1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngoại truyện về K.O và Mi Ca !!!!

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Tác giả: Cố Mạn

      Số chương:7 chương.
      Thể loại: đại

      Đây là ngoại truyện về K.O và Mi Ca trong bộ " em từ cái nhìn đầu tiên" của Cố Mạn
      như thế nào nếu ôn nhu trá hình lãnh công chung sống với tạc mao tiềm thụ?
      Hãy cùng theo dõi những câu chuyện ngắn hài hước của hai người này nhé!


      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Chương 1: Chung sống

      Ngu Công ở chung ký túc xá với Mojata đến bốn năm, vậy mà tới tận ngày hôm nay, chàng mới biết người này hoá ra lại là kẻ lắm tiền.

      Căn nguyên của cái phát động trời ấy là khi Ngu Công ôm bụng đói tới văn phòng của Mojata tìm đồ ăn, Mojata bận, thuận miệng : “Trong ngăn kéo có bánh qui, cậu tự lấy .”

      Kết quả là Ngu Công lục ngăn kéo, bánh qui đâu thấy mà hợp đồng mua nhà cứ đập thẳng vào mặt. Ngu Công nhìn nó chớp mắt, lấy ra xem xét, ngoác mồm hít hơi sâu. Cái gì thế này?! Những hai căn! Ở là bản hợp đồng đăng kí ngôi nhà, diện tích 180 m², thời gian bàn giao là năm sau; phía dưới là các giấy tờ xây dựng của căn nhà tại, đầy đủ các thiết bị, vật dụng gia đình, 100 m², hai phòng lớn hai phòng , địa điểm tuyệt đẹp, trang hoàng lộng lẫy.

      Tổng giá trị hai căn phải xấp xỉ ngàn vạn, lại dùng tiền mặt để thanh toán. Ở dưới cùng, rành rành chữ kí thoả thuận mua nhà đúng là tên của Mojata ——- Hách Mi.

      Có lẽ do vẻ mặt cùng biểu cảm của Ngu Công quá mức khoa trương nên thu hút được chú ý của nhiều đồng nghiệp ngang qua, người tới gần… vừa thấy, hả! ràng cũng bị choáng!

      Vì vậy có gì bất ngờ khi toàn bộ nhóm “trai tân” đông đảo của công ty nghe tin xong đều kinh ngạc, bàng hoàng, sửng sốt; ngay lập tức, Mojata trở thành “chuột chạy qua đường, đuổi đánh tha!”. Ngu Công vô cùng đau đớn, dùng hết sức lực lắc qua lắc lại người trước mặt: “Mi ca cậu cậu , cậu cướp ngân hàng vì sao rủ tớ?!”

      Những người khác cũng thương tâm: “Mỹ Mi ca, tiền cậu trúng xổ số còn lại bao nhiêu, cho mọi người khoản đó đem mua nhà !”

      “Mỹ Mi ca, phú hào như cậu núp trường kì ở đội ngũ giai cấp vô sản chúng tớ rốt cuộc là vì lẽ gì!”

      Trong lòng Ngu Công lửa giận bùng cháy: “Hồi học cậu còn giả nghèo giả khổ, mấy lần hỏi mượn tớ 50 tệ!”

      “Cậu cho rằng tớ muốn thế sao, lúc đó tớ thực bần cùng a!” – Mojata bị Ngu Công lay sắp hôn mê bất tỉnh, cố sức giãy ra: “Ông đây năm đó thi đại học, trộm nộp hồ sơ vào khoa Công nghệ thông tin trường A chứ đăng kí ngành quản lý trường Z mà ba vẫn thích, thành ra mỗi tháng ngửa tay xin tiền sinh hoạt chỉ được có 600. Thèm vào, ta vẫn còn hối hận đây, sớm biết ở Bắc Kinh chỉ toàn cát bụi, lại còn có lão Tam như thế này, cho vàng ta cũng đến!”

      Tiêu Nại đứng giữa vốn tính toán giảng hoà, lập lại trật tự; tự nhiên nghe được chính mình bị đánh đồng với bão cát, trong phút chốc ngừng lại bước chân định tiến lên, lui về phía, lấy di động gọi cho Vy Vy tường thuật trực tiếp trường.

      Mojata bị đám đông kích động từng bước từng bước dồn vào góc tường, bất đắc dĩ quát to tiếng: “Đừng ép nữa, tôi mời tất cả ăn bữa! Mời ăn nha!”

      Hết giờ làm, Mi ca ước chừng số tiền trong túi, ai ai oán oán dắt mọi người ăn hải sản, trừ Tiêu Nại có việc bận còn đâu toàn thể công ty đều xuất động, đội ngũ vô cùng hùng hậu. Ăn uống no say, Mojata thành khai báo: “Cuối tuần trước phải là ba mẹ tớ lên đây sao, tớ tính về quê, nhà là họ giúp tớ mua để cưới vợ đó.”

      thôi, vừa là cơn phẫn nộ vốn được hải sản bình ổn của mọi người lại bốc lên.

      thể tin được, vậy mua hai căn làm cái gì, hóa ra cậu muốn cưới những hai người vợ!”

      Mojata -___-|||

      Mắt thấy cảnh đánh hội đồng sắp sửa ở ngay đây trình diễn, Mojata cái khó ló cái khôn, tự nhiên nghĩ ra độc kế khiến bọn họ tự giết lẫn nhau. Cậu làm ra vẻ như vừa chợt nhớ tới điều gì đó: “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, nhà tôi bây giờ còn có gian để , mọi người ai muốn tới ở? thu tiền thuê nhà!”

      Tất cả đầu tiên là sửng sốt, sau đó hẹn mà cùng hét lên: “Tôi!!!”

      Tiếng này gào lớn, người Mojata cũng run lên, suýt nữa làm rơi con hàu còn cầm tay: “Căn phòng kia hơi , chỉ có thể đủ cho người ở, mọi người…”

      Làm bộ khó xử nhìn quanh vòng.

      Hầu Tử Tửu vốn nghe tin chạy lại đây ăn hôi bèn tới cầm lấy tay bạn: “Người em, chúng ta ở chung với nhau tận bốn năm, cậu thể lúc này lại vứt bỏ tớ a!”

      Ngu Công đẩy ra: “Cút, Hầu Tử Tửu là nghiên cứu sinh có ký túc xá, ông đây còn từng cùng Mi ca tắm chung, ngươi có thể so sánh sao có thể so sánh sao!”

      đồng nghiệp trong công ty: “Ngu Công, cậu phải suy nghĩ kĩ, nếu sau này muốn tìm người , cũng phải có chỗ cho bạn , hừ, lúc đó còn đem phòng của Mi ca cũng lừa lấy luôn !”

      Ngu Công mặt dạn mày dày, biết xấu hổ mà : “Vậy cũng được, ông đây liền mang theo nương tử đời này nương tựa Mi ca.”

      Tất cả đều bị Ngu Công đánh bại: “Xem như cậu lợi hại!”

      Cộng bên bộ phận mỹ thuật tạo hình tặc lưỡi ra tiếng: “Xem ra quan hệ kiểu này là hỗn loạn nha! Mỹ Mi ca rốt cuộc định làm KO mọc bao nhiêu cái sừng đây?”

      Mọi người nhớ tới “hôn nhân” giữa KO và Mỹ Mi ca, nhìn về phía KO từ nãy tới giờ vẫn chưa hề lên tiếng; ngồi ở góc trong cùng, lặng lẽ bóc cua, mi mắt chút cũng động.

      Mojata khụ tiếng, đem đề tài chuyển trở về: “Tóm lại, tất cả đều là người nhà, tớ cho ai tới ở đều thấy lương tâm bứt rứt a~~~ Haizz, các em cứ thương lượng , kết quả với mình tiếng là được rồi.”

      chú ý của mọi người lập tức rời khỏi KO bên này, lại bắt đầu vòng quấy rối, mỉa mai lẫn nhau, quần ẩu nháy mắt biến thành “hỗ ẩu”, “quân mình đánh quân ta” loạn xạ ngầu, Mojata vì vậy mà ăn ngon miệng hẳn lên, trong lòng vô cùng sung sướng.

      Cứ thế ăn uống lộn xộn lúc, tới khi tính tiền, nhân viên của quán mỉm cười chìa hoá đơn tiến tới đứng cạnh Mojata: “Rất vui lòng được phục vụ quí khách, tổng cộng … tệ.”

      Các đồng nghiệp hoảng sợ: “Đắt như vậy sao?”

      Vẫn biết hải sản là rẻ, nhưng cũng nghĩ rằng đắt đến như vậy, nơi này là Mojata dẫn bọn họ tới, mới phút trước họ cũng biết giá cả ra làm sao.

      Trong lúc mọi người còn có vẻ áy náy, Mojata lại khinh miêu đạm tả, nhàng bâng quơ quét thẻ ký tên, sau đó khẽ thở dài: “Sống cúi đầu lâu quá, cậu đây cũng sắp quên cái cảm giác tiêu tiền như nước mất rồi.”

      Cảm giác áy náy nhất thời tiêu tán, tất cả đều như bị sét đánh quay đơ. Đương nhiên vẫn có vài trường hợp ngoại lệ, bạn trẻ nào đó hai mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Mỹ Mi ca: “Quá oách, tư thế quét thẻ vung tiền này, sao lại chỉ là Mi ca, ràng là Mi thiếu gia a!”

      Ăn hải sản xong, Mi thiếu gia lại đưa cả công ty hát, đám người náo loạn tới tận khuya mới tan.

      Ngày hôm sau là thứ bảy, Mojata vốn định ngủ thẳng đến trưa, ai ngờ mới hơn 9 giờ sáng, tiếng chuông cửa cứ liên tục vang lên. Mojata càu nhàu bò dậy lết ra mở. Vừa vừa nghĩ liệu ngoài cửa có thể là ai? Bảo vệ? Hàng xóm? Mới chuyển nhà nên ai biết cậu ở nơi này mà.

      Mở cửa, thấy đứng ở đó lại là người mà cậu thể ngờ tới ——

      KO?

      Chẳng lẽ mình còn chưa tỉnh ngủ, nằm mơ à?

      “KO?” – Mojata kinh ngạc hỏi: “Sao lại đến đây?”

      KO mặt biến sắc, giơ cao tay phải cầm hai túi đồ to tướng: “Đến ‘ cửa sau’”

      “A?” Mojata ngây ngô, mờ mịt nhìn cái đuôi cá còn thò ra ngoài túi. KO lướt qua cậu, thẳng hướng phòng bếp mà tiến, xem xét lượt lại trở ra.

      “Phòng bếp của cậu cái gì cũng có.”

      “Đại ca, tôi mới dọn tới đây còn được vài ngày a.”

      KO cũng chẳng ý kiến gì, bình thản quay lại phòng khách, mở máy tính của mình ra, vào word, bắt đầu đánh chữ, lát sau máy in kêu ro ro vận hành.

      KO đưa tờ giấy cho Mojata rồi : “Thay quần áo, ra siêu thị, những gì ghi trong này đều phải mua đủ!”

      Mojata cúi đầu nhìn tên các đồ vật ghi trong đó —- chảo rán, nồi hấp, nồi cơm điện, nồi đất, muôi, lò vi ba, lò nướng, chảo điện, nước tương, gia vị,… vân vân.

      Mojata nuốt nuốt nước bọt, ngẩng đầu dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh xem KO.

      biết nấu ăn?”

      KO hờ hững đáp: “Cao thủ.”

      Mojata choáng váng.

      “Tôi ?”

      KO gật đầu.

      “Vậy còn ?”

      “Rửa rau.”

      “Hứ!” – Mojata lại yên lặng nhìn tờ giấy trong tay lâu, cuối cùng cất tiếng: “Chảo điện là cái gì? Muôi mua dạng nào? Bằng gỗ, kim loại hay là inox?”

      “…” – KO: “Tôi và cậu cùng .”

      Mojata cầm tiền cùng KO đến siêu thị ở gần đó, có KO bên cạnh, mua vật dụng này nọ rất nhanh xong, sau đó họ nhờ người chuyển hàng mang đồ lên lầu.

      Cuối cùng, người đưa hàng cũng rồi.

      “Nồi xoong, bát đũa mới mua cần phải rửa sạch, hôm nay chắc ăn muộn.” – KO nhấc tay nhìn đồng hồ: “ chơi , hơn hai tiếng sau ăn cơm.”

      Mojata thấy bước vào bếp, quyết định nên ngủ tiếp giấc nữa. Có lẽ lúc dậy, KO liền biến mất, tất cả những gì vừa qua chỉ là mộng mà thôi.

      Tuy có cảm giác rằng mình nằm mơ, nhưng hơn hai tiếng sau, Mojata vẫn đúng giờ xuất tại phòng, sau đó trợn mắt nhìn bàn tự nhiên tràn ngập thức ăn, thể kìm lòng khẽ nuốt nước miếng.

      Canh cá, cua rang bọc bột, cánh gà hấp trứng, khoai tây thái chỉ xào ớt xanh, cà nhồi thịt… Tất cả đều là những món cậu thích! Mojata muốn vứt bỏ tự trọng mà nhào ngay tới KO – giờ đây người mặc tạp dề, tay cầm hai bát cơm ngăn lại: “Rửa tay.”

      Mojata lưu luyến nhìn bàn ăn rồi vội vàng chạy rửa tay, chà chà được hai cái lại vội vã chạy về, ào vào chỗ ngồi, trong nháy mắt hai cái cánh gà chỉ còn trơ xương, KO hỏi: “Có ngon ?”

      “Ngon! Ăn quá ngon!”- Mojata miệng đầy thức ăn ú ớ trả lời, lại với lấy nửa con cua tiếp tục chén: “KO, giỏi, còn có thể nấu ăn.”

      “Trước khi tới làm ở công ty, tôi vốn là đầu bếp.”

      Mojata nhả chân con cua ra, ngẩn người nhìn .

      Đầu bếp? Cậu chợt nhớ ra người ngồi trước mặt mình từng được xưng tụng là hacker số , như vậy, lúc ấy làm hacker, nghề chính hoá ra lại là ở phòng bếp xào rau?

      Có huyền thoại hùng nào như vậy a!

      Niềm tự hào được bồi đắp từ danh hiệu “Trạng nguyên” ở tỉnh nhà của Mojata từ sau khi gặp Tiêu Nại, lại lần nữa bị đả kích nghiêm trọng: “, tốt nghiệp đại học nào vậy?”

      MD, tới nước này chỉ có thể dựa vào danh tiếng của trường tìm điểm vớt vát, cậu tin khắp nước này còn có trường nào có thể vượt qua đại học A.

      “Chín năm qui định giáo dục phổ thông.”

      A?

      KO thấy mặt Mojata đầy vẻ nghi vấn, bình thản giải thích: “Lúc tôi mười bốn tuổi, nhà còn ai, có tiền, nên nghỉ học.”

      Mojata thực ngượng ngùng, có cảm giác như mình hỏi phải chuyện nên nhắc tới, chạm vào nỗi đau của người ta. Cậu có lòng muốn an ủi vài câu, chính là biết bản thân cũng giỏi xoa dịu, an ủi gì đó, chỉ có thể thành khẩn mà : “ tại rất giỏi, so với chúng tôi những người dán mác tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng còn giỏi hơn nhiều. Tuy rằng trước kia có từng bại bởi lão Tam, nhưng tuyệt đối phải vì kỹ thuật của bằng, mà do nhân phẩm của so với lão Tam quá mức cao thượng = =”

      KO im lặng nhìn cậu lát, đáp: “Tôi hiểu.”

      Mojata = = khỏi buồn bực, là, tôi ăn khách sáo chút liền tưởng là a!

      Nửa giờ sau, tất cả bát đĩa đều sạch trơn, Mojata vỗ vỗ cái bụng tròn vo, ngồi tựa lưng vào ghế, thoả mãn ợ cái chứng tỏ mình ăn no.

      “Tôi định sau này sống ở đây.” – KO ngồi bên kia bàn lên tiếng.

      “A? Hức~~~” Bao nhiêu sức chú ý của Mojata đều tập trung ở dạ dày, hiển nhiên máu lên não chậm, phản ứng có điểm trì trệ.

      “Cơm tôi nấu.”

      “…”

      “Bát tôi rửa.”

      “…”

      “Nhà tôi quét.”

      “…”

      “Quần áo tôi giặt.”

      “…”

      “Cái gì tôi cũng làm.”

      KO liếc mắt nhìn ai đó còn ngớ người đờ đẫn, hàm ý sâu xa khẽ bổ sung: “Cậu có muốn tôi ở đây ?”

      Mojata khóc rống lên vì vui sướng, nước mắt nước mũi tùm lum: “Muốn!”

      Đàm phán rốt cuộc kết thúc! KO gật gật đầu, vào phòng bếp bắt đầu rửa bát.

      Vào buổi tối ít lâu sau, Mojata bị người ta đè xuống giường chiếm lấy, từng chút từng chút ăn sạch nuốt bay, khi cậu ôm mông tức giận mắng, KO huynh vẫn bình tĩnh châm điếu thuốc: “Vào ngày đầu tiên tới đây, , em cũng phản đối.”

      Mojata trợn mắt: “ lúc nào?”

      KO: “Em còn nhớ câu đầu tiên ta với nhau là gì ?”

      “Có quỉ mới nhớ…” – Tuy miệng vậy nhưng đầu óc nhân tài trường đại học A cũng phải dùng để làm cảnh, Mojata cố gắng nghĩ chút, liền nhớ ra…

      Ngày đó, sau khi mở cửa, cậu hỏi: “Sao lại đến đây?”

      KO…

      Hình như trả lời là: “Đến ‘ cửa sau’”

      thể tin được!!!

      nhớ?”- KO dập tắt thuốc lá, đặt xuống gạt tàn để tại bên giường: “ lúc sau còn nhắc lại lần.”

      Mojata bây giờ có nghĩ sống nghĩ chết cũng ra: “Còn lần nào nữa?”

      , nấu cơm, quét nhà, rửa bát, giặt quần áo,… Cái gì cũng làm.” – KO chăm chăm nhìn cậu, chậm rãi xong, ánh mắt bỗng chốc trở nên nóng bỏng thiêu đốt mà có vẻ đen tối kì lạ.

      Mojata bị ánh nhìn ấy của làm cho hoảng sợ, cả người co rúm lại, sắp phát cuồng: “Câu này có vấn đề gì?”

      Cùng ánh mắt hoàn toàn tương phản, giọng điệu vẫn vô cùng bình tĩnh, KO đáp: “ cái gì cũng làm, chính là ‘làm’ em.”

      “…”

      Cúc huyệt của Mojata lại lần nữa co chặt, mặt cậu đầm đìa “lước mắt”.

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 2: Vài chuyện liên quan đến Đại Thần và Vy Vy

      1.

      Thời điểm: Mo K vừa mới ở chung, còn vô cùng trong sáng.

      ngày, Mojata lén lén lút lút với Vy Vy: “Sư muội à, cuối cùng cũng biết tiền lương của KO là bao nhiêu.”

      Vy Vy cảm thấy hứng thú, hỏi: “Bao nhiêu?”

      Mojata tức tối: “MD, nhiều hơn .”

      Vy Vy im lặng nhìn cậu, nghĩ thầm, chuyện này phải là đương nhiên sao?

      Mojata cảm giác được điều đó, xấu hổ gắt: “Ánh mắt em là có ý gì?!”

      Vy Vy ho vài tiếng: “Ha ha, có, đúng rồi, sư huynh à, làm thế nào biết được tiền lương của KO vậy?”

      Mojata đắc ý: “ ấy phải trả tiền thuê nhà cho a, haizzz~ cần, Mi ca ta đâu phải dạng người tính toán chi li như vậy. Nhưng mà ấy những trả tiền nhà, còn muốn tính cả tiền ăn tiền uống,… đủ thứ tiền, sau đó liền đem tiền lương của mình đưa hết cho , ha ha ha.”

      Người nào đó cười ha hả mất sạch cả hình tượng xong quay sang vênh váo với Vy Vy: “Sư muội, tiền lương thực tập của em giờ vẫn còn nằm trong tay lão Tam .”

      “…” – Vy Vy nghiêng đầu: “Sư huynh à~~ thằng đàn ông quản lý hộ tiền lương của thằng đàn ông khác, đáng cho kiêu ngạo vậy sao?”

      Mojata cứng người.

      Vy Vy nhàng lướt .



      2.

      Thời điểm: Sau khi hai người chung sống lâu.

      Nếu công ty có điểm nào kì quái, chắc chắn chính là, nó có bộ phận lễ tân. ra trước kia vốn cũng có nhưng cậu em tiếp tân lại thường xuyên bị người chiếm dụng vị trí, sau đó dần dần liền biến thành nhân viên hành chính kiêm cả việc chăm lo, đón tiếp khách hàng.

      Bị ai chiếm dụng cơ chứ? Câu trả lời chỉ có : Bộ phận chương trình. Thói quen này là từ Mojata bắt đầu, mỗi lần cậu kẹt lập trình được, thường thích ra ngoài đó tạo dáng tìm linh cảm. Sau tất cả mọi người đều bị lây thói, tới lúc tập thể cùng nhau “gọi” cảm hứng, cái quầy tiếp tân nho kia liền chen chúc mấy vị đẹp trai, tuấn… có thể sánh tựa kỳ quan!

      Hôm nay Vy Vy đến tìm Tiêu Nại, lại ở tiền sảnh nhìn thấy Mojata, kinh ngạc kêu lên: “Sư huynh, béo ra!”

      “…” – Mojata thống khổ quay đầu lại : “Bị người ta bao dưỡng thành như vậy a!”

      Hả? Vy Vy toát mồ hôi: “Sư huynh phải mới chuyển về nhà mới sao, thế nào lại thành bị bao dưỡng rồi?”

      Mojata uể oải than: “ được nuôi ở chính nhà của mình chứ đâu.”

      Vy Vy tỏ vẻ kính nể: “Chuyện khó như vậy sư huynh cũng có thể làm được, là quá mức lợi hại!”

      Mojata im lặng suy nghĩ lúc liền đồng ý: “Càng lại càng thấy giống, cho ăn cho uống, còn đưa hết tiền lương cho nữa, ưhm.”

      Vy Vy cũng trầm tư, nửa ngày sau mới ấp úng: “Sư huynh, tiền lương thực tập của em cũng đưa hết cho Đại Thần, vậy em cũng bao dưỡng Đại Thần phải ?”



      3.

      Thời điểm: Mo K “lên giường” rất nhiều lần.

      ngày, Mojata kháng nghị với Vy Vy: “Lão Tam rất quá đáng, em nhanh với cậu ấy, đừng giao cho KO nhiều việc như vậy. Thèm vào, đều có thời gian rảnh làm cơm chiều cho ăn.”

      Vy Vy: “A? Dạ.”

      Vì vậy, khi Vy Vy gặp được Tiêu Nại cũng liền thuận tiện đem ý tứ của Mojata truyền đạt lại cho người nghe, xong bản thân cũng cảm thấy có gì đó ổn: “Ơ, kì lạ, việc này vì sao KO luôn với , lại để mỹ nhân sư huynh bàn với em cơ chứ?”

      Tiêu Nại điềm tĩnh giải thích: “Thực bình thường, đây gọi là vấn đề ngoại giao giữa các phu nhân.”

      Vy Vy: “…”

      Chương 3: Chuyện ở siêu thị
      Hôm nay, Mojata cùng KO siêu thị, người con xinh đẹp mang làn hương thơm ngát bước ngang qua, Mojata dán mắt nhìn theo, ấy còn hướng cậu khẽ mỉm cười.

      Mojata khỏi bắt đầu tơ tưởng, mơ mộng tới tận chín tầng mây, liên tiếp ngoái đầu. KO vẻ mặt bình thản như trước, : “ cần nhìn, so với ấy còn tốt hơn.”

      Mojata khinh bỉ: “ có chỗ nào so với người ta tốt hơn? Nhìn dáng người ấy mà xem!”

      rất được.”

      “Thèm vào, mà cũng đòi ‘rất được’ ư!”

      Giọng điệu KO vẫn chút thay đổi: “Tối qua chính em như vậy.”

      Mojata thực hoài nghi liệu có phải hay mình nghe lầm, lúc sau hiểu ra liền thẹn quá hoá giận mà quát: “Cút, ông đây vậy lúc nào!”

      KO liếc nhìn cậu.

      Được… Được rồi, đúng là cậu qua, nhưng mà… Mojata bực bội: “Thế mà cũng coi là khen dáng người sao?”

      “Đó là bộ phận quan trọng nhất của cơ thể.”

      “…!!!” – Mojata đuối lý còn gì để cãi, chỉ có thể kiên quyết phủ nhận: “Ông đây cái gì cũng chưa từng .”

      “Đúng, chưa , em chỉ gào lên thôi.”

      “… … Ông đây bảo !”

      “Ha~ đêm nay thử lại xem sao.”

      Vành tai hồng tới mức sắp tụ máu, Mojata làm bộ làm tịch nhìn ngó xung quanh, lại thấy mỹ nữ khẽ lướt qua. Vì muốn người nào đó phải tức chết, cậu cố tình trưng ra vẻ mặt mê , mồm miệng ngớt lời ca ngợi.

      tồi tồi, vừa nhìn biết người ta đẹp người lại đẹp nết. Ai chỉ có cơ thể vóc dáng gì đó thôi quá nông cạn; vẫn là bên trong mới trọng yếu đâu.”

      KO cũng nhìn chằm chằm, ra sức đánh giá: “Thức ăn ấy mua toàn là đồ cũ, chứng tỏ biết nấu ăn.”

      “Móng tay quá dài, chắc hay dùng máy tính, cùng em chơi game, cũng thể vào máy tính cá nhân của nữ minh tinh em vẫn thích giúp em lấy trộm ảnh được.”

      Tôi bảo trộm khi nào? Bảo trộm khi nào hả? Mới mở miệng khen xinh câu, chính chạy lấy đó chứ, hơn nữa toàn vơ về mấy cái ảnh qua trang điểm cũng chưa từng PS… đúng là làm người xem phải vỡ mộng…

      “Eo rất , vóc dáng lại mảnh dẻ, đủ sức lực giúp em chà lưng, giúp em khiêng gạo.”

      Eo! Mojata nổi giận: “Mắt nhìn đâu thế hả! Ai cho phép nhìn người khác tới rớt tròng như vậy! Đem ánh mắt thu ngay về cho tôi!”

      KO: “…”

      Chương 4: Ăn bánh thịt
      Hôm nay công ty nhiều việc, Mo K phải ở lại tăng ca, tới lúc được phép lết về nhà hơn tám giờ tối. Khi ngang qua tiệm bánh, hai mắt Mojata chợt sáng lên: “KO, chúng ta mua hai cái bánh thịt về ăn đêm , bánh của tiệm này rất ngon đó. Bình thường toàn mấy chục người đứng xếp hàng, bây giờ có vẻ đông lắm.”

      KO đương nhiên hề ý kiến.

      Tuy là người mua “ đông lắm” nhưng cũng có khoảng mười mấy, hai người xếp hàng tầm chục phút, cuối cùng cũng đến phiên, ai ngờ chỉ còn lại cái bánh. Ông chủ thực khó xử : “ xin lỗi hai vị, bánh chỉ còn lại cái, cửa hàng chúng tôi tối nay cũng tính làm mẻ tiếp.”

      sao sao.” – Mặc dù có chút buồn bực, nhưng chuyện này cũng tìm được cách nào giải quyết, Mojata đành cười xòa bỏ qua. Cậu rút ví ra trả tiền rồi nhận lấy chiếc túi giấy, nghĩ quay sang với KO ‘cho ăn đó’ thấy KO thản nhiên với tay cầm túi, lấy bánh, cắn miếng từ từ nhấm nháp, ăn xong lại cắn tiếp miếng nữa, rồi miếng nữa, rốt cuộc vài miếng cái bánh hết bay, chút bằng đầu cái tăm cậu cũng chưa được nếm.

      Mojata há mồm trợn mắt, cứng người đờ đẫn nhìn mãi chẳng thốt nên câu. Tuy vốn dĩ cậu cũng muốn đưa bánh cho KO ăn vì dù sao trước kia bản thân cũng từng nếm qua rồi, nhưng nhường tự mình lấy thèm đếm xỉa tới cậu, khác biệt rất lớn.

      Kế hoạch thể khí khái nam nhi, bao dung, rộng lượng, lòng quan tâm, chăm sóc của Mojata thất bại; cậu đành hợp với ý trời, thuận theo lòng người cứ thế để bực bội phát ra. Ban đêm, KO định “xớ rớ” tay chân bị Mojata tức tối hất xuống: “Về giường mà ngủ.”

      KO im lặng nhìn cậu lúc lâu rồi ngoan ngoãn bò dậy quay về phòng mình nằm, tuy vậy trước đó hình như có qua phòng bếp băm băm chặt chặt, loảng xà loảng xoảng hồi, biết là làm gì. Mojata tối đó được mấy tiếng động này ru vào giấc ngủ.

      Sáng hôm sau, Mojata bị người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đè tỉnh, trong lúc còn mơ mơ màng màng cậu có cảm giác đùi mình bị vật cứng rắn nào đó chạm vào, cổ cũng bị người ta liếm cắn. Chút ẩm ướt nóng bỏng làm lửa tình bùng lên cách mạnh mẽ, phút chốc lan toả, thiêu đốt khắp cơ thể; Mojata khẽ ngọ nguậy, muốn thuận theo ngờ đâu đúng lúc này bụng lại sôi lên, cứ kêu ùng ục mãi ngừng. Đúng là “sát phong cảnh”!

      Mojata cứng đờ, nhất thời “tắt lửa” cụt hứng, lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, liền thẹn quá hoá giận. NND, nếu tối qua được ăn khuya, cậu chắc chắn như thế này đâu!

      Vì vậy bèn bật dậy đá mạnh KO cái: “Cút, ông đây đói bụng, làm điểm tâm !”

      KO ngừng lại, nằm người cậu bất động thở gấp hồi lâu, lát sau khi Mojata cảm thấy nơi nào đó để chân cậu ngừng cọ xát, KO mới xoay người bước xuống giường, mặc quần, rên tiếng vào trong bếp.

      Mojata nhìn theo tấm lưng trần của , liếc xuống chiếc quần bò ôm lấy cặp mông săn chắc, nuốt nuốt nước bọt, có điểm hối hận. là, rất có nghị lực, đè lâu chút phải ông đây cũng chiều theo rồi sao!

      Dừng lại! được nghĩ nữa! Mojata xoay người tính ngủ tiếp lát, chẳng dè thế nào cũng ngủ được, đùi như còn lưu lại những xúc cảm nóng bỏng ban nãy, trong đầu lúc lúc hình ảnh tấm lưng cường tráng, hữu lực của KO. Lăn lộn giường hơn nửa tiếng, tâm can càng lúc càng nóng lên, cuối cùng Mojata đành ảo não ngồi dậy, khoác áo ra ngoài.

      Kiến trúc căn nhà xây theo lối mở, vừa bước chân qua cửa phòng ngủ, những gì diễn ra trong bếp thu hết vào đáy mắt.

      Trong làn hơi nước mỏng manh bốc lên nơi góc bếp, KO vẫn như cũ để trần người , cơ thể hơi gầy của giờ đây lại có cảm giác tràn trề sức lực. Đại khái nấu ăn cũng được coi như cách rèn luyện, vóc dáng của KO so với kẻ suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào máy tính – thuần tuý là IT như cậu quả đẹp hơn nhiều lắm.

      MD! Mojata rủa thầm.

      Có ai cầm muôi xào thức ăn lại có thể hấp dẫn hơn cả lúc ở giường cơ chứ?! Còn mặc quần bò cạp trễ, quá mức phong tình!

      Chờ chút, cái quần này hiểu sao nhìn quen mắt quá ? Mojata cẩn thận xem xét chút, mới phát ra đây chính là cái quần mình vẫn hằng vứt mốc trong góc tủ. Có khoảng thời gian cậu cũng khoái chạy theo mốt này mốt nọ, bèn mua cái quần bò cạp trễ rộng thùng thình mặc chơi, ai ngờ chạy theo phong trào tới mệt bở hơi tai rốt cuộc lại rước lấy mấy trận cười nhạo ngặt nghẽo từ đám Ngu Công, Hầu Tử Tửu. Mi thiếu gia vỡ mộng quần cũng theo đó bị xếp xó. Bữa trước thời tiết bắt đầu chuyển mùa, KO đem tất cả trang phục ra giặt giũ, phơi phóng hồi; cứ thế câu mặc nhiên chiếm dụng.

      Thèm vào! mặc quần trong mà cũng dám xỏ chân vào quần bò của cậu!

      Mojata bị kích thích, tựa như mồi lửa vứt vào đám rơm khô, cả người bắt đầu nóng cháy, trong đầu ngừng loạn chuyển những suy nghĩ về KO, phút chốc lan tràn chiếm đóng toàn bộ trí óc, đem lí trí đuổi còn lại gì, cậu tự chủ được vội bước nhanh vào bếp, giơ tay sờ soạng khắp lưng .

      Trong khoảnh khắc cảm nhận được bàn tay hư hỏng của cậu chạm vào người mình, KO dường như có chút căng thẳng, nhưng sau đó lập tức thả lỏng, cúi đầu chăm chú quấy quấy đảo đảo cái gì đó trong nồi, hề lên tiếng để mặc cậu loạn sờ. Mojata nhịn được nữa, cả người dán sát vào , há miệng khẽ cắn bờ vai rộng, hai tay dần dần trườn lên phía trước, ở ngực KO dừng lại chút, rồi chịu nổi mà vuốt ve dần xuống bụng, xuống hông.

      Mojata KO nấu món gì; giờ phút này cậu chỉ cảm giác được bản thân mình thực giống thứ thức ăn kia, bị đặt bếp lò đun nóng, biết lửa ở đâu, tình ở đâu ùa tới, làm cả người cậu đều nhanh thiêu cháy, còn lấy mảnh bình yên.

      Cậu đưa tay lướt qua cạp quần: “ còn chưa cài nút.”

      KO khó nhọc cất tiếng trả lời: “Em cài lại cho .”

      Hừ!

      Mojata tai nghe đằng, tay làm nẻo, chẳng những gài lại nút quần mà còn kéo tuột khoá xuống, bàn tay hề kiêng dè khẽ luồn vào trong, nắm lấy nơi nào đó bắt đầu đùa nghịch ngừng…

      Cơ thể KO như căng ra, hơi ngẩng đầu, tiếng thở dốc càng ngày càng

      “Được rồi!”

      Thanh dồn dập, KO đột nhiên xoay người lại nhìn cậu.

      Rốt cuộc cũng thể kiềm chế được , Mojata mừng thầm thu tay lại rồi đắc ý lui về phía sau bước, chờ KO “thú tính” bộc phát mà nhào lên, ai dè…

      ……



      cái bánh nhân thịt nóng hổi được nhét vào miệng cậu, giọng KO vẫn như trước khàn khàn gợi cảm: “Bánh ăn được rồi, mùi vị thế nào?”

      Mojata: “…”

      KO: “Có phải so với hương vị của bánh ở cửa hàng hôm qua cũng khác biệt lắm?”

      Mojata phồng mang trợn mắt nhai lấy nhai để, đem cái bánh trong miệng nuốt thẳng xuống dạ dày, hung hăng : “Ăn ngon hơn bánh của tiệm kia N lần, nhưng cả đời này cũng đừng bao giờ nghĩ tới chuyện bò lên giường tôi lần nữa!”

      Kết cục của chuyện này là:

      Buổi tối, KO làm cả bàn lớn toàn các món ngon, thành công khiến cho Mi thiếu gia sửa miệng biến từ “đời này” thành “tháng này” lên giường.

      KO im lặng suy tính lúc lâu: “Hôm nay hình như là 31.”

      Mojata ra vẻ kinh ngạc: “ ? Quên , ông đây “nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy”, dễ dàng cho ngươi rồi.”

      Nội tâm: Hứ, tưởng tôi biết sao, muốn nghỉ ngơi cũng có cửa đâu! Ông đây chấp nhận khổ cái gì chứ thể để khổ chính mình!

      Thâm tâm của KO: Kỳ thay bằng tháng sô pha or phòng tắm or bàn làm việc or tủ lạnh or cánh cửa cũng rất hay a.

      Vì vậy, bao nhiêu “sóng gió” từ chiếc bánh nhân thịt nhờ vài hoạt động “ nhàng” bắt đầu vào đúng 0h đêm hôm đó mà chính thức tuyên bố bình ổn!

      ***

      Lời tác giả:

      Mi thiếu gia cũng rất cao a~ KO cao hơn cậu khoảng 5 cm, tiểu thụ nhà chúng ta đúng tiêu chuẩn cao 177 hoặc 178~

      Đọc toàn bộ “Nụ cười khuynh thành”, tôi chợt nhận ra cuộc sống của Mi thiếu gia là từ thế này tạo thành — bị Đại Thần ức hiếp, bị Vy Vy bắt nạt, bị KO trêu chọc…
      Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 5: Kịch ngắn: Tên của KO

      Có bạn hỏi tôi tên của KO là gì, ra trước đây tôi cũng chọn được cái tên, sau lại quên béng mất ╮(╯▽╰)╭, vì thế trong đầu YY ra cái kịch ngắn, thời điểm là khi Mo K mới H vài lần. (Cố Mạn)


      *** *** ***

      Sau lần hai người “lên giường”, Mojata hỏi: “Đúng rồi, KO~ tên của là gì?”

      KO: “…”

      KO: “Mình làm đủ XXXX lần, cho em biết.”

      Mojata -__-||| : “Lúc đó ngươi cũng kiệt sức chết ngoẻo rồi, ông đây đến bia mộ ngươi nhìn tên hay sao?”

      KO: “Tính tần suất, em hẳn là “kiệt sức” trước .”

      “Cút!” – Cái chuyện “được” hay “ được” này liên quan lớn tới lòng tự tôn của thằng đàn ông, vậy nên biểu tình của Mojata lập tức trở nên vô cùng dữ tợn.

      KO thành thành : “ có thống kê hẳn hoi mà!”

      Mojata: “…”

      KO: “Mọi khi là lần, em…”

      “Thèm vào, phải giống ông đây như vậy mới là bình thường a!” – Mojata: “Lại đến! Ông đây có chết trước đó cũng phải làm sạch ngươi!”

      Đằng sau mỗi cái tên luôn có câu chuyện "nóng bỏng" a~

      *** *** ***

      Chương 6: Tổng hợp các chiêu thức để cậu ấy trở thành của bạn (Quá trình đại cương)

      Từ khi chuyển đến ở tại nhà của Mojata, KO bắt đầu tập trung nghiên cứu chương trình “Dự báo thời tiết”, N lâu sau, rốt cuộc cũng chờ được tới ngày này.

      Thời tiết hôm nay khá kì lạ, buổi sáng trời trong, tới chiều lại có mưa to, sấm chớp.

      Hôm sau chuyển thành nhiều mây, trời đổ mưa rào.

      Mà đến ngày kia càng kinh khủng hơn, mưa dầm mưa dề, rả rích đêm ngày…

      Lúc này mà đem đồ ra phơi nắng đúng là muôn lần vạn lần rất thích hợp a~

      lịch, KO cẩn thận khoanh tròn cái đánh dấu; trời vừa hửng sáng liền thu dọn hết tất cả chăn ga gối đệm trong phòng mình toàn bộ đều ném tới ban công. Khi Mojata mặc đồ trong đến đó lấy áo sơ mi (chỉ vì vài miếng ăn, cậu tình nguyện đem phòng có ban công nhường cho KO), nhìn thấy ban công bày la liệt đủ thứ như vậy giật mình nhảy dựng lên.

      phơi chăn hả?”

      KO chăm chú nhìn cậu lúc rồi xoay người bước , cuối cùng lưu lại câu: “Thời tiết hôm nay tốt lắm.”

      Hai người ăn sáng rồi cùng tới công ty. Giữa trưa, mây đen biết từ đâu quả nhiên ùn ùn kéo đến, giăng kín bầu trời. Ngay lập tức, giông tố gào thét, mưa gió ầm ầm, rầm rĩ suốt nửa giờ.

      Mojata vào MSN đánh dòng chữ gửi cho KO, vui sướng hả hê khi thấy người gặp hoạ: “Chăn của xong đời ha ha ha!”

      KO: “Buổi tối tôi qua phòng cậu ngủ cùng.”

      Mojata: “Dựa vào cái gì mà đòi ngủ ở phòng tôi!”

      KO cũng gì, chỉ gửi lại tập văn kiện, cậu vội mở ra… Dựa vào cái gì cơ chứ?! Tất nhiên là đống ảnh chụp toàn của ngon vật lạ này rồi!

      Nước miếng chảy ròng ròng, Mojata chút do dự trả lời KO: “Tôi cho ngủ cùng!”

      ra nếu Mojata chịu khó lên mạng tìm hiểu chút công dụng của mấy món KO gửi cho cậu phát tất cả những đồ ăn này đều có điểm chung, đó chính là:

      ——— Cường tinh tráng dương = =


      Tối ấy, KO dựa theo đống ảnh gửi mà làm bàn chật thức ăn, Mojata được ăn uống no say, thỏa mãn vô cùng. Tới giờ ngủ, KO rất đúng hẹn xuất giường cậu, thực tự nhiên chiếm mất phân nửa cái gối đầu.

      Mojata vốn quen ngủ chung gối chung với người khác bèn lập tức đoạt lại: “Hừ! Đúng là cái đồ dở người, gối cũng đem phơi làm cái khỉ gì, bây giờ có, cũng biết lấy quần áo vo vào mà gối tạm hay sao?”

      Trong bóng đêm, KO trầm mặc giây lát rồi khẽ : “Sáng mai ăn miến lươn.”

      Mojata ngoan ngoãn đem nửa cái gối trả về chỗ cũ.

      Chẳng biết có phải vì KO nằm bên cạnh hay mà Mojata thế nào cũng ngủ được. Sau đó ít lâu, cậu bỗng nhiên cảm thấy cả người nóng bừng, bức bối; nơi nào đó cũng dần dần trở nên “cầm thú hoá”.

      Thèm vào, tại sao lại đúng vào ngày hôm nay… KO ngủ ở ngay bên, nghĩ muốn “tự lực cánh sinh” cũng được.

      Mojata nằm trằn trọc trằn trọc hồi, chỗ ấy cũng ngạo nghễ đứng thẳng. Cậu mặt thầm kiêu ngạo “năng lực” của mình mạnh mẽ, “sức trẻ” của mình dồi dào, mặt lại nguyền rủa cuộc đời thích trêu ngươi; đúng là cái gì cũng thể thập toàn thập mỹ, vẹn cả đôi đường.

      Mojata thấp giọng kêu tên KO hai tiếng, thấy hề phản ứng, cậu mới dám chậm chạp lần tay xuống dưới hạ thân; nhưng cuối cùng lại chần chờ dừng lại, hay là vào phòng vệ sinh giải quyết?

      Mojata còn do dự, suy tính bàn tay ấm áp giành trước mà bất ngờ bao phủ, cùng với hơi thở dường như gần trong gang tấc, KO cất tiếng: “Tôi giúp cậu.”



      Bởi vì hôm sau nhiều mây, trời đổ mưa rào; sang ngày thứ ba lại “trận này chưa qua, trận khác tới” liên tục, ngừng; cứ thế N ngày sau, chăn vẫn chưa khô, KO cùng Mojata cũng nghĩ tới việc chạy ra siêu thị mua bộ mới để thay. Tóm lại, trong khoảng thời gian KO chăn đệm khó lòng xác định ấy, bọn họ ở đêm khuya tối đen như mực thân tình, hữu hảo “giúp đỡ” nhau rất nhiều lần.

      Mojata cũng hiểu nổi tại sao dạo này mình lại có thể “cầm thú” như vậy! Quả “phấn khởi” tới mức phải người!

      Người ta hay “sau cơn mưa trời lại sáng”, chăn màn dù muốn cũng có lúc phải khô, KO liền chuyển về phòng mình. Sau lại liên tiếp phát sinh số tình huống kì quái, ví dụ như ở phòng KO phát có sâu bọ, côn trùng gì đó, phun thuốc sát trùng nhất định phải đóng cửa phòng a~ Ví dụ như chăn đem phơi chẳng biết rơi xuống đâu mất tăm mất tích, cứ vậy “ trở lại” a~ Với hàng đống lí do khác nhau, rốt cuộc hai người “đồng sàng cộng chẩm” cũng thêm ít lần.

      Mojata quen với việc ngủ như vậy, ai ngờ bỗng đùng cái, KO lại phát sinh cái gì. Suốt tháng, an an ổn ổn ngủ im trong phòng mình.

      ngày hai ngày, Mojata cũng chưa có cảm giác nhưng tầm tuần sau, khi KO hứng chí làm cả bàn tiệc lớn, cậu chợt phát hình như ban đêm bắt đầu có chút gian nan.

      Tự mình “loạn làm” rất đáng khinh, thanh niên chí khí ai lại như vậy cơ chứ! Nhưng cậu làm sao có thể biết xấu hổ mà mở miệng kêu KO trở lại!

      Mojata khó ngủ cứ nằm lăn qua lộn lại, trằn trằn trọc trọc hồi lâu; cuối cùng bộ óc đỉnh đỉnh đại danh Thủ khoa tỉnh Z, nhân tài trong đám sinh viên trường đại học A cũng giúp cậu nghĩ ra kế!


      Mojata bắt đầu nghiên cứu “Dự báo thời tiết”, vài ngày sau, mắt cậu sáng lên.

      Thời tiết hôm nay: buổi sáng trời trong, tới chiều lại có mưa to, sấm chớp.

      Mojata quyết định phơi chăn!!!



      Kể tiếp chuyện diễn ra sau đó:

      Khi tiểu công tính làm chuyện xấu, ông trời đương nhiên hỗ trợ; lúc tiểu thụ lén lút lập mưu, đến cả dự báo thời tiết cũng chính xác. Cả ngày trời xanh quang đãng, chẳng có lấy giọt mưa.

      Mojata ngồi trong văn phòng, nhìn ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp mà lòng như lửa đốt, kim đồng hồ càng chỉ gần tới giờ tan tầm càng cảm thấy nhấp nhổm yên, cậu vội chuồn về nhà trước, lấy nước đầy chậu rửa mặt, giội thẳng vào cái chăn phơi ngoài ban công.

      KO vừa bước chân vào nhà, Mojata lập tức chạy đến phẫn nộ tố cáo: “MD, ngờ hôm nay trời lại mưa, chăn của ông đây bị ướt sạch!”

      KO nhìn vầng mặt trời vô tội bên ngoài: “Hình như trời mưa.”

      Mojata chẳng hề nao núng, mặt biến sắc, tim đập loạn trắng trợn quả quyết: “Dự báo thời tiết có mưa rải rác ở số khu vực đó thôi.”

      “Khu vực” ở đây tới mức cực hạn chính là cái ban công! Tạo được “mưa” như vậy, thể ca ngợi, kỹ năng thực các thao tác của lão thiên gia quá mức lợi hại a…


      *** *** ***


      Lời tác giả:


      Lúc đầu tôi định viết quá trình giữa hai người họ, sau lại có bạn rất muốn coi, liền sơ lược chút.









      Phong Vũ Yên, huyetsacthiensulinhdiep17 thích bài này.

    4. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610

      Chương 7: Đăng kí


      Sống với nhau suốt chừng ấy thời gian, tính ra hai người bây giờ cũng coi như là “lão phu lão phu” rồi. Vậy mà có ngày, Mojata tự nhiên lại nhớ tới cái chuyện tít từ thuở “ngày xửa ngày xưa” khi đôi ta mới bắt đầu “vun đắp tình cảm”, lôi ra thắc mắc: “KO, lúc trước làm sao biết được địa chỉ nhà mới của tôi?”

      Lại có thể mới sáng sớm vác đồ ăn mò tới tận cửa.

      KO thản nhiên trả lời: “ vào cơ sở dữ liệu của Cục quản lý bất động sản nhìn chút.”

      Mojata: “… có thể dùng cái giọng kiểu ‘Ta liền lên mạng Baidu chút’ để chuyện này hay ?…”


      Nửa đêm, Mojata ngủ bỗng nhiên bật dậy, hô hấp dồn dập, thở dốc ngừng, KO cũng theo đó mà giật mình tỉnh lại, nhàng xoa lưng giúp cậu lấy lại bình tĩnh: “Làm sao vậy?”

      “… Ác mộng…” – Mồ hôi vã ra như tắm, Mojata nhấc tay quệt mặt mấy cái, hoảng hoảng hốt hốt kêu lên: “Tôi mơ thấy lén vào máy chủ của Cục quản lý, đem giấy tờ nhà đất tất cả đều sửa thành tên ! đáng sợ…”

      Chuyện này tuyệt đối là ác mộng! Nếu ngay cả nhà cũng đổi chủ, khi đó chẳng phải cậu hoàn toàn bị KO “bao” từ đầu tới chân rồi hay sao! Bậc “nam tử hán đại trượng phu”, cũng phải giữ được chút thể diện để còn vác nhìn người nữa chứ!

      “May chỉ là mộng a~”

      Mojata khẽ thở phào nhõm, an tâm nằm phịch xuống giường, tiếp tục ngáy khò khò; hoàn toàn chú ý tới trong bóng tối, KO vẫn còn ngồi đó, lâu, lâu…

      Sau hôm ấy, KO có chút khác thường. Đương nhiên, lúc bình thường là mặt than, lúc bất thường cũng vẫn là mặt than cho nên với người khá vô tâm như Mojata, có thể nhận ra thay đổi nho đó, rất khó khăn.

      Điều đầu tiên Mojata phát chính là:

      Phần trứng trong bát của KO to hơn của cậu!

      Từ ngày KO đặt chân vào cái nhà này, thói quen sinh hoạt của “cậu chủ ” ở đây cũng dần thay đổi, đặc biệt là trong vấn đề ẩm thực. Nếu muốn bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng chắc chắn quả trứng là thể thiếu: trứng luộc, trứng rán, trứng đun nước đường, trứng tráng, trứng chưng,… chung là đủ loại trứng, món trứng nào cậu chưa từng nếm qua!

      Trước đây, Mojata vốn ham thích gì thứ sản phẩm từ mấy loại chim chóc, gà vịt ấy nhưng sau khi nghe KO ăn trứng bổ tinh là “đạo dưỡng sinh” [1], cậu cảm thấy thực có lý nên vô cùng vui vẻ ngày ngày chén sạch quả.

      Vậy mà Mojata gần nhất nhận ra, quả trứng trong bữa sáng của cậu ràng hơn hẳn so với của KO. Nếu chỉ ngày hai ngày cậu cũng cho qua, có lẽ là vô tình, ngẫu nhiên gì đó; đằng này liên tục quan sát mấy hôm, phần trứng của cậu vẫn cứ ít hơn trở thành thể chối cãi.

      Mojata nổi giận!

      Trứng to hay thế nào cũng được nhưng cậu thừa biết đằng sau đó là cả vấn đề hết sức to lớn, khắc sâu ý nghĩ kì thị cùng thái độ phân biệt đối xử; khiến cho Mojata thể nào nín nhịn nổi nữa! Thèm vào, cái này còn phải ám chỉ… của cậu tương đối… bé?! Cho nên năng lượng cần bổ sung cũng ít hơn!!!

      Tuy vậy, rốt cuộc Mojata vẫn vô cùng khoan dung, rộng lượng mà đem bao nhiêu bực bội, ấm ức nén lại, hề phát ra. cho cùng, tranh cãi vì quả trứng lúc to lúc cũng rất đàn ông ! Cứ coi như cậu nhường lần! Có điều, hôm nay làm, lúc ở phòng vệ sinh gặp Ngu Công, lại thần thần bí bí hỏi cậu: “Mi thiếu gia~ Mi thiếu gia~ Chẳng lẽ cậu lại chuẩn bị mua nhà mới?”

      Mojata cảm thấy khó hiểu bèn hỏi lại: “Nhà nào cơ?”

      Ngu Công vô cùng khinh thường kiểu “phú hào giả trang bần tiện” này: “ em với nhau mà cậu còn giả bộ, ngày hôm qua tớ nhìn thấy KO ngồi nghiên cứu mấy trang web về bất động sản. Còn có hôm trước, lúc chúng tớ thảo luận giá cả nhà đất, KO cũng ở bên chăm chú lắng nghe cả buổi, chuyện này mà bình thường nha? Đừng vờ vịt nữa, ai bắt cậu khao tân gia đâu!”

      Nghe thế, Mojata khỏi thầm sinh nghi ngờ, chờ lúc KO vắng mặt, cậu dễ dàng phá giải mật mã trong máy tính của , kiểm tra phần History mạng. Quả nhiên có địa chỉ của các trang bất động sản, hơn nữa ràng là tìm hiểu được khoảng thời gian hề ngắn.

      KO như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ muốn chuyển ra ngoài hay sao?

      Mojata suốt cả buổi chiều cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Bao nhiêu vướng mắc trong lòng còn chưa giải, trước lúc tan ca Tiêu Nại còn tới tìm cậu bồi thêm cú.

      “KO vừa đồng ý kí hợp đồng thời hạn năm năm với công ty ta, cậu biết chưa?”

      Mojata sững người.

      “Hai người gần đây thực thiếu tiền sao? Điều kiện tiên quyết KO đưa ra khi kí kết là phải được ứng trước ba năm tiền lương.”

      Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng, mờ mịt của cậu; đến cả Tiêu Nại thường ngày như thế… nham hiểm (?) cũng thể kìm được mà vì người em “gả” ra ngoài này khe khẽ thở dài.

      Tiêu Nại rất muốn kí hợp đồng giữ KO ở lại, song trước giờ vẫn luôn áp dụng lối suy nghĩ “công tư bất phân”. Bởi vậy, nhân vật có vai trò và tầm ảnh hưởng lớn tới công ty là KO, so ra vẫn kém cậu em – mà kẻ vỗ ngực tự xưng ‘Tam ca’ như , thay mặt toàn thể “nhà ”, nhất định phải quan tâm, chăm sóc.

      là huynh đệ, tất nhiên phải giúp huynh đệ mình ở chính địa bàn của nhà mẹ đẻ có thể an tâm công tác!!!

      Trong lúc còn mơ mơ hồ hồ, Mojata biết bản thân ra khỏi văn phòng của Tiêu Nại như thế nào, càng lửa giận càng bùng cháy dữ dội.

      MD!

      Hết thảy rất ràng.

      Ngược đãi cậu (tức cho cậu ăn quả trứng )…

      Lén nghiên cứu giá cả nhà đất…

      Trộm kí hợp đồng, lập quĩ đen…

      Đủ loại dấu vết đều chứng minh, đây chắn chắn là phải “hồng hạnh xuất tường” [2], nấu cơm cho người khác!

      Mojata đột nhiên sinh ra khát vọng muốn cắt luôn JJ của ai đó!

      Cậu sao nhịn được chuyện tày đình đến nhường này, quyết định lập tức cùng KO lật bài ngửa. Buổi tối, KO vẫn theo lệ làm bàn chật kín đồ ăn, Mojata ôm ưu thương “có lẽ đây là lần cuối”, đem tất cả các món đều càn quét sạch trơn còn miếng, ăn xong quệt miệng, ngước mắt thấy KO đứng lên định rửa bát, bèn lập tức gọi lại:

      “Ngồi xuống!”

      tạm dừng, nhìn về phía cậu, sau đó buông bát đũa cầm trong tay, ngồi xuống.

      Mojata thẳng vào vấn đề: “ tính mua nhà?”

      KO dường như hề bất ngờ khi thấy cậu biết, chỉ yên lặng gật đầu.

      Mojata huyết khí bốc lên, cơn giận bùng nổ: “Tại sao?”

      KO trầm mặc lúc lâu sau, bất ngờ : “ muốn có tài sản chung của hai vợ chồng.”

      Mojata ngớ ra mất nửa ngày, cuối cùng hoài nghi hỏi: “ tài sản… gì cơ?”

      KO lặp lại: “Tài sản chung của cả hai vợ chồng.”

      Cậu nhìn , trong phút chốc hiểu ra liền lập tức phản ứng lại: “, muốn mua nhà của tôi?”

      KO: “ nửa.”

      tới đó, mi mắt khẽ động, rũ xuống: “Nhưng còn chưa mua được.”

      Mojata nhất thời biết dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của mình vào giây phút này, có chút hỗn loạn, có điểm mừng vui, có ít 囧, còn có cả… cảm động? Hai người ngây ngốc ngồi đối diện hồi lâu, Mojata bèn lên tiếng: “ muốn kí hợp đồng với lão Tam, cùng là vì chuyện này?”

      KO gật đầu.

      “Ưhm~ Giờ căn nhà này trị giá bao nhiêu? mạng cũng tra xét rồi ?!”

      KO đáp: “Hơn bốn trăm vạn.”

      Mojata kinh ngạc thảng thốt: “Lại tăng a~ Thèm vào, lại lên cơn sốt đất!”

      KO tiếp tục gật đầu: “Dường như so với lúc trước phải tăng đến 97%.”

      “Điên rồi!” – Mojata thầm may mắn mình ra tay mua vào đúng lúc, cậu liếc KO cái rồi hỏi: “Nhỡ tôi chịu bán sao? xem, giá nhà đất tăng cao như vậy, tại tôi mà bán cho phải là quá thiệt hay sao?”

      KO: “Em chắc chắn bán.”

      Mojata bị guốc trong bụng, vội quay đầu nhìn sang hướng khác, ấm ức làu bàu: “Hứ, giỏi mà bán! Chỉ toàn gia tr… à ừm…” Mojata kịp thời im miệng, thẹn quá hoá giận mà quát: “ rửa bát !”

      KO lập tức dọn bát đĩa ra rửa.

      Cuộc sống của Mojata lần nữa lại trở nên vui vẻ, thoải mái y như lúc xưa; ngay cả việc mỗi ngày phải ăn quả trứng hơn quả của KO, cậu cũng cam tâm tình nguyện. Mojata vô cùng cao thượng nghĩ rằng: cứ nhường , là đàn ông con trai, dĩ nhiên phải khoan hồng độ lượng. Hơn nữa đúng là có điều, so ra vất vả, chẳng kể ban ngày vẫn là ban đêm, cần nhiều bồi bổ.

      Hôm nay trứng dùng hết, hai người cùng siêu thị mua thêm; ở cửa Mojata liền nhận được điện thoại của kỹ thuật viên trong công ty gọi tới, là có công việc cần bàn. Cậu sợ trong đó ầm ĩ, liền bảo KO vào trước, còn mình vẫn đứng ngoài tiếp chuyện; đến lúc xong xuôi cúp máy, cũng qua nửa giờ.

      Mojata vào tìm KO, nhìn trái ngó phải hồi, lang thang mãi vẫn gặp, vừa tính mở di động ra gọi trong lúc ngoái đầu chợt liếc thấy KO đứng giữa đám bà già, xếp hàng, mua.ít.trứng.gà.bị.vỡ.

      Mojata do dự cả buổi, cuối cùng ngượng ngùng tiến lên, kéo tay áo KO: “Này, đứng đây làm cái gì?”

      “Trứng gà.”

      “Tôi biết định mua trứng nhưng phải là mua được rồi hay sao?” – Mojata nhìn hai hộp trứng gà vỏ xanh [3] nằm trong xe đẩy.

      “Đây là trứng mua cho em ăn.”

      Trứng gà vỏ xanh tuy nhưng rất đắt. Xếp hàng mua loại trứng nứt vỡ này quả vừa to, giá vừa rẻ. Mojata đột nhiên hiểu được tại sao phần trứng trong bữa sáng của mình lại bé hơn của KO…

      Từ tận đáy lòng, cậu khe khẽ bật ra tiếng thở dài.

      Khốn nạn…

      Cậu hiểu lầm mất rồi…

      Mojata hỏi: “ cứ y như lão Grandet [4], ngay cả quả trứng cũng phải tính toán chi li, là vì muốn mua nhà của tôi?”

      KO gật đầu, nhấn mạnh: “ nửa.”

      Mojata khỏi sầm mặt: “Cái này có thể bớt được mấy đồng!”

      KO im lặng. Đây là thói quen của từ khi còn , tiết kiệm tiền ăn tiền uống của bản thân cơ hồ trở thành bản năng. Đương nhiên, dù có nghèo khổ đến mức nào chăng nữa, cũng thể để “bà xã” chịu thiệt, đó cũng là loại bản năng tự nhiên cách nào thay đổi.

      Mojata sau đó cũng hề lên tiếng.

      Hai người từ siêu thị trở về, lặng lẽ ăn bữa tối rồi đánh răng, rửa mặt, ngủ. Ngày hôm sau, MSN:

      Mojata: “Thị trường giao dịch bất động sản mới ra chính sách mới, nghe hôm nay giá nhà đất ở Bắc Kinh giảm tới 50%.”

      Mojata: “Tôi quyết định bán cho nửa! Tuy vậy, giá cả phải như khi nó cao nhất.”

      KO: “Tiền còn chưa chuẩn bị đủ.”

      “Cho vay.”

      “Nếu để mua nhà ngân hàng từ chối cho vay.”

      “Hừ, ai bảo vay ngân hàng.” – Muốn đem tiền nuôi ngân hàng ư, có cửa đâu, Mojata vội gõ bàn phím: “Tôi cho vay, mà cho vay có kì hạn thôi.”

      Mojata mặt mày hớn hở nhìn màn hình MSN: “Sáu mươi năm thế nào?”

      Buổi sáng thứ sáu, Mojata cùng KO đều xin nghỉ, tới chiều mới quay về công ty.

      Ngu Công tùy ý hỏi: “Hai người đâu vậy?”

      Mojata cũng tùy tiện đáp: “Chúng tôi đăng kí.”

      Ngu Công: “Đăng đăng đăng đăng đăng đăng… Đăng kí?!!!!!”

      Mojata thấy vẻ mặt kinh hãi, trong phút chốc cũng ngầm hiểu ra, khinh bỉ : “Đăng kí giấy tờ nhà đất, cậu nghĩ cái quái gì vậy, quá đen tối!”

      Ngu Công cảm thấy cực kì oan uổng, đăng kí kết hôn có gì trong sáng a~ Các ngươi chung sống bất hợp pháp, giấy phép … mới xấu xa!

      Ban đêm, sau khi XX, Mojata bất chợt cảm thán: “ ra đăng kí kết hôn cũng tệ!”

      KO: “Di dân?”

      Mojata khinh thường: “Hứ, ông đây sống là người Trung Quốc, có chết cũng phải là ma Trung Quốc, di dân cái gì đó ta mới thèm!” – Sau đó cậu dùng chân đá đá :

      xem có cách nào hack được dữ liệu bên Uỷ ban nhân dân, làm cho chúng ta bản đăng kí !”


      Chú thích:

      [1] Đạo dưỡng sinh: các phương pháp giữ gìn, bồi dưỡng sức khoẻ để được sống lâu cách tích cực. Đạo dưỡng sinh của người Trung Hoa cơ bản khái quát tinh hoa mấy ngàn năm của các lĩnh vực y dược, ẩm thực, tôn giáo, phong tục, võ thuật. Trong đó, ẩm thực được đặc biệt coi trọng.

      [2] Hồng hạnh xuất tường: ý chỉ ngoại tình, có xuất xứ từ bài thơ “Du viên bất trị” của Diệp Thiệu Ông, thi nhân đời Nam Tống.



      DU VIÊN BẤT TRỊ

      Ưng liên kịch xỉ ấn thương đài,

      Tiểu khấu sài phi cửu bất khai.

      Xuân sắc mãn viên quan bất trú,

      Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.


      Dịch thơ:


      Thăm vườn gặp

      Guốc buồn in dấu rêu xanh,

      Mười phen gõ cửa, chín đành trở ra.

      Giam sao xuân sắc được mà,

      cành hạnh đỏ ló hoa đầu tường.

      (Nguyễn Hà dịch)


      [3] Trứng gà vỏ xanh: Loại trứng gà vỏ màu xanh biếc tự nhiên, rất quý hiếm, hàm lượng dinh dưỡng cao, có khả năng phòng và chữa nhiều loại bệnh, được nhiều người coi là “nhân sâm trong các loại trứng”, “cách mạng xanh trong nghiệp chăn nuôi gia cầm”, thậm chí là “Đông phương thần đản”…

      [4] Lão Grandet: Nhân vật trong cuốn tiểu thuyết “Eugénie Grandet” của Honoré de Balzac – nhà văn thực Pháp lớn nhất nửa đầu thế kỉ 19. Nhân vật lão Grandet trong tác phẩm là kẻ vô cùng tham lam, tiền như mạng. Chính vì trở thành “nô lệ của đồng tiền” như vậy, lão đâm ra keo kiệt, keo kiệt đến bần tiện, “cái gì cũng muốn dè xẻn, cho đến cả cử động”, những làm khổ bản thân mà còn làm khổ cả những người trong gia đình lão…


      *** *** ***


      Lời tác giả:

      To: Các bạn tưởng là Mo K đăng kí kết hôn.

      Ai đăng kí kết hôn, là giấy tờ nhà đất thôi!

      Mọi người cũng giống Ngu Công, rất trong sáng! ╮(╯_╰)╭

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :