1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyện lấy chàng bánh bao - Mị Dạ Thủy Thảo (Nữ Tôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nguyện lấy chàng bánh bao.

      Tác giả:mị dạ thủy thảo.

      Thể loại:cổ đại, nữ cường, ngôn tình.

      Converter: ngocquynh520.

      Editor: xinh29.

      Số page: 304.

      Tốc độ: tại học ở trường, lại vừa viết truyện vừa edit nên tốc độ rất chậm nhưng đảm bảo ít nhất chap tuần, tks...

      Về độ edit chính xác: kinh nghiệm còn non yếu với lại phong cách của ta là dịch sát câu chỉ lấy theo ý nhưng vẫn đảm bảo lệch so với bản gốc.


      Giới thiệu:

      [Bị mẫu nương sắp đặt, nàng liền suốt đêm trốn , nhưng vì “” quá vội nên nàng phát bên người ngoài mấy lượng bạc lẻ ra còn khuyến mãi thêm cái ngọc bội chứng minh thân phận cùng với vật phòng thân là cây chủy thủ nho .

      cũng là có chút thê thảm

      Bất quá có tiền hay có tiền nàng cũng phải rất quan tâm, chỉ là cái bụng này…

      Ai, đói, đói a…



      “Bán bánh bao đây, bán bánh bao, hương bánh bao đúng là rất ngon nha.” dáng người khác hẳn phàm nhân, tứ chi thô to, tướng mạo quá phận tục tằng, thanh trầm thấp khàn khàn…

      Cũng phải , nam nhân như vậy trong con mắt thẩm mỹ của nữ nhân thế giới nữ cường cũng phải là đẹp mắt, nhưng… nhưng trước mặt có bánh bao nga… cũng khỏi hấp dẫn người , nhìn kỹ người này cũng đúng là nam nhân đáng



      Bối cảnh thời đại: đây là thế giới nữ cường, đại lục bốn phía bị nước biển bao quanh, mà đại lục này nguyên bản bao gồm ba quốc gia, theo thứ tự là Li Nhan Quốc, Loan Tường Quốc và Linh Lam Quốc. Nhưng về sau tam quốc hợp nhất, Li Nhan Quốc trở thành quốc gia duy nhất tồn tại trong thế giới này.

      Nữ cường: trong thế giới này, nữ tử chính là người tuyệt đối thống trị, họ chính là hoàng đế, là vương gia, là vi thần.

      Nam hèn mọn: trong thế giới này, nam tử chính là có quyền, thể tòng quân, thể làm thương gia, địa vị thập phần thấp kém, nhưng sau khi tam quốc hợp nhất nữ hoàng sửa chửa lại pháp lệnh, nam tử cũng lấy lại được ít quyền lực cơ bản, tuy rằng vẫn như cũ chút quyền lực nhưng cũng có thể tự mình mưu sinh, làm chút sinh ý hoặc là ra ngoài công tác.

      Tam tòng: nam tử ở nhà theo mẫu thân, xuất giá theo thê tử, thê tử mất theo nữ nhi, đây chính là tam tòng.

      Tứ đức: tương ứng có công dung ngôn hạnh, đây chính là tứ đức.

      Trinh tiết: ngay lúc nam tử nào sinh ra ở nơi trái tim ngực đốt điểm chu sa, đó là đại biểu của trinh tiết, nếu thất thân chu sa biến mất, trước hôn lễ mà phát còn thê chủ có thể tự mình xử lý, sống hay chết tùy tiện.

      Sinh nở: cùng nữ tử hoan ái, nam tử liền có khả năng mang thai, thời gian mang thai là tám tháng, nam tử muốn sản xuất ra từ “lỗ ở dưới” mà nặn ra, nam tử sau khi sinh sản, chỗ vú là nơi để hài nhi uống sữa.

      Kết hôn: nữ tử lấy phu quân bình thường khi họ được mười tám tuổi, nam tử xuất giá thường vào lứa tuổi mười lăm, nếu vượt qua hai mươi mà vẫn chưa lập gia đình bị thế nhân phỉ nhổ.

      Chế độ: chế độ phong kiến còn thêm giai cấp khác nữa là giai cấp nô lệ, hoàng quyền chí thượng, quốc gia cho phép thương nhân tiến hành mua bán.

      Chủng tộc: đây là thế giới có rất nhiều chủng tộc, nhân tộc chiếm phần lớn dân cư (99%), còn số ít chủng tộc còn lại bị nhân tộc coi là chủng tộc cấp thấp mà biến họ thành nô lệ để bắt được rồi tiến hành mua bán.

      Dị tộc: thú tộc (miêu tộc, hồ tộc, thỏ tộc, hùng tộc…) còn số tộc đàn quý hiếm cổ quái khác, trong lúc viết đem từng cái giới thiệu.



      Giới thiệu nhân vật:

      - Mị Ngạn Nhi: Mị li Thương mẫu thân nàng cùng phụ thân phán nàng câu: “ngươi phải nữ nhân!” (phán đại)

      (mỗ tác giả nghĩ giới thiệu nhiều về nữ chính, cá tính của nàng ở trong truyện mà chậm rãi biểu ra ngoài)

      Thạch Mặc: nam chính bán bánh bao.

      Thạch Triệt: đệ đệ của nam chính bán bánh bao.

      Mị Li Thương: mẫu thân nữ chính, vương gia duy nhất của Ly Nhan Quốc (trong truyện Phách Thảo nữ vương gia), chính là nữ công mạnh mẽ.

      Ngôn Phi Ngữ: phụ thân của nữ chính, vương phi của Mị Li Thương, là người đàn ông ôn nhu thông minh đích thực.​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1:

      Tỉnh giấc, Mị Ngạn Nhi liền cảm thấy chính mình toàn thân đau nhức, đầu óc cứng ngắc.

      Lúc mở mắt ra nàng liền khỏi hoảng hốt, cũng biết nơi đây là đâu.

      Giật giật tay, đụng vào chỗ cứng rắn lạnh như băng mới phát giác mình nằm chỗ mặt đất lạnh băng, nhíu nhíu mày, trí nhớ chậm rãi trở lại…

      Chết tiệt, nghĩ đề phòng đến thế vậy mà còn bị mẫu vương nắm được, bất quá cũng tệ, nàng cuối cùng cũng trốn thoát được, chỉ là… nơi này là chỗ nào?

      Cũng phải , cả đêm qua nàng ngây ngốc sầu não, nghĩ nàng đường đường mang thân phận là tiểu vương gia, tướng mạo xuất chúng, tuấn tiêu sái, tự nhiên lại vì những tiểu quan mà nàng nhất mang đến trận oanh động rất , nàng vừa bước vào tiểu quan quán tú bà cũng nịnh nọt tiếu dung mang theo tiểu quan tốt nhất lâu đến… Lại nghĩ đến đó lại là mưu của mẫu vương, cái kia tiểu quan tươi cười trẻ trung lại là nhị công tử của hộ bộ thị lang!

      Tiếc rằng khi nàng biết chân tướng cũng còn kịp nữa rồi, bởi vì lúc nàng uống cạn hơn nửa bình rượu có chứa xuân dược cũng chính nam nhân kia tự với nàng nguyên nhân chân tướng…

      Hừ, nhân sĩ có thể chết nhưng thể chịu nhục, nàng cần là cần, người khác muốn kín đáo dấn thân cho nàng cũng tuyệt đối có khả năng!

      Nàng dùng tia lí trí còn sót lại phản kháng , rồi theo lối cửa sổ từ lầu hai mà nhảy ra ngoài, mặc cho người nam nhân kia ở phía sau hô to gọi , cũng chỉ làm nàng khinh thường hừ lạnh tiếng, có bất người nào có thể miễn cưỡng nàng làm chuyện gì, cho dù là mẫu thân nàng cũng quyết được.

      Chỉ là lí trí bị chôn vùi quá nhanh, thời điểm nàng ngay cả mình là ai cũng biết, dược tính cũng bởi vì nàng dùng nội lực mà khuyếch tán ra, thể vãn hồi hơn nữa…

      Trí nhớ đến đây cũng kết thúc, sau đó chỉ là đoạn ngắn mơ hồ, chính minh hình như nhìn thấy nam nhân rồi ôm lấy nam nhân kia hôn sâu điểm…

      Trong quá trình hình như cảm thấy đối phương giãy dụa, muốn gì đó, nàng tuy phong lưu nhưng tuyệt đối hạ lưu, loại chuyện miễn cưỡng người khác kiểu này nàng tuyệt đối bao giờ làm, chẳng qua chính nàng bị dược tính khống chế, nàng cũng là bất đắc dĩ a…

      Chỉ là… nam nhân kia đâu?

      Suy nghĩ cũng trở về thực, Mi Ngạn Nhi phát trừ mình ra ở đây cũng tuyệt đối còn người nào khác, nơi này là ngõ hẻm thập phần vắng vẻ, đại khái nơi đây hẳn là chỗ ở của người nghèo, ngói tường vỡ nát, phòng ốc chiều cao đồng nhất, hương vị hôi thối thoang thoảng bên mũi, nàng rất hoài nghi mình thế nào mà lại có thể ngủ ở chỗ này đêm, nhưng nàng làm nên loại chuyện này.

      Làm a… kỳ Mị Ngạn Nhi cũng có chút xác định, dù sao cái trí nhớ cuối cùng lúc mình hôn nam nhân kia tựu cũng nhớ

      tìm được bóng dáng nam nhân kia, Mị Ngạn Nhi bắt đầu kiểm tra lại đồ đạc của mình, nàng nghĩ có lẽ nam nhân kia mang đồ đạc của mình mà tháo chạy, như vậy cũng tốt, coi như là đối với đền bù tổn thất , tuy nhiên nàng cũng xác định có hay làm chuyện gì, bất quá làm chuyện đó với cũng là cái giải dược với nàng, có nam nhân là giải được, tại thân thể của nàng ngoại trừ ngủ đất là thích hợp dược tính trong cơ thể cũng còn tồn tại, hơn nữa người còn phát ra nhàn nhạt… mùi vị giao hoan, cũng làm cho nàng có thể xác định xảy ra chuyện gì.

      Di ? Mị Ngạn Nhi trong lòng kinh ngạc, cho dù trong ngực bạc vẫn còn nguyên, bất quá quần áo dây lưng lại đối hôm qua bất đồng… hẳn là nam nhân kia vì mình mà sửa sang lại, sau đó cũng thừa dịp nàng chưa tỉnh lại tựu biến mất, hơn nữa lại là mang cái gì cả mà biến mất !

      Phát như vậy, Mị Ngạn Nhi trong lòng có chút vui, người nam nhân này làm gì mà phải vội vàng như vậy, nếu như cầm tiền hay cầm cái gì khác còn dễ , nhưng mà lại cầm thậm chí còn giúp nàng sửa sang lại quần áo, đây quả gây sốc nàng mà, lòng nàng cũng rất khoải mái, tính nàng thích người khác thiếu nợ mình nhưng nàng càng chán ghét mình nợ người khác !

      Lắc lắc đầu, phát đầu óc như trước còn đôi chút mê muội, tựa hồ bị cảm lạnh chút.

      Lần cuối cẩn thận quan sát xung quanh chút, phát có địa phương gì khả nghi, Mị Nhạn Nhi mới quyết định trước là rời khỏi nơi này trước tiên, dựa vào tính cách của mẫu vương nhất định từ bỏ ý đồ, xem ra nàng phải cẩn thận suy nghĩ.

      Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ…



      Li Nhan Quốc chỉ có vương gia duy nhất, cũng chính là mẫu vương của nàng, đương kim hoàng đế - Thân muội muội Mộ Ly Thương, là người có vẻ ngoài xem ra rất khí phách tôn quý, mà cái này nữ nhân này lại là người háo sắc thành tánh, tàn nhẫn vô tình.

      Kỳ , vô tình cũng đúng, nữ nhân này đối xử với mấy vị phi tử của mình ra cũng tệ, nhưng còn đối với các nam nhân khác lại hết mực vô tình, kể cả đối với huynh đệ tỷ muội của mình cũng bị nàng đì cho bi thảm kể từ khi còn thuở .

      Mẫu vương cũng cho phép phu phi chiếu cố con của họ mà luôn đem những tiểu hài tử này ném cho hạ nhân, còn bản thân đem các phu phi cùng du sơn ngoạn thủy, làm cho những hài tử này chỉ có thể ở thời điểm năm mới mới có thể may ra gặp được phụ mẫu của mình, đáng thương a…

      Bất quá, cách nuôi dạy như vậy cũng có chỗ tốt, mặc dù cuộc sống của các hài tử này khác gì nhi cha mẹ nhưng lại có được phát triển tốt nhất, cũng cần dưới ước thúc của người khác, mỗi người đều theo cá tính của mình mà khôn lớn, bọn họ hoàn toàn là những nữ tử hoàng gia sống tự do, cũng khỏi cảm kích những phu mẫu chút trách nhiệm của mình.



      Nhưng cũng vì như vậy mà mẫu vương cũng bắt đầu bị kích thích bởi những nguy cơ cực kỳ nghiêm trọng, đương kim nữ hoàng ẵm cháu của bà !

      Cái này cũng khỏi to kích thích ! Sau đó nàng cùng tỷ muội của mình gặp phải thảm trạng hôn nhân kinh khủng, nhất là nàng, trưởng nữ của vương phủ, nữ nhân quyền lực chỉ xếp sau mẫu thân Mị Li Thương !

      Đại ca của nàng là nam nhân ôn nhu, sau cũng an bài gả cho nữ nhân, mà cũng trong hai tháng này cũng là khoảng thời gian mà nàng hồi hộp gần chết, bởi vì mẫu vương sau khi gả xong đại ca mục tiêu tiếp theo sai chính là nàng, chắc chắn bà dùng mọi thủ đoạn tồi tệ sao cho nàng lấy được nam nhân đem về…

      Nhưng là nàng còn hưởng đủ quãng thời tự do tiêu dao nga, như thế nào lại quên tâm ý của mẫu vương mà lại thường xuyên đến Tiêu Dao Lâu, để rồi cuối cùng lại chui vào bẫy rập, bất quá tại cũng khá tốt, may là nàng đụng vào nam nhân kia, đến cũng khỏi khinh thường chính nàng, nếu phải nam nhân kia tự mình bại lộ thân phận có lẽ nàng tựu làm , sau đó bị mẫu vương ép kết hôn để chịu trách nhiệm…

      Nguy hiểm , nguy hiểm … Mị Ngạn Nhi trong lòng cảm thấy may mắn, nhưng mà cũng có phiền não, nàng cảm thấy ngôi nhà này rốt cuộc cũng thể trở về được nữa, cũng muốn lần nữa trải qua cuộc sống lo lắng sốt ruột, bằng … hắc hắc hắc, hay nhân dịp này mà trốn nhà a, cũng có thể hảo hảo hưởng thụ nhân sinh mỹ diệu, về phần gia vụ phức tạp cũng nên để cho mẫu vương tự mình xử lý thôi, nếu làm phiền bọn muội muội, tóm lại nàng là nàng mặc kệ, Tiêu Dao tiểu vương gia cũng quan tâm, ha ha ha ha…

      Mới làm xong 2 chương, chị e coi tạm z, chap 3 cũng xong phân nửa r, vừa coi lại bik chuyện có 66 chương, ta làm được bao nhiêu đăng bao nhiêu nhé.

      Chương 2 :

      Mị Ngạn Nhi quyết tâm khăn gối ra dĩ nhiên có ý định trở về, tuy ngân lượng người nàng cũng còn nhiều lắm nhưng cũng đủ duy trì quãng thời gian ngắn, nên nàng tại cũng quyết định liền hướng đến cửa thành mà , quyết tâm rời khỏi chốn Hoàng Thành tràn ngập nguy hiểm này !

      Nhưng tại thời điểm đến cổng thành nàng lại thấy chỗ đó lúc này lại tràn ngập quan binh, kéo người đường làm như vô tình hỏi chuyện gì xãy ra, ai ngờ người đó lại cho nàng biết là Thương Vương gia phái người đến canh giữ cổng thành, nếu muốn ra ngoài nhất định phải trải qua kiểm tra.

      Trời ạ, Mị Ngạn Nhi có chút đau đầu vuốt ve cái trán, hành động của mẫu vương làm nàng trong lúc đó nghĩ đến câu – đạo cao thước, ma cao trượng !

      (mm : hình như có nghĩa là " núi này cao, còn có núi cao hơn " phải)

      Xem ra kế này được rồi, cần hỏi nàng cũng biết người mẫu vương muốn tìm sai chính là nàng.

      bằng lúc đến còn thoải mái, Mị Ngạn Nhi cẩn thận lui trở về, vòng qua cái cửa hàng bán son, lại chuyến đến tiệm thuốc.

      Võ công của nàng tuy phải khá lợi hại, nhưng đối với phương diện dược vật lại có thành quả khá tốt, nhất là về dịch dung thuật càng rất có thiên phú, chốc lát sau, Mị Ngạn Nhi đem tướng mạo của mình sửa lại năm phần, che lấp cái phần tà khí, thay vì đó nàng lúc này lại làm cho mình thoạt nhìn ưu nhã điểm, bình thường điểm…

      Sau đó, Mị Ngạn Nhi lại chuyến đến chỗ thợ may đồ, mặc vào thân trang phục mộc mạc, tiện tay ném thân gấm vóc vào thùng rác, lúc này dịch dung cũng coi như hoàn thành, nhưng cũng tốn của nàng ít bạc, vốn ngân lượng cũng còn nhiều lắm tại cũng còn thừa lại bao nhiêu…

      Ai, đáng thương nhìn mấy lượng bạc lẻ trong tay, Mị Ngạn Nhi ngồi ở ngõ cụt - nơi hồi sáng nàng tỉnh lại, khỏi cảm thán, cuộc sống sau này như thế nào trôi qua a…



      Cũng phải , vào thời điểm kẻ có tiền lúc có tiền và người có tiền lúc có tiền tuyệt đối đừng nghĩ hai loại người đó đồng dạng, mượn chuyện Mị Nhạn Nhi mà a, tuy bạc trong tay nhiều lắm, nhưng nếu chiếu theo người bình thường có thể dư dả sống sót đến mười ngày nửa tháng, nhưng chính là mới có ba ngày mà nàng làm người khác phát việc thể tin nổi, nàng trong người đồng cũng còn !

      (mm:bái phục tỷ tỷ!
      ngạn nhi nâng nàng đứng lên, cười toe toét: muội muội quá khách khí r...

      Lại cẩn thận kiểm tra đồ đạc tùy thân của chính mình, ngọc bội đại biểu thân phận, cây chủy thủ phòng thân, ngoài ra… ngay cả tiền đồng cũng có, mà sở dĩ phát ra phũ phàng này cũng vì nàng... đói bụng…

      Từ xưa đến giờ phương pháp kiếm tiền của nàng cũng có rất nhiều, thân là tiểu vương gia tại vương phủ nàng chính là mực phụ trách sinh ý ở mảng kinh doanh tửu lầu của gia tộc, theo đạo lý mà nàng phải đối với quản lý tiền rất mực quen thuộc, nhưng thực tế nàng chỉ hiểu mỗi việc dùng tiền, biết kiếm tiền, ngoại trừ hữu danh vô thực mang danh là kẻ quản lý nàng cũng quản lý sản nghiệp là việc dùng để làm gì, bất quá cũng thể oán nàng, bởi vì cái này phải chí của nàng a(chí:sở trường, ưa thích), giấc mộng của nàng chính là làm hiệp khách phong lưu tiêu sái…

      Bất quá cứ kiểu này cho dù làm hiệp khách cũng phải cần tiền vốn a... bằng đợi lúc nàng đói bụng cũng quan tâm tới mà muốn làm cường đạo…

      Chẳng lẽ phải trở thành đạo tặc sao ? , chưa đến nàng cỡ nào chính phái, nhưng đối với việc cướp bóc tài sản của nhân gia lại là việc khinh thường làm, đây chính là vấn đề nguyên tắc !

      Chính là… bụng rất đói a… đây… nên làm sao bây giờ ?

      Mi Ngạn Nhi vừa nghĩ vừa , ba ngày nay nàng toàn ăn ở khu nhà nghèo, nhiều người ở đây miệng tạp(hỗn loạn), rất thích hợp để thân, nên nàng quyết định chọn nơi lúc nàng vừa tỉnh dậy làm nơi trú thân tạm thời, chỉ là tại tiền xu cũng có, nàng thể ở khách điếm nữa nên đành trả lại gian phòng, tại đây đường mà lang thang…

      Chỉ là, bụng càng ngày càng đói, nàng thôi mà cũng còn khí lực rồi, tựu tùy ý muốn tìm cái bậc thang mà ngồi xuống.

      " uy, ngươi đứng dậy ra chỗ khác, đừng ngồi đây mà làm chậm trễ sinh ý của ta. " thanh tiểu nương vang lên, mang theo chút ít thô lỗ khí phách.

      Mị Ngạn Nhi xoay người nhìn lại chỉ thấy tiểu khất cái bụi cát dính đầy người, nhe răng nhếch miệng nhìn nàng giống như tiếu lão hổ bị người khác chiếm mất địa bàn vậy.

      " gặp quỷ, bản… nương ngồi ở chỗ này với ngươi có quan hệ gì, ngươi nếu tựu thành tốt nhất là cút ngay cho ta. " Tâm tình của nàng tại cũng tốt, mà thời điểm tâm tình tốt tính tình cũng vì thế mà trở nên tốt lên được !

      " ngươi…hừ, người đừng cho rằng ta chỉ là tiểu khất cái mà khi dễ, ngươi nếu… nếu rời , ta kêu Lão đại của ta đến đánh ngươi a. " xong, tiểu khất cái còn quơ quơ nắm tay đem sẫm, chỉ là nắm tay vô lực, Mị Ngạn Nhi có cảm giác đó chỉ là nhóc muốn phô trương thanh thế.

      " a… ngươi lại dám đánh người ! " tiểu khất cái hét to tiếng, đôi mắt tin nhìn nữ nhân thoạt nhìn ưu nhã lại hội (dám) cước đá tới !

      Hừ, Mị Ngạn Nhi trong lòng khinh thường hừ tiếng, thu hồi cái chân vừa đá lại, nếu phải vì cái tên khất cái này quá chán ghét, người lại có cỗ hương vị khó ngửi nàng cũng nguyện ý làm ô uế giày của mình.

      " đánh ngươi làm sao, ngươi nếu mà cút … ta liền giết ngươi. " theo Mị Ngạn Nhi lời ra, loại sát khí vô hình bao phủ tại người tiểu thất cái, làm cho tiểu khất cái sợ hãi toàn thân phát run…

      Nữ nhân khủng bố… đây là suy nghĩ duy nhất xuất trong đầu của tiểu khất cái, cũng chẳng quan tâm vấn đề mặt mũi hay mặt mũi, nàng vốn chỉ là tiểu khất cái mà thôi, mệnh vẫn là trọng yếu a !

      Chỉ thấy tiểu khất cái theo trước mắt Mị Ngạn Nhi mà nhanh chóng biến mất, chỉ để lại cỗ hương vị khó ngửi…

      Hừ, coi như ngươi chạy nhanh…

      Ai u, đói chết nàng, vốn là đói, tại vừa động khí (tức giận) liền cảm thấy càng đói bụng…

      Di, mùi hương gì vậy ? thơm quá

      Dựa theo mùi hương mà nàng quay đầu lại, đôi mắt Mị Ngạn Nhi sáng lên, chỉ thấy nồi bánh bao lớn mới ra lò, hình dạng rất tròn mịn, nhìn từ phía cũng hấp dẫn.

      Như hồn đồng dạng, Mị Ngạn Nhi nhàng bay bổng đến gần.

      " vị nương này, ngài là muốn mua bánh bao sao ? " thanh trầm thấp khàn khàn tạo cho người khác cảm giác rất đặc biệt, phải rất êm tai nhưng cũng phải khó nghe, có loại đặc thù hương vị.

      Mị Ngạn Nhi ngẩng đầu, có chút khó khăn dời mắt khỏi đống bánh bao…

      U…uy ! quá xấu !

      Cũng phải , Mị Ngạn Nhi cả ngày lưu luyến bụi hoa, cái gì mỹ nam tử đều xem qua, nhưng có đụng qua nam nhân khó coi thế này… ngũ quan xinh xắn đủ, liền thanh tú chút cũng có, nhưng lại mang theo loại hương vị bướng bỉnh nam nhân, nhất là đạo lông mày dày đặc kia càng làm cho thêm vài phần liệt khí, cái đó cùng với hương vị nam tử ôn nhu…

      Hơn nữa, nếu so về tướng mạo người nam nhân trước mặt này còn khác hẳn với thường nhân, tứ chi thô to, điểm đàn ông ôn nhu cũng tìm thấy, còn có da tay ngâm đen quá phận… ai, quả chính là người vô cùng thê thảm a…

      " nương, nương ? "

      Hai tiếng trầm thấp gọi lại cũng làm lí trí của nàng tỉnh giấc, làm nàng trong " kinh ngạc " thanh tỉnh…

      Nhìn nhìn nam nhân rồi lại nhìn bánh bao chút, sau đó lại nhìn nam nhân… Mị Ngạn Nhi nhất thời biết cái gì cho phải…
      lyly, Tử Mặclion3012 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3

      " nương, ngươi sao chứ ? " nam nhân lại gọi tiếng, trong thanh mang theo chút hương vị lo lắng.

      " Di, có việc gì, chỉ là đói bụng thôi." lời ra miệng, Mị Ngạn Nhi mới ý thức được mình vừa gì, chỉ thoáng nàng liền cảm giác được mặt mình cũng có chút nóng lên, hô hấp cũng có chút co quắp.

      Ai, nàng đúng là chịu nổi đói mà, chỉ đói thôi mà đầu óc cũng có chút thanh tỉnh rồi.

      " A, vậy ngươi muốn mua bánh bao sao? Bánh bao mới ra nồi, ăn ngon lắm. " Nam nhân cười ôn hòa, tại chính mình tay rộng dị thường xoa xoa lên tạp dề, có điểm hơi ngại ngùng.

      Trong lúc đó Mị Ngạn Nhi mới phát , người nam nhân này tựa hồ cũng có chút đáng a…


      “Ta có tiền.” vẫn như cũ vô ý thức câu thoát ra khỏi miệng, bất quá lần này cũng còn quan tâm gì thể diện nữa rồi, nàng vốn là có tiền, cũng có gì đúng, cùng lắm nhịn thôi, nàng cũng phải ép mình ăn bánh bao… Bất quá, bộ dạng rất ngon a…

      Mị Ngạn Nhi nuốt ngụm nước bọt, con mắt có chút đỏ lên nhìm chầm chầm vào khay đựng bánh bao…

      Nam nhân sững sờ trước câu trả lời của Mị Ngạn Nhi, có chút liệu trước được, thoáng do dự chút liền thân thủ đặt lên án rồi cầm lấy cái bánh bao…

      “Cho ngươi, ngươi nếu chê cứ nhận .” Thanh trầm thấp rất ôn hòa, còn mang theo điểm ấm áp ôn nhu.

      Mị Ngạn Nhi lần nữa ánh mắt rơi vào người nam nhân, sau đó hé ra nụ cười ôn nhu, mặc dù da có chút đen, cũng phải quá tuấn tú lại thuộc tiêu chuẩn mỹ nhân của nàng, mặc dù đời có rất nhiều loại đàn ông nhưng lúc này Mị Ngạn Nhi lại cảm thấy nam nhân này đáng



      Cũng khách khí, xòe tay nhận lấy bánh bao đưa, vừa chạm vào đôi tay dày rộng kia loại nhiệt độ thuộc về nam nhân ập đến làm ánh mắt Mị Ngạn Nhi lóe lên tia ba động.

      “Cám ơn.”

      "Đừng…đừng khách khí…cũng có việc gì…” nam nhân trong lời còn mang chút nhún nhường… cũng vì tặng cái bánh bao cho khách nhân mà bỏ nụ cười chân thiện ý.

      Cầm bánh bao trong tay, Mị Ngạn Nhi cũng có rời , chỉ là bước vào trong căn phòng rồi đứng ở góc.

      Đây là cửa hàng bán bánh bao, ở phía sau lại là nơi chủ quán cư trú, Mị Ngạn Nhi đứng ở góc bên phải cầm bánh bao mà lẳng lặng ăn.

      Mùi hương… rất thơm… từ đến lớn đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bánh bao lại có thể ăn ngon như vậy…

      Có chút như sói như hổ ăn hết cái bánh bao, Mị Ngạn Nhi vẫn còn chưa thỏa mãn, hướng mắt nhìn đến khay đựng bánh bao, còn muốn ăn…

      Mà lúc này, nam nhân cũng vừa bán bánh bao xong cho khách nhân, đảo mặt nhìn đến lại thấy bộ mặt lộ lõa lồ tham ăn của Mị Ngạn Nhi…

      Lần này nam nhân cũng nhiều, chỉ là đem cái bánh bao nữa đưa đến trước mặt Mị Ngạn Nhi…

      …Nhiều năm về sau, Mị Ngạn Nhi vẫn mãi nhớ đến hình ảnh ấy…

      Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, vừa vặn chiếu vào mặt nam nhân kia, làn da đen sẫm cũng tỏa sáng linh quang lấp lánh, làm cho nàng mơ hồ loáng cả mắt.

      Mà về phần tâm tình lúc đó, rất khó để dùng từ nào để miêu tả… nếu là cảm động, ra cũng cảm động nhiều lắm… là thẹn thùng, cơ hồ có… muốn cũng vì cái bánh bao này mà trở nên thích , nàng cũng quá tin tưởng, nhưng ở khắc kia, Mị Ngạn Nhi cứ thế ngây ngốc đứng đó, có chút xúc động biết được linh cảm biến thành .

      “Ngươi có hay thiếu người phụ giúp, có thể để ta ở đây làm công ?” Mị Ngạn Nhi chờ mong nhìn nam nhân trước mắt, nàng tại có chỗ trú thân, nghĩ đến tạm ở chỗ này cũng là chủ ý tệ.

      Nam nhân sững sờ, nhưng sau đó lại lộ ra tia thần sắc kinh ngạc, có chút xấu hổ xoa xoa hai tay của mình.

      “Cái này… thực quá… cửa tiệm của ta cũng rất … sợ mướn nổi ngươi…” nam nhân xấu hổ cự tuyệt, đây cũng là lời , cửa tiệm của rất , mình cũng có thể ứng phó, huống chi cũng còn đệ đệ, tuy con mắt đệ đệ nhìn thấy nhưng lại biết rất nhiều điều, cũng giúp những việc nằm trong khả năng của y, chỉ điều đó thôi cũng là vui mừng, cũng cần mời thêm người đến đâu, huống chi chỉ có chút tiểu sinh ý, vừa đủ cơm no áo mặc, nào có khoản tiền dư dả mà tìm nhân công a.

      thành vấn đề… thành vấn đề… ta cũng cần tiền công, chỉ cần ngươi cho ta chỗ ngủ với ba bữa cơm là được, ta tại người vốn còn đồng nào, nhà để về, ngươi nếu chứa chấp ta, ta rất có thể chết đói a... ” Mị Ngạn Nhi hé ra khuôn mặt đau khổ, thoạt nhìn có vài phần bi thảm.

      Nam nhân sắc mặt có chút khó xử, vốn là người mềm lòng, hơn nữa tính tình thiện lương, phụ mẫu cũng mất từ thuở , đối với người nhà lại đồng bệnh tương liên, nhưng… mấu chốt là…

      “Cái này… nhưng nhà ta cũng chỉ có hai gian phòng, ta cùng đệ đệ mỗi người gian, việc này … dường như có chút bất tiện…” ăn ngược lại có vấn đề, nhưng thực tế đối phương còn là nữ tử, cái này tuy phải nam quả nữ, nhưng cũng là hai nam nữ… ra cũng dễ nghe a…

      Nam nhân này cũng phải vì lo cho danh tiết của mình, mà là lo cho danh dự của đệ đệ, tuy đệ đệ mắt được tốt nhưng ngoại hình khi trưởng thành cũng rất xinh đẹp, nếu như chứa chấp nữ nhân này vạn nhất có ảnh hưởng tốt gì đến đệ đệ… đừng xem thường trưởng thành thô to, cái này tâm ý cũng rất giỏi nhẫn nhịn.

      “… Ta đây ngủ sao cũng được, ngươi hãy thu ta ? ” Mị Ngạn Nhi lúc này có chút khuynh hướng vô lại.

      Tính nàng vốn cũng tốt, người khác càng cự tuyệt nàng lại càng buông tha, hơn nữa nghe nam nhân này trong nhà chỉ có mỗi và đệ đệ có nữ nhân khác, nàng phải càng muốn ở lại, về phần nguyên nhân vì sao nàng tạm thời có ý định theo đuổi đến cùng.

      Nam nhân hết lời để rồi, tựa hồ còn bó tay nghĩ lý do lúc này lại có đại thẩm đến mua bánh bao, nam nhân tựa hồ khẽ thở dài hơi giải thoát rồi bán cho khách đến cái bánh bao…

      Mị Ngạn Nhi con mắt xoay vòng tựa hồ còn tính toán gì đấy.

      Đại thẩm mua bánh bao xong, trước khi còn cố ý nhìn Mị Ngạn Nhi vài lần tựa hồ như muốn hỏi gì đó, Mị Ngạn Nhi từ chối cho ý kiến. (dịch đoạn này hiểu cho lắm, chị e thông cảm, tựa hồ có ý kiến gì , mị Ngạn nhi từ chối cho ý kiến)

      Tựu sau khi đại thẩm rời , nàng mới tiến gần lại chỗ , muốn điều gì bị người khác cắt đứt…

      “Mặc tiểu tử a, lần này ta mang đến cho ngươi tin tức tốt, bảo đảm ngươi rất thỏa mãn a…” cái nam nhân ăn mặc trang điểm xinh đẹp uốn éo rồi lại uốn éo đến, Mị Ngạn Nhi cùng ánh mắt của nam nhân giao nhau, cái chán ghét, cái bất đất dĩ…

      Chương 4

      " Mặc tiểu tử a, lần này ta mang đến cho ngươi tin tức hảo tốt, bảo đảm ngươi nghe xong thỏa mãn a…”

      “Trương mai công, ngài lại đến nữa a…” nam nhân được gọi là Thạch Mặc bất đất dĩ ở trong nội tâm thở dài, nghĩ thầm tại sao mai công lại đến đây a…

      (mai công: bà mối nam)

      " Mặc tiểu tử a, ta lần này chính là mang đến cho ngươi tin tức tốt, ngươi biết lần này người mà ta muốn làm mối cho ngươi là ai ? Đó chính là quản gia Đặng Phúc của quý phủ Lễ bộ thượng thư, hơn nữa còn là cưới chính thất a, này thiên đại hảo (việc tốt) ngươi mà cưới được cũng phải cảm ơn ta ."

      Này cái nam nhân gọi là Trương mai công cũng lão nhân tuổi hơn bốn mươi thế mà miệng cười vẫn ha hả, trét phấn đầy mặt đến nỗi tùy thời có thể dễ dàng rớt xuống ầm ầm bất cứ lúc nào.

      Mị Ngạn Nhi ở bên cạnh nghe xong cũng hiểu được đôi chút, nguyên lai nam nhân này là tới làm mối a, nàng có chút kinh ngạc, nghĩ tới nam nhân " đặc thù " như vậy mà cũng có người muốn rước về.

      Thạch Mặc sắc mặt lúc này cũng thoạt nhìn khó coi.

      " Trương mai công, ta với ngài rồi, ta muốn thành hôn, ngài cũng vì ta mà chửi đến con mẹ nó ngươi rồi, còn về phần thầy tướng số những lời kia... ta đây người thô kệch tuyệt gả vào đại viện (giàu có, quan lớn), tựu làm phiền người trở về . "

      " Ai… ô ô, Mặc tiểu tử ngươi a… ngươi gì vậy a… nhân gia ta chính là làm việc tốt a, chỉ cần ngươi đáp ứng thôi ngay lập tức sính lễ được gửi đến, ngươi cùng đệ đệ của ngươi sau khi đến đây ta cũng là vì các ngươi mà lo lắng sức khỏe a, trước kia ngươi cái gì cũng chướng mắt, cái gì mà làm thiếp, tại chinh là làm chinh phu, ngươi còn gì mà muốn a. "

      " Ta… " Thạch Mặc còn chưa xong câu cự tuyệt bị Trương mai công cắt đứt.

      " Còn gì nữa a, ngươi năm nay cũng mười chín tuổi , người khác mười lăm mười sáu tuổi cũng thành hôn, ngươi nếu bây giờ lập gia đình còn ai muốn lấy nguơi nữa đâu, hơn nữa ngươi… ngươi cũng hiểu với tướng mạo này của ngươi nếu phải nhờ thầy tướng số mấy lời kia làm sao có việc người khác tới cầu hôn ngươi, đối phương thậm chí còn chấp nhận để ngươi mang theo đệ đệ gả , muốn cho ngươi cùng đệ đệ ở cạnh nhau, hai huynh đệ đều cùng phu coi như cũng là chuyện tốt rồi, ngươi cũng đừng do dự, vẫn nên đáp ứng a… "

      Trương mai công lời này cũng trúng chỗ hiểm, cũng minh bạch làm cho người ngốc kia hiểu được, xuyên thẳng vào .

      Thạch Mặc năm nay cũng mười chín tuổi rồi, ở cái địa phương này mười chín tuổi mà còn chưa lập gia đình nhất định là có vấn đề, còn về vấn đề tại sao nếu gặp người biết nghĩ là do tướng mạo, dù sao dung mạo như vậy cũng có hỉ cát .

      Nhưng thực tế, Thạch Mặc lớn như vậy còn chưa gả ra ngoài cũng phải vì ai muốn, ngược lại còn tương đối nổi tiếng…

      Tại sao lại vậy hả ?

      Nhắc đến đây cũng phải nhớ đến năm năm trước lúc Thạch Mặc mười bốn tuổi, khi đó biết từ đâu lại xuất lão thần tiên, bộ dáng tiên phong đạo cốt của y dường như thuộc về nhân gian khói lửa (mm : ý là địa ngục ấy hở :v…), bất quá cũng dừng ở mức đó thôi, dù sao vẫn chỉ là lão nhân trong người còn xu, sau đó Thạch Mặc cũng giống như đối xử với Mị Ngạn Nhi đồng dạng thiện lương đưa lão vài cái bánh bao…

      Lão nhân hồi báo nhưng lại tổ tiên có di huấn, thể thiếu nợ người khác ân huệ, liền miễn phí Thạch mặc xem quẻ coi như báo đáp, tính được cái bình thường cũng có gì để , ấy thế mà lại tính ra được cái vấn đề khá lớn, người ta vẫn nhớ cảnh lão nhân kia vuốt vuốt chòm râu dài của mình :vượng thê(thê tử), vương tử(hài tử( biết !!)), vượng gia(gia tộc), mặc dù nửa đời trước có điểm nhấp nhô nhưng tuyệt đối là mệnh đại phú đại quý, người lấy được ngươi nhất định trở nên cực kỳ giàu có!

      Kỳ , lời này lúc ấy cũng có gì gọi là quý hiếm, chỉ cần bắt đại thầy tướng số nào đấy bên đường hơn phân nửa cũng dễ dàng nhận được câu y chang như vậy, hàng xóm láng giềnh lúc ấy nghe xong về sau cũng vì thế mà chê cười, mà ngay cả bản thân Thạch Mặc cũng tin được câu ấy, năm tuổi tang phụ, bảy tuổi tang mẫu, đệ đệ khi ra đời mắt thấy đường, mình khi trưởng thành cũng dị thường khó coi, nếu phải được vài người hàng xóm có lòng hảo tâm giáo dưỡng chỉ sợ cũng còn sống rồi khôn lớn đến tại, ngày thường chỉ mong có thể nuôi lớn đệ đệ, làm cho đệ đệ được sống cuộc sống hảo hảo quy túc (sung túc :giàu có, còn quy túc có lẽ có nghĩa là cơm đủ no), làm sao mà dám hi vọng xa vời cái gì mà cuộc sống sung túc giàu có…

      Chính là về sau có kiện phát sinh khiến người khác thể tin lời kia của lão nhân chính là .

      Trong quãng thời gian bọn họ còn hỗn loạn, lão thần tiên chỉ vì cái bánh bao của Thạch Mặc mà tính quẻ, lão cũng chỉ vì bầu rượu mà giúp cụ ông tính quẻ, cái cụ ông này có chữ phiến (hơi khó hiểu nhưng có nghĩa là 片 - hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác) nổi danh là người hiền lành, nhiệt tình hiếu khách, hàng xóm láng giềnh đều nể ông, chỉ là ông bên người lại có nữ nhi sống nên thân, về sau lại còn rước về nam nhân thập phần mạnh mẽ về làm rể, làm cho hàng xóm khỏi cố ky, có chút nguyện ý cùng gia đình họ tiếp xúc…

      Lão thần tiên lúc ấy sau khi tính xong liền với lão nhân câu này, lão nhân thân thể cường tráng đời sau phải lo, chính là hậu sinh phúc tướng, quan gia cung phụng, bất quá nữ nhi ngươi lại là người bạc mệnh, còn cái kia con rể tuy sống rất lâu nhưng lại là cảnh đêm thê lương, người sống chung !

      Cái này nửa vế trước ngược lại rất đắt nhân tâm, nhất là câu kia quan gia cung phụng, ý tứ phía sau lưng có người làm quan, nhưng mà nửa vế sau lại như thế chửi người, con rễ của nữ nhi cùng lão nhân kia cũng nguyện ý, nhưng lão nhân lại lo lắng lời đó làm cho nữ nhi của ông tức giận.

      " Lão bất tử ngươi gì đó, ai người sống chung, ta đây là có nữ nhân, ngươi còn mau cút, ngươi mà còn ở đây mò ta liềm đem ngươi đánh đuổi ra ngoài. " con rể mở miệng , bộ dáng đó mạnh mẽ cũng cần nghi ngờ độ chân .

      " Ha ha ha, lão nhân ta tại ra ngoài, ngươi cũng cần tức giận, mệnh này là do trời định, tuy chưa hẳn chuẩn xác nhưng đời sau của ngươi ra sao ngươi cũng nên tự mình kiểm nghiệm. " lão nhân xong câu cuối cũng nhoáng cái (rất nhanh) rời , trong tay còn cầm vỏ chai rượu, khiến người khác khỏi bực mình.

      Nữ nhi kia mắng vài câu còn chưa tính, thế nhưng sau đó lại đến nhà Phong lão đầu được lão xem quẻ, bọn họ có nữ nhi, lúc đó cũng mười lăm tuổi… sinh ra tướng mạo đường đường( quý khí oai phong phải) giống người thường…

      tình cứ thế trôi qua, câu chuyện đó cũng chìm vào quên lãng, chỉ ngẫu nhiên thỉnh thoảng lấy ra để chê cười, nhưng lại nghĩ đến hai năm sau lại xãy ra kiện làm cho mọi người lần nữa phải đem quẻ kia ra mà xem lại lần.

      Lúc Thạch Mặc được mười sáu tuổi, cũng đến kỳ hôn phối nhưng vẫn có nhà nào đến hỏi thăm, ngược lại tiểu đệ mười bốn tuổi của lại trỗ mã trở nên rất xinh đẹp, nếu con mắt y có vấn đề chắc có thể dễ dàng gả cho người có gia thế tốt.

      Còn về phần Thạch Mặc lúc được mười sáu tuổi phía tây Hoàng Thành xãy ra trận ôn dịch nghiêm trọng, rất nhiều người giải thích được mà chân bắt đầu phồng to, sau đó lan ra khắp toàn thân, mủ bắt đầu xuất , chung là rất khủng bố, nhưng may mắn số lượng người chết cũng rất ít, việc này cũng là nhờ phần triều đình nhanh chóng trị liệu có quan hệ rất lớn.

      Nhưng may lại ứng nghiệm câu của lão thần tiên, nữ nhân kia mệnh bạc qua đời, để lại nhà già trẻ trai mà gặp diêm vương…

      Hơn nữa tình đến đây vẫn còn chưa kết thúc, nam nhân kia thấy thê chủ của mình chết, trong nhà ai chăm sóc, liền chạy trốn theo nữ nhân khác, để lại lão nhân cùng cháu mười ba tuổi sống nương tựa lẫn nhau.

      Tuy mười ba mười bốn tuổi cũng coi như trưởng thành, nhưng đối diện với biến cố đột nhiên kéo đến khiến nữ hài vẫn còn có chút kịp trở tay, chính mình mẫu thân chết, phụ thân bỏ trốn theo người khác, cũng chỉ để lại mình gia gia.

      Nếu là người bình thường nhất định chịu nổi nhưng cũng may cháu này cũng là người quật cường, vì cái nhà này mà sớm về trễ làm công, lại biết như thế nào mà gặp được nhi tử của tiểu đội trưởng cấm vệ quân hoàng thành dưới trướng có ngàn thủ hạ, thậm chí còn là vừa gặp ...

      Về sau cũng cần nhiều, nữ hài cùng nam hài kia thành hôn, từ nay về sau tiền đồ vô lượng, lão đầu kia cũng theo cháu mà chuyển về khu quan gia ở phía đông thành, nghe cuộc sống cũng tạm ổn trôi qua, dị thường làm người khác khỏi hâm mộ a…

      Chuyện xưa đến đây là kết thúc, ai biết nam nhân kia cùng người tình bỏ trốn đâu, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm người ta tin tưởng lời của lão thần tiên kia, sau đó mọi người lại rất tự nhiên nghĩ đến Thạch Mặc đồng dạng được lão thần tiên coi mệnh, phiền toái cũng rất nhanh từ nguyên do đó mà ập đến.

      số loại người loạn thất bát tao dạng gì cũng có, có vợ hay có vợ, có nữ nhi hay có nữ nhi (mm(hiếu kỳ) : có nhi tử cũng gả cho sao a ?), có tiền càng muốn có nhiều tiền hơn, có tiền cũng muốn dựa vào mà làm giàu… đều tập trung hết ở nhà , phải trong ba năm này, thỉnh thoảng cũng có người đến hỏi thăm, cái chuyện tương tự như thế này cũng ít lần diễn ra…
      lylyTử Mặc thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5 :

      Cảm tưởng đến đây cũng kết thúc, chủ đề của chúng ta lại quay về khung cảnh trong tiệm bánh bao, nghe xong Trương mai công , sắc mặc Thạch Mặc trở nên khó coi.

      " Trương mai công, ta gả chính là ta gả, tuyệt đối đừng coi đệ đệ ta là của hồi môn, ta đâu mang theo, nhưng tuyệt đối có khả năng đem tùy tiện giao cho ai, hơn nữa, ta cũng muốn đem mình gả , ta tuy hình dáng khó coi, nhưng ta cũng buộc bất cứ ai lấy ta, ta cũng có thể tự mình nuôi sống bản thân và đệ đệ, cần ai phải thương hại huynh đệ chúng ta, nếu như lần sau ngươi đến đây để mua bánh bao… ta hoan nghênh ngươi, nhưng nếu còn nhắc lại tình này nữa cũng đừng trách ta khách khí ! "

      (mm sung sướng run rẩy đỏ mặt : bánh bao nhà chúng ta rốt cuộc cũng chín (trưởng thành) r !!)

      Tức giận đến đỏ mặt, đây chính lần đầu tiên Thạch Mặc giận dữ như vậy, tính tình vốn rất tốt, Trương mai công lời này vốn nghe quen nhưng hiểu sao lần này lại thấy rất khó coi, đại khái là vì nữ nhân đứng bên cạnh dường như suy nghĩ gì đó a…

      phải là nữ nhân rất tuấn, tướng mạo cũng phải thập phần xuất chúng, nhưng lại làm mê hoặc bởi đặc thù khí chất, trong người cũng có chút khỏe, lại có chút quen thuộc…

      (mm búng tay: hiểu r! a này chắc là chàng trai bị mất zin do tỷ ấy cưỡng bức đây mà… muawhahaha…)

      Đặc thù (đặc biệt) là vì cảm thấy nữ nhân này tuy thoạt nhìn chán nản, liền cả tiền mua bánh bao cũng có, nhưng ánh mắt lại dị thường sáng ngời, căn bản là xét với cái vẻ ngoài chán nản của y lại hợp chút nào… Khó hiểu cùng lạc lỏng, ngược lại giống cá ngoan đồng( là cá gì ?) mọi tình đều tò mò hết thảy.

      Mà cái cảm giác khỏe lại cũng vì chuyện mà nảy sinh, cảm thấy nữ nhân này phải người thường, ít nhất cũng vì nàng ngoại hình mà phải người đơn giản.

      Về phần cái cảm giác quen thuộc, cũng quen thuộc như thế nào, nhưng thời điểm nhìn vào ánh mắt nàng lại nghĩ đến đôi mắt đỏ bừng hôm đó, chỉ là khi đó ánh mắt kia lại tràn ngập quyền thế, mê mang cùng cướp đoạt, như tiểu báo hung ác, mà lúc này lại sáng ngời giảo hoạt giống như… con tiểu hồ ly trốn nhà…

      (mm : phụtttt ( giơ giơ ngón tay) caca giỏi a...)

      " Ngươi ! Thạch Mặc, người đừng biết tốt xấu, ta đây cũng là vì tốt cho ngươi, hơn nữa đối phương cũng rồi, ngươi tốt nhất là đáp ứng, bằng đừng trách vạch mặt ngươi với người khác, nhân gia chính là đường đường đại quản gia muốn gì mà có, vừa mắt ngươi cũng coi như ngươi kiếp trước tám đời tu tâm tích đức, ngươi nếu đắc tội nhân gia, đến lúc đó chết như thế nào cũng hay biết đâu ! "

      Trương mai công mặt lúc xanh lúc trắng, giọng điệu ngày càng bén nhọn, như kháp cổ (bóp cổ) con vịt, khó nghe muốn chết, Thạch Mặc cũng tức giận đến phát run, nắm chặt tay lại để giữ cho mình được tỉnh táo.

      " Wey wey wey, cái lão nhân này vì sao lại mò mẫm đến đây rồi, uốn éo quá nên giờ bị cứng người hả, lại còn dám bức hôn, có biết hay hai chữ " biết thẹn " viết thế nào a, bổn nương hảo tâm khuyên ngươi câu, chính mình trưởng thành ra sao kệ ngươi, nhưng ngươi trưởng thành cái kiểu hay dọa người thế này xem ra cũng đúng rồi, ngươi hay là mau mau về nhà thôi, lấy là lấy, ngươi nếu mà còn làm phiền , ngươi có tin bổn nương đánh ngươi đến dám ra đường gặp người hả ! "

      xong, Mị Ngạn Nhi còn giơ giơ quả đấm, hướng đến tiền sảnh bước vài bước, đứng trước mặt Thạch Mặc, ràng uy hiếp, khí tức lạnh lùng tản ra làm người khác khỏi sợ hãi.

      Trương mai công hoảng sợ, lui về sau vài bước, nữ nhân vừa nãy còn đứng bên kia làm cứ tưởng là khách hàng, cũng có cảm giác gì đặc thù (đặc biệt), lại nghĩ rằng chỉ mới thực vài động tác thôi mà nữ nhân này tựu trở nên đáng sợ như thế…

      " Ngươi ngươi ngươi… " Trương mai công run rẩy thành lời, cố rắm đứng thẳng người.

      " Ngươi ngươi cái gì, còn mau cút , muốn tìm người đánh ngươi a. " Mị Ngạn Nhi tiến lên bước, ánh mắt sắc bén.

      " Ta ta ta… " Trương mai công sợ đến nỗi tay chân cùng sử dụng mà bò về sau mấy bước, mới vịn đến cánh cửa liền xoay người hướng ra bên ngoài chạy trốn, suýt chút nữa trượt chân vì y phục diêm dúa của mình, bộ dáng có vẻ buồn cười.

      " Ngươi… ngươi… ngươi chờ đấy, đại tổng quản nhất định tha cho đám người các ngươi, ngươi nếu lấy chồng đợi bị thu thập a, còn ngươi nữa, cũng dám đối với ta như vậy, ta nhất định làm cho ngươi hối hận. "

      (mm(cảm động trong lòng, ) :cố lên a…(quay người lại nhìn Ngạn Nhi gào to cổ vũ) : tỷ tỷ chí phải ngaaaa…)

      Trương mai công chạy tới góc phố dừng lại, cũng để ý tới hình tượng mà gầm lên, xong cũng đợi người ta trả lời mà cũng nhanh như chớp vọt , như là sợ Mị Ngạn Nhi đuổi theo.

      " Hừ ! " Mị Ngạn Nhi khinh thường hừ tiếng, trong mắt tràn đầy khinh miệt, loại này uy hiếp nàng căn bản để vào mắt !

      " …Vị nương này, cám ơn ngươi vì ta mà trợ giúp, nhưng ngươi hãy mau ,
      Trương mai công vị kia tuy phải là đại nhân vật gì, nhưng lại là người keo kiệt rất trọng mặt mũi, ngươi như vậy, nhất định tìm vị quản gia kia giúp hả giận, ngươi nên nhanh lên nhân lúc này rời thôi. "

      Thanh lo lắng của Thạch Mặc từ phía sau truyền đến, Mị Ngạn Nhi quay người lại, khuôn mặt vốn tràn ngập uy hiếp trong nháy mắt trở lại bình thản, khí tức sắc bén bên người cũng biến mất thấy đâu.

      Cũng phải cố ý che dấu, chỉ là nghĩ đến lại hù luôn nam nhân này.

      " có việc gì… có việc gì, mai công có bao nhiêu năng lực chứ, hơn nữa nếu giờ ta ngươi với đệ đệ ra sao bây giờ, vạn nhất rước phiền toái phải các ngươi bị liên lụy sao, cho nên ta nhất định thể , ngươi hay là thu lưu ta , ta hộ vệ các ngươi, coi như là hộ hoa sứ giả , được , được , ngươi lời nào coi như đáp ứng rồi a. "

      (mm khinh bỉ : đồ mặt dày !)

      Mị Ngạn Nhi lại bắt đầu xỏ lá(mưu mô) rồi, ngôn hành cử chỉ làm người khác khi nhìn vào chỉ thấy nàng chính là tiểu nương thập phần lưu manh.

      Kỳ , miệng nàng như thế nhưng trong lòng cũng khỏi cảnh giác, đầu năm nay quân tử sợ chỉ sợ tiểu nhân, nàng tại có nhà mà thể về, lại thể để lộ thân phận, điều cố kỵ cũng rất nhiều, hơn nữa Thạch mặc bề ngoài tuy chỉ là nam tử bình thường, còn có đệ đệ, nhưng thế nào nữa cũng nên cẩn thận chút…

      " … "



      Mị dạ thủy thảo : cám ơn các vị bằng hữu ủng hộ truyện này, Mị dạ Thủy Thảo cố gắng cập nhập đều đặn, bất quá tình tiết về sau ra sao cũng rất khó , lúc này cũng chỉ vừa mới bắt đầu, còn về sau… xin giữ bí mật !
      lylyTử Mặc thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6

      Editor: xinh29+Trgtrgnd96
      Beta: xinh29

      " Cái này… " là sợ liên lụy nàng chứ phải sợ bị nàng liên lụy đâu, vốn đây là chuyện của , như thế nào lại thành liên lụy rồi, Thạch Mặc bất đắc dĩ nghĩ, nữ nhân này đúng là làm cho có biện pháp cự tuyệt, hơn nữa… cũng muốn cự tuyệt…



      " Tốt lắm tốt lắm, coi như đáp ứng rồi, tại ta cũng nên giới thiệu chút, ta tên là Nhan Mị Nhi, năm nay mười tám tuổi, chưa có hôn phối, phu con, nhà để về, được rồi, tới lượt ngươi. " Mị Ngạn Nhi đem tên của mình sửa lại chút, nàng cũng thể dùng tên , nếu họ biết mình là người hoàng tộc mất, còn về vế sau… cũng chẳng khác mấy với thực =,=.

      " Ta… ta tên là Thạch Mặc, mười chín tuổi, trong nhà còn có đệ đệ tên là Thạch Triệt, năm nay mười lăm tuổi, ngươi nếu muốn ở lại cũng có thể lưu lại a, tại để ta dọn lại căn phòng, từ nay về sau đệ đệ cùng ta ở cùng chỗ, ngươi ở tại phòng đệ đệ ta . "

      Trong nhà này ngoại trừ mặt tiền cửa hàng cũng chỉ còn lại hai gian phòng thôi, tính để mình và đệ đệ ở cùng gian, mặc dù có chút chật chội nhưng vẫn nên để nàng ở thoải mái chút.

      " Vậy có tiện hay ? " Mị Ngạn Nhi lời này tựu có chút giả tạo, nàng cũng muốn sống ở chỗ này, vốn ở căn phòng đơn sơ thế này cũng làm nàng ủy khuất rồi, việc ngủ dưới đất chính nàng cũng biết mình có thể kiên nhẫn tới khi nào nữa.

      " có việc gì có việc gì, ta cũng phải sửa sang lại chút, phiền ngươi ngồi đây giúp ta trông coi cửa hàng a. " Thạch Mặc cười cười, làm người khác khỏi cảm thấy khá ngốc, thấy Mị Ngạn Nhi gật gật đầu đáp ứng liền từ cánh cửa ở phía sau mà vào trong nhà.

      Mị Ngạn Nhi đứng ở cửa hàng thu hồi lại chút gương mặt sáng ngời, lộ ra nụ cười tà tứ, con mắt hưng phấn lóe sáng nhìn nội thất quanh cửa tiệm.

      Có còn hơn , vậy cũng coi như tìm được đồ chơi mới , nam nhân khi trưởng thành tuy khó coi như vậy nhưng nàng lại cảm thấy rất khả ái a…



      Phòng , đồ đạc cũng ít, Thạch Mặc mới thu dọn chút liền ra, sau lưng còn dẫn theo thiếu niên nhắn xinh xắn khiến Mị Ngạn Nhi khỏi nhìn kỹ chút, trong lòng khỏi kinh ngạc, hài tử xinh đẹp a…

      Ngũ quan quá phận xinh xắn, tóc dài đen nhánh, làn da trắng nõn nà, khí chất nhu nhược, thực khiến ta có chút tiếc hận thể ngay lập tức, làm cho nàng cảm giác muốn che chở y đến dào dạt, đây chính là đệ đệ mà Thạch Mặc giới thiệu a. Bất quá, Mị Ngạn Nhi lại có chút hoài nghi, hai người này là thân huynh đệ ư, nếu như là … cái này cũng quá kinh ngạc ?

      " Nhan nương, đây là đệ đệ Thạch Triệt của ta, Triệt nhi, vị này chính là Nhan Mị Nhi nương mà ta với ngươi. "

      " Nhan nương hảo. " Giọng Thạch Triệt cũng rất dễ nghe, uyển chuyển nhu hòa làm cho người ta cảm giác rất thoải mái.

      " Đừng có khách khí như vậy, còn gọi cái gì là Nhan nương a, đại ca ngươi gọi ta là Mị Nhi vậy ngươi cứ thuận theo mà gọi ta là Mị Nhi tỷ tỷ, còn ta gọi tên của các ngươi, thế nào ? " Mặc dù hỏi như vậy nhưng hiển nhiên Mị Ngạn Nhi giọng điệu vẫn quan tâm mà chối bỏ.

      Thạch Mặc tính vốn ôn hòa, tự nhiên cũng so đo, chỉ đơn giản gật đầu cái đáp ứng.

      Mị Ngạn Nhi cứ thế cư trú ở trong tiệm bán bánh bao, cùng hai huynh đệ Thạch Mặc, Thạch Triệt mà lại giống hai huynh đệ sống chung chỗ.

      (mm tung bông : ye ye ye, happy ending a…)



      Bất tri bất giác ba ngày lại trôi qua, Mị Ngạn Nhi để tờ giấy xuống sàn rồi ngồi lên, so với đống bánh bao trắng trắng mềm mềm phía sau cũng chẳng khác nào bánh bao vương đứng đầu thần dân.

      Ai, nghĩ nàng như thế nào cũng là đường đường tiểu vương gia đâu rồi, làm sao lại cái gì cũng biết . . . . . . Nhóm lửa , nấu cơm , quét dọn phòng cũng , bất quá những điều này là do nam nhân làm, nàng cũng rồi, chính là, vì cái gì nàng liền bổ củi, nấu nước ... cũng làm tốt...

      Bất quá khá tốt, trải qua ba ngày tìm kiếm, nàng tìm được chuyện nàng có thể làm được, chính là ngồi ở chỗ này bán bánh bao, chỉ là cái này thực rất nhàm chán a...

      Cũng trong ba ngày nay ở chung này, nàng đại khái cũng hiểu được tính cách cùng cuộc sống của hai huynh đệ này, Thạch Mặc ôn hòa lại thiện lương, dù bề ngoài có tục tằng nhưng tâm lại săn sóc chu đáo, chịu khổ nhọc mà có bất kỳ câu oán hận, hơn nữa còn luôn lộ ra khuôn mặt tươi cười thà phúc hậu khiến cho người nhìn thấy thực ấm áp.

      Đệ đệ Thạch Triệt lại ôn nhu như nước, có chút nhát gan, có chút nhu nhược, cũng có chút tự ti, đến đây cũng khỏi làm cho phải nàng tiếc hận chút, nghĩ tới tiểu nam hài xinh đẹp như vậy, đôi mắt cũng rất linh động mà lại cái gì cũng đều nhìn thấy... là đáng tiếc cặp mắt đen bóng kia...

      Mỗi buổi sáng trong cuộc sống tự lập của hai huynh đệ thực rất ấm áp, Thạch Mặc phụ trách ít gia vụ phức tạp tỷ như nấu cơm, quét dọn, mà Thạch Triệt vì ca ca giặt quần áo, làm ít chuyện nằm trong khả năng của y.

      (gia vụ: công việc)

      Hai người trong lúc đó vô tình lại có loại ăn ý khác thường, dù quan sát đối phương làm gì cũng tự hiểu tiếp theo những gì mình nên làm, làm cho Mị Ngạn Nhi - người vẫn luôn cảm thấy huynh đệ này rất phiền toái cũng khỏi có chút hâm mộ.

      "Muội tử, cho hai cái bánh bao." Giọng của bác cắt đứt suy nghĩ của Mị Ngạn Nhi, Mị Ngạn Nhi hữu khí vô lực bao hết hai cái bánh bao đưa cho bác kia.

      Lúc bác , Mị Ngạn Nhi lại lâm vào trong suy nghĩ của mình

      Hai người huynh đệ này, lúc trước nàng bị Thạch Mặc hấp dẫn, biết có phải là do luôn được nam nhân xinh đẹp bao quanh hay là do lần đầu tiên đụng phải nam nhân tục tằng khó coi như vậy lại có cảm giác đáng . Hơn nữa, nàng lại có nơi nào để nên mới quyết định liền sống ở đây, rồi sau đó nàng lại thấy được đệ đệ Thạch Triệt ôn nhu như nước, y cũng là sở thích nam hài mà nàng thích, thế lại càng kiên cố hơn quyết tâm nàng ở lại chỗ này.

      Chỉ là hai người huynh đệ này tựa hồ đối với nữ nhân đều rất trì độn, nhất là khi nàng ở trước mặt bọn họ làm ra nhiều việc để kéo gần lại khoảng cách, nhưng tựa hồ họ lại quên nàng là nữ nhân...

      Hơn nữa, nàng cảm giác Thạch Mặc tựa hồ luôn trốn tránh nàng, cũng phải biểu rất ràng, nhưng luôn đối với nàng giữ khoảng cách, hơn nữa lúc chuyện ánh mắt cũng đặt ở chỗ khác làm cho nàng cảm giác có chút kỳ quái, cũng có chút nhụt chí.

      Tựa hồ, đối mặt hai người huynh đệ này, nàng - người mực vẫn luôn lấy sức quyến rũ của mình làm kiêu ngạo đều toàn bộ còn sót lại mảnh...

      Chẳng lẽ nếu có địa vị quyền thế, có bề ngoài tà mị, nàng thực như vậy điểm quyến rũ cũng có sao? , mình tại sao lại nghĩ như vậy chứ, nhất định là do hai huynh đệ kia quá trì độn rồi, mới cảm thấy nàng tốt, như vậy... nàng có nên hay làm gì đó để giành được chú ý của bọn ?

      Chỉ là... rốt cuộc nên hấp dẫn ai đây? Mị Ngạn Nhi nghĩ nghĩ, Thạch Mặc gương mặt tươi cười đáng , thà phúc hậu, lại nghĩ tới Thạch Triệt bộ dáng nhu nhược ngại ngùng, trong lúc nhất thời nàng có chút tâm tình bất định.

      bằng... lớn hai người nàng đều ăn sạch , dù sao cũng là chơi đùa thôi mà, nếu thế sao lại đùa tận tình chứ... Nghĩ vậy, Mị Ngạn Nhi khóe miệng lộ ra nụ cười tà tứ, thực chính là bất hảo nga. . . . . .

      Nàng mặt ngoài tuy vô lại, lại có tính khí khá nóng nảy nhưng người bên cạnh nàng ai cũng hiểu điều, nàng là người thể đắc tội, keo kiệt, độc, tàn nhẫn, phong lưu, dạo chơi nhân gian. Nàng cũng phải vô tình, chỉ là vô tình ấy của nàng người khác lại nhìn ra lãnh khốc mà thôi, tính cách này ngày thường cũng biểu ra ngoài, nhưng nếu quả đụng phải tình gì đó nàng liền lộ ra bộ mặt khác của mình khiến cho người ta sợ hãi.

      Nàng biết mình vì sao lại đối với hai người nam nhân này có hứng thú, nhưng khi có hứng thú, như vậy nhất định phải khiến cho họ hiểu được tâm ý của mình. Hơn nữa nàng tại cũng có rất nhiều thời gian, hảo hảo hưởng thụ cái loại cuộc sống bình thường nhàm chán cũng là việc tồi.
      lyly, Tử Mặclion3012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :