1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhân gian hoan hỉ - Tùy Hầu Châu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Nhân gian hoan hỉ

      Tác giả: Tùy Hầu Châu

      Editor: Linh & Hạ Tiểu Phong

      Độ dài: chưa




      Giới thiệu


      Hứa Đa Ninh là nhà thiết kế thú bông kiêm tác giả viết truyện nhi đồng cho trẻ .

      Sách mới 《 chú cừu Leon 》 đưa ra thị trường, Chu Diệu đến lấy sách mẫu, đè lại lòng hiếu kì đặt câu hỏi cho tác giả bên sắp ngủ: "Cho nên cừu là bạn tốt nhất của cáo sao?"

      "Đúng. . ."

      "Cáo là con đực?"

      "Ừ, đúng vậy."

      “Về sau lớn lên bọn chúng ở cùng chỗ sao?"

      ". . . Em viết."

      "Nhưng mà con là cừu, con là cáo, em cảm thấy thích hợp sao?"

      "Chu Diệu, em là viết truyện cho thiếu nhi. . ."

      "Nếu đột nhiên cáo muốn hôn cừu , em để cho bọn chúng làm sao bây giờ?"

      Đa Ninh bị ép hỏi đến muốn nhảy giường, Chu Diệu duỗi tay chặn lại, lập tức rơi xuống nụ hôn mới. nghĩ, nếu là con cáo kia, nghĩ đến biện pháp để được hôn, khẳng định vẫn phải có.

      Tốt nhất nhân gian, gì hơn, và em cùng nhau tiến triển để nhân gian vui mừng.



      Nhân vật chính: Hứa Đa Ninh, Chu Diệu ┃ phối hợp diễn: Thiểm Thiểm, Nhan Nghệ, Nhất Thành Đại Sư, Ô Giang, Đoạn Miêu Miêu, Hà Hạo, Diệp Tư Tư, lão đại vân vân

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1

      Editor : Hạ Tiểu Phong

      Mới sáng sớm Hứa Đa Ninh đến Tinh Hải Loan dọn vệ sinh, căn hộ hơn 200 mét vuông, năm năm có người ở, ngay cả việc lau tấm kính cũng mất hết nửa ngày.

      Trong nhà có rất nhiều thứ đồ lộn xộn, cùng với những đồ dùng quá hạn sử dụng, liền dọn sạch chúng, phân loại rồi cho vào túi rác to; những vật còn sử dụng được cho vào cái túi vải màu xanh, thứ cần vứt cho vào túi ni lông màu đỏ.

      Khi chuẩn bị vứt rác , do dự nữa giây, rồi sau đó từ trong túi ni lông lấy ra đôi dép lê màu đen.

      Còn nhớ đôi dép lê này được mua từ cửa hàng chuyên kinh doanh sản phẩm giày dép, giá rất cao, nhưng có vẻ như chủ nhân của đôi dép này chỉ mang qua có lần ?

      Sau khi dùng bàn chải chà rửa sạch đôi dép lê, Hứa Đa Ninh cầm đôi dép lê số 43 này đặt dưới cửa sổ phòng khách để phơi nắng. Ánh nắng ở bên ngoài chiếu thẳng vào trong phòng, làm tan những giọt sương lành lạnh còn đọng lại, làm cả sàn nhà phòng khách ánh lên ánh sáng màu vàng.

      Mùa xuân ở thành phố A, chậm rãi, nhưng ngắn ngũi.

      Đa Ninh nhìn ra cửa sổ, bắt đầu chuyển động cổ, , dưới, trái, phải…tiếng điện thoại nằm sô pha reo lên dồn dập, liền bước nhanh lên phía trước nghe điện thoại. Người gọi đến là Chung quản lí của bất động sản Hảo An Gia, đây là người liên lạc thường xuyên nhất với trong mấy ngày qua.

      "Chào ông, Chung quản lí —— "

      Còn chưa biết phải gì, Chung quản lí nhanh chóng , có vị khách nhìn trúng căn nhà của , muốn qua xem nhà ngay lập tức, hỏi có thời gian hay , quan trọng là vị khách này rất đáng tin, lại là người có tiền.

      Nhưng mà ngay bây giờ . . .

      Đa Ninh nhìn mấy cái túi rác lớn nằm ngổn ngang trong phòng khách, có phần khó xử : " Chung quản lí, bây giờ tôi dọn dẹp, phòng ốc rất lộn xộn, có vẻ được tốt lắm. . ." Ấn tượng đầu tiên phải rất quan trọng sao?

      sao cả!

      Được rồi, Đa Ninh nhìn đồng hồ tường, : "Khi nào mọi người đến đây?"

      Hả ? đến tiểu khu phía nam rồi. . .

      Là do làm việc châm chạp sao, bây giờ tốc độ làm việc của mọi người nhanh như vậy rồi à. . . Đa Ninh lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo tường, phòng này từ năm năm trước có người ở, nhưng chiếc đồng hồ được treo năm năm vẫn còn dùng được, hề chạy sai phút nào.

      "Khi em mua thứ gì đó, nếu chọn được cái tốt nhất, hãy chọn cái quý giá nhất." Từng có người với như vậy.

      Bây giờ muốn bán căn hộ này sau? Đột nhiên Đa Ninh có chút nỡ, dù sao lúc mua mỗi đồ vật trong căn phòng này, cho dù phải là thứ tốt nhất, nhưng chính là thứ quý giá nhất.

      Dọn dẹp sơ qua phòng khách chút, Đa Ninh chạy đến nhà vệ sinh rửa mặt rửa tay, găng tay trong hộp sớm hết, lại lười tìm, liền trực tiếp dùng hay tay dọn dẹp.

      Sau đó ngoài phòng khách vang lên tiếng chuông cửa —— người thuê nhà đến rồi.

      Chuông cửa nối liền với hệ thống bảo mật bên trong phòng, màn hình lên màu sắc rực rỡ, Chung quản lí có gương mặt béo tròn tươi cười phúc hậu, bên cạnh ông là người phụ nữ trẻ tuổi.

      Khách hàng đáng tin cậy lại còn có tiền? phải đâu, lại còn đặc biệt xinh đẹp nữa.

      Đa Ninh ấn chốt cửa, cánh cửa mở ra, màn hình trở lại màu lam như ban đầu; vội liếc mắt nhìn cái, thấy túi xách kia cầm hình như là Hermes ? Xem ra, Chung quản lí quả lừa !

      Mặc dù Tinh Hải Loan là căn hộ sáu bảy năm trước, nhưng ở trong thành phố A nổi tiếng sa hoa này, tất cả thang máy đều được xây dựng dựa theo tiêu chí của khách sạn năm sao. Đa Ninh chờ ở cửa bên cạnh, tới nữa phút, Chung quản lí dẫn khách lên đây.

      "Xin chào mọi người, mời vào." tay Đa Ninh đặt bên tay cầm cánh cửa, nghiêng người .

      "Xin chào, quấy rầy rồi." Hermes tiểu thư lễ phép đáp lại , tầm mắt lướt qua phòng khách, sau đó lại nho nhã lễ phép hỏi : “Có cần phải cởi giày ?”

      " cần, cần." Đa Ninh giương khóe miệng tươi cười, chỉ vào mấy nhóm túi to trong phòng, vội , "Tôi dọn dẹp, nên bây giờ có chút loạn. . ."

      "All right." Hermes tiểu thư gật đầu, bước đôi chân dài vào nhà.

      Đa Ninh xoay người theo vào nhà, lúc này mới phát ra Hermes tiểu thư rất cao, cộng thêm đôi giày cao gót chắc cỡ 1m8 . Bây giờ là tháng năm, Hermes tiểu thư lại mặc váy ngắn, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp, độ khoảng thước hai . . . Ách, tại sao tất cả lực chú ý của lại nằm đôi chân dài của người ta rồi?

      Nhìn thấy Chung quản lí đứng bên cạnh ném tới ánh mắt khó hiểu, Đa Ninh vội hạ tầm mắt xuống.

      "Nhà này là của sao?" Hermes tiểu thư đột nhiên xoay người lại hỏi.

      "Ừ, đúng vậy. . ." Đa Ninh gật đầu, ánh mắt sáng bóng rực rỡ, phối hợp với vẻ mặt thành . Bất quá có thể nghe hiểu ý tứ trong lời của Hermes tiểu thư, chắc là nhìn giống như người có thể sở hữu được căn hộ này, nhưng mà quả là chủ nhân duy nhất của căn hộ này; bất động sản này chỉ có mình đứng tên, hiển nhiên là người sở hữu tài sản này.

      Ngoài ra, cũng có bất kì tình huống cho vay hay mượn nợ gì.

      "Tốt lắm." Hermes tiểu thư gật đầu hiểu , sau đó lại hỏi , "Tôi có thể xem qua phòng ngủ ?"

      "Đương nhiên có thể." Khi Đa Ninh dọn dẹp vệ sinh, chân mang đôi dép lê, tiếng xoạt xoạt vang lên theo bước chân của , lên phía trước mở
      [​IMG]
      dieulinhaha, Parvarty, Thanh Hằng8 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 2.1

      Editor : Hạ tiểu phong

      Hà Hạo đưa bạn về nhà trọ, trước khi xuống xe, Trịnh Văn Na ở trong xe trang điểm lại, khi nhìn vào gương trang điểm, : ‘ Chuyện hôm nay có muốn với Chu Diệu ?’

      "Chuyện đó sau ."

      Trịnh Văn Na hỏi thêm, cầm theo túi của mình vào nhà trọ.

      Hà Hạo ở trong xe cân nhắc chút, chuyện của Chu Diệu và Đa Ninh cậu cho lắm, nhưng cậu là trong số ít người biết chuyện Chu Diệu kết hôn; còn nhớ lúc ấy cậu công tác ở tỉnh B, vẫn cố ý gửi 800 tệ đến làm quà mừng.

      Hà Hạo quyết định gọi điện thoại cho Chu Diệu, cậu còn ngửa đầu suy nghĩ biết phải mở lời như thế nào, Chu Diệu gọi điện thoại tới——

      "Hạng mục cải tạo nhà máy cũ Tường Thiên sao lại như vậy ? Tại sao vẫn chưa bắt đầu thực ?"

      Trong điện thoại, Chu Diệu hỏi thẳng cậu chuyện công việc, chắc là xem báo cáo hạng mục .

      Cơ thể Hà Hạo nhanh chóng ép sát về phía trước, đặt điện thoại di động bên tai, bày ra thái độ làm việc quan trọng : "Chu tổng, bây giờ tôi lập tức đến báo cáo với cậu."

      " cần, chuyện qua điện thoại là được." Giọng Chu Diệu
      [​IMG]
      Lúc Hà Hạo rời có để lại danh thiếp. Trong phòng ăn, Đa Ninh nhìn tên công ty và phương thức liên hệ danh thiếp, sau đó bỏ danh thiếp xuống bàn ăn.

      danh thiếp viết tên công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kĩ thuật, cái tên này rất quen thuộc, bởi vì năm năm trước còn là cổ đông của công ty này.

      Đương nhiên bây giờ còn nữa.

      Đa Ninh mở điện thoại ra, gửi tin nhắn đến nhóm " 606 thiếu nữ bang " đến giờ vẫn chưa thấy tin nhắn hồi , muốn bỏ điện thoại xuống khung chat màn hình chậm chạp nhảy ra tin nhắn.

      Tin nhắn đến từ thiếu nữ ban D Nhan Nghệ: "Ai ai ai, người vừa mới chuyện là vị tiểu tiên nữ nào vậy?"

      tin nhắn của Nhan Nghệ hiển thị tin nhắn được gửi 5 phút
      [​IMG]
      Last edited: 27/7/17
      dieulinhaha, Parvarty, Thanh Hằng5 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2.2
      Editor: Hạ Tiểu Phong

      Chu Diệu nghiêng đầu, tầm mắt thẳng tắp nhìn người đàn
      [​IMG]
      dieulinhaha, Parvarty, Thanh Hằng5 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3.
      Edit: Tiểu Bao tử

      Đa Ninh ở tạm căn nhà trong chuỗi khách sạn đường Thiên Xuyên.

      Ở gia viên Lam Thiên phía Bắc thành phố A còn có căn nhà cũ, là bất động sản bà ngoại qua đời để lại cho . Nhà hai gian cuối những năm 80, mặc dù phòng ốc cũ kĩ, nhưng cũng là khu trung tâm gần trường học.

      Giữa gia viên Lam Thiên và Tinh Hải Loan, cân nhắc hồi mới quyết định bán Tinh Hải Loan .

      Trước bồn rửa mặt khách sạn, Đa Ninh sấy khô mái tóc dài nuôi ba năm bò lên giường lớn, nằm lát, định mở điện thoại gọi video cho dì ở Toronto, Canada. Dù có chênh lệch múi giờ giờ này dì cũng rời giường, video còn chưa nhận được trả lời, di động cuộc điện thoại gọi tới trước, màn hình nhấp nháy dãy số 11 số.

      Cuộc gọi đến chứng tỏ là mã vùng của thành phố A.

      Từ sau khi thay điện thoại chưa từng xuất dãy số nào dài như vậy, nhưng có thể nhận ra 11 con số này là số di động của họ Hứa Văn Nghiệp.

      Gọi điện vào giờ này, lẽ là có chuyện gì gấp?

      Đa Ninh đứng dậy khỏi giường, xỏ đôi dép lê của khách sạn, ra ngoài ban công nghe điện thoại.

      vốn là người sinh ra ở thành phố A, ngoại trừ hôm qua liên lạc với bạn cùng phòng đại học, ở thành phố A còn rất nhiều người quen. Ba , bà nội, bác cả...

      Ban đêm tháng năm vẫn còn hơi lạnh, Đa Ninh dựa vào tường, im lặng lên tiếng nghe họ chuyện. Từ từ khuyên bảo từng câu .

      luôn luôn ăn vụng về nên chỉ đơn giản gì cả.

      "...Ninh Ninh?"

      "Em nghe đây." Đa Ninh đáp lại tiếng.

      "Vậy ngày mai trở về chuyến . Chúng ta cùng tới nhà bà nội, như vậy mọi người cũng có thể gặp mặt lần." Giọng họ nhàng, còn vui vẻ cười hai tiếng : "Còn có bạn nữa, em cũng chưa từng gặp mà... Ngày mai để cho hai người làm quen chút."

      Đa Ninh từ chối được đành đồng ý: "Vâng."

      Sau đó họ gì, đều vâng. phải nhanh kết thúc cuộc điện thoại này, bắt đầu làm chuyện của mình.

      Ngày thứ hai, Đa Ninh đúng hẹn sang nhà bà nội, họ sợ tìm được, muốn đưa địa chỉ để sắp xếp tài xế tới đón. từ chối, cũng phải là trẻ con nữa, có thể dựa vào địa chỉ để bắt xe đến.

      họ cho địa chỉ là số 2229, đường Tử Kim, tòa nhà 17, Du Viên khu A. Bác cả mua cho bà nội căn biệt thự ở ngoại ô, tuyến bản đồ hiển thị vị trí là gần Tiên Hồ sau thành phố A, căn nhà cỡ lớn kiểu viện điều dưỡng, phong cảnh nên thơ, nhưng giao thông bất tiện.

      Vì thế cho nên lúc gọi xe, bị ba tài xế từ chối sau mới được chở .

      Công ty của bác cả năm xưa có chút danh tiếng ở thành phố A, làm giàu từ kim loại màu, sản nghiệp tăng nhanh, sau bắt đầu đưa ra thị trường, sau đó cả Hứa gia cùng được nở mày nở mặt.

      Hôm nay, nơi này của bà nội có cả gia đình tụ họp, gia đình ba , gia đinh chú và bác cả cũng tới.

      Còn là khách phải mang quà đến.

      họ ra ngoài biệt thự đón .

      "Gầy, xinh." họ cầm lấy túi quà trong tay , nhìn kỹ lúc mới : "Có phải hình như nhìn cao hơn chút ? Tiểu Ninh cao hơn à?"

      Đa Ninh có chút bái phục thị lực của họ, gật đầu cái : "Đúng vậy, cao hơn 3cm." Tiêu chuẩn trước khi xuất ngoại là 160, bây giờ là 163, vừa đủ."

      Vẻ mặt họ khó tin, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên với việc trưởng thành rồi mà còn có thể cao lên.

      ", em cũng cao hơn."

      "Còn có em!"

      Hai giọng trẻ con trước sau vang lên, hai đứa song song dính vào bên người họ, sôi nổi đòi so cao. Chúng mặc quần áo yếm giống nhau như đúc, cùng kiểu giày thể thao, chỉ có mũ lưỡi trai đầu là giống nhau, xanh trắng.

      Chúng là em trai sinh đôi cùng cha khác mẹ với .

      Đa Ninh ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ chúng, thân âu phục kiểu nữ gọn gàng đứng cạnh bếp nướng trong vườn hoa, trong tay cầm chiếc chổi quét khẽ nâng môi, coi như là khách khí chào hỏi.

      Đa Ninh thu tầm mắt lại.

      "Tiểu Thiên, tiểu Khải, chị ấy chính là chị của các em." họ cúi người xuống giới thiệu, sau đó cười với : "Tiểu Ninh, em xem chúng nó lớn như vậy rồi, thời gian nhanh."

      Đa Ninh đứng nhìn chúng, biết gì.

      "Chị... chị ơi!"

      nghĩ tới chúng trăm miệng lời gọi là chị, thanh vừa to lại vừa , đầy nhịp điệu, giống như từng được dạy trước.

      Đứa trẻ thà như vậy, mà kể cả lễ phép của chúng cũng biểu ra giả dối và phô trương.

      Đãi ngộ như thế, Đa Ninh vẫn đáp lại, họ bất đắc dĩ vỗ bả vai : ", dẫn em gặp bạn ."

      Bạn họ tên là Diệp Tư Tư, người chuyện với bà nội trong phòng. Đa Ninh theo họ vào nhà, trong nhà ngoài phòng đều rất đông người, nhìn thấy bà nội, ba, bác cả bác dâu ngồi sô pha trong phòng khách trò chuyện vui vẻ.

      Họ thấy tới, đối xử cũng cực kỳ khách khí, sau đó chu đáo bảo ngồi xuống, kể cả ba cũng khách sáo với . Nếu như có gì khác biệt, chính là giữa khách sáo còn có thân thiện xa lạ.

      Tình thân chỉ như vậy, giống như khi còn bé cẩn thận làm cháy nồi cơm điện khiến cơm sống, nửa chừng quen, khó nuốt xuống được.

      Hình như họ phát vẫn chưa có cách đối mặt với ba mình, vội vàng đưa bạn ra giới thiệu.

      "Xin chào, tôi là Tư Tư." bên cạnh bà nội đứng dậy, trang nhã tự nhiên đến bên cạnh họ, rồi sau đó nhìn cười: "Vừa rồi còn nhìn thấy trong ảnh gia đình, nghĩ là người còn đẹp hơn."

      Đa Ninh thoáng sửng sốt, đáp lại: "...Cảm ơn."

      ——

      "Xin lỗi, vô tâm suy nghĩ đến cảm nhận của em." ban công tầng hai của biệt thự, họ với .

      Xin lỗi cái gì, là do khả năng tiếp nhận của tốt. Đa Ninh lắc đầu cái.

      " ra tiểu Ninh..." họ muốn lại thôi, cười cười, đổi đề tài hỏi : "Bạn thế nào."

      Đa Ninh nhìn họ, biết có nên hay . Nếu như phải tên và khuôn mặt giống nhau, vừa rồi suýt chút nữa còn cho là mình nhận nhầm. nhìn lầm, Diệp Tư Tư nhìn thấy hôm nay, và Diệp Tư Tư quen Chu Diệu hôm đó là cùng người.

      nghĩ là ấy có thể giả vờ như quen biết .

      "Rất đẹp." Đa Ninh đánh giá đúng trọng tâm, sau đó lời nào thừa.

      "Đó có phải là trai tài sắc với ?" họ cười đến lông mày cũng ánh lên vui vẻ. Hứa Văn Nghiệp dừng lại, nhắc đến Chu Diệu: "Đúng rồi,
      [​IMG]
      dieulinhaha, Parvarty, Thanh Hằng3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :