến quý gia cầu thân, Nhạc phu nhân lại nỡ chối từ."

      Nhạc phu nhân nhướn mày, cũng tiện rút tay lại.

      "Chẳng hay gia quyến phu nhân tên là gì? Đúng là có vài bà mối tới nhưng ai xưng danh phu nhân."

      Tướng gia phu nhân cười meo meo, đôi mắt hồ ly hướng về phía cửa, truyền gọi.

      "Hướng Tùng, ngươi vào . Nhạc phu nhân cho gọi."

      Nhạc phu nhân nghe như sét đánh bên tai, ngờ tới cái dáng người cao gầy chầm chậm từ cửa vào kia là tên tiểu tử bà ghét nhất, cũng vừa vặn là cháu của Tướng gia phu nhân. Bà hay chê có tiền đồ, bây giờ hay rồi, về nhà gọi thêm người ra chống lưng, còn dám thị uy với bà. Nhạc phu nhân trong lòng giận dữ, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh te, ưu nhã uống trà như có gì.

      Hướng Tùng chỉnh hai vạt áo, cúi người chào.

      "Đại bá mẫu, Ôn phu nhân, Nhạc phu nhân."

      Nhạc Trân Châu thấy Hướng Tùng, trong lòng cũng thầm mến chàng trai ưu nhã này, nhưng tính tình được giáo dưỡng cẩn trọng, nên chỉ liếc mắt cái, mỉm cười cái rồi lại cúi xuống.

      Chỉ có Nhạc Cam Đường chòng chọc nhìn vào Hướng Tùng, giống như soi mói xem cái người được mai mối với đại tỷ là như thế nào. Toàn bộ biểu cảm của nàng vừa hay lọt vào mắt Phòng Uy Dịch.

      Hướng Tùng mặc bộ trường bào thêu họa tiết tùng bách, đầu đội mũ kim quan, xem ra nhà cũng đến nỗi quá tệ như lời Nhạc phu nhân . Chỉ là... Nhạc Cam Đường nhịn được cười trộm cái, tên "Tùng", mặc áo cũng "tùng", muốn phô ra cho thiên hạ biết mệnh Mộc hay sao? Ha ha... chỉ tiếc là mẫu thân mệnh Kim... (**)

      (**) "Tùng" trong Hướng Tùng - tên nhân vật - trùng với chữ "tùng" là cây tùng bách, nhân vật mệnh Mộc còn Nhạc phu nhân lại mệnh Kim. Kim khắc Mộc.

      Hướng Tùng mặt mũi tính là đẹp đẽ, da sậm màu, trông thần sắc bình bình. Theo nhân tướng học mà , thực phải dạng có tiền đồ. Nhạc Cam Đường cảm thán trong lòng. Với tính khí Nhạc phu nhân, có lẽ chưa chắc chấp nhận hôn này, kể cả có Tướng gia phu nhân.

      Qủa nhiên Nhạc phu nhân mặn nhạt liếc mắt cái coi như biết. Tướng gia phu nhân miệng cười mỉm, hôn này của cháu trai, bà nhúng tay hay mà nhúng tay cũng chẳng tốt lành gì, giống như cầm quả trứng thối lại nóng phỏng tay. Tướng gia phu nhân thấy ánh mắt Hướng Tùng lên vẻ phiền muộn, bèn ho để làm dịu bầu khí.

      "Nhạc phu nhân cũng biết rồi, khi nào có dịp ta cùng tới bái phỏng, có được ?"

      Nhạc phu nhân cười nhạt. Con bà tuy đến tuổi gả chồng, nhưng bà đến mức đói bụng vơ bừa, đóa hoa xinh đẹp bà nâng niu đến 16 năm, phải nơi sơn son thếp vàng nhưng cũng đường đường là ái nữ của Học sĩ nổi tiếng, tên họ Hướng xấu xí lại có tiền đồ xứng sao? Nhạc phu nhân giận Tướng gia phu nhân coi bà ra gì, chậm rãi mở lời.

      "Tướng gia phu nhân có lòng, ta đâu muốn uống rượu phạt."

      Tướng gia phu nhân vỗ tay, cười .

      "Ha ha, Nhạc phu nhân, ta mong đến ngày đó."

      Nhạc phu nhân còn hứng thú với buổi chuyện này nữa, trực tiếp đứng dậy cáo từ.

      "Tướng gia phu nhân nếu còn việc gì, ta còn phải trở về. Nhạc nhị nhà ta thể chất yếu ớt, tiện ở ngoài lâu."

      Tướng gia phu nhân trong lòng vui vẻ vì ép được người khác, chắc mẩm Nhạc phu nhân phải nể mặt bà mấy phần, ngờ Nhạc phu nhân lại đứng dậy về, liền vui .

      "Nhạc phu nhân sao vội như vậy? Hiền tế của bà còn chưa kính được ly."

      Nhạc phu nhân giận dữ .

      "Tướng gia phu nhân chớ trêu ghẹo. Nhà ta làm gì có được cái phúc cùng Hướng công tử kết thân? Tướng gia phu nhân giới thiệu là quý, còn chòng ghẹo tiểu nữ nhà ta như vậy cũng là khó xử đôi bên."

      Tướng gia phu nhân thấy mình thất lễ, dám mở lời giữ người, cảm giác có chút mất mặt. Phòng Uy Dịch thấy vậy bèn đứng dậy .

      "Nhạc phu nhân, ta nghe bên Nhạc phủ có gia quyến đến thăm. Vừa nãy lão quản gia nhà người đến báo, gặp ở Cầm Lan quán mà lại phải về nhà tiếp đãi nên có nhờ ta báo giúp, ta lại quên mất."

      Nhạc Cam Đường nâng mắt lên nhìn, trong đầu nghĩ, gia quyến đến thăm sao? Vừa nãy mình ở Cầm Lan quán cũng thấy lão Trang đến mà lại thấy?

      Nhạc phu nhân nhìn Phòng Uy Dịch dò xét, thấy tên tiểu tử này mắt hồ ly, thần thái lại sáng láng, tai cao quá mắt (***), nhìn rất tuấn tú bèn có mấy phần dịu lại.

      (***) nét trong nhân tướng học, chỉ con người có tương lai, tài cao.

      "Phòng tiểu công tử sao sớm? Ta quên mất thứ tỷ nhà ta hôm nay đến cùng gia quyến, là đáng trách. Phải cám ơn Phòng tiểu công tử truyền lời."

      Tướng gia phu nhân bèn phụ họa.

      "Nhạc phu nhân mau trở về đón tiếp người trong nhà vậy."

      Nhạc phu nhân thành công bỏ lại yến tiệc ở Ôn gia, đem theo hai nhi nữ ra cổng lớn, chuẩn bị lên xe ngựa trở về. Nhạc Cam Đường lên xe đầu tiên, dỏng tai lên vẫn nghe thấy Ôn phu nhân ra tiễn Nhạc phu nhân thầm.

      "Hôm nay Tướng gia phu nhân là quá nôn nóng."

      Nhạc phu nhân kiêng nể gì, hừ .

      "Phòng tiểu công tử có ý giải vây cho ta. Xem ra cũng là đứa trẻ hiểu chuyện hơn hẳn mẹ nó."

      Khóe miệng Nhạc Cam Đường giật giật, nhưng thấy mẫu thân nhìn về phía mình, bèn im lặng ngồi ngoan ngoãn. Nhạc Trân Châu lên xe thứ hai, Nhạc phu nhân định đặt chân lên bực có người gọi giật lại.

      "Nhạc phu nhân!"

      "Phòng tiểu công tử có chuyện gì?"

      Nhạc Cam Đường ngoan ngoãn ở trong xe, nghe đến tên tim đập thình thịch, trong lòng gào thét. Mẫu thân lại tỏ ra có vẻ thích , vô cùng vô cùng hay. gọi mẫu thân lại, phải là về chuyện xấu hổ ở Kiều Thư uyển đó chứ?

      "Nhạc phu nhân, vừa nãy ta và Nhạc nhị muội..."

      Nhạc Cam Đường nghe loáng thoáng đến đó , vội vén rèm thò đầu ra cửa sổ, lảnh lót gọi.

      "Mẫu thân! A di vẫn còn đợi chúng ta mà!"

      Nhạc phu nhân quay lại, thấy vẻ mặt khẩn trương của Nhạc Cam Đường, gật đầu ừ cái rồi cáo từ Phòng Uy Dịch. Phòng Uy Dịch liếc mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt như trái táo của nàng, cười đến câu hồn đoạt phách, đôi mắt lại nheo nheo lại như hồ ly. Nhạc Cam Đường hừ , nhất quyết kéo rèm lại, tiện thể khóa cửa xe cho mẫu thân.

      Xe bắt đầu chuyển bánh, Nhạc Cam Đường bèn lên tiếng trước.

      "Mẫu thân, a di cùng Nhạn Nhạn đến sao? Chúng ta qua chỗ tạp hóa mua vài thứ cho muội ấy chơi !"

      Nhạc phu nhân lắc đầu, khẽ hỏi.

      "Cam Đường, thường ngày con thông minh như vậy, chưa hiểu, sao hôm nay lại ngốc nghếch thế?"

      Nhạc Cam Đường nghệt mặt ra, liếc nhìn Nhạc Trân Châu. Nhạc phu nhân trầm giọng .

      "A di con tới. Chuyện đó là tên Phòng tiểu tử kia bịa ra để giúp ta tránh mẫu thân thôi."

      Nhạc Cam Đường cắn cắn môi, gì ,vẻ mặt ủy khuất, sau đó nhịn được hỏi.

      "Mẫu thân, vậy vừa nãy là gì với người?"

      Nhạc phu nhân hừ , lấy ra bọc gấm đưa cho Nhạc Cam Đường.

      " muốn nhờ ta đưa trả con. Cam Đường, con còn tuổi, được dối ta, mau cho ta biết, con và có chuyện gì?"

      Nhạc Cam Đường giở cái bọc gấm ra, thấy bên trong có chiếc sáo trúc xinh, phía đuôi buộc đóa hoa mai chạm vàng gắn ngọc đỏ, lại có tua rua dài tết đuôi sam. Vật này là cha nàng tặng, vốn là chiếc vòng trầm hương mặt hoa mai, lại bị nàng tháo ra tết thành đồ đeo chuôi sáo. Đóa mai tinh xảo này tốn trăm lạng vàng, là năm đó Nhạc Bách du ngoạn phía Nam cho người mua về, tặng cho tiểu bảo bối của ông. Nhạc Cam Đường nghe thấy trị giá của chiếc vòng mà thất kinh, về sau càng trân quý hơn, thường ngày vẫn để trong túi ngực, ngờ lại rớt ra được…

      Nhạc phu nhân thấy Nhạc Cam Đường trầm ngâm, thầm nghĩ ổn, tức giận .

      "Nhạc Cam Đường! Ta dạy dỗ con đến nơi đến chốn, còn dính dáng tới chuyện nam nữ, trở về liền phạt nặng!"

      Nhạc Cam Đường hô lớn trong lòng, cuối cùng nhịn đành phải thành thuật lại câu chuyện ở Kiều Thư uyển cho Nhạc phu nhân nghe.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :