1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhìn người không thể nhìn bề ngoài - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Nhìn người thể nhìn bề ngoài (人不可貌相)


      Author: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh (月下蝶影)
      [​IMG]

      Nguồn Raw: Tấn Giang
      Dịch: QT
      Số chương: Chưa hoàn
      Edit: Hy
      Hỗ trợ: google, baidu.


      Giới thiệu:

      Trời sinh Nhan Khê có khuôn mặt đặc biệt giống nữ chính của phim tình đau khổ, mà ngay cả lão thầy tướng số bày sạp hàng ở cửa sau của tiểu khu khi nhìn thấy , đều phải lắc đầu than thở và xúc động, này lớn lên có vẻ mặt đầy đau khổ, vận mệnh trớ trêu, đáng tiếc đáng tiếc.

      Nhan Khê: ...

      Tục ngữ , nhìn người thể nhìn bề ngoài, nước biển thể đo bằng phễu.

      Nhan Khê cảm thấy, mặc dù khuôn mặt của nữ chính khổ vì tình, nhưng nữ chính của bộ phim hài nhá.


      Nội dung nhãn hiệu: ưa thích rời, đời người chuyên tâm viết văn ngọt ngào, ông trời tác hợp.

      Keyword: nhân vật chính: Nhan Khê
      Phối hợp diễn: Nguyên Dịch, Tổng Hải, Đào Như
      Khác:...
      linhdiep17, Sweet you, ngocanh7 others thích bài này.

    2. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Hóng....
      Ủng hộ nàng

    3. M è o Q u ê n T h ở

      M è o Q u ê n T h ở New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      18
      Hóng truyện :yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      Linh Di thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: sao cả, là thói quen của tôi.


      Editor: Hy

      Nhan Khê bên xúc li kem, bên nghe dì ở bàn bên cạnh phàn nàn về bạn trước của con trai mình.

      Cái gì mà lối ăn mặc lẳng lơ, đồ trang sức và trang điểm đống lớn, nhìn cũng phải là người an phận sống qua ngày, còn có dáng người gió thổi phát là bay kia, khẳng định dễ để sinh con.

      buông thìa, dùng khăn tay lau sạch miệng, móc từ trong túi ra cái gương để đánh son.

      "Con trai tôi còn tết này mang ta về, tôi loại con này có gì tốt mà mang về, trong nhà còn có thể tiết kiệm hai cái lì xì..."

      tới chỗ hưng phấn, giọng của người dì này càng thêm lớn, chọc cho mấy người trẻ tuổi liên tục quay đầu lại, Nhan Khê còn thấy mấy người trẻ tuổi kia mặt đầy xem thường đối với giọng oang oang của người dì này.

      Khép gương lại, Nhan Khê đem son môi và gương bỏ vào túi xách, đứng dậy ra cửa, liền gặp được người đàn ông quen thuộc.

      "Tiểu Khê..." Người đàn ông lưỡng lự, khuôn mặt tuấn tú toát ra vài phần thương cảm và bất ngờ.

      "Tôi còn lớn hơn sông đấy, dòng suối gì chứ." Nhan Khê giơ cổ tay nhìn thời gian, quay người ra ngoài, cũng phải là quay phim thần tượng khổ vì tình, bày ra cái bộ dạng này cho ai xem.

      *Tiểu Khê: nghĩa là dòng suối .

      Người đàn ông chặn ở trước mặt .

      Radio ở bên trong sân bay, thanh của bộ phận điều khiển dưới mặt đất ôn nhu như nước, nhắc nhở chuyến bay nào trễ giờ vì nguyên nhân thời tiết. Nhan Khê nhìn người chặn ở trước mặt , tay nắm túi xách có chút ngứa ngáy.

      "Minh Động." Người dì vừa rồi lớn tiếng điện thoại tới, bà ta nhìn Nhan Khê, "Sao vậy?"

      " có gì." Trần Minh Động lắc đầu, "Mẹ, mẹ ngồi nghỉ ngơi trước ."

      "Hóa ra hai người là mẹ con." Nhan Khê nhớ tới những lời người dì này ở điện thoại lúc nãy, chân mày nhảy lên, quay đầu với mẹ Trần, "Hai người ngược lại giống nhau đấy."

      xong, cũng mặc kệ Trần Minh Động nghĩ thế nào, lách qua người chuẩn bị tìm cửa lên máy bay.

      "Tiểu Khê." Trần Minh Động dưới tình thế cấp bách, đưa tay nắm lấy cổ tay Nhan Khê.

      Thấy Trần Minh Động dám giơ móng vuốt ra bắt tay , Nhan Khê thuận tay dùng túi xách nện tới, đập xong lại có chút đau lòng, cái túi này vừa mới mua hai ngày trước, chính là trong lòng tốt, đập hỏng biết tính ai đây?

      "Người nhà cho biết sao, người đàn ông đồng ý, động tay động chân với , được gọi là hạ lưu có gia giáo ?" Nhan Khê liếc mắt quay , "Cút, đừng cản đường của lão nương đây."

      Mẹ Trần nghĩ tới có bộ dáng thoạt nhìn yếu ớt vẻ mặt dễ bắt nạt, động thủ liền động thủ, bà lập tức tức giận đến muốn mở miệng mắng người, nhưng lời khó nghe còn chưa ra khỏi miệng, bị Trần Minh Động ngăn lại.

      "Minh Động, này là ai, tính tình lại lớn như vậy..."

      Trần Minh Động để ý đến phàn nàn của mẹ Trần, nhìn phương hướng Nhan Khê rời , giọng : "Được rồi, mẹ, mẹ đừng làm rộ lện, người xung quanh đều nhìn đấy."

      Nhan Khê đến khu cửa chờ lên máy bay ngừng lại tìm chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra phát vòng bạn bè.

      Sông lớn, ta là dòng suối : Gặp phải thằng ngu đần, tinh khiết đấy [phối với tấm SharPei xấu xí khóc].

      và Trần Minh Động có ân oán tình cừu, ước chừng có thể xếp vào vào tình tiết máu chó của cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất. Năm đó Trần Minh Động xem như là người quan trọng trong trường học, bí thư chi bộ hội học sinh, dáng dấp trắng trẻo đẹp trai, thỏa mãn lòng hư vinh khi được Trần Minh Động theo đuổi, trong lúc nhất thời, liền đáp ứng.

      Chỉ tiếc nhân vật quan trọng tự nhiên có khoản nợ phong lưu, nhưng thời gian nghỉ hè, vị này liền đổi người, đối tượng vẫn là bạn học cùng lớp của . Xét thấy trời sinh có tướng mạo đáng thương, còn chưa gì, người bên ngoài liền tự động đồng tình với .

      Cái đôi cẩu nam nữ này về sau nhận ít lời phỉ nhổ của mọi người, thế cho nên lúc tốt nghiệp đại học, còn bị tiểu tam mắng là Bạch Liên Hoa (hoa sen trắng). Bạch liên hoa sao, bạch liên hoa là loại hoa xinh đẹp thanh tú, so với tiểu tam biết xấu hổ tốt hơn nha...

      Hai ba năm gặp, người đàn ông này ràng bị chém đứt, coi như chân của rắn chắc.

      Dùng di động chơi trò chơi lúc, ấn mở bạn bè ra nhìn, bình thường bạn hay liên hệ cùng cho like, còn hỏi chó làm sai cái gì, muốn cho tới cõng nồi.

      Đúng lúc này máy bay bắt đầu kiểm vé, đem di động nhét vào trong túi, đứng dậy xếp hàng kiếm vé.

      Từ Hải Thành bay Đế Đô, đại khái là bay hai giờ, sau khi Nhan Khê cất điện thoại, toàn bộ hành trình đều là ngủ, lúc xuống máy bay lấy hành lí, đầu óc còn chút mơ màng.

      Sân bay Đế Đô người đến người , rất nhiều năm chưa tới Đế Đô, trong lòng lại có chút e sợ quê nhà.

      Theo dòng người ra ngoài, cẩn thận dẫm phải chân của người bên cạnh, quay đầu xin lỗi.

      "Xin lỗi."

      Người đàn ông bị dẫm lên chân cao hơn nửa cái đầu, lúc xin lỗi, ngay cả đầu cũng cúi, chỉ là khóe môi giật giật: " sao cả, là thói quen của tôi."

      Nhan Khê: ?

      Dáng dấp cao lớn, chân cũng dài, Nhan Khê ngẩng đầu chỉ thấy gáy của đối phương, tóc đen được chải thành kiểu tóc có quy củ, lộ ra cỗ lạnh lùng và thể chạm được của vị tinh .

      đến lối ra, Nhan Khê liền nhìn thấy bố mình trong đám người, phải bởi vì giác quan của phụ nữ mạnh mẽ, mà bởi vì cổ tay của bố có đeo cái đồng hồ Hoàng Kim thực quá chói mắt.

      "Nhan Nhan." Tống Hải nhìn thấy Nhan Khê, lộ ra khuôn mặt sáng lạn tươi cười, ngừng phất tay với , thừa dịp tới khe hở, ông với người thư kí ở bên cạnh, "Đây chính là con của tôi, có phải so với diên viên tivi đẹp hơn đúng ?"

      Thư kí cười gật đầu: "Lệnh thiên kim giống với khuôn mặt của ngài."

      "Đúng vậy , khi còn bé dắt nó ra ngoài, người khác đều nó lớn lên giống tôi." Tống Hải sờ lên cái bụng mập của mình, "Con lớn lên giống bố mới tốt, có phúc."

      Thư kí nghĩ thầm, cái vị Tống thiên kim này có thể có phúc.

      "Bố." Nhan Khê chạy chậm đến trước mặt Tống Hải, "Bố lại béo lên ít."

      Tống Hải cười hi hi ngừng, cầm lấy vali trong tay con ," Lần này về, định cư ngay ở Đế Đô được ?" Trong giọng ông mang theo chút cẩn thận và nịnh nọt, thân hình mập mạp hơi cong xuống, dường như rất sợ Nhan Khê ra chữ .

      Nhan Khê nhìn Tống Hải, giơ tay khoác cánh tay ông, cười : "Được ạ."

      "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Tống Hải kích động đến mức thịt mặt đều run lên, "Về thăm nhà chút xem còn thiếu cái gì, ngày mai bố cho người mua với con."

      Nhan Khê nghiêng đầu cười với Tống Hải: "Ngày mai bố làm?"

      " làm sao quan trọng bằng con ." Tống Hải phóng khoáng mang theo vali, hận thể đem vali của Nhan Khê vác lên vai của mình, bày ra bộ dạng mình rất nhiệt tình với con .

      Chín năm trước ông trước mặt bạn thân li hôn với vợ, vợ trước rất thích nghệ thuật, mà ông dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng nên người đầy hơi tiền của thương nhân, giá trị quan niệm giữa hai người càng lúc càng lớn, cuối cùng chỉ có thể duy trì đoạn hôn nhân hơn 10 năm, từ đó về sau vợ và con ở tại Hải Thành, ông ở Đế Đô.

      Những năm này ông tái hôn, vợ trước dường như đối với người đàn ông khác cũng có hứng thú, cùng nhau trải qua sinh hoạt yên tĩnh có can thiệp lẫn nhau. Tiếc nuối duy nhất của Tống Hải chính là thể thường xuyên thấy con , thậm chí ngay cả tên của con từ Tống Nhan đổi thành Nhan Khê.

      Hai năm trước vợ trước chết vì bệnh, con học đại học còn chưa tốt nghiệp, về sau lại phải xử lí tài sản mà vợ trước lưu lại, cho nên kéo dài suốt hai năm mới đến Đế Đô. Những năm này tuy ông và con thường xuyên giữ liên lạc, hai năm trước còn giúp chuyện tang lễ của vợ trước, nhưng thời gian cùng chỗ với con cũng nhiều lắm, ông lo lắng con đối với người bố này lạnh nhạt rồi.

      tại gặp lại con chủ động khoác cánh tay ông, ông nặng 180 cân trong nháy mắt tựa như biến thành nặng 80 cân, cả người đều bay lên.

      Sau khi hai bố con lên xe, Tống Hải từ trong tủ lạnh lấy ra chai nước, "Nhan Nhan, này."

      Nhan Khê thấy nhãn hiệu đồ uống, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào. Khi còn bé vô cùng thích loại đồ uống này, khi đó điều kiện gia đình còn chưa như này, bố luôn cõng lưng đến cửa hàng gần tiểu khu để mua, chê xài tiền bậy bạ.

      Nháy mắt hơn 10 năm, đồ uống này sớm thay vô số lần đóng gói, mà ngay cả ông chủ cũng thay đổi, có thể bố vẫn còn nhớ khẩu vị của . đành lòng cho bố biết sớm uông loại đồ uống này, Nhan Khê uống liền vài ngụm, quay đầu thấy mặt bố quả nhiên có nụ cười thỏa mãn.

      "Bên trong nhà ta còn có bể bơi, còn có vườn hoa , con muốn nuôi thú cưng, muốn hoa gì, muốn bơi lội đều được." Tống Hải hơi ngại ngùng mà xoa tay, "Chỉ là trong nhà có người, hơi quạnh quẽ."

      mình ông sống, cũng quá để tâm, cơm thường xuyên ăn ở ngoài, mà ngay cả ở cũng thường ở khách sạn, cho nên trong nhà ngoại trừ có công nhân đến quét dọn theo giờ, có người khác nữa.

      " sao, con về nhà là liền náo nhiệt." Nhan Khê nhìn ngoài cửa xe từ từ phủ xuống bóng đêm, thở ra hơi dài.

      Chín năm rồi, Đế Đô dường như vẫn là cái Đế Đô kia, nhưng hình như cũng phải tòa thành thị trong trí nhớ nữa rồi.

      Tống Hải mua biệt thự cũng lớn, thêm tầng hầm nữa có tổng cộng 3 tầng, tầng ba đắp lều hoa, lầu có vườn hoa, gara có bể bơi, mặc dù tính là trang trí của nhà giàu cố, nhưng tại nơi tấc đất tấc vàng như Đế Đô, cũng để cho vô số người hâm mộ rồi.

      Nhan Khê đẩy cửa phòng của mình, bên trong gọn gàng tinh xảo, nhưng cái này ràng phải là phong cách thẩm mĩ của bố .

      "Bố vốn cảm thấy tường màu hồng nhạt đẹp hơn, nhưng thư kí và trợ lí của bố đều , mấy người trẻ tuổi đều thích phong cách châu âu đại, phong cách Bohemian gì đó, bố cũng phong cách này và những thứ kia có gì khác biệt, liền mời nhà thiết kế đến sửa sang," Tống Hải mang vali tới chân tường, "Nếu con thích, ngày mai bố lại để cho người tới trang trí lại."

      "Cảm ơn bố." Nhan Khê quay người ôm lấy Tống Hải, "Con rất thích."

      "Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi," Tống Hải ở trong phòng vòng vo cười hồi, nhớ tới con còn chưa ăn cơm, "Trước tiên con tắm thay quần áo , bố xuống nhà nấu cơm, lập tức xong."

      Nhìn thân hình béo mập của bố hấp tấp xuống lầu, Nhan Khê vào phòng, mở tủ quần áo ra xem xét, bên trong treo đủ loại váy, còn có giày, giày hơi xấu, nhưng Nhan Khê lại cười.

      Khó trách mấy hôm trước bố gọi điện hỏi thích màu sắc kiểu dáng gì, hóa ra là vì cái này.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Tối hôm qua xem thiên tượng, hôm nay khai mở hố, cầu sưu tầm, cầu ủng hộ.

      Khai trương đại cát, nếu được 128 bình luận cho chương này, đưa bao lì xì.

      Chúc đọc vui vẻ, *động tác hôn*
      AliceNguyen, 1900, ZjnZjn15 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Năm đó mày... Leo lên tường rào làm cái gì.


      Editor: Hy

      Thấy con ăn hai bát cơm, Tống Hải vui vẻ hớn hở : "Xem ra những năm này tài nấu nướng của bố xuống."

      Nhan Khê bỏ đũa xuống, đứng dậy chuẩn bị thu thập bát đũa, Tống Hải vội : "Tiểu nương, rửa chén cái gì chứ, hại da tay, lên lầu chơi ." Ông cầm lấy bát đũa trong tay của Nhan Khê, về phòng bếp, vừa nhắc nhở tay của con rất tinh quý phải giữ gìn.

      Nghe Tống Hải nhắc tới, Nhan Khê theo tới phòng bếp, cùng Tống Hải về việc nhà. Tống Hải công ty, bạn bè của mình, cuối cùng , "Con có muốn trước tiên đến công ti làm quen chút với công việc , sau này những thứ này đều là của con, cũng nên làm quen dần."

      "Bố, bố còn trẻ lắm," Nhan Khê cười, "Đợi ngài đến 80 tuổi, lo lắng để con làm người kế nghiệp cũng muộn."

      Được con nịnh nên mặt mày hớn hở, Tống Hải đem bát vừa rửa bỏ vào tủ chén, nhìn mặt con nõn nà thanh tú, trong nội tâm lập tức hào hứng cao ngất, con lớn lên ôn nhu yếu ớt, ông làm bố, phải kiếm nhiền tiền, mới có thể để cho con có nhiều thứ hơn.

      thể chờ đợi được muốn con ăn bám, Tống Hải thấy Nhan Khê quả thực có tâm tư đến công ti nhà mình làm bà hoàng, chỉ có thể biểu lộ chút mất mát, con muốn làm gì làm cái đó, ông làm bố vô cùng tân tiến, tuyệt đối khoa chân múa tay.

      Hai cha con nhiều năm sống chung, nhưng khí lại rất hòa hợp. Sáng hôm sau, Nhan Khê ngủ đến chín giờ mới tỉnh, hai cha con cầm thẻ đến tất cả các cửa hàng lục xoát, khí thế ngất trời.

      Buổi chiều Tống Hải kiên trì muốn dẫn Nhan Khê mua đồ trang sức, lí do là con của Tống Hải, tuyệt đối thể để con ăn mặc tủi thân được.

      thân hàng hiệu, tay Tống Hải còn đeo đồng hồ kim cương hàng hiệu, vào cửa hàng đá quý, mặt viết ba chữ to "Coi tiền như rác", được hướng dẫn viên nhiệt tình tiếp đãi.

      "Nhan Nhan, nhìn trúng cái gì mua, đừng tiết kiệm thay bố." Tống Hải nhận li cà phê của nhân viên bưng tới uống ngụm, đem chén cà phê bỏ sang bên, chỉ vào cái dây chuyền kim cương long lanh tỏa sáng : "Cái này đẹp này, Nhan Nhan con thử xem."

      Nhan Khê nhìn cái vòng cổ, vẻ mặt duy nhất là... Tránh.

      Loại vòng cổ này, ngoại trừ nơi đặc thù, ai dám mang ra ngoài chứ?

      "Bố, con thích cái này," đè xuống Tống Hải rục rịch túi tiền, Nhan Khê chọn chiếc nhẫn được thiết kế đơn giản, "Con muốn cái này."

      "Thích mua."

      Nhan Khê biết ba hận thể đem những tiếc nuối của những năm ở chung, tất cả đều bù lại, cho nên mặc dù mẹ để cho rất nhiều trang sức, nhưng vẫn thuận theo ý của ba, tới nơi này chọn đồ trang sức.

      Nhưng loại này nhìn cái cũng rất có phong cách của cường hào, quả hơi khiêu chiến thẩm mĩ của .

      "Ánh mắt của lệnh thiên kim tốt, đây là thiết kế tháng này của nhà thiết kế giỏi nhất công ti của chúng tôi, mới ra số lượng có hạn, cả nước chỉ có ba chiếc." Nhân viên khoa trương khen ngón tay Nhan Khê xinh đẹp, cùng với chiếc nhẫn rất xứng đối, bên để cho trợ thủ mang chiếc nhẫn đến cho Nhan Khê thử.

      Vừa mới bắt đầu ta còn tưởng đây là vòng luẩn quẩn cha nuôi và con thường có của nhà hào phú, ngờ lại là cha con ruột. Có lẽ bởi vì dáng hai người quá chênh lệch, để cho người khác loại trừ quan hệ người nhà của hai người, nhưng nhìn kĩ, khóe mắt và đuôi lông mày của hai người có vài phần tương tự, chỉ là người cha mặt béo, ngũ quan hơi biến dạng.

      Đối với Tống Hải mà , khen Nhan Khê so với khen ông còn có hiệu quả hơn, cho nên cuối cùng ông còn mua thêm cho Nhan Khê đôi hoa tai, nhân viên quay đầu khoa trương đem Nhan Khê trở thành tiểu tiên nữ, chớp mắt tự mang theo hào quang các loại.

      Nhan Khê nghe xong mặt nóng lên, quay đầu nhìn bên cạnh, hi vọng vị nhân viên này đừng khoa trương nữa.

      "Nguyên tiên sinh, đây là dây chuyền ngài đặt, xin hỏi ngài có chỗ nào hài lòng à?" Quản lí lấy từ hòm sắt ra hộp gấm, hai tay nhàng đưa tới trước mặt Nguyên Dịch.

      Nguyên Dịch mở hộp ra nhìn, khẽ gật đầu: "Rất tốt."

      Quản lí thở ra hơi, đem giấy chứng nhận đưa cho người trợ lí bên cạnh Nguyên Dịch, "Tại đây chúng tôi còn có style đồ trang sức mới của tháng mày, nếu Nguyên tiên sinh cần, tôi có thế lấy ra cho ngài lựa chọn."

      " cần," Nguyên Dịch đứng lên, "Mẹ tôi từ trước đến nay thích công ty, nếu các người có kiểu thiết kế mới, có thể đưa sách tuyên truyền cho mẹ tôi, để bà ấy chọn."

      "Nguyên phu nhân có thể thích tác phẩm của cửa hàng chúng tôi, đúng là vinh hạnh của cửa hàng, hôm nay cửa hàng liền phái chuyên gia đưa qua cho Nguyên phu nhân." Nội tâm quản lí mừng như điên, đứng dậy đưa Nguyên Dịch ra phòng khách quý, lúc ngang qua đại sảnh, gặp người đàn ông trung niên thân hình mập mạp trong tay cầm hai ba túi trang sức, tay kia còn kéo theo trẻ xinh đẹp. thoạt nhìn rất vâng lời, bộ dạng yếu ớt kiều, hiển nhiên người đàn ông bên cạnh rất coi trọng , còn khích lệ bảo chọn thêm mấy thứ nữa.

      Quản lí sớm nhìn quen các loại già trẻ phối hợp, đẹp xấu phối hợp, đối với loại chuyện này sớm tập thành thói quen, tự tay làm động tác mới: "Nguyên tiên sinh, mời bên này."

      Nguyên Dịch ở phía trước hơi dừng bước, ánh mắt của đảo qua đôi nam nữ cách đó xa, quay đầu nhanh ra ngoài.

      Trợ lí bước nhanh theo.

      "Nguyên tiên sinh, mời thong thả." Quản lí chào xong, quay người nhìn thấy người đàn ông béo và trẻ tuổi về phía cửa.

      "Bố, bố dễ bị người ta lừa như vậy, công ti làm sao có thể phát lên?" Nhan Khê nhìn túi trong tay Tống Hải, đây đều là tiền nha.

      Từ đến lớn đều trải qua thời gian khổ cực, mà ngay cả khi còn bé điều kiện trong nhà tốt, bố mẹ cũng vô cùng nuông chiều . Về sau cùng mẹ thành phố biển, mẹ mở hành lang triển lãm tranh, làm ăn rất tốt, thậm trí danh tiếng trong giới hội họa cũng nổi lên, cho nên điều kiện kinh tế của mẹ rất tốt, cộng thêm mỗi tháng bố cho ít tiền, chưa từng vì tiền mà khổ.

      rầu rĩ vì tiền, có nghĩa là thích xài tiền bậy bạ.

      "Cái nhân viên kia rất tinh mắt, bán đồ rất đẹp, mua nhiều thêm vài món cũng sao." Tống Hải cười ha ha mở cửa xe, để cho Nhan Khê ngồi về sau, mình mới theo ngồi vào, "Ngày mai bố có họp ở công ti, con ở Bắc Kinh có quen biết bạn bè gì , nếu bố xếp trợ lí dạo phố cùng con."

      " cần đâu, ngày mai con có hẹn với bạn cùng ăn cơm rồi ạ." Nhan Khê giải thích, "Hồi đại học con có hai người bạn, sau khi tốt nghiệp tới công tác ở Đế Đô, nghe thấy con đến Đế Đô, sớm hẹn gặp mặt, bố yên tâm , con nhàm chán đâu."

      "Vậy là tốt rồi," Tống Hải yên lòng, "Còn nữa trước kia bạn học cấp hai của con, nếu có quan hệ tốt, cũng có thể liên hệ."

      "Đó đều là chuyện nhiều năm trước, làm sao có cách liên lạc," 15 tuổi rời Đế Đô, khi đó vừa học nửa năm lớp 10, bây giờ gần chín năm trôi qua, cho dù có mấy bạn bè tốt, nhiều năm như vậy tình cảm sớm phai nhạt.

      ở Hải Thành học nghiên cứu sinh môn bình thường, bây giờ học xong, trong lúc nhất thời cũng biết nên làm gì cho tốt.

      Sau khi về đến nhà, Nhan Khê đóng cửa phòng, đem tay đưa vào cổ áo, kéo cái, đem áo lót từ cổ kéo ra ngoài ném lên giường, về phía cái ghế ngồi xuống, mở máy tính ra.

      Đăng nhập thông tin software xong, thanh nhắc nhở tin tức kêu ngừng, đeo tai nghe, đùng đùng đánh chữ.

      tay vẽ nghiệp dư, có đôi khi vẽ ít truyện tranh post lên Weibo, nhưng có lẽ bởi vì nhiều người trong cuộc sống thực có áp lực rất lớn, trình độ vẽ manga của tính là chuyên nghiệp, nhưng lại khá được hoan nghênh, Weibo chỉ có gần triệu người hâm mộ, trước đó vài ngày còn cùng nhà xuất bản kí hợp đồng, mỗi ngày biên tập đều thúc giụp giao bản thảo.

      Trước đó đem vài đoạn ngắn vừa mới vẽ post lên mạng, Nhan Khê thấy biên tập thúc giục bản thảo nội dung gì, liền mở trò chơi Khách Hộ Đoan ra, cùng người trong trò chơi xưng huynh gọi đệ, chạy đến vùng thôn quên đuổi giết đối thủ.

      Rất nhanh thế giới truyền đến tiếng chửi.

      "Ngươi mới là nhân (chỉ những người con trai nhưng chơi trò chơi lại giả thành nữ), tỷ tỷ ta là con đấy!" Bóc cây kẹo que nhét vào miệng, Nhan Khê ở Thương Thành mua con dấu theo dõi, tiếp tục đuổi giết người mắng .

      Đóng trò chơi lại, Nhan Khê mới nhớ tới bản thân còn chưa tẩy trang, liền chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt cho sạch , đắp cái mặt nạ rồi bắt đầu lướt Weibo.

      Cách lúc post đoạn manga ngắn hơn giờ, Weibo phát qua 5 6 trăm cái, bình luận đến 2 3 nghìn cái, bên trong phần lớn là gào góc, cũng có mấy cái phê bình trình độ tốt, nhưng bị nhóm fans não tàn của đẩy cho trở về.

      Đọc mấy cái bình luận đứng đầu, Nhan Khê dùng chế độ loa ngoài gọi điện cho bạn tốt Đào Như.

      "Đại Hà!" Rất nhanh điện thoại được tiếp, Đào Như lớn tiếng , "Rốt cuộc mày cũng gọi điện cho tao rồi, chị đây thiếu chút nữa là nghĩ mày bị mất tích đấy."

      *Đại Hà là cách gọi thân mật của Đào Như với Nhan Khê, nghĩa là "sông lớn" trái nghĩa với tên mọi người hay gọi Nhan Khê là Tiểu Khê (suối ).

      "Mất tích cái gì," Nhan Khê kéo mặt nạ ra, nhàng vỗ mặt, "Ngày mai ăn cơm , mày mời khách."

      "Mày đến Đế Đô rồi hả?" Giọng của Đào Như mang theo vài phần vui mừng, "Được rồi, đúng lúc ngày mai tao nghỉ, gọi thêm Dương Mẫn, ba người chúng ta tụ họp phen."

      Hai người chuyện lúc, Đào Như do dự chút, "Mày định ở lại Đế Đô để phát triển công việc hả?"

      "Ừ," Nhan Khê dừng tay rút lấy túi giấy, đến phòng vệ sinh rửa sạch mặt mũi và tay, "Mẹ tao mất rồi, tao về Đế Đô làm việc, còn có thể giúp bố tao nữa."

      "Vậy cũng tốt, về sau chúng ta lại có cơ hội gặp mặt nhiều hơn rồi." Đào Như muốn Nhan Đê đến chuyện buồn của mình, cho nên chuyển hướng đề tài, hai người trò chuyện lát rồi mới cúp điện thoại.

      Rạng sáng ngày hôm sau, lúc Nhan Khê tỉnh lại, Tống Hải còn ở nhà, bàn có để bữa sáng ông vừa làm xong.

      Nhan Khê ăn sáng xong, lên tầng đổi bộ quần áo, sau khi trang điểm xong mới ra khỏi nhà.

      Trong gara đỗ chiếc xe Coupe màu đỏ, là Tống Hải cố ý chuẩn bị cho con , Nhan Khê mở cửa xe ngồi lên, độ cao của ghế dựa vừa vặn thích hợp, lái cũng rất thuận tay.

      Có thể thấy được Tống Hải chuẩn bị chiếc xe này tốn rất nhiều công sức.

      Mặc dù ba người bạn tốt hơn năm gặp, nhưng sau khi ngồi chung chỗ, chút mất tự nhiên cũng có, giống như ba người họ chưa từng chia lìa.

      "Ê, chúng mày nhìn cái này xem," Dương Mẫn đưa di động vào chính giữa.

      Nhan Khê dướn cổ lên xem, là tập hợp gần 20 thanh thiếu niên lưu hành dáng vẻ văn chương.

      Trong đó có tấm có tạo hình rất lạ, tóc nhuộm giống như đèn xanh đèn đỏ của cột đèn giao thông, tóc dài thẳng tắp, tạo hình này khiến cho người khác liếc nhìn cái liền thể quên được.

      "Mười năm trước, trường học của chúng ta có ít thiếu niên bất lương thích loại phong cách này," Nhan Khê chỉ vào màn hình di động, "Trước kia ở trường cấp ba của tao có đứa học sinh cá biệt, nhuộm tóc chỗ xanh chỗ đỏ, tao leo lên tường liền nhìn thấy."

      "Sau đó sao?" Đào Như cảm thấy hứng thú hỏi, năm đó lưu lại loại học sinh dám có kiểu tóc này, phần lớn học sinh khác đều dám chọc vào.

      "Sau đó, cũng có sau đó," Nhan Khê tay chống cằm, nhớ lại năm xa xôi đó, "Tao còn chưa gì, liền có hai ông thầy tới, quát đừng có bắt nạt tao, cho đến khi tao xa, vẫn còn bị hai ông thầy đó vây quanh."

      Dương Mẫn và Đào Như nhìn khuôn mặt vừa vô tội vừa mềm yếu của Nhan Khê, lại phản bác được lời nào.

      "Năm đó mày... Leo lên tường rào làm cái gì?"

      "Đương nhiên là trốn học rồi." Nhan Khê hùng hồn trả lời.

      Chương 3: Tuổi còn lo học hành cho tốt, đương sớm cái gì?!


      Editor: Hy

      "Vậy sau đó mày có trốn học thành công ?" Đào Như nhìn Nhan Khê chân yếu tay mềm, thể nào tưởng tượng được, dựa vào cái gì mà leo được qua tường.

      "." Nhan Khê lắc đầu, hôm đó là ngày bố mẹ làm thủ tục li hôn, muốn ngăn cản bọn họ lại. Khi đó hiểu chuyện, chỉ cảm thấy chuyện cha mẹ li hôn là thể nào chấp nhận được, nhưng lại hoàn toàn nghĩ tới, hôn nhân có tình , đối với hai bên vợ chồng đều là tra tấn cả. Cho nên ngày đó leo tường thành công, có lẽ cũng là chuyện tốt.

      Thấy Nhan Khê hình như cũng muốn thêm về chuyện năm ấy, Đào Như cũng hỏi nhiều thêm nữa, quay đầu về các loại tin đồn giải trí.

      Dương Mẫn làm ở nhà mạng truyền thông, biết nhiều tin đồn hơn so với Đào Như và Nhan Khê, tới tin đồn của số tiểu thịt tươi trong showbiz, làm cho Nhan Khê nghe rất nồng nhiệt.

      "Đại Hà, tướng mạo này của mày mà casting nữ chính của phim khổ vì tình, ngược lại rất thích hợp đấy." Dương Mẫn liếc nhìn Nhan Khê, "Chỉ là tính cách quá thích hợp mà thôi."

      "Chính là cái loại, chồng ngoại tình hoặc là rảnh rỗi chơi bời lêu lổng, còn phải nhẫn nhục chịu khó chăm sóc người nhà cực phẩm của ta, dạy dỗ con , tạo phúc cho tất cả mọi người, tra tấn chính mình, mấy năm sau để cho con vứt bỏ thành kiến với bố, cuối cùng cả nhà nữ chính đều đoàn viên đấy á?" Nhan Khê hơi tổng kết ra tinh túy của nữ chính trong phim khổ vì tình, ngửa mặt lên trần nhà mở mắt xem thường, "Tao cũng chẳng phải là loại đầu óc có bệnh."

      "Xem ra mày đối với loại phim này giải nghĩa rất nhanh nha," Dương Mẫn bị cách tổng kết của Nhan Khê làm cho chọc cười, "Theo như thói quen của mày, khả năng đem nữ chính tiểu bạch diễn thành nữ phụ độc ác mất, cuối cùng tập cuối nữ chính bị vạch trần các loại tâm cơ."

      "Mày đánh giá nó quá cao," Đào Như nhướn mày, "Nếu nó có loại đức hạnh này, cũng chỉ có thể dựa vào mặt mà lừa gạt người, chỉ số thông minh hơi lo lắng chút, nhiều nhất cũng chỉ là cái bia đỡ đạn."

      "Này, chúng mày đủ rồi nhá," Nhan Khê gật đầu cái xuống bàn, "Chúng ta hơn năm gặp, chúng mày thấy tao đến ôm nhau nhiệt tình thôi, còn tới dè bỉu tao, có loại khuê mật(bạn thân của con thường gọi là khuê mật) như chúng mày sao?"

      "Đừng bao giờ dùng từ khuê mật này để hình dung bọn tao," Dương Mẫn cự tuyệt lia lịa, "Bây giờ từ khuê mật này, ở mạng đều bị bôi đen thành cặn bã rồi." Cũng biết bắt đầu từ lúc nào, ở diễn đàn mạng bắt đầu lưu hành các loại bài viết "Tôi bái phục cực phẩm khuê mật kia" "Khuê mật làm người thứ ba giữa tôi và bạn trai", giống như giữa con với nhau có tình hữu nghị thực , cùng chỗ chính là ganh đua so sánh với nhau, dường như nhìn được người khác tốt hơn mình.

      Mới đến đây, chợt nghe thấy tràng pháo tay cách đó xa.

      Ba người đồng loạt quay đầu lại, liền thấy người phụ nữ có mái tóc dài hắt ly cafe vào người phụ nữ tóc ngắn.

      " nghĩ đến mày lại là người như vậy, mấy năm nay tao thực là bị mù mắt!"

      Nhan Khê ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Dương Mẫn, Dương Mẫn ho khan tiếng, cúi đầu yên lặng uống cafe.

      Cãi vã cách đó xa, rất dễ truyền tới tai của ba người, có lẽ là người phụ nữ tóc ngắn cướp bạn trai của người phụ nữ tóc dài, mà hai người này lại là bạn tốt nhiều năm.

      Sau khi người phụ nữ tóc dài cãi vã xong, bên lau nước mắt bên ra ngoài, ta quá mức kích động, cẩn thận đụng phải góc bàn, ngã xuống đất.

      Nhan Khê đem chân thu trở về, muốn đỡ người phụ nữ ngã ở trước mặt mình, lại sợ đối phương càng ngượng ngùng, do dự chút, vẫn giơ tay ra đỡ đối phương lên.

      "Cám ơn." Người phụ nữ tóc dài rất nhanh từ mặt đất bò dậy, ta ngẩng đầu nhìn thấy mặt của Nhan Khê, sắc mặt có chút biến đổi, nhanh chóng cảm ơn lần nữa, rồi cúi đầu vội vàng rời khỏi quán cafe.

      Sau khi người phụ nữ tóc dài rời , người phụ nữ tóc ngắn cũng đứng dậy ra ngoài, ta qua bàn của Nhan Khê, đột nhiên ngừng bước chân.

      "Tống Nhan?"

      Nhan Khê ngờ đến, chỉ là người qua đường vô tội, tại sao cũng có thể dính dáng đến người trong cuộc được?

      cẩn thận nhìn người phụ nữ tóc ngắn này, trong đầu chút ấn tượng cũng có.

      "Nhiều năm gặp như vậy, vẫn có dáng vẻ như này." Ngữ khí của người phụ nữ tóc ngắn hơi kì quái, dường như coi trọng hình dáng yếu ớt này của Nhan Khê, hay là bởi vì hai người từng quen biết, ta xong lời này, liền quay người rời .

      Nhan Khê sững sờ nhìn bóng lưng của ta, lâu sau mới hoàn hồn lại: "Tao làm sao, trêu chọc xong liền bỏ chạy, nhìn tao dễ bắt nạt lắm phải ?"

      "Mày quen à?" Đào Như và Dương Mẫn cũng cảm thấy việc này có chút hiểu.

      Nhan Khê lắc đầu: " có ấn tượng."

      "Có lẽ là bạn học tiểu học, bạn học cấp hai chăng?" Dương Mẫn nhớ Nhan Khê từng qua với bọn , ấy là học kì hai của lớp mười mới chuyển từ Đế Đô đến trường của Hải Thị.

      "Nhiều năm như vậy, tướng mạo trước kia của bạn học phần lớn đều thay đổi, làm sao tao nhớ được." Nhan Khê buông ly cafe, "Được rồi, dù sao cũng quan trọng, còn bằng dạo phố mua cái gì đó thú vị."

      "Mày đúng là lười hoạt động não," Đào Như sớm nhìn thấu bản tính của Nhan Khê, " thôi, tao mới phát lương lâu, đúng lúc trong tay có tiền."

      Con có quan hệ thân mật chơi cùng nhau, mua đồ, ăn đồ ăn ngon, tìm tin đồn để chuyện, cũng ngại với nhau là bạn tốt. Ba người giày cao gót, xách túi từ cửa hàng tổng hợp ra, lại tới phố đồ ăn ăn tới lúc bụng căng tròn, mới nhớ tới chuyện ăn dễ dàng nhưng chuyện giảm cân rất khó.

      "Nhan Đại Hà, dạ dày của mày là động có đáy à?" Đào Như xoa xoa cái bụng của mình, mắt lại nhìn bụng dưới bằng phẳng của Nhan Khê, rốt cuộc nhịn được mà chọc mấy cái bụng của , "Thời gian còn sớm, tao cũng phải về, ngày mai còn phải tới công ti quẹt thẻ làm. Cấp của tao là lão già rất nghiêm khắc, nếu như đến trễ, chuyên cần tháng này của tao coi như đổ sông rồi."

      "Chúng mày ở đâu, tao đưa về." Nhan Khê nhìn thời gian, "Dù sao tao cũng cần làm."

      "Mày mua xe rồi hả?" Dương Mẫn hiếu kì hỏi.

      "Bố tao mua đấy." Nhan Khê cười đến cong cả mi mắt, "Bây giờ tao cũng coi như là ăn con già giàu ăn bám bố rồi."

      "Tao , Nhan Đại Hà mày đúng là biết xấu hổ, phú nhị đại (người giàu có ở thế hệ thứ hai) mà biết xấu hổ lại để tao mời khách, lương tâm của mày đâu!" Đào Như nhướn mày, ra vẻ tức tối , "Lần sau mày phải mời khách."

      "Đúng, hơn nữa còn phải là bít tết bò cao cấp nhất, tôm biển châu Úc, tổ yến nhân sâm tất cả tao đều muốn," Dương Mẫn bổ sung , "Ăn phần, còn phải mang phần!"

      Nhan Khê cười hì hì cùng hai người tới chỗ gửi đồ để lấy đồ, rồi mang hai người đến gần bãi đậu xe, sau khi hai người bạn thấy xe của , lại bị bạn bè thu thập thêm bữa ăn nữa.

      Chỗ ở của Dương Mẫn tương đối gần, Nhan Khê đưa Dương Mẫn về trước, rồi sau đó đến Đào Như.

      "Đại Hà," Sau khi Đào Như xuống xe, có chút do dự liếc nhìn Nhan Khê, "Mày thực muốn định cư ở Đế Đô?"

      "Đúng vậy," Nhan Khê nở nụ cười, "Mày sao, chuẩn bị mực ở lại Đế Đô phát triển sao?"

      "Đương nhiên, tao là nhân viên của tổng công ty Trường Phong, bao nhiêu người chen chúc còn vào được," Đào Như tiếp, " chừng vài năm nữa tao bắt tay vào cuộc sống cao điểm, cưới chàng đẹp trai giàu có."

      "Đến lúc đó nhớ để tao ôm bắp đùi nha," Nhan Khê cười khúc khích,"Vây mày nghỉ sớm , tao quấy rầy mày."

      "Ừ," Đào Như vẫy tay với , mấy bước, xoay người lại thấy chiếc coupe đỏ lưu loát chạy, trong ngõ lại phải rộng, cười tiếng.

      Nhan Khê về đến nhà phát Tống Hỉa còn chưa về, vì vậy nấu nồi cháo thịt , nếu như Tống Hải ở bên ngoài uống rượu hoặc chưa ăn cơm, cũng có thể làm ấm dạ dày.

      Dùng di động đăng kí phần mềm trò chuyện, biên tập thúc giục bản thảo nhảy tới nhảy lui, thở dài, trả lời lại đối phương.

      Tiểu Khê lưu (dòng suối chảy): năm ngày sau nhất định giao bản thảo, giao em béo lên mười cân.

      tưởng đối phương online, nào ngờ chưa được phút, tin của đối phương liền vèo vèo truyền tới.

      Minh Minh: Chị lớn của tôi ơi, rốt cuộc em cũng online rồi.

      Nhan Khê thấy tin nhắn ngừng gửi đến, tất cả đều liên qua tới tuyên truyền, liên quan tới trang bìa, thậm chí còn có dự thảo thiết kế xung quanh. Chuyên ngành đại học của và phương tiện truyền thông miễn cưỡng có chút liên quan, cho nên cũng hiểu được chút ít.

      Cùng biên tập bàn bạc chút về tuyên truyền sách, Nhan Khê tắt trang chuyện, mở Weibo ra, liền thấy trong thư riêng có mấy công ty tìm để giúp quảng cáo sản phẩm, tắt tin nhắn riêng, ngó ngàng gì tới đối phương nữa.

      Nhìn cái liền thấy phải là công ty đứng đắn gì, lại thiếu tiền, thể làm cái chuyện nối giáo cho giặc này được.

      Mặc dù Weibo của chỉ có gần triệu fans, nhưng đều là fans tự tới, phải là bỏ tiền ra mua, cho nên trong mắt của số giám đốc marketing, còn có chút ít giá trị. Gần đây chỉ có doanh nhân tìm , thậm chí còn có ba bốn ban nhạc của showbiz tìm , để cho lăng xê giúp số bài hát.

      Lúc có chuyện gì làm, thích nghe tin đồn, nhưng lại thích tham dự vào mấy cái tin đồn đó, cũng có ý định lôi kéo tin đồn gì, cho nên lạnh lùng từ chối.

      Lướt Weibo lúc, đầu Weibo của xuất nữ nghệ sĩ rất nổi.

      Nhìn như là bài bình luận, nhưng thực tế trong lời đều nữ nghệ sĩ nổi này có bối cảnh lớn bao nhiêu, cũng có quan hệ với cả nhị công tử của tập đoàn nổi tiếng Trường Phong.

      Tập đoàn Trường Phong là doanh nghiệp lớn nổi tiếng tiếng ở trong nước, gần như là người nào mà biết người nào mà hiểu, chỉ cần diễn viên nam hoặc nào đó có quan hệ với loại công tử nhà giàu này, đều có thể lên ít các trang bìa. Đều dùng chút ít thủ đoạn để truyền thông, hò hét người qua đường biết chút ít là tốt rồi, hơi hiểu chút thôi cũng được, đều là xem chuyện cười.

      Nhưng người ta là nữ nghệ sĩ đấy, đều nghĩ hết mọi biện pháp để truyền thông lăng xê, càng tranh thủ được nhiều tài nguyên hơn, chỉ vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, lại ở nhà có việc gì làm, ngoại trừ chơi game lại lướt Weibo, có phải hơi tẻ nhạt hay ?

      Mặc dù là phú nhị đại, cũng muốn làm phú nhị đại có lí tưởng.

      bằng trước mắt mình đặt ra mục tiêu , tìm công việc để làm?

      Nhan Khê ở nhà chờ vài ngày, vẽ các bản thảo còn thiếu đem giao cho biên tập ngày ngày thúc giục, sau đó vui mừng dường như ở trong trò chơi hành hạ được tên kẻ thù nào đó, cả người sảng khoái mà tắt game, bắt đầu lướt Weibo.

      Weibo thấy cái video rất hấp dẫn, bên trong có hai mắng nhau, làm cho vô số người qua đường dừng lại xem.

      Hai này có chút quen mắt, lần trước lúc tụ tập bạn bè, từng thấy qua ở quán cafe.

      Trong video hai người vẫn còn cãi vã, thỉnh thoảng lại văng vài câu thô tục ra.

      "Mày mắng tao đê tiện, vậy mày so với tao tốt hơn chỗ nào? Lúc học lớp 10, lúc cậu hotboy nhờ mày đưa thư tình cho Tống Nhan, mày vụng trộm đem thư tình ném vào nhà vệ sinh, mày tưởng tao biết chuyện này à!"

      Nhan Khê: ....

      Lúng túng, hai người này mắng nhau nhiệt tình ở video, lại quên để cho cùng trúng phát súng à? (kiểu nằm cũng trúng đạn ý :)) )

      Lớp 10 mới có mấy tuổi?

      Còn tuổi mà chịu lo học hành, đương sớm cái gì chứ?!
      AliceNguyen, Hoang Đường, 190012 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :