1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      [​IMG]

      Tác giả: Cửu Nguyệt Hy
      Dịch giả: Hàn Vũ Phi
      Đơn vị phát hành: AZ Việt Nam
      Số trang: 940 (2 tập)
      Giá: 288.000 VNĐ (2 tập)


      ***

      Giới thiệu
      Cảnh Minh là thiên tài chế tạo robot, còn Đồ Nhược chỉ là học sinh nghèo vượt khó được bố mẹ cậu chu cấp tiền ăn học. Năm nhất đại học, Đồ Nhược thầm cảm mến chàng trai tài năng ấy, nhưng tình chưa kịp hé nở bị cay nghiệt
      của cậu đè bẹp.

      Đỗ Nhược như thể biến mất khỏi thế giới của Cảnh Minh, còn cậu có vẻ cũng hề nhớ đến tồn tại của nhóc quê mùa tầng lớp kia. Chỉ là, giây phút gặp mặt đó, người con xinh đẹp rạng ngời trong chiếc váy đỏ giữa trời đông giá rét lại vô tình khiến tim cậu lỡ nhịp...


      Mục lục
      Chương 1.1 Chương 1.2 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94
      Last edited: 9/9/18
      A fang thích bài này.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 1.1

      Sau ba mươi ba tiếng hành xác ghế cứng, lúc xuống tàu, hai chân Đỗ Nhược sưng vù, hệt như cái bánh bao, bước nào là đau nhức bước đấy.

      Ga Tây Bắc Kinh đâu đâu cũng toàn người là người, hệt như đàn vịt nghìn con nhốn nháo ở quê ngoại . Giữa “đàn vịt” này, thân hình còm nhom của Đỗ Nhược chẳng khác nào cọng giá đỗ, bị cuốn theo dòng người rời khỏi sân ga, cứ thế trôi dạt đến tận sảnh.

      Điện thoại trong túi đổ chuông inh ỏi. Đỗ Nhược lấy máy ra, bên cạnh có người quay đầu nhìn với vẻ mặt kiểu: “Gì thế kia? Thời buổi này còn dùng Nokia sao?”

      Đỗ Nhược giọng: “A lô?”

      “Đâu rồi?” Chàng trai ở đầu bên kia điện thoại hơi cáu gắt.

      “Xuống tàu rồi.”

      “Hỏi ở đâu?”

      nhìn xung quanh tìm dấu hiệu.

      “Đại sảnh phía Bắc. Số 0209 khu A, bãi đỗ xe số Ba phía Bắc.” Mới hết câu, bên kia dập máy, làm như cuộc gọi này vắt kiệt năng lượng của cậu ta bằng.

      Đỗ Nhược từng gặp Cảnh Minh. Bốn năm trước, vợ chồng chú Cảnh dẫn con trai họ là Cảnh Minh đến biên giới Tây Nam làm từ thiện giúp đỡ học sinh nghèo hiếu học. Cậu con trai mười bốn tuổi trắng trẻo, cao ráo khiến cả đám Đỗ Nhược đen nhẻm, gầy tong teo trố mắt nhìn, dám đến gần.

      Cậu thiếu niên đẹp như thiên sứ ấy chỉ ngồi trong xe chơi iPad. Khi bị mẹ lôi xuống, mặt mày cậu cau có vẻ chán ghét, ánh mắt như thể những gì cậu nhìn thấy đều là rác rưởi vậy.

      Kế hoạch ban đầu là dùng bữa cơm đạm bạc ở nhà Đỗ Nhược, nhưng Cảnh Minh khăng khăng chịu, ngay cả cốc nước nhà cũng đụng đến. Chú dì Cảnh đành thôi, nhanh chóng lên đường trở về.

      Khi Cảnh Minh lên xe, phóng viên đài truyền hình nhét cho Đỗ Nhược bó hoa, bảo mang đến tặng. Nhưng cậu thiếu niên ngồi trong xe trừng mắt cảnh cáo làm có can đảm bước tới. Cửa xe lập tức bị cậu đóng sầm lại.

      Đỗ Nhược kéo chiếc vali to đùng hỏi thăm suốt quãng đường, tốn biết bao công sức mới tìm được bãi đỗ xe số Ba phía Bắc, thấy chiếc xe màu trắng hoành tráng như xe tăng đỗ ngay vị trí 0209 khu A.

      Chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans ôm trọn thân hình gầy gò của Cảnh Minh. Cậu đứng tựa vào đầu xe chơi game, đeo tai nghe, miệng nhai kẹo cao su nhóp nhép, thỉnh thoảng bức xúc buông vài câu: “Khốn kiếp!”, “Đần độn!”, “Mẹ nó, mày có biết chơi vậy?”

      Trán Đỗ Nhược nhễ nhại mồ hôi, lòng bàn tay ướt nhẹp, kéo vali về phía cậu.

      Hai tay Cảnh Minh lướt như bay màn hình điện thoại. Khóe mắt nhác thấy có người đến gần, cậu nghiêng đầu xem thử. Cặp kính râm che khuất đôi mắt, khuôn mặt cậu gần như vô cảm.

      Cảnh Minh có bất cứ phản ứng nào, mãi đến khi đứng ngay trước mặt mình, hàng mày cao như dáng núi mới thoáng nhướng lên. Sau lớp kính đen, cậu nhìn từ xuống dưới với ánh mắt đề phòng.

      Tóc ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi nhăn nhúm, sắc mặt xanh xao, đôi mắt đen láy nhìn cậu chằm chằm, hệt như chú vịt con lạc bầy vừa tìm được đường về nhà. Cuối cùng, cậu nhớ ra mình đến đây để làm gì. Ván game rơi vào thế yếu, cậu bực bội cằn nhằn: “ chơi nữa, thoát đây.”

      Cảnh Minh giật tai nghe xuống, nhét vào túi quần jeans: “Đỗ Nhược Xuân?”

      Đỗ Nhược giọng: “Tôi đổi tên rồi.”

      “Ồ?” Hàng mày cậu nhướng lên.

      “Đỗ Nhược thôi.”

      Cậu nhếch khóe môi bên phải, nghĩ thầm: “Ồ, Đỗ Nhược cơ à? Bộ dạng thế này còn Đỗ với chả Nhược(1), là cỏ đuôi chó mới đúng.”

      (1) Đỗ nhược là giống hoa diên vĩ được trồng và mọc hoang ở Nhật Bản. Loài hoa này sinh trưởng ở nơi ẩm ướt, chủ yếu có màu xanh dương, tím; ngoài ra có trường hợp đặc biệt mang màu trắng đốm xanh.

      Cảnh Minh lấy chìa khóa trong túi ra ấn cái, nắp cốp sau bật lên. Cậu hất cằm ý bảo cho vali vào.

      Đỗ Nhược rằng, chỉ cúi đầu ra sau xe. Thế nhưng, nhấc nổi vali, cố sức đến mức mồ hôi trán chảy ròng ròng, khuôn mặt cũng đỏ bừng.

      Cảnh Minh cau mày nhìn , cả người từ xuống dưới hai chữ “coi thường” to đùng. Cuối cùng, cậu mặc kệ được nữa, đành đến giật lấy chiếc vali trong tay định ném vào xe. Nào ngờ, chiếc vali nặng trịch khiến cậu suýt trượt tay nện vào chân mình, thành trò cười cho thiên hạ.

      Cảnh Minh mặt mày đỏ gay, vừa ném vali vào cốp vừa lẩm bẩm: “Gì mà nặng vậy!”

      Đỗ Nhược khẽ giải thích: “Mang theo chút quà cho chú và dì.”

      Cảnh Minh lập tức bốc hỏa: “Quà gì? Đá ở quê à?”

      Đỗ Nhược nín thinh, biết phải trả lời sao.

      Cậu đóng sầm cốp xe lại, dáng người cao ngất gần như che khuất ánh đèn trong bãi. Cậu ngửi thấy mùi tàu xe người , chán ghét chun mũi.

      Đỗ Nhược hề hay biết, ấp úng nịnh nọt: “Cậu... cao hơn trước nhiều.”

      Cảnh Minh thầm chế giễu cách lấy lòng dở tệ của , khinh thường đáp: “Chúng ta từng gặp nhau à?”

      “Từng gặp rồi, bốn năm trước, chú và dì từng dẫn cậu đến nhà tôi.”

      “Tôi nhớ, đừng có bắt quàng làm họ.”

      Đỗ Nhược im lặng.

      Xe chạy qua đường hầm, thanh cảnh báo trong xe vang lên ngừng. Cảnh Minh nghe đến bực mình, gắt giọng: “Dây an toàn.”

      “Hả?”

      “Đeo dây an toàn vào.”

      vội vàng kéo dây cài vào khóa, nhận ra tính tình người này khó chịu, còn cực kỳ chán ghét mình. Đỗ Nhược biết làm sao, cục diện khó xử và lúng túng chẳng khác gì hồi trúng tuyển đại học danh giá bị phóng viên đài truyền hình xã đến nhà oanh tạc phỏng vấn, ép phát biểu nỗi niềm cảm kích.

      Vì mới đến thủ đô nên tâm trạng khá vui vẻ, nhanh chóng bị phong cảnh ngoài cửa sổ thu hút. Mùa hè chưa qua, cây bạch dương và ngô đồng hai bên đường vẫn mơn mởn lá. Dưới vòm trời xanh là những tòa nhà cao tầng san sát và cầu vượt đan xen. Ngọn gió khô hanh luồn qua dãy nhà bê tông cốt thép, len lỏi vào cửa sổ xe.

      Kể từ ngày mai, sau khi đến ngôi trường đại học danh giá điểm danh, chính thức bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới tại thủ đô tuyệt vời, thành phố lớn đại mang tầm vóc quốc tế. tài nào kiềm chế được tâm trạng kích động lúc này.
      Last edited: 7/8/18
      ly sắc, dieulinhaha, Thanhbliss8 others thích bài này.

    3. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Hóng. Mình mới đọc được đến chương tren mạng, hóng phần tiếp theo quá, vì chưa có điêù kiện mua sách để đọc .huhu

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 1.2
      Song trước đó, phải đến thăm hỏi chú dì Cảnh . Ba mất sớm, gia cảnh nghèo khó, nếu nhờ chú dì Cảnh giúp đỡ, phải từ bỏ cơ hội lên thành phố học hành, chôn mình nơi thôn buôn bán kiếm sống qua ngày rồi. Tháng trước, lúc phỏng vấn trước ống kính, ngại ngùng cảm ơn hết lần này đến lần khác. Quả , luôn khắc ghi ân tình lớn lao ấy.

      Hai người ai gì với ai. Nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại trong khu dân cư với những căn nhà ngói tường đỏ cũ kỹ. Ngoài khu nhà là loạt hàng quán như cháo Quế Lâm, cơm gà om vàng, mì Trùng Khánh... Đỗ Nhược xuống xe, lòng cảm thán nhà chú dì điều kiện sống rất bình thường, nhưng vẫn trợ cấp cho suốt thời gian qua.

      Cảnh Minh khóa xe, đến ngôi nhà tầng ven đường. vội theo sau nhắc nhở: “Hành lý của tôi còn trong xe.”

      Cậu hề ngoảnh lại, sải bước qua bậc tam cấp: “ phải mang.”

      Đỗ Nhược theo Cảnh Minh vào nhà mới phát đây là quán net. Cậu tìm chiếc máy trống rồi đeo tai nghe, vùi đầu chơi game. Hai mắt cậu sáng rực nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay thon dài như bay múa bàn phím, miệng liên tục văng mấy câu thô tục.

      Nhân vật bé xíu lăn xả chém giết màn hình, từng luồng sáng chói lòa chớp nháy loạn xạ. Đỗ Nhược hiểu, cũng có hứng thú, đành ngồi thẫn thờ chờ đợi.

      Thắng ván, tâm trạng cậu rất tốt, cười đùa hả hê với đồng bọn kênh chat trực tuyến. Quay đầu sang thấy Đỗ Nhược ngồi đờ đẫn bên cạnh, cậu bèn vươn tay bật máy tính trước mặt lên.

      Lúc này, Đỗ Nhược mới chú ý đến hoa văn hình rồng màu vàng nhạt tay áo sơ mi trắng của cậu. Con rồng uốn lượn từ bờ vai xuống măng séc, cầu kỳ đẹp đẽ lại hề khoa trương, nếu nhìn kỹ phát ra. Phần măng séc nổi bật họa tiết hình vuông dập chìm màu xám bạc. Mỗi chiếc cúc áo được làm bằng gỗ bách, đường nét chạm trổ tinh tế tạo cảm giác bay bổng, thoát tục. Chất vải mềm mại, phom dáng cực hợp với hình thể của cậu. Thoạt nhìn giống với áo sơ mi trắng bình thường, để ý kỹ mới thấy được nét tinh xảo, đúng là hàng hiệu có khác.

      cúi đầu, đưa tay giấu mấy sợi chỉ bị bung nơi tay áo sơ mi của mình.

      Cảnh Minh tiếp tục chơi game. Đỗ Nhược bật máy tính nhưng chẳng biết làm gì. Cả ngày bôn ba mệt mỏi, ngáp mấy cái, chịu được nữa bèn gục xuống bàn ngủ thiếp . chơi giữa chừng, Cảnh Minh nhìn sang, thấy ngủ ngon lành, hàng mi đen dài buông rủ như chiếc bàn chải . màn hình là trang web của trường đại học nơi sắp theo học.

      Cậu thản nhiên dời mắt, tiếp tục chìm vào màn chém giết hỗn loạn trong thế giới ảo, nào có tâm tư để ý đến ánh dương bên ngoài dần tắt.

      biết ngủ được bao lâu, Đỗ Nhược chợt bị ai đó đẩy vai. choàng mở mắt, nhìn thấy Cảnh Minh gỡ tai nghe ra, bèn hỏi: “Chơi xong rồi sao?”

      Cậu đưa trăm tệ, cộc lốc sai bảo: “ mua bát mì ăn liền ”, rồi lại đeo tai nghe vào.

      Đỗ Nhược liếc nhìn màn hình máy tính, bảy giờ tối rồi. ngoan ngoãn cầm tiền đứng dậy.

      Ngoài cửa sổ, sắc trời tối đen. Bên trong quán net chật kín đám thanh niên ngồi thành hàng, chiến đấu trước máy tính. Có mấy mua đồ ở quầy lễ tân. Đỗ Nhược đứng cuối hàng. Trong lúc chờ đợi, vô tình nhìn thoáng qua chiếc gương bên cạnh, bỗng giật mình sợ hãi thấy đầu tóc mình rối tung như ổ gà, gương mặt tiều tụy, thân hình gầy guộc, mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans rộng thùng thình, dù có giặt sạch cũng giấu được kiểu dáng lỗi thời và chất vải rẻ tiền.

      Giờ Đỗ Nhược hiểu cảm xúc cứ luẩn quẩn trong lòng xua được kể từ lúc gặp Cảnh Minh là gì rồi. Chính là thấp hèn. Đều là áo sơ mi trắng, đều là quần jeans nhưng lại khác nhau trời vực. cái tinh xảo, cái xấu xí, ràng cùng đẳng cấp. Cả người cậu từ xuống dưới đều sáng chói rạng ngời, còn ...

      nhớ lại suốt quãng đường đến đây, cậu liên tục cau mày, nhất thời xấu hổ biết trốn vào đâu.

      Đỗ Nhược bê hai tô mì quay lại, đưa cho Cảnh Minh cái bát có lót chín mươi lăm tệ bên dưới. Cảnh Minh liếc nhìn số tiền còn dư, thuận miệng hỏi: “Hai bát mì chỉ có năm đồng à?”

      “Phần tôi, tôi tự trả tiền.”

      Cảnh Minh thoáng sửng sốt, lát sau lại nhếch môi cười khẩy đầy quái gở.

      Mặt Đỗ Nhược bất chợt nóng ran. hiểu nụ cười của cậu chứa hàm ý gì. Tiền của cũng từ nhà cậu mà ra.

      Chuông điện thoại của Cảnh Minh reo suốt nhưng cậu mặc kệ, chỉ mải chơi game. Đến khi cậu chơi đời, ra khỏi quán net, điện thoại lại reo vang lần nữa. Cậu bắt máy với giọng gắt gỏng: “Đón được người rồi... Gì mà mấy giờ? Tàu đến muộn, con có cách nào?... Được rồi, về ngay đây.” Rồi cậu quay đầu nhìn Đỗ Nhược, giọng đầy thâm ý: “Về nhà, ba mẹ tôi có hỏi biết trả lời thế nào rồi chứ?”

      Đỗ Nhược gật đầu: “Biết, chuyến tàu của tôi đến muộn.”
      ly sắc, dieulinhaha, Thanhbliss4 others thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 2

      Nhà họ Cảnh tọa lạc tại khu biệt thự sang trọng xanh mướt mắt với hòn non bộ, suối nhân tạo và hàng cây tươi tốt. Xe ô tô lướt băng băng qua những ngọn đèn đường sáng rực, dừng lại trước căn nhà ba tầng kiểu u rực rỡ ánh đèn, hệt như hộp châu báu lấp lánh.

      Cảnh Minh tắt máy, Đỗ Nhược đẩy cửa định bước ra bị dây an toàn níu lại. lúng túng tháo dây.

      người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước vội từ trong nhà ra: “Có hành lý ?”

      Đỗ Nhược nhận ra chú ấy, chưa nghĩ ra nên chào hỏi thế nào Cảnh Minh ung dung đến: “Chú Trần, xách vali ở cốp sau vào .”

      “Ồ được.”

      Chú Trần cười với Đỗ Nhược. bẽn lẽn cười đáp lại, rảo bước theo chú ấy đến cạnh xe, áy náy : “Vali hơi nặng ạ, để cháu giúp chú.”

      cần, cần đâu.”

      “Nặng đấy ạ.” Đỗ Nhược ngại ngùng giúp chú Trần khiêng vali xuống.

      Cảnh Minh đứng cách đó vài mét quay đầu nhìn, cứ thế thẳng vào nhà. Đến khi Đỗ Nhược bước qua cửa mới phát ra, nơi đây hộp châu báu.

      Căn phòng khách còn lớn hơn cả lớp học, được thiết kế theo phong cách châu u với sô pha dài, bàn trà gỗ và cầu thang xoáy tròn chạm trổ hoa văn hình xoắn ốc. Đèn chùm thủy tinh óng ánh sáng rực khiến gian lộng lẫy như cung điện, tấm rèm cửa sổ khổng lồ phủ từ trần xuống sàn nhà như thác nước. Bên ngoài là bãi cỏ, vườn hoa rộng thênh thang, thiếu những cây to, tán lá sum suê tươi tốt. Tất cả đều đẹp đẽ như mộng ảo.

      Nụ cười của chú Cảnh Viễn Sơn và dì Minh Y vẫn rất đỗi thân thiết, quen thuộc.

      “Sao tàu hỏa giờ này mới đến thế con?” Dì Minh Y quan tâm hỏi han.

      “Con cũng biết nữa, hình như phải nhường đường cho tàu đệm từ(1) ạ.” Đỗ Nhược vừa đáp vừa len lén nhìn Cảnh Minh.

      (1) Tàu đệm từ là phương tiện chuyên chở được nâng lên, dẫn lái và đẩy tới bởi lực từ hoặc lực điện từ, nhanh và tiện nghi hơn các loại phương tiện công cộng sử dụng bánh xe, do giảm ma sát và loại bỏ các cấu trúc cơ khí, tốc độ khoảng 500 đến 580 km/h.

      Cậu ta nằm ngả ngớn sô pha đơn nhắn tin với bạn, chân vắt vẻo lên thành ghế, tư thế vô cùng thoải mái.

      “Có phải Nhược Xuân cao hơn rồi ?” Chú Cảnh Viễn Sơn vui vẻ nhận xét: “Cao hơn hồi năm ngoái chú đến thăm ấy.”

      “Nhưng vẫn gầy như vậy.” Dì Minh Y xen lời. “Con phải chịu khó ăn thêm , béo lên chút mới được.”

      Chú dì Cảnh quá nhiệt tình, Đỗ Nhược có cơ hội cắt lời, chỉ biết khép nép ngồi sô pha.

      “Buổi tối ăn gì chưa? Đói bụng ? Thím Trần nấu rất nhiều món, ngờ tàu đến muộn, bây giờ phải hâm lại.”

      “Con... ăn mì gói tàu rồi ạ.” Đỗ Nhược có phần áy náy, lại liếc sang Cảnh Minh. Đối phương vẫn cuộn người ghế biết ngượng.

      “Cũng được, nếu lát nữa đói bụng con nhớ ăn khuya nhé.” Minh Y dặn dò.

      Cảnh Viễn Sơn thở dài: “Nhược Xuân hiểu chuyện, lại rất cố gắng, còn thi đậu đại học nổi tiếng nữa.”

      Cảnh Minh vẫn nghịch điện thoại, vờ như nghe thấy.

      Đỗ Nhược thấy chú dì Cảnh chỉ chăm chăm chú ý đến mình, sợ Cảnh Minh khó chịu, bèn dịu giọng: “Cảnh Minh cũng rất giỏi ạ, thi đậu cùng trường với con.”

      Nhưng Cảnh Minh chẳng buồn để ý đến .

      Hiển nhiên Cảnh Viễn Sơn hài lòng, cau mày than thở: “Cái thằng hư hỏng này, bắt nó học chẳng khác nào đè đầu ép trâu uống nước, mời bao nhiêu gia sư, đều là thầy giỏi đấy. vậy, chú phải thuê người kèm cặp nó học hành. Nó trốn học còn phải cử người lùng sục cả thành phố để bắt về. May sao cũng đậu được đại học. Thằng nhóc luôn khiến người lớn phiền lòng này sao so được với con chứ, điều kiện khó khăn vẫn tự giác học hành.”

      Đỗ Nhược như ngồi bàn chông, ngại ngùng cười trừ, dám nhìn Cảnh Minh. Bên tai vang lên thanh cậu gõ phím liên hồi.

      Cảnh Viễn Sơn vẫn chưa mắng thỏa, quay sang trừng mắt nhìn Cảnh Minh: “Mày có xương à? Ngồi đàng hoàng lại.”

      Cảnh Minh bỏ chân xuống, ngồi dựa vào lưng ghế sô pha.

      “Sau này, mày học Nhược Xuân nhiều chút .”

      Cảnh Minh phì cười: “Ba mẹ đừng có gọi Nhược Xuân, Nhược Xuân nữa. Người ta đổi tên thành Đỗ Nhược rồi. Đỗ Nhược trong câu “Thái phương châu hề đỗ nhược”(1) ấy, văn thơ lắm.”

      (1) Đây là câu trong đoạn cuối bài thơ Tương quân thuộc nhóm thơ Cửu ca của Khuất Nguyên, cải biên từ mười bài dân ca nước Sở. “Thái phương châu hề đỗ nhược/Tương dĩ di hề hạ nữ” có nghĩa là “Mải thơm ta đứng thẫn thờ, hoa thơm ta hái, đưa con hầu”. (Theo nguồn Văn học Trung Quốc, Tài liệu tham khảo, tập 1, NXB Giáo Dục, năm 1963)

      Đỗ Nhược bỗng thấy hai má nóng ran, cúi đầu xoắn ngón tay vào nhau.

      Chú dì Cảnh đều sửng sốt, vội : “Đổi cũng tốt, tên này nghe hay mà.”

      “Tiểu Nhược.” Minh Y lẩm nhẩm mấy lần rồi cười rộ. “Ngồi tàu hỏa chắc mệt rồi, hay con lên tầng nghỉ ngơi sớm .”

      Đỗ Nhược luống cuống đứng dậy: “Chú dì, con có mang theo ít đặc sản ạ.”

      lấy cái chân giò hun khói to và đống lạp xưởng phơi khô trong vali ra: “Đều là mẹ con làm, chất lượng đến nỗi nào đâu ạ.”

      Minh Y cười : “ tốt quá! Mấy hôm trước, dì tự dưng thèm ăn chân giò hun khói, khéo sao hôm nay con lại mang đặc sản đến.”

      Thím Trần mang đồ cất vào bếp.

      Cảnh Viễn Sơn hỏi thăm: “Mang mấy món này nặng lắm, cực khổ cho Tiểu Nhược rồi. đường vất vả lắm phải con?”

      Đỗ Nhược cười xòa: “ có gì đâu ạ.”

      Cảnh Minh ngồi thu lu sô pha bấm điện thoại liên tục, hờ hững liếc nhìn rồi “hừ” tiếng: “Quần áo ám mùi thịt xông khói suốt cả chặng đường mà còn mặc được à?”

      Cậu ghét bỏ đứng dậy, nhét di động vào túi, định rời .

      Minh Y thêm vào: “Cũng đúng. Cảnh Minh, mai con và Tiểu Nhược cùng đến trường, thuận tiện dẫn con bé mua mấy bộ đồ.”

      Cảnh Minh lập tức nổi cáu, vẻ mặt hằn câu hỏi: “Sao lại là con nữa?” Cậu định lên tiếng phản bác nhưng thấy nét mặt của ba mình dám, đành khó chịu lên tầng.

      Đêm đó, Đỗ Nhược ngủ trong căn phòng dành cho khách rộng rãi nhưng xa lạ. Quả nhiên, quần áo có mùi thịt xông khói, ngửi hồi, chiếc bụng chỉ mới ăn bát mì lại sôi ùng ục. dám xuống tầng ăn khuya, sợ gây thêm phiền phức cho nhà họ. Nửa đêm, nghe tiếng Cảnh Minh xuống tìm đồ ăn, cũng dám theo.

      Ngày hôm sau, Đỗ Nhược nhận được chiếc iPhone 6s. Đó là điện thoại cũ của Cảnh Minh nhưng nhìn khác gì cái mới, còn gắn sẵn sim của vùng này nữa.

      Cảnh Minh lái xe đến đối diện cổng trường ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Hôm nay, cậu lái chiếc xe thể thao màu đỏ rất phô trương. Chuyện này vốn dĩ phải vấn đề, mà việc trong xe có thêm Đỗ Nhược mới đau đầu.

      Đỗ Nhược nhạy cảm đoán ra điều băn khoăn trong lòng cậu: “Hay là... ba mẹ chúng ta là bạn ?”

      Cảnh Minh quay đầu nhìn , gương mặt tuấn tú đeo kính chút biểu cảm: “Trông giống sao?”

      Đỗ Nhược nghẹn họng, sửa lời: “Vậy bà con xa cũng được mà.”

      Cậu nhếch môi: “Bà con của tôi ngoài hệ mặt trời cũng có ai...”

      Cậu chưa xong, tự giác gật đầu: “Ừ, có ai nghèo như tôi.”

      Cậu mảy may áy náy, chỉ ngại phiền phức, móc từ trong túi ra tấm thẻ đưa cho : “Mẹ tôi phí sinh hoạt của trong thẻ này, mật mã là sinh nhật . Tiền mua quần áo tôi gửi vào thẻ rồi.” Cậu chợt quay đầu nhìn Đỗ Nhược, cười khinh thường: “Có cần tôi cùng ?”

      lắc đầu: “ cần đâu.” Rồi đẩy cửa xuống xe.

      “Dừng lại.”

      quay đầu, khẽ hỏi: “Còn việc gì sao?”

      “Gặp ở trường phải coi như biết tôi đấy.” Cậu bằng giọng ra lệnh: “Có nghe thấy ?”

      Ngón tay Đỗ Nhược nhàng bấu vào cửa xe, gật đầu: “Tôi biết rồi.”

      lấy hành lý xuống. Chiếc xe đỏ chói của Cảnh Minh nghênh ngang phóng .

      “Làm như tôi muốn tỏ ra quen biết cậu ấy!” Đỗ Nhược lẩm bẩm, cố phản kháng chút dù vô dụng.

      Tâm trạng Đỗ Nhược bị cậu làm ảnh hưởng. Nhìn cổng trường sừng sững trước mắt, hít sâu hơi, nhấc hành lý bước lên cầu vượt dành cho người bộ. Đúng lúc này, nhìn thấy chiếc xe màu đỏ của cậu lao vun vút dưới cầu, lái vào sân trường, thu hút ít ánh nhìn.

      Đỗ Nhược sân trường, lòng thoáng chốc vui mừng rộn rã.

      Con đường thẳng tắp rợp bóng cây, ánh nắng xuyên qua kẽ lá phủ khắp lối . Đây chính là khung cảnh đại học trong tưởng tượng của các tân sinh viên. ngọn cây giăng biểu ngữ “Chào đón tân sinh viên” nổi bật.

      tiếp vào trong, những câu lạc bộ tuyển thành viên mới nối nhau thành hàng dài, nhóm đàn đàn chị cười rôm rả phát tờ rơi cho các cậu sinh viên mới.

      Đỗ Nhược ôm đống tờ rơi đến ký túc xá. Trường kỹ thuật vốn dương thịnh suy, chuyên ngành khoa học kỹ thuật con càng ít đến thảm thương. Bốn nữ sinh chung phòng ký túc xá có ba chuyên ngành khác nhau rồi.

      Đỗ Nhược học ngành Điều khiển cảm biến. Khưu Vũ Thần và Hạ Nam đều là người Bắc Kinh cùng học ngành Kỹ thuật thông tin, bạn Hà Hoan Hoan người Trùng Khánh học ngành Cơ khí tự động hóa. Bốn người mới đến đều vô cùng hưng phấn, nhanh chóng kết bạn với nhau.

      Khưu Vũ Thần lợi hại nhất. Với tính tình hoạt bát, câu nệ, gõ cửa hết các phòng, chẳng bao lâu nắm tình hình mấy ký túc xá kế bên. Sau đó, trở về kể lại cho đám chị em nghe: “Phía Tây là ngành Xã hội nhân văn, toàn , học cùng lớp hết. Phía Đông là hai lớp Cơ khí tự động, hai lớp Kỹ thuật điện tử.”

      ấy xong liền cười với Đỗ Nhược: “Chúc mừng, chúc mừng! Cậu chính là bông hoa duy nhất trong lớp đấy.”

      Đỗ Nhược vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì: “Tại sao?”

      “Ngốc quá mất.” Hà Hoan Hoan xổ luôn tiếng địa phương, cười giải thích: “Ký túc xá xếp theo chuyên ngành, phía bên kia có ai chung chuyên ngành với cậu phải cậu là đứa con duy nhất trong lớp à?”

      “... À!” Đỗ Nhược đau đầu nhức óc, vẻ mặt xấu hổ.

      Hạ Nam soi gương vẽ chân mày, chậm rãi cất lời: “Lớp chỉ có mình cậu là con cũng tốt mà, được cả đám con trai bao bọc.”

      Đỗ Nhược thất vọng: “Tớ vẫn muốn có bạn nữ cơ”, trông mong nhìn Hà Hoan Hoan. “Nếu Hoan Hoan học chung ngành với mình tốt rồi. Sớm biết lẻ loi như vậy, tớ học Cơ khí tự động hóa cho rồi.”

      Hà Hoan Hoan ôm an ủi: “Đừng lo, đừng lo! Sau giờ học, chúng ta vẫn có thể chơi với nhau mà.”

      Hạ Nam vừa săm soi dáng chân mày của mình trong gương vừa nhắc nhở: “Thời khóa biểu khác nhau đấy.” Tiếp theo, ấy xoay gương qua soi vào Đỗ Nhược, mắng : “Mình thấy cậu đúng là có phúc mà biết hưởng.”

      “Ai biết có phải phúc hay chứ?” Khưu Vũ Thần ngồi ghế, gác cặp chân voi lên bàn học. “Hôm nay, mình chạy vòng trong trường, chẳng thấy bóng dáng soái ca khóa nào cả. Chẳng biết trốn đâu hết rồi, ngày tựu trường cũng chịu đón đàn em nữa.”

      Hà Hoan Hoan góp lời: “Trong đám tân sinh viên cũng chẳng có nổi ai ra dáng hot boy, toàn đám cù lần.”

      Đỗ Nhược bất chợt nghĩ đến Cảnh Minh, nhưng lên tiếng. Ngay sau đó, Khưu Vũ Thần vội bỏ chân xuống, hào hứng kêu lên: “À mà có người đấy chứ!”

      Hà Hoan Hoan chỉ ấy, đồng thanh thốt lên: “Lái Ferrari màu đỏ...”

      “Chậc, chảnh .” Nửa câu sau là của Khưu Vũ Thần.

      Đỗ Nhược ngồi im. Ồ, ra ai cũng thấy!

      Hạ Nam ngẩng đầu: “Ai vậy?”

      biết, chắc con nhà giàu rồi.” Khưu Vũ Thần cười đùa. “Ghét nhất là loại vừa giỏi vừa giàu còn đẹp hết phần thiên hạ thế này.”

      Hạ Nam có hứng thú, dù sao cũng chưa thấy người , có gì để bàn tán đâu.

      Vậy mà ngay tối hôm đó, khi bốn bạn cùng ăn cơm, Đỗ Nhược lại gặp Cảnh Minh. Khi đó, bốn nàng ngồi xúm xít quanh cái bàn, mỗi người gọi món rồi chia sẻ với nhau. Bàn bên cạnh có nữ sinh thầm: “Ê, kia phải là cậu ta sao?”

      “Cái cậu lái xe Ferrari đấy.”

      “Eo ôi, cậu xem cậu ta đỗ xe ở đâu nhỉ?”

      “Có trời mới biết.”

      “Trường bọn mình đúng là chốn ngọa hổ tàng long mà.”

      Đỗ Nhược nhìn Cảnh Minh và mấy nam sinh cùng ký túc xá bưng khay cơm đến. Cậu thấy nhưng chẳng thèm đoái hoài, hệt như người dưng nước lã.

      cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

      Hạ Nam bỗng lên tiếng: “Này, Cảnh Minh!”

      Cậu đứng lại, Đỗ Nhược bất giác cúi thấp đầu, vô tình nhìn thấy vạt áo sơ mi trắng của cậu bên gò má mình, ở bên phải thêu hoa văn mây trời màu đen trải dài từ xuống dưới.

      Cảnh Minh thờ ơ cất lời, thanh vang vọng đỉnh đầu : “Ồ, cậu thi đậu rồi à?”

      “Cậu chết .” Hạ Nam cười mắng, giọng điệu nghe khá thân: “Còn cậu, đến trường sớm vậy sao? Mình nghĩ cậu rề rà đến tận ngày cuối chứ.”

      “Ở nhà chán chết.” Cậu có hứng ở lại. “ đây.”

      Chiếc bóng phủ đầu Đỗ Nhược rời , bả vai thả lỏng, hệt như dời được ngọn núi lớn.

      Hà Hoan Hoan thấy Cảnh Minh xa mới thầm : “Đây chính là người mà mình và Vũ Thần nhìn thấy đấy. Hạ Nam, cậu biết cậu ta à?”

      “Bạn học cùng lớp hồi cấp ba, là hot boy trường mình đấy. Hồi lớp Mười, có đàn chị lớp Mười hai còn chạy đến lớp mình tăm tia cậu ta nữa kìa.”

      Khưu Vũ Thần nhướng mày, gắp đậu Hà Lan trong đĩa của Đỗ Nhược. “Vậy sao cậu cua cậu ta? Gần quan được lộc mà.”

      Hạ Nam gắp miếng cà trong đĩa của Khưu Vũ Thần, trả lời: “Cua được chết liền. Cậu ta và hoa khôi trường mình là cặp đấy.”
      Last edited: 10/8/18
      ly sắc, dieulinhaha, Thanhbliss4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :