1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhàn vương kiêu ngạo - Luyến Nguyệt Nhi (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Nhàn Vương kiêu ngạo

      Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

      Edit: Bluecherry

      Thể loại: xuyên , cổ đại, nữ phẫn nam trang, nam cường nữ cường, sủng, HE

      Tình trạng bản gốc: hoàn
      Giới thiệu:

      “Diêm Vương gia, ngươi cút ra đây cho bổn tiểu thư!”

      Hồng y nữ tử có gương mặt xinh đẹp, đôi mắt sáng hữu thần, mũi ngọc môi đào, thần sắc sáng ngời nhưng đáy mắt lại bừng cháy hai ngọn hoả diễm, chứng tỏ cơn giận của nàng hề chút nào.

      Nàng ngừng quất roi lên Diêm Vương điện, vừa quất vừa quát, thế nhưng có ai trả lời nàng. Cơn giận như thể ngọn lửa thiêu đốt đáy lòng, roi hướng tới tên quỷ sai túm tới. Tên kia sợ co rúm chân tay, cả người cứng ngắc, dám cục cựa.

      “Này, ngươi biết Diêm Vương tại ở đâu ?”Hồng y nữ tử chỉ vào quỷ hồn hỏi.

      Quỷ hồn xoay người lại, cúi đầu trả lời: “Tô tiểu thư, Diêm Vương gia hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương.”

      “Cái gì?” Hồng y nữ tử giận dữ: “Tốt cho tên Diêm Vương ngươi! Cư nhiên chỉ ham sắc, ngược lại phán bổn tiểu thư chết oan. Ngươi tin bổn tiểu thư có thể đánh ngươi sao?”

      Dứt lời, nàng tức giận chạy về phía tẩm cung của Diêm Vương. Thân ảnh lửa đỏ như đạo hoả diễm, soi sáng nơi địa ngục u lạnh lẽo.

      Tiểu quỷ hồn kinh ngạc nhìn bóng dáng chớp mắt biến mất kia, nhịn được cảm thán: “Aizzz... ràng đều là quỷ hồn, như thế nào mà đãi ngộ lại kém vậy a?”

      công bằng a! Bọn ràng bị đám quỷ sai hung thần ác sát kia quất roi mỗi ngày, thế nhưng vị Tô tiểu thư kia lại phải chịu. Nếu phải còn có Diêm Vương, bọn đều nghĩ nàng mới là chủ nhân Diêm Vương điện mất. Ngay cả quỷ sai thấy nàng còn sợ tới mức chớp mắt trốn biệt rồi.

      Tại tẩm cung Diêm Vương, sau cánh cửa gỗ khắc hoa là mảnh xuân sắc. Màn lụa lay động kịch liệt, thanh truyền ra khiến người nghe mặt đỏ tim đập.

      “A a a... Vương... Mau... Ta chịu nổi...”

      “Nhanh như vậy liền chịu nổi sao? Bản Vương còn chưa có ra chiêu đâu!”

      Hồng y nữ tử đứng ngoài cửa phòng, nghe thanh bên trong truyền ra, lửa giận mãnh liệt thiêu đốt. Cư nhiên ở đây tham hoan, lại đem chuyện của nàng vứt ra sau ót, xem nàng thu thập bọn như thế nào!

      “Phịch!”

      Hồng y nữ tử chưởng phá nát cửa phòng.

      Trong phòng mảnh kịch tình nồng cháy, hai đương bị tiếng này phá hư, dục vọng nháy mắt liền bị cuốn phăng. Diêm Vương lập tức ngừng động tác, đè lên người nữ nhân xinh đẹp kia.

      Nữ nhân mở to mắt nhìn Diêm Vương, Diêm Vương mím môi , nén giận thôi, trán nổi đầy gân xanh, muốn phát tác thấy người phá hoại là ai, tức giận lập tức nuốt xuống bụng.

      “Tô tiểu thư, sao ngươi lại vào đây?”

      Má ơi! ở thời điểm mấu chốt, cư nhiên lại bị nữ quỷ kiêu ngạo kia phá đám, là thất sách! Bất quá lại , nữ quỷ này rất kiêu ngạo, hoàn toàn đem Diêm Vương gia – chúa tể sinh tử vạn vật như vào mắt.

      “Bớt sàm ngôn ! Ta tại sao lại vào đây, ngươi rất ràng rồi còn gì!” Hồng y nữ tử trừng mắt nhìn nửa thân trần trụi của Diêm Vương, trong mắt đều là có kiên nhẫn.

      “Rốt cuộc đến khi nào ngươi mới để ta trở về đây?”

      Nàng, Tô Khinh Lăng, nguyên là thiên kim tiểu thư tập đoàn Tô thị, là tâm can bảo bối của cha mẹ, là trân bảo được ca ca phủng trong tay, cuộc đời luôn thuận buồm xuôi gió thế nhưng lại bị Hắc Bạch Vô Thường câu nhầm hồn phách. Thảm hại hơn là, thân thể nàng bị hoả táng, vì cam lòng nên cũng thể đầu thai. Mỗi ngày đều ở Diêm Vương điện lượn qua bay lại, tháng rồi mà tên Diêm Vương chết tiệt kia chỉ lo lêu lổng, thèm giải quyết. Tô Khinh Lăng nàng từ khi nào trở thành khí vậy?

      “Tô tiểu thư, ngươi biết là thân thể ngươi bị huỷ, căn bản thể nào hoàn dương được.” Diêm Vương rất tức giận. Giận do Tô Khinh Lăng kiêu ngạo là nguyên nhân, nguyên nhân khác là tại vì sai.

      “Ta mặc kệ ngươi có thể để ta hoàn dương hay , đó là chuyện của ngươi. Ta chỉ biết, thủ hạ của ngươi câu sai hồn của ta, làm hỏng cả hạnh phúc đời ta. Nếu ngươi cho ta cái đáp án khiến ta vừa lòng, ta liền khiến cái điện Diêm Vương này gà chó yên, còn nháo lên Thiên đình, trách tội ngươi thất trách!”

      “Từ từ !” Vừa nghe Tô Khinh Lăng muốn nháo lên , Diêm Vương lập tức sợ hãi. giơ tay túm quần áo mặc vào, chạy tới bên cạnh nàng: “Tô tiểu thư, ngươi ngàn vạn lần được nháo lên Thiên đình. tình biến lớn, cũng nhất định có thể giải quyết tốt.”

      Trời ạ! Vạn lần cũng thể để bên biết thất trách, nếu đầu khó giữ a!

      Tô Khinh Lăng cười tà nhìn , roi tay nhoáng cái, khiến Diêm Vương hoảng hốt.

      “Tô tiểu thư, , ngươi có điều kiện gì?” Cắn răng cái, Diêm Vương mở miệng. Thôi thôi, nếu hi sinh chút mà đổi lấy được an bình về sau, cũng ngại.

      “Để ta hoàn dương.” Tô Khinh Lăng nhàng .

      “Nhưng thân thể ngươi còn.” Diêm Vương gấp tới độ gân xanh dưới trán muốn nhảy nhót. Nữ nhân này đòi như vậy, lỗ nặng a!

      “Ta mặc kệ. Điều kiện duy nhất là hoàn dương, bàn cãi nữa!” Tô Khinh Lăng ôm ngực, mày liễu nhướng cao, cho thấy thái độ kiên định.

      “Ngươi...” Diêm Vương tức tới độ lông mày cũng muốn rụng. muốn tát đánh bay nàng. Đúng là nữ nhân vừa kiêu ngạo, cố chấp khiến người ta thể ưa nổi mà!

      “Cho ngươi ba lựa chọn. là để ta nháo lên Thiên đình, hai là để ta hoàn dương, ba là để ta là môn thần canh cửa, mỗi ngày nghe ngươi ở đây ân ái. Ngươi chọn .”

      “Ngươi...” Diêm Vương bị Tô Khinh Lăng chọc cho giận đến muốn ộc máu, tái mặt nhìn bộ dáng “lão nương khi dễ ngươi đó”, chỉ cảm thấy trong đầu có sợi dây đứt cái phựt. Đợi đến khi tỉnh táo lại rồi, Tô Khinh Lăng cư nhiên bị cước đá bay ra ngoài.

      Tô Khinh Lăng kịp đề phòng, bị Diêm Vương đá bay, giận dữ la hét: “Diêm Vương chết tiệt! Ngươi dám đá ta? Bổn tiểu thư nhớ kĩ ngươi rồi!”

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Đại náo Diêm Vương điện

      “Diêm Vương gia, ngươi cút ra đây cho bổn tiểu thư!”


      Hồng y nữ tử có gương mặt xinh đẹp, đôi mắt sáng hữu thần, mũi ngọc môi đào, thần sắc sáng ngời nhưng đáy mắt lại bừng cháy hai ngọn hoả diễm, chứng tỏ cơn giận của nàng hề chút nào.


      Nàng ngừng quất roi lên Diêm Vương điện, vừa quất vừa quát, thế nhưng có ai trả lời nàng. Cơn giận như thể ngọn lửa thiêu đốt đáy lòng, roi hướng tới tên quỷ sai túm tới. Tên kia sợ co rúm chân tay, cả người cứng ngắc, dám cục cựa.


      “Này, ngươi biết Diêm Vương tại ở đâu ?”Hồng y nữ tử chỉ vào quỷ hồn hỏi.


      Quỷ hồn xoay người lại, cúi đầu trả lời: “Tô tiểu thư, Diêm Vương gia hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương.”


      “Cái gì?” Hồng y nữ tử giận dữ: “Tốt cho tên Diêm Vương ngươi! Cư nhiên chỉ ham sắc, ngược lại phán bổn tiểu thư chết oan. Ngươi tin bổn tiểu thư có thể đánh ngươi sao?”


      Dứt lời, nàng tức giận chạy về phía tẩm cung của Diêm Vương. Thân ảnh lửa đỏ như đạo hoả diễm, soi sáng nơi địa ngục u lạnh lẽo.


      Tiểu quỷ hồn kinh ngạc nhìn bóng dáng chớp mắt biến mất kia, nhịn được cảm thán: “Aizzz... ràng đều là quỷ hồn, như thế nào mà đãi ngộ lại kém vậy a?”


      công bằng a! Bọn ràng bị đám quỷ sai hung thần ác sát kia quất roi mỗi ngày, thế nhưng vị Tô tiểu thư kia lại phải chịu. Nếu phải còn có Diêm Vương, bọn đều nghĩ nàng mới là chủ nhân Diêm Vương điện mất. Ngay cả quỷ sai thấy nàng còn sợ tới mức chớp mắt trốn biệt rồi.


      Tại tẩm cung Diêm Vương, sau cánh cửa gỗ khắc hoa là mảnh xuân sắc. Màn lụa lay động kịch liệt, thanh truyền ra khiến người nghe mặt đỏ tim đập.


      “A a a... Vương... Mau... Ta chịu nổi...”


      “Nhanh như vậy liền chịu nổi sao? Bản Vương còn chưa có ra chiêu đâu!”


      Hồng y nữ tử đứng ngoài cửa phòng, nghe thanh bên trong truyền ra, lửa giận mãnh liệt thiêu đốt. Cư nhiên ở đây tham hoan, lại đem chuyện của nàng vứt ra sau ót, xem nàng thu thập bọn như thế nào!


      “Phịch!”


      Hồng y nữ tử chưởng phá nát cửa phòng.


      Trong phòng mảnh kịch tình nồng cháy, hai đương bị tiếng này phá hư, dục vọng nháy mắt liền bị cuốn phăng. Diêm Vương lập tức ngừng động tác, đè lên người nữ nhân xinh đẹp kia.


      Nữ nhân mở to mắt nhìn Diêm Vương, Diêm Vương mím môi , nén giận thôi, trán nổi đầy gân xanh, muốn phát tác thấy người phá hoại là ai, tức giận lập tức nuốt xuống bụng.


      “Tô tiểu thư, sao ngươi lại vào đây?”


      Chương 2: cước đá bay

      “Tô tiểu thư, sao ngươi lại vào đây?”


      Má ơi! ở thời điểm mấu chốt, cư nhiên lại bị nữ quỷ kiêu ngạo kia phá đám, là thất sách! Bất quá lại , nữ quỷ này rất kiêu ngạo, hoàn toàn đem Diêm Vương gia – chúa tể sinh tử vạn vật như vào mắt.


      “Bớt sàm ngôn ! Ta tại sao lại vào đây, ngươi rất ràng rồi còn gì!” Hồng y nữ tử trừng mắt nhìn nửa thân trần trụi của Diêm Vương, trong mắt đều là có kiên nhẫn.


      “Rốt cuộc đến khi nào ngươi mới để ta trở về đây?”


      Nàng, Tô Khinh Lăng, nguyên là thiên kim tiểu thư tập đoàn Tô thị, là tâm can bảo bối của cha mẹ, là trân bảo được ca ca phủng trong tay, cuộc đời luôn thuận buồm xuôi gió thế nhưng lại bị Hắc Bạch Vô Thường câu nhầm hồn phách. Thảm hại hơn là, thân thể nàng bị hoả táng, vì cam lòng nên cũng thể đầu thai. Mỗi ngày đều ở Diêm Vương điện lượn qua bay lại, tháng rồi mà tên Diêm Vương chết tiệt kia chỉ lo lêu lổng, thèm giải quyết. Tô Khinh Lăng nàng từ khi nào trở thành khí vậy?


      “Tô tiểu thư, ngươi biết là thân thể ngươi bị huỷ, căn bản thể nào hoàn dương được.” Diêm Vương rất tức giận. Giận do Tô Khinh Lăng kiêu ngạo là nguyên nhân, nguyên nhân khác là tại vì sai.


      “Ta mặc kệ ngươi có thể để ta hoàn dương hay , đó là chuyện của ngươi. Ta chỉ biết, thủ hạ của ngươi câu sai hồn của ta, làm hỏng cả hạnh phúc đời ta. Nếu ngươi cho ta cái đáp án khiến ta vừa lòng, ta liền khiến cái điện Diêm Vương này gà chó yên, còn nháo lên Thiên đình, trách tội ngươi thất trách!”


      “Từ từ !” Vừa nghe Tô Khinh Lăng muốn nháo lên , Diêm Vương lập tức sợ hãi. giơ tay túm quần áo mặc vào, chạy tới bên cạnh nàng: “Tô tiểu thư, ngươi ngàn vạn lần được nháo lên Thiên đình. tình biến lớn, cũng nhất định có thể giải quyết tốt.”


      Trời ạ! Vạn lần cũng thể để bên biết thất trách, nếu đầu khó giữ a!


      Tô Khinh Lăng cười tà nhìn , roi tay nhoáng cái, khiến Diêm Vương hoảng hốt.


      “Tô tiểu thư, , ngươi có điều kiện gì?” Cắn răng cái, Diêm Vương mở miệng. Thôi thôi, nếu hi sinh chút mà đổi lấy được an bình về sau, cũng ngại.


      “Để ta hoàn dương.” Tô Khinh Lăng nhàng .


      “Nhưng thân thể ngươi còn.” Diêm Vương gấp tới độ gân xanh dưới trán muốn nhảy nhót. Nữ nhân này đòi như vậy, lỗ nặng a!


      “Ta mặc kệ. Điều kiện duy nhất là hoàn dương, bàn cãi nữa!” Tô Khinh Lăng ôm ngực, mày liễu nhướng cao, cho thấy thái độ kiên định.


      “Ngươi...” Diêm Vương tức tới độ lông mày cũng muốn rụng. muốn tát đánh bay nàng. Đúng là nữ nhân vừa kiêu ngạo, cố chấp khiến người ta thể ưa nổi mà!


      “Cho ngươi ba lựa chọn. là để ta nháo lên Thiên đình, hai là để ta hoàn dương, ba là để ta là môn thần canh cửa, mỗi ngày nghe ngươi ở đây ân ái. Ngươi chọn .”


      “Ngươi...” Diêm Vương bị Tô Khinh Lăng chọc cho giận đến muốn ộc máu, tái mặt nhìn bộ dáng “lão nương khi dễ ngươi đó”, chỉ cảm thấy trong đầu có sợi dây đứt cái phựt. Đợi đến khi tỉnh táo lại rồi, Tô Khinh Lăng cư nhiên bị cước đá bay ra ngoài.


      Tô Khinh Lăng kịp đề phòng, bị Diêm Vương đá bay, giận dữ la hét: “Diêm Vương chết tiệt! Ngươi dám đá ta? Bổn tiểu thư nhớ kĩ ngươi rồi!”


      Chương 3: Là nam?

      “Vương gia, người tỉnh lại a!”

      Lỗ tai Tô Khinh Lăng tràn ngập tiếng khóc cao thấp, khoé mắt giật giật, trán trơ bóng khẽ nhăn lại. Nàng như thế nào lại cảm thấy cả người có khí lực chứ? Nhớ tới cái tên Diêm Vương chết tiệt kia dám đạp nàng cước, là bực dọc mà. Bất quá, người khóc bên cạnh nàng là ai a?

      Nàng mở mắt ra nhìn, nhất thời sửng sốt. Trước mắt là nữ tử tầm 16, 17 tuổi, ngũ quan xinh đẹp, tựa như hoa lê đẫm mưa (hoa lê đẫm mưa) khiến cho người ta thể thương tiếc, thế nhưng miệng nàng cái gì a? Vương gia? Ai là Vương gia?

      “Ngươi...” là ai?

      “A, Vương gia! Người rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi!” Tô Khinh Lăng còn chưa kịp hết, lại nghe nữ tử kia hết khóc lại cười, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn mình.

      Tô Khinh Lăng nhất thời lăng ngốc. Nàng nghe được cái gì a? Nàng là Vương gia? thể nào! Nàng bị tên xú Diêm Vương kia đạp tới cổ đại ? Vương gia? Nàng tại là nam nhân sao?

      Sờ sờ lên ngực, thế nhưng lại có “tiểu hà bao” sao? Hơn nữa, nàng động thủ cũng có nửa điểm khí lực.

      “Vương gia, người muốn làm cái gì? Nô tì giúp người.” Nàng kia thấy động tác của Tô Khinh Lăng, nghĩ nghĩ, “” có chuyện gì phải làm a?

      Tô Khinh Lăng giật giật khoé môi, lại phát cổ họng khô khốc, khàn giọng kêu: “Nước... Nước...”

      “Người muốn uống nước sao? Được được, nô tì lấy cho người uống!” Nàng kia đáp, bóng dáng lập tức chạy tới cái bàn gần cửa sổ châm trà.

      Tô Khinh Lăng mi nhăn lại càng sâu. Nô tì? Vậy nàng ta hẳn là Vương phi hoặc tiểu thiếp của Vương gia rồi. được! Nàng phải tìm hiểu xem tại sao bản thân lại biến thành nam mới được. Cho dù “tiểu hà bao” của nàng đủ lớn, nhưng tổng thể mà vẫn khiến nàng vừa lòng.

      “Vương gia, nước đến đây!” Nàng kia bưng ly trà tới, giúp Tô Khinh Lăng ngồi dậy, ghé ly trà vào miệng nàng.

      Tô Khinh Lăng hớp lại hớp, uống cạn ly trà, cảm giác môi còn khô ráp, cũng thấy trong người thoải mái hơn.

      “Vương gia, người uống nữa ?” Nàng kia lại hỏi.

      Tô Khinh Lăng lắc đầu, nghỉ ngơi thêm lát, cảm thấy cơ thể có điểm hữu lực, nâng mắt nhìn nữ tử, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

      “Phịch!”

      Chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành. Tiếng chén vỡ thanh thuý kéo đám thủ vệ bên ngoài sợ hãi, hộc tốc chạy vào.

      “Vương phi, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Vương phi?

      Tô Khinh Lăng cảm thấy bản thân mình sắp phát điên rồi. Chẳng lẽ mình trở thành nam nhân sao? Nếu , tại sao đám người kia lại gọi nữ nhân đó là Vương phi? Có khả năng sao? Nhìn nàng ta quần áo hoa lệ, căn bản là có khả năng là tỳ nữ. Nếu như là tiểu thư thế gia, gia đinh cũng dám hô thẳng kỳ danh (tên gọi). tại, nàng hận tại sao nữ nhân này biến mất , để nàng xem xem bản thân có trở thành nam nhân hay .

      có việc gì, chỉ là Vương gia vừa mới tỉnh lại, bổn Vương phi cao hứng quá mới thất thủ, ném vỡ ly trà thôi. Các ngươi lui xuống .” Nữ tử hướng bọn gia đinh , nét thanh lệ mặt giận tự uy.

      “Dạ!” Bọn gia đinh đáp, rời khỏi phòng. tên gia đinh hướng tới bên kia phủ, hướng phía lão Vương phi bẩm báo tình Vương gia tỉnh lại.

      “Vương gia, người nhớ nô tì sao?


      Chương 4: “Trứng trần nước sôi” vẫn còn

      “Vương gia, người nhớ nô tì sao?”

      Vô nghĩa! Nhớ ngươi mới là quỷ đó!

      Trong mắt nàng kia loé lên lệ quang, bộ dáng điềm đạm đáng , chọc người thương tiếc. Thế nhưng bao gồm Tô Khinh Lăng vẫn nằm giường. tại trong đầu nàng hỗn độn như tương hồ, căn bản có trong tình trạng thanh tỉnh bình thường. Tuy nàng đoán được bản thân trong tình trạng gì, nhưng nàng tại là nam hay là nữ? Nàng thuỷ chung vẫn hoài nghi.

      Ngay lúc nàng kia còn khóc sướt mướt, ai oán vô hạn, nữ phụ được hai nha hoàn dìu đỡ, nghiêng ngả lảo đảo tiến vào.

      “Con của ta a...”

      Sét đánh ngang tai, Tô Khinh Lăng dường như nghe thấy tiếng khóc của nữ phụ, trong đầu chỉ xoay quanh mỗi câu “Con của ta”. Trời! Đừng có nàng trở thành nam nhân nha! Trời ạ!

      ... khủng bố a!

      Nàng mở to mắt nhìn hai nữ nhân nỉ non khóc, lỗ tai ù đặc, khiến nàng nhịn được hung hăng nhíu mày, hô to tiếng: “Stop!”

      “Khiết Nhi, con xuống trước , ta có lời muốn với Vương gia.” Nữ phụ cao quý nghẹn lại tiếng khóc, với nữ nhân được gọi là Vương phi.

      “Dạ, mẫu thân!” Nàng ta liếc mắt nhìn Tô Khinh Lăng, trầm mặc rời .

      “Các ngươi cũng lui xuống hết .” Để Khiết Nhi rời , phụ nhân vẫy tay với hai nha hoàn cung gia đinh bên cạnh, .

      “Vâng. Nô tì cáo lui!” Tỳ nữ, gia đinh hướng phía hai người hành lễ rồi rời .

      Tô Khinh Lăng nhìn màn nay, trực giác cho biết sắp có đại phát sinh. Quả nhiên, phụ nhân mở miệng câu tiếp theo, trực tiếp khiến nàng sợ tới suýt nhảy dựng lên.

      “Nữ nhi của ta! May mà con tỉnh lại, suýt nữa hù chết mẫu thân!”

      Phụ nhân ngồi giường, mặt mang theo biểu tình thống khổ, vuốt ve gương mặt Tô Khinh Lăng, giọng .

      Tô Khinh Lăng trong lòng khiếp sợ thôi, hoang mang cũng ít. phải vừa mới chỉ là “con” thôi sao? Sao y giờ lại thành “nữ nhi” rồi? Hơn nữa, tại nàng còn có Vương phi, đừng có nàng là lưỡng tính, nam nữ đều ăn nha!

      “Nữ nhi, mẫu thân biết con phẫn nam trang thực vất vả. Thế nhưng vì Vương phủ này, ta chỉ có thể để con chịu uỷ khuất. Chỉ tại phụ vương con qua đời sớm, mà con sinh ra lại là nữ oa. Vì Vương vị cần người thừa kế, mẫu thân thể đem con dưỡng như nam hài...” Lão Vương phi bên vừa vừa khóc. Có thể nghĩ, nàng gặp cảnh trượng phu qua đời, muốn giữ được cái Vương phủ này, nàng có bao nhiêu vất vả.

      Tô Khinh Lăng gì, nhưng từ lời của lão Vương phi cũng đủ hiểu. Hoá ra, nàng vẫn còn “trứng trần nước sôi”, nhưng tại phẫn nam trang, mà tiểu Vương phi kia bất quá chỉ là quân bài nguỵ trang mà thôi. Xem ra, tiểu Vương phi cũng biết chuyện nàng nữ phẫn nam trang. Như vậy, nàng chính là nguỵ trang, lừa gạt thế nhân rồi.

      “Lăng Nhi, mẫu thân thực xin lỗi con. Nhưng mẫu thân cầu con, đừng trầm mặc kháng nghị như vậy, cũng đừng làm điều gì thương tổn chính mình. Nếu mất con, mẫu thân còn sống đời này làm cái gì chứ?”

      Tô Khinh Lăng lại moi thêm được điều từ lời của lão Vương phi. Xem ra, chủ nhân trước của khối thân thể này là cam lòng, kháng nghị.

      Chậc chậc chậc, nữ nhân ngu ngốc!

      Nữ phẫn nam trang là như thế nào? Nếu đổi lại là nàng, khẳng định là khiến cho phong sinh thuỷ khởi (gió thổi mây phun), khiến cho người ta đố kị, hận thể biến thành nàng. Thế nhưng, tại nàng phải khiến cho lão Vương phi biết, chính mình còn giống trước đây. Nàng phải mất trí nhớ! Chiêu này có vẻ cũ, nhưng dùng được.

      “Ngươi là ai?”


      Chương 5: Từ hôm nay trở , ta chính là Nhàn Vương!

      “Ngươi là ai?”

      Lời của Tô Khinh Lăng khiến biết tình của lão Vương phi cứng đờ. Chỉ thấy nàng chậm rãi nhìn Tô Khinh Lăng. Đôi mắt trừng to, hiển nhiên, nàng ta bị doạ .

      “Lăng Nhi, con làm sao vậy? Đừng làm mẫu thân sợ, ta là mẫu thân của con mà!” Lão Vương phi bị biểu tình xa lạ mặt Tô Khinh Lăng doạ sợ, khẩn cấp nắm chặt tay nàng.

      Má ơi, là đau!

      Trong lòng thầm kêu tiếng, mặt lại đổi sắc, Tô Khinh Lăng vẫn dùng biểu tình xa lạ kia nhìn lão Vương phi, nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt thống khổ cùng biểu tình bối rối và bất lực.

      “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy được?” Lão Vương phi thào tự , tay tự giác buông lỏng, giải thoát của Tô Khinh Lăng.

      “Con quên sao? Con quên? Con làm sao có thể quên được?” Lão Vương phi từ sau khi trượng phu qua đời cùng nữ nhi hai người nương tựa lẫn nhau mà sống. Nàng thể nào đoán được, tại ngay cả nữ nhi cư nhiên cũng quên chính mình. Cái loại tình cảnh độc, bị vứt bỏ này khiến nàng cảm thấy bất lực tới cực điểm. Nàng là nữ nhân kiên cường, trải qua biết bao phong sương, thế nhưng khắc này lại suýt chút nữa suy sụp.

      “Người đâu! Người đâu!”

      Tô Khinh Lăng còn suy nghĩ có nên mở miệng an ủi nàng ta chút hay . Dù sao nữ nhi người ta chết, nàng lại chiếm dụng thân thể nữ nhi nhà người ta, cũng tương đương với việc phải chăm sóc, phụng dưỡng vị mẫu thân trước mắt. Thế nhưng, nàng chưa kịp động thân, thấy lão Vương phi hướng bên ngoài, khàn giọng hô to.

      “Lão phu nhân, làm sao vậy?” Hạ nhân cách đó xa nghe thấy tiếng la lập tức chạy tới.

      ! Nhanh thỉnh Kỷ đại phu đến!” Lão Vương phi phân phó hạ nhân .

      “Vâng!” Mọi người gật đầu, như bầy ong vỡ tổ hướng phía ngoài chạy .

      Lão Vương phi nhìn Tô Khinh Lăng, nhìn khuôn mặt quen thuộc lại có biểu tình lạnh như băng cùng xa lạ, cánh môi khẽ cắn, nén xuống bi thống trong lòng, : “Lăng Nhi, con cần khổ sở. Rất nhanh thôi, khi Kỷ đại phu tới, con tốt lên thôi!”

      Tô Khinh Lăng nhìn biểu tình khổ sở của lão Vương phi, trong lòng có chút chua xót. Nhớ tới phụ thân sủng ái mình, còn có ca ca, mất mình bọn họ hẳn cũng bi thương như thế này . Tại khắc này, nàng đối với lão Vương phi lại dựa vào nhau, vì các nàng đều mất thân nhân của mình. Bất đồng chính là có, nàng biết, nhưng chính mình cũng , điều đó là thể thay đôi. Có lẽ, biện pháp tốt nhất chính là sống sao cho tốt, như vậy mới phuuj tấm lòng của thân nhân mình.

      “Ta là ai?” Nàng đột nhiên nhìn lão Vương phi, ánh mắt sắc bén làm lão Vương phi cả kinh.

      “Con là nữ nhi của ta, Tô Khinh Lăng.” Lão Vương phi đáp.

      Tô Khinh Lăng? Nàng nhíu mày, nghĩ tới cùng chính mình giống tên, chẳng lẽ là duyên phận sao?

      “Ta là ai?” Nàng lại hỏi, đáp án mà lão Vương phi vừa phải cái nàng muốn.

      “Con...”Lão Vương phi cũng thu hồi hai mắt đẫm lệ, nhìn lại Tô Khinh Lăng. Nàng tựa hồ cảm giác được nữ nhi có biến hoa, thậm chí nàng có chút hiểu được ý tứ kia.

      “Con là Tô Khinh Lăng, Nhàn Vương của Nam Diệu hoàng triều, phụ thân con từ trước có vương vị Nhàn Vương.”

      Tô Khinh Lăng nở nụ cười, khuôn mặt vốn có chút tái nhợt nay lại sáng lên. Nhàn Vương? Hẳn là cùng ý tứ với hiệu Tiêu Dao Vương ? như vậy là nàng chỉ cần làm kẻ nhàn hạ, hưởng thụ vinh hoa phú quý là được ?

      “Từ hôm nay trở , ta chính là Nhàn Vương!”

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6: Mất trí nhớ

      “Từ hôm nay trở , ta chính là Nhàn Vương!”

      Tô Khinh Lăng những lời này cũng chính là lời cáo biệt với quá khứ. Thế nhưng, đó đại biểu là nàng quên, nàng chỉ đem thân nhân, bạn bè ở đại đặt sâu vào trong trí nhớ, vĩnh viễn nhớ tới họ. Tương lai, nàng người mới hoàn toàn.

      “Lăng Nhi!”

      Lão Vương phi đứng trước mặt Tô Khinh Lăng, kích động lên lời. Trải qua lần vấn nạn, Lăng Nhi nghĩ kĩ rồi sao? Nàng cam tâm tình nguyện ư?

      “Lão phu nhân, Kỷ đại phu đến.” Vào lúc này, gia đinh dẫn vào lão đại phu râu tóc bạc trắng.

      “Lão phu nhân! Vương gia!” Kỷ đại phu đến, hướng phía hai người hành lễ.

      Lão phu nhân lập tức chạy tới, đỡ Kỷ đại phu đứng lên, gấp gáp : “Kỷ đại phu, ngươi mau nhìn Vương gia . Nó giống như là nhớ được những tình trước đây.”

      “Nga, phải ?” Kỷ đại phu có chút giật mình, lại nhìn Tô Khinh Lăng, quả nhiên là biểu tình xa lạ . Vì thế, lão lật đật cầm tay nàng lên bắt mạch.

      Tô Khinh Lăng nhìn Kỷ đại phu, đoán chắc là người mà lão Vương phi tin tưởng, nếu để lão xem mạch. Nàng lắng lặng nhìn lão, xem xem lão có thể cho ra được cái kết quả gì.

      “Kỷ đại phu, Vương gia thế nào?” Lão Vương phi nhìn Kỷ đại phu nhíu mày, nhịn được mở miệng hỏi.

      Kỷ đại phu buông lỏng tay Tô Khinh Lăng, bình tĩnh nhìn nàng: “Vương gia, người cảm thấy thoải mái ở đâu?”

      Tô Khinh Lăng đảo mắt, lúc sau mới : “Trừ bỏ những tình trước kia thể nhớ được, ta chỗ nào cũng tốt.”

      “Kỷ đại phu, ngươi xem a!” Lão Vương phi biết tại sao nữ nhi mình lại biến thành bộ dáng bây giờ.

      Kỷ đại phu vuốt vuốt chòm râu, lắc đầu: “Lão phu nhân thứ tội, lão phu cũng tại sao Vương gia nhớ được chuyện trước kia.”

      “Vậy…”

      “Được rồi được rồi, chỉ là mất trí nhớ thôi! Trước kia xảy ra chuyện gì chứ?” Nhìn hai vị lão nhân tựa hồ như muốn truy cứu đến tận cung, Tô Khinh Lăng nhịn được khoát tay.

      “Các ngươi mau cho ta biết, tình trước kia là như thế nào, phải là được rồi hay sao.”

      Lão Vương phi cùng Kỷ đại phu vừa nghe cũng cảm thấy ổn. cho nàng biết những tình trước đây, khiến cho nàng thấu hiểu hết mọi chuyện cũng tốt, đỡ khiến thân già hai người lo lắng bồn chồn.

      Kỷ đại phu hướng các nàng thi lễ rồi rời, lão Vương phi cũng đem mọi từ trước tới nay lại cho Tô Khinh Lăng nghe.

      Nguyên lai, phụ thân của thân thể này là Thanh Tuấn Vương gia dũng chí thiện chiến. Trong khi Vương phi mang thai, người nhận được đạo thánh chỉ phải đánh giặc, ngờ lại bị nội gian bán đứng, trúng độc bỏ mình. Lão Vương gia sau khi mất, Vương hủ như rắn mất đầu, mà người lại lưu lại nhiều con cháu, thiếu chút nữa Vương phủ sụp đổ. Cũng may, Vương phi cưỡng chế bi thương, ra mặt chủ trì đại cục, lấy hài tử trong bụng làm người thừa kế vương vị danh chính ngôn thuận mà chèn ép mọi thứ. Nhưng như dự tính, thai nhi sinh ra lại là nữ nhi, Vương phi vừa mất mát lại đau khổ, phải suy tính rất lâu mới quyết định, đem nữ nhi biến thành nam tử, lại lệnh cho bà mụ cùng nha hoàn bên cạnh giữ kín bí mật. Từ đó về sau, Tô Khinh Lăng liền bắt đầu cuộc sống nữ phẫn nam trang. Mà Vương phi vì để ngăn chặn việc người ngoài sinh nghi liền đem Từ Khiết Nhi cưới vào Vương phủ.

      Tóm lại, nàng hiểu, tương lai sau này của nàng chính là cực tốt. Vì thế, nàng khoái trá tuyên bố: bổn vương mất trí nhớ!


      Chương 7: Gia chính là rêu rao đó!

      Năm ngày sau,

      Trong Nhàn Vương phủ mảnh ánh sáng nhu hoà tươi đẹp, hương hoa quyến luyến cùng tiếng chim hót lanh lảnh vui tai.

      “Vương gia, người muốn đâu?” Từ Khiết Nhi thân y phục màu phấn hồng, áo lụa trắng sạch , hướng phía Tô Khinh Lăng tới. Phía sau nàng, cây sá tử nở rộ, những bông hoa đỏ xinh đẹp đung đưa theo làn gió như khiêu vũ. Phải công nhận rằng, Tư Khiết Nhi xinh đẹp vô cùng, nếu là nam nhân ai cũng sinh tâm mộ. Thế nhưng Tô Khinh Lăng nàng là nữ nhân hàng giá , nàng ta dù có đẹp hơn nữa cũng vô dụng, huống chi nàng ta căn bản thể cùng nàng so sánh mỹ mạo.

      “Bổn vương đâu cũng phải báo cáo với ngươi sao?” Bạch bào phiêu trong gió, lưng đeo ngọc đái thượng hạng, tóc đen mượt như tơ búi bằng ngọc quan cao, Tô Khinh Lăng để lộ dáng người cực kì tinh tế, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, xứng danh mỹ thiếu niên Cổ Nguyệt nhà quý tộc. Bất quá, thần thái nàng có lấy chút kiên nhẫn nào. Nàng chính là nhìn Từ Khiết Nhi trong thân nữ trang rất là khó chịu. Chết tiệt! Khi nào nàng có thể mặc nữ trang chứ? Nàng khẳng định đẹp hơn Từ Khiết Nhi gấp trăm lần.

      Từ Khiết Nhi ngẩn ra, mặt lộ nét cười khổ. Nàng phúc thân mình, cẩn thận : “Khiết Nhi dám.”

      “Hừ!” Tô Khinh Lăng hừ lạnh tiếng. theo nàng là hai tì nữ nhìn qua cũng khá, hai gã sai vặt dung mạo thanh tú, nghênh ngang ra ngoài.

      Từ Khiết Nhi nhìn theo bóng nàng, hai mắt đỏ hồng. Nàng hiểu bản thân phật ý Tô Khinh Lăng ở điểm nào. Gả tới đây ba tháng, “” chưa từng chạm qua mình. Trước khi mất trí nhớ, “” đối với mình lạnh như băng, sau khi mất trí nhớ ” trực tiếp tỏ ra kiên nhẫn nữa. Nàng khiến người khác chán ghét như vậy sao?

      “Vương phi, trở về thôi!” Nha hoàn bên cạnh giọng . Nàng là nha hoàn hồi môn của Từ Khiết Nhi, trong lòng đồng tình vô hạn với tiểu thư nhà mình.Bên ngoài nhìn tiểu thư sao, nhưng ra trong lòng lại đau thương cùng buồn bã. biết Vương gia suy nghĩ thế nào, làm sao lại chẳng quan tâm chút nào tới thê tử xinh đẹp thế này chứ?

      thôi!” Từ Khiết Nhi gật đầu, ảm đạm rời .

      “Hôm nay thời tiết sáng sủa nha! Khắp nơi đều là phong cảnh đẹp a!” Tô Khinh Lăng tay cầm ngọc cốt phiến, rêu rao nơi phố xá nhộn nhịp. Khuôn mặt tuấn mỹ kia phóng điện nơi nơi, khiến vô số nữ tử tư tâm nhộn nhạo.

      Tô Khinh Lăng khoé môi lộ ra nét cười tà tứ, cố ý hướng nữ tử phía kia chớp mắt cái, dẫn đến chúng nữ tử mặt đỏ tim đập, ngượng ngùng thôi.

      Tì nữ, sai vặt phía sau nhìn nhai, cảm thấy Vương gia sau khi mất trí nhớ thay đổi nhiều. Trước kia, người cực kì lạnh lùng, nửa ngày ho ra được tiếng. tại, biểu tình của người phong phú, hơn nữa còn nghiệt câu nhân thế này. Chẳng lẽ, người sau khi mất trí nhớ, tính tình biến hoá lớn thế này sao?

      “Bầu trời cổ đại xanh như vậy, khí cũng tốt, người càng xinh đẹp, rất có hương vị nha!” Tô Khinh Lăng nhìn dòng người phố, thào lẩm bẩm.

      “Xuân Vũ, Hạ Hà!” Tô Khinh Lăng quay đầu gọi hai tì nữ, còn có hai gã sai vặt, lại thấy bọn chụm đầu to . Lông mày nhếch lên, đám người này phải kẻ hầu tốt nha. Xem ra, nàng phải dạy dỗ lại bọn mới được.

      “Ta các ngươi làm gì? Cư nhiên dám để bổn vương chờ các ngươi?” Nàng hờn giận trừng mắt.

      Bốn người hoảng sợ, chạy nhanh đến trước mắt nàng: “Vương gia thứ tội!”

      “Thứ tội?” Nàng liếc mắt khinh thường: “Còn phải xem biểu của các ngươi thế nào.”

      Bốn người nhìn nhau khó hiểu. Có ý tứ gì a?

      Aizzz… Chỉ số thông minh, là thấp.

      Tô Khinh Lăng lắc đầu thở dài, nhíu mày: “ , phụ cận thanh lâu, đổ phường ở chỗ nào?”


      Chương 8: Tại đổ phường gặp tướng quân

      , phụ cận thanh lâu, đổ phường ở nơi nào?”

      A…

      Bốn người Xuân Vũ há hốc miện ngạc nhiên. Bọn có nghe lầm ? Thanh lâu? Đổ phường?

      Bốn người trừng mắt nhìn Tô Khinh Lăng như thấy quái vật. Bọn hoài nghi, phải Vương gia mất trí mà là bị quỷ nhập thân, mới khác biệt hoàn toàn so với Vương gia trước đây. Trước đây, Vương gia nào có ra vào thanh lâu với đổ phường bao giờ đâu.

      “Nhìn bổn vương làm gì? Lần đầu gặp sao?” Tô Khinh Lăng nhìn bốn người đem ánh mắt kì dị dán lên người mình, cảm giác rất thoải mái. Phượng mâu trắng dã liếc cái. Ngạc nhiên đến thế sao? Đến cổ đại có vào đổ phường, thanh lâu sao? Dù sao đại cũng chỉ có nước ngoài mới là hợp pháp, ở Trung Quốc cứ phải vụng trộm cất giấu, sau lại bị cảnh sát lần mò phá nát triệt để.

      “Vương… Vương gia, người trước kia cũng mấy nơi đó.” Xuân Vũ giọng .

      Tô Khinh Lăng hiểu ra. Trách được bọn phản ứng như vậy. Bất quá, vị Nhàn Vương trước kia biết cách hưởng thụ cuộc sống mà.

      “Đúng là tới, thế mới muốn xem, xem cho biết.”

      “Nhưng là…” Nơi đó có gì tốt chứ?

      có nhưng nhị gì cả!” Tô Khinh Lăng phất phất ngọc cốt phiến, tư thái phong lưu phóng khoáng : “Các ngươi đưa bổn vương , bổn vương tự mình tìm là được.” phải chỉ là thanh lâu thôi sao? Tuỳ tiện túm người cũng có thể biết.

      “Vương gia, cần a!” Xuân Vũ chạy nhanh : “Nô tì đưa người là được.”

      “Xuân Vũ!” Hạ Hà cùng hai gã sai vặt trừng mắt. Nàng như thế nào lại đáp ứng mang Vương gia tới nơi đó được chứ?

      Tô Khinh Lăng mị mị mắt, ba người kia hoảng sợ cúi thấp đầu.

      “Vương gia, thanh lâu chỉ có buổi tối mới mở cửa buôn bán.” Xuân Vũ lại tiếp.

      “Vậy đổ phường.” Đơn giản thôi!

      Bốn người vừa nghe, lập tức dẫn Tô Khinh Lăng tới đổ phường lớn nhất kinh thành.

      “Mở! Mở! Mở!”

      Đến đổ phường Cát Tường, năm người vừa vào thấy đám người vây quanh chiếc bàn lớn. Ai ai mặt đều mang theo biểu tình hưng phấn, cặp mắt trừng to nhìn nhà cái phía .

      Tô Khinh Lăng lắc lắc đầu. Quả nhiên là đổ phường! Con bạc kẻ nào nẻ nấy đều là cấp bậc chuyên nghiệp. Nàng kêu bốn người sang bàn kia nhìn cái, lại chạy bàn này xem chút, cũng muốn tự mình tham gia ván nào.

      Thấy thế, đám Xuân Vũ thở hắt ra cái. Xem ra Vương gia chính là chỉ tò mò thôi. Nhưng hiển nhiên, bọn cao hứng hơi sớm, vì Tô Khinh Lăng đứng ở bàn, đột nhiên với Hạ Hà: “Đưa bạc đây!”

      “Vương gia!” Mấy người trưng ra vẻ mặt cầu xin. Hỏng rồi hỏng rồi, Vương gia hỏng rồi, cư nhiên muốn đánh bạc a!

      “Này, đây phải Nhàn Vương gia sao? Người như thế nào lại xuất ở nơi như thế này?” thanh trêu chọc bỗng chốc truyền tới.

      Tô Khinh Lăng thuận thế đưa mắt nhìn tới. Đối phương là gã nam tử trẻ tuổi, thân mặc cẩm y ngọc sắc, lưng đeo ngọc đái, ngũ quan như ngọc, đứng ở nhất chiếu bạc tiền nhìn nàng. Bất quá, Tô Khinh Lăng cảm thấy nụ cười của y nhìn sao cũng có hảo ý, khỏi đối với tâm sinh phản cảm.

      “Tên kia là ai?” Nàng nghiêng đầu hỏi người hầu.

      “Hồi Vương gia, là tướng quân Long Thiếu Khuynh, trong tay có phân nửa binh quyền của Nam Diệu.” Gã sai vặt bên cạnh cung kính hồi đáp.

      “Đại tướng quân?” Tô Khinh Lăng hai mắt sáng lên. Nga, có quyền có thế a! Đó chính là thứ tốt, có lẽ nàng nên cùng tay đại tướng quân này hảo hảo “tâm chút, sau đó từ bi hỉ sả, nhận làm “tiểu đệ”.


      Chương 9: Ngươi rốt cục là ai?

      ! tiếp đón !”

      Tô Khinh Lăng xong, phe phẩy ngọc cốt phiến qua phía Long Thiếu Khuynh. Phía sau, bốn người Xuân Vũ đành phải theo gót bước tới. Long Thiếu Khuynh nhìn thiếu niên áo trắng bước về phía , sửng sốt. cảm thấy Nhà

      n Vương tại giống với trước kia nha! Tuy rằng dung mạo đổi, nhưng cảm giác được, khí thế kia bất đồng. Xưa kia, “” tất nhiên bao giờ xuất ở địa phương như đổ phường, hơn nữa “” luôn lạnh như băng, luôn có bộ dáng cao ngạo, khiến Long Thiếu Khuynh khinh thường.

      Tô Khinh Lăng đứng trước mặt Long Thiếu Khuynh, mới phát mình hơn cả vòng, trọng yếu hơn là so với mình có khí thế hơn hẳn. Trong lòng cộng thêm cái lý do vừa mắt. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Long Thiếu Khuynh, mặt lộ biểu tình lười nhác cùng kiêu căn, nhướng mi : “Long tướng quân?”

      Long Thiếu Khuynh ngẩn ra, ánh mắt thâm thuý thẳng tắp nhìn “”, mang theo nghi hoặc mà đánh giá. Sao lại thế này? Nghe khẩu khí giống như biết mình? Hay là “” lại muốn làm cái quỷ gì ?

      “Long tướng quân, ngượng ngùng. Vương gia nhà chúng ta trước đó vài ngày gặp chút tình, tại mất trí nhớ rồi.” Hạ Hà tính tình lanh lợi, vừa thấy biểu tình của Long Thiếu Khuynh, lập tức phúc phúc thân mình, hướng giải thích.

      “Mất trí nhớ?” Ánh mắt Long Thiếu Khuynh trừng lớn, giống như nghe được chuyện tình bất khả tư nghị vậy.

      “Mất trí nhớ liền mất trí nhớ, có cái gì ngạc nhiên!” Tô Khinh Lăng liếc xéo , sau đó nhìn chiếu bạc sau lưng . Đôi môi đột nhiên kéo ra, nàng nhìn : “Long tướng quân cũng tới đổ phường chơi sao? Vậy chúng ta tỉ thí tràng xem sao.”

      “Vương gia.” Bọn Hạ Hà rút rút khoé miệng. Vương gia phải ghét nhất trò này sao? Như thế nào mà mất trí nhớ xong liền biến thành như vầy? Cư nhiên lại muốn cùng Long tướng quân đánh bạc?

      “Kêu la cái gì? Đứng qua bên, đừng làm hỏng hứng trí của gia!” Tô Khinh Lăng giơ ngọc cốt phiến, đối với đám Hạ Hà, Xuân Vũ trừng mắt.

      “Ngươi là Nhàn Vương sao?” Long Thiếu Khuynh càng ngày càng cảm thấy Tô Khinh Lăng trước mặt cổ quái. Mất trí nhớ có thể thay đổi người hoàn toàn sao? “” căn bản là giống như người bình thường.

      “Ta phải, chẳng lẽ ngươi phải?” Tô Khinh Lăng tuyệt cho mặt mũi, đem đẩy qua bên. Nàng đứng trước chiếu bạc, với nhà cái: “Chơi lại, bổn vương mua đại.”

      Long Thiếu Khuynh thấy thế, trong lòng đối với “” rất rối rắm. Bình tĩnh nhìn “”, bước tới đứng bên cạnh, đem thỏi vàng nặng nề đặt lên chiếu bạc, nhìn Tô Khinh Lăng: “Bản tướng mua tiểu.”

      Dân cờ bạc vừa thấy cư nhiên là Vương gia cùng tướng quân đến đặt cược, liền đem tiền cược tay bỏ xuống, chạy hết tới bên này xem náo nhiệt. Kỳ a! Nhàn Vương luôn luôn ham cờ bạc cùng Long tướng quân quyền khuynh thiên hạ cư nhiên tới đây chơi a!

      Tô Khinh Lăng chọn mi, tà tà liếc Long Thiếu Khuynh cái, hướng nhà cái : “Ngươi nên an phận chút cho ta. Trăm ngàn lần nên chơi này nọ, nếu đừng trách ta.” Ánh mắt sáng ngời nhìn tên nhà cái chằm chằm, xem ngươi có dám hổ lộng hay .

      Nhà cái nghe nàng uy hiếp, liều mạng gật đầu. quát to tiếng, lắc mạnh cốc cùng xúc xắc rồi mở ra. Mọi người dí sát vào nhìn, kinh ngạc thở dốc: “Là đại!”

      “Ngươi thua.” Tô Khinh Lăng vẫn biểu tình kiêu căng, tựa hồ kết quả nàng nắm trong tay từ trước.

      “Ngươi rốt cục là ai?”


      Chương 10: Vị hoàng đế luyến đệ phích

      Ánh thái dương chiếu rọi sáng ngời tứ phương, chiết xạ xuống mái ngói lưu ly tinh xảo. Ngoài cửa sổ, muôn sắc hương hoa nở rộ, nghênh đón ánh nắng ban mai. Gió xuân lay cành mềm, phong tình len lỏi muôn nơi.

      Hoàng cung, Ngự Thư phòng,

      “Thiếu Khuynh, trong lòng ngươi giấu tình gì a?”

      Hoàng đế trẻ tuổi ngồi sau ngự án, thân mặc y bào thêu hoàng long, khuôn mặt tuấn mĩ hiếm có, ánh mắt thâm thuý mà sắc bén, cả người đều tản ra khí thế uy nghi của bậc đế vương. Lúc này đây, y lại nhíu mày, nhìn vẻ mặt giật mình ngây ngốc của bằng hữu kiêm thần tử của y.

      Long Thiếu Khuynh nghe Tô Long Ngạo hỏi, ngẩng đầu lên, biểu tình khuôn mặt tuấn tú nhất thời muốn lại thôi.

      “Rốt cuộc là làm sao vậy? Giữa chúng ta có cái gì thể sao?” Tô Long Ngạo xưng là “trẫm” mà xưng là “ta”, chứng tỏ mối quan hệ giữa hai người phải thân thiết bình thường. tại, y cũng coi đây là quan hệ quân thần, mà là giữa hai người bằng hữu với nhau.

      “Hoàng thượng, người gần đây có gặp Nhàn Vương chưa?”

      “Khinh Lăng?” Tô Long Ngạo nhăn mày, vẻ mặt cũng khẩn trương lên. “ xảy ra chuyện gì sao?”

      Trong khoảng thời gian này, tình trong triều cũng ít, nhưng y cũng muốn tới gặp “ chút. Đối với vị đường muội từ phải nữ phẫn nam trang kia, y trong lòng cực kì thương xót cho nàng. Năm đó, nếu phải vương thúc tử trận nơi sa trường, các thân thích khác lại thèm muốn tài sản Thanh Tuấn Vương phủ, Khinh Lăng cũng cần phải trở thành nam hài ngay từ khi mới sinh ra. Bí mật nàng nữ phẫn nam trang là do trong lúc vô tình y phát , từ đó về sau, y đối với đường muội hết sức quan tâm chiếu .

      Long Thiếu Khuynh nhìn Tô Long Ngạo bộ dáng lo lắng, nhịn được lắc đầu thở dài. Trách được người bên ngoài đồn đại Hoàng thượng bị “luyến đệ phích”, thậm chí còn kỳ quái hơn, y đoạn tụ. là do y quan ái Nhàn Vương quá mức, khiến cho người ta thể nghi ngờ. ràng chỉ là đường huynh đường đệ, vậy mà Hoàng thượng lo lắng cho Nhàn Vương còn hơn cả lo cho thân muội muội, cũng làm cho Lục công chúa cả ngày ghen tị với Nhàn Vương.

      “Lắc đầu là ý tứ gì hả?” Tô Long Ngạo nhìn Long Thiếu Khuynh lắc đầu, hai đầu lông mày càng nhíu chặt.

      “Thần nghe Nhàn Vương bị mất trí nhớ.” Long Thiếu Khuynh mở miệng.

      “Mất trí nhớ?” Tô Long Ngạo kinh ngạc mở to hai mắt. “Như thế nào lại mất trí nhớ được?” Đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Vì sao biết chuyện này?

      Siết chặt nắm đấm. Xem ra, đám thị vệ kia nên thay người rồi.

      “Cụ thể ra sao ta . Chỉ là, hôm qua trùng hợp gặp được Nhàn Vương ở đổ phường thôi.”

      “Đổ phường?” Tô Long Ngạo hoài nghi chính mình nghe lầm. Tuy rằng ai cũng nghĩ Nhàn Vương là nam tử, nhưng đường muội lại là nữ tử chân chính. Nàng nguỵ trang cho bản thân bằng lạnh lùng, nàng cùng mọi người duy trì khoảng cách, lại càng bao giờ tới những nơi như đổ phường, thanh lâu. Như thế nào lại đột nhiên chạy tới đổ phường a?

      “Ân.” Long Thiếu Khuynh gật đầu. Nhớ tới vị Nhàn Vương cuồng vọng kiêu ngạo, đôi mắt thâm thuý nhịn được xẹt qua đạo tinh quang. thú vị!

      “Nhàn Vương giống như biến thành người khác vậy, chẳng những đổ thuật rất cao, tính cách cũng là đại chuyển biến. Trước kia ta thích nhìn lạnh lùng, cái mặt đó giống như người ta thiếu cả trăm vạn lượng vậy. Nhưng tại, lại càng khiến cho người ta chịu nổi. Cái khí thế kia đúng là chẳng coi ai ra cái gì…”

      “Ngươi đó là Khinh Lăng sao?” Tô Long Ngạo hoài nghi người kiêu ngạo trong miệng Long Thiếu Khuynh có đúng là cái đường muội cả ngày lo sợ thân phận bị phơi bày hay .

      Long Thiếu Khuynh ý vị thâm trường nhìn Tô Long Ngạo, chọn chọn mi: “Ta nghĩ ngươi trước hết cứ tự mình gặp , xem xem ta rốt cục hay giả.”

      Tô Long Ngạo mím môi gì. Xem ra, y nên đến xem thử đường muội ra sao, đến cùng là vì lý do gì mà muội ấy biến hoá to lớn thế này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :