1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi (132 chương + Ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      NHÀ TÙ NÓNG BỎNG - TỔNG GIÁM ĐỐC THA TÔI

      [​IMG]

      Tác giả: Ái Tình Hoa Viên
      CV: Ngocquynh520
      Edit: Vân Nhi + Suri1011 + xioaxiang92 + quacauphale
      Beta: quacauphale
      Thể loại: đại
      Độ dài: 132 chương + Ngoại truyện
      Nguồn: DĐLQD

      Giới thiệu

      trận gió mưa, tóm gọn hai phái hắc bạch, học sinh ưu tú, xuất sắc, vì trời đất xui khiến tạo nên cuộc gặp gỡ bất ngờ, thay đổi cả cuộc đời của . . .
      Bởi vì kiếm tiền chữa bệnh cho cha mẹ, thể tờ hiệp ước, đáp ứng làm tình nhân của Phàm Ngự.
      Đoạn tình
      ---- Phàm Ngự: "Ký nó, ngay lập tức có thể lấy tiền ."

      Đoạn tình hai
      ----: "A, đừng. Đau quá, ra ngoài, mau ra."
      nhẫn tâm hung hăng tiến vào cơ thể , cả ngày lẫn đêm đều muốn.

      Đoạn tình ba
      ---- Khi người cũ của trở về, lại trừng phạt , nhục mạ .
      "Quả nhiên, trong lòng có quỷ.
      giường của Phàm Ngự tôi còn nghĩ tới người đàn ông khác, tôi muốn biết hậu quả đáng sợ mà phải nhận. Đừng mong phản bội tôi dù là trong tư tưởng.

      Đoạn tình bốn
      ---- ra chỉ là thế thân, bởi có khuôn mặt tương tự như người con kia.

      Đoạn tình năm
      ---- "Phá cái thai , cảm thấy mình xứng mang thai con của tôi sao?"
      Đêm mưa, ôm người con tàn nhẫn .
      Sáng sớm hôm sau, An Tuyết Thần nhìn vết máu tươi ở giữa hai chân mình, từ giây phút ấy tim chết.

      Last edited: 8/11/14

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Tai nạn xe
      Edit: Vân Nhi

      Hi vọng là chờ đợi ngọt ngào. Nhung nhớ là ấm áp trong lòng. Bằng hữu là phúc phận tu luyện cả đời. Tình là duyên phận cả đời dây dưa. Chúc mọi người sống đời có nhiều vui vẻ! nhiều hạnh phúc!

      Trong cuộc đời ngắn ngủi này, mỗi người đều có tình cảm, có cách sống riêng của mình. Thượng Đế đều cho mỗi người thân thể cùng tư tưởng: công bằng và công bằng. Công bằng là vì thượng đế đều cho mỗi người chúng ta được sống, bất luận sống như thế nào, thời gian dài hay ngắn; công bằng là vì khi thượng đế tạo ra con người đều cho mỗi người chúng ta có cuộc sống khác nhau, phân chia nghèo khó sang giàu, phân chia người tốt kẻ xấu.

      Con người có tin tưởng Thượng Đế ? Có người tin, có người ,nhưng dù ngươi tin hay tin, dù ngươi oán hận Thượng Đế hay oán hận. theo ý kiến của , vẫn sống tốt hơn, sống có ý nghĩa hơn trong cuộc sống ngắn ngủi này, để cuối đời còn lưu lại những kỷ niệm đẹp. Hãy tin tưởng rằng chính mình mới là Thượng Đế của mình.

      "Tuyết Thần, xong rồi, cha mẹ con bị tai nạn xe đường về, con mau xem ." Dì Hách là hàng xóm của nhà , vội vàng báo tin. Mấy ngày trước, cha mẹ của An Tuyết Thần công tác ở nơi khác, vốn hôm nay là ngày họ trở về nhà nhưng ngờ. . . Khi nghe dì Hách báo tin, đầu óc bỗng trống rỗng.

      Phanh—— Cái chén trong tay vỡ tan mặt đất. định ở nhà chuẩn bị bữa tối thịnh soạn đón cha mẹ trở về, nhưng khi nghe tin tức như tiếng sấm này, An Tuyết Thần luống cuống: "Dì Hách, dì cái gì, cha mẹ con gặp tai nạn sao?" An Tuyết Thần sắc mặt trắng bệch kích động hỏi. Nhìn bộ dạng tin của An Tuyết Thần, dì Hách miễn cưỡng lặp lại: "Đúng vậy, bây giờ họ ở bệnh viện." "Dì mau dẫn con gặp họ, con van dì, nhanh dẫn con đến bệnh viện." Nhìn An Tuyết Thần quỳ gối khóc lóc sàn nhà, dì Hách vội vàng đỡ đứng dậy: "Được, mau, chúng ta bệnh viện." An Tuyết Thần được dì Hách dìu ra khỏi nhà.

      xe taxi, đáng như thiên sứ nằm khóc nức nở trong lòng người phụ nữ trung niên. "Tại sao lại như vậy? ràng buổi sáng mẹ còn gọi điện thoại cho con, buổi trưa về đến nhà, tại sao chỉ mới có vài giờ mà lại biến thành như vậy chứ?"

      Nhìn An Tuyết Thần, dì Hách chỉ có thể an ủi: " phải lo lắng, cha mẹ con là người tốt, nhất định có việc gì, ngoan, đừng khóc nữa, chúng ta có thể nhìn thấy họ ngay thôi." "Dạ, con muốn gặp cha mẹ."

      Trong bệnh viện ——

      Chờ bên ngoài cửa phòng giải phẫu, An Tuyết Thần cực kỳ yên lặng, nhưng ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào đèn cấp cứu cửa. Chỉ cách cánh cửa nhưng lần đầu tiên trong đời, An Tuyết Thần cảm thấy cha mẹ rời khỏi mình, cảm thấy sợ cuôc sống có cha mẹ làm bạn. muốn, cha mẹ nhất định bỏ rơi , bọn họ như vậy, nhất định làm thế, cho dù họ muốn rời xa cũng giành lại họ từ tay Tử Thần. Vẻ bề ngoài nhu nhược nhưng lòng quyết.

      Đèn đổi xanh, bác sĩ ra, An Tuyết Thần lập tức chạy đến hỏi: "Bác sĩ, cha mẹ của tôi sao rồi?"

      "Ai, nghiêm trọng, giải phẫu tuy rất thành công, nhưng bọn họ vẫn còn hôn mê. Bây giờ hãy đóng tiền nhập viện và thuốc men ."

      "Tiền? Cần bao nhiêu?"

      "Đại khái chừng trăm vạn, nên mau chóng chuẩn bị, nếu bệnh viện ngưng dùng thuốc."

      ", bác sĩ đừng ngưng thuốc của cha mẹ tôi, tôi mau chóng chuẩn bị tiền. Xin cho tôi thời gian 3 ngày, tôi nhất định có tiền."

      Nhìn vẻ mặt có chút do dự của bác sĩ. An Tuyết Thần van xin: "Van xin các người, chỉ ba ngày thôi, tôi nhất định kiếm được tiền."

      Nhìn đáng thương cầu xin, bác sĩ miễn cưỡng : "Vậy được, chỉ ba ngày, ba ngày sau bệnh viện ngừng dùng thuốc, hãy tranh thủ, tôi trước."

      "Cám ơn ngài, bác sĩ, cám ơn."

      " cần cám ơn, lương y như từ mẫu thôi."

      Nhìn cha mẹ nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, An Tuyết Thần thầm : "Cha mẹ, hai người phải chờ con, con nhất định cầm tiền trở về."

      An Tuyết Thần liếc mắt nhìn cha mẹ cái rồi biến mất ở cuối hành lang bệnh viện.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Phàm Ngự 1
      Edit: Vân Nhi

      Rời khỏi bệnh viện, An Tuyết Thần mình lang thang đường, tinh thần hoảng hốt, suy nghĩ mông lung, thân thể chao đảo bước vô định như cẩn thận ngã xuống mặt đường ngay tức khắc. Dưới ánh mặt trời cực kỳ chói chang, cảm thấy mình vô dụng.

      “Ba trăm vạn, phải tìm ở đâu đây.” cứ nhìn bầu trời trong xanh mà suy nghĩ rồi dần dần thiếp như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      Thân thể bé của rốt cuộc chịu đựng nổi, cảnh vật trước mắt từ từ biến thành màu đen, cứ như vậy ngất .

      Khi tỉnh lại, phát mình nằm trong căn phòng, cố gắng đứng lên khiến đầu cảm thấy đau nhức, đúng lúc này cửa phòng mở ra, vào là người đẹp tóc đỏ, vóc người cao gầy, còn có đôi mắt mị hoặc. “ tỉnh, vừa rồi ngất xỉu trước cửa, nên tôi đưa vào đây, uống miếng nước .”

      nhận lấy ly nước. “Cám ơn, xấu hổ, làm phiền .”

      sao, nhìn chắc là học sinh trung học, sao lại ngất ở đây vậy?”

      Nơi đây ban ngày được gọi là vùng đất của đế vương, Đế Vương Chi Gia, bởi chỉ những người giàu có mới có thể vào đây. Nhưng ban đêm, nơi đây lại trở thành địa ngục trần gian, bởi khi màn đêm vừa buông xuống, những thế lực đen tối xuất , tất cả đều có liên quan đến Hắc Sáp Hội.

      “Tôi muốn làm, nghe ở chổ này có thể kiếm được rất nhiều tiền, có thể giúp tôi được ?.” An Tuyết Thần cầm chặt ly nước trong tay van xin.

      Nghe An Tuyết Thần như vậy, người đẹp tóc đỏ cảm thấy thương tiếc, bởi cũng có rất nhiều người giống như , chỉ vì sinh tồn mà phải con đường này.

      Quan sát An Tuyết Thần vòng. “Cũng có thể, nhưng có hiểu hết được công việc mà mình sắp làm ? Nơi này phải chỉ đơn giản bồi khách uống chút rượu rồi thôi.”

      “Tôi, tôi có thể, tôi cần tiền, tôi cần ba trăm vạn.”

      “Ba trăm vạn cũng nhiều, chỉ cần khách vui vẻ, đôi khi đêm có thể kiếm hơn con số đó nữa.” nhìn vẻ kiên định của An Tuyết Thần, người đẹp tóc đỏ .

      thôi, tôi dẫn gặp quản lý.” xong ta kéo tay An Tuyết Thần ra khỏi căn phòng.

      “Ừ, tệ, quả thực là báu vật khó gặp, nếu quyết định, như vậy tối nay liền ra sân.”

      chuyện là người phụ nữ hơn 40 tuổi, là quản lý của Đế Vương Chi Gia.

      Ngồi trong phòng hóa trang, An Tuyết Thần nhìn bản thân mặc đồng phục học sinh, đây chẳng khác hình ảnh ngày thường của bao nhiêu, quản lý mặc như vậy mới có vẻ thuần khiết, khiến cho các vị khách chú ý.

      lúc mơ mộng nhìn mình trong gương quản lý hô: “An Tuyết Thần, đến lượt .”

      “A, Vâng.” Trong lòng ngừng tự nhủ mình phải cố gắng lên, An Tuyết Thần từ từ bước ra ngoài. biết rằng những bước này từ từ đưa vào cuộc sống giam cầm.

      Quản lý dẫn An Tuyết Thần lên lầu cao nhất, lầu 100, cửa viết chữ VIP. An Tuyết Thần quan sát bốn phía, là tuyệt đến dọa người, tường treo chùm đèn kim cương hoa lệ, chung quanh tường dát vàng rực rỡ. Khắp nơi đều tản mát khí chất của đồng tiền.

      Tiến vào căn phòng VIP, đập vào mắt là những hình ảnh nóng bỏng đầy nhiệt huyết, bên trong là các cặp nam nữ thoải mái hoan ái, những tiếng rên rỉ, gào thét ngừng vang lên. Nhìn mà thấy ghê tởm, An Tuyết Thần có cảm giác buồn nôn, lấy tay che miệng, giống như muốn phun ra.

      “Ngự thiếu, ngài xem, hôm nay chúng tôi có là nữ sinh trung học đệ nhị cấp mới tới, có mấy phần thùy mị, ngài xem. . .” Quản lý hướng về phía người đàn ông ngồi sa lon cung kính .

      Người đàn ông lấy tay ra khỏi nội y của bên cạnh, lạnh lùng nhìn về phía cửa, An Tuyết Thần nhận thấy cái nhìn của liền cúi đầu xuống.

      “Tới đây.” Giọng điệu của ấm lạnh ra lệnh. Thấy An Tuyết Thần vẫn còn bất động, quản lý liền đẩy lên.

      An Tuyết Thần có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nhìn mình.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Phàm Ngự 2
      Edit: Vân Nhi

      An Tuyết Thần dám nhìn thẳng vào đôi mắt như lang sói kia, chỉ biết cúi đầu.

      Phàm Ngự nhìn , khóe miệng khẽ cong lên. đứng dậy từ từ đến trước mặt , nâng cằm lên, cẩn thận quan sát tỉ mỉ.

      Thân hình cân đối; làn da mềm mại, láng mịn; khuôn mặt trái xoan; mày thanh môi tú; sống mũi cao thẳng; đôi mắt trong sáng tựa như hoa đào mùa xuân, thuần thuần khiết khiết. . . Dùng những câu từ đơn giản này hình dung bé cũng xem là quá, mà là còn chưa đủ.

      Miệng từ từ kề sát tai : "Mới tới? hiểu quy củ?" xong cúi đầu nhìn , đầu ngón tay xoa chiếc cằm nhắn của .

      An Tuyết Thần cũng nhìn . có khuôn mặt cương nghị, hoàn mỹ đến từng đường cong, đôi mắt nhàn nhạt bá đạo, sắc bén cơ hồ có thể xuyên qua linh hồn tận sâu trong thân thể của người đối diện.

      Sống mũi tuấn mỹ, đôi môi khêu gợi có thể làm bao động lòng xuân. Lồng ngực rắn chắc lờ mờ sau vạt áo sơ mi đen sang trọng, lúc này cau mày hút điếu thuốc.

      . . . chưa bao giờ gần đàn ông, chưa bao giờ biết mùi vị đàn ông là như thế nào nhưng. . . biết đây là con dã thú nguy hiểm, chỉ là biết nguy hiểm cỡ nào!

      có thể nhìn thấy mặt , có thể chạm vào thân thể , nhưng vĩnh viễn cũng đoán được trong lòng nghĩ gì!

      giữ chặt khuôn mặt nhắn của hồi ròi buông tay, xoay người trở lại ghế sa lon. gì, chỉ im lặng hút thuốc và nhìn . Ánh mắt của khiến có cảm giác khiếp sợ, tựa như lang sói, nguy hiểm và lạnh lùng.

      ưu nhã gạt tàn thuốc xuống, dựa lưng vào ghế sa lon.

      "Tới đây." Chỉ nhàn nhạt câu, nhưng làm người nghe thể cự tuyệt.

      An Tuyết Thần cố gắng nhìn những hình ảnh nóng bỏng bên cạnh, từng bước gian nan tới gần , tay ngừng siết chặt vạt áo.

      "Ngồi" Phàm Ngự vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo ngồi xuống.

      do dự có nên ngồi hay , liền bị kéo ngã xuống, ngồi lên đùi .

      "A, làm cái gì, buông tôi ra." sợ. người luôn tản ra hơi thở nguy hiểm, biết nhất định phải là người bình thường.

      Nhìn con mèo trong ngực, Phàm Ngự nhíu mày. "Hư, ngoan , đừng làm rộn, đừng làm tôi phải tức giận."

      " xin lỗi, vậy xin ngài buông tôi ra, tôi cảm thấy thoải mái."

      " thoải mái, ngoan, hồi sau nhất định tôi làm cho thoải mái." nhàng mút môi , hôn thỏa thích. Đột nhiên bị hôn, đầu An Tuyết Thần bỗng trống rỗng. 18 năm giữ gìn, nụ hôn đầu của cư nhiên bị người xa lạ cướp mất.

      Phàm Ngự hôn rất thoải mái bỗng đuôi lông mày tuấn tú cau lại, mở mắt ra, mới phát mình bị con mèo này cắn. hung hăng cắn , rồi thừa dịp thất thần liền tông cửa chạy .

      Nhìn bóng lưng dần xa, gương mặt tuấn tú của Phàm Ngự đen lại. Căn phòng nhất thời yên tĩnh lạ thường sợ có thể chọc giận con ác lang.

      "Hừ, chạy , dù có chạy đến chân trời góc biển, có nơi nào Phàm Ngự ta tìm được." Phàm Ngự nhìn chằm chằm cánh cửa, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười sâu thẳm.

      An Tuyết Thần cứ chạy mà hề hay biết chọc giận con sói ngủ say.

      Ra khỏi cửa, An Tuyết Thần chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn đôi môi bị Phàm Ngự hôn qua, tức giận kêu: "Bại hoại, đời này có chết ta cũng muốn nhìn thấy ngươi."

      Có ai biết bọn họ rất nhanh gặp lại, nhưng lần gặp mặt này kèm theo tờ khế ước.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Bị bỏ thuốc 1
      Edit: Vân Nhi

      "Phàm thiếu, chuyện ngài phân phó thuộc hạ làm xong."

      chuyện là thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp tựa như thiếu nữ.

      "." Phàm Ngự ngồi ghế, đưa lưng về phía cửa, ánh sáng lờ mờ trong phòng càng tăng thêm vẻ huyền bí của người đàn ông này.

      "Thuộc hạ điều tra được kia tên là An Tuyết Thần, năm nay mười tám tuổi, thông thạo tiếng , tiếng Pháp cùng vài loại ngôn ngữ khác, có thể là thiên tài, có thói quen xấu. Chỉ vì cha mẹ bị tai nạn xe, cần tiền chữa trị, nên ấy mới vào Đế Vương Chi Gia." Thiếu niên xinh đẹp cung kính hướng về phía Phàm Ngự .

      Nghe thủ hạ báo cáo, Phàm Ngự xoay ghế lại, từ từ hút hơi thuốc sâu, rồi nhàng thổi ra.

      " ra ngoài." Phàm Ngự gì thêm.

      "Xin hỏi Phàm thiếu. . ." Lời còn chưa dứt bị Phàm Ngự cắt ngang.

      "Hoa Ảnh, từ khi nào chuyện của ta đến phiên ngươi hỏi tới, nên chọc ta, cút." Toàn thân Phàm Ngự đều tản ra loại hơi thở nguy hiểm, vô hình cảnh cáo 《 phận miễn lại gần》. Nhìn sắc mặt của Ngự thiếu, Hoa Ảnh cũng dám hỏi nhiều, cúi đầu hành lễ cái rồi lui ra.

      Phàm Ngự rất tao nhã ném tàn thuốc vào gạt tàn. Từ từ đứng dậy tới cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài. Công ty của tòa cao ốc 200 tầng nằm ở trung tâm thành phố, từ cửa sổ, có thể nhìn bao quát mọi cảnh đẹp bên dưới, nhất là khi về đêm.

      Ánh đèn đêm chiếu lên khuôn mặt tuấn, tựa như khắc sâu nét cương nghị lạnh lùng trong tức giận của đôi mắt , nóng bỏng đỏ rực tựa như ngọn lửa địa ngục, sáng chói mà mị hoặc. này, nhất định phải có.

      Khi An Tuyết Thần trở lại bệnh viện sáng ngày hôm sau, nhìn hai thân thể cắm đầy ống dẫn, lòng càng thêm đau nhói.

      "Làm thế nào bây giờ, hai ngày rồi, nếu có tiền cha mẹ buộc phải rời ." Đôi tay buông lỏng giờ nắm chặt thành quả đấm.

      An Tuyết Thần lẳng lặng những con đường sầm uất của thành phố, nhìn người qua lại, nhìn từng chiếc xe chạy như bay đường. chợt phát mình bé. ngẩng mặt nhìn trời xanh vạn trượng, đưa năm ngón tay che kín nửa ánh sáng, nửa cảm thụ ấm áp của ánh mặt trời. Trong lúc lẳng lặng hưởng thụ ấm áp từ thiên nhiên chiếc xe Lamborghini màu đen dừng sát bên cạnh .

      Cửa kính xe dần dần hạ xuống làm lộ ra gương mặt điển trai đầy tà mị. Chiếc xe này theo rất lâu, nhìn thấy như vậy, tim chợt gợi lên cảm giác rung động. ngồi trong xe lẳng lặng nhìn hưởng thụ ánh mặt trời bất giác lòng cũng cảm thấy ấm ấp. Nhưng trong thế giới của cho phép có diện của mặt trời, bởi được sinh ra trong thế giới của bóng tối, nhất định thể có ánh sáng.

      An Tuyết Thần nhìn , đôi lông mày cau lại. "Là ? Sao lại ở đây?"

      Phàm Ngự lời nào, chỉ mở cửa xe ý bảo ngồi vào. Nhưng sao lại để ý đến , khó chịu liếc cái rồi về phía trước.

      "Nếu nghĩ đến cha mẹ mau lên xe." Lời vừa ra như sợi dây vô hình trói An Tuyết Thần lại khiến dừng bước, quay đầu nhìn đứng ung dung dựa vào cửa xe. mặc bộ âu phục đen, thắt cà vạt, nút áo tùy ý mở rộng làm lộ bờ ngực màu đồng săn chắc đầy quyến rũ.

      " cái gì, có thể giúp cha mẹ của tôi sao?" An Tuyết Thần kích động chạy đến trước mặt Phàm Ngự, cao hứng nắm chặt hai tay của hỏi.

      "Vậy phải xem thân thể có đạt đủ điều kiện khiến tôi cứu cha mẹ của ."

      Loại đề nghị trắng trợn này lọt vào tai An Tuyết Thần khiến lòng đau nhói.

      Thấy Phàm Ngự nhìn mình cách giễu cợt, nắm chặt tay, hít hơi sâu .

      "Muốn tôi phải làm gì mới chịu cứu cha mẹ của tôi, bất luận cái gì tôi cũng làm."

      " cái gì cũng làm?"

      "Đúng vậy."

      "Lên xe."

      An Tuyết Thần ngồi trong xe nhìn người đàn ông này. có ngũ quan tuấn tú lạnh lùng, tròng mắt sâu thẳm gợi lên nét tà mị mê người; lông mày dày đậm, cái mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm, tất cả đều toát lên khí chất cao quý cùng ưu nhã.

      Cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của An Tuyết Thần, Phàm Ngự nhìn cái, khuôn mặt tuấn mỹ nhàn nhạt lên nét cười tà ác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :