1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhân gian tuyệt cảnh - Linh Lung Tiểu Đào (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tên truyện: Nhân Gian Tuyệt Cảnh*
      Tác giả: Linh Lung Tiểu Đào
      Editor: Tử Dương
      Bản convert: Darlene_C (QT)
      Trạng thái: Chưa hoàn​


      Bối cảnh

      Thành phố Quảng Châu vào những năm 1930, tình hình chính trị bất ổn, xã hội rối loạn, các hoạt động ngầm phát triển mạnh mẽ.

      Giới thiệu

      vốn là người nắm quyền chủ đạo trong trò chơi này, nhưng cuối cùng lại thể chế đường nước bước. Tưởng chừng chỉ là kẻ vô dụng để mặc cho điều khiển, nhưng hoá ra lại là công cụ vô cùng thông minh. dốc tâm sắp xếp từng nước cờ, chỉ tiến bước thay đổi cả ván cờ - Ván cờ số phận được định sẵn. Phải chăng, số phận mới là chủ cuộc chơi của mỗi người? Đại hoạ ập xuống, lâm vào tuyệt cảnh trần gian... Ái tình chỉ còn là hư vô...

      (*) Tuyệt cảnh (Ý nghĩa tiêu cực): Hoàn cảnh vô cùng khốn khổ (cự tuyệt, đoạn tuyệt,...)

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 1

      Quảng Châu năm 1936.

      Màn đêm bao phủ, những chiếc đèn lồng rực rỡ được thắp sáng, thành phố Quảng Châu về đêm càng xa hoa, lộng lẫy và nhộn nhịp hơn ban ngày.

      Đường Thái Bình là trong những nơi náo nhiệt nhất thành phố, cả con đường treo đầy đèn điện sáng trưng, đông đúc ồn ào, dòng người lại dứt. Ở nơi này, huyên náo dường như bỏ mặc những con hẻm khuất trong bóng đêm. Bên ngoài tường cao đèn sáng, bên trong lại quanh co uốn lượn tựa như mê cung, tối tăm và ẩm ướt, có đoạn tồi tàn bẩn thỉu, nhiều nơi còn hỗn loạn hơn thời nguyên thuỷ. Những nơi này tựa như vết nhơ tấm thảm hoa lệ, nhìn kỹ, thể nào phát được.

      Lúc này, sau hẻm, cánh cửa bất chợt mở ra, trong khe cửa ùa ra ánh đèn sáng ngời ấm áp, kèm theo là những tiếng cười rả rích và mùi hương cực kỳ hấp dẫn, giống như thế giới khác, vô cùng hoan lạc.

      Thấy cánh cửa kia mở ra, trong hẻm sáng lên bao cặp mắt tham lam, những cái bóng đen giống như thèm thuồng thứ gì đó, nhanh chóng tụ lại bên cánh cửa, đợi đến khi bên trong ném ra cái túi đen ngòm, những cái bóng này liều mạng chạy lại tranh giành, dù sức lực hết cạn.

      Cửa đóng lại, con hẻm lại tối tăm yên lặng.

      “A Châu... A Châu đâu rồi...” rên rỉ.

      người thô thiển nở nụ cười, tiếng cười chói tai, : “Mày là ai mà dám hỏi ấy đâu?” Ngay sau đó liền nghĩ ra chuyện gì đó: “A, tao quên mày mới đến chưa lâu, chưa từng thấy qua lúc ấy biểu diễn.”

      bị đẩy vào vách tường, lại là trận đánh choáng váng đến hoa cả mắt, nhắm nghiền mắt, chỉ nghe thấy giọng thô thiển kia liên tục vang lên: “Tao thấy mày chết cũng còn nhớ đến A Châu, tao cho mày điếu, mày chịu dùng thử, tao đưa mày tìm ta.”

      vẫn mở mắt, nghe thấy được mùi vị quen thuộc ở gần đây, mặc dù hương thơm kia hết sức mê người, bình thường lại hèn yếu, thiếu quyết đoán, nhưng vào thời điểm này vẫn giữ lấy bình tĩnh, giùng giằng : “Tôi... muốn...”

      Mùi vị đó lại đưa ra xa, tên kia lại cất tiếng cười vang, giống như là cười nhạo: “Đồ tốt như vậy... Sung sướng lại muốn, muốn chờ chết .”

      còn sức trả lời, những cơn sốt cứ như giặc tràn vào người khiến lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ. chỉ nhớ bé có thân hình mảnh dẻ tên là A Châu. nhớ bé ấy độ chừng mười ba hoặc mười bốn tuổi. tiếc là nhớ khuôn mặt của ấy, chỉ nhớ những bữa ăn cuối cùng của là do mang đến. Lúc đó có phần hơi ngại và quá yếu, khi muốn mở miệng lời cảm ơn bé lại mất. Động tác của ấy cứ nhanh nhẹn như chú mèo.

      Dù chưa hề với nhau câu nào, thậm chí chưa nhìn nhau lần, trong lòng vẫn cảm thấy này là người thân thiện nhất nơi đây.

      “Lẽ nào sau này còn cơ hội gặp mặt để lời cảm ơn?” nghĩ. Đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn miên man. “A Châu... ra ở đâu?” biết ở đâu, cũng biết có sống nỗi , nhưng hứa với bản thân mình, nếu may mắn sống sót, dù sớm hay muộn cũng tìm A Châu. biết vì sao mỗi khi nghĩ về A Châu, lại thấy trong lòng thoải mái, nhõm nhiều.

      Từ từ mở mắt ra, cố gắng ngẩng đầu lên, thấy trước mắt là bức tường cao, phía có những tia sáng mờ ảo. Trong bóng tối, những ánh sáng từ cửa sổ ùa vào giống như từ thiên đường ra. Mặc dù bây giờ trong mắt mảng mơ hồ, nhưng đối với , vẫn có sức hấp dẫn lạ kỳ.

      suy nghĩ rất nhiều lần về nơi này, biết, những người xung quanh đều có tham vọng, từ ánh mắt tham lam của bọn họ có thể nhìn ra tất cả. biết khi sang thế giới bên kia, có thể có được cuộc sống mới tốt đẹp hơn hay ?

      Bốn phía có người chuyện, chỉ có tiếng thở lúc nặng lúc , xen lẫn tiếng rên rỉ lúc liền lúc ngắt, màn đêm dày đặc bao quanh.

      Đêm nay cũng như mọi đêm, điều khác biệt duy nhất là trong màn đêm tĩnh mịch này, lại có người thanh niên sắp lặng lẽ rời bỏ thế gian. Nhưng ở nơi này, chết người cũng chẳng có gì to tát, thi thể nhanh chóng được chôn cất qua loa hoặc là tiện tay vứt xuống sông Châu Giang làm mồi cho cá...

      nghĩ như vậy, đột nhiên nghe được đầu hẻm có tiếng bước chân vọng tới, đôi mắt mơ hồ nhìn thấy con hẻm bên ngoài sáng bừng những bó đuốc lớn, giọng vang lên: “Những kẻ này... Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Có người đứng ra giải thích.

      “Dọn dẹp sạch ... Người đó sắp đến rồi...”

      Lần này câu trả lời rất đơn giản, dứt khoác chữ: “Dạ!”

      Tiếng truyền vào tai đều trở nên vô nghĩa, ý thức dần dần tiêu tan. Xung quanh lại vang lên tiếng bước chân xốc xếch, có người tiến đến gần , còn có người nắm lấy tay nâng lên, nhưng còn sức lực để phản kháng.

      Phía ngoài hẻm đột nhiên vang lên tiếng thắng xe, xung quanh hỗn loạn tiếng bước chân, có người hạ thấp giọng, dồn dập hỏi: “Nguyên ca, làm sao bây giờ?”
      cảm nhận được có ai đó nhìn mình dò xét: “Nguyên ca, tên này giống như sắp chết rồi.”

      Nguyên ca dừng lại chút, : “ có thời gian, mang cậu ta vào trong rồi tính!”

      người nắm lấy hai cánh tay và nâng lên, lúc này, tim đập rất nhanh, rất nhanh. Dần dần mới cảm nhận được xung quanh mình tràn ngập ánh sáng, mùi hương phảng phất trong khí. Phải chăng lạc vào cõi mộng?

      Mắt của có hơi ươn ướt, rất muốn quan sát kĩ nơi này, nhưng ánh sáng quá chói mắt, căn bản mở mắt ra được, mặc cho người khác đem mình ném vào góc.

      Ông trời đối đãi với tệ. Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, chỉ rời khỏi quê hương đúng lần, nếu như được chết ở nơi phồn vinh hoa lệ thế này, quả còn gì hối tiếc.

      nhắm mắt lại, bịt tai cố gắng chặn những thanh huyên náo bên ngoài, nhưng những tiếng ồn ào vẫn ngừng truyền vào tai .

      “Làm gì vậy?” người thấp giọng nghiêm nghị hỏi.

      “Nghe là có người sắp đến...”

      “Từ trước đến giờ chưa từng xảy ra chuyện này!?”

      “Mặc kệ! Có thể vào đây đương nhiên phải người thường.” Tên kia dừng lại chút, dồn sức hít sâu: “Mày có ngửi thấy… Có ngửi thấy ?”

      “Quá thơm... Quá thơm.” người khác cũng bắt đầu hít hà: “Nếu như tao có thể hít được hơi, chết ngay lập tức cũng đáng!”

      “A... Nằm mơ cũng muốn dùng thử...”

      Lúc này mới ý thức được, trừ việc ánh sáng mạnh hơn, nơi này còn tràn ngập mùi hương quyến rũ, chính là cái mùi ngọt đến phát tởm mà luôn nhớ đến. Chẳng lẽ hương thơm trong mơ của chính là từ nơi này truyền đến?

      Lúc này thích ứng được với ánh sáng, từ từ mở mắt, quan sát hoàn cảnh xung quanh. Chỗ ở giống như kho hàng rộng, mà còn nằm ở cuối kho hàng ấy.

      Giọng của A Nguyên vang lên: “Tất cả im miệng cho tao!” Tiếng bàn luận xôn xao ngưng hẳn. thấp giọng ra lệnh thuộc hạ: “Tắt đèn , giữ lại ngọn thôi, nhớ làm theo lời tao !”

      Bọn thủ hạ đáp lại. A Nguyên tựa hồ vẫn yên lòng, hỏi: “Có nhớ hết những gì tao chưa?” ép giọng thấp hơn.

      “Dạ! Nguyên ca!”

      “Nguyên ca à, em thấy cần quá lo lắng, trước kia cũng chưa từng kiểm tra đến đây.” người giống như cảm thấy khí có chút khẩn trương, cố gắng an ủi.

      Nguyên ca gì, nhưng nghe “chát” tiếng, cái tát tai nặng nề vang lên, người nọ bị đánh ngã xuống đất, dọa tất cả mọi người giật mình.

      “Tao cho mày cái tát là hy vọng bọn mày phải nhớ kĩ, người đó hoàn toàn khác với bọn mày, trong đầu nghĩ gì ai có thể đoán được.” dừng lại chút: “Còn vấn đề gì ?”

      có... có!” Bọn thủ hạ vội vàng đồng thanh trả lời.

      “Cẩn thận, đừng để xảy ra sai sót... Nếu ...” tiếp, nhưng khoảng trống kia còn có uy thế hơn gấp vạn lần. bỏ lửng câu , ra ngoài.

      Kho hàng bỗng chốc trở nên rất yên tĩnh, ngay cả những tiếng ho khan, tiếng hít thở, tiếng rên rỉ khó kiềm chế cũng dần ít . Bản thân Nguyên ca có quyền có thế, nhưng nghe giọng điệu của đối với “người đó” vô cùng kính sợ, nỗi sợ hãi đó nhanh chóng lây lan cho mọi người trong phòng, khiến họ khỏi suy đoán xem là ai sắp đến.

      Nếu như bình thường, nhất định cũng rất tò xem đây là ai. Nhưng lúc này, trong đầu chỉ vang lên những tiếng ong ong khó chịu. Đối với người sắp rơi vào tuyệt cảnh rời khỏi trần gian như , người đó là ai cũng còn quan trọng nữa.

      Cũng lâu lắm, mùi hương ghê tởm nồng nặc xông vào, nghe thấy được mùi này, những người xung quanh đều xôn xao đứng lên. chỉ cảm thấy trận phản dạ dày(1) ghê tởm, nằm đất mơ màng. biết bao lâu sau, nghe được tiếng mở cửa. Sau đó, liên tiếp chuỗi thanh của những bước chân truyền đến. Xúc giác bây giờ rất nhạy cảm, cửa vừa mở ra, hương thơm kỳ lạ nhanh chóng chui tọt vào mũi. Ở đó có vị ngọt ghê tởm, mùi hương này vô cùng đặc biệt, phảng phất luồng gió the lạnh, vô cùng mát mẻ, nhất thời tinh thần phấn chấn trở lại.

      (1) Phản dạ dày: cách khác để diễn tả cảm giác muốn nôn, ói.

      Đồng thời Nguyên ca cũng thấp giọng giới thiệu gì đó, miệng của vừa mới hung hăng dạy dỗ người khác rất dữ dội, đột nhiên lại trở nên vô cùng nhún nhường.

      “Bên kia còn chưa quét dọn sạch , để tôi...” Lời của còn chưa hết bị ai đó ngăn lại, tiếp theo, lại là những chuỗi bước chân lộc cộc dần dần tiến gần đến bọn họ, xung quanh lâm vào màn tĩnh mịch.

      phát người bên cạnh cũng ngơ ngác ngửa đầu nhìn, cũng cố hết sức ngước nhìn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy thoáng qua dáng người mờ ảo, người nọ từ từ qua đám đông. khí nơi đây vốn rất ngột ngạt, tựa hồ lại vừa trải qua cơn mưa đêm, vô cùng mát mẻ. Tiếng bước chân gần hơn, đôi giày cao gót tinh xảo xuất ngay trước mắt .

      Người kia... Là người phụ nữ.

      trơ mắt nhìn đôi giày cao gót từ từ qua, đột nhiên, dừng lại, có thể cảm nhận được đôi mắt nhìn mình chằm chằm, đầu óc khỏi có chút tê dại.

      Quan sát hồi lâu, mới cất tiếng, thanh mang chút tự tin, giọng điệu vẫn lạnh nhạt: “A Nguyên, chẳng phải cậu ở đây đều là con nghiện hay sao? Người này là ai?”

      Cửu, tên này...”

      có thể cảm giác được tất cả ánh mắt đều tập trung lên người mình. Mặc dù bây giờ còn đủ sức biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng nhận ra mình là người mang đến phiền toái cho Nguyên ca. khỏi cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng cảm nhận được chút ấm áp và an ủi, cũng có mấy phần cảm kích đối với Nguyên ca. Lúc này khỏi miễn cưỡng ngẩng đầu lên, cố gắng muốn mấy câu.

      Nhưng khi vừa nhìn vào mắt người phụ nữ này, tất cả suy nghĩ trong đầu đột ngột dừng lại. Có lẽ cũng ngờ chỉ đôi mắt lẳng lặng ám ảnh cả cuộc đời , ngờ suốt nửa đời sau này bản thân cũng quên được ánh nhìn ngày hôm đó. Cho dù xung quanh mờ mịt sương khói cũng làm giảm bớt vẻ sáng ngời của đôi mắt ấy, trong suốt như hai hòn ngọc nhưng lại chứa biết bao tâm ý, khiến người khác hồn bay phách lạc. há hốc mồm cứng lưỡi, câu cũng thốt nên lời. Đôi mắt ấy xuyên thấu tất cả tâm tư của người khác, gì nữa cũng là dư thừa.

      Phía sau có người cố gắng giải thích: “Tên này... Có lẽ đột nhập vào đây...” để ý đến người kia, cẩn thận quan sát , : “Những thứ này có thể giúp cậu giảm bớt đau khổ, muốn thử chút sao?”

      Thấy chuyện với mình, sợ hết hồn, hơi có chút thụ sủng nhược kinh(2), liếm đôi môi khô rách, lấy dũng khí cố hết sức : “Tôi... Tôi muốn...”

      (2) Thụ sủng nhược kinh: Được người khác quan tâm, thương nhưng lại nơm nớp lo sợ.

      nhướng mày lên, giống như có chút ngạc nhiên, hỏi: “Tại sao?”

      vốn vô cùng hèn yếu, lúc này biết có phải bị ánh mắt của khích lệ, đột nhiên cũng sinh ra mấy phần dũng khí, : “Những thứ này... Những thứ này tốt...”

      Những người bên cạnh bắt đầu xôn xao, Nguyên ca bước lên trước bước, định là cho bài học, lập tức bảo dừng lại: “Đợi lát!” lại quan sát , từ ánh mắt của quả nhìn ra nghĩ gì, nhưng kìm lòng được, sống lưng cũng phát lạnh. có thể cảm thấy được những người xung quanh nhìn với ánh mắt giống như nhìn người sắp phải chết, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, nhưng lời ra muốn thu lại cũng kịp nữa.

      Nơm nớp lo sợ chờ đợi trong chốc lát, lưng toát ra mảng mồ hôi lạnh, vậy mà cơn giận của lại hề kéo đến. dời mắt , nhàn nhạt hỏi: “Cậu tên gì?”

      Đôi mắt kia vừa rời , lo lắng của lập tức giảm, nhưng dù nổi giận, trong lòng lại càng thêm hoảng sợ, đôi môi mấp máy, muốn cũng rất khó: “Tôi... Tôi tên là...” Bên cạnh có người nhịn được, thay trả lời: “ có tên, mọi người đều thấy sắp chết nên cũng...”

      hơi cau mày: “Mỗi người đều có tên! Vậy cậu tên gì?”

      A Nguyên quát tiếng: “ nghe thấy Cửu hỏi cậu sao? Sao mau trả lời?!”

      bị quát làm cho giật mình, liền ngay: “Tôi... Tôi tên là Đường Cát... Đường Cát...”

      “Đường Cát phải ?” cầm lấy ống điếu đưa đến trước mặt , vừa quơ qua quơ lại như món đồ chơi vừa : “Cậu chỉ cần hút hơi, tôi cho người cứu cậu!”

      Ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm xuống, ngập ngừng : “Chuyện này... Tôi...” hiểu là trở thành con nghiện, nếu chết. Rất dễ chọn. Nhưng lựa chọn đó có thể khiến sống bằng chết. Nếu như vậy, sống tiếp có ý nghĩa gì đây? Nội tâm liên tục giằng co.

      Giống như nhìn thấu , đứng dậy, thấy định bỏ , trong lòng rối ben, mở miệng: “Tôi...” quay đầu lại, định đồng ý thoả hiệp kia, trong đầu đột nhiên tràn vào rất nhiều hình ảnh, khoé mắt bỗng dưng cay cay, cứng rắn đem hai chữ “đồng ý” nuốt vào bụng, nghẹn ngào : “Tôi muốn chết!” Những chữ kia vừa thốt ra, đột nhiên bình thản. Bất quá là chết thôi. Vậy mà cảm giác chua xót cũng ngừng được, nước mắt nước mũi cùng nhau trào ra ngoài, càng trào càng nhiều, cứ vậy mà khóc ầm lên.

      Bốn phía nhất thời cười ầm lên giễu cợt.

      Nhìn Đường Cát khóc lớn, suy nghĩ lát, : “Chị Thiết, bảo bọn họ nấu cho cậu ta chén cháo, lỏng chút.” Lại nhớ ra gì đó: “Gọi bác sĩ đến chữa cho cậu ta!”

      Mấy câu này ngoài dự đoán của mọi người, nhưng bên cạnh lập tức có người lên tiếng: “Dạ, đại tiểu thư!” Mọi người nhìn sang, phát đó là người luôn theo , như hình với bóng, chính là quản gia của nhà họ Trịnh. Chị ta chừng bốn mươi tuổi, quần áo đơn giản, biểu lộ trầm lạnh như băng, người cũng như tên, đúng như khối thiết. Chị Thiết hỏi tại sao, cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, kính cẩn lui về phía sau.

      Lần này chết sống lại, chẳng những mọi người bên cạnh bất ngờ, Đường Cát càng giật mình hơn, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn người trước mặt, cảm thấy như nằm mơ, vừa khóc vừa : “Đại... Đại tiểu thư, tôi...”

      A Nguyên quát lên: “To gan! Đại tiểu thư là cho cậu gọi sao?”

      Đường Cát sợ hết hồn, vội vàng đổi cách xưng hô: “... Cửu...” Vừa vừa lấy tay áo lau nước mắt.

      A Nguyên vẫn cau mày, còn chưa mở miệng, lên tiếng: “Đường Cát, tôi cứu cậu mạng, sau này cậu phải ở lại làm việc cho tôi!”

      Những lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người hoảng sợ ngây người, A Nguyên phản ứng rất nhanh, lập tức : “ Cửu chuyện này... Chuyện này được đâu...”

      Đường Cát kinh ngạc đến câu cũng nên lời. Mọi chuyện thay chiều đổi gió quá nhanh, cơ hồ hoài nghi có phải mình nằm mơ ?

      Nhưng có nằm mơ cũng chưa chắc mơ được mình gặp chuyện tốt như vậy! Từ trước đến nay đều gặp phải xui xẻo, lại có thể đổi vận trong ngày sao?

      “Thế nào? Cậu đồng ý ?” Ánh mắt trong suốt của nhìn chăm chú.

      cảm thấy môi kiền lưỡi khô, nhịp tim càng lúc càng nhanh. Đồng ý, đương nhiên đồng ý! có tài đức gì, lại có thể có cơ hội như vậy, cảm kích đến rơi nước mắt! Cầm tay áo lau lấy lau để, định trả lời, nhưng chưa kịp lên tiếng, phòng ngoài đột nhiên huyên náo ồn ào.

      “Là ai?”

      Có người hét lên vọt đến cửa, nhưng rất nhanh, tất cả bọn họ đều từ từ lui trở lại.

      Xuất đầu tiên là những họng súng đen ngòm, sau đó là khoảng mười người mặc cảnh phục tiến đến. A Nguyên và tất cả thuộc hạ lập tức rút súng ra hướng về phía đối phương, hai bên nghiêm trận mà đợi, phía sau lập tức có người đến.

      Người nọ là nam, khoảng ba mươi tuổi, vóc người trung bình, mặc chế phục, cho thấy cấp bậc cao hơn. Biểu rất thư thái, hơi có chút nghênh ngang tự đắc, nhưng thỉnh thoảng cũng liếc nhìn quan sát xung quanh, ánh mắt sắc bén, giống như kẻ bất cần đời mà cả gan xông vào đây khua môi múa mép.

      Thấy người kia, ánh mắt chợt sáng lên, vui vẻ : “Lưu đội trưởng, lại là .” Mặc dù nở nụ cười, nhưng bất luận từ vẻ mặt lẫn giọng đều có chút hào hứng.

      Người nọ trông thấy , tỏ vẻ cũng rất kinh ngạc: “ Cửu, là trùng hợp! cũng ở đây sao?”

      nhàng đáp: “Đúng là rất trùng hợp. Tôi trở về Quảng Châu vừa được nửa tháng gặp phải Lưu đội trưởng bốn lần, tính thêm lần này là lần thứ năm. Nếu như chúng ta có hẹn từ trước, chỉ sợ có ai tin.”

      Người nọ cũng cười : “Có thể thấy chúng ta rất có duyên!”

      Câu này làm ánh mắt có chút thay đổi, nhưng rất nhanh, cười trầm ngâm: “ rất hay! Vậy hôm nay Lưu đội trưởng đến đây biết là vì việc gì?” Vừa vừa tiến ra đón tiếp.

      Tên Lưu đội trưởng kia, thấy đến chỗ mình, cũng có chút phản ứng. Ngược lại ở phía sau, sắc mặt thuộc hạ của lại trở nên khẩn trương, cầm súng kêu lên: “Đừng đến gần!”

      giống như nghe thấy giọng điệu kinh sợ của cậu ta, cũng nhìn thấy những họng súng kia chĩa về phía mình, thản nhiên tiến đến trước mặt Lưu Tỉnh, dừng lại, nhìn thẳng vào hai mắt .

      “Dương Dương, đừng khẩn trương, tôi chắc chắn Cửu có ác ý.” Lưu Tỉnh quay lại nhìn , nhàn nhạt trả lời: “Tôi thân là đội trưởng Cấm Yên Cục, nhiệm vụ thiết yếu chính là kiểm tra các tiệm hút, xem có thuốc lậu hay , cũng như có con nghiện quấy phá hay !? Cửu, nơi này cũng là tiệm hút, đương nhiên cũng ngoại lệ.”

      lạnh lùng cười tiếng: “Lưu đội trưởng, nghe rất có hứng thú với tiệm hút của Đông Thái chúng tôi, vài ba ngày đến thăm chuyến. Vậy mà bên của Quyền thúc, Long ca tháng cũng được lần, biết là vì nguyên nhân gì đây?”

      “À, Cửu, à , Công ty Đông Thái đây kinh doanh có giấy phép hẳn hoi, căn tiệm này lớn nhất trong thành, còn lại hơn bốn mươi tiệm cũng đều vượt xa những tiệm hút khác, đương nhiên tôi phải lấy Đông Thái làm đầu, thường xuyên chiếu cố, Cửu cảm kích tôi, lại còn trách móc sao?” Lưu Tỉnh hời hợt .

      A Nguyên nổi giận : “Các người ba ngày hai lần mang người đến quấy rối, đuổi hết khách , tất cả thuốc đều bị giữ trong tay mực buông. Còn là chiếu cố? Tôi khinh!”

      “Thuốc phiện nhập cảng cần tiếp nhận thẩm tra, đó là chuyện bình thường.” Lưu Tỉnh lấy khăn ra lau tay, miệng vẫn tiếp tục : “Đến Quảng Châu đương nhiên cũng phải tiếp nhận kiểm tra mới có thể phát ra, cậu dễ như vậy, sao làm cảnh sát ?” Cảnh sát bên cạnh đều cười ầm lên chế giễu.

      ...” A Nguyên giận đến đỏ bừng mặt, liền ngăn lại, : “Chuyện nhập thuốc tôi đến. Cũng như , tiệm hút của tôi đều có giấy phép hẳn hoi, tất cả đều là kinh doanh hợp pháp. Trật tự ở đây cũng có người của Đông Thái trông coi, chúng tôi cần Lưu Tỉnh nhọc tâm làm gì!”

      Lưu Tỉnh nhìn cười cái, : “Đây là chức trách của tôi, có gì nhọc tâm, uổng công sức. Ngược lại Cửu à, kể từ khi Thượng Hải, mười năm qua Quảng Châu luôn luôn thái bình, vừa trở lại được mấy ngày, phong ba bão táp lập tức nổi lên. Hai tiệm hút, sòng bạc suýt chút nữa phải đóng cửa, tôi sợ càng lao tâm hơn!”

      Từng câu từng chữ ra đều mang giọng điệu khiêu khích, đơn giản giống như cố tình đập phá đến cùng, cả nhóm người nhất thời đều căng thẳng. A Nguyên cùng bọn thuộc hạ chỉ đợi lên tiếng liền nhào đến trước, đám cảnh sát bên kia cũng giương súng lên chút lơ là, tình thế lại càng trở nên nguy cấp.

      ngờ nghe thấy những lời này, thần sắc lại có chút gì thay đổi, nhìn Lưu Tỉnh chăm chú như muốn thấy dụng ý của trong câu ấy. Sau đó lại ung dung đáp: “Nhưng mỗi lần như vậy, Lưu đội trưởng đều đến kịp để ngăn cản ý muốn của tôi, phải sao?”

      Lưu Tỉnh thấy vẫn bình tĩnh như vậy, có mấy phần thất vọng, nhưng ngoài miệng lại khác: “Nếu Cửu biết như vậy, càng hiểu tại sao tôi lại đặc biệt chiếu cố đến Đông Thái của các người! nhiều, mong nhường bước để tôi kiểm tra xong nơi này còn đến các tiệm khác nữa.”

      A Nguyên nhìn về phía sau lát, lại nhìn lát, khỏi có chút bối rối, nhưng tránh sang bước, tay ra hiệu : “Xin cứ tự nhiên!” A Nguyên vừa ý nhưng thuận theo tình thế cũng đành phải nhường bước.

      Những người sau hẻm vừa mới hút xong đợt, phiêu diêu như ở chín tầng mây, dù trời có sập xuống cũng thèm để ý đến. Lưu Tỉnh thấy vậy, : “Được rồi, mau kiểm tra xem có giấy Chứng minh Dân quốc ?”

      “Dạ!”

      Thủ hạ dưới trướng của đều kéo lên, đập bàn la hét, lật tung đồ đạt, vô cùng phách lối bá chủ. Thuộc hạ của A Nguyên đều là người hiếu chiến trong bang hội, sớm muốn ra quyền tung cước, nhưng lại ngại vẫn án binh bất động, bọn họ cũng chỉ được miễn cưỡng nhẫn nại.

      bao lâu kiểm tra được phần lớn con nghiện đều có giấy Chứng minh Dân quốc, những người này lập tức phải trốn vào phía sau hẻm. Lưu Tỉnh tự đắc cười tiếng, : “ Cửu, làm ăn tốt, tôi biết! Nhưng Quảng Châu cũng có ra lệnh cấm những người chưa đủ tuổi bước vào tiệm hút mà. Kinh doanh cũng phải nghĩ đến luật pháp chứ!”

      liếc nhìn A Nguyên, sống lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh, dám lên tiếng giải thích. lại nhìn sang phía Lưu Tỉnh, giọng : “ ngại quá! Tôi vừa từ Thượng Hải trở về, được rành rọt về luật pháp của Quảng Châu, lần sau xảy ra chuyện như vậy nữa!”

      “Nếu vậy tốt rồi!” Lưu Tỉnh lại nhạt giọng , vừa định bỏ , sau lưng đột nhiên có người kêu lên: “Tỉnh ca!”

      “Có chuyện gì?”

      đến nhìn người này xem!”

      Lưu Tỉnh sâu vào bên trong, thấy người nằm co rúc trong góc tối u, có chút ngạc nhiên, khẽ nhíu mày.

      Người Xa Lớn chỉ cũng chính là người vừa trải qua cảnh thập tử nhất sinh(3) - Đường Cát.

      (3) Thập tử nhất sinh: Mười phần chết, phần sống. Ý rất nguy kịch.

      Lưu Tỉnh thấy trước mặt đặt đủ loại ống hít, chân mày càng nhíu sát hơn, trầm giọng : “Dẫn cậu ta !”

      “Khoan !” Bất chợt, tiến lên phía trước, : “Các người thể dẫn cậu ta !”

      Lưu Tỉnh quay đầu lại nhìn , hỏi: “Tại sao?”

      “Cậu ta vừa trở thành thuộc hạ của tôi.”

      Lưu Tỉnh nhướng mày lên, giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, : “Vậy là ngại quá, Cửu à, từ nửa tháng trước cậu ta là cấp dưới của tôi rồi.”

      “Cái gì?”

      Lưu Tỉnh chỉ vào , rành rọt : “Cậu ta tên Đường Cát, nửa tháng trước đến cục cảnh sát trình diện nhưng chỉ sau ngày mất tích. Chúng tôi tìm cậu ấy, ngờ rằng người này lại ở chỗ của .” Vừa , vừa liếc nhìn những thứ ống hít kia.

      nhìn Đường Cát, trong mắt lộ ra chút nghi ngờ, Lưu Tỉnh lại thêm: “Cậu ta chắc vẫn nhận ra tôi.” vừa vừa đến trước mặt Đường Cát.

      ra từ lúc Lưu Tỉnh vừa bước vào, Đường Cát nhận ra , nhưng sức khoẻ Đường Cát rất yếu. Mặc dù nghe hết cuộc đối thoại của bọn họ nhưng vẫn có sức lực đáp lại. Lúc này, Lưu Tỉnh đến trước mặt , run lên chút, giống như có mấy phần sợ hãi. Lưu Tỉnh hỏi: “Cậu có nhận ra tôi ?” Đường Cát miễn cưỡng mở miệng, gọi tiếng: “Tỉnh ca...”

      Lưu Tỉnh ừ tiếng, nhìn tiếp: “Bây giờ có vấn đề gì chứ? lại cũng phải cảm ơn Cửu...”

      được!” Thái độ của đột nhiên thay đổi, vô cùng kiên quyết : “Cậu ta phải ở lại.”

      Vừa rồi Lưu Tỉnh tranh cãi với kịch liệt, cũng nhẫn nhịn lui bước, thậm chí khiến thủ hạ của bắt đầu hoài nghi ra có tài cáng gì. Vậy mà lúc này lại đột nhiên ương ngạnh chống lại, hơn nữa lại vì người xa lạ bệnh nặng đến sắp chết, tất cả mọi người đều hiểu. Lưu Tỉnh cũng hiểu. nhìn Đường Cát lát, mặc dù biết tại sao nhất định phải giữ cậu ta lại, nhưng nếu như vậy, nhất định phải mang cậu ta , liền : “ Cửu, cơ thể của cậu ta muốn hay ở có quyền can thiệp, Quảng Châu còn chưa đến lượt ...”

      ngang nhiên xen vào: “Quảng Châu đến lượt tôi quyết định tôi tự khắc biết, nhưng chắc chắn cũng phải Lưu đội trưởng đây nắm quyền. Dù Đường Cát là nhân viên cảnh sát nhưng cậu ta cũng có tự do của riêng mình, trừ phi...”

      “Trừ phi chuyện gì?”

      “Trừ phi chính cậu ta muốn làm việc cho tôi.”

      Lưu Tỉnh cười lạnh tiếng, quay sang hỏi Đường Cát: “Cậu muốn ở lại đây với trùm áp phiện, hay là cùng tôi trở về đồn cảnh sát?”

      Đường Cát nghe Lưu Tỉnh ba chữ “trùm áp phiện” cũng kinh ngạc lúc, nhưng biết Lưu Tỉnh gạt , cũng cần thiết phải gạt . trùm buôn thuốc phiện. Lại đối mặt với hai lựa chọn, cũng giống như tình huống lúc nãy, lần này phải đưa ra quyết định kỳ thực cũng khó. Lần trước là sống hay chết, lần này là thiện hay ác, lần nào cũng có câu trả lời ràng. Nhưng nghĩ đến cách đối xử với mình ôn hòa thân thiết, nghĩ đến sai người cứu mình, sai người nấu cháo, còn có đôi mắt kia nữa... Nội tâm của lại giằng co kịch liệt.

      “Tôi...” mấp máy đôi môi, thế nhưng đôi mắt mực nhìn mình, cách nào mở miệng được. Chân mày Lưu Tỉnh nhíu sát vào nhau, bất mãn hỏi: “Chẳng lẽ cậu còn muốn ở lại nơi này?”

      “Đương nhiên cậu ta muốn ở lại, tại sao phải khiến người khác khó xử?” với giọng điệu tự đắc.

      Lưu Tỉnh đột nhiên xoay người: “Tôi nhất định phải dẫn cậu ta !”

      Giọng của cũng ương ngạnh kém: “Vậy tôi nhất định phải giữ cậu ta ở lại!”

      Đường Cát hoàn toàn ngờ mình đột nhiên biến thành gói hàng được mọi người tranh giành như vậy, há hốc miệng, khoảng mờ mịt. Bất chợt, lại ngửi được mùi cháo thơm ngát. Đúng lúc này, nhấc tay lên, tay của Lưu Tỉnh cũng cử động nhanh như chớp. Đột nhiên nghe thấy tiếng súng vang, ngay sau đó lại là tiếng khác, ngọn đèn đỉnh đầu nổ thành mảnh vụn, đồng thời còn có tiếng vật gì đó vỡ toang. Toàn bộ đại sảnh rơi vào bóng tối, mùi cháo thơm nồng nặc lan toả.

      Bốn phía đại loạn, giọng của A Nguyên vang lên trong bóng tối: “Đứng yên! Tất cả được nhúc nhích!” lập tức sai người thắp ngọn đèn dầu. Dưới ánh sáng hư hư thực thực, mọi người định thần nhìn kỹ, thấy chị Thiết giơ cao họng súng, nhắm ngay sau gáy Lưu Tỉnh, cảnh giác tiến đến từng bước. Tay trái của nắm chặt cổ tay phải của , trong tay cầm khẩu súng lục, họng súng còn chưa tan hết khói.

      Đường Cát ở gần bọn họ nhất, sau khi ngọn đèn dầu sáng lên, đột nhiên phát ra... Trái tim của suýt chút nữa nhảy khỏi lồng ngực.

      thấy trong tay phải của Lưu Tỉnh cũng cầm khẩu súng, nhắm vào lưng . Bởi vì nép phía sau, khẩu súng kia bị cơ thể hai người che khuất, chỉ có Đường Cát mới nhìn thấy.

      “Thả ấy ra!” Giọng điệu A Thiết lạnh như băng. nhướng mắt lên, thần giác quật cường. Lưu Tỉnh ở gần trong gang tấc, hai người cứ nhìn nhau chằm chằm. Mọi người đều chú ý khẩu súng của , chỉ có Đường Cát mực nhìn cánh tay của Lưu Tỉnh chớp mắt.

      “Tỉnh, Tỉnh ca... Em... Em theo về!” trán Đường Cát đẫm mồ hôi, lắp bắp .

      Lưu Tỉnh vẫn vô cảm nhìn , chợt nhàng cười tiếng. Nụ cười giống như tuyết hậu sơ tình(4), cơ hồ diệu dàng đến mức làm hoa cả mắt . Bốn phía nhất thời đều tươi tắn hẳn lên, cất giọng thản nhiên: “ thắng!”
      (4) Tuyết hậu sơ tình: Tuyết rơi giữa trời nắng.

      Lưu Tỉnh im lặng lên tiếng, từ từ buông tay ra, Đường Cát thấy cánh tay còn lại của cũng chầm chậm thu hồi, sau đó đem súng giắt vào hông, thở phào nhõm, nghe : “Chị Thiết, để bọn họ .”

      A Thiết kéo về phía sau mình, tay vẫn giơ súng nhưng tránh sang bên. Lưu Tỉnh sai người cõng Đường Cát, xuyên qua hàng người chĩa mũi súng vào bọn họ nhưng cả đoàn vẫn nghênh ngang ra cửa.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 2

      “Cậu trước đây hai người chưa từng quen biết nhau sao?” Xa ngạc nhiên hỏi, là em trai của Xa Lớn, cả hai chênh nhau chỉ tuổi.

      Đường Cát thành lắc đầu.

      “Hôm đó là lần đầu tiên gặp mặt?” Xa Lớn cũng trợn to mắt.

      Đường Cát lại gật đầu cái.

      “Kỳ lạ, tại sao ta nhất định phải giữ cậu ở lại?” Giọng điệu của Xa Lớn đầy vẻ bán tín bán nghi.

      Xa cơ trí, đầu óc xoay chuyển mau lẹ hơn, nhanh chóng tìm ra câu trả lời: “Chẳng lẽ ấy... Thích cậu?”

      Khuôn mặt lập tức đỏ bừng chỉ trong nháy mắt, nghẹn giọng, : “Kìa, làm gì có chuyện này. Sao... Sao có thể như vậy được!” Dương Dương giả vờ quan sát từ xuống dưới, gật đầu nghiêm mặt, lập tức kéo Đường Cát từ mây xuống: “Ừ, tôi cũng thấy có khả năng đó!”

      Đường Cát bối rối ra lời, những người xung quanh khỏi bật ra trận cười to. Xa Lớn cũng suýt nữa hùa theo giễu cợt, nhưng trời sinh có tính hay ngờ vực, vội nhịn cười : “Chuyện này cũng chưa chắc được... Vậy tại sao hôm đó cậu lại do dự muốn về chứ?” Xa Lớn vốn chẳng có ý gì, nhưng cách diễn đạt của lại càng khiến mọi người cười to hơn. Khuôn mặt có phần trẻ trung tuấn tú của Đường Cát sớm biến thành quả cà chua chín đỏ gay gắt.

      Suy tính lại, được Lưu Tỉnh dẫn về hơn nửa tháng. Trong nửa tháng này, ngã bệnh nặng, sốt cao triền miên, đến bây giờ vừa có chút khởi sắc lập tức xin xuất viện. Chỉ là ngờ, ngày đầu tiên làm lại bị đồng nghiệp vây quanh, tò mò hỏi han đủ điều.

      Tại sao ngày đó Trịnh Cửu Muội và Lưu Tỉnh lại tranh giành ? Vấn đề này ngay cả chính cũng hiểu nỗi. Bị các đồng nghiệp hùa vào trêu chọc mình, Đường Cát vô cùng quẫn bách, chẳng biết đáp trả sao cho hợp lý. Dương Dương thấy vậy liền có ý muốn giải vây: “Được rồi, mọi người đừng trêu ghẹo cậu ấy nữa. Rơi vào mắt xanh của nữ ma đầu kia có gì tốt chứ?” Từ giọng điệu chán ghét kia có thể dễ dàng nhận ra, Dương Dương vốn chẳng có hảo cảm gì đối với con người này.

      Đường Cát nghe thấy, cảm giác khó chịu trong lòng, hỏi: “ ấy... Tại sao... Tại sao mọi người đều gọi ấy là nữ ma đầu vậy?”

      phải ta là ai? Người ở khắp Quảng Châu này đều biết Cửu của Đông Thái xinh đẹp như hoa, nhưng lòng dạ lại như rắn độc! Dọa chết cậu còn được...” Xa nhăn mặt nhíu mày, tựa như nhìn thấy viễn cảnh đen tối ấy ngay trước mắt.

      Đường Cát vốn nhát gan sợ chuyện, bỗng nhiên lại cố chấp với vấn đề này, tiếp tục hỏi: “Nhưng... Nhưng ấy làm chuyện gì xấu?”

      Tuổi tác của bọn họ lớn lắm, người lớn tuổi nhất là Xa Lớn cũng chỉ hơn hai mươi. rời khỏi Quảng Châu từ mười năm trước, lúc đó bọn họ cùng lắm chỉ vừa học xong tiểu học. Dù sao nữa ra đều do lời đồn đại mà ra, mọi người đều kháu nhau rằng rất lợi hại, ra cũng chẳng biết lợi hại ở điểm nào.

      “Chuyện xấu còn gì ngoài giết người phóng hỏa, ra tôi thấy ta cũng có gì ghê gớm lắm...”

      Nghe bọn họ vậy, bên cạnh có người cảnh sát trung niên lập tức xen vào: “Mấy người các cậu trẻ tuổi, chưa từng thấy qua việc gì nên ăn lung tung, hoạ ập xuống đầu cũng biết vì sao. Vị đại tiểu thư này quậy phá ở đất Thượng Hải đến tinh phong huyết vũ(5), tản bộ cũng dám ngang. Nhắc đến Trịnh Cửu Muội, ai khiếp sợ, ai khuất phục. Thủ đoạn của ta các cậu còn chưa thấy hết, cẩn thận bản thân mình chết như thế nào cũng biết!”

      (5) Tinh phong huyết vũ: Máu đổ như mưa, trong gió còn có mùi tanh. Ý việc chém giết lẫn nhau tràn lan khắp nơi, trở thành việc vô cùng phổ biến.
      Xa phản bác, giọng điệu lại đầy tính ngờ vực: “ thể nào! Tôi lại thấy vậy, so với ta, Quyền - Long bọn họ còn tài giỏi hơn. Dù gì cũng chỉ là người phụ nữ mà thôi...”

      Người cảnh sát lúc nãy lại liếc mắt tỏ vẻ khinh miệt, miệng hùng hồn: “Quyền, Long là cái thá gì chứ? Nếu muốn so nên so với cha ta - Trịnh Lãng Quân, tư của ấy - Trịnh Lãng Hỉ! Các cậu cứ xem Đông Thái làm ăn được bao nhiêu năm, quản lý bao nhiêu sòng bạc, hộp đêm, tiệm hút? Chuyện gì bọn họ cũng làm được. Đất Quảng Châu chia thành ba vùng thiên hạ, Trịnh gia ngang nhiên chiếm khoảng rộng nhất! Quân gia còn tin tưởng phái ấy đến Thượng Hải để giành lấy thiên hạ. Cậu cũng biết rồi, chỉ là người phụ nữ bình thường lại tranh đấu giữa những bang hội phức tạp, có thể chết là kỳ tích, huống chi còn khiến cho gia nghiệp khởi sắc... Người người cũng phải gọi ấy tiếng Cửu! Tôi từng nghe kể về nhiều thi thể chìm dưới đáy sông hoặc phơi thây giữa đường lớn, đều do ta mà ra cả! Nếu khôn ngoan nên học hỏi chút, nếu cái xác tay chân tiếp theo nằm dưới sông Châu Giang là các người.”

      Mọi người mực chăm chú lắng nghe, bất chợt lại cảm thấy rợn người như nghe kể chuyện kinh dị. Đường Cát cảm thấy mờ mịt kinh hãi, Xa vẫn ương bướng tin, hỏi dồn: “Nếu ta đáng sợ như vậy, sao lại thua liền mấy lần dưới tay Tỉnh ca của chúng ta?”

      Đôi mắt Xa Lớn lập tức sáng lên, vui vẻ : “ như vậy phải Tỉnh ca của chúng ta càng lợi hại hơn sao!”

      Dương Dương hùng hổ lớn: “Đúng vậy! Tỉnh ca là ai chứ? Ngay cả nữ ma đầu nhìn thấy ấy cũng khỏi kính sợ!”

      Xa lại bổ sung: “ ra tôi cảm thấy Cửu này cũng chẳng có gì đáng sợ, hôm đó Tỉnh ca vừa vài câu ta dám phản bác. Súng cũng rút ra nhưng vẫn bị Tỉnh ca chặn lại, cuối cùng còn phải ngoan ngoãn tiễn chúng ta ra tận cửa? Nữ ma đầu gì chứ? Tôi thấy những lời đồn đại đó thể tin được!” tỏ vẻ mặt khinh thường.

      Bất chợt, cú gõ nặng nề giáng vào đỉnh đầu khiến ê buốt, giọng quen thuộc vang lên: “Nhóc con, cậu lại linh tinh gì đó?”

      Mọi người vừa nhìn thấy, lập tức đứng bật dậy, đồng loạt gọi tiếng: “Tỉnh ca!”

      Lưu Tỉnh nhìn lướt qua mọi người, vẫn quen chuyện lúc nãy: “Những lời tôi dặn dò các người đều quên hết rồi đúng ? Tôi cảnh cáo các cậu những gì?”

      Xa gãi đầu, ngập ngừng : “... được nhắc đến nữ ma đầu...”

      Lưu Tỉnh hừ tiếng, mọi người vội vàng lấy giọng ngoan ngoãn, hứa hẹn đủ điều: “Bọn em ra nữa, bảo đảm nhắc đến!” Mặc dù Đường Cát hiểu tại sao phải làm vậy, nhưng thấy sắc mặt Lưu Tỉnh lạnh nhạt khó coi, liền chiều theo hỏi nữa. Dù vậy, trong lòng vẫn còn đầy những thắc mắc. Đồng tử đen tuyền đến mức thấy phản quang, cộng thêm nét mặt lúc nào cũng lạnh nhạt khiến Lưu Tỉnh có vẻ ngoài rất thâm sâu, cũng vài phần “lợi hại” như lời bọn họ . Chẳng biết tại sao, cảm giác thâm trầm khó đoán từ phía người đối diện khiến cảm thấy rất thú vị, lại có chút quen thuộc.

      Được lúc, Dương Dương cất giọng : “Vậy tối nay...” Lưu Tỉnh nhanh chóng ngắt lời, ngắn gọn: “Cứ làm theo kế hoạch.” Dương Dương liền gật đầu đáp ứng.

      Trời chiều ngã về phía Tây, từ đồn cảnh sát ra, Đường Cát định tạm biệt mọi người, Xa Lớn gọi lại: “Cậu đừng về nhà, đến ăn cơm cùng chúng tôi .”

      Đường Cát có chút giật mình vì đề nghị này, nhìn Lưu Tỉnh lấm lét, cúi thấp đầu : “Chuyện này... Tôi...”

      thôi, đến nhà chúng tôi ăn, thêm người thêm đôi đũa thôi mà.” Xa ra sức thuyết phục, vô cùng nhiệt tình.

      “Đúng rồi, bệnh của cậu chỉ vừa khỏi, nên ăn ở mấy quán lề đường đó, đến nếm thử tay nghề của chị Thiền !” Xa Lớn thấy vậy cũng hết lời mời mọc.

      Dương Dương chỉ cười : “Mẹ tôi chắc chuẩn bị xong cơm nước rồi.” Chị Thiền là mẹ của , mẹ con hai người ở cùng Xa Lớn, Xa và Lưu Tỉnh trong căn nhà.
      Đường Cát bị tấm lòng của bọn họ làm cảm động, tự chủ được ngẩng đầu tìm Lưu Tỉnh để xin phép thấy được đoạn khá xa.

      Dương Dương biết Đường Cát nghĩ gì. Ban đầu Đường Cát vừa đến đồn cảnh sát trình diện, Lưu Tỉnh chẳng phân biệt tốt xấu, lạnh nhạt đuổi , bất luận cầu khẩn như thế nào cũng thèm để ý đến, kết quả đến bây giờ Đường Cát nhìn thấy Lưu Tỉnh vẫn sợ như thấy ma. Xa cũng nhận ra, vội vàng : “Được rồi, Xương Sườn, ngày đó Tỉnh ca đuổi cậu ra ngoài cũng phải là cố ý...”

      Xa Lớn huých tay nhắc nhở: “Em như thế nào mà gọi người ta là Xương Sườn?” Xa hiểu ý, cười tiếng giòn giã, chỉ vào Đường Cát : “Cái tên này rất thích hợp với cậu ấy!” Mọi người nhìn lại từ xuống dưới, thầm đánh giá, từ hôm đó dẫn về thấy cơ thể gầy trơ xương. Trải qua nhiều ngày dưỡng bệnh, dù cũng có vài món ăn để gọi là “tẩm bổ” nhưng vẫn chẳng lên được ký nào, đúng với cái tên “Xương Sườn”.

      “Xương Sườn, gọi như vậy cậu ngại chứ?” Xa thân thiết khoác đôi vai gầy yếu của , khỏi lại có chút ngượng ngùng, : “ sao, tên gì cũng được.”

      , về nhà ăn cơm thôi, hôm nay đón tiếp Xương Sườn buổi.”

      Tâm trạng của mọi người đều rất vui vẻ, Đường Cát nhịn được cũng phải cười theo. Từ đến lớn đều sống cùng bà ở vùng quê hẻo lánh, em ruột thịt cũng chẳng có nhiều bạn bè, đây là lần đầu tiên nhận được đối đãi tốt đến như vậy.

      “À, khi nào nhận được tiền lương mau mua chiếc xe đạp , ở Quảng Châu có xe cũng bất tiện lắm.” Xa đột nhiên chỉ sang tiệm xe ở bên đường.

      Đường Cát thấy mọi người vui vẻ quan tâm lẫn nhau nên cũng thoải mái bộc bạch: “Cũng được, nhưng loại xe mới này em có tiền mua đâu, mua chiếc thôi...”

      Mọi người đều ngẩn ra lúc, nghĩ đến con người thà giản dị của Đường Cát mà phải bật cười. Thầm thắc mắc làm thế nào để cậu thanh niên này “trưởng thành” được đây?

      được lát, Xa Lớn lại hỏi: “Xương Sườn, ngày đó rời khỏi cục cảnh sát cậu đâu? Làm thế nào đến được tiệm hút của nữ ma đầu kia vậy?” Sau khi được dẫn ra khỏi đó, Đường Cát lại rơi vào cảnh nửa mê nửa tỉnh, luôn nằm ở bênh viện điều dưỡng. Vì muốn sớm hồi phục, bọn họ dám quấy rầy nên cũng biết tình hình thực thế nào.

      Đường Cát len lén quan sát biểu lộ của Lưu Tỉnh, thấy sắc mặt thâm trầm, trong lòng nhất thời lại thấp thỏm yên. Dương Dương bước đến sóng vai với , : “Cậu đừng ngại, hôm đó Tỉnh ca đuổi cậu ra ngoài phải muốn nhằm vào cậu đâu! Chúng tôi thấy cậu mang theo giấy giới thiệu của Lương Phi Phàm, tưởng đâu cậu lại là người của phái đến, Tỉnh ca nổi giận là vì Lương Phi Phàm, tuyệt đối phải vì cậu.”

      Tên Lương Phi Phàm này trước đây chỉ đảm nhiệm chức Phó đội trưởng quản lý Cấm Yên Cục ở Quảng Châu, vẫn còn dưới quyền của Lưu Tỉnh, sau đó lập được công lớn nên thăng lên chức Ti Cục trưởng. Từ lúc vượt Lưu Tỉnh bậc, tính tình của ngày càng cay nghiệt, thâm hiểm xảo trá, thường xuyên lấn át tranh giành công lạo với cấp dưới, tất cả mọi người đều vô cùng bất mãn.

      Xa khỏi tức giận : “Nửa năm trước đưa bốn người cho Tỉnh ca, tất cả đều vào bằng quan hệ đút lót với ! Chúng tôi tưởng cậu là người thứ năm nên mới tức giận như vậy, lúc cậu mới đến chúng tôi đều nuốt cơm trôi...”

      Đường Cát nghe được cảm thấy vô cùng sợ hãi, lắp bắp : “Nhưng, Tỉnh ca... Em bây giờ...”

      Xa vừa nhận ra mình sai ý, vội kéo sang bên, giọng an ủi, : “ còn vấn đề gì nữa đâu, cậu yên tâm .”

      Đường Cát sao có thể yên tâm? Vẻ mặt vẫn cứ thấp thỏm bất an, Xa còn cách nào, nhìn ngó xung quanh cẩn thận, sau đó ép giọng mình đến mức thấp nhất: “Tỉnh ca sắp xếp xong xuôi...” Vừa , mấy đầu ngón tay vừa linh hoạt ra hiệu ổn, sau đó : “Cậu cần lo lắng, là Tỉnh ca đích thân sắp xếp cho cậu quay về, đảm bảo có vấn đề gì.”

      Nghe đến đây Đường Cát bỗng dưng nhớ lại chuyện cũ, nhớ Lưu Tỉnh vì mình mà cãi nhau với Trịnh Cửu Muội, còn suýt nữa gây ra án mạng, cảm kích chỉ biết “Dạ!” tiếng.

      Xa tiếp tục giọng, : “Cậu đừng nhìn bề ngoài Tỉnh ca lạnh nhạt như vậy…” nhìn về phía trước thấy Lưu Tỉnh vẫn bình thản bước, liền lén la lén lút : “Nhưng ra ấy rất giàu tình cảm, từ ngày biết mình đuổi lầm cậu, trong lòng ấy rất hối hận. Sau đó liền sai người tìm cậu khắp nơi, ngờ tìm mãi vẫn thấy, cậu giống như biến mất hẳn khỏi thành phố này, tìm về đến quê cũng gặp cậu...”

      Đường Cát cảm kích, : “ ngại quá, khiến mọi người phải lo lắng... ra tôi có về quê, tôi...” muốn bản thân mình căn bản còn tiền để trở về. Vào được cục cảnh sát này, có được công việc này đều nhờ người nhà dùng vô số quan hệ móc nối mới tìm được, tiền cũng dùng hết, ngày đó vừa đến đồn cảnh sát liền bị Lưu Tỉnh đánh đuổi thẳng cổ. Đường Cát hoàn toàn biết nên làm gì, nhưng có điều biết , nhất định thể về nhà.

      Xa khoát khoát tay, : “Tôi biết, tôi biết, nhưng cậu đến chỗ đó như thế nào?”

      Đường Cát thành giải thích: “Tôi muốn về quê, định tìm công việc khác ở Quảng Châu nên xin chân khuân vác ở bến cảng, nhưng... Nhưng cơ thể tôi được khoẻ, làm được hai ngày ngã bệnh... thể nào làm việc tiếp lại bị người ta đuổi ... Sau đó bệnh của tôi kéo dài, vài đồng ít ỏi cũng dùng hết nên liền lưu lạc đầu đường xó chợ...” lần lượt kể lại mọi chuyện.

      ra Đường Cát cũng nhớ mình đến con hẻm kia bằng cách nào. cứ bệnh đến mơ mơ màng màng, hơn nữa cái bụng đói liên tục kêu gào khiến choáng váng hoa mắt, biết đến chỗ nào mà ngã xuống ngất xỉu, còn sức lực bò dậy.

      Ấn tượng ràng duy nhất chính là A Châu, người cho trú đỡ ở nơi đó, người thương hại , cho vài hớp cháo ăn, để có thế kéo dài tính mạng của mình. Nếu như nhờ bé gầy yếu đó, Đường Cát sớm chết rồi, tuyệt đối chống đỡ được đến lúc Lưu Tỉnh cứu . Nhưng suy cho cùng, Đường Cát cũng A Châu làm thế nào mà có thể ra vào rất thoải mái, có thể là người quen của ai đó trong số bọn người buôn thuốc phiện, cũng có thể bất hạnh hơn, bị ba mẹ bán cho họ làm nô bọc.

      Nghe xong, tất cả mọi người đều rất bất bình. Bọn nghe kể vô số lần về những người dính vào thuốc phiện, nghiện đến táng gia bại sản, đến mức bán vợ con. Thế nhưng giờ vẫn thể nào khống chế, Dương Dương ghét kẻ ác như hận giặc ngoại xâm, nhịn được mắng câu: “Đáng chết nhất là trùm áp phiện!” Lưu Tỉnh biết ở bên cạnh từ lúc nào, nghe thấy vậy liền lườm cái, Dương Dương chỉ biết im lặng, quay đầu sang chỗ khác. Xa lại dồn dập hỏi tiếp: “Vậy sau đó...?” Đường Cát im lặng, mọi người lại thấy hai mắt mực nhìn về phía trước, Xa nên cũng lấm lét nhìn theo. Bọn họ đến khu phố huyên náo, đầu người nhốn nháo phía trước, Đường Cát nhìn ai.

      bất chợt dùng sức xô đẩy đám người trước mặt, vừa lắp bắp kêu lên: “A Châu...” chưa từng gọi tên của bé đó, vừa mở miệng liền có chút quen, nhưng ràng nhìn thấy phía trước có thiếu nữ gầy yếu, bóng lưng rất giống A Châu trong ấn tượng của , chẳng qua là sóng người cuộn trào, bé kia biến mất ở trong đám người rất nhanh.

      “Cái gì? Ở đâu?” Xa vừa nghe, cố gắng nhón chân lên, lại rạo rực, nhưng vẫn nhìn thấy gì, nghi ngờ hỏi: “ ấy sao? Cậu có hoa mắt chứ?”

      Đường Cát cũng xác định chắc chắn. Dù sao cho đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thấy ràng tướng mạo của A Châu, chỉ có thể bằng cảm giác mà phán đoán, mà kia trong tay còn dắt đứa bé, nhớ A Châu có em trai em nào cả, cho nên, có lẽ nhìn nhầm.

      phải, ngại quá...” gãi đầu xin lỗi, Xa khoát khoát tay bày tỏ sao, : “ bé kia xem như là ân nhân cứu mạng của cậu rồi, cũng khó trách cậu khẩn trương như vậy, sau này nếu quả tìm được ấy, cậu nhất định phải báo đáp người ta đàng hoàng!”

      “Ừ, nhất định...” đáp lời, vừa lòng hy vọng A Châu vẫn còn ở nhân thế, lại nghe Xa đến “ân nhân cứu mạng”, chẳng biết tại sao, lại mơ hồ ngửi thấy mùi cháo thơm nồng nặc, nhớ lại ánh mắt kia nhìn mình như tinh quang rực rỡ - - cũng xem như ân nhân cứu mạng của mình sao? Nghĩ đến đây, trái tim của lại nhảy nhanh mấy nhịp, mặt cũng có chút nóng lên.

      Đúng lúc ấy, Xa lại chuyển sang đề tài mới, hỏi: “Sau đó cậu lại làm thế nào mà gặp phải người phụ nữ kia?” Những lời này vừa đúng lúc “bất mưu nhị hợp”(6) với những gì vừa nghĩ trong lòng, mặt của nhất thời đỏ lên, nhưng thấy tất cả mọi người vẫn nhìn mình chằm chằm, hiển nhiên bọn họ cũng rất quan tâm chuyện này, tâm trạng rối bời, : “Chuyện này... Tình huống lúc đó tôi cũng nhớ ... Đêm đó hình như là có người mang bọn tôi vào gian phòng kia - chính là tiệm hút đó - lâu sau, Cửu... Người phụ nữ kia liền tiến vào, tiếp đó mọi người cũng đến... Mọi chuyện chỉ có vậy...”

      (6) Bất mưu nhị hợp: bàn trước mà cũng giống nhau.

      Xa Lớn, Xa và Dương Dương liếc nhìn nhau, Xa Lớn lại hỏi: “Cậu chắc chắn là trước kia chi từng gặp ấy chứ?”

      lắc đầu cái.

      “Nhưng tại sao ta nhất định phải giữ cậu lại, thậm chí tiếc đắc tội Tỉnh ca của chúng ta...” Xa Lớn tự lẩm bẩm.

      Lưu Tỉnh đột nhiên chen ngang: “Cậu có dính vào thuốc phiện ? Tôi thấy hôm đó trước mặt cậu có rất nhiều ống hít?” Mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Đường Cát.

      “Chuyện này...” lắp bắp : “Hôm đó... Hôm đó ta hỏi em có muốn dùng thử hay , còn nếu như em chịu dùng, ấy cứu em... Nhưng em đó phải là thứ tốt...”

      “Cái gì? Nữ ma đầu kia đúng ra ăn thịt cậu luôn rồi!” Dương Dương thốt lên, nhưng lập tức ý thức được, theo sát : “Dĩ nhiên, nếu ta bỏ qua cho cậu, vận khí đúng là tệ!”

      lại theo bản năng, gãi đầu cách ngượng ngập: “Tôi... Tôi cũng biết... Tôi cũng cho là ấy nhất định ... rất tức giận... Nhưng ta lại đề nghị tôi ở lại làm thuộc hạ cho ấy!”

      Lưu Tỉnh cau mày lại, : “Cậu kể lại toàn bộ tình hình ngày hôm đó tỉ mỉ, nhất là những lời hai người với nhau, chữ cũng được thêm bớt.”

      Tình cảnh ngày đó sớm kể lại nhiều lần, thuật lại lần nữa cũng có gì khó khăn, liền bắt đầu, mạch đến khi Lưu Tỉnh xông vào: “Sau đó mọi người đến...”

      Lưu Tỉnh im lặng nghe hết những gì Đường Cát kể, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ chút. Xa tinh mắt hỏi: “Tỉnh ca, nghĩ gì?”

      Lưu Tỉnh trả lời, ngược lại còn hỏi : “Nếu để cậu chọn hít thuốc phiện hoặc là chết, cậu chọn cái gì?”

      “Dĩ nhiên em chọn thuốc phiện! Em đâu có ngốc đến mức đó!”

      Lưu Tỉnh cười cười, quay sang hỏi Đường Cát: “Vậy tại sao cậu hít?”

      sửng sốt, từ từ cúi đầu: “Em...” Đường Cát thấy tất cả mọi người đều đợi mình trả lời, lấy hết dũng khí, cuối cùng : “Em nghe lời mẹ...”

      Xa nhịn được muốn bật cười, Dương Dương trừng mắt nhìn cái, lập tức im bặt. Lưu Tỉnh ngược lại rất nghiêm túc, gật đầu : “Mặc dù là kẻ xấu nhưng cũng muốn thuộc hạ của mình là con nghiện, hơn nữa còn là con nghiện tham sống sợ chết.” Xa nghe vậy chỉ biết thè lưỡi, thầm kêu xấu hổ.

      Dương Dương bên cạnh, : “Xương Sườn, mẹ cậu chắc rất tự hào vì đứa con này!”

      “Tôi cũng biết...” cười ngượng.

      Lúc này, Xa Lớn lại nghiêm túc : “Tỉnh ca, tại sao em vẫn luôn cảm thấy... Nữ ma đầu kia vẫn có chút, như thế nào đây, giống như tốt bụng quá mức cần thiết, dù sao người nghiện thuốc cũng chưa chắc là dùng được.”

      Trong lúc Lưu Tỉnh suy nghĩ, Dương Dương xen vào: “Tỉnh ca, em nghĩ nữ ma đầu kia chỉ muốn đối đầu với mà thôi. muốn cướp người, ta liền nhất quyết cho cướp.”

      “Chuyện này cũng phải là thể...” Lưu Tỉnh trầm ngâm, đột nhiên hỏi: “Chén cháo kia là do ta cho người chuẩn bị?”

      “Dạ...”

      Lưu Tỉnh như có điều suy nghĩ, chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời, Xa : “Chắc chắn là như Dương Dương ! Tỉnh ca, xem ra ...” Dương Dương dùng sức vỗ vai Xa cái, đột nhiên ý thức được chuyện gì, nuốt hết nửa đoạn sau đó vào bụng.

      Lưu Tỉnh vờ như có chuyện gì xảy ra, thản nhiên: “Xem ra tôi trở thành cái gai trong mắt ta. Xương Sườn, chuyện xảy ra có gì to tát, đừng nên để tâm quá, sau này cậu cứ ở lại đây siêng năng làm việc .”

      vội vàng lên tiếng: “Dạ!”

      Trong lúc chuyện, bọn họ qua khu phố náo nhiệt lúc nãy, quẹo vào cái hẻm , bao xa đến chỗ ở của nhóm người Lưu Tỉnh. Nơi này có thể gọi là khu tập thể, do các nhà ở gần nhau tụ tập lại, gọi là Trư Luân Lý. Ráng chiều sáng mờ, rọi lên hàng ngói đỏ, phản chiếu khắp xung quanh những mảnh hồng nhạt. Tối hơn chút, các nhà các hộ đồng loạt nấu thức ăn, lửa khói thơm ngát, đám trẻ ở ngoài đùa giỡn hi ha hi hô, khắp nơi tràn ngập hơi thở của gia đình, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Đường Cát nhớ lại những lúc bản thân chịu nỗi cực khổ, suýt chút nữa phơi thây giữa đường mà ngậm ngùi. Nhìn thấy tình cảnh lúc này, như ở tận thiên đường, có thể xua tan cả những buồn bực trong lòng.

      Căn nhà rộng mà bọn họ cùng ở đều do mẹ con Dương Dương chắt chiu mua được. Chị Thiền, cũng là mẹ Dương Dương, phân cả căn nhà thành những phòng riêng, cho nhiều người thuê. Ngoại trừ vợ chồng Lưu Tỉnh, em Xa Lớn, còn có đôi vợ chồng khác. Người chồng là bác sĩ nghiệp dư, tên Huỳnh Lục, vừa đúng hôm nay ở nhà, chỉ có vợ ta, thím Huỳnh, cùng vợ của Lưu Tỉnh giúp chị Thiền chuẩn bị cơm tối.

      Đường Cát vừa nhìn thấy vợ của Lưu Tỉnh liền ngây người ra, ngờ người vô vị nhạt nhẽo như Lưu Tỉnh lại cưới được người vợ như ấy. Chị Tỉnh vóc người cao gầy, nước da mịn màng, xinh đẹp yểu điệu, mở mang tầm mắt. chuyện , tiếp đãi mọi người cũng vô cùng thân thiết. Đường Cát đánh giá Lưu Tỉnh là người trầm mặc ít , nét mặt thâm trầm, lạnh lẽo như băng, có lúc còn hết sức nghiêm nghị, khiến cho người ta nhìn mà phát sợ, ngờ vợ của lại hoàn toàn trái ngược. Đường Cát khỏi thầm nghĩ trong lòng, khác biệt lớn như vậy, tại sao họ có thể nên duyên vợ chồng?

      Đường Cát xới cơm hết chén này đến chén khác, giống như ma đói đầu thai, ăn mãi vẫn đủ no. Chị Thiền quan sát nãy giờ, thầm cau mày, rồi lại biểu lộ khó chịu, đến lúc muốn ăn thêm chén thứ năm, chị liền bảo hết cơm.

      Sau bữa cơm, chị Thiền kéo Dương Dương qua bên, trách tại sao lại mang về người háu ăn đến như vậy. Dương Dương hết cho mẹ biết: “Vì lúc trước Đường Cát phải chịu đói chịu khổ suốt thời gian dài, bây giờ có chút mất tự chủ, cứ để cậu ta ăn được bao nhiêu ăn.” Mẹ Dương Dương nghe thấy, cũng rất đồng tình, đột nhiên chị đưa ra ý nghĩ: “ cậu ta sống ở đâu?”

      “Chuyện này... Con cũng biết.”

      “Vừa đúng lúc! Chúng ta vẫn còn cái giường trống, con bảo cậu ta dọn đến đây , chỉ cần mỗi tháng đóng tiền trọ, mẹ nấu cơm ba bữa cho cậu ta ăn!” Mẹ Dương Dương vui vẻ . Trong lòng chị tính toán kỹ càng, nếu dọn vào ở, mỗi ngày chị nấu nhiều cơm trắng như vậy nữa.

      Dương Dương ngay với Đường Cát. Bản thân Đường Cát cũng lo lắng, bây giờ chỗ ở quá xa tiện lại, vậy nên lập tức quyết định ngày thứ hai dọn đồ sang. Chị Thiền thu tiền mướn khá cao, sau này mỗi tháng phải lấy hơn nửa tiền lương của mình để trả, nhưng Đường Cát lại rất thích Trư Luân Lý nên cũng chấp thuận. Mọi người ở đây đối xử với rất tốt, tựa như về đến nhà của mình, đúng, có lẽ so với ở quê nhà còn tốt hơn.

      Mặt trời vừa khuất núi, bọn người Lưu Tỉnh liền dọn dẹp thay đồ, chuẩn bị ra ngoài. Đường Cát thấy vậy, ngạc nhiên hỏi: “Buổi tối chúng ta còn có việc làm sao?”

      Xa thần bí cười hề hề tiếng, : “Chúng ta đều là kiếm sống về đêm, chuyện này cậu chưa biết cũng phải!” Đường Cát vẫn chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng biết chỉ cần theo bọn họ là tốt rồi, nên hỏi nhiều.

      Trước khi ra cửa, chị Tỉnh kéo Lưu Tỉnh lại, ân cần bẻ cổ áo ngay ngắn, liền dặn dò theo lệ: “Bên phía Tình Tình nếu có tin tức gì, em nhớ...”

      “Em biết rồi.” Đây là lần đầu tiên Đường Cát nghe được chút bất mãn trong giọng điệu của : “Mỗi lần ra cửa đều nhắc mà.”

      Vẻ mặt Lưu Tỉnh lại có chút khó coi, Dương Dương và Xa Lớn, Xa cũng có chút khẩn trương. Nhìn thấy phản ứng của , chị Tỉnh liền trấn an, : “ đừng quá lo lắng, ra ngoài phải cẩn thận chút.” trả lời, giữ nguyên nét mặt thâm trầm ra ngoài. Đường Cát cuối cùng, đến đầu hẻm nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy vợ Lưu Tỉnh đứng tựa vào cửa nhìn theo, vận kỳ bào(7) trắng trong bóng tối vô cùng nổi bật, giống như đoá hoa bách hợp nở rộ.

      (7) Kỳ bào: Áo sườn xám.

      Sau đó, Đường Cát cũng vã đuổi theo mọi người. ở phía sau, vô tình nghe được Dương Dương với Lưu Tỉnh mấy câu: “ cần gấp gáp...”

      Lưu Tỉnh gì.

      “Còn thiếu bao nhiêu?” Dương Dương hỏi.

      Lưu Tỉnh do dự chút mới lên tiếng: “Rất nhiều.” Giọng điệu trầm xuống thấy .

      Dương Dương biết gì cho phải, vỗ vỗ vai tỏ vẻ an ủi: “Từ từ .”

      thể đợi được nữa.” Giọng Lưu Tỉnh nghe như cố ý đè nén điều gì.

      Dương Dương thở dài: “ ra ... Chị dâu cũng có cái khó...”

      Lưu Tỉnh gì nữa, chỉ trầm mặt bước tiếp.

      biết bọn họ cái gì, nhưng thấy Lưu Tỉnh hơi nghiêng đầu về phía sau, sợ bị phát lầm tưởng Đường Cát nghe trộm, vội vàng kêu lên: “Tỉnh... Tỉnh ca...”

      Ai ngờ Lưu Tỉnh có phản ứng, ngược lại Dương Dương lại quay đầu nhìn . phát biểu của Dương Dương cũng khác thường, trong lòng càng thấp thỏm, cũng may hai người bọn họ tựa hồ đều tâm khác, màng hỏi đến.

      Đêm hôm đó, năm người bọn họ phân thành hai nhóm làm việc, Đường Cát cùng Xa Lớn, Xa đến đường Đức Tây tuần tra, Lưu Tỉnh và Dương Dương lại biết đâu.

      Đường Đức Tây cũng là trong những nơi phồn hoa của Quảng Châu, tuần tra ra cũng rất đơn giản, Đường Cát chỉ cần theo phía sau hai người kia, nhìn Đông nhìn Tây, chẳng có việc gì để làm. Điều làm ngạc nhiên là Xa Lớn bình thường ôn hoà thân thiết, đến lúc tuần lại đột nhiên kéo dài mặt, lộ ra có chút khí thế. Xa hay cười đùa cợt nhã lại trở nên lạnh lùng gấp mười phần, người đường thấy ba người mặc chế phục cảnh sát, bên hông có giắt súng, rối rít né tránh kịp. Đường Cát vốn nhát gan từ trước đến giờ, chỉ có tránh người ta, có chuyện người khác phải tránh . Từ đó cũng đâm ra chút quen, theo sau họ vẫn cứ sợ đầu sợ đuôi.

      được lúc, Đường Cát phát con đường này cứ cách đoạn là có tiệm thuốc phiện, vô cùng dày đặc. đột nhiên nhớ đến lời Lưu Tỉnh ngày đó, nhớ ra bản thân làm việc trong Cấm Yên Cục, nhiệm vụ mỗi ngày chính là dò xét các tiệm hút, nếu vậy... Nếu vậy hôm nay có thể gặp được , giống như Lưu Tỉnh ngày đó hay ? Nghĩ đến đây, tim của đột nhiên nhảy nhanh hơn. Ở phía trước, Xa nghênh ngang đến gần tiệm hút, lập tức có người ra chào đón: “Đại gia, hôm nay đến sớm vậy?”

      “Tôi thấy các người muốn tôi đến đây phải?” Xa liếc mắt nhìn tên kia.

      “Đâu có, đâu có!” Người nọ cung cung kính kính, gật đầu cúi người, vừa vừa dúi vào tay Xa thứ gì đó.

      Xa khinh miệt cười tiếng, mở bàn tay ra nhìn, Đường Cát tinh mắt thấy trong lòng bàn tay có mấy đồng bạc. Xa nhíu mày tỏ vẻ hài lòng, đợi gì, người nọ vội vàng : “Trí nhớ tôi dạo này kém quá!” Lại nhét thêm ít cho . Bây giờ Xa mới hài lòng, cất cao giọng : “Chúng tôi còn rất nhiều việc phải làm, các người tự quản người của mình !” Người nọ lại gật đầu cúi người.

      Lúc rời , Đường Cát có chút thất vọng, cẩn thận hỏi lại: “Chúng ta... vào sao?”

      Xa vẫn bình thản: “Vào làm gì, cũng đâu phải tiệm hút của Đông Thái.” vừa vừa đếm mấy đồng tiền trong tay, nhìn Xa Lớn cười đắc ý, : “Xem như bọn họ biết thức thời(8-).”

      (8-) Thức thời: Hiểu biết và thích nghi với thời thế.

      Đường Cát vẫn suy nghĩ về câu kia của Xa , hiểu tại sao phải của Đông Thái bọn họ vào, suy nghĩ chút, lại hỏi: “Vậy... Chỗ này... Chỗ này là tiệm thuốc của ai?”

      “Đại Long.” Xa . Thấy vẫn ngờ nghệch hiểu, Xa Lớn giải thích thêm: “Đại Long là lão đại có tiếng, tên là Long Bưu, đứng đầu bang hội Hồng Long bang.”

      Đường Cát quay đầu lại nhìn, thấy người mực cung kính lúc nãy hung tợn nhìn mình lom lom, sợ hết hồn, vội vàng quay đầu dám nhìn nữa, trong lòng run sợ, giọng : “Người lúc nãy liếc chúng ta kìa...”

      “Mặc kệ bọn họ.”

      “Nhưng mà... Trông rất hung hăng đó...”

      cần sợ, có Tỉnh ca rồi!”

      Nét mặt của Lưu Tỉnh nhất thời xuất trước mắt Đường Cát, sư từng biểu lộ cử chỉ của rất đáng sợ, nhưng dù sao bây giờ Lưu Tỉnh cũng có ở đây! Nghĩ đến đây, Đường Cát lại hỏi: “Tỉnh ca... ấy ở đâu vậy?”

      Lần này hai em bọn họ đều trả lời .

      Các tiệm hút buổi tối làm ăn rất tốt. Tối hôm đó, bọn họ khắp ba con phố, lần nào cũng làm y như nhau, khác biệt lắm. Đêm khuya, khi về nhà Xa đếm lại chút, phát đêm nay thu hoạch được mấy chục đồng, lập tức mừng rỡ, lại lấy ra năm đồng đưa cho Đường Cát: “Đây là của cậu!”

      “Sao? Tôi... Tôi thể lấy...” hoảng hốt, vội vàng đẩy tay Xa lại: “Tôi làm được gì hết...”

      “Cầm !” Xa Lớn cười : “Cậu cũng giúp chúng tôi tăng thêm thanh thế. Lần đầu tiên ít chút, sau này có nhiều chia cho cậu thêm.” Đường Cát chỉ biết nhận lấy, liên tục cảm ơn.

      Bọn họ chia tay nhau ở đầu đường, Đường Cát trở về chỗ ở của mình, dọn dẹp đồ đạc để ngày thứ hai mang .

      Sáng sớm ngày thứ hai, Đường Cát vẫn đến cục cảnh sát như thường lệ, Lưu Tỉnh và Dương Dương vẫn chưa về. Xa Lớn, Xa có chút lo lắng, ngừng bước ra cửa nhìn lấm lét. Có lần vừa từ cửa quay lại gặp phải cấp Lương Phi Phàm.

      “Các người làm gì ở đây?” Lương Phi Phàm trợn mắt, lại nhìn xung quanh: “Lưu Tỉnh đâu?”

      “Tỉnh ca... Tỉnh ca ra ngoài làm chút việc, trở lại ngay!” Xa hoảng quá, bịa chuyện .

      Lương Phi Phàm hừ tiếng, trở lại phòng làm việc của mình. Xa lau mồ hôi. Đây là lần đầu tiên Đường Cát thấy Lương Phi Phàm, chỉ nhìn tướng mạo cách đơn thuần, vóc người tráng kiện, khuôn mặt tròn trịa có phúc, ánh mắt cũng có gì sắc bén, nhìn qua cũng giống người xấu. Đường Cát bỗng nhiên ngộ ra, người xấu viết chữ “xấu” lên mặt.

      Gần đến trưa, cuối cùng Lưu Tỉnh cũng trở lại. và Dương Dương mặt đỏ bừng nhưng tinh thần lại cực tốt. Xa Lớn, Xa vội vàng nghênh đón: “Tỉnh ca! Thế nào rồi?”

      Dương Dương cười to, chỉ về phía sau lưng, : “Tự mình xem !”

      Mọi người ùa ra ban công nhìn xuống, thấy trong sân ít người từ từ dở mấy thùng hàng xuống xe. Xa vui mừng híp mắt, : “Tỉnh ca! Nhiều quá vậy!”

      Lưu Tỉnh cười, đây là lần đầu tiên Đường Cát trông thấy lòng bật cười. Dương Dương : “Hôm qua vận khí rất tốt, bị chúng tôi bắt tại trận! Tịch thu nhiều thuốc lậu như vậy, nữ ma đầu kia chắc chắn tức ói máu.”

      Xa hưng phấn hỏi: “Nhiều như vậy đều là của Đông Thái à?” Dương Dương gật đầu cái. Xa Lơn ngập ngừng : “Tốt tốt, nhưng mà... Mọi người sợ chọc giận người phụ nữ kia à?”

      Lưu Tỉnh trả lời, quay sang giao việc cho Dương Dương: “Xem những thứ này có thể đổi được bao nhiêu, sau đó đem tiền gửi vào ngân hàng.” Dương Dương ngay sau đó. Xa Lớn vẫn yên lòng, đuổi theo gọi: “Tỉnh ca...”

      Lưu Tỉnh quay đầu lại: “Tôi tự biết cân nhắc!”

      “Nhưng...” Xa Lớn còn chưa hết, Lưu Tỉnh rời . Xa hỏi: “ hai, còn lo lắng chuyện gì?”

      “Chẳng lẽ em cũng lo lắng sao?” Xa Lớn hỏi ngược lại.

      “Nhưng lâu như vậy cũng có động tĩnh gì!”

      “Em cảm thấy chuyện này bình thường sao? Nữ ma đầu kia làm sao dễ dàng đối phó như vậy?” Xa Lớn dừng lại chút: “Tóm lại, có linh cảm lành.”

      lo lắng cũng vô ích, Tỉnh ca ...” Xa muốn lại thôi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đuổi theo Lưu Tỉnh, từ trong túi lấy ra xấp tiền dày.

      Đường Cát từ xa nhìn thấy Lưu Tỉnh từ chối, nhưng Xa vẫn kiên quyết đưa cho , khỏi hỏi Xa Lớn: “Tỉnh ca... ấy thiếu rất nhiều tiền sao?”

      “Đúng vậy, em của ấy bị bệnh tim, giờ nằm viện ở Hương Cảng, nghe muốn chữa bệnh phải mất khoản tiền rất lớn.” Xa Lớn ưu tư .

      Chẳng trách... Đường Cát nhớ lại những lời Lưu Tỉnh đêm trước. đút tay vào túi, bên trong có năm đồng bạc, đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra có được số tiền lớn như vậy. cầm số tiền này, hơi do dự, đến chỗ Lưu Tỉnh.

      “Tỉnh... Tỉnh ca...” vừa lắp ba lắp bắp kêu, vừa đưa tay ra. Năm đồng bạc trong lòng bàn tay hơi chói sáng. Lưu Tỉnh thấy vậy, ngây người ra, đẩy tay trở về, nhìn và Xa : “Tâm ý của các người tôi biết, nhưng bao nhiêu đây cũng chẳng làm được gì, chuyện của tôi, tôi có cách giải quyết.”

      Xa định thêm gì đó, bất chợt ngoài sân vang lên mấy tiếng thắng xe ken két, ngay sau đó là hàng loạt tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, mà trong đó ràng nhất là những tiếng giày cao gót gõ chậm rãi. Lưu Tỉnh và Xa nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, mặc dù Đường Cát biết xảy ra chuyện gì, nhưng những tiếng giày đó rất quen thuộc.

      Lúc này, ít người chạy đến cửa nhìn xem là ai đến, nhưng rất nhanh, Đường Cát thấy trong đám đông kia thấp thoáng cánh tay của Nguyên ca. Khi chen ra cửa, trước mắt chính là người mới vừa xuất trong đầu mình, A Nguyên.

      A Nguyên dẫn đám người giải tán đám đông cảnh sát tụ tập, trước mở đường. Phía sau có bốn năm người xung quanh người tiến vào, Đường Cát mặc dù dự đoán được, nhưng đến lúc trông thấy , trong đầu bỗng nhiên trống rỗng.

      Lần này ăn mặc cực kỳ đơn giản, người mặc áo sơ mi trắng tinh, bên ngoài khoác comple đỏ ôm gọn cơ thể, da trắng môi hồng, vòng eo nhắn, quyến rũ lạ thường, dù là comple quần tây bình thường, vẫn bật lên nét yểu điệu, gương mặt sắc sảo, bình thản vào trong, trong ánh mắt càng lộ vẻ dũng bừng bừng. Tất cả mọi người đều bị ánh mắt đó thu hút, thèm thuồng được đối diện lần, nhưng chỉ sợ vừa nhìn thấy hoảng hốt quay . Họ trơ mắt nhìn lướt qua, đến lúc bóng dáng biến mất mới có người hoàng hồn, cả kinh kêu lên: “ ấy... Chẳng lẽ ấy chính là...?”

      có người trả lời câu hỏi này, nhưng ai cũng biết câu trả lời là đúng.

      Đường Cát vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, đột nhiên vang lên tiếng gọi: “ Cửu!” Tất cả mọi người lập tức chen chúc vào nghe, căn bản muốn chen cũng chen nổi. Từ giọng kia chỉ biết vào phòng làm việc của Lương Phi Phàm, nhưng bọn họ hoàn toàn nghe được. Lúc này, Xa Lớn đến nhìn Lưu Tỉnh: “ ta đến vì à?”

      Lưu Tỉnh gì, trong sân trống rỗng còn bóng người, liền tự mình mang những thùng hàng nặng nề kia vào.

      biết qua bao lâu, những người vây quanh cửa phòng Lương Ti trưởng bỗng nhiên lại tản ra, quả nhiên tiếng giày cao gót quen thuộc lại vang lên, lại xuất lần nữa.

      Thấy mực thẳng, Đường Cát nghĩ rằng lần này cũng màng để ý đến xung quanh, ngờ đột nhiên dừng bước, đôi mắt đảo về phía Lưu Tỉnh, vừa đúng lúc mang thùng hàng cuối cùng vào. Thấy nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén, cũng hốt hoảng, bình tĩnh giương mắt nhìn. Hai người cứ nhìn thẳng vào nhau, tựa như con dao xoáy sâu vào tận tâm can, câu cũng . Tưởng chừng rất lâu, nhưng hoá ra chỉ là khoảnh khắc. nhanh chóng đảo mắt , hướng ra cửa, chỉ để lại trong khí mùi hương nhàn nhạt và những phỏng đoán lung tung của mọi người.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :