Người hùng trở lại - Harlan Coben(Trinh thám)(Best seller)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Người hùng trở lại - Harlan Coben
      [​IMG]

      Romance Book

      NGƯỜI HÙNG TRỞ LẠI – Harlan Coben

      Copyright © 2012 by Romance Book

      All rights reserved.


      Sách do Công ty Văn hóa và truyền thông Nhã Nam và Nhà xuất bản Văn học hợp tác phát hành. Ebook được làm với mục đích phi lợi nhuận. Bản quyền ebook © ROMANCE BOOK, 2012.


      Find us: www.facebook.com/romanbook




      thiên trinh thám ly kỳ về việc con người ta có thể xa đến mức nào để bảo vệ những gì thuộc về mình…”

      Myron Bolitar, ngôi sao bóng rổ toả sáng của nước Mỹ bỗng nhiên dở dang sư nghiệp, với vài mối tình đành đoạn và có lẽ chẳng hề định trở thành “người hùng”. Nhưng trái tim nhiệt thành, và năng khiếu theo đuổi vấn đề tuyệt vời cuốn vào loạt vụ án các thiếu nữ trẻ mất tích đột ngột, đương đầu với giới tội phạm chuyên nghiệp nguy hiểm. Vượt qua những manh mối giả tạo dày đặc, tư duy sắc bén và hành động quyết đoán của Bolitar cùng Win, người bạn chí thiết, khiến cuộc điều tra đổi hướng cách bất ngờ đầy ngoạn mục…

      Còn hơn cả những scene truy tìm và giao đấu nghẹt thở, những diễn tiến táo bạo và chặt chẽ, “Người hùng trở lại” cuốn hút bằng cả ý nghĩa công phá và chữa lành của “trái bom tâm lý” trong hoàn cảnh thường ngày hay bất thường, với văn phong chân xác, trí tuệ và cuốn hút đầu đến cuối.

      Bậc thầy văn chương nước Mỹ, Harlan Coben cho thấy thế giới rộng lớn, khi biểu tượng, cảm xúc tự mang ý nghĩa khác lạ, thách thức, được đáp ứng bằng thứ ngôn ngữ mới do ông sáng tạo cho cả tình cũng như công việc điều tra.


      “Harlan Coben quyến rũ bạn ngay từ trang đầu để rồi làm bạn sốc ở trang cuối” – Dan Brown, tác giả Da Vinci Code


      “Chắc chắn các fan của Coben hài lòng với cuốn tiểu thuyết hồi hộp nghẹt thở, được kết thúc cách bất ngờ đến choáng váng này” – Publishers Weekly



      kết hợp giữa những tình tiết căng thẳng tột độ với người hùng tuy rã rời nhưng rất lọc lõi và dấn thân hẳn mang lại cho Coben thêm thành công to lớn” – American Library Association



      “Harlan Coben dường như hứng thú với việc viết cuốn trinh thám kinh dị nhưng mang nhiều thông điệp hơn là chỉ tạo ra cốt truyện và hành động, và Người hùng trở lại hoàn toàn có thể chứng minh điều đó” –Mystery/Crime Fiction.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1


      mất tích ấy - bản tin được phát dồn dập, và lần nào cũng chiếu lên bức ảnh chân dung thời trung học cố ra vẻ bình thường của mới lớn vừa mất tích, bạn biết kiểu ảnh đó mà, bức ảnh có nền xoáy cầu vồng sặc sỡ, tóc bé quá thẳng, còn nụ cười lại chẳng tự nhiên chút nào, rồi chuyển phắt sang cảnh ông bố bà mẹ lo lắng ở thảm cỏ trước ngôi nhà, micrô vây quanh họ, bà mẹ lặng lẽ khóc, còn ông bố môi run run tường trình việc - ấy, chính mất tích ấy, vừa mới ngang qua Edna Skylar.

      Edna lạnh cứng người.

      Chồng bà, Stanley, bước thêm hai bước nữa mới nhận ra vợ còn bên mình. Ông quay lại và gọi: “Edna?”

      Họ đứng ở góc ngã tư nơi phố Hai mốt cắt Đại lộ Tám của New York. Sáng thứ Bảy này xe cộ đường nhiều. Người bộ lại khá đông. mất tích lên khu phố .

      Stanley thở dài chán nản. “Lại gì nữa thế?”

      “Suỵt.”

      Bà cần phải suy nghĩ. Tấm chân dung thời trung học của , bức ảnh có nền xoáy cầu vồng sặc sỡ... Edna nhắm mắt lại. Bà cần phải mường tượng lại tấm ảnh đó trong đầu. So sánh và đối chiếu điểm khác biệt.

      Trong tấm ảnh, mất tích có mái tóc dài màu nâu xỉn. Người đàn bà vừa ngang qua - đàn bà, chứ phải , bởi cái người vừa mới ngang qua ấy trông già dặn hơn, tuy nhiên có thể bức ảnh ấy chụp lâu rồi cũng nên - có mái tóc đỏ rực cắt ngắn hơn và lượn sóng bồng bềnh. trong tấm ảnh đeo kính. Người đàn bà vừa lên hướng Bắc theo Đại lộ 8 đeo cặp kính hợp mốt, gọng hình chữ nhật tối màu. Cách ăn mặc và trang điểm của ta đều - hầu như chẳng còn từ nào thích hợp hơn - người lớn hơn.

      Đối với Edna, nghiên cứu các khuôn mặt còn hơn cả sở thích. Bà sáu mươi ba tuổi, là trong số các nữ bác sĩ hiếm hoi ở độ tuổi ấy là chuyên gia về di truyền học. Các khuôn mặt chính là cuộc sống của bà. phần bộ não của Edna vẫn luôn làm việc, kể cả khi rời xa nhiệm sở. Bà thể cưỡng lại được - bác sĩ Edna Skylar luôn nghiên cứu mọi khuôn mặt. Bạn bè và gia đình của bà quen với kiểu nhìn chằm chằm vừa thăm dò vừa phân tích ấy, nhưng những người lạ hay mới quen thấy lúng túng.

      Đấy chính là những gì Edna vẫn thường làm. dạo phố. Phớt lờ mọi thanh và quang cảnh xung quanh, thường là vậy. Chìm đắm trong niềm hạnh phúc tột đỉnh của riêng mình là nghiên cứu khuôn mặt của khách qua đường. Chú ý tới cấu trúc của gò má và độ sâu của xương hàm dưới, khoảng cách giữa hai mắt và chiều cao của tai, đường viền xương hàm cũng như khoảng cách của hốc mắt. Và đó chính là lý do tại sao Edna có thể nhận ra mất tích, bất chấp màu tóc và kiểu tóc mới, bất chấp cặp kính hợp mốt cùng cách ăn mặc và trang điểm người lớn.

      ta cùng người đàn ông.”

      “Gì cơ?”

      Edna nhận ra rằng mình bật thốt thành lời.

      ấy.”

      Stanley nhăn mặt. “Em về cái gì thế, Edna?”

      Tấm ảnh đó. Bức ảnh chân dung thời trung học cố cường điệu cho ra vẻ bình thường. Bạn nhìn thấy nó hàng triệu lần. Bạn thấy nó trong cuốn kỷ yếu của nhà trường, và cảm xúc bắt đầu khuấy đảo. Cùng lúc, bạn thấy được quá khứ, bạn thấy được tương lai của . Bạn còn cảm thấy cả niềm vui của tuổi trẻ lẫn nỗi đau của quá trình trưởng thành. Bạn có thể thấy được cả tiềm năng của ta. Bạn có thể cảm thấy nỗi day dứt luyến tiếc quá khứ. Bạn thấy năm tháng của ta vùn vụt trôi , có thể là thời sinh viên, rồi hôn nhân, con cái, tất thảy những thứ đó.

      Nhưng khi chính tấm ảnh ấy lại xuất trong chương trình bản tin tối, gây ra nỗi khiếp sợ xuyên thấu tim bạn. Bạn nhìn vào khuôn mặt , vào nụ cười ngập ngừng, vào mái tóc rủ xuống và bờ vai trễ, và tâm trí của bạn vào những miền tăm tối nên chút nào.

      bao lâu rồi Katie - đó chính là tên , Katie - bao lâu rồi kể từ khi ta biến mất?

      Edna cố gắng nhớ lại. Hình như tháng. Cũng có thể là sáu tuần. Câu chuyện lan truyền chỉ trong vùng này, và chắc lâu đến vậy. Có những người cho rằng bỏ trốn. Katie Rochester bước sang tuổi mười tám vài ngày trước khi biến mất - điều này khẳng định là người lớn và do đó hạ thấp mức độ ưu tiên khá nhiều. Rất có thể gặp rắc rối ở nhà, nhất là với ông bố nghiêm khắc nhưng khi môi vẫn cứ run lẩy bẩy.

      Có thể Edna nhầm. Có thể đó phải là ấy.

      cách xác định.

      “Nhanh lên,” Edna gọi Stanley.

      “Sao thế? đâu bây giờ?”

      giờ để trả lời. có thể chỉ ở cách đây khu nhà về phía trước mà thôi. Stanley bám theo sau. Stanley Rickenback, bác sĩ sản-phụ khoa, là người chồng thứ hai của Edna. Người chồng đầu tiên của bà chỉ như cơn gió thoảng qua, chàng huênh hoang tự mãn, quá điển trai và cũng quá ham hố, tóm lại là gã chẳng ra gì. vậy cũng công bằng cho lắm, nhưng thế sao nào? Cái ý nghĩ lấy bà vợ bác sĩ - hồi bốn mươi năm về trước - là ý tưởng mới mẻ độc đáo đối với Ông chồng Thứ nhất. Tuy nhiên, thực tế lại được như ta mong muốn. ta tưởng rằng Edna sao nhãng công việc chuyên môn khi họ có con. Nhưng Edna , thậm chí còn ngược lại. thực là, thực qua mắt được con cái của Edna, bà công việc của bác sĩ hơn là làm mẹ.

      Bà chạy nhanh về phía trước. Vỉa hè chật cứng người qua lại. Bà lượn xuống lòng đường, cạnh lề đường và tăng tốc. Stanley cố gắng bám theo. “Edna?”

      “Cứ ở cạnh em .”

      Ông bắt kịp bà. “Chúng ta làm cái quái gì vậy?”

      Mắt Edna còn mải tìm kiếm mái tóc đỏ.

      Kia rồi. Ở phía kia bên trái.

      Bà cần nhìn gần hơn nữa. Giờ Edna bứt phá mở hết tốc lực, hình ảnh hầu như ở bất cứ nơi nào đều được cho là kỳ khôi - bà già ngoại lục tuần ăn mặc chỉnh tề chạy như bay dọc con phố, nhưng đây là Manhattan. Chẳng mấy ai buồn để ý.

      Bà vòng ra phía trước người phụ nữ, cố gắng tỏ ra quá lộ liễu, lẩn vào sau những người cao lớn hơn, và khi chọn được chỗ thích hợp, Edna mới ngó nghiêng xung quanh. Người-có-thể-là-Katie tiến lại gần bà. Ánh mắt họ gặp nhau trong tích tắc, và Edna hiểu ngay.

      Chính là ấy.

      Katie Rochester cùng người đàn ông tóc đen, khoảng ngoài ba mươi tuổi. Họ nắm tay nhau. Trông có vẻ gì là đau khổ cả. Đúng ra là trông khá mãn nguyện, cho tới tận thời điểm ánh mắt họ gặp nhau. Tất nhiên, có thể điều này chẳng có ý nghĩa gì hết. Elizabeth Smart, trẻ bị bắt cóc khỏi Utah, ngoài đường với kẻ bắt cóc mình, mà bao giờ phát tín hiệu cầu cứu. Đây có lẽ cũng là trường hợp tương tự.

      Edna tin vào khả năng đó.

      tóc đỏ có-thể-là-Katie thầm điều gì với người đàn ông tóc đen. Họ rảo bước nhanh hơn. Edna nhìn thấy hai người rẽ phải và xuống cầu thang dẫn vào ga tàu điện ngầm. Tấm biển ghi TÀU C và E. Stanley bắt kịp Edna. Ông định điều gì đó, nhưng khi thấy vẻ mặt của bà ông liền im lặng.

      nào.” Bà .

      Họ vội vã vòng ra phía trước và xuống cầu thang. Người phụ nữ mất tích và người đàn ông tóc đen vừa bước qua chiếc cửa quay. Edna tiến lại chỗ đó.

      “Khốn kiếp !”

      “Sao vậy?”

      “Em mang theo thẻ tàu điện ngầm rồi.”

      có mang theo đây.” Stanley .

      “Đưa cho em. Nhanh lên nào.”

      Stanley rút chiếc thẻ ra khỏi ví và đưa cho bà. Bà quét thẻ, rồi qua chiếc cửa quay, đưa trả thẻ lại cho ông. Bà đợi. Họ xuống cầu thang và về phía bên phải. Bà bám theo. Bà nghe thấy tiếng lao ầm ầm của con tàu sắp đến, và rảo bước nhanh hơn.

      Tiếng phanh rin rít rồi con tàu dừng lại. Cửa tàu điện ngầm mở ra, tim Edna đập loạn lên trong lồng ngực. Bà nhìn quanh khắp lượt, tìm kiếm mái tóc đỏ.

      thấy gì hết.

      đó đâu rồi?

      “Edna?” Stanley gọi. Ông theo tới nơi.

      Edna im lặng. Bà đứng ở sân ga, nhưng có dấu vết nào của Katie Rochester. Và thậm chí nếu có sao? Edna nên làm gì? Bà có nên nhảy lên tàu và tiếp tục bám theo họ hay ? Tới đâu? Rồi sau đó làm gì? Tìm ra căn hộ hay ngôi nhà rồi gọi cảnh sát chăng...

      Ai đó vỗ vào vai bà.

      Edna quay lại. Đó chính là mất tích.

      Rất lâu về sau này, Edna vẫn băn khoăn rằng bà thấy gì ở biểu của khi ấy. Liệu đó có phải cái nhìn cầu khẩn ? Hay tuyệt vọng? Bình tĩnh? Vui sướng, bình thản? Cả quyết? Tất cả.

      Họ đứng đó và trân trân nhìn nhau trong chốc lát. Đám đông hối hả, im lặng khó lý giải của chiếc loa, tiếng xì xì của đoàn tàu - tất cả đều như biến mất, chỉ còn lại hai người.

      “Xin bà” - mất tích , giọng thầm. “Bà được với ai là thấy tôi đấy.”

      Rồi bước lên tàu. Edna rùng mình. Cửa toa tàu đóng lại. Edna muốn làm việc gì đó, làm bất cứ việc gì, nhưng bà thể cử động nổi. Ánh mắt bà vẫn rời ánh mắt .

      “Xin bà” mấp máy môi qua tấm cửa kính.

      Và rồi con tàu mất hút trong bóng tối.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2

      Có hai mới lớn ở dưới tầng hầm nhà Myron. Câu chuyện bắt đầu như vậy. Sau này, mỗi khi Myron nhìn lại tất cả nỗi mất mát và đau khổ này, đầu tiên chuỗi những câu hỏi “ ra sao nếu” lại bùng lên và ám ảnh . ra sao nếu như cần đá lạnh? ra sao nếu mở cánh cửa tầng hầm muộn hơn hoặc sớm hơn phút? ra sao nếu như hai mới lớn ấy - lúc đầu họ làm cái quái gì riêng tư ở dưới tầng hầm của nhỉ? - chỉ thầm trò chuyện để khỏi tình cờ nghe thấy.
      ra sao nếu như chỉ quan tâm đến chuyện của mình thôi.
      Từ đỉnh cầu thang, Myron nghe thấy tiếng các cười khúc khích. dừng lại. Trong giây lát định đóng cửa và mặc kệ họ. Chỉ còn ít đá cho bữa tiệc của , chứ chưa hết hẳn. có thể quay về.
      Nhưng trước khi quay giọng của vẳng tới cầu thang. “Vậy là cậu cùng Randy à?”
      kia: “Ôi lạy Chúa, bọn tớ phê cực luôn.”
      “Bia à?”
      “Ừ, bia và chích choác.”
      “Thế làm sao cậu về nhà được?”
      “Randy lái xe”
      đỉnh cầu thang, Myron đứng đờ người ra.
      “Nhưng cậu là...”
      “Suỵt.” Và rồi: “Này! Có ai ở đó vậy?”
      Bị phát rồi.
      Myron chạy bước xuống cầu thang, miệng huýt sáo. Quý ngài Tùy tiện. Hai ngồi ở cái chỗ từng là phòng ngủ của Myron. Tầng hầm được “hoàn tất” vào năm 1975 và trông cũ kỹ như vậy. Bố của Myron, cùng mẹ du hí tại khu nhà condo gần Boca Raton, lúc đó dùng rất nhiều băng dính hai mặt. Sàn nhà lát ván gỗ, trông cổ lỗ chẳng khác gì những cuộn băng video Betamax, bắt đầu lún. Ở nhiều chỗ, những mảng tường bê tông lộ ra và bong tróc thấy . Những tấm gỗ lát sàn, được dán xuống nền nhà bằng thứ tương tự như keo dán của hãng Elmer, cũng oằn hết cả. Chúng kêu ọp ẹp mỗi khi có người giẫm phải.
      Hai - người Myron biết từ khi mới chào đời, người kia mới chỉ gặp hôm nay - tròn mắt nhìn . Trong khoảnh khắc, ai gì hết. khẽ vẫy tay chào họ.
      “Chào các .”
      Ngay từ những lời đầu tiên, Myron Bolitar tỏ ra rất tự hào về bản thân mình.
      Cả hai đều là học sinh trung học năm cuối, và đều xinh xắn theo kiểu hơi non nớt. Cái bé ngồi ở góc chiếc giường cũ kỹ - người mà mới gặp cách đây chừng tiếng - tên là Erin. Hai tháng trước, Myron bắt đầu hẹn hò với mẹ của Erin, góa phụ và là nhà báo tự do, tên là Ali Wilder. Bữa tiệc này, được tổ chức tại ngôi nhà nơi Myron lớn lên và nay thuộc quyền sở hữu của , giống như tiệc “ra mắt” của Myron và Ali với tư cách là cặp.
      Còn kia, Aimee Biel, bắt chước cách vẫy tay và giọng của . “Chào Myron.”
      im lặng kéo dài lâu hơn.
      Lần đầu tiên gặp Aimee Biel là vào ngày sinh ra tại bệnh viện St. Barnabas. Aimee cùng với cha mẹ , Claire và Erik, sống cách đây 2 khu nhà. Myron biết Claire từ hồi họ còn học chung với nhau ở trường trung học cở sở Heritage, cách đây chưa tới nửa dặm. Myron quay về phía Aimee. Trong chốc lát, như quay về quá khứ hai mươi lăm năm trước. Aimee giống mẹ quá, cũng có cái điệu cong môi cười toe toét bất chấp tất cả ấy, cứ như thể nhìn xuyên qua cánh cửa thời gian.
      “Chú định xuống lấy thêm ít đá” - Myron . dùng ngón tay cái chỉ về phía cái tủ đá, để minh họa thêm cho câu của mình.
      “Tuyệt(1),” Aimee .
      “Mát lắm.” Myron . “Lạnh như đá ấy chứ.”
      Myron cười tủm tỉm. Chỉ mình cười.
      Myron nhìn sang Erin, nụ cười ngớ ngẩn còn đọng mặt. quay mặt . Đó là kiểu phản ứng chủ yếu của ngày hôm nay. Lịch và xa cách.
      “Cháu hỏi chú chút nhé?” Aimee .
      “Cứ hỏi.”
      xòe đôi bàn tay: “Đây có phải căn phòng mà chú lớn lên ?”
      “Đúng vậy.”
      Hai liếc nhau. Aimee rúc rích cười. Erin cũng vậy.
      “Sao thế?” Myron hỏi.
      “Căn phòng này... cháu muốn là, liệu có thể tồi tàn hơn nữa ?”
      Erin cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Đại loại nó còn cũ kỹ hơn cả những thứ cổ lỗ.”
      “Chú gọi cái này là gì vậy?” Aimee hỏi, tay chỉ xuống phía dưới.
      “Ghế túi(2).” Myron đáp.
      Hai càng rúc rích tợn hơn.
      “Thế làm sao cái đèn bàn này lại có bóng màu đen?”
      “Vì nó làm cho các tấm áp phích sáng lên.”
      Những tiếng cười lại rộ lên.
      “Này, chú cũng từng là học sinh trung học đấy nhé,” Myron , như thể điều đó giải thích được mọi chuyện.
      “Chú bao giờ đưa nào về đây chưa?” Aimee hỏi.
      Myron đặt bàn tay lên ngực, phía trái tim. “ quý ông đích thực bao giờ bép xép chuyện tình cảm.” Rồi sau đó: “Có.”
      “Bao nhiêu?”
      “Bao nhiêu cái gì cơ?”
      “Chú đưa bao nhiêu về đây rồi?”
      “Ồ. Khoảng” - Myron ngửa mặt, dùng ngón trỏ vẽ lên khí - “Chừng ba... Chú nghĩ là vào khoảng giữa tám và chín trăm nghìn.”
      Câu trả lời gây ra những tràng cười lớn.
      “Thực ra,” Aimee , “Mẹ rằng chú từng rất dễ thương.”
      Myron nhướng bên mày: “ từng?”
      Hai đập tay với nhau cười lăn lộn. Myron lắc đầu và cằn nhằn vài câu về việc cần phải tôn trọng người lớn tuổi. Khi chúng yên lặng trở lại, Aimee : “Cháu hỏi thêm vài điều nữa được ?”
      “Cứ hỏi.”
      “Ý của cháu là hỏi nghiêm túc ấy.”
      cứ hỏi .”
      “Những tấm ảnh ở tầng là của chú à? Những tấm treo cạnh cầu thang ấy.”
      Myron gật đầu. đoán ra câu tiếp theo là gì rồi.
      “Chú cũng từng xuất trang bìa của tờ Sports Illustrated?”
      “Đúng thế.”
      “Bố mẹ cháu rằng chú từng được coi là vận động viên bóng rổ giỏi nhất nước.”
      “Bố mẹ cháu,” Myron đáp, “ quá lên đó thôi.”
      Cả hai nhìn chằm chằm. Năm giây trôi qua. Lại năm giây nữa.
      “Chú bị mắc cái gì ở răng à?” Myron hỏi.
      “Có phải chú được chọn vào đội Lakers ?”
      “Đội Celtics.” Myron đính chính.
      “À, xin lỗi, đội Celtics.” Aimee vẫn khiến thể rời khỏi cặp mắt của bé. “Và chú bị chấn thương đầu gối phải ?”
      “Đúng thế.”
      nghiệp của chú thế là đứt. Đại loại như vậy, phải ?”
      “Gần như là thế.”
      “Vậy ,” - Aimee nhún vai - “Cảm giác như thế nào?”
      “Chấn thương đầu gối á?”
      “Trở thành ngôi sao như vậy. Để rồi, đùng cái, bao giờ có thể thi đấu được nữa.”
      Cả hai chờ đợi câu trả lời của . Myron cố gắng nêu lên điều sâu sắc.
      “Nó phá hỏng cả thành công rực rỡ.”
      Họ đều thích câu trả lời đó.
      Aimee lắc đầu. “Đấy chắc là điều tồi tệ nhất.”
      Myron nhìn Erin. Erin cụp mắt xuống. Căn phòng bỗng yên tĩnh lạ thường. chờ đợi. Cuối cùng cũng chịu ngước lên. trông đầy sợ hãi, bé bỏng và non nớt. muốn ôm lấy trong vòng tay, nhưng hỡi ôi, đó hành động hết sức sai lầm.
      ,” Myron dịu dàng đáp, mắt vẫn rời khỏi ánh nhìn của Erin. “Còn xa mới tới điều tồi tệ nhất.”
      Có giọng từ đỉnh cầu thang vọng xuống, “Myron?”
      “Tôi tới đây.”
      sắp sửa rời . Và đó là câu hỏi lớn “ ra sao nếu” tiếp theo. Những gì tình cờ nghe thấy ban nãy khi đứng cầu thang - Randy lái xe - cứ văng vẳng trong đầu. Bia và chích choác. thể bỏ qua điều này được, phải nào?
      “Chú muốn kể với các cháu câu chuyện,” Myron bắt đầu. Rồi ngừng lại. Những gì muốn làm là kể cho họ nghe về tai nạn đáng tiếc xảy ra từ hồi học trung học. Có bữa tiệc ở nhà của Barry Brenner. muốn kể với các về chuyện đó. cũng từng là học sinh cấp ba, giống như họ. Cũng có vô khối những vụ nhậu tưng bừng. Đội bóng của , Livingston Lancers, vừa mới giành chiến thắng trong cuộc thi bóng rổ toàn bang, công đầu phải nhắc tới bốn mươi ba điểm của người-Mỹ-chính-hiệu Myron Bolitar. Mọi người đều say mèm. nhớ đến Debbie Frankel, rất thông minh, con người mạnh mẽ, người khơi mào luôn tràn đầy sức sống, luôn giơ tay để phản biện lại ý kiến của thầy , luôn tranh luận và nắm bắt được mặt trái của vấn đề, và vì thế mà bạn bè mến . Nửa đêm, Debbie qua chào tạm biệt . Cặp kính của trễ xuống sống mũi. Đó là điều mà nhớ nhất - cặp kính của trượt xuống. Myron thấy rằng Debbie phê lắm rồi. Và cả hai sắp sửa chui vào chiếc xe đó cũng vậy.
      Bạn có thể đoán trước được kết cục của câu chuyện. Họ phi lên dốc Đại lộ Nam Orange quá nhanh. Debbie chết trong vụ tai nạn. Chiếc xe rúm ró ấy được đem trưng bày ở trường trung học trong suốt sáu năm. Myron tự hỏi biết giờ nó ở đâu, rốt cuộc họ làm gì với đống sắt vụn ấy.
      “Chuyện gì vậy chú?” Aimee hỏi.
      Nhưng Myron kể cho họ nghe về Debbie Frankel. Erin và Aimee chắc chắn nghe những câu chuyện tương tự như thế rồi. Nó chẳng có tác dụng gì hết. biết điều đó. Vì thế, tìm cách khác.
      “Chú muốn các cháu hứa với chú điều,” Myron .
      Erin và Aimee nhìn Myron chằm chằm.
      lấy ví khỏi túi và rút ra hai tấm danh thiếp. mở ngăn kéo cùng và tìm thấy chiếc bút vẫn còn dùng được. “Đây là tất cả các số điện thoại và địa chỉ của chú: số nhà, số cơ quan, số di động, địa chỉ tại New York.”
      Myron viết nguệch ngoạc hai tấm danh thiếp rồi đưa cho từng . Họ cầm lấy mà gì cả.
      “Hãy nghe lời chú nhé, được ? Bất cứ khi nào các cháu gặp rắc rối, bất cứ khi nào các cháu ra ngoài nhậu nhẹt hoặc bạn bè các cháu nhậu, khi nào các cháu quá phấn khích hoặc phê thuốc, hay là gì nữa chú cần biết. Hứa với chú. Hứa với chú là các cháu gọi cho chú. Chú tới đón các cháu cho dù các cháu ở bất cứ đâu. Chú hỏi câu nào hết. Chú cũng hé răng với bố mẹ các cháu. Đó là những gì chú hứa với các cháu. Chú đưa các cháu tới bất cứ nơi nào các cháu muốn đến. cần biết là khuya khoắt đến thế nào. cần biết các cháu ở xa đến đâu. Mặc cho các cháu có phê đến mức độ nào chăng nữa. 24/7_. Cứ gọi cho chú, và chú tới đón các cháu.”
      Hai gì cả.
      Myron bước bước lại gần hơn. cố tỏ ra nài nỉ. “Lưu ý... đừng lên xe với người cầm lái uống nhiều.”
      Họ chỉ nhìn chằm chằm vào .
      “Hứa với chú ,” .
      Giây lát sau - câu hỏi “ ra sao nếu” cuối cùng - họ hứa.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3


      Hai giờ sau, gia đình Aimee - nhà Biels - là những người đầu tiên rời bữa tiệc. Myron tiễn họ ra cửa. Claire ghé sát vào tai . “Em nghe tụi con xuống căn phòng cũ của .”

      “Ừ.”

      cười ranh mãnh: “ với chúng... ?”

      “Lạy Chúa, .”

      Claire lắc đầu. “ cả thẹn quá nhỉ.”

      và Claire từng là đôi bạn tốt từ thời trung học. tâm hồn phóng khoáng của . luôn hành động - còn từ nào thích hợp - như gã trai. Khi họ dự tiệc, hay thử làm quen với những người khác, thông thường là thành công, còn phải , hấp dẫn đấy chứ bộ. thích những gã cơ bắp. chơi với họ lần, có thể hai lần, và mọi việc cứ thế.

      Giờ Claire luật sư. và Myron cũng từng dan díu với nhau lần, ở chính cái phòng dưới tầng hầm ấy vào ngày nghỉ hè thời còn học trung học. Myron rất áy náy về chuyện đó. Ngày hôm sau, Claire vẫn bình thản như . lo lắng, im lặng làm thinh, đề nghị “có lẽ chúng ta nên chuyện về việc xảy ra.”

      Cũng tái diễn.

      Ở Đại học Luật, Claire gặp người chồng bây giờ của , “Erik kết thúc bằng chữ K.” ta luôn giới thiệu về mình như vậy. Erik mảnh khảnh và cực kỳ kín đáo. Hiếm khi thấy ta mỉm cười. Gần như bao giờ ta cười to. Chiếc cà vạt của ta luôn luôn phải thắt kiểu Windsor cực kỳ lịch . Erik kết thúc bằng chữ K phải là tuýp người mà Myron nghĩ Claire lấy làm chồng, nhưng họ lại có vẻ khá hòa hợp. Trái dấu hút nhau, đoán vậy.

      Erik bắt tay rất chặt, để chắc chắn rằng ánh mắt hai người chạm nhau: “Tôi gặp vào Chủ nhật chứ?”

      Họ thường chơi bóng rổ tập thể vào mỗi sáng Chủ nhật, nhưng Myron ngừng chơi từ hàng tháng trước. “, tuần này tôi tới đó.”

      Erik gật đầu cứ như là Myron vừa điều gì sâu sắc lắm, rồi bước ra khỏi cửa. Aimee nén cười và vẫy tay: “Rất vui được chuyện với chú, Myron.”

      “Chú cũng vậy, Aimee.”

      Myron cố trao đổi với bé qua ánh mắt: “Nhớ lời hứa đấy nhé.” biết liệu nó có tác dụng gì , nhưng Aimee có đáp lại bằng cái khẽ gật đầu trước khi xuống dưới.

      Claire hôn vào má thầm vào tai lần nữa: “Trông hạnh phúc đấy.”

      “Đúng vậy,” .

      Claire cười rạng rỡ: “Ali tuyệt quá, phải nào?”

      ấy rất tuyệt.”

      “Em có phải là bà mối mát tay nhất xưa nay nhỉ?”

      “Đại loại cũng như mấy thứ hàng tồi bán ngoài vỉa hè của Fiddler ấy” - .

      “Em đâu có phải là mấy thứ bỏ đó. Em là người giỏi nhất chứ, đúng nào? Được rồi, em đồng ý về điều đó. Em là người giỏi nhất từ trước tới nay.”

      “Chúng ta vẫn về chuyện mai mối đấy chứ?”

      “Dĩ nhiên. Em vẫn biết em là người giỏi nhất cả trong việc khác nữa.”

      Myron đáp: “Ờ.”

      đấm vào cánh tay cái rồi . nhìn quay bước, lắc đầu và mỉm cười. góc độ nào đó, bạn vẫn luôn ở tuổi mười bảy và chờ đợi cuộc sống bắt đầu.

      Mười phút sau, Ali Wilder, bồ mới của Myron, cất tiếng gọi con. Myron tiễn họ ra tới tận xe. Jack, cậu bé chín tuổi, hãnh diện mặc bộ đồng phục của đội Celtics có in số áo ngày xưa của Myron. Đó là bước tiếp theo trong xu hướng thời trang hip-hop. Đầu tiên là đồng phục thi đấu của các thần tượng. Bây giờ, website có địa chỉ là Big-Time-Losahs.com hay kiểu như thế, họ rao bán trang phục của những vận động viên hết thời, những vận động viên nghiệp tong.

      Giống như Myron.

      Jack, mới chỉ chín tuổi đầu, hay biết về cái nghịch lý ấy.

      Khi họ tới cạnh chiếc xe, Jack ôm chặt Myron. biết xử lý tình huống này ra sao, Myron cũng vòng tay ôm lại Jack, nhưng chỉ trong thoáng. Erin dừng lại phía sau Jack. khẽ gật đầu với Myron rồi chui vào băng ghế sau. Ali và Myron đứng lại, mỉm cười với nhau như đôi tình nhân chỉ mới hẹn hò.

      “Vui .” Ali .

      Myron vẫn cười. Ali ngước nhìn với cặp mắt xanh hơi nâu tuyệt đẹp. Nàng có mái tóc hung vàng, và đâu đó vẫn còn những vết cháy nắng thời thơ ấu. Gương mặt nàng rộng và nụ cười hút hồn .

      “Gì vậy ?” nàng hỏi.

      “Em trông xinh quá.”

      “Khiếp, sao khéo miệng thế.”

      phải là khoe khoang đâu, nhưng đúng vậy đấy. khéo miệng mà.”

      Ali nhìn lại ngôi nhà. Win - tên là: Windsor Horne Lockwood III - đứng đó với đôi tay khoanh trước ngực, tựa người vào khung cửa. “ bạn Win của ” nàng . “ ấy có vẻ tử tế.”

      phải vậy đâu.”

      “Em biết mà. Em vừa mới biết ấy là người bạn tốt nhất của , nên em mới vậy.”

      “Win phức tạp lắm.”

      ấy đẹp trai đấy chứ.”

      “Cậu ta biết điều này.”

      “Nhưng phải mẫu người em thích. Quá đẹp. chàng-đỏm-dáng-quá giàu-có.”

      “Còn em chỉ thích những bậc nam nhi đại trượng phu thôi chứ gì.” Myron . “ hiểu mà.”

      Nàng cười khúc khích. “Sao ấy cứ nhìn em như thế nhỉ?”

      “Để đoán nhé? Chắc là cậu ta ngắm cặp mông của em đấy.”

      “Nếu biết có ai đó làm vậy cũng hay đấy chứ.”

      Myron hắng giọng, nhìn chỗ khác. “Vậy là em muốn mình cùng ăn tối vào ngày mai?”

      “Thế cũng hay.”

      đón em lúc bảy giờ.”

      Ali đặt tay lên ngực . Myron cảm thấy như có điện trong cái đụng chạm ấy. Nàng kiễng chân lên - Myron cao tới 1 mét 92 - và hôn lên má . “Em nấu cho ăn.”

      chứ?”

      “Chúng ta ăn tối ở nhà.”

      “Tuyệt. Vậy nó giống như, gì nhỉ, chuyện kiểu gia đình hả em? Để hiểu thêm về lũ trẻ à?”

      “Lũ trẻ qua đêm ở nhà chị em.”

      “Ồ,” Myron kêu lên.

      Ali nguýt cái rồi chui vào ngồi sau tay lái.

      “Ồ,” Myron lại thốt lên.

      Nàng nhướng mày. “Rồi lại muốn khoác lác mình khéo miệng.”

      Rồi nàng lái xe . Myron nhìn chiếc xe khuất dần khỏi tầm mắt, nụ cười ngớ ngẩn vẫn còn đọng gương mặt. quay gót và bước vào nhà. Win vẫn đứng đó. có quá nhiều thay đổi trong cuộc đời của Myron - cha mẹ chuyển xuống miền Nam sinh sống, đứa bé mới sinh của Esperanza, số phận của công việc làm ăn, thậm chí cả Cyndi Lớn - nhưng Win vẫn thế. vài sợi tóc màu vàng tro quanh thái dương của ngả sang màu xám, nhưng Win vẫn là chàng WASP(3) thượng đẳng. Khung hàm khít trông quý phái, chiếc mũi hoàn hảo, mái tóc như được bà mụ chẻ ngôi - ở ta bốc lên cái mùi, ta đáng bị như vậy, của đặc quyền đặc lợi, của đôi giày trắng cũng như màu da rám nắng của tay chơi golf.

      “Sáu phẩy tám.” Win . “Làm tròn thành bảy.”

      “Xin lỗi, cái gì cơ?”

      Win nhấc tay lên, lòng bàn tay hướng xuống dưới, rồi lật lên úp xuống. “ nàng Wilder của cậu đó. Nếu tớ hào phóng, tớ cho ấy 7 điểm.”

      “Ồi, thế là nhiều đấy. Cậu và mọi người đều đánh giá vậy.”

      Họ quay vào nhà và ngồi trong phòng làm việc. Win ngồi bắt tréo chân theo tư thế hoàn hảo của riêng ta. Những biểu của Win lúc nào cũng toát lên vẻ ngạo mạn. ta có vẻ được nuông chiều, hư hỏng và ẻo lả - điều này thể ngay gương mặt. Nhưng cơ thể ta lại lên điều khác hẳn. Người rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng thô như cuộn dây thép gai, nếu muốn vậy.

      Win chụm các ngón tay lại với nhau. Cử chỉ này rất phù hợp với ta. “Tớ hỏi cậu câu nhé?”

      .”

      “Tại sao cậu lại dính với ta?”

      “Cậu đùa đấy à?”

      . Tớ chỉ muốn biết đích xác cậu thấy gì ở nàng Ali Wilder?”

      Myron lắc đầu. “Tớ biết trước là lẽ ra nên mời cậu.”

      “A, nhưng cậu cũng làm rồi. Thế nên để tớ phân tích kỹ lưỡng nhé.”

      “Đừng có làm thế chứ.”

      “Trong suốt những năm ở Duke, ừm, là em Emily Downing ngon lành. Tiếp theo, tất nhiên rồi, người tri kỷ của cậu trong hơn mười năm sau đó là em Jessica Culver gợi cảm. Cả cuộc tình chớp nhoáng với em Brenda Slaughter và chao ôi, mới đây thôi, cuộc tình nồng nàn với em Terese Collins.”

      “Có vấn đề gì nào?”

      “Có chứ.” Win mở đôi tay rồi chụm lại như cũ. “Điểm chung của các nàng này, mấy bồ cũ của cậu ấy, là gì nào?”

      “Cậu thử xem nào,” Myron đáp.

      “Chỉ từ thôi: táo bạo.”

      “Từ đó hả?”

      “Những nàng tiên quá nóng bỏng,” Win tiếp tục với cái giọng khinh khỉnh. “Riêng từng nàng cũng như tất cả bọn họ. Với thang điểm từ 1 đến 10, tớ cho Emily 9 điểm. Đó là điểm thấp nhất. Jessica là nàng nóng-bỏng-tới-mức-đốt-cháy-mắt-cậu 11 điểm. Terese Collins và Brenda Slaughter, cả hai đều được 10 trừ.”

      “Và theo ý kiến chuyên môn của cậu...”

      “Bảy điểm là hào phóng rồi,” Win luôn hộ .

      Myron chỉ lắc đầu.

      “Vậy cậu xem,” Win , “điểm gì ở ta hấp dẫn đến vậy?”

      “Cậu có nghiêm chỉnh đấy?”

      “Tớ thực lòng mà.”

      “Vậy , đây là tin nóng hổi đây, Win ạ. Trước hết, cho dù nó chẳng thực quan trọng lắm, tớ đồng tình với điểm số của cậu.”

      “Vậy sao? Thế cậu cho nàng Wilder mấy điểm?”

      “Tớ tranh luận chuyện ấy với cậu. Có điều, vẻ ngoài của Ali là kiểu càng nhìn càng xinh. Ban đầu, cậu chỉ nghĩ nàng hấp dẫn vừa vừa thôi, rồi sau đó, khi cậu biết hơn về nàng... ”

      “Chà.”

      “Chà?”

      “Tự hợp lý hoá.”

      “À, vậy tin nóng nữa dành cho cậu đây. Vẻ bề ngoài phải là tất cả.”

      “Chà.”

      “Lại chà nữa à?”

      Win tiếp tục chụm các ngón tay lại. “Thử chơi trò này nhé. Tớ từ. Cậu với tớ điều đầu tiên xuất trong đầu.”

      Myron nhắm mắt. “ thể hiểu nổi tại sao tớ lại những chuyện thuộc phạm trù tình cảm với cậu. Chẳng khác gì bàn về Mozart với gã điếc.”

      “Đúng đấy, rất khôi hài. Từ đầu tiên này. Thực ra là có hai từ. Hãy cho tớ biết điều đầu tiên xuất trong đầu cậu: Ali Wilder.”

      “Ấm áp,” Myron .

      dối.”

      “Thôi, tớ nghĩ rằng chúng ta bàn luận thế là đủ rồi.”

      “Myron?”

      “Gì nữa?”

      “Lần cuối cùng cậu cố gắng cứu ai đó là khi nào?”

      Những gương mặt quen thuộc lướt qua trong đầu Myron. cố gắng ngăn chúng lại.

      “Myron?”

      “Đừng bắt đầu nữa,” Myron khe khẽ . “Tớ được bài học rồi.”

      đấy?”

      nghĩ về Ali, về nụ cười tuyệt vời và nét cởi mở gương mặt nàng. nghĩ về Aimee và Erin cái giường cũ dưới tầng hầm, về điều bắt họ phải hứa.

      “Ali cần giải cứu đâu, Myron.”

      “Cậu nghĩ đó chính là vấn đề đấy à?”

      “Khi tớ nhắc tên ta, điều đầu tiên xuất trong đầu cậu là gì?”

      “Ấm áp,”

      Nhưng lần này, thậm chí cả bản thân cũng biết mình dối.

      Sáu năm.

      Đó là khoảng thời gian kể từ khi Myron ngừng đóng vai người hùng. Trong sáu năm hề tung ra cú đấm nào cả. thậm chí còn đụng tới súng chứ đừng tới việc bóp cò. đe doạ ai, cũng chẳng bị ai đe dọa. đùa với tuyến yên đầy căng xteoit. cũng gọi Win, vẫn là con người đáng sợ nhất mà biết, để hỗ trợ hoặc giúp thoát khỏi rắc rối. Trong sáu năm qua, ai trong số các thân chủ của bị sát hại - điều tích cực thực trong công việc làm ăn của . ai bị bắn hoặc bị bắt giam - ừm, ngoại trừ vụ mại dâm xảy ra ở Las Vegas, nhưng Myron vẫn khẳng định đó là cái bẫy. ai trong số thân chủ hoặc bạn bè hay những người quý bị mất tích.

      rút được bài học.

      Đừng có chõ mũi vào những chuyện liên quan. Mày phải là Batman, và Win phải là phiên bản tâm thần của Robin. Tất nhiên, Myron cứu thoát số người vô tội trong những ngày y như thể người hùng ấy, kể cả mạng sống của chính cậu con trai . Jeremy, con trai , giờ mười chín tuổi - Myron cũng chẳng thể tin nổi điều ấy - phục vụ trong quân đội tại điểm bí mật nào đó ở Trung Đông.

      Nhưng Myron cũng gây ra số chuyện tai hại. Hãy xem những gì xảy đến với Duane và Christian và Greg và Linda và Jack... Tuy vậy, Myron hầu như thể ngừng nghĩ tới Brenda. tới thăm mộ luôn. Có lẽ lúc ấy dù thế nào cũng chết, biết nữa. Có lẽ đó chẳng phải lỗi của .

      Chiến thắng luôn có khuynh hướng gột sạch bạn. huỷ diệt - cái chết - luôn cận kề bạn, chạm vào vai bạn, kìm bước của bạn, ám ảnh giấc ngủ của bạn.

      Dẫu sao, Myron cũng chôn vùi phức cảm hùng của mình. Trong sáu năm vừa rồi, cuộc sống của khá yên ả, bình thường, giản dị, thậm chí có thể là buồn tẻ.

      Myron tráng qua đống đĩa. nửa thời gian sống ở Livingston, thuộc bang New Jersey, trong cùng thị trấn - hơn thế, tại chính ngôi nhà mà lớn lên. Bố mẹ , cặp vợ chồng được mến Ellen và Alan Bolitar, diễn trò “hồi hương”, trở về quê cũ (Nam Florida) từ năm năm trước. Myron mua lại ngôi nhà vừa là để đầu tư, vụ đầu tư tốt là khác, thực là thế, vừa để cho bố mẹ có nơi để về mỗi khi họ quay lại vào những tháng ấm hơn. phần ba thời gian Myron sống tại ngôi nhà này ở ngoại ô và hai phần ba thời gian còn lại sống chung với Win trong căn hộ Dakota lừng danh phía Tây Công viên Trung tâm ở New York.

      nghĩ về tối mai và cuộc hẹn với Ali. Win là gã ngốc, khỏi phải , nhưng như thường lệ những câu hỏi của cậu ta luôn đánh trúng đích, hay bắn trúng hồng tâm. Quên những thứ vớ vẩn bề ngoài . Nó hoàn toàn vô nghĩa. Và quên cả cái phức cảm hùng nốt. Đó phải là chuyện bàn. Tuy vậy, có điều gì đó níu giữ lại và đúng vậy, nó có liên quan đến bi kịch của Ali. Dù có cố hết sức, vẫn thể rũ bỏ nó ra khỏi đầu.

      Còn về cái bản tính hùng chuyện bắt Aimee và Erin hứa phải gọi cho lại là chuyện khác. Dù bạn là ai cái thời kỳ mới lớn bao giờ cũng hết sức khó khăn. Trường cấp ba là chiến địa. Myron từng là cậu bé nổi tiếng. từng là vận động viên bóng rổ người-Mỹ-chính-hiệu đình đám, trong những tân binh xuất sắc nhất của quốc gia, và, nếu thích phun ra thứ sáo ngữ hay dùng, gọi là vận động viên có học thực thụ. Nếu đời này từng có ai trải qua thời trung học cách êm thấm, đó phải là kiểu người như Myron Bolitar. Nhưng chính cũng đâu có làm được. Rốt cục, chẳng có ai kết thúc những năm tháng ấy mà ít nhiều thương tổn.

      Bạn chỉ cần sống sót được qua cái tuổi choai choai ấy. Thế là ổn rồi. Chỉ cần vượt qua nó. Đó là điều lẽ ra nên với các .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4


      Buổi sáng hôm sau Myron chuyên tâm vào công việc. Văn phòng của ở tầng thứ 12 của tòa nhà Lock-Horne - như trong họ của Win - tại Đại lộ Park và Phố Năm Hai ở trung tâm Manhattan. Khi cửa thang máy mở, Myron được chào đón bằng tấm biển lớn - mới được bổ sung thêm ở tầng này - đó ghi

      MB REPS (4)

      bằng kiểu chữ tân thời. Esperanza tìm được logo mới. Chữ M là viết tắt của Myron. B là viết tắt của Bolitar. Reps xuất phát từ chỗ công việc của họ là làm người đại diện. Chính Myron tự nghĩ ra cái tên này. Sau khi về điều này với mọi người, vẫn thường dừng lại và đợi cho tiếng vỗ tay lắng xuống.

      Ban đầu, khi họ mới chỉ hoạt động trong lĩnh vực thể thao, công ty lấy tên là MB SportsRep(5) thay vì MB Reps. Trong suốt năm năm qua công ty đa dạng hoá lĩnh vực hoạt động hơn nữa, trở thành đại diện của các diễn viên, các tác giả cũng như các siêu sao trong nhiều lĩnh vực. Thế nên tốt nhất là rút gọn cái tên lại. Tống khứ những gì thừa thãi, loại bỏ thứ mỡ thừa. Vậy đó, nên giờ cái tên chỉ còn là MB Reps.

      Myron nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Esperanza chắc hẳn ở bên trong. thò đầu vào trong phòng của .

      Esperanza cho con bú. vội cụp mắt xuống.

      “Ừm, quay lại sau.”

      “Lại còn làm bộ,” Esperanza . “ tưởng là mình chưa bao giờ nhìn thấy ngực phụ nữ hả?”

      “Ồi, nhưng cũng lâu rồi mà.”

      “Và chắc chắn phải là bộ ngực đẹp tuyệt này rồi,” tiếp. “ ngồi .”

      Đầu tiên, MB SportsRep chỉ có mỗi Myron siêu đại diện và Esperanza đồng thời vừa là lễ tân, vừa là thư ký kiêm luôn vị trí nàng Thứ Sáu(6) . Bạn có thể liên tưởng Esperanza cái hồi còn là nữ đô vật biểu diễn chuyên nghiệp uyển chuyển, sexy với cái tên Pocahontas . Vào mỗi buổi sáng Chủ nhật Kênh II phủ sóng khu vực New York, Esperanza thượng đài, đeo chiếc băng-đô gắn lông và mặc bộ bikini giả da làm người ta thèm dãi. Cùng với người bạn diễn, Mama Thủ lĩnh Lớn, ở ngoài đời được biết đến với cái tên Cindy Lớn, họ đoạt chức vô địch giải đồng đội liên lục địa của FLOW - Những nàng Huyền thoại của Vật biểu diễn. Hiệp hội Vật biểu diễn ban đầu muốn đặt tên là Những nàng Xinh đẹp của Vật biểu diễn, nhưng cái tên rút gọn khiến người ta mấy thiện cảm(7).

      Chức danh tại của Esperanza tại MB Reps là Phó Giám đốc, nhưng giờ đây phải quản lý hầu như toàn bộ mảng thể thao.

      “Xin lỗi vì tới bữa tiệc ra mắt của .” Esperanza .

      “Đó phải là bữa tiệc ra mắt.”

      “Gọi là gì cũng được. Bé Hector bị cúm.”

      “Cháu đỡ chưa?”

      “Nó đỡ rồi.”

      “Thế có chuyện gì xảy ra ở đây?”

      “Michael Discepolo. Chúng ta cần phải hoàn tất hợp đồng của ấy.”

      “Tụi Giants vẫn lần khân à?”

      “Đúng thế.”“Vậy ấy đại diện tự do,” Myron . “Tôi cho rằng đó có thể là nước hay, nhất là với cái cách mà ấy chơi.”

      “Ngoại trừ việc Discepolo là gã trung thành. ấy ký đấy.”

      Esperanza kéo núm vú ra khỏi miệng Hector và cho nó ngậm vào bầu ngực bên kia. Myron cố quay ngoắt ngay. hầu như chẳng bao giờ biết phải xử ra sao mỗi khi có phụ nữ cho con bú trước mặt mình. Về chuyện này, muốn mình trưởng thành hơn, nhưng điều đó chính xác là như thế nào? Bạn được nhìn chằm chằm, nhưng cũng thể đánh mắt sang phía khác được. Vậy chọn cách nào ở giữa hai cách đó đây?

      “Tôi có tin mới đây,” Esperanza .

      “Gì vậy?”

      “Tôi và Tom sắp lấy nhau.”

      Myron gì. thấy đau nhói cái.

      “Sao?”

      “Chúc mừng.”

      “Thế thôi á?”

      “Tôi ngạc nhiên, thế thôi. Nhưng thực , tôi thấy rất tuyệt. Hôm nào là ngày trọng đại vậy?”

      “Ba tuần nữa, kể từ thứ Bảy này. Nhưng tôi muốn hỏi điều này. Bây giờ tôi sắp kết hôn với bố của con trai tôi rồi, tôi có còn là phụ nữ hư hỏng ?”

      “Tôi nghĩ thế.”

      “Mẹ kiếp, tôi thích được là phụ nữ hư hỏng.”

      “Ồ, vẫn có thể có con ngoài giá thú cơ mà.”

      “Được đấy. Tôi có thể làm vậy.”

      Myron nhìn .

      “Sao nào?”

      , có chồng.” lắc đầu.

      “Tôi chưa bao giờ là người chung thủy, đúng nào?”

      thay bồ cứ như rạp thay phim vậy.”

      Esperanza cười. “Đúng thế.”

      “Tôi thậm chí còn nhớ là còn lại với cả người cùng giới trong vòng hơn, xem nào, tháng à?”

      “Những kỳ tích của chuyện hai trong ,” Esperanza . “Nhưng chuyện với Tom khác.”

      “Khác thế nào?”

      “Tôi ấy.”

      gì.

      nghĩ là tôi có thể làm vậy à,” . “Thực lòng với người.”

      “Tôi chưa bao giờ thế.”

      có biết hai trong nghĩa là gì ?”

      “Tất nhiên,” Myron . “Tôi hẹn hò với khối phụ nữ hai trong - ý của tôi là lên giường ấy, và ta , ‘Tạm biệt.’”

      Esperanza chỉ nhìn .

      “Đùa thôi.” . “Nó chỉ là...” Myron hơi nhún vai.

      “Tôi thích phụ nữ và tôi thích cả đàn ông. Nhưng khi tôi cam kết gắn bó, đó là với con người, chứ phải giới tính. Hiểu ?”

      “Rồi.”

      “Tốt. Giờ cho tôi biết chuyện rắc rối giữa và Ali Wilder.”

      “Chẳng có vấn đề gì cả.”

      “Win là hai người vẫn chưa phang nhau.”

      “Win vậy à?”

      “Ừ.”

      “Khi nào?”

      “Sáng nay.”

      “Win đến đây chỉ để thế?”

      “Đầu tiên ta nhận xét cái tích của tôi phình ra sau khi sinh nở, và sau đó , đúng thế, ta với tôi rằng hẹn hò với nàng ấy gần hai rồi tháng mà vẫn chưa làm cái trò chim chuột ấy.”

      “Điều gì khiến cậu ta nghĩ vậy?”

      “Ngôn ngữ thân thể.”

      bảo vậy?”

      “Win rất giỏi nắm bắt ngôn ngữ thân thể.”

      Myron lắc đầu.

      “Vậy là ta đúng?”

      “Tôi ăn tối tại nhà Ali vào tối nay. Lũ trẻ ở bên nhà chị ấy.”

      ta lên kế hoạch này à?”

      “Ừ.”

      “Và cả hai ...?” Tay bế Hector bú mà Esperanza vẫn xoay xở để diễn tả ngụ ý của mình bằng điệu bộ.

      .”

      “Ối trời.”

      “Tôi đợi tín hiệu.”

      “Là như thế nào, đốt lửa hiệu à? ta mời tới nhà và bảo rằng tối nay lũ trẻ vắng.”

      “Tôi hiểu.”

      “Đấy là tín hiệu quốc tế mời Xơi Em rồi.”

      gì.

      “Myron?”

      “Gì cơ?”

      ấy góa chồng - chứ phải tàn tật. Có lẽ ấy bị sốc.”

      “Đó là lý do tại sao tôi muốn từ từ.”

      “Thế là tử tế và cao thượng, nhưng ngu lắm. chẳng có tác dụng gì đâu.”

      “Thế ý là phải...?”

      “Đúng, giã ác vào.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :