1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhược phi - akiaki ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      NHƯỢC PHI

      Tác giả : akiaki

      Tình trang : hoàn

      Thể loại: ngôn tinh cổ trang nhàng



      Giới thiệu


      Nàng lớn lên trong mục đích báo thù diệt môn. Học mọi thứ chỉ để trả thù, ấy vậy mà nàng lại kẻ thù…. rồi phát cuộc sống của mình là sai lầm. Liệu có còn kịp…?. 1 vương gia máu lạnh lãnh huyết, mang danh gian ác việc gì là làm. Diệt môn cả nhà nàng năm đó cũng mang danh hành . Vẫn biết nàng là cạm bẫy nhưng thể ngăn mình nàng. Là kẻ chưa từng biết sợ nay thực sợ hãi khi trông thấy ngọn lửa cứ dần dần nuốt mất nàng còn thể động đậy rồi từ từ bị bóng tối vây lấy…

      Mở đầu


      Bóng tối dần dần được thay bằng ánh sáng, ngọn lửa sáng rọi cả 1 góc trời. Nơi xa lắm nữ tử dắt tay 1 bé đứng trông theo ánh sáng kia. Đôi mắt nàng vương lệ và nỗi buồn đượm. Ngọn lửa tắt dần, bóng dáng 2 người lớn dần biến mất trong màn đêm tĩnh mịch mà u buồn.


      Chương 1:gặp gỡ


      Chiếc xe ngựa xa hoa dừng bên vệ đường náo nhiệt, tại đây diễn ra hội ra giá mua nữ tử có khuôn mặt tuyệt sắc nàng chừng 16 tuổi, cái tuổi dẹp nhất. Khuôn mặt mộc có phần nhợt nhạt của nàng cùng đôi mắt vô thần lạnh nhạt làm giảm vẻ kiều diễm mà càng khiến nàng như thuộc về thế giới này. Gió nổi lên khiến trang phuc trắng mộc mạc bay phát phới khiến nữ tử kia trông như tiên tử hạ phàm. Rèm xe nhấc lên trong xe là nam tử có dung mạo bất phàm chừng 26 tuổi. Khuôn mặt đó có nét phong trần với chút phóng khoáng cùng đôi môi luôn nhếch lên độ cong nhất định tạo cho người ta cảm thấy khẻ nhã nhặn hiền hòa vô hại.



      Cuộc tranh chấp diễn ra sôi nổi giữa tú bà của Thiên Hương các và phú hộ già của kinh thành, cả hai tranh chấp đến cao trào tỏ ra ai muốn nhượng bộ ai cố đưa ra giá cao hơn để mua bằng được nữ tử kia. Nàng ở bên đưa tay che miệng ngáp như phải việc của bản thân mình lười biếng dựa vào gốc cây lơ đãng nhìn mây trôi.



      Hành động này của nữ tử kia khiến kẻ ngồi xe ngựa ý cười khuôn mặt sâu , vẫy tay gọi thuộc hạ từ phía sau gì đó rồi buổi đấu giá kết thúc. Ngồi trong chiếc xe ngựa nhìn nàng ngủ say chút phòng bị gì. nở nụ cười sâu, chắc do mấy ngày nay theo sau khiến nàng rất mệt.



      biết có kẻ theo sau mình cũng tính cắt đuôi,chỉ lẳng lặng xem kẻ đó có muc đích gì. dường về, ghé qua chợ bán người xem Thiên Hương các có món hàng mới , dự định sau khi về ghé qua thư giãn. Điều khiến bất ngờ là nàng lại xuất tại đó như món hàng.



      Hương thơm người nàng làm nhận ra đó là nàng, thấy nàng ở đó biết muc đích của nàng là tiếp cận . Nếu nhận ra mục đích đó đôt nhiên mong chờ xem nàng làm gì. Cũng kỳ lạ cái ý nghĩ muốn nàng bị bát cứ kẻ nào nhì ngắm khiến cũng khẽ giật mình. Nhưng khi nhận ra mua nàng mất rồi, lần đàu tiên làm việc mà chính cũng cảm thấy bối rối vì là ngoài dự liệu của bản thân.



      Nhìn vẻ ngủ say của nàng cười bât tắc dĩ, phải làm gì với nàng đây…. Khi mở mắt thức giấc bọn họ tửu lâu. Bước vào tửu lâu va phải tiểu nhị của quán. Tiểu nhị này thấy thư sinh nên lớn tiếng trừng mắt với .


      Tuy danh xấu đồn xa nhưng có vẻ như chẳng ai nhận ra , vì chẳng có ai nghờ rằng kẻ trông có vẻ vô hại này lại là kẻ ngoan độc. trước chỉ trích của tiểu nhi ý cười môi vãn giảm, sắc mặt hờn giận nhưng ánh mắt có phần lạnh nhạt nhưng chỉ xet qua cũng đủ làm thuộc hạ của run lên. Từ tốn xin lỗi tiểu nhị , thậm chí dụng đến trà quản gia trước đặt sẵn mà quay ra khỏi quán trở lại xe ngựa. Ngồi xuống xe, Hằng Phong đến gần Triệu Ngạn:



      - Chủ nhân… cúi đầu nghe lệnh của Triệu Ngạn đưa ra:


      Liếc mắt cái Triệu Ngạn chỉ nhàn nhạt:


      - Hủy toàn bộ. Ý cười môi hề giảm chút nào, ra lệnh hủy quán trà mà cứ như là hủy tờ giấy viết hưu ấy. Toàn bộ những gì diễn ra Tuyết Nhược đều Thu hết vào mắt nhưng nàng chỉ làm bộ xoay người rồi tiếp tuc say giấc nồng.


      Chương 2: Yên các



      Mở mắt Tuyết Nhược thấy nàng nằm chiếc giường có vẻ đây là phòng sách, Tuyết Nhược đóan nàng ờ thư phòng. Nhưng nàng đến đây bằng cách nào?. Chẳng lẽ được người ta khiêng tới sao? Gương mặt nàng có chút hồng, là mất mặt, nương mà cư nhiên ngủ mà bị người ta khiêng tới khiêng lui mà chẳng biết gì. Tuy biết nàng có tật xấu ham ngủ nhưng đâu đến nỗi mất mặt đếm mức cư nhiên ngủ như heo tại nơi xa lạ như vậy chứ.


      tự trách bản thân của phòng bị đẩy của vào. Triệu Ngạn ý cười sâu mặt liếc mắt thấy nàng tỉnh, cư nhiên lại làm bộ như còn ngủ, bước lại gần giọng.


      - nương nên tỉnh rồi, hay là nàng còn muốn ta bế nàng như lúc nãy
      Nghe thế Tuyết Nhược làm bộ ngồi bật ngay dậy, mặt đỏ bừng, mở to mắt nhìn .



      “Phì”… phì cười lớn…hành động vừa rồi của nàng đáng …” Đáng như bị đọa bởi suy nghĩ vừa chợt lóe lên trong đầu khiền ngừng cười, thế nhưng vẻ mặt có biểu tình gì. Quay sang vẫn ý cười dịu dàng mặt hỏi:


      - Nàng tên gọi là gì?


      - Vân Tuyết . Vân Tuyết Nhược trả lời theo bản năng nhưng nhớ ra gì đó nàng ra hết tên mình. Nàng nhíu mày là cai miệng đáng chết.


      - Hà bá dẫn nàng đến Yên các nhụ tạm. Cái nhíu mày của nàng tuy rất nhanh nhưng tất cả đều thu vào mắt. Hà bá có vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh ông đến bên cạnh Tuyết Nhược đẫn nàng đến Yên các.



      Yên các là tòa viện mộc mạc, đơn giản như những trang viện tráng lệ như trong phủ nó mang phong cách hoàn toàn khác như tòa viện đôc lập với toàn trang viện. Thế nhưng hết sức sạch và gọn gàng, điều đó chứng tỏ nơi đây thường xuyên được quét dọn.



      Bước vào phòng nàng nhận thấy nơi đây bài trí khá đơn giản chỉ là bộ bàn ghế và chiếc giường mộc. Ấy thế nhưng từ chiếc giường và bộ bàn ghế lại thoáng mùi hương quế ngọt ngào mà dịu . Phải dùng vừa phải lượng gỗ quế ghép khéo léo với những chi tiết từ những vật dụng bằng gỗ này mói có thể tạo ra được hương thơm nhưng quá nồng mà chỉ dịu thoang thoảng. Nàng bước đến bức tranh đặt tường bức tranh vẽ vị nữ tử tuyệt sắc. Thấy nàng vươn tay sờ vào bức họa Hà bá ở bên nhàng nhắc nhở :



      - Thỉnh nương đừng tùy tiện chạm vào mọi thứ ở đây. Mọi vật nơi đây đều do vương gia tay chăm chút lau chùi tất cả mọi người trong phủ ai đươc phép động vào. Lão chỉ dám cách nhàng vì chủ tử chưa từng cho ai ở lại qua nơi này nhưng lại cho phép nàng ở lại đây đủ thấy nàng có lẽ đặc biệt. Nhưng có nghĩa nàng được phép đụng vào những thứ ở nơi đây.


      - Bức tranh này cũng do vẽ sao? Nó thực xuất thần thực đẹp.



      - Vâng. Tất cả tranh ở đây đều do vương gia vẽ. Cùng mọi thứ ở đây đều do tay vương gia tỷ mỉ làm.



      - Ý của ông là giường và bàn ghế cũng do làm sao? Nàng kinh nhạc thôi
      Lướt nhìn xung quanh nàng mới dể ý thấy xung quanh có chừng mười bức tranh vẽ cùng nữ tử. Mỗi bức là kiểu dáng khác nhau nhưng có điểm rất chung đôi mắt nàng đượm buồn.



      Thấy nàng có ý chạm vào các bưc tranh nữa mà chỉ ngắm nhìn chúng Hà bá cáo lui để nàng nghỉ ngơi. Ngằm tranh của khiến nàng cảm thấy có chút hiếu kỳ về con người này. kẻ có thể vẽ nên những nét bút xuất thần đến vậy tột cùng là kẻ thế nào. Lại những vật dụng trong căn phòng này đều do tỷ mỉ làm.


      Bất giác giơ tay sờ chiếc giường mộc bỗng nhiên nàng cảm thấy có lẽ phải người xấu. Giật mình vì suy nghĩ ấy, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng có ý nghĩ nghi ngờ về mối thù diệt môn mà nàng luôn coi là lý tưởng để sống. Trước kia cho dù ngủ cả ngày nàng vẫn có thể ngủ ngon lành thế mà đêm nay nàng lại trằn trọc. Liệu có phải ngủ cả ngày xe ngựa khiến nàng khó ngủ hay là do ý nghĩ lạ lùng vừa mới rồi? Tuyết Nhược lần đầu tiên trong 16 năm qua mất ngủ.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3;Hợp tấu


      Khi tỉnh dậy Tuyết Nhược mới cảm thấy đau đầu vì toàn bộ kế hoạch dường như nằm ngoài dự liệu của mình.



      Lúc đầu nàng định bán mình vào Thiên Hương các bởi vì nàng biết là khách quen ở đây. Tất cả các tài hoa của nàng đều học để dụ dỗ nam nhân và trở thành hoa khôi chốn thanh lâu. Nhưng nếu tất cả mọi thứ nàng bày bố chỉ để ở lại bên cạnh để có cơ hội ra tay nay nàng ở rất gần đối phương, vậy tiếp theo nên làm thế nào nhỉ? Có cần tiếp tục dụ dỗ nữa hay ?. Nàng nghĩ chắc hẳn là cần, bởi dụ dỗ cũng chỉ để lọt vào trong phủ của chờ thời cơ ám hai mà thôi.


      Thế nên kế hoạch đầu tiên nàng tiến hành chính là độc chết . Nàng dự định bỏ độc váo thức ăn của nhưng nàng nào có cơ hội. Tất cả những thứ ăn đều do 1 tay Hà bá chuẩn bị nàng thậm chí thể đến gần nhà bếp chứ đừng là tiếp cận thức ăn của .



      Tất cả tâm tư, kế hoạch của nàng dường như đều rơi vào mắt người nào đó, cảm thấy buồn cười, nàng dường như rất ngây ngô. nhiều kê thù như vậy nếu dễ dành độc chết như vậy chẳng phải mồ xanh cỏ rồi sao. phì cười rồi cũng cảm thấy ngạc nhiên vì phát gần dây dường như cười nhiều hơn. bao lâu rồi nhỉ chưa từng lòng nở nụ cười, tuy rằ môi luôn cong lên độ cong hòa nhã nhưng chẳng qua chỉ là mặt nạ mà thôi chưa từng có ý cười thực .



      Hằng phong ở bên cũng ngạc nhiên, chủ nhân dạo gần đây cười nhiều. lâu thấy chủ nhân cười có lẽ là 11 năm trước chăng, biết bộ mặt tươi cười kia là ngụy trang. Nhìn về phía bóng dáng trắng lắc đàu nhăn hó suy tư chợt cảm thấy có chút kính phục nương ta. 16 năm hành động trong tổ chức sát thủ cũng như ở bên canh vương gia thấy rất nhiều kẻ tiếp cận vương gia với mưu đồ bất chính nhưng chưa từng thấy kẻ nào muốn giết người mà lộ hết mặt như nàng. biết nên nàng là đơn thuần hay ngu ngốc nữa. Hằng Phong nhìn Tuyết nhược thầm cảm thấy may mắn thay cho nàng, may mà vương gia muốn giỡn chơi cùng nàng nên nàng con sống đến giờ, chứ nếu là kẻ khác chắc chết biết bao lần rồi.

      Nhìn nàng và kế họach mới của nàng, đột nhiên cảm thấy mất mặt, nếu cái kế hoạch mà nàng nghĩ ra đó mà ám sát được ai có khi sát thủ chuyên nghiệp như cũng nên bỏ nghề thôi. Chỉ như nàng mà đòi ám sát vương gia phải chuyện buồn cười sao, lắc đầu cảm thấy co chút thương hại nàng vì kẻ nàng đối phó là chủ nhân của . Hằng Phong nhìn Tuyết nhược thầm cảm thấy may mắn thay cho nàng, may mà vương gia muốn giỡn chơi cùng nàng nên nàng con sống đến giờ, chứ nếu là kẻ khác chắc chết biết bao lần rồi.


      Nhìn nàng và kế họach mới của nàng, đột nhiên cảm thấy mất mặt, nếu cái kế hoạch mà nàng vừa nghĩ ra đó mà ám sát được ai có khi sát thủ chuyên nghiệp như cũng nên bỏ nghề thôi. Chỉ như nàng mà đòi ám sát vương gia phải chuyện buồn cười sao, lắc đầu cảm thấy co chút thương hại nàng vì kẻ nàng đối phó là chủ nhân của .6 năm trước được chủ nhân cứu sống rồi ngài ném vào tổ chức sát thủ, ngài muốn ở bên ngài phải còn sống sót.



      Vậy là theo bên vương gia như vậy, vương gia dù rất ngoan độc nhưng đối xử với thuộc hạ vô cùng tốt. Với kẻ thù ngài luôn bao giờ chừa cho đối phương con đường sống nhưng sao vị nương này lại ngoại lệ? bao giờ đóan được chủ nhân nghĩ gì, rùng mình cái, ai mà muốm biết chứ, là kẻ đơn giản chỉ cần nghe lệnh là đủ rồi.


      - Điều tra về nàng. Triệu Ngạn ra lệnh xong quay người bỏ


      Ngồi trong phòng nàng thở dài, nếu như hạ độc được vậy làm thế nào đây nhỉ?
      dạo xung quanh vương phủ nàng bỗng nghe được tiếng đàn trong trẻo mà nhanh nhã du dương trầm thấp cứ như thanh ấy thuộc về cõi phàm trần. Nương theo thanh mà đến nàng thấy gẩy đàn môi tuy vẫn độ cong nhưng trong mắt có chút đơn. Khi phát thấy nàng dừng đàn khiến nàng như người mê tỉnh mộng.


      - làm phiền nhã hứng của vương gia. Sắc mặt nàng khẽ hồng tỏ ra bối rối. ý cười sâu nhàn nhạt :


      - Vân Tuyết nương nếu ngại có thể cùng ta hợp tấu khúc ? Ta vừa sáng tác khúc nhưng đàn mình khúc nhạc được trọn vẹn.


      Nàng khẽ gật đầu, được hơp tấu cùng người có thể đàn khúc vũ sa hay như vậy nàng thấy có chút mong chờ. phất tay cây tuyệt cầm được mang tới nàng tròn mắt ngắm nghía


      - Đây là Mộc Huyền sao?Mộc Huyền và Mộc Tử là hai danh cầm nổi tiếng có từ ngàn năm trước, là đôi đàn tuyệt tích từ rất lâu. cầm, nàng ao ước biết về hai bảo cầm này nay cư nhiên được chiêm ngưỡng Mộc Huyền.


      Nhìn thấy mộc Huyền nàng mới phát ra cay cầm của chính là Mộc Tử. hâm mộ toát ra từ đáy mắt nàng nở nụ cười tươi. Nụ cười của nàng khiến trời chiều như rực sáng. như lạc hồn vào nụ cười trong veo thanh khiết của nàng, sực tỉnh lại bởi vẻ bối rối ngượng ngùng của nàng vì nhìn nàng đến bất nhã. khẽ nở nụ cười vì hành động thất lễ vừa rồi,tâm Tuyết Nhược khẽ động. Dù phải lần đầu thấy cười nhưng sao tim nàng đập nhanh,bối rối khiến nàng vụng về vấp ngã.


      Chạm vào cây Mộc Huyền khiến nó rơi khỏi bàn. Nàng cho dù sắp ngã cũng chỉ trừng mắt to nhìn Mộc Huyền sợ bị rơi hỏng. Khi nàng gần chạm đất cư nhiên rơi vào vòng tay ấm áp của còn Mộc Huyền thi chân .



      Giẫy khỏi tay nàng chạy đến đỡ lấy Mộc Huyền. đưa nàng cầm phổ, là khúc nhạc hay, phải là người thế nào mới có thể phổ lên khúc nhạc tuyệt vời như thế. Dù xướng xong khúc nhạc nhưng nàng như vẫn chìm đắm vào khúc nhạc. Trong phong đình nữ tử như chưa thoát khỏi khúc nhạc tuyệt khúc mà nàng và cùng vừa hợp tấu. Nở nụ cười vừa ý hướng nàng


      - Nếu Vân nương chê ta tặng chiếc Mộc Huyền này
      Như kẻ tình rượu sau cơn say nàng vội bối rối



      - Như vậy đâu được, Mộc Huyền quý giá như vậy…



      - có làm sao, ta có tới hai cay cầm cho dù giữ cũng dùng tới vậy chi bằng tặng nó cho người cầm, hiểu cầm cây vầm mới có thể được coi là bảo bối.Nếu nàng thấy ngại có thể thường xuyên cùng ta hợp tấu vài khúc.



      - Vậy ta đa tạ vương gia. Nàng hướng nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc ôm lấy bào cầm khẽ vuốt ve. Được tặng bảo cầm lại còn được cùng hơp tấu khiến nàng rất vui. Nàng thực mong chờ lại được hợp tấu cùng ... “ mong chờ” nàng cư nhiên mong chờ được gặp hợp tấu cầm khúc với ? Ý nghĩ vửa rồi khiến nàng sợ hãi… Lần đầu tiên trong 10 năm nàng dường như quên mất mối thù diệt môm đè nặng vai mình.



      sp: mình viết gần đến cuối rồi nhưng càng gần cuối càng khó viết. chỉ là bản nhap nhưng ma nó khiến mình phải sửa nhiều lần... chẳng biết được đánh giá thế nào...

      Chương 4: Rừng hoa Đào


      Trong thư phòng hắng đứng đó trầm ngâm , tình trạng quân đội khá ổn, chỉ còn nước cờ nữa hoàn thành nghiệp mà dày công chuẩn bị chỉ 16 năm qua. Vân Tuyết Nhược, phải làm gì với nàng đây, nghĩ đến nàng ánh mắt ánh lên nét dịu dàng nhè . Nụ cười sâu môi nhớ đến Vân Thiên Nhạn kẻ mà cả đời này thể ngưỡng mộ ai hơn kẻ đó.



      Cha nàng là kẻ thông minh, kiên cường và đáng kính trọng chỉ đáng tiếc người như thế phải mang danh phản tặc mà chết. Khẽ nhíu mi phải làm gì với nàng đây? cư nhiên lo lắng vì nữ tử muốn giết , lần đầu tiên phát mình cư nhiên có nhiều cảm xúc, vui, buồn, lo và cư nhiên cả sợ nữa. Tất cả các cảm xúc đó đều có khi nàng xuất , nở nụ cười tự diễu bản thân.


      1 vương gia máu lạnh lãnh huyết, mang danh gian ác việc gì là làm. Diệt môn cả nhà nàng năm đó cũng mang danh hành . Vẫn biết nàng là cạm bẫy nhưng thể ngăn mình nàng, mê luyến nụ cười của nàng, con người nàng.



      Ngồi chiếc ghế gỗ trong phòng, nàng đưa tay vuốt ve Huyền cầm, môi mang theo nụ cười hạnh phúc mà chính nàng cũng phát ra. Nhớ đến khúc nhạc hôm qua Tuyết Nhược như vẵn còn cảm giác lạc giữa rừng đào, tiếng róc rách của con suổi ở đâu đó trong gió như thoang thoang hương thơm phải của hoa đào.



      Bất giác nàng lại đến Phong đình, trong Phong đình Triệu Ngạn ngồi bên bàn thưởng thức ly trà thơm ngát. Cây Tử cầm của đặt chiếc ghế canh đó, thấy nàng nở nụ cười hiền hòa với ý cười sâu trong đáy mắt. Chưa bao giờ vui như vậy,dù biết nàng giữ đúng giao hẹn nhưng vẫn có cảm giác trông đợi. Loại cảm giác xa lạ này xưa nay chưa từng có, vì mọi thứ với đều được đoán biết trước, đều trong tầm kiểm soát.



      Ôm đàn đến bên cạnh như việc hết sức tự nhiên, nàng ngồi xuống. Vì sao khi thấy ở Phong đình, trong lòng nàng bỗng dâng lên chút mong chờ, chút ngọt ngào hạnh phúc. Tự cho mình buông lỏng thù hằn nàng tự với bản thân,đây chỉ là nàng tạ lễ cây Huyền cầm tặng muốn mác nợ .



      Chỉ hôm nay nàng tam thời gạt qua mối thù diệt môn, rồi từ đây nàng còn lý do để do dự nữa. Trong Phong đình tiếng đàn réo rắt vang lên thanh như hàng trúc xanh ngắt cao vút tận mây, qua tiếng nhạc nàng có thể như nghe thấy tiếng lá trúc xào xạt theo gió



      - Lần trước là rừng hoa đào trắng hôm nay lại là rừng trúc xanh. Tất cả đều là những cảnh đẹp thuộc trần thế. Nàng nhàng , có phải quá mơ mộng thi sĩ rồi chăng? giống như vương ác ma lãnh huyết(máu lạnh) trong lời đồn ma nàng biết nhưng trong tất cả những khúc nhạc của luôn là tịch mịch, đơn.



      - Nàng nhận thấy rừng hoa đào trong khúc nhạc của ta ư? có vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh biến mất.



      - Phải, rừng hoa đào trắng, con suối có đào có suối lại có mùi thơm của mộc hương chẳng phải tiên cảnh sao?



      - Đào trắng? mỉm cười sâu



      - Sao lại là đào trắng? hiếu kì nhìn nàng



      - phải hoa đào đều màu trắng sao? Từ nàng lớn lên trong núi, đào núi đều là màu trắng chẳng phải sao? Nàng lạ lùng nhin . Đáy mắt ý cười sâu, nhàn nhạt



      - Chỉ có đào núi thí màu trắng, còn đào bình thường đều là màu hồng phấn hoặc hồng đậm .



      - sao? Nàng có vẻ ngạc nhiên đôi mắt mở to kinh ngạc. Ý cười vẫn nguyên mặt có chút thay đổi ghé vào tai nàng chầm chậm



      - Vậy nàng có muốn thấy tiên cảnh đó chăng?



      Nàng đỏ bừng mặt vì hành động thân mật của khe khe gật đầu. Dưới phân phó của chiếc xe ngưa chờ xẵn ở cửa. đỡ nàng lên xe, chiếc xe ngựa lung lay rồi dừng lại tại phía đông cách cửa thành chừng 10 dặm. qua khu rừng rậm, bọn họ ngừng lại trước khe núi hẹp. Bọn họ phải bộ lúc mới đến rừng đào nhưng hoa đào phải chỉ màu trắng mà có màu hồng phấn, hồng đậm, các cây hoa xen kẽ nhau như tiên cảnh cõi trần. Thoang thoảng là mùi mộc hương hòa quyện mù hoa đào thơm ngát. vươn tay bắt lấy tay nàng nhàng :



      - Là trận pháp hoa đào, nếu bị lạc ở đây chết. Sau rừng đào là tiểu viện có muốn xem ?



      Nàng khe khẽ gật đầu gò má ửng hồng thẹn thùng để nắm tay về phía rừng đào.
      Lúc này đầu óc nàng chẳng thể nghĩ được gì ngoài bàn tay của to lớn và ấm áp khiến trái tim khẽ rung lên từng nhịp đập rộn ràng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: thích khách


      Khi bước vào rừng đào,bọn họ bị đám người bịt mặt tấn công. Mục tiêu của chúng là Triệu Ngạn, tuy vậy nhưng cũng bỏ qua cho kẻ cùng là nàng. Tránh trái, né phải nàng tự nhận công phu thể sánh kịp Hồng Linh mặc dù nàng và nàng ta học cùng nhau. Nhưng nàng luôn tập trung vào thi họa nhiều hơn, võ công của nàng chỉ học chút ít. Mà những kẻ này hung hẵn, lúc ra tay dường như đều là những nơi trọng yếu (nơi hiểm) muốn lấy mạng đối phương.


      Dù là đối phó với kẻ địch nhưng vẫn quên che chở cho nàng. Như phát ra yếu điểm của bọn chúng đột nhiên chuyển hướng tấn công sang phía nàng. thể tự chống đỡ, nàng bắt đầu luống cuống vì thế tấn công dồn dập của kẻ địch.



      né kiếm của kẻ trước mặt nàng phía sau có mũi kiếm đâm đến. Rất nhanh nàng nhận thấy chắn ngang đường kiếm, tay của đánh gẫy thanh kiếm nhưng phần lưỡi kiếm ở trong cơ thể của . Nhìn máu thấm đỏ ngực , nước mắt nàng chợt òa như hoàng hà vỡ đê sao ngăn lại được. Tâm nàng đau quá, tại sao khi thấy máu nhiễm đỏ trường bào lại khiến lòng nàng quăn đau đến thế.



      Hơi thở dồn dập mà khó khăn mồ hôi rịn đầy trán cố sức chống đỡ cùng nàng rút vào rừng đào. Đỡ bước , mà khiến nàng sợ hãi, máu ngừng chảy thấm đỏ cả tay nàng. Rời khỏi rừng đào bọn họ tiến vào tiểu viện(nhà ) thân mình ngã xuống, lúc này nàng biết làm gì hơn là run rẩy ôm lấy .



      Cứ tưởng rằng mình có thể xuống tay lấy mạng khi cần thiết nhưng ra nàng chỉ là dối gạt bản thân hết lần này đến lần khác. Máu đỏ thấm ướt trường bào, hơi thở của ngày mỏng manh tựa chừng như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Toàn thân run rẩy, lúc này nàng biết làm gì khác ngoài ôm chặt, sợ chết. “ nàng sợ chết” chính cái ý nghĩ này khiến nàng hoảng sợ, lẽ nào nàng động tâm(động lòng) rồi sao? , nàng chẳng qua muốn nợ ân tình của .


      Nếu bây giờ chết , khi ý nghĩ đó xuất nàng cảm thấy cơn co thắt từ ngực truyền đến, nước mắt lại tuôn rơi, tim đau như có người bóp nghẹt đến thở được. khẽ động, mở mắt nhìn nàng nở nụ cười yếu ớt:



      - Ta sao, ta phong bế các huyệt đạo, đợi được khi Hằng Phong tới. nhắm mắt dưỡng thân còn nàng đưa tay lau mồ hôi rịn trán . Bỗng nhiên mở mắt rồi bắt lấy tay nàng khẽ kéo nàng vào lòng,mặt nàng chợt đỏ vì hành động đó của . bên tai nàng cách thều thao khiến lỗ tai nàng rất nhột. Tư thế này của cả hai có chút ám muội (tư thế dễ gây hiểu lầm “cười”)



      - Phía sau có con suối , nàng có thể đem cho ta ít nước , ta khát nước, lên phía thượng nguồn chút nha, nước ở đầu nguồn uống đặc biệt ngọt hơn.



      Mặt nàng phiếm hồng dãy ra khỏi vòng tay , nàng dùng tốc độ nhanh nhất đến dòng suối. Cẩn thận lấy chỗ nước trong nhất đầy cái bát nàng nhanh chóng trở lai, chỉ sợ quá lâu xảy ra chuyện. gần đến khu nhà nàng nghe tiếng binh khí va chạm, số kẻ tập kích bọn họ nằm đất, ở đó xa nàng thấy đánh ngã kẻ địch.vết thương ngực toác rộng máu rơi tí tách sàn.



      Trong phòng chỉ có còn có Hằng phong giao đàu với kẻ địch. Thân hình lung lay sắp đổ Tuyết Nhược chạy vội đến đỡ lấy nhưng bị người đứng gần hơn bắt lấy. Tay nàng ta đè chặt miệng vết thương trừng mắt riống giận quát qua kẽ răng:



      - Muốn chết sao? là, nếu ta đến trễ chút nữa cho dù là thần tiên cũng thể cứu. Mau ngồi xuống ta xem vết thương. Con mẹ nó thời cổ đại sao kẻ nào cũng cần mạng như thế chứ, tốt nhất là ngươi có chuyện gì cho ta. chỉ nhíu mi nhàng :



      - thể ăn giống thục nữ sao? là cái tật thô lỗ này sao mãi đổi vậy? cười yếu ớt nhìn nàng ta với ánh mắt bất đắc dĩ. Trong lòng Tuyết nhược đột nhiên ê ẩm khi thấy và nàng ta hết sức thân thiết. nàng ta chừng 16 tuổi, khuôn mạt thanh tú diễm lệ, Nếu nàng có vẻ đẹp của cúc trắng thanh tao thoát tục nàng ta là hoa mẫu đơn kiều diễm, sắc sảo động lòng người. Đỡ ngồi xuống bên giường nàng ta kéo chiếc hộp khá lớn, lấy tấm vài trắng, cây kim ít chỉ nàng ta đưa cho Tuyết Nhược :



      - Luộc lên rồi đem lên đây, phải nhanh vì cần phải may vết thương lại mới cứu được . Nàng luống cuống bên lau mồ hôi vì đau của bên phụ giúp nữ đai phu kia cứu chữa cho Triệu Ngạn. Sau khi khâu xong vết thương cho triệu ngạn xong lúc này vị nữ đại phu kia mới quay lại đánh giá nàng nàng, ta nở nụ cười với nàng :



      - Tôi là Thiên Nhạc, là bác sĩ, à phải, là đại phu, rất vui được biết . Nàng ta đưa tay bắt lấy tay Tuyết Nhược rồi lúc lắc. cử chỉ lạ lùng cùng cách chuyện lộn xôn của nàng ta khiến Thiên Nhạc tràn đầy sức sống và đáng



      - ta giao lại cho . Đưa tay chỉ Triệu Ngạn nằm trong giương bệnh đồng thời giao vào tay nàng lo thuốc



      - Này là thuốc bổ máu mỗi ngày cho uống viên đến khi khỏe lại. Rồi đợi nàng trả lời Thiên Nhạc lắc mình biến mất.

      nằm đó mê man nhưng hơi thở dần bình ổn. Nàng khẽ thở ra hơi vì tình trang của có vẻ khá hơn, sắc mặt ngày càng hồng thuận hơn nhiều. Vì vết thương của khá nghiêm trọng nên bọn họ tạm thời nghỉ lại căn nhà trong rừng đào này. Cho tới tận bây gờ nàng mới phát ra căn nhà này rất giống với Yên các của nàng. Cách bài trí, mọi đồ vật, và cả bức họa tường cũng là cùng người. Bỗng nước mắt tràn mi, nàng sợ, sợ phải suy đoán mỹ nữ trong bức vẽ kia và " Tất cả tranh ở đây đều do vương gia vẽ. Cùng mọi thứ ở đây đều do môt tay vương gia tỷ mỉ làm " lời của Hà bá vang lên " Mọi vật nơi đây đều do vương gia tay chăm chút lau chùi, tất cả mọi người trong phủ ai đươc phép động vào " Đối với , mỹ nhân trong bức họa quan trọng.


      Tâm nàng đau đớn, nước mắt cứ mãi rơi thể kìm hãm được nữa, giờ phút này nàng biết nàng mất rồi. Cho dù là kẻ thù của nàng, cho dù trong tim chắc có chỗ cho nàng nhưng nàng cũng thể ngăn mình . Trái tim nàng còn thuộc về nàng nữa, hướng về đến thể vãn hồi ( cứu vãn dược nữa).


      Chương 6 : Bởi vì ta nàng.


      Khi tình lại là lúc nàng rơi lệ, mắt nàng sưng húp vì khóc khiến dau lòng, giọng hỏi :


      - Làm sao vậy ? khó chịu ở đâu sao, vì sao lại khóc ?



      Thấy vừa tỉnh lại quan tâm đầu tiên của là nàng, nước mắt càng tuôn như thác lũ thể kìm nén, nàng òa khóc. thấy nàng khóc dữ hơn càng luống cuống, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên biết phải làm gì, chống đỡ thân thể để ngồi dậy.



      - Đừng ngồi dậy động đến vết thương. Nàng đến bên đỡ lấy để dựa vào thành giường rồi lo lắng đến vết hương của nhàng khéo áo để xem. mỉm cười sâu rồi khẽ cau mày nhưng rất nhanh biến mất vì tư vị ngọt ngào của khí giữa hai người lúc này.



      - Vì sao lại tốt với ta như vậy ? Nàng khẽ nghẹn ngào, khẽ nắm lấy bàn tay nàng nhìn vào mắt nàng, khuôn mặt còn tươi cười nữa mà là sư nghiêm túc nhưng ánh mắt dịu dàng tràn đầy quyến luyến thương.



      - Bởi vì ta nàng. nàng, đối mặt với sống chết đột nhiên hiểu cách sâu sắc nàng quan trọng đến nhường nào. Cho dù nàng có là ai, đến bên cạnh với mục đích gì quan tâm, điều quan tâm là nàng an toàn và ở bên .



      - Còn nàng sao ? Bỗng dưng muốn biết trong lòng nàng có bao nhiêu quan trọng. Khi thấy nàng vì mà rơi lệ, tự nhủ thế là đủ rồi, dù lệ nàng rơi có thể là áy náy, nhưng cũng chẳng phải do quan tâm sao. Dù là áy náy cũng chẳng sao, thế nhưng lại trông đợi câu trả lời từ nàng. Khi Nghe nàng tim nàng dâng lên hương vị ngọt ngào vui sướng. Nàng nghẹn ngào khẽ gật đầu, cầm tay giọng



      - Ta cũng chàng, thực chàng, chàng đến thể cứu vãn nữa rồi. Nước mắt nàng lại rơi buông bỏ mục đích báo thù,lúc này đây trong mắt nàng chỉ có thâm tình mà ấm áp. hôn lên những giọt nước mắt của nàng âu yếm thỏ thẻ :



      - Nàng là nhiều nước mắt, được khóc nữa hứa với ta từ giờ đừng bao giờ khóc nữa bởi vì ta đau lòng. Nàng khẽ gật đầu, lau nước mắt vương mi cười ngọt ngào với . Khẽ hôn lên môi nàng, say mê quyến luyến, nàng liệu có thể bảo vệ được nàng có cho được nàng hạnh phúc. nàng liệu có rũ bỏ được mối thù nàng gánh vác 10 năm qua.


      Tất cả những điều đó bọn họ đều gạt bỏ, trong lúc này trong mắt chỉ có nàng, trong mắt nàng chỉ có , người mà họ nhiều đến muốn kìm nén tình cảm của mình nữa.



      Trong phòng say mê ngắm nghía khuôn mặt mê ngủ của nàng. Mấy ngày nay vì chăm sóc cho lại khóc nhiều nên kiệt sức, nhìn nàng ngủ ngon giấc. Nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng nhớ tới lần đầu gặp, nàng cư nhiên ngủ trước mặt nam nhân lạ là mà chẳng chút phòng bị gì cả. Dù có khả năng kiềm chế cảm xúc cao, đâu có nghĩa nàng an toàn trước . nở nụ cười yếu ớt, trong mắt lúc này là quyến luyến cùng thương dâng đầy.



      Chưa bao giờ có yếu điểm nhưng nay biết rằng nàng chính là điểm yếu đuối nhất từ trước tới nay. Sợ rằng tất cả những kẻ thù của nhắm vào nàng khiến cảm thấy mình càng phải nên mạnh mẽ hơn. Biết được sau lưng nàng hẳn phải có kẻ đứng sau, khẽ đưa mắt nhìn Hằng Phong bọn họ rời khỏi phòng. Nàng cũng từ từ mở mắt sau khi hai bóng giáng kia khuất. Trong gian phòng xuất bóng dáng( dáng người) màu hống nhạt.



      - Tiểu thư



      - Điều tra nhị nương cho ta



      - Dạ. Hồng Linh nghe lệnh rồi lập tức rời , Hồng Linh là do nàng cứu sống khi lên 10, nàng ta bị người ta đuổi chạy vào trong núi, nàng chia thức ăn của mình, dạy nàng ta mọi thứ mình biết nhưng nàng ta chỉ thích mỗi võ công. Tuy được học sư phụ như nàng mà chỉ được nàng truyền thụ nhưng võ công của Hồng Linh hơn hẳn nàng. Nàng ta mực theo nàng hộ vệ đến cả nhị nương cũng biết có mặt của Hồng Linh bên người nàng.



      Chính nhị nương là người mời thầy dạy nàng đủ thứ, lập kế hoạch cho nàng trả thù và nhồi nhét ý định trả thù cho nàng suốt 10 năm qua. Nhưng nàng luôn cảm thấy bà còn giấu nàng điều gì đó, Nhị nương luôn lén liên lạc với ai đó mà cho nàng biết. Có gì đó trong mắt nhị nương khi về mối thù của nàng, nhưng nàng chưa từng nghi ngờ hay cố tìm hiểu.
      Ở trong rừng hoa đào Hằng phong khó chịu



      - Vương gia là nàng để lại ám hiệu nên bọn chúng mới vào được. nghe xong chỉ cười nhạt



      - Ngươi chắc là nàng để lại ám hiệu cho chúng sao ? Ánh mắt có chút nguy hiểm nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười.



      - , là người tên gọi Hồng Linh nhưng bọn kia cũng là theo nàng ta vào. bất mãn . Chủ nhân chưa bao giờ để phạm lỗi lớn vậy, xử lý nàng ta thôi, lại phái bảo vệ nàng ta. ánh mắt nghiêm nghị nụ cười vụt tắt :



      - Bất mãn gì sao ?



      - Dạ . Hằng Phong run run trả lời, biết những mệnh lệnh chủ nhân đưa ra được phép hỏi hay có ý kiến đó là luật.



      - Điều tra xem sau lưng nàng là kẻ nào.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7 : làm vương phi của ta nhé.


      Tối đó nàng ngủ ngon, sáng ra khi tỉnh dậy nàng lại trông thấy nồi trước giường nhìn nàng. Đỏ mặt nàng quẫn bách chẳng biết dáng ngủ của mình xấu tới cở nào, ngắm nàng ngủ bao lâu…mặt đỏ bùng kéo ra cả hai lỗ tai cũng đỏ. khe khẽ cười, nàng tức giận trừng mắt nhìn . khom người hôn lên trán nàng rồi kéo nàng vào lòng buồn cười :



      - Nàng tức giận gì chứ ?



      - Chàng cư nhiên ngắm ta ngủ dáng ta ngủ xấu chết được. gật gù đồng ý với ý kiến của nàng khiến nàng càng thẹn hơn. Nàng giận tím mặt mặt nàng lúc này khác trái cà tím là mấy. buồn cười vòng tay ôm lấy nàng :



      - Nhưng ta lại muốn cả đời ngắm tướng ngủ xấu ấy cho dù có khi bị đá xuống giường. xoay người nàng đối diện với mình rồi dịu dàng :



      - Làm vương phi của ta nhé Tuyết Nhược.



      Nàng tròn xoe hai mắt nhìn , cầu hôn nàng. Mà khoan, vừa gọi nàng Tuyết Nhược. như nghe thấu suy nghĩ của nàng chỉ nhàng :



      - Vân thừa tướng phải ta giết. Dù bố cáo thiên hạ là ta hạ lệnh diệt toàn gia nhà nàng nhưng phải ta.



      Nàng mở to mắt nghi hoặc nhìn móc trong ngực ra lá thư cha nàng gởi cho giọng hồi tưởng lại :



      - Lúc trẻ phụ hoàng ta dù rất nhiều phi tần nhưng vẫn có con cái, vì thế ông nhận nuôi ta và Long ca, những đứa trẻ mồ côi cha. Nhưng đến khi ta 9 tuổi mẫu thân ta lần vào cung thăm ta được sủng hạnh mà sinh ra Tề nhi. Nhưng vì sinh khó mà bà qua đời, ta nhận lời bà chăm sóc Tề nhi. Vì là con ruột nên Tề nhi được phong thái tử, ta cũng vất vả che chở cho nó ,vì nó ta phải củng cố thế lực của mình. Đến năm tề nhi 6 tuổi phụ hoàng qua đời ta nắm nửa triều chính nhưng thế lực của Thuần vương gia là Triệu Long cũng ngang ngửa. ngừng lại chút hướng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng rồi tiếp



      - Lúc đó cha nàng, Vân thừa tướng muốn thâm nhập hàng ngũ của Thuần vương để tìm ra đồng đảng với . Nhờ giúp đỡ của cha nàng ta quét sạch đồng đảng của Thuần vương. Nhưng hôm ta nhận được thư cha nàng nếu gia đình ông xảy ra chuyện hãy lấy danh nghĩa thanh trừng phản loạn mà giết gà dọa khỉ. Sau đó ta được biết ông bị lộ thân phận nên bị Thuần vương giết toàn gia.



      Trong phong thư đúng là nét chữ của phụ thân, phụ thân nghi ngờ nhị nương là người của Thuần vương và đúng như phụ thân nàng vì đại cục mà hi sinh danh dự đời. Nàng nức nở nghẹn ngào trong ngực , . Học mọi thứ chỉ để trả thù, suốt 10 năm mục đích sống của nàng đổi nhưng rồi phát cuộc sống của mình là sai lầm. Liệu có còn kịp…?. nhàng ôm lấy nàng dịu dàng :



      - Đợi khi thu phục hoàn toàn Thuần vương ta trả lại thanh danh cho cha nàng, lúc đó làm vương phi của ta nhé. Nàng thâm tình nhìn khe khẽ gật đầu, rồi hướng khẽ



      - Thiếp có tỉ muội.



      - Nàng Hồng Linh, nàng yên tâm ta kêu Hằng phong sắp xếp cho nàng ta



      - ừm. Nở nụ cười ngọt ngào cùng hạnh phúc như tiên tử hạ phàm, lúc này có lẽ thiên tiên cũng đẹp bằng nàng. Nụ cười của nàng khiến quyến luyến, nàng kéo tay rúc vào ngực khe khẽ hỏi :



      - Nơi này cùng Yên các rất giống nhau, chàng và người đó… tay khẽ run rẩy nàng chỉ mỹ nhân bức họa…



      ý cười lộ trong mắt khẽ vòng tay ôm lấy nàng nhàng :



      - Là mẫu thân ta. Khuôn mặt trong ngực lúc này còn đỏ hơn nữa, nàng cư nhiên ghen với mãu thân . Như nhớ ra gì đó nàng lại hỏi :



      - Vậy Thiên Nhạc nương



      Mặt đen lại nhưng rất nhanh biến mất



      - Người quen. Tuy thái độ kia của chỉ thoáng qua nhưng nàng cảm thấy hề có hảo cảm với nương tên Thiên Nhạc việc này khiến nàng thở phào nhõm. Đáy mắt ý cười thực sâu ngọt ngào hạnh phúc nàng cư nhiên lại đáng đến vậy.



      Khi vết thương lành hẳn bọn họ 4 người cùng trở về phủ Chính vương của Triệu Ngạn. Trong xe ngựa Tuyết Nhược tựa vào lòng Triệu Ngạn say ngủ, ngoài màn xe Hồng Linh đeo dính Hằng Phong khiến có vẻ khó chịu.



      Hồng Linh vốn là nhi, được Thiên Linh Giáo nuôi như kẻ kế thừa nhưng khi nàng được chọn bọn họ truy giết nàng. Là Tuyết Nhược thu nhận lén lút giấu nàng, cho nàng ăn cho nàng mặc, nàng rất ngưỡng mộ tiểu thư. Nên khi tiểu thư tìm được người để gả nàng cũng muốn bắt chước tiểu thư muốn gả. Nhưng gả cho ai mà vẫn có thể hằng ngày thấy tiểu thư, nhìn nhìn lại Hằng Phong là lưa chọn hợp lý nhất.


      Trong xe ngựa đôi hạnh phúc với khí ấm áp, ngoài xe kẻ bám kẻ tránh khí cũng có chút mờ ám mà căng thẳng. Bọn họ lại trở về Yên các và nàng quyến luyến rời là hạnh phúc. Buổi sáng trong xanh ở phong đình Hằng Phong lại gần thái độ bất mãn :



      - Tuyết Nhược nương, phải quản cho tốt Hồng Linh , nàng ta cứ bám dính lấy ta lại tự dưng gây với Minh Nguyệt, Thanh Thanh, Ngọc Kiều. khiến ta đau đầu chết được.



      - xin lỗi Hằng hộ vệ, nhưng những vị nương vừa rồi là ?



      - Là thuộc hạ của ta. Nếu còn gây nàng ta toàn mạng, bọn họ toàn là thuộc hạ dưới trướng trong Phong Linh Sát. Sở dĩ nàng ta chưa chết vì họ nể mặt mà chưa xuống tay. bất giác thở dài bất đắc dĩ.



      - Ta tìm nhà tử tế rồi gả nàng ta , Hằng hộ vệ cứ yên tâm. Nàng nhàng môi nở nụ cười hòa nhã. Hằng Phong gì ánh mắt lên tia sáng vụt qua rất nhanh biến mất, cúi chào Tuyết Nhược rồi bỏ . Bóng đáng vừa Hồng Linh nhào tới hô to bất mãn :



      - Tiểu thư. Tuy rằng lựa chọn Hằng Phong vì muốn gần tiểu thư nhưng nàng biết nàng cũng thích , tài giỏi uyên bác dù lạnh lùng nhưng rát oách.



      Tuyết Nhược nở nụ cười



      - Coi bộ em cần phải cố gắng hơn rồi. Hằng hộ vệ là người tốt, có điều hơi chậm hiểu về mặt tình cảm, ta ủng hộ em. Vỗ vai Hồng Linh cổ vũ nàng nở nụ cười với người tỉ muội duy nhất của mình.

      Chương 8 : lửa cháy Yên Các


      Như người được tiếp thêm sức mạnh Hồng Linh phóng như bay tìm Hằng Phong. Vậy là tiểu thư ủng hộ nàng, khi nghe tiểu thư với Hằng Phong gả nàng . Nàng rất tức giận ra khi biết gả cho kẻ khác phải làm nàng tức giận đến thế. Còn lại mình trong Yên các, lão bà đến gần Tuyết Nhược đưa cho nàng mẩu giấy.



      Cầm mẩu giấy tay khiến nàng run rẩy, em trai nàng cư nhiên còn sống. Và Thuần vương dùng sinh mệnh của tiểu đệ nàng ép buộc nàng hạ độc thủ với Chính vương Triệu Ngạn. Trong tờ giấy là kế hoạch của chúng cần nàng hỗ trợ. Theo kế hoạch nàng phải bỏ độc dược vào ly trà của Triệu Ngạn, sau đó chúng phóng hỏa Yên Các để chết trong lửa. Kẻ đưa nàng mẩu giấy lúc này lại đưa nàng gói dược :



      - Ta ở lại giám sát nương, nhớ đừng hành động tùy tiện. Mụ ta liếc mắt nhìn nàng tỏ vẻ khinh ghét.



      Cầm gói dược tay nàng chỉ cười nhạt. Bọn họ muốn dùng nàng tiếp tục làm quân cờ trong tay bọn chúng sao ? Nàng ngu ngốc suốt 10 năm làm quân cờ cho kẻ thù giệt toàn gia, lần này lại tiếp tục để chúng lợi dụng thương tổn người nàng thương .



      Tối đó vẫn theo kế hoạch của chúng nàng mời Triệu Ngạn đến dừng trà tại Yên các, khi tới môi vẫn nụ cười nhè nhưng đáy mắt xẹt qua có chút u buồn, nhưng rất nhanh biến mất. ngồi vào bàn cầm ly trà lên hít hơi rồi đưa lên miệng nhấp ngụm. Trà làm sặc phài dùng khăn lau miệng, thấy uống trà, đáy mắt nàng thoáng chút buồn. Buông ly trà trong tay giọng :



      - Nàng còn tiểu đệ năm nay chừng 11 tuổi, có muốn gặp tiểu đệ ?



      Khi nghe đến nhắc đến việc này ánh mắt của nàng và của cả lão bà kia cùng kinh ngạc nhìn . cười càng sâu hơn nhưng đáy mắt vẫn là đượm buồn nhìn nàng. Dù biết nàng là vì an nguy của tiểu đệ nhưng vẫn cảm thấy chút mất mát bi thương.



      Nàng nhìn rồi nở nụ cười sâu , lúc này lửa từ bốn phía bắt đầu cháy lớn những cung tên lửa tứ phía bay vào Yên các. Bỗng cảm thấy hơi choáng váng đúng, nhổ trà ra, có khả ngăng trúng độc. Nàng về phía , lúc này lửa giăng tứ phía, lảo bà ngã xõng xoài đất, nàng cũng nghiêng ngả chao đảo đến bên đưa tay dùng hết sức lực còn lại đẩy ra phía cửa sổ yếu ớt :



      - Vậy tiểu đệ của ta giao lại cho chàng. xong nàng gục ngã, mê hương trong trà nàng và lão bà do pha trà nên hít phải ít. cố chống đỡ thân thể ngày càng nặng nề hơn, là hương thơm của trà chính là mê hương. như hiểu thấu vì sao lão bà kia và nàng đều như có sức.



      Là nàng cố ý, lẽ ra phải nghi ngờ khi vị trí bàn được dời về phía cửa sổ, lại bài trí ngồi sát cửa sổ. Tim co thắt lại, là kẻ chưa từng biết sợ nay thực sợ hãi khi trông thấy ngọn lửa cứ dần dần nuốt mất nàng còn thể động đậy rồi từ từ bị bóng tối vây lấy…



      Khi tỉnh lại toàn thân đau đớn nặng nề, mở mắt nhìn xung quanh phát trong phòng toàn là thuốc. Nàng chết rồi sao ? ra địa phủ cũng có phòng thuốc. Nhưng toàn thân nàng băng bó, xuất trước mặt nàng là khuôn mặt nữ đại phu trước đó nàng gặp. Thấy nàng tỉnh nàng ta nhàng :



      - Tỉnh rồi. Ngươi bị phỏng khá nhiều, cứu ngươi ta tiện tay phẫu thuật tái tạo lại khuôn mặt cho ngươi. Tuy dung nhan khác trước nhưng đảm bảo là đẹp thua tiểu long nữ do Lý Nhược Đồng đóng đâu. Nhưng dù thế cũng đẹp bằng Lưu Diệc Phi, nàng ta có vẻ bất tắc dĩ kẽ thở dài.



      - Yên tâm khuôn mặt giờ của ngươi mặc áo trắng rất thoát tục thanh tao. Ta hâm mộ ngươi có thể mặc màu trắng, tới lui như tiên nữ hạ phàm. Số ta thực khổ thể mặc màu trắng được.



      Nàng dù rất đau nhưng cũng cảm thấy buồn cười vì những gì nàng ta vừa . Nàng mặc trang phục trắng là để nhắc nhở mình luôn có mối thù diệt môn chưa trả muốn mươn màu trắng để tang cha mẹ. Nào có như nàng ta như giống tiên nữ thoát tục thanh tao. Nhưng nàng cũng ngăn đươc hiếu kì vì câu chuyện của nàng ta



      - Vì sao nương thể mặc màu trắng ?



      - Vì ta là sát thủ mặc màu trắng giữa đêm ám sát ngươi ta khác nào cho biết ta ở đây.



      Nàng ngạc nhiên vì chẳng phải nàng ta là đại phu sao, sao lại mình la sát thủ. chuyện với Thiên Nhạc nàng mới biết nàng ta là mượn xác hoàn hồn. Người con trước mặt nàng là Ngọc Phương, sát thủ cấp cao của Phong Linh Sát, nhưng nàng ta lại mượn xác Ngọc Phượng hoàn hồn. Nàng ta nàng ta đến từ thế giới khác nơi cách nay hơn ngàn năm.



      Nơi mà y thuật rất tiến bộ,nhờ vậy mà nàng ta có thể kiểm soát đươc tất cả những gì thân thể trước đây của Ngọc Phượng có được. Nàng ta say sưa kể nàng ta kiểm soát thân thể ngọc phượng thế nào và thế nào ngồi vững ở Phong Linh Sát nhưng nàng bắt đầu thấy mệt mỏi. Thấy Tuyết Nhược mệt mỏi Thiên Nhạc thôi tra tấn nàng ta nữa.



      Vì thương thế nghiêm trọng Tuyến Nhược phải nằm giường 4 thàng liền. Khi Thiên Nhạc cho nàng ngàng hôn mê như vậy 2 tháng tổng cộng nửa năm. Và quan trọng hơn là Triệu Ngạn biết nàng còn sống. dường như tuyệt vọng, bước ra khỏi cửa, gặp bất cứ ai.


      Nửa năm gặp nàng nhớ , nhớ mắt ấm áp, nhớ nụ cười của . nhớ tiếng đàn tịch mịch đơn cuốn hút tâm hồn nàng. Nàng lại muốn lần nữa ở lại bên cạnh . liệu với bộ dạng mới của nàng có lại nàng nữa chăng ?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9 : Trở về



      Trở lại phủ Chính vương nàng nhập phủ với thân phận nô tỳ, vào phủ hai ngày nay nhưng nàng dường như thấy . lanh quanh ở phong đình nàng bỗng thấy Hồng Linh ngồi thẫn thờ có vẻ nhiều tâm , bước lại gần nàng bắt chuyện



      - Hồng Linh nương, có tâm gì sao ?



      Ngước nhìn nàng :



      - là tỳ nữ mới sao ?



      - Phải ta mới tới gọi là tiểu Nhược



      - Tên giống tên tiểu thư nhà ta. Nàng ta nhắc đến với đôi mắt đượm buồn.



      - À mà sao biết tên ta ?



      - Ta nghe bọn họ kêu . Nàng cố làm ra vẻ tự nhiên miễn cho nàng ta khỏi nghi ngờ :


      - Nhìn như có tâm ? Nàng ta thở dài :



      - Nam nhân khó hiểu.



      - Có phải Hồng Linh nương muốn đến Hằng hộ vệ ?



      - ràng lắm sao ?. Khuôn mặt nàng ta ửng đỏ ngượng ngùng.



      - Nếu ngại có thể tâm với ta, ta nếu biết cho co lời khuyên. Nàng mỉm cười ,làm tỷ muội 6 năm, chỉ nhìn sơ nàng có thể thấy nàng ta phiền muộn.



      - Ta biết, ta làm nữ nhi mà bám theo nam nhân có bao nhiêu mất mặt. Nhưng cư nhiên lúc trốn gặp ta. Lúc lặng thinh gì mặc kệ ta tiếng nào, còn thèm nhìn ta nữa. So với trước kia hay chê ta phiền còn tệ hơn.



      - Ta nghĩ gì với chưa chắc vì nghét đâu. Theo ta chắc đồng ý để theo nên mắng phiền nữa. Còn có khi đó là do ngày thướng lạnh lùng ít thôi. Còn nhìn ta chịu biết giải thích thế nào. Nhưng ta có cách nếu chịu làm theo biết có quan tâm hay .



      - Cách gì ? Mắt nàng ta lóe sáng.



      - Đừng bám theo nữa, ít nhất tuần đừng xuất trước mặt . Nếu tìm chứng tỏ cũng để ý đến , nếu . Ta nghĩ nên đổi phương thức khác theo đuổi .



      Để lại Hồng Linh ngẫm nghĩ nàng bước về phía yên các. Yên các được xây dựng lại, mọi thứ vẫn như cũ chỉ là những bức vẽ nữ tử giờ đây là nàng, các bức vẽ treo đầy trong căn phòng, nhiều đến nỗi thể treo hết. bàn, đầu giường, đâu đâu cũng là nỗi nhớ mong da diết của . Lệ nàng lại rơi, cũng nhớ nàng nhiều như nàng nhớ chìm đắm trong cảm xúc bàn tay từ phía sau ôm lấy nàng. Nhận ra vòng tay nhung nhớ của nửa năm qua nước mắt nàng cứ thế tuôn rơi.



      Nhìn lại những bức tranh, tâm nàng khẽ động, nàng còn là Tuyết Nhược của nữa. Nàng khẽ giẫy ra khỏi ôm ấp của , nhưng cánh tay sết chặt hơn như nhìn thấu ý định của nàng :




      - Bây giờ cho dù là trong suy nghĩ cũng cho phép có ý rời xa ta. Ta cho nàng cơ họi tránh xa ta tránh xa nguy hiểm nhưng là do nàng tự tìm đến vì thế đừng hòng rời nữa,dù là địa ngục ta cũng đuổi tới.




      Khi tỉnh lại biết nàng bị thương rất nặng , bị bỏng nặng, hôn mê suốt hai tháng dù đau lòng cũng muốn đẩy nhanh kế hoạch để sớm được tự do bên nàng.



      Mỗi khi mệt mỏi, nghĩ đến nàng làm như tiếp thêm sức mạnh. muốn giải quyết nhanh Thuần vương để còn lo lắng đến nàng có nguy hiểm khi ở bên nữa. Vì nàng mà lần đầu tiên trong đời phải đàm phán với nha đầu Thiên Nhạc, kẻ mà trước nay hề vừa lòng. Trong phòng của Yên các lúc này Thiên Nhạc như kẻ lập được đại công lên mặt kiêu ngạo :



      - Vậy theo như giao ước có phải ngươi chấp nhận thừa nhận ta là em dâu rồi chứ. thể ngờ, ra Chính vương lạnh lùng cũng có khi giống kẻ ngốc khi .



      - Hừm còn ngươi, chẳng phải luôn mồm chê Tề nhi trẻ con sao , bà già 30 tuổi nhóc con 16 tuổi nghe hợp lý sao ?




      - Nhưng tại ta cũng chỉ 16 tuổi thôi



      - Vậy sao ? vậy ai cứ luôn cho rằng ta ít tuổi hơn nên thèm coi trọng lời ta hả? Ta cho ngươi biết, thừa nhận ngươi là em dâu có nghĩa thừa nhận ngươi là hoàng hậu đương triều. Nếu trước khi Tề nhi 20 tuổi lễ nghi, phép tắc ngươi học xong cứ chờ xem ngôi vị hoàng hậu tại ngươi ngồi lâu đâu. Lạnh mặt cảnh cáo nàng ta, đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm



      - Ngươi…Nàng ta giậm chân trừng mắt tỏ vẻ bất mãn. Ở bên Tuyết Nhược mỉm cười, bây giờ nàng hiểu tại sao lại có thành kiến với Thiên Nhạc rồi. Nàng ta cư nhiên là thê tử của em trai bảo bối mà bào vệ từ khi 10 tuổi, sao cầu cao với vị em dâu này chứ. Còn về Hằng Phong lơ đãng nhìn quanh, nhìn , nàng cười nhàng hỏi ?



      - Hằng hộ vệ tìm Hồng Linh sao ? Bị nàng hỏi, đỏ mặt ngượng ngùng chối quanh



      - Phu nhân ta có tìm nàng ta…nàng ta bám ta,ta mừng còn kịp…



      - Có lẽ phải thời gian nàng ta thể bám theo ngươi nữa giờ nàng ta giao chiến tại Lung Linh cốc chắc chưa thể về ngay được. nhàn nhạt



      - Chàng gì ? nàng trừng mắt ngạc nhiên nhìn . vô tội nhìn nàng :



      - Chiều qua sau khi gặp lại nàng , nàng ta tới tìm ta xin Lung Linh Cốc tham chiến, ta thấy nàng ta từ sống ở đó nghĩ rành đia thế có ích nên đồng ý.



      - Tuy ngàng ta từ sống ở đó nhưng là bên ngoài cốc, có vào trong cốc bao giờ. Trong cốc địa thế nguy hiểm cẩn thận rất dễ mất mạng. Chỉ khi nàng tới đây bóng dáng Hằng Phong còn trong phòng.



      Chương 10 : kết thúc



      Vừa trở lại nàng được Hoàng thượng là Triệu Tề phong làm Chính Vương phi, đương nhiên là do Triệu Ngạn dề nghị. Triệu Tề còn tự mình tới phủ Chính vương tham dự lễ phong vương phi, nhưng là len lén ra.


      Triệu Tề là kẻ nho nhã, phản phất khí chất thanh tao như thuộc về cõi trần mà như tiên nhân chốn tiên cảnh nhiễn chút bụi trần hay ràng buộc thế gian. Tuấn giật thanh mảnh nho nhã nhưng thiếu vẻ cao ngạo uy nghiêm của bậc đế vương. rất sủng Thiên Nhạc ánh mắt luu luyến rời khỏi Thiên Nhạc khiến nàng có thể nhìn ra tâm tư của vị đế vương trẻ này.



      Thuần Vương giấy binh làm loạn bị Triệu Ngạn đánh cho tan tác nay rút quân về Lung Linh Cốc nơi nàng lúc bé cùng thân cùng nhị nương. Hồng Linh xông vào cốc 3 ngày chưa tin tức, ở bên ngoài Hằng Phong như ngồi trê đóng lửa, tuy gì nhưng cứ lại yên.


      Dưới giúp đỡ của nàng bọn họ thuận lợi tiến vào Lung linh cốc, chỉ nhìn xơ nàng có thể nhìn ra trận pháp của nhị nương, dẫn và toàn quân qua trận cư nhiên trận pháp biến đổi. lại vì bảo vệ nàng mà bị mũi tên sượt qua vai, xung quanh quân lính có chút rối ren. lạnh mặt hằng giọng ,lời tuy nhưng có chút lạnh buốt :



      - Kẻ nào làm rối loạn lòng quân xử chết ngay lập tức.



      Lúc này nàng thấy khuôn mặt luôn tươi cười như kẻ vô hại trước nay còn khuôn mặt nữa. Chiếc mặt nạ ấy vỡ tan từ ngày nàng chìm trong biển lửa. để lộ nguy hiểm của mình cùng sát khí bức người, từ khi thấy bản thân thể bảo vệ tốt cho nàng. như con sói bị thương lộ ra toàn bộ nguy hiểm vốn có của mình. Nhưng Từ ngày nàng trở lại bên khuôn mặt lạnh buốt như ngâm trong băng kia có chút dịu dàng mềm mại hơn.



      Trong ánh mắt của có chút ấm áp, có quyến luyến cùng thương nhưng chỉ duy nhìn nàng mới đẻ lộ ra. Tình trạng xa trận cũng nhanh được giải quyết vì cũng là kẻ hay nghiên cứu trận pháp. Chỉ lát sau bọn họ an toàn tiến vào cốc, Hồng Linh bị thương nặng , Hằng Phong dìu nàng ta sang bên để quân y chữa trị. Nàng dẫn tiến đến gặp nhị nương, bà có vẻ ngạc nhiên khi nàng và phá đươc trận thế.



      - Nhị nương ngươi có vẻ vui khi gặp lại ta. Nàng vừa lên tiếng sắc mặt bà ta trắng bệch



      - Ngươi là Nhược nhi ? , đúng , gương mặt ngươi. Bà vừa vừa như thể tin vào mắt mình.



      - Gương mặt này của ta đều là do nhị nương ngươi và Thuần vương ban cho. Nàng vừa vừa đưa tay lên vuốt khuôn mặt tuyệt mỹ của mình. Trong mắt có chút bi thương cùng tức giận dâng trào. Cho dù khuôn mặt giờ có đẹp đó cũng phải hình hài do cha mẹ nàng ban cho. Nàng mất tất cả chỉ có gương mặt giống mẫu thân là tài sản duy nhất khiến nàng mỗi ngày muốn nhìn mình lần. Nhưng giờ dù ngồi trước gương nàng cũng thể nhận ra chính mình nữa.


      Thiên Nhạc vì ở thời đại này kỹ thuật cao nên khi nàng có thể sống sót sau cuộc đại phẫu gì gì đó chính là cảm ta trời đất, nàng ta chẳng giỏi nhớ mặt kẻ khác nên thể khôi phục dung mạo cho nàng được. Như hiểu được khổ sở trong lòng nàng nhàng nắm lấy tay nàng khe khẽ :



      - Còn có ta, từ nay ta là nhà, là nơi dựa vào, là người thân của nàng. Còn tiểu đệ nàng và nàng chẳng phải còn tiểu muội sao ? chỉ về phía Hống Linh sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố gượng cười. Hằng Phong ở bên đỡ nàng ta mày nhíu chặt, có vẻ vui khi Hồng linh cố làm ra vẻ sao.(ta định làm truyện về cặp này…. sát thủ mặt lạnh và chị tiểu ma giáo tìm đọc : Truy Phu).


      Trận chiến lúc đầu có vẻ thuận lợi vì đạ thế khiến thế công của bọn họ có tác dụng nhiều lắm. Nhưng địch nhân bị bọn họ vây trong cố nhiều ngày, lương thực thiếu thốn nên thể lục của bọn họ chống đỡ lại.



      Triệu Long trước khi bị ngã dưới kiến của Triệu Ngạn oán Giận ngửa mặt lên trời rống giận :


      - Vân Thiên Nhạn, Ngươi diệt gọn đồng đảng của ta, phá tan mọt thứ ta khổ công gầy dựng, Giờ tới con ngươi dồn ta vào tuyệt lộ. Năm đó đáng ra ta nên để nha đầu này sống. căm hận nhìn nàng mắt hằn lên tơ máu.



      - Là do ngươi tự chuốc lấy, chỉ trách giã tâm ngươi quá lớn .Triệu Ngạn nghiến lợi trừng mắt mắng Triệu Long. Nếu vì giã tâm kia của Triệu Long nào có vất vả như vậy. Sống 26 năm luôn phải mang mặt nạ giả tạo mặt, và dù muốn cũng trở thành kẻ toan tính trăm bề, chưa lần buông lỏng để sống.



      Sau cuộc hỗn chiến Triệu Ngạn dẫn nàng đến Thiên Hương các gặp tiểu Vũ, dấu tiểu Vũ vào Thiên Hương các để nuôi dạy Khiến đứa trẻ trở nên tinh quái. Giờ nàng hiểu vì sao thường đến Thiên Hương các nhưng bao giờ là khách quen của bất kỳ nương nào ở đây.


      và nàng đến đón tiểu Vũ, vừa thấy nàng tiểu Vũ liền bổ nhào vào lòng nàng. ra chỉ mình nàng hề biết đến tiểu Vũ. Nhưng mọi thứ về nàng tiểu Vũ đều biết vì Triệu Ngạn luôn cho người kể mọi thứ về nàng cho tiểu Vũ nghe. Vì thế dù chưa từng gặp mặt thằng bé chẳng hề tỏ chút xa lạ nào với nàng. Nhìn tiểu Vũ trong lòng, nàng nhè nắm tay cười dịu dàng hạnh phúc. Đến cuối cùng nàng cũng có mái ấm riêng của chính mình, nàng hề đơn độc. Ba người bọn họ dắt tay nhau tiến về phía Chính Vương phủ trong ánh chiều tà dịu mà ấm áp.


      HOÀN

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :