1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nguyệt hỏa thiêu tâm - Tiêu Tiêu Trúc (16/50) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Truyện được edit tặng SN 1 người bạn...

      Tác phẩm
      NGUYỆT HỎA THIÊU TÂM
      Tác giả: Tiêu Tiêu Trúc
      Số chương: 50
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: Diễn đàn LQD
      Nguồn: lqd


      Giới thiệu truyện:

      Giữa ngàn lớp mây mù có khoác trường bào ‘Nguyệt hỏa thiêu tâm’ đỏ thắm quay đầu lại mỉm cười với nàng, nàng thấy diện mạo của kia, chỉ cảm thấy nụ cười của ‘Nguyệt hỏa thiêu tâm’ đó rất đỗi dịu dàng, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, ống tay áo đỏ thắm bồng bềnh tựa như đám lửa bốc cháy hừng hực.

      Lâm Phàm đột nhiên bừng tỉnh mở mắt phát ra mình nằm trong lòng sư phụ, nơi ấy còn là hang động suối nước nóng....

      === =======

      Last edited by a moderator: 9/3/15
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.

      Beta: Trang


      Cả vườn mẫu đơn ở sau hậu viện đua nhau khoe sắc, hoa đỏ hoa trắng khắp nơi vươn mình nở rộ trong những tán lá màu xanh xanh. Tầng tầng lớp lớp vây quanh những cánh hoa trải dài thành biển hoa sáng rỡ dưới ánh mặt trời, khí thế bừng bừng sức sống thua gì dời núi lấp biển. Tháng tư ở Lạc Dương xảy ra chuyện lớn vô cùng chấn động, còn đặc biệt hơn cả vụ mùa mẫu đơn. Phố xá rộn ràng, hoa bay đầy đường, khí háo hức rầm rộ thế này vài chục năm rồi chưa từng có, trái ngược với chiến loạn phiêu linh vào mấy năm trước dân chúng ở Lạc Dương hôm nay bắt đầu khôi phục lại sức sống mới, cũng có thể coi đó như dấu hiệu thiên hạ này được an ổn thái bình.

      "Hoa mẫu đơn là loài hoa thơm cỏ lạ nhưng phẩm chất cực kỳ cao quý, lại còn là Vương trong các loài hoa. Bốn màu có thể biến thành trăm sắc, mỗi loại có hương thơm và màu sắc khác nhau. Hình dáng so với Thiên Hương nhất phẩm đó là phù hợp vô cùng lý tưởng, nhìn cả vườn hương hoa diễm lệ, dịu dàng đẹp đẽ như con người, hổ danh được người đời gọi là ‘Hoa Trong Thánh’."

      thanh niên ca ngợi như thế, người ấy đứng thẳng người, lưng có mang thanh kiếm, xem ra là nhân sĩ giang hồ. Bên cạnh còn có nhóm người đứng, cách ăn mặc cũng y hệt như , "Đâu có đâu có, đều là bằng hữu giang hồ khen nhầm thôi, chẳng qua lão hủ chỉ là quá si mê cây cỏ hoa lá, mới thành người vô giá trị thế này."

      ông lão tóc trắng mặc cẩm bào màu lam vuốt râu cười , dường như cảm thấy rất hài lòng với lời khen ngợi này. Ông ta duỗi ra ngón tay dính vằn vện đầy màu, khẽ chạm vào cánh hoa mềm mại do chính bản thân mình tỉ mỉ chăm sóc, cũng chẳng hiểu tại sao trong mắt ông ta lại thoáng nét lo lắng chập chờn.

      Ông lão này tên là Tôn Khả Sách, "Hoa Trong Thánh" chỉ là biệt hiệu mà người giang hồ thấy ông hoa tới mức điên cuồng nên mới đặt cho ông cái tên ấy, ra ông được người giang hồ gọi bằng cái tên là "Thiên Lý Mưu" vốn là Chưởng môn của Thanh Long môn, nhưng ông nổi tiếng là nhờ tài trí của mình, lại còn có giao tình rất tốt với người trong võ lâm, bạn bè vô số, có thể so với Mạnh Thường. Sau đó biết tại sao lại quy phục triều đình, sau đó nữa còn được trở thành thân tính phò trợ trông coi cánh quân cho Ninh Vương. Nhưng mười mấy năm trước Ninh Vương làm phản cuối cùng bị thất bại, vây cánh đồng đảng hầu như đều bị tiêu diệt sạch , thế nhưng ông ta vẫn thần bí bình an vô , điều này khiến cho nhiều người hoài nghi phải chăng đó chính là nguyên nhân phía sau việc ông ta vẫn có thể bảo toàn mạng sống? Sau đó cũng thoái chức chưởng môn, an phận thủ thường. Toàn gia quyến chuyển đến Lạc Dương sinh sống, nhưng thỉnh thoảng vẫn cùng các tông phái giang hồ và thế gia duy trì liên lạc rất chặc chẽ.

      Xuân năm nay hoa mẫu đơn nở rất đẹp, ông ta liên lạc mấy chục đại môn phái và thế gia khắp giang hồ cùng đến Tôn phủ ở Lạc Dương tham gia yến tiệc thưởng hoa, cũng chính là ngày hôm nay. Cũng trong mấy ngày này, võ lâm nhân sĩ đều tề tựu về khắp các nẻo đường ở Lạc Dương, cả trong chốn giang hồ có thể có mặt mũi như thế e rằng chỉ có mấy người mà thôi. người như vậy, rốt cuộc còn điều gì có thể khiến cho ông ta lo lắng đây?

      "Lão gia!" nam bộc bước lên phía trước, khom người cúi đầu trình lên tấm thiệp trang trí tinh xảo thưa, "Là bái thiếp của Huyền Môn tông ạ!"

      "Mau mời."

      Tôn Khả Sách , trong lời có chút lo lắng khẩn thiết rất khó phát .

      Rất nhanh sau đó nam bộc dẫn theo hai người tới hậu viện, bên trái là thiếu niên mặc bạch y, trông chỉ khoảng mười bốn tuổi, dáng người khắc đá mài ngọc, vô cùng tuấn mĩ, do tuổi còn nên chưa được nhập quan, mái tóc xõa ra tùy ý, thoạt nhìn vô cùng dễ thương.

      Người bên phải lại là người vô cùng quái dị. Xin hỏi quái dị thế nào? ràng tiết trời là mùa xuân, ấm áp vô cùng, y lại mặc chiếc áo choàng màu đen, cổ cũng được bọc chặt lại, nhìn trông vô cùng mập mạp, cảm giác như bên trong mặc rất nhiều lớp quần áo vậy. đầu đội mũ quan, tay đeo bao tay màu đen, dưới chân cũng đôi giày màu đen nốt, chút da thịt cũng lộ ra ngoài. sai, chút da thịt cũng đều nhìn thấy được, vì mặt cũng đeo chiếc mặt nạ đồng. Trong vườn, giữa cả biển hoa sắc thắm lại xuất người toàn thân màu đen, chiếc mặt nạ đồng dưới ánh mặt trời phát ánh sáng lấp lánh, cảnh tượng này có thể quái dị được sao?

      Còn chưa đợi Tôn Khả Sách mở miệng, hai người kia tiến lên khom lưng thi lễ: "Vãn bối Tạ Thanh Trúc/ Lâm Phàm bái kiến Tôn lão."

      Giọng của thanh niên trẻ tuổi kia du dương, còn của người kì quái lại khàn khàn, giống như phát từ trong cổ họng ra vậy. Người thiếu niên cười : "Từ hai tháng trước gia sư nhận được yến thiếp của Tôn lão, nhưng lúc đó người bế quan tu luyện, trong thời gian ngắn thể rời khỏi Huyền Thiên cung được, nên phái vãn bối theo tam sư huynh thay mặt đến đây thưởng hoa cùng Tôn lão, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là khiến cho vãn bối được mãn nhãn rồi."

      Trong mắt Tôn Khả Sách lóe lên tia thất vọng, nhưng chợt lóe rồi chợt tắt khiến người ta kịp phát giác ra, lập tức chìa tay đỡ người kia, cười : " ngờ đệ tử của Lâm hiền đệ lại thanh tú nho nhã như vậy."

      Mọi người xung quanh đều ngừng gật đầu phụ họa, có điều hiển nhiên từ thanh tú nho nhã này là dùng để về Tạ Thanh Trúc.

      Lâm Phàm và Tạ Thanh Trúc chính là tam đệ tử và tứ đệ tử của Huyền Môn tông, mặc dù trước nay chưa từng ra khỏi Huyền Môn tông, nhưng hai năm qua danh tiếng cũng dần nổi lên trong giới giang hồ. Ai bảo bọn họ là đệ tử của tông chủ Huyền Môn tông - Lâm Tiêu, là cao thủ võ lâm trong "Tứ Thánh" chứ. Nhưng mà quả chuyện này có chút kì quái, với giao tình của Lâm Tiêu và Tôn Khả Sách, tông chủ những đến, mà hai đệ tử thay mặt tới cũng phải là đại đệ tử hay là nhị đệ tử có danh tiếng vang dội giang hồ, mà là hai tiểu đệ tử, hơn nữa tam đệ tử Lâm Phàm lại có chút cổ quái.

      "Quả đúng là Trường Giang sóng sau dồn sóng trước, khiến lão hủ ta ngưỡng mộ."

      Tôn Khả Sách xong, liền dẫn hai người lần lượt tới giới thiệu với các võ lâm nhân sĩ, chưởng môn có, đệ tự đại diện cũng có. Hai người đều nhất nhất hành lễ. Người tới đây hôm nay đều là những nhân sĩ có uy tín trong võ lâm, đây cũng có thể được coi như đại hội võ lâm thu rồi. Sau màn chào hỏi giới thiệu, mọi người lại cùng nhau thưởng thức mẫu đơn.

      Tạ Thanh Trúc mặt cười rất tươi, mắt cười cong cong, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng nhàm chán, cảm giác những màn xã giao này quá vô vị, mặc dù nhân sĩ võ lâm đều tập hợp tại đây nhưng phải là đại hội võ lâm, phải tới để tỷ thí võ công mà là thăm viếng trưởng bối, mặc dù hoa nở rất đẹp, nhưng cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi. thực tế có việc gì làm bức bối. Nhất là....

      quay đầu nhìn lén Lâm Phàm cái, oán thầm , nhất là lại còn cùng với vị tam sư huynh như người này nữa. Suốt dọc theo đường bất luận chuyện gì cũng có chút phản ứng, mười câu cũng về được câu. Nếu cùng nhị sư huynh tốt quá rồi, chắc chắn thú vị hơn nhiều.

      Trong lúc oán thầm, chợt thấy Lâm Phàm chậm rãi cúi đầu, bàn tay đeo gang tay màu đen nhàng nâng đóa Dao trì xuân màu hồng kiều diễm lên, giọt sương cánh hoa ánh lên lấp lánh.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2.

      Beta: Trang

      "Lão gia, có Diệp cung chủ của Tịnh Minh cung đến."

      nam bộc chạy tới trước dâng bái thiếp lên . Vừa nghe thấy lời ấy đám người xung quanh lập tức xôn xao. Giống như vị Diệp cung chủ này là nhân vật rất đặc biệt vậy.

      "Mau mời."

      Tôn Khả Sách . Đám người xung quanh vẫn tiếp tục xôn xao, Tạ Thanh Trúc và Lâm Phàm lại hề biết vị Diệp cung chủ mới đến này là nhận vật tầm cỡ thế nào, trong lòng có chút mong đợi.

      Chờ đến khi nam bộc dẫn theo đoàn nữ đạo sĩ vào, hai người mới biết được nguyên nhân. đầu kia nhìn mới chỉ hai mươi tuổi, khoác chiếc áo đạo sĩ rộng màu xanh lam, sợi dây đai buộc lỏng vòng eo chưa bằng nắm tay, mái tóc đen nhanh sáng mềm được búi cao, cố định bằng cây trâm bạc rất dài có hai dải lụa thắt hai bên,


      dáng người uyển chuyển như tiên nữ, da thịt trắng nõn, mặt mày như vẽ, môi đỏ như son, xinh đẹp vô cùng. Nàng vừa xuất , ánh mắt của mọi người đồng loạt sáng lên, vội rối rít tiến ra nghênh đón.

      “Có câu ‘Doanh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan’ (*), nhưng Diệp tiên tử vừa đến, cả vườn hoa này của lão phu liền trở thành tầm thường rồi.”

      (*): là câu thơ trích trong Thanh Bình điệu của Lí Bạch, dịch nghĩa: hoa đẹp và người đẹp khuynh quốc đều mang lại niềm vui.

      Tôn Khả Sách thi lễ cười .

      “Diệp mỗ là người ngoài, sao có thể tự giữ dung mạo được.”

      Diệp cung chủ hơi mỉm cười , thanh trong veo làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. “Tôn lão, tiệc thưởng hoa này của ngài vô cùng tao nhã, bọn ta may mắn tới đây là nhờ phúc của ngài mới được ngắm cảnh thế này.”

      “Đâu có đâu có, rất hân hạnh được đón tiếp chư vị.”

      Mọi người lại bắt đầu hàn huyên.

      Tạ Thanh Trúc đột nhiên nhớ ra, nếu nhầm người này chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân Diệp Mị, đệ nhất mỹ nhân này có xuất thân thế gia, năm xưa làm khuynh đảo vô số hùng hào kiệt đua nhau muốn lạy dưới váy của nàng, nhưng hiểu tại sao nàng lại đột nhiên xuất gia làm ni , về sau đổi tên thành Diệp Chân, còn sáng lập tên Tịnh Minh cung nổi tiếng khắp gần xa. Trong cung cũng chỉ thu nhận đạo , khiến người ta mơ tưởng. ngờ năm nay nàng hơn ba mươi nhưng thoạt nhìn lại giống như chỉ mới hai mươi tuổi.

      sững sờ, lại chợt nghe Tôn Khả Sách : “Đúng rồi, chắc hẳn tiên tử chưa từng thấy qua hai đệ tử của Lâm tông chủ Huyền Môn tông.”

      “Là người nào?” Diệp Chân nhíu mày, cười : “Mời Tôn lão dẫn đường.”

      Tôn Khả Sách dẫn đến trước mặt hai người, Lâm Phàm và Tạ Thanh Trúc liền vội vàng tiến lên vấn lễ, tự báo tính danh.

      Diệp Chân khẽ mỉm cười, nhan sắc kiều diễm như mẫu đơn, khiến cho người ta thể động lòng. Nàng hỏi: “Thân thể Tôn sư tốt ?”

      Tạ Thanh Trúc vội vàng : “Đa tạ tiền bối hỏi thăm, thân thể sư phụ vẫn an khang.”

      Diệp Chân vẫn mỉm cười, có điều trong mắt lại lóe lên cái gì đấy , chỉ : “Vậy tốt.”

      Nàng quay sang quan sát Lâm Phàm, vẻ mặt có vẻ rất hứng thú, chợt thấy nàng tiếp: “Lâm hiền điệt vì sao đeo mặt nạ?”

      Vấn đề này đám người xung quanh cũng rất muốn hỏi, nhưng vì ngại danh tiếng Huyền Tông môn nên vẫn ai dám mở miệng.

      Lâm Phàm định gì đó lại bị Tạ Thanh Trúc trước: “Thỉnh tiền bối, bởi vì lúc sư huynh của vãn bối gặp phải hỏa hoạn trong nhà cho nên khắp người và cả khuôn mặt đều bị thương, sợ làm kinh động tới các vị cho nên mới đeo mặt nạ.”

      Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, khỏi vì Lâm Phàm mà thở dài hơi. Sau đó lại tán gẫu về hoa mẫu đơn.

      Tạ Thanh Trúc kéo kéo ống tay áo của Lâm Phàm, : “Tam sư huynh, huynh đừng để trong lòng.”

      Lâm Phàm chỉ gật đầu cái, mình để ý.

      Tạ Thanh Trúc lại liếc mắt nhìn về phía Diệp Chân, rồi lại với Lâm Phàm: “Lúc hỏi thăm sư phụ, giọng của Diệp tiên tử kia có chút kì lạ, huynh xem có phải bọn họ có mờ ám gì ?”

      Lâm Phàm đột nhiên điểm ngón tay lên huyệt Thiên Tông của Tạ Thanh Trúc, mặc dù chỉ điểm rất nhàng, lập tức khiến Tạ Thanh Trúc cảm thấy nhức mỏi đau đớn, nhưng vẫn đến mức kêu ra tiếng. Lâm Phàm dùng giọng khàn khàn : “Sư đệ, mặc dù đệ mới nhập môn có mấy ngày, nhưng được xằng bậy về chuyện của sư phụ.”

      Tạ Thanh Trúc chịu đau, lên tiếng đáp: “Dạ, sư huynh, đệ biết rồi.”

      Vị tam sư huynh này giống với mình chút nào, mình mười tuổi mới được thu nạp thành đệ tử của sư phụ, còn tam sư huynh từ lớn lên bên cạnh sư phụ, nhưng kì quái là vị tam sư huynh này rất ít tiếp xúc với các sư huynh đệ khác, ai biết được võ công của như thế nào, tính tình ra sao, chỉ biết là tên gia hỏa dễ chọc.

      Lâm Phàm vỗ vào sau lưng cái, đau đớn lập tức biến mất. khỏi thở phào nhõm.

      Lúc này đến trưa, thấy khách nhân đều tới đông đủ, Tôn Khả Sách lập tức phân phó người làm bưng đồ ăn lên, thiết yến ngay giữa biển hoa. làn sóng người lên lên xuống xuống bận rộn, chỉ chốc lát sau trà bánh nằm đầy bàn. Mọi người sôi nổi ngồi xuống, cảm thấy ở giữa biển hoa mẫu đơn, ngửi mùi hương thơm ngát, ăn trà bánh, quả là tao nhã vô cùng.

      “Tệ xá còn chuẩn bị chút thức ăn, các vị, mời từ từ dùng.” Tôn Khả Sách ngồi ở chủ vị, cười vang . “Hôm nay tiểu xá có thể mời được các vị khách quý tề tựu tại đây, là phúc khí của lão hủ.”

      Mọi người vội vàng đồng loạt đứng dậy hoàn lễ: “Đa tạ Tôn lão.”

      Chợt giọng của thanh niên đột nhiên vang lên giữa đám người: “Việc trọng đại thế này lẽ nào Tôn lão lại quên mất người Thiên Thủy cung chúng ta rồi sao?”
      Last edited: 12/3/15
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3

      Beta: Trang

      Chỉ thấy thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi từ trong đám người ra, mặc quần áo tơ lụa sang trọng, đầu đội mũ gấm, giữa eo đeo thanh bảo kiếm tuyệt đẹp, mi thanh mục tú, phong thái nhanh nhẹn, rất ra dáng quý công tử.

      Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, vừa rồi trong đám người hề có người nào như vậy, lặng lẽ giống như vừa từ nơi nào đó mà người ta biết chui ra vậy. Hơn nữa, Thiên Thủy cung…? Chẳng lẽ chính là tà giáo tổng đàn Thiên Thủy giáo do Độc Tôn Ngọc Hồ, trong “Tứ Thánh” sáng lập ra từ gần mười năm trước? biết có bao nhiêu danh môn chính phái, võ lâm thế gia thậm chí cả quan lớn triều đình đều bị Thiên Thủy giáo dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn diệt môn thanh hộ, chính phái và Thiên Thủy cung đội trời chung, sao hôm nay người của Thiên Thủy giáo lại đột nhiên tới nơi này?

      "Đồ nghiệt, ngươi còn có gan tới tận đây khiêu khích võ lâm chính phái chúng ta sao?"

      người đàn ông cao giọng hét lớn, mọi người rối rít phụ họa, có người còn lớn tiếng mắng, trong lúc nhất thời nhốn nháo, rào rào như nước chảy.

      Thiếu niên kia lại làm ngơ tình cảnh trước mặt, cầm trong tay đóa mẫu đơn vừa mới hái, nhàng đưa lên mũi ngửi, dáng vẻ phong lưu, nhưng cũng cực kỳ thanh nhã, hoàn toàn nhận ra người này có chút quan hệ gì với Thiên Thủy giáo giết người tàn nhẫn trong truyền thuyết. Mọi người định lên tiếng ra nghi vấn trong lòng, lại thấy thiếu niên mím môi cười tiếng, hướng về phía Tôn Khả Sách thi lễ : "Tôn lão, vãn bối họ Trần, tên Chí Chiêu, là đại đệ tử của Giáo chủ Thiên Thủy giáo, nay bọn ta thay gia sư theo ước hẹn tới lấy đồ."

      Nhìn khí độ kia quả nhiên bất phàm, ra là đại đệ tử của Độc Tông.

      Bọn ta? Chẳng lẽ thiếu niên này phải chỉ tới mình? Mọi người cả kinh trong lòng, lại đột nhiên nhìn thấy mấy bóng đen từ trong biển hoa mẫu đơn bay ra, đều là vô cùng lặng lẽ. Chỉ trong chớp mắt liền thấy bốn người mặc áo xám đứng ở trước, sau, trái, phải bênh cạnh Tôn Khả Sách. Định thần nhìn lại thấy bốn khuôn mặt hỡ hững lạnh lùng chút khác nhau, bản lĩnh cũng giống nhau, quỷ dị vô cùng. Mọi người có mặt ở đây vừa giận vừa sợ, biết lai lịch đối phương thế nào nên cũng dám ra tay, chỉ sợ làm tổn thương đến Tôn lão. Tôn Khả Sách bị người vây quanh bốn phía, lại cố trấn định : "Lấy đồ? Các hạ bày trận thế thế này còn dám xưng là ‘lấy’ được sao?"

      "Ai nha…" Trần Chí Chiêu nhíu nhíu mày, "Theo như thiệp Thiên Thủy cung gửi tới cho các hạ, lễ nghi đều đầy đủ, dĩ nhiên là lấy rồi, chẳng lẽ.... Chẳng lẽ Tôn lão chịu giao ‘Đốt nguyệt’ ra?"

      Đốt nguyệt? Chưa có ai từng nghe thấy danh từ này cả, mọi người thầm giật mình, đồ vật người tà giáo hứng thú hẳn phải là đồ vật tầm thường rồi? ai hẹn ai đồng loạt đều ghi nhớ từ này trong lòng.

      Tôn Khả Sách cười to : "Lão phu chưa từng nghe đến ‘Đốt nguyệt’ là vật gì cả. Đám người gian tặc các ngươi cho dù có giết lão phu cũng thể tìm được đâu."

      "Ngươi!...."

      Trần Chí Chiêu nghiến răng cái, tay dùng sức, đóa hoa hóa thành tuyết trắng rơi lả tả xuống mặt đất.

      Diệp Chân thấy vậy, vội vàng lên trước bước, hắng giọng : "Chư vị Thiên Thủy giáo, hôm nay thiết yến mời chư vị, mà vật chư vị tìm Tôn lão cũng biết, nơi này hoan nghênh chư vị, mời về cho. Nếu chư vị muốn dùng võ tranh tài, hẹn ngày khác bọn ta tới thỉnh giáo Thiên Thủy cung."

      Hai mắt Trần Chí Chiêu híp lại, cười : "Ngày khác? Hôm nay quần tụ tập đông vui thế này, cần gì đợi đến ngày khác?"

      Những lời này đương nhiên là chọc giận đến đám người võ lâm chính phái, ai nấy đều trợn tròn hai mắt, rút kiếm ra. đệ tử Thương Sơn phái hô lớn: " khiêu khích chúng ta như vậy, hôm nay ta cho bọn chúng tới được mà về được!"

      Mọi người cùng hô lớn: "Tới được mà về được! Tới được mà về được!"

      Trong lúc nhất thời khí thế ngùn ngụt.

      Trần Chí Chiêu cười : "Chẳng lẽ chính phái hôm nay muốn lấy nhiều khi ít sao? Ra tay ngay tại chỗ của các vị tiền bối, bọn tiểu bối chúng ta tất nhiên là có tới mà có về, có điều như thế hẳn là người trong thiên hạ chê cười các vị lấy nhiều khi ít, bậc tiền bối khi dễ hậu bối."

      Diệp Chân ngờ chỉ câu của mình lại dẫn đến hậu quả lớn đến vậy, nhưng vẫn điềm tĩnh : "Vậy ngươi muốn như thế nào?"

      Trần Chí Chiêu cười : "Bọn ta ở Thiên Thủy cung tu luyện nhiều năm, biết được tài nghệ quần hùng thiện hạ cao cường đến đâu, hôm nay mượn dịp yến này, xin thỉnh giáo các vị võ lâm ngồi đây, nếu có người thắng tại hạ, bọn ta lập tức quay về Thiên Thủy cung, nhưng nếu tại hạ may mắn thắng các vị.... Tôn lão, ngài đành chịu uất ức, theo chúng ta lên Thiên Thủy cung làm khách chuyến vậy."

      Lời này cuồng ngạo vô lễ cực điểm, hẳn là muốn người khiêu chiến với những người có máu mặt trong các môn phái võ lâm có mặt ở đây, những người này bình thường cao ngạo chịu được khiêu khích, ngày thường mới chỉ mấy câu rút kiếm ra khiêu chiến, huống chi lại là lời miệt thị trắng trợn như thế này của tà giáo?

      Quả nhiên, vừa mới nghe lời kia, đệ tử Thương Sơn phái lập tức nổi gân xanh, quát: "Ta lãnh giáo cao chiêu của Thiên Thủy cung!"

      Dứt lời liền vung kiếm bay tới.

      Chỉ thấy Trần Chí Chiêu nhàng đỡ, rồi trở tay đẩy cái, vị đệ tử Thương Sơn phái liền bắn ra xa, miệng phun ra ngụm máu tươi, hai mắt mở trừng. ngờ mình toàn lực ra chiêu lại chịu nổi kích, trong lòng khỏi hổ thẹn, cuối cùng lại ngất .

      Diệp Chân thầm rùng mình: "Nội lực tốt! ngờ người này tuổi còn trẻ mà lại có được nội lực cao thâm như vậy, chẳng trách y lại có thể khoe khoang khoác lác như vậy. Cho dù là đệ tử của mình chỉ sợ cũng...."

      Những đệ tử Thương Sơn phái khác thấy sư huynh đệ của mình chịu nhục như vậy, trong lòng vô cùng giận dữ, liền nháy mắt với nhau, rồi cả sáu người đồng thời nâng kiếm xoay người, vận khởi bộ pháp, bao vây lấy Trần Chí Chiêu đồng loạt công kích, thế trận công thủ kết hợp, ánh kiếm màu bạc nối thành đường. Trong đám người chợt có người kêu lên: "‘Thương phong kiếm trận’ của Thương Sơn phái!"

      "Đồng loạt xông lên sao?"

      Trần Chí Chiêu cười khẩy, : "Cũng tránh được chút phiền toái...."

      cất bước nhàng, trong màn mưa kiếm quang mau chóng né tránh, mọi người chỉ thấy kiếm quang kia như lưới, tinh tế dày đặc, biến hóa vạn đoan, nhưng lại thể làm Trần Chí Chiêu

      [​IMG]

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.

      Beta: Trang

      Xung quanh lập tức yên lặng như tờ, tất cả đều bị việc bất ngờ này làm cho chấn động.

      Hai mắt Trần Chí Chiêu nheo lại, cười hỏi: "Các hạ là...?"

      kiếm vừa rồi chém xuống cực nhanh, vậy mà người áo đen đeo mặt nạ này lại có thể nhanh chóng xuất , cứu người dưới kiếm ngay trong gang tấc, mà bản thân lại còn kịp nhận ra, khinh công của người này khiến người ta nhìn ra được sâu cạn thế nào. Lại dường như có mấy phần giống với....giống với khinh công ‘Đạp liên’ của bổn giáo. Diệp Chân và Tôn Khả Sách cũng vô cùng khiếp sợ, ngờ tiểu bối vô danh của Huyền Môn tông lại có được thứ khinh công còn cao xa hơn cả với đám người tiền bối bọn họ, mười mấy năm qua thực lực Huyền Môn tông tiến triển nhanh đến như vậy sao?

      Lâm Phàm đỡ Tạ Thanh Trúc dậy, khàn giọng : "Tại hạ là sư huynh của đứa bé này, vô ý khiêu chiến các hạ, xin lỗi."

      xong, xoay người đỡ lấy Tạ Thanh Trúc định quay lại vị trí. Tạ Thanh Trúc vốn trong lòng tràn đầy vui mừng, nhưng ngờ lại thua trận như vậy, cả người ỉu xìu như bánh đa gặp phải nước.

      Trần Chí Chiêu sao có thể chịu được bị xem thường như vậy? Cắn răng cái, đề khí, trong giây lát liền tiến lên mấy trượng, vung kiếm nhọn đâm tới sau tim Lâm Phàm, cười lạnh hỏi: "Vì sao các hạ dùng khuôn mặt để gặp người? Lẽ nào sợ người ta nhận ra điều gì sao?"

      Lâm Phàm quay đầu lại, chỉ : "Diện mạo tại hạ xấu xí."

      Trần Chí Chiêu : "Các hạ chột dạ sao?"

      Vừa dứt lời liền nâng kiếm từ bên trái đâm tới, nơi này lại cách rất gần với đám người đứng xem, khiến cho bọn họ rốt rít lùi ra, chỉ sợ bản thân mình bị ngộ thương.

      Lâm Phàm ngờ công kích ngay tại nơi đông người thế này, vội vàng đẩy Tạ Thanh Trúc tới phía trước, cả thân thể như lông vũ nhàng di chuyển, đạp chân cái, cả người lui sang bên phải mấy trượng, mà cánh tay Trần Chí Chiêu cũng chỉ dài có giới hạn, nhưng đừng tưởng có thể tránh kiếm này của ....

      Trần Chí Chiêu cắn răng cái, vận khí đến mười phần nội lực, vung kiếm phóng , bay vút tới trước, hướng thẳng vào mặt của Lâm Phàm! Lúc này cho dù có vận công tránh chỉ sợ cũng kịp nữa rồi!

      "Cẩn thận!" Diệp Chân vội vàng hô lên, nhưng bởi vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, căn bản còn kịp ngăn cản nữa.

      Mọi người thầm mắng: chiêu thức hèn hạ đê tiện! Thân thể Trần Chí Chiêu theo thế đáp xuống, khóe miệng nở nụ cười hả hê. Lâm Phàm đến kiếm cũng chưa kịp rút ra, thế này khác gì đánh lén, thủ đoạn giết người chừa bất kỳ thủ đoạn này, hổ danh là nghiệt Thiên Thủy giáo! Tạ Thanh Trúc vừa quay đầu lại thấy cảnh này cũng vội hét lớn: "Sư huynh, tránh mau!"

      Lâm Phàm thầm tính toán trong lòng, muốn tránh ra kiếm này phải là thể được. Có điều lại chợt nghĩ, nếu tránh khỏi khiến cho người nào đó trong đám người phía sau phải chịu ngộ thương. Cho nên.... Đành phải thử cách này xem sao. Nghĩ là làm, liền vận nội lực từ đan điền, nội lực như điện nhanh chóng chảy tới các đầu ngón tay....

      "!"

      Tiếng động như sắt đá va chạm.

      Lâm Phàm hơi nghiêng người, ngón tay trỏ và ngón tay giữa bên bàn tay trái gắp lấy thân kiếm, toàn thân bị thương chút nào.

      Trái tim mọi người ‘thịch’ cái, đây là...?

      Có vài người đành lòng nhìn cảnh vừa rồi nhắm chặt mắt lại, cũng có những người chứng kiến được toàn bộ cảnh này, nhưng thể tin vào được mắt mình nữa. Chiêu thức vừa rồi của Lâm Phàm căn bản chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn vô cùng đơn giản, chỉ là hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm Trần Chí Chiêu vừa phóng tới, thành công chặn lại đường kiếm.

      Tạ Thanh Trúc hoàn toàn bị chấn động, cùng là sư huynh đệ đồng môn, chưa từng thấy đại sư huynh và tam sư huynh ra tay bao giờ, cũng chưa chuyện gì nhiều với bọn họ. Đại sư huynh từ khi bước chân vào Huyền Môn tông chưa từng gặp mặt, mà tam sư huynh lại chính là sư huynh đệ duy nhất của mình trong Vân Thủy các, luyện công cũng tách biệt với các sư huynh đệ khác, chưa gì tới giao tình sâu đậm, ngờ võ công của Tam sư huynh lại lợi hại đến thế!

      Ngay cả những người từng trải giang hồ như Diệp Chân và Tân Khả Sách cũng khỏi trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ đều biết, muốn ngăn cản kiếm với sức tấn công mạnh như thế kia cần phải có nội lực cao thâm thế nào. Người kia chỉ là tiểu bối giang hồ, thậm chí còn chẳng phải là đệ tử đứng đầu của Huyền Môn tông, lại có thể chặn lại dễ dàng như vậy, nội lực cao sâu như luyện từ trong bụng mẹ ra vậy. Hơn nữa…hơn nữa, năm đó người kia….chỉ sợ cũng có được nội lực lớn đến thế.

      tiếng “Rắc” vang lên, thu hút chú ý của mọi người, chỉ thấy mặt nạ đồng mặt Lâm Phàm chậm rãi rơi xuống…

      vết bỏng lan rộng quá nửa mặt để lại vết sẹo méo mó đỏ sậm, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra ngũ quan, đứa trẻ nhìn thấy chắc chắn bị dọa, buổi tối còn có thể mơ thấy ác mộng nữa. Sau khi mọi người nhìn thấy khỏi rối rít quay đầu nơi khác, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên chẳng có ai hoàn mỹ.

      “Hử?”

      Lâm Phàm ngờ tới mặt nạ của mình lại đột nhiên rớt ra, có lẽ là do vừa rồi bản thân vận sức dồn nội lực vào ngón tay để ý đến gió kiếm cắt vào dây buộc của mặt nạ. Vội tiện tay ném thanh kiếm kia sang bên, nhặt mặt nạ đồng lên đeo lại.

      Trần Chí Chiêu cũng ngờ được chiêu dốc toàn lực của mình lại dễ dàng hóa giải như thế, lúc này từ trong chấn động hồi phục lại tinh thần, : “Các hạ tài nghệ cao siêu, Trần mỗ cam bái hạ phong.” cười giễu tiếng, tiếp, “Lời các hạ quả nhiên sai, diện mạo xấu như thế sao có thể gặp người được.”

      Tạ Thanh Trúc cười lạnh : “Nếu thừa nhận sánh bằng tam sư huynh của ta, nên theo lời ngươi vừa lúc đầu, mau cúp đuôi trở về Thiên Thủy cung của các ngươi .”

      Diệp Chân cũng thuận thế : “Mời các hạ thực lời hứa ban đầu, mau thả người, rời .”

      Trần Chí Chiêu cùng bốn tên áo xám đưa mắt nhìn nhau, rồi chậm rãu nhặt thanh kiếm bị Lâm Phàm tiện tay ném xuống đất lên, cắm vào vỏ kiếm rồi : “Được thôi, hôm nay tài nghệ bọn ta bằng người. Từ biệt tại đây, ngày khác trở lại lãnh giáo.”

      xong lại khoát tay….

      Đột nhiên lại nghe thấy Lâm Phàm quát lên: “Cẩn thận ám khí.”

      Trong tích tắc, từng dây ám khí từ xà nhà bắn xuống, giống như được sắp xếp sẵn cơ quan đó. Mọi người cả kinh trong lòng, vội vàng cúi người né tránh, người áo xám nhân cơ hội đánh lén lên người Tôn Khả sách, Tôn Khả Sách tuy có phòng bị nhưng cũng bị đánh đến phun ra máu tươi, bất tỉnh nhân . Bốn người thuận thế đỡ ông dậy, vận công đề khí lật người nhảy ra phía người tường.

      “Khoan …”

      Tạ Thanh Trúc định đứng dậy cản bọn họ lại. Chợt Trần Chí Chia6u giơ kiếm đâm tới. Hôm nay phải chịu nhục nhã như vậy, đương nhiên thể buông tha cho người của Huyền Môn tông. Võ công của Lâm Phàm khiến phải kiêng kị, nhưng muốn giết thằng nhóc chưa mọc đỷ lông cánh Tạ Thanh Trúc này dễ như trở bàn tay.

      Tạ Thanh Trúc định rút kiếm ra, lại phát kiếm của mình biết trong lúc rối loạn biến đâu mất tiêu. Khinh công của tốt, lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm của kẻ thù đâm tới.

      Lâm Phàm thấy vậy vội vàng vận khí tiến lại, đẩy Tạ Thanh Trúc ra, sau đó bản thân cũng lui lại mấy bước. Nhưng lần này vì khoảng cách xa, nên có chút chậm chạm, mặc dù tránh được đường kiếm đâm tới, nhưng gió kiếm lại quét qua vai trái của .

      Gió kiếm bị nhiễm chút sắc hồng, xem ra chém vào da rồi.

      Nhưng Lâm Phàm chút do dự, hướng về phía trước đánh ra năm phần công lực, thẳng đến giữa ngực Trần Chí Chiêu.Trần Chí Chiêu lui lại mấy bước, miệng phun ra ngụm máu tươi. Vẻ mặt Tạ Thanh Trúc hưng phấn hô lên: “Hay lắm! Sư huynh, dạy dỗ .”

      Lâm Phàm tiến lên, Trần Chí Chiêu lùi lại từng bước, Lâm Phàm chỉ hỏi hai chữ: “Đổi người?”

      Trần Chí Chiêu lau máu ở góc miệng, cười : “Nằm mơ.”

      Dứt lời lại lấy từ trong ngực ra bốn quả cầu màu đen, ném về phía đám người ở đấy xa, bản thân lại đề khí vận khinh công phóng qua xà nhà. Lâm Phàm sửng sốt, lập tức vận khinh công đuổi theo .

      “Ầm!”

      tiếng nổ cực lớn cùng với hơi nóng rực truyền tới từ sau lưng Lâm Phàm, ánh lửa lên, khói đen cuồn cuộn. Trong đám người hỗn loạn vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Quay đầu nhìn lại, cả biển hoa mẫu đơn kiều diễm lúc này biến thành biển lửa, cũng có ít người bị bỏng.

      ra thứ ném là Lôi hỏa.”

      Lâm Phàm chỉ có chút lơ đãng thấy bóng dáng Trần Chí Chiêu đâu cả.
      Last edited by a moderator: 20/3/15
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :