1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhìn lén - Lăng Thục Phân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      NHÌN LÉN

      Tác giả: Lăng Thục Phân
      Thể loại: đại, sủng

      Số chương: 10

      Editor: binhyen97




      Là người kinh doanh hàng mĩ nghệ nổi tiếng thế giới.

      Nguyên Ngưỡng hiểu rất thể trông chờ vào những nhà nghệ thuật hay thay đổi này, luôn tự tin là có thể dùng năng lực của mình để được mọi người tín nghiệm.

      Mãi cho đến khi gặp gỡ Phương Xuyến Hi, “tiểu bạo quân” thô lỗ, hiểu lễ phép.

      chỉ làm cho liên tục kinh ngạc, còn bị làm cho tâm tình thấp thỏm, người ngã ngựa đổ…

      Lần đầu tiên gặp , là “chủ nợ’ tới cửa đòi nợ. Tuy thiếu nợ nhưng xấu hổ, cũng chột dạ, ngược lại còn hung hăng kiêu ngạo quát mắng .

      Lần thứ hai tới cửa bởi làm cho kinh ngạc bởi tài năng nghệ thuật trời cho.

      Lúc này phản ứng của là thô lỗ đuổi ra khỏi cửa.

      tự nhận ngoại trừ am hiểu kiếm tiền ở ngoài còn rất am hiểu giải quyết vấn đề.

      Chỉ là muốn thu phục được “tiểu bạo quân” này cũng phải là chuyện đơn giản.

      lôi thôi châm chạp, thô bạo vô lễ, khi bắt đầu làm việc nhận người thân.

      Chỉ cần hơi vừa lòng, chửi bới , ngắt điện thoại của .

      Thậm chí coi là món đồ chơi “dùng xong liền vứt”, tuyệt đối lưu luyến…

      Kì lạ là, người phụ nữ siêu cấp khó chơi làm cho mệt mỏi này lại khiến say mê sâu vì hồn nhiên và gợi cảm của mình. Ôi, phải bị trúng loại độc mang tên Phương Xuyến Hi chứ.
      Hoang Đường, Hale205duyenktn1 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1


      Cốc cốc cốc!

      Rầm! Rầm! Rầm!

      Leng keng leng keng!

      “khò…..!Hừ!”

      Người giường khó chịu đem chăn bông kéo qua đầu, che kín mái tóc lộn xộn, kiên quyết đối kháng với cái cửa truyền đến tiếng ồn kia.

      “Thiến Thiến!”

      “Mở cửa ! Mở cửa nhanh lên! Xảy ra việc lớn tốt rồi!”

      Các người như thế cũng vô dụng thôi, phải hét cháy rồi. Ai cũng biết thanh niên nay rất lãnh cảm, chỉ khi ta hô cháy bọn họ mới có thể chạy tới.”

      “Cháy! Cháy.....”

      giường, cả thân thể nhắn vẫn tiếp tục co rúc thành đoàn, theo đó là tiếng nghiến răng nghiến lợi từ dưới chăn bông vang ra.

      Rầm rầm rầm!

      Leng keng leng keng!

      “A...... Làm gì thế! biết là người ta ngủ hay sao?”

      Người kiên trì gõ cửa bên ngoài thắng. Thân hình nhắn tức giận đẩy chăn ra, rít gào tiếng, mặc kệ mái tóc đen rối bù lao ra cửa phòng, giận dữ bày ra dáng vẻ kiêu ngạo làm người ta nghĩ đến là người khổng lồ cao ba mét chứ phải .

      Két! Cửa sắt bị chủ nhân tức giận mở ra.

      “Thiến Thiến.”

      Cả đám người còn phẫn nộ hơn đứng ngoài của làm bị dọa.

      “Làm, làm, làm gì? Đây là xảy ra chuyện gì vậy ạ?” mạch.

      “Thiến Thiến, Thiến Thiến!”

      “Cháu hãy nghe tôi !”

      , , , hãy nghe tôi , Thiến Thiến, tôi nhanh thôi…..” Mấy người già có tầm tuổi từ sáu mươi đến tám mươi tuổi liên hồi.

      Hai chữ “Thiến Thiến” làm cho có cảm giác mặt mình căng cứng hơn cả khi hóa trang.

      Phương Thiến Hi vẫn rất chán ghét tên của mình, cũng giống như chán ghét ngũ quan của mình. Bởi vì cảm thấy những thứ này ở người đều vô cùng thích hợp với tính cách của . Nhưng mà thế giới có vài thứ bạn có cách nào lựa chọn được.

      Bạn thể chọn cho mình diện mạo, hoặc là thay đổi tên cha mẹ đặt cho…, khách quan mà , vậy cũng hoàn toàn chính xác, chờ đến khi trưởng thành, chính mình kiến được nhiều tiền, lúc đó có thể phẫu thuật thẩm mĩ, hoặc ngày nào đó chạy đến Sở Vụ đổi tên, …Ây da! Tóm Lại chính là ý tứ này!

      “Rốt cuộc mọi người muốn thế nào?” gầm gừ, bực bội vì bị gọi rời giường lại chiếm thế thượng phong.

      Cuối cùng, ngoài cửa cũng yên lặng chút, kết quả làm hại có cảm giác tội lỗi….

      hắng giọng, buộc chính mình “ôn hòa” lần nữa.

      “Các vị hàng xóm, các ông, các bà, xin cho cháu hỏi các vị muốn làm gì ạ?” có điều vẻ mặt ôn hòa của có phần nghiến răng, nghiến lợi.

      “Xuyến Xuyến, xảy ra chuyện lớn rồi.” Chủ cho thuê nhà của bà phương .

      Phương Xuyến Hi hít sâu hai cái, miễn cưỡng nặn ra nụ cười tự nhận là rất dịu dàng, nhưng ra rất khủng bố, kiên nhẫn nghe tiếp.

      Ở Đài Bắc tìm chỗ ở rất khó, chỗ thích hợp càng khó tìm. biết tới chỗ nào tìm được phòng trọ có giá tiền thuê tiện nghi, và hơn nữa còn có cả nơi để làm việc tốt này?

      Cho nên muốn sống hòa thuận cùng láng giềng, nhớ lấy, sống hòa thuận với láng giềng!

      ngước mắt liếc chiếc đồng hồ treo tường, 10 giờ rưỡi sáng, chiếu theo lịch nghỉ ngơi của khác nửa đêm là bao nhiêu. . Đêm qua làm việc đến tám giờ sáng nay mới lên giường ngủ, thực buồn.... ngủ quá
      “Xảy ra đại gì thế ạ” mệt mỏi lau lau mặt

      “Bên cạnh chúng ta xuất tên biến thái!”

      “Rất kinh khủng, rất kinh khủng!”

      “Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền nha!”

      “Ây da, mấy người phụ nữ này đừng có linh tinh, bậy bạ…”

      Xuyến Hi lại bị loạt tiếng ồn vang lên cùng lúc làm cho hai mắt biến thành vòng tròn đồng tâm.

      “Chờ chút, biến thái? Biến thái gì cơ ạ?”

      Rốt cục, trong đám hỗn loạn, người lớn tuổi nhất cũng có quyền uy nhất lão tướng quân Trần tiếp nhận quyền chủ đạo.

      Lão tướng quân Trần có là tướng quân hay ai biết, nhưng ông ấy ông ấy là tướng quân về hưu, cho nên mọi người cũng xưng hô như vậy với ông. Ông lão tuy lớn tuổi nhưng thân thể khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn, quả có hương vị của quân nhân kiểu cũ.

      “Hai ngày nay đều có người nấp ở chỗ cầu thang của chúng ta rình lén?” Sau khi nghe xong câu chuyện, Phương Xuyến Hi rốt cuộc bắt được trọng điểm.

      “Đúng vậy, nghĩ tới bây giờ tình hình an ninh lại kém đến mức này rồi.” Bà Phương tức giận .

      “Có nhà ai bị mất đồ ạ?” hỏi.

      có, người kia chỉ giống như theo dõi, chỉ nấp ở chỗ cầu thang nhìn trộm chúng ta thôi.”

      “Vậy mọi người báo cảnh sát hay chưa vậy?”

      “Chờ cảnh sát đến người kia sớm chạy mất rồi. Cảnh sát có bằng chứng phạm tội họ cũng biết làm sao.”

      Bà Lí tức giận : “Tôi thấy vẻ mặt kia của bọn họ giống như nghĩ rằng chúng ta lớn tuổi rồi suy nghĩ lung tung, căn bản họ tin rằng có người theo dõi chúng ta!”
      “………” Vậy chúng ta có thể trách cảnh sát hay sao?

      Nếu như ăn trộm muốn trộm đồ vật , nhưng mà trong nhà trọ này tuổi trung bình của mọi người là khoảng bảy mươi tuổi, khu nhà toàn người già, người nào có hăng hái lớn theo dõi như vậy chứ?
      Nếu như phải chuyển vào, kéo độ tuổi trung bình xuống thấp độ tuổi trung bình ở đây vào khoảng 75 tuổi trở lên chứ?

      “Vâng, được rồi!” cào mái tóc rất rối. “Mọi người thời gian này nhớ cẩn thận chút. Ngủ ngon, , chào buổi sáng.”

      Đóng cửa, ngủ.
      Rầm! cây gậy cắm vào khe cửa sắt.

      “Tướng quân, ông còn điều muốn sao?” Lần này nụ cười của giống chó nhe nanh.

      Tướng quân Trần lạnh lùng liếc cái.

      Đây chính là hạn chế khi chuyển vào nhà trọ toàn ông lão, bà lão. Bởi vì trong cả tòa nhà chỉ có mình là người trẻ tuổi, cho nên có bất kì chuyện gì xảy ra, các ông, các bà đương nhiên đều gọi .

      Bình thường, Phương Xuyến Hi tuyệt đối phải người biết giúp đỡ xã hội, có năng lực xã giao, quan tâm chuyện gà bay chó sủa, phiền toái của người khác, hơn nữa có thể chỉ lo thân mình mà tuyệt đối có cảm giác tội ác, chỉ là….. trong đám người này còn có bà Phương, thể nể mặt bà ấy.

      “Tôi biết tên kia chạy hướng nào!” Bà Phương vẫn phụ trách lên tiếng.

      “Hướng nào?” Mọi người đều dồn ánh mắt về phía bà.

      Bà Phương chỉ về bên phải với vẻ mặt hưng phấn.

      “Bên đó.”

      Ánh mắt mọi người lại lần nữa hướng qua.

      À, bây giờ nên giới thiệu chút về địa hình ở đây.

      ra, chỗ này của bọn họ nằm ở vùng triền núi, ở những năm dân quốc sáu mươi đây là hai khu nhà trọ năm tầng, nhưng theo thời gian thay đổi, tiến hành đô thị hóa, rất nhiều người dân sống ở đây dần dần bán cho thương nhân xây dựng, cải cách thành các biệt thự hay những dãy nhà cao tầng.

      Tòa nhà mà bọn họ ở này, mỗi căn đều là của mấy ông, mấy bà năm đó mua lại, chỉ có căn phòng của là năm đó bà Phương mua hai phòng, trong đó cho thuê phòng.

      À, Phương Xuyến Hi họ Phương, bà Phương cũng họ Phương, hơn nữa bởi vì chồng bà Phương là chú họ của , đó cũng là nguyên nhân có thể được hưởng giá thuê ưu đãi như vậy.
      Tất nhiên, còn nguyên nhân thứ hai sau khi chuyển vào ở mới phát , hóa ra đây là căn phòng có ma.

      À, căn phòng của ở tầng năm trước kia là của bà Phương sống, ông Phương trước kia buôn bán thịt nướng, mặt tiền cửa hàng ở tầng thông với tầng hầm nơi đặt bếp lò nướng thịt.

      Tuy đây là tầng hầm ngầm nhưng vì đây là vùng triền núi, mặt đường đoạn kém làm chỗ rẽ chính là cửa vào tầng hầm ngầm, cho nên tầng hầm đối diện vơi mặt đường lớn, đặt bếp nướng thịt chỗ này có thể thông gió rất tốt.

      Sau khi ông Phương về hưu, mặt tiền cửa hàng thu lại nhưng dụng cụ đốt sấy vẫn đặt ở tầng hầm. Có hôm biết tại sao, chắc là ông Phương muốn ôn lại tay nghề nướng thịt, kết quả người trong nhà phát ông Phương xuống tầng hầm rất lâu thấy lên, khi mọi người xuống thấy ông ngã mặt đất, vì bệnh tim tái phát đột ngột mà tử vong.

      Từ đó về sau mặt tiền cửa hàng và tầng hầm cứ như vậy bị bỏ , hơn nữa những vùng xung quanh cũng có lúc nào yên, nên bà Phương liền lấy mặt tiền cửa hàng cho gia đình làm kho hàng.

      Sau đó trong lần tình cờ Phương Xuyến Hi nghe nhà thím họ “ lúc có nhà trọ trống”, tầng mặt tiền cửa hàng còn có tầng hầm có phòng đốt nướng, có thể cải tạo làm hầm đốt, tiền thuê nhà lại tiện nghi , vậy nên nhìn thế nào cũng giống như trời giúp tạo nên phòng làm gốm sứ, cho nên hai lời lập tức thanh toán tiền đăt cọc thuê.


      Xuyến Hi sợ ?

      Sợ cái đầu! là người quỷ thần đều sợ, hơn nữa theo thế giới này đáng sợ nhất phải là con người. Có chuyện tốt như vậy quỳ xuống cảm ơn ông trời cũng kịp.

      Nhưng mà sau khi chuyển vào đây sống liền phát ra chỗ tốt: trong toàn bộ khu nhà là người trẻ tuổi duy nhất.

      Khu này con cháu của các ông lão, các bà lão bảy mươi, tám mươi tuổi đều sống và làm việc ở bên ngoài. Cho nên dù có nhà nào có bồn cầu thông, thư gửi từ quê nhà xem hiểu, bảng báo cần điền,… khi đó cả khu nhà năm tầng này đều gọi - thanh niên duy nhất. Vì nể mặt thím Phương nên cũng đành cố gắng giúp đỡ.

      May mắn các ông, các bà cũng đều là người dễ sống chung, mọi người sống chung chỗ, nghĩ đến có lẽ chỉ sống thêm được mười mấy năm đời, thêm chuyện bằng bớt chuyện, vậy nên bất kể các thương nhân xây dựng ra giá cao bao nhiêu, mọi người cũng bị ảnh hưởng, đám người già tiếp tục sống tại nơi họ ở ba mươi mấy năm, tự tại trải qua cuộc sống của họ.

      Nhà bọn họ ở là đỉnh triền núi, từ đây nhìn xuống xung quanh, khắp nơi sửa thành những khu nhà mới mẻ, cao cấp và xa hoa.

      Khu vực này ngay tại ngoại ô thành phố Đài Bắc, những phòng ở mới được xây dựng đều có giá khởi điểm là bảy mươi, tám mươi vạn, cho nên đây là khu nhà cao cấp quá đáng. Cho nên các ông bà già sống sau những khu nhà mới thoạt nhìn cực kì khác thường.

      Hướng mà thím Phương chỉ chính là ở giữa triền núi, nơi đó là vùng nhà mới xây, các thương nhân xây dựng có ghi quảng cáo là “khu nhà cao cấp mỗi tầng hộ”, vậy nên cho dù với giá hai, ba vạn cũng là cung đủ cầu.

      Phương Xuyến Hi đưa mắt nhìn về hướng xa nhất, nơi mà có những khu nhà cao cấp tráng lệ, sau đó lại nhìn lại nơi các ông, các bà sinh sống hơn ba mươi năm.

      cuồng theo dõi à, tôi nghĩ hẳn là chạy sai địa chỉ ? thở dài.

      “Sao thế? Cháu nghĩ những kẻ có tiền thể là biến thái hay sao?” Thím Phương bị vẻ mặt đờ đẫn của kích thích.

      cho cháu biết, các cháu còn trẻ tuổi nên chưa hiểu hết mọi chuyện được, những kẻ có tiền càng có những mánh khéo bịp bợm biến thái gấp hai trăm lần so với những người dân bé như chúng ta!”

      “Đúng,đúng, đúng, tôi còn chưa với mọi người, trước kia khi tôi còn là lái xe cho chủ tịch Thái, tôi biết chuyện nhà họ…….”

      “Ái, ông Ngọc, bây giờ đừng kể chuyện xưa vội. Vấn đề trước mắt còn quan trọng hơn so với chuyện xưa xương cốt người chết.”
      “Xương cốt người chết là sao?”

      Cả nhóm người già lại cãi vã.

      A…… muốn ngủ quá !

      “Xuyến Xuyến, chuyện này bây giờ chỉ có thể giải quyết thế này thôi.” Lão tướng quân Trần đột nhiên .

      “Đúng vậy, đúng vậy.”

      “Sao ạ? Giải quyết như thế nào ạ?” giật mình cái.

      “Cho cháu.”

      Trong lúc đó ám khí khổng lồ màu trắng bay về phía đầu .

      vội vàng tránh , dùng tay bắt lấy…..

      “…….Làm gì thế ạ?”

      tiện thể xem vật trong tay mình.



      Ống nhòm.

      cái ống nhòm.

      Xuyến Hi há hốc mồm.

      Nhưng đây lại phải loại ống nhòm hai tay cầm bình thường mà là loại có cả chân, loại này là ống nhòm cao cấp hay sử dụng trong quan sát, đo đạc thiên văn.

      “Bà Dương, có chuyện gì cũng bình tĩnh .” Phương Xuyến Hi đưa ống nhòm trả lại. “Còn chưa đến sinh nhật cháu mà.”

      Cái ống nhòm nặng trĩu kia lại bị đẩy quay về trong lòng .

      “Đây là của chồng ta khi chết để lại.” Bà Dương cẩn thận .

      “Cháu cám ơn ạ, nhưng mà những vật có giá trị kỉ niệm thế này bà nên lưu giữ lại.” Xuyến Hi khiêm tốn đẩy trở về.

      “Cháu dùng .” Ống nhòm lại lần nữa trở về lòng .

      ……..Muốn dùng cái này làm gì chứ?

      “Xuyến Xuyến, cháu dùng nó bắt biến thái !” đám người già trước mặt ra từng chữ, vẻ mặt mỗi người đều rất kiên định.

      “Chờ chút, nhưng sao lại là cháu?”

      “Bình thường lúc nửa đêm hoặc rạng sáng là thời gian biến thái lại, lúc đó là thời gian cháu tỉnh, cho nên cháu là người thích hợp nhất.” Lão tướng quân Trần uy nghiêm hạ lệnh.

      cơn tức giận dâng lên trong lòng .

      “Vì sao muốn cháu làm chuyện này? Thơi gian mỗi ngày cháu ở hầm lò đốt gốm cũng đủ……..”

      “Giảm tám phần trăm tiền thuê nhà.”

      “………Vâng, được rồi.”

      Phương Xuyến Hi, mày có tiền đồ! nhìn trời khóc.

      có cách nào khác, đối với người làm đồ gốm vô danh bữa đực bữa cái mà nửa đồng tiền cũng có thể giết chết hùng hảo hán.

      “Tóm lại, khi cháu có việc gì dùng ống nhòm quan sát xung quanh xem có người nào khả nghi quanh quẩn ở khu của chúng ta .” Là trong số ít người có con cái ở đây, lão tướng quân Trần rất quan tâm đến vấn đề an toàn.

      “Trước tiên qua chút, phần lớn thời gian cháu đều làm việc trong phòng, có nhiều thời gian ở tầng, cháu chỉ có thể cố hết sức, nhưng cháu đảm bảo nhất định bắt được.” cảnh báo trước.

      “Được, vậy chuyện này giao cho cháu.” đám người già vỗ bả vai , xúc động rời .

      Vì sao? Vì sao lại có cảm giác như “ trâu bắt chó cày” thế này.

      Nhưng mà, nghĩ đến tiền thuê nhà được giảm đến tám phần trăm, lúc này có bảo bán mình cũng đồng ý.

      “Phiền!”

      Ngủ ngủ!

      Tỉnh ngủ.

      Đói bụng quá.


      Tám giờ tối, người giường đá văng chăn ra, đôi mắt lim dim buồn ngủ lười biếng rời giường đánh răng rửa mặt, chuẩn bị bắt đầu ngày làm việc.

      Rửa mặt xong, rốt cuộc cũng có vẻ tỉnh táo chút, đặt bàn chải đánh răng lên giá cao, khi đóng cửa phòng tắm có kính, cẩn thận quan sát bóng người trong gương.

      “A……..” Dáng người nhắn nóng nảy gào thét tiếng, chạy vọt vào trong phòng khách.

      Đây chính là tức giận khi rời giường. Hơn nữa lúc tức giận vì rời giường còn chưa tan lại làm cho nhìn thấy mặt của chính mình càng nóng nảy.

      Đây thực sỉ nhục.

      Xuyến Hi cảm thấy mình là người mạnh mẽ, nên phải có cái tên trung tính như “Phương Duệ”, “Phương Dương” chứ phải cái tên “Phương Xuyến Hi”.
      muốn có vẻ mặt rất cá tính, dáng cao, ngũ quan tiêu sái, mũi thẳng, tóm lại chính là kiểu người làm cho người ta cảm thấy là người phụ nữ đặc biệt tuấn.

      Nhưng, trong hiên thực, lại là đáng .

      Vâng, chính là “đáng ”.

      Bất kể nhìn từ góc độ nào diện mạo Phương Xuyến Hi đều làm cho ngưòi ta liên tưởng đến hai chữ “đáng ”. có dáng người nhắn cao 1m55 đáng , mắt tròn đáng , mặt trái táo đáng , cái miệng đào nhắn đáng , mũi dọc dừa đáng .

      Hành động nhanh chóng, lúc chạy tới chạy lui rất đáng , lúc như con mèo lười rất đáng , ngay cả lúc tức giận thành viên đậu nhảy cũng rất đáng .

      Đây quả thực là bi kịch nhân gian.

      thề, tuyệt đối là người phụ nữ mạnh mẽ đáng nhất toàn thế giới, nhưng, vô dụng, chính là bộ dạng “đáng ”.

      Phương Xuyên Hi càng nghĩ càng giận, qua phòng khách, cẩn thận nhìn ảnh phản chiếu của tủ lạnh lên cửa kính.

      “A…….” Lại rít gào tiếng, nổi giận đùng đùng tìm đồ ăn.

      Trong tủ lạnh và tủ thức ăn đều có cái gì, chắc là phải siêu thị mua mì ăn liền…..

      quá quan tâm đến việc ăn uống,chỉ cần lấp đầy cho cái bụng là tốt rồi, dùng quá nhiều tinh lực chuẩn bị thức ăn rất lãng phí thời gian.
      đến thời gian….

      “A! Hầm lò của tôi” đột nhiên nghĩ đến lượng lớn sản phẩm bỏ vào trong hầm lò, tối nay có thể lấy ra.

      Hoocmon adrenalin tăng cao làm cho hưng phấn lan ra toàn thân, cảm giác đói bụng cánh mà bay, tinh thần của thoáng chốc tỉnh táo hơn bao giờ hết, ba bước thành hai bước chạy đến phòng làm việc dưới lầu.

      Thực ra mở ra phòng làm đồ gốm cũng chính xác lắm, bởi vì còn làm những tác phẩm bằng ngọc. Hơn nữa so với đồ gốm mộc mạc ngọc có ánh thủy tinh rực rỡ càng được ưa thích. Vậy nên những năm gần đây nhận nhiều đơn hàng ngọc hơn những đơn hàng về đồ gốm.

      tại nguyên nhân làm cho hưng phấn chính là, điều chế loại nguyên liệu đặc biệt, có thể làm cho Lưu Ly hoàn mĩ kết hợp với đất sét….. đương nhiên, đây chỉ là nếu như thí nghiệm điều chế của thành công.

      Ngọc và đất sét có đặc điểm và thời gian đốt khác nhau, cho nên để kết hợp hai loại cùng chỗ nguyên liệu điều chế rất quan trọng. Thực ra thí nghiệm hơn nửa năm, trải qua rất nhiều tác phẩm thất bại cùng với ví tiền ngày càng eo hẹp rốt cuộc thí nghiệm mới có vẻ đến gần thành quả muốn.

      Vấn đề trước mắt là ở chỗ là ở chỗ, cách điều chế tương đối ổn định, cho nên cũng phải mỗi lô đều có thể thành công.

      Đến dưới lầu, mở cửa phòng làm việc ngay cả đèn cũng kịp bật, vội vàng trực tiếp đến tầng hầm ngầm.



      Phương Xuyến Hi rất quen thuộc với bầu khí oi bức, đây cũng là nguyên nhân tại sao lại chọn buổi tối để làm việc, nhiệt độ lúc này mát mẻ hơn.

      “Làm ơn làm ơn làm ơn…..” mang theo tâm tình chờ mong mở cửa lò lạnh ra.

      thất vọng mãnh liệt bao phủ lấy .

      Tách.

      cảm thấy mất mát khi nhìn lô sản phẩm biến dạng vỡ tan. Mặc dù muốn sản phẩm có độ cứng, bộ phận ngọc lưu ly có cảm giác trong suốt, nhưng toàn thể tác phẩm vẫn thất bại như cũ.

      “Haizz.”

      Sáng tác vốn chính là con đường đơn mà vất vả.

      thở dài, vỗ vỗ hai má, dùng sức đánh vào da thịt hồng hào.

      “Được, làm lại lần nữa.”

      tự với mình, thể nổi giận. Ít nhất vẫn có hai tác phẩm hoàn chỉnh, vào sáu tháng trước, ngay cả tác phẩm đều thể thành hình. Từ đây chứng tỏ phương hướng của sai, chỉnh cần nghiên cứu lại vấn đề tỉ lệ phóng to chút.


      “Trước tiên chăm sóc cho cái bụng quan trọng hơn, kiếm tiền kiếm tiền.”

      Mặc dù muốn đem toàn bộ tinh lực đều đặt vào trái tim của mình để phấn đấu lên, nhưng mà vẫn cần kiếm tiền mua nguyên liệu, làm thí nghiệm, trả tiền thuê nhà, ăn cơm, cho nên Xuyến Hi trở lại tầng mang đơn đặt hàng của mọi người đến, tập chung chế tác mấy đơn hàng như trâm cài tóc, vật phẩm trang sức, bình hoa…..

      Những đơn hàng này đều là tác phẩm ngọc, cũng khó khăn. mở cửa lò ra, lấy nguyên liệu thủy tinh lỏng ra, bắt đầu tập chung chế tác đơn hàng của khách.

      Chờ khi làm xong hai loại vật , đưa từ từ vào trong bếp lò lạnh, duỗi thân người, cảm giác được đói lần nữa là lúc mười hai giờ đêm.

      Bây giờ chỉ còn lại cửa hàng còn giao đồ ăn ra bên ngoài.

      chạy xuống tầng , lấy ra điện thoại trong tủ treo quần áo, gọi điện thoại cho cửa hàng kia.

      “Xin chào, cửa hàng Điền Dã xin nghe.” Nhân viên phục vụ của cửa hàng nhiệt tình nhận điện thoại.

      phần Mỳ ý sốt ngao, đưa ra bên ngoài, chỗ cũ.” .(t hiểu tên thức ăn c ạ.)

      “Được, Phương, 30 phút sau đến nơi.” Đối phương cũng rất quen thuộc với giọng của .

      Vì thế lại lần nữa trở về tầng hầm, tiếp tục làm vài đơn đặt hàng khác.

      Rầm rầm rầm!

      Mãi đến khi tầng có tiếng gõ cửa vang lên, Xuyến Hi hồi phục lại tinh thần, mới phát qua ba mươi phút.

      Ùng ục ùng ục, bụng đói kêu lên.

      mang nguyên liệu hòa tan đến chỗ bếp lò, duỗi thân người, cào cào đầu tóc rối bời lên tầng mở cửa. qua giữa cầu thang có chiếc gương tiện ngắm chút chính mình.

      Gương phản chiếu ra bóng dáng nhắn, mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình dài tới đầu gối của , che hết thân hình đặc trưng, mặt bị dính bẩn loang lổ nhiều chỗ cùng với vài lỗ bị đốt tạo thành. Đầu tóc ngắn luôn bị làm cho lộn xộn, mới đầu nhìn, khiến cho người ta nghĩ nhầm là cậu bé mà phải phụ nữ hai mươi lăm tuổi thành thục.


      càu nhàu hai tiếng, tiếp tục lên tầng.

      Rầm rầm rầm! Chuông điện hỏng từ lâu, ai đến cũng đều phải gõ cửa.

      “Tới đây, tới đây.” chạy nhanh tới, két tiếng cửa thủy tinh được mở ra.

      A! thơm quá!

      Xuyến Hi nhắm mắt lại hít hơi sâu mùi thơm của mỳ Ý.

      trăm bảy mươi nguyên, cám ơn ạ.” giọng trầm thấp dễ nghe, cũng rất xa lạ vang lên.

      Xuyến Hi mở mắt to.

      “Được.” Em trai giao hàng đổi người sao?

      Lại , nay ngay cả dáng vẻ của nhân viên đưa hàng cũng đều đẹp như vậy sao? Xuyến Hi có chút hoảng sợ.

      cũng hay chú trọng vẻ bề ngoài trong những trường hợp này, cho nên chính mình mới lôi thôi lếch thếch như thế, nhưng trời sinh là ánh mắt của nghệ thuật gia, hãy để cho được vui vẻ thưởng thức vẻ đẹp này.

      Đêm nay “em trai” giúp đưa hàng này, rất phù hợp với ánh mắt thẩm mỹ của nghệ thuật gia.

      Đoán chừng tuổi của ta mà làm em trai có vẻ quá già rồi. Trước kia người mỗi ngày giao hàng cho nhất ước chừng chỉ mới đầu hai mươi tuổi thôi, mà vị mới tới này hẳn phải đến ba mươi tuổi rồi, thuộc loại đàn ông trong độ tuổi hoàng kim.

      Ngoại hình của ta cũng rất hoàng kim , kiểu tóc được cắt sửa hợp lí, ngũ quan góc cạnh, tuấn, dáng người thon dài, quần tây màu xám đậm áo sơ mi trắng cao cấp, cổ còn đeo cà vạt bị kéo lỏng, người chỉ còn thiếu treo lên tấm bảng bản thân ra từ nhà giàu sang.

      Nếu như , Xuyến Hi cho rằng ta là luật sư, kế toán viên cao cấp…, mà phải em trai giao hàng trong cửa hàng mỳ Ý.

      Rầm! Tiếng vang từ tầng hầm truyền đến.

      Lực chú ý của lập tức bị kéo trở về, lòng hiếu kỳ với nhân loại hoàn toàn bị biến mất.

      “Được, cảm ơn.” nhận lấy hàng, xoay người vội vàng muốn xuống hầm xem là vật gì phát ra thanh kì lạ kia.

      bàn tay cường tráng giữ chặt lấy .

      Bởi vì có thói quen có người cản trở hành động của , nên lúc đó thậm chí biết có chuyện gì xảy ra.

      Xuyến Hi nhìn cổ tay mình bị giữ chặt bởi bàn tay màu đồng, móng tay được cắt sửa chỉnh tề, đây chính là thành phần tri thức tinh , là tay của người ngồi văn phòng.

      ngẩng đầu, nhìn về phía “em trai giao hàng”, kiên định mỉm cười dịu dàng.

      trăm bảy mươi nguyên”. Vẫn là giọng trầm thấp dễ nghe.

      “A! Tiền, tiền, tiền, tiền.” khẩn trương sờ túi tiền.

      Rầm, rầm. biết vì sao tầng hầm vẫn truyền ra những thanh lạ, càng ngày càng lo lắng. Là chính mình quên điều chỉnh nhiệt độ hầm lò hay sao?

      “Tiền tôi để tầng quên mang xuống rồi!” lo lắng : “cho tôi nợ, lần sau tôi đến cửa hàng thanh toán nhé.”

      Quay đầu muốn xuống hầm.

      A! lại bị kéo lần nữa.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1.3

      Xuyến Hi vô cùng bình tĩnh quay đầu lại. Lần này, trong mắt lên tức giận.

      trăm bảy mươi nguyên.” Người đàn ông kia vẫn dịu dàng lịch như cũ, vẫn kiên trì như cũ.

      chỉ kiên trì, ta dùng tay tiếp tục giữ chặt tay , tay rút ra tờ giấy từ trong túi quần của mình, giũ tung tờ giấy, bắt đầu máy móc đọc lên: “ngày mười bảy tháng tư, 170 nguyên, ngày mười tám nợ 170 nguyên. Năm ngày tiếp theo đều nợ 170 nguyên, bắt đầu từ ngày mười chín nợ 160 nguyên trong mười ngày. Tháng năm cửa hàng chúng tôi kỉ niệm năm thành lập nên giảm giá là 100 nguyên…..Mấy tháng này đem tiền nợ cộng lại, Phương, tổng cộng nợ chúng tôi là 9700 nguyên, bây giờ nên thanh toán giúp chúng tôi .

      Đôi mắt chứa đầy tức giận kia hơi nhíu lại, Nguyên Ngưỡng cũng sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy phản ứng của rất thú vị.

      Đa số người nợ tiền bị đòi nợ nếu phải xấu hổ là chột dạ, nhưng chỉ có là mang dáng vẻ kiêu căng giống vậy.

      Ngay từ đầu lúc chủ động đề nghị giúp cửa hàng của em họ đòi nợ khó đòi, còn cho là đó là ý kiến hay, nhưng lâu sau liền đổi ý.

      làm gì có thời gian?

      thực tế, thời gian đòi nợ này mà dùng để kiếm tiền với tài hoa của có thể kiếm được nhiều tiền hơn nhiều so với khoản nợ này.

      Tất cả đều là đầu tư đáng ghét, mà ngay từ đầu tình nguyện.

      Nhưng bất luận thế nào, đầu tư, vì thế cửa hàng này đều là trách nghiệm của . Mà, bản thân là người làm ăn thành công, Nguyên Ngưỡng rất khó chấp nhận làm ăn có lãi.

      sớm biết rằng thể tin tưởng Nguyên Dã, em họ thẳng thắn được lĩnh hội nhiều bằng nghệ thuật gia.

      Tiền quan trọng, sáng tác quan trọng hơn… tốt nhất tiền thực quan trọng!

      Nguyên Ngưỡng hoàn toàn ngờ rằng trong tiệm có kế toán, nhìn cái vào đống sổ sách lộn xộn lung tung, lập tức liền phát ra vấn đề ở chỗ….. “Cửa hàng Điền Dã” chẳng những cho khách nợ tiền, hơn nữa lại chưa từng đòi. Kết quả chính là, việc làm ăn của họ phát triển ngừng, nhưng doanh thu của họ có vào mà đủ chi ra.

      “Em phải đem nợ thu hồi lại, bằng cửa hàng thể có tiền vốn thu vào bằng tiền chi ra.” kiên nhẫn cùng em họ giải thích.

      “Được, .” Đầu bếp cửa hàng Điền Dã kiêm ông chủ đem luôn đống sổ sách ném lên đầu , liền cho rằng vấn đề được giải quyết.

      Nguyên Ngưỡng trừ bỏ thực biết kiếm tiền ở ngoài, cũng rất am hiểu giải quyết vấn đề…Nhân tiện được nghỉ mười ngày, quay về, nhàn rỗi nhàm chán quyết định chính mình đòi nợ.

      Hôm nay
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2.1

      Bình thường vào thời điểm bình thường, Phương Xuyến Hi cũng được tính là người dễ sống chung, ít nhất chính cho rằng như thế.

      Cái gọi “ thời điểm bình thường” là chỉ phải lúc vừa rời giường, vội công tác, hoặc là lúc vừa được khách trả thù lao, thời điểm trong túi có tiền.

      tuần sau đúng lúc là loại “ thời điểm bình thường”.

      Vừa chấm dứt ngày công tác, tinh thần tỉnh táo, mà còn chưa đến thời gian lên giường ngủ…. sáng sớm tám giờ…. Mà vài vị khách nhân của lại vừa thanh toán tiền, cho nên cũng có áp lực vội vàng hoàn thành công việc, vì thế Phương Xuyến Hi ngồi ở phòng khách, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lại.

      Có phải rất ác bá hay ?

      cho cùng là nợ tiền người ta, người ta đến cửa đòi nợ là việc nên làm, cứ như vậy ràng đem người ta đuổi .

      ngày đó lúc xử trí xong tình huống trong tầng hầm có chạy lên tính cùng em trai giao hàng giải thích, muốn lập tức đem tiền thanh toán cho ta, nhưng là chờ khi lên tầng còn ai ở đó.

      Nhưng mà điều này cũng trách được, bởi khi lên tầng là rạng sáng 2 giờ rưỡi.

      Sau đó mấy ngày nay lại vẫn luôn nghĩ vẫn còn thiếu nợ người ta, nên cũng ngượng ngùng gọi đồ ăn, vì thế đành dựa vào đống bánh sủi cảo đông lạnh lớn để sống qua tuần.

      tại chỉ cần nghĩ đến sủi cảo là dạ dày lại khó chịu, mấy ngày nay ngay cả chiếc đều là mùi vị bánh sủi cảo.

      được, nếu lại ăn sủi cảo nữa, mình chết mất.” Xuyến Hi nghĩ rút kinh nghiệm xương máu.

      Dù sao nữa tại phải thanh toán nợ , may mắn hôm nay có tiền hơn so với mấy hôm trước.

      Suy nghĩ chút, trở mình đứng lên, chuẩn bị dũng
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2.2

      thỏa mãn buông bút xuống, duỗi thân người.

      Gì mười hai giờ?

      “Vì sao mính chưa buồn ngủ?”

      nháy mắt mấy cái, nhìn ngắm hoàn cảnh xung quanh, vẻ mặt có điểm mê hoặc.

      Bụng đói….đói! Tiền!

      “À, đúng rồi mình còn chưa đến cửa hàng trả tiền.” cuối cùng cũng nhớ ra bản thân mình quên chuyện gì.

      Thân thể nhắn nhàng nhảy dựng lên, cầm lên chìa khóa màu đen tủ, vừa hát vừa chạy xuống lầu.

      “Cửa hàng Điền Dã” cách chỗ bộ mất hoảng 15 phút. Lái xe nhanh hơn, nhưng Xuyến Hi biết mình luôn chú tâm vào cảnh vật ở đường, nhiều lần vì phân tâm mà suýt chút nữa đâm vào xe khác, hoặc đâm vào người đường, hoạch đâm vào ven đường, cuối cùng quyết định tự mình lái xe nữa.

      Tự đâm chết mình là chuyện , sợ ngày nào đó đâm phải chiếc xe nhập khẩu cho dù có bán mình cũng đủ tiền để đền cho người ta đâu.

      đến “Điền Dã” phải qua khu nhà cao cấp mới xây.Vừa rồi tốn thời gian đánh giá chi tiết khác, nhưng mà theo góc độ kính viễn vọng của , “lồng ngực mạnh mẽ”…. mãnh nam kia hẳn là sống ở trong khu nhà xa hoa này.

      Xuyến Hi mang mang theo vẻ mặt tò mò qua dãy nhà cao cấp tiếp tục đến mục tiêu của .

      “Điền dã” nằm tại phía dưới triền núi, cách nội thành náo nhiệt còn đoạn đường ngắn, nhưng toàn bộ Đài Bắc lòng chảo vậy có địa điểm lớn này, cho nên người dân lân cận làm vẫn chạy đến chỗ này dùng cơm.

      Hơn nữa thức ăn của họ cũng ngon nổi tiếng, thậm chí còn có vài tiết mục thức ăn ngon độc đáo phía sau, khu vực này thời gian dùng cơm càng thêm náo nhiệt.

      Xuyến Hi thích như vậy, thích cuộc sống thanh nhàn, yên tĩnh. Được cái nơi này đến nhà trọ của có chút khoảng cách, những người này cũng thể làm phiền đến cuộc sống của .

      Đến ngoài cửa “Điền Dã”, đẩy cửa vào, trận mùi đồ ăn, hơi người, cùng tiếng người ăn cơm ồn ào chuyện vói nhau nhanh chóng đem vây lại chỗ.

      Phương, hôm nay tự mình đến đấy ăn cơm sao?” Nhân viên phục vụ Tiểu Trí quen thuộc phát ra trước, mang theo vẻ mặt tươi cười chào đón.

      “Điền Dã thành công được như hôm nay phải có nguyên nhân, trừ bỏ đầu bếp với tay nghề cao siêu ở ngoài, còn có những chàng trai trẻ tuổi tuấn khôn khéo trong giao tiếp.

      Xuyến Hi hắng giọng, cào loạn lên mái tóc ngắn.

      “Cái kia tôi có thể gặp quản lí của các chút hay ?”

      Tiểu Trí tò mò nhìn cái nhưng vẫn tươi cười đồng ý quay vào gọi quản lí ra.

      Xuyến Hi đứng lặng người trước gương mặt tuấn trẻ tuổi khác, lại cào lên mái tóc rối của mình.

      “Chuyện đó….ở đây về buổi tối có quản lí khác hay sao vậy?”

      Quản lí mang theo mỉm cười chuyên nghiệp. “Chào , chúng tôi chỉ có quản lí, xin hỏi Phương có chuyện gì vậy?”

      “À.” tại nghĩ lại người đàn ông kia mặc trang phục cao cấp, e là cũng phải chỉ là cái quản lí. Xuyến Hi thở dài : “Là thế này, tuần trước có ngừơi đàn ông nửa đêm giúp tôi giao hàng đến, ta tôi còn thiếu nợ bên này nhiều tiền….”
      Phía trước hai khuân mặt tuấn nhìn nhau. Tiểu Trí bày ra vẻ mặt mờ mịt với quản lí, quản lí suy nghĩ chút rồi lộ ra vẻ mặt giật mình.

      “Ngày đó cậu xin nghỉ, là Nguyên giao hàng giúp.” Quản lí vỗ vỗ bả vai Tiểu Trí làm cho ta vào trong phụ việc, chính mình xử lí chuyện này. “Ngại quá, Phương, Người đàn ông kia là cổ đông của chúng tôi, nhưng mà hôm nay ta có ở chỗ này, biết tìm ta có chuyện gì ?”

      Xuyến Hi bỏ tay cào tóc xuống.

      “Tôi chỉ là đến thanh toán tiền nợ thôi. Ngại quá mang đến cho mọi người nhiều rắc rối.”

      Bởi vì trong cửa hàng rất đông khách, mà bọn họ vẫn luôn đứng ở cạnh cửa chuyện, có mấy người khách bắt đầu chú ý đến bên này,lúc này mới hậu tri hậu giác phắt ra là trang phục của rất hợp với hoàn cảnh xung quanh đây.

      Trong cửa hàng mọi người đa số mặc tây trang đeo caravat, hoặc bộ âu phục làm, nhưng chỉ mặc quần đùi thoải mái và áo T-shirt, dưới chân đôi giầy vải.

      Cũng phải loại trang phục đối lập này khiến cho được tự nhiên, là trang phục lễ tiết nằm trong chú ý của . chính là đột nhiên nghĩ đến, chính mình làm công việc của người
      [​IMG]
      “Được, phòng tắm ẩm ướt, thích hợp để thuốc ở chỗ này, tốt nhất nên mua chiếc hộp đựng thuốc sau đó để vào vị trí khô ráo, làm biến đổi thuốc.”

      Suy nghĩ của Xuyến Hi vốn lộn xộn lại càng lộn xộn hơn. Bọn họ chuyện rất tự nhiên, hề giống như mới gặp lần thứ hai tí nào, mà ta lại cứ như đây là chuyện hiển nhiên, làm cho cũng bị theo chuyện hiển nhiên ấy.

      Mở đèn lên, dẫn vào.

      Căn phòng này cũng giống với những căn phòng khác ở nhà trọ này, tuy diện tích chỉ khoảng chừng ba mươi bình nhưng cũng được ngăn ra thành 3 phòng, phòng khách, phòng ngủ và phòng vệ sinh, vậy nên diện tích mỗi phòng đều được thiết kế nho . Phòng tắm vì để tiết kiệm diện tích nên đều rất , chỉ có bồn gạch men làm bồn tắm bồn cầu và bồn rửa tay, ngay cả thiết bị để làm khô ráo phòng tắm cũng có. Hai người bọn họ vừa đứng vào làm cho gian trở nên chật hơn.

      Nguyên Ngưỡng mở ra hộp bồn rửa tay, lấy ra túi bông vô trùng, lọ cồn i-ốt biết bị quá hạn chưa và lọ thuốc mỡ dẹt.

      Nhìn nhìn, lựa chọn ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, đôi chân dài duỗi về phía trước, khẽ chạm vào cánh cửa, Xuyến Hi đành phải đứng vào giữa hai chân ta.

      lấy bông ra, dùng cồn i-ốt để sát khuẩn xung quanh vết thương của .
      “Đau.” Bông chạm vào da mang theo trận đau mới giật mình phát mặt mình bị thương.

      ta ngồi ở bồn tắm lớn bên cạnh cũng có lùn hơn bao nhiêu so với đứng___ là bi kịch! Xuyến Hi tức giận nghĩ.

      “Vừa rồi tôi dọn dẹp hầm lò, có thể là cẩn thận bị bỏng, tôi cũng để ý.” giải thích.

      “Ừ.” Tay xử lí vết thương cho rất nhàng.

      gian hẹp càng làm cho giác quan của nhạy cảm.

      Khứu giác của hoạt động đầu tiên. loại hương thơm nam tính xoay quanh chóp mũi , hỗn hợp hương nước hoa cùng thân nhiệt nam tính, rất mơ hồ, rất dễ chịu, rất thân mật, giống như vật gì đó vô hình bao xung quanh .

      Da hoạt động sau đó. Nhiệt độ cơ thể ta bao xung quanh , bầu ngực hơi trướng đau, nụ hoa nhanh chóng cứng lên, toàn thân nổi da gà. Cơ thể đối với người đàn ông trước mắt mạnh mẽ nổi lên phản ứng.

      Xuyến Hi kinh hãi khi hiểu được chuyện gì xảy ra.

      Đây là tính dục!

      Thực đơn thuần, đây là cảm giác tính dục!

      Thầy giáo luôn cười nhạo là người “khô cằn”, còn bảo cố gắng tìm phần tính dục kia.

      Bất ngờ xảy ra cảm giác làm cho kịp chuẩn bị, biết vì sao nội tiết tố bình an vô hai mươi lăm năm lại đột nhiên bùng nổ.

      Hình như tất cả đều bắt đầu sau khi nhìn lén “lồng ngực mạnh mẽ” kia.

      Mỗi ngày tám giờ, có thói quen dùng kính viễn vọng nhìn
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :